Ngự Miêu Dạ Lai Hương làm việc rất tích cực, hàng ngày, hắn ta không truy lùng tội phạm thì cũng đuổi theo tội phạm trên đường phố!
Nhờ có sự cố gắng của hắn ta, tình hình trị an trong kinh thành ngày càng tốt hơn. Có điều kiện trị an như thế, Lâm Bắc Phàm cảm thấy có thể mở chợ đêm được rồi. Chợ đêm sẽ thúc đẩy rất nhiều hoạt động dân sinh.
Có rất nhiều người làm việc vào ban ngày, không có thời gian để tiêu tiền hưởng thụ, phải tới buổi tối, khi công việc đã xong xuôi mới có thời gian tiêu tiền.
Luồng tiền lưu động trên thị trường phải nhiều thì kinh tế mới đột phá được.
Nhưng khu vực này nằm ngay dưới chân hoàng thành, có quá nhiều vấn đề phải chú ý tới, không thể tùy ý làm bậy. Cho nên Lâm Bắc Phàm quyết định thử nghiệm ở Dân Tâm thành trước.
Mặc dù Dân Tâm thành cũng nằm trong phạm vi kinh thành, nhưng nó có ranh giới phân chia nhất định, trong Dân Tâm thành có xảy ra vấn đề gì thì cũng không ảnh hưởng tới kinh thành, có thể tránh được rất nhiều vấn đề.
Lâm Bắc Phàm dâng tấu ý kiến này lên và nhận được sự đồng ý của nữ đế.
Hắn lập tức tuyên bố ra bên ngoài rằng Dân Tâm thành sẽ tổ chức chợ đêm, cho phép buôn bán vào buổi tối.
Thông tin này vừa được đưa ra, liền nhận được sự hưởng ứng rất tích cực!
"Mở chợ đêm thật tốt quá, lại có thêm cách kiếm tiền rồi!"
"Chính sách này rất hay, ta hoàn toàn ủng hộ!"
"Lần này Dân Tâm thành lại càng náo nhiệt rồi, buổi tối cũng không phải cô đơn nữa!"
Vì vậy, buổi tối trong Dân Tâm thành trở nên rất sôi động.
Chỉ trong vòng chưa tới một tuần lễ, Dân Tâm thành đèn đuốc sáng trưng, dòng người qua lại đông như mắc cửi, ngựa xe như nước, khắp các đường lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập tiếng ồn ào, trông còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Trong kinh thành, có rất nhiều tiểu thương nhìn sang mà ngưỡng mộ, chạy tới Dân Tâm thành để buôn bán còn kiếm được nhiều tiền hơn bình thường ấy chứ.
Cũng có rất nhiều người tới Dân Tâm thành mải miết, cả đêm không về. Tiểu quận chúa chính là ví dụ.
Ngay lúc này, tiểu quận chúa đang một tay cầm bánh nếp thịt viên, tay còn lại cầm thịt xiên, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói: "Ta đã nói rồi mà, mở chợ đêm tốt biết bao nhiêu! Buổi tối mọi người không cần phải lo lắng chuyện không kiếm được đồ ăn nữa, lại còn kiếm được tiền!"
Lý Sư Sư đi bên cạnh nàng cười nói: "Tiểu quận chúa, ngươi trách oan tướng công rồi! Thật ra nếu mở chợ đêm, tướng công sẽ phải chịu áp lực rất lớn đấy! Lỡ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ là người chịu trách nhiệm! Cũng may là thời gian gần đây tình hình trị an tốt, điều kiện phù hợp nên hắn mới mở chợ đêm, ngươi nên hiểu cho hắn mới phải!"
Tiểu quận chúa gật đầu lia lịa: "Ta hiểu mà! Ta cũng khá am hiểu chuyện này đấy! Nếu có thể mở chợ đêm mãi mãi thì tốt quá!"
Nói rồi, nàng lại cầm một xiên thịt khác, vui vẻ mà ăn. Chỉ một chữ thôi: Ngon!
"Thật ra, tướng công mở chợ đêm, cũng là vì một người!"
Tiểu quận chúa ngạc nhiên: "Ai mà có thể diện lớn như vậy cơ chứ?"
Lý Sư Sư nhìn tiểu quận chúa bị dầu mỡ dính đầy mặt, trêu chọc: "Ai suốt ngày mong đợi chợ đêm, thì tướng quân vì người ấy đấy!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu quận chúa ửng đỏ, nàng ấp úng hỏi: "Là... là ta sao?"
Lý Sư Sư cười đáp: "Nếu không thì còn có thể là ai được nữa đây?"
Tiểu quận chúa không nói gì, mặt mũi đỏ bừng cả lên!
Nàng đành phải không ngừng ăn lấy ăn để, che giấu tâm trạng phấn khích không thôi và sự xấu hổ của mình!
Ánh mắt tiểu quận chúa không kìm lòng được mà liếc về phía bóng người ngọc thụ lâm phong đang đi trước mặt rồi lại nhìn xiên thịt dê mà mình đang cầm trên tay, nàng suy nghĩ một lát rồi chạy lên phía trước, đưa xiên thịt dê của mình ra: "Cho ngươi này!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Cảm ơn tiểu quận chúa, ta ăn rồi!"
Tiểu quận chúa trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ hung dữ: "Cho ngươi thì ngươi ăn đi chứ, không được từ chối!"
Lâm Bắc Phàm: "Hả?"
Hắn bối rối, còn có chuyện ép người khác phải ăn thịt xiên nữa cơ à?
Nói như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là tấm lòng của tiểu quận chúa, Lâm Bắc Phàm nhận lấy thịt xiên, bắt đầu chậm rãi ăn.
Tiểu quận chúa quay về, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Vì vậy, nàng lại tiện tay mua thêm một gói thịt xiên, há miệng bắt đầu ăn.
Kinh thành, trong hoàng cung.
Nữ đế ngồi trong Ngự Thư Phòng, qua khung cửa sổ, nàng nhìn đèn trời được thả ở phía xa xa rồi lại nhìn tấu chương mà mình đang cầm trên tay, mỉm cười rồi lắc đầu: "Dưới sự quản lý của Lâm ái khanh, kinh thành ngày càng tốt lên!"
Trong khoảng thời gian này, nàng đã thấy được sự cố gắng và nỗ lực của Lâm Bắc Phàm. Sau dịp Tết, hắn luôn dồn sức vào vụ xuân.
Hắn dùng xi măng để sửa chữa lại rất nhiều công trình thủy lợi, giúp cải thiện điều kiện nông canh rất nhiều.
Hắn tổng kết lại tám phương pháp trong nông nghiệp để nông dân dựa theo đó mà canh tác ruộng đồng, trồng rau và lương thực theo một hệ thống phù hợp, hiệu quả rất rõ rệt.
Hắn còn tạo ra rất nhiều loại hạt giống, được trồng từ loại hạt giống tốt nên sản lượng thu hoạch tăng lên, thu thập cũng tăng theo.
Mặc dù mới chỉ hơn một tháng, nhưng lĩnh vực nông nghiệp đã bắt đầu thấy được hiệu quả!
Ở phương diện thương mại hắn còn làm tốt hơn.
Dựa vào việc sở hữu xi măng để thúc đẩy toàn bộ kinh thành phát triển, giúp cho tất cả mọi người đều có công việc, ai cũng có cơm ăn. Hiện giờ hắn còn mở chợ đêm, xúc tiến phát triển buôn bán, giúp cho thành thị trở nên rất phồn hoa.
Ở phương diện trị an hắn cũng quản lý rất xuất sắc.
Hắn sử dụng phương pháp riêng của mình, để tên đạo tặc Dạ Lai Hương chịu trách nhiệm quản lý trị an, hiệu quả rất rõ ràng, trong kinh thành xuất hiện cảnh tượng ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa, đi trên đường thấy của rơi không ai nhặt.
Có thể nói rằng, kể từ khi Lâm Bắc Phàm nhận trách nhiệm quản lý mọi chuyện trong kinh thành tới nay, sự phát triển của kinh thành thay đổi theo từng ngày.
Chương 487 Thái tử Đại Hạ
Năng lực của Lâm Bắc Phàm càng giỏi, nữ đế càng vui: "Hắn có thể quản lý mấy triệu nhân khẩu trong kinh thành tốt như thế, có lẽ mở rộng phạm vi quản lý ra cả nước cũng không thành vấn đề! Chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ giao thêm công việc cho hắn!"
Bây giờ nàng đã nhận ra rằng, Lâm Bắc Phàm chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời tặng cho nàng. Có hắn ở bên cạnh, rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết một cách đơn giản, dễ dàng.
Nữ đế chìm trong tâm trạng vui vẻ ấy mà phê duyệt tấu chương. Đúng lúc ấy, nàng nhận được một tin tức quan trọng.
"Đại Hạ hoàng triều phái thái tử Hạ Thiên Khung chính thức ghé thăm Đại Võ sao?" Nữ đế nhíu mày.
Nàng hiểu rất rõ về vị thái tử địch quốc này.
Trên thực tế, nàng hiểu rõ tất cả các thành viên chủ chốt trong hoàng thất Đại Hạ.
Hạ Thiên Khung, thái tử của Đại Hạ hoàng triều, là một vị thái tử rất có năng lực, cũng rất có dã tâm.
Hắn ta trở thành thái tử từ khi chưa đầy hai mươi tuổi, suốt mười mấy năm qua luôn thể hiện rất xuất sắc, được các quan văn võ cả triều đình ủng hộ, đặc biệt là được quân đội hết sức ủng hộ. Hơn nữa hắn ta còn nhận được sự coi trọng và tin tưởng của hoàng đế Đại Hạ, khiến cho thế lực của hắn ta bành trướng đến nỗi từ trước tới nay chưa từng có.
Đồng thời, hắn ta vẫn còn trẻ tuổi, khỏe mạnh, dã tâm bừng bừng, là một kẻ theo xu hướng chủ chiến, luôn chủ trương dùng vũ lực trong đối ngoại, mở rộng lãnh thổ.
Đại Võ đang trong giai đoạn suy yếu, chính là mục tiêu lớn nhất của hắn ta.
Hắn ta đã rất nhiều lần đề nghị xâm chiếm Đại Võ trên triều đình, nhưng từ trước đến nay đều bị hoàng đế Đại Võ bác bỏ.
Hoàng đế Đại Hạ đã lớn tuổi, tính cách tương đối bảo thủ, không muốn mạo hiểm.
Nhưng nếu một ngày nào đó hoàng đế Đại Hạ ra đi, Hạ Thương Khung leo lên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn hắn ta sẽ khởi binh chinh phạt Đại Võ!
"Hắn ta đến Đại Võ ở thời điểm này, e là không có ý tốt!" Nữ đế nói với giọng xa xăm.
Cho dù nàng có không thích đi chăng nữa, thì nếu hắn ta đến Đại Võ, nàng cũng phải tiếp đón một cách trịnh trọng, không được làm mất thể diện của đất nước.
Một tuần sau, thái tử Đại Hạ, Hạ Thiên Khung dẫn theo đoàn viếng thăm tới kinh thành. Nữ đế tiếp kiến hắn ta trên triều đình.
"Bái kiến Đại Võ bệ hạ, chúc người phúc thái dân an, vạn sự như ý!"
Đoàn đại biểu của Đại Hạ hoàng triều đồng thanh nói.
Trong số bọn họ, người đứng ở giữa chính là thái tử của Đại Hạ, Hạ Thiên Khung. Hắn ta mặc lễ phục màu vàng óng, ánh mắt sắc sảo hữu thần, dáng người cao lớn oai phong, khí chất hiên ngang.
Mặc dù hiện giờ hắn ta vẫn chỉ là thái tử, nhưng đã tỏa ra phong thái của một bậc đế vương.
"Thái tử Đại Hạ và các vị sứ giả, miễn lễ!" Nữ đế nói với giọng uy nghiêm.
"Đa tạ Đại Võ bệ hạ!" Mọi người đồng thanh đáp.
"Thái tử Đại Hạ, lần này ngươi tới đây có việc gì vậy?" Nữ đế hỏi.
"Bản cung đến Đại Võ, chủ yếu là vì ba việc!"
Thái tử Đại Hạ, Hạ Thiên Khung cao giọng nói: "Thứ nhất, bản cung thay mặt phụ hoàng, thánh thượng của Đại Hạ hoàng triều, đến gửi lời thăm hỏi chân thành tới Đại Võ bệ hạ, chúc ngươi long thể an khang, quốc thái dân an!"
Nữ đế gật đầu, mỉm cười: "Đại Hạ hoàng triều có lòng rồi!"
"Thứ hai, từ khi trở thành thái tử đến nay, bản cung luôn làm việc cẩn thận, chăm chỉ cần mẫn! Nhưng kinh nghiệm của ta còn ít ỏi, năng lực có hạn, thật sự hổ thẹn với thánh ân! Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, ta đều rất xấu hổ! Cho nên lần này ta tới đây để tham quan học hỏi, tiếp thu kinh nghiệm quản lý mới mẻ của Đại Võ, kính mong Đại Võ bệ hạ cho phép!"
Nữ đế âm thầm cười lạnh.
Làm gì có chuyện tham quan phỏng vấn, rõ ràng là đến thăm dò tình hình quân địch thì có!
Nhưng người ta đã có cái cớ hợp tình hợp lý, thì nàng cũng không thể từ chối thẳng thừng được, nếu không thì sẽ bị coi là hẹp hòi.
"Ra là thế, trẫm sẽ phái Lễ bộ thượng thư, Triệu ái khanh hướng dẫn ngươi!" Nữ đế nói.
Kiểu ghé thăm đất nước này, phải chú trọng sắp xếp người đón tiếp có vai vế ngang bằng.
Người ta là thái tử, bọn họ cũng phải phái nhân vật có vai vế tương đương với hắn ta.
Nhưng tình hình của Đại Võ đặc thù, không có thái tử cũng chẳng có hoàng tử, không có thân vương trong triều, cũng chẳng có thừa tướng, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, Lễ bộ thượng thư là người thích hợp nhất.
Nhưng Hạ Thiên Khung lại lắc đầu: "Không cần phải làm phiền Triệu đại nhân đâu, bản cung muốn mời phủ doãn kinh thành, Lâm Bắc Phàm cùng đi!"
Lâm Bắc Phàm đang giả vờ lơ đễnh bối rối: "Ta sao?"
Hạ Thiên Khung quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, cười nói: "Mặc dù bản cung ở Đại Hạ xa xôi, nhưng cũng đã sớm nghe danh Lâm đại nhân rồi! Tuổi còn trẻ mà đã đỗ đầu tam nguyên, đồng thời dẫn dắt đoàn đại biểu của Đại Võ toàn thắng trong trận so tài Viêm Võ, tài năng phong phú, học vấn uyên bác!"
"Hơn nữa, từ khi ngươi vào triều làm quan tới nay, có thể nói là rất xuất sắc, bản cung rất khâm phục! Kinh thành là khu vực do ngươi quản lý, nên ta muốn nhân cơ hội này kết giao với Lâm đại nhân, mong đại nhân đừng khiến bản cung phải mất mặt!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay mà nói: "Thái tử Đại Hạ khách sáo rồi!"
Nữ đế gật đầu: "Nếu thái tử Đại Hạ đã có lời mời... Lâm ái khanh, giao cho ngươi tiếp đón hắn ta vậy!"
"Vâng, bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm tiếp chỉ.
Chương 488 Nên giao hay không?
"Thái tử Đại Hạ, việc thứ ba là gì thế?" Nữ đế hỏi.
"Việc thứ ba này có liên quan tới đạo soái Dạ Lai Hương!"
Hạ Thiên Khung chắp tay mà nói: "Kể từ khi bước vào con đường trộm cắp tới nay, Dạ Lai Hương đã trộm cắp hơn mười bảy lần ở Đại Hạ, tất cả những thứ mà hắn ta trộm đi đều là bảo vật của đất nước, tội ác tày trời!"
"Hắn ta còn dám trêu chọc Đại Hạ hoàng triều bọn ta, hung hăng càn quấy, khiến cho ai nấy đều tức giận! Hắn ta là tội phạm nguy hiểm của Đại Hạ ta, tội không thể tha! Kính mong Đại Võ bệ hạ giao kẻ này cho Đại Hạ bọn ta xét xử, bản cung rất biết ơn!"
Hắn ta vừa nói xong, bầu không khí trên triều đình nhất thời ngưng đọng lại.
Phải biết rằng mặc dù trước đây Dạ Lai Hương là đạo tặc, hắn ta thực sự từng lấy trộm rất nhiều thứ, phạm phải rất nhiều lỗi lầm.
Nhưng hiện giờ hắn ta đã quy thuận triều đình, là người của Đại Võ.
Mấy ngày nay, hắn ta còn làm việc rất tốt, được phong làm tứ phẩm đới đao thị vệ, được phong tặng danh xưng Ngự Miêu.
Nếu bọn họ giao hắn ta ra thì còn ra thể thống gì nữa cơ chứ?
Người trong thiên hạ sẽ nhìn triều đình bọn họ thế nào đây?
Đến khi đó, Đại Võ hoàng triều chắc chắn sẽ rất mất mặt, trở thành trò cười trong khắp thiên hạ, sau này người có chí ở khắp mọi nơi chắc chắn sẽ không chọn Đại Võ!
Lòng người hoàn toàn sụp đổ!
Hơn nữa, làm như vậy còn đắc tội với Dạ Lai Hương và Tông Sư sau lưng hắn ta, nếu đối phương tìm tới gây sự, toàn bộ Đại Võ bọn họ sẽ chịu không thấu đâu!
Có thể nói, giao Dạ La Hương ra là trăm hại mà không có lấy một lợi!
Nhiều nhất cũng chỉ có được một vài từ khen ngợi từ Đại Hạ, nhưng việc này cũng có tác dụng quái gì đâu?
Cho nên tại sao bọn họ phải giao Dạ Lai Hương ra?
Sắc mặt của nữ đế lạnh như băng: “Thái tử Đại Hạ, tuy ngươi nói như vậy nhưng bây giờ Dạ Lai Hương là người của Đại Võ ta, là tứ phẩm đới đao thị vệ của Đại Võ ta, có danh xưng Ngự Miêu! Trong thời gian nhậm chức, hắn ta luôn xung phong đi đầu, đánh bắt tội phạm, bảo vệ an ninh trong kinh thành! Một rường cột của quốc gia, một anh hùng nhân dân như vậy, làm sao bọn ta có thể đẩy anh hùng của mình ra ngoài cửa được?”
Thái tử Hạ Thiên Khung không thay đổi sắc mặt: “Vẫn mong Đại Võ bệ hạ suy nghĩ lại! Dạ Lai Hương là một tên trộm, từ đầu đến cuối hắn ta cũng chỉ là một tên trộm, đừng tưởng bây giờ biểu hiện của hắn ta tốt là đã thật sự thay đổi! Có câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sau này hắn ta chắc chắn sẽ bộc lộ bản tính! Khi ấy, các ngươi muốn hối hận cũng không kịp đâu!”
Giọng nói của nữ đế nặng nề: “Trẫm tin hắn ta đã hối cải làm người mới!”
Hạ Thiên Khung lại lớn tiếng bảo: “Các người cố chấp thế nhỉ, lẽ nào Đại Võ hoàng triều các người bao che cho tội phạm, là đất che giấu cho người xấu làm việc xấu sao?”
Sắc mặt của nữ đế thay đổi, sắc mặt của các quan cũng thay đổi.
“Làm càn! Nơi này là Đại Võ hoàng triều, không cho phép người làm bậy!”
“Thái tử Đại Hạ, mong ngươi cẩn trọng với lời nói của mình!”
Hạ Thiên Khung cười lạnh: “Bản cung nói lẽ nào sai sao?”
Mọi người có hơi nghẹn lời, vì bọn họ quả thật đang bao che cho Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương có thân phận gì và đã từng làm những chuyện gì, người trong toàn thiên hạ đều biết hết, điều này không cho phép bọn họ bắt bẻ lại.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm tươi cười đứng ra: “Nghe lời của thái tử Đại Hạ, thần chợt nghĩ đến một chuyện cũng vô cùng tương tự với tình hình hiện nay!”
Nữ đế có hơi không hiểu, đã là lúc này rồi mà ngươi còn muốn kể chuyện sao?
Nhưng xưa nay Lâm Bắc Phàm chưa từng khiến nàng thất vọng.
Lúc này hắn đứng ra chắc chắn sẽ không bắn tên mà không có đích.
Vì thế, nữ đế cười bảo: “Ái khanh đã nghe nói đến chuyện gì, nói ra để mọi người nghe thử đi.”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm đứng thẳng người, nói: “Thần từng nghe rằng: Cây quýt sinh trưởng ở phía Nam sông Hoài chính là cây quýt, còn sinh trưởng ở phía Bắc sông Hoài chính là cây quất, lá thoạt nhìn vô cùng giống nhau nhưng vị quả lại hoàn toàn khác nhau: Một cái thì ngọt ngào vừa miệng, được người yêu thích, cái còn lại thì chua lè khó nuốt, khiến mọi người ghét bỏ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười bảo: “Xin hỏi bệ hạ, thái tử Đại Hạ và ác vị đại nhân có mặt ở đây, tại sao lại như thế?”
“À chuyện này…”
Mọi người không khỏi rơi vào trong suy tư, nữ đế dẫn đầu lên tiếng: “Có phải do giống cây khác nhau không?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười lắc đầu: “Đều là cây như nhau, không có gì khác đâu ạ.”
Hạ Thiên Khung hỏi: “Có phải do cách vun trồng khác nhau không?”
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Đều như nhau cả!”
Mọi người vắt óc suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được.
Nữ đế thúc giục: “Ái khanh đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói nguyên nhân ra đi!”
“Thật ra rất đơn giản thôi ạ, sở dĩ dẫn đến tình hình như vậy là vì môi trường mà ra! Môi trường khí hậu thay đổi thì quả được vun trồng và phát triển cũng sẽ khác nhau, một thứ được người yêu thích, một thứ khiến người chán ghét!”
“Ví dụ như trong cùng một thảm cỏ, có bụi cỏ thường xuyên có ánh nắng chiếu vào cho nên sinh trưởng vô cùng um tùm, có bụi vì thiếu ánh sáng mặt trời cho nên sinh trưởng khá héo úa!”
Mọi người hiểu ra: “Có lý!”
Chương 489 Đội nón xanh cho Thái tử
“Quýt sinh trưởng ở Hoài Nam là quýt, sinh trưởng ở Hoài Bắc lại là quất!”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Tình hình của Dạ Lai Hương cũng như thế! Tại sao Dạ Lai Hương làm trộm vặt ăn trộm đồ ở bên Đại Hạ, nhưng sau khi tới Đại Võ chúng ta lại hối cải triệt để và làm người tốt? Là vì hoàn cảnh thay đổi nên con người cũng thay đổi theo!”
“Cho nên…”
Lâm Bắc Phàm nói năng hùng hồn: “Đại Võ chúng ta cũng không phải nơi che giấu cho người xấu làm việc xấu mà là đất thánh khiết, là nơi cảm hóa, nơi mà thánh nhân yêu thích, đại đạo như Dạ Lai Hương tới đây cũng bị cảm hóa trở thành người tốt!”
“Ngược lại, Đại Hạ các ngươi mới là nơi dơ bẩn trong miệng các ngươi, vì môi trường giống như bên các ngươi chỉ có thể bồi dưỡng ra tên trộm vặt, bồi dưỡng ra kẻ trộm xuất ngoại!”
Mọi người đồng loạt vỗ tay khen hay.
“Nói hay lắm! Quá có lý!”
“Quýt sinh trưởng ở Hoài Nam là quýt, sinh trưởng là Hoài Bắc lại là quất! Đạo soái Dạ La Hương tới chỗ chúng ta đã cải thiện, chứng tỏ chỗ chúng ta không phải nơi che giấu người xấu việc xấu mà là đất thần thánh, là nơi thánh khiết!”
“Đại Hạ các ngươi không ổn lại còn không biết xấu hổ mà chỉ trích chúng ta?”
…
Tuy nữ đế không nói nhưng nét mặt rạng rỡ rõ ràng đang vô cùng vui.
Lâm Bắc Phàm nhìn thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung mặt mày xanh lét, mới cười bảo: “Để tránh Dạ Lai Hương lại rơi vào ma đạo và gây họa cho thiên hạ, Đại Võ chúng ta suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy vẫn đừng nên giao ra thì hơn!”
“Chúng ta làm như vậy cũng không phải ích kỷ đâu, mà là vì sinh linh trong thiên hạ, vì lê dân bách tích! Bản quan tin rằng thân là đương kim thái tử của Đại Hạ hoàng triều chắc chắn sẽ hiểu rõ đại nghĩa, nhất định sẽ hiểu và ủng hộ thôi!”
Sắc mặt của Hạ Thiên Khung lúc đen lúc xanh!
Hay lắm, tử cục này cũng bị ngươi nói thành sống rồi, còn để ngươi cắn trả một miếng nữa, nếu còn cố chấp đòi người vậy chính là hắn ta không đúng!
Chứng tỏ hắn ta không đủ thấu hiểu đại nghĩa!
Chứng tỏ hắn ta ích kỷ, không có lòng cảm thông, mặc kệ sinh linh trong thiên hạ, mặc kệ lê dân bách tính!
Lúc này, Hạ Thiên Khung bật cười ha ha: “Thật ra vừa rồi bản cung chỉ nói đùa mà thôi, vẫn mong các vị đừng để ý!”
Đuổi theo không buông sẽ rất mất thể diện, mọi người mỉm cười, coi như chuyện này đã qua!
Tiếp đó, Hạ Thiên Khung lại tiến hành một vài màn thăm hỏi lễ độ rồi mới tạm biệt nữ đế.
Trước khi đi, hắn ta liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ ý vị sâu xa: “Lâm đại nhân, ngày mai chúng ta gặp lại!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: “Cung tiễn thái tử Đại Hạ điện hạ!”
Sau khi rời khỏi hoàng cung, đoàn người Đại Hạ bắt đầu chửi rủa Lâm Bắc Phàm thậm tệ.
“Đúng là cái thứ mồm mép lanh lợi, vậy mà lại bịa đặt về Đại Hạ ta như thế!”
“Không sợ Đại Hạ, không tôn trọng điện hạ, người này đáng chém!”
“Thái tử điện hạ, có cần cho hắn biết mặt một chút không?”
…
Lúc này, sắc mặt của thái tử Hạ Thiên Khung đã khôi phục lại, vừa cười vừa lắc đầu: “Không! Hắn chỉ đang bảo vệ mặt mũi của Đại Võ mà thôi, đây là bổn phận của người thân là thần tử, có tội gì đâu?”
“Ngược lại, bản cung vô cùng tán thưởng hắn ta, biết ăn nói giỏi biện luận, túc trí đa mưu! Nhân tài như thé nếu có thể ở dưới quyền ta thì tốt! Chúng ta còn vài ngày nữa mới đến thời gian trở về, cứ từ từ tiếp xúc, không vội, không vội!”
…
Một bên khác, Lâm Bắc Phàm vừa tan buổi tảo triều không lâu thì Dạ Lai Hương đã vội vàng tìm tới.
“Nghe nói vào buổi tảo triều hôm nay, thái tử Đại Hạ tới thăm hỏi nữ đế, kêu nữ đế giao ta ra, có phải có chuyện này không?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Có chuyện như vậy thật!”
Dạ Lai Hương càng nôn nóng hơn: “Vậy các ngươi làm thế nào?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Lo lắng cái gì, chúng ta tuyệt đối không có khả năng giao ngươi ra, cho dù hoàng đế Đại Hạ có tới cũng vô dụng cả thôi! Ngươi cứ ngoan ngoãn làm Ngự Miêu của ngươi ở đây đi!”
Dạ Lai Hương thở phào một hơi: “Không sao thì tốt!”
Hắn ta thật sự không muốn rời khỏi đây đâu!
Tuy rằng mới ở nơi này có một tháng thôi nhưng đã có quá nhiều thứ hắn ta không thể dứt bỏ được!
Tất cả mọi thứ ở đây đều khiến hắn ta vô cùng lưu luyến!
Trước mắt không có việc gì, hắn ta phạch một cái xòe quạt ra, lại là một Ngự Miêu - Dạ Lai Hương đẹp trai áp đảo người!
“Đúng rồi! Rốt cuộc ngươi đã làm gì thái tử Đại Hạ vậy? Tảo triều hôm nay ta phát hiện ra khi hắn ta nói đến ngươi, trong đôi mắt ẩn chứa một tia hận thù đấy!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi.
“Thật ra cũng có làm gì đâu, chỉ là lúc ta ăn trộm báu vật ở hoàng cung, không cẩn thận đội nón xanh cho hắn ta thôi!” Dạ Lai Hương vừa phe phẩy cái quạt vừa tức giận nói.
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Thế mà còn nói là không làm gì? Ngươi cắm sừng cho người ta, đây chính là mối thù cướp vợ đấy, là đàn ông đều không thể chịu được chuyện này!”
“Không phức tạp như ngươi nghĩ đâu, thật ra khi ấy ta trộm báu vật, trên tay vừa vặn có một cái nón xanh, mà hắn ta vừa vặn chắn trước mặt ta vì thế ta thuận tay đội lên đầu hắn ta thôi mà!”
Lâm Bắc Phàm thở dài với vẻ thất vọng: “Hóa ra là như thế, mắc công kích động!”
Chương 490 Nói cũng bằng thừa
“Chỉ là lúc đó ta trộm báu vật thành công nên vô cùng đắc ý, khó khống chế được cảm xúc vì thế không nhịn được mới kêu lên, nói thái tử đội nón xanh này, vì thế người trong toàn thành đều biết hết!” Dạ Lai Hương cười khà khà, bảo.
Lâm Bắc Phàm chậc chậc, lắc đầu: “Lần này không phải cứt cũng thành cứt luôn rồi, chẳng trách người ta lại hận ngươi như thế!”
Dạ Lai Hương cười hềnh hệch, tròng mắt đảo một cách linh hoạt và kỳ quái, không biết lại nảy ra ý đồ xấu xa gì nữa.
Lâm Bắc Phàm gọi: “Ta nói trước ngươi đừng làm loạn đấy nhé! Hạ Thiên Khung là người kế vị của Đại Hạ hoàng triều, đại diện cho Đại Hạ tới đây, nếu xảy ra chuyện ở đây sẽ có rất nhiều chuyện không dễ dàn xếp đâu! Đến khi ấy triều đình chúng ta cũng không bảo vệ được ngươi!”
Dạ Lai Hương phất tay: “Yên tâm, ta đã thay đổi hoàn lương rồi mà, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm! Ta đợi sau khi hắn ta rời khỏi Đại Võ rồi lại hành động sau, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến các ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Nhớ dịch dung ngụy trang đấy! Tốt nhất là ngụy trang thành Hạ hoàng, cha đánh con trai quá ư là bình thường!”
Dạ Lai Hương kích động vỗ đùi một cái: “Vẫn là ngươi âm hiểm hơn! Vậy cứ quyết định sảng khoái như thế đi!”
…
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm tới dịch quán tiếp đón thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung và đoàn người Đại Hạ.
Hắn chắp tay xin lỗi: “Điện hạ, hôm qua mạo phạm quá, vẫn mong được lượng thứ!”
“Lâm đại nhân nghiêm trọng quá rồi, ngươi bảo vệ mặt mũi của hoàng triều, có tội gì đâu?”
Hạ Thiên Khung nói một cách khách sáo: “Hôm qua sau khi bản cung trở về suy nghĩ lại, phát hiện ra bản thân mình biểu hiện thất lễ, vẫn mong Lâm đại nhân lượng thứ!”
“Điện hạ khách sáo rồi!”
Đôi bên hỏi han nhau một lúc, vừa nói vừa cười, ân oán trên triều hôm qua đã được gỡ bỏ như vậy.
“Điện hạ, lần đầu ngươi tới kinh thành có sắp xếp lộ trình gì không? Xin cứ nói ra, bản quan sẽ giúp ngươi thu xếp! Nếu không có sắp xếp gì vậy bản quan sẽ quyết định thay ngươi!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.
Hạ Thiên Khung lắc đầu: “Chưa có sắp xếp cụ thể gì cả, chỉ là đi dạo, đi bộ, ngắm cảnh, có gì không hiểu thì hỏi, coi như là tới đây nghỉ ngơi thả lỏng thôi!”
“Nhưng Dân Tâm thành bên ngoài kinh thành nhất định phải tới xem rồi!”
“Nghe nói Dân Tâm thành có thể chứa được hơn trăm vạn người, kết quả chỉ tốn chưa đến ba tháng đã xây dựng xong, được xưng là thần kỳ cũng không quá! Cho nên bản cung muốn được tận mắt chứng kiến tòa thành thần kỳ này trông thế nào!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Được, bản quan sẽ sắp xếp cho ngươi!”
Dân Tâm thành cũng không xa, ra khỏi cổng lớn kinh thành rồi đi về phía đông khoảng bảy, tám dặm đường là đến, cho nên mọi người cũng không vội vã mà chậm rãi xuất phát.
Sau khi có được sự đồng ý của thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung, mọi người quyết định đi dạo trong kinh thành trước, tham quan cảnh tượng ở kinh thành một lượt rồi thuận đường đến Dân Tâm thành.
Đi đến giữa đường lớn ở kinh thành, Hạ Thiên Khung vô cùng ngạc nhiên vì hắn ta phát hiện ra kinh thành này quá náo nhiệt.
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm, bên đường bày các sạp hàng chỉnh tề, đến đâu cũng có tiếng rao hàng và tiếng cười nói vui vẻ, mang đến cho người một loại cảm giác phát triển không ngừng, phồn vinh tươi đẹp.
Dưới sự so sánh, nước Đại Hạ của bọn họ lại thua kém hơn vài phần.
Không phải đều nói giang sơn Đại Võ như mặt trời lặn, quốc lực suy giảm, càng ngày càng thụt lùi hay sao?
Sao nhìn qua còn tốt hơn Đại Hạ bọn họ vậy?
Phải biết rằng, bây giờ Đại Hạ bọn họ đang lúc hưng thịnh, cho dù Đại Viêm hoàng triều cũng đang hưng thịnh như thế nhưng so với bọn họ thì vẫn kém hơn vài phần, cuối cùng lại không so được với Đại Võ hoàng triều xếp cuối danh sách!
Đoàn người đại diện của Đại Hạ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hình như tình báo sai rồi, không giống những gì bọn họ được biết trước đó.
Người trong cuộc ở ngay bên cạnh, vì thế bọn họ thử thăm dò: “Lâm đại nhân, kinh thành các ngươi vẫn luôn náo nhiệt như vậy sao?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Chỉ có thể nói là tàm tạm, không thể so được với Đại Hạ các ngươi!”
“Lâm đại nhân, ngươi khiêm tốn quá rồi!”
Hạ Thiên Khung cười bảo: “Bản cung vừa từ kinh thành Đại Hạ qua đây, nói thật, kinh thành của Đại Hạ chúng ta cũng không náo nhiệt như chỗ các ngươi đâu, thật khiến bản cung kinh ngạc quá, chúng ta tới đây để học hỏi kinh nghiệm quản lý tiến bộ của Đại Võ, vẫn mong đại nhân vui lòng chỉ giáo!”
“Thật ra cũng không có gì đâu!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Chỉ cần công chính liêm minh, nghiêm túc chấp pháp, bắt giữ tội phạm, bảo vệ quyền lợi cơ bản của dân chúng, khuyến khích sản xuất và kinh thương, để dân chúng đều có tiền kiếm, có cơm ăn hiển nhiên sẽ tốt lên thôi!”
Mọi người cạn lời, ngươi nói có khác gì không nói không?
Ai chẳng biết phải làm như vậy?
Vấn đề là biện pháp và chính sách kia kìa, đó mới là mấu chốt!