Lúc này, bên trong Ngự Thư phòng tại hoàng cung, nữ đế thấy lòng mình rối như tơ vò.
Chuyện mà nàng che giấu đã lâu đã bị bách quan vạch trần, sau này nàng phải đối mặt với bách quan thế nào đây?
Liệu bọn họ có lén lút cười nhạo nàng sau lưng nàng không?
Đặc biệt cứ nghĩ đến chuyện này bị người trong tim mình là Lâm Bắc Phàm biết được là nàng chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui xuống, không muốn gặp người khác nữa.
Càng nghĩ tâm tư càng rối bời, càng nghĩ nàng càng phát sầu!
Tấu chương thì vẫn chất thành núi trước mắt, song hiện giờ nàng chẳng có tâm trạng mà phê duyệt nữa.
Lúc này, lão thái giám bưng một chén trà tới, hắn ta mỉm cười: “Bệ hạ, mời bệ hạ dùng trà!"
Cuối cùng nữ đế cũng hoàn hồn: “Ờ ờ... được... uống trà!"
Sau đó nàng lập tức cúi đầu uống trà, kết quả uống vội quá nên bị sặc.
“Khụ khụ..."
“Bệ hạ đừng uống vội thế, cứ từ từ thôi!"
“Ừ ừ... được!"
Sau đó nàng uống từ từ thật.
Nữ đế đưa chén trà đến bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt của nàng bỗng nhiên dại ra rồi khựng lại và giữ mãi trạng thái ấy.
Không biết nàng đang nghĩ gì mà vô cùng chăm chú.
Lão thái giám trông thấy vậy bèn không nhịn được mà cười thầm.
Hắn ta nhìn nữ đế lớn lên, nữ đế có tâm sự gì hắn ta liếc cái là biết.
Lão thái giám bèn cúi người, mỉm cười: “Bệ hạ, về hôn sự của bệ hạ và Lâm thừa tướng, mặc dù bách quan nghị luận nhiều nhưng xét về tổng thể mà nói thì bọn họ đều ủng hộ! Dẫu sao thì khắp thiên hạ cũng chỉ có Lâm thừa tướng là xứng với bệ hạ thôi!"
Nữ đế hoàn hồn, nàng nói với vẻ vui mừng: “Vậy sao? Bách quan đều nghĩ như vậy hả?"
“Đúng vậy, sao nô tài dám lừa gạt bệ hạ chứ?"
Lão thái giám mỉm cười: “Nghe đâu sau khi buổi triều sớm kết thúc, bách quan đã vây quanh Lâm thừa tướng chắp tay chúc mừng, còn nói muốn uống rượu mừng của Lâm thừa tướng nữa kìa!"
Ánh mắt nữ đế lập tức thoải mái hơn rất nhiều, nàng nhấp một ngụm trà, vui vẻ nói: “Xem ra chúng ái khanh đều nghĩ đến trẫm! Thế thì bỏ cái phạt bổng lộc một năm kia đi!"
“Vâng, nô tài thay mặt bách quan cảm ơn bệ hạ!"
Thế nhưng sau đó, nữ đế lại thấy căng thẳng: “Thế người dân thì sao, người dân nghĩ gì về trẫm?"
Lão thái giám cúi người mỉm cười: “Bệ hạ, thực ra dân chúng còn ủng hộ bệ hạ hơn ấy! Bọn họ nói bệ hạ và thừa tướng là nam thanh nữ tú, một đôi trời sinh! Bọn họ hi vọng hai người mau chóng kết hôn, tiếp nối huyết mạch cho Đại Võ!"
“Được được được!"
Nữ đế hớn hở: “Bỏ giờ giới nghiêm ban đêm thêm ba ngày, quân và dân cùng vui!"
“Vâng, nô tài thay mặt dân chúng cảm ơn bệ hạ đã ân thưởng!"
Thế nhưng sau đó nữ đế lại hoang mang: “Thế còn Lâm ái khanh... Lâm ái khanh nghĩ gì về trẫm?"
Sau khi hỏi câu này, lòng bàn tay nàng đã đổ đầy mồ hôi, nàng chỉ sợ nghe được một đáp án không tốt.
Dẫu sao thì Lâm Bắc Phàm mới là người quan trọng nhất.
Nếu như hắn không đồng ý thì nàng có ép cũng vô dụng.
“Bệ hạ, hiện giờ lão nô vẫn chưa biết được tình hình cụ thể bên phía Lâm thừa tướng! Có điều lão nô nghe ngóng được từ chỗ tiểu quận chúa, tiểu quận chúa nói mọi người trong phủ thừa tướng đều ủng hộ chuyện này!"
"Được được được!” Nữ đế lại hớn hở.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm chưa tỏ rõ thái độ song những người trong phủ thừa tướng đều ủng hộ chuyện này, nhất là nữ nhân của Lâm Bắc Phàm đều ủng hộ, như thế thì hắn còn thoát được sao?
“Lập tức chọn một số trang sức châu báu quý giá trong kho của trẫm rồi tặng cho Lâm phủ"
“Vâng thưa bệ hạ"
Một lúc sau, nữ đế cho tất cả mọi người lui xuống, bên trong thư phòng chỉ còn một mình nàng.
Lúc này, trước mắt nàng xuất hiện một bóng người màu trắng.
Bạch Quan Âm trêu ghẹo: “Bệ hạ, hiện giờ cả Đại Võ đều biết chuyện giữa bệ hạ và Lâm Bắc Phàm rồi, hôn sự của các ngươi sắp thành rồi đó!"
Nữ đế xấu hổ vô cùng: “Bạch tỷ tỷ, ngươi đang cười nhạo trẫm đó hả?"
Bạch Quan Âm lắc đầu, nàng cười: “Đây đâu phải cười nhạo, rõ ràng là chúc phúc cơ mà! Thật ra chuyện này các ngươi nên làm từ lâu rồi! Chỉ là ngươi cứ chần chừ mãi, còn muốn bồi dưỡng tình cảm nên mới kéo dài đến tận bây giờ đó! Chứ không thì hiện giờ ngươi đã được bế con rồi ấy chứ!"
Nữ đế lại càng ngại hơn nữa, còn Bạch Quan Âm thì bật cười ha ha.
Nữ đế trừng mắt với nàng: “Bạch tỷ tỷ, hôn sự của trẫm đã quyết rồi, ngươi cũng suy nghĩ cho chuyện của mình đi!"
Nụ cười của Bạch Quan Âm tắt ngấm: “Ta thì có chuyện gì?"
Nữ đế cười khanh khách, nàng bước tới, nói: “Bạch tỷ tỷ, bao nhiêu năm nay đều chỉ có một mình ngươi, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi! Thế nên cũng đến lúc ngươi tìm cho mình một người rồi đấy!"
“Ta... ta muốn theo đuổi võ đạo, mấy chuyện tình cảm nam nữ... ta không có hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ!” Bạch Quan Âm nói.
Mặc dù không trông rõ vẽ mặt của nàng nhưng từ câu nói lắp bắp vừa rồi, nữ đế có thể chắc chắn rằng nàng đang cực kì căng thẳng, cực kì ngại ngùng.
Chương 877 Ta muốn gặp bệ hạ
Nữ đế vẫn luôn rất thông minh.
Chỉ cần không liên quan đến chuyện riêng của mình thì nàng vô cùng anh minh, nàng bèn híp mắt cười: “Bạch tỷ tỷ, không thể nói như vậy được! Trẫm biết ngươi yêu võ đạo, song con đường võ đạo rất dài và cô tịch, một mình ngươi thì khó khăn và cô đơn lắm! Nếu trên đường gặp được một bạn lữ thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
“Chuyện này... không cần... ta không cần..” Bạch Quan Âm lắp ba lắp bắp.
“Bạch tỷ tỷ, sao có thể không cần chứ?"
Nữ đế cười như một con hồ ly xinh đẹp: “Trẫm thấy Lâm Bắc Phàm cũng không tồi, là một người đáng để ngươi phó thác cả đời đấy! Bạch tỷ tỷ, chẳng phải ngươi vẫn luôn nói Lâm Bắc Phàm có tài võ nghệ xuất chúng, tương lai chắc chắn có thể theo kịp ngươi hay sao, hai người các ngươi mà nắm tay cùng đi là vừa đẹp! Như vậy thì con đường võ đạo của ngươi sẽ không còn cô đơn nữa!"
Cuối cùng Bạch Quan Âm cũng được trải nghiệm cảm giác bị người ta giục chuyện kết hôn, nàng thấy lòng mình vô cùng hoang mang: “Bệ bệ hạ, ta... ta hiểu rồi, ta tạm thời đi đã! Hôm khác... hôm khác gặp lại nhé!"
Sau đó vèo một tiếng, nàng bèn biến mất.
Nữ đế bật cười ha ha, nàng cười vô cùng vui vẻ.
Từ trước đến nay nàng toàn bị Bạch Quan Âm giục hôn, bị giục đến mức đau hết cả đầu và ngại ngùng vô cùng.
Hiện giờ cuối cùng nàng cũng có thể trả đũa, quá sướng!
“Có điều Bạch tỷ tỷ ngại quá, xem ra mình phải tính kế thôi!” Nữ đế rơi vào trầm tư.
Nàng thật sự hi vọng Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm có thể thành đôi. Điều này không những xuất phát từ lòng riêng và còn xuất phát từ lợi ích chung nữa.
Bởi vì Bạch Quan Âm là cao thủ đệ nhất trong thiên hạ!
Nếu như có thể giữ nàng ở Đại Võ mãi thì giang sơn Đại Võ của nữ đế sẽ vững như núi Thái Sơn, không ai có thể lay động!
Đúng lúc đó, lão thái giám bước vào: “Bệ hạ, thừa tướng đại nhân tới rồi, đang ở bên ngoài cầu kiến!"
“Hả? Sao hắn lại tới đây?"
Thoắt cái, mặt nữ đế ửng đỏ.
Tâm tư nàng lại loạn như cào cào!
Nữ đế phất tay: “Ngươi bảo với hắn là hôm nay trẫm thấy không khỏe, cần phải nghỉ ngơi, bảo hắn hôm khác lại tới!"
“Vâng thưa bệ hạ!” Lão thái giám bèn lui xuống.
Sau đó hắn ta nhanh chóng quay trở lại: “Bệ hạ, thừa tướng không rời đi! Thừa tướng bảo lão nô nói với bệ hạ rằng thừa tướng muốn nói với bệ hạ vài câu, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc bệ hạ nghỉ ngơi, nói xong thừa tướng sẽ đi!"
“Không được! Ngươi bảo với hắn giờ trẫm buồn ngủ rồi, trẫm cần nghỉ ngơi, không muốn gặp ai hết!” Nữ đế giả bộ buồn ngủ.
“Vâng thưa bệ hạ!” Lão thái giám lại lui ra ngoài.
Sau đó hắn ta lại trở lại: “Bệ hạ, thừa tướng vẫn không chịu rời đi! Thừa tướng nói lúc sáng ở buổi triều bệ hạ vẫn còn tươi tỉnh lắm, giờ lại thấy không khỏe, chắc là bị ốm hay gì đó rồi! Thừa tướng hiểu y thuật, có thể xem giúp bệ hạ"
“Ngươi đi nói với hắn là không cần đâu, trẫm đã cho thái y khám rồi, không có chuyện gì lớn!"
Lão thái giám ngẩng đầu, hắn ta thắc mắc: “Thái y đã tới sao? Hình như không."
Nữ đế ngại ngùng: “Đây không phải chuyện quan trọng, ngươi cứ nói với với hắn như vậy! Mau đi đi!"
“Vâng thưa bệ hạ” Tuy nhiên rất nhanh sau đó lão thái giám đã quay về: “Bệ hạ, thừa tướng không chịu đi..."
Cứ thế, đôi bên truyền tin đi truyền tin lại, một người muốn gặp, một người lại muốn tránh.
Lão thái giám bị kẹp ở giữa thực sự khó xử vô cùng, hắn ta chạy sắp gãy cả chân mất rồi: “Hai người trẻ tuổi các ngươi lại dày vò lão nô thế này, chuyện gì thế không biết..."
Lão thái giám lại tới gặp Lâm Bắc Phàm, hắn ta cúi người hành lễ rồi nói: “Thừa tướng đại nhân, bệ hạ nói bệ hạ đã ngủ rồi, không muốn gặp người khác, ai đến cũng vậy thôi, thừa tướng về đi ạ!"
“Bệ hạ ngủ thật rồi sao?” Lâm Bắc Phàm cười, tinh thần lực của hắn quét một vòng, hắn nhìn thấy rất rõ.
Nữ đế vô cùng tỉnh táo, ăn mặc lịch sự, hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ. Nàng như vậy là đang muốn tránh mặt hắn.
Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng, nữ đế ghê gớm quá rồi!
Nàng tự làm chủ chuyện hôn nhân của hắn khiến hắn mất hết quyền tự do hôn nhân, hiện giờ lại đóng cửa không gặp, không cho hắn cơ hội than thở, chuyện gì thế không biết?
Mặc dù hắn là thần tử của nàng nhưng hắn cũng có tôn nghiêm của mình chứ?
“Lưu công công, ngươi đi báo với bệ hạ một lần nữa, nếu hôm nay không gặp ta thì ta sẽ không đồng ý chuyện kết hôn đâu!"
Lão thái giám nói: “Thừa tướng đại nhân, như vậy không được đâu! Bệ hạ vừa mắt đại nhân đó là phúc phận của đại nhân, đại nhân phải biết trân trọng chứ! Nếu như đại nhân kháng chỉ thì sẽ phải rơi đầu đấy!"
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu: “Hừ! Ngươi tưởng ngươi dọa được ta sao, ngươi xem ta có dám không?"
"Chuyện này...” Lão thái giám chần chừ.
Lâm Bắc Phàm gan to hơn trời, chuyện này người trong triều ai mà chẳng biết!
Lúc vừa mới vào triều làm quan hắn đã giám đắc tội với quan văn võ, đúng là to gan lớn mật!
Lão thái giám thật sự sợ Lâm Bắc Phàm sẽ làm liều!
“Lưu công công, ngươi cứ vào nói như vậy với bệ hạ đi!” Lâm Bắc Phàm thúc giục.
“Ôi... được rồi!"
Thế là lão thái giám chỉ đành truyền đạt lại lời của Lâm Bắc Phàm cho nữ đế nghe.
Chương 878 Đúng!
Nữ đế nghe xong bèn tức đến run người: “Hay lắm cái tên Lâm Bắc Phàm này, hắn dám lấy chuyện này ra để uy hiếp trẫm, đúng là to gan quá rồi, không coi trẫm là gì cả! Làm gì có cái lẽ ấy!"
“Bệ hạ, thừa tướng nhất thời mất khôn nên hành xử vậy thôi, mong bệ hạ thứ tội!” Lão thái giám chắp tay nói.
Nữ đế bực bội: “Hắn mất khôn là có thể nói ra những lời như vậy hay sao? Hắn tưởng như vậy là uy hiếp được trẫm hay sao? Tuyệt đối không thể! Trẫm là chủ thiên hạ, sao dễ dàng khuất phục như vậy được? Lưu công công, ngươi ra ngoài nói với hắn... bảo hắn vào đây!"
“Hả?” Lão thái giám ngỡ ngàng.
Nữ để ảo não: “Còn ngây người ra đó làm gì? Mau gọi hắn vào đây!"
“Vâng vâng... thưa bệ hạ!” Lão thái giám chắp tay.
“Đợi đã!” Nữ đế lại gọi.
Lão thái giám quay người: “Bệ hạ, còn chuyện gì thế ạ?"
Sắc mặt nữ đế không được tự nhiên cho lắm: “Bảo cung nữ dọn dẹp long sàng cho trẫm, rồi giúp trẫm thay y phục, đổi sang đồ ngủ..."
Lão thái giám: “?"
Lúc Lâm Bắc Phàm đi vào, hắn ngỡ ngàng: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại nằm trên giường?"
Chỉ thấy lúc này, nữ đế xõa tóc, mặc đồ ngủ màu vàng, nằm trên giường đắp một chiếc chăn không hề mỏng, trông giống một người đẹp bị bệnh.
Phải biết rằng mới nãy nữ đế còn khỏe lắm.
Hắn vừa đi vào thì nàng đã biến thành thế này, đúng là khiến Lâm Bắc Phàm phải bó tay.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm, nữ đế bèn ho khan hai tiếng: “Ái khanh tới rồi hả!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Bệ hạ, bệ hạ làm sao thế?"
Nữ đế khẽ lắc đầu, giọng nói của nàng thoáng vẻ yếu ớt: “Thái y nói không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay trẫm lao lực quá nên đầu hơi đau, ngủ sớm một chút là được! Ái khanh ngươi cũng thấy rồi đấy, không phải trẫm không muốn gặp ngươi mà là trẫm không còn sức mà gặp!"
Lâm Bắc Phàm lại chớp mắt: “ Bệ hạ, thái y nào xem bệnh cho bệ hạ thế? Trông bệ hạ thế này mà bảo không có chuyện gì sao?"
“Là Vương thái y ở Thái Y Viện ấy, y thuật của hắn ta tài giỏi, chắc không chẩn đoán sai đâu!” Nữ đế yếu ớt nói, nàng tìm bừa một cái cớ.
Lâm Bắc Phàm chẳng tỏ vẻ gì cả: “Bệ hạ, Vương thái y tuổi tác đã cao, đã xin về quê rồi!"
“Khụ khụ..."
Nữ đế ho sặc sụa: “Ôi ngại quá, ái khanh, đầu trẫm choáng váng nên nhớ nhầm! Không phải Vương thái y mà là Lưu thái y!"
Lâm Bắc Phàm vẫn không tỏ vẻ gì cả: “Bệ hạ, hôm nay Lưu thái y xin nghỉ, không làm việc!"
“Khụ khụ..."
Nữ đế lại họ: “Chắc trẫm lại nhớ sai rồi, chắc là Triệu thái y... Triệu thái y mới đúng!"
Đúng lúc ấy, có một người mặc quan phục đi vào, nữ đế trông thấy bèn ngớ người: “Ngươi tới làm gì?"
Người trước mắt này chính là Triệu thái y mà nữ đế vừa mới nhắc đến.
Triệu thái y hành lễ rồi nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thừa tướng đại nhân nói bệ hạ thấy không khỏe, có thể là bị ốm nên mời vị thần tới xem cho bệ hạ"
Nữ đế tức giận trừng mắt nhìn Triệu thái y.
Khó khăn lắm nàng mới diễn được một màn kịch, cuối cùng bị cái tên đáng ghét này phá vỡ.
Nàng không khỏi liếc nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ hơi chột dạ: “Ôi chao! Chắc hôm nay mệt quá nên chuyện gì cũng nhớ lộn hết! Xem cái đầu của trẫm này..."
Lâm Bắc Phàm không vạch trần nàng, dẫu sao thì nàng cũng là chủ của thiên hạ, phải giữ thể diện cho nàng. Nếu hắn mà vạch trần thì cũng chẳng được lợi lộc gì.
Hơn nữa nữ đế cũng đã diễn đến mức độ đó rồi, nàng cũng khó khăn lắm, phải thấu hiểu, thông cảm cho nàng.
Thế là Lâm Bắc Phàm bèn bảo Triệu thái y xem bệnh cho nữ đế, cuối cùng phát hiện không có gì đáng ngại, có thể do nàng lao lực quá, thái y kê thuốc rồi rời đi.
Ánh mắt nữ đế lóe sáng: “Ái khanh, nếu không có chuyện gì thì ngươi lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi!"
“Bệ hạ, thần tới là muốn hỏi bệ hạ một số chuyện, hỏi xong thì thần đi, không làm lỡ chuyện gì của bệ hạ đâu!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.
Trong lòng nữ đế hoang mang vô cùng, chuyện mà nàng vẫn luôn trốn tránh đã tới rồi! Nàng muốn chạy trốn quá, thế nhưng giờ nàng có thể trốn được đi đâu chứ?
Đây là lần đầu tiên nàng rơi vào tình cảnh này, tiếp theo đây nàng phải làm gì bây giờ?
Sốt ruột quá!
“Bệ hạ, vi thần muốn hỏi..."
“Khoan đã!"
Nữ đế gọi: “Lưu công công, các ngươi cũng lui xuống đi!"
Thái giám và cung nữ bèn lui xuống.
Giờ trong phòng chỉ còn Lâm Bắc Phàm và nữ đế.
Nữ đế chột dạ vô cùng, nàng cũng xấu hổ lắm: “Ái khanh, hiện giờ ngươi có chuyện gì thì..."
Hai tay nàng siết chặt chăn, nhỡ đâu nàng không chịu được thì sẽ lập tức chùm chăn lên, che đi nội tâm xấu hổ của mình.
“Bệ hạ, vi thần muốn hỏi hoàng phu mà bệ hạ chọn có phải là thần hay không?” Lâm Bắc Phàm hỏi một cách nghiêm túc, ánh mắt hắn dính chặt lấy nữ đế, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Nữ đế lại càng chột dạ hơn nữa, nàng cúi đầu không dám nhìn Lâm Bắc Phàm, lí nhí nói: “Đúng..."
Mặc dù nàng nói rất nhỏ nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn nghe thấy.
Chương 879 Thần còn có điều kiện
Nhận được câu trả lời của nữ đế, Lâm Bắc Phàm không biết là đang vui hay đang buồn.
Vui cũng đúng, vì hắn được nữ đế nhìn trúng.
Nữ đế là nữ nhân có quyền có thế nhất thiên hạ, hơn nữa nàng còn xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, không biết là người tình trong mộng của biết bao nam nhân, song cuối cùng lại “rơi vào tay” hắn! Còn buồn là vì mặc dù nữ để xinh đẹp nhưng nàng lại có quyền có thế, rất ngang ngược! Sau này làm chồng nàng thì hắn sẽ chẳng còn tự do nữa, không thể tiếp tục phong lưu nữa, chẳng phải sao?
“Bệ hạ, bắt đầu từ khi nào?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Bắt đầu từ khi nào?” Ánh mắt nữ đế có hơi hoang mang, nàng nhớ lại từng lúc ở bên cạnh Lâm Bắc Phàm, bọn họ âm thầm phấn đấu vì Đại Võ, vì dân chúng, có lúc vui vẻ có lúc rơi nước mắt...
Có thể nói hai người là quân thần và cũng là bạn bè, cũng là chiến hữu kề vai sát cánh... Nàng cũng không biết từ lúc nào mà Lâm Bắc Phàm đã đi vào trái tim nàng, chiếm giữ một vị trí quan trọng.
Nữ để suy nghĩ nghiêm túc, đoạn nói: “Chắc là một năm trước!"
Một năm trước, chuyện của tiểu quận chúa và Lâm Bắc Phàm đại náo hoàng cung và cũng tác động đến nàng.
Hôm ấy Bạch Quan Âm phân tích cho nàng, khiến nàng nhận ra và nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Lâm Bắc Phàm, nàng cảm thấy nên tiến thêm một bước rồi.
Bởi vì nàng không muốn mất Lâm Bắc Phàm, Đại Võ cũng không thể không có hắn.
Lâm Bắc Phàm thầm hừ một tiếng.
Cái miệng của nữ đế đúng là dối trá! Một năm trước?
Rõ ràng là từ lúc hắn vào triều làm quan là nữ đế đã nhìn chằm chằm hắn rồi!
“Bệ hạ, vi thần có thể từ chối chuyện hôn sự không?” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ngươi dám!” Nữ đế tức đến mức bật dậy.
Lâm Bắc Phàm mắt chữ A miệng chữ O, nữ đế trông thấy vậy bèn nằm xuống, tỏ vẻ yếu ớt.
Thế nhưng nàng vẫn nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt uy hiếp: “Ái khanh, ngươi thấy trẫm bị ngươi làm cho tức đến mức long thể cũng không bình thường nữa! Ái khanh, hôn sự đâu phải trò đùa! Ngươi và trẫm một người là đương kim chí tôn, một người là thừa tướng đương triều, chỉ có ở bên nhau thì mới có lợi cho Đại Võ! Bằng không sau này triều đình biến động, quốc gia bất ổn! Huống hồ trẫm phó thác mình cho ngươi ngươi thấy tủi thân sao?"
“Bệ hạ, bệ hạ xem trọng thần là vinh hạnh của thần! Thế nhưng hôn sự không phải chuyện đùa, với vi thần cũng thế! Thế nên chúng ta phải quy ước ba điều, bằng không thần sẽ không chấp nhận!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Nữ đế tức đến mức bật cười!
Trẫm đường đường là nữ đế, là chủ thiên hạ, trẫm muốn gả cho ngươi là phúc phận cả đời này của ngươi đấy!
Kết quả ngươi lại muốn đặt quy định với trẫm, còn muốn thương lượng điều kiện nữa hả? “Được! ái khanh có điều kiện gì thì cứ nói ra!” Nữ đế cắn răng.
Lâm Bắc Phàm làm như không nhìn thấy, hắn nói: “Bệ hạ, mặc dù bệ hạ thân phận tôn quý, nhưng nếu chúng ta ở bên nhau thì bệ hạ chỉ được có một nam nhân là ta, không được có nam nhân thứ hai xuất hiện!"
Nữ đế mỉm cười, không ngờ cái tên này lại ngang ngược như vậy!
Nữ đế nói: “Được, trẫm đồng ý với ngươi! Thực ra ngoài ngươi ra thì trẫm cũng không vừa mắt ai khác!"
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Thứ hai, vi thần có vài vị hồng nhan tri kỷ, tình cảm sâu sắc, vị thần từng đồng ý sẽ cho bọn họ danh phận! Thế nên dù chúng ta đã kết hôn nhưng vị thần sẽ không vứt bỏ họ, mong bệ hạ lượng thứ!"
Nữ đế lại cười, cái tên này đúng là đa tình lại chung tình!
“Được! Trẫm đồng ý! Nếu ngươi là kẻ lăng nhăng thì trẫm còn vừa mắt ngươi được sao!” Nữ đế mỉm cười.
“Đa tạ bệ hạ có hiểu cho thần!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Thứ ba..."
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn nữ đế, hắn có hơi chột dạ: “Điều thứ ba này, bệ hạ à, người ta thường hay nói con người khó tránh khỏi phạm sai lầm, thế nên dù trước kia thần có làm gì thì hi vọng bệ hạ có thể tha thứ cho thần!"
Nữ đế cười thầm, ngươi đang kiếm kim bài miễn tử cho những chuyện mà mình đã làm sau lưng trẫm đây mà!
Đến cả đường lui ngươi cũng nghĩ xong rồi, ha ha!
“Được, trẫm đồng ý với ngươi!” Nữ đế lớn giọng nói.
Lâm Bắc Phàm ngớ người, đồng ý luôn sao?
Xem ra nữ đế thực sự yêu đến mức điên cuồng rồi! Có điều hắn thích như vậy!
Ha ha ha ha!
Ba điều kiện liên tiếp nàng đều đồng ý rất nhanh, Lâm Bắc Phàm thấy hớn hở.
Nữ đế yêu đến cuồng dại luôn rồi, hắn có nên... thêm vài điều kiện không nhỉ?
Không thể vuột mất cơ hội được!
Thế là Lâm Bắc Phàm bèn nói: “Bệ hạ, thần còn có điều kiện khác!"
Nữ đế: “Nói!"
“Vi thần muốn từ giờ trở đi bệ hạ chỉ đối tốt với một mình thần, phải yêu chiều thần, không được lừa thần! Mỗi một chuyện bệ hạ đồng ý với thần đều phải làm được! Mỗi một câu bệ hạ nói với thần đều phải thật lòng"
Nữ đế nghĩ ngợi, giữa bạn đời với nhau thì phải vậy mà?
Thế là nàng bèn nói: “Được, trẫm đồng ý với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm hớn hở, hắn là nói: “Còn nữa bệ hạ, lúc người khác bắt nạt thần thì bệ hạ phải giúp thần! Lúc thần vui thì bệ hạ phải chung vui với thần! Lúc thần không vui bệ hạ phải dỗ thần!”Nữ đế nghĩ ngợi, nàng thấy giữa vợ chồng với nhau như vậy là rất bình thường, thế là nàng lại đồng ý. “Tạ bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm lại thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: “Ngoài ra, bệ hạ phải luôn cảm thấy thần anh tuấn tiêu sái, trong mơ cũng phải gặp thần, trong lòng chỉ được có một mình thần..."
“Được, trẫm đồng ý với ngươi!"
Chương 880 Gậy ông đập lưng ông
Cứ thế, Lâm Bắc Phàm nói thêm vài điều kiện nữa.
Nữ đế mới đầu còn vui vẻ đồng ý song càng nghe nàng càng thấy có gì đó không đúng, bởi lẽ những điều kiện này càng lúc càng quá đáng!
Cái tên này rõ ràng là đang được nước lấn tới! Hắn quá nham hiểm!
Thế là nữ đế bèn hô lên: “Đủ rồi, ái khanh! Ngươi quá đáng lắm rồi đó, ngươi tưởng trẫm dễ lừa gạt lắm hả?"
Lâm Bắc Phàm mơ màng: “Nếu bệ hạ thấy đủ rồi thì thần không nói nữa vậy!"
Nữ đế nhìn gương mặt đắc ý của Lâm Bắc Phàm, nàng chỉ muốn tẩn cho hắn một trận.
“Nếu đã là hiệp ước ba điều kiện, mà ngươi đã đưa ra điều kiện thì trẫm cũng muốn đặt điều kiện!” Nữ đế cười một cách lạnh lùng.
“Mời bệ hạ nói!"
“Ngươi thân là hoàng phu của trẫm, nhất cử nhất động của ngươi đều liên quan đến thể diện quốc gia!” Nữ để giơ một ngón tay lên: “Yêu cầu đầu tiên trẫm dành cho ngươi là từ hôm nay trở đi, ngươi không được phép trêu hoa ghẹo nguyệt, không được đưa những nữ nhân vớ vẩn về nữa!"
“Chuyện này...” Lâm Bắc Phàm chần chờ.
Nữ đế trợn mắt: “Sao nào, trẫm không hạn chế ngươi có nữ nhân khác, cho phép ngươi tam thê tứ thiếp mà một chút yêu cầu nho nhỏ này của trẫm thôi ngươi cũng không đồng ý? Hơn nữa, ngươi đã có nhiều nữ nhân như vậy rồi, ngươi còn muốn làm loạn bên ngoài nữa hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Cũng không phải đâu bệ hạ à! Thần có thể kiểm soát bản thân, nhưng người khác không kiểm soát được thì thần biết làm thế nào? Bệ hạ cũng biết đấy, một nam nhân như ta dù có trốn ở nơi đâu đi chăng nữa cũng như ngọn lửa giữa đêm đen, nổi bật và xuất chúng vô cùng! Mấy nữ nhân đó cứ nhào đến chỗ thần thì thần biết làm thế nào, thần không cản được!"
Nữ đế cười lạnh lùng, tất cả đều là ngụy biện!
Ngươi đường đường là một Đại Tông Sư mà còn lo không tránh được nữ nhân ư? Trừ phi là ngươi không muốn tránh!
“Trẫm hỏi ngươi, ngươi có đồng ý hay không?” Nữ đế lớn giọng hỏi.
Lâm Bắc Phàm nghiến răng nghiến lợi, hắn siết chặt tay rồi rơi vào trầm tư, cuối cùng hắn vẫn phải gật đầu một cách đau khổ.
Nữ đế trông vậy mà hứng khởi vô cùng, Lâm Bắc Phàm làm như kiểu nàng đang bắt nạt hắn ấy!
“Thứ hai!"
Nữ để giơ hai ngón tay lên: “Ái khanh, có một câu ngươi nói đúng, làm người ai chẳng phạm sai lầm, trẫm cũng khó tránh khỏi có lúc đưa ra quyết định sai trái, cũng có lúc lừa gạt người khác! Thế nên dù trước đây trẫm làm chuyện gì có lỗi với ngươi thì hi vọng ngươi có thể tha thứ và thông cảm cho trẫm, không được vứt bỏ trẫm!” Lâm Bắc Phàm lập tức đề cao cảnh giác: “Bệ hạ, trước kia bệ hạ đã làm gì có lỗi với thần à?"
Nữ đế chột dạ, nàng đưa ra điều kiện này chủ yếu là vì sau này khi thẳng thắn với nhau, Lâm Bắc Phàm có thể tha thứ cho nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Bắc Phàm, nữ để chần chờ: “Thực ra cũng không làm gì..."
“Không làm gì, thế rốt cuộc là có làm hay không?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
Ánh mắt nữ đế phiêu diêu: “Không có gì thật mà, ta chỉ giấu ngươi một chút chuyện mà thôi, không có gì to tát đâu..."
Lâm Bắc Phàm chấn kinh: “Bệ hạ, bệ hạ giấu thần một chút chuyện, có phải bệ hạ..."
Lòng nữ đế hoảng loạn, chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm đã nhận ra thân phận của nàng rồi ư?
Nàng phải làm sao đây?
Nữ đế cúi đầu, không dám nhìn Lâm Bắc Phàm.
Tuy nhiên vào lúc này, Lâm Bắc Phàm lại buột miệng nói: “Bệ hạ lén lút cắm sừng ta hả?"
Nữ đế: “Phụt!"
Lâm Bắc Phàm bị nàng phun nước bọt.
Nữ đế trừng mắt nhìn hắn, trong mắt nàng toàn lửa giận, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói lung tung cái gì đấy, trẫm là kiểu nữ nhân vậy sao? Nếu ngươi còn nói linh tinh nữa là trẫm sẽ xé nát cái miệng của ngươi đấy!"
"Ò!” Lâm Bắc Phàm ngoan ngoãn.
Thế nhưng rất nhanh sau đó hắn lại không nhịn được mà hỏi: “Bệ hạ, rốt cuộc là bệ hạ giấu thần chuyện gì?"
Nữ đế lảng tránh: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ tổn hại đến ngươi một chút thôi, ngươi đừng để trong lòng!” Lâm Bắc Phàm thấy lòng mình ngứa ngáy: “Hiện giờ nữ đế nói cho thần biết được không?
“Hiện giờ chưa phải lúc để nói, khi nào tới lúc thì trẫm nhất định sẽ nói cho ngươi! Được rồi, ngươi đừng có hỏi nữa, chúng ta nói chuyện tiếp theo!” Nữ để ảo não nói.
“Ò!” Lâm Bắc Phàm lại trở nên thành thật.
Sau khi nhận được lời hứa của Lâm Bắc Phàm, tâm tình của nữ đế cũng tốt hơn rất nhiều.
“Thứ ba! Trẫm muốn từ nay về sau ái khanh ngươi phải đối tốt với trẫm, phải yêu chiều trẫm, không được lừa gạt trẫm! Ngươi phải làm được mỗi một chuyện ngươi đồng ý với trẫm! Nói câu gì ngươi cũng phải thật lòng với tram!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Được! Không thành vấn đề!"
“Thứ tư! Ngoài ra, lúc người khác bắt nạt trẫm thì ngươi nhất định phải đứng ra giúp trẫm! Lúc trẫm vui thì ngươi phải vui cùng trẫm, lúc trẫm buồn thì ngươi phải dỗ cho trẫm vui!"
Lâm Bắc Phàm lại gật đầu: “Không thành vấn đề!"
“Thứ năm! Ngươi phải luôn thấy trẫm là người xinh đẹp nhất, nằm mơ cũng phải mơ thấy trẫm..."