• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326 Ta chỉ là người phàm tục thôi

Mọi người đều đã ngồi vào chỗ, đợi món ngon lên bàn.

“Đây là thực liệu Kim Ngọc Mãn Đường, được làm từ cá muối, hải sâm, xương cá, lại thêm ít dược liệu vào đun chậm! Không chỉ dinh dưỡng phong phú mà mùi vị còn thơm ngon, mời các vị dùng ngon miệng!”

Mỗi người một bát, mọi người ăn mà cả miệng đều lưu mùi thơm.

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Món này kết hợp giữa toàn bộ nguyên liệu nấu ăn và dược liệu nấu ra, để mùi hương của chúng hòa quyện vào nhau, kích phát ra vị tươi mới độc đáo, thế này đúng là được hưởng thụ vị giác cực cao! Ngon, vô cùng ngon! Thật khiến ta muốn ăn một món Bụt Nhảy Tường quá!”

“Bụt Nhảy Tường?”

Tiểu quận chúa đang cắm đầu ăn ngẩng cái đầu nhỏ lên, tò mò hỏi: “Bụt Nhảy Tường là món gì thế, ngon không?”



Mọi người cũng dựng thẳng lỗ tai lên, nghiêm túc lắng nghe.

“Bụt Nhảy Tường dùng các loại sơn hào hải vị dựa theo một công thức nhất định, đun chậm mà thành, mùi vị vô cùng tươi ngon, khiến người lưu mãi dư vị! Nghe nói vì quá thơm đến ngay cả bụt ngửi thấy cũng không nhịn được mà nhảy ra ăn, cho nên mới đặt cái tên này!”

Mọi người nghe xong lại càng cảm thấy hứng thú hơn.

“Nhưng món này cần rất nhiều nguyên liệu, hơn nữa quy trình vô cùng rườm rà, tốn thời gian, làm được ra món cũng vô cùng phiền phức!”

“Không phiền phức, chỉ cần ngươi nói phương pháp chế biến cho ta, ta sẽ tìm người làm ra ngay!” Tiểu quận chúa chớp mắt, điên cuồng ám thị.

“Đừng có sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt thế, ăn đồ ăn của ngươi đi!”

“Ôi chao! Ghét ghê!”

Một bữa này mọi người ăn vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn uống no nê, Lâm Bắc Phàm nằm trên ghế xích đu với vẻ hơi lười biếng, trong lòng vui vẻ nghĩ đến chuyện ở dãy núi Thanh Long.

Bây giờ các thế lực và các cao thủ đã tập trung ở dãy núi Thanh Long, vì tranh giành kho báu của Tà Nguyệt mà đã xuất hiện xung đột đổ máu, trong đó người tổn thất nặng nề nhất là Võ Tây vương và Đại Nguyệt vương triều.

Hơn nửa tháng này, Võ Tây vương đã tổn thất hai mươi vạn binh mã, Đại Nguyệt vương triều tổn thất mười lăm vạn binh mã, thật sự có thể nói là thiệt hại nặng nề…

Trong một khoảng thời gian tiếp theo, tổn thất của bọn họ sẽ còn tiếp tục gia tăng.

Hơn nữa, sau khi trải qua một chuyện này, thực lực của bọn họ sẽ suy giảm mạnh, sự hợp tác giữa đôi bên trên cơ bản cũng tan tành!

Muốn khởi binh chỉ sợ phải đợi đến sang năm mới được.

Mà lúc này, sức mạnh quân sự của Tà Nguyệt vương triều đã trưởng thành rồi, đủ để tạo thành mối de dọa to lớn đối với bọn họ.

Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng mà hắn dự liệu.

Đúng lúc này, đột nhiên Lâm Bắc Phàm cảm thấy hơi áy náy.

Các kẻ địch của mình đều đang hô đánh hô giết, máu đổ, mồ hôi rơi ở tiền tuyến vì một kho báu chưa chắc đã có, mà bản thân lại ở phía sau hưởng thụ như vậy cũng thật quá sa đọa, quá chán chường, làm sao có thể nhẫn tâm thế được?

Nếu như để bọn họ biết vậy chẳng phải sẽ tức chết hay sao?

Cho nên mình nhất định phải gồng lên!

Nhất định phải phấn chấn lên!

Chí ít cũng phải giả bộ, phải giả vờ cho giống một chút!

Bằng không lương tâm sẽ khó mà yên được!

Ngay đúng lúc này, Lý Ngọc Tâm lặng lẽ đi tới phía sau Lâm Bắc Phàm, duỗi đôi bàn tay đẹp ấn lên huyệt thái dương của hắn.

Lâm Bắc Phàm mở mắt ra, nắm bàn tay của nàng, hỏi với vẻ quan tâm: “Ngọc Tâm cô nương, hôm nay đã làm phiền ngươi đủ rồi, nghỉ ngơi một lúc đi, bằng không ta thật sự rất áy náy!”

“Không sao đâu đại nhân, dân nữ không mệt! Đại nhân san sẻ với bệ hạ, bán mạng vì dân, mới là vất vả chân chính!”

Lý Ngọc Tâm mỉm cười, vừa ấn lên huyệt thái dương vừa nói: “Đại nhân nằm yên nhé, dân nữ sẽ dùng lực!”

Lâm Bắc Phàm rên rỉ một tiếng.

“Đại nhân, sao vậy, làm đau ngươi sao?”

“Không sao, lực vừa đủ!”

Lâm Bắc Phàm từ bỏ giãy dụa, nhắm mắt lại hưởng thụ, bỏ đi, vẫn cứ để mình sa đọa trước đi!

Ta chỉ là một người phàm tục thôi!

Sướng quá, giả bộ đi, dù sao mình cũng có rất nhiều thời gian!

Nửa tháng này trôi qua rất nhanh!

Thế nhưng, mấy chục vạn người tìm kiếm kho báu tập trung ở dãy núi Thanh Long đã lật tìm mấy chục lần từ trong ra ngoài, đào ba tấc đất ở vị trí đầu rồng của dãy núi vẫn không phát hiện ra một chút vết tích nào của kho báu Tà Nguyệt.

Thậm chí ngay cả chút đồ đáng tiền cũng không đào ra được.

Thế này cũng khiến mọi người bực bội muốn chết.

“Đã tìm mười lần rồi, sao chẳng có gì hết trơn vậy?”

“Tất cả đều là đồng hoang, không hề có một chút dấu tính nhân tạo nào, rốt cuộc kho báu đang giấu ở nơi nào?”

“Bây giờ ta bắt đầu nghi ngờ đến cùng có kho báu ở đây hay không?”

“Sẽ không phải tới một chuyến toi công đấy chứ?”

Vì mãi mà vẫn không tìm được kho báu, đã có vài người thất vọng bỏ đi rồi. Gần đây, tâm trạng của Võ Tây vương rất buồn bực.

Bởi vì, hắn ta đã phái đi rất nhiều người, dựa theo vị trí của kho báu trên bản đồ kho báu mà lục soát kỹ càng khắp mọi nơi, nhưng vẫn chẳng phát hiện được thứ gì cả.

Vậy mà tin xấu thì cứ liên tục báo về.

Hắn ta đã cho toàn bộ binh lính rút lui ra khỏi dãy núi Thanh Long rồi, không gây gổ với đám người giang hồ trên núi nữa, nhưng vẫn không tránh khỏi tổn thất, mỗi ngày đều thương vong những mấy nghìn người.

Cứ như thể có một nhóm người nhằm vào hắn ta, chuyên đi đánh người của hắn ta.

Lần nào hắn ta tức giận, xuống núi tìm người cũng đều không thể tìm ra người nào cả, làm hắn ta tức muốn chết!
Chương 327 Mãi không có kết quả

Đã hơn nửa tháng rồi, số lượng thương vong đã lên tới con số kinh hoàng năm vạn người! Tính cả thương vong trước đây, thì đã lên tới hai mươi lăm vạn người rồi!

Còn cả rất nhiều vũ khí chiến tranh, lương thảo,... cũng bị tổn thất rất nghiêm trọng! Võ Tây vương tức muốn nổ tung rồi!

Hắn ta vẫn chưa khởi binh, vậy mà đã tổn thất mất hai phần, một nửa binh lính, vật tư hậu cần lại càng tổn thất nặng nề hơn, lương thảo thiếu hụt nghiêm trọng, làm sao mà đánh với triều đình được nữa cơ chứ?

Có lẽ còn chưa đánh tới núi Phượng Hoàng, thì người của hắn ta đã chết đói cả rồi!

Hắn ta vốn định tới tìm Đại Nguyệt vương triều bảo bọn họ tiếp tế cho mình, nhưng phía Đại Nguyệt vương triều cũng tổn thất nặng nề không kém gì hắn ta, tự lo cho thân mình còn chẳng xong.

Cho nên, hắn ta đành đặt hy vọng duy nhất còn lại lên kho báu.

"Chỉ cần tìm được kho báu của Tà Nguyệt, thì tất cả tổn thất của bản vương đều được bù đủ cả gốc lẫn lãi!"

Đây là suy nghĩ của hắn ta, có phần giống với suy nghĩ của mấy kẻ thích cờ bạc. Lỡ như ở đây không có kho báu thì...

Hắn ta không dám nghĩ tới trường hợp này một chút nào.

Đúng lúc ấy, Phượng Sồ tiên sinh bước vào.

Ánh mắt của Võ Tây vương sáng lên, hỏi: "Quân sư, đã có tin tức gì về kho báu chưa?"

Phượng Sồ tiên sinh chắp tay: "Hồi bẩm vương gia, không có!"

Ánh sáng trong mắt Võ Tây vương biến mất, hắn ta quát lớn: "Không có thì tìm tiếp đi chứ, tìm tới khi thấy rồi mới thôi!"

Phượng Sồ tiên sinh há hốc miệng, nói với vẻ do dự: "Vương gia, có lời này, thuộc hạ không biết có nên nói hay không!"

Võ Tây vương xua tay: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, giữa ngươi và ta còn cần phải khách sáo như vậy sao?"

"Vâng, vương gia! Thật ra tới tận bây giờ, thuộc hạ vẫn luôn nghi ngờ tin tức về kho báu của Tà Nguyệt là giả!"

"Giả sao? Sao lại là giả được?"

Võ Tây vương kích động đến nỗi đập bàn đứng dậy: "Truyền thuyết liên quan đến kho báu của Tà Nguyệt, đã lưu truyền từ hơn hai trăm năm nay, có rất nhiều người chứng thực chuyện này từ lâu, vậy mà ngươi lại nói với bản vương rằng chuyện này là giả sao?"

Khí thế mạnh mẽ của một võ giả, tỏa ra theo ngọn lửa tức giận.

Cảm nhận được luồng khí thế này, Phượng Sồ tiên sinh sợ đến nỗi run lẩy bẩy, mặt mũi đổ đầy mồ hôi, hắn ta quỳ sụp xuống trông cứ như sắp ngất tới nơi rồi.

"Vương gia, ý của thuộc hạ là, tất nhiên kho báu của Tà Nguyệt có thật, nhưng không được giấu trong dãy núi Thanh Long! Có kẻ dùng lời nói để mê hoặc người khác, có ý đồ gieo rắc tai họa cho chúng sinh!"

"Ngươi..."

Võ Tây vương đằng đằng tức giận lôi Phượng Sồ tiên sinh đứng dậy: "Ngươi nói rõ ràng cho bản vương! Ngươi mà nói sai dù chỉ một câu, không cần biết trước đây ngươi đã lập nên bao nhiêu công lớn, bản vương đều chém không tha!"

Nói rồi, hắn ta thả Phượng Sồ tiên sinh ra, sắc mặt vẫn sa sầm như sắt.

"Cảm ơn vương gia tha mạng!"

Phượng Sồ tiên sinh thở hắt ra một hơi, chắp tay với vẻ đầy hèn mọn rồi nói: "Vương gia, tất cả chúng ta đều nghe nói rằng kho báu của Tà Nguyệt được giấu ở dãy núi Thanh Long, nên mới tới đây tìm kho báu! Nhưng suy cho cùng, thì tin tức về kho báu này đều bắt nguồn từ miệng của một đứa trẻ miệng còn hôi sữa! Tất cả mọi manh mối và tin tức, đều từ lời của nó mà ra! Nó nói thế nào thì chúng ta tin thế ấy, nhưng chuyện này vốn chẳng có chứng cứ cụ thể nào cả!"

"Ví dụ như, cha của đứa bé đó biết được tin tức này, nhưng hắn ta đã chết rồi mà! Đôi gian phu dâm phụ trộm tấm bản đồ kho báu, giết chết cha của đứa bé kia hiện đã mai danh ẩn tích, sống không thấy người, chết không thấy xác! Chàng trai trẻ đưa ra tấm bản đồ kho báu, cũng đã chết đuối rồi!"

"Có thể nói là, tất cả những người có liên quan đến chuyện này đều đã chết cả rồi, vốn chẳng thể chứng minh được lời mà đứa bé kia nói là thật hay giả!"

"Bây giờ, chính đứa trẻ ấy cũng mất tích, tấm bản đồ kho báu thì biến mất."

Phượng Sồ tiên sinh xòe bàn tay ra mà than thở: "Có thể nói rằng, tất cả các manh mối then chốt đều không còn nữa, thứ còn lại chỉ là lời nói của đứa bé ấy mà thôi! Vương gia, ngươi không cảm thấy kỳ lạ hay sao?"

Võ Tây vương không nói gì nhưng lại nhíu mày.

Phượng Sồ tiên sinh nói tiếp: "Sau đó, ti chức đã phái người đi thăm dò, càng phát hiện ra nhiều vấn đề hơn nữa! Chàng thanh niên chết đuối, tên giàu có bị giết chết, đều không tìm thấy thi thể đâu cả, nghe nói là đã bị hỏa táng rồi! Ông chủ hiệu cầm đồ từng xem tấm bản đồ kho báu, và tất cả những người làm việc trong tiệm cầm đồ, cũng không thấy đâu cả! Chuyện này, từ đầu tới cuối càng lúc càng kỳ lạ!"

"Chuyện có điểm khác thường, chắc chắn là có điều mờ ám! Cho nên thuộc hạ rất nghi ngờ rằng, có kẻ đứng phía sau giở trò!"

Võ Tây vương xoay người, quay đầu lại nhìn hắn ta, nói: "Nếu ngươi nói có người đứng phía sau giở trò, thì bọn chúng là ai, mục đích của bọn chúng là gì chứ? Gây ra cục diện lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ để trêu chọc người trong thiên hạ thôi hay sao?"

"Vương gia, bọn chúng là ai thì thuộc hạ không biết! Nhưng mục đích của bọn chúng thì có lẽ là để đối phó với chúng ta, muốn làm suy giảm thực lực của Võ Tây vương phủ chúng ta!"

Phượng Sồ tiên sinh cười gượng: "Rõ ràng là, bọn chúng đã đạt được mục đích rồi!"

Đồng tử mắt của Võ Tây vương co lại, toát ra vẻ không thể tin nổi và sát ý.
Chương 328 Cuối cùng ngươi cũng nói một câu giống con người rồi

"Vương gia, ngươi hãy nghe thuộc hạ phân tích!"

"Có lẽ đối phương đã sớm biết chuyện chúng ta âm thầm cấu kết với Đại Nguyệt vương triều, dùng mật đạo mới phát hiện ra để vận chuyển công cụ chiến tranh, nên mới bố trí cho kho báu của Tà Nguyệt ở vị trí này!"

"Sau đó, dựa theo truyền thuyết đã có, dựng nên một lời nói dối, khiến tất cả mọi người trong thiên hạ đều bị lừa mà chạy tới đây! Để tranh giành kho báu, tất cả mọi người đấu đá lẫn nhau, cả ngoài sáng và trong tối, dùng bất cứ thủ đoạn khủng khiếp nào để chiếm lấy!"

"Còn vương gia là Võ Tây vương, nắm trong tay trăm vạn đại binh, có thực lực mạnh nhất, tất nhiên sẽ bị tất cả bọn họ nhắm vào! Như vậy, hiển nhiên là vương gia sẽ phải hao binh tổn tướng, thực lực suy yếu rất nhiều! Tình hình hiện giờ, đúng là như thế!"

Phượng Sồ tiên sinh cười khổ: "Chỉ vì chuyện kho báu, mà trong thời gian chưa tới một tháng, chúng ta đã tổn thất hai mươi lăm vạn binh mã, thực lực suy giảm mất hai mươi lăm phần trăm! Những tổn thất khác thì lại càng khó mà tính xuể!"

Võ Tây vương siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu, sát khí dâng lên.

Phượng Sồ tiên sinh lắc đầu với vẻ thán phục: "Không thể không thừa nhận rằng, kẻ nào nghĩ ra kế này quả thực quá cao minh, thật sự đã thận trọng từng bước một, từng bước giết chóc và tính kế tất cả mọi người trong thiên hạ! Cho dù biết được chân tướng, người ta cũng sẽ nhảy vào! Thuộc hạ cũng phải mãi về sau mới hiểu rõ, nhưng đã quá muộn rồi, không thể cứu vãn nổi nữa!"

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"

Võ Tây vương gào lên với vẻ không cam tâm: "Đây tuyệt đối không phải sự thật, tất cả chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi! Nhất định kho báu của Tà Nguyệt có thật, nhất định nó được giấu trong dãy núi Thanh Long!"

"Vương gia..."

Phượng Sồ tiên sinh há hốc miệng.

"Ngươi không cần phải nhiều lời nữa!"

Võ Tây vương tức giận mà nói: "Quân sư, chắc chắn là do gần đây ngươi quá mệt mỏi, nên mới suy nghĩ lung tung, nói chuyện lung tung! Bây giờ, bản vương lệnh cho ngươi quay về nghỉ ngơi! Đi ngay, đi ngay đi!"

"Vương gia, ta..."

"Ngươi mà không đi nghỉ ngơi, bản vương sẽ chặt cái đầu của ngươi!"

Võ Tây vương rút thanh đao ra, đặt lên cổ Phượng Sồ tiên sinh.

Từng giọt mồ hôi, toát ra từ cổ hắn ta.

Phượng Sồ tiên sinh cảm nhận được rằng, nếu hắn ta còn nói thêm một câu trái ý vương gia, vương gia sẽ thật sự chém đầu hắn ta.

Vậy thì hắn ta phải chết oan ức quá rồi!

"Vương gia bảo trọng, thuộc hạ lui xuống nghỉ ngơi trước đây!"

Hắn ta lập tức chắp tay, lui ra khỏi quân trướng.

Sau đó, trong ba ngày tiếp theo, Võ Tây vương đã phái nhiều người hơn nữa đi tìm kho báu.

Hắn ta còn ra lệnh phóng hỏa đốt rừng, thiêu cháy rất nhiều cây cỏ nhưng vẫn không thể tìm ra gì cả.

Vậy là, càng lúc càng có nhiều người phải thất vọng bỏ đi.

"Xem ra ở đây thật sự không có kho báu rồi!"

"Ta đã nói rồi mà, kho báu của Tà Nguyệt vương triều sao có thể dễ dàng tìm được như vậy cơ chứ? Đã hơn hai trăm năm nay rồi mà cũng đâu có ai tìm ra!"

"Ta cũng vì tham lam của cải, nên mới lãng phí thời gian chạy tới đây!"

"Đi thôi, đi thôi, đây thật sự chẳng phải chỗ cho người ở đâu!"

Nhưng Võ Tây vương vẫn không tin.

Hắn ta gạt hết mọi thù hận sang một bên, hiệu triệu tất cả các cường giả Tiên Thiên ở đây.

"Các vị anh hùng, chúng ta đều tới đây vì kho báu của Tà Nguyệt! Bây giờ đã một tháng trôi qua rồi, các vị cam tâm cứ thế mà đi sao?"

Mọi người đồng loạt xì xào.

"Võ Tây vương, rốt cuộc ngươi có ý gì hả?"

"Đừng có quanh co nữa, nói thẳng ra đi!"

Võ Tây vương hạ giọng mà nói: "Từng mảnh đất ở nơi này đều đã bị bản vương lục soát một lần rồi, không có gì cả! Thế thì, rất có khả năng kho báu ấy được giấu trong một vách núi cheo leo! Nhưng mấy vách núi cheo leo này rất cứng rắn, phải dùng chân khí Tiên Thiên mới có thể đánh vỡ được! Cho nên, ý của bản vương là, tập hợp chư vị lại, đánh vỡ vách núi cheo leo này! Sau khi tìm được kho báu, chúng ta lại dùng bản lĩnh của chính mình mà cướp về, thế nào?"

"Ý này hay đấy, có thể thử xem sao!"

"Tập hợp tất cả mọi người, cũng chẳng phải việc gì khó!"

"Võ Tây vương, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu giống con người rồi!"

Mọi người đồng loạt tán thành.

Dù sao thì cũng đã cố gắng hơn một tháng trời, thôi thì dốc hết chút sức lực cuối cùng vậy. Nếu đến nước này rồi mà vẫn không tìm được, thì bọn họ đành tuyệt vọng.

"Vậy thì nhờ cả vào các vị anh hùng!"

Võ Tây vương chắp tay cười nói.

Sau đó, các cao thủ Tiên Thiên cùng nhau cố gắng, dùng chân khí Tiên Thiên để phá vỡ vách núi cheo leo.

"Đoàng."

"Đoàng"

...

Tiếng nổ như sấm vang lên từ khắp nơi. Đá vụn lăn xuống bên dưới.

Nhưng điều khiến mọi người thất vọng là, vách núi cheo leo đã bị phá vỡ hai lớp, ba lớp rồi nhưng vẫn chưa thấy tung tích của kho báu đâu cả.

Cứ kéo dài như vậy suốt ba ngày, vách núi cheo leo ở nơi này đã bị phá hai, ba lần rồi, đá vụn rơi đầy đất.

Nhưng vẫn chẳng thấy kho báu đâu cả.

Võ Tây vương tuyệt vọng ra mặt: "Tại sao lại như vậy cơ chứ... tại sao lại không có cơ chứ..."

Hắn ta đứng một mình ở đó mà ngây ra như phỗng, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước, cứ như một bức tượng điêu khắc vậy.

Phượng Sồ tiên sinh nhìn về phía xa, âm thầm thở dài.

Các cường giả Tiên Thiên khác cuối cùng cũng tuyệt vọng, bỏ đi trong thất vọng.
Chương 329 Lại thưởng trăm lượng bạc trắng

"Xem ra ở đây thật sự không có kho báu của Tà Nguyệt rồi!"

"Tốn công tốn sức cả một tháng trời, sớm biết thế này ta đã chẳng tới đây!"

"Đi thôi đi thôi, về nhà thôi!"

Đúng lúc đó, trên núi đột nhiên có tiếng rầm rầm vang lên.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại xảy ra địa chấn?"

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Mặc dù mọi người rất hoảng hốt, nhưng cũng tin rằng với năng lực của mình có thể đối phó với bất cứ chuyện gì xảy ra. Sau đó, một tiếng nổ ầm trời vang lên.

Một tảng núi lớn đột nhiên vỡ tan tành, ngọn núi vỡ vụn thành từng tảng đá lớn, lăn xuống dưới chân dãy núi Thanh Long.

Bên dưới dãy núi Thanh Long, hai mươi vạn đại quân của Võ Tây vương đang đóng quân.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Võ Tây vương, đều trơ mắt chứng kiến những tảng đá lớn này lăn xuống đại quân hai mươi vạn người.

Võ Tây vương tức muốn nổ đom đóm mắt: "Không!"

"Rầm rầm rầm."

Có rất nhiều binh sĩ không kịp chạy, bị đá tảng nghiền nát, quay về giấc mộng ngàn thu cùng trời đất.

Cùng ngày hôm ấy, vì vách núi Thanh Long bị phá vỡ, đất đá ùn ùn lăn xuống bên dưới!

Hai mươi vạn đại quân của Võ Tây vương không kịp chạy trốn, lập tức bị đá lăn xuống đè chết!

Chỉ có mười vạn đại quân kịp chạy ra bên ngoài, mười vạn đại quân còn lại vĩnh viễn an nghỉ tại đây cùng trời đất, vô cùng thảm thiết!

Võ Tây vương tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, tim gan cũng muốn vỡ nát, phun ra ba ngụm máu rồi ngất xỉu! Còn chuyện này, cũng nhanh chóng truyền đi khắp thiên hạ!

Võ Tây vương, trở thành trò cười lớn.

"Lại tổn thất thêm mười vạn đại quân rồi, Võ Tây vương làm ông trời tức giận, bị ông trời trừng phạt đấy à?"

"Đã mất ba mươi lăm vạn quân rồi! Từ khi chuyện kho báu của Tà Nguyệt bại lộ cho tới bây giờ, còn chưa đầy một tháng, vậy mà Võ Tây vương đã tổn thất ba mươi lăm vạn đại quân, vừa đáng thương vừa đáng tiếc, lại còn buồn cười nữa chứ!"

"Chiến tranh còn chưa nổ ra, mà hắn ta đã thất bại trước rồi! Nghe nói cái hôm mà đá lăn xuống ấy à, Võ Tây vương tức đến nỗi hộc máu, ngất luôn rồi! Ha ha!"

"Ông trời làm việc ác thì sống được, con người làm việc ác thì không sống nổi! Đáng lắm!"

"Võ Tây vương, nghiệp lớn của ngươi còn xa lắm!"

Các phiên vương khác, mặc dù đi chuyến này không tìm được kho báu, hơi tiếc nuối một chút.

Nhưng thấy kẻ địch lớn như Võ Tây vương bị hao binh tổn tướng, thực lực tổn hại nghiêm trọng, thì ai nấy đều nhân chuyện này mà vui mừng.

Kẻ nào nhiều tiền lắm của, còn khao thưởng cho quân lính. Triều đình cũng làm như vậy.

Trên triều đình, vẻ mặt nữ đế hồng hào, không giấu nổi nụ cười trên mặt, nói: "Các vị ái khanh, Võ Tây vương làm ông trời nổi giận, lại tổn thất thêm mười vạn đại quân nữa rồi, đây là ý trời! Ông trời cũng đang giúp ta!"

"Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ!"

Các quan cùng đồng thanh nói.

Nữ đế hào hứng: "Trẫm quyết định thưởng lớn cho các vị ái khanh, để quân thần cùng vui!"

"Bệ hạ thánh minh!"

Các quan hớn hở ra mặt.

"Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng! Thưởng vạn lượng bạc trắng, mười cuộn tơ lụa, mười bình rượu Ngự Long cực phẩm, mười lạng Phượng Hoàng Kim Trà, một cây nhân sâm trăm năm cực phẩm."

Văn võ bá quan: "..."

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng mà nói: "Tạ bệ hạ long ân!"

"Bệ hạ, còn bọn ta thì sao?"

Các quan gào khóc đòi thưởng.

"Các vị ái khanh, đừng sốt ruột, trẫm sẽ không quên các ngươi đâu!"

Nữ đế mỉm cười với vẻ đắc ý: "Ngoài Lâm ái khanh ra, các vị đại thần khác trong triều đình, đều được thưởng... một trăm lượng bạc trắng!"

Văn võ bá quan: "Mẹ kiếp..."

"Bây giờ, mời các vị anh hùng của Lục Phiến Môn vào triều!"

Dưới sự dẫn dắt của Quách đầu mục Lục Phiến Môn, những cao thủ tới dãy núi Thanh Long chấp hành nhiệm vụ lần này đều lên triều.

"Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Các vị ái khanh miễn lễ!"

Nữ đế cười nói: "Mặc dù chuyến này, các ngươi không tìm được kho báu, nhưng ý trời đã vậy, không thể trách các ngươi được! Nhưng mà, chuyến lần này, các ngươi lại lập được công lớn hiển hách! Có các người âm thầm hành động, nên Võ Tây vương mới bị hao binh tổn tướng, hóa giải được mối nguy hiểm cho triều đình, mỗi người các ngươi đều là anh hùng của triều đình, nên thưởng!"

"Mỗi người đều được thăng một cấp quan, thưởng vạn lượng bạc trắng, ban thưởng một thanh ngự đao hoặc ngự kiếm."

Các cao thủ của Lục Phiến Môn mừng rỡ như điên: "Tạ chủ long ân!"

Nữ đế lại nói tiếp: "Đại Ngưu, trẫm biết ngươi, ngươi là đại anh hùng diệt cướp! Nhưng hiện giờ ngươi đang lập công để chuộc lại tội lỗi, không được nhận thưởng! Cho nên ta sẽ không thăng quan cho ngươi, nhưng vẫn sẽ thưởng bạc và đao cho ngươi! Mong rằng ngươi sẽ tiếp tục cống hiến cho triều đình, chờ tới khi ngươi tích góp đủ công lao rồi, trẫm sẽ đặc xá tất cả mọi tội lỗi của ngươi!"

Đại Ngưu mừng rỡ như điên, cảm động đến nỗi muốn khóc: "Cảm ơn bệ hạ!"

Trong lòng hắn ta vô cùng cảm khái!

Hai tháng trước, hắn ta vẫn còn là tội phạm nghiêm trọng bị triều đình truy nã, bị triều đình truy sát tróc nã.

Bây giờ, hắn ta lại trở thành người của triều đình, cống hiến cho triều đình, lại còn có cơ hội được gặp nữ đế, được hoàng đế bệ hạ nhớ mặt, được bệ hạ ban thưởng, đây là vinh hoa lớn đến thế nào cơ chứ?

Đời này của hắn ta coi như đáng sống rồi!

Mặc dù trên người hắn ta vẫn còn mang tội, nhưng trong lòng hắn ta lại tràn ngập hy vọng vào tương lai! Hắn ta không khỏi quay đầu nhìn về phía một người trong số các quan lại triều đình.

Tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm.

Chính nhờ tên đại tham quan mang đầy tiếng xấu, bị người người hận không thể giết chết này, nên hắn ta mới có hy vọng sống sót.
Chương 330 Công lớn

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, len lén giơ ngón tay cái với hắn ta. Đại Ngưu vô cùng cảm kích, nói nhỏ: "Cảm ơn đại nhân!"

"Cả Quách ái khanh nữa, ngươi cũng nên được trọng thưởng!"

Nữ đế cười nói: "Thời gian này, ngươi liên tiếp lập nên kỳ công! Dưới sự dẫn dắt của ngươi, Lục Phiến Môn không ngừng tiến bộ! Cho nên, thưởng cho ngươi trăm mẫu ruộng tốt, vạn lượng bạc trắng, mười bình rượu Ngọc Long cực phẩm!"

"Cảm ơn bệ hạ đã ban thưởng!"

Quách đầu mục mừng rỡ mà đáp. Vạn lượng bạc trắng thì có đáng là gì!

Cái chính là trăm mẫu ruộng tốt kia, đây mới là thứ tốt thật sự, thứ này có thể tiếp tục truyền cho đời sau, hưởng phúc mãi mãi.

Chỉ cần có thứ này, con cháu của hắn ta sẽ không phải chết đói. Còn có cả rượu Ngọc Long cực phẩm...

Hắn ta là một con sâu rượu, nghĩ tới hương thơm của rượu Ngọc Long, không nhịn nổi mà nuốt một ngụm nước bọt.

Tâm trạng của hắn ta không khỏi phơi phới, hình như kể từ sau khi qua lại với tế tửu đại nhân, vận may của hắn ta cứ ập tới.

Hết công lao này đến công lao khác, lại chẳng cần phải liều mạng, món gì cũng được thưởng!

Không, không nên nói là vận may, phải nói là tế tửu đại nhân có năng lực mới phải!

Trận đại chiến Tông Sư, nếu không có tế tửu đại nhân ra tay, chắc chắn Lục Phiến Môn của hắn ta sẽ phải chết rất nhiều người.

Trong cuộc diễn tập quân sự, nếu không nhờ tế tửu đại nhân nhắc nhở, bảo hắn ta mai phục sẵn ở núi Thanh Sơn, thì bọn họ cũng chẳng có cơ hội lập nên công lao ấy.

Mối họa thổ phỉ ở Ký Bắc, nếu không có diệu kế của tế tửu đại nhân, công lao ấy sẽ chẳng có duyên với bọn họ.

Còn cả lần này nữa, nếu không nhờ tế tửu đại nhân nhắc nhở, đối phó với Võ Tây vương, thì công lao này sẽ không cánh mà bay.

Tế tửu đại nhân, mắt sáng như đuốc, bày mưu tính kế, là một người có bản lĩnh.

Uống nước nhớ nguồn, Quách đầu mục vội nói: "Khởi bẩm bệ hạ, chuyến đi tìm kho báu ở dãy núi Thanh Long, nếu không nhờ có tế tửu chỉ điểm, thì Lục Phiến Môn bọn ta cũng chẳng thể lập nên công lao này! Công lao của Lâm tế tửu rất lớn, mong bệ hạ minh xét!"

Đến lúc này nữ đế mới "bừng tỉnh" mà nói: "Không ngờ, ái khanh cũng tham gia vào việc này!"

"Bệ hạ, Quách đại nhân quá lời ấy mà! Vi thần chỉ nói thêm mấy câu mà thôi, cũng chẳng đáng nhắc tới!"

Lâm Bắc Phàm khiêm tốn mà nói.

"Tế tửu đại nhân khiêm tốn rồi! Mặc dù đại nhân chỉ nói vài câu, nhưng câu nào câu nấy đều là lời vàng ngọc! Từng chữ tựa châu báu, có nói là một chữ đáng ngàn vàng cũng không hề quá đáng!"

Quách đầu mục vội vàng xua tay.

"Nào có, nào có, Quách đại nhân mới lập công lớn..."

Hai người cứ khen qua khen lại.

Nữ đế cảm thấy buồn cười: "Lâm ái khanh, xem ra trong chuyện này ngươi cũng có công, đúng là nên trọng thưởng! Nhưng mà, hôm nay ngươi đã được phong thưởng nhiều lắm rồi, công lao lần này ngươi tạm thời nhớ cho kỹ, sau này hãy luận công ban thưởng sau!"

"Tạ bệ hạ!"

Lâm Bắc Phàm nói lớn.

Buổi triều sáng kết thúc, các quan trời khỏi Kim Loan Điện, ai đi làm việc nấy.

Đến buổi tối, Quách đầu mục của Lục Phiến Môn mở tiệc ăn mừng trong quán rượu, mời Lâm Bắc Phàm tới dự, Lâm Bắc Phàm vui vẻ đến tham gia.

Trên bàn tiệc, Lâm Bắc Phàm và Quách đầu mục cùng ngồi ở vị trí chủ tiệc, các cao thủ khác lần lượt ngồi xuống.

Mọi người cụng chén cạn ly, rất náo nhiệt.

Để chiêu đãi các anh em và Lâm Bắc Phàm, Quách đầu mục đã dằn lòng đem hai vò rượu Ngọc Long cực phẩm ra mời.

Chỉ tiếc là chẳng được một lúc đã uống hết sạch, hắn ta không thể không lấy ra thêm hai vò nữa.

Quách đầu mục đau lòng: "Các anh em, đừng làm như vậy mà, dù sao cũng phải để dành cho ta một ít chứ, đừng có uống hết một lần mà!"

Mọi người bắt đầu cười ha hả.

Lúc này, Quách đầu mục cầm chén rượu lên, lớn tiếng mà nói: "Dạo gần đây, sở dĩ Lục Phiến Môn của chúng ta liên tiếp lập được kỳ công, tiến bộ không ngừng, tất cả đều nhờ có tế tửu đại nhân! Tế tửu đại nhân, thật sự là quý nhân của chúng ta! Mọi người hãy cùng nâng chén... kính tế tửu đại nhân một chén!"

"Kính tế tửu đại nhân một chén!"

Mọi người cùng nâng chén lên, cùng nhau nói.

"Khách sáo quá, các vị khách sáo quá rồi!"

Lâm Bắc Phàm cụng ly, uống một hơi cạn sạch. Nhưng bọn họ khách sáo quá, một hơi uống liền hết ba chén, Lâm Bắc Phàm cũng phải uống ba chén mới xong.

Uống rượu xong, mọi người ngồi xuống.

Quách đầu mục lại cầm chén rượu lên, cụng ly với Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ trịnh trọng: "Tế tửu đại nhân, ân tình của ngươi bọn ta khó mà đáp lại! Bản quan xin nói tại đây, sau này ngươi có việc gì cần, cứ tới tìm Lục Phiến Môn bọn ta là được! Chỉ cần việc này không trái với nguyên tắc, bọn ta đều sẽ làm giúp ngươi!"

"Tế tửu đại nhân không phải người ngoài, có việc gì cứ sai bảo!"

"Tế tửu đại nhân, cứ việc sai bảo, nhất định bọn ta sẽ làm theo!"

"Ha ha, vậy thì cảm ơn Quách đại nhân, cảm ơn các vị anh hùng!"

Lâm Bắc Phàm lại cầm ly rượu lên một lần nữa.

Tối hôm nay, cả chủ và khách đều uống rượu rất vui vẻ. Hai ngày sau, Tử Nguyệt công chúa quay về.

Nàng vừa tới đã kéo Lâm Bắc Phàm vào thư phòng, nói với vẻ hào hứng: "Quân sư, ngươi có biết chúng ta cố gắng như thế, đã gây ra thương vong lớn đến mức nào cho Đại Nguyệt vương triều hay không?"

"Nghe nói, trong chuyến đi tìm kho báu này, Đại Nguyệt vương triều đã tổn thất gần mười lăm vạn binh mã!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói.

"Thật ra còn nhiều hơn thế!"

Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ kích động: "Mười lăm vạn binh mã chỉ là con số mà bọn họ tuyên bố với người ngoài mà thôi, thật ra thương vong thật sự lên tới hai mươi vạn người đấy! Cả lương thảo của bọn họ nữa, tất cả đều bị bọn ta thiêu hủy, muốn sống qua mùa đông này cũng là cả một vấn đề đấy! Đây là lần thương vong lớn nhất mà Đại Nguyệt vương triều gặp phải kể từ khi thành lập tới nay! Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên bọn ta chiến thắng huy hoàng trước Đại Nguyệt vương triều!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK