Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 596 Không cần phải nhiều quân

Tại vương phủ Ký Bắc.

Quân sư Gia Cát tiên sinh hưng phấn chạy vào: “Vương gia, có tin vui rồi! Cuối cùng Võ Tây vương cũng không nhịn được, dẫn đại quân sáu mươi vạn người tấn công núi Phượng Hoàng, đang đối đầu với binh mã của triều đình ở cứ điểm quan trọng! Giang Nam vương cũng không nhịn được mà khởi binh đánh Đại Võ! Hiện giờ triều đình đang phải đối mặt với hai thế lực địch, cơ hội của chúng ta tới rồi!”

Ký Bắc vương bật cười: “Bản vương biết ngay hai vị hoàng đệ của bản vương sẽ không chịu ngồi yên mà! Không có lương thực thì bọn họ chỉ còn cách đánh cược một vố thôi! Bằng không về sau sẽ không còn cơ hội nữa!”

“Vương gia nói chí phải!” Gia Cát tiên sinh mỉm cười.

“Quân sư, cơ hội của chúng ta tới rồi, hiện giờ ngươi có kế sách gì hay không?”

Ký Bắc vương hỏi với vẻ mong chờ.

“Vương gia, cơ hội của chúng ta đã tới là thật, song hiện giờ chưa phải lúc để ra tay!”

Gia Cát tiên sinh nói: “Giờ đang là ba bên tranh đấu ngươi sống ta chết, nhất thời chưa phân biệt được thắng thua!”

“Đợi lúc cả ba bên đều chịu thiệt hại mới là lúc chúng ta ra tay! Thời gian càng lâu thì thực lực của bọn họ càng yếu đi, chúng ta thì càng mạnh, điều này vô cùng có lợi cho chúng ta! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”

Ký Bắc vương gật đầu, hắn ta cũng nghĩ như vậy.

“Có điều vương gia à, tuy giờ chưa phải lúc chúng ta khởi binh, song chúng ta có thể phái vài cao thủ đi âm thầm làm loạn khiến bọn họ đánh nhau ác liệt hơn!” Gia Cát tiên sinh lại nói.

“Ngươi nói không sai! Chuyện này giao cho quân sư phụ trách, bản vương tin tưởng ngươi!” Ký Bắc vương vỗ vai Gia Cát tiên sinh.

“Đa tạ vương gia đã tin tưởng!” Gia Cát tiên sinh lớn giọng nói.

Tại Võ Tây, quân Tà Nguyệt cũng biết được chuyện này.

“Võ Tây vương đã khởi binh rồi! Chuyện này bất ngờ mà cũng hợp tình hợp lý!”

“Đúng vậy, không khởi binh thì quân Võ Tây sẽ chết đói mất!”

“Bọn họ đã bị ép đến đường cùng rồi, chỉ còn cách mưu phản thôi!”



“Các vị tướng sĩ, đây chính là cơ hội để Tà Nguyệt chúng ta báo thù!”

Tử Nguyệt công chúa vui vẻ nói: “Quân sư nói đúng, Võ Tây vương đã khởi binh, chắc chắn hắn ta sẽ cấu kết với Đại Nguyệt mời bọn họ phái binh giúp đỡ! Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào lợi thế địa hình để cho quân Đại Nguyệt một kích chí mạng!”

Mọi người bắt đầu thấy hưng phấn.

“Công chúa nói phải, đã đến lúc chúng ta báo thù rồi!”

“Chúng ta đã đóng quân ở Võ Tây lâu rồi, dù có là Võ Tây vương thì cũng chẳng làm gì được chúng ta! Một khi quân Đại Nguyệt tiến vào Võ Tây, chúng chắc chắn sẽ trở thành cái bia ngắm của chúng ta, chúng ta muốn đánh như thế nào cũng được!”

“Bọn họ đến bao nhiêu thì chúng ta đánh bấy nhiêu! Tuyệt đối không thể để bọn họ sống sót trở về!”

“Chỉ cách một bước nữa thôi là có thể khôi phục đại nghiệp của chúng ta rồi, ha ha!”

Tử Nguyệt công chúa hăm hở nói: “Các vị tướng sĩ, hiện giờ chúng ta có thể làm xao nhãng quân Võ Tây, khiến bọn chúng bị bao vây tứ phía! Như vậy Võ Tây vương sẽ không địch lại được và phải mời quân Đại Nguyệt tới, khi ấy sẽ là lúc chúng ta báo thù!”

“Công chúa nói phải!”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Cơn giông tố cứ thế bắt đầu!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã mang theo hoàng mệnh tới bên bờ sông Tùng.

“Hạ quan/Mạt tướng bái kiến Trung Dũng Bá, phủ doãn Lâm đại nhân!” Bách quan đồng thanh nói.

Lâm Bắc Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Tình hình hiện giờ ra sao rồi? Đã sơ tán toàn bộ dân chúng chưa? Bố trí ổn thỏa rồi chứ? Binh mã của Giang Nam vương thì sao, giờ đã đánh đến đâu rồi?”

“Khởi bẩm Lâm đại nhân, sau khi nhận được mệnh lệnh từ triều đình, binh mã của chúng ta đã lập tức hành động. Về cơ bản, bách tính đã được di dời đến bờ bên kia của sông Tùng! Những gì có thể mang theo cũng đã mang theo, không mang được thì đều hủy bỏ, tuyệt đối không cho quân Giang Nam lợi dụng được bất cứ thứ gì!”

“Còn về quân Giang Nam thì hiện giờ toàn quân đang xuất phát! Do chúng ta không cử người đi phản kích nên tốc độ của bọn họ rất nhanh! Chắc khoảng trưa mai là bọn họ sẽ đến sông Tùng để đối phó với chúng ta!”

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn sông Tùng, người dân đông nghịt bên bờ đang bắt đầu nổi lửa thổi cơm. Hắn rất hài lòng: “Tốt! Các ngươi làm rất tốt! Ta sẽ ghi công các ngươi!”

“Đa tạ Lâm đại nhân!” Bách quan hớn hở.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã được coi là người đứng đầu trong triều rồi!

Hắn quyền cao chức trọng, lại được nữ đế tin yêu, được hắn khen thưởng và khẳng định khiến bọn họ vô cùng vui vẻ và kích động.

“Hiện giờ chúng ta đang ở sông Tùng đối địch với quân Giang Nam, không được để bọn họ bước qua sông!”

“Vâng thưa Lâm đại nhân!”

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đi tuần tra tình hình quân bị và tình hình sắp xếp cho người dân, không phát hiện ra vấn đề gì quá lớn.

Đến buổi trưa ngày hôm sau, quân Giang Nam đã đến.

Đại quân tổng cộng năm mươi vạn người, bọn họ dựng cờ, người đông nghìn nghịt, trông khí thế vô cùng.

Liếc một cái thôi là đã thấy áp lực rồi.

Ngược lại, binh mã của triều đình chỉ có hơn hai mươi vạn, khí thế kém hơn rất nhiều. Trên thực tế không phải triều đình không thể sắp xếp nhiều binh mã mà là Lâm Bắc Phàm thấy không cần thiết.

Trận chiến này kéo dài thời gian là chính, chỉ cần nắm chắc được sông Tùng không cho quân Giang Nam vượt qua, cứ kéo dài ba tháng cho đến khi đối phương không còn lương thực nữa thì quân Giang Nam tự khắc sẽ sụp đổ.

Về phía quân Giang Nam, có một người dáng người mập mạp, mặc áo giáp lạnh lẽo, ngồi trên xe chiến được làm bằng sắt thép do bốn con ngựa kéo, trông hoành tráng vô cùng.

Người đó chính là Giang Nam vương. Dù đã mặc áo giáp nhưng vẫn không thể che được dáng người mập mạp hắn ta.
Chương 597 Không còn đường lui

Đây là lần thứ hai Lâm Bắc Phàm trông thấy Giang Nam vương.

Lần đầu tiên là khi lương thực của đối phương bị đốt sạch.

Lần thứ hai dẫn binh đi gặp hắn ta, hắn thấy tâm tình mình rối bời vô cùng.

Có lẽ hắn chính là khắc tinh trong cuộc đời này của Giang Nam vương chăng?

Giang Nam vương nhìn chằm chằm vào thanh niên đẹp trai ngời ngời phía bên kia bờ, trên người hắn mặc quan bào màu đỏ, được bách quan bao vây xung quanh, nhìn cái là biết hắn chính là trọng thần trong triều đình.

Tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí đó, cả triều đình chắc cũng chỉ có mình hắn làm được. Trung Dũng Bá, phủ doãn kinh thành, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm.

Đây là lần đầu tiên Giang Nam vương trông thấy Lâm Bắc Phàm, người này hoàn toàn khác với hình tượng tham quan trong tưởng tượng của hắn ta!

Một tham quan trong tưởng tượng của hắn ta là một kẻ xấu xí và đáng ghét!

Thế nhưng người trước mắt hắn ta đây lại khiến người ta cảm giác hắn kiêu ngạo, tự cho mình là thanh cao, khác hoàn toàn với người thường.

Song, cứ nghĩ đến việc hắn đã cuỗm mất mấy nghìn vạn lượng bạc từ tay mình, hiện giờ còn dẫn binh đối đầu với mình là tâm trạng của Giang Nam vương lại vô cùng phức tạp.

Ngươi lấy mất bao nhiêu tiền của ta rồi còn quay ngược lại đối phó ta, ngươi không thấy lương tâm mình day dứt à?

Lâm Bắc Phàm có day dứt hay không Giang Nam vương cũng chẳng biết, chứ hắn ta thì day dứt lắm, hắn ta cảm giác đã ném mấy nghìn vạn lượng của mình cho chó ăn.

Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Xin chào Giang Nam vương điện hạ, vương gia thiên tuế!”

“Lâm Bắc Phàm, cuối cùng thì bản vương cũng được gặp ngươi! Không ngờ lần đầu tiên gặp nhau lại diễn ra trong tình cảnh này!”

Giọng điệu của Giang Nam vương phức tạp vô cùng: “Thực ra bản vương rất thích ngươi, cho rằng ngươi là người tài và luôn muốn chiêu mộ ngươi! Song tiếc rằng số phận trêu đùa, chúng ta còn chưa kịp gặp nhau mà đã phải đối đầu rồi!”

“Đa tạ vương gia đã yêu thích, bản quan không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.

“Có điều cho đến nay bản vương vẫn rất thích ngươi! Đứa cháu gái kia của bản vương là hôn quân, ngươi theo nàng sẽ chẳng có tương lai gì đâu, chi bằng đến chỗ bản vương, chúng ta cùng nhau làm nên sự nghiệp, ngươi thấy thế nào?”

Giang Nam vương đang nói lời thật lòng, mặc dù hắn ta đau lòng chuyện Lâm Bắc Phàm đã cuỗm mất số tiền lớn của mình song hắn ta thực sự yêu thích tài hoa của người này.

Hắn có thể quản lý kinh thành đâu vào đấy chứng tỏ hắn rất có năng lực.

Ngoài ra hắn còn có nhiều năng lực khác nữa.

Hắn quá toàn năng, hầu như biết tất cả mọi thứ.

Tóm lại, có được Lâm Bắc Phàm đồng nghĩa với việc có được một tướng tài, vô cùng có lợi cho sự nghiệp của hắn ta.

Hơn nữa trong tay đối phương còn có xương rồng, thứ này hắn ta cũng rất muốn.

“Giang Nam vương điện hạ, ngươi đang nói liên thiên gì đấy?”

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ chính trực: “Ta là trung thần của triều đình, chỉ trung thành với bệ hạ, tuyệt đối sẽ không cấu kết với một tên giặc như ngươi!”

Giang Nam vương tức đến mức suýt chút nữa thì ngã khỏi xe ngựa.

Ngươi mà là trung thần ư?

Những chuyện ngươi âm thầm làm, tất cả số tiền tài mà ngươi tham ô được, có giết ngươi một trăm lần cũng không thể xóa sạch.

Nói mình là trung thần, trước tiên ngươi cứ nôn tiền của bản vương ra đi đã!

Giang Nam vương phẫn nộ: “Lâm Bắc Phàm, ngươi nói vậy có biết xấu hổ không? Đừng quên những chuyện mà ngươi đã làm!”

Lâm Bắc Phàm mắng lại: “Giang Nam vương, ta thấy ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ! Hoàng gia nuôi ngươi, ngươi lại không trung thành với triều đình, ngược lại còn đâm triều đình một kiếm! Lương tâm của ngươi bị chó gặm mất rồi hay gì? Gái điếm còn có tình có nghĩa hơn ngươi!”

Hắn dám coi mình như gái điếm vậy đó, Giang Nam vương tức đến nỗi kêu ầm lên.

Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Giang Nam vương, bản quan khuyên ngươi nên đầu hàng nhận thua đi! Niệm tình ngươi là thân vương của triều đình, bệ hạ nhất định sẽ khoan hồng tha cho ngươi một mạng! Nếu ngươi còn tiếp tục ngoan cố thì đừng trách bản quan vô tình!”

“Muốn bản vương nhận thua trước đứa cháu gái kia sao? Không có khả năng!”

Giang Nam vương hừ một tiếng: “Từ lúc bản vương bước lên con đường này đã không nghĩ đến đường lui rồi! Một là ta khoác được hoàng bào, một là chôn thân tại hoàng thành!”

Lâm Bắc Phàm thấy nuối tiếc vô cùng: “Giang Nam vương điện hạ, ngươi cần gì phải như thế? Con kiến còn biết sống tạm bợ…”

“Im miệng!”

Giang Nam vương quát: “Hoàng đế phải thay phiên nhau làm, năm nay đến nhà ta! Hiện giờ là lúc nàng ta nên nhường lại vị trì rồi! Các vị tướng sĩ, vượt sông cho bản vương, đánh vào hoàng thành!”

“Vâng thưa điện hạ!”

Mọi người đồng thanh đáp.

Quân Giang Nam bèn vượt sông theo mệnh lệnh của Giang Nam vương. Có người chèo thuyền, có người thì cứ thế nhảy xuống bơi.

Lâm Bắc Phàm hét lên: “Giữ vững bờ sông cho bản quan, không được để bọn họ lên bờ!”

“Vâng thưa Lâm đại nhân!”

Lính bắn cung tiến lên và phóng tên vun vút!

Những binh sĩ khác cũng thi nhau ném đá!

Còn có một vài binh sĩ cầm khiên và đao kiếm đứng bên bờ, đợi đối phương tới là giết!

Trận chiến trên sông Tùng bắt đầu, rất nhanh sau đó nước sông đã nhuốm một màu đỏ.
Chương 598 Tâm lý chiến

Triều đình là bên phòng thủ ở bờ sông nên chỉ bắn tên và ném đá trên bờ là được. Nhiệm vụ đơn giản, mức độ nguy hiểm cũng thấp.

Quân Giang Nam là bên qua sông, vừa phải qua sông vừa phải tránh tên của triều đình nên cực kì nguy hiểm.

Nước sông gần như bị máu của quân Giang Nam nhuộm đỏ. Giang Nam vương thấy vậy bèn than không ổn, tổn thất quá lớn.

Binh mã của hắn ta còn chưa qua được sông Tùng mà đã chết mất một nửa. Giang Nam vương giơ trường đao trong tay lên, hét lớn: “Để các võ giả qua sông trước, cao thủ Tiên Thiên dẫn đường, những võ giả khác theo sau, mở một lối đi cho bản vương!”

“Vâng thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp.

Sau đó các võ giả tiến lên trước, thi triển khinh công để băng qua sông.

Trong đó lợi hại nhất là các cường giả Tiên Thiên, bọn họ qua bờ bên kia một cách dễ dàng và bắt đầu giết binh mã của triều đình.

Lâm Bắc Phàm phất tay một cách bình tĩnh: “Binh đánh binh, tướng đánh tướng, ngăn bọn họ lại cho ta!”

“Vâng thưa Lâm đại nhân!”

Cường giả Tiên Thiên của triều đình bắt đầu xuất trận.

Theo ý của Lâm Bắc Phàm, kẻ mạnh sẽ đấu với kẻ mạnh, kẻ yếu sẽ đấu với kẻ yếu, cố hết sức ngăn chặn.

Hai bên đối đầu tại sông Tùng tạo thành một trận đại chiến.

“Keng.”

“Coong.”

Đao kiếm giao nhau, chân khí hoành hành!

Binh mã hai bên lần lượt lùi lại ba mươi trượng, để lại một khoảng đất trống rộng lớn.

Cuối cùng do quá nguy hiểm nên các võ giả không thể không lùi lại, chỉ để các cao thủ Tiên Thiên tiếp tục tranh đấu trên sông Tùng.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn nhìn Dạ Lai Hương: “Tiếp theo nhờ vào ngươi đấy,”

Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa kiêu ngạo nói: “Cứ để ta!”

Hắn ta gấp quạt lại rồi đổi thành một thanh đao nhỏ trông có vẻ bình thường, bắt đầu tấn công về phía sông Tùng.

Lão giả bảo vệ bên cạnh Giang Nam vương bỗng mở mắt, sau đó bay vụt đến sông Tùng và ngăn Dạ Lai Hương lại, khí thế mạnh mẽ vô cùng.

Dạ Lai Hương kinh ngạc: “Tông Sư cơ à!”

Giang Nam vương cười ha ha: “Dạ Lai Hương, bản vương đã biết ngươi từ lâu rồi, sao có thể không đề phòng ngươi chứ?”

Vị lão giả này đúng thật là Tông Sư, do nợ ân tình Giang Nam vương nên được hắn ta mời đến trợ giúp.

Chỉ thấy cường giả Tông Sư bình thản nói: “Dạ Lai Hương, bản tọa có quen biết sư phụ của ngươi! Nể mặt sư phụ ngươi, ngươi lui xuống đi, bản tọa sẽ không động đến ngươi!”

Dạ Lai Hương vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Bảo ta lui xuống á? Nhỡ đâu ngươi giết bách tính bên ta thì sao?”

Vị cường giả Tông Sư kia kiêu ngạo nói: “Yên tâm, bản tọa cũng là người sống cần mặt mũi! Trừ phi xuất hiện cường giả cùng cấp bậc hoặc có người uy hiếp đến Giang Nam vương điện hạ không thì bản tọa sẽ không ra tay!”

“Được! Nói lời giữ lời!” Dạ Lai Hương bèn quay về.

Hắn ta bất lực báo cáo với Lâm Bắc Phàm: “Đối phương là Tông Sư, đã thế còn quen biết sư phụ ta, ta không thể ra tay!”

“Ta hiểu được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Sau khi khuyên Dạ Lai Hương lui xuống, vị Tông Sư kia lại quay về canh chừng bên người Giang Nam vương, trông hắn ta như một pho tượng.

Cứ thế, hai bên chỉ để các Tiên Thiên đại chiến trên sông.

Trận chiến này diễn ra trong một ngày, hai bên không làm gì được đối phương, cuối cùng đánh trống thu binh, nổi lửa thổi cơm.

Thế nhưng do bên Lâm Bắc Phàm có nhiều dân hơn, được họ nấu cho nên cơm canh đã xong xuôi từ lâu.

Vừa mới thu binh xong, hương thơm của cơm trắng lan tỏa, không chỉ toàn quân ngửi thấy mà bên bờ bên kia cũng ngửi thấy, khiến các binh sĩ của Giang Nam đói meo.

“Mùi cơm thơm quá!”

“Lâu lắm rồi chưa được ăn cơm thơm như vậy, muốn ăn quá!”

“Hoài niệm thật đấy!”

Phải biết rằng Lâm Bắc Phàm phụng chỉ tới đây đánh trận. Sao hắn có thể ngược đãi binh lính của mình được chứ?

Thế nên gạo mà hắn mang tới là chuyển từ kho lương thực của triều đình, là loại gạo tốt nhất của triều đình.

Còn quân Giang Nam thì sao, do trận lũ lụt năm đó cộng thêm một mồi lửa của Lâm Bắc Phàm khiến nửa năm nay bọn họ đã chẳng được ăn một bữa cơm tử tế, không bị đói bụng đã là tốt lắm rồi.

Dù hiện giờ có lương thực để ăn nhưng đều là gạo cũ Đại Viêm không cần đến nữa, sao so được với gạo mới của Lâm Bắc Phàm?

Lúc này, lại có hương thơm truyền đến, quân Giang Nam ngưỡng mộ đến mức mắt muốn long ra ngoài.

“Đây là mùi thịt! Bọn họ có thịt ăn kìa!”

“Hành quân đánh trận mà vẫn có thịt để ăn ư?”

“Sao đãi ngộ cho binh lính của triều đình lại tốt như vậy?”

Phải biết rằng ra ngoài đánh trận, lương thực hậu cần là một vấn đề vô cùng lớn và luôn tiêu tốn rất nhiều sức người sức của, thế nên có lương thực để ăn đã là tốt lắm rồi.

Thế nhưng đối phương còn có thịt để ăn, đúng là quá xa xỉ!

Song lúc bấy giờ, lại có thêm hương thơm truyền đến. Quân Giang Nam hâm mộ đến mức đỏ cả mắt.

“Rượu! Bọn họ có cả rượu uống nữa!”

“Ra ngoài đánh trận mà cũng có rượu để uống sao?”

“Đây là đãi ngộ tuyệt vời gì thế?”

“Ghen tị quá!”
Chương 599 Đánh trận như đi chơi

Vận chuyển lương thực là một vấn đề cực lớn chứ đừng nói đến vận chuyển rượu.

Rượu là thứ dễ va đập, đó giờ chưa thấy ai đi đánh trận mà mang theo rượu cả.

Vậy mà đối phương lại có rượu để uống…

Điều này khiến các binh sĩ Giang Nam đã mấy tháng không biết mùi rượu là gì ngưỡng mộ vô cùng. Đến lương thực bọn họ còn chẳng có thì lấy đâu ra rượu?

Giang Nam vương cũng rất kinh ngạc, triều đình không những có lương thực ngon mà còn có cả rượu thịt, đây đâu phải ra ngoài đánh trận nữa, đây rõ ràng là đi hưởng thụ thì có!

Giờ triều đình giàu có tới vậy à?

Nhìn binh sĩ của mình chảy nước miếng, trông cực kì thảm bại, Giang Nam vương vô cùng thẹn. Hắn ta phẫn nộ nói: “Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau nhóm lửa nấu cơm đi?”

“Vâng thưa vương gia!”

Binh lính của Giang Nam mau chóng đi nấu cơm.

Nói là nấu cơm nhưng thực chất chẳng khác gì nấu cháo.

Bởi lẽ bọn họ không có nhiều lương thực nên chỉ có thể ăn tiết kiệm. Hơn nữa lương thực đều đã vàng hết, trông như kiểu còn có côn trùng, cứ thả vào nồi là lại vàng.

Bữa tối ngoài cái đó ra thì không còn gì khác nữa.

Quân Giang Nam lại nhìn về phía bờ bên kia, nước miếng chảy ròng ròng. Tại sao cùng là đánh trận mà đối phương có thể ăn ngon đến thế? Bất giác, chí khí của bọn họ đã tụt xuống.

Giang Nam vương thấy vậy bèn than thầm, thế này không được, chí khí của binh sĩ không có thì làm sao đánh trận được nữa? Hắn ta lập tức nói: “Các vị tướng sĩ, mặc dù hiện giờ chúng ta chỉ được ăn gạo vàng, song chúng ta chắc chắn sẽ không ăn nó mãi mãi! Chỉ cần chúng ta sang được bờ bên kia, chỗ lương thực của bọn họ sẽ là của chúng ta, thịt cũng là của chúng ta, rượu cũng là của chúng ta!”

Binh sĩ Giang Nam nghe vậy bèn lấy lại tinh thần!

Vương gia nói đúng!

Chỉ cần sang được bờ bên kia thì lương thực sẽ là của bọn họ, thịt là của bọn họ, lương thực cũng là của bọn họ!

Chúng ta có thể cơm no rượu say, được ăn thịt, được uống rượu!

Giang Nam vương thấy lời nói của mình có hiệu lực bèn tiếp tục: “Thế nên hiện giờ các ngươi ăn cơm ngay cho bản vương, ăn nhiều vào, ăn no thì mới có sức đánh, có sức mà qua bên kia bờ cướp rượu cướp thịt!”

“Vâng thưa vương gia!”

Tinh thần của mọi người sôi sùng sục.

Tuy nhiên lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại phất tay, trời bỗng đầy mây đen tối mịt, mưa bắt đầu trút xuống.

Giang Nam vương và các tướng sĩ Giang Nam đờ đẫn!

Đang yên đang lành sao lại có mưa thế này?

Muốn mưa thì mưa, nhưng sao chỉ mưa ở bên chúng ta còn bên kia thì không?

Má nó cái cơn mưa kỳ lạ này!

Các binh sĩ Giang Nam ướt như chuột lột. Tuy nhiên, việc xui xẻo hơn nữa đã xảy đến.

Trận mưa này làm ướt tất cả củi của bọn họ, đồng thời cũng làm tắt ngọn lửa đang nấu cháo của bọn họ.

“Đậu má! Tắt lửa rồi!”

“Trời mưa lửa tắt, thế này thì nấu cơm kiểu gì?”

“Củi cũng bị ướt hết rồi!”

Binh sĩ Giang Nam lập tức thấy tê dại!

Nước vừa mới được nấu, độ ấm còn chưa đủ, như thế này thì nấu cơm kiểu gì? Chẳng lẽ bọn họ phải ăn gạo sống ư?

Thôi xin, ăn gạo sống thì hại đường tiêu hóa lắm!

Lúc này, ở bên bờ đối diện, Lâm Bắc Phàm và mấy vị quan viên bưng rượu tới, nhìn bờ bên kia tối đen, hắn bèn gọi: “Vương gia, nay trời mưa không nấu cơm được, đúng là khiến người ta đau đầu! Vương gia có muốn bản quan tặng ngươi chút gạo thịt không?”

“Vương gia, chúng ta còn có rượu nữa!”

“Ngươi muốn uống rượu gì chúng ta cũng có, chúng ta tặng ngươi!”

“Nếu ngươi đói mà gầy đi thì chúng ta có tội lớn mất!”

Giang Nam vương cực kỳ phẫn nộ, cái lũ khốn khiếp này đang khích hắn ta đây mà!

“Hừ! Bản vương không cần, các ngươi cứ lo cho mình đi!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Mặc dù vương gia không cần nhưng chúng ta cũng phải bày tỏ một chút chứ, bằng không thì bất kính lắm! Thôi thì chúng ta bày bàn tại đây luôn, mời Giang Nam vương điện hạ nhìn mơ giải khát cho đỡ đói, vương gia thấy thế nào?”

Hai mắt các quan viên sáng lên: “Ý kiến hay đó!”

Thế là bàn được bày ra, cơm canh và rượu được dọn lên.

Lâm Bắc Phàm và các vị quan viên, tướng quân vừa ăn uống vừa cười khanh khách, còn cùng nhau ngắm nhìn màn mưa bên bờ đối diện, nhìn Giang Nam vương ướt như chuột lột.

Giang Nam vương tức đến mức run rẩy: “Cái đám tiện nhân này!”

Gương mặt của Vương Phú Quý lộ vẻ khổ sở: “Vương gia, mưa thế này thì không nấu cơm được rồi, chúng ta phải làm sao đây?”

Giang Nam vương hừ một tiếng: “Dựng lều, nấu trong đó!”

Vương Phú Quý do dự: “Nhưng mà tốn nhiều thời gian lắm, các tướng sĩ…”

Giang Nam vương quát: “Thế ngươi có cách gì hả?”

“Vâng thưa vương gia! Thuộc hạ biết phải làm thế nào rồi!”

Vương Phú Quý rời đi.

Giang Nam vương ngẩng đầu để mặc cho nước mưa táp lên mặt, sau đó hắn ta vuốt sạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bản vương hận trời mưa!”

Cứ thế, binh mã triều đình đã đi nghỉ ngơi mà quân Giang Nam vẫn đang nấu cháo.

Do lều nhỏ, củi lại ướt nên nấu cháo cực kì chậm.

Một canh giờ trôi qua mới nấu được mấy chục nồi cháu, hai, ba vạn quân đã chia nhau ăn hết sạch, mấy chục vạn quân còn lại tiếp tục chịu đói và tiếp tục nấu cháo.

Buổi đêm ấy chỉ có mười vạn binh mã được ăn cháo, còn lại bốn mươi vạn người phải chịu đói.

Tuy nhiên cháo này cũng chẳng ấm bụng.
Chương 600 Hết cách

Một buổi tối qua đi, những người đã ăn cháo lại đói. Ai cũng đói đến đau dạ dày!

Ai cũng kêu gào đòi ăn!

Ban đầu Giang Nam vương định tiếp tục qua sông, song giờ xem ra không cần qua nữa rồi.

Chắc bơi được nửa đường là sẽ chết ngay trong lòng sông vì đói.

Hắn ta ngẩng đầu, nhìn trời vẫn còn đang mưa: “Bản vương hận trời mưa!”

Lúc này, giọng nói của Lâm Bắc Phàm truyền đến: “Giang Nam vương, thời gian nghỉ ngơi kết thúc rồi, ra chiến tiếp thôi! Chúng ta tiếp tục trận đại chiến ba trăm hiệp nào!”

Sắc mặt Giang Nam vương biến đổi!

Biết rõ hắn ta không thể nhóm lửa nấu cơm còn nói ra mấy lời kiêu ngạo đó… Hắn đang muốn hắn ta tức đến chết có đúng không?

“Giang Nam vương, ra chiến tiếp thôi!”

“Đừng trốn bên trong không nói năng gì nữa, ta biết ngươi còn ở đó!”

“Ngươi định làm con rùa rụt cổ hả?”

Những tiếng nói hung hăng kiêu ngạo của binh lính triều đình truyền tới.

Giang Nam vương phẫn nộ, hắn ta xông ra đến bên bờ, gào lên: “Người đâu, mau tấn công bờ bên kia cho bản vương!”

Tướng lĩnh Giang Nam kinh ngạc: “Nhưng mà vương gia…”

“Bản vương đang nói các cường giả Tiên Thiên, những người khác tiếp tục nấu cơm!” Giang Nam vương quát.

“Vâng thưa vương gia.”

Thế là các Tiên Thiên lại đi tấn công. Tiên Thiên của triều đình cũng hành động.

Hai bên lại tranh đấu trên sông Tùng.

Lâm Bắc Phàm dẫn đầu đại quân quan sát tình hình trận chiến, cờ chiến vẫy không ngừng, khí thế càng lúc càng dâng cao, ý chí chiến đấu cũng vậy.

Binh sĩ Giang Nam đã đói đến mức da bụng dán da lưng, hiện giờ còn đang bận nấu cơm để lót bụng, hoàn toàn không có sức kêu gào nên khí thế càng lúc càng yếu, ý chí chiến đấu cũng giảm sút.

Đánh trận chủ yếu dựa vào thực lực. Nếu thực lực đã ổn thì xét đến những phương diện khác.

Ví dụ như hậu cần hay sức chiến đấu, khí thế…

Ai mạnh hơn sẽ là người chiến thắng.

Mặc dù các Tiên Thiên của Giang Nam có thực lực rất mạnh, năng lực phát huy cũng ổn nhưng dưới tình hình khí thế hai bên đối lập thế này, bọn họ vẫn yếu hơn vài phần, khi đánh nhau cũng khó chịu vô cùng.

Giang Nam vương thấy vậy bèn bùng lửa giận, hắn ta cũng đang rất khó chịu.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn màn mưa rả rích, lại mắng: “Cái thời tiết quỷ quái này! Bản vương hận trời mưa!”

Tiên Thiên hai bên lại đánh nhau mất một ngày vẫn chưa phân cao thấp, cuối cùng hai bên bèn thu binh.

Lại tới giờ nấu cơm, mùi thơm hấp dẫn con người ta, hương rượu hương thịt lại bay đến bên bờ bên kia.

Binh lính Giang Nam đói lả, ngửi được mùi hương này thì lại càng đói hơn nữa.

“Bọn họ lại nấu cơm rồi, thơm quá!”

“Còn được ăn thịt uống rượu, quá là xa xỉ! Được làm binh lính của triều đình đúng là hạnh phúc, hâm mộ quá!”

“Cháo của chúng ta nấu xong chưa? Bao giờ mới được ăn đây?”

“Hai hôm nay mới ăn được một bát cháo, chẳng khác gì uống nước!”

“Cháo chưa xong thì ta đã chết trước rồi!”



Giang Nam vương vô cùng sốt sắng, hai hôm nay chẳng làm được gì cả, chỉ bận nấu cháo!

Cứ tiếp tục thế này thì còn đánh trận gì nữa, còn thực hiện đại nghiệp gì nữa?

“Rốt cuộc là nấu xong chưa?” Giang Nam vương thúc giục.

“Vương gia, hết cháo rồi!” Gương mặt Vương Phú Quý lộ vẻ khổ sở.

Giang Nam vương phẫn nộ: “Bản vương có nhiều lương thực vậy mà ngươi lại nói đã hết cháo rồi?”

Vương Phú Quý vội chắp tay nói: “Vương gia, lương thực thì đủ nhưng không có củi lửa! Giờ củi của chúng ta đã ướt hết, ẩm lắm, không thể nhóm lửa được! Chúng ta muốn thu thập củi cũng phải chạy ra khỏi vùng có mưa! Nhưng cứ đi đi về về thế không biết phải tốn biết bao nhiêu thời gian…”

Giang Nam vương lại bừng bừng lửa giận: “Bản vương không muốn nghe ngươi giải thích! Bản vương chỉ muốn trước sáng ngày mai mỗi một binh sĩ đều phải được ăn một bữa no! Nếu không làm được thì xử lý theo quân pháp!”

Vương Phú Quý kinh hãi: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”

Thế là Vương Phú Quý đã dẫn một nhóm binh mã đi kiếm củi. Song đến hôm sau khi trời sáng bọn họ mới mang được vài xe củi về.

Đúng là như muối bỏ biển, hoàn toàn không đủ dùng.

Binh mã Giang Nam lại càng đói hơn, ai cũng nằm trên mặt đất một cách vô lực, xoa bụng với đôi mắt vô thần, trông chẳng khác gì thi thể.

Lúc ấy, đến nói chuyện bọn họ cũng chẳng muốn nói, tốn sức lắm.

Giang Nam vương sốt sắng cực kì, hắn ta bảo: “Kêu mọi người ngâm lương thực với nước rồi uống luôn đi!”

“Nhưng mà vương gia à, như thế thì sao tiêu hóa được…”

“Quan tâm nhiều vậy làm gì, đợi nữa là mọi người chết đói hết đó!”

“Vâng thưa vương gia!”

Thế là bọn họ đem lương thực đi ngâm với nước cho binh sĩ ăn.

Thế nhưng người bình thường ăn gạo sống sẽ rất khó tiêu hóa, mà gạo này lại là gạo cũ, vừa vàng vừa có côn trùng. Các binh sĩ đói lả ăn không nổi dẫn đến những cơn đau kịch liệt.

Ăn đâu tiêu chảy đến đấy, cả người yếu ớt hơn cả ban nãy.

Có một vài binh sĩ đói đến mức không chịu được nữa, cộng thêm việc không đủ dinh dưỡng, cơ thể lại có bệnh nên ăn gạo xong đã toi mạng luôn.

Giang Nam vương thấy vậy bèn lập tức bảo mọi người đừng ăn.

Nhịn đói mấy ngày mà còn ăn gạo sống nữa là người sẽ đi luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK