Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất cả nước, sĩ tử bên trong đều là thiên chi kiêu kiều tử!
Để bồi dưỡng nhân tài xuất sắc cho quốc gia sử dụng, bọn họ cung cấp tài nguyên giáo dục phong phú đồng thời cũng lập ra những quy tắc nghiêm khắc, trong đó có một điều, nếu sĩ tử có biểu hiện không tốt sẽ bị khai trừ học tịch.
Một khi khai trừ học tịch, cả đời sẽ không thể thi lấy công danh được nữa.
Nói cách khác, nếu các sĩ tử học ở trong này bị Quốc Tử Giám khai trừ học tịch vậy sau này cũng không còn đường làm quan.
Điều này đối với những đại quan triều đình như bọn họ làm sao có thể chấp nhận được?
“Lâm Bắc Phàm, ngươi dám làm bậy?”
“Lẽ nào ngươi không sợ đắc tội với chúng ta sao?”
“Còn muốn lăn lộn trên quan trường nữa không?”
…
Lâm Bắc Phàm tiến lên một bước, quát to một tiếng: “Ngươi xem ta có dám không?”
Sự sắc bén thuộc về võ giả đã xuất hiện lần đầu tiên rồi!
Đám quan không thể không lùi bước!
Trong lòng vừa sợ vừa giận!
Bọn họ thật sự không hiểu nổi tại sao một viên quan lục phẩm nho nhỏ lại gan to bằng trời như thế?
Lẽ nào chỉ dựa vào sự sủng ái của nữ đế sao?
Mà nhóm dân chúng có mặt ở đó hóng hớt cũng vô cùng kinh ngạc.
Một tân khoa trạng nguyên nhỏ bé lại dám đối đầu uy hiếp vài đại quan triều đình, thật đúng là can đảm hơn người!
Cuối cùng, chúng quan đều nhường một bước.
“Hừ! Chúng ta đi!”
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu phất tay áo rời đi, các quan viên khác đều theo sát phía sau.
Thật sự có thể nói là tới vội vàng mà đi cũng vội vàng!
Lâm Bắc Phàm cũng quay đầu vào trong.
“Đại Lực đóng cửa, tiếp tục ăn cơm!”
“Vâng, thưa thiếu gia!”
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì vào tảo triều.
Hắn vốn cho rằng sẽ phải nghênh đón một màn gió táp mưa sa nhưng đám quan lại này đều không nhắc tới, chỉ có vẻ mặt là không dễ nhìn gì cho lắm.
Thật ra nghĩ một chút cũng hiểu được, là con trai của bọn họ có lỗi trước, Lâm Bắc Phàm chỉ dựa theo pháp luật để xử lý mà thôi, nếu nói chuyện này với nữ đế cuối cùng vẫn là bọn họ đuối lý, còn rơi vào tội quản giáo không nghiêm nữa.
Lâm Bắc Phàm là người tâm phúc trước mặt nữ đế, lý lịch chẳng có lấy một chút chuyện vụn vặn nào, cùng lắm chỉ bị quở trách hai câu mà thôi.
Nếu đã như vậy cần gì phải tự làm mất mặt nữa?
Nhưng Lâm Bắc Phàm cũng gặp báo ứng, đó chính là bị các quan lại cô lập.
Trước đây khi vào tảo triều còn có người hỏi han hắn vài câu, nhưng bây giờ chẳng ai nói chuyện với hắn thậm chí tránh còn chẳng kịp.
Hắn lặng lẽ đứng phía sau trông có vẻ cô độc đến vậy.
Bản thân hắn cũng không nhịn được mà cảm thán, trước đây xét nhà của Hộ bộ thượng thư quyền tả tướng đã đắc tội với toàn bộ quan lại do Hộ bộ thượng thư dẫn đầu.
Bây giờ dạy dỗ một đám nha nội lại đắc tội với các quan lấy Lại bộ thượng thư dẫn đầu tiếp!
Mới làm quan chưa được mấy ngày đã đắc tội với hai phe phái lớn trong triều đình!
Hơn nữa hắn còn tham ô tiền của nữ đế!
Chức quan này thật sự như đi trên lớp băng mỏng, ngàn cân treo sợi tóc!
Cũng may nữ đế vẫn chưa hay biết gì mà vô cùng sủng ái hắn, bằng không hắn chỉ có thể từ quan lưu lạc giang hồ!
Loại cảm giác này thật sự…
Quá kích thích!
Tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm trở về Quốc Tử Giám.
Dọc theo đường đi cho dù là thủ vệ, sĩ tử hay là tiến sĩ, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy vẻ khâm phục.
“Lâm ti nghiệp thật sự quá mạnh!”
“Tay cầm pháp trượng dạy dỗ đám nha nội tác oai tác quái một trận nên thân!”
“Lợi hại nhất vẫn là tối qua! Nghe nói phụ thân của đám nha nội đó đều tới nhà Lâm ti nghiệp gây sự, nhưng Lâm ti nghiệp mặt không đổi sắc, chỉ vào mũi bọn họ chửi mắng thậm tệ, uy phong vô cùng, thật đúng là tấm gương cho thế hệ chúng ta!”
“Có điều, Lâm ti nghiệp sảng khoái rồi nhưng sau này đường quan trường khó đi lắm!”
“Sợ cái gì? Trời đất rộng lớn, đạo lý là lớn nhất!”
“Làm quan phải không sợ cường quyền như Lâm ti nghiệp!”
…
Sĩ tử ở nơi này vẫn chưa bước vào quan trường hiển nhiên phần lớn vẫn chưa bị đầu độc, tâm hồn vẫn còn đơn thuần lắm, chỉ cảm thấy hành động không sợ cường quyền này của Lâm Bắc Phàm quá tuyệt vời!
Cho nên hắn thu được rất nhiều người hâm mộ!
Lúc này hắn đã tới cổng Quốc Tử Giám nhưng không vào mà đứng lặng im, mặt không biểu cảm như một pho tượng, ánh mắt nhìn quanh, tai nghe tám hướng.
Hôm nay hắn muốn xem đám nha nội đó còn dám đến muộn thậm chí là không đến nữa hay không.
Không lâu sau con trai của Lại bộ thượng thư là Cao Thiên Vũ đã tới.
Hắn ta nằm được người khiêng tới đây, vẫn còn đang rên rỉ, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm tràn đầy vẻ thù hận.
Hôm qua sau khi về nhà hắn ta đã hỏi thăm rõ ràng người trước mắt này là ai, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm, không chỉ giành mất nữ tử mà hắn ta coi trọng mà còn cuỗm luôn tiền của hắn ta, còn đánh mông hắn ta nở hoa, đã vậy còn uy hiếp hắn ta không tới sẽ khai trừ học tịch, khiến cả đời hắn ta đừng mơ làm quan nữa.
Lớn như vậy rồi hắn ta vẫn chưa từng chịu thiệt như thế bao giờ!
Hắn ta hận Lâm Bắc Phàm muốn chết!
Lâm Bắc Phàm chẳng thèm quan tâm hận ý trong mắt hắn ta.
Kẻ yếu mới thể hiện thù hận ra ngoài còn kẻ mạnh đều sẽ giấu thù hận trong lòng, sau đó nghĩ cách từ từ đâm chết đối phương.
Tiếp đó lại có nha nội lần lượt kéo tới, đều là được khiêng vào, có người trên mông còn rướm máu trông vô cùng thảm, đồng thời cũng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm đầy dữ tợn.
Sau đó lại có rất nhiều nha nội chạy vào.
Trước đó bọn họ toàn trốn học không tới nhưng bây giờ không thể không tới, đều nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ sợ mình giống đám người Cao nha nội đó, bị Lâm Bắc Phàm đánh đến da tróc thịt bong.
Không lâu sau, tiếng chuông lên lớp vang lên.
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng hài lòng gật đầu, nhìn đám nha nội hoặc sợ hãi hoặc hận thù đó và bảo: “Tốt lắm, tất cả đều tới đủ, hơn nữa không có người nào tới muộn!”
Chương 32 Đám nhãi ranh này giác ngộ không tồi, có tương lai!
Đám nha nội bị ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn chòng chọc đến nổi da gà, bọn họ chắp tay đồng thanh hô: “Bái kiến ti nghiệp đại nhân!”
“Ừm!” Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó trong tay xuất hiện thêm một pháp trượng đi về phía đám nha nội đó, nói: “Dựa theo quy tắc của Quốc Tử Giám, thường xuyên tới muộn về sớm phạt một trăm trượng! Các ngươi ai lên trước đây?”
“Lâm ti nghiệp, chờ đã!” Một nha nội kêu lên.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
Đối phương móc vài tờ ngân phiếu từ trong túi ra nhét vào trong tay Lâm Bắc Phàm, nịnh nọt bảo: “Lâm ti nghiệp, tổng cộng là mười vạn lượng đấy! Ngươi xem hình phạt này... có thể miễn được không?”
Lâm Bắc Phàm nhét ngân phiếu vào túi một cách vô cùng tự nhiên, sau đó vỗ vai đối phương, cười nói: “Ngươi chuẩn bị rất chu đáo! Không tồi, có tương lai!Lần này bỏ qua cho ngươi nhưng lần sau sẽ không có ngoại lệ!”
Đối phương mừng rỡ: “Cảm ơn Lâm ti nghiệp!”
Những nha nội khác thấy thế cũng nhao nhao móc ngân phiếu ra.
“Lâm ti nghiệp, đây là mười vạn lượng của ta, có thể miễn hình phạt được không?”
“Lâm ti nghiệp, ta cũng có mười vạn!”
“Lâm ti nghiệp...”
...
Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm còn chưa ra tay đã thu được một trăm hai mươi vạn lượng, nhiều hơn hẳn hôm qua.
Hắn vô cùng hài lòng: “Tốt lắm! Không hổ là sĩ tử của Quốc Tử Giám rất biết giác ngộ! Lần này không nhắc đến chuyện cũ nữa, nhưng lần sau tái phạt sẽ phải phạt nặng!”
“Đa tạ Tâm ti nghiệp!” Mọi người mừng rỡ như điên.
“Vậy Lâm ti nghiệp… bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?” Một nha nội nơm nớp lo sợ hỏi.
“Đi? Đi đâu?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Đi... đi lên lớp đó!” Đối phương sợ đến nhũn cả chân.
“Bạn học này, rốt cuộc đã bao lâu ngươi không tới lớp rồi? Quên mất hôm nay là ngày gì sao?” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói với vẻ mặt đứng đắn: “Bản quan nói cho các ngươi biết hôm nay là ngày thi tháng, cho nên cút đi thi hết cho ta!”
“Rõ... thưa ti nghiệp đại nhân!” Đám nha nội kinh hồn bạt vía.
“Đúng rồi, quên nói cho các vị biết, để đốc thúc các sĩ tử chăm chỉ học hành, bản quan đã tăng thêm một quy tắc: Mỗi lần thi tháng, người thi không đạt tiêu chuẩn phạt hai mươi trượng! Người liên tiếp hai lần không đạt tiêu chuẩn đánh bốn mươi trượng! Người liên tiếp ba lần không đạt tiêu chuẩn đánh tám mươi trượng... Từ đó suy ra, thẳng đến khi nào đạt tiêu chuẩn mới thôi! Mong rằng các vị đây chú ý thêm!”
Đám nha nội kêu rên: “Kiểm tra không đạt tiêu chuẩn cũng phải đánh á!”
“Đương nhiên rồi!” Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Thân là sĩ tử của Quốc Tử Giám được hưởng thụ tài nguyên giáo dục tốt nhất của quốc gia, hiển nhiên thành tích học hành phải đạt tới trình độ thật cao, tiến thêm một bước! Nếu như ngay cả đạt tiêu chuẩn còn không làm nổi vậy cần các ngươi làm gì?”
Đám nha nội lắp bắp không nói được gì.
Cảm giác quy tắc này hình như nhắm vào bọn họ!
“Bây giờ đi thi đi!” Lâm Bắc Phàm vung tay: “Thành thật một chút cho ta, bản quan sẽ đích thân giám sát, nếu phát hiện các ngươi có hành vi gian dối sẽ phạt thẳng một trăm trượng!”
“Rõ, thưa Lâm ti nghiệp!” Đám nha nội rời đi với vẻ chán nản ủ rũ.
Một ngày này là ngày thi của Quốc Tử Giám.
Để đốc thúc sĩ tử và để tuyển chọn nhân tài, mỗi tháng Quốc Tử Giám đều tổ chức thi một lần gọi tắt là thi tháng.
Người thi tốt sẽ có điểm thưởng, có thể tiến vào lớp học cao hơn và có thể nhận được tài nguyên giáo dục càng xuất sắc hơn, thậm chí còn có lợi hơn cho sự phát triển đối với con đường tương lai.
Cho nên các sĩ tử và giáo viên ở đây đều vô cùng coi trọng.
Thân là người phụ trách vấn đề học hành của các sĩ tử hiển nhiên Lâm Bắc Phàm cũng trở thành quan chủ khảo, hắn tuần tra toàn bộ lớp học trường thi, giữ vững kỷ luật trong kỳ thi.
Dưới uy thế của hắn không có người nào dám gian lận.
Thi tháng kết thúc, tiếp theo chính là chấm bài cho điểm, thiếp lập ba cấp Giáp Ất Bính, Giáp chính là ưu tú, Ất chính là đạt tiêu chuẩn, còn Bính là không đạt tiêu chuẩn.
“Cao Thiên Vũ, không đạt tiêu chuẩn!”
“Vương Nhược Phong, không đạt tiêu chuẩn!”
“Đinh Thiệu Nhậm, không đạt tiêu chuẩn!”
...
Một đám nha nội không học vấn không nghề nghiệp đều không đạt tiêu chuẩn hết!
Lâm Bắc Phàm giận dữ nói: “Bản quan thật không hiểu nổi một bài thi đơn giản như vậy sao lại không đạt tiêu chuẩn nổi? Hơn nữa chữ sai quá nhiều, không thể nhìn nổi! Thậm chí ngay cả tên mình còn viết sai, thật không biết mấy năm nay các ngươi đọc sách gì nữa?”
Đám nha nội bị chửi đến rúm ró cả người.
“Ti nghiệp, ta sai rồi, cho ta một cỡ hội nữa đi mà!”
“Ta nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, lần sau nhất định sẽ đạt tiêu chuẩn!”
“Ngươi đừng tức giận! Giận hại người, không đáng đâu!”
“Đừng ra tay được không? Ngươi chửi ta bao nhiêu ta cũng nhận hết!”
....
“Không có quy tắc không làm gì được, sai rồi phải nhận lỗi!” Lâm Bắc Phàm lại lấy pháp trượng ra nhìn đám nha nội đang run như cầy sấy, nói với vẻ mặt không có cảm xúc: “Các ngươi nói xem nên làm thế nào đây?”
Đám nha nội nghe cái đã hiểu ý ngay, mỗi người lại đau đớn móc ngân phiếu của mình ra.
Một trượng một nghìn lương, hai mươi trượng là hai vạn lượng!
Tích tiểu thành đại, hai mươi tư nha nội này cộng lại đã cống cho Lâm Bắc Phàm bốn mươi tám tờ ngân phiếu!
Lâm Bắc Phàm nhét ngân phiếu dày cộp vào trong túi, gật đầu với vẻ vô cùng hài lòng: “Không tồi, rất biết giác ngộ! Nếu các ngươi dùng sự giác ngộ này vào việc học thì đã sớm có thành tựu rồi! Sau khi trở về chăm chỉ học hành, tranh thủ tháng sau thi đạt tiêu chuẩn, bằng không sẽ không còn là chuyện hai vạn lượng nữa đâu!”
“Rõ, thưa Lâm ti nghiệp!” Đám nha nội ỉu xìu đáp.
Chương 33 Trở thành cao thủ Tiên Thiên!
Sau khi đám nha nội rời đi, Lâm Bắc Phàm đếm lại khoản thu hoạch mấy ngày này.
“Ngày đầu tiên moi được bốn mươi vạn của Cao nha nội, cũng lấy được hơn sáu mươi vạn từ tay các nha nội khác, tổng cộng là hơn một trăm vạn lượng!”
“Ngày thứ hai cuỗm được một trăm hai mươi vạn từ tay các nha nội tốp hai.”
“Bây giờ thông qua kỳ thi tháng lại lấy thêm được bốn mươi tám vạn từ tay bọn họ.”
“Cho nên mấy ngày này tổng cộng mình kiếm được… hai trăm bảy mươi vạn lượng!”
Sau khi có được con số này, Lâm Bắc Phàm cười híp cả mắt: “Cái chức ti nghiệp này đúng là tuyệt vời thật, mới làm có vài ngày đã kiếm được gần ba trăm vạn! Cảm ơn nữ đế bệ hạ, lại đến lúc thăng cấp rồi!”
Buổi tối sau khi về nhà, Lâm Bắc Phàm nôn nóng đóng cửa phòng lại.
“Hệ thống, kết toán toàn bộ cho ta!”
[Ting! Kế chủ đã tham ô vàng bạc châu báu trị giá hai trăm bảy mươi vạn lượng, con số cực lớn, phần thưởng dung hợp với tiêu bản Kiều bang chủ (hậu kỳ).]
Một nguồn sức mạnh khủng khiếp nhanh chóng chui vào trong cơ thể của Lâm Bắc Phàm, sau đó còn có kinh nghiệm võ học phong phú rót vào trong đầu hắn nữa!
Lâm Bắc Phàm điên cuồng hấp thụ!
Cùng lúc đó, trong cơ thể hắn xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Những vết bẩn có mùi lạ lại bị ép ra khỏi cơ thể hắn qua lỗ chân lông. Sau đó các tế bào trong người trở nên càng thêm trong suốt lóng lánh, căng tràn sức sống hơn.
Nội lực đầy ắp trong đan điền nhanh chóng ngưng tụ lại, từ trạng thái sương mù dày đặc dần dần ngưng kết thành chất lỏng. Mỗi một sợi đều tràn đầy lực phá hoại khủng khiếp.
Dường như có một luồng khí trong trời đất chui vào cơ thể hắn thông qua đỉnh đầu.
…
Đại khái sau một tiếng, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng mở mắt, trong mắt ngập tràn niềm vui vì tiêu bản Kiều bang chủ này quá đầy năng lượng!
Ngoại trừ một thân nội lực hùng hậu và kinh nghiệm võ học phong phú ra còn mang tới cho hắn những tuyệt học như [Hàng Long Thập Bát Chưởng] [Đả Cẩu Bổng Pháp] [Cầm Long Công], và cả thiên phú võ học đáng sợ nữa!
Phải biết rằng, dưới tình huống Kiều bang chủ không mở bất kỳ hack nào, tuổi tác còn trẻ đã trở thành Thiên Long Tứ Tuyệt, nghiền áp toàn bộ cao thủ đều là dựa vào thiên phú võ học khủng khiếp của hắn ta.
Có thiên phú này sau này tu luyện sẽ dễ hơn nhiều!
Ngoại trừ những thứ trên ra còn có một thu hoạch lớn nhất nữa, đó chính là cuối cùng hắn cũng thuận lợi thăng cấp thành cường giả Tiên Thiên!
Cường giả Tiên Thiên cải thiện tố chất toàn bộ cơ thể, tất cả nội thương đều biến mất sạch!
Tế bào cơ thể quay trở về thời kỳ nguyên anh vừa mới ra đời, sở hữu lực hồi phục mạnh hơn, sinh mệnh lực mạnh hơn, đồng thời cũng khiến người trông càng trẻ trung hơn, sống lâu hơn!
Nội lực trong cơ thể hóa thành chân khí Tiên Thiên, càng thêm ngưng tụ, lực phá hoại cũng tăng lên gấp ba lần!
Đồng thời có thể phóng ra khỏi cơ thể, giết người cách mười trượng!
Kinh mạch toàn thân được đả thông hơn nữa còn liên kết với trời đất, có thể tùy tiện hấp thụ linh khí thiên địa để bổ sung chân khí trong người, mà không cần thông qua ăn uống và vận công để bù đắp tiêu hao trong người nữa!
Cường giả Tiên Thiên đã được tính là cường giả trong cao võ thế giới này!
Lấy một địch trăm, nhẹ tựa lông hồng!
Thường đều là nhân vật cấp chưởng môn hoặc chưởng lão trong các đại môn phái được người tôn sùng!
“Tuy rằng bây giờ mình chỉ là một cao thủ Tiên Thiên Lục phẩm nhưng dựa vào tạo hóa trên người dùng sức địch lại Tiên Thiên Ngũ phẩm cũng không thua! Có thể bảo toàn tính mạng dưới sự truy đuổi của Tông Sư Tam phẩm!” Lâm Bắc Phàm vô cùng hào hứng.
Từ lúc xuyên việt cho tới nay hắn vẫn luôn cố gắng để trở nên mạnh hơn. Bây giờ cuối cùng cũng trở thành cao thủ Lục phẩm có thể sánh ngang với Tiên Thiên Ngũ phẩm rồi!
Tuy rằng không vô địch nhưng năng lực mạnh đi đến đâu cũng được!
“Bây giờ vẫn chưa thể thả lỏng, tiếp tục làm người khiêm tốn vậy!”
“Chỉ cần không xảy ra chuyện, cứ việc tham ô tới chết!”
“Sớm muộn sẽ có một ngày…”
Tâm hồn Lâm Bắc Phàm bay đi thật xa: “Khi mình trở thành thiên hạ đệ nhất tham quan cũng chính là lúc mình chứng đạo thành Lục Địa Thần Tiên!”
Lúc này trong hoàng cung!
Nữ đế vung tay cho Cẩm Y Vệ vừa mới báo cáo công việc lui ra, sau đó khẽ cười một tiếng với hư không: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi cũng nghe rồi đó, con người Lâm Bắc Phàm này thật đúng là tham tài tất có lý do! Trẫm điều hắn đến một nơi trong sạch như Quốc Tử Giám, chỉ vài ngày đã tham ô hai trăm bảy mươi vạn rồi!”
“Các tham quan khác đều là vơ vét mồ hôi nước mắt của dân, vỗ béo cho mình, làm khổ dân chúng! Nhưng người này rất hay, lại đi làm ngược lại, vơ vét tiền tài từ tay đám tham quan, làm khổ tham quan, vỗ béo dân chúng! Thật sự quá thú vị!”
“Hắn quả thật là một kỳ tài, một kỳ tài tham tiền!”
Trong hư không xuất hiện một bóng trắng, trên người nàng ta được sương mù màu trắng dày đặc che phủ nên không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng xét từ dáng người duyên dáng của đối phương chắc chắn đây là một mỹ nữ tuyệt thế.
“Đúng thật! Tài học của hắn đều dùng hết lên tham tài! Vì tham tài thậm chí còn không tiếc đắc tội với các quan! Thật không biết hắn lấy gan hùm mật gấu ở đâu ra! Ha ha…” Nữ đế không nhịn được mà bật cười.
“Bệ hạ, hắn cũng tham ô tiền trong quốc khố của ngươi!”
Tiếng cười của nữ đế tắt ngúm.
Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn lừa trên gạt dưới, không coi thiên tử ra gì! Nếu không phải tiền hắn tham ô được đều chia cho dân chúng, là một vị quan tốt yêu dân như con thì trẫm đã sớm lôi hắn ra ngoài xử trảm rồi!”
Nữ đế đảo mắt: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi có cách gì lấy tiền mà hắn đã tham ô được về đây cho trẫm không?”
“Bệ hạ, ngươi muốn…” Bóng trắng kinh ngạc.
Chương 34 Đại nhân, ngươi chính là Dạ Hiệp đúng không?
Nữ đế nghiêm túc đáp: “Không sai, trẫm muốn dùng tiền của hắn để phát triển thế lực của mình!”
Nàng thở dài một tiếng, buồn bã bảo: “Hiện giờ gian thần trong triều lộng quyền, chia bè kết phái, tranh quyền đoạt lợi, tham ô thành phong trào! Bên ngoài kinh thành thì các vị hoàng thúc của trẫm nuôi binh quyền riêng, có thể khởi binh tạo phản bất cứ lúc nào! Xa hơn kia, các đại hoàng triều cũng đang lăm le bờ cõi, tập trung binh lực ở biên giới sẵn sàng tiến vào Trung Nguyên mọi lúc! Ngay cả trong giang hồ cũng không quá ổn định, người có dã tâm thích gây sóng gió…”
“Ôi, có thể đoán được trong tương lai không xa nữa, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn! Để khiến đám quần thần và các vị hoàng thúc, cùng các hoàng đế nước khác lơ là, trẫm không thể không giả thành một hôn quân, lén lút tích lũy sức mạnh!”
Nữ đế lại thở dài một tiếng: “Nhưng muốn phát triển thế lực thuộc về trẫm không chỉ cần thời gian mà còn cần rất nhiều tiền của! Trẫm quá thiếu tiền, kho riêng rỗng tuếch, muốn dùng tiền của quốc khố nhưng số tiền đó không biết đang bị bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, nếu sử dụng chắc chắn sẽ bại lộ ý đồ của trẫm, khiến người khác cảnh giác!”
“Mà trước mắt đã có một con đường moi tiền rất tốt!” Trong giọng nói của nữ đế mang theo chút mừng rỡ: “Đó chính là chuyển tiền mà Lâm Bắc Phàm tham ô được vào tay trẫm! Sau khi trẫm có tiền có thể phát triển thế lực thuộc riêng về mình, ứng phó với nguy cơ lớn trong tương lai!”
“Bệ hạ, đây quả thật là một cách hay! Nhưng muốn lấy được tiền từ tay hắn lại là một nan đề! Nếu dùng biện pháp mạnh có khả năng sẽ dẫn tới hậu quả không thể kiểm soát được!”
“Vậy mới phải nhờ Thanh Hoàn tỷ tỷ ngươi, trẫm tin ngươi nhất định có thể làm được.” Nữ đế nháy mắt một cách tinh nghịch: “Trẫm chỉ có một yêu cầu là đừng làm lộ thân phận của trẫm! Dù sao chuyện này cũng không vẻ vang gì cho cam, hơn nữa trẫm bí mật phát triển thế lực, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt!”
“Vậy lại hơi khó làm, nhưng ta sẽ cố hết sức nghĩ cách xem sao!”
“Cảm ơn Thanh Hoàn tỷ tỷ!”
Bóng trắng dần biến mất!
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm ra ngoài tảo triều từ rất sớm.
Đến trưa Đại Lực khiêng hai rương to vào trong phòng Lâm Bắc Phàm.
Một cảnh này vừa vặn bị Lý Sư Sư nhìn thấy vì thế nàng tò mò hỏi “Đại Lực, ngươi đang làm gì vậy?”
Đại Lực cúi đầu cung kính đáp: “Hồi thiếu nãi nãi, sáng nay khi thiếu gia ra ngoài đã đưa cho ta ngân phiếu trị giá mười vạn, kêu ta tới tiền trang đổi mười vạn lượng về! Trong này đựng mười vạn lượng bạc!”
“Mười vạn lượng bạc…” Ánh mắt của Lý Sư Sư hoảng hốt.
Lúc này Đại Lực đã chuyển hàng xong, đóng cửa phòng lại.
“Thiếu nãi nãi, không có chuyện gì thì ta đi làm việc trước đây!”
“Ừm, đi đi!”
Sau khi Đại Lực đi rồi, Lý Sư Sư chậm rãi bước qua đẩy cửa phòng ngủ của Lâm Bắc Phàm, còn mở hai rương to đặt ngay đầu giường ra, lập tức bị ánh bạc rực rỡ bên trong chiếu lòa mắt.
“Mười vạn lượng thật này!” Ánh mắt của nàng phức tạp, vừa đau lòng vừa thất vọng lại vừa khó hiểu…
Buổi tối khi Lâm Bắc Phàm về nhà ăn cơm phát hiện ra sắc mặt của Lý Sư Sư quá bất thường, có chút tiều tụy, ăn cơm không vô, vì thế hắn quan tâm hỏi: “Sao thế, thấy trong người khó chịu sao?”
Lý Sư Sư nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Ừm, có khả năng là trời trở lạnh khiến cơ thể không thoải mái cho lắm, cảm ơn đại nhân đã quan tâm!”
“Có cần mời một đại phu tới khám cho ngươi không?”
“Không cần đâu, không phải vấn đề đáng quan ngại gì, ngủ một giấc chắc không sao!”
“Được, dùng cơm xong nhanh về phòng nghỉ ngơi đi!”
Cuộc đối thoại của hai người rất ít, dường như đều có tâm sự riêng.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lý Sư Sư về phòng nghỉ ngơi.
Mà Lâm Bắc Phàm cũng về phòng ngủ của mình mở hai rương lớn đựng đầy bạc ra, sau đó duỗi tay bóp vụn từng đĩnh bạc một.
Vào đêm khuya thanh vắng, hắn lại thay đồ đi đêm, cầm bạc vụn lén lút ra ngoài tán tài.
Mà hắn rời đi chưa được bao lâu lại có một bóng người duyên dáng xuất hiện trước cửa phòng hắn.
Nàng gõ cửa lại gọi vài tiếng, phát hiện không có người đáp, kết quả vừa dùng lực đã đẩy được cửa ra, lại thấy bên trong không có một bóng người nào.
Hai rương to đựng bạc mở toang, nhưng bên trong chẳng còn một đĩnh bạc nào hết.
“Đại nhân đi đâu rồi? Còn cả số ngân lượng kia nữa….”
Lý Sư Sư cảm thấy mình như lạc trong một đám sương mù bạt ngàn. Lâm Bắc Phàm trở nên càng lúc càng thần bí trong cảm nhận của nàng.
Chưa đến một tiếng đồng hồ sau, Lâm Bắc Phàm đã tán tài xong và trở về nhà, nhưng vừa đến cửa phòng đã nhạy bén phát hiện ra bên trong có thêm một người nữa đang ngồi trên giường mình.
Hắn vô cùng cảnh giác, lập tức đá cửa lao vào: “Ai?”
Động tác tay không chậm, nhanh chóng vồ lấy cổ họng đối phương. Nhưng lúc này hắn đã nhận ra người trước mắt lại vội rụt tay về.
“Sư Sư, sao lại là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?”
“Đại nhân, Sư Sư vẫn luôn đợi ngươi!”
Lý Sư Sư đứng dậy khỏi giường nhìn người bịt mặt màu đen trước mặt này, dũng cảm bước tới.
Nàng giơ bàn tay hơi run rẩy kéo khăn che mặt của đối phương, sau đó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Lúc này, đột nhiên nước mắt nàng đua nhau tràn ra, lại bật cười đầy kích động: “Đại nhân, biết ngay là ngươi mà! Ngươi chính là Dạ Hiệp đúng không? Ngươi chính là Dạ Hiệp trọng nghĩa khinh tài gần đây, Sư Sư nói không sai chứ?”
Chương 35 Bọn họ tham thì ta phải tham hơn bọn họ! Bọn họ gian thì ta phải gian hơn bọn họ!
Lâm Bắc Phàm quay người đóng cửa trước, sau đó nhìn bóng người xinh đẹp quen thuộc trước mắt với ánh mắt phức tạp: “Sao lại nói như vậy?”
“Cho tới bây giờ, bên ngoài đều đồn nhau đại nhân là một tên tham quan, nhưng trong quá trình chung sống lâu nay, Sư Sư phát hiện ra đại nhân cũng không phải người như vậy! Ngươi trời sinh đạm bạc, không ham danh lợi, không màng hưởng thụ, không sợ cường quyền, đối xử với người đều chân thành và bình đẳng! Người như vậy sao có thể là tham quan được?”
“Nhưng sáng hôm nay Sư Sư nhìn thấy Đại Lực chuyển hai rương bạc về, khiến trong lòng Sư Sư nổi lên nghi ngờ, không tháo gỡ thì lòng ta khó mà yên được. Vì thế đêm nay Sư Sư qua đây lại phát hiện trong phòng không có người mà bạc cũng biến mất luôn!”
“Liên tưởng đến gần đây kinh thành có thêm một Dạ Hiệp! Hắn trọng nghĩa khinh tài, giúp đỡ người nghèo khó khăn, nhưng không có người nào biết thân phận của hắn, cũng không ai biết tiền từ đâu mà có! Người này xuất hiện lại hoàn toàn trùng khớp với thời gian đại nhân đỗ trạng nguyên và bắt đầu tham ô, cho nên Sư Sư có một suy đoán to gan, bây giờ nhìn thấy đại nhân mặc đồ dạ hành về nhà lại càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng!”
“Cho nên đại nhân, ngươi chính là Dạ Hiệp có đúng không?”
Lý Sư Sư ôm gò má của Lâm Bắc Phàm một cách dè dặt, mắt nhìn vào đôi mắt hắn với vẻ dịu dàng và chăm chú.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Không sai, ta chính là Dạ Hiệp!”
“Ôi…” Lý Sư Sư kích động che miệng mình.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Các quan lại bóc lột dân chúng khiến dân chúng lầm than! Ta chia hết toàn bộ số tiền đã tham ô được cho dân chúng nghèo khổ, hy vọng sau khi bọn họ có được khoản tiền này có thể sống tốt hơn một chút!”
“Đại nhân, tại sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi có biết ngươi làm thế nguy hiểm bao nhiêu không?” Lý Sư Sư giữ hai cánh tay của Lâm Bắc Phàm, kích động bảo.
Tại sao phải làm như vậy à?
Không tham ô tiền tài thì có lỗi với hệ thống, mà tham ô rồi lại có lỗi với lương tâm!
Nhưng không thể nói như vậy được!
“Đương nhiên ta biết, nhưng ta có nỗi khổ không thể không làm như vậy!”
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Ta sinh ra trong gia đình nghèo khó, từng tận mắt chứng kiến đủ loại quan lại bóc lột dân chúng, ức hiếp người vô tội, khiến cho dân chúng lầm than, tình cảnh khó khăn biết bao! Ta căm phẫn trong lòng cho nên mới tức giận phấn đấu thi đỗ trạng nguyên là để báo thù bọn họ! Bọn họ tham ô bao nhiêu trên người dân chúng thì ta tham ô lại bấy nhiêu để trả về cho chủ cũ! Đây cũng được coi là chuyện duy nhất ta có thể làm được!”
“Có thể làm một vị quan thanh liêm tốt, như vậy cũng có thể tạo phúc cho dân chúng mà!” Lý Sư Sư khuyên nhủ.
“Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi!” Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Triều đình đã ô uế hết rồi! Trên có hôn quân dưới có nịnh thần, cho dù ngươi không tham ô thì người khác cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách khiến ngươi tham ô! Nếu ngươi vẫn không tham ô như cũ vậy bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách kéo ngươi xuống ngựa! Bây giờ triều đình hoàn toàn không dung chứa nổi một vị quan thanh liêm đâu!”
“Đúng vậy, triều đình không dung chứa nổi một vị quan thanh liêm…” Lý Sư Sư thì thào, trong lòng tràn đầy sự đồng cảm.
Phụ thân của nàng vốn cũng lập chí làm một vị quan tốt. Nhưng thân ở trong triều đình là nơi tham ô thành phong trào, gian thần lộng quyền, chỉ riêng bảo vệ bản thân cũng đã là một vấn đề rồi.
Cái khác không nói nhưng văn võ trong triều đều là tham quan, bản thân ngươi lại là một quan thanh liêm, tính cách không hợp sẽ trực tiếp bị cô lập, muốn làm chút chuyện cũng vô cùng khó khăn.
Cuối cùng dưới viên đạn bọc đường của người khác, bản thân cũng thất thủ đấy thôi.
“Giống như một chậu mực đen, một giọt nước sạch nhỏ xuống cũng không bao giờ có thể rửa sạch được!”
“Nếu đã như vậy tại sao ta không cùng một giuộc với chúng?” Lâm Bắc Phàm cười lạnh: “Bọn họ tham thì ta phải tham hơn bọn họ! Bọn họ gian thì ta phải gian hơn bọn họ! Bằng không, làm sao đấu lại bọn họ đây?”
Bọn họ tham thì ta phải tham hơn bọn họ!
Bọn họ gian thì ta phải gian hơn bọn họ!
Bằng không làm sao đấu lại bọn họ đây?
Cả người Lý Sư Sư run lên.
Còn có bóng người xinh đẹp màu trắng mờ ảo bên ngoài cửa sổ cũng hơi chấn động.
“Nhưng đại nhân… sự trong sạch của ngươi…”
“Sự trong sạch của ta không đáng kể!” Lâm Bắc Phàm cười nhẹ bẫng: “Dù sao ta cũng chưa từng nghĩ đến việc làm quan cả đời, cần mấy thứ như danh dự này làm gì? Có thể làm bao lâu thì làm bấy lâu, không làm được nữa thì chạy, mai danh ẩn tích lại làm một hảo hán! Trời đất rộng lớn có chỗ nào mà ta không đi được?”
“Nói thật, cho tới bây giờ mơ ước lớn nhất của ta không phải là làm quan, mà là làm một võ lâm hào hiệp hành tẩu giang hồ, trừ bạo giúp kẻ yếu, có ơn báo ơn có thù tất báo! Nhìn thấy chuyện bất bình thì ra tay tương trợ, nhìn thấy ai chướng mắt thì xiên một đao, hà tất phải rắc rối như bây giờ?”
“Đại nhân…” Lý Sư Sư khóc nhòe hai mắt, nhưng hình tượng của Lâm Bắc Phàm ở trong lòng nàng lại càng ngày càng rõ ràng hơn.
Hắn vốn chính là một thiếu niên lãng mạn theo đuổi tự do, nhưng vì lê dân trăm họ lại không thể không bỏ võ theo văn, dấn thân vào chốn quan trường dơ bẩn làm chuyện mà mình không muốn làm, làm một tay tham quan người người chán ghét, đến bản thân mình cũng ghét luôn!
Vì con dân trong thiên hạ mà vất bỏ hành trang tự do, đeo trên lưng lớp vỏ nặng nề, gồng gánh tiến lên!
Một khắc này, nước mắt của Lý Sư Sư rơi như mưa!