Tiểu quận chúa lại há hốc miệng một lần nữa: "Không có nữ nhân thì làm sao mà có tình yêu được?"
"Tiểu quận chúa, ngươi đúng là đồ tóc dài não ngắn!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Tình yêu rất vĩ đại, nó không chỉ vượt khỏi ranh giới đất nước mà còn vượt qua ranh giới về giới tính và dân tộc! Ngươi chưa nghe câu này sao? Chỉ có nam nhân với nam nhân mới là tình yêu đích thực, nam nhân và nữ nhân chỉ để duy trì nòi giống mà thôi!"
Tiểu quận chúa cảm thấy thật nực cười: "Ta thật sự bị cái vẻ đạo mạo lúc nói vớ vẩn của ngươi đánh bại rồi đấy!"
Nàng đánh nhẹ Lâm Bắc Phàm mấy cái, hai người lại tiếp tục thưởng thức trà chiều và ngắm cảnh đẹp.
Tiểu quận chúa hơi quay đầu sang nhìn sườn mặt của Lâm Bắc Phàm, không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy hắn hơi đẹp trai, hơi cuốn hút.
Nàng hơi đỏ mặt, quay đầu sang một bên, hai tay vẫn chống cằm: "Lâm Bắc Phàm, ta hỏi ngươi thêm một chuyện nhé!"
"Hỏi đi, nếu ta biết chắc chắn sẽ nói hết cho ngươi biết!"
Ánh mắt của tiểu quận chúa có vẻ say mê: "Ta nghe nói khi một người gặp nguy hiểm gọi tên ai thì chứng tỏ đó là người quan trọng nhất trong lòng họ! Lúc gặp nguy hiểm, ngươi sẽ gọi tên ai?"
Hỏi xong, nàng dùng nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt mong đợi.
"Ta gọi ai sao..." Lâm Bắc Phàm rơi vào suy tư, hắn không trả lời.
Tiểu quận chúa không nhịn được mà hỏi: "Gọi cha mẹ ngươi à?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không phải!"
Tiểu quận chúa lại hỏi: "Hay là huynh đệ tỷ muội của ngươi?"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: "Cũng không phải, ta không có huynh đệ tỷ muội nào cả!"
Tiểu quận chúa hỏi tới lần thứ ba: "Là Sư Sư tỷ tỷ sao?"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: "Không phải!"
Tiểu quận chúa hỏi lần thứ tư: "Là Như Sương tỷ tỷ ư?"
Lâm Bắc Phàm vẫn tiếp tục lắc đầu: "Không phải!"
Tiểu quận chúa hơi ngượng ngùng, cúi đầu xuống: "Không phải... là ta đấy chứ?"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: "Cũng không phải!"
Cuối cùng, đã hỏi hết một lượt mà Lâm Bắc Phàm đều nói không phải, tiểu quận chúa bực mình: "Rốt cuộc là ai thế?"
Lâm Bắc Phàm nhíu mày: "Ta cũng không biết nữa! Ta vẫn đang nghĩ, rốt cuộc ‘Vãi’ là ai! Tại sao lúc ta gặp nguy hiểm lại gọi hắn ta?"
Tiểu quận chúa: "Vãi!"
"Tiểu quận chúa, thì ra ngươi cũng gọi như vậy sao?" Lâm Bắc Phàm hệt như tìm được tri kỷ, nói với vẻ mừng rỡ.
"Cút đi! Ai là tri kỷ của ngươi? Lúc gặp nguy hiểm ai mà chẳng hét lên chữ đó?"
Tiểu quận chúa lại dùng nắm đấm nhỏ đánh hắn, nhịn cười rồi bảo: "Ngươi muốn khiến ta cười vỡ bụng... mới cam lòng đấy à?"
Trong lòng nàng lại rất thỏa mãn!
Cái tên này thiệt tình, lần nào cũng làm nàng bất giác bật cười!
Nàng rất muốn sống như vậy mãi mãi!
Đúng lúc ấy, bọn họ phát hiện ra trên con phố phía trước có một người mặc áo giáp, cưỡi một con ngựa phi tới rất nhanh. Hắn ta phi ngựa trên đường bừa bãi như vậy nhưng lại chẳng có ai ngăn cản.
Sắc mặt hai người Lâm Bắc Phàm thay đổi.
"Cấp báo tám trăm dặm! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Quả nhiên, còn chưa tới một nén nhang đã có người tới thông báo cho Lâm Bắc Phàm tới Ngự Thư Phòng.
Khi Lâm Bắc Phàm chạy tới nơi thì trên cơ bản các quan lớn khác trong triều đình đã đến cả rồi. Vẻ mặt của ai nấy đều rất nghiêm túc, thái độ căng thẳng, nhìn lên nữ đế đang ngồi ngay ngắn trước bàn.
Lúc này, hắn cũng không máy móc làm lễ chắp tay cúi chào mà ngoan ngoãn đứng ở phía sau các quan. Nữ đế liếc nhìn mọi người một lượt, thấy tất cả đã đến đông đủ rồi mới lên tiếng, giọng nói ẩn chứa cơn giận: "Vừa rồi nhận được cấp báo tám trăm dặm, xảy ra binh biến ở Đường Châu! Có vài binh sĩ bị kích động đã chém chết thống lĩnh quân đội và thiên tướng, dẫn theo đại quân ba vạn người tập hợp ở trong núi sâu, vào rừng làm cướp, hiện giờ bọn chúng đang đối đầu với binh mã của triều đình, tình hình vô cùng gay go!"
Các quan đồng loạt ồ lên!
Xảy ra binh biến, tình huống này thật sự rất gay go!
"Bệ hạ, rốt cuộc nguyên nhân là gì?" Một vị lão thần chắp tay hỏi.
"Nguyên nhân là gì thì các ngươi tự xem đi!" Nữ đế vứt tấu chương cấp báo tám trăm dặm xuống cho các quan truyền tay nhau mà đọc.
Vị thống lĩnh quân đội và thiên tướng ở địa phương đã tham ô quân lương của các binh sĩ trong suốt một thời gian dài, khiến cho các binh sĩ phải chịu cảnh máu chảy đầu rơi mà không được hưởng đãi ngộ mà bọn họ đáng được hưởng, thậm chí muốn ăn cơm cũng khó khăn.
Còn nữa, những tên thống lĩnh quân đội và thiên tướng này luôn đánh mắng binh lính cấp dưới của mình, hai bên đã sớm ghi thù lẫn nhau từ lâu rồi.
Mồi lửa cuối cùng là có một vị thiên tướng ngang nhiên trêu ghẹo vợ của binh sĩ. Các binh sĩ bị chèn ép bấy lâu cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, nên mới dấy lên binh biến!
Những binh lính giỏi hơn dẫn đầu làm thịt mấy tên tướng quân này, sau đó dẫn theo những binh lính khác làm phản!
Nữ đế đập bàn đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Bọn chúng đúng là to gan, quân lương của triều đình mà cũng dám tham ô! Lại còn tùy ý nhục mạ binh sĩ, trêu ghẹo vợ của binh sĩ! Nào còn một chút phong thái của mệnh quan triều đình gì nữa? Bây giờ thì hay rồi, xảy ra binh biến rồi, mọi phiền phức đều quăng hết cho trẫm, làm gì có cái lý ấy! Làm gì có cái lý ấy hả!"
"Xin bệ hạ bớt giận!" Các quan cùng đồng thanh nói.
Chương 272 Sau này mà có cơ hội, ta sẽ soát nhà của các ngươi cho mà xem!
"Ngươi bảo trẫm bớt giận thế nào đây?"
Nữ đế vô cùng tức giận: "Hiện giờ cục diện chính trị của triều đình đang bất ổn, bên ngoài có các phiên vương lớn nhòm ngó ngôi vị, các quốc gia xung quanh cũng đang rục rịch tấn công! Vậy mà trong lúc này, bọn chúng còn gây thêm phiền phức cho trẫm? Nếu không phải bọn chúng đã chết cả rồi thì trẫm thật sự muốn lôi bọn chúng ra giết thêm một lần nữa!"
Các quan im lặng không nói gì nữa.
Lúc này, nữ đế quay đầu nhìn về phía Binh bộ thượng thư, nổi giận đùng đùng hỏi: "Lý Khai Quang, ngươi đáng tội gì đây?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang bối rối, hắn ta vội đứng ra: "Bệ hạ..."
Nữ đế quát lớn: "Ngươi thân là Binh bộ thượng thư chỉ huy mọi việc quân trên cả nước! Nhưng chuyện thống lĩnh quân đội ở Đường Châu tham ô quân lương, ngược đãi binh sĩ... ngươi lại chẳng hề hay biết gì! Ngươi nói xem, có phải ngươi không tránh khỏi trách nhiệm này hay không? Ngươi noi xem, ngươi đáng tội gì hả?"
Binh bộ thượng thư cảm thấy rất oan ức!
Rõ chuyện chuyện này không phải do hắn ta làm, thế mà hắn ta lại phải chịu oan ức gánh trách nhiệm! Hiện giờ hắn ta cũng rất muốn lôi đám thống lĩnh quân đội và thiên tướng kia ra giết thêm hết một lượt nữa!
Hắn ta không khỏi nghi ngờ, có phải gần đây hắn ta gặp vận hạn hay không mà luôn gặp phải mấy chuyện xui xẻo ly kỳ như vậy cơ chứ?
Tổ chức một cuộc luyện binh trên nước bình thường, kết quả lại bất ngờ đụng phải một đám cao thủ võ lâm khiến cuộc luyện binh thất bại!
Bây giờ hắn ta chẳng làm gì cả cũng gặp tai bay vạ gió!
"Thần biết tội!" Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang vội cúi đầu nhận lỗi.
Nữ đế nói rất phải, mặc dù chuyện này không phải do hắn ta gây ra nhưng hắn ta thân là Binh bộ thượng thư, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!
"Tội của ngươi, tạm thời nhớ cho kỹ! Hiện giờ việc quan trọng nhất là giải quyết binh biến ở Đường Châu, nhất định phải xử lý thật nhanh gọn, nếu không, càng kéo dài lâu càng bất lợi cho Đại Võ ta!" Nữ đế bình tĩnh nói.
"Bệ hạ nói rất có lý!" Các quan đồng thanh đáp.
"Vấn đề hiện giờ là phải xử lý việc này thế nào, và do ai giải quyết đây?"
Mỗi viên quan phát biểu ý kiến của mình, cuối cùng thống nhất ý kiến là chủ trương chiêu hàng, nếu không thể khuyên được thì đành phải dùng vũ lực để trấn áp, nhất định phải giải quyết việc binh biến một cách nhanh gọn.
"Vậy nên phái ai đi đây?" Nữ đế lại hỏi.
Các quan quay sang nhìn nhau, chuyện này rất phiền phức, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam, nếu không giải quyết khéo léo thì con đường làm quan của tất cả bọn họ đều có thể bị ảnh hưởng.
Binh bộ thượng thư đứng dậy: "Bệ hạ, thần tự nguyện lấy công chuộc tội!"
Hắn ta biết, đã đến lúc này rồi, cho dù hắn ta không muốn xung phong thì cũng phải xung phong thôi!
"Nhưng ngươi làm hỏng việc nhiều lần lắm rồi, trẫm không tin ngươi nổi nữa!" Nữ đế mỉa mai.
Vẻ mặt của Lý Khai Quang tràn ngập oan ức.
Ánh mắt của nữ đế liếc qua các quan viên, sau đó nhắm vào người đang giả vờ ngơ ngác là Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, chuyện này do ngươi phụ trách đi!"
Lâm Bắc Phàm bối rối: "Bệ hạ, có phải ngươi tìm nhầm người rồi không ạ, vi thần không làm được đâu!"
Nữ đế cười ha ha, bảo: "Ái khanh, trẫm không tìm nhầm người đâu! Trẫm chọn ngươi là vì từ trước đến giờ ngươi luôn nhanh trí, có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề nan giải! Hơn nữa, ngươi có tài ăn nói, lại nhanh mồm nhanh miệng, làm người đàm phán là phù hợp nhất! Dùng cái lưỡi lươn lẹo của ngươi để thuyết phục bọn chúng đầu hàng đi!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Bệ hạ, có phải ngươi đánh giá ta cao quá rồi không?"
"Không hề quá!"
Nữ đế lắc đầu, đáp: "Lần trước ngươi đến chùa Lôi Vân một chuyến đã đưa được một lão hòa thượng tinh thông Phật pháp, cấp bậc Tông Sư về nhà! Sau đó ngươi đụng mặt hai vị Tông Sư là kiếm tiên và đao thánh, chỉ tranh luận một lúc mà đã trở thành bạn tri kỷ của bọn họ rồi! Ngươi xem, đến cả Tông Sư mà ngươi còn thuyết phục được thì chẳng lẽ lại không thuyết phục nổi một đám quân binh ư?"
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: "Nhưng lỡ thần không thuyết phục được thì phải làm sao đây? Thần đâu biết đánh nhau đâu ạ?"
Trong lòng nữ đế không ngừng cười lạnh.
Lại còn giả vờ trước mặt trẫm sao!
Các phương pháp chiến lược và tư tưởng như lý luận về cách mạng ruộng đất, ba phương pháp chiến tranh lớn gồm chiến tranh du kích, đánh vận động và địa đạo chiến, đường lối quần chúng bao quanh thành thị từ nông thôn mà ngươi nói trước đó, trẫm nghe xong còn nhận được không ít lợi ích đây!
Trình độ binh pháp của ngươi có thể nói là xứng tầm bậc thầy binh gia!
Nếu đến ngươi cũng không biết đánh nhau thì trên đời này chẳng còn ai biết đánh nhau nữa!
"Lâm ái khanh, ngươi đừng từ chối nữa! Trẫm cho rằng trong số văn võ cả triều chỉ có ngươi là thích hợp nhất mà thôi, tuyệt đối không có ứng cử viên thứ hai đâu! Nếu chuyện này được giải quyết một cách thuận lợi, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" Nữ đế lớn tiếng hứa hẹn.
"Bệ hạ nói phải lắm, chuyện này không ai giỏi hơn tế tửu cả!"
"Tế tửu có tài ăn nói, lại túc trí đa mưu, để hắn phụ trách việc này là thích hợp nhất!"
"Tế tửu mà đã ra tay thì gạo xay ra cám!"
...
Các quan liên tục lên tiếng, nhiệt tình tiến cử!
Lâm Bắc Phàm tức run cả người, mấy lão già khốn kiếp này lại giở trò nữa rồi!
Sau này mà có cơ hội, ta sẽ soát nhà của các ngươi cho mà xem!
Bất đắc dĩ, Lâm Bắc Phàm chẳng còn cách nào khác đành phải nhận lệnh: "Thần tuân chỉ!"
Chương 273 Dù sao thì cũng là cẩu quan
Tối hôm ấy, sau khi ăn bữa tối xong, hắn lập tức xuất phát, cố gắng càng nhanh càng tốt, đi suốt cả đêm.
Hắn đưa hai người Mạc Như Sương đi theo, có cả các quan sai do triều đình phái đi bảo vệ Lâm Bắc Phàm, tiểu quận chúa cũng lén lút bám theo, nói là để bảo vệ hắn nhưng thật ra là muốn tham gia cuộc vui.
Chạy suốt hai đêm một ngày cuối cùng bọn họ cũng đã đến Đường Châu vào đêm thứ hai.
Tri phủ địa phương là Lưu đại nhân đích thân nghênh đón Lâm Bắc Phàm: "Chào tế tửu đại nhân, chào quận chúa Vân Oanh! Hạ quan đã chuẩn bị cơm nước để làm tiệc tẩy trần cho mọi người cả rồi!"
"Tiệc tẩy trần thì để sau đã, tình hình hiện giờ thế nào rồi?" Lâm Bắc Phàm hỏi thẳng vào vấn đề.
Lưu tri phủ gượng cười rồi đáp: "Tình hình vẫn còn căng thẳng lắm! Hiện giờ, hai bên lấy sông Bàn Sơn làm ranh giới, đối chọi với nhau! Nếu chúng ta vượt qua ranh giới, không cần biết là đúng hay sai bọn họ đều sẽ tấn công, đã có rất nhiều quan sai của bản phủ bị thương rồi!"
"Còn nữa, tối hôm qua đã xảy ra một trận chiến! Phản quân thiếu lương thực nên đã xuống núi cướp lương thảo của binh lính phủ ta! Cũng may là thương vong về người không lớn, nếu không thì bản phủ thật sự không biết ăn nói thế nào nữa!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Không biết triều đình định giải quyết chuyện này thế nào vậy?" Lưu tri phủ hỏi với vẻ dè dặt.
"Chủ trương chiêu hàng, nếu thật sự không ổn thì đành phải phái binh lính tới trấn áp thôi! Nhất định phải giải quyết xong mọi vấn đề trong một tuần! Nếu không, tình hình hiện giờ sẽ bị những kẻ có dã tâm lợi dụng, hậu quả rất khó lường!" Lâm Bắc Phàm đáp.
Lưu tri phủ gật đầu, sắc mặt của hắn ta trở nên nặng nề hơn.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm đi theo Lâm tri phủ ra hiện trường để quan sát.
Đã là giữa đêm, phần lớn phản quân đều đã đi ngủ cả rồi, rừng núi tối mịt trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài ánh mắt cảnh giác giữa đám cây cỏ đen kịt.
"Quay về nghỉ ngơi đi đã, ngày mai rồi tính!" Lâm Bắc Phàm quay người lại.
Cùng lúc đó, sự xuất hiện của Lâm Bắc Phàm đã kinh động tới nhóm phản quân trên núi.
Có một người hoảng hốt chạy lên đỉnh núi, đánh thức một người đang ngủ say: "Lão đại, dưới núi có một tên quan mới đến, chắc chắn là người do triều đình phái tới!"
Người được gọi là lão đại kia là một người trẻ tuổi, trông rất cao lớn oai phong, chân tay khỏe mạnh, cánh tay của hắn ta to bằng bắp chân của người khác. Da hắn ta ngăm đen, khi mở mắt ra, ánh mắt lại sáng ngời, rất có thần.
"Kẻ đó là ai, trông như thế nào?"
"Ta không nhận ra nhưng trông rất trẻ, chưa tới hai mươi tuổi, nhìn cũng rất thuận mắt! Nhưng mà hắn ta mặc quan phục màu đỏ, xem ra ít nhất cũng phải là quan viên tứ phẩm! Còn trẻ như thế mà đã làm quan tứ phẩm, hắn ta cũng rất giỏi đấy!" Người kia nói với giọng điệu tràn đầy sự ngưỡng mộ.
"Còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã làm quan tứ phẩm, xem ra đó chính là tân khoa trạng nguyên vừa nhậm chức tế tửu, Lâm Bắc Phàm rồi!" Người thanh niên được gọi là lão đại kia gật đầu với vẻ đăm chiêu.
"Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao?"
"Nghe nói hắn rất giỏi văn chương, còn được nữ đế vô cùng ưu ái và tin tưởng, cho nên chỉ trong vài tháng vừa qua hắn đã thăng những bốn cấp! Còn nhận được đủ loại ban thưởng đến mức trong nhà không chứa xuể!"
"Nhưng ta nghe nói hắn là một tên đại tham quan, trong mấy tháng làm quan vừa qua hắn đã tham ô tới mấy trăm vạn lượng rồi!"
"Lại thêm một tên cẩu quan nữa, thật muốn chém chết hắn quá!”
"Đã là cẩu quan thì sẽ không được chết tử tế đâu!"
...
Mọi người vô cùng kích động.
Bọn họ hận nhất là đám tham quan!
Nếu không phải đám tham quan kia tham ô quân lương của bọn họ thì bọn họ đã không rơi vào tình cảnh như vậy rồi!
Bây giờ lại thêm một tên tham quan còn tham hơn trước tới đây khiến bọn họ tức đến mức chỉ muốn chém người!
"Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Vẫn tiếp tục đối đầu với triều đình hay là di chuyển ra sau núi, vào rừng làm cướp? Ta đề nghị cứ trực tiếp làm phản đi cho xong, với bản lĩnh của chúng ta, có đi tới đâu cũng không lo không có cơm ăn!"
"Hay là chúng ta quy hàng vị vương gia nào đó đi! Nghe nói Giang Nam vương rất giàu có, hiện giờ hắn ta đang chiêu binh mãi mã, xem ra đang chuẩn bị làm việc lớn, chúng ta có thể theo hắn ta ăn ngon mặc đẹp!"
"Ký Bắc vương cũng không tồi! Nghe nói hắn ta đang chiêu mộ người tài, đối xử với ai cũng rất tốt, là một vị vương gia tốt!"
"Lão đại, ngươi nói đi, bọn ta đều nghe ngươi hết!"
Mọi người nhìn thanh niên trước mặt với ánh mắt chờ mong, đợi quyết định của hắn ta. Từ đó có thể thấy rằng, thanh niên này oai phong đến mức nào.
Nhưng thanh niên kia lại phất tay: "Các anh em, bình tĩnh đã đừng sốt ruột! Ngày mai chúng ta xem thái độ của triều đình thế nào đã rồi tính tiếp, dù sao thì Đại Ngưu ta đây tuyệt đối sẽ không để các anh em phải chịu uất ức!"
Mọi người gật đầu...
Chương 274 Miệng lưỡi ác độc
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại tới sông Bàn Sơn một lần nữa.
Hiện giờ, hai bên lấy con sông này làm ranh giới, tay cầm vũ khí, đối đầu với nhau rất căng thẳng. Trên mặt ai nấy đều đổ mồ hôi, trên người còn dính máu, trông như thể vừa trải qua một trận chém giết vậy.
"Chuyện gì thế này?"
Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Bẩm đại nhân, vừa rồi đám phản binh này lại tiếp tục đến cướp lương thực của bọn ta!"
Một quan sai báo cáo.
Lưu tri phủ cười gượng: "Chuyện này rất hay xảy ra! Mấy hôm nay, hầu như ngày nào bọn họ cũng đến cướp một lần, không có thời điểm cố định! Để trấn an bọn họ, bản quan đã chuẩn bị cho bọn họ chút lương thực! Nhưng chỗ lương thực đó quá ít nên bọn họ lại tới cướp lương thực của quan sai, hai bên khó tránh xảy ra vài trận chiến!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Dù sao thì khẩu phần ăn cho ba vạn người cũng là con số quá khổng lồ, chỉ triều đình mới chung cấp nổi, ở địa phương thì chẳng có cách nào cả.
Hiện giờ bọn họ đã trở thành phản quân, chắc chắn triều đình sẽ không cung cấp lương thực cho bọn họ. Ngược lại triều đình còn định để bọn họ chết đói, không còn sức chống đối nữa ấy chứ.
Nhưng làm như vậy thì khó cho tri phủ rồi.
Dù sao thì lỡ nhóm phản quân này làm liều, xông vào Đường Châu phá phách, cướp bóc lương thực thì người làm tri phủ như hắn ta cũng khó mà thoát tội.
Vì vậy, hắn ta chỉ có thể dùng cách này để bình ổn lại. Cho bọn họ lương thực, đợi triều đình phái người đến giải quyết.
Lúc này, Lưu tri phủ quát lớn: "Bản quan khuyên các ngươi hãy mau đầu hàng đi, đừng chống cự vô ích nữa! Chỉ cần các ngươi không chống trả nữa, triều đình sẽ cân nhắc nỗi khổ tâm trong lòng các ngươi mà xử lý nhẹ tay!"
"Chẳng lẽ, các ngươi thật sự muốn vào rừng làm giặc sao? Các ngươi thật sự muốn từ bỏ thân phận quân nhân của mình sao? Các ngươi thật sự chấp nhận buông bỏ tất cả, sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai sao?"
"Các ngươi xem, hiện giờ đến cơm ăn cũng thành vấn đề rồi!"
"Hãy nghĩ cho vợ con và già trẻ nhà các ngươi, nghĩ cho các anh chị em nhà các ngươi, nghĩ cho hương thân phụ lão nhà các ngươi, nghĩ cho ngươi nhà các ngươi đi! Nếu các ngươi thật sự trốn đi, thì người thân của các ngươi đều phải xấu hổ vì các ngươi, bị người đời phỉ nhổ..."
Nhóm phản quân hơi rối loạn, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Lâm Bắc Phàm không xem nổi nữa: "Lưu đại nhân, ngươi nói như thế không ổn đâu! Mấy lời giải thích này bọn họ đã nghe đến nỗi phát chán cả rồi, không có hiệu quả đâu, nhìn ta này!"
"Lâm tế tửu nói phải lắm, mời ngươi!"
Lưu tri phủ khách sáo nhường chỗ cho Lâm Bắc Phàm, nhưng trong lòng lại vô cùng coi thường.
Ngươi còn nói ta không ổn cơ đấy?
Đây là những lời mà ta vất vả tổng kết lại, trẻ người non dạ như ngươi thì hiểu gì chứ?
Lát nữa đừng có làm đám phản quân tức giận đấy, không có kết cục tốt đâu!
Lâm Bắc Phàm đứng dậy, hét lớn: "Bản quan khuyên các ngươi mau đầu hàng đi, đây là con đường không có lối về! Nếu các ngươi bước vào con đường này, thì vĩnh viễn không thể quay đầu lại! Các ngươi cũng biết, như vậy sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến mức nào chứ?"
Một binh lính trong nhóm phản binh tỏ vẻ coi thường: "Có thể xảy ra hậu quả gì cơ chứ? Bọn ta làm như vậy tức là đã sớm hiểu rõ mọi chuyện rồi!"
Các binh lính khác trong nhóm phản binh cũng hò hét.
"Không sai, bọn ta đã hiểu rõ mọi thứ từ lâu rồi!"
"Cùng lắm là chết chứ gì, có gì phải sợ cơ chứ? Có chuyện nguy hiểm đến tính mạng nào mà ông đây chưa từng trải qua cơ chứ, ông đây còn sợ mấy thứ này chắc?"
"Từ lúc ông đây chọn con đường này, thì đã không nghĩ đến việc quay đầu lại rồi!"
"Chẳng lẽ còn phải tiếp tục để đám chó tham quan các ngươi bắt nạt ư?"
"Bọn ta là đàn ông, bọn ta không nhịn nổi!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu quầy quậy: "Các ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi! Bản quan nói cho các ngươi biết, các ngươi đi vào con đường này, thật sự không còn cách nào để quay về nữa! Vợ của các ngươi sẽ trở thành góa phụ, con cái của các ngươi cũng trở thành cô nhi! Còn nữa..."
Lâm Bắc Phàm ngẩng cao đầu, đứng thẳng người, hét to: "Người đàn ông khác, sẽ có cơ hội ngủ với vợ của các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Đánh con cái của các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Ức hiếp cha mẹ của các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Tiêu sạch toàn bộ số tiền mà các ngươi kiếm được!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Còn chiếm nhà cửa và ruộng vườn của các ngươi, khiến các ngươi trắng tay!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Nói cách khác, sự cố gắng của các ngươi suốt nửa quãng đời vừa qua, tất cả đều để những gã đàn ông khác hưởng thụ!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ rất chắc chắn: "Gã đàn ông đó, hiện giờ có thể đang là tình địch của các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Có thể là tên lưu manh, côn đồ ở đầu đường xó chợ!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Cũng có thể là những tên cẩu quan, tham quan trong mắt các ngươi!"
Các phản quân: "Mẹ kiếp!"
"Sau khi các ngươi ra đi, bọn họ chính là người vui mừng nhất! Bởi vì nếu các ngươi không đi, thì bọn họ đã chẳng có cơ hội này! Các ngươi mà đi rồi, tất cả những thứ này đều thuộc về bọn họ!"
Lâm Bắc Phàm cười lớn với vẻ đắc ý: "Còn các ngươi, chỉ có thể đem cái sừng vừa to vừa cao trên đầu, mang theo sự nhục nhã này mà kéo dài chút hơi tàn suốt cả đời! Phải nhìn kẻ thù mà các ngươi căm hận nhất, vui vẻ ngủ cùng vợ của các ngươi, đánh con của các ngươi, ức hiếp cha mẹ của các ngươi, têu sạch tiền của mà các ngươi kiếm ra, còn chiếm đoạt nhà cửa và ruộng đất của các ngươi..."
Chương 275 Vẹn toàn cho đôi bên
Các phản quân lập tức sụp đổ!
"Cầu xin ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa mà!"
"Đừng nói nữa, ta đã đau lòng lắm rồi!"
"Tại sao lại nói cho ta biết những chuyện tàn khốc này cơ chứ?"
"Tên ác quỷ nhà ngươi!"
... Tất cả mọi người đều chấn động! Mẹ kiếp!
Tế tửu đại nhân thật là giỏi! Chỉ dùng mấy câu nói, mà đã phá hủy được ý chỉ của đám phản quân rồi!
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, mấy lời này quá tàn nhẫn, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu nổi! Đổi lại là bọn họ, chắc chắn cũng sẽ sụp đổ mà thôi!
Lưu tri phủ giơ ngón tay cái lên: "Tế tửu đại nhân, ngươi đỉnh quá, bản quan phục rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười nhạt một tiếng, ta vẫn chưa dùng hết khả năng của mình đâu đấy.
Đúng lúc ấy, từ trong nhóm phản quân, có một người đàn ông dáng người cao lớn, làn da ngăm đen bước ra, hắn ta liếc nhìn những người đang sụt giảm sĩ khí xung quanh, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, lên giọng rồi nói: "Ngươi là Lâm Bắc Phàm, Lâm tế tửu do triều đình phái tới sao?"
"Không sai, chính là bản quan đây!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay đứng đó.
"Không hổ là trạng nguyên lang, miệng lưỡi sắc bén đấy!" Kẻ đang đứng trước mặt Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đề phòng.
"Ngươi cũng đâu kém gì!" Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Có lẽ ngươi chính là Đại Ngưu, người cầm đầu chém chết thống lĩnh quân đội và thiên tướng, rồi dứt khoát đưa mọi người vào rừng làm giặc, thật to gan!"
Đối phương không chút do dự mà đáp: "Không sai, ta chính là Đại Ngưu, người chém chết bọn chúng, bởi vì bọn chúng đáng chết! Bọn chúng không chỉ tham ô quân lương của bọn họ, khiến chúng ta không có tiền cũng chẳng được ăn cơm no! Bọn chúng còn chẳng hề coi bọn ta là con người, bình thường không đánh đập thì lại mắng chửi, thậm chí còn trêu ghẹo vợ của anh em ta... Là đàn ông, chuyện gì cũng có thể nhịn, nhưng không được nhịn nhục! Quan lại như thế mà còn không giết, ta khó mà bình tĩnh nổi!"
"Không sai! Đám quan lại như thế đáng chết!"
"Tốt nhất là giết sạch chúng đi!"
"Lão đại mà không ra tay, ta cũng sẽ ra tay!"
...
Các phản quân hò hét, vô cùng kích động.
Lâm Bắc Phàm quát lớn: "Quan lại như thế, đúng là đáng chết! Nhưng cũng phải do triều đình giết, chứ không phải các ngươi! Hành động hiện giờ của các ngươi, nói nhẹ là phạm thượng, nặng lời thì là phản quốc đấy!"
"Giao cho triều đình sao?"
Đại Ngưu bật cười với vẻ coi thường: "Nếu triều đình sớm phát giác chuyện này, thì những việc hiện giờ sẽ không xảy ra! Ngươi phải biết rằng, bọn ta đã bị ức hiệp như vậy những một năm rồi đấy! Trong một năm vừa qua, các ngươi đang làm gì hả?"
Câu cuối cùng, hắn ta gần như hét lên!
"Về khoản này, đúng là triều đình có lỗi với các ngươi!"
Lâm Bắc Phàm nói với giọng ôn hòa: "Vì vậy, bệ hạ đã phái bản quan đến đây giải quyết việc này! Chỉ cần các vị buông vũ khí đầu hàng, quay lại quân ngũ một lần nữa, đương nhiên triều đình sẽ xử lý nhẹ tay!"
"Đại Ngưu, ngươi là người thông minh, cũng là người có nghĩa khí, có lương tâm! Nếu không thì ngươi đã đưa bọn họ chạy trốn rồi! Bởi vì ngươi biết, ngươi bỏ đi thì có thể sống ung dung tự tại, nhưng các anh em đi theo ngươi sẽ đánh mất tất cả! Dù sao thì đa số các ngươi đều là người bình thường, bọn họ có nhà cửa, có con trai con gái, bọn họ không thể buông bỏ tất cả những điều này!"
Đại Ngưu hổ thẹn thở dài, không ngờ tên tham quan này lại hiểu rõ về hắn ta như vậy. Đây chính là nguyên nhân khiến hắn ta do dự mãi mà không rời khỏi đây!
Bởi vì hắn thì cô đơn một mình, một người ăn no, cả nhà không đói, đi tới đâu cũng chẳng sao cả!
Nhưng các anh em của hắn ta thì khác.
Bọn họ là trụ cột trong nhà, phải chăm sóc vợ, nuôi con cái, phụng dưỡng cha mẹ, tuyệt đối không thể cứ thế bỏ đi được.
Hơn nữa, cuộc sống ở bên ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì. Chiến tranh loạn lạc, dân chúng lầm than.
Kiếm ăn là chuyện rất khó khăn, huống hồ mấy người bọn họ còn đang là tội phạm bị triều đình truy nã?
Chẳng lẽ cứ sống phiêu bạt cả đời, cướp giật của dân sao? Chẳng bằng cứ ở trong quân doanh, ít nhất còn có cơm mà ăn.
Vì vậy, hắn ta vẫn luôn chờ người của triều đình đến rồi thương lượng tử tế. Nếu không thể thương lượng được thì đành phải vào rừng làm giặc vậy!
"Hừ! Ngươi nói có vẻ nhẹ nhàng quá nhỉ!"
Đại Ngưu hừ một tiếng: "Ai mà biết được sau khi bọn ta buông vũ khí, các ngươi sẽ đối xử với bọn ta như thế nào? Lỡ như các ngươi bắt hết bọn ta vào đại lao, hoặc là giết chết bọn ta, thì chẳng phải quá oan ức cho bọn ta rồi sao?"
"Hơn nữa, chính ngươi cũng là một tên đại tham quan, dựa vào đâu mà bọn ta phải tin ngươi cơ chứ?"
Các phản quân ồ ạt lên tiếng.
"Đúng đấy! Lỡ bọn ta đầu hàng, các ngươi lại bắt bọn ta vào đại lao thì sao?"
"Lỡ lại đụng phải một tên tham quan thì bọn ta biết làm thế nào bây giờ?"
"Chính ngươi cũng là tham quan, dựa vào đâu mà bọn ta phải tin tưởng ngươi chứ?"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh trả lời: "Bản quan không bảo các ngươi phải tin ta, cũng không định yêu cầu các ngươi phải tin ta! Bởi vì không tin thì tức là không tin, ta có nói thế nào thì các ngươi cũng chẳng tin! Vì vậy, bản quan đã nghĩ ra một cách vẹn toàn cho đôi bên!"