Phía bên Đại Viêm.
"Đối với chúng ta mà nói, sự ràng buộc của quy tắc này cũng không hề nhiều! Chúng ta có một vị võ giả Tứ phẩm, bốn vị võ giả Ngũ phẩm, còn bọn họ chỉ có ba vị võ giả Ngũ phẩm, hai vị võ giả Lục phẩm, sự chênh lệch quá đỗi rõ ràng, khác biệt một trời một vực! Cho nên..."
Tam hoàng tử điện hạ nói một cách hùng hổ: "Trong lúc thi võ, các ngươi cứ mạnh tay mà đánh cho bản vương, tốt nhất là cạo trọc cái đầu của bọn chúng, nếu không thì khó mà làm tiêu tan nỗi đau trong lòng ta!"
"Vâng, điện hạ!"
Mọi người đáp lời.
Phía bên Đại Võ.
Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười mà hỏi: "Các vị, mấy ngày vừa qua chuẩn bị thế nào rồi? Đã thành thạo hết đường đi nước bước của mấy chiêu thức đó hay chưa?"
"Tế tửu đại nhân, sau vài ngày khổ luyện, chúng ta đều đã quen thuộc với tất cả đường đi nước bước của các chiêu thức rồi, cũng đã thành thạo phương pháp đối phó của bản thân! Trong lúc thi đấu, hạ quan nắm chắc tám phần thắng!"
Một cao thủ Tiên Thiên Ngũ phẩm nói với vẻ vô cùng tự tin.
Hai vị Tiên Thiên Ngũ phẩm khác cũng giống như vậy.
Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ hài lòng: "Tốt lắm, tiếp theo phải xem các ngươi thể hiện ra sao rồi."
Sau đó, hắn quay sang nhìn hai vị võ giả Lục phẩm ở bên cạnh rồi động viên mà nói: "Các ngươi cũng phát huy hết thực lực của mình đi, nếu thể hiện xuất sắc thì vẫn sẽ được đề bạt đấy!"
"Vâng, tế tửu đại nhân!"
Hai người đáp lời. Thời gian nửa nén hương trôi qua rất nhanh.
"Đã đến giờ rồi, phần thi võ chính thức bắt đầu!"
"Trận đấu đầu tiên trong phần thi võ, mời mỗi bên cử một đại diện tham gia!"
Phía bên Đại Viêm.
Tam hoàng tử phân công: "Lưu Phong, ngươi lên trước đi!"
Lưu Phong, là cường giả xếp thứ hai trong số các đại diện của Đại Viêm bọn họ, thực lực của hắn ta đã đạt tới hàng Ngũ phẩm đỉnh phong.
Với thân thủ này, vốn đã đủ để hắn ta quét sạch toàn bộ đại diện của Đại Võ rồi. Tam hoàng tử cử hắn ta ra, là để tạo nên thành tích vang dội mở màn trận đầu tiên.
"Vâng, điện hạ!"
Hắn ta đáp lời, ngẩng đầu bước lên sân thi đấu.
Phía bên Đại Võ.
Không cần Lâm Bắc Phàm phải phân công, một vị võ giả Lục phẩm đã chủ động bước lên sân thi đấu. Tam hoàng tử thấy vậy, liền nhẹ giọng mỉm cười.
Bọn họ cử cường giả Ngũ phẩm đỉnh phong tới tham gia, còn đối thủ lại chỉ là một tên Lục phẩm nhỏ nho, cho dù đối thủ có thực lực luyện võ nghịch thiên, thì cũng khó mà bù đắp nổi sự chênh lệch to lớn này.
Ván này, bọn họ thắng chắc rồi!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tam hoàng tử, hai bên đánh chưa tới ba hiệp, võ giả của Đại Võ đã bị đánh bay ra khỏi ranh giới, thua một ván.
"Ván thứ hai, Chu Kiếm Nam, ngươi lên đi!"
Tam hoàng tử lại phấn chấn mà phân công một lần nữa.
Chu Kiếm Nam, là nhân vật xếp hàng thứ tư trong số các đại diện tham gia thi võ.
Mặc dù hắn ta xếp thứ tư, nhưng với thực lực của hắn ta, nếu đứng trong đoàn đại biểu của Đại Võ, chắc chắn sẽ xếp ở vị trí thứ nhất hoặc thứ hai.
Muốn thắng ván này, không hề khó khăn.
"Điện hạ, ta lên đây!"
Hắn ta cầm một thanh kiếm lên, nhanh chân bước lên sân thi đấu.
Phía bên Đại Võ, không cần Lâm Bắc Phàm phải lên tiếng, một vị cao thủ Ngũ phẩm đã bước lên sân thi đấu. Chu Kiếm Nam vừa thấy hắn ta, liền âm thầm coi thường.
Bởi vì mặc dù cả hai người đều là Ngũ phẩm, nhưng sự khác biệt vẫn rất lớn.
Nếu chia Ngũ phẩm thành ba đẳng cấp, thì hắn ta đang ở đẳng cấp cao, còn đối thủ chỉ thuộc đẳng cấp thấp mà thôi.
Những võ giả giống như kẻ này, một mình hắn ta có thể đánh với hai người!
Tam hoàng tử thấy vậy, gánh nặng trong lòng cũng được gỡ bỏ.
Người mà Đại Võ cử ra tên là Vương Đạo, năm nay hai mươi chín tuổi, là cường giả xếp hàng thứ hai trong số các đại diện của Đại Võ.
Nhưng đối mặt với cường giả xếp hàng thứ tư như hắn ta, sự chênh lệch vẫn rất rõ ràng. Vậy thì, trận này thắng chắc rồi.
"Xin chỉ giáo!"
"Xin mời!"
Hai bên thủ thế, dùng hết toàn bộ năng lực của mình mà đánh. Kiếm khí tung hoành, ánh đao bóng kiếm sáng loáng!
Đại diện của Đại Viêm, Chu Kiếm Nam, hoàn toàn áp đảo đại diện của Đại Võ! Mỗi chiêu thức của hắn ta, đều có thể khiến Vương Đạo phải lùi lại phía sau!
Vương Đạo rất cố gắng mà đối phó, vì cầm đao, vùng da giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn ta dường như đã nứt ra, còn nhìn thấy cả một vệt máu.
Chu Kiếm Nam thừa thắng xông lên, định đánh đối thủ bay ra khỏi ranh giới, kết thúc trận quyết đấu.
"Hây! Hãy xem Tứ Diện Tuyệt Sát của ta đây!"
Hắn ta đem tuyệt học của chính mình ra, cơ thể biến thành bốn cái bóng, như thật mà như ảo, từ bốn phía mà đánh tới.
Hai mắt Vương Đạo lóe sáng, chính là lúc này!
Hắn ta ngưng tụ ra một luồng đao khí khủng khiếp, gỡ bỏ toàn bộ sự đề phòng, chỉ tập trung vào một trong số bốn cái bóng kia, đánh ra một đòn với lòng quyết tâm!
"Rầm!" Mấy trượng xung quanh đều nổ tung!
Bốn cái bóng hoàn toàn biến mất, Chu Kiếm Nam hiện nguyên hình, trông có vẻ hơi chật vật.
"Khụ khụ, sao ngươi lại nhìn thấy được chứ?"
Vương Đạo không phí một lời, lập tức thừa thắng xông lên!
Bởi vì hắn ta biết rằng, sau khi đối thủ đánh ra chiêu thức lớn, ở thời điểm vừa mới ra sức, chưa thể dốc thêm sức lực, nhất định phải thừa thắng xông lên, mở rộng chiến công!
Chương 377 Kết quả bất ngờ
Mỗi chiêu thức của Vương Đạo đều rất mạnh mẽ, hoàn toàn liều mạng!
Nhưng Chu Kiếm Nam, kẻ có thực lực mạnh hơn lại bị đánh đến nỗi phải lùi lại phía sau, trốn tránh khắp nơi, vô cùng chật vật.
Trong lòng hắn ta rất hối hận, sớm biết thế này thì hắn ta đã không dùng tới tuyệt chiêu rồi!
Hiệu quả của sát chiêu này rất mạnh, không chỉ mê hoặc được kẻ địch, mà còn có thể đánh cho đối thủ một đòn trí mạng!
Nhưng nó cũng có một nhược điểm rất lớn, đó là phải tiêu hao quá nhiều sức lực.
Phải tốn khoảng thời gian hai chung trà, mới có thể khôi phục như cũ hoàn toàn, tiếp tục chiến đấu. Vấn đề này, bình thường cũng chẳng có gì to tát cả.
Bởi vì chiêu này của hắn ta, ngoài Tông Sư ra, thì có thể mê hoặc được bất cứ kẻ nào, kể cả cường giả Tứ phẩm cũng không phải ngoại lệ.
Một khi đã bị mê hoặc, thì hắn ta sẽ có thời gian mà thong thả hồi phục công lực.
Nhưng hiện giờ, hắn ta lại bị đối thủ nhìn thấu chiêu thức, đánh bại tuyệt học của hắn ta. Hơn nữa còn chưa kịp hồi phục công lực mà đã bị đối thủ quấn lấy, chân khí không có thời gian để khôi phục, thực lực suy yếu đi rất nhiều.
Cứ như thế, sau mười hiệp đấu, hắn ta bị đối thủ đánh bay ra khỏi ranh giới, thua mất một trận.
"Ha ha! Đại Võ chúng ta thắng một ván rồi!"
"Chuyển bại thành thắng, thắng đẹp mắt lắm!"
"Đặc sắc quá!"
Phía bên Đại Võ vỗ tay chúc mừng, vui mừng khôn xiết.
Nữ đế mỉm cười: "Không tồi!"
Tam hoàng tử của Đại Viêm há hốc miệng: "Trận này... mà chúng ta lại thua sao?"
Các đại diện khác của Đại Viêm, cũng không thể tin nổi cảnh tượng trước mặt.
Cường giả của Đại Viêm bọn họ bị người của phía đối thủ đánh bay ra khỏi ranh giới, trận đấu vốn phải thắng, lại thành thua!
Chu Kiếm Nam bước xuống khỏi sân thi đấu, vẻ mặt vô cùng hổ thẹn: "Điện hạ, xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi!"
Tam hoàng tử điều chỉnh tâm trạng của mình, xua tay: "Không sao, ngươi đã cố gắng hết sức mình rồi, chỉ có thể nói là bọn họ quá gian xảo mà thôi! Tiếp theo vẫn còn ba trận đấu nữa, chúng ta thắng lại là được thôi!"
"Cảm ơn điện hạ đã an ủi!"
Hắn ta thu kiếm lại, yên lặng đứng ra phía sau.
"Mặc Hà! Ngươi lên đi!"
Tam hoàng tử nói.
Mặc Hà, là cường giả của phía Đại Viêm bọn họ, có thực lực thuộc hàng Ngũ phẩm, xếp hàng thứ ba.
Thực lực của hắn ta, mạnh hơn người có thực lực mạnh nhất ở phía Đại Võ, nhìn chung có thể đánh bại tất cả các đại diện của Đại Võ.
Tam hoàng tử muốn dùng người này để nắm chắc trận chiến tiếp theo, chấn hưng sĩ khí. Lúc này, Đại Võ liền cử cường giả có thực lực mạnh nhất, Ngô Đao.
Đây cũng là một người giỏi dùng đao, nhậm chức tại Lục Phiến Môn, có quan hệ khá thân thiết với Lâm Bắc Phàm, hai người còn từng uống rượu với nhau.
"Ngô đại nhân, tiếp đó nhờ cả vào ngươi đấy!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười mà nói.
"Tế tửu đại nhân cứ yên tâm! Trận này, chắc chắn ta sẽ thay ngươi giành chiến thắng!"
Ngô Đao nói với vẻ hoàn toàn tự tin.
"Nếu ngươi đánh thắng ván này, sau khi phần thi võ kết thúc, ta mời ngươi uống rượu!"
Lâm Bắc Phàm nói thêm.
"Cảm ơn tế tửu đại nhân!"
Ngô Đao vô cùng mừng rỡ.
Hiện giờ có ai mà không biết, rượu trong nhà tế tửu đại nhân đều là ngự tửu trong hoàng cung, loại nào cũng ngon.
Đến cả tổng đầu mục của bọn họ cũng rất thèm thuồng, không có việc gì mà cũng rất hay tìm tới nhà tế tửu, chỉ để được uống vài ngụm rượu.
Giờ thì, ta cũng có cơ hội này rồi, ha ha!
Ngô Đao bước lên sân thi đấu với vẻ phấn khích. Mặc Hà của Đại Viêm đấu với Ngô Đao của Đại Võ!
Trận đấu này, sự chênh lệch giữa hai bên không quá nhiều, nên ngay từ ban đầu đã đánh theo kiểu có qua có lại.
Nhưng điều khiến người ta phải ngạc nhiên là, người yếu kém hơn tới ba phần như Ngô Đao, lại đánh áp đảo do với Mặc Hà, khiến Mặc Hà phải chống đỡ tùy theo hắn ta, lâm vào tình cảnh chật vật.
Các đại diện của Đại Viêm đều rất bối rối.
"Mặc Hà bị làm sao thế... trông hắn ta có vẻ không ổn thì phải!"
"Rõ ràng thực lực của hắn ta rất mạnh, tại sao lại rơi vào thế chật vật thế kia cơ chứ!"
"Trận này chúng ta sẽ không thua đấy chứ?"
"Mọi người đừng hoảng hốt! Sao Mặc Hà có thể thua được cơ chứ? Có lẽ hắn ta chỉ đang giả vờ, dụ địch vào bẫy mà thôi! Cho nên, chúng ta phải tin vào Mặc Hà, đừng tự làm loạn kế hoạch của chính mình!"
Tam hoàng tử cố gắng giả vờ bình tĩnh mà an ủi mọi người.
Nhưng lúc này, Mặc Hà lại rơi vào tình thế há miệng mắc quai. Dường như đối thủ hiểu rất rõ về hắn ta.
Mỗi chiêu thức mà hắn ta đánh ra, đối thủ đều có cách đối phó.
Thậm chí đối thủ còn đoán được ý định của hắn ta, hắn ta còn chưa ra chiêu, mà đối thủ đã đánh vào điểm yếu của hắn ta rồi.
Khiến cho hắn ta rất gò bó, rất khó chịu. Ngô Đao thì lại càng đánh đánh hưng phấn!
Bởi vì, phương pháp đối phó với Mặc Hà mà Tịnh Đài đại sư đã dạy cho Ngô Đao quả nhiên rất hữu hiệu, chiêu nào cũng tận dụng cơ hội, tấn công mà không khinh suất, hiệu quả rất rõ ràng!
Vì vậy, hắn ta càng đánh càng hăng, phần thắng đang dần dần lớn hơn! Cứ như thế, trong thời gian chưa tới nửa nén hương, Mặc Hà bị đánh bay ra khỏi ranh giới, Ngô Đao của Đại Võ giành phần thắng.
"Chúng ta lại thắng rồi, ha ha!"
"Năm trận thắng ba trận, chúng ta đã thắng liên tiếp hai trận rồi!"
"Chỉ cần thắng thêm một ván nữa là thắng phần thi võ rồi!"
Phía bên Đại Võ lại hoan hô một lần nữa.
Chương 378 Tư duy điển hình
Phía bên Đại Viêm lại trợn mắt há miệng mà nhìn kết quả này, không thể tin nổi.
Mặc Hà hổ thẹn ra mặt: "Xin lỗi điện hạ và các vị, khiến mọi người thất vọng rồi!'
Tam hoàng tử hỏi với vẻ sửng sốt: "Mặc Hà, ngươi mạnh hơn hắn ta cơ mà, sao lại thua cơ chứ?"
Mặc Hà lại càng hổ thẹn hơn: "Xin lỗi điện hạ, ta cũng không biết là tại sao nữa!"
"Dường như đối thủ hiểu rất rõ về ta, hắn ta biết rõ từng chiêu thức mà ta đánh ta, ta luôn phải sống dưới cái bóng của hắn ta..."
Tam hoàng tử lắc đầu.
Mặc dù Mặc Hà đã thua, nhưng cũng đã dốc hết toàn lực, trên người bị thương rất nhiều, hắn ta còn nói được gì nữa chứ?
"Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, tiếp đó cứ giao cho chúng ta!"
"Cảm ơn điện hạ!"
Đã thua hai trận rồi, nếu thua thêm một ván nữa thì hoàn toàn thua rồi.
Tam hoàng tử điện hạ hoàn toàn không ngờ, phần thi văn thua thảm như thế, mà đến cả phần thi võ cũng có nguy cơ thất bại.
Trong lòng hắn ta xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ: "Chẳng lẽ... bản cung lại sắp thua rồi sao."
Hắn ta lập tức lắc đầu, xua đi suy nghĩ đáng sợ này.
"Không, tuyệt đối không được!"
"Phần thi võ nhất định không thể thua, ta không thể để thua!"
"Nhất định phải thắng phần thi võ!"
"Hỏa Liệt, trận đấu thứ tư ngươi lên đi!"
Tam hoàng tử nói.
Một người đàn ông có dáng người cao lớn và khỏe mạnh ngạc nhiên: "Điện hạ, nhanh vậy sao? Theo kế hoạch ban đầu, ta là người tham gia trận then chốt mà?"
Đây chính là tuyển thủ mạnh nhất ở phía Đại Viêm, hắn ta tu luyện loại công pháp mạnh mẽ và cứng rắn, mỗi đòn đánh ra đều giống như thêm dầu vào lửa, cả người tỏa ra một ngọn lửa, nên lấy danh xưng là Hỏa Liệt.
"Không thể chờ đến trận cuối cùng được nữa rồi, nếu trận đấu thứ tư này mà thua, thì chúng ta sẽ thua cả phần thi võ, cho nên ngươi phải ra trận sớm thôi!"
Tam hoàng tử nói.
"Được thôi, điện hạ!"
Hỏa Liệt gật đầu, ngẩng cao đầu mà bước lên sân thi đấu.
Phía bên Đại Võ lại tiếp tục cử vị võ giả Lục phẩm thứ hai ra trận. Tên của hắn ta là Tôn Thiếu Vinh, là người của Cấm Quân.
Mặc dù hắn ta chỉ là một cường giả vừa bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng hắn ta còn khá trẻ tuổi, mới chỉ hai mươi lăm mà thôi. Còn trẻ tức là có tiềm năng lớn, tương lai sẽ có cơ hội tu luyện đến cảnh giới cường giả Tứ phẩm.
Nhưng Hỏa Liệt nhìn thấy đối thủ đang đứng trước mặt mình thì lại nhíu mày: "Thực lực của ngươi quá yếu, đổi người khác mạnh hơn lên thi đấu đi!"
Hắn ta đường đường là cường giả Tứ phẩm, đối thủ lại chỉ là một cường giả Lục phẩm nhỏ nhoi, thực lực giữa hai người chênh lệch những hai cấp bậc, khác biệt quá lớn, thật sự khó mà khiến hắn ta hứng thủ nổi.
Tôn Thiếu Vinh rút đao ra, mặt đao sáng loáng, hừ một tiếng rồi nói: "Đánh bại được ta trước đã rồi hãy nói!"
Hắn ta biết thực lực của mình còn yếu, bị Đại Võ vứt bỏ.
Nhưng hắn ta cũng phải nắm bắt cho bằng được cơ hội hiếm có này, thể hiện năng lực của bản thân, có như thế triều đình mới thấy được, mới được nữ đế trọng dụng.
Hoả Liệt rất bất mãn, nhưng hắn ta buộc phải làm theo quy tắc thi võ nên cũng chẳng thể ý kiến gì được nữa. Theo hiệu lệnh của trọng tài, hai người bắt đầu ra tay.
Thật ra chủ yếu là Tôn Thiếu Vinh đánh, Hỏa Liệt thì phòng thủ.
Hỏa Liệt hoàn toàn chẳng có hứng đánh đấm gì, hắn ta chỉ tiện tay đánh vài chiêu là đã đủ để khiến Tôn Thiếu Vinh phải chật vật lắm rồi.
Cuối cùng, hắn ta trực tiếp tung ra một chiêu Liệt Hỏa Chưởng, đánh bay đối thủ ra khỏi ranh giới, thắng trận đấu này.
Tôn Thiếu Vinh bị thương mà quay về, nói với vẻ hổ thẹn: "Xin lỗi các vị, ta thua rồi!"
Lâm Bắc Phàm động viên hắn ta: "Thiếu Vinh, ngươi thua trước hắn ta là chuyện bình thường, đừng để bụng làm gì! Dưỡng thương cho khỏe, cố gắng nỗ lực, cuộc so tài Viêm Võ lần sau, ngươi vẫn còn cơ hội tham gia mà! Lần sau sẽ tới lượt ngươi sắm vai chính thôi!"
"Vâng, tế tửu đại nhân!"
Tôn Thiếu Vinh siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt dâng lên ý chí chiến đấu.
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn một người khác, cười nói: "Trận đấu tiếp theo dựa vào ngươi đấy, Thiên Diêu! Cứ làm theo những gì Tịnh Đài đã dạy, chắc chắn phần thắng của ngươi ít nhất cũng phải từ chín phần trở lên đấy!"
Thiên Diêu, chính là vị võ giả cuối cùng của phía Đại Võ, có tu vi Ngũ phẩm. Thiên Diêu gật đầu: "Tế tửu đại nhân yên tâm, ta biết phải làm thế nào mà!"
"Bản quan tin tưởng ngươi!"
Lâm Bắc Phàm vỗ vai hắn ta, nhưng ánh mắt lại dạt về phía tam hoàng tử của Đại Viêm.
Điện hạ, đã chuẩn bị thua thêm một trận nữa chưa vậy?
Phía Đại Viêm.
"Điện hạ, ta may mắn không phụ nhiệm vụ được giao, thắng lợi trở về!"
Hỏa Liệt quay lại, chắp tay rồi nói.
Tam hoàng tử gật đầu, cười nói: "Tốt lắm, vất vả cho ngươi rồi!"
Hỏa Liệt lắc đầu: "Chẳng hề vất vả chút nào cả, thực lực của đối thủ quá yếu! Ta vốn tưởng rằng đến Đại Võ thì có thể gặp được một đối thủ để đánh một trận ra trò, vậy mà lại phải thất vọng! Ôi!"
"Đúng vậy!"
Tam hoàng tử mỉm cười gật đầu, nhưng hắn ta cũng không đồng tình với suy nghĩ của Hỏa Liệt.
Đối với hoàng thất của bọn họ mà nói, gặp được đối thủ càng yếu càng tốt. Không cần biết tuyển thủ bên mình yếu kém ra sao, chỉ cần đối thủ kém cỏi hơn người bên mình là được rồi! Kiểu tư duy điển hình của chính trị gia!
Cùng nhau giàu lên? Cùng nhau phát triển? Không có chuyện đó đâu!
Chương 379 Quyết đấu
"Bây giờ chúng ta đã thắng hai trận rồi, chỉ còn trận đấu cuối cùng mà thôi, nhất định phải thắng trận đấu cuối cùng!"
Tam hoàng tử siết chặt nắm đấm.
Phần thi văn bọn họ đã thua sạch, bất luận thế nào thì cũng phải thắng phần thi võ! Nếu không, tới khi quay về hắn ta biết phải báo cáo với phụ hoàng và dân chúng thế nào đây?
"Lạc Sơn, trận đấu tiếp theo dựa cả vào ngươi đấy, nhất định phải thắng, tuyệt đối không được thua đâu đấy!"
Tam hoàng tử nói với tuyển thủ còn lại.
Hắn ta tên là Lạc Sơn, có thực lực Ngũ phẩm bậc trung, trong số các đại diện của Đại Viêm, hắn ta có thực lực yếu nhất.
Lạc Sơn hoàn toàn không ngờ, hắn ta là người có thực lực yếu nhất trong đoàn, vốn phải tránh đi mới phải, vậy mà giờ lại gánh vác trọng trách cuối cùng, đột nhiên hắn ta cảm thấy áp lực thật lớn.
Hắn ta trầm giọng xuống mà nói: "Điện hạ yên tâm, các vị yên tâm, nhất định ta sẽ dốc hết sức mình!"
Tam hoàng tử nói: "Bản cung không muốn ngươi dốc hết sức mình, bản cung muốn ngươi phải thắng!"
Lạc Sơn thầm cười khổ.
Trước đó, hai đồng đội có thực lực mạnh hơn hắn ta vốn phải thắng, vậy mà bọn họ lại thua trước đối thủ.
Hắn ta có thực lực yếu nhất, thật sự không tự tin mình sẽ thắng.
Lạc Sơn lại đảm bảo một lần nữa: "Điện hạ yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ khải hoàn quay về!"
Nhưng tam hoàng tử vẫn không yên tâm.
Dù sao thì Lạc Sơn cũng chưa có thực lực mạnh hẳn, rất dễ bị đối thủ chuyển bại thành thắng.
Hai trận đấu trước đó thua, chính là tấm gương.
Ánh mắt của hắn ta không kìm được mà lại dạt về phía Lâm Bắc Phàm ở bên phía Đại Võ, trong lòng vô cùng hối hận.
Sớm biết thế này thì hôm qua hắn ta đã tiêu chút tiền để mua chuộc Lâm Bắc Phàm rồi.
Mặc dù người ta tham lam, nhưng vẫn có năng lực làm việc ổn thỏa, biểu hiện trong phần thi văn rất tốt, khiến người ta không nhận ra được chút sơ hở nào. Chỉ tiếc là vận may của bọn họ chẳng được bao nhiêu, nên mới để thua phần thi văn.
Bây giờ muốn dùng tiền mua chuộc người ta thì cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi, ôi chao!
Ngẫm nghĩ một lát, tam hoàng tử nhỏ giọng mà nói: "Các ngươi có biết loại công pháp hoặc thuốc gì đó giúp nâng cao thực lực trong thời gian ngắn hay không?"
Các võ giả xung quanh nói với vẻ hoảng hốt: "Điện hạ, ngươi hỏi thứ đó để làm gì?"
Tam hoàng tử hơi đỏ mặt, nói: "Chúng ta đã thua phần thi văn, bất luận thế nào cũng không thể thua cả phần thi võ, nếu không đến lúc quay về thì không dễ báo cáo đâu! Cho nên, các ngươi hiểu mà."
"Nhưng mà điện hạ, hình như làm như vậy là trái với quy tắc, lỡ bị phát hiện thì..."
"Cho nên, chúng ta phải làm sao cho thần không biết, quỷ không hay!"
Tam hoàng tử liếc mắt nhìn trọng tài và các quan rồi nhỏ giọng mà hỏi: "Nếu không bị phát hiện, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, mọi người nói xem có phải không nào? Các ngươi cũng không muốn thất bại quay về đúng không?"
Mọi người rơi vào trầm ngâm, sắc mặt hơi khó xử.
Vị võ giả Tứ phẩm Hỏa Liệt nhỏ giọng mà nói: "Thuộc hạ biết một phương pháp dùng ngân châm đâm vào huyệt vị, chỉ cần dùng ngân châm kích thích một số huyệt đạo trên cơ thể, tạo thành chân khí tuần hoàn, thì có thể nâng cao thực lực trong thời gian ngắn!"
Tam hoàng tử mừng rỡ: "Cách này được đấy!"
"Nhưng phương pháp này có một nhược điểm, nó có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể, dùng nó có thể kích thích công lực từ ba phần mười cho tới gấp ba lần, tùy theo nhu cầu của người dùng! Kích thích càng nhiều thì thời gian càng ngắn! Hơn nữa, sau khi phương pháp này hết tác dụng, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái mệt mỏi hoặc không còn chút sức lực nào nữa tùy vào từng tình huống, thực lực cũng sẽ suy giảm rất nhiều!"
Tam hoàng tử xua tay, cười nói: "Nhược điểm này chẳng có gì to tát cả, hiện giờ chúng ta cũng đâu cần phải liều mạng với kẻ khác, chỉ cần đánh thắng trận quyết đấu này là được rồi, sau trận đấu thì nghỉ ngơi cho khỏe là được!"
Mọi người nghĩ cũng phải.
Lạc Sơn trầm giọng mà nói: "Điện hạ, Hỏa Liệt đại nhân, làm đi!"
Hỏa Liệt lén lút lấy ngân châm ra, châm lên người Lạc Sơn.
Sau khoảng thời gian uống cạn một một chén trà, thực lực của Lạc Sơn tăng lên khoảng năm phần, đạt tới cấp bậc Ngũ phẩm đỉnh cao.
"Để đề phòng bị người khác phát hiện, thuộc hạ chỉ tăng thực lực của hắn ta lên năm phần, hẳn là có thể kéo dài trong thời gian khoảng một nén hương! Trong thời gian một nén hương, có lẽ hắn ta đã thắng rồi!"
Hỏa Liệt nói.
Tam hoàng tử mừng rỡ ra mặt: "Năm phần công lực là đủ rồi, trận này chúng ta thắng chắc rồi!"
"Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng điện hạ!"
Mọi người nhỏ giọng cười nói.
Cùng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đang uống trà thì lỗ tai bỗng cử động, ánh mắt hắn nhìn về phía Đại Viêm, mỉm cười đầy bí hiểm.
Trận đấu thứ năm của phần thi võ, nhanh chóng bắt đầu. Đây là trận đấu quyết định nên tất cả mọi người đều rất chú ý.
"Trận đấu thứ năm của phần thi võ sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời võ giả của hai bên bước lên sân để quyết đấu!"
Lạc Sơn của Đại Viêm, Thiên Diêu của Đại Võ, bước lên sân thi đấu với phong thái hiên ngang.
Lúc này, trong lòng cả hai đều ngập tràn tự tin, nhìn đối thủ trước mặt, ánh mắt phóng ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.
"Trận đấu này, Đại Viêm bọn ta tất thắng!"
"Người chiến thắng hẳn là Đại Võ bọn ta!"
"Vậy thì để xem thực hư ra sao đi!"
Hai bên lời qua tiếng lại.
Chương 380 Luận công ban thưởng
Trọng tài lập tức tuyên bố: "Trận đấu thứ năm của phần thi võ, bắt đầu!"
Hai bên cùng hét lớn một tiếng, chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên, thời tiết thay đổi, gió to ập tới, bụi đất mù mịt, cuốn cát bay lên khắp sân thi đấu.
"Thời tiết... sao nói thay đổi là thay đổi ngay vậy chứ?"
"Vốn đang trời quang mây tạnh, đột nhiên lại nổi gió lớn, trông cũng đâu có giống như sắp mưa!"
"Phải đấy, hôm qua còn bỗng dưng có sét nữa chứ, thật kỳ lạ!"
...
Nữ đế lớn giọng mà nói: "Tạm dừng trận quyết đấu đã, chờ gió ngừng rồi hãy tiếp tục!"
"Vâng, bệ hạ!"
Hai người dừng tay, chờ cơn gió dừng lại.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là, cơn gió này vẫn tiếp tục thổi vù vù, không hề dừng lại.
Bất giác, đã qua thời gian một phần tư nén hương.
Tam hoàng tử sốt ruột, phương pháp dùng ngân châm đâm vào huyệt vị của bọn họ chỉ có thể kéo dài trong thời gian một nén nhang mà thôi. Sau khi hết một nén nhang, hiệu quả sẽ mất đi, người của bọn họ sẽ rơi vào trạng thái mệt mỏi, còn đánh kiểu gì được nữa chứ?
Vì vậy, hắn ta chắp tay nói với nữ đế: "Đại võ bệ hạ, chỉ là chút gió mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến trận đấu của hai bọn họ, hay là cứ để bọn họ tiếp tục đi!"
Nữ đế gật đầu: "Tam hoàng tử nói có lý lắm! Vậy thì..."
Đột nhiên, cuồng phong gào thét, ập tới phía nữ đế và các quan.
Gió thổi mạnh đến mức quần áo của mọi người bay phần phật, thậm chí có người còn bị thổi bay cả mũ, cát bay vào miệng, trông rất chật vật.
Nữ đế đành phải lánh ra phía sau sân thi đấu, tránh cơn gió lớn.
Lão thái giám cười gượng với tam hoàng tử: "Tam hoàng tử điện hạ, vẫn nên chờ đi thôi, gió lớn thế này... bọn họ có thể đánh được nhưng chúng ta không xem được!"
"Ôi, chuyện này..."
Tam hoàng tử sửng sốt ra mặt, khóc không ra nước mắt.
Cứ như thế, trong sự chờ đợi của tam hoàng tử, trận gió lớn này cứ tiếp tục kéo dài, gió không ngừng thổi mạnh.
Sau thời gian nửa nén hương, vẫn chưa hề dừng lại, trái tim tam hoàng tử chùng xuống, sốt ruột hệt như con kiến bò trên chảo nóng.
Lại một phần tư nén hương trôi qua, vẫn chưa hề ngừng lại, trái tim tam hoàng tử chùng xuống một lần nữa, dự cảm xấu ngày càng mãnh liệt hơn.
Cuối cùng, rốt cuộc thì cũng hết một nén nhang, cơn gió lớn ngừng lại, cứ như thể nó canh chuẩn giờ mà dừng vậy.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng trái tim tam hoàng tử cũng đã chìm xuống đáy vực rồi. Lúc này, nữ đế bước ra, lớn tiếng mà tuyên bố: "Gió ngừng rồi, tiếp tục thi võ!"
Phần thi võ bị gián đoạn một nén nhang, lại bắt đầu.
Thiên Diêu của Đại Võ hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực toàn thân mà đánh ra một đòn.
Lạc Sơn của Đại Viêm giơ tay ra đỡ nhưng dường như không đủ sức nên bị luồng sức mạnh này làm chấn động, bay ra ngoài như một mảnh vải rách, ngã trên mặt đất mà phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Thiên Diêu chấn động đến mức bối rối: "Ôi trời? Cứ thắng một cách dễ dàng như vậy thôi sao?"
Tam hoàng tử điện hạ lảo đảo, thất thần mà nói: "Thôi xong rồi! Xong thật rồi!"
Khoảnh khắc Lạc Sơn ngã xuống ấy, toàn bộ sân thi đấu đều hoan hô.
"Chúng ta thắng rồi, Đại Võ thắng rồi!"
"Thắng cả văn và võ, khắp nơi vui mừng!"
"Vì chuyện này chúng ta nên uống cạn một chén! Ha ha!"
Đồng thời, tin tức tốt lành này cũng nhanh chóng truyền ra bên ngoài sân thi đấu, muôn dân vui mừng, khắp chốn mừng vui.
"Năm trận thắng ba trận, chúng ta đã thắng cả phần thi võ rồi!"
"Thi văn toàn thắng, thi võ đại thắng, thắng cả văn và võ, Đại Võ thật oai phong!"
"Chúng ta đã lập nên lịch sử rồi!"
"Đại Võ chúng ta, đã tạo nên một kỳ tích!"
Tiếng hoan hô vang dội vang lên ở bên ngoài, ào ạt vọng vào trong sân thi đấu. Các quan lại càng hào hứng hơn, nữ đế cũng cảm thấy hài lòng.
Đặc biệt là nữ đế, nụ cười trên mặt nàng như trăm hoa đua nở, xinh đẹp đến mức không một từ nào có thể miêu tả được.
Nàng hoàn toàn không ngờ, trong lần so tài Viêm Võ lần này, dưới đủ loại tình huống bất lợi, bọn họ lại có thể giành được thắng lợi huy hoàng, hệt như kỳ tích thế này!
Thi văn toàn thắng, thi võ đại thắng, văn võ toàn thắng!
Mở ra tiền lệ trong lịch sử! Vĩnh viễn lưu danh sử sách!
Tất cả những điều này, đều nhờ có một tên khốn kiếp nào đó mang lại!
Mặc dù thường ngày hắn hay gây ra những chuyện dở khóc dở cười, khiến người ta phải đau đầu, nhưng những lúc mấu chốt thì luôn đáng để tin tưởng!
"Tuyên ý chỉ của trẫm xuống dưới, chúng ta đại thắng trận so tài Viêm Võ, mở chợ đêm, cả nước ăn mừng ba ngày!"
Nữ đến lớn tiếng mà nói.
"Tạ bệ hạ long ân!"
Các quan đồng thanh đáp.
Tin tốt nhanh chóng truyền ra khỏi sân thi đấu, dân chúng ở bên ngoài mừng rỡ, liền đáp lại thật to và rõ ràng.
"Tạ bệ hạ long ân!"
"Mời các vị thanh niên tuấn kiệt đại diện cho Đại Võ tham gia cuộc so tài Viêm Võ lần này lên sân khấu!"
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
Mười tuyển thủ tham gia so tài và cả Lâm Bắc Phàm cùng xếp thành hàng ngay ngắn rồi đi tới trước mặt nữ đế.
"Trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, các vị ái khanh đều đã lập được công lớn, cho nên tất cả đều sẽ được ban thưởng hậu hĩnh! Liêu Như Mẫn bước lên nghe phong thưởng!"
"Bệ hạ, có thần!"
Liêu Như Mẫn đứng ra với vẻ kích động.