• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551 Võ lâm lại bị khuấy động

Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm gặp được một Vương Phú Quý với vẻ phong trần và mệt mỏi.

Hắn ta còn chưa lên tiếng mà Lâm Bắc Phàm đã từ chối trước: "Nếu ngươi muốn lấy xương rồng thì khỏi cần bàn bạc gì nữa!"

Vương Phú Quý vội vàng nói: "Lâm đại nhân, ngươi nghe ta nói đã! Thảo dân biết là yêu cầu này có hơi khó xử, nhưng vương gia thật sự rất muốn có xương rồng! Bọn ta không tham đâu, chắc chắn sẽ không để người khác phát hiện ra!"

"Thôi được, nể mặt chúng ta là bạn bè cũ, ta tính ngươi một trăm vạn lượng một lạng xương rồng!" Lâm Bắc Phàm nói.

Vương Phú Quý giật mình biến sắc: "Sao mà đắt thế?"

"Đắt ư? Không hề đắt chút nào!" Lâm Bắc Phàm chắp tay đứng đó, đáp một cách thản nhiên: "Ngươi phải biết rằng xương rồng là thần vật, nó có thể đem lại điềm lành, xua đuổi điềm xấu, có thể trị khỏi bách bệnh, nếu dùng nó để bào chế linh đan thần dược, không chừng còn có thể trường sinh bất lão, thọ cùng trời đất ấy chứ! Đây chính là thần vật có một không hai trong thiên hạ!"

"Bệ hạ mắc nhiều bệnh, ta nhất định phải bảo vệ chu toàn bộ xương rồng này! Ta cho các ngươi một ít là đã phải mạo hiểm tội mất đầu rồi! Các ngươi không lấy thì thôi, ta cũng chẳng muốn bán cho các ngươi, phải mạo hiểm như thế, chẳng đáng để ta phải làm!"

Nói rồi, hắn phất tay áo bỏ đi.

Vương Phú Quý vội kéo hắn lại: "Chờ đã, Lâm đại nhân ngươi nghe ta nói đã nào, đây là chuyện lớn, ngươi cho thảo dân chút thời gian để cân nhắc được không! Hai ngày nữa ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn!"

"Vậy ta đành chờ ngươi vậy!" Lâm Bắc Phàm vẫn giữ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ta nói cho ngươi biết, bộ xương rồng này chỉ được trưng bày lâu nhất là nửa tháng mà thôi! Nửa tháng sau, bộ xương rồng này sẽ bị bệ hạ đem về, canh chừng chặt chẽ! Đừng nói là các ngươi, đến cả bản quan cũng chẳng thể chạm vào nó được đâu!"

"Phải, phải, phải, thảo dân biết phải làm như thế nào mà, thảo dân nhất định sẽ nhanh chóng trả lời đại nhân!"

Ngay ngày hôm sau, Vương Phú Quý đến tìm Lâm Bắc Phàm, quyết định mua năm lạng xương rồng. Lâm Bắc Phàm đưa cho hắn ta năm lạng xương rồng.

Vương Phú Quý nhìn chỗ bột màu trắng nhìn chẳng khác nào bột mì kia, chớp mắt một cái rồi nói: "Cái này thật sự là xương rồng sao?"

"Thật chứ!" Lâm Bắc Phàm nói nhỏ: "Thứ này bản quan phải âm thầm mài từ bộ xương rồng kia xuống đấy. Để người khác không phát hiện ra, mỗi ngày ta chỉ mài một ít thôi, chắc chắn chuyện này sẽ không bị bại lộ đâu!"

"Ta hiểu rồi, hiểu rồi!" Vương Phú Quý gật đầu.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục dùng bộ xương rồng để bàn chuyện làm ăn với các vị phiên vương, thế gia quý tộc khác.

Người này mua ba lạng, người kia mua hai lạng, dễ dàng kiếm được hơn hai nghìn vạn lượng bạc!

Hơn nữa, số tiền hắn vơ vét được từ chỗ các vị quan lớn và cả tiền bán hoa, tổng cộng lên tới hơn ba nghìn vạn lượng bạc!

Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ: "Mới chỉ mài một ít xương rồng ra mà đã kiếm được nhiều tiền như thế rồi! Nếu bán hết bộ xương rồng này đi, số tiền kiếm được... thật không dám tưởng tượng! Thật sự không dám tưởng tượng!"

Đừng nói là có thể đột phá trở thành Đại Tông Sư tối cao, cho dù muốn đột phá thêm một bước, trở thành lục địa thần tiên trong truyền thuyết cũng chẳng phải chuyện không thể xảy ra!

Đúng lúc ấy, một viên quan bước vào: "Phủ doãn đại nhân, có Thiếu Lâm Tự và phái Võ Đang tới tìm!"

Lâm Bắc Phàm nhíu mày: "Bọn họ tới đây làm gì chứ? Chẳng lẽ là vì bộ xương rồng sao?"

Lâm Bắc Phàm vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy một nhóm hòa thượng và một nhóm đạo sĩ đứng trước mặt mình, thực lực của bọn họ thuộc loại không thể coi thường.

Người dẫn đầu chính là tổng bộ đầu của Lục Phiến Môn.

Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: "Quách đại nhân, chuyện này..."

Quách bộ đầu gượng gạo mỉm cười: "Ngươi tự hỏi đi!"

Lâm Bắc Phàm nhìn mấy vị hòa thượng và đạo sĩ kia với ánh mắt đầy dò xét.

"A di đà phật!"

Phương trượng trụ trì Thiếu Lâm Tự bày ra vẻ mặt từ bi: "Xương rồng là bảo vật của thiên hạ, nên giao cho người có đức! Nếu nó rơi vào tay kẻ ác, chắc chắn sẽ gây ra tai kiếp cho võ lâm, làm thiên hạ rung chuyển, sinh linh đồ thán! Thiếu Lâm Tự bọn ta không đành lòng thấy chuyện này xảy ra, cho nên ta đã dẫn theo các vị hòa thượng biết võ trong Thiếu Lâm Tự đến đây bảo vệ xương rồng!"

"A di đà phật!" Các vị hòa thượng đứng ở phía sau đồng thanh nói.

"Phương trượng nói có lý lắm!"

Chưởng môn phái Võ Đang cũng nói với vẻ mặt hiền hòa: "Xương rồng xuất hiện, vừa là kỳ ngộ nhưng cũng là nguy cơ! Lỡ như món thần bảo này rơi vào tay kẻ độc ác chắc chắn sẽ gây ra cảnh tượng giết chóc vô biên, khiến cho dân chúng lầm than! Bọn ta thân là võ lâm chính phái, phải giúp đỡ chính nghĩa, giữ gìn bình yên cho thiên hạ, trách nhiệm này không thể đẩy cho người khác được! Cho nên, Võ Đang đặc biệt phái người đến bảo vệ xương rồng! Vô lượng thiên tôn!"

"Vô lượng thiên tôn!" Các đạo sĩ đứng ở phía sau đồng thanh hô.
Chương 552 Không cảm ngộ được gì

Nhìn hai nhóm người đang bày ra thái độ đạo mạo chính phái, Lâm Bắc Phàm vừa nghĩ đã biết ý đồ của bọn họ là gì.

"Đa tạ Thiếu Lâm và Võ Đang đã đến đây giúp đỡ! Nhưng bệ hạ đã có lệnh, ngoài bọn ta ra, bất kỳ người nào không liên quan cũng không được đến gần xương rồng, kẻ nào trái lệnh sẽ giết không tha! Các ngươi không phải người của quan phủ, thân phận nhạy cảm cho nên bản quan xin ghi nhớ ý tốt của các ngươi, các ngươi từ đâu tới thì quay về chỗ đó đi!"

Lâm Bắc Phàm "đành phải" từ chối.

Hai vị đại sư lập tức sửng sốt đến nỗi biến sắc, tận tình khuyên nhủ.

"Lâm thí chủ, bọn ta biết là ngươi khó xử! Nhưng theo thông tin mà bọn ta tìm hiểu được thì có rất nhiều kẻ ác trong võ lâm biết được tin này đã lập tức hành động rồi! Bọn chúng có võ công cao cường, không có chuyện ác nào là chưa từng làm, chỉ dựa vào sức của triều đình thì khó mà cản được bọn chúng! Lỡ bộ xương rồng rơi vào tay đám nhân vật đó thì sẽ xảy ra bao nhiêu tai họa, ngươi có biết không hả?"

"Không chỉ ở nước ta, đám người ác ở những đất nước khác cũng đang nhắm vào bộ xương rồng! Cho nên bộ xương rồng này đã không còn là chuyện riêng của triều đình ta nữa, chuyện này đã lan ra toàn thiên hạ rồi! Chúng ta nhất định phải bảo vệ được xương rồng, chống lại ngoại xâm!"

Lâm Bắc Phàm rất cảm động: "Hai vị đại sư đều là tiền bối trong võ lâm, trong lòng có thiên hạ, bản quan vô cùng khâm phục!"

Phương trượng Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang gật đầu lia lịa: "Thiện tai, thiện tai!"

"Bản quan cũng không phải loại người không hiểu đạo lý! Vì bộ xương rồng, vì chúng sinh trong thiên hạ, chỉ cần các ngươi giao ra một vạn lượng bạc bản quan sẽ cho phép bảo vệ bộ xương rồng ở khoảng cách gần!"

Phương trượng Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang: "Đậu má!"

Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là muốn vơ vét tiền của bọn họ mà thôi!

Đến cả tiền của Thiếu Lâm Tự và phái Võ Đang mà cũng dám tham lam, gan của hắn thật là lớn!

"A di đà phật!"

Phương trượng Thiếu Lâm chắp tay trước ngực: "Lâm thí thủ, Thiếu Lâm Tự bọn ta là người xuất gia, không có tiền!"

Lâm Bắc Phàm cũng chắp tay trước ngực: "Phương trượng trụ trì, ta hiểu chỗ khó xử của các ngươi! Không có tiền thì chắc là có tượng Phật bằng vàng chứ! Các ngươi giao ra một bức tượng Phật bằng vàng ra là xong rồi, không phải sao?"

Phương trượng Thiếu Lâm sửng sốt: "Bức tượng Phật bằng vàng này... sao có thể đem ra bên ngoài được cơ chứ?"

"Sao lại không được? Phật viết: Chúng sinh bình đẳng! Cho nên bức tượng Phật bằng vàng này cũng đâu có gì khác biệt so với tượng Phật thông thường, chỉ cần trong lòng có Phật, thì có nơi nào không phải chốn tây phương cực lạc?" Lâm Bắc Phàm phản bác.

"Chuyện này..."

"Nếu các ngươi thật sự cảm thấy khó xử, bản quan là người tin vào thần phật, cứ tặng cho bản quan là được! Nhất định bản quan sẽ nâng niu bức tượng Phật bằng vàng này, a di đà phật!" Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ từ bi mà nói.

Các vị hòa thượng Thiếu Lâm đều không còn gì để nói.

Tặng tượng Phật bằng vàng cho tên tham quan này chắc chắn chỉ một khắc sau hắn ta sẽ đem tượng đi nấu chảy!

Thấy trụ trì Thiếu Lâm mãi do dự không đưa ra quyết định, Lâm Bắc Phàm vội lớn tiếng nói: "Phương trượng trụ trì, ngươi còn do dự gì nữa? Phật Tổ lòng dạ từ bi, vì chúng sinh thiên hạ, nhất định người sẽ tha thứ cho các ngươi thôi! Chẳng lẽ trong mắt các ngươi, chúng sinh trong thiên hạ lại không đáng giá bằng một bức tượng Phật hay sao?"

Được lắm, đến cả đạo lý lớn như vậy mà hắn cũng đem ra rồi!

Cuối cùng, phương trượng Thiếu Lâm vẫn không đem tặng bức tượng kia nhưng lại dằn lòng lấy ra năm mươi vạn lượng.

Lâm Bắc Phàm dời mắt sang chỗ nhóm người của phái Võ Đang, mỉm cười nói: "Tam Thanh đạo tôn cũng vậy, cũng là người thương xót chúng sinh thiên hạ..."

"Ngươi đừng nói nữa, bần đạo sẽ trả tiền!"

Cuối cùng, phái Võ Đang dằn lòng đưa ra bốn mươi vạn lượng.

Vì vậy, cuối cùng bọn họ cũng được Lâm Bắc Phàm cho phép tới gần quan sát và bảo vệ bộ xương rồng.

Các nhóm võ lâm chính phái khác thấy vậy cũng ào ạt tìm tới chỗ Lâm Bắc Phàm. Hắn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, chỉ cần trả tiền là được tới gần bộ xương rồng.

Tất nhiên, nhất định phải là danh môn chính phái mới có được cơ hội này. Nếu không phải danh môn chính phái thì khỏi phải bàn bạc gì cả.

Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm lại vơ vét được thêm mấy trăm vạn lượng bạc.

Chuyện này khiến đến hắn cũng phải cảm thán, đám người giang hồ này lại giàu có đến thế à!

Vì vậy, hắn quyết định phải tiến hành đại nghiệp này đến cùng.

Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười mà đi tới trước mặt nhóm người Thiếu Lâm và Võ Đang: "Các vị đại sư, hai ngày vừa qua có cảm ngộ được điều gì hay không?"

Mọi người đều lắc đầu.

Trụ trì Thiếu Lâm Tự chắp tay trước ngực, nhíu mày nói: "Bần tăng bảo vệ bộ xương rồng ngày suốt ngày suốt đêm, nhưng vẫn chưa thể cảm ngộ được một chút Phật lý và tạo hóa nào từ nó cả! Ta cảm thấy đây chỉ là một bộ xương bình thường mà thôi, chẳng khác gì một tảng đá cả! Có lẽ là vì... tư chất của bọn ta ngu muội! A di đà phật!"

"Hoặc là, bọn ta không có duyên với bộ xương rồng này, vô lượng thiên tôn!" Chưởng môn Võ Đang ở bên cạnh cười khổ.
Chương 553 Không cần mặt mũi

Lâm Bắc Phàm gật đầu, mỉm cười nói: "Bản quan hiểu cả! Có lẽ chỉ là vì thời gian quá ngắn ngủi nên vẫn chưa thể cảm ngộ được những đạo lý huyền diệu trong trời đất! Cứ kiên trì, bản quan tin rằng nhất định các ngươi sẽ cảm ngộ được thôi!"

"Đa tạ lời chúc của Lâm đại nhân!" Mọi người cùng nói.

"Phải rồi Lâm thí chủ, ngươi bảo vệ bộ xương rồng này đã nhiều ngày, ngươi có cảm ngộ được điều gì hay không?" Trụ trì Thiếu Lâm tò mò hỏi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía hắn.

"Nói tới cảm ngộ thì đúng là có một ít!" Lâm Bắc Phàm cười đáp.

Mọi người ngạc nhiên biến sắc.

"Sao cơ? Ngươi đã cảm ngộ được rồi sao?"

"Cảm ngộ được điều gì vậy?"

...

Chưởng môn Võ Đang sốt sắng hỏi: "Lâm đại nhân, ngươi đã cảm ngộ được điều gì, có thể nói cho bọn ta biết được không?"

"Tất nhiên là được rồi, cũng đâu phải chuyện bí mật không thể cho người khác biết?" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Từ bộ xương rồng này, bản quan đã cảm ngộ được đạo lý trong trời đất, giúp bản quan thu được lợi ích không hề nhỏ!"

"Đạo lý trời đất gì vậy?" Trụ trì Thiếu Lâm dò hỏi.

"Đạo lý trời đất này chính là..." Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Đạo khả đạo, phi thường đạo! Danh khả danh, phi thường danh."

Một luồng đạo vận mạnh mẽ không tả xiết tỏa ra từ trên người hắn. Các vị hào kiệt võ lâm hoảng hốt đến nỗi biến sắc!

Đây thật sự là đạo lý to lớn của trời đất! Đại đạo hoành âm!

Mới chỉ nghe sơ qua mà đã khiến cho cảnh giới võ đạo của bọn họ phải lung lay rồi! Thật quá mạnh mẽ!

Lâm Bắc Phàm chỉ đọc ra mười mấy chữ, sau đó không đọc nữa.

"Sau đó thì sao?" Võ Đang chưởng môn sốt ruột hỏi.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Sau đó thì hết rồi, bản quan chỉ cảm ngộ được nhiêu đó mà thôi! Mặc dù chỉ mười mấy chữ ngắn ngủi, nhưng thật sự đã giúp bản quan thu hoạch được rất nhiều!"

"A di đà phật/ Vô lượng thiên tôn! Đa tạ Lâm đại nhân đã chỉ điểm!" Hai vị chưởng môn cùng nói.

Bọn họ lại nhìn sang bộ xương rồng ở bên cạnh một lần nữa, ánh mắt sáng rực như thể có thể phóng ra ánh sáng vậy!

Đây thật sự là bảo vật của thiên hạ!

Ngay cả một người đọc sách hai tay trói gà không chặt như Lâm Bắc Phàm mà cũng cảm ngộ được lý lẽ của võ đạo!

Nếu người của võ lâm như bọn họ cũng cảm nhận được thì chẳng phải võ công sẽ tiến bộ như gió hay sao?

Bộ xương rồng thật sự khiến người ta không thể thờ ơ làm ngơ nó!

Trụ trì Thiếu Lâm kéo mấy vị hòa thượng khác sang một góc, dặn dò: "Ngươi lập tức viết tư về Thiếu Lâm Tự, bảo Giới Sân sư huynh gửi tất cả những đồ đệ có ngộ tính nhất trong môn phái tới đây cho ta!"

Một vị hòa thượng thắc mắc: "A di đà phật! Sư phụ, tại sao phải làm như vậy ạ?"

Trụ trì Thiếu Lâm tức giận: "Tên ngốc nhà ngươi, đến cả đạo lý đơn giản như thế mà cũng không nghĩ ra sao? Bộ xương rồng đang được đặt ở đây, chắc chắn có thể giúp chúng ta ngộ đạo, có thể giúp chúng ta nâng cao tu vi, nó là bảo vật số một trong võ lâm! Nếu đệ tử trong phái chúng ta lĩnh ngộ được võ học vô thượng từ nó, võ công tiến bộ nhanh như gió thì chẳng phải sẽ làm tăng thêm thực lực cho phái ta hay sao?"

"Ồ! Sư phụ nói phải lắm!" Các vị hòa thượng sực tỉnh ngộ.

"Cho nên sư phụ mới bảo Giới Sân sư huynh đưa nhiều đệ tử ưu tú tới đây! Càng nhiều đệ tử thì càng nhiều người lĩnh ngộ được tuyệt học của võ đạo, càng có lợi cho Thiếu Lâm Tự chúng ta, a di đà phật!"

"Nhưng thưa sư phụ, nếu làm như vậy sẽ phải trả rất nhiều tiền!" Nhớ đến mấy trăm nghìn lượng bị Lâm Bắc Phàm vơ vét mất, các vị hòa thượng lại đau khổ ra mặt.

Trụ trì Thiếu Lâm rất kiên định: "A di đà phật! Không thể bỏ lỡ thời cơ, cơ hội đã qua sẽ không trở lại! Nếu chúng ta không làm như thế, sẽ bị người của các phái khác bỏ lại sau lưng, ảnh hưởng tới địa vị của Thiếu Lâm Tự! Cho nên có phải tốn nhiều tiền hơn nữa ta cũng chẳng tiếc!"

"Phương trượng nói có lý lắm, a di đà phật!" Mọi người đồng thanh đáp.

Mặt khác, phía bên Võ Đang và các môn phái khác cũng có hành động tương tự. Bọn họ chỉ hận không thể đưa tất cả mọi người trong môn phái của mình tới đây, vừa bảo vệ xương rồng vừa ngộ đạo.

Đến cả một kẻ trói gà không chặt chỉ biết đọc sách như Lâm Bắc Phàm mà cũng có thể lĩnh ngộ được đạo lý võ học sâu sắc như thế từ bộ xương rồng.

Chỉ mười mấy chữ đơn giản mà đã giúp bọn họ thu về lợi ích không nhỏ.

Nếu trong môn phái của bọn họ có một, hai người giác ngộ vậy chẳng phải bọn họ sẽ đổi đời hay sao?

Một người đắc đạo, gà chó cùng phi thăng chính là đạo lý này!

Vì vậy, chỉ vài ngày sau, số người của các môn phái tập trung tới đây ngày càng nhiều hơn, chen nhau đứng chật kín cả quảng trường.

Bọn họ đứng theo từng môn phái tách biệt với nhau, có thành kiến với nhau, ánh mắt còn lộ ra sự thù hằn.

Trong đó, đệ tử của Thiếu Lâm Tự là đông nhất, nhìn sơ qua thì tới một phần ba số người ở đây là đầu trọc, buổi tối còn sáng cả một góc phố.

Cũng vì vậy mà Thiếu Lâm Tự trở thành mục tiêu công kích của các môn phái khác.

"Phương trượng đại sư, ngươi làm như thế có hơi quá đáng rồi đấy!" Chưởng môn phái Không Động nói với vẻ quái gở: "Ngươi phái nhiều đệ tử tới đây như thế, định chuyển Thiếu Lâm Tự đến kinh thành luôn đấy à?"

"Phải đấy, nhiều hòa thượng thế này, xương rồng bị các người bao vây cả rồi đây này!" Chưởng môn phái Thanh Thành lớn tiếng nói.

"Ngươi đến đây để cướp xương rồng đấy à?"
Chương 554 Tranh thủ vơ vét

Trước sự phản đối của mọi người, trụ trì Thiếu Lâm bày ra vẻ mặt khổ sở: "Các vị chưởng môn, các ngươi hiểu lầm bần tăng rồi! Bộ xương rồng này liên quan đến giang hồ, liên quan đến sự an nguy của xã tắc, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì! Bần tăng là minh chủ võ lâm, phải có trách nhiệm! Cho nên bần tăng mới phái nhiều đồ đệ đến đây để bảo vệ bộ xương rồng! Mong rằng các vị đồng đạo võ lâm thấu hiểu, a di đà phật!"

Đám người kia tức tối đến mức miệng méo xệch.

Rõ ràng ngươi muốn giác ngộ tạo hóa từ xương rồng, thế mà còn ra vẻ đạo mạo như thế sao? Đồ cáo già!

Chưởng môn Võ Đang đứng bên cạnh nhếch khóe môi: "Phương trượng đại sư, ngươi phái đệ tử tới đây để bảo vệ bộ xương rồng, bần đạo rất hiểu, cũng rất ủng hộ! Nhưng còn đám tiểu hòa thượng này thì sao, ngươi phái bọn chúng tới đây làm gì hả? Đến cả võ giả Thất phẩm còn chưa tu luyện tới thì bảo vệ xương rồng như thế nào được?"

Nhìn theo hướng chưởng môn Võ Đang nói, mọi người nhìn thấy một nhóm hòa thượng trẻ em khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Ánh mắt ngây thơ, vừa nhìn là biết rất vô hại rồi.

"A di đà phật!" Trụ trì Thiếu Lâm Tự tỏ vẻ từ bi: "Bọn chúng không tới đây để bảo vệ bộ xương rồng mà đến để tụng kinh niệm phật cho bộ xương rồng, siêu độ linh hồn rồng, giúp nó sớm tới được miền cực lạc Tây Thiên!"

Mọi người tức giận đến nỗi muốn nổ tung!

Được lắm lão hòa thượng vô liêm sỉ này, chuyện này mà ngươi cũng biện minh được!

Đúng lúc đó, có một nhóm đạo sĩ trẻ tuổi hùng hổ đi tới. Nhìn trang phục đạo bào mà bọn họ đang mặc, rõ ràng là người của phái Võ Đang.

Nhóm người này rất đông, còn nhiều hơn cả người của Thiếu Lâm Tự, vừa đến đây đã bao vây tất cả các môn phái lại.

Lần này thì đến lượt trụ trì Thiếu Lâm bất mãn!

Hắn ta chắp tay trước ngực, lớn tiếng chất vấn: "A di đà phật! Chưởng môn Võ Đang, phái Võ Đang các ngươi phái nhiều đệ tử đến như thế là định làm gì thế hả?"

Chưởng môn Võ Đang ra vẻ đạo mạo: "Bọn họ cũng tới đây để bảo vệ bộ xương rồng!"

"Còn bọn chúng thì sao? Cũng đến bảo vệ xương rồng đấy à?" Trụ trì Thiếu Lâm Tự tức tối chỉ vào một nhóm tiểu đạo sĩ còn nhỏ.

Nhóm tiểu đạo sĩ này trông chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trong số đó còn có một vài trẻ em dưới mười tuổi, trên người không có một chút nội lực nào, hoàn toàn chưa bắt đầu luyện võ!

Ngươi đưa đám nhỏ này tới đây để làm gì?

Là trụ trì của Thiếu Lâm, minh chủ võ lâm, tốt xấu gì hắn ta còn biết giữ thể diện, đưa một vài tiểu hòa thượng có chút ít tu vi võ công đến.

Vậy mà Võ Đang các ngươi, đến cả một đứa bé mà cũng không buông tha! Đúng là quá đáng, không thể nhẫn nhịn nổi mà!

"Bọn chúng ấy à..." Chưởng môn Võ Đang mỉm cười tỏ vẻ hiền lạnh: "Bọn chúng tập võ ở Võ Đang bọn ta từ nhỏ, chưa từng rời khỏi sơn môn! Cho nên nhân cơ hội này, bần đạo đưa bọn chúng tới kinh thành để trải nghiệm, tiện thể tới xem bộ xương rồng! Chuyện này thì có gì to tát đâu, mọi người đừng để bụng, đừng để bụng nhé! Ha ha!"

Trụ trì Thiếu Lâm tức muốn nổ tung!

Chưởng môn của các môn phái khác cũng tức muốn nổ tung!

Lão đạo sĩ vô liêm sỉ nhà ngươi!

Những lời không biết xấu hổ như vậy mà ngươi cũng nói ra được sao? Ngươi lại bảo bọn ta đừng để bụng...

Như thế mà còn không để bụng được hay sao?

Nếu các ngươi có một, hai đệ tử có tư chất hơn người lĩnh ngộ được tuyệt học vô thượng từ bộ xương rồng vậy Võ Đang các ngươi sẽ bỏ qua bọn ta sao?

Đây là cuộc ganh đua liên quan đến số mệnh của môn phái, không thể xảy ra sai sót gì! Vì vậy, các môn phái bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.

Bọn họ gây ra động tĩnh hơi lớn, khiến Lâm Bắc Phàm bị người ta gọi tới can ngăn.

"Chuyện gì thế, xảy ra chuyện gì thế? Các vị đều là danh môn chính phái, là nhân vật có máu mặt trên giang hồ! Tranh cãi ồn ào thế này thì còn ra thể thống gì nữa hả?" Lâm Bắc Phàm cao giọng quát: "Chẳng lẽ các ngươi không thể bình tĩnh ngồi xuống, chém đối thủ hai nhát hay sao?"

Các môn phái: "Trời má!"

Rốt cuộc ngươi tới khuyên nhủ hay tới kích động người ta đánh nhau thế?

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ sâu xa: "Ta biết các vị anh hùng đều muốn bảo vệ bộ xương rồng! Tâm ý khẩn thiết của các ngươi, bản quan đều nhìn thấy hết rồi! Nhưng chuyện này thì có gì mà phải tranh cãi nào? Ai trả tiền thì được ở lại, không phải sao? Không có tiền, các ngươi tranh cãi thế nào đi chăng nữa cũng chẳng được ở lại! Các ngươi nói xem có phải chính là đạo lý này hay không? Phải giữ hòa khí thì mới phát tài!"

Các môn phái tức giận trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.

Bọn ta hòa khí thì ngươi phát tài!

"Được rồi, đừng ồn ào nữa, cứ theo quy tắc mà làm!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

"Lâm đại nhân nói có lý lắm!" Trụ trì Thiếu Lâm dằn lòng đưa ra ngân phiếu một trăm vạn lượng, nói: "Lâm đại nhân, đây là tiền của Thiếu Lâm Tự bọn ta, mong ngươi vui lòng nhận lấy!"

Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười mà nhận tiền: "Các vị sư phụ Thiếu Lâm Tự, mời vào trong!"

Chưởng môn Võ Đang đau khổ đưa ra ngân phiếu một trăm năm mươi vạn lượng, nói: "Lâm đại nhân, đây là tiền của phái Võ Đang!"

Lâm Bắc Phàm lại híp mắt mỉm cười nhận tiền: "Các vị sư phụ phái Võ Đang, mời vào trong!"

Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm cứ lần lượt vơ vét tiền của các môn phái này, chỉ trong nháy mắt đã hơn năm trăm vạn lượng bạc.
Chương 555 Lá gan càng ngày càng lớn

Không thể không cảm thán rằng các môn phái võ lâm này thật là giàu có!

Bình thường thì kẻ nào cũng giấu giếm, than nghèo giả khổ, nhưng khi lấy tiền ra thì tuyệt đối không hề nương tay với kẻ khác!

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại phát hiện ra vẫn còn một tiềm lực kiếm tiền lớn nữa.

Ngoài Thiếu Lâm và Võ Đang, các môn phái khác đều đang rục rịch tiếp tục đưa người tới đây, không muốn cho người của Thiếu Lâm và Võ Đang giành mất danh tiếng.

Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua, số người trong võ lâm tới đây càng nhiều hơn, Lâm Bắc Phàm tiếp tục thu về năm trăm vạn lượng bạc.

Vì số lượng nhân sĩ trong võ lâm thật sự quá đông, hơn nữa dòng người đến chiêm ngưỡng bộ xương rồng vẫn đang nối dài không dứt nên chuyện này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình trị an và sự ổn định của kinh thành. Vì vậy, Lâm Bắc Phàm không thể không di dời bộ xương rồng này ra khỏi kinh thành.

Hắn xây dựng một tòa Quan Long Đài rất lớn ở bên ngoài kinh thành và trưng bày bộ xương rồng ở đó cho mọi người chiêm ngưỡng.

Bên dưới Quan Long Đài là đệ tử của các môn phái, tất cả đều ngồi xếp bằng chen chúc với nhau. Bọn họ vừa bảo vệ bộ xương rồng, vừa nhân cơ hội lĩnh ngộ lý lẽ võ đạo từ nó.

Thời gian này, rất nhiều kẻ có ý đồ xấu muốn xông vào cướp xương rồng đều bị đệ tử của các môn phái đánh đuổi, chém giết tàn nhẫn như thể có thù cướp vợ vậy!

"Loại tà ma ngoại đạo, phải diệt trừ sạch sẽ!"

"Muốn cướp xương rồng phải hỏi xem kiếm của ta có đồng ý hay không đã!"

"Các vị đồng đạo giang hồ, nhất định chúng ta phải bảo vệ xương rồng, không để người có dã tâm độc ác chạm vào nó!"

"Chúng ta thân là các môn phái trong võ lâm, không thể trốn tránh trách nhiệm!"

Mọi người đều có kẻ địch chung.

Bọn họ trả tiền để được ở lại đây, kẻ khác không trả tiền mà cũng muốn được như bọn họ, làm gì có cái lý ấy?

Cảnh tượng ấy bị Lâm Bắc Phàm nhìn thấy, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.

Các ngươi vừa trả tiền cho ta vừa giúp ta bảo vệ bộ xương rồng, cảm giác này thật là thoải mái!

Cảnh tượng này cũng bị nữ đế nhìn thấy.

Nàng hoàn toàn không còn gì để bình phẩm: "Thông qua chuyện bộ xương rồng này, Lâm ái khanh lại kiếm được một khoản lớn rồi! Hắn không chỉ vơ vét tiền của trẫm và văn võ bá quan cả triều mà đến cả các môn phái trong giang hồ cũng không chịu buông tha, lá gan của hắn ngày càng lớn đấy!"

Trên xà nhà xuất hiện một hình bóng màu trắng, mỉm cười đáp: "Đúng là lá gan của hắn ngày càng lớn! Nhưng bệ hạ, ngươi tin rằng thứ đó là xương rồng thật sao?"

Nữ đế khẽ mỉm cười, nói nhỏ: "Sao ta lại tin được cơ chứ? Thanh Hoàn tỷ tỷ, cái tên đó đã bao giờ nói ra được câu nào thật thà chưa? Hắn nói thứ đó là xương rồng thì chắc chắn đó không phải là xương rồng! Hắn chỉ muốn mượn thứ này để vơ vét tiền của mọi người mà thôi! Chẳng qua hắn ta thủ đoạn vô biên, lừa được tất cả người trong thiên hạ! Ha ha..."

Bạch Quan âm mỉm cười, gật đầu: "Đúng vậy, hắn lại lừa gạt tất cả mọi người trong thiên hạ một lần nữa rồi!"

Nữ đế đau đầu: "Nhưng hiện giờ hắn càng lúc càng làm càn, chỉ sợ sẽ gây chuyện quá lớn, không dễ kết thúc! Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi giúp ta theo dõi hắn, đừng để hắn làm xằng làm bậy!"

"Bệ hạ yên tâm, hắn là người có chừng mực, sẽ biết thu tay đúng lúc thôi!"

Nữ đế đặt tay lên trái tim mình, cười khổ mà nói: "Chỉ sợ trước khi hắn kịp thu tay thì trái tim ta đã không chịu nổi nữa rồi!"

Bạch Quan âm không nhịn được mà bật cười, bóng hình màu trắng dần dần biến mất.

Đúng lúc đó, từ bên ngoài có tấu chương khẩn cấp được dâng lên. Nữ đế vừa xem xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nàng lại cười gượng bảo: "Thật sự bị hắn làm to chuyện rồi!"

Vì mấy tấu chương này đều tới từ biên giới, các quốc gia đã tập trung lực lượng quân sự ở biên quan, tích sức chờ phát động, tình thế vô cùng căng thẳng.

Cùng với mấy tấu chương này còn có quốc thư tới từ các nước, tất cả đều vì bộ xương rồng.

Trên quốc thư, quốc vương của các quốc gia đã bày tỏ rõ ràng: Thần vật rồng thần là vật chí bảo trong thiên hạ, vốn nên vì toàn bộ người trong thiên hạ, Đại Võ hoàng triều không có quyền hưởng thụ một mình! Nếu không giao xương rồng ra sẽ xung đột vũ trang!

Nữ đế lập tức triển khai cuộc họp gấp.

Trong triều đường, nàng nổi giận đùng đùng: “Các vị ái khanh, các quốc gia gửi quốc thư tới muốn triều ta giao bộ xương rồng ra, bằng không sẽ xung đột vũ trang, đúng là ngang ngược vô lý, lý lẽ của bọn giặc cướp!”

“Xương rồng phát hiện được ở triều ta chứng tỏ ông trời đứng về triều ta, làm sao có thể chia sẻ cho nước khác được! Nhưng bây giờ các nước đã tập trung binh lực ở biên giới, tình hình vô cùng gay go. Các vị ái khanh có thượng sách gì không?”

Thân là người bảo vệ bộ xương rồng, Lâm Bắc Phàm tích cực đứng ra, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, bọn họ chẳng qua chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi, không cần để ý nhiều làm gì!”

Nữ đế hỏi: “Ái khanh, sao lại nói như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang