Lâm Bắc Phàm cảm nhận được luồng kiếm ý ẩn giấu bên trong con người ấy!
Luồng kiếm ý này vô cùng mãnh liệt!
Chỉ là hiện giờ nó đang được trói chặt bên trong cơ thể của hắn ta như kiếm được cất trong vỏ, không để người khác quan sát thấy.
Bằng không một khi nó được phóng ra thì chắc chắn sẽ long trời lở đất, không một ai ngăn cản được!
Trong lòng hắn khẽ nhủ, người này chắc là vị kiếm tiên đến từ phía Tây rồi.
Lúc bấy giờ, kiếm tiên trên lầu cũng chú ý tới Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta chỉ liếc nhìn một cái đã lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Bởi lẽ đây là thiếu niên đẹp nhất mà hắn ta từng thấy, mặt tựa ngọc sáng, mắt tựa sao trời, đúng là chẳng ai sánh bằng.
Mặc dù trên người hắn mặc cẩm bào sang trọng, liếc mắt cái là biết hắn xuất thân nhà quan, song hắn không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, lúc nào cũng ung dung, mộc mạc và thanh thuần.
Điều khiến người ta bất ngờ hơn là khi trông thấy hắn ta, sắc mặt hắn vẫn chẳng thay đổi gì, không vui cũng chẳng buồn.
Phải biết rằng hiện giờ mặc dù hắn ta đã thu bớt sự sắc bén trên người mình và trở lại bình thường, song người bình thường cũng không thể nhìn thẳng được.
Người thường nhìn thấy hắn ta sẽ tự biết lượng sức mà cúi đầu.
Một vài người có tu vi võ đạo cũng không dám nhìn thẳng vào hắn ta, trong lòng bọn họ ớn lạnh, ánh mắt thì trốn tránh.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt này vẫn luôn bình tĩnh như thể giữa nhìn hắn ta và nhìn người bình thường vốn chẳng có gì khác biệt, đều là người xa lạ cả!
Đúng là thú vị!
Hắn ta rót một ly rượu, kính Lâm Bắc Phàm từ xa, đoạn cười bảo: “Thiếu niên, ngươi có hứng thủ uống một ly với bản tọa không?”
Giọng nói của hắn ta không lớn song Lâm Bắc Phàm lại nghe được vô cùng rõ ràng.
“Không có hứng thú!” Lâm Bắc Phàm nhìn sang chỗ khác và tiếp tục đi về phía trước.
Tên kiếm tiên này là một mớ phiền phức, hắn lười chẳng buồn dính dáng đến đâu!
Kiếm tiên ngồi trên lầu sững sờ.
Đây là lần đầu tiên có người từ chối hắn ta một cách dứt khoát như vậy!
Thế nên sự tò mò của hắn ta dành cho Lâm Bắc Phàm càng tăng lên.
Hắn ta cười ha ha, thân người xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm, một tay khoát lên vai hắn, mỉm cười bảo: “Ngươi không có hứng thú nhưng bản tọa thì có! Nào nào nào, uống một ly với bản tọa, không uống thì không được đi!”
Vụt một tiếng, hai người lại xuất hiện trên lầu.
Kiếm tiên ngồi ở vị trí cũ của hắn, còn Lâm Bắc Phàm thì bị hắn ta ấn xuống ngồi chỗ đối diện.
Sau đó, hắn ta đích thân rót rượu cho Lâm Bắc Phàm.
“Nào, uống với bản tọa một ly!”
Lâm Bắc Phàm nhìn ra rồi, đây là một kiếm tiên khá cởi mở và phóng khoáng.
Chẳng trách hắn ta lại tự xưng là kiếm tiên, đúng là có dáng vẻ của tiên thật.
Lúc bấy giờ, Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng xông lên chắn trước người Lâm Bắc Phàm, tay đặt trên kiếm.
“Không được làm công tử nhà ta bị thương!”
Hai người vô cùng căng thẳng, mồ hôi túa cả ra.
Nói thật thì không căng thẳng không được ấy chứ!
Lâm Bắc Phàm bị hắn ta đưa đi một cách dễ dàng như thế khiến hai người họ chưa kịp phản ứng. Tên trước mắt này chắc chắn là một cao thủ, bét cũng phải tầm Tiên Thiên.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Không cần căng thẳng, bỏ vũ khí xuống! Hắn ta có muốn đánh ta thì các ngươi cũng không ngăn nổi đâu!”
Kiếm tiên cười ha ha: “Nói đúng lắm! Ta muốn đánh thiếu gia nhà các ngươi thì ông trời có xuống cũng vô dụng! Vẫn là thiếu gia nhà các ngươi có mắt nhìn! Mau nếm thử rượu đi, đây là ly rượu đầu tiên bản tọa rót cho người khác đấy, mùi vị thế nào?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bèn lui xuống, song tay bọn họ vẫn không rời khỏi kiếm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào kiếm tiên.
Kiếm tiên lười chẳng buồn để ý hai tên lâu la này, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm uống cạn ly rượu, đoạn hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Cũng thường thôi, kém xa rượu nhà ta!” Lâm Bắc Phàm dửng dưng đáp.
“Đây là rượu mà bản tọa đích thân rót cho ngươi đấy, thế mà ngươi lại chê bình thường ư?” Kiếm tiên sững sờ.
“Vậy thì có sao?” Lâm Bắc Phàm bật cười: “Ai rót rượu cho ta thì đều là người, chẳng lẽ ngươi không phải là người? Ngươi còn có thể khiến ta nếm được vị gì khác hả?”
Kiếm tiên lại sững sờ, sau đó hắn ta vỗ đùi, cười ha ha: “Nói đúng lắm! Nói đúng lắm! Cậu thiếu niên này thật là thú vị, nào nào nào… bản tọa lại rót cho ngươi một ly!”
Thế là hắn ta lại rót cho Lâm Bắc Phàm một ly rượu nữa.
Lâm Bắc Phàm uống cạn.
Lúc bấy giờ, ánh mắt hắn để ý đến một thanh kiếm trên bàn.
Thanh kiếm này được tra trong vỏ, vỏ kiếm trông có vẻ được làm từ vật liệu tốt nhất, ánh sáng rực rỡ, còn được điểm xuyết tinh xảo, đây chắc chắn là một bảo vật.
Không cần nghĩ nhiều, thanh kiếm này nhất định là kiếm tốt tuyệt thế.
Kiếm tiên để ý thấy ánh mắt của Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười, hỏi: “Kiếm của bản tọa thế nào?”
“Thanh kiếm này không tồi!” Lâm Bắc Phàm bình tĩnh cho đánh giá.
Thế nhưng kiếm tiên lại hơi bất mãn: “Đâu chỉ là không tồi! Bản tọa cho ngươi hay, thanh kiếm này được rèn từ sắt lạnh ngàn năm, là một món vũ khí thần binh độc nhất vô nhị, kiếm quang cực kì sắc bén, đưa kiếm là máu sẽ đổ! Các anh hùng thiên hạ và vô số hào kiệt đọ sức với bản tọa đều chết vì nó đấy! Thế mà ngươi chỉ bảo là không tồi thôi ư?”
Chương 232 Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại
“Ta biết có một thanh kiếm tên là Thanh Cương Lợi Kiếm!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách thong thả: “Sắc bén và vô cùng cứng cáp, có thể tranh hùng xưng bá!”
“Thanh kiếm này không tồi! Người dùng kiếm có thể nói là một vị thiếu hiệp võ lâm!” Kiếm tiên gật đầu, cười: “Nhưng so với kiếm của bản tọa thì vẫn còn kém xa lắm, không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc đến!”
“Ta biết có một thanh kiếm tên là Tử Vi Nhuyễn Kiếm!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Thanh kiếm này nhẹ nhưng lại sắc nhọn và biến hóa linh hoạt, tốc độ nhanh, đi sau mà lại tới trước!”
“Thanh kiếm này không tồi! Người dùng kiếm có thể coi là một đại hiệp võ lâm hoặc là một người giỏi dùng kiếm!” Kiếm tiên đánh giá: “Song nếu so với kiếm của bản tọa thì vẫn còn kém lắm!”
“Ta còn biết một thanh kiếm tên Huyền Thiết Trọng Kiếm!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Thanh kiếm này nặng hơn ba mươi cân, không có mũi kiếm! Thế nhưng, kiếm nặng không sắc bén, tuy thô mà lại thật, có thể xuất chiêu phong phú, một nhưng có thể địch lại cả mười!”
“Hay cho một thanh Huyền Thiết trọng kiếm!”
“Hay cho một câu kiếm nặng không sắc bén, tuy thô mà lại thật!”
“Hay cho xuất chiêu phong phú, một nhưng có thể địch lại cả mười!”
Kiếm tiên nói liến thoắng: “Người sở hữu thanh kiếm này có thể coi là hào kiệt võ lâm, cao thủ trong kiếm đạo! Nếu có vinh dự được gặp, bản tọa muốn thỉnh giáo hắn ta một phen! Có điều kiếm của hắn ta vẫn không bằng kiếm của bản tọa đâu!”
“Ta còn biết một thanh kiếm tên là Mộc Kiếm!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Thanh kiếm này được làm từ gỗ thông thường, không mạnh mẽ như Thanh Cương Lợi Kiếm, không nhẹ nhàng như Tử Vi Nhuyễn Kiếm, cũng không nặng như Huyền Thiết Trọng Kiếm, song lại có thể khiến người không bị ngoại vật ngăn cản, biến cỏ cây, đá tảng thành kiếm!”
Sắc mặt kiếm tiên thay đổi: “Kiếm tốt! Đây là thanh kiếm hiếm có khó tìm! Một thanh kiếm tuyệt vời! Thanh kiếm này có thể so sánh với kiếm của bản tọa đấy! Ngươi xem!”
Trong tay hắn ta xuất hiện một chiếc lá, sau đó chiếc lá quẹt một đường nhẹ.
Ly rượu trên bàn bị chém rất ngọt, rượu tràn ra ngoài.
Cả quá trình, hắn ta chẳng cần dùng đến nội lực, thậm chí còn chẳng dùng đến kiếm khí.
Hắn ta chỉ dùng kiếm ý đã chém vỡ ly rượu.
Kiếm tiên đắc ý vô cùng: “Ngươi xem kiếm của bản tọa có đạt được đến cảnh giới đó hay không?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng là không tồi! Ngươi đã đạt đến cảnh giới của Mộc kiếm rồi đấy!”
“Ha ha!” Kiếm tiên mỉm cười một cách đắc ý.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại chuyển chủ đề: “Nhưng ta còn biết một thanh kiếm nữa tên Vô Kiếm, thanh kiếm này còn mạnh hơn!”
“Vẫn còn kiếm mạnh hơn cả Mộc Kiếm nữa sao?” Kiếm tiên kinh ngạc, đoạn hỏi: “Đó là kiếm gì?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào ly rượu đã rỗng.
Hắn ta lập tức rót rượu cho Lâm Bắc Phàm: “Mau nói đi!”
Uống rượu xong, Lâm Bắc Phàm thong thả bảo: “Thật ra cũng không tồn tại kiếm, kiếm chính là bản thân, bản thân chính là kiếm! Người và kiếm hợp làm một, Vô kiếm thắng hữu kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu!”
“Kiếm và người hợp làm một! Vô kiếm thắng hữu kiếm… một thanh kiếm tuyệt vời làm sao! Người sở hữu thanh kiếm này chắc chắn là một Tông Sư kiếm đạo! Kiếm của ta không sánh bằng được!”
Kiếm tiên lẩm bẩm, trong lòng như đã ngộ ra điều gì đó.
“Đúng là một thanh kiếm tốt! Nếu như ta có kiếm thuật như vậy thì chắc chắn sẽ vô địch thiên hạ!” Quách Thiếu Soái si mê.
“Không cần theo đuổi cảnh giới của Vô Kiếm, chỉ cần đến cảnh giới Nhuyễn Kiếm thôi ta cũng đã hài lòng rồi!” Mạc Như Sương nói.
Lúc này, kiếm tiên vội vã bảo: “Ai sở hữu thanh kiếm này thế? Tại sao đó giờ bản tọa chưa từng nghe danh hắn? Mau nói cho bản tọa biết là ai, hắn ở đâu, bản tọa nhất định phải thảo luận kiếm đạo với hắn!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Ta đã nói rồi đó!”
Kiếm tiên sững sờ: “Ngươi nói rồi?”
“Đúng vậy, ta đã nói mấy lần rồi!”
Lâm Bắc Phàm cười: “Thanh Cương Lợi Kiếm là hắn, Tử Vi Nhuyễn Kiếm là hắn, Huyền Thiết Trọng Kiếm là hắn, Mộc Kiếm là hắn, và Vô Kiếm cũng là hắn! Năm thanh kiếm này đều là hắn!”
“Năm thanh kiếm… đều là hắn!” Kiếm tiên cực kì bất ngờ.
Kiếm tiên nhắm mắt, nhớ lại những gì Lâm Bắc Phàm vừa nói.
Hắn ta phát hiện năm thanh kiếm này chính là kinh nghiệm và sự giác ngộ của người luyện kiếm kia!
Nói một cách khác, người đó chính là kiếm đạo phiên bản hoàn chỉnh!
Người đó đã gợi mở cho hắn ta quá nhiều, đã vẽ đường chỉ lối cho tương lai của hắn ta!
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Người này tự xưng là Kiếm Ma, học kiếm từ nhỏ, vì khắp thiên hạ không có địch thủ nên bình sinh chỉ mong thất bại một lần mà không được nên còn xưng là… Độc Cô Cầu Bại!”
“Kiếm Ma… Độc Cô Cầu Bại! Hay lắm, hay lắm! Ta bái phục!” Kiếm tiên phục sát đất.
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái ở bên cạnh cũng khâm phục bội phần.
Một tiếng Kiếm Ma đã thể hiện được hết sự đam mê của hắn ta dành cho kiếm!
Một tiếng Độc Cô Cầu Bại đã minh chứng cho việc hắn ta chính là người vô địch!
Từ xưa đến nay liệu có ai sánh ngang được với hắn ta?
Lâm Bắc Phàm cười thầm trong lòng, xem ta lừa chết ngươi này!
Mặc dù thực lực của Kiếm Ma không bằng ngươi thật nhưng đạo lý về kiếm và kiếm đạo thì hắn ta tinh thông lắm.
Người ta là một Tông Sư kiếm đạo ngàn năm mới thấy một lần, chỉ là bị thế giới hạn chế mà thôi. Nếu như hắn ta có thể đến được thế giới này thì chắc chắn sẽ phát triển phong cách của bản thân một cách nhanh chóng và tạo nên truyền thuyết bất hủ!
Chương 233 Không uống thì thật đáng tiếc
“Tiểu huynh đệ, ngươi cho ta bái kiến lão tiền bối Kiếm Ma được không? Thân là một người dùng kiếm, nếu không được bái kiến tiền bối thì quả thực là nỗi tiếc nuối cả đời! Xin ngươi đấy!” Kiếm tiên hơi kích động và cũng hơi thấp thỏm.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng mong chờ.
Lâm Bắc Phàm bĩnh tĩnh đáp: “Không có cơ hội rồi, hắn đã chết!”
Kiếm tiên kinh ngạc: “Hắn chết rồi ư? Sao lại chết? Một người mạnh như thế…”
“Người ở đời có ai không chết? Dù ngươi có độc nhất vô nhị, có đẹp nhất thiên hạ thì đến tuổi vẫn phải trở về với cát bụi thôi! Dù ngươi là một thế hệ thiên kiêu, có tu vi tinh thông thì đến tuổi ngươi vẫn hóa thành nắm đất! Chẳng có ai địch lại được năm tháng cả đâu!” Lâm Bắc Phàm nói.
Kiếm tiên chấn kinh, đoạn cười khổ: “Nói cũng phải, bản tọa cố chấp quá rồi!”
Hắn ta chỉ đành buồn bực mà uống rượu, trong lòng ngập tràn nuối tiếc.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Thật ra ta còn biết một thanh kiếm…”
"Vẫn còn sao?" Kiếm tiên ngạc nhiên.
Phải biết là đối với hắn ta mà nói, cảnh giới Vô Kiếm đã là cảnh giới cao nhất của kiếm đạo rồi!
Không vướng bận thứ gì, không vướng bận cả kiếm, mọi thứ trên đời đều có thể làm kiếm!
Người và kiếm hợp nhất, bản thân chính là thanh kiếm sắc bén nhất!
Vì bản thân chính là thanh kiếm ấy cho nên mới nói vô kiếm thắng hữu hữu kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu!
Đây là một cảnh giới có tu vi kiếm đạo vô cùng khủng khiếp, có lẽ cả đời này hắn ta cũng chưa chắc đã có cơ hội đạt tới cảnh giới này!
Nhưng thiếu niên trước mặt hắn ta lại nói vẫn còn một kiếm đỉnh hơn cả thanh kiếm vô địch này!
"Tất nhiên là có rồi!" Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp: "Ngươi phải biết rằng, con đường học tập không có điểm cuối cùng, con đường luyện võ cũng không có điểm kết thúc! Vậy thì tại sao lại không thể có cảnh giới nào cao hơn cảnh giới Vô Kiếm cơ chứ?"
"Đó là thanh kiếm gì vậy?" Kiếm tiên sốt ruột dò hỏi.
Hai người Mạc Như Sương nghiêng tai lắng nghe, không muốn bỏ lỡ cơ duyên vĩ đại này.
"Cảnh giới Vô Kiếm mà chúng ta vừa nhắc tới, nhắc nhở chúng ta phải coi như trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm, bản thân mình mới chính là kiếm! Vì vậy cho dù không có kiếm thì vẫn vô địch thiên hạ! Ta nói có đúng không?"
"Không sai! Cảnh giới Vô Kiếm tức là trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm!" Kiếm tiên gật đầu liên tục.
"Nhưng thanh kiếm đó vẫn có nhược điểm!"
Kiếm Tiên sửng sốt: "Sao lại có nhược điểm được? Trong tay ngươi không cầm kiếm, ngươi không cầm kiếm thì đối thủ sẽ không thể phá giải chiêu kiếm của ngươi, không thể phá giải thì không thể đánh bại ngươi, đây là thanh kiếm hoàn hảo lắm cơ mà!"
"Bởi vì trong lòng người đó vẫn có kiếm!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Trong lòng có kiếm sao?" Kiếm Tiên không hiểu.
"Trong lòng có kiếm thì không thể buông bỏ!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên, nói: "Bất kể hắn ra chiêu gì thì cũng sẽ dùng kiếm chiêu! Bất luận người đó gặp phải kẻ địch như thế nào cũng đều sẽ dùng kiếm để đánh trả! Cho dù người đó gặp phải chuyện phiền phức gì thì cách giải quyết duy nhất cũng chỉ có kiếm pháp! Cuối cùng, thứ mà cả đời người đó theo đuổi chẳng qua cũng chỉ là kiếm đạo mà thôi! Nhưng ngươi phải biết rằng, võ đạo có muôn hình vạn trạng, kiếm đạo chỉ là một trong số đó mà thôi!"
Mọi người không kìm lòng được mà gật đầu: "Có lý lắm!"
Kiếm tiên khiêm tốn xin Lâm Bắc Phàm chỉ bảo: "Xin hỏi thiếu niên, thanh kiếm thứ sáu này là..."
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: "Thanh kiếm thứ sáu mà ta nhắc tới chính là... trong tay không có kiếm mà trong lòng cũng không có kiếm!"
"Trong tay không có kiếm mà trong lòng vẫn có kiếm thì vẫn sẽ phải suy nghĩ về thanh kiếm trong lòng, không thể thoát ra được! Chỉ tới khi trong tay không có kiếm mà trong lòng cũng không có kiếm mới có thể không bị ràng buộc với thứ gì, cũng không bị ràng buộc với lòng, thích gì làm nấy!"
"Lúc này, thanh kiếm đã không còn là một thanh kiếm nữa! Nó có thể là một thanh đao, có thể là một cây thương, có thể là một cái rìu, tóm lại chỉ cần giết được kẻ địch thì nó có thể trở thành bất cứ thứ gì! Không gì có thể ràng buộc được ngươi, giới hạn ngươi!"
"Đây là một cảnh giới trong truyền thuyết, ta gọi cảnh giới này là..."
Lâm Bắc Phàm nói từng chữ: "Cảnh giới Vô Vô!"
"Cảnh giới Vô Vô! Hay cho cảnh giới Vô Vô!"
Kiếm tiên vỗ tay khen hay, trông vẻ mặt vô cùng kích động: "Đây quả nhiên là cảnh giới cao hơn cảnh giới Vô Kiếm! Đạt tới cảnh giới này sẽ không bị giới hạn bởi kiếm đạo nữa mà có thể là đao đạo, có thể là thương đạo, có thể là bất cứ đạo gì, là gốc rễ của võ đạo!"
"Không sai! Trên đời có hàng nghìn hàng vạn con đường, trăm sông cũng đổ về một biển mà thôi!" Lâm Bắc Phàm tổng kết.
"Nói phải lắm! Giờ ta nên uống cạn một ly!" Kiếm tiên vô cùng kích động.
Hắn ta lập tức rót rượu cho Lâm Bắc Phàm rồi lại rót rượu cho mình.
Còn chưa chờ Lâm Bắc Phàm cầm ly rượu lên, hắn ta đã cầm ly rượu lên trước, uống cạn một hơi.
"Thật sảng khoái! Ha ha... Cả hai người các ngươi nữa cũng uống cạn một ly đi!"
"Lúc này mà không uống thì thật là đáng tiếc!"
Hắn ta còn tự rót cho hai người Mạc Như Sương một ly rượu.
Hai người Mạc Như Sương nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, Lâm Bắc Phàm gật đầu thì bọn họ mới uống.
Chương 234 Tất nhiên là thay thế ông trời rồi!
Lúc này, kiếm tiên đã uống liền vài ly rượu nhưng vẫn rất kích động.
Hắn ta hệt như một tên côn đồ lưu manh, lười biếng nằm xuống, vẻ mặt tràn ngập ý cười thỏa mãn: "Hôm nay, bản tọa thật sự đã được mở rộng tầm mắt rồi! Biết được Thanh Cương Lợi Kiếm, Tử Vi Nhuyễn Kiếm, Huyền Thiết Trọng Kiếm, Mộc Kiếm, bốn cảnh giới lớn của kiếm đạo, còn biết được cảnh giới Vô Kiếm và cảnh giới Vô Vô cao hơn cả bốn cảnh giới lớn này nữa, ha ha!"
"Bản tọa cả đời luyện kiếm, vốn tưởng rằng bản thân đã tu luyện đến tận cùng rồi, không ngờ vẫn còn con đường dài như thế phải đi, quả nhiên ông trời đối xử với bản tọa không tệ! Lần này đi về phía Đông đã đi đúng đường rồi, ha ha!"
"Nào nào, thiếu niên, chúng ta lại uống một ly nữa! Hôm nay chúng ta không say không về, ha ha!"
Hắn ta lại ân cần rót cho Lâm Bắc Phàm một ly rượu.
Xem ra thân phận của hai người đã bị đảo lộn cả rồi.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh cầm ly rượu lên, khẽ cười một tiếng: "Mới thế mà đã thỏa mãn rồi sao? Ngươi có biết là trên cảnh giới Vô Vô, vẫn còn một cảnh giới khác nữa hay không?"
Kiếm tiên đang uống rượu bỗng phụt một tiếng, phun hết chỗ rượu trong miệng ra ngoài
Hai mắt hắn ta trừng lớn, thốt lên với vẻ ngạc nhiên: "Sao vẫn còn nữa thế?"
Ngay cả hai người Mạc Như Sương ở bên cạnh cũng không thể ngồi yên được nữa mà đều thốt lên đầy sửng sốt.
"Sao vẫn còn nữa vậy? Cảnh giới Vô Vô vẫn chưa phải cảnh giới mạnh nhất ư?"
"Đó là cảnh giới thần tiên gì vậy chứ?"
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của mọi người, Lâm Bắc Phàm rất bình tĩnh mà xua tay: "Bỏ đi, không nói nữa! Chúng ta uống rượu! Uống rượu!"
"Thiếu niên, sao lại không nói chứ? Mau nói đi!" Kiếm tiên vô cùng sốt ruột, trong lòng cồn cào như thể bị con khỉ gãi lấy gãi để vậy.
Hai người Mạc Như Sương nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt u oán.
Ghét nhất là cái kiểu nói chuyện nửa vời, không đầu không đuôi, vô cùng khó chịu!
"Nói ra thì có tác dụng gì? Dù sao thì cả đời này ngươi cũng chẳng thể đạt tới cảnh giới đó đâu, nói ra chỉ thêm phiền não mà thôi! Chúng ta vẫn nên thực tế một chút thì hơn, uống rượu ăn cơm chẳng phải thoải mái hơn sao?"
Đến lượt Lâm Bắc Phàm rót rượu cho người kia.
Kiếm tiên không uống nổi nữa mà vẫn nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt nôn nóng: "Ôi, ngươi làm ta sốt ruột muốn chết rồi đây này! Đã đến nước này rồi sao lại không nói cơ chứ? Mau nói đi, coi như ta nợ ngươi một ân tình, được chưa hả?"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ coi thường: "Hừ! n tình của ngươi đáng mấy xu tiền, ta cần cũng có tác dụng gì?”
Kiếm tiên bối rối!
Lại còn có ngươi coi thường ân tình của hắn ta nữa sao?
Phải biết rằng hắn ta là một vị Tông Sư vô địch, hơn nữa là còn Tông Sư kiếm đạo, là một trong những cường giả mạnh nhất trên thế giới!
Chẳng biết có bao nhiêu người muốn có ân tình của hắn ta mà không được kia!
Vậy mà ngươi lại còn chê là thế nào?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bình tĩnh giơ ba ngón tay lên: "Một ân tình thì làm sao mà đủ được chứ, ít nhất phải ba ân tình!"
Kiếm tiên: "Đậu má!"
Còn dám mặc cả với hắn ta, đòi thêm hai ân tình nữa chứ!
Có phải tên này không biết ân tình của hắn ta quý giá đến mức nào hay không?
Kiếm tiên sốt ruột xua tay: "Được rồi, được rồi! Ba ân tình thì ba ân tình, mau nói đi! Nhưng nếu ngươi không thuyết phục được ta thì đừng nói là ba ân tình, dù chỉ một ân tình ta cũng không cho ngươi đâu! Ta sẽ đánh ngươi tơi bời hoa lá, ngươi cứ liệu mà làm!"
"Nhất định ngươi sẽ không thất vọng đâu!"
Lâm Bắc Phàm uống một ngụm rượu rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Cảnh giới Vô Vô này ấy à, có thể nói là đã đạt tới điểm cực hạn của con đường tu luyện rồi! Không chỉ tinh thông về kiếm đạo mà còn tinh thông đủ các loại đạo khác nữa, có thể nói là thông suốt mọi thứ, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu! Một người bình thường tu luyện cả đời cùng lắm cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới này mà thôi, như thế cũng đã được coi là thần giữa chốn nhân gian rồi!"
Mấy người kiếm tiên và Mạc Như Sương gật đầu với vẻ rất tán thành.
"Nhưng cho dù thực lực của ngươi có mạnh tới đâu đi chăng nữa, liệu có thể mạnh hơn cả ông trời được sao?"
"Phải biết rằng đạo mà ngươi ngộ ra đều được thai nghén từ thiên đạo! Ngươi có cơ hội để ngộ đạo cũng do ông trời cho ngươi! Thực lực của ngươi đều đến từ linh khí của trời đất, đến từ dòng sữa của đất trời, thứ này cũng do ông trời ban phát! Nếu ông trời không cho thì ngươi lấy đâu ra cơ hội để ngộ đạo, để trở nên mạnh mẽ hơn?"
Kiếm tiên trợn mắt há miệng: "Chuyện này..."
Ông trời có thể cho ngươi tất cả thì cũng có thể cướp đi tất cả của ngươi!"
"Dù sao ngươi cũng chỉ là con người chứ chẳng phải thần linh!"
Lâm Bắc Phàm quát lớn: "Trời đất công bằng, ai cũng như nhau cả! Đừng tưởng rằng trở thành thần linh giữa chốn nhân gian là đã giỏi giang lắm, trước mặt thiên đạo, ngươi cũng chỉ là một con kiến mạnh mẽ hơn một chút mà thôi, ông trời có thể giẫm chết ngươi bất cứ lúc nào!"
"Cho dù ngươi có giãy dụa ra sao cũng chẳng thể thoát nổi!"
Kiếm tiên sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm giác như thể có một đôi mắt thật lớn đầy uy nghiêm đang thản nhiên nhìn hắn ta.
Trong lòng hắn ta đột nhiên xuất hiện một niềm kính sợ.
"Vậy phải làm sao mới có thể... bảo vệ tất cả những gì mà mình đang có?" Kiếm Tiên hỏi.
"Tất nhiên là thay thế ông trời rồi!"
Chương 235 Đọc trong sách
Lâm Bắc Phàm hô to: "Lấy ý của ngươi làm ý trời, lấy đạo của ngươi làm đạo của trời! Tâm của trời chính là tâm của ta, ý của ta chính là ý của trời, đạo của ta chính là đạo trời! Như vậy trong trời đất này không ai có thể cướp đoạt thứ gì của ngươi cả! Bởi vì ngươi chính là đạo, mà đạo chính là ngươi!"
Khi ấy, bỗng nhiên có một tiếng sét nổ vang như thể có ý cảnh cáo vậy!
Ba người kiếm tiên đều giật nảy mình.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đó không xa có một đám mây đen, trông giống như đang chuẩn bị bổ sét xuống mặt đất để trừng phạt kẻ ngỗ nghịch bất kính với trời đất!
Nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn bình thản như thường.
"Phải đạt tới cảnh giới đó thì ngươi mới thật sự vô địch! Bởi vì ngươi chính là ông trời, ngươi chính là đạo của bản thân ngươi, vạn vật trong trời đất đều xoay quanh ngươi! Ngươi muốn làm gì thì cứ làm cái đó, chẳng ai có thể làm gì được ngươi cả!"
"Không có ngươi thì vạn vật trên đời này đều không thể sống nổi!"
"Trong tình hình đó, liệu ai có thể đánh thắng ông trời, đánh bại thiên đạo, đánh bại ngươi nữa đây, ngươi nói có phải không nào?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi nói phải lắm!" Kiếm tiên lén lau mồ hôi lạnh.
Hắn ta cảm thấy người này quả đúng là gan to bằng trời, dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế!
Ngươi không sợ ông trời giáng vài tia sét xuống, giật cho ngươi cháy xém sao?
Nhưng lời hắn nói quả thực rất có lý!
Nếu thật sự trở thành thiên đạo, trở thành ông trời thì đúng là vô địch rồi!
Không một ai có thể đánh bại ngươi!
"Ta gọi cảnh giới này là... Đạo cảnh!"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Ngươi cảm thấy lời ta nói có lý không?"
"Có lý lắm, nhưng con người đâu thể tu luyện tới cảnh giới này cơ chứ!" Kiếm tiên cười gượng.
"Ta đã nói là không thể rồi, là ngươi cứ đòi nghe đấy chứ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Hơn nữa cho dù có thể làm được thật thì cũng không được làm! Trời sinh ra vạn vật để nuôi dưỡng con ngươi, con người lại chẳng thể dùng thứ gì để cảm tạ ông trời! Chúng ta đòi hỏi nhiều thứ từ ông trời như thế, báo đáp còn chẳng kịp, tại sao lại muốn thay thế ông trời cơ chứ? Như thế thì có khác gì giết cha giết mẹ đâu nào? Chỉ có loài cầm thú mới có thể làm ra loại chuyện như thế này mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm cầm một ly rượu lên, hướng lên bầu trời: "Cho nên, chúng ta vẫn nên kính nể ông trời, kính nể thiên nhiên hơn mới phải! Nếu không thì chỉ có đường tự diệt bản thân!"
Dường như trời cao đã nghe được lời Lâm Bắc Phàm nói, mây đen dần dần tản ra.
Ánh mặt trời rực rỡ lại chiếu xuống mặt đất.
"Cảnh giới Cương Kiếm, cảnh giới Nhuyễn Kiếm, cảnh giới Trọng Kiếm, cảnh giới Mộc Kiếm, cảnh giới Vô Kiếm, cảnh giới Vô Vô và cuối cùng là Đạo cảnh! Bảy cảnh giới lớn này, thật sự là tất cả gốc rễ của kiếm đạo!"
"Bản tọa từng cho rằng mình đã tu luyện tới đỉnh cao của kiếm đạo, khó tránh khỏi sinh ra tâm lý kiêu căng! Đến tận hôm nay mới biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thật xấu hổ, xấu hổ quá!"
"Nhưng mất bò mới lo làm chuồng, giờ vẫn chưa muộn để thay đổi! Hôm nay ta được nghe những lời vàng ngọc thế này, hiểu ra con đường phía trước, nên uống cạn một ly lớn!"
"Ha ha..." Kiếm tiên cười thoải mái, không ngừng tự rót rượu uống một mình, bộ dáng vô cùng vui vẻ.
"Đúng vậy, kiếm đạo dài lâu!" Quách Thiếu Soái than thở: "Hôm nay ta mới biết thực lực của mình vẫn đang nằm ở cảnh giới Cương Kiếm cơ bản nhất, sau này còn rất nhiều cảnh giới, còn rất nhiều con đường phải đi!"
"Phải đấy, đạo không có giới hạn và kiếm đạo cũng vậy!" Mạc Như Sương than thở.
Lâm Bắc Phàm cười thầm, mới thế đã lừa các ngươi mụ mị đầu óc hết rồi sao?
Ta còn chưa nói tới mấy khái niệm đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật đâu đấy!
Còn chưa nhắc tới các khái niệm không bị cảnh giới ràng buộc, tất cả các cảnh giới đều do hắn tự định nghĩa ra đấy!
Đảm bảo sẽ dọa các người sợ chết khiếp cho mà xem!
"Công tử, làm sao mà ngươi biết được những cảnh giới tu vi này thế?" Mạc Như Sương tò mò hỏi.
Hai người khác dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe.
"Ngươi phải hiểu rằng, núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: "Ngoài cảnh giới cuối cùng ra thì tất nhiên cũng có người khác đã đạt tới các cảnh giới còn lại rồi nên mới có thể tổng kết ra được!"
Năm cảnh giới đầu tiên, hầu như những người tu luyện tới cấp bậc Đại Tông Sư tối cao đều có thể đạt tới được!
Còn cảnh giới thứ sáu là cảnh giới Vô Vô do Lâm Bắc Phàm đoán ra!
Hắn cho rằng cô gái Bạch Quan âm như thần lại như ma kia, có lẽ đã đạt tới cảnh giới này rồi!
Nếu không thì tại sao nàng lại có vài bản lĩnh khác thường như vậy chứ?
Trông chẳng giống võ đạo chút nào mà giống huyền huyễn tu chân hơn!
Còn cảnh giới cuối cùng là Đạo cảnh, thật ra là hắn bịa ra đấy!
Có người đạt tới cảnh giới này hay không thì hắn không biết mà cũng chẳng muốn biết!
Trước ánh mắt đầy mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm nhún vai than thở: "Đừng nhìn ta nữa, ta không quen biết gì những người đó, cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả! Những thứ này ta đều đọc trong sách cả đấy!"
"Đọc trong sách nào thế?" Kiếm tiên dò hỏi.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: "Đọc trong hàng trăm cuốn sách, ngộ ra từ hàng vạn quyển sách! Đọc sách trăm lần sẽ tự khắc hiểu được ý nghĩa! Sau đó ta tổng kết lại, nói cho các vị cùng nghe!"