Thái tử là người thừa kế hoàng vị danh chính ngôn thuận, hơn nữa còn sở hữu thế lực Đông cung mạnh mẽ nhất, cho nên nhất định phải nhân lúc thái tử còn chưa trở về mà tiêu diệt phe phái của hắn ta, diệt trừ mối đe dọa to lớn này.
Vì thế các thế lực nhao nhao uy hiếp vây cánh của thái tử, hoặc là gia nhập vào một thế lực nào đó để tự bảo vệ mình, hoặc là đợi chết.
Một vì đại thần ý chí không kiên định, để bảo vệ tính mạng của mình và gia tộc không thể không thay đổi môn đình.
Cứ như thế, ngày thế lực Đông cung sụp đổ đã không còn xa nữa...
Trừ chuyện này ra, các quốc gia xung quanh Đại Hạ đều như hổ đói rình mồi, dù sao thì Đại Hạ cũng chính là một miếng thịt béo bở!
Bọn họ chiếm giữ vùng đất trù phú, sở hữu rất nhiều tài nguyên, bất cứ quốc gia nào cũng muốn cắn một miếng!
Trước đây Đại Hạ thịnh vượng nên không có cơ hội, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Đại Hạ của hiện tại ngập trong tiếng kêu than, dân chúng đều phất cờ khởi nghĩa. Trong triều đình, các đại hoàng tử, hoàng tôn vì hoàng vị mà tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau. Trong giang hồ, một vài môn phái cũng không an phận.
Chiến hỏa đã cuộn lên khắp toàn quốc, loạn đến mức không còn như xưa, đây chính là cơ hội nghìn năm có một! Nếu lúc này không công thành đoạt đất thì còn đợi đến khi nào nữa?
Sở dĩ chần chừ không hành động là còn đang đợi thái độ của một nước lớn khác, chính là Đại Võ hoàng triều. Đại Võ hoàng triều là quốc gia mạnh nhất tiếp giáp với Đại Hạ, cũng là quốc gia có mối đe dọa lớn nhất đối với Đại Hạ. Chỉ cần Đại Võ hành động thì bọn họ cũng sẽ lập tức hành động, chia cắt lãnh thổ Đại Hạ.
Đại Võ ăn thịt thì bọn họ húp canh.
Đương nhiên Đại Võ sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế, bọn họ tuyên bố với bên ngoài một cách vô cùng khoa trương: Vùng cực Đông cách Giang Đông bốn trăm dặm về phía Đông, lấy dãy núi Bạch Hổ ranh giới, trong khoảng một trăm hai mươi vạn mét vuông đều sẽ thuộc về Đại Võ, những địa bàn khác các ngươi cứ tự nhiên!” Những quốc gia khác nghe được lập tức cảm thấy ổn thỏa, Đại Võ chỉ cần vùng cực Đông, những nơi khác thì tùy bọn họ.
Vì thế bọn họ lập tức xuất binh tranh giành địa bàn mà mình nhìn trúng.
Đại Hạ hoàng triều nghe được mà giận dữ vô cùng.
“Vùng cực Đông xưa nay là lãnh thổ không thể chia cắt khỏi triều ta!"
“Đại Võ bọn họ lại nhân lúc triều ta loạn lạc mà xuất binh xâm chiếm, thế có khác gì phường trộm cướp đâu!"
“Còn có một chút phong phạm gì của nước lớn nữa không?"
“Chúng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!"
Thế nhưng, cho dù có không đồng ý đến đâu thì cũng vô dụng hết.
Vì bây giờ Đại Hạ thật sự quá loạn, hoàng triều loạn, dân gian cũng loạn, giang hồ lại càng loạn hơn, đến đâu cũng loạn như cào cào.
Ngay cả trong nước mình mà bọn họ còn không xử lý được, huống chi là chống lại Đại Võ ngày càng đi lên như thế?
Dân chúng Đại Hạ ở vùng cực Đông đều sợ hết hồn!
Đại Võ định đánh tới đây rồi, mau chạy thôi!
Bằng không, không chết dưới gót sắt của Đại Võ cũng sẽ bị Đại Hạ bắt đi tòng quân, chết thế nào cũng không biết!
Vùng cực Đông lập tức biến thành chôn hoang vu.
Còn có các khu vực biên cảnh khác của Đại Hạ, dân chúng cũng chạy trốn, chạy tới những nơi khác, chạy vào trong rừng rậm núi sâu, chạy khỏi nơi chiến loạn sắp xảy ra.
Dưới tình hình như thế, chiến tranh ở biên cảnh cuối cùng cũng bắt đầu.
Nhưng bên nổ phát súng đầu tiên không phải Đại Võ mà là các quốc gia nhỏ khác.
Vùng đất của bọn họ khá cằn cỗi, tài nguyện cũng khá ít cho nên nôn nóng xuất binh tới Đại Hạ để giành lấy một mảnh đất, nâng cao sức mạnh của mình.
Nhưng lại xuất sư không thuận lợi.
Tuy rằng Đại Hạ không được cho lắm nhưng lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, thuyền nát vẫn còn ba phần đinh, không phải là người mà các nước nhỏ này có thể chọc vào.
Vừa mới xuất binh đã bị đại quân biên cương của Đại Hạ chặn lại, không xông vào được.
Vì thế mọi người lại nhìn về phía Đại Võ với vẻ chờ mong.
Hy vọng Đại Võ có thể xuất binh nhanh nhất có thể, đánh hạ đường biên giới của đối phương, tạo ra cơ hội cho bọn họ.
Lúc này, Đại Võ đưa ra một kiến nghị là các quốc gia liên hợp lại với nhau, binh lực cũng kết hợp lại, tổ chức thành đại quân liên minh phạt Hạ, cùng nhau thảo phạt Đại Hạ.
Sau khi đánh hạ lãnh thổ của Đại Hạ lại dựa theo tình hình các bên bỏ lực mà phân chia lãnh thổ. Bằng cách này, lợi ích mà mọi người có thể nhận được sẽ lớn hơn, hơn nữa còn giảm thiểu thương vong.
Các quốc gia nghe mà vô cùng động lòng, tổ chức thành đại quân liên minh phạt Hạ quả thật có thể lấy được lợi cần phải ích lớn hơn, hơn nữa còn giảm thiểu thương vong. Hơn nữa cách hợp tác thế nào, cách phối hợp ra sao, bạc kỹ hơn.
Vì thế, Đại Võ gửi lời mời chân thành, mời các quốc gia tới Đại Võ tiến hành thảo luận.
Các quốc gia đều hưởng ứng, phái đại diện đi.
Đại Hạ lại một lận nữa tức phát điên, lên án mạnh mẽ Đại Võ và các quốc gia khác. Nhưng không ai thèm để ý.
Chương 852 Thành lập liên quân
Trong vòng ba ngày, đại diện các nước đã nhanh chóng tới Hổ Lao Quan của Đại Võ để tham gia đại hội liên minh phạt Hạ lần này.
Tham gia đại hội lần này bao gồm cả Đại Võ, tổng cộng có bảy quốc gia.
Thoạt nhìn có vẻ cũng không nhiều, nhưng mấy quốc gia này chủ yếu đều là quốc gia ở gần xung quanh Đại Võ, những quốc gia khác quá xa không có cách nào chạy tới, cũng không có cách nào tham gia được vào đại hội lần này.
Lúc này, mọi người tập trung trong phòng nhưng đều mang suy nghĩ riêng, cũng không nói nhiều, toàn bộ hội đường vô cùng yên tĩnh.
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi bước vào trong nơi này như vào chỗ không người.
Các đại biểu có mặt ở đó nhìn thấy người trẻ tuổi này đều vô cùng ngạc nhiên.
Một người hỏi thành tiếng: “Ngươi chính là... thừa tướng, đại nguyên soái binh mã của Đại Võ, Trung Dũng vương Lâm Bắc Phàm điện hạ?"
Người trẻ tuổi mỉm cười gật đầu: “Không sai, chính là bản vương!"
Người trẻ tuổi này chính là Lâm Bắc Phàm, là hắn đã đưa ra đại kế liên minh, hiển nhiên cũng do hắn đại diện cho Đại Võ tới tham gia hội nghị lần này. Lâm Bắc Phàm chính là nhân vật số hai ở Đại Võ, thân phận và địa vị cao hơn bọn họ nhiều!
Vì thế các đại biểu có mặt ở đó đều đứng dậy hành lễ, nói một cách cung kính và lớn tiếng: “Bái kiến thừa tướng, binh mã đại nguyên soái của Đại Võ, Trung Dũng vương điện hạ!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười phất tay, tươi cười rạng rỡ nói: “Các vị đại nhân không cần đa lễ! Chào mừng các vị đã tới tham gia đại hội liên minh phạt Hạ lần này, hội nghị lần này sẽ do bản vương chủ trì!"
“Nên là như thế!” Mọi người đều gật đầu.
“Mời các vị ngồi!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
Cùng với một tiếng ra lệnh của hắn, mọi người đều ngồi xuống.
“Đại Hạ vô đạo dẫn đến trong thành binh hoang mã loạn, xuất hiện nhiều thiên tai nhân họa khiến dân chúng lầm than! Hoàng đế Đại Hạ càng vì luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà không để ý đến triều chính, tổn hại tính mạng của dân chúng cho nên mới bị ông trời lấy đi tính mạng, đây chính là thiên ý!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Thế nhưng dân chúng Đại Hạ cũng không vì thế mà thoát khỏi biển khổ mà càng khó khăn hơn, cuộc sống bấp bênh! Bệ hạ lo sầu, đêm không ngủ được, cho nên đặc biệt lệnh cho bản vương mở đại hội liên minh phạt Hạ này để tập trung sức mạnh của mọi người thảo phạt Đại Hạ, giải cứu dân chúng Đại Hạ, trả lại một thế gian thái binh!"
“Hành động này của chúng ta chính là chiến tranh chính nghĩa, thay trời hành đạo, hy vọng các vị đại nhân ủng hộ nhiều hơn!"
Mọi người đều nhìn với con mắt khác hẳn.
Nhìn đi, cách nói chuyện quá có trình độ, quá có giác ngộ!
Rõ ràng là chiến tranh xâm lược, kết quả lại nói một cách quang minh chính đại như thế, đúng lý hợp tình như vậy, hiên ngang lẫm liệt như thế, thật là một người khôn khéo!
Cứ như thể không đánh chính là có lỗi với bản thân vậy!
Chẳng trách còn trẻ tuổi như thế đã leo lên vị trí cao như vậy, người ta thật sự có trình độ!
“Lâm thừa tướng nói chí phải!"
“Vua của ta cũng vì nhìn thấy dân chúng Đại Hạ thường xuyên gặp khó khăn, không đành lòng cho nên mới không thể không xuất binh phạt Hạ!"
“Đúng vậy, vua của ta cũng như thế, hy vọng được góp một phần sức vì sinh linh thiên hạ!"
“Vì sinh linh xã tắc, chúng ta không thể không chiến!"
“Phương án phối hợp này hay đấy, vô cùng công bằng, bản quan ủng hộ!"
Mọi người nhao nhao đáp lời.
Càng nói càng cảm thấy mình là bậc thầy chính nghĩa, đang thay trời hành đạo, vô thức cũng ngẩng cao đầu hơn vài phần.
Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động, chắp tay nói: “Hóa ra các vị cũng có suy nghĩ như vậy, chính nhờ có chí sĩ đầy lòng nhân ái lòng ôm thiên hạ, trong tim có dân chúng, tre già măng mọc, mở mang cái mới như các vị mà dân chúng mới có thể được hưởng thái bình viên mãn!"
“Thừa tướng quá khen, chúng ta hổ thẹn không dám nhận!"
Mọi người mang vẻ mặt mỉm cười, nói xong lời khách sáo mới tiến vào chủ đề chính.
“Có câu rắn mất đầu không được! Chúng ta tập trung bảy quốc gia ở đây, binh hùng tướng mạnh, thực lực hùng hậu, nhưng nếu các bên tự chinh phạt, tự mình đánh, thực lực chắc chắn sẽ sụt giảm rất nhiều! Thậm chí còn bị Đại Hạ tìm được cơ hội đánh hạ từng bên một! Cho nên bản vương kiến nghị thành lập một chức vị nguyên soái liên minh, thống soái binh mã toàn quân!"
“Như vậy toàn bộ binh mã của chúng ta sẽ tập trung thành một quân, toàn bộ sức mạnh bện thành một sợi dây thừng, cho dù thay trời đổi đất cũng không phải không có khả năng! Các vị, cảm thấy kiến nghị của bản vương thế nào?"
“Chuyện này.” Các đại diện đưa mắt nhìn nhau, vô cùng do dự.
Nói thật, sở dĩ bọn họ tới tham gia đại hội lần này chủ yếu vẫn là hy vọng Đại Võ có thể xông lên dẫn đầu làm chủ lực đối đầu với Đại Hạ, mà bọn họ thì ở phía sau nhặt lợi ích.
Về phần giao binh quyền ra cho người khác tới chỉ huy, bọn họ lại có hơi không được bằng lòng cho lắm.
Lỡ như đối phương đưa binh mã của bọn họ đi chết thì phải làm sao?
Như thế muốn khóc cũng không kịp mất!
Chương 853 Vẫn mong nguyên soái nghĩ lại
“Bản vương biết sự băn khoăn trong lòng các vị!"
Lâm Bắc Phàm vừa uống trà vừa cười nhạt, bảo: “Giao binh quyền của mình cho người khác chỉ huy, chẳng ai có thể yên tâm được, bản vương cũng thế. Cho nên chúng ta có thể làm hiệp ước đơn giản!"
“Hiệp ước đơn giản thế nào?” Có người hỏi.
“Trước khi khai chiến, chúng ta sẽ phân chia lãnh thổ trước, lãnh thổ mà ngươi muốn càng nhiều vậy nhất định phải phái nhiều binh mã hơn, bằng không điều kiện không có hiệu lực. Sau trận chiến, lại xem sự hy sinh của các quốc gia. Ai hy sinh càng nhiều thì lãnh thổ mà người đó nhận được càng nhiều!"
“Ví dụ như nước ngươi xuất mười vạn binh, chiếm hai mươi phần trăm tổng số binh. Nước ta bỏ ba mươi vạn, chiếm bảy mươi lăm phần trăm tổng số binh, cho nên lãnh thổ mà nước ta nhận được nhất định phải gấp hai lần của ngươi!"
“Nhưng sau khi trận chiến kết thúc, nước ta hy sinh mười vạn người, nước ngươi cũng hy sinh mười vạn người. Nhân khẩu hy sinh ở nước ngươi đạt đến năm mươi phần trăm tổng số người hy sinh, hy sinh to lớn, đã vượt qua tỉ lệ xuất binh ban đầu, đạt đến hơn hai lần, vậy khi phân chia lãnh thổ, nước ngươi có thể nhận được lãnh thổ gấp đôi” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Nói tóm lại, các ngươi cứ tuân theo một nguyên tắc: Ai xuất lực càng nhiều, ai hy sinh càng nhiều thì người đó có được càng nhiều lợi ích! Các vị thấy thế nào?"
Mọi người nghe mà vô cùng động lòng, phương án phối hợp này có thể nói là khá công bằng.
Ai bỏ binh nhiều hơn thì người đó nhận được lợi ích nhiều hơn.
Ai hy sinh nhiều thì người đó nhận được lãnh thổ to.
Vô cùng hợp lý, vô cùng công bằng!
Vì thế mọi người đều thể hiện sự tán đồng.
“Lão phu cũng đồng ý!"
“Cứ quyết định như vậy đi!"
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Về phần chức vị nguyên soái của liên minh..."
“Cái này còn cần chọn nữa sao? Đương nhiên là để Lâm thừa tướng làm rồi! Ngươi chính là thừa tướng kiêm đại nguyên soái của Đại Võ, được phong Trung Dũng vương, thân phận và địa vị cao nhất, chỉ có ngươi làm mới thích hợp nhất!"
"Không sai, Lâm nguyên soái ngươi chính là quân thần đương thời, chỉ huy tác chiến xưa nay luôn thuận lợi, bách chiến bách thắng, lão phu phục ngươi nhất!"
“Chỉ có giao binh mã vào tay ngươi thì chúng ta mới yên tâm!"
Đối với chuyện này, mọi người đều tán đồng, có chung mục tiêu.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Cảm ơn các vị đã ưu ái! Vậy chức vị nguyên soái của liên minh này, bản vương xin mặt dày tiếp nhận vậy!"
Dưới sự chủ trì của Lâm Bắc Phàm, hội nghị vô cùng suôn sẻ, ý kiến của mọi người đi đến sự thống nhất. Đại Hạ vô đạo cho nên mọi người liên hợp với nhau, tập trung toàn bộ binh lực thảo phạt Đại Hạ, Lâm Bắc Phàm là tổng nguyên soái binh mã của quân liên minh này, thống soái toàn quân, chỉ huy tác chiến. Những quốc gia khác phái ra một đại diện làm tướng quân, thống soái binh mã của nước mình, nghe theo chỉ huy của tổng nguyên soái.
Quốc gia nào bỏ sức càng nhiều, hy sinh càng nhiều thì lợi ích mà nước mình nhận được sẽ càng nhiều.
Cuối cùng, dựa theo công lao lớn nhỏ để ưu tiên phân chia lãnh thổ.
Còn có một điều cuối cùng nữa, Lâm Bắc Phàm giơ cao cốc rượu với vẻ mặt hồng hào: “Các vị, bản vương tin rằng tập hợp sức mạnh của tất cả chúng ta lại chắc chắn mọi việc đều sẽ thuận lợi! Chúng ta hãy nâng chén rượu trong tay, cầu chúc trận này đại thắng!"
“Mời nguyên soái, mời các vị!"
Mọi người cũng giơ chén rượu trong tay với gương mặt đỏ bừng, một hơi cạn sạch.
Vẻ mặt ngập tràn ý cười giống như đã đánh thắng trận này vậy.
Sau khi uống hết chén rượu, mọi người vội vàng trở về chuẩn bị.
Triệu Khoát theo phía sau Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt hơi do dự, muốn nói lại thôi.
Lâm Bắc Phàm cười hỏi: “Triệu Khoát này, ngươi đã theo ta lâu như vậy rồi, có lời gì thì cứ nói thẳng ra, đừng chôn trong lòng"
“Vâng, thưa nguyên soái!"
Triệu Khoát chắp tay nói: “Mạt tướng cho rằng kế hoạch phân chia này vô cùng không ổn thỏa đối với Đại Võ ta!” Lâm Bắc Phàm cười hỏi: “Có gì không ổn thỏa?"
“Nguyên soái, dựa theo phương án phân chia này, ai bỏ lực càng nhiều thì người đó nhận được càng nhiều lợi ích hơn, về điểm này, mạt tướng không nghi ngờ, nhưng ai hy sinh càng nhiều thì người nó nhận được càng nhiều lợi ích hơn... mạt tướng cho rằng chỗ này vô cùng không ổn thỏa!"
Triệu Khoát nghiêm túc nói: “Đại Võ chúng ta không chỉ binh hùng tướng mạnh mà còn được trang bị hoàn hảo, một binh lính thường có thể chống lại ba lính của nước nhỏ, cho nên khi đánh trận, hy sinh chắc chắn cũng ít hơn các nước nhỏ khác nhiều. Nhưng hy sinh ít thì lợi ích nhận được càng ít, điều này rất không công bằng đối với chúng ta!"
“Sợ nhất là mấy nước nhỏ này lén giở trò, phái một vài tên dặt dẹo không ra làm sao vào cho đủ quân số, cuối cùng không chỉ không có một chút tác dụng gì đối với trận chiến mà sau khi hy sinh còn có thể được chia nhiều lãnh thổ hơn, vẫn mong nguyên soái suy nghĩ lại!"
Chương 854 Núi cao còn có núi cao hơn
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, cười đáp: “Triệu Khoát, ngươi có thể nhìn ra được một điểm này là rất tốt, nhưng nhìn sự việc phải nhìn xa hơn một chút! Dựa theo phương án này chúng ta quả thật sẽ chịu thiệt nhưng nợ không thể tính như thế!"
“Mạt tướng không hiểu, mong nguyên soái chỉ dạy, ta xin rửa tai lắng nghe!” Triệu Khoát khiêm tốn nói. “Chinh phạt Đại Hạ đã trở thành nhận thức chung! Nhưng liên hợp và điều động tính tích cực của mọi người thế nào thì cũng là một vấn đề lớn nhất trước mắt! Mấy người này đều là kiểu người không thấy thỏ thì không thả diều hâu, nếu không cho bọn họ một chút lợi ích thì làm sao bọn họ lại chịu liên hợp, xuất binh xuất lực chứ?
Đây là một điểm!"
Triệu Khoát gật đầu: “Nguyên soái nói chí phải!"
“Thứ hai, có bọn họ xông pha đằng trước, Đại Võ chúng ta sẽ hy sinh ít hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Ở trong lòng bản vương, lính của mình mới là quan trọng nhất, thà rằng không cần đất cũng phải giảm thiểu hy sinh! Tuy rằng cuối cùng đến lúc phân chia lãnh thổ, chúng ta sẽ mất rất nhiều lợi ích nhưng vô cùng đáng giá!"
Triệu Khoát lại gật đầu: “Nguyên soái nói đúng! Người làm tướng thì nên yêu lính như con mình!"
"Có một điều quan trọng nữa là mục tiêu của Đại Võ ta từ đầu đến cuối đều là vùng cực Đông, chỉ cần đánh hạ mảnh đất này là đủ rồi! Nhiều hơn chúng ta cũng không quản được cho nên không bằng không cần!"
Triệu Khoát lại gật đầu.
“Thứ ba, ngươi thật sự cho rằng Đại Hạ dễ đánh như thế sao?"
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Tuy rằng một năm nay, Đại Hạ trải qua các loại thiên tai nhân họa, hy sinh nặng nề, nhưng sức mạnh của một hoàng triều thì vẫn còn, nền móng của bọn họ vẫn còn! Chúng ta cũng là nhân lúc trong nước người ta binh hoang mã loạn, chia năm xẻ bảy mới cắn một miếng thịt trên người nó! Một khi đợi nó hồi phục rồi chắc chắn sẽ điên cuồng báo thù, thu lại đất đã mất!"
“Chúng ta canh giữ biên cương của mình, còn những quốc gia nhỏ khác giữ được hay sao? Tranh giành thiên hạ khó nhưng giữ giang sơn lại càng khó hơn! Nếu không giữ được, nước mất nhà tan ở ngay trước mắt, cho nên cho bọn họ nhiều lãnh thổ hơn thì có làm sao? Vất vả vì người mà thôi!"
“Hóa ra là vậy, vẫn là nguyên soái cao minh, mạt tướng đã hiểu!” Triệu Khoát chợt hiểu ra.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không, ngươi vẫn chưa hiểu hoàn toàn!"
“Hả?” Triệu Khoát khó hiểu.
“Đợi khi Đại Hạ hồi phục, xuất binh chinh phạt mấy quốc gia nhỏ này, giành lại đất đã mất, đây lại là cơ hội của ta!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hơi hưng phấn: “Khi đó, mấy quốc gia nhỏ này đều bị Đại Hạ thu phục một trận, binh lực sụt giảm, quốc lực suy yếu, mà trên cơ bản chúng ta đã tiêu hóa xong vùng cực Đông này rồi, binh hùng tướng mạnh, thực lực hùng hậu, lại có thể tiếp tục mở rộng biên cương, nhân cơ hội đánh hạ bọn họ, vậy chẳng phải càng mỹ mãn hơn sao?"
Ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm của Triệu Khoát đã hoàn toàn khác hẳn!
Trong ánh mắt ấy tràn đầy vẻ tôn kính sâu sắc!
Hay thật! Hắn ta chỉ mới nghĩ đến làm thế nào được chia nhiều lợi ích nhất từ trong tay Đại Hạ thông qua trận chiến này, còn nguyên soái đại nhân đã nghĩ đến mấy năm sau, nuốt chửng những quốc gia khác.Đánh bước nào củng cố bước ấy, chặt chẽ mật thiết, tính kế toàn bộ quốc gia không chê vào đâu được, thật sự quá mạnh!
“Còn điểm thứ tư nữa!"
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Bây giờ bản vương chính là tổng nguyên soái của liên minh, binh mã các nước đều phải nghe lệnh của bản vương mà làm việc, toàn quân đều nằm trong tầm kiểm soát của bản vương. Bằng cách này, chẳng phải Đại Võ chúng ta có thể nhân cơ hội giành được càng nhiều lợi ích hơn hay sao?"
Tiếp sau đó, tin tức bảy nước kết thành liên minh quân sự, cùng nhau thảo phạt Đại Hạ nhanh chóng truyền khắp thiên hạ.
Nhân dân toàn thế giới đều kinh hãi!
“Hay lắm, liên quân bảy nước cùng nhau phạt Hạ, chỉ sợ Đại Hạ sắp toi rồi!"
“Đúng đó, liên quân bảy nước, binh mã chí ít cũng phải đến con số hơn trăm vạn đáng sợ! Nhưng bây giờ Đại Hạ đang chia năm xẻ bảy, binh hoang mã loạn, hoàn toàn không có sức mà phản kháng, kiếp này kể bỏ!"
"Nhất là lần này tổng nguyên soái của liên quân chính là Lâm Bắc Phàm! Người này am hiểu hành binh đánh trận nhất, thường lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa trận nào cũng thắng, được gọi là quân thần đương thời! Lần này hắn dẫn trăm vạn quân đi thảo phạt, làm sao một quốc gia chống cự được, Đại Hạ cũng thế!"
"Lần này Đại Hạ thật sự xong đời rồi!"
Thực lực đôi bên thật sự quá chênh lệch, quả thật khác biệt như trời và đất, mọi người đều không coi trọng Đại Ha.
Không chỉ mọi người không coi trọng mà ngay cả dân chúng Đại Hạ cũng không coi trọng nốt.
Vì thế bọn họ nháo nhào bỏ trốn, hoặc là chạy đến quốc gia khác, hoặc là chạy vào trong rừng rậm núi sâu, trốn khỏi chiến loạn.
Quân đội Đại Hạ cũng chẳng coi trọng gì cho lắm, rất nhiều người đào ngũ, vì vậy mà Đại Hạ trở nên càng loạn hon.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng không quan tâm dư luận bên ngoài, hắn đang bận rộn điều binh khiển tướng. Hắn vô cùng coi trọng đại chiến lần này, dự định điều năm mươi vạn quân đi phạt Hạ, đây là số lượng binh mã nhiều nhất có thể điều động dưới tình hình không ảnh hưởng đến quốc phòng của Đại Võ.
Hắn vốn cho rằng binh mã mà mình điều động đã đủ nhiều rồi, nhưng thẳng đến khi binh mã của các nước khác tập trung lại mới phát hiện ra núi còn có núi cao hơn.
Ví dụ như nước Đại Mạc hàng xóm với Đại Võ là một nước nhỏ có nhân khẩu chưa đến một nghìn vạn, ngày thường quy mô binh lực cũng chỉ trên dưới năm mươi vạn, vậy mà lại phái đến sáu mươi vạn quân.
Chương 855 Có chết cũng phải gắng
“Lưu tướng quân, binh mã của Đại Mạc các ngươi thật nhiều, còn hơn Đại Võ chúng ta mười vạn người!” Lâm Bắc Phàm nhìn tướng quân do Đại Mạc phái tới, tấm tắc bảo.
Lưu tướng quân chính là tướng quân do Đại Mạc phái tới thống lĩnh binh mã Đại Mạc.
Lưu tướng quân của Đại Mạc lập tức báo cáo với Lâm Bắc Phàm: “Khởi bẩm nguyên soái, lần này phạt Hạ chính là một trận chiến chính nghĩa cho nên Đại Mạc ta tham gia với sức mạnh toàn quốc, hiển nhiên dân số sẽ nhiều rồi!"
“Hóa ra là như vậy!"
Lâm Bắc Phàm chỉ tay về một đám binh già, cười như không cười, bảo: “Lưu tướng quân, đây cũng là lính của Đại Mạc các ngươi sao? Thoạt nhìn cũng năm, sáu mươi tuổi rồi, tóc đã bạc phơ, nửa người chôn trong đất, bọn họ đánh trận được sao?"
Lưu tướng quân đáp với vẻ đường hoàng: “Nguyên soái, ngươi đừng coi thường bọn họ! Có câu: Tuổi già chí chưa già, liệt sĩ tuổi già, ý chí không dừng! Bọn họ đều là lính già dũng cảm và thiện chiến ở Đại Mạc ta, có thể một địch mười! Nghe nói lần này phạt Hạ, bọn họ đều hăng hái báo danh! Mạt tướng không muốn phụ tâm ý của bọn họ vì thế đã chiêu mộ tất cả!"
Đúng lúc này, đám lính già được Lưu tướng quân khen không ngớt miệng run rẩy đi lên.
Một người trong số đó giẫm vào hố mà ngã, rắc một tiếng, xương gãy, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn quân.
“Ối giời ơi, xương của lão phu gãy rồi, ai cứu ta với?"
Lâm Bắc Phàm: “..."
Lưu tướng quân: "..."
Hắn ta đổ mồ hôi hột, giảo biện: “Nguyên soái, ngươi nghe ta nói, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng là rất ngoài ý muốn, chỉ một cái hố như vậy đã có thể khiến hắn ta ngã gãy xương! Cũng may chỉ là gãy xương bằng không còn chưa xuất sư mà người đã chết trước rồi!"
Lưu tướng quân túa mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ gay.
“Vậy mấy người này làm sao vậy?"
Lâm Bắc Phàm chỉ tay vào mấy người mang mùi son phấn khác: “Ngươi tuyển người già vào cũng thôi đi, mấy người bọn họ thoạt nhìn rất giống nữ giới, có thể đánh trận được không đấy?"
Lưu tướng quân lại giảo biện: “Nguyên soái, ngươi đừng coi thường bọn họ! Phải biết rằng phụ nữ cũng có thể chống nửa bầu trời”.
Đúng lúc này, một người phụ nữ bụng khá lớn đột nhiên ôm bụng ngồi xuống, đau đớn kêu lên: “Ối, đứa nhỏ trong bụng ta không nghe lời, ta sắp đẻ rồi! Mau gọi bà đỡ..."
Lâm Bắc Phàm: “..."
Lưu tướng quân: “..."
Lâm Bắc Phàm cười lạnh: “Đúng là có thể chống nửa bầu trời, nếu không ngoài ý muốn thì chắc là nàng ta sẽ sinh một đứa con trai, lại có thể sung quân tiếp! Lưu tướng quân, ngươi nói có phải không?
Lưu tướng quân vã mồ hôi như tắm, xấu hổ không chịu nổi, chỉ muốn tìm một cái rãnh trên đất mà chui xuống. Nước Đại Mạc còn đỡ, vẫn còn biết xấu hổ, phái người tứ chi đầy đủ tới đây, mà các quốc gia khác ngay cả người tàn tật cũng không bỏ qua.
Liếc mắt nhìn qua, không phải thiếu chân thiếu tay thì chính là điếc tai mắt mù, có người không chỉ mắt không nhìn thấy mà con cụt cả hai chân, được người đẩy tới đây, người như thế còn có thể đánh thắng trận sao?
Đi còn không tiện, chỉ có thể tới tìm đường chết!
Thật sự quá khiến người phẫn nộ.
Chính vì thật giả lẫn lộn như thế cho nên binh lực của sáu nước này cộng lại nhân số lại đạt đến ba trăm vạn kinh người!
Trong đó quân chính quy đến một trăm vạn là cùng! Quân ô hợp thì đến hai trăm vạn người!
Lâm Bắc Phàm nhìn mà vô cùng tức giận, không thể không mở cuộc họp tinh giảm quân, mấy người không có năng lực tác chiến đó bị đá ra ngoài làm nhân viên hậu cần của đại quân.
Cứ như vậy, binh lực của sáu nước này giảm đến hai trăm vạn, nhưng vẫn rất tạp nham.
Lâm Bắc Phàm cũng lười gây sức ép, nếu các ngươi cứ đòi lôi bọn họ tới cho đủ quân số, không quan tâm đến sống chết của dân chúng trong nước mình như thế, vậy lúc đánh trận kéo chân tuyệt đối cũng đừng trách ta.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hắn dẫn đại quân hai trăm năm mươi vạn người chậm rãi xuất phát Mà lúc này, toàn thiên hạ đều chú ý vào một trận chiến này!
Bên Đại Hạ cũng đang vội vàng điều binh khiển tướng, tổng cộng tập trung được đại quân năm mươi vạn người chống cự ở tiền tuyến biên quan.
Thế nhưng nguyên soái của Đại Hạ nhìn thấy đại quân đông nghìn nghịt kéo tới cũng trực tiếp tuyệt vọng!
Hai trăm năm mươi vạn người lận, thế này đánh kiểu gì?
Binh lực toàn quốc Đại Hạ bọn họ cũng có từng đấy!
Nhưng bọn họ phải ở cứ điểm biên giới chống kẻ địch bên ngoài và trấn thủ các thành trì lớn ngăn ngừa loạn dân, không có khả năng phái tất cả tới đây đánh trận.
Lại nhìn thấy nguyên soái của liên minh là Lâm Bắc Phàm lại càng thêm tuyệt vọng!
Người này am hiểu đánh trận nhất, đặc biệt là đại chiến lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều, hơn một năm đánh mấy trận chiến lớn vậy mà không có một trận nào thua, được xưng là quân thần cũng không hề quá chút nào!
Đại Hạ bọn họ đã từng bại trong tay người này!
Một lần này lại dẫn đại quân hai trăm năm mươi vạn người tới đây, binh lực gấp năm lần của bọn họ, thế này còn đánh kiểu gì nữa?
Nguyên soái Đại Hạ lặng lẽ thở dài, đánh không lại cũng phải đánh, có chết cũng phải gắng Vì hậu phương Đại Hạ hỗn loạn, triều đình mạnh ai nấy làm, hoàn toàn không thể tổ chức thành sức lực phản kháng.
Nếu bị quân liên minh đánh thủng biên giới chắc chắn sẽ tiến quân thần tốc, một đường thẳng đến dãy núi Bạch Hổ, vùng đất này đều sẽ đổi chủ.