“Chúng thần vô năng, xin bệ hạ thứ tội!” Các quan lại đều sợ hãi.
“Nếu đã biết mình vô năng vậy cút ngay qua một bên cho trẫm, đừng rước thêm phiền cho trẫm nữa!” Nữ đế quát.
“Bệ hạ, chúng thần đúng là vô năng thật, nhưng…”
Một lão thần đứng ra, chỉ vào Lâm Bắc Phàm và chỉ trích: “Lâm ti nghiệp rõ ràng biết cách mở hộp Thiên Lý Giang Sơn nhưng mãi đến cuối cùng, nếu không phải bệ hạ cho gọi thì hắn vẫn chỉ khoanh tay đứng nhìn ở đó, rõ ràng hắn muốn thấy Đại Võ chúng ta xấu mặt! Lòng dạ hắn thật nham hiểm, bất trung với Đại Võ, gian dối với bệ hạ, xin bệ hạ hãy minh xét!”
“Xin bệ hạ hãy minh xét!” Các quan đồng thanh hô.
Lâm Bắc Phàm ngây người
Hay lắm!
Lại còn dám hắt nước bẩn lên người hắn!
Đổi trắng thay đen, bóp méo thị phi, nghiễm nhiên nói hắn thành có tội!
Không hổ là đám cáo già ở chốn quan trường!
Hắn quả thật có ý đồ khác nhưng cũng không phải vì hắn muốn thấy Đại Võ xấu mặt mà là muốn thấy các quan lại xấu mặt.
Ngay khi bọn họ đều không thể giải quyết được thì bản thân mình đứng ra xoay chuyển tình thế, sau đó vả bôm bốp vào bản mặt của bọn họ.
Ý tưởng chỉ giản dị chân chất như vậy thôi!
“Lâm ái khanh, có chuyện này không?” Vẻ mặt của nữ đế không thay đổi.
Lâm Bắc Phàm chắp tay, đáp trong sự giận dữ vô biên: “Khởi bẩm bệ hạ, tuyệt đối không có chuyện này! Tấm lòng của thần đối với bệ hạ xin có nhật nguyệt làm chứng! Tình yêu của thần đối với Đại Võ cũng có trời đất chứng giám! Thần một lòng tận tụy trung thành, làm sao có khả năng làm ra loại chuyện như vậy được? Xin bệ hạ minh xét!”
Nữ đế nghe vậy, khóe miệng không nhịn được mà co giật.
Các quan trong triều nghe thế khóe miệng cũng giật như bị động kinh.
Nói dễ nghe như thế nhưng kết quả vẫn tham ô nhiều như vậy?
Người có thể vô sỉ nhưng không thể vô sỉ như thế được!
“Lâm ti nghiệp, nếu ngươi đã nói ngươi trung thành tận tụy với bệ hạ và Đại Võ vậy tại sao khi sứ thần làm khó ngươi lại không đứng ra? Bản quan thấy ngươi vốn là tên bụng dạ khó lường thì có!” Lão thần trước đó giận dữ nói.
“Đúng đó! Rõ ràng ngươi muốn thấy Đại Võ mất mặt, thấy bệ hạ mất mặt!” Lại một vị đại thần nữa đứng ra.
“Có phải chột dạ rồi không, á khẩu rồi chứ gì?” Đại thần thứ ba lên tiếng.
“Uổng công bệ hậ ân sủng ngươi như vậy, kết quả ngươi lại không có lòng báo đáp hoàng ân!” Đại thần thứ tư nói.
“Lâm ti nghiệp, ngươi còn mặt mũi gì gặp thánh thượng nữa?”
…
Hiếm khi tìm được một cơ hội, các quan lại tới tấp bỏ đá xuống giếng.
Trong tiếng chỉ trích của các quan, Lâm Bắc Phàm lại thở dài não nề một hơi, cười khổ và đáp: “Các vị đại nhân, các ngươi hiểu lầm hạ quan rồi! Sở dĩ hạ quan không đứng ra ngay lập tức là vì hạ quan tin vào các vị đại nhân, lúc nào cũng tràn đầy niềm tin vào các ngươi hết đó!”
“Tràn đầy niềm tin vào bọn ta á?” Các quan ngây người.
“Đúng vậy, hạ quan vô cùng tin tưởng các vị đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm nói rất dõng dạc.
“Hạ quan tin chỉ một vấn đề nho nhỏ như vậy không thể làm khó được các vị đại nhân có mặt ở đây! Các vị đại nhân đây đều xuất thân tiến sĩ, là những nhân tài nổi trội trong hàng ngàn hàng vạn sĩ tử, cho dù là trí tuệ mưu lược cũng là hạng đứng đầu hiện nay.”
“Hạ quan tin các ngươi nhất định có thể chọc thủng thủ đoạn âm mưu của sứ thân Đa La! Các ngươi làm quan mấy chục năm liền, trải qua đủ các loại nguy hiểm đáng sợ và âm mưu khác nhau chắc chắn có thể xử trí, quyết định kế sách thật tốt!”
“Hạ quan tin không có bất cứ khó khăn nào có thể làm khó được các vị đại nhân ở đây! Các ngươi là rường cột của Đại Võ, là Định Hải Thần Châm của Đại Võ, chống đỡ trời đất của Đại Võ!”
“Cho nên hạ quan vẫn luôn đứng ở phía sau ôm theo tấm lòng tôn kính, ngắm nhìn phong thái xoay chuyển thế cục của các vị đại nhân đây!”
Văn võ bá quan trong triều đều bị mấy lời này của Lâm Bắc Phàm khen phổng mũi.
Hóa ra mình ở trong mắt hắn lại vĩ đại như thế, cao quý như thế à!
Ai ngờ đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm lại đổi đề tài: “Nhưng không ngờ… không ngờ…”
“Không ngờ gì cơ?” Một lão thần hỏi.
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn các quan, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thất vọng vô cùng: “Ta không ngờ chỉ một vấn đề đơn giản như thế đã làm khó các vị đại nhân đây rồi, chuyện này trực tiếp phá hỏng phòng tuyến tâm lý của ta, khiến ta chưa kịp chuẩn bị chút tâm lý nào cả!”
Văn võ bá quan: “Phụt!”
Lâm Bắc Phàm hối hận tột cùng, nói: “Sự việc đột ngột quá, khi ấy ta cũng ngớ người luôn, hoàn toàn không kịp đứng ra, mọi người đã để lộ giới hạn chỉ số thông minh của mình ra mất rồi khiến ta ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có! Thật mất mặt quá!”
Văn võ bá quan: “Hự!”
“Bây giờ nghĩ kỹ lại đúng thật là lỗi của hạ quan!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc tự kiểm điểm lại mình: “Là hạ quan đã đánh giá các vị đại nhân quá cao, hiểu sai về chỉ số thông minh của các ngươi, coi trọng năng lực của các ngươi, ôm theo kỳ vọng không nên có về các ngươi! Kết quả không chỉ tổn thương người mà còn tổn thương mình nữa!
Văn võ bá quan: “Hự!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay xin lỗi: “Xin lỗi các vị đại nhân! Là ta mù mắt, là ta có mắt không tròng khiến các ngươi thất vọng! Cũng xin lỗi bệ hạ, vi thần đã nhìn lầm người cũng khiến người phải thất vọng rồi!”
Văn võ bá quan: “Hự!”
Các quan lại chẳng muốn nói nữa.
Thằng khốn nạn này trên cơ bản đang chỉ hòa thượng chửi là con lừa ngốc, chỉ vào mũi bọn họ chửi là phế vật!
Vẻ mặt bọn họ khó coi như bị táo bón, trong lòng khó ở như vừa ăn phải phân vậy.
Nữ đế ngồi trên long ỷ suýt thì bật cười.
Được lắm!
Lực chiến đấu của Lâm Bắc Phàm này quá mạnh, mồm mép văn vẻ, nói đâu ra đấy, trực tiếp khiến văn võ bá quan bị chửi đến tự kỷ luôn rồi!
Thượng triều nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy bọn họ ngậm bồ hòn làm ngọt đến thế bao giờ!
Sướng! Sướng! Sướng!
Chỉ dựa vào chuyện này nhất định phải thưởng to cho Lâm Bắc Phàm!
“Lâm ái khanh, có câu người không biết không có tội! Ngươi không biết năng lực của các vị đại thần cho nên mới không kịp thời đứng ra, trẫm tha tội cho ngươi!” Nữ đế ho khan một tiếng, cố nén ý cười trong lòng, bảo.
“Đa tạ bệ hạ châm chước!” Lâm Bắc Phàm cảm động muốn rơi nước mắt.
Sắc mặt của các quan lại càng khó ở hơn.
“Các vị đại thần, các ngươi còn lời gì nữa không?” Nữ đế lại hỏi.
Các quan lại đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh hô: “Thần không còn lời gì để nói!”
Chương 57 Vậy mà lại tham ô ngay trên triều đình!
“Tốt! Nếu đã vậy trẫm tiếp tục trọng thưởng cho Lâm ái khanh!”
Tiếp đó, nữ đế lại phun ra một đống phần thưởng bổ thẳng vào mặt Lâm Bắc Phàm làm hắn hoa mắt chóng mặt, các quan lại thì ghen tỵ đến mức mặt mũi vặn vẹo.
Nhưng bởi vì đã có vết xe đổ trước đó nên bọn họ cũng không dám lên tiếng ngăn cản nữa.
Chỉ sợ bị thằng khốn nào đó làm tức chết tươi thôi.
Đối với Lâm Bắc Phàm mà nói có lợi ích thì múc thôi, vì thế hắn lớn tiếng đáp: “Tạ chủ long ân!”
“Tiếp theo cần thảo luận chuyện tiếp đón!”
Nữ đế mở miệng bảo: “Lần này sứ thần của nước Đa La tới chủ yếu là muốn bàn bạc chuyện bồi thường, nên phái người khôn khéo giỏi giang đi tìm hiểu tình hình chi tiết của đối phương! Các vị ái khanh có ứng cử viên nào không?”
Lúc này, Lễ bộ thượng thư đứng ra chắp tay nói: “Bệ hạ, vi thần cảm chuyện này cứ giao cho tân khoa trạng nguyên, Lâm ti nghiệp sẽ thích hợp hơn!”
Lâm Bắc Phàm đang đục nước béo cò lập tức ngây người.
Sao đang yên đang lành lại đùn lên người hắn làm gì?
“Ái khanh, sao lại nói vậy?” Nữ đế liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm và hỏi.
Lễ bộ thượng thư lớn tiếng đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, Lâm ti nghiệp và Cáp Mộc vương tử tuổi tác xấp xỉ nhau, đều là người trẻ tuổi cũng dễ bề tiếp xúc với nhau! Hơn nữa, Lâm ti nghiệp xưa nay nhanh trí, vừa rồi còn phá hỏng thủ đoạn của sứ thần Đa La! Vi thần tin rằng trong quá trình tiếp đón, Lâm ti nghiệp chắc chắn có thể thăm dò được tình hình chi tiết của đối phương!”
Lâm Bắc Phàm đảo trắng mắt, lão già này lại ngấm ngầm làm trò xấu gì đó đây!
Tiếp đón khách nước ngoài cũng chẳng phải công việc tốt đẹp gì cho cam, phải coi đối phương như tổ tiên, hầu ăn hầu uống hầu chơi mà không thể đắc tội.
Hầu hạ tốt là lẽ đương nhiên mà hầu hạ không tốt chính là ngoại giao bất hòa.
Quả thật là vừa tốn sức mà lại chẳng được kết quả tốt!
Công việc tiếp đón như vậy vốn nên giao cho quan viên lâu năm có kinh nghiệm phong phú, chín chắn và thận trọng tới phụ trách.
Đối phương ném nhiệm vụ này cho hắn rõ ràng là muốn thấy hắn xấu mặt!
Đồ lòng dạ nham hiểm!
Nữ đế cũng nhìn thấy dụng tâm của Lễ bộ thượng thư, nhưng nàng lại có vài phần mong đợi vào Lâm Bắc Phàm, hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cảm thấy chuyện này nên giao cho chủ khách tư Lễ bộ tới phụ trách! Hơn nữa, vi thần vừa mới nhậm chức ti nghiệp ở Quốc Tử Giám, công việc bận rộn, thật sự không có cách nào san sẻ cùng bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội!”
Mười mấy đại quan có mặt ở đây khóe miệng đều co rút dữ dội.
Công việc bận rộn… bận cái con khỉ!
Từ sáng đến tối chỉ bận dạy dỗ con bọn họ, bận vơ vét tiền từ trên người chúng nó thì có!
Bây giờ lại càng đáng ghét hơn, còn kéo cả tiểu quận chúa Vân Oanh vào cùng!
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, lớn tiếng nói: “Vi thần cảm thấy chuyện này giao cho Lâm ti nghiệp là thích hợp nhất!”
Hộ bộ thượng thư cũng đứng ra: “Vi thần cũng cảm thấy chuyện này cứ giao cho Lâm ti nghiệp là thích hợp nhất!”
Hình bộ thượng thư cũng đứng ra nốt: “Thần cũng tán thành!”
…
Các quan thi nhau lên tiếng, mạnh mẽ tiến cử!
Không vì cái khác, chỉ vì muốn con bọn họ bớt chịu tội một chút mà thôi!
“Được, chuyện này giao lại cho Lâm ái khanh phụ trách!” Nữ đế lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Phàm rất bất đắc dĩ, lần này thật sự không chạy thoát được rồi!
Đám cáo già này!
Nếu đã như vậy hắn cũng dứt khoát buông thả luôn đi!
“Cảm ơn bệ hạ và các vị đại nhân đã ưu ái! Nhưng chuyện này trọng đại, bổng lộc của vi thần lại có hạn, chỉ sợ tiếp đón không chu toàn, cho nên vi thần muốn xin một khoản công sứ phí!”
“Lời này có lý! Ngươi cần bao nhiêu, trẫm kêu Hộ bộ cho ngươi!” Nữ đế hỏi.
“Thần cần ba mươi vạn lượng ạ!” Lâm Bắc Phàm cúi người lạy.
Tất cả mọi người đều muốn bùng nổ!
“Ba mươi vạn lượng á?”
“Tiếp đón một đám khách nước ngoài cần nhiều như vậy sao?”
“Lâm ti nghiệp, ngươi nói đùa kiểu gì thế?”
…
Khóe miệng của nữ đế cũng co giật.
Tên này lại tới nữa rồi!
Hắn hoàn toàn chỉ muốn tham ô thôi!
Lại còn ngang nhiên tham ô ngay trước mặt các quan và nàng!
Lá gan càng ngày càng lớn đấy!
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất oan uổng: “Các vị đại nhân hiểu lầm hạ quan rồi! Kêu hạ quan tiếp đón sứ thần Đa La vậy hạ quan chắc chắn phải dẫn bọn họ ăn ngon, uống ngon, chơi vui vẻ, phải cho bọn họ được hưởng thụ cảm giác như đang ở nhà, nhưng mấy thứ này đều cần tiền cả!”
“Nơi ở đã có dịch quán nên không nhắc tới nữa!”
“Nhưng ở phương diện ăn uống không thể qua loa được! Tại tửu lâu tốt nhất ở kinh thành chúng ta bình quân mỗi người cần tiêu năm mươi lượng! Chuyến này bọn họ có tận hai mươi người tới, mỗi ngày phải ăn ba bữa, vậy một ngày không cần đến ba nghìn lượng hay sao? Bọn họ đại khái cần ở mười ngày, chỉ tính riêng về phương diện ăn uống đã cần ba vạn lượng rồi!”
“Ngoài ra, khi ăn cơm chắc chắn phải sắp xếp một vài người múa hát biểu diễn. Đoàn múa giỏi nhất ở kinh thành chúng ta một lần đi diễn cần ba nghìn lượng, vậy mười ngày cũng đến ba vạn lượng rồi còn gì!”
“Lỡ như bọn họ còn muốn đi tới thanh lâu tìm các cô nương, vậy chi tiêu càng lớn hơn…”
…
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm nói rất dõng dạc: “Cho nên hạ quan dám hô ba mươi vạn lượng đều là có lý do cả!”
“Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên hạ quan tiếp đón khách nước ngoài, không có kinh nghiệm gì, chuẩn bị thêm ít tiền cũng là lo trước cho khỏi họa mà thôi! Xin bệ hạ và các vị đại nhân hiểu và thông cảm nhiều cho!”
Sắc mặt của mọi người lại vặn vẹo.
Tên này thật mồm mép quá!
Nữ đế nhìn Hộ bộ thượng thư với vẻ mặt không cảm xúc: “Tiền ái khanh, ngươi thấy thế nào?”
Hộ bộ thượng thư mặt đen như đít nồi: “Hồi bệ hạ, trước mắt tài chính eo hẹp, cùng lắm là hai mươi vạn lượng!”
“Thêm chút đi!” Lâm Bắc Phàm đáp.
Hộ bộ thượng thư sa sầm mặt mũi, phất tay áo nói: “Chỉ có hai mươi vạn thôi, nhiều hơn không có đâu!”
“Được! Vậy hai mươi vạn!” Nữ đế lớn tiếng bảo: “Lâm ái khanh, sau khi cầm được khoản tiền này hãy tiếp đón các sứ thần Đa La cho tốt, đồng thời thăm dò thực hư, đừng làm phụ lòng trông đợi của trẫm đối với ngươi!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Tuy không lấy được ba mươi vạn, nhưng lấy được hai mươi vạn trong lòng vẫn sướng lắm!
Chương 58 Cần móc tiền cứ nói một tiếng, bản quan chưa từng từ chối ai cả!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Bắc Phàm nhận được khoản tiền hai mươi vạn lượng, sau đó cười tủm tỉm đi tới dịch quán tiếp đón các sứ thần Đa La.
“Cáp Mộc vương tử và các các vị khách quý từ xa tới đây, mấy ngày nay sẽ do ta tiếp đón các vị! Ta sẽ dẫn các vị đi ngắm nhìn sự phồn hoa của kinh thành Đại Võ này, trải nghiệm phong tục tập quán và cả non sông tươi đẹp ở Đại Võ ta nữa!”
“Hóa ra là Lâm ti nghiệp trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có ngươi hướng dẫn đúng là rất tốt!” Cáp Mộc vương tử cười bảo.
“Cáp Mộc vương tử khách sáo rồi, đây là vinh hạnh của ta!” Lâm Bắc Phàm cũng cười.
Đôi bên đều vô cùng khách sáo.
“Bây giờ đã là buổi sáng chắc hẳn các vị đều đã đói rồi phải không, ta dẫn mọi người đi ăn sáng, sau khi ăn xong chúng ta cùng dạo phố ngắm cảnh, được không?” Lâm Bắc Phàm cười hỏi.
“Vừa đúng ý ta!” Cáp Mộc vương tử cười nói.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người chậm rãi ra ngoài.
Trên đường lại đụng phải tiểu quận chúa Vân Oanh.
Lúc này nàng mặc một bộ đồ hoa lệ màu xanh biếc, lúc chạy bộ đồ khẽ tung bay trong gió, cả người thoạt nhìn trẻ trung dồi dào sức sống, còn vô cùng đáng yêu.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Bắc Phàm nghi ngờ.
“Nghe nói ngươi phải tiếp đón khách nước ngoài cho nên ta tới ăn chực uống chực với ngươi đó!” Tiểu quận chúa nghiến hàm răng nhỏ.
Lâm Bắc Phàm có hơi sửng sốt.
Hay thật!
Tiểu quận chúa thật không hổ là một người có tâm hồn ăn uống, vừa nghe đến ăn đã lập tức chạy ra ngay.
“Ta đang tiếp đón khách quý, không có cách nào quan tâm ngươi đâu!” Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng bảo.
“Yên tâm, ta tự biết chừng mực mà! Ngươi cứ làm chuyện của ngươi, ta chỉ theo phía sau ăn là được rồi!” Tiểu quận chúa nghiêm túc nói.
“Vị này là…” Cáp Mộc vương tử hỏi.
Lâm Bắc Phàm giới thiệu thân phận của tiểu quận chúa.
Cáp Mộc vương tử lại rất nhiệt tình: “Đi chung đi! Thêm người thêm vui!”
Vì thế mọi người cùng nhau ra ngoài.
Chưa đến một lúc Lâm Bắc Phàm đã dẫn mọi người tới một tiệm ăn sáng ngoài trời.
“Cáp Mộc vương tử và cả các vị khách quý!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Nơi này chính là tiệm ăn sáng Lương Ký nổi tiếng gần xa ở kinh thành, đồ ăn sáng ở đây nấu vô cùng chính tông, bánh quẩy, bánh bao, sữa đậu nành, xíu mại thứ gì cũng đủ cả, đều là bữa sáng điển hình ở Đại Võ chúng ta!”
Tiểu quận chúa kéo Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi dẫn tới khách quý tới ăn cái này á hả?”
“Đương nhiên rồi?” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa gật đầu.
Tiểu quận chúa nôn nóng: “Sao lại cho khách quý ăn món này? Mấy thứ này rẻ thối, sẽ bị người ta cười mất!”
“Tiểu quận chúa, vậy là ngươi có điều chưa biết!” Lâm Bắc Phàm tự tin bảo: “Ngươi nghĩ xem, bọn họ đều là khách quý tới từ nước Đa La, có sơn hào hải vị gì mà chưa từng ăn qua! Chắc chắn đã ăn nhiều đến muốn ói rồi! Bọn họ tới quê hương nước khác nhất định sẽ muốn thử những món khác nhau, cho nên ta dẫn bọn họ tới ăn bữa sáng của Đại Võ không phải là gãi đúng chỗ ngứa rồi sao?”
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Ừm, ngươi nói… hình như cũng hơi có lý đấy!”
“Chắc chắn có lý rồi!”
Lâm Bắc Phàm đi qua đó, cười bảo: “Mời mọi người ngồi! Muốn gì cứ thoải mái chọn nhé, đảm bảo đủ hết!”
Cáp Mộc vương tử phất tay: “Mọi người ngồi xuống cả đi!”
Mọi người gọi món, mười mấy người đàn ông trên cơ bản đã bao trọn cả quán ăn sáng.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhìn tất cả chuyện này.
Đồ ăn sáng ở nơi này ngon rẻ sạch, lượng lớn bao no, một bữa không đến mười lượng bạc, toàn bộ phần còn lại đều sẽ chui vào trong túi hắn.
Sau khi ăn xong, Lâm Bắc Phàm hỏi: “Cáp Mộc vương tử, các vị khách quý, đồ ăn sáng ở đây thế nào?”
“Vị không tồi, cảm ơn đã chiêu đãi!” Cáp Mộc vương tử khách sáo đáp.
“Nào có! Đây là chuyện nên làm thôi, ha ha!”
Ăn xong bữa sáng, mọi người bắt đầu chính thức dạo phố.
Sứ thần Đa La nhìn trái ngó phải, đồ ở đây đối với bọn họ mà nói vô cùng mới mẻ.
Đúng lúc này, một sứ thần quý tộc nhìn trúng một bình hoa tinh xảo, chơi trong tay thật sự thích không nỡ buông nhưng tốc độ moi tiền lại vô cùng chậm, còn nhiều lần nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
“Lâm đại nhân, ngươi cảm thấy bình hoa này thế nào?”
“Không tồi, đẹp lắm!”
“Nhưng đến hai mươi lượng bạc lận!”
“Rất đáng giá!”
…
Liên tục nói lại không ngừng ám thị, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng không nhìn nổi nữa: “Hay là… ta móc tiền trả hộ ngươi nhé!”
Sứ thần quý tộc mừng rỡ: “Hả? Thế thì lại ngại quá!”
“Không cần khách sáo!”
Trong ánh mắt ngơ ngác của đối phương, Lâm Bắc Phàm duỗi tay tới, thò vào trong túi của sứ thần quý tộc rồi móc một túi bạc ra, sau đó lại lấy ba mươi lượng bạc từ trong túi giao cho chủ quán bán bình hoa: “Khổi cần thối!”
Chủ quán vô cùng biết ơn: “Cảm ơn Lâm đại nhân!”
“Không có gì!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đặt túi tiền về lại túi của sứ thần quý tộc đó.
Sứ thần quý tộc mặt mày vặn vẹo: “Ta cũng cảm ơn Lâm đại nhân nhé!”
“Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà, Ha La đại nhân không cần khách sáo!” Lâm Bắc Phàm cười khiêm tốn, bảo: “Còn các vị khách quý đây nữa, nếu cần móc tiền cứ việc gọi một tiếng, bản quan chưa từng từ chối ai bao giờ!”
Khóe miệng của mọi người cùng co rút: “Cảm ơn Lâm đại nhân!”
Chương 59 Đại Võ chúng ta lấy béo làm tiêu chuẩn cái đẹp!
Trải qua một trận ầm ĩ như vậy của Lâm Bắc Phàm, các sứ thần Đa La gặp được thứ mà mình yêu thích đều chủ động móc tiền ra.
Không dám làm phiền hắn, chỉ sợ tiền của mình lại bớt mất một phần.
Tiểu quận chúa cũng ngớ người, vậy mà còn có cách moi tiền như vậy nữa sao?
Hay thật, nàng chưa từng thấy một quan ngoại giao nào giúp khách nước ngoài móc kiểu kiểu đó hết!
Nàng kéo Lâm Bắc Phàm tới một góc, vội hỏi: “Lâm Bắc Phàm, sao ngươi có thể để khách quý tự mình trả tiền được?”
“Tại sao không thể?” Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Người này kêu ta moi tiền, ngươi kia kêu ta bỏ tiền, ta có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho bọn họ tiêu, cho nên ta nhất định phải lập tức chặt đứt suy nghĩ vớ vẩn này của bọn họ!”
“Ngươi làm như thế lỡ như người ta nổi giận chạy tới tố cáo với nữ đế tỷ tỷ thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi, ta sẽ không cho bọn họ cơ hội đó đâu!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng tự tin, dù sao kêu hắn bỏ tiền là chuyện tuyệt đối không có khả năng!
Vì số tiền tiết kiệm được này đều là khoản tiền tham ô của hắn, cho nên có thể tiết kiệm được thì cứ cố hết sức mà tiết kiệm!
Sau khi chơi một vòng đã đến giờ cơm trưa, Lâm Bắc Phàm lại dẫn mọi người về tiệm ăn sáng Lương Ký, nói với vẻ vô cùng hào phóng: “Các vị khách quý, tiệm ăn sáng Lương Ký đã được ta bao cả rồi, cứ thoải mái chọn và ăn vô tư nhé, đừng khách sáo với bản quan!”
“Lâm đại nhân, tại sao lại là tiệm ăn sáng Lương Ký nữa vậy?” Một người không nhịn được mà hỏi.
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Vừa rồi Cáp Mộc vương tử nói vị ở đây không tồi nên ta dẫn mọi người tới nếm lại thôi!”
Cáp Mộc vương tử méo xệch miệng, ta chỉ nói một câu khách sáo mà ngươi còn coi là thật!
Vì thế mọi người lại ăn một bữa bánh bao, bánh quẩy và sữa đậu nành.
Đến giờ cơm tối.
“Lâm đại nhân, cơm tối sẽ không phải lại tới tiệm ăn sáng Lương Ký nữa đấy chứ?” Một sứ thần không kiềm được mà hỏi ra.
Hôm nay ăn mười mấy cái bánh, uống thêm một xô sữa đậu nành, hắn ta cũng đã sợ lắm rồi.
“Yên tâm, tuyệt đối không phải!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hắn đóng cửa rồi nên chúng ta tới tửu lâu thôi!”
“Vậy ta yên tâm rồi!” Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Cáp Mộc vương tử và các vị khách quý, hoạt động tối nay sẽ khá phong phú đấy! Không chỉ có rượu ngon và các món ăn ngon để hưởng thụ mà còn có biểu diễn ca múa nhạc nữa! Ngoài ra, ta còn gọi vài người đẹp tới tiếp đón…”
Mọi người có mặt ở đó đều sáng mắt lên.
“Oa! Có rượu ngon thức ăn ngon, có biểu diễn ca múa nhạc lại còn có cả người đẹp tiếp đón?”
“Lâm đại nhân, ngươi thật hiểu lòng ta quá! Khà khà…”
“Ta biết ngay mà, Lâm đại nhân chắc chắn sẽ không khiến ta thất vọng đâu!”
“Cả người ta đều sống lại luôn rồi này!”
…
Ngay cả Cáp Mộc vương tử cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Lâm đại nhân thật tốn kém quá!”
Lâm Bắc Phàm cúi đầu khiêm tốn: “Chủ yếu là trước đó tiếp đón không được chu toàn cho lắm khiến trong lòng áy náy, cho nên mới đặc biệt sắp xếp trò vui cho mọi người, mong mọi người có thể tha thứ cho sự sơ suất trước đó của ta!”
“Không cần xin lỗi, chúng ta hiểu mà!”
“Chúng ta mau đi thôi!”
…
Vì thế dưới sự dẫn đường của Lâm Bắc Phàm, mọi người đến một tửu lâu có hơi tồi tàn.
Ăn thì là cơm tập thể, uống cũng là nước rượu gạo, nhưng so với hai bữa cơm ban ngày không biết đã tốt hơn bao nhiêu rồi.
“Các vị, trước khi ăn cơm chúng ta cùng thưởng thức biểu diễn ca múa đã nhé!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, chỉ thấy một lão già mặc đồ trắng dẫn theo hai thứ không biết là người hay quỷ đi vào.
Sau đó, lão già áo trắng cầm một cái kèn nhỏ ra sức thổi.
Âm thanh tràn đầy lực xuyên thấu vang vọng khắp tửu lâu, những người có mặt ở đó đều cảm thấy da gà da vịt nổi hết lên, sau đó đổ rầm rầm xuống đất.
Trong tiếng nhạc này, hai cái thứ không biết là người hay quỷ đó bắt đầu nhấc chân nhảy.
Trong tửu lâu tràn ngập bầu không khí kỳ quái.
Cáp Mộc vương tử mang vẻ mặt chán ghét: “Đây là nhạc cụ gì thế, nghe cứ như gọi hồn ấy!”
“Đây là nhạc cụ truyền thống của nước ta, kèn Xô na!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Có câu trong trăm loại nhạc cụ Xô na là nhất! Lần đầu nghe không hiểu ý tứ trong điệu nhạc, nghe nhiều rồi lại thấy trong quan tài chính là mình! Cho nên ta mời thợ thổi kèn Xô na hay nhất tới đây biểu diễn cho mọi người nghe đấy!”
“Còn điệu múa kia là gì vậy?” Cáp Mộc vương tử lại hỏi.
“Tên của điệu múa này là gọi hồn, là điệu múa truyền thống được lưu truyền rộng rãi nhất trong dân gian nước ta, bất cứ người nào cho dù là khi còn sống hay sau khi đã chết đều sẽ nhìn một lần, chủ yếu là để nâng cao khả năng hoạt động của đầu óc, khiến linh hồn có cõi đi về!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Điệu múa này phối hợp với kèn Xô na đúng là nhất đấy nhé! Sau khi các vị xem xong có phải đã có tinh thần hơn rồi không?”
Cáp Mộc vương tử nghẹn họng nhìn trân trối: “Đâu chỉ tinh thần, còn cả thần kinh nữa cơ!”
“Ừm!” Mọi người gật đầu trong sự kinh hãi.
Tiểu quận chúa ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm kéo hắn một cái, cố nhịn cười nhỏ giọng bảo: “Sao ngươi lại kéo đội ma chay tới đây?”
“Vì rẻ chứ sao, biểu diễn một lần mất có mấy lượng bạc, ta không mời bọn họ thì mời ai?” Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp.
“Nhưng người ta cũng đã qua đời đâu, ngươi làm như vậy thật sự ổn không đó!” Tiểu quận chúa hỏi.
“Cho bọn họ thưởng thức phong cảnh sau khi chết thôi, có gì không hay nào?” Hắn hỏi ngược lại.
“Hừ! Khuyên ngươi ngươi lại không nghe, ta mặc kệ ngươi đấy!” Tiểu quận chúa tức anh ách quay đầu đi, vùi đầu ăn uống điên cuồng.
Sau thời gian nửa nén hương, màn biểu diễn ma chay mất trí cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Được rồi, mọi người có thể ăn cơm!”
“Cái đó… Lâm đại nhân, người đẹp thì sao?” Một sứ thần không nhịn được mà hỏi.
“Ối! Suýt thì ta quên mất!” Lâm Bắc Phàm vỗ tay.
Từ bên ngoài có mười mấy nữ nhân già với dáng người mập mạp, thân hình đồ sộ nhưng lại trang điểm lộng lẫy đi vào.
“Các vị đại gia, cuối cùng các ngươi cũng tới, thật sự để nô gia đợi lâu lắm rồi đó!”
“Tới đây tới đây, chúng ta cùng nhau vui vẻ nào!”
“Tối nay không cần thương tiếc người ta đâu, được không?”
…
Mọi người có mặt ở đó đều phun ra một ngụm máu tắc lâu trong họng.
Cáp Mộc vương tử kinh hãi há to miệng: “Lâm đại nhân, đây là người đẹp mà ngươi nói đó hả?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên rồi!”
“Nhưng bọn họ béo quá rồi thì phải?”
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đáp: “Đại Võ chúng ta lấy béo làm tiêu chuẩn cái đẹp!”
Mọi người: “Vãi!”
“Nhưng đâu chỉ béo mà còn già nữa mà…”
Lâm Bắc Phàm vẫn mỉm cười như cũ: “Đai Võ chúng ta coi già là hơn cả, càng già càng được ưa chuộng!”
Mọi người: “Trời má!”
“Lâm đại nhân, tại sao ngươi không gọi một người cho mình?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ hiên ngang chính trực: “Bản quan không gần nữ sắc!”
Mọi người: “Vãi vãi vãi…”
Chương 60 Nếu hắn đã tham tiền vậy chúng ta mua chuộc hắn đi!
Cuối cùng, hiển nhiên mọi người đều hào hứng đi đến mà chán nản ra về.
Tiểu quận chúa thì lại vui vẻ chạy vào trong hoàng cung nói lại chuyện đã trải qua hôm nay cho nữ đế biết.
“Nữ đế tỷ tỷ, nói với ngươi chuyện này cực kỳ thú vị luôn!”
“Hôm nay ta cùng Lâm Bắc Phàm đi tiếp đón sứ thần nước Đa La, ngươi biết Lâm Bắc Phàm đã làm gì những gì không?”
“Bữa sáng mời người ta đến tiệm ăn sáng Lương Ký ăn sáng, buổi trưa lại mời người ta đến tiệm ăn sáng Lương Ký tiếp, buổi tối thì mời người ta đến một tửu lâu tồi tàn ăn cơm tập thể, uống rượu gạo pha nước!”
“Trời đất ơi, tổng cộng tốn còn chưa đến năm mươi lượng đã tống cổ người ta đi rồi!”
“Lúc cơm tối hắn còn mời một đội ma chay tới thổi kèn Xô na và múa gọi hồn! Người ta còn chưa chết mà đã phải chịu cực khổ rồi, suýt chút nữa dọa các sứ thần sợ hồn bay phách lạc! Ha ha…”
“Cuối cùng, hắn còn mời một đám nữ nhân vừa béo vừa già vừa xấu tới đón tiếp nữa chứ!”
“Nữ đế tỷ tỷ, ngươi biết Lâm Bắc Phàm đã lừa các sứ thần thế nào không? Hắn… hắn lại nói hoàng triều Đại Võ chúng ta lấy béo làm tiêu chuẩn cái đẹp, coi già là hơn cả, lừa đám sứ thần sợ ngây người như phỗng!”
“Hôm nay thật sự hài quá trời, ha ha…”
Nữ đế nghe xong cũng sững sờ: “Lâm Bắc Phàm này… làm bậy như vậy sao?”
Tiểu quận chúa ôm bụng cười: “Chỉ có hơn chứ không có kém, vẫn còn rất nhiều chuyện ta vẫn chưa nói đâu! Ha ha…”
“Trời đất ơi!” Nữ đế mệt mỏi đỡ trán.
Nàng hoàn toàn không ngờ Lâm Bắc Phàm lại chơi bậy như vậy đấy!
Vậy mà hắn lại dùng loại cách khiến người giận sôi như thế để tiếp đón các sứ thần nước ngoài, thế này đồn ra ngoài còn ra thể thống gì nữa?
Cho dù ngươi muốn tham cũng đừng tham như vậy chứ?
Tốt xấu gì cũng cho người ta ăn một bữa tử tế đi!
Bây giờ nàng cũng đã cảm thấy xót xa thay các sứ thần Đa La rồi đấy.
Mà đây cũng không phải chuyện nhỏ đâu!
Nếu xử lý không tốt sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao của hai nước, có khả năng lại đánh nhau ấy chứ!
Mà Lâm Bắc Phàm cũng có thể vì chuyện này mà bị kết tội đuổi về vườn.
“Vân Oanh, ngươi giúp ta trông chừng hắn, đừng để hắn làm loạn!”
“Nữ đế tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ canh chừng hắn sát sao!”
Tại một bên khác, trong dịch quán.
Đám người Cáp Mộc vương tử đều trở về với vẻ mặt khó coi.
Vốn nước bọn họ thua trận tâm trạng đã không thoải mái rồi, vất vả lắm mới ra ngoài du lịch một chuyến để bớt sầu, giải tỏa tâm trạng buồn bực, nhưng lại bị một viên quan nhỏ của đối phương chơi đùa như thế.
Nếu không phải có thể kiềm chế được thì bọn họ đã nổi điên ngay tại trận rồi.
Cáp Mộc vương tử đã hạ quyết tâm, đợi khi gặp lại nữ đế nhất định sẽ cáo trạng Lâm Bắc Phàm.
Ngay đúng lúc này, một người đi vào chắp tay cung kính nói: “Vương tử điện hạ, chuyện ngươi kêu ta điều tra đã tra được rõ ràng rồi! Trong các văn võ bá quan của Đại Võ, người có quyền lực lớn nhất lần lượt là…”
Đối phương đọc ra một danh sách tên rất dài và chức quan của bọn họ.
Cáp Mộc vương tử nhíu mày: “Mấy người này đều là hạng cáo già, làm quan mấy chục năm lòng dạ cực sâu, muốn mua chuộc bọn họ cũng không dễ!”
Mục đích quan trọng nhất trong chuyến đi này của bọn họ là tới để đàm phán, thương lượng về chuyện đền tiền.
Bọn họ thân là nước thua trận phải đền tiền, đương nhiên số tiền đền càng ít càng tốt.
Cho nên để thực hiện được mục tiêu này bọn họ dự định mua chuộc một, hai trọng thần giúp mình lên tiếng.
“Còn có ứng cử viên nào khác không?” Cáp Mộc vương tử hỏi.
“Có! Là tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm!”
“Vậy mà lại là hắn à?” Cáp Mộc vương tử nhíu mày chặt hơn, trong lòng trào lên cảm giác ghê tởm.
“Vương tử điện hạ, tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm vô cùng được nữ đế ân sủng!”
“Từ lúc hắn đỗ trạng nguyên cho tới nay chỉ ngắn ngủi chưa tới một tháng đã thăng nửa bậc quan, được nữ đế ban thưởng một phủ đệ xa hoa cực phẩm, thêm mấy vạn lượng bạc trắng, lụa là gấm vóc mấy chục xếp, rượu ngon cung đình mấy chục vò, mỗi ngày được Ngự Thiện Phòng đặc biệt cung cấp đồ ăn, có một chiếc xe ngựa cực tốt, lại thêm cả ngựa Đại Uyên…”
Cáp Mộc vương tử nghe mà mí mắt giật đùng đùng.
Cảm thấy quá nhiều chứ sao nữa!
Cho dù hắn ta là vương tử tôn quý của một nước thì phần thưởng được hưởng cả đời này cũng không thể so được với thu hoạch trong vài ngày này của Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta lại không thể so được với một tên quan tép riu lục phẩm nho nhỏ!
“Được thưởng nhiều như vậy chắc hẳn hắn rất có năng lực đúng không?” Cáp Mộc vương tử hỏi trong sự ghen tỵ.
“Khởi bẩm điện hạ, bởi vì thời gian Lâm Bắc Phàm làm quan ngắn nên năng lực của hắn vẫn chưa hoàn toàn thể hiện hết ra ngoài! Nhưng đối phương còn rất trẻ tuổi, trong vòng ba năm thi đâu đậu đó vậy bản thân hẳn cũng khác với tầm thường!”
“Ừm!” Cáp Mộc vương tử gật đầu, nghĩ đến buổi tảo triều hôm qua đối phương dễ dàng phá hỏng được thủ đoạn của hắn ta, cũng biết người này chắc chắn không đơn giản.
“Ngoài ra, Lâm Bắc Phàm còn một đặc điểm đó chính là tham tiền!”
“Tham tiền?” Vương tử sững sờ.
“Hắn cực kỳ tham! Dân gian đồn ầm lên rằng hắn thông qua hai lần xét nhà đã tham ô hơn hai trăm vạn lượng! Trong khoảng thời gian nhậm chức ti nghiệp ở Quốc Tử Giám lại tham ô thêm hai trăm vạn lượng nữa từ tay các sĩ tử!”
“Thông qua nội ứng còn biết được đối tượng đã nhận hai mươi vạn lượng từ Hộ bộ làm phí tiếp đón! Sau một ngày này hắn chỉ móc ra chưa đến trăm lượng bạc, phần còn lại chỉ sợ đều bị hắn cuỗm hết rồi!”
Cáp Mộc vương tử nghĩ đến trải nghiệm ngày hôm nay, khóe miệng lại co giật vài cái: “Đúng là rất tham, hơn nữa còn là lòng tham không đáy!”
Thế nhưng lúc này, hắn ta lại cảm thấy Lâm Bắc Phàm thuận mắt đến vậy.
“Bạc của chúng ta có hạn, cứ chọn Lâm Bắc Phàm đi!”
“Một là người này được nữ đế sủng ái, có quyền lên tiếng. Hai là vô cùng lòng tham không đáy, dễ bỏ tiền mua chuộc. Ba là hắn đang tiếp đón chúng ta, dễ bề tiếp cận hơn, là ứng cứ viên mục tiêu tốt nhất!”
“Chỉ cần mua chuộc được hắn sẽ vô cùng có lợi cho việc đàm phán vài ngày sau.” Cáp Mộc vương tử tự tin bảo.
“Điện hạ nói đúng!”