“Các vị anh hùng, chỉ còn lại mười căn lều là hai trăm chỗ nằm, còn có ai cần không? Nếu không còn vậy bản quan dỡ lều, không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của mọi người nữa!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ vô cùng mãn nguyện.
“Đợi đã, bản tọa cũng muốn một căn!”
Một nữ tử với dáng vẻ khoan thai, khoảng chừng ba mươi tuổi đáp xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm. Nàng ta là một cường giả Tiên Thiên đồng thời còn là một người vô cùng thích sạch sẽ, không chịu nổi môi trường dã ngoại.
Mắt thấy chỉ còn lại mười căn lều, nàng ta cảm thấy không thể đợi thêm được nữa, một tối một vạn lượng cũng không phải không thể chi được.
Thay vì lôi thôi lếch thếch ở bên ngoài còn không bằng tốn khoản tiền này vào lều ở cho sướng, ngủ một giấc ngon, rửa mặt sạch sẽ, tinh thần thư thái để quan sát một trận chiến kinh thiên vào hai ngày sau!
Lâm Bắc Phàm nhận tiền của đối phương: “Vị nữ anh hùng này, mời!”
Đối phương gật đầu, chọn một căn lều sạch sẽ rồi vào.
Chỉ còn lại chín căn lều nữa, còn không ra tay thì sẽ muộn mất! Một vài người quan sát đã không nhịn được nữa!
“Lâm đại nhân, lão phu muốn một căn lều!”
“Lâm đại nhân, cho lão thân một chỗ!”
Tất cả đều là cường giả cấp Tiên Thiên.
Người có thực lực mạnh mẽ vốn cũng không thiếu tiền gì.
Lều chỉ còn lại chín căn, còn tiếp tục chần chừ nữa sẽ toang mất, vì thế tất cả đều lấy tiền ra.
Cứ như vậy, một trăm căn lều bán hết sạch không còn lại một chỗ trống! Một trăm vạn lượng nhẹ nhàng bay vào tay!
Lâm Bắc Phàm cười tít mắt đếm tiền, sau đó nhìn các nhân sĩ võ lâm đang nhìn đến ngu người, nói: “Các vị anh hùng, lều đã bán hết sạch rồi, nhưng ngày mai vẫn còn cơ hội! Đúng rồi, quên nói với mọi người một câu, đêm nay bản quan quan sát thiên tượng, phát hiện tối nay có khả năng sẽ đổ mưa, mời các vị anh hùng chuẩn bị sẵn sàng chắn gió che mưa nhé!”
Nói xong, hắn phủi mông đi mất.
Không biết có phải vì cái miệng quạ đen của Lâm Bắc Phàm hay không mà đến tối mọi người gần như đều đã ngủ say hết rồi thì thời tiết đột nhiên thay đổi.
Mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, tiếp đó rào một tiếng, cơn mưa như tát nước hất thẳng vào mặt.
Toàn bộ nhân sĩ võ lâm đều ngây người.
“Đậu má! Thật sự bị tên cẩu quan đó nói trúng rồi, tối nay mưa luôn này!”
“Tên cẩu quan họ Lâm này không tốt nhưng rất biết nguyền rủa, cái mồm siêu xúi quẩy!”
“Bây giờ làm thế nào đây? Ở đây cũng không có chỗ che mưa che gió!”
“Còn có thể làm thế nào được nữa? Chấp nhận số phận đi!”
…
Vì thế, đám nhân sĩ võ lâm bị cơn mưa xối xả hắt vào người ướt như chuột lột, mấy người ở trong lều trại cũng bị tiếng mưa đánh thức.
Bọn họ cũng thò đầu ra, nhìn thấy các võ giả bên ngoài đang lạnh run trong cơn mưa tầm tã, trong lòng lại tràn ngập cảm giác may mắn.
Cũng may mình mua một căn lều, bằng không sẽ giống như bọn họ rồi.
Trong lòng đám người này dâng lên cảm giác ưu việt mãnh liệt, liếc mắt nhìn người bên ngoài với vẻ khinh thường rồi lại về lều nằm, ngủ cũng bình yên hơn, ngon giấc hơn.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm mang theo nụ cười vui vẻ kêu người bưng cháo tới chiêu đãi những vị khách quý trong lều.
“Không ngờ tối qua lại đổ một trận mưa to! Đây là cháo thơm mà bản quan đặc biệt chuẩn bị cho mọi người, cháo này có thêm các loại thảo dược trung y vào, không chỉ thơm ngon ngọt mát mà còn có thể xua lạnh, mời các vị dùng ngon miệng!”
“Cảm ơn Lâm đại nhân!”
Các vị khách quý nhận cháo rồi ăn vào bụng với vẻ mặt tươi cười.
Không chỉ trong dạ dày cảm thấy ấm áp mà trong lòng cũng thấy ấm áp theo.
Con người chỉ sợ so sánh, so với những võ giả khác đang rét run cầm cập và lạnh tê tái thì thứ mà bọn họ đang hưởng thụ bây giờ quả thật chính là đãi ngộ như ở thiên đường, trong lòng có được sự thỏa mãn cực lớn.
Bọn họ thầm nghĩ, tiền này bỏ ra cũng đáng!
Những võ giả khác nhìn mà phát thèm lên được!
Người đội mưa là chúng ta, người thật sự cần ăn cháo nóng là chúng ta, người chân chính cần xua lạnh là chúng ta chứ không phải đám người cả người khô mát ngủ ở trong lều đó nhé.
Có người thèm ăn hỏi: “Lâm đại nhân! Có thể cho ta một bát được không? Ta sẽ trả tiền!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thật ngại quá! Đây là đãi ngộ của khách quý, các ngươi không có phần!”
Các khách quý tiêu tiền lại dâng lên cảm giác ưu việt!
“Lâm đại nhân, cháo này rất ngon, cho lão phu một bát nữa!”
“Lão thân cũng muốn!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Có ngay có ngay, đảm bảo cho các vị ăn no thì thôi, ha ha!”
Một màn này quá đả kích người, trong lòng mọi người chua như giấm!
Sự khác biệt giữa người với người sao lại lớn như thế?
Bọn họ cũng muốn nằm trong lều thật thoải mái! Bọn họ cũng muốn rúc trong ổ chăn ấm áp!
Bọn họ cũng muốn thay bộ quần áo ướt sũng trên người! Bọn họ cũng muốn ăn cháo nóng!
Bọn họ cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ cấp khách quý đó, không muốn thê thảm như vậy đâu!
Có vài võ giả cuối cùng không nhịn được nữa, nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, ta muốn đặt trước lều cho đêm nay!”
“Xin lỗi, đã bán hết rồi!” Lâm Bắc Phàm nhún vai.
Chương 252 Trận chiến trên trời
Đối phương trợn tròn mắt, mọi người cũng ngẩn ra: “Sao đã bán xong rồi! Ngươi vẫn chưa bán cơ mà.”
“Ai nói chưa bán? Bản quan vừa mới tới đã bị các vị khách cũ bên trong lều mua sạch rồi!” Hắn chỉ tay về phía dãy lều.
“Lâm đại nhân, sao ngươi có thể như vậy được? Ít nhất cũng phải quan tâm chúng ta với chứ!” Đối phương sốt hết cả ruột.
“Ngươi nói lời này mà không biết ngượng à, tại sao ta phải quan tâm các ngươi?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ tức giận: “Những người ở trong lều, bọn họ đều trả tiền dứt khoát và sòng phẳng, hơn nữa còn là khách cũ, ta không quan tâm bọn họ lẽ nào lại quan tâm đám nghèo mạt rệp các ngươi chắc?”
Mọi người không còn lời gì đáp trả, trong lòng tràn đầy uất ức, chỉ có thể thầm chửi một câu: “Đồ quan chó!”
Trong một ngày rưỡi tiếp theo, Lâm Bắc Phàm biến hóa đa dạng cách moi tiền từ tay đám nhân sĩ võ lâm này.
Lần nào cũng gãi đúng chỗ ngứa khiến mọi người vừa tức vừa hận vừa vô cùng bất đắc dĩ, chỉ hy vọng trận quyết đấu Tông Sư này mau bắt đầu, bọn họ không muốn bị tên tham quan này bóc lột nữa đâu.
Cùng lúc đó, càng lúc càng có nhiều nhân sĩ võ lâm chạy tới đây muốn tận mắt chứng kiến trận chiến trên trời cao này!
Nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, bị Lâm Bắc Phàm xẻo một miếng thịt, vơ vét được rất nhiều tiền.
Mọi người hận hắn muốn chết, nếu không phải kiêng dè lão hòa thượng sau lưng hắn thì chỉ sợ đã lao lên đánh hội đồng hắn rồi.
Cũng vào lúc này, tiền trên người Lâm Bắc Phàm cũng càng ngày càng nhiều như nước sông Đà, đã đột phá cửa ải ba nghìn vạn và cất bước vững vàng về phía bốn nghìn vạn.
“Đám nhân sĩ võ lâm này đúng là quá béo bở, sau này phải tìm thêm cơ hội moi móc thêm một chút mới được!”
Màn đêm buông xuống, một vầng trăng tròn từ từ mọc lên.
Trận chiến trên trời mà mọi người mong đợi đã sắp bắt đầu!
Lúc này, một bóng trắng xuất hiện ở phía xa, đạp không mà tới, phiêu diêu như tiên.
“Kiếm tiên – Thượng Quan Kiếm Hồn tới rồi!” Mọi người hô lên kinh ngạc.
Một phía khác cũng có một bóng người xuất hiện, hắn ta không đạp không bước tới mà vác một thanh đao đi trên mặt đất.
Động tác của hắn ta thoạt nhìn rất vụng về, nhưng mỗi bước đi đều vượt mấy chục trượng, tốc độ nhanh như bay.
“Đao thánh – u Dương Bá Đao cũng tới rồi!” Mọi người lại hô lên ngạc nhiên.
Hai người bọn họ chính là nhân vật chính của trận chiến ngoài trời này, Thượng Quan Kiếm Hồn và u Dương Bá Đao.
Một người thành tiên trong kiếm, một người xưng thánh trong đao!
Bọn họ trực tiếp lướt qua như không thấy đại quân mười vạn binh lính và hợn vạn nhân sĩ võ lâm, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nhìn đối thủ mà mình chờ đợi đã lâu, cả người hừng hực ý chí chiến đấu.
Thế nhưng lại chẳng ai trong số họ nói một câu nào cả.
Lúc này nói chuyện sẽ đi hơi, đi hơi sẽ giảm khí thế, giảm khí thế sẽ giảm lực, giữa các cao thủ có thể phân tranh trong một giây phút.
Bọn họ muốn giữ lại trạng thái tốt nhất trong trận chiến.
Lâm Bắc Phàm hiểu tình trạng của hai người bọn họ, cười bảo: “Khí cầu lớn bay trên trời đã được chuẩn bị xong, mời hai vị!”
Hai khí cầu lớn phía sau Lâm Bắc Phàm từ từ bay lên không trung.
Hai vị cao thủ gật đầu sau đó nhún người nhảy lên, đáp lên trên khí cầu lớn một cách vô cùng nhẹ nhàng, một người ôm kiếm, một người vác đao, từ từ bay lên trời cùng với khí cầu lớn.
Nhân sĩ võ lâm quan sát trận chiến đều kích động hẳn lên.
“Bay lên trời rồi kìa, hai vị cao thủ bay lên trời rồi!”
“Trận chiến ngoài trời sắp bắt đầu rồi!”
“Rốt cuộc là kiếm của kiếm tiên sắc bén hay là đao của đao thánh mạnh hơn?”
“Thật quá khiến người mong chờ!”
…
Bất tri bất giác, hai người đã bay lên độ cao ba trăm trượng cùng khí cầu lớn! Đây đã là độ cao mà người bình thường khó đạt đến được!
Gọi là ngoài bầu trời cũng không quá!
Khí cầu rất lớn, tản ra tia sáng bạc nhẹ nhàng giống như đĩa bạc vậy.
Hai khí cầu lớn hòa lẫn với mặt trăng, trông như ba vầng trăng đồng thời treo trên bầu trời, cảnh tượng vô cùng hút hồn!
Lúc này, hai vị cao thủ đứng trên khí cầu lớn cuối cùng cũng mở miệng.
Kiếm tiên: “Bản tọa là Thượng Quan Kiếm Hồn!”
Đao thánh: “Bản tọa là u Dương Bá Đao!”
Kiếm tiên: “Bản tọa ba tuổi chạm vào kiếm, năm tuổi bắt đầu nghiêm túc học kiếm! Mỗi ngày sớm tối bầu bạn với kiếm, thẳng đến bây giờ đã qua hai mươi lăm cái xuân xanh, đạt đến cảnh giới kiếm và người hợp nhất!”
Đao thánh: “Bản tọa bốn tuổi bắt đầu học đao, từ trước đến nay đao không rời người, trước mắt đã trải qua hai mươi sáu nồi bánh chưng xanh, đã lĩnh ngộ được đạo lý tối cao đao tức là ta, ta chính là đao!”
Kiếm tiên: “Cảnh giới tốt đấy!”
Đao thánh: “Ngộ tính cao đấy!”
Kiếm tiên giơ kiếm trong tay mình lên: “Đây là kiếm của bản tọa, được rèn từ sắt lạnh nghìn năm, lưỡi kiếm dài ba tấc bảy thốn, nặng chín cân tám lạng! Kiên cố không gì phá nổi, đã cùng bản tọa đi tới đỉnh cao kiếm đạo, tên kiếm là Ỷ Thiên!”
Chương 253 Ta đã xin nghỉ phép rồi
Đao thánh lấy đao trong tay mình xuống: “Đây là đao của bản tọa, được rèn từ vân thiết thiên ngoại, lưỡi đao dài bốn tấc ba thốn, nặng mười chín cân ba lạng! Vô cùng khát máu, đã cùng bản tọa giết qua vô số kẻ địch, tên đao là Đồ Long!”
Kiếm tiên: “Đao tốt!”
Đao thánh: “Kiếm tốt!”
…
Lúc này, bọn họ đã bắt đầu đánh giá nhau, muốn thông qua khí thế để áp đảo đối phương.
Thế nhưng, hai người đều là người có ý chí kiên định, mấy lời này hoàn toàn không thể đả động được trái tim của bọn họ mà chỉ có thể khai chiến.
“Tiếp một kiếm của ta đây!”
Kiếm tiên giậm hai chân nhảy ra khỏi khí cầu lớn, tay cầm lợi kiếm đâm một nhát tới!
Một đường kiếm khí kinh người nhanh chóng xuyên thủng hơn trăm trượng, chém về phía đao thánh!
Kiếm quang lạnh lẽo sắc bén, đẹp không sao tả xiết, giống như thiên ngoại phi tiên!
Đao thánh cũng không kém, hắn ta nhún người nhảy lên thoạt nhìn dường như nhảy còn cao hơn cả mặt trăng, hai tay cầm đao bổ một đường!
Đao khí khủng khiếp từ trên giáng xuống xé rách hư không trăm trượng, mạnh mẽ lao tới giống như thần phạt!
“Ầm ầm…”
Trời đất rung chuyển!
Cho dù cách xa mấy trăm trượng nhưng luồng sức mạnh khủng khiếp trút xuống bổ thẳng vào mặt vẫn khiến người cảm thấy khó thở.
Giống như một đao một kiếm này chém lên người bọn họ vậy!
Trong lòng mọi người tràn đầy vẻ kinh hãi.
“Đây chính là kiếm tiên!”
“Đây chính là đao thánh!”
Chỉ một chiêu mà hai khí cầu lớn bay trên trời đó đã bị phá hủy!
Hai người không còn chỗ đứng nữa, đành điều khiển chân khí theo gió từ từ bay xuống.
Song vào lúc này, đột nhiên trên mặt đất có rất nhiều đền Khổng Minh bay lên giống những đốm sao lấp lánh trên bầu trời.
Bọn họ giẫm chân lên đèn Khổng Minh nhún người nhảy lên, lại bay lên trời, tiếp tục một trận kiếm khí tung hoành, đao quang đan xen, xuyên qua xuyên lại trong hư không giống như trận chiến của các vị thần ở trên trời!
Đám người dưới đất nhìn mà như say như dại!
“Đẹp quá, mạnh quá!”
“Vượt nghìn dặm xa xôi tới đây quả nhiên không phí hoài!”
“Có thể chứng kiến một trận chiến ngoài bầu trời như thế thì dù có chết cũng đáng, đời này cũng không còn gì hối tiếc!”
“Trận chiến này rồi sẽ vang danh khắ võ lâm!”
…
Lâm Bắc Phàm cũng nhìn đến say mê.
Hắn cũng muốn bay lên trời cùng người khác đánh một trận thật đã đời biết bao!
Nhưng vừa nghĩ đến thân phận của mình, vừa nghĩ đến hệ thống chó đó mà chỉ có thể lệ rơi đầy mặt, hóa thành một tiếng thở dài.
Bỏ đi, mình vẫn nên ngoan ngoãn làm một tên tham quan thì hơn!
Nhưng tâm trạng của hắn rất nhanh đã tốt lên, vì hắn lại có thể thăng cấp rồi.
“Hai lần liên tiếp tham ô được từ tay các quan viên Công bộ được khoảng một nghìn năm trăm vạn lượng bạc!”
“Bán cách chế tạo tàu đệm khí vớt được bốn nghìn ba trăm vạn lượng từ tay các vị thân vương và các quốc gia khác!”
“Tham ô được bốn trăm năm mươi vạn lượng bạc từ tay Tử Nguyệt công chúa!”
“Tham ô được một nghìn vạn lượng từ trong tay đám nha nội con ông cháu cha ở Quốc Tử Giám!”
“Bây giờ lại kiếm được bốn nghìn vạn lượng từ trong tay một tốp nhân sĩ võ lâm này, trừ đi năm trăm vạn lượng dùng để hối lộ người khác ra thì còn lại ba nghìn năm trăm vạn lượng nữa!”
“Cho nên bây giờ số ngân lượng mà mình tham ô được đã hơn một trăm triệu rồi!”
Lâm Bắc Phàm càng nghĩ càng sướng run người, hao tổn nhiều tâm cơ và tâm huyết như thế cuối cùng cũng gom được một số tiền khổng lồ, nhất định sẽ mang lại sự thay đổi nghiêng trời lệch đất cho mình đây!
Thật sự phải cảm ơn hai tên gia súc kiếm tiên và đao thánh này, bằng không không biết đến khi nào mới kiếm được khoản tiền này nữa.
Một trận chiến giữa các vị thần ngoài trời này đánh một canh giờ mới kết thúc.
Tuy rằng chưa phân được cao thấp nhưng mọi người đã đủ mãn nhãn rồi, cũng nhận được nhiều lợi ích, thầm nghĩ chuyến này đi không sai.
Lúc này, có tiếng cười sảng khoái truyền tới từ trên trời: “Thoải mái lắm! Đã lâu rồi bản tọa chưa gặp được đối thủ nào giống như ngươi! Kiếm tiên, kiếm của ngươi không tồi, sắc bén lại phóng khoáng, bản tọa phục rồi!”
Một tiếng cười khác cũng vang lên: “Đao thánh, đao của ngươi cũng không tồi! Ngươi là thanh đao lợi hại nhất mà bản tọa từng gặp! Đây là một thanh đao tốt, bản tọa phục rồi!”
“Kiếm tiên, ngày sau còn gặp lại, ta đi trước một bước đây!”
“Đao thánh, sau này còn gặp, ngày khác lại tái chiến!”
Hai người bật cười ha ha rồi nhảy vút lên trời, trở về nghỉ ngơi, đồng thời cũng hấp thụ thành quả trong trận đại chiến lần này.
Đám người xem xong trận đại chiến vẫn lưu luyến không rời như cũ, đồng thời cũng nhanh chóng lan truyền về tình hình trận chiến ra ngoài, vì thế danh tiếng của kiếm tiên và đao thánh lại càng nổi hơn!
Lâm Bắc Phàm cũng về nhà.
Sau đó đợi đến đêm khuya thanh vắng, hắn lại lén lút chuồn ra nơi hoang vu không người.
Bởi vì hắn phải thăng cấp rồi.
Nhìn thấy ảnh hưởng tạo thành khi lão hòa thượng đột phá Tông Sư vào lần trước thật sự quá lớn, hắn cũng không muốn bị người khác phát hiện ra thực lực của mình cho nên chỉ có thể chạy ra ngoài lén lút độ phá.
Chương 254 Trở thành Tông Sư
Lâm Bắc Phàm nói với tâm trạng vô cùng kích động: “Hệ thống, lập tức kết toán cho ta!”
[Tinh! Ký chủ đã tham ô số vàng bạc châu báu trị giá môt trăm linh chín triệu lượng, con số vô cùng khổng lồ, kinh thế hãi tục, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản Tông Sư võ học Tây Côn Lôn (hậu kỳ).]
Một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức chui vào trong toàn bộ cơ thể hắn, còn có rất nhiều tri thức khủng không chỉ là kiến thức võ học mà còn có kiến thức về số học, thiên văn, vật lý, thám hiểm và quân sự, tất cả đều rót vào trong đầu hắn!
Cùng lúc đó, bên ngoài gió nổi mây phun, linh khí trời đất nhanh chóng hội tụ hình thành một vòi rồng.
Mà Lâm Bắc Phàm ngồi ở giữa vòi rồng ấy, lấy hắn làm trung tâm thấp thoáng xuất hiện hình thái cực bát quái vô cùng thần kỳ.
Đại khái tốn hơn một canh giờ, Lâm Bắc Phàm mới hấp thụ xong tạo hóa này, hắn mở mắt ra với vẻ mừng rỡ tột cùng: “Bây giờ cuối cùng mình cũng trở thành Tông Sư chân chính rồi!”
Tông Sư chính là cường giả đỉnh cấp trong cao võ thế giới!
Người như kiếm tiên và đao thánh vừa trở thành Tông Sư còn dám đạp lên mặt Đại Võ hoàng triều, mà triền đình còn không có cách nào làm gì được bọn họ!
Hai Tông Sư đại chiến có thể thu hút hơn vạn người trong võ lâm không quản đường xá xa xôi chạy tới, cho dù bị Lâm Bắc Phàm cạo rụng một mảng da cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!
Đây chính là sự đáng sợ và sức hấp dẫn của cường giả Tông Sư!
“Hơn nữa, mình còn không phải một Tông Sư bình thường!”
Thứ mà hắn hấp thụ chính là tạo hóa của Tây Côn Lôn!
Nói đến Tây Côn Lôn có khả năng không có bao nhiêu người biết, nhưng nếu muốn nói đến Chu Lưu Lục Hư Công thì chỉ sợ lại không có mấy người không biết.
Chu Lưu Lục Hư Công là một môn võ học vô cùng thần kỳ.
Môn võ học này lấy tám loại lực tự nhiên tồn tại trong thiên địa làm căn bản, lần lượt là thiên địa sơn trạch phong lôi thủy hỏa, không bàn mà hợp lên thái cực bát quái, chỉ cần học hiểu được đạo này thì có thể điều khiển vạn vật trong thiên địa bằng tám loại sức mạnh này.
Chu Lưu Lục Hư, khống chế vạn vật!
Loại võ học này đã không thể tính là võ học được nữa, mà có thể quy thành một loại đạo pháp tiên thuật.
Tây Côn Lôn chính là người sáng tạo ra môn võ học thần kỳ này.
Đối phương còn dựa vào môn võ học này để trở thành thiên hạ đệ nhất Tông Sư!
Mà bây giờ, Lâm Bắc Phàm đã sở hữu sức mạnh ấy hơn nữa còn vô cùng tinh thông Chu Lưu Lục Hư Công.
Chỉ thấy hắn giang rộng cánh tay, cơ thể từ từ bay lên cao, đây là hắn mượn nhờ sức mạnh của gió để bay!
Hứn vung tay một cái, lập tức phóng ra ngọn lửa vô tận thiêu cháy một mảnh rừng rậm, lại vung tay một cái, ngọn lửa đã bị dập tắt hoàn toàn.
Một ngón tay duỗi ra đã có một đường kiếm khí màu tím bắn ra, một tảng đá to cỡ sáu người ôm bị đánh vỡ vụn, bên trên còn có dấu vết cháy xém.
Thay vì nói là một đường kiếm khí còn chẳng bằng nói là một tia sét!
Hơn nữa, sức mạnh tự nhiên của trời đất đều mặc cho hắn sử dụng.
Sức mạnh mà hắn vừa mới tiêu hao lập tức được sức mạnh tự nhiên bổ sung, cơ thể lại vô cùng thoải mái.
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Vậy mà mình lại có thể khống chế sức mạnh của tự nhiên, môn công pháp này thật sự quá mạnh, quá BUG! Bây giờ mình giả làm thần tiên chỉ sợ cũng có người tin! Một trăm triệu lượng bạc này quả nhiên không uổng công tham, ha ha!”
Bây giờ hắn không dám nói là vô địch trong Tông Sư nhưng chắc chắn là sự tồn tại như cường giả trong các Tông Sư!
Ngay đúng lúc này, nét mặt của hắn hơi thay đổi, trên người hiện thêm một tầng sương mỏng che đi ngũ quan, vì hắn cảm giác được có người tới, hơn nữa thực lực của người này không yếu.
Hắn vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người nhanh chóng lao tới, một bước vượt mấy chục trượng giống như một đoàn tàu lao nhanh.
Không, tốc độ của đoàn tàu này cũng không nhanh bằng hắn ta!
Lâm Bắc Phàm biết người này…
Đó chính là đao thánh – u Dương Bá Đao!
Lúc này, trong lòng đao thánh – u Dương Bá Đao vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi hắn ta đang hấp thụ thành quả trong trận chiến ngoài trời kia thì đột nhiên cảm giác được một luồng sức mạnh to lớn cuốn tới.
Một luồng sức mạnh này rất khủng khiếp và rất mạnh mẽ, lại còn hơi quen thuộc, rất giống với lúc hắn ta đột phá Tông Sư ngày trước, khiến trong lòng hắn ta có hơi suy đoán. Nương theo nguồn sức mạnh này, hắn ta còn cảm giác được một luồng khí tức của cường giả xa lạ không yếu hơn hắn ta!
Vì thế hắn ta mang theo lòng tò mò tới đây xem.
Kết quả thật sự nhìn thấy một vị cường giả lạ mặt, ẩn giấu trong màn sương mù nhẹ trông vô cùng thần bí.
Tuy rằng không nhìn rõ gương mặt của đối phương, thậm chí còn không cảm giác được hơi thở và thực lực của hắn, nhưng cảm giác mà đối phương mang tới cho hắn ta vô cùng nguy hiểm, vô cùng chí mạng.
Điều khiến hắn ta ngạc nhiên nhất là người này lại lơ lửng giữa không trung mà không dựa vào bất cứ thứ gì, cách mặt đất khoảng một trượng.
Nói thật, dựa vào thực lực của bản thân hắn ta cũng chỉ có thể lơ lửng giữa không trung tạm thời, nhưng thứ mà hắn ta sử dụng là chân khí của bản thân, là sự cộng hưởng với linh khí bên ngoài cho nên mới có thể bay lên trong khoảng thời gian ngắn được.
Mà người trước mắt hình như cũng không hề sử dụng chân khí, giống như được một luồng sức mạnh của gió kéo lên, bỏ qua vạn vật mà đứng sừng sững giữa không trung, trông thần bí mà lại mạnh mẽ giống như thần tiên vậy.
Chương 255 Một chiêu đã rơi vào hạ phong
Lúc này, đao thánh đã tới trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Một tay hắn ta cầm thanh đao trên vai, ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Phàm đầy nghi ngờ, vẻ mặt hơi khẩn trương.
“u Dương Bá Đao?” Lâm Bắc Phàm mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng lại chồng lên nhau, giống như vang từ trời xuống.
“Ngươi nhận ra ta?” Đao thánh hỏi.
“Tất nhiên ta nhận ra rồi! Trận chiến ngoài trời không có ai không biết đao thánh và kiếm tiên!” Lâm Bắc Phàm đáp.
Đao thánh gật đầu với vẻ đã hiểu, một trận đại chiến này đã thu hút ánh mắt của võ giả khắp toàn thế giới.
Đối phương ở trong kinh thành biết được cũng là chuyện thường.
“Đao của ngươi không tồi!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
“Cảm ơn!” Trên mặt của đao thánh hiện ra nụ cười đắc ý.
Ngay cả cường giả thần bí trước mặt cũng khen đao của hắn ta không tồi vậy cũng chứng minh đao của hắn ta thật sự không tồi, rất có trình độ.
“Nhưng, so với đao của bản tọa thì vẫn kém xa!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ngông cuồng!” Sắc mặt của đao thánh chợt thay đổi.
Phải biết rằng hắn ta chính là người cầm đao từ nhỏ.
Từ nhỏ đã tu hành đao pháp, không sợ đông lạnh hè nóng, bầu bạn hơn hai mươi năm, cuối cùng nhập đạo bằng đao trở thành Tông Sư, cho nên mới tự xưng là đao thánh, toàn thế giới cũng không có đến mấy người hiểu về đao hơn hắn ta.
Một thanh đao trải qua nhiều lần gọt giũa như thế ở trong mắt đối phương lại “kém xa,” không thể so được với đao của đối phương!
Đây không phải là sỉ nhục đao của hắn ta hay sao?
Đây không phải là vũ nhục những nỗ lực và kiên trì suốt mấy chục năm nay của hắn ta sao?
Đao thánh lấy thanh đao trên vai xuống, hai tay siết chặt, chỉ đao về phía Lâm Bắc Phàm, ý chí chiến đầu sục sôi hẳn lên, hắn ta quát: “Nếu ngươi đã nói đao của bản tọa kém xa ngươi vậy cho bản tọa chứng kiến đao của ngươi rốt cuộc thế nào đi!”
“Cũng được! Đêm còn dài, bản tọa sẽ từ từ chơi với ngươi!” Lâm Bắc Phàm ngoắc ngón tay.
“Đao của ngươi đâu?” Đao thánh lại quát hỏi.
“Để xem ngươi có bản lĩnh ép ra đao của bản tọa không đã!” Lâm Bắc Phàm không thay đổi sắc mặt, hắn không có đao thì lấy ra bằng răng à?
Đao thánh nổi giận, đến lúc này rồi mà còn không lấy đao ra, rõ ràng là đang coi thường hắn ta.
“Được! Bản tọa sẽ ép đao của ngươi ra cho xem!” Đao thánh quát to một tiếng, hai tay cầm đao phi lên hai bước.
Hai người cách hai hơn hai mươi trượng nhưng chỉ trong nháy mắt đã gần kề!
Đao thánh nhảy vút lên trời, hai tay cầm đao chém một nhát từ trên xuống, toàn thân đao khí tung hoành giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Một đao này chém xuống cho dù là ngọn núi nhỏ cũng có thể bị bổ làm đôi, Hoàng Hà cuồn cuộn cũng có thể đứt dòng.
Đao này bổ xuống đến Tông Sư cũng phải tránh!
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại bất động, trên người hắn có tia sáng màu vàng rực rỡ quấn quanh giống như phật đà.
Sau đó cuối cùng hắn cũng chịu nhúc nhích, nhưng chỉ nhấc có một tay.
Chỉ thấy hắn duỗi tay phải màu vàng ra túm lấy thanh đao đang vút tới.
“Ngông cuồng tự đại!” Trong lòng đao thánh tràn đầy vẻ khinh thường.
Một đao này của hắn ta bổ xuống đến Tông Sư cầm binh khí trong tay còn không dám đỡ, vậy mà ngươi lại dựa vào một bàn tay trần chặn nó sao?
Nhưng thấy đối phương không biết tự lượng sức mình như thế, hắn ta tuyệt đối sẽ không nhắc nhở, ngược lại còn nhanh hơn ba phần.
Vậy nhưng chuyện lại nằm ngoài dự liệu của hắn ta, vậy mà người trước mắt lại… vững vàng tiếp được!
Hắn đỡ được thần khí Đồ Long Đao của hắn ta một cách ổn thỏa!
Một bàn tay không, không mất một miếng thịt nào!
“Sao… có thể như vậy được?” Trong lòng đao thánh hãi khiếp vía.
Kim Cương Bất Hoại Thần Công.
Lâm Bắc Phàm đã sử dụng Kim Cương Bất Hoại Thần Công.
Một khi sử dụng môn võ công này toàn thân sẽ mình đồng da sắt, sức lớn vô biên, bách độc bất xâm!
Bây giờ hắn đã trở thành cường giả Tông Sư nên Kim Cương Bất Hoại Thần Công càng tiến thêm một bước, kiên cố không phá vỡ nổi, toàn thân cứng chắc giống như thần khí, thần binh lợi khí cũng khó mà đả thương được hắn!
Đây chính là sự tự tin để Lâm Bắc Phàm dám đỡ thần đao của đối phương!
Ngay lúc này, đột nhiên hắn tung một chưởng tới.
Đao thánh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, hai tay dùng sức vung đao muốn hất văng sự trói buộc của Lâm Bắc Phàm, nhưng lại phát hiện sức của đối phương lớn quá, chẳng mảy may nhúc nhích tí nào!
Hắn ta không thể không tạm thời buông bảo đao, gắng gượng đỡ một chưởng của Lâm Bắc Phàm!
“Ầm!”
Đao thánh bị một luồng sức mạnh to lớn đánh bay ngược ra sau!
Hắn ta bay xa hơn ba mươi trượng rồi rơi xuống đất như một tấm vải rách!
Đao thánh dùng sức xoa ngực, đau đến mức mặt mày vặn vẹo cả đi.
Một luồng sức mạnh to lớn đánh cả người hắn ta tê tái, lục phủ ngũ tạng chấn động, xương cốt như sắp rụng rời.
Mà Lâm Bắc Phàm vẫn cầm bảo đao bằng một tay như cũ, đứng sừng sững giữa không trung, cả người lấp lánh ánh sáng vàng giống thần lại như ma.
Chỉ vẻn vẹn một hiệp mà đao thánh đã rơi vào thế hạ phong!
“Tiếp tục đi!” Lâm Bắc Phàm vung một tay, bảo đao bay vút một tiếng cắm trước mặt đao thánh.
Đao thánh đứng dậy rút Đồ Long Đao khỏi mặt đất, vẻ mặt vô cùng nặng nề: “Ngươi rất mạnh! Ngươi là người mạnh nhất mà bản tọa từng gặp! Tiếp theo, bản tọa sẽ chiến đấu bằng hết sức mình, ngươi cứ đợi mà xem!”
“Tới đi, lấy hết toàn bộ bản lĩnh của ngươi ra, bản tọa sẽ tiếp tất!” Lâm Bắc Phàm lại ngoắc tay.
Đao thánh nhảy lên trời: “Đồ Long Trảm!”
Vậy mà hắn ta lại chém ra một đường đao khí vượt hơn trăm trượng!
Đao thánh cũng hiểu rõ rồi, chơi cận chiến hắn ta không phải đối thủ của người kia cho nên đành chơi đánh tầm xa vậy!