Trông thấy dáng vẻ hoảng loạn của con gái ngoan nhà mình, Vân Thanh quận vương lại càng đau lòng hơn nữa, lửa giận của hắn ta cũng phừng phừng lên: “Vân Oanh, ngươi yên tâm, phụ vương nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi! Dù hắn có là thừa tướng của triều đình thì phụ vương cũng sẽ không để hắn ăn xong chùi mép bỏ đi đâu, hắn phải chịu trách nhiệm!"
“Phụ vương, đừng mà!” Tiểu quận chúa ôm lấy cánh tay của Vân Thanh quận vương, không cho hắn ta làm loạn. Quận vương gia lại càng đau lòng hơn và cũng càng tức giận hơn!
Con gái ta bị hại mà vẫn muốn bảo vệ cho cái tên súc sinh kia? Làm gì có cái lẽ ấy!
Cái tên tồi tệ xấu xa này, nhất định không được để hắn sống tốt!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bước vào nhà, vẻ mặt hoang mang: “Các ngươi lại đang làm loạn gì đấy? Vân Thanh quận vương, mới nãy ngươi gọi bản quan có chuyện gì thế? Bản quan đâu có đắc tội ngươi đâu, sao ngươi lại tức giận như vậy?"
Hắn vừa mới xử lý công việc xong, đang định về nhà tắm rửa rồi lên triều.
Kết quả lại gặp phải chuyện này khiến hắn không tài nào hiểu nổi.
Trông dáng vẻ mờ mịt của Lâm Bắc Phàm, Vân Thanh quận vương lại càng tức giận hơn, hắn ta phẫn nộ chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm: “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi hả? Ngươi đã làm những gì tự ngươi không biết hả?
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Ta đã làm chuyện gì? Ta có làm chuyện gì đâu nhỉ!"
“Ngươi lại còn phủ nhận nữa hả?"
Vân Thanh quận vương tức đến mức toàn thân run rẩy: “Hay cho một tên ăn sạch xong không chịu trách nhiệm, vô liêm sỉ như ngươi! Hôm nay bản vương nhất định phải cho ngươi một bài học, dù bệ hạ có trách tội thì bản vương cũng nhận!"
Nói đoạn, hắn ta giơ nắm đấm lên.
Tiểu quận chúa kinh hãi: “Phụ vương, đừng mà!"
Lâm Bắc Phàm vội vã xua tay: “Vương gia đừng động thủ, bằng không ngươi sẽ phải hối hận đấy!"
Vân Thanh quận vương giận quá hóa cười: “Tới lúc này rồi mà ngươi còn giám uy hiếp bản vương? Đúng là to gan thật đấy! Hôm nay để bản vương xem xem hối hận có mùi vị như thế nào?"
Nói đoạn, hắn ta bèn chĩa nắm đấm về hướng Lâm Bắc Phàm.
Tiểu quận chúa hô lên: “Đừng mà!"
Lâm Bắc Phàm cũng hô lên: “Đừng mà!"
“Uỳnh uỳnh!"
“Uỳnh uỳnh!"
Khoảng mười phút sau, Lâm Bắc Phàm vẫn bình an vô sự.
Vân Thanh quận vương thì nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi sưng tím, hắn ta thất thần.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Bên cạnh hắn ta có một lão hòa thượng, hai tay chắp lại, vẻ mặt hiền từ: “Bỏ đao xuống thành Phật! Thí chủ, có bần tăng ở đây thì tuyệt đối sẽ không để ngươi làm hại đến sư phụ của ta đâu! A di đà phật!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai, tỏ vẻ bất lực: “Thấy chưa, ta đã bảo đừng có động thủ mà ngươi cứ không chịu nghe!"
Tiểu quận chúa hỏi: “Phụ vương, ngươi làm sao vậy, có chuyện gì không?"
Nàng vội vàng đỡ Vân Thanh quận vương dậy, phủi hết bụi trên người hắn ta đi rồi kiểm tra thương thế, phát hiện chỉ là những vết thương ngoài da thôi thì thở phào một hơi.
Nàng trách cứ: “Phụ vương, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Tại sao đột nhiên lại tới đánh Lâm Bắc Phàm chứ, hình như hắn đâu đắc tội ngươi đâu!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy!"
Vân Thanh quận vương phẫn nộ: “Hắn không đắc tội ta? Con gái ngoan của ta, ngươi đã bị hắn ăn sạch rồi, chẳng lẽ phụ vương lại không tức giận?” “Ta ăn sạch?"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, hắn tủi thân nói: “Quận vương gia, có phải ngươi nhầm lẫn gì rồi không? Phải là con gái ngươi, tiểu quận chúa ăn sạch ta chứ, nhà ta chẳng còn gì nữa rồi!"
Tiểu quận chúa nhớ tới những chuyện mình đã làm ở Lâm phủ, nàng bèn cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Ừ!"
Vân Thanh quận vương lại bị đả kích!
Ấy vậy mà là con gái mình chủ động ư? Giờ người trẻ tuổi đều ghê gớm vậy sao!
Thế nhưng dù có là con gái mình chủ động thì hắn cũng không được! Dẫu sao chuyện này người chịu thiệt vẫn là nữ tử!
Vân Thanh quận vương kéo tiểu quận chúa đến bên người, đoạn bảo: “Con gái ngươi đừng quản nữa! Hôm nay người làm phụ thân như ta đây có phải lôi tính mạng này ra cũng phải đòi công đạo cho ngươi!” Tiểu quận chúa bực mình: “Đủ rồi đó phụ vương! Hôm nay rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Bị thần kinh hay gì! Lâm Bắc Phàm đâu có đắc tội ngươi, tại sao ngươi cứ phải đánh hắn? Hắn là bạn của ta, ngươi mà đánh hắn thì sau này ta phải làm người kiểu gì?"
Trông thấy con gái mình còn bảo vệ cho cái tên nam nhân xấu xa kia, Vân Thanh quận vương vô cùng đau lòng. Hắn ta muốn đánh nhưng lại nhẫn nhịn, muốn mắng nhưng không mắng nổi, tất cả những bất lực đều hóa thành lời than thở: “Ôi! Vi phụ làm vậy chẳng phải đều vì ngươi hay sao? Ngươi đã hiến thân cho hắn rồi thì bảo sao vi phụ không tức giận cho được?"
Tiểu quận chúa sững sờ, Lâm Bắc Phàm cũng sững sờ, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ! Tiểu quận chúa hiến thân cho Lâm Bắc Phàm? Đậu má Tin tức này đúng là quá bùng nổ!
Chẳng trách Vân Thanh quận vương lại tức giận đến vậy, nếu đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng sẽ điên tiết lên thôi! Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Bắc Phàm.
Chẳng lẽ tướng công (công tử) thực sự đã...
Chương 742 Cáo trạng
Lâm Bắc Phàm thấy hơi hoang mang: “Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta là một mỹ nam tử thủ thân như ngọc đấy, ta không làm gì cả!"
Tiểu quận chúa nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng phẫn nộ: “Phụ vương, làm gì có chuyện đấy, ngươi đừng có nói linh tinh!” Vân Thanh quận chúa sững sờ: “Không có ư? Thế ban nãy ngươi nói ngươi ở trên giường Lâm Bắc Phàm cơ mà!"
Cuối cùng sau một hồi giải thích, chân tướng đã rõ ràng.
Tối qua tiểu quận chúa uống say nên đã nằm trên giường của Lâm Bắc Phàm, có điều người chăm sóc nàng là Lý Sư Sư. Lâm Bắc Phàm thì bận công vụ nên cả đêm không quay về, thế là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vân Thanh quận vương thầm thở phào một hơi, hóa ra chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng trông thấy dáng vẻ tình chàng ý thiếp của con gái mình với Lâm Bắc Phàm, trong lòng hắn ta vẫn không vui, hắn ta vẫy tay: “Con gái ngoan, mau về với cha nào!"
“Ta không về đâu, ngươi hại ta mất mặt, ta phải bồi tội với mọi người!” Tiểu quận chúa không vui.
“Ngươi cứ về với phụ vương đã, vi phụ có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!”Vân Thanh quận vương nghiêm túc nói.
“Thôi được rồi!” Tiểu quận chúa chỉ đành vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi trở về quận vương phủ, tiểu quận chúa thúc giục: “Phụ vương, ngươi có chuyện gì thì mau nói đi, ta còn phải quay lại đó bồi tội nữa!"
“Vân Oanh, sau này ngươi tránh xa Lâm Bắc Phàm ra, đừng có tới tìm hắn nữa!"
“Tại sao?"
Tiểu quận chúa kích động: “Chúng ta là bạn bè cực thân luôn, tại sao lại không được đi tìm hắn?"
“Bởi vì hắn là một người rất nguy hiểm!"
Vân Thanh quận vương nghiêm túc nói: “Hiện giờ hắn đã làm thừa tướng của triều đình rồi, lại còn là đại nguyên soái của binh mã triều đình, dưới một người trên vạn người, quyền cao chức trọng, công cao chấn chủ, uy hiếp đến hoàng quyền đấy!"
“Nếu như hắn trong sạch thì thôi, song hắn lại là một tên tham lam vô độ! Tiền tài mà hắn tham được không cần phụ vương nói ngươi cũng biết, sau này sớm muộn gì cũng sẽ rơi đầu vì chuyện này!"
"Thế nên vi phụ hy vọng ngươi cách xa hắn một chút, vi phụ không muốn ngươi bị liên lụy!"
Tiểu quận chúa tiếp tục kích động: “Nhưng hắn đã làm rất nhiều chuyện tốt cơ mà, nữ để tỷ tỷ cũng sẽ không giết hắn đâu!"
“Đúng là hắn đã làm rất nhiều chuyện tốt, song hoàn toàn không thể bù đắp được cho những chuyện sai trái mà hắn đã làm!"
Vân Thanh quận vương nói: “Sở dĩ bệ hạ dung thứ cho hắn là bởi hắn là người tài, có thể đảm đương trọng trách, có thể giúp Đại Võ phát triển! Thế nhưng khi hắn trở nên vô dụng, mọi khuyết điểm trên người hắn sẽ bại lộ ra hết! Quân vương vô tình, chắc chắn hắn sẽ bị xử lý!” Tiểu quận chúa lại kích động: “Thế trước kia tại sao ngươi không ngăn cản, giờ mới nói cho ta?"
"Bởi vì trước kia bạn bè của ngươi rất ít, nên vi phụ mới hy vọng ngươi có thêm nhiều bạn bè, chơi vui hơn! Ngươi làm bạn với Lâm Bắc Phàm cũng không sao, bởi vì vi phụ tin mình có thể bảo vệ được ngươi, bệ hạ cũng sẽ không trách cứ ngươi! Nhưng hiện giờ đã không còn giống vậy nữa rồi!"
Vân Thanh quận vương bất lực nói: “Hiện giờ rõ ràng ngươi có ý tứ với Lâm Bắc Phàm, ngươi đã đem trái tim của mình trao cho hắn mất rồi! Vi phụ sợ ngươi lún sâu vào không thể tự mình thoát ra, tự mình hại mình! Thế nên con gái ngoan à, ngươi quên hắn đi, ngươi không hợp với hắn đâu!"
"Ta không muốn! Ta đi tìm Lâm Bắc Phàm!” Tiểu quận chúa hét lên, nàng nhắm mắt rồi ngất xỉu. Vân Thanh quận vương thu tay lại, đỡ lấy tiểu quận chúa ngã xuống rồi đặt nàng lên giường. Hắn ta thở dài một cách bất lực: “Con gái ngoan, vi phụ cũng chỉ vì ngươi mà thôi! Dù ngươi có hận ta thì ta cũng phải làm!"
Hắn ta bèn ra ngoài, nói với người bên cạnh: “Trông chừng tiểu quận chúa, không được sự cho phép của bản vương không được để quận chúa ra ngoài!"
“Vâng thưa vương gia!” Đúng lúc ấy, một lão thái giám tới.
“Quận vương gia, bệ hạ triệu kiến!"
Vân Thanh quận vương chắp tay cười: “Vương công công đợi một lát, bản vương sẽ đi sau.
Không lâu sau, Vân Thanh quận vương vào cung.“Bái kiến bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
“Vân Thanh hoàng thúc, không cần đa lễ!"
“Tạ bệ hạ!"
Nữ đế đi thẳng vào vấn đề: “Trẫm nghe nói hôm nay ngươi tới Lâm phủ náo loạn với Lâm Bắc Phàm hả?"
Vân Thanh quận vương sững người, chuyện vừa mới xảy ra mà nữ đế đã biết rồi ư! Hơn nữa còn là một chuyện nhỏ, ấy vậy mà nữ để lại tự mình hỏi!
Chuyện này không giống bình thường, bắt buộc phải cẩn thận mới được!
“Khởi bẩm bệ hạ, đúng là có chuyện này! Có điều chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, đã qua rồi, bệ hạ không cần quan tâm đâu!” Vân Thanh quận vương chắp tay nói.
Nữ đế lắc đầu: “Vân Thanh hoàng thúc, ngươi không nói thật rồi! Các ngươi đều là người quan trọng của trẫm, trẫm không muốn các ngươi mâu thuẫn với nhau! Mau nói chuyện của các ngươi cho trẫm nghe, phải nói từ đầu đến cuối, không được che giấu, hiểu chưa?"
Vân Thanh quận vương toát mồ hôi: “Vâng thưa bệ hạ"
Tiếp theo, Vân Thanh quận vương báo cáo tình hình.
Cứ tưởng rằng con gái của mình đã vô duyên vô cớ mà bị thất thân bởi Lâm Bắc Phàm, cho nên mới tức giận dùng vũ lực.
Chương 743 Không cần để ý
Nữ đế nghe xong thì vô cùng cạn lời: “Thì ra là một hiểu lầm! Vân Thanh hoàng thúc, khi đó ngươi quá kích động rồi, chưa hỏi rõ ràng đã động thủ! May mà bên cạnh Lâm ái khanh có Tông Sư bảo vệ, nếu không đã xảy ra chuyện rồi, trẫm không thể tha cho ngươi được rồi!"
“Phải phải phải, vi thần quả thực đã quá kích động cho nên đã phải trả giá!” Vân Thanh quận vương sờ vết thương trên mặt, nhăn mặt đau đớn.
Quả nhiên Tông Sư ra tay không giống với người thường, đến bây giờ vẫn còn đau.
“Nhưng trẫm cũng hiểu tâm trạng của ngươi! Nếu khuê nữ nhà ta đột nhiên bị người khác làm mất đi sự trong trắng, ta cũng sẽ không thể bình tĩnh!"
“Bệ hạ thánh minh!” Vân Thanh quận vương chắp tay nói.
“Nhưng nếu người này là Lâm ái khanh, vậy thì không giống nữa rồi!"
Nữ đế cười không khép được miệng: “Hai người bọn họ trai chưa vợ gái chưa chồng, một người làm thừa tướng kiêm đại nguyên soái binh mã, còn người kia là quận chúa mà trẫm yêu thích nhất, môn đăng hộ đối, quan hệ cũng rất tốt, vô cùng xứng đôi vừa Ia!"
Vân Thanh quận vương ngẩn ra: “Bệ hạ, ý của người là gì?"
“Vân Thanh hoàng thúc, ý của trẫm không phải rất rõ ràng sao?"
Nữ đế gõ lên bàn: “Ý của trẫm chính là để cho hai người trẻ bọn họ tiếp tục phát triển! Trẫm đã sớm nhận ra rồi, trái tim của Vân Oanh đã sớm treo trên người Lâm ái khanh rồi, không thể chứa thêm người khác, cho nên chi bằng thành toàn cho chuyện tốt này, để nàng có được hạnh phúc của riêng mình!"
“Năng lực của Lâm ái khanh tài hoa, xuất chúng có thể so sánh với tiên trên trời, nhưng tâm tính không ổn định, khiến trẫm khá là đau đầu! Nếu thành gia lập nghiệp có thể sẽ nhanh chóng trở nên chín chắn, càng tận tâm tận lực báo ân triều đình, làm việc cho trẫm!"
“Còn có hoàng thúc ngươi... Nếu việc này thành sự thật, ngươi có thể nhận được một người con rể xuất chúng nhất thiên hạ! Hoàng thúc, người con rể giống như Lâm ái khanh có thắp đèn đi tìm cũng rất khó mà tìm thấy, ngươi nói có phải không?"
“Đây quả thực là chuyện tốt vô cùng! Trẫm càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, ha ha!"
Vân Thanh quận vương hoàn toàn sững sờ luôn rồi!
Vốn dĩ hắn ta định chia cắt hai người họ, kết quả bệ hạ lại muốn thành toàn cho hai người họ?
Vân Thanh quận vương hoảng hốt nói: “Bệ hạ, tuyệt đối không thể!"
Nữ đế cau mày: “Vì sao không thể?"
“Bệ hạ, Lâm thừa tướng và Vân Oanh chắc chắn không xứng đôi!"
Nữ đế càng cau mày hơn: “Sao mà không xứng? Bọn họ bất kể là thân phận tuổi tác, những phương diện khác cũng đều vô cùng xứng đôi, tìm khắp cả Đại Võ này cũng không thể tìm thấy người nào xứng đôi hơn hai người bọn họ đâu!"
Vân Thanh quận vương toát mồ hôi: “Bệ hạ, chuyện này..."
Nữ đế nói: “Hoàng thúc, có gì cứ nói thẳng, đứng có mà ấp a ấp úng!"
“Bệ hạ, là như thế này!"
Vân Thanh quận vương chắp tay nói: “Lâm Bắc Phàm quả thật là rể tốt khó mà có được! Nhưng hắn thân là thừa tướng đương triều kiêm nguyên soái binh mã, vi thần là quận vương đương triều, đều là trọng thần của triều đình! Nếu hai nhà kết hợp, quyền lực quá lớn, sẽ phạm vào cấm kỵ, xin bệ hạ hãy suy nghĩ lại!"
Nữ đế khẽ cười lắc đầu: “Đây có là cái gì? Trẫm đã không bận tâm thì ngươi sợ cái gì? Tuy trọng thần của triều đình nên là điều kiêng kỵ, nhưng đổi cách nhìn khác mà xem, đây cũng được coi là thân càng thêm thân rồi! Đến lúc đó, có tầng quan hệ này thì quan hệ giữa Lâm ái khanh và trẫm tất nhiên sẽ càng thêm thân thiết, hắn cũng sẽ không cả ngày muốn chạy trốn nữa!"
Vân Thanh quận vương: “A?"
“Khụ khụ, vừa nãy nói sai rồi, hoàng thúc không cần để ý!” Nữ đế che giấu một chút.
“Nhưng bệ hạ, công lao của Lâm Bắc Phàm quá to lớn, công cao chấn chủ, vi thần thật sự sợ sau này..."
Nữ đế không để ý đến mà phất tay: “Những chuyện này cũng không cần lo lắng! Lòng trung thành của Lâm ái khanh là điều không cần phải nghi ngờ gì cả, cả văn võ trong triều đều sẽ phản, chỉ có duy nhất hắn sẽ không!"
"Nhưng bệ hạ, Lâm Bắc Phàm người này... Người này hắn vẫn..."
Nữ đế truy hỏi: “Hắn làm sao?"
“Hắn..."
Vân Thanh quận vương cắn răng nói: “Hắn là người vô cùng tham lam! Vi thần lo lắng sau này sẽ xảy ra chuyện, tiểu nữ sẽ chịu liên lụy!"
Nữ đế lại lắc đầu cười: “Hoàng thúc, không phải chỉ là tham một chút tiền thôi sao? Văn võ khắp triều ai mà chưa từng tham? Loại chuyện này không có biện pháp cắt đứt, nhắm một mắt mở một mắt là sẽ qua thôi! Chỉ cần hắn tận tâm tận lực làm việc cho triều đình, mưu cầu phúc lợi cho bách tính, dốc sức cho đất nước thì trẫm có thể giữ lại hắn!"
“Bệ hạ, hắn không phải chỉ tham một ít tiền mà là rất nhiều tiền!"
Mắt thấy nữ đế vẫn thờ ơ như vậy, Vân Thanh quận vương cắn răng nói: “Bệ hạ, theo vi thần được biết, tính tổng số vàng bạc châu báu mà Lâm Bắc Phàm đã tham ô trong mấy năm gần đây có thể còn nhiều hơn cả quốc khố!” Nhưng Vân Thanh quận vương lại sững người ra một lần nữa.
Bởi vì nữ đế vẫn bình thản như vậy, giống như đang nghe thấy một chuyện bình thường, vẫy tay nói: “Những chuyện này, trẫm đã sớm biết rồi, không cần để ý!"
Lần này Vân Thanh quận vương thật sự rất kinh ngạc!
Thì ra những chuyện này nữ đế đã sớm biết rõ rồi!
Còn cho người...
Không cần để ý? Mẹ kiếp!
Sao có thể không để ý đến những chuyện này chứ?
Tham ô mấy trăm vạn lượng thì cũng thôi đi, nhưng tiền tài mà hắn tham ô đã gần bằng quốc khố rồi! Làm lung lay gốc rễ của quốc gia, ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, để lại hậu quả nghiêm trọng! Không diệt cửu tộc là không đủ để khiến cho dân chúng bớt phẫn nộ!
Chương 744 Xấu hổ đỏ mặt
Khoảnh khắc này, hàng trăm ngàn suy nghĩ tràn vào trong đầu của quận vương.
Từ khi Lâm Bắc Phàm vào triều cho tới nay vẫn luôn tham lam vô độ, chỉ cần có cơ hội thì sẽ vơ vét điên cuồng, không có cơ hội thì cũng phải tạo ra cơ hội để vơ vét, ai cũng không sợ, không nể mặt mũi của ai.
Giống như đằng sau hắn có một ngọn núi to lớn có thể bảo vệ hắn, khiến hắn không sợ gì cả.
Mà nữ đế cũng đã sớm biết rồi, không chỉ dung túng mà còn trọng dụng Lâm Bắc Phàm. Không ngừng thăng quan tiến chức, ban thưởng vinh hoa phú quý, ân sủng hưởng không hết.
Trong lòng Vân Thanh quận vương đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Lẽ nào, từ đầu tới cuối Lâm Bắc Phàm đều là người của bệ hạ?
Là bệ hạ bảo hắn vơ vét?
Vì để trừng phạt tham quan, thu gọm lại tiền tài?
Suy nghĩ cẩn thận lại thì tuy Lâm Bắc Phàm tham ô rất nhiều tiền nhưng hình như chưa từng dùng.
Cho nên, những khoản tiền tài đã vơ vét được, cuối cùng đều...
Lúc này, Vân Thanh quận vương túa mồ hôi đầm đìa.
Bấy giờ, ánh mắt của nữ đế thâm thúy nhìn qua, mang theo một tia cảnh cáo: “Hoàng thúc, có một số chuyện tự mình biết là được rồi, tuyệt đối không được nói ra ngoài! Nếu không trẫm...sẽ không tha cho ngươi!"
Vân Thanh quận vương lập tức đảm bảo: “Vâng, vị thần nhất định sẽ giữ kín như bưng!"
"Không chỉ phải giữ bí mật mà còn phải nhớ, Lâm ái khanh rất quan trọng với trẫm, với triều đình, với Đại Võ ta! Văn võ cả triều đều có thể thay đổi, duy chỉ một mình hắn là không thể! Cho dù có đắc tội với thiên hạ cũng không thể đắc tội với hắn! Vì để lôi kéo hắn, bất kể là phải trả cái giá lớn cỡ nào... Cũng đều xứng đáng!"
Vân Thanh quận vương vô cùng kinh hãi!
Không ngờ Lâm Bắc Phàm trong suy nghĩ của bệ hạ lại quan trọng tới mức độ này! Tuy năng lực của hắn xuất chúng nhưng cũng không đến mức như vậy chứ!
Vân Thanh quận vương đột nhiên cảm thấy Lâm Bắc Phàm có thể không đơn giản như vẻ bề ngoài!
Tuy rằng hắn đã rất ghê gớm rồi, không đến hai năm đã nhiều lần lập công lao, trở thành thừa tướng đương triều và đại nguyên soái binh mã toàn quốc, lừng lẫy xưa nay không ai sánh kịp, nhưng vẫn có rất nhiều thứ đang được ẩn giấu!
Chỉ lộ ra phần nổi của tảng băng trôi mà thôi!
Còn có nữ đế bây giờ cũng đột nhiên cho hắn một cảm giác sâu không lường được.
Bệ hạ, có lẽ cũng đang ẩn giấu điều gì đó!
Nếu không, vì sao nhiều năm gần đây vẫn an ổn ngồi trên cao ở triều đình như trước, thống trị vận mệnh của hoàng triều...
Giờ khắc này, Vân Thanh quận vương đã hiểu sâu sắc câu nói gần vua như gần hổ này.
"Vâng, thưa bệ hạ! Vi thần đã nhớ kỹ!" Vân Thanh quận cúi đầu.
"Cho nên, chuyện của Lâm Ái Khanh và Vân Oanh cứ để cho nó phát triển đi! Hoàng thúc, nếu ngươi dám ngăn cản bọn họ, trẫm sẽ trị tội của ngươi!"
Vân Thanh quận vương sợ hãi: "Bệ hạ, vi thần không dám!"
Đúng lúc này, giọng nói của một thái giám truyền vào.
"Khởi bẩm bệ hạ, Vân Oanh quận chúa vào cung cầu kiến!" Trên mặt Vân Thanh quận vương có thêm một tia mất tự nhiên, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Tiểu nha đầu nghịch ngợm này, chắc chắn lại đùa giỡn lén chạy ra rồi, tới tìm nữ đế chỉ sợ là tới cáo trạng.
"Tiểu nha đầu Vân Oanh kia tới rồi!"
Nữ đế nở nụ cười: "Mau cho nàng vào!"
Tiểu quận chúa lẻn vào, sau khi nhìn thấy phụ thân mình, nàng làm mặt quỷ sau đó chạy đến trước mặt nữ đế lớn tiếng lại tủi thân nói: "Nữ đế tỷ tỷ, ta đến cáo ngự trạng!"
Nữ đế vô cùng kinh ngạc: "Cáo ngự trạng? Kinh thành này còn ai dám đắc tội ngươi chứ?"
"Chính là hắn ta, phụ vương của ta – Vân Thanh quận vương!" Tiểu quận chúa chỉ tay vào phụ thân của mình, tức giận nói. Nữ đế càng kinh ngạc hơn: "Sao hắn ta lại đắc tội với ngươi?"
Tiểu quận chúa uất ức nói: "Phụ vương không cho phép ta lui tới với Lâm Bắc Phàm, cho nên nhốt ta lại! Lúc ấy hắn ta lén đánh ngất ta, nếu như không phải ta thông minh, tương kế tựu kế thì sẽ không thể trốn thoát rồi! Nữ để tỷ tỷ, ngươi nhất định phải làm chủ ta!"
"Thì ra là như thế!"
Nữ đế nổi giận: "Hoàng thúc tốt của trẫm, vậy mà ngươi dám nhốt tiểu Vân Oanh mà trẫm yêu thương nhất lại, nguyên nhân lại là lý do nhảm nhí không được qua lại với Lâm Bắc Phàm này! Ngươi... đáng tội gì đây?"
Tiểu quận chúa cáo mượn oai hùm: "Đúng vậy! Ngươi đáng tội gì?"
Vân Thanh quận vương cười khổ: "Bệ hạ, vi thần nhất thời hồ đồ, về sau sẽ không dám như vậy nữa!"
"Còn dám có sau này? Xem ra ngươi vẫn chưa biết sai?" Nữ đế phẫn nộ.
Tiểu quận chúa tiếp tục cáo mượn oai hùm: "Ngươi vẫn chưa biết sai phải không?"
Vân Thanh quận vương sợ hãi cúi đầu, chắp tay nói: "Bệ hạ, thần thật sự không dám! Sau này sẽ không ngăn cản chuyện của Vân Oanh và Lâm Bắc Phàm nữa, xin ngài thứ tội!"
"Thế nghe còn được!" Nữ đế nở nụ cười, an ủi tiểu quận chúa: "Vân Oanh, sau này chuyện của ngươi và Lâm Bắc Phàm, trẫm sẽ làm chủ cho các ngươi, yên tâm mạnh dạn mà theo đuổi!"
Sắc mặt tiểu quận chúa đỏ lên trong nháy mắt, vô cùng nhăn nhó, xấu hổ đáp: "Nữ đế tỷ tỷ, ta và Lâm Bắc Phàm có thể có chuyện gì? Đừng nói lung tung..."
"Vậy à? Xem ra trẫm hiểu lầm rồi!"
Nữ đế trêu ghẹo nói: "Lâm ái khanh cũng đến tuổi kết hôn, nên thành gia lập thất rồi! Trẫm sẽ tuyển ra một quý nữ trong hoàng tộc để làm thông gia với hắn!"
"Nữ đế tỷ tỷ, không cần!" Tiểu quận chúa kêu lên.
Kết quả nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo mỉm cười của nữ đế, biết mình đã bị lừa, càng thêm xấu hổ: "Nữ để tỷ tỷ, ngươi thật xấu!"
"Ha ha..." Nữ đế cười rộ lên, rất ít lần thấy Vân Oanh ngượng ngùng như vậy.
Nhất định phải thưởng thức, trêu đùa một phen.
Chương 745 Ngươi tìm hắn là tốt nhất
"Tiểu Vân Oanh, hai người các người là trai tài gái sắc duyên trời tác hợp, trẫm liền tứ hôn cho các ngươi, thế nào?"
Tiểu quận chúa xấu hổ: "Nữ đế tỷ tỷ, chuyện này..."
Nữ để lắc đầu cười: "Thì ra Vân Oanh thích từ từ! Được, trẫm không làm khó ngươi!"
nữ đế tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi!"
"Không, Sắc mặt của tiểu quận chúa đã đỏ đến nỗi nhỏ ra máu rồi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói: "Ta cảm thấy, hình như cũng không phải không thể..."
Nữ đế: "..."
Cuối cùng, nữ đế cũng không tứ hôn, nhưng tiểu quận chúa vẫn vui vẻ rời đi, bởi vì nàng biết nữ để tỷ tỷ đã đồng ý hôn sự này, ở phía sau ủng hộ nàng, cho nên không cần phải kiêng dè gì cả.
Nhìn bóng dáng vui vẻ rời đi của tiểu quận chúa, nữ đế không nhịn được mà thở dài nói: "Tuổi trẻ thật tốt!"
Lúc này, trên xà nhà xuất hiện một bóng dáng màu trắng, cười nói: "Bệ hạ, thật ra ngươi cũng rất trẻ, vì sao lại thở dài?"
Nữ đế cười khổ nói: "Tuy trẫm còn trẻ nhưng đã trải qua nhiều chuyện, tâm đã không còn trẻ nữa! Thật ra trẫm cũng muốn tự do tự tại như Vân Oanh, vui vẻ hạnh phúc, nhưng có quá nhiều chuyện đẩy trẫm đi về phía trước, không thể dừng lại!"
"Bệ hạ, những năm gần đây ngươi đã phải chịu nhiều uất ức rồi!" Bạch Quan Âm nói. "Cũng không phải là uất ức gì, đây là trách nhiệm của trẫm! Nếu đã ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn, hưởng thụ vinh hoa phú quý, quyền lực và sự tôn sùng vô tận, vậy phải gánh vác trách nhiệm tương ứng! Như thế mới không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, không hổ thẹn với dân chúng Đại Võ, không hổ thẹn với lương tâm của mình!"
Sắc mặt của nữ đế trở nên cứng cỏi.
"Nói rất hay! Nhưng bệ hạ, có một chuyện ngươi cũng nên suy nghĩ"
Nữ để tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Bạch Quan Âm trêu ghẹo nói: "Hôn nhân đại sự của ngươi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ đế cứng đờ ngay lập tức.
Hai má ửng hồng, có chút nóng lên, úp úp mở mở nói: "Bạch tỷ tỷ, ngươi nói cái gì vậy?"
Bạch Quan Âm cười nói: "Ý của ta là ngươi cũng nên tìm một người tốt, kết hôn rồi sinh con đi!"
"Bạch tỷ tỷ, ngươi lại trêu ta rồi!" Nữ đế xấu hổ.
"Ta không có trêu chọc, ta đang nói chính sự!"
Bạch Quan Âm nói một cách nghiêm túc: "Về tư, tuy rằng bây giờ ngươi vẫn còn trẻ, nhưng thật ra đã 24 tuổi, không được coi là trẻ nữa rồi! Trong dân gian, nữ tử lớn như ngươi cơ bản đều đã xuất giá rồi, con cái đều đã có thể đi mua nước tương rồi!"
"Mấy năm nay ngươi bận rộn với việc nước, không có thời gian cho việc khác, ta hiểu rõ vô cùng! Nhưng mà, hiện tại trong nước đã ổn định, ngươi cũng nên suy nghĩ đến đại sự chung thân của mình!"
Mặt nữ đế càng đỏ hơn.
"Về công, đây cũng là vì Đại Võ! Ngươi bây giờ là hoàng đế Đại Võ, nhưng dưới gối lại không có con nối dõi, truyền thừa này sẽ xảy ra vấn đề! Chẳng lẽ định trăm năm sau sẽ chắp tay nhường giang sơn của mình cho người khác sao?"
"Đương nhiên không!" Nữ đế lập tức nói.
"Cho nên, vì sự ổn định của quốc gia, vì truyền thừa của hoàng thất, ngươi nhất định phải suy nghĩ đến hôn nhân đại sự của mình! Không có nam nhân, sao có thể sinh ra hoàng tử hoàng tôn, ngươi nói có đúng hay không?" Sắc mặt nữ đế càng thêm đỏ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lời Bạch Quan Âm nói vô cùng có đạo lý. Nàng phải suy nghĩ đến hôn nhân đại sự của mình!
Không có con nối dõi, truyền thừa của hoàng triều chính là một vấn đề, chẳng lẽ phải chắp tay nhường giang sơn cho người khác sao?
Hoàng đế khác có thể làm được hay không thì nàng không biết, dù sao nàng cũng không làm được!
Con người đều có tư tâm, đồ vật của mình sẽ chỉ truyền cho người thân nhất của mình Nhưng mà, phải tìm ai để kết hôn đây?
Nàng là nữ nhân quyền thế lớn nhất thiên hạ hiện nay, rất chướng mắt nam nhân bình thường, lại càng không xứng với nàng!
Lúc này, một bóng người quen thuộc nổi lên trong lòng. Sắc mặt nữ đế càng thêm đỏ!
Đỏ đến mức giống như nhỏ ra máu!
Nhưng trong lòng lại có thêm vài phần chờ mong và vui mừng.
Bạch Quan Âm trêu chọc nói: "Bệ hạ, thật ra trong lòng ngươi đã có người được chọn rồi đúng không?"
Nữ đế như bị nhìn thấu nỗi lòng, hoảng hốt nói: "Bạch tỷ tỷ, đừng nói lung tung, nào có chuyện đó?"
Bạch Quan Âm truy hỏi: "Người này có phải là Lâm Bắc Phàm hay không?"
Nữ đế càng thêm bối rối: "Không không..... Không phải hắn!"
"Không phải sao?"
Bạch Quan Âm nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Nhưng ngoại trừ hắn, còn có ai có thể xứng đôi với ngươi? Ngoại trừ hắn, còn có ai có thể khiến ngươi xem trọng?"
Nữ đế lắp ba lắp bắp: "Ta ta trẫm trẫm... "Thật ra bệ hạ, ngươi tìm hắn là tốt nhất!"
Bạch Quan Âm cười nói: "Lâm Bắc Phàm là trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, lại là Đại Tông Sư hiếm thấy trong thiên hạ, văn võ song toàn! Năng lực chấp chính lại vô cùng xuất sắc, tìm khắp cả thiên hạ cũng thật sự không thể tìm ra được một người ưu tú như hắn!"
"Hơn nữa, hắn lại đang còn trẻ, tướng mạo đường hoàng, phẩm hạnh đoan chính, hơn nữa còn chưa lập gia đình, tìm hắn làm hoàng phu của ngươi, quả thực là không thể thích hợp hơn!"
"Hơn nữa, không phải ngươi vẫn lo hắn chạy trốn sao? Sau khi biến hắn thành chồng của ngươi và sinh cho hắn một vài đứa con, hắn không thể chạy được nữa! Tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh ngươi, phụ tá ngươi quản lý tốt giang sơn xã tắc!"