Lại nói chuyện thêm một lúc, quách đầu mục vội vàng rời đi.
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, cười bảo: “Giả trang rất giống đấy!”
Bất tri bất giác lại qua một ngày.
Hôm ấy là mùng bảy, là ngày mà Dạ Lai Hương ra tay.
Cho dù Lâm Bắc Phàm không chuẩn bị gì nhưng toàn bộ kinh thành đều khẩn trương hết cả lên, mọi người vô cùng chú ý đến một đêm này, muốn xem rốt cuộc triều đình bảo vệ được viên minh châu bảy màu hay là bị Dạ Lai Hương trộm mất!
Triều đình và Dạ Lai Hương rốt cuộc là ai thắng ai thua!
Hoặc là nói, Lâm Bắc Phàm và Dạ Lai Hương rốt cuộc là ai thắng ai thua!”
Trước sự mong đợi của mọi người, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.
Lâm Bắc Phàm – người đang được mọi người chú ý đến không trở lại Lâm phủ mà tới thẳng thiên lao, hắn yêu cầu cho mình vào ở tầng nhà giam cuối cùng trong đó.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền tới triều đình, bách quan kinh ngạc không thôi, ai cũng phải bật ngón tay cái với hắn.
“Hành động này của phủ doãn đại nhân đúng là cao tay thật đấy!”
“Thiên lao là nơi giam giữ những kẻ phạm tội tày trời, canh phòng nghiêm ngặt vô cùng, một cây kim cũng không lọt vô nổi!”
“Nhất là tầng cuối cùng của thiên lao, ở đó được xây dựng rất tinh vi, phòng giam kiên cố, trừ khi có thực lực mạnh như Tông Sư, bằng không người bình thường đã vào rồi thì không bao giờ ra được. Đây là nơi nguy hiểm nhất và cũng là nơi an toàn nhất của Đại Võ!”
“Đạo sư Dạ Lai Hương muốn trộm viên minh châu bảy màu từ trong thiên lao thì đúng là khó như lên trời, chỉ cần không chú ý một chút thôi là sẽ bị nhốt lại bên trong ngay!”
“Lâm đại nhân ở trong đó một buổi tối, chắc chắn có thể bình chân như vại rồi!”
…
Nữ đế đang ở trong hoàng cung cũng biết được tin tức này, nàng lắc đầu, cười nói: “Kế sách này của ái khanh đúng là rất được! Song đâu cần phải phiền phức như thế? Ngươi chỉ cần thể hiện thực lực của mình ra là Dạ Lai Hương có chạy đằng trời cũng không thoát được!”
Lúc bấy giờ, ở tầng cuối cùng trong thiên lao, một đám lính canh đang nhanh chóng thu dọn phòng giam.
Bọn họ quét dọn tất cả những thứ lung tung từ bên trong ra ngoài, trải chăn bông và gối đầu, sau đó còn đốt thêm một chậu than cho Lâm Bắc Phàm sưởi ấm.
Thấy phòng giam đã sạch sẽ, Lâm Bắc Phàm bèn phất tay: “Được rồi, các ngươi có thể ra ngoài rồi! Không có lệnh của bản quan thì không ai được vào, không được mở phòng giam, biết chưa?”
“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”
Đám lính canh bèn lui ra.
Sau khi không còn một ai, Lâm Bắc Phàm bèn ngồi xếp bằng trên giường, bên trên đó còn có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày rượu thơm, lạc.
Tiếp đó, hắn vừa ăn lạc vừa uống rượu, còn đọc cả sách, trông thư thái vô cùng.
Dẫu có ngồi thiên lao thì hắn vẫn biết cách để hưởng thụ.
Thời gian từng phút trôi qua, thiên lao yên ắng vô cùng.
Thỉnh thoảng lại có những tiếng củi cháy lốp đốp từ chậu than, sắc lửa màu đỏ làm ấm áp cả căn phòng.
Đúng lúc ấy, trong phòng giam xuất hiện một đám người.
Có một nữ tử mặc long bào đứng ở giữa, trông nghiêm nghị vô cùng. Bọn lính canh trông thấy thì hốt hoảng, vội vã hành lễ.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nữ đế nói, giọng nàng uy nghiêm: “Không cần đa lễ, đứng lên đi!”
“Tạ bệ hạ!”
Bọn lính canh đáp.
“Nghe nói để bảo vệ bảo vật quốc gia là viên minh châu bảy màu mà Lâm ái khanh đã tự nhốt mình trong thiên lao, tình nguyện chịu khổ! Song trẫm lại không nỡ, thế nên mới đặc biệt tới thăm hắn, mở cửa phòng giam ra!”
Nữ đế nói.
“Vâng thưa bệ hạ!”
Không một ai dám trái lời.
Thế là cửa phòng giam được mở ra, nữ đế dẫn đầu đoàn người bước vào.
Vượt qua từng lớp chướng ngại vật, nữ đế tới được tầng cuối cùng trong thiên lao và gặp được Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm thấy nữ đế tới bèn vội vã nhảy xuống giường, chắp tay nói: “Vi thần tham kiến bệ hạ!”
Nữ đế cười: “Ái khanh miễn lễ, giữa trẫm với ngươi không cần khách khí như vậy!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, nghi hoặc nói: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới vậy?”
“Trẫm nghe nói ái khanh đã tự vào thiên lao lạnh lẽo này để bảo vệ bảo vật quốc gia!”
Nữ đế liếc nhìn xung quanh, vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt: “Ái khanh, thiệt thòi cho ngươi rồi!”
“Bệ hạ, đây là bổn phận của thần, thần không thấy vất vả!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách oai phong lẫm liệt.
Nữ đế huơ tay: “Mở cửa phòng giam ra, trẫm muốn nói chuyện với Lâm ái khanh!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Lính canh đáp.
“Khoan đã, đừng mở cửa vội!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Tại sao hả ái khanh?”
Nữ đế lấy làm lạ.
“Thần nghe nói cái tên Dạ Lai Hương kia rất giỏi cải trang, hắn ta có thể bắt chước bất cứ một ai, đạt đến trình độ khó phân biệt là nam hay là nữ!”
Lâm Bắc Phàm cảnh giác nói: “Đêm nay là lúc hắn ta hành động, hành động này của bệ hạ có chút không thỏa đáng nên vi thần muốn hỏi bệ hạ vài câu để phân biệt thật giả, mong bệ hạ hiểu cho!”
Nữ đế mỉm cười, gật đầu và đáp: “Ái khanh đã cảnh giác như vậy thì trẫm cũng được an ủi! Muốn hỏi gì thì hỏi đi!”
Chương 472 Bắt được đạo sư
“Tạ bệ hạ đã thông cảm! Xin hỏi bệ hạ, sinh nhật vị hoàng đế thứ ba của Đại Võ là bao nhiêu?”
Nữ đế trả lời không hề do dự: “Ngày x tháng x năm 24 Đại Võ…”
“Xin hỏi nữ đế, Võ Anh Đế, hoàng đế thứ tư của Đại Võ đã đạt được thành tựu gì trong khoảng thời gian nào?”
Nữ đế lập tức trả lời: “Lúc lên ngôi Võ Anh tiên tổ đã từng làm…”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại hỏi thêm mấy câu mà người trong hoàng gia mới biết.
Có hai câu hỏi vô cùng khó, rất nhiều người đều không biết song nữ đế đều có thể trả lời được.
Sau khi hỏi xong, Lâm Bắc Phàm hành lễ: “Ban nãy vi thần đã mạo phạm, mong bệ hạ trách tội!”
Nữ đế khẽ cười: “Ái khanh, trẫm không trách ngươi, kẻ không biết không có tội!”
“Đa tạ bệ hạ đã tha thứ, còn không mau mở cửa phòng giam?”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”
Thế là cửa phòng giam được mở ra, nữ đế thong dong bước vào, trông thấy Lâm Bắc Phàm sưởi ấm, còn vừa uống rượu vừa ăn lạc, nàng lập tức bật cười: “Ái khanh, ngươi biết hưởng thụ thật đấy!”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Dù sao thì cũng không phải ngồi nhà lao thật mà!”
“Ngươi nói cũng phải!”
Nữ đế phất tay: “Các ngươi lui xuống đi, trẫm muốn nói chuyện riêng với Lâm ái khanh!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Mọi người bèn lui xuống.
“Bệ hạ, xin hỏi bệ hạ muốn nói với thần chuyện gì?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Chuyện trẫm muốn nói với ngươi là…”
Nữ đế phất tay, một luồng khói xanh tỏa ra từ tay áo. Lâm Bắc Phàm ngửi xong bèn mơ mơ màng màng rồi ngã xuống.
Nữ đế lập tức lục soát người hắn, lục thấy viên minh châu bảy màu xong bèn cười: “Ha ha! Lấy được dễ dàng quá!”
Tiếng cười này không phải tiếng cười của nữ đế mà là của một nam tử xa lạ. Rất rõ ràng, hắn ta chính là Dạ Lai Hương, mục đích tới đây của hắn ta là lấy viên minh châu bảy màu.
Việc đã làm xong, “nữ đế” chẳng thèm quan tâm đến Lâm Bắc Phàm đang nằm trên mặt đất nữa, hắn ta rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên đúng lúc ấy, bỗng có một cánh cửa thép cực lớn rơi xuống lối đi.
“Nữ đế” thầm than một tiếng không hay rồi thi triển khinh công tuyệt đỉnh của mình, định trốn thoát trước khi cánh cửa rơi hẳn xuống.
Thế nhưng cuối cùng hắn ta vẫn chậm mất một bước.
“Uỳnh!”
Cánh cửa đã hạ xuống và chặn đứng lối đi.
Tiếp đó, cánh cửa thiên lao phía sau hắn ta cũng bị khóa lại.
Hắn ta quay đầu nhìn, trông thấy Lâm Bắc Phàm vốn đang hôn mê bất tỉnh giờ đây lại cực kì tỉnh táo, chính hắn là người đã khóa cửa thiên lao lại.
Cứ thế, “nữ đế” bị nhốt bên lối đi, không ra được mà cũng chẳng lùi lại được!
Bên ngoài truyền tới những tiếng bước chân, bọn lính canh ùa vào.
Lâm Bắc Phàm đứng ở một bên vừa cười vừa nói: “Dạ Lai Hương, bản quan đợi ngươi đã lâu rồi! Lần này để xem ngươi trốn kiểu gì?”
“Nữ đế” kinh ngạc: “Ngươi đã trúng mê điệp hương của ta rồi mà sao vẫn còn tỉnh táo?”
Lâm Bắc Phàm cười một cách thần bí: “Bởi vì bản quan đã có chuẩn bị từ trước!”
“Hừ! Cái tên quan chó má nhà ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, bản công tử xem thường ngươi rồi!”
“Nữ đế” hừ một tiếng rồi nói, hắn ta giơ tay kéo, hoàng bào khoác trên người bèn rơi xuống. Da mặt hắn ta cũng đã đổi, giờ hắn ta là một nam tử xa lạ…
Một mái tóc màu đen, ngũ quan nghiêm nghị, mặt mũi sáng sủa, trên người hắn ta khoác bạch y, đến giày cũng màu trắng, trông như không vương bụi trần, anh tuấn phi phàm.
Trời thì lạnh mà hắn ta vẫn cầm quạt giấy, trông có vẻ như đang làm màu.
“A, đạo sư Dạ Lai Hương!”
Mọi người kinh ngạc.
“Không sai! Bản công tử chính là Dạ Lai Hương!”
Nam tử xa lạ kia nói đầy kiêu ngạo. Lâm Bắc Phàm trông dáng vẻ anh tuấn của đối phương, hắn tiếc nuối nói: “Một người tốt như thế cớ sao lại đi làm trộm?”
Dạ Lai Hương đứng thẳng, hắn ta đang chuẩn bị nói dăm ba câu lợi hại thì Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Với tư sắc này của ngươi thì đi ‘bán mình’ còn lo không kiếm được tiền hay sao, cần gì phải đi làm trộm như thế này?”
Dạ Lai Hương tức đến phát run: “Im miệng! Ngươi làm quan triều đình mà lại nói năng tục tĩu, bôi nhọ bản công tử?”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, đoạn bảo: “Vẫn còn giả bộ thanh cao hả? Trộm chính là trộm, đối phó với mấy tên trộm thì cần gì phải khách sáo? Những kẻ ‘bán mình’ người ta còn nộp thuế theo quy định của pháp luật, cao thượng hơn ngươi nhiều nhé!”
Sắc mặt Dạ Lai Hương khó coi vô cùng, hắn ta nhìn dáng vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, phất quạt nói: “Hừ! Xem ra ngươi rất đắc ý, ngươi tưởng như vậy là đã có thể nhốt bản công tử được sao?”
Lâm Bắc Phàm giơ tay mời: “Ngươi có thể thử xem!”
Dạ Lai Hương là một cao thủ Tiên Thiên Tứ phẩm, chỉ thấy chân khí Tiên Thiên ngưng tụ quanh người hắn ta và biến thành kiếm khí, sau đó thì chém lên cánh cửa.
Cánh cửa thép vang lên những tiếng ầm ầm, song trên đó chẳng có dấu vết nào và hoàn toàn không bị tổn hại.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không có tác dụng gì đâu! Cánh cửa thép này là chuẩn bị cho loại người như các ngươi đấy, nó được làm từ thép đặc biệt, kiên cố vô cùng! Dù ngươi có chân khí Tiên Thiên thì cũng không thể phá vỡ được nó! Mà ngươi có phá vỡ thì cũng không sao, bên ngoài còn mấy lớp cửa nữa cơ, để xem ngươi có thể phá vỡ được bao nhiêu!”
Sắc mặt Dạ Lai Hương lại càng khó coi hơn nữa.
“À đúng rồi, quên mất không nói với ngươi, viên minh châu bảy màu trên tay ngươi là giả đấy!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo.
Dạ Lai Hương kinh ngạc: “Sao lại là giả?”
Nói đoạn hắn lôi viên minh châu bảy màu ra, trông nó long lanh, trong suốt, sáng chói, hoàn toàn không giống một thứ phẩm.
“Đồ thật vẫn còn trong tay ta!”
Lâm Bắc Phàm cũng lôi một viên minh châu bảy màu ra, hắn cười: “Viên đó của ngươi đã được bản quan cho người làm bằng thủy tinh, có giống không?”
Chương 473 Không biết xử lý thế nào
Dạ Lai Hương nhìn viên minh châu bảy màu trên tay Lâm Bắc Phàm, phát hiện viên của hắn sáng hơn, có linh khí hơn.
Cái nào là thật cái nào là giả, nhìn cái là biết luôn!
“Đáng chết!”
Sắc mặt Dạ Lai Hương trầm xuống, hắn ta siết vỡ viên minh châu giả trong tay.
“Được rồi, chuyện này đã kết thúc, bản quan về nghỉ ngơi đây, chúc ngươi có một giấc mơ đẹp!”
Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền tới hoàng cung và khắp thành!
“Đại đạo Dạ Lai Hương đã bị phủ doãn đại nhân bắt được rồi!”
“Nghe đâu phủ doãn đại nhân lấy thân mình để dụ địch, vào ở thiên lao để dụ Dạ Lai Hương tới, sau đó bắt người luôn! Giờ Dạ Lai Hương đang bị nhốt trong thiên lao, không ra ngoài được nữa!”
“Ha ha! Dạ Lai Hương thất thủ rồi cơ đấy, còn thất thủ dưới tay Đại Võ ta nữa chứ!”
“Đây đúng là một chuyện thần kì mà!”
Đó người ta gọi là chó cắn người không phải tin nóng, người cắn chó mới là tin nóng!
Từ khi đạo sư Dạ Lai Hương hành động đến nay chưa từng bị thất thủ, đây đúng là một truyền kì trong giới trộm cắp!
Còn hiện giờ hắn ta lại bại dưới tay Lâm Bắc Phàm – một quan văn sức trói gà chẳng chặt, chuyện này lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi…
Buổi triều sớm ngày hôm sau, nữ đế vô cùng vui vẻ.
“Lâm ái khanh, tối hôm qua ngươi không chỉ bảo vệ được viên minh châu bảy màu mà còn bắt được Dạ Lai Hương, nhốt hắn ta bên trong thiên lao, bảo vệ sự uy nghiêm của triều đình ta, trẫm vô cùng vui!”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói: “Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần không dám nhận!”
“Công lao này của ngươi phải ghi lại! Hiện giờ còn có một việc quan trọng cần phải xử lý gấp!”
Nữ đế nói: “Xử lý Dạ Lai Hương thế nào đây?”
Binh bộ thượng thư giận đùng đùng, nói: “Bệ hạ, Dạ Lai Hương đã dám trộm viên minh châu bảy màu của triều đình ta thì chính là mạo phạm đến uy danh của triều đình, cứ giết luôn hắn ta để làm gương!”
“Tán thành!”
“Thần tán thành!”
Một đám quan viên lập tức nói theo.
Với những tên giặc cướp như thế này thì giết chính là cách tiện nhất.
Có một quan viên do dự nói: “Nhưng mà Dạ Lai Hương sở hữu thực lực hàng Tứ phẩm rất bất phàm đấy, cộng thêm khinh công tuyệt diệu, muốn giết hắn ta đâu có dễ! Hơn nữa giờ chúng ta chỉ mới nhốt được hắn ta mà thôi…”
Binh bộ thượng thư lớn giọng nói: “Mong hãy giết hắn ta ạ!”
Mọi người đều gật đầu.
Đúng lúc ấy, có một Cẩm Y Vệ vội vã chạy vào báo mật tin.
Nữ đế xem mật tin xong, sắc mặt trở nên khó coi: “Các vị ái khanh, không thể giết Dạ Lai Hương!”
“Bệ hạ, tại sao lại như vậy?”
Nữ đế trầm giọng nói: “Trẫm vừa mới nhận được thông tin, thực ra Dạ Lai Hương là đồ đệ của một vị Tông Sư! Nếu chúng ta giết hắn ta thì e sẽ khiến vị Tông Sư kia điên cuồng và muốn báo thù!”
Mọi người lập tức kinh hãi: “Chuyện này…”
Chuyện này có liên quan đến Tông Sư thì không còn đơn giản nữa!
Nếu chọc đến Tông Sư khiến người đó đến phá hoại thì chẳng có quốc gia nào chịu nổi đâu!
“Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
Nữ đế hỏi, bách quan đồng loạt lắc đầu.
Chắc chắn là không thể giết người được rồi, cứ tiếp tục nhốt nhất định sẽ có vấn đề! Nhưng nếu thả hắn ta ra thì uy nghiêm của triều đình biết để vào đâu?
Chuyện này đúng là một củ khoai nóng bỏng tay!
Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đứng ra nói: “Bệ hạ, mong bệ hạ hãy giao chuyện này cho vi thần!”
Nữ đế khẽ nhướn mày.
Tên này bình thường không có lợi thì sẽ không làm, trên triều đình thì hay trộm lười biếng, hôm nay lại tích cực chủ động tìm việc cho mình, hắn có mưu đồ gì à?
Có điều nếu hắn đã chủ động thì nữ đế cũng vui, nàng cười: “Ái khanh không hổ là trụ cột quốc gia! Nếu ngươi đã tích cực như vậy thì trẫm sẽ giao chuyện này cho ngươi, hi vọng ngươi đừng làm trẫm thất vọng!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Thế là mớ phiền phức này đã “thuộc về” Lâm Bắc Phàm, tâm trạng của nữ đế cũng thoải mái hơn, nàng hỏi: “Ái khanh, ngươi định làm thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, nếu đã không giết được Dạ Lai Hương thì vi thần định khuyên hắn ta hoàn lương làm người tốt!”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Đối phương có thực lực cao cường, khinh công tuyệt diệu, lại còn giỏi đạo thuật, Đức Thiên Phủ của thần đúng lúc cần một nhân tài! Nếu hắn ta thay đổi, làm việc cho triều đình thì ấy chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?”
Nữ đế kinh ngạc, bách quan cũng vậy. Hắn muốn Dạ Lai Hương quay đầu là bờ ư? Đúng là một cách “to gan”!
Thôi xin, người ta là một đại đạo nức danh thiên hạ đấy, đằng sau hắn ta còn có Tông Sư chống lưng, ngươi nghĩ hắn ta sẽ cúi đầu sao?
“Chuyện này liệu có thành công được không?”
Nữ đế hơi lo.
“Sự thành tại người, vi thần cứ thử đã, dù sao hiện giờ cũng không còn cách nào tốt hơn nữa!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.
“Cũng phải! Chuyện này giao cho ái khanh, nếu làm tốt thì coi như ngươi lập đại công!”
Nữ đế hứa.
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói. Tiếp đó, hắn tới thiên lao theo lệnh của nữ đế.
Chương 474 Tra tấn
Lúc bấy giờ trong thiên lao có binh lính canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Để nhốt đại đạo Dạ Lai Hương, triều đình đã cử năm vị Tiên Thiên và năm nghìn binh lính thay phiên nhau canh gác, song vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Phải biết rằng hồi đầu để bắt được Dạ Lai Hương, Đại Hạ hoàng triều đã cử gần hai mươi vạn binh lính, khoảng mười vị Tiên Thiên, thêm hai vị Tông Sư nữa mà vẫn không bắt được.
Dạ Lai Hương trộm mất bảo vật của bọn họ còn rời đi rất thong thả, khiến Đại Hạ hoàng triều biến thành một trò cười. Hiện giờ mặc dù đã nhốt được hắn ta song không thể ỷ vào việc đó mà lơ là.
Lâm Bắc Phàm băng qua từng lớp tường người và cửa, một lần nữa đến nơi sâu nhất trong thiên lao và gặp được Dạ Lai Hương.
Một buổi tối đã trôi qua nhưng trông hắn ta không thay đổi gì cả, chỉ có sắc mặt là vẫn khó coi như thế.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm tới, hắn ta nói: “Ngươi tới làm gì?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Mới nãy bản quan lại lập được một đại công nên tâm trạng rất tốt, đặc biệt tới thăm! Thấy sắc mặt ngươi vẫn khó coi thế kia thì ta yên tâm rồi!”
Mặt Dạ Lai Hương xanh mét: “Tiểu nhân đắc ý, diễu võ dương oai! Hừ!”
“Đó là điều đương nhiên! Đạo soái Dạ Lai Hương lừng danh thiên hạ bị bắt trong tay bản quan, bản quan không vui sao được?”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha.
Dạ Lai Hương nghe mà nhức tai vô cùng, hắn ta quát: “Ngươi đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì bản công tử cũng thoát được ra ngoài! Đợi đến ngày ta thoát ra thì ngươi sẽ xong đời!”
“Ôi chao, bị nhốt rồi mà vẫn huênh hoang quá nhỉ?”
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Người đâu, bắn tên!”
“Vù vù vù…”
Tên bắn ra như mưa.
Thế nhưng Dạ Lai Hương chỉ nhẹ nhàng di chuyển quạt là đã có thể chặn tất thảy mũi tên, hắn ta đắc ý nói: “Có chiêu gì thì cứ việc dùng, bản công tử tiếp hết!”
Lâm Bắc Phàm vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi: “Ta sống hai mươi năm nay chưa từng thấy ai đưa ra yêu cầu như ngươi cả!”
Hắn lại phất tay: “Người đâu, lấy dạ hương chiêu đãi Dạ Lai Hương công tử!”
Dạ Lai Hương: “Đậu má!”
Thế là bọn lính canh bèn đưa một xe phân cực kì nặng mùi tới.
Lâm Bắc Phàm bịt mũi, chau mày nói: “Cái mùi này ghê quá!”
Bọn lính canh cũng cúi đầu đầy áy náy: “Thật xin lỗi! Phủ doãn đại nhân, tối qua các huynh đệ hơi bị nóng trong nên…”
“Vậy cũng tốt! Trời lạnh, cứ nóng lên cho ấm người!”
Lâm Bắc Phàm vừa chạy ra một chỗ xa xa vừa nói: “Còn không mau lấy ra mà chiêu đãi đạo soái?”
“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”
Bọn lính canh bèn mở nắp, mùi hôi thối xộc lên và tỏa khắp phòng giam.
Dạ Lai Hương bịt mũi, trên mặt hắn ta là vẻ kinh hãi không thôi: “Lâm Bắc Phàm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả? Ta nói cho ngươi hay, ngươi đừng có mà làm bừa!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã chạy xa, hắn nói: “Dạ Lai Hương công tử, còn mới đó, nhân lúc nóng uống đi nhé!”
Dạ Lai Hương: “Đậu má!”
“Rào rào!”
“Rào rào!”
…
Dạ hương tươi mới cứ thế được đổ vào bên trong phòng giam.
Đạo soái Dạ Lai Hương trốn hết chỗ nọ đến chỗ kia, còn dùng cả kình khí để đánh bay dạ hương từ khắp mọi nơi.
Thế nhưng dạ hương không hề biến mất, chúng ở trên mặt đất, bám trên tường, bám trên trần nhà, chỗ nào cũng thấy!
Bên trong phòng giam đó kinh tởm vô cùng, mùi hôi thối không thể ngửi nổi khiến Dạ Lai Hương công tử mặt mày tái mét, đến mắt cũng trợn trắng cả lên.
“Lâm Bắc Phàm… khụ khụ… ngươi là cái tên khốn khiếp!”
“Ngươi không xong với ta đâu… khụ khụ!”
Lúc bấy giờ Lâm Bắc Phàm đã ra gần đến cửa, hai tay hắn che kín mũi, đoạn bảo: “Dạ Lai Hương công tử, hôm nay tâm trạng ngươi không tốt, thôi thì ngày mai ta lại đến thăm ngươi vậy! Ngươi tự bảo trọng nhé!”
“Lâm Bắc Phàm! Đ- má ngươi nhé…”
Phía sau đó toàn là những lời mắng chửi.
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại tới.
Hắn chưa bước vào bên trong phòng giam thôi đã phải ngừng bước chân, bởi lẽ mùi trong đó đúng là quá khủng khiếp, còn khiếp hơn cả ngày hôm qua!
Lâm Bắc Phàm lập tức lấy hai tay che mũi lại: “Hay lắm, lên men luôn rồi!”
Bước vào phòng giam, Lâm Bắc Phàm trông thấy đạo soái Dạ Lai Hương mà sững sờ.
Chỉ thấy hắn co rúc vào một góc nhỏ sạch sẽ, hai tay bịt chặt mũi, sắc mặt vừa trắng vừa xanh, đôi môi tím tái như trúng độc, bên cạnh còn có một bãi nôn.
Thấy Lâm Bắc Phàm tới, hai mắt hắn ta bừng bừng lửa giận.
“Dạ Lai Hương công tử, ngươi thế nào rồi?”
Lâm Bắc Phàm bịt mũi, hỏi.
Dạ Lai Hương mở miệng ra là mắng: “Ngươi còn không biết ngại mà hỏi? Đây chính là chuyện tốt mà ngươi làm đấy! Mẹ nó…”
Lại là một tràng tiếng chửi.
Lâm Bắc Phàm yên lặng, đoạn cho người đẩy một xe dạ hương nữa đến.
Dạ Lai Hương công tử không còn mắng nổi nữa, mặt hắn ta tràn ngập vẻ kinh sợ: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng có mà làm loạn! Kẻ sĩ chỉ có thể giết chứ không thể sỉ nhục, ngươi mà còn như vậy là ta vả mặt ngươi bây giờ đấy…”
“Đổ vào cho ta!”
Lâm Bắc Phàm ra lệnh, sau đó thì trốn ra một phía thật xa.
“Rào rào.”
“Rào rào.”
Chương 475 Kiêu ngạo
Cả phòng giam lại gặp tai ương, khắp nơi đều là phân, xanh vàng đủ cả. Mùi của chúng khiến Dạ Lai Hương như muốn thăng thiên, mơ mơ màng màng!
Đúng lúc ấy, hắn ta thất thủ, bị một chậu dạ hương dội trúng, ướt từ đầu đến chân.
Dạ Lai Hương: “Ọe ọe.”
Hắn ta lại nôn ọe đến mức trắng cả mắt!
“Dạ Lai Hương công tử, ngày mai bản quan lại đến thăm ngươi nhé!”
Ngày thứ ba, Lâm Bắc Phàm tới tiếp.
Hắn mang theo một cái mặt nạ chống độc tự chế và bước vào phòng giam, gặp được Dạ Lai Hương.
Lúc này Dạ Lai Hương làm gì còn dáng vẻ phong lưu phóng khoáng như trước nữa?
Cả người hắn ta nhem nhuốc bẩn thỉu, thối không thể ngửi nổi, sắc mặt tái xanh, môi tím ngắt, đôi mắt đen ngòm, không nhìn kĩ còn tưởng hắn ta là một cỗ thi thể đã chết.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm bước vào, mắt hắn ta khẽ dịch chuyển chứ không có phản ứng nào khác. Rất rõ ràng, hắn ta đã không mắng nổi nữa, lười cả mắng!
Lâm Bắc Phàm nhìn mà thấy hơi không nỡ: “Ôi! Nói gì thì nói, Dạ Lai Hương công tử cũng là một người sĩ diện, sao có thể đối xử với hắn ta như vậy nhỉ? Còn không mau thu dọn cho Dạ Lai Hương công tử đi?”
“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”
Đôi mắt tê dại của Dạ Lai Hương ánh lên tia hy vọng. Không lâu sau, bọn lính canh khiêng mấy thùng nước vào.
Lâm Bắc Phàm nhướn mày: “Các ngươi mang nước qua đây làm gì?”
“Đại nhân, không dùng nước thì thu dọn kiểu gì ạ?”
“Cứ cho mồi lửa ấy, đổ một thùng dầu rồi đốt, tiện biết bao!”
Dạ Lai Hương: “Đậu má!”
Cuối cùng bọn lính canh lại khiêng một thùng dầu đến và đổ vào bên trong, sau đó thì châm lửa.
Lúc này Dạ Lai Hương mới có phản ứng, hắn ta lảo đảo đứng dậy, mùi hôi thối nồng hơn khiến hắn ta lại choáng váng: “Lâm Bắc Phàm! Mụ nội ngươi…”
Sau khi đốt xong, Lâm Bắc Phàm lại cho người khiêng một thùng dạ hương đến.
Dạ Lai Hương công tử: “…”
Ngày thứ tư cũng như vậy.
Đến ngày thứ năm, Lâm Bắc Phàm nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết của đạo soái Dạ Lai Hương, hắn cười: “Dạ Lai Hương công tử, đã năm ngày trôi qua, ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Bản quan không có nhiều thời gian cho ngươi đâu!”
Dạ Lai Hương phẫn nộ quát: “Nghĩ gì mà nghĩ? Ngươi chả hỏi gì thì ta biết nghĩ thế nào?”
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu: “Ôi chao! Xin lỗi nhé, ta quên mất không nói!”
“Hự!”
Dạ Lai Hương hộc máu…
Nhìn đôi mắt như muốn giết người của Dạ Lai Hương, Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng rồi nói: “Từ lúc Dạ Lai Hương công tử ra mắt hành nghề trộm cắp tới nay chưa từng thất thủ! Thực lực, khinh công và kỹ thuật trộm cắp của ngươi đều vô cùng xuất chúng, Đức Thiên Phủ ta cực kì cần một nhân tài giống như ngươi! Thế nên chỉ cần ngươi bằng làm làm thuộc hạ của ta, làm việc cho ta thì ta sẽ thả ngươi ra ngoài!”
Dạ Lai Hương kinh ngạc: “Ngươi muốn chiêu mộ ta ư, còn muốn ta làm việc cho ngươi?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách nghiêm túc: “Đúng vậy!”
“Ha ha… ha ha ha…”
Dạ Lai Hương ôm bụng cười: “Ta là đạo soái Dạ Lai Hương lừng danh thiên hạ đấy! Ngươi lại muốn chiêu mộ ta, đúng là một suy nghĩ nghịch thiên mà. Đừng bảo ta đang nằm mơ đấy nhé, ha ha…”
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm lạnh lùng: “Đừng cười nữa, ngươi còn cười ta lại đổ thêm phân cho ngươi bây giờ!”
Dạ Lai Hương lập tức nghẹn họng: “Khụ khụ!”
Hắn ta suy nghĩ một lát rồi bừng tỉnh: “Ồ, bản công tử hiểu rồi!”
“Ngươi hiểu cái gì?”
Dạ Lai Hương cười một cách lạnh lùng: “Theo lí mà nói thì triều đình các ngươi bắt một kẻ giặc như ta xong sẽ giết thật nhanh để diệt trừ hậu họa! Thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà các ngươi vẫn chưa ra tay, lại còn muốn chiêu mộ ta, rõ ràng là các ngươi có điều đáng ngờ! Các ngươi đã biết sau lưng ta còn có một vị sư phụ là Tông Sư đúng chứ?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu thừa nhận: “Không sai!”
“Ha ha, triều đình các ngươi cũng có lúc sợ hãi!”
Dạ Lai Hương lại bật cười đầy đắc ý.
“Đó không phải là sợ, mà là kiêng kị thì đúng hơn! Dẫu sao thì sức hủy hoại của Tông Sư cũng vô cùng lớn, triều đình chúng ta còn phải lo cho dân chúng nên không thể đi kết oán, gây chuyện thị phi!”
“Thế nhưng nếu phiền phức kéo đến thì chúng ta cũng chẳng sợ đâu!”
Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực dõng dạc nói: “Triều đình đã kế thừa ba trăm năm, căn cơ vững chắc, trong tay sao có thể không có Tông Sư, ngươi nói xem?”
Dạ Lai Hương lại cười đầy lạnh lùng, hắn ta đáp: “Tông Sư của các ngươi ít luyện tập, nói cho cùng thì cũng chỉ là một đám hổ già nuôi trong lồng mà thôi! Còn sư phụ của ta chính là một con mãnh hổ tranh đấu với trời đất, với tự nhiên! Mặc dù cùng là hổ nhưng có con mạnh, có con yếu! Nói một cách không khách sáo thì sư phụ ta thừa sức đấu với ba Tông Sư của các ngươi!”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Ngươi nói thần thánh thế, rốt cuộc sư phụ của ngươi là ai, đang ở đâu?”
“Không nói cho ngươi!”
Dạ Lai Hương cũng ưỡn ngực, tự đắc nói: “Sư phụ ta sống đã lâu, tên họ cụ thể ta cũng không biết, nhưng sư phụ giỏi dùng thương, người khác xưng sư phụ là thương thần! Cây thương của sư phụ như xuất thần nhập hóa, tràn ngập sát khí, có khả năng xé rách trời đất, đã từng có hai vị Tông Sư chết dưới nó!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Nghe có vẻ lợi hại thật!”
Trông thấy vẻ bình thản của Lâm Bắc Phàm, Dạ Lai Hương có hơi không vui, hắn ta không phục, nói: “Sư phụ ta không những lợi hại sẵn mà còn giỏi dạy dỗ đồ đệ! Trừ ta ra thì sư phụ còn dạy ba đồ đệ khác nữa, hiện giờ tất cả đều là Tiên Thiên hàng Tứ phẩm! Bọn họ là…”
Lâm Bắc Phàm lại gật đầu một cách bình thản: “Không tồi!”