Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701 Cần mỗi phí di chuyển

Nước Đa La là một quốc gia nhỏ ở rìa Đại Võ, nhân khẩu chỉ hơn nghìn vạn, vật tư thiếu thốn.

Hai năm trước đánh với Đại Võ một trận nhưng thua, cuối cùng phái tam hoàng tử tới kinh thành cầu hòa, giảm thiểu bồi thường.

Khi ấy Lâm Bắc Phàm vẫn là một quan viên nhỏ đã đưa ra kế hoạch Thôn Mãng trên triều đình, thông qua cách nước ấm luộc ếch xanh để ngấm ngầm chiếm đoạt nước Đa La, thực hiện mục đích mở rộng biên cương. Hiện giờ, kế hoạch này đã thực hiện được một năm rưỡi, tất cả đều thuận lợi, sau khi có được sự trợ giúp của Đại Võ, cuộc sống ở Đa La đã được cải thiện rất nhiều.

Vốn cứ tiếp tục thực hiện dựa theo kế hoạch này, trong ba tới năm năm nữa có thể nuốt chửng Đa La.

Ai ngờ đến bây giờ lại bị đối phương nhìn thấu ý đồ.

Trên triều đường, nữ đế hỏi với vẻ hơi phiền não: “Vương thất Đa La đã nhìn thấu ý đồ của triều ta, thất tín bội nghĩa, hủy bỏ hiệp ước, bây giờ đang đuổi thương nhân và các thầy dạy học của triều ta đi, đốt rụi toàn bộ thư tịch, kết thúc giao dịch thương mại giữa hai nước! Vương tộc Đa La tham lam vô độ đã trực tiếp chiếm đoạt sản nghiệp của triều ta ở Đa La! Kế hoạch Thôn Mãng thất bại trong giang tấc! Các vị ái khanh có kế sách gì không?"

"Bệ hạ, nếu đối phương đã xé bỏ hiệp ước, thất tín bội nghĩa vậy chúng ta cũng không cần khách sáo nữa, nên đánh thì đánh! Chỉ là một quốc gia nhỏ nhỏ, làm sao có thể là đối thủ của Đại Võ ta?"

“Bệ hạ, không phải chỉ là đánh trận thôi sao? Năm nay chúng ta đánh nhiều trận chiến như thế đã từng sợ ai chưa? Ngay cả Đại Nguyệt vương triều và Đại Hạ hoàng triều đều bại bởi chúng ta! Một nước nhỏ mà thôi, không đủ nhét kẽ răng"

“Bệ hạ, kiến nghị của thần là... đánh! Đánh đến khi hắn ta phục mới thôi!"

Các quan ồn ào kêu to, các tướng lĩnh thì rục rịch muốn thử.

Hơn một năm nay liên tiếp thắng nhiều trận lớn khiến các quan rất có tự tin!

Nói đến đánh trận cũng không hề sợ chút nào cả! Ánh mắt của nữ đế nhìn về phía Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, suy nghĩ của ngươi thế nào?"

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Bệ hạ, lúc đầu vị thần đưa ra kế hoạch Thôn Mãng đã lường trước chuyện này, cũng đã chuẩn bị đề phòng, cho nên chúng ta chỉ cần làm việc dựa theo kế hoạch là được, phá hỏng nền kinh tế của Đa La, chặt đứt nguồn cung ứng vật tư, cướp lại tất những thứ chúng ta đã từng ban cho, khiến họ phải trả cái giá nặng nề!"

Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói chí phải!"

“Ngoài ra, thưa bệ hạ, kế hoạch Thôn Mãng cũng không thất bại! Một năm rưỡi này dưới sự cố gắng của các thương nhân triều ta, cơ cấu kinh tế của Đa La đã bị ta khống chế! Dưới sự giáo hóa của những người trí thức ở triều ta, con dân Da La đã sinh lòng hướng tới triều ta! Cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội tiến hành kế hoạch Thôn Mãng này, thu Đa La vào trong túi!"

Đôi mắt của nữ đế sáng ngời: “Ái khanh, ngươi nói là thật sao?"

Lâm Bắc Phàm đáp: “Sao thần dám lừa đối bệ hạ?"

Nữ đế hỏi: “Ngươi định làm thế nào?” Lâm Bắc Phàm đáp: “Cùng lúc thực hiện kế hoạch hủy diệt, hãy dùng võ lực trấn áp, làm vậy có thể thu Đa La vào trong túi!"

Nữ đế mừng rỡ bảo: “Được! Kế hoạch Thôn Mãng là ái khanh đề ra, đánh trận cũng là ngươi am hiểu nhất, cho nên một việc không phiền đến hai chủ, chuyện này cứ giao cho ngươi xử lý đi!"

“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm tiếp chỉ.

“Ái khanh cần bao nhiêu binh mã?” Nữ để hỏi.

Lâm Bắc Phàm hơi lắc đầu, cười đáp: “Không cần bao nhiêu binh mã cả, chỉ cần mười vạn lính biên phòng là đủ!"

“Mười vạn lính thật sự đủ sao?"

Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng ra: “Tuy rằng nhân khẩu ở Đa La ít nhưng dân phong dũng mãnh, không có trăm vạn quân thì không giải quyết được đâu! Thừa tướng đại nhân dụng binh như thần, nhưng nếu không có đủ binh lực, chỉ sợ vẫn như trứng chọi đá, không có cách nào thực hiện được!"

"Thừa tướng đại nhân, lương thảo sung túc, không cần khách sáo!” Hộ bộ thượng thư ôm đồm nhiều việc.

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của các vị đại nhân, thật sự không cần đâu! Đối phó với Đa La cũng không cần huy động nhân lực như thế!"

“Ái khanh, vậy ngươi cần gì?” Nữ đế lại hỏi.

“Bệ hạ, chỉ cần cho vi thần chi phí di chuyển năm mươi vạn lượng là đủ rồi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp.

Nữ đế và các quan: “Hửm?"

Nữ đế hỏi với vẻ khó hiểu: “Ái khanh, ngươi không cần binh mã, nào cần đến chi phí di chuyển?"

“Bệ hạ, binh mã không cần nhưng thần cần! Chuyến đi tới Đa La này đường xá xa xôi, trên đường có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, không có tiền thật sự không được!” Lâm Bắc Phàm nói. Ánh mắt của nữ đế tràn đầy vẻ nghi ngờ: “Thật sự cần nhiều tiền như vậy sao?"

Từ kinh thành đến Đa La chẳng qua chỉ một nghìn dặm đường, mười ngày nửa tháng là tới. Ngươi cũng không dẫn binh đi đánh trận, một mình hành trang đơn giản, một vạn lượng còn dư ấy chứ, vậy mà ngươi lại đòi đến năm mươi vạn lượng, không định nhân cơ hội này tham ô đấy chứ?

Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Chi phí này có chỗ dùng khác, chuyện liên quan đến thành bại, mong bệ hạ hiểu cho!"

Nữ đế chẳng buồn tính toán, các quan cũng chẳng thèm so đo!

Bây giờ vật tư của triều đình sung túc, tiền tài dư dả, số tiền nhỏ năm mươi vạn lượng không cần để trong lòng.

Nếu năm mươi vạn lượng có thể đánh thắng một trận chiến, nuốt chửng nước Đa La vậy thật sự vật vượt giá trị của nó!
Chương 702 Ngươi nhất định phải về đấy

“Được! Trẫm cho ngươi năm mươi vạn lượng!” Nữ đế lớn tiếng nói.

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm đáp.

Lúc này, tin tức nước Đa La xé bỏ hiệp ước, thất tín bội nghĩa đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, dân chúng vô cùng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy mà nước Đa La lại xé bỏ hiệp ước, thất tín bội nghĩa!"

“Ta đã bảo rồi, lúc trước không nên tốt với bọn chúng như thế! Mở cửa thông thương, xây xưởng dây phường, còn phái rất nhiều người đọc sách tới giáo hóa bọn chúng, dạy bọn chúng đọc sách nhận biết chữ, hiểu đạo đức hiểu lễ nghĩa... bây giờ phát triển tốt rồi quay ra cắn ngược lại chúng ta một cái, đúng là đám qua cầu rút ván không đáng nuôi, thật đáng hận"

“Nói đúng lắm! Bọn chúng đúng là một đám sói con rất ác độc, hoàn toàn không nên có lòng tốt bụng với chúng!"

“Bây giờ thì hay rồi, triều đình bị chọc giận, phái thừa tướng đại nhân đi thu phục bon chúng!"

"Thừa tướng đại nhân chính là quân thần của triều ta! Thừa tướng đại nhân ra trận, nước Đa La xong đời rồi!"

“Đáng đời! Cho bọn chúng biết kết cục của việc đắc tội với Đại Võ chúng ta!"

Mà những tướng lĩnh khác thì lại rất kích động.

“Thừa tướng đại nhân lại sắp đi dánh trận rồi! Theo thừa tướng đại nhân sẽ nhặt được công lao miễn phí!"

“Đúng đó, tam đại phản vương đều bị thừa tướng thu phục! Đại Nguyệt vương triều còn có Đại Hạ hoàng triều cũng không đánh lại được thừa tướng, chỉ một nước Đa La nho nhỏ, không phải dễ như trở bàn tay hay sao?"

“Thừa tướng đại nhân ra trận nhất định sẽ mã đáo thành công, nước Đa La chắc chắn tiêu đời rồi!"

“Nhất định phải gia nhập vào đội ngũ của thừa tướng!"

Các đại tướng lĩnh bắt đầu hành động.

Triệu gia thân là thế gia quân sự hiển nhiên cũng ngay lập tức biết được tin tức này.

“Khoát nhi, đây chính là một cơ hội hiếm có!"

Triệu Hải nói với vẻ mặt hớn hở: “Thừa tướng đại nhân dụng binh như thần, lần này xuất binh đối phó nước Đa La, trên cơ bản nắm chắc chín phần mười! Tuy rằng gia tộc chúng ta đã không thể so với dĩ vãng nhưng vẫn có một ít lực lượng, sẽ tranh thủ sắp xếp cho ngươi vào trong quân! Ngươi nói với thừa tướng một tiếng, nếu có thể nhận được sự đồng ý của hắn thì càng tốt!"

"Thúc phụ, ta biết phải làm thế nào!” Sắc mặt của Triệu Khoát kiên định.

Con đường tái nhậm chức của hắn ta quá khó cho nên nhất định phải nắm bắt mỗi một cơ hội, cố gắng thể hiện, rửa sạch nỗi nhục trên người!

Đây chính là một cơ hội cho nên hắn ta tuyệt đối không thể bỏ qua.

Đồng thời, hắn ta cũng hy vọng đi theo Lâm Bắc Phàm học thêm một vài kinh nghiệm dẫn binh đánh trận.

Bởi vì sắp phải đánh trận nên Lâm Bắc Phàm về Lâm phủ trước.

Lý Sư Sư đi tới với vẻ mặt lo lắng: “Tướng công, nghe nói ngươi chuẩn bị đi đánh trận tiếp?"

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Nước Đa La xé bỏ hiệp ước, thất tín bội nghĩa, bệ hạ và văn võ bá quan trong triều đều vô cùng tức giận, cho nên bệ hạ ra thánh chỉ kêu ta đi thu phục bọn họ!"

“Tướng công, đại khái phải bao lâu mới về?” Lý Sư Sư lo lắng hỏi.

Dẫn binh đánh trận vốn nguy hiểm, hơn nữa mỗi lần xuất binh ngắn thì nửa tháng, dài thì một tháng, thời gian quá lâu khiến nàng nhớ da diết, thật sự không muốn chia tay tiếp.

“Nếu không ngoài ý muốn thì chắc cần một tháng!"

“Lại một tháng à!” Sắc mặt của Lý Sư Sư càng lo lắng hơn.

“Không cần lo lắng! Lần này ta dẫn cả ngươi đi!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.

“Thật sao?” Đôi mắt của Lý Sư Sư sáng ngời.

“Thật, không chỉ dẫn ngươi đi mà cũng dẫn cả mọi người cùng đi! Mọi người ở kinh thành lâu rồi, cùng nhau ra ngoài du sơn ngoạn thủy một chuyến để giải sầu!” Lâm Bắc Phàm vung bàn tay to.

“Thật sao thiếu gia?” Đại Lực mừng rỡ.

Từ lúc theo Lâm Bắc Phàm đến kinh thành, hắn ta đã hơn hai năm rồi chưa rời khỏi đây, tuy rằng điều kiện sống ở kinh thành rất tốt, nhưng ở lâu cũng sẽ chán, không nhịn được mà muốn ra ngoài ngắm.

“Thật sự có thể đi chung sao ạ?” Tiểu Thúy cũng mừng lắm.

Lâm Bắc Phàm phất tay: “Đi hết đi hết, cả phủ từ trên xuống dưới đều đi hết, không một ai được thiếu!"

“A di đà phật!” Trên gương mặt của tiểu hòa thường hiện ra nụ cười.

“Tướng công, thế này không cản trở chính sự chứ?” Lý Sư Sư lại hỏi.

Lâm Bắc Phàm lắc dầu, cười đáp: “Không chậm trễ, đây chính là một khâu của chính sự, cứ làm theo là được!"

"Vâng!” Lý Sư Sư yên tâm rồi, nụ cười lại treo trên gương mặt.

Lúc này, tiểu quận chúa hớt hải chạy tới, hưng phấn bảo: “Ta muốn đi! Ta muốn đi! Ta cũng muốn đi!"

Bóng người của Dạ Lai Hương bay tới từ trên trời, phạch một tiếng xòe quạt giấy, cười bảo: “Chuyện tốt thế này sao có thể thiếu bản công tử được? Ở kinh thành ngán đến tận cổ rồi, vừa vặn ra ngoài xem sao!"

Tối hôm ấy toàn phủ vô cùng hào hứng!

Chuyện này rất nhanh đã bị nữ đế biết được, nàng không bình tĩnh nổi!

Kéo cả nhà đi đánh trận, đây là định chạy trốn sao?

Ngay cả lộ phí chạy trốn năm mươi vạn lượng cũng đã chuẩn bị xong rồi!

Ngay trong đêm, nàng triệu Lâm Bắc Phàm tiến cung, vội hỏi: “Ái khanh, nghe nói ngươi muốn dẫn cả gia đình đi đánh trận!"

Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt đáp: “Bệ hạ, đây là kế sách của vị thần, dùng để mê hoặc nước Đa La!"

“Ồ, ra là như vậy! Vậy... ngươi nhất định phải về đấy!” Nữ đế nói với vẻ lưu luyến.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất khó hiểu.

Thân là thừa tướng, đnáh trận xong đương nhiên phải về rồi, bằng không còn có thể đi đâu được?

“Rõ, thưa bệ hạ"

1140 chữ
Chương 703 Bám theo kiếm công

Ngày hôm sau, hắn dẫn mọi người xuất phát.

Hắn chọn ngồi thuyền, một đường thuận lợi mà đi, tốn mười ngày nửa tháng là đến được Đa La.

Đội ngũ dẫn theo cũng không nhiều, đại khái hơn trăm người, chủ yếu là dùng để lo liệu chốn ở và thức ăn, dọc đường hộ tống bảo vệ bản thân an toàn, đồng thời tiện truyền đạt trên dưới, chấp hành mệnh lệnh là đủ.

Kết quả khi tới bên bờ sông đã trợn tròn mắt.

Hay lắm, trong đội ngũ hơn trăm người lại lẫn mười mấy tướng lĩnh, chức vị thấp nhất cũng đến lục phẩm, chức vị cao nhất thậm chí còn đến tam phẩm!

Số lượng Tiên Thiên lại đạt đến mười tám người!

Trước đây lúc dẫn binh đánh trận cũng chưa từng xa xỉ như thế!

Lâm Bắc Phàm sa sầm mặt mũi: “Các vị đại nhân, các ngươi muốn làm gì?"

Các vị tướng lĩnh chắp tay, đáp một cách nghiêm túc: “Tham kiến thừa tướng đại nhân! Lần này thừa tướng đi chinh phạt nước Đa La bất nghĩa, đường xá xa xôi vô cùng nguy hiểm, chúng ta nguyện bảo vệ, đi theo làm tùy tùng, mong thừa tướng chấp thuận!"

Gương mặt của Lâm Bắc Phàm càng tối tăm hơn: “Nào cần nhiều người như thế? Lần này bản quan tới Đa La sớm đã tính sẵn trong lòng, hoàn toàn không cần đến các ngươi! Các ngươi về ngay cho ta, ai về chức nấy!"

“Thừa tướng đại nhân không thể nói như vậy được!"

Một vị tướng quân tuổi già sức yếu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Một mình ngươi tới nước Đa La chỉ huy tác chiến, trọng trách nặng nề, ngày đêm vất vả, cũng sẽ có lúc suy nghĩ không chu toàn! Hành quân đánh trận không phải trò đùa, tuy hạ quan không có chiến tích nỏi trội nào nhưng thắng ở cái đã từng dẫn binh đánh trận nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, có thể phụ tá thừa tướng đại nhân, giảm thiểu áp lực cho thừa tướng đại nhân!"

Một tướng lĩnh trẻ tuổi đứng ra, nói với vẻ oai phong lẫm liệt: “Thừa tướng đại nhân, sự an nguy của ngươi liên quan đến xã tắc, không thể để xảy ra chút chuyện gì được! Hạ quan sợ nên nhất định phải đi theo ngươi mới yên tâm được! Chỉ huy tác chiến thì hạ quan không được nhưng ở phương diện hộ giá hộ tống, hạ quan chắc chắn là người giỏi nhất! Muốn đả thương một cọng tóc của thừa tướng đại nhân thì phải bước qua xác của hạ quan trước rồi hãy nói!"

“Thừa tướng đại nhân!"

Lại có một vị tướng lĩnh khác đứng ra, nói: “Hạ quan có một chiêu tuyệt kỹ đó chính là nghe tiếng đoán được vị trí! Có thể thông qua chấn động trên bề mặt đất mà phát hiện ra hướng di chuyển và số lượng quân địch trong phạm vi mấy chục dặm! Lần này viễn chinh phải bước vào nơi xa lạ, nguy hiểm vô cùng! Có hạ quan hỗ trợ, thừa tướng đại nhân cũng thoải mái hơn một chút, phần thắng cũng càng lớn hơn!"

“Thừa tướng đại nhân..."

Các vị tướng lĩnh tự phát biểu ý kiến và chứng tỏ năng lực của mình, chém gió phần phật.

Hơn nữa còn cùng tỏ vẻ cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực cho Lâm Bắc Phàm, một đường hộ tống bảo vệ hắn, muốn hại Lâm Bắc Phàm nhất định phải bước qua xác bọn họ.

QuáchThiếu Soái vô cùng cảm động, đôi mắt đỏ hoe: “Hóa ra các vị tướng quân đều là người trung nghĩa, là nam nhân tốt nhiệt huyết! Đại Võ có các vị anh hùng hảo hán còn sợ gì không thịnh?"

“Cút!”Lâm Bắc Phàm bực mình nói: “Các ngươi có ý đồ gì đừng tưởng ta không biết! Ta thật sự không cần nhiều người như vậy, các ngươi đều về hết cho ta! Bằng không ta sẽ tâu lên thánh thượng, trị các ngươi tội tùy tiện rời khỏi cương vị công tác!"

Đúng lúc này, một giọng nói chói tai truyền tới: “Bệ hạ giá đáo!"

Mọi người quay đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy nữ để chậm rãi đi tới, diễm lệ xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành như thế.

“Bái kiến bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Mọi người đồng thanh hô.

“Các vị ái khanh miễn lễ!” Nữ đế mỉm cười phất tay.

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Bệ hạ, sao ngươi lại tới đây?"

“Ái khanh!"

Nữ đế cười rạng rỡ đi tới: “Lần này ngươi viễn chinh tới Đa La, đường xá xa xôi, vô cùng nguy hiểm, trẫm không yên lòng cho nên đặc biệt tới đây tiễn ngươi, chúc người thuận buồm xuôi gió, khải hoàn trở về!"

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, trước đây lúc ta đi đánh ba đại phản vương cũng đâu thấy ngươi tới tiễn lần nào.

Chỉ một nước Đa La nho nhỏ mà cũng khiến ngươi đặc biệt chạy tới một chuyến, đến mức đó sao?

Không nói ra được tại sao, cứ cảm thấy trong này có gì đó kỳ lạ.

“Cảm ơn bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ cảm động rơi nước mắt.

Lúc này, nữ đế cũng nhìn thấy các tướng lĩnh bên cạnh, nàng hơi kinh ngạc: “Các ngươi... sao các ngươi đều tập trung ở đây? Các ngươi cũng tới tiễn Lâm ái khanh sao?"

“Bệ hạ, chúng ta không tới đây tiễn!"

Lâm Bắc Phàm nhân cơ hội cáo trạng: “Bọn họ đều muốn gia nhập vào đội ngũ của thần, cùng tới Đa La kiến công lập nghiệp! Bọn họ tự tiện rời khỏi cương vị công tác, thân là võ tướng thế này làm sao mà được? Bệ hạ mau phạt bọn họ đi!"

Các tướng lĩnh sợ hãi.

“Bệ hạ, nước Đa La tự xé hiệp ước, thần vô cùng tức giận cho nên muốn góp một phần sức cho triều đình!"

"Bệ hạ, chuyến viễn chinh này của thừa tướng đại nhân đường xá xa xôi, vô cùng nguy hiểm! Sự an nguy của thừa tướng liên quan đến xã tắc, chúng ta cũng lo cho thừa tướng đại nhân, sợ hắn xảy ra chuyện cho nên mới tự đề cử mình, hộ tống bảo vệ!"

“Sợ bệ hạ không đồng ý nên chỉ có thể tiền trảm hậu tấu!"

“Bệ hạ, xuất phát điểm đều tốt, tất cả đều bị lòng yêu nước sai khiến mà thôi!"

“Vi thần biết sai, mong bệ hạ thứ tội!"
Chương 704 Phê chuẩn hết

“Hóa ra là như vậy!"

Nữ đế nổi nóng nói: “Vậy là các ngươi không đúng rồi!"

Lâm Bắc Phàm thêm dầu vào lửa: “Không sai, quá không đúng!"

Nữ đế tiếp tục nổi giận bảo: “Thân là võ tướng đương triều mang chức trách trên người, trọng trách to lớn, làm sao có thể tùy tiện rời khỏi cương vị công tác! Chí ít... chí ít các ngươi cũng phải bẩm báo với trẫm chứ!"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục thêm dầu: “Đúng vậy, làm sao có thể tùy tiện rời khỏi cương vị công tác mà không bẩm báo với bệ hạ?"

Nữ đế vô cùng nóng giận: “Các ngươi làm như vậy là hoàn toàn không coi trẫm ra gì!"

Lâm Bắc Phàm lại thêm dầu: “Đúng thế, không coi bệ hạ ra gì, các ngươi đáng tội gì hả?"

Nữ đế nổi giận đùng đùng: “Trẫn là người nhỏ nhen như vậy hay sao? Trẫm là người không hiểu ý người như vậy sao? Nếu các ngươi thành thật báo cáo với trẫm, trẫm còn không đồng ý hay sao?"

Lâm Bắc Phàm lại thêm dầu tiếp: “Đúng vậy! Tại sao không thành thật bẩm báo với bệ hạ, bệ hạ còn không đồng ý hay sao? Hửm?"

Hắn hơi ngẩn người, chớp mắt, cảm thấy có hơi không đúng!

Các vị tướng lĩnh mừng như điên, một tướng quân già trong số đó cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, ý của người là chỉ cần chúng ta thành thật bẩm báo với ngươi, ngươi sẽ đồng ý?"

Nữ đế cười đáp: “Đương nhiên rồi, xuất phát điểm của các ngươi đều tốt, đều là vì thừa tướng, vì trẫm, vì Đại Võ, trẫm là một người tiến bộ, làm sao có thể không đồng ý?"

Các vị tướng lĩnh mừng húm.

Vẫn là vị tướng quân già đó mở miệng trước: “Bệ hạ, thừa tướng đại nhân tới Đa La chỉ huy tác chiến, sự việc trọng đại! Hạ quan dẫn binh đánh trận nhiều năm có kinh nghiệm phong phú, có thể hỗ trợ thừa tướng, giảm thiểu áp lực cho thừa tướng đại nhân!"

Nữ đế hào phóng đáp: “Trẫm phê chuẩn!"

Lâm Bắc Phàm: “..."

Tướng lĩnh trẻ tuổi kia nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Bệ hạ, sự an nguy của thừa tướng đại nhân liên quan đến xã tắc, không thể để xảy ra chuyện! Hạ quan rất giỏi ở phương diện bảo vệ người, nguyện hộ tống bảo vệ thừa tướng! Muốn đả thương một cọng tóc của thừa tướng nhất định phải bước qua xác của hạ quan!"

Nữ đế lớn tiếng đáp: “Được! Chuyến này cần những nhân tài hộ giá như ngươi, trẫm phê chuẩn!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

“Bệ hạ, vi thần có thể nghe tiếng đoán vị trí! Có thể thông qua chấn động trên bề mặt đất để phát hiện ra phương hướng của quân địch cách mấy chục dặm, tiện cho thừa tướng chỉ huy tác chiến! Có hạ quan hỗ trọ, thừa tướng đại nhân có thể thoải mái hơn một chút!"

Nữ đế vỗ tay nói: “Năng lực này không tồi, trẫm chuẩn!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

Cứ như vậy, các tướng lĩnh vốn dĩ bị Lâm Bắc Phàm từ chối đều thông qua nữ đế để gia nhập vào đội ngũ của Lâm Bắc Phàm.

Mọi người đều vô cùng thích thú, cười tươi như hoa nở, giống như đã nhặt được công lao vậy.

“Bệ hạ, sao có thể như vậy được?"

Lâm Bắc Phàm oán trách: “Rõ ràng bọn họ chỉ muốn tới Đa La vớt chiến công thôi, mong bệ hạ minh giám!” Nữ đế lắc đầu, nói với giọng điệu hơi trách cứ: “Ái khanh, đây là ngươi không đúng rồi!"

Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “Ta không đúng?"

“Đúng vậy, ngươi không đúng! Ngươi tưởng kiến công lập nghiệp dễ dàng như vậy sao? Rất nhiều tướng quân tướng sĩ nhập ngũ mấy chục năm có khả năng chưa từng đánh trận một lần nào! Không đánh trận thì lấy đâu ra chiến công, ngươi nói có đúng không?"

“Cho nên, ngươi chắc hẳn nên lượng thứ cho bọn họ mới phải! Nhiều năm như thế, bọn họ không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng lại bị giới hạn bởi điều kiện nên chậm trễ mãi không có cách nào thăng quan, vô cùng khó khăn! Ngươi dẫn bọn họ đi vớt công lao thì đã sao?"

Các vị tướng lĩnh cảm động rơi nước mắt, đồng thanh hô: “Bệ hạ thánh minh!"

Lâm Bắc Phàm: “..."

“Nhưng bọn họ đều đi hết vậy sự vụ ở kinh thành phải làm sao? Ai phụ trách, ai quản lý! Quốc gia không thể một ngày không có chủ, quân cũng không thể một ngày không có tướng!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Đây cũng không phải vấn đề gì cả!"

Nữ đế cười bảo: “Bây giờ Đại Võ đã kết thúc nội loạn, uy chấn các nước, dân chúng đang nghỉ ngơi dưỡng sức, thiên hạ thái bình! Lúc này trong quân thiếu vài vị tướng lĩnh cũng không thành vấn đề!"

“Lúc này, vấn đề lớn nhất chính là chuyện Đa La! Ái khanh, ngươi vượt ngàn dặm xa xôi tới Đa La khiến trẫm vô cùng lo lắng! Nhưng có bọn họ trợ giúp thì trẫm cũng yên tâm hơn!"

Các vị tướng lĩnh đồng thanh hô: “Bệ hạ nói chí phải!"

“Các ngươi đều nghe kỹ đây cho trẫm!"

Nữ đế nghiêm giọng nói: “Chuyện quan trọng nhất trong chuyến đi này của các ngươi chính là bảo vệ Lâm ái khanh chu toàn! Nhất định phải đưa Lâm ái khanh trở về nguyên vẹn, thiếu một cọng tóc cũng sẽ hỏi tội các ngươi!"

“Thần tuân chỉ"

Mọi người lại đồng thanh đáp, sau đó nhìn về phía Lâm Bắc Phàm với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Bệ hạ thật sự quá sủng ái thừa tướng, còn thân hơn con trai ruột!

Xem ra giữa đường nhất định phải nịnh nọt nhiều lên, tranh thủ có được hảo cảm của thừa tướng!

“Ái khanh, đi sớm về sớm, trẫm cần ngươi!” Nữ đế nhắc nhở.

“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng, đây có lẽ là phiền não của hạnh phúc chăng.

Tiếp theo đó, hắn vẫy tay tạm biệt nữ đế, sau đó dẫn mọi người ngồi lên con thuyền lớn xa hoa tiến về Đa La.
Chương 705 Bước đi đầu tiên

Đoàn thuyền này tổng cộng có năm con, con lớn nhất dành cho đám người Lâm Bắc Phàm.

Bốn con thuyền còn lại bảo vệ xung quanh, bên trên toàn là tướng lĩnh tòng quân và những nhân viên cần thiết khác.

Còn có một vài tướng sĩ đi dọc bờ sông để hộ tống bảo vệ.

Nếu chỉ nhìn trang phục, không có ai cho rằng bọn họ đi đánh trận mà chỉ là đi du lịch ngắm cảnh mà thôi.

Ngay một khắc Lâm Bắc Phàm xuất phát, tin tức liên quan đến việc hắn sắp dẫn binh thảo phạt nước Đa La nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, đồng thời cũng truyền tới Đa La.

Vương thất Đa La và bách quan trong triều như lâm đại địch.

“Cuối cùng Đại Võ cũng định ra tay rồi!"

"Lần này lại phái thừa tướng Lâm Bắc Phàm! Đừng thấy người này trẻ tuổi nhưng vô cùng giỏi đánh trận! Năm nay đã đánh mười trận rồi, vốn toàn là lấy ít thắng nhiều, thắng vô cùng đẹp! Chuyến này chỉ sợ người tới không có ý tốt!"

“Sợ cái gì? Lẽ nào Đa La ta dễ bắt nạt hay sao?"

“Nghe nói con người Lâm Bắc Phàm này kiêu ngạo tự đại, cũng không coi Đa La chúng ta ra gì! Còn chưa kiểm kê nhân mã, cũng không chuẩn bị lương thảo mà đã dẫn người nhà một đường đi du sơn ngoạn thủy rồi!"

“Nào có lý ấy! Vậy mà lại dám coi thường Đa La ta! Nhất định phải cho hắn ta biết mặt một chút mới được!"

“Cho dù thế nào cũng phải chuẩn bị ứng chiến thôi!"

Trong triều đình Đa La, Đa La vương hỏi tam vương tử: “Cáp Mộc, ngươi từng tiếp xúc với tênLâm Bắc Phàm này, ngươi thấy thế nào?"

“Phụ vương, nhắc đến con người Lâm Bắc Phàm này."

Cáp Mộc vương tử đứng ra, sắc mặt hơi rúm ró: “Con người hắn ở trong ấn tượng của nhi thần chính là người gian trá như hồ ly, lòng tham không đáy! Lúc đầu khi nhi thần vừa mới tiếp xúc với hắn, vì muốn hắn du thuyết cho chúng ta và giảm nhẹ gánh nặng mà đã phải trả cái giá rất lớn, điều này ngươi cũng biết rồi đấy!"

Đa La vương gật đầu.

“Nhưng hoàn toàn không ngờ, hắn quả thật đã làm được việc song lại chôn một mầm mống tai họa ở Đa La ta!"

Cáp Mộc vương tử hận đến nghiến răng ken két: “Chúng ta chỉ hy vọng giảm thiểu bồi thường, còn hắn lại muốn nuốt chửng Đa La chúng ta! Cũng may kịp thời phát hiện, bằng không qua hai, ba năm nữa, Đa La chúng ta sẽ phải đổi chủ mất!"

Đa La vương lại gật đầu.

“Hơn nữa, trong vòng chưa đến hai năm mà hắn từ một quan viên nhỏ vừa mới thi đỗ trạng nguyên đã leo nhanh đến chức vị cao, trở thành thừa tướng đương triều của Đại Võ, tuyệt đối không thể coi thường người này!"

"Hắn dùng binh như thần, đích thân chỉ huy bốn trận chiến lớn và đều thắng hết! Trong nước thì trấn áp ba đại phản vương, bên ngoài thì hại Đại Nguyệt và Đại Hạ, uy thế ngút trời! Hiện giờ tới đây thảo phạt, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sằn toàn lực ứng phó"

Đa La vương gật đầu, nói với giọng già nua: “Cáp Mộc, ngươi nói đúng! Ta đã già rồi, trận chiến này giao cho ngươi phụ trách, ta sẽ toàn lực ủng hộ! Nếu vượt qua được kiếp nạn này, vị trí thái tử này chính là của ngươi!” Cáp Mộc vương tử vô cùng kích động: “Vâng, thưa phụ vương!” Tuy rằng trận chiến này vô cùng khó đánh, nhưng sự thành thì thu hoạch lại rất lớn!

Vì thế Cáp Mộc vương tử hào hứng chạy ra ngoài kiểm kê nhân mã, điều động vật tư, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Mà lúc này, đám người Lâm Bắc Phàm vẫn đang chơi thuyền trên sống, mấy con thuyền lớn không nhanh không chậm, một đường thưởng thức cảnh đẹp núi non hai bên bờ, cuộc sống rất thoải mái thích chí, thong thả tự tại. Lúc này, bọn họ cách kinh thành vẫn chưa xa và cách nước Đa La chừng một nghìn dặm. Bấy giờ, có một tướng lĩnh nhảy lên thuyền, đưa một tờ giấy lên.

Lâm Bắc Phàm mở ra đọc, cười bảo: “Cáp Mộc vương tử phụ trách chuyện này? Thú vị! Năm đó tạm biệt đúng là hết sức nhớ mong, bây giờ bản quan sẽ tặng hắn ta một món quà lớn! Kế hoạch tiêu diệt Đa La có thể bắt đầu!"

Lâm Bắc Phàm viết lại mấy chữ trên tờ giấy: “Chặt đứt lương thực vật tư, để thành trì tự loạn"

“Truyền về, cứ làm theo kế này!"

“Rõ, thừa tướng"

Mệnh lệnh này nhanh chóng truyền về nước Đa La.

Nhóm người Đại Võ ẩn náu ở nước Đa La lập tức hành động, chặt đứt những vật tư quan trọng mà Đại Võ cung ứng như lương thực, muối dầu, áo bông, sau đó tung tin đồn.

“Binh mã Đại Võ chuẩn bị đánh tới đây, toàn bộ lương thực đều ngừng cung cấp hết, mọi người mau cướp đi, không cướp thì sẽ không còn mất!"

Dân chúng Đa La vừa nghe đã lập tức nôn nóng.

“Cái gì? Đại Võ sắp đánh tới đây, muốn chặt đứt cung ứng lương thực á?"

“Thế không được đâu, sao có thể chặt đứt lương thực được? Không có lương thực ăn thì ta phải uống gió Tây Bắc à?"

“Không được, ta nhất định phải đi cướp ít lương thực về!"

“Còn không cướp thì sẽ chết đói mất!"

Vì thế, toàn bộ dân chúng đều vội vã lao về phía các thương gia lớn.

Bọn họ đột phá hàng rào của các binh lính Đa La, điên cuồng lao vào trong các cửa hàng lớn do thương nhân Đại Võ mở để giành lương thực, muối dầu, vải bông... bất cứ thứ gì có thể cướp đều cướp hết.

Toàn bộ khu chợ loạn như cào cào, tất cả các con phố đều hỗn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang