• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531 Tương kế tựu kế

Một ngày sau, Vương Phú Quý hớn hở trở lại: “Vương gia, thuộc hạ nghĩ ra cách rồi!”

Giang Nam vương thúc giục: “Mau nói!”

“Vương gia, là thế này!”

Vương Phú Quý chắp tay nói: “Thuộc hạ cho người đóng giả thành dân thường đi thám thính binh mã của triều đình, kết quả vương gia đoán xem thế nào? Bọn họ kẻ nào cũng tham tiền, chỉ cần cho ba, bốn lượng bạc là binh sĩ triều đình cho qua ngay!”

Hai mắt Giang Nam vương sáng lên: “Có chuyện này cơ à?”

Vương Phú Quý mỉm cười: “Vương gia, trên dưới triều đình đều tham, quan lớn tham nhiều, quan nhỏ tham ít, đôi khi quan nhỏ còn tham cực nhiều, vương gia cũng không phải không biết!”

Giang Nam vương gật đầu: “Cũng phải!”

“Thế nên cách của thuộc hạ là thế này!”

Vương Phú Quý thấp giọng cười: “Chúng ta có thể để binh mã của mình đóng giả thành dân thường, hối lộ cho binh sĩ triều đình để được vào núi Công Tu, nhân cơ hội cướp lương thực!”

“Chắc chắn bọn họ sẽ không thể ngờ được dưới tình hình canh phòng nghiêm ngặt mà vẫn có người cướp được lương thực, từ đó sẽ nới lỏng đề phòng, tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta!”

Giang Nam vương gật đầu liên tục: “Không sai không sai, ngươi nói đúng lắm!”

“Ngoài ra, chúng ta phái thêm vài vạn binh sĩ tiếp ứng ở bên ngoài, một khi cả trong lẫn ngoài đều hỗ trợ nhau thì chắc chắn sẽ khiến triều đình không kịp trở tay, đồng thời cướp được lương thực!”

Giang Nam vương hớn hở nói: “Được được được!”

“Vương gia, chúng ta còn có thể liên lạc với Ký Bắc vương, bảo hắn ta hành động như đã bàn! Như vậy triều đình chắc chắn sẽ thất bại, tỉ lệ chiến thắng của chúng ta cao hơn rất nhiều!”

Giang Nam vương vỗ tay: “Ngươi nói đúng lắm, cứ làm vậy đi!”

Thế là binh mã tinh nhuệ của hắn ta đã cải trang thành người dân cần đi qua núi Công Tu.

“Quan gia, ta muốn tới kinh thành kiếm sống!”

“Chỗ này đã bị phong tỏa, không được tới gần, các ngươi đi đường vòng đi!”

“Đường vòng? Đường vòng xa quá, phải đi mất ba bốn ngày, ngươi đừng thấy chúng ta thân thể cường tráng, thực ra cũng yếu ớt lắm! Quan gia, làm phiền ngươi có được không, xin ngươi đấy!”

“Ta là người có nguyên tắc, chuyện này không có gì để thương lượng hết!”

“Quan gia…”

Binh lính đóng giả thành dân thường của Giang Nam vương len lén lôi ra một lượng bạc, nhét vào tay binh sĩ của triều đình.

Binh sĩ của triều đình làm như chẳng có chuyện gì xảy ra mà cất tiền vào túi.

Mà lúc ấy, những binh sĩ khác của triều đình cũng nhìn thấy, bọn họ bèn lén lút ho khan mấy tiếng.

Binh sĩ Giang Nam rất biết điều, ai cũng nhét cho một lượng bạc, bọn họ nhanh chóng nhận lấy.

“Xem ra ngươi không có vấn đề gì cả, thôi đi đi! Nhưng nói cho ngươi hay, ngươi đừng có đi lung tung, nhất là không được lại gần sông, bằng không xảy ra chuyện gì thì đừng trách bản quan không nhắc nhở ngươi!”

“Yên tâm đi các vị quan lão gia, chúng ta chỉ là dân thường, biết phải làm sao mà!”

Binh sĩ triều đình kéo cổng ra: “Vào đi!”

“Cảm ơn! Cảm ơn các vị quan lão gia!”

Binh sĩ Giang Nam hối lộ thành công, cảm ơn rối rít xong bèn đi vào.

Tuy nhiên vừa mới đi không lâu thì lại gặp binh sĩ của triều đình, trông có vẻ tinh nhuệ hơn.

“Không được động đậy, mau nằm xuống, giơ hai tay lên đầu!”

“Các vị quan lão gia, các vị hiểu lầm rồi, ta chỉ là dân thường mà thôi, ta trả tiền rồi mới được vào!”

“Ta bắt những kẻ trả tiền như các ngươi đấy, đi!”

Thế là binh sĩ đóng giả này không thể phản kháng và bị bắt.

Thế nhưng người bên ngoài lại không biết, Giang Nam vương càng không biết người mình phái đi đã tự rơi vào lưới.

Cứ thế ba, bốn ngày trôi qua, triều đình đã bắt được năm vạn quân Giang Nam. Hôm ấy, Giang Nam vương có hơi kích động.

Bởi lẽ thuyền vận chuyển lương thực đang chầm chậm tiến tới núi Công Tu, việc cướp lương thực chuẩn bị bắt đầu. Chỉ cần cướp được số lương thực này là vấn đề thiếu lương thực của bọn họ sẽ được giải quyết, ít nhất có thể chống cự đến mùa thu.

Một khi giải quyết được vấn đề lương thực thì hắn ta có thể tiếp tục âm mưu tranh giành hoàng vị của mình. Chuyện này vô cùng quan trọng, Giang Nam vương cũng có mặt.

Đợi mãi đợi mãi, hắn ta sốt ruột vô cùng: “Sao vẫn chưa bắt đầu vậy? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vương gia, chuyện này không vội được!”

Vương Phú Quý mỉm cười: “Thuyền vận chuyển lương thực của triều đình chỉ mới vừa tiến vào núi Công Tu thôi, đợi bọn họ lái vào hẳn trong ít nhất cũng phải mất hai ngày một đêm, chúng ta cứ từ từ!”

“Hơn nữa, người phụ trách chỉ huy là tướng quân Triệu Công! Đó giờ Triệu tướng quân luôn bình tĩnh thận trọng, chắc hắn ta sẽ chọn cách ra tay lúc buổi tối khi người ngựa đều mệt, công tác canh gác buông lỏng, như vậy mới có khả năng thành công!”

“Chỉ cần thành công, Triệu tướng quân chắc chắn sẽ gửi tín hiệu cho chúng ta, sau đó chúng ta có thể hành động! Trong ngoài cùng nhau phối hợp cướp lương thực khiến triều đình không kịp trở tay!”

Giang Nam vương vỗ tay, nói: “Được! Bản vương chờ đến tối, đợi tin tốt của các ngươi!”

“Vâng thưa vương gia!”

Vương Phú Quý chắp tay.
Chương 532 Trò cười cho thiên hạ

Ban ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.

Đêm nay thời tiết rất đẹp, trăng sáng ít sao, còn có làn gió thổi nhẹ nhàng, cực kì dễ chịu.

Sau khi ăn tối xong, Giang Nam vương lại sốt ruột: “Sao Triệu tướng quân vẫn chưa gửi tín hiệu thế, giờ mà vẫn chưa thành công sao?”

“Vương gia đừng gấp!”

Vương Phú Quý mỉm cười: “Hiện giờ mọi người vừa mới ăn xong bữa tối, rất có tinh thần, chưa phải lúc để ra tay! Đợi đến nửa đêm, chắc Triệu tướng quân sẽ ra tay!”

“Được, bản vương đợi hắn ta thêm hai canh giờ nữa!”

Giang Nam vương nghiến răng, hắn ta tìm một nơi sạch sẽ rồi chợp mắt.

Hai canh giờ trôi qua rất nhanh.

Giang Nam vương tỉnh dậy, nhìn thời gian, hắn ta lại hỏi: “Sao vẫn chưa có tín hiệu?”

Vương Phú Quý vẫn rất bình tĩnh: “Vương gia, hiện giờ mọi người vừa mới đi ngủ, chắc Triệu tướng quân chuẩn bị hành động rồi, chúng ta cho hắn ta ít thời gian nữa!”

Giang Nam vương lớn giọng nói: “Được! Bản vương cho hắn ta thêm một canh giờ, có gì thì gọi bản vương dậy!”

Một canh giờ nữa trôi qua.

Không một ai gọi, Giang Nam vương tự dậy, hắn ta mơ màng: “Được chưa? Tiếp nữa thì trời sáng luôn rồi!”

Vương Phú Quý cũng hơi hoảng loạn, song hắn ta vẫn giả vờ bình tĩnh: “Vương gia, mặc dù chưa được nhưng chúng ta phải tin Triệu tướng quân, chắc chắn hắn ta sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu!”

Giang Nam vương lo lắng: “Lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chúng ta cứ đánh thẳng luôn đi!”

“Vương gia, làm vậy không được đâu, nhỡ kinh động đến triều đình thì ảnh hưởng đến Triệu tướng quân mất! Chúng ta kiên nhẫn đợi xem, biết đâu sắp được rồi!”

“Được, bản vương lại đợi vậy!”

Cứ thế, một buổi tối rất nhanh đã trôi qua, trời bắt đầu sáng…

Giang Nam vương và Vương Phú Quý nhìn nhau.

Giang Nam vương im lặng một hồi, hắn ta nhìn gương mặt u ám của Vương Phú Quý: “Phú Quý à, ngươi nói xem Triệu tướng quân này làm việc kiểu gì thế? Ngươi bảo trời tối hắn ta sẽ hành động, nhưng giờ trời đã sáng rồi, mọi người đều đã ngủ đủ, ăn cả bữa sáng luôn rồi, thế thì còn hành động gì được nữa?”

Vương Phú Quý toát mồ hôi, hắn ta lắp ba lắp bắp: “Vương gia, chắc Triệu tướng quân… chắc Triệu tướng quân… thấy hành động vào buổi tối quá quen thuộc nên mới đổi thành ban ngày, định khiến triều đình trở tay không kịp!”

“Vớ vẩn! Bản vương thấy chắc chắn là có chuyện gì đó rồi!”

Giang Nam vương phẫn nộ. Vương Phú Quý bị mắng xối xả bèn rụt đầu lại.

Giang Nam vương tiếp tục nổi trận lôi đình: “Đó giờ Triệu tướng quân làm việc cẩn thận, hắn ta biết chúng ta đang ở bên ngoài đợi, nếu không có hành động gì thì chắc chắn sẽ truyền tin tức đến cho ta yên tâm! Mà đến giờ hắn ta vẫn bặt vô âm tín nên thể nào cũng có chuyện gì đó xảy ra rồi! Khả năng là… hắn ta bị triều đình bắt rồi!”

Vương Phú Quý vội nói: “Vương gia, giờ chúng ta phải làm sao?”

“Giờ chúng ta đương nhiên phải… rút!”

Giang Nam vương hơi không cam tâm, nói: “Mấy người Triệu tướng quân bị bắt, hiện giờ có thể ta đã bị bại lộ, tình huống vô cùng bất lợi! Thế nên chúng ta lập tức rút lui!”

Hắn ta vừa dứt lời thì có một binh sĩ từ xa chạy tới, hoảng loạn nói: “Khởi bẩm vương gia, có chuyện không hay rồi! Phía Đông Nam phát hiện lượng lớn binh mã của triều đình đang di chuyển về chỗ chúng ta!”

Mặt Giang Nam vương biến sắc.

Một lát sau, lại có một binh sĩ chạy đến nói: “Khởi bẩm vương gia, không hay rồi! Phía Tây Nam phát hiện lượng lớn binh mã của triều đình đang di chuyển về chỗ chúng ta!”

Sắc mặt Giang Nam vương càng tệ hơn.

Tiếp đó, lại có thêm vài binh sĩ nữa chạy vào, mặt mày cũng hoảng loạn như vậy.

“Khởi bẩm vương gia, có chuyện không hay rồi! Phía Đông phát hiện lượng lớn…”

“Khởi bẩm vương gia, phía Tây phát hiện lượng lớn binh mã của triều đình…”



Sắc mặt Giang Nam vương càng lúc càng khó coi và tái nhợt đi rất nhiều.

Cuối cùng hắn ra nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là đáng chết! Bản vương biết ngay, chúng ta bị bại lộ rồi, bị binh mã của triều đình bao vây rồi!”

Vương Phú Quý vội hỏi: “Vương gia, giờ chúng ta phải làm sao?”

“Việc này không thể chậm trễ, giết cho bản vương!”

Gương mặt Giang Nam vương tràn ngập sát khí.

“Vâng thưa vương gia!”

Mọi người đồng thanh hô.

Thế là Giang Nam vương dẫn đầu đoàn người xông về một hướng. Bọn họ rất thông minh, không chạy về phía Giang Nam mà vòng lại một vòng để trốn về Giang Nam.

Binh mã của triều đình truy sát phía sau, dọc đường ngăn cản, sử dụng hết toàn bộ lực lượng có thể dùng được để dồn Giang Nam vương đến đường cùng. Cũng may bên cạnh Giang Nam vương có cao thủ bảo vệ, bằng không hắn ta đã mất mạng từ lâu.

Trận chiến này cứ thế kéo dài cả tuần.

Mặc dù Giang Nam vương vẫn chạy về Giang Nam nhưng cả người hắn ta như gầy đi chục cân vậy.

Mà binh mã hắn ta mang theo trừ vài người tinh nhuệ ra thì những người khác đều chết trên đường.

Cộng thêm những binh sĩ mất tích tại núi Công Tu nữa thì tổng cộng thiệt hại hơn tám vạn người!

Chuyện tốt chẳng thấy đâu, chuyện xấu thì truyền khắp!

Chuyện này nhanh chóng được lan truyền, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chương 533 Mọi thứ đã được an bài

“Giang Nam vương trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Định cướp lương thực mà mất luôn cả binh sĩ của mình!”

“Hơn tám vạn binh mã đều mất cả mà một xíu lương thực cũng không vớt được, ta nhìn mà đau lòng theo, ha ha!”

“Nghe đâu Giang Nam vương không định cho người của mình xông pha mạo hiểm vào núi Công Tu đâu, định phối hợp cả trong với ngoài để cướp lương thực, kết quả bị triều đình phát hiện, dễ dàng bắt được bọn chúng, đúng là đi tong hơn năm vạn người!”

“Mà bản thân hắn ta cứ đợi ở ngoài như một tên ngốc vậy, đúng là hiến thân cho đám muỗi cả buổi tối!”

“Còn bị triều đình truy sát hơn nghìn dặm, giết đến mức chẳng còn mấy người, giết đến mức cả người hắn ta tiều tụy!”

“Sau khi trở về, chắc Giang Nam vương tức đến mức không nhắm được mắt mất, ha ha!”



Tại vương phủ ở Ký Bắc.

Ký Bắc vương xem xong tin mới nhất về trận chiến thì cười tươi rói.

“Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, cả đời này ngươi chưa từng phải chịu khổ, ấy vậy mà lại bị người ta truy sát cả nghìn dặm đến gầy cả người, đúng là khiến ta cười chết mất… Không đúng, phải là đau lòng chết mất chứ, ha ha!”

Gia Cát tiên sinh khẽ mỉm cười: “Chúc mừng vương gia! Vương gia đã mượn đao giết người thành công, khiến Giang Nam vương tổn thất binh tướng, uy hiếp giảm mạnh!”

“Phải là chúc mừng mọi người chứ!”

Ký Bắc vương cười hớn hở: “Nghe đâu kế này là do Lâm quân đưa ra?”

Gia Cát tiên sinh lập tức đáp: “Vâng thưa vương gia! Nghe Sương cô nương bảo thì cách này là do phủ doãn Lâm Bắc Phàm đưa ra, hắn đề xuất cho triều đình và đưa ra kế sách hay, công lao cực lớn!”

Ký Bắc vương cười không ngậm được miệng: “Không tồi, không tồi! Lâm quan đã giúp bản vương làm được một chuyện tốt, phải trọng thưởng!”

“Nhưng mà vương gia à, vương phủ chúng ta không còn nhiều tiền…”

“Không có tiền cũng phải thưởng, bản vương vui ha ha!”

Tại vương phủ ở Võ Tây.

Võ Tây vương nhận được tin cũng rất vui.

“Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, vậy mà ngươi cũng có ngày hôm nay! Khi ấy ngươi chế nhạo ta bị một đám người quay mòng mòng, kết quả ngươi còn hơn thế, cứ thế nộp binh mã cho triều đình, lại còn bị truy sát cả ngàn dặm… ha ha!”

“Không cướp được lương thực còn mất tám vạn quân, mặt mũi mất sạch chắc đau lòng lắm nhỉ? Ha ha…”

Võ Tây vương đột nhiên gọi: “Người đâu!”

“Điện hạ có gì phân phó?”

Võ Tây vương ôm bụng cười: “Tặng trả cái chuông cho bản vương để an ủi hoàng huynh, nói với hắn ta rằng dù hắn ta không được gì nhưng bản vương vẫn sẽ lo chuyện lâm chung cho hắn ta, ha ha!”

“Vâng thưa điện hạ!”

Ở triều đình Đại Võ, nữ đế cũng đang cười rất vui vẻ.

Giang Nam vương đã không ít lần gây sự với nàng, lần này lột được một lớp da của hắn ta, để xem sau này hắn ra còn dám làm loạn hay không?

Nữ đế vui vẻ nhìn Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, ngươi lại lập được đại công, ngươi nói xem trẫm nên ban thưởng gì cho ngươi đây?”

Bỗng chốc, ánh mắt bách quan ngập tràn hâm mộ cùng đố kị.

Thế nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn rất bình tĩnh: “Khởi bẩm bệ hạ, chút công lao này không cần thưởng, đợi sau này tích lũy đủ thì thăng quan tiến chức cũng không muộn!”

Mọi người tức đến mức méo miệng, đây mà là công lao nhỏ á? Ngươi tầm thường quá, đánh ngươi bây giờ!

Nữ đế híp mắt cười: “Được! Trẫm nhớ giúp ngươi!”

“Tạ bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Vẻ mặt nữ đế trở nên nghiêm túc: “Hiện giờ ở bên ngoài chúng ta đã đánh bại được hoàng triều Đại Hạ, khiến những kẻ địch xung quanh phải e sợ! Bên trong chúng ta đã đánh bại được Giang Nam vương, khiến hắn ta tổn thất binh tướng, khiến những phiên vương khác phải e dè! Trên giang hồ, trải qua nhiều biến động, giang hồ hiện giờ đã ổn định! Thế cục như vậy rất có lợi cho triều đình chúng ta!”

“Vậy nên các ái khanh phải nhân lúc thái bình mà dốc sức phát triển, tiếp tục tích lũy sức mạnh! Chúng ta càng lớn mạnh thì kẻ địch càng không dám làm càn! Đánh được một chưởng là tránh được trăm chưởng!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Bách quan đồng thanh hô.

Sau khi kết thúc buổi triều sớm, Lâm Bắc Phàm không tới nha môn Đức Thiên Phủ, cũng không tới Quốc Tử Giám mà tới thiên lao, gặp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung đang bị nhốt sâu tít bên trong.

“Lâu rồi không gặp, điện hạ! Trông ngươi có tinh thần hơn rồi đấy!”

Lâm Bắc Phàm cười.

Thái tử Điện Hạ Hạ Thiên Khung có tinh thần hơn thật, trông hắn ta như khôi phục được vẻ vinh quang ngày xưa.

Đó là bởi triều đình không bạc đãi hắn ta, cho hắn ta đồ ăn ngon, quần áo đẹp. Dẫu hắn ta bị nhốt trong thiên lao nhưng trông vẫn cực kỳ thư thái, hưởng thụ.

Trừ việc bị hạn chế hành động ra thì hắn ta được tiếp đãi như một vị thân vương.

“Lâm đại nhân, ngươi tới rồi!”

Hạ Thiên Khung buông quyển sách trong tay xuống, nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt bình tĩnh.

Không có căm phẫn thù hận, chỉ có sự bình tĩnh vô cùng.

Thế nhưng trong sự bình tĩnh ấy lại chứa vẻ sợ hãi.

Hắn ta không hiểu tại sao cứ nhìn thấy Lâm Bắc Phàm là lại sợ, đối phương cười vui vẻ còn hắn ta thì sợ sệt.

Rõ ràng đối phương chỉ là một tên tay trói gà không chặt mà thôi.

“Xem ra điện hạ đã nghĩ thông rồi!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Nghĩ không thông thì sao? Mọi thứ đều đã được an bài!”

Hạ Thiên Khung cười khổ.
Chương 534 Ngươi có từng nghĩ tới đường lui không?

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ngươi nói cũng phải, tất cả mọi thứ đều đã được an bài! Hoàng triều Đại Hạ đã nhận thua, đền bù một nghìn vạn lượng chuộc lại sáu mươi vạn quân nhốt ở Hổ Lao Quan! Hơn nữa họ còn đồng ý trả vật tư trị giá ba nghìn vạn lượng! Hiện giờ lô lương thực đầu tiên đã được vận chuyển đến kinh thành rồi!”

Hạ Thiên Khung đau khổ, hắn ta thở dài: “Bản cung là tội nhân của Đại Hạ!”

Khoản bồi thường trận chiến này đã chọc trúng nỗi đau của hắn ta.

Một nghìn vạn lượng kia thì thôi, cố thì vẫn chi được.

Chủ yếu là chỗ vật tư trị giá ba nghìn vạn lượng kia chẳng khác gì hút sạch máu của Đại Hạ.

Thiếu nhiều vật tư như vậy thì chắc chắn sẽ hạn chế sự phát triển của Đại Hạ, kinh tế bị ảnh hưởng, dân chúng khó khăn, sức mạnh đất nước sụt giảm, ảnh hưởng đến mọi mặt.

Ngược lại, Đại Võ có được vật tư sẽ nhanh chóng lớn mạnh, sau này muốn đánh cũng khó.

Hơn nữa lúc này, mấy người hoàng đệ của hắn ta chắc chắn cũng không an phận, nhân cơ hội tranh giành quyền lực dẫn đến hoàng triều bất ổn, từ đó giảm sức mạnh của Đại Hạ xuống.

Có thể nói hắn ta đã liên lụy đến cả Đại Hạ!

“Điện hạ, hiện tại ngươi có hối hận không? Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi vẫn khởi binh đánh Đại Võ không?”

Lâm Bắc Phàm hỏi.

Hạ Thiên Khung cười khổ, lắc đầu: “Hiện giờ nói mấy thứ này còn có nghĩa lý gì? Nói không hối hận thì không thể nào! Có điều nếu cho bản cung thêm một cơ hội, bản cũng vẫn sẽ…”

Hắn ta ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Lâm Bắc Phàm, nói từng chữ một: “Khởi binh đánh Đại Võ!”

“Song trước khi khởi binh…”

Hạ Thiên Khung chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Bản cung nhất định phải giết được ngươi! Không giết ngươi thì bản cung tuyệt đối sẽ không khởi binh!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Điện hạ, ngươi đúng là xem trọng hạ quan quá!”

“Bởi những người không xem trọng ngươi đều đã đi gặp Diêm Vương rồi! Nếu không phải trên người bản cung còn có chỗ hữu dụng thì mộ của bản cung đã mọc đầy cỏ rồi!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Điện hạ, ngươi cũng hài hước thật đấy!”

“Đây không phải hài hước, mà là… sự thật!”

Khóe miệng Hạ Thiên Khung lộ vẻ khổ sở.

Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung đã tận lực đánh giá cao Lâm Bắc Phàm, chẳng ngờ vẫn xem thường hắn quá!

Nhớ lại hồi ấy, hắn ta dẫn đầu tám mươi vạn binh tới Hổ Lao Quan thật khí thế biết bao!

Sau đó hắn ta đã đoán được phần mở đầu, song lại không đoán được kết cục.

Mới hai, ba hôm trôi qua mà hắn ta đã bại dưới tay Lâm Bắc Phàm, hai mươi vạn quân của hắn ta đổ máu, sáu mươi vạn quân bị bắt sống!

Ba mươi lăm vị Tiên Thiên hắn ta mang theo cũng bị giết sạch!

Đến bản thân hắn ta cũng trở thành tù nhân, trở thành quân cờ cho Đại Võ đàm phán!

Còn Lâm Bắc Phàm nhờ lập được đại công mà được thăng quan, còn được phong tước vị.

Về sau khi hai nước đàm phán, hắn làm gì cũng suôn sẻ, bóc lột sạch sẽ Đại Hạ của bọn họ, còn mang tới một mối nguy cơ ngầm cực lớn cho tương lai của Đại Hạ!

Có thể nói Lâm Bắc Phàm đã dựa vào chính mình để cứu vớt Đại Võ, đồng thời kéo Đại Hạ của hắn ta xuống bùn!

Giờ liên kết mọi chuyện lại mới thấy những năm này hắn đã làm rất nhiều chuyện cho Đại Võ. Hắn đã làm được, làm được những gì hắn nói trước đó!

“Bầu trời của Đại Võ có sập thì còn ta chống đỡ! Xương sống của Đại Võ có gãy thì còn ta chống! Vận mệnh của Đại Võ đã hết thì để ta tiếp tục! Chỉ cần bản quan còn ở Đại Võ một ngày thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để duy trì đất nước!”

Hiện giờ nghĩ tới, câu nói ấy vẫn giàu tính giác ngộ như cũ!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Thiên Khung lộ vẻ rối rắm: “Lâm đại nhân, bản cung muốn giết ngươi, nhưng lại càng bội phục ngươi hơn! Nếu không có ngươi thì Đại Võ đại loạn lạc từ lâu rồi! Đại Võ có ngươi là một niềm vinh hạnh chăng?”

“Đa tạ điện hạ đã khen, bản quan không dám nhận!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay, cười nói.

“Nói thật thì hiện giờ bản cung vẫn không hiểu, ngươi làm nhiều việc cho Đại Võ như vậy, hết lòng đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì lòng tham thôi sao?”

Hạ Thiên Khung không hiểu, hỏi: “Hồi đầu ngươi từng nói bởi vì tham nên ngươi mới trung thành!”

“Bằng không thì còn vì gì nữa?”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Điện hạ phải biết là vì tiền, ta đã làm rất nhiều chuyện bán nước! Chỉ cần lôi bừa một chuyện ra là có thể trị ta tội chu di cửu tộc rồi!”

Hạ Thiên Khung mỉm cười, hắn ta lắc đầu: “Đúng vậy, ngươi vừa trung thành vừa tham lam! Vì tiền ngươi có thể bán đứng cả Đại Võ! Thế nhưng để bảo vệ Đại Võ, ngươi lại dốc lòng thể hiện hết tài năng, kéo Đại Hạ xuống! Đây là lần đầu tiên bản cung thấy một kẻ phức tạp khiến người khác khó hiểu như ngươi đấy!”

“Tham tiền là bản tính của ta, thế nên để thỏa mãn sở thích của mình, ta có thể không từ thứ gì! Thế nhưng ta không thể không trung thành, bởi lẽ chỉ có bảo vệ Đại Võ thì mới bảo vệ được mảnh đất cho lòng tham của ta!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Xem ra chỉ có thể giải thích như vậy thôi!”

Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Có điều ngươi làm như vậy là vô cùng nguy hiểm, chẳng khác gì đi trên dây cáp, tiến một bước khó, lùi một bước lại càng khó! Hiện giờ ngươi có tác dụng với Đại Võ nên bách tính, quan văn quan võ trong triều và bệ hạ mới bao dung độ lượng với ngươi!”

“Thế nhưng khi quyền lực của ngươi càng lúc càng lớn, quan vị càng lúc càng cao, một khi Đại Võ không còn thỏa mãn được ngươi nữa, mà quyền lợi của ngươi lại quy hiếp đến hoàng quyền thì khi ấy ngươi có nơi nào để đi đây?”

“Ngươi… có từng nghĩ đến chuyện này không?”
Chương 535 Sư phụ của Dạ Lai Hương

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, vấn đề này hắn đã nghĩ đến từ lâu rồi! Hắn sẽ chạy bất cứ lúc nào!

Một khi nữ đế không còn khoan dung với hắn được nữa, triều đình không thể tha thứ cho hắn được nữa, Đại Võ không thể chứa chấp hắn nữa thì hắn chạy thôi!

Dựa vào thực lực Đại Tông Sư của mình, trời cao đất rộng, nơi nào hắn chả đi được? Trừ nữ nhân đáng sợ kia ra thì còn ai không thu lưu được hắn?

Song tiếc là nữ nhân kia lại cùng một giuộc với hắn!

Thế nên hắn đã chẳng buồn quan tâm chuyện này từ lâu!

Mà lúc này, trông thấy nụ cười thản nhiên của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung thấy khó hiểu vô cùng! Bình thường khi gặp phải chuyện này các quan viên đều vô cùng bất an, hoảng loạn, trong lòng tràn ngập sợ hãi!

Tại sao hắn ta không nhìn thấy vẻ hoảng loạn trên gương mặt của Lâm Bắc Phàm dù chỉ một chút? Sao hắn lại không biết sợ như vậy?

Chẳng lẽ hắn chỉ cần tiền chứ không cần mạng? Hay là hắn có “bệ đỡ” nào đó?

“Chuyện này không cần điện hạ phải quan tâm đâu!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Bản quan còn có việc nên đi trước đây, lần sau lại tới thăm ngươi! Điện hạ, ngươi phải giữ gìn sức khỏe nhé, đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch!”

Sắc mặt Hạ Thiên Khung trầm xuống: “Yên tâm! Vì Đại Hạ bản cung tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch!

“Thế thì ta yên tâm rồi!”

Lâm Bắc Phàm rời khỏi Hổ Lao Quan.

Lúc đi trên đường hắn lại gặp Dạ Lai Hương đang vội vội vàng vàng chạy.

Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm trông thấy cảnh này, hắn thắc mắc: “Dạ Lai Hương, có chuyện gì mà hoảng loạn thế?”

Dạ Lai Hương đáp: “Sư phụ của ta đến thăm ta, ta phải trốn đã!”

Lâm Bắc Phàm lại càng không hiểu: “Sư phụ ngươi đến thăm ngươi là chuyện tốt cơ mà?”

Dạ Lai Hương lại bảo: “Nhưng sư phụ ta muốn mạng người đó!”

Chỉ với hai ba câu nói mà Dạ Lai Hương đã chạy biệt tăm biệt tích. Đúng lúc ấy, phía xa truyền tới một cỗ khí thế vô cùng mạnh.

Chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc phơ nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh đang bay tới bay lui, trên tay cầm một cây thương dài. Hắn ta đáp lên đỉnh mái nhà, đứng từ trên cao và hỏi: “Các ngươi có thấy tên đồ nhi xấu Dạ Lai Hương của ta không?”

Ánh mắt sắc lẹm của hắn ta nhìn khắp, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm.

Bởi lẽ Lâm Bắc Phàm đứng đó quá nổi bật, hơn nữa hình như hắn còn không sợ lão giả kia. Lâm Bắc Phàm chỉ tay về một hướng: “Hắn ta chạy về phía bên kia!”

“Đa tạ thiếu hiệp, bản tọa đi đây!”

Lão giả nói rồi tiếp tục đuổi theo.

“Vù.”

“Vù.”



Cường giả trong thành ai cũng chạy theo. Lâm Bắc Phàm cũng đuổi theo xem kịch hay.

Bên ngoài thành, vị lão giả kia đã đuổi kịp Dạ Lai Hương, hai bên đang đấu đá nhau.

Chỉ thấy vị lão giả kia giơ cây thương trong tay, tiếng cười vang vọng: “Đồ nhi ngoan, nghe đâu ngươi đã giết được hai vị Tông Sư? Ha ha… hai năm thôi mà ngươi đã tiến bộ vậy rồi! Mau thể hiện ra cho sư phụ xem nào!”

Dạ Lai Hương vừa tránh vừa nói: “Sư phụ, đấy đều là người ta đồn thổi thôi, sư phụ đừng xem là thật!”

“Bớt phí lời, xem thương của ta đây!”

Hai người đánh nhau đến kinh thiên động địa!

Song thực ra chỉ có Dạ Lai Hương là thảm, hắn ta bị đánh tới đánh lui như cái bao cát!

Một lát sau, gương mặt anh tuấn của hắn ta lại bị đánh đến mức biến dạng, trông kinh khủng vô cùng!

Song dù vậy, hắn ta vẫn nhanh chóng tránh đòn để không bị thương nhiều!

Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi: “Hóa ra Dạ Lai Hương luyện khinh công kiểu này! Toàn là bị ép cả, muốn đánh người thì phải học cách bị đánh đã!”

Lúc bấy giờ, Dạ Lai Hương cảm thấy nhục nhã vô cùng!

Phải biết rằng hiện giờ hắn ta là thần tượng của người dân khắp thành, là anh hùng bảo vệ đất nước của Đại Võ, còn là Ngự Miêu đại hiệp!

Bộ dáng bị đánh lúc này của hắn ta thật mất mặt biết bao!

Thế là hắn ta hét lên: “Đủ rồi sư phụ! Nếu sư phụ còn đánh tiếp là ta không khách khí nữa đâu!”



Lão giả nghe vậy bèn hớn hở: “Đồ đệ ngoan, ngươi phải vậy chứ, xem thương của lão phu đây!”

Hắn ta lại càng dốc sức ra tay, uỳnh uỳnh uỳnh…

Dạ Lai Hương răng rơi đầy đất, hắn ta lôi một thanh đao nhỏ ra, nói: “Sư phụ, là sư phụ ép ta!”

Lâm Bắc Phàm nở một nụ cười kì lạ: “Ha ha…”

“Sư phụ, xem đao đây!”

Dạ Lai Hương nhanh chóng tránh thương rồi sáp đến trước mặt lão giả, đâm vào lồng ngực của hắn ta, chếch khỏi vị trí giữa một chút.

Lão giả ấy vậy mà không tránh.

Đao của Dạ Lai Hương đâm trúng ngực hắn ta.

Sau đó, chỉ thấy một tiếng keng vang lên như kiểu mới đâm vào sắt chứ không hề đâm vào người.

Dạ Lai Hương ngẩn ra: “Sao lại thế này? Không thể nào… không thể nào…”

Hắn ta đâm thêm phát nữa nhưng không hề đâm thủng!

Lão giả cạn lời: “Đồ nhi, ngươi đang làm cái gì đấy? Ngươi lấy thanh đao tầm thường này đâm lão phu ư? Não ngươi bị úng nước hả?”

“Sư phụ đợi đã, để ta đâm thêm hai nhát nữa…”

Lão giả giơ thương lên: “Đồ nhi, xem ra đầu ngươi có vấn đề rồi, để bản tọa đánh cho ngươi tỉnh!”

“Đừng mà sư phụ… đừng mà…”

“Uỳnh!”

“Uỳnh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK