Ở thời điểm này, các quan viên và dân chúng lại thể hiện được sự ngầm hiểu ý trước nay chưa từng có. Dưới sự mong đợi của muôn dân, cuối cùng thì cũng đến Têt Nguyên Đán.
Cách người dân ở đây định nghĩa về Tết Nguyên Đán không giống với cách của người hiện đại.
Người hiện đại cho rằng, Tết Nguyên Đán là ngày đầu tiên của năm dương lịch, chỉ là một ngày lễ thông thường mà thôi. Còn Tết Nguyên Đán ở đây lại là ngày đầu tiên của năm âm lịch, cũng là ngày đầu tiên của năm mới, mang ý nghĩa đại diện cho khởi đầu của một năm.
Mỗi năm, cứ đến Tết Nguyên Đán, triều đình lại tổ chức một buổi triều hội thật hoành tráng.
Buổi triều hội hoành tráng này là một kiểu truyền thống của triều đình, giúp cho mối quan hệ giữa hoàng đế và các quan lại trở nên khăng khít hơn, tăng cường mối liên kết trong triều đình, đồng thời cũng giúp các quan cảm nhận được hoàng ân, toàn tâm toàn ý mà đền đáp triều đình.
Buổi triều hội lớn này gồm hai phần chính, thứ nhất là các quan chúc mừng hoàng đế, dâng lễ vật lên, lần lượt chúc tết nữ đế. Phần thứ hai, hoàng đế sẽ ban thưởng cho các quan và tổ chức một bữa tiệc mời các quan thưởng thức.
Ngày hôm ấy, các quan tập hợp, chúc phúc cho nữ đế.
Trên tay ai nấy cũng đều có quà, lần lượt chúc tết nữ đế.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm tham gia buổi triều hội hoành tráng như thế này, trong lòng có phần lo lắng, hắn nhỏ giọng mà hỏi: "Quách đại nhân, đây là lần đầu tiên bản quan tham gia buổi triều hội! Khi chúc tết bệ hạ có chuyện đặc thù gì bản quan không biết, ngươi có thể nói cho ta một chút được không?"
"Ta rất sẵn lòng!" Quách bộ đầu của Lục Phiến Môn cười nói: "Chúc tết bệ hạ là chuyện rất quan trọng, đặc biệt ở phần tặng quà!"
"Có gì đặc biệt hay không? Mong Quách đại nhân nói rõ." Lâm Bắc Phàm hỏi thăm với vẻ khiêm tốn.
"Đầu tiên, lễ vật phải có sự mới mẻ!" Quách bộ đầu mỉm cười mà nói: "Bệ hạ là chủ nhân của cả thiên hạ, giàu có nhất bốn bề, có món đồ gì mà bệ hạ chưa từng nhìn thấy đâu nào? Cho nên, mấy thứ vàng bạc châu báu quen thuộc, tốt nhất là đừng tặng làm gì! Nếu đã tặng, thì phải tặng thứ mà bệ hạ không có, phải tặng mấy món hiếm có, mới lạ, như thế mới có thể làm bệ hạ vui!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Có lý lắm!"
Trong số các viên quan đã chúc tết, không một ai tặng vàng bạc châu báu.
Dù sao thì cho dù món đồ mà ngươi đem đi tặng có tốt tới đâu, có nhiều tới đâu đi chăng nữa, thì liệu có sánh được với đồ trong hoàng cung hay không? Nữ đế đã nhìn đến phát chán rồi ấy chứ!
"Thứ hai, lễ vật này nhất định phải có thành ý!"
"Thành ý như thế nào cơ?" Lâm Bắc Phàm lại hỏi tiếp.
"Cái gọi là thành ý ấy à, chính là bảo bối gì đó không dễ kiếm được!" Quách bộ đầu cười nói: "Ví dụ như là, bức tượng Bạch Quan âm mà vừa rồi Cao đại nhân dâng tặng! Bức tượng Bạch Quan âm này cũng chỉ được chế tạo từ bạch ngọc bình thường mà thôi, không có gì mới lạ cả! Nhưng theo lời Cao đại nhân nói thì nó được chế tạo nên từ bàn tay của chín người thợ khéo léo, phải tốn những bảy tháng mới có thể làm ra được, chẳng dễ dàng gì, cho nên rất thành kính!"
Lâm Bắc Phàm tấm tắc khen: "Nói có lý lắm!"
"Thứ ba, phải làm bệ hạ vui!" Quách bộ đầu nói tiếp: "Bệ hạ thích thứ gì, chúng ta tặng thứ ấy, như vậy mới có thể làm bệ hạ vui lòng! Cho nên, bản quan đã đặc biệt chuẩn bị món lễ vật này để tặng bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm tò mòn mà hỏi: "Quách đại nhân, ngươi tặng cái gì thế?"
"Mời Lâm đại nhân xem!" Quách bộ đầu giở tấm vải đỏ ra, cho Lâm Bắc Phàm xem một góc món quà của mình.
Lâm Bắc Phàm nhìn thử, thì ra bên trong là một chậu cây, mấy đóa hoa nở trên cây trông rất diễm lệ, đặc biệt đẹp đẽ.
Quách bộ đầu nhỏ giọng mà nói: "Bản quan hỏi thăm được rằng, hình như gần đây bệ hạ rất thích hoa cảnh này, trong vườn hoa ở phía sau trồng rất nhiều loài hoa kỳ lạ, có thời gian bệ hạ sẽ tới đó ngắm hoa! Cho nên, bản quan đã chuẩn bị một chậu hoa sơn trà có tên là Bát Tiên Quá Hải! Bồn hoa này được vun bón từ cành chiết, mỗi đóa hoa đều khác nhau, trông rất diễm lệ, nên gọi là Bát Tiên Quá Hải!"
"Lễ vật này vừa mới mẻ, vừa có thành ý, lại hợp ý của bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay cái lên: "Quách đại nhân, vẫn là ngươi cao tay, bản quan khâm phục!"
Quách bộ đầu đắc ý mỉm cười: "Ha ha, Lâm đại nhân quá khen rồi! Phải rồi Lâm đại nhân, ngươi định dâng tặng lễ vật gì cho bệ hạ thế?"
Lâm Bắc Phàm nhìn món quà trên tay mình, sắc mặt thoáng xấu hổ: "Bản quan chuẩn bị chẳng ra sao cả, không tự vạch áo cho người xem lưng nữa vậy!"
Quách bộ đầu mỉm cười tỏ vẻ thấu hiểu: "Lâm đại nhân, ngươi đừng lo lắng! Đây là lần đầu tiên ngươi tham gia buổi triều hội, có chuẩn bị không tốt thì mọi người cũng hiểu cho ngươi mà! Hơn nữa, suốt cả năm qua ngươi đã lập nên nhiều công lao như vậy rồi, bệ hạ lại ưu ái ngươi như thế, nhất định sẽ không trách tội ngươi đâu, có tâm ý là được rồi!"
"Cảm ơn Quách đại nhân đã an ủi, trong lòng bản quan đã dễ chịu hơn rồi!"
Mọi người tiếp tục xếp hàng dâng lễ vật, cuối cùng cũng tới lượt Quách bộ đầu.
Hắn dùng hai tay dâng hoa sơn trà Bát Tiên Quá Hải lên, quả nhiên đã khiến nữ đế vui vẻ.
Chương 452 Món quà ý nghĩa nhất
"Cây Bát Tiên Quá Hải này, trẫm rất thích, Quách ái khanh có lòng rồi!"
"Cảm ơn bệ hạ đã khen ngợi, vi thần không dám nhận!"
Chỉ trong thời gian ngắn, Quách bộ đầu đã trở thành người nổi bật nhất trong số các quan lại!
Cuối cùng cũng tới lượt Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta bưng một cái thùng được che kín bằng vải đỏ đi lên phía trước.
Ánh mắt của nữ đế dời sang chỗ hắn, ánh mắt của các quan cũng đổ dồn vào hắn, bọn họ đều rất tò mò, không biết lễ vật mà Lâm Bắc Phàm dâng lên là thứ gì.
Nữ đế mỉm cười nói: "Ái khanh, lễ vật của ngươi là gì thế, tại sao lại phải đựng bằng thùng?"
"Mời bệ hạ xem!" Lâm Bắc Phàm xốc tấm vải đỏ lên, để lộ một thùng đựng đầy thứ gì đó trông rất kỳ lạ, rất xấu xí.
Các quan hoảng hốt, ai nấy ồ lên!
Trong số đó có môt vị lão thần, chỉ vào Lâm Bắc Phàm rồi nói với vẻ tức giận: "Lâm đại nhân, ngươi tặng cái này cho bệ hạ đấy à?"
"Đúng vậy!" Lâm Bắc Phàm gật đầu mà cười nói.
"Cái thứ thấp kém, rẻ mạt này, sao có thể đem tặng cho bệ hạ được cơ chứ, rõ ràng là ngươi chẳng coi bệ hạ ra gì mà!" Hắn ta quát mắng.
Lâm Bắc Phàm cao giọng mà nói: "Bản quan hỏi ngươi, đây là cái gì?"
"Đây là gừng!" Hắn ta ngẫm nghĩ một hồi, rồi lại bổ sung thêm một câu nữa: "Dùng để nấu ăn."
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Chỗ gừng này trông ra sao?"
Hắn ta đáp: "Tầng tầng lớp lớp, như một ngọn núi vậy!"
"Đúng vậy, đây chính là lễ vật mà thần dâng tặng lên bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm đẩy thùng gừng này tới trước mặt nữ đế, cao giọng mà nói: "Thần tặng bệ hạ... nhất thống giang sơn (đồng âm với câu một thùng toàn gừng)"
Các quan lại phải sững sờ một lần nữa!
Nữ đế đập bàn đứng bật dậy, thốt lên với vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: "Tốt lắm, tốt lắm! Lễ vật này của ái khanh đúng là rất tốt, đã chạm tới trái tim của trẫm rồi, trẫm rất thích! Người đâu, mau đem thùng gừng này đi chế biến thành món ăn, trẫm muốn ăn giang sơn vào bụng! Ha ha!"
"Bệ hạ nói có lý lắm!" Lâm Bắc Phàm hớn hở ra mặt. Quách bộ đầu của Lục Phiến Môn đứng bên cạnh hắn cũng nhìn tới nỗi phát ngốc! Giỏi lắm!
Lễ vật này dâng lên thật là tốt, thật là hay, hơn nữa còn rất tiết kiệm tiền! Hắn có vắt sạch não cũng chẳng thể nghĩ ra nổi món quà hay như vậy!
Quách bộ đầu tức giận trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, thế mà ngươi còn nói là mình không hiểu, rõ ràng ngươi hiểu rõ như thế cơ mà!
Sau đó, nữ đế mở tiệc khoản đãi các quan.
Sơn hào hải vị, rượu ngon cung đình, hưởng thụ bất tạn.
Còn có cả đoàn ca múa của cung đình, chơi đàn đánh trống, ca hát khiêu vũ trợ hứng cho mọi người. Lúc này, các quan đều thả lỏng tinh thần, vừa thưởng thức tiết mục ca múa, vừa thưởng thức rượu và đồ ăn ngon.
Cho dù bình thường là kẻ thù chính trị, luôn ngáng đường nhau thì hôm nay mọi người đều mỉm cười bỏ qua mâu thuẫn mà chúc rượu lẫn nhau.
Tạm thời gác lại ân oán, đón tết vui vẻ, đợi sang năm rồi tính sau!
Đến cả người luôn cảm thấy Lâm Bắc Phàm là kẻ chướng mắt như Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu mà cũng liên tục chúc rượu, tươi cười ra mặt, tâm trạng không tệ.
Thấy Lâm Bắc Phàm ngồi yên một chỗ, không động tởi rượu thì tò mò hỏi: "Lâm đại nhân, rượu ngon như thế, sao ngươi lại không uống?"
"Cảm ơn ý tốt của Cao đại nhân, tối hôm qua hạ quan vừa mới uống rồi!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Cao Thiên Diệu: "..."
Khá lắm, cảm giác cứ như thể hắn ta vừa bị khoe mẽ vậy!
Nữ đế cũng hiếm khi thả lỏng tâm trạng như vậy.
Nàng thưởng thứ tiết mục ca múa, trong lòng vô cùng cảm khái, lại một năm nữa trôi qua rồi! Năm vừa qua, thật là khó khăn!
Có yêu giáo gây sóng gió, gương cờ khởi nghĩa, âm mưu lật đổ triều đình! Hai vị tông sư trẻ tuổi, đại chiến tại kinh thành!
Ba vạn binh sĩ ở Đường Châu vị tham quan áp bức đến nỗi phải tạo phản, chiếm núi làm cướp, trở thành phản quân! Ở Ký Bắc có nạn thổ phỉ, cướp đốt giết hiếp, không có chuyện ác nào mà bọn chúng không làm!
Võ Tây vương và Đại Nguyệt vương triều cấu kết với nhau, muốn khởi binh chiếm lấy Đại Võ!
Ở Giang Nam xảy ra nạn lũ lụt, vì tư lợi mà Giang Nam vương khiến cho hàng trăm hàng vạn nạn dân phải trôi dạt khắp nơi, đẩy việc khó cho triều đình!
Còn cả chuyện giang hồ, môn chủ Thiên Môn có dã tâm lớn, muốn nắm lấy quyền lực lớn trong giang hồ!
Trong số những chuyện này, nếu xử lý không ổn thỏa bất cứ chuyện nào, cũng đều dẫn đến hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Triều đình gặp phải nguy cơ chồng chất, vốn không thể gắng gượng nổi nữa!
Nhưng cũng may là còn có hắn!
Ánh mắt của nữ đế, không kìm lòng được mà dời sang chỗ Lâm Bắc Phàm.
Chính là hắn, đã vạch trần trò độc thuật của yêu giáo, tiêu diệt ngọn lửa khởi nghĩa.
Chính là hắn, đã khuyên được hai vị tông sư trẻ tuổi rời khỏi kinh thành, giúp kinh thành tránh được tai kiếp!
Chính hắn, đã chiêu hàng ba vạn binh lính phản quân, hóa giải một phen nội loạn!
Chính hắn, đã dùng diệu kế giải quyết ổn thỏa nạn thổ phỉ!
Chính hắn, đã bày mưu tính kế, giữa nơi hoang vu, làm quân đội của Võ Tây vương và Đại Nguyệt vương triều trọng thương, hóa giải được một cuộc chiến tranh!
Chính hắn đã lao tới Giang Nam, cứu tế rất nhiều nạn dân, đồng thời biến một thứ tầm thường thành thần khí, dùng xi măng để giải quyết vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của nạn dân, bù đắp tổn thất của triều đình, giúp triều đình vững vàng hơn!
Chính hắn, đã dùng diệu kế để hủy diệt Thiên Môn, phá giải quyền lực của một môn phái giang hồ! Chính nhờ hắn!
Chương 453 Chúc ngươi thành đại thanh quan
Mặc dù trong năm vừa qua, triều đình gặp nhiều tai ương, nhưng vẫn phát triển vững vàng, thực lực càng thêm lớn mạnh.
So với triều đình, các vị phiên vương lại ngày càng suy yếu, sự uy hiếp đối với triều đình cũng giảm bớt! Chính nhờ có hắn!
Nên nàng mới không lâm vào cảnh cô độc một mình trong triều đình, mới không bị động khi âm thịnh dương suy mà đối mặt với các quan, bản thân ngày càng cứng cáp, quyền lực ngày càng lớn mạnh, các quan ngày càng nghe lời!
Chính nhờ có hắn!
Nên nàng mới có đủ tiền bạc, để phát triển quyền lực của riêng mình!
Giúp nàng tránh được việc không có sức chống đỡ với thế cuộc tương lai biến hóa khó lường! Nếu không có Lâm Bắc Phàm, thì cũng chẳng có cục diện tốt đẹp như hiện giờ!
Hắn dám vô tư trả giá vì Đại Võ! Nhưng những thứ mà nàng có thể dành cho hắn, thật sự quá ít!
Nghĩ ới đây, trong lòng nữ đế lại hổ thẹn. Nàng bưng một chén rượu lên, nói với Lâm Bắc Phàm một cách rất trịnh trọng: "Ái khanh, trẫm kính ngươi một ly, cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm cho trẫm, cho Đại Võ!"
Lâm Bắc Phàm vội bưng chén rượu lên: "Bệ hạ quá lời rồi, đây là bổn phần mà thần phải làm!"
Nữ đế lắc đầu cười nhạt, sao đây có thể là bổn phận của ngươi được cơ chứ?
Đừng tưởng trẫm không biết chuyện tên khốn nạn nhà ngươi vẫn luôn chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào! Nhưng, trẫm sẽ không để ngươi đi đâu!
Ở lại đây đi, đây mới là nơi mà ngươi nên sống! Đại Võ không thể thiếu ngươi được!
Trẫm, không thể thiếu ngươi được!
Buổi triều hội lớn kết thúc, kỳ nghỉ tết chính thức bắt đầu!
Kỳ nghỉ này rất dài, bắt đầu từ ngày mùng một cho tới Tết Nguyên Tiêu, trong suốt mười lăm ngày! Ngoài ngày mùng một tham gia buổi triều hội ra, Lâm Bắc Phàm vẫn còn kỷ nghỉ dài tổng cộng mười bốn ngày, có thể nghỉ cho đã rồi.
Sáng sớm ngày mùng hai của năm mới, Đại Lực chạy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, ăn vận rất chỉnh tề, đứng ngay ngắn, rất ra dáng mà chắp tay cúi chào, nói: "Đã sang năm mới! Chúc thiếu gia năm mới vạn sự như ý, từng bước thăng chức!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười nói: "Tốt lắm! Ta nhận lời chúc này, cũng chúc Đại Lực ngươi năm mới như ý cát tường!"
Sau đó, hắn lấy một bao lì xì lớn ra, đưa cho Đại Lực. Số tiền lì xì không nhiều, chỉ mười lượng bạc, mang nghĩa chúc may mắn mà thôi!
Đại Lực ngây người: "Thiếu gia, hôm qua thiếu nãi nãi đã cho ta tiền lì xì rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Lại còn có người chê nhiều tiền đấy à? Ta cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, lấy mà mua vài món đồ chơi ngươi thích!"
"Cảm ơn thiếu gia!"
Đại Lực vui vẻ nhận lấy.
Thấy vậy, Tiểu Thúy lập tức chạy tới, đứng ngay ngắn mà nói: "Chúc thiếu gia ngũ phúc tới cửa, từng bước thăng tiến!"
Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ: "Tiểu Thúy, nói hay lắm!"
Hắn liền lấy một bao lì xì ra, đưa cho Tiểu Thúy.
"Cảm ơn thiếu gia!" Tiểu Thúy vui vẻ ra mặt.
Quách Thiếu Soái cũng hào hứng chạy tới: "Công tử, năm mới đại cát, vạn sự như ý!"
"Nói hay lắm, nên thưởng!"
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm cứ phát bao lì xì suốt cả đường đi, cứ thấy người là phát.
Đến cả người ăn chay niệm phật như lão hòa thượng Tịnh Đài niệm một câu a di đà phật mà cũng được Lâm Bắc Phàm thưởng cho một bao lì xì.
Lão hòa thượng nhìn chỗ bạc vụn trong tay mình, trong lòng rất bối rối: "Hả, chuyện này... tiểu tăng cũng có lì xì sao?"
"Tất nhiên rồi, ngươi là đồ nhi của ta, tức là vãn bối của ta, chẳng phải ta nên cho ngươi một bao lì xì ư?" Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói.
"Cảm ơn sư phụ, chúc sư phụ năm mới cát tường, a di đà phật!" Lão hòa thượng mỉm cười.
Là một lão hòa thượng đã bảy mươi, tám mươi tuổi, đây là lần đầu tiên mà hăn ta được người khác lì xì cho, thật mới mẻ, thật đặc biệt!
"Nghe nói có người phát lì xì, ở đâu thế?" Tiểu quận chúa hào hứng chạy vào.
Lâm Bắc Phàm ước lượng chỗ bạc vụn còn lại trên tay mình, ý hắn là gì không cần nói cũng biết.
Tiểu quận chúa liền chạy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, xòe bàn tay ra, nói với vẻ mong đợi: "Chúc ngươi phát tài, đưa lì xì đây!"
"Nói hay lắm!" Lâm Bắc Phà rất vui, lập tức cho nàng mấy lượng bạc vụn.
Tiểu quận chúa hài lòng nhận bạc, xòe bàn tay còn lại ra, nói với vẻ mong đợi: "Chúc ngươi tiền vào như nước, như ý cát tường!"
"Không tồi đấy nhỉ!" Lâm Bắc Phàm rất vui, lại cho nàng thêm mấy lượng bạc vụn nữa.
Tiểu quận chúa lại càng hài lòng hơn, nàng cất chỗ bạc vụn đi rồi lại xòe bằng hai bàn tay, hào hứng mà thốt lên: "Lâm Bắc Phàm, chúc ngươi trở thành đại thanh quan, đại năng thần lưu danh sử sách!"
Nụ cười trên gương mặt Lâm Bắc Phàm biến mất, hắn kéo tiểu quận chúa tới rồi móc hết bạc vụn của nàng ra.
Tiểu quận chúa bối rối: "Ngươi làm gì thế hả, tại sao lại cướp lì xì của ta?"
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: "Ngươi chúc ta trở thành đại thanh quan lưu danh sử sách, như thế chẳng phải sẽ khiến ta không thể tham ô được nữa hay sao? Ta cho ngươi lì xì, vậy mà ngươi lại muốn hại ta? Ta cho ngươi thêm một cơ hội nói lại đấy, nếu không thì ta sẽ lấy tiền đi!"
Tiểu quận chúa: "..."
Mọi người bật cười ha hả.
Ngoài những người bạn thân thiết đến chúc tết, còn có rất nhiều quan lại cấp dưới đến nhà hắn chúc tết.
Cấp dưới đến chúc tết cấp trên đã trở thành một loại quy tắc ngầm ở chốn quan trường.
Tất cả các quan viên ở Đức Thiên Phủ cùng nhau tới Lâm Phủ, dựa theo chức quan mà đứng thành hàng lối chỉnh tề, sau đó cúi đầu cao giọng nói: "Chúc phủ doãn đại nhân, như ý cát tường, vạn sự như ý, từng bước thăng tiến!"
Chương 454 Tiền bạc là thứ không đáng giá
Lâm Bắc Phàm rất vui: "Ta cũng chúc các vị đại nhân được như ý nguyện, thăng quan tiến chức! Sang năm mới, mong rằng chúng ta sẽ tiếp tục sánh vai bên nhau, đồng hành từng bước kiến thiết Đức Thiên Phủ trở nên tươi đẹp hơn nữa!"
"Xin nghe theo lời giáo huấn của đại nhân!"
Các quan cùng đồng thanh đáp. Các quan lại trong Quốc Tử Giám cũng đến chúc tết. Quách bộ đầu của Lục Phiến Môn cũng dẫn người đến chúc tết.
Trong hai ngày liên tục, Lâm phủ của Lâm Bắc Phàm lúc nào cũng rất náo nhiệt, hết lượt khách này đến lượt khách khác đến chúc mừng năm mới.
Hôm ấy, trong số các vị khách đến nhà có thêm một bóng hình màu tím.
"Tử Nguyệt cô nương, chúc mừng năm mới! Đã lâu không gặp, cô có khỏe không?" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Người đang ở trước mặt hắn chính là vị công chúa lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều - Tử Nguyệt.
Đã vài tháng không gặp, nàng vẫn thon thả thướt tha như xưa, da dẻ trắng hồng, xinh đẹp yêu kiều. Đặc biệt là con ngươi màu tím kia càng ngày càng quyến rũ, khiến người ta phải say đắm.
Có thể thấy rằng, công lực của nàng đã cao hơn trước.
Tử Nguyệt công chúa bật cười thành tiếng: "Lâm đại nhân, đã lâu không gặp! Mấy tháng nay không gặp ngươi, ngươi lại thăng thêm hai cấp quan, trở thành phủ doãn của Đức Thiên Phủ rồi! Tốc độ thăng quan của ngươi, đúng là khiến tiểu nữ ta đây nhìn mà cảm khái, không thể không phục!"
Trong lòng nàng thật sự phục Lâm Bắc Phàm sát đất!
Hắn dẫn đầu đoàn đại biểu thanh niên của Đại Võ, giành được thắng lợi vẻ vang nhất từ trước tới nay!
Trong vòng chưa tới bốn ngày, hắn đem theo rất nhiều lương thực vận chuyển quãng đường dài tám trăm dặm, cứu tết được rất nhiều nạn dân!
Hắn phát minh ra thần khí xây dựng, xi măng, trong thời gian chưa tới ba tháng, không hề làm tiêu hao tài nguyên của triều đình, mà lại xây dựng nên một toàn thành có sức chứa hơn triệu người, giải quyết được vấn đều ăn ở, sinh hoạt của rất nhiều nạn dân!
Đâu đâu cũng là chuyện lớn, đủ để ghi danh sử sách!
Những chuyện này đủ để chứng minh rằng, hắn là một tên nhân tài yêu nghiệt! Bất kể ở phương diện quản lý địa phương hay chỉ huy tác chiến, hắn đều có tài năng hơn người!
Nếu có thể bắt cóc hắn, khiến hắn dốc toàn tâm toàn ý giúp nàng phục hưng vương triều, thì thật tốt biết mấy!
Chỉ một mình hắn, đã đủ để chống lại hàng trăm vạn hùng binh rồi!
"Tử Nguyệt cô nương quá khen rồi! Hôm nay cô tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?" Lâm Bắc Phàm cười hỏi.
Sắc mặt của Tử Nguyệt công chúa trở nên nghiêm túc: "Lần này tiểu nữ tử đến đây chủ yếu là để chúc tết đại nhân! Cũng tiejn thể nói cho đại nhân biết tình hình ở phía bên kia, mong đại nhân giúp ta phân tích một chút!"
"Tử Nguyệt cô nương, mời vào bên trong!"
"Mời đại nhân!"
Hai người vào trong thư phòng, sau khi uống một chén trà.
Lâm Bắc Phàm cười hỏi: "Công chúa, tình hình bên phía Võ Tây vương thế nào rồi? Võ Tây vương hiện ra sao, có động tĩnh gì hay không?"
"Quân sư, suốt mấy tháng nay, bọn ta phát triển rất nhanh chóng, nhanh đến nỗi vượt ra khỏi sức tưởng tượng của ta!" Tử Nguyệt công chúa vui mừng ra mặt: "Hiện giờ, bọn ta đã tập hợp được năm mươi vạn người ở Võ Tay, trong đó số binh lính được huấn luyện một cách chuyên nghiệp lên tới mười vạn người!"
"Hầu như ở mỗi thôn làng, bọn ta đều có căn cứ bí mật! Các địa đạo được đào thông với nhau, lên tới bảy mươi hai nhánh! Bọn ta nắm giữ thực lực đủ để đánh với Võ Tây vương một trận rồi! Dự kiến, sang năm, bọn ta sẽ bắt đầu tiến hành chiến tranh du kích, cho Võ Tây vương biết sự lợi hại của bọn ta!"
"Đúng là rất nhanh! Còn Võ Tây vương thì sao?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Cuộc sống của Võ Tây vương trôi qua trong khổ sở!" Tử Nguyệt công chúa càng nói lại càng thỏa mãn: "Kể từ sự việc kho báu của Tà Nguyệt, Võ Tây vương đã phải hao binh tổn tướng, không cấu kết với Đại Nguyệt vương triều nữa, phương diện nào cũng gặp vấn dề! Ở lĩnh vực binh lực và lương thực, hắn ta gặp nhiều khó khăn nhất!"
"Cho nên, để bổ sung binh lực và lương thực của mình, Võ Tây vương lại một lần nữa trở nên rất hiếu chiến, ép buộc thanh niên trai tráng phải nhập ngũ, vơ vét lương thực của người dân, những nơi hắn ta đi qua không còn sót lại dù chỉ một ngọn cỏ, người dân không thể sống nổi!"
"Chính vì vậy, bọn ta mới có thể phát triển nhanh như thế!"
"Mặt khác, khi Võ Tây vương tiến hành trưng binh, bọn ta còn phái người tới nhập ngũ ở chỗ của hắn ta! Trong quân đội của Võ Tây vương có rất nhiều người của bọn ta đang ẩn ấp, bọn ta nắm được hành động của hắn ta! Như vậy, khi bắt đầu cuộc chiến, tất nhiên sẽ biết người biết ta, mọi chuyện thuận lợi!"
Tử Nguyệt công chúa nhíu mày: "Quân sư, bản cung có thông minh không?"
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên, khen ngợi: "Công chúa lợi hại, hạ quan khâm phục!"
Tử Nguyệt công chúa hơi ngượng ngùng.
Trước đây, khi quân sư đưa ra kế sách về kho báu của Tà Nguyệt, chơi xỏ tất cả mọi người trong thiên hạ một vố, dễ dàng khiến cho quân đội của Võ Tây vương và Đại Nguyệt vương triều tổn thất nặng nề, khiến bọn họ không thể khôi phục được những gì vốn có trong suốt mấy năm tới!
Đây mới thực sự là mưu kế hay!
Chút kế hoạch mà bất cứ ai cũng có thể nghĩ ra được của bản thân, nói ra trước mặt quân sư chỉ là múa rìu qua mắt thợ!
Tử Nguyệt công chúa cảm động đến nỗi muốn khóc: "Tất cả những điều này đều nhờ có quân sư cả! Nếu không có quân sư giúp đỡ thì cho tới bây giờ bọn ta vẫn chỉ là một đám tầm thường! n tình của ngươi đối với bản cung, đối với Tà Nguyệt vương triều lớn như ông trời! Bản cung cũng không biết phải báo đáp ngươi như thế nào..."
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Chuyện này thì đơn giản ấy mà! Có câu, làm việc tốt thì không cần báo đáp..."
"Lấy thân báo đáp được không?" Tử Nguyệt công chúa ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lâm Bắc Phàm không biết phải nói gì nữa: "Ý kiến của ngươi rất hay! Nhưng mà, tình cảm đáng giá ngàn vàng, tiền bạc chỉ là thứ bỏ đi! Ngươi cho ta nhiều tiền một chút là được rồi, dù sao thì các ngươi cũng rất giàu mà!"
Chương 455 Đột phá đại tông sư
Tử Nguyệt công chúa ngẩng đầu lên, nói một cách nghiêm túc: "Quân sư, chỉ cần ngươi tới Võ Tây với bản cung, cả người cả tiền đều là của ngươi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Hay lắm! Ngươi dám dụ dỗ ta đấy à!
Hơn nữa thứ mà ngươi dùng để dụ dỗ đều là thứ mà ta thích, ngươi không biết ta là người không chịu nổi sự mê hoặc hay sao? Sau đó, hai người cùng trò chuyện vui vẻ, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tử Nguyệt công chúa xem đồng hồ, đứng dậy, lưu luyến mà nói: "Không còn sớm nữa, bản cung về trước đây! Quân sư, hẹn sau này gặp lại!"
Lâm Bắc Phàm rất thất vọng: "Công chúa, ngươi đi gấp vậy sao?
Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bỗng cảm thấy vui vẻ, giọng nói của nàng trở nên dịu dàng: "Quân sự, được nói chuyện với ngươi lâu như thế, bản cung đã vui lắm rồi! Tương lai còn dài, sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau!"
"Nếu đã như thế, bản quan không giữ ngươi ở lại nữa vậy, ngươi để lại ít tiền đi! Có khó khăn vất vả thì cũng là tình cảm, một trăm vạn lượng có được không?" Lâm Bác Phàm nói với vẻ mong đợi.
Khóe miệng Tử Nguyệt công chúa méo xệch đi, đột nhiên nàng cảm thấy rất tức giận!
Bản cung vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi, vậy mà ngươi chỉ nhớ chuyện này thôi sao?
Thật quá đáng, chẳng lẽ bản cung lại không quyến rũ bằng mấy thứ tiền tài phàm tục đó hay sao?
Tử Nguyệt công chúa nghiến răng mà nói: "Quân sư, bản quan đã chuẩn bị cho ngươi một món quà lớn, ngươi nhắm mắt lại đi!"
"Ta không nhắm mắt đâu, ai mà biết được liệu ngươi có chiếm hời của ta hay không?" Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng.
"Không nhắm mắt cũng được!" Tử Nguyệt công chúa bất ngờ xông tới, ôm đầu Lâm Bắc Phàm.
Cuối cùng vẫn để công chúa đạt được mục đích, đắc ý mà rời khỏi đây! Lâm Bắc Phàm tức giận đến nỗi run rẩy!
Chết tiệt, lại để nàng chiếm hời rồi!
Nếu ta không cần che giấu thực lực, thì làm gì có chuyện để ngươi chiếm được món hời này?
Tiếp theo vẫn là thời gian đón tết, mọi người đi thăm người thân và bạn bè, nhưng Lâm Bắc Phàm cũng không có người thân gì cả, toàn bộ bạn bè trên cơ bản đều đang ở Lâm phủ, cũng không cần đi thăm hỏi cấp trên cho nên cuối cùng cũng nhàn rỗi.
Mỗi ngày hắn tốn một canh giờ để xử lý chính vụ, sau đó có thể làm việc của mình.
Đây là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có của hắn, mỗi ngày đều rúc trong nhà cùng mọi người tán gẫu, nếu nhàm chán thì ra ngoài đi dạo, tuy rằng cuộc sống bình đạm nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Đột nhiên hắn phát hiện ra có đôi khi cuộc sống như vậy rất không tồi, nếu có thể kéo dài như vậy mãi thì tốt biết bao.
Cùng lúc đó, hắn tính toán về năng lực của mình, đột nhiên phát hiện ra...
“Hình như mình có thể thăng một cấp rồi!”
Từ lúc hắn thăng cấp thành Tông Sư cho tới nay đã qua hơn nửa năm rồi.
Trong khoảng thời gian hơn nửa năm này đã thấu hiểu và vận dụng nhuần nhuyễn thực lực của Tông Sư, đạt đến Tông Sư đỉnh phong.
Đột phá thêm một bước chính là Đại Tông Sư Nhị phẩm, dựa theo tính khắt khe của hệ thống có thể phải cần đến hai, ba trăm triệu lượng bạc mới được quá.
Nhưng tiền cũng không thể tiêu như thế được.
Thật ra hắn có thể tự mình tu luyện và đột phá, chẳng qua khá tốn thời gian mà thôi.
Còn có một cách khác nữa, đá cứng trên núi có thể mài bóng ngọc, hắn nhận công pháp tu luyện và kinh nghiệm của một vị Tông Sư hoàn chỉnh khác, nói không chừng sẽ có được sự dẫn dắt rồi từ đó đột phá.
Hơn nửa năm này hắn đã tham hô hơn một trăm triệu lượng bạc, có thể thử một phen.
Cho dù vẫn không có cách nào đột phá như trước nhưng cũng có thể tăng thực lực của mình lên, rút ngắn thời gian đột phá cho lần sau.
“Cứ quyết định sảng khoái như vậy đi!”
Đến tối, hắn lén lút chuồn ra ngoài thành và tìm được một sơn cốc không người, trong lòng thầm nói: “Hệ thống, kết toán cho ta đi!”
[Tinh! Ký chủ đã tham ô số vàng bạc châu báu trị giá một trăm linh tám triệu lượng bạc, con số rất lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản Ma Sư (hậu kỳ)!]
Một luồng sức mạnh hoàn toàn không thua kém gì Lâm Bắc Phàm rót vào trong cơ thể của hắn, khiến thực lực của hắn tăng lên gấp đôi!
Còn có một chuỗi ký ức tu luyện không lồ dung nhập vào trong đầu hắn.
Một đống ký ức thật sự quá đầy ắp, quá phong phú, ẩn chứa kinh nghiệm và kiến thức tu luyện suốt đời của người đó, trong đó có một công pháp thần kỳ khiến Lâm Bắc Phàm để mắt đến, đó là Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp!
Đây là một môn công pháp thần kỳ về tu luyện tinh thần lực!
Có thể khiến tinh thần như có thực chất, sử dụng được ở tất cả mọi dịp, đánh bại tâm thần địch, có thể chiến thắng mà không cần dùng đến binh!
Còn có thể giành tạo hóa thiên địa, hấp thụ tinh hoa vũ trụ!
Trước đây hắn nhận được Chu Lưu Lục Hư Công đã sở hữu năng lực thần kỳ khống chế tám loại sức mạnh trong thiên địa, bây giờ còn có thể tu luyện và điều khiển tinh thần lực nữa!
Trong lòng Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Lần này thật sự thành ma pháp sư luôn rồi!”
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị hắn vứt bỏ!
Bây giờ việc quan trọng nhất mà hắn phải làm là hấp thụ thực lực của vị Tông Sư này và dung hợp ký ức tu luyện của hắn ta để bản thân tiến thêm một bước!