Vẻ mặt của Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu có hơi mất tự nhiên, trên gương mặt hơi nhăn nheo nặn ra một nụ cười khá miễn cưỡng, chắp tay nói: “Lâm đại nhân, còn không phải lão phu không có việc không lên điện Tam Bảo hay sao, có vài chuyện muốn bí mật nói với Lâm đại nhân! Đúng rồi, đây là một ít quà mà lão phu mang tới, mong đại nhân nhận cho!”
Lâm Bắc Phàm nhìn qua, phát hiện quà mà Cao Thiên Diệu mang tới thật sự không ít.
Có văn phòng tứ bảo, có thư họa, có tranh chữ, còn có cả ngọc điêu khắc, thoạt nhìn toàn là món quà phong nhã nhưng giá trị lại vô cùng xa xỉ.
Ví dụ như bức tranh chữ đó chính là tác phẩm của một vị đại sư, giá thị trường đã hét đến sáu nghìn lượng bạc rồi.
Những thứ khác cũng có giá trị tương đương.
Có thể nói, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng đã tốn khá nhiều tâm tư cho phần quà này.
“Vậy mà lại là quà của Cao đại nhân à, vậy bản quan xin mặt dày nhận lấy! Đại Lực, mấy thứ này đều là đồ tốt, trực tiếp chuyển vào trong thư phòng cho ta!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.
“Vâng, thưa thiếu gia!”
Đại Lực và Tiểu Thúy cùng chuyển đồ ra đằng sau.
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm không có vẻ gì là bất mãn, còn nhận đồ của mình, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu mới lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, Tiểu Thúy bưng trà lên rồi che trái che phải, chỉ còn lại hai người Lâm Bắc Phàm.
“Bây giờ đã không còn ai nữa, Cao đại nhân có lời gì thì cứ nói thẳng đi, hạ quan xin rửa tai lắng nghe!”
“Khụ khụ, Lâm đại nhân, bản quan nói thẳng vào vấn đề nhé, lần này bản quan đại diện cho Cao gia ở Bắc Vực!”
Ánh mắt của Cao Thiên Diệu trở nên nghiêm túc nhưng vẻ mặt vẫn không được tự nhiên cho lắm, hắn ta nhỏ giọng nói: “Cao gia ở Bắc Vực chúng ta hy vọng có thể nhận được độc quyền bán xi măng, vẫn mong ngươi dàn xếp cho một chút!”
Lâm Bắc Phàm cười thầm, ngươi cũng có lúc cầu đến ta cơ đấy!
Cao gia ở Bắc Vực là một thế gia đại tộc truyền thừa hơn nghìn năm nay!
Gia tộc này vô cùng giỏi, mỗi một triều đại và mỗi một thế hệ đều bồi dưỡng ra rất nhiều người trí thức ưu tú vào triều làm quan, thực lực vô cùng hùng hậu.
Lúc thực lực lớn mạnh nhất, trong triều đình có một phần ba người đều là người của bọn họ, ảnh hưởng đến chính sách của cả một quốc gia, ngay cả hoàng đế đương triều cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc.
Chỉ là sau đó cùng với chế độ khoa cử được mở rộng, còn có phổ cập sách vở nên địa vị của bọn họ đã giảm mạnh, nhưng sức ảnh hưởng đối với triều đình vẫn vô cùng to lớn như cũ.
Cao Thiên Diệu chính là đại diện kiệt xuất nhất ở thế hệ này của bọn họ, làm đến vị trí thượng thư nhị phẩm đương triều, có thể coi là quyền cao chức trọng, phúc đến toàn bộ gia tộc.
Bất cứ thế gia đại tộc nào phát triển cũng đều cần tiền tài.
Vừa vặn lúc này, Lâm Bắc Phàm đẩy ra một thần khí như xi măng này, ai có thể bỏ qua cho được?
Cho nên Cao gia ở Bắc Vực đã động lòng rồi, giựt giây Cao Thiên Diệu tới đây.
Dù Cao Thiên Diệu có không bằng lòng đến đâu nhưng vì Cao gia nhất định phải tới đây tặng quà cho Lâm Bắc Phàm và cầu hắn giúp việc.
“Cao đại nhân, chuyện này có hơi khó giải quyết nha!”
Lâm Bắc Phàm nhún vai, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Trên hoàng bảng đã viết cả rồi, mười người cống hiến nhiều nhất mới có thể nhận được độc quyền bán xi măng, nếu bản quan không làm việc dựa theo quy tắc vậy đó chính là khi quân phạm thượng, đây chính là tội rớt đầu đấy, bản quan không gánh nổi đâu!”
Cao Thiên Diệu đảo trắng mắt nhìn hắn.
Chuyện khi quân phạm thượng ngươi làm còn ít sao?
Bản quan cũng chẳng thèm nói ngươi!
“Lâm đại nhân, bản quan cũng biết chuyện này khó cho nên bản quan chỉ hy vọng ngươi dàn xếp trong phạm vi quy tắc cho phép, ví dụ như…”
Cao Thiên Diệu nhỏ giọng bảo: “Có thể nói cho lão phu biết trước mắt độ cống hiến của Cao gia xếp hạng mấy, phía trước có những ai, đã cống hiến bao nhiêu! Như vậy lão phu cũng dễ làm việc hơn!”
Nói xong, hắn ta móc ra tờ ngân phiếu mười vạn lượng từ trong lòng.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Cao đại nhân, thêm tí đi!”
Khóe miệng của Cao Thiên Diệu giật một cái, lại móc thêm hai tờ ngân phiếu nữa ra, gom đủ hai mươi vạn lượng.
“Cảm ơn Cao đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhét tiền vào trong lòng: “Cao đại nhân đã hào phóng vậy hạ quan cũng không thể nhỏ nhen, ta sẽ nói cho ngươi biết vậy!”
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng bảo: “Trước mắt độ cống hiến của nhà họ Cao các ngươi xếp hạng mười hai, về phần những người xếp trước Cao gia lần lượt là… số cống hiến của bọn họ lần lượt là…”
Cao Thiên Diệu nghe xong mà sợ bay màu: “Không ngờ mấy đại tộc đó lại chịu chơi như vậy, có vài tay thương gia bình thường toàn im hơi lặng tiếng, vậy mà lại có tiền như thế.”
Chương 432 Là ngươi kêu ta ra giá mà
Lâm Bắc Phàm lắc đầu thở dài: “Bản quan cũng không ngờ, chỉ có thể nói là núi còn có núi cao hơn, nếu không phải thần khí xi măng này hiện ra ở nhân thế thì chỉ sợ không thể lôi được bọn họ ra ngoài!”
“Cảm ơn Lâm đại nhân đã nói, bản quan sẽ về chuẩn bị ngay!”
Cao Thiên Diệu vội vàng chạy về, rõ ràng là muốn điên cuồng cày điểm cống hiến để lọt vào mười hạng đầu.
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng rời đi của đối phương mà mừng thầm trong lòng.
Thật ra độ cống hiến của Cao gia đã xếp hạng tám rồi, có thể nói là vị trí khá cao.
Nhưng người biết chuyện này chỉ có mấy người và đều đã bị Lâm Bắc Phàm hạ lệnh cấm nói, không thể tiết lộ ra ngoài.
Cứ như vậy, không gian có thể hành động cũng lớn hơn!
Có thể thuận tay vớt tiền, còn có thể kiếm thêm chút vật tư, cớ sao lại không làm?
Lâm Bắc Phàm từ từ nếm trà, đang định về thư phòng tiếp tục hưởng thụ thì Đại Lực lại vào nói: “Thiếu gia, Hộ bộ thượng thư Tiền đại nhân đã tới, hắn ta nói có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười, lại có tiền tặng tới cửa nữa rồi!
Sau lưng Hộ bộ thượng thư Tiền đại nhân thật ra cũng có bóng dáng của thế gia.
Có lẽ có thể nói trên cơ bản sau lưng các quan lớn quan trọng trong triều đều có bóng dáng của thế gia đại tộc.
Bằng không bọn họ cũng không thể dễ dàng bò lên vị trí cao được như vậy.
Thế gia đại tộc giúp bọn họ nắm giữ quyền lực to lớn, bây giờ đã đến lượt bọn họ báo đáp.
“Mau mời vào!”
Trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Bắc Phàm bí mật tiếp đón rất nhiều người.
Bọn họ đều muốn nghe ngóng tình hình độ cống hiến từ chỗ hắn, thậm chí hy vọng hắn tiếp tục giúp bọn họ lấy được độc quyền buôn bán.
Lâm Bắc Phàm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhận hết toàn bộ viên đạn bọc đường này.
Độ cống hiến của các bên có thể nói ra để bọn họ đi cày điểm cống hiến tiếp, nhưng độc quyền buôn bán thì đừng hòng nghĩ đến.
Để giành được độc quyền buôn bán xi măng mà có người còn tới hai lần, thậm chí là ba lần, mỗi lần đều mang theo thành ý.
Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm đã nhẹ nhàng vớt được năm trăm vạn lượng bạc rồi.
Mà các thương nhân lớn và thế gia có được thông tin về độ cống hiến từ chỗ Lâm Bắc Phàm, sau khi trở về lập tức chuẩn bị vật tư để cày điểm cống hiến, ngươi vừa hát xong thì ta lên sân, nối liền mãi không dứt!
Vì thế, vật tư được ủng hộ để xây thành trì mới càng ngày càng nhiều, nhưng nhiều đến mức độ nào?
Nhiều đến mức Lâm Bắc Phàm còn có thể quay sang chăm sóc cả triều đình luôn.
Toàn bộ lương thực đã bỏ ra cho đợt cứu trợ thiên tai trước đó vậy mà lại bổ sung về hết, còn hơi dư ra!
Về phần những vật tư khác lại càng dồi dào không ít.
Việc này cũng làm chấn động cả triều đường!
Tại buổi tảo triều, nữ đế kích động biểu dương Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, trẫm giao chuyện này cho ngươi làm thật sự quá đúng, ngươi không chỉ hoàn thành viên mãn công tác chuẩn bị vật tư mà còn khiến triều đình ta sung túc hơn! Giỏi, giỏi lắm! Công này tạm thời ghi nhớ, sau này sẽ gộp chung luận công ban thưởng!”
“Tạ bệ hạ!: Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, không chỉ triều đình giàu mà mình cũng giàu luôn!
Nhưng ngay sau đó, hắn đã cảm thấy sau lưng lạnh toát giống như bị người nhìn chằm chằm vậy.
Đến tối, Lại bộ thượng thư lão Thiên Diệu chạy tới cửa khởi binh vấn tội, chỉ thấy hắn ta nổi giận đùng đùng nói: “Lâm đại nhân, nghe nói ngươi đã nói danh sách độ cống hiến cho Tiền đại nhân biết?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy, Tiền đại nhân mang thành ý dày hơn tới cửa, bản quan cũng không thể đuổi hắn ta ra ngoài cửa được chứ? Cao đại nhân, ngươi cũng biết ta không thể từ chối được vàng bạc châu báu nhất mà!”
Cao Thiên Diệu lại tức giận hỏi: “Nhưng bản quan và hắn ta đã đối chiếu, tại sao lại nói khác nhau?”
Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như cũ: “Chỉ có thể nói trước khác nay khác, độ cống hiến này vẫn đang trong trạng thái thay đổi cho nên hiển nhiên là khác nhau rồi, hy vọng Cao đại nhân hiểu cho!”
Cao Thiên Diệu càng tức tối hơn: “Vớ vẩn! Hai người bọn ta chỉ tới cách nhau một chén trà nhỏ mà đã thay đổi rồi sao?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Lâm đại nhân, ngươi đừng hòng lừa bản quan! Cứ nói thẳng ra đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền mới dám nhường một suất độc quyền buôn bán xi măng cho Cao gia hả? Ra giá trực tiếp đi, đừng dài dòng nữa!” Cao Thiên Diệu mất kiên nhẫn nói.
Lâm Bắc Phàm dựng hai ngón tay: “Hai trăm vạn lượng!”
“Hai trăm vạn lượng, sao ngươi không đi chết luôn đi?” Cao Thiên Diệu tức phát điên.
Lâm Bắc Phàm lại đáp với vẻ oan ức: “Là ngươi kêu ta ra giá mà.”
Cao Thiên Diệu tức đến giãy nảy: “Ta kêu ngươi ra giá chứ không kêu ngươi dồn người vào chỗ chết! Hai trăm vạn cũng không biết có thể gom nổi không, ngươi có thể hợp lý một chút được không hả?”
“Vậy được rồi, một trăm vạn lượng nhé, chỉ cần tiền vào tài khoản vậy Cao gia chắc chắn sẽ có một suất trong mười suất độc quyền buôn bán!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ quằn quại, như thể mình đã tổn thấy một số tiền lớn vậy.
Chương 433 Hoàn toàn không có hàng rào kỹ thuật
Một trăm vạn lượng, Cao thiên Diệu vẫn cảm thấy cao!
Nhưng nếu có thể khóa chặt được một suất độc quyền buôn bán từ trước vậy khỏi cần tiếp tục cống hiến vật tư mãi chưa xong này, thế cũng đáng!
Cao Thiên Diệu cắn răng: “Được! Một lời đã định!”
Hai người lại một lần nữa hòa hợp, uống rượu chung vui.
Vừa uống rượu, Cao Thiên Diệu vừa hỏi thăm dò: “Lâm đại nhân, còn có chính sách giảm thuế ở thành mới, có thể cũng chia cho Cao gia chúng ta một phần được không? Yên tâm, sẽ không thiếu lợi ích của ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt ngạc nhiên: “Cao đại nhân, các ngươi cũng tham quá rồi đó? Ngoại trừ độc quyền bán xi măng ra lại còn muốn lấy cả chính sách ưu đãi giảm thuế của thành mới nữa sao?”
Thế này cũng làm Cao Thiên Diệu có hơi ngại ngùng.
Hắn ta đang định giải thích vài câu thì Lâm Bắc Phàm đã dựng năm ngón tay lên: “Được chứ, thêm năm mươi vạn!”
Cao Thiên Diệu: “Vãi!”
Rốt cuộc tên nào tham hơn?
Sau khi có được lời hứa của Lâm Bắc Phàm, Cao Thiên Diệu lập tức trở về gom tiền!
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng của đối phương mà cười tủm tỉm.
Thật ra, độ cống hiến của Cao gia đã cày đến hạng ba rồi, trên cơ bản có thể nói là ổn định!
Nhưng cừu con đã tặng đến tận cửa nào có lý không cạo lông?
Tiếp sau đó, Hộ bộ thượng thư tới cửa hỏi tội, Hình bộ thượng thư tới cửa hỏi tội, Lễ bộ thượng thư cũng tới cửa hỏi tội…
Lâm Bắc Phàm bắt chước làm theo, lần lượt moi được một trăm năm mươi vạn lượng bạc từ trong tay mấy thế gia khác, tổng cộng được một nghìn năm trăm vạn lượng bạc, khiến bọn họ phải trả thêm tiền lại còn cảm ơn rối rít!
Nếu bọn họ biết được, cũng không biết liệu có tức hộc máu hay không?
Ngoại rừ những thế gia đại tộc này ra còn có rất nhiều nhà thương nhân, danh môn vọng tộc tìm tới chỗ Lâm Bắc Phàm, tuy không thể lấy được độc quyền bán xi măng nhưng cũng hy vọng có thể xếp hạng cao một chút để nhận được ưu đãi thuế nhiều hơn.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nhận được năm trăm vạn cho nên thông qua lần xây thành này, hắn tổng công thu hoạch được hai nghìn năm trăm vạn lượng bạc.
“Lại lời to nữa rồi, ha ha!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ, cảm thấy những vất vả trong khoảng thời gian này đều không uổng phí.
Nếu đã nhận tiền rồi vậy phải làm việc cho tốt mới được.
Hắn lần lượt tuyên bố những gia tộc nhận được độc quyền bán xi măng là ai, những gia tộc được hưởng chính sách miễn giảm thuế có những ai, hơn nữa còn trịnh trọng bày tỏ chỉ cần sau khi thành phố được xây dựng toàn bộ quyền lợi sẽ lập tức được thi hành, ủng hộ bọn họ mở xưởng kinh doanh.
Như vậy, sự việc đã được quyết định, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà chuyện này cũng nhanh chóng truyền khắp thiên hạ và cũng khiến toàn thiên hạ chấn động.
Lúc đầu khi triều đình thu nhận trăm vạn dân tị nạn, có rất nhiều thế lực đều đang đợi xem trò cười!
Phải biết rằng, trăm vạn dân tị nạn này không nhà, không ruộng, không lương thực cũng không có tiền, có thể nói là chẳng có một cái đinh gì hết, nhưng mỗi ngày đều sẽ tiêu hao lương thực và vật tư, là một gánh nặng khó có thể tưởng tượng nổi đối với triều đình!
Cứ tiếp tục nuôi bọn họ chắc chắn sẽ kéo triều đình sụp đổ!
Nhưng nếu không nuôi sẽ dẫn đến lòng người tan rã, danh tiếng của triều đình sẽ bị đả kích nặng nề, bọn họ đều đang đợi khi nào triều không chống đỡ được nữa thì sẽ phất cờ khởi nghĩa!
Nhưng hoàn toàn không ngờ còn chưa đến một tháng đã bị Lâm Bắc Phàm xử lý ổn thỏa cả rồi!
Thông qua một phát minh thần kỳ như xi măng xây dựng một tòa thành mới bên ngoài kinh thành đã giải quyết xong vấn đề sắp xếp cho nhóm dân tị nạn.
Còn thông qua chế độ cống hiến để thu hút các danh gia vọng tộc và các thương nhân qua đó quyên góp tiền tài và vật tư.
Không chỉ giải quyết được vấn đề ăn cơm sống qua mùa đông đang cấp thiết nhất hiện tại của dân tị nạn, mà còn giải quyết được một loạt các vấn đề về sau như ăn, mặc, ở, đi lại, một toà thành mới đã hoàn toàn kích hoạt.
Điều đáng sợ nhất là lại còn có thể chăm sóc ngược lại triều đình, khiến triều đình cũng sung túc hẳn lên.
Đây đúng thật là... biến thứ mục nát trở nên thần kỳ mà!
Mọi người càng thêm khâm phục Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng tò mò về thứ được gọi là xi măng này hơn.
Nó thật sự là thần khí xây nhà sao, cho nên mọi người mới đổ xô vào tranh nhau?
Nếu đúng thì mình có thể sở hữu nó được không?
Vì thế các phương đều phái cao thủ tới nghe ngóng tình hình.
Cuối cùng không nằm ngoài dự liệu của Lâm Bắc Phàm, xi măng hoàn toàn không có hàng rào kỹ thuật gì cả, rất nhiều người chỉ liếc mắt một cái đã biết làm thế nào, lấy ít hàng mẫu về mày mò là có thể làm ra xi măng.
Ở Ký Bắc, vương phủ.
Ký Bắc vương nhìn quân sư Gia Cát tiên sinh đi vào với vẻ hào hứng, cũng nôn nóng hỏi: “Quân sư, tình hình thế nào rồi, có phải thật không?”
“Hồi vương gia, thuộc hạ đã phái người đi xem, tình hình hoàn toàn là thật!”
Gia Cát tiên sinh nói với vẻ kích động: “Trạng nguyên lang thật sự đã dựa vào phát minh nghịch thiên như xi măng này để xây được hơn nghìn căn nhà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đồng thời cũng quả thật dựa vào xi măng để thu hút toàn bộ phú thương và các gia tộc lớn cống hiến tiền tài và vật tư, giải quyết vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của cả triệu dân tị nạn, còn khiến triều đình... giàu hơn không ít!”
Chương 434 Cả nước điên cuồng vì xi măng
Ký Bắc vương hít thở dồn dập: “Vậy xi măng đó... thần kỳ như vậy thật sao?”
“Hoàn toàn là thật đấy thưa vương gia!” Vẻ mặt của Gia Cát tiên sinh nghiêm túc vô cùng.
Ký Bắc vương càng nôn nóng hơn: “Vậy còn không mau liên hệ với Lâm Bắc Phàm lấy cách chế tạo xi măng đi!”
Hắn ta nghĩ ngợi rồi lại cắn răng bảo: “Hắn đòi bao nhiêu tiền mới cho?”
Gia Cát tiên sinh cười nhạt: “Vương gia, không cần đâu, vì cách sản xuất xi măng đã bị thuộc hạ lấy được rồi!”
“Thật sao?” Ký Bắc vương trừng to mắt, hoàn toàn không dám tin.
“Sao dám lừa gạt vương gia?”
Gia Cát tiên sinh chắp tay, cười bảo: “Chỉ vì cách sản xuất xi măng vô cùng đơn giản, người mà thuộc hạ phái đi chỉ liếc mắt một cái đã có thể học được rồi, cho nên vương gia, lần này chúng ta không cần liên lạc với trạng nguyên lang, cũng không cần móc tiền ra nữa, bản thân chúng ta có thể sản xuất ra xi măng!”
“Thật sao? Thế thì tốt quá rồi! Ha ha!”
Ký Bắc vương vui mừng khôn xiết, trong tiếng cười không biết ẩn giấu bao nhiêu chua xót và khổ sở!
Phải biết rằng lúc trước hắn ta đã phải trả giá bao nhiêu chỉ để có được hai phát minh trong tay Lâm Bắc Phàm?
Không chỉ vương phủ trở nên nghèo túng mà toàn bộ kinh tế ở Ký Bắc đều suy thoái.
Mà bây giờ ngươi lại nói với ta không cần móc tiền ra nữa?
Mình có thể sản xuất ra xi măng?
Trời ơi, hoàn toàn không dám tưởng tượng luôn đấy!
Cả người Ký Bắc vương giống như thoát ra khỏi lồng giam, không cần chịu áp bức cũng không cần bị tra tấn nữa, có một loại cảm giác trở mình làm chủ nhân vậy!
“Ha ha ha ha!” Tiếng cười vui sướng truyền khắp toàn bộ vương phủ.
Đến ngay cả quân sư Gia Cát tiên sinh cũng lén lau nước mắt, đây là mừng đến phát khóc rồi!
Sau khi cười xong, suy nghĩ của Ký Bắc vương đã linh hoạt hơn.
Nếu Lâm Bắc Phàm đã có thể thông qua việc bán xi măng để gom được vật tư, gom góp tiền tài vậy liệu mình cũng có thể?
Phải biết rằng bây giờ hắn ta rất nghèo, vô cùng cần lương thực và tiền của, vì thế hắn ta lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy rất có triển vọng đấy!”
Gia Cát tiên sinh cười bảo: “Chúng ta hoàn toàn có thể bắt chước Lâm Bắc Phàm đưa ra một chế độ cống hiến, chỉ cần ai cống hiến vật tư và lương thực đủ nhiều thì chúng ta có thể giao độc quyền tiêu thụ xi măng cho người đó, cứ như vậy chúng ta không chỉ có thể tập trung đủ vật tư mà còn có thể kiếm tiền nhiều mãi không dứt, có lợi cho nghiệp lớn của chúng ta.”
“Không tồi không tồi, nói không sai!” Vương gia tươi cười hớn hở.
“Hơn nữa vương gia, bây giờ đang là lúc trời ban cho cơ hội!”
Gia Cát tiên sinh kích động nói: “Phía bên trạng nguyên lang cần phải xây dựng xong thành mới có thể bán xi măng, còn cần khoảng hai đến ba tháng nữa, mà bây giờ chúng ta có thể sản xuất ra xi măng, như vậy chúng ta có thể chiếm trước tiên cơ, giành các thương nhân về đây!”
“Không sai không sai, nói vô cùng có lý, bây giờ chúng ta phải giành người qua đây!" Vương gia cười vui vẻ hơn.
“Ngoại trừ xi măng ra, trạng nguyên lang còn đưa ra một loạt chính sách ưu đãi về thuế, nghe nói phản ứng của các thương nhân đều khá tốt, liệu chúng ta có thể...”
Vương gia nhíu mày: “Giảm thuế cho các thương nhân sao? Thế này không phải tương đương với tặng tiền cho bên ngoài à? Bản vương muốn thu thêm thuế còn không kịp đây này, chính sách này cứ bỏ đi!”
“Vâng, thưa vương gia!” Gia Cát tiên sinh gật đầu.
Suy nghĩ của hắn ta giống với của vương gia, chính sách ưu đãi về thuế này đơn giản là tặng tiền ra ngoài, hoàn toàn không cần thiết.
Có thần khí xây nhà xi măng này rồi, còn sợ không thể dụ được các thương nhân tới đây chắc?
Lúc này, hai người bọn họ dường như đã nhìn thấy lương thực và tiền bạc bay vèo vèo về phía mình, không khỏi nhìn nhau mà cười.
“Quân sư, tiếp theo đành nhờ ngươi đó!”
“Vương gia cứ yên tâm đi!”
Sau đó, Gia Cát tiên sinh hùng hổ đi làm việc này.
Hắn ta tuyên bố với bên ngoài rằng bọn họ cũng có thể sản xuất ra xi măng, bây giờ kêu gọi người đầu tư, hy vọng người có chí hướng hãy tới.
Thanh thế rất lớn, giống như muốn đấu lôi đài với triều đình vậy!
Còn có đám người Võ Tây vương, Giang Nam vương cũng không cam lòng yếu thế, tất cả đều tuyên bố với bên ngoài rằng bên mình cũng có thể sản xuất ra xi măng, hy vọng các phú thương lớn đến đầu tư, bọn họ vô cùng chào đón.
Còn có những phiên vương khác cũng như vậy!
Trong toàn bộ Đại Võ dường như vén lên làn sóng xi măng!
Tại buổi tảo triều, nữ đế kêu gọi các quan thương lượng kế sách ứng phó.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm là mang vẻ mặt bình tĩnh: “Bệ hạ, không cần để tâm đến chuyện này đâu ạ!”
Nữ đế sững sờ: “Ái khanh, tại sao lại nói như vậy?”
“Thần đã nói ngay từ đầu rằng cách sản xuất xi măng không khó, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể trộm đi, nhưng muốn dựa vào xi măng để kiếm tiền cũng không dễ như vậy đâu, bọn họ hoàn toàn không có điều kiện này!”
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý.
Chương 435 Chúng ta đã chiếm tiên cơ
“Ái khanh, đừng thừa nước đục thả câu nữa, có thể kể chi tiết cho trẫm được không?” Nữ đế giục.
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, nói một cách cực thông minh và trí tuệ: “Thứ nhất, muốn sản xuất xi măng nhất định phải có đất sét, đá vôi và xỉ sắt, ba thứ này không thể thiếu bất cứ một thứ nào được! Đất sét và đá vôi có thể dễ dàng có được nhưng xỉ sắt thì lại không!”
“Phải biết rằng quặng sắt đều nằm trong tay của triều đình chúng ta, nghiêm cấm cá nhân khai thác, mà xỉ sắt lại là phế kiệu còn thừa lại sau khi luyện sắt, cho nên trong thiên hạ cũng chỉ có triều đình ta sở hữu nhiều xỉ sắt, những phiên vương khác hoàn toàn không có điều kiện ấy, như vậy sẽ hạn chế khả năng sản xuất của bọn họ!”
Mọi người gật đầu.
Nữ đế bảo: “Ái khanh, nói tiếp đi!”
“Thứ hai, cho dù bọn họ có tìm được cả ba thứ ấy nhưng chi phí sản xuất là một nhân tố không thể bỏ qua!”
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Xưởng xi măng của vi thần cách chưa đến năm dặm về phía nam có thể lấy được rất nhiều đá vôi, cách chưa đến ba dặm về phía tây đã có thể thu hoạch được rất nhiều đất sét chất lượng tốt, cách phía bắc chưa đến bảy dặm đã có thể lấy được xỉ sắt, hơn nữa, dọc theo đường đi còn có con sông chảy xuyên suốt có thể vận chuyển theo đường thủy, tiết kiệm thời gian và sức lực, cứ như vậy chi phí sản xuất hiển nhiên sẽ giảm đi rất nhiều!”
“Nhưng các phiên vương lớn đi đâu tìm được điều kiện địa lý thuận lợi tốt như thế, cho nên xi măng mà bọn họ sản xuất ra hiển nhiên sẽ có chi phí cao hơn chúng ta rất nhiều, làm sao có thể cạnh tranh lại được chúng ta?”
Nữ đế nở nụ cười: “Ái khanh nói đúng, còn nữa không?”
“Thứ ba, thị trường của bọn họ không ổn!”
Lâm Bắc Phàm chậm rãi đáp: “Xi măng chủ yếu dùng để xây nhà, nhà bán ra được mới có thể kiếm được tiền, mà nhà cửa nói thế nào cũng được tính là một vật phẩm xa xỉ, chỉ có người giàu có mới có thể mua được nhà xi măng, nói cách khác, chỉ có dân chúng giàu có mới có thể mua được nhà.”
“Nhưng mọi người nhìn khu vực Ký Bắc đó đi, trải qua nạn đám cướp dùng ngựa trước đó đã có rất nhiều người bỏ chạy, kinh tế thì suy thoái, nhà ở xây ra có thể bán được cho ai?”
“Lại nhìn vùng Giang Nam kia, tuy bên đó khá giàu có và đông đúc nhưng xảy ra tai họa lũ lụt, lương thực cung ứng xảy ra vấn đề lớn, ngay cả vấn đề cơm ăn còn không giải quyết được, mọi người nào còn để tâm đến chỗ ở nữa?”
“Vùng Võ Tây hoàn toàn khỏi cần nhắc đến, từ trước đến nay Võ Tây vương cực kỳ hiếu chiến, cái có thể cướp đã cướp hết rồi! Các thương nhân tự bảo vệ mình còn không kịp, nào dám chạy tới đó làm ăn nữa?”
“Về phần những nơi khác thì thị trường quá nhỏ, hoàn toàn không chống đỡ được, các thương nhân là người muốn kiếm tiền, mua bán không sinh lời thì ai thèm làm?”
“Cũng chỉ có triều đình chúng ta có thể nắm được thị trường xi măng rộng lớn!”
“Kinh thành ở ngay bên cạnh, ở đây tập trung những người giàu có nhất trong cả nước, có tiền rồi sẽ cam lòng bỏ tiền mua nhà, vậy nguồn tiêu thụ xi măng hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Hơn nữa, hơn một năm nay lãnh thổ mà triều đình ta thống trị cũng coi như mưa thuận gió hòa, không xảy ra chiến loạn gì cả, dân chúng được nghỉ ngơi lấy lại sức, trong tay có tiền dư dả rồi hiển nhiên sẽ chịu tiêu tiền cho nhà cửa!”
Lâm Bắc Phàm giang rộng hai tay, nói với vẻ vô cùng kích động: “Đây chính là ưu thế lớn nhất của triều đình chúng ta, chúng ta sở hữu thị trường rộng lớn nhất còn bọn họ thì không!”
Nữ đế vỗ tay khen hay: “Nói hay lắm, nói đúng cực kỳ!”
“Thứ tư, với tình hình trước mắt, các thương nhân lớn chỉ có thể chọn Đại Võ ta!”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Bây giờ người trong khắp thiên hạ đều biết các phiên vương lớn có lòng mưu phản, đối đầu với triều đình ta, nếu làm ăn với phiên vương chắc chắn sẽ không được triều đình ta tiếp nhận. Giữa các phiên vương lớn lại thù địch lẫn nhau, cho nên thương nhân chỉ có thể chọn một thế lực trong số đó để làm ăn buôn bán!”
“So sánh ngang như vậy, triều đình ta sở hữu nguồn nguyên vật liệu to lớn, xi măng sản xuất ra vừa ổn áp vừa rẻ, hơn nữa còn nắm trong tay thị trường rộng lớn, đám thương nhân có não tàn mới đi chọn những người khác!”
Nữ đế lại vỗ tay: “Hay hay hay! Nói rất hay!”
“Thứ năm, chúng ta ngoại trừ cho các thương nhân lớn độc quyền bán xi măng ra còn cho bọn họ điều kiện ưu đãi về thuế hậu hĩnh, nhưng các phiên vương lớn chỉ muốn moi tiền, chắc chắn sẽ không có được sự chào đón của các thương nhân!”
“Còn thứ sáu nữa!”
Lâm Bắc Phàm liếc măt nhìn văn võ bá quan xung quanh, cười bảo: “Chúng ta chiếm giữ tiên cơ, thu hút toàn bộ người giàu có trong thiên hạ tới đây, bọn họ đầu tư tài nguyên như biển vào trong tòa thành mới của chúng ta, cái giá bỏ ra khổng lồ nên hiển nhiên cũng cần báo đáp rồi!”
“Nếu ở thời điểm này chuyển sang đầu quân cho người khác vậy tổn thất này sẽ không thể bù đắp lại được, cho nên bọn họ đã bị trói lên thuyền của Đại Võ chúng ta rồi, hoàn toàn không được chọn mà chỉ có thể chọn Đại Võ chúng ta!”