Tên móc túi thấy sự tình bị bại lộ bèn làm mặt hung tợn: “Ai khiến ngươi lắm chuyện hả!”
Trên tay hắn ta có thêm một thanh đao nhỏ rồi vung mạnh lên. Dạ Lai Hương lạnh lùng cười một tiếng.
Học lỏm được chút công phu mà cũng đòi múa rìu qua mắt thợ sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Dạ Lai Hương đang định đạp một cước, kết thúc tính mạng của đối phương.
Đúng lúc ấy hắn ta lại nghĩ thế nào, thu hồi lại phần lớn sức mạnh.
Mặc dù chỉ dùng chút ít sức mạnh nhưng một chưởng dành cho tên móc túi kia vẫn rất ghê người, khiến hắn ta bay ra xa, đau đến mức nghiến răng và chảy cả máu.
“A.”
Tình huống bất ngờ khiến mọi người trên đường ai cũng hoang mang, bọn họ thi nhau chạy đi.
“Gì thế, có người đánh nhau rồi!”
“Mau báo quan!”
…
“Không cần báo quan, bản công tử chính là quan!”
Dạ Lai Hương mở quạt “phạch” một tiếng, bước hai bước thong thả đạp lên người tên móc túi.
Tên móc túi cầu xin: “Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi!”
“May mà ngươi gặp ta của hiện tại, nếu là ngày trước thì ngươi đã mất mạng từ lâu rồi!”
Dạ Lai Hương nói với vẻ kiêu ngạo và đắc ý: “Hiện giờ ngươi theo ta đến nha môn, đừng ép ta phải ra tay!”
“Vâng, đại hiệp!” Tên móc túi đau khổ nói.
Dạ Lai Hương nhìn về một hướng, tay cầm quạt của hắn ta chỉ vào một người, đoạn bảo: “Cả ngươi nữa, ngươi cùng một giuộc với tên này, đi theo ta, bằng không khắc biết tay!”
Cứ thế, Dạ Lai Hương dẫn theo hai tên trộm về nha môn. Đức Thiên Phủ bỗng được phen gà bay chó sủa.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm vừa mới ra khỏi nhà, hắn chậm rãi tới nha môn Đức Thiên Phủ.
Chào đón hắn là hai tên quan sai, bọn họ thấy hắn đã vội bảo: “Phủ doãn đại nhân, có chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì mà hoảng loạn thế hả? Yên tâm, có bản quan ở đây, cứ từ từ mà nói!” Lâm Bắc Phàm thong thả nói.
Quan sai bèn đáp: “Có người bắt hai tên trộm tới báo quan!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đây là chuyện tốt cơ mà!”
“Nhưng người bắt trộm là đạo soái Dạ Lai Hương cơ!”
Lâm Bắc Phàm sững sờ, trộm bắt trộm, đây là chuyện thần kỳ gì vậy?
Quan sai tiếp tục nói: “Phủ doãn đại nhân, chuyện này liên quan đến đạo soái Dạ Lai Hương, Triệu thông phán đại nhân phụ trách việc này cũng không dám tự quyết định nên muốn mời đại nhân về xử lý!”
“Đi thôi đi thôi, chúng ta về xem sao!”
Mọi người nhanh chóng trở lại nha môn…
Đến khi chạy tới nha môn, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy hai tên trộm mà Dạ Lai Hương bắt về đang nằm sấp trên mặt đất, có rất nhiều quan sai vây quanh bọn họ, không dám tiến lên phía trước.
Vị thông phán phụ trách việc xét xử là Triệu đại nhân đang ngồi trên cao đường, trên tay hắn ta cầm kinh đường mộc, sắc mặt rất bối rối.
Mãi tới khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, hắn ta mới mừng rỡ: "Phủ doãn đại nhân, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi nói: "Triệu đại nhân, đừng lo! Ta đã biết tình hình cụ thế như thế nào rồi, cứ để bản quan giải quyết!"
"Vậy thì làm phiền phủ doãn đại nhân rồi!"
Triệu đại nhân chắp tay mà nói.
Lâm Bắc Phàm ngồi lên cao đường, hắn bày ra vẻ mặt uy nghiêm rồi hỏi: "Dạ Lai Hương, cụ thể chuyện là thế nào?"
Dạ Lai Hương phe phẩy cây quạt, cười đáp: "Trên đường đi dạo, bản công tử phát hiện hai kẻ này đang trộm đồ của người khác, bản công tử thấy chướng mắt nên bắt bọn họ về đây!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm dời sang hai tên móc túi đang nằm trên mặt đất: "Lời hắn ta nói có đúng hay không, các ngươi có nhận tội không?"
"Nhận tội, nhận tội, tiểu nhân nhận tội!"
"Kính mong đại nhân xử lý nhẹ tay!" Hai tên móc túi liền dập đầu mà nói.
Nhận tội một cách dứt khoát như thế này, hẳn là Dạ Lai Hương đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó khiến bọn chúng không thể không nghe lời rồi.
Lâm Bắc Phàm đập mạnh kinh đường mộc xuống bàn, nói với vẻ nghiêm khắc: "Nếu các ngươi đã nhận tội thì cứ căn cứ theo pháp luật của Đại Võ mà làm, đánh mười gậy, sau đó nhốt vào đại lao, giam sáu tháng!"
"Tạ đại nhân!"
"Tạ đại nhân tác thành!" Hai tên móc túi mừng rỡ, dập đầu liên tục.
"Giải xuống!" Lâm Bắc Phàm cao giọng nói.
"Vâng, đại nhân!" Hai vị quan sai áp giải hai kẻ móc túi vào đại lao.
Dạ Lai Hương phe phẩy cây quạt mà rời khỏi nha môn.
Cứ tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ chưa tới một canh giờ sau, Dạ Lai Hương lại tiếp tục áp giải thêm một tên trộm về.
"Vừa rồi lúc ta uống trà trong quán trà thì phát hiện kẻ này có hành vi trộm cắp, hắn ta đang lấy trộm tiền của chưởng quỹ! Ta thấy chướng mắt nên bắt hắn ta về đây! Kính mong đại nhân minh xét!" Dạ Lai Hương cười híp mắt mà nói.
Chuyện này vẫn do Lâm Bắc Phàm xét xử: "Trương Tam đang ở bên dưới, ngươi có nhận tội hay không?"
"Tiểu nhân nhận tội, tiểu nhân nhận tội! Kính mong đại nhân trừng phạt!"
Hắn ta dập đầu mà nói.
"Nếu ngươi đã nhận tội thì dễ giải quyết rồi! Vì số tiền ngươi lấy trộm lần này khá nhiều, nên theo pháp luật của Đại Võ phải đánh hai mươi gậy, nhốt vào đại lao, tống giam ba năm!"
"Tạ đại nhân!"
Lại chưa đầy nửa canh giờ trôi qua, Dạ Lai Hương tiếp tục tóm được hai tên trộm.
"Hai tên trộm này gan to bằng trời, dám trèo tường nhảy vào nhà dân để thực hiện hành vi trộm cắp, may mà bản công tử phát hiện ra, cho nên ta đã bắt bọn chúng lại để chịu sự trừng phạt của pháp luật!" Dạ Lai Hương nói với vẻ đắc ý.
Lâm Bắc Phàm cạn lời, liếc mắt nhìn hắn ta: "Đây đã là tên trộm thứ năm rồi đấy, hôm nay ngươi làm việc tích cực quá nhỉ!"
"Tất nhiên rồi!" Dạ Lai Hương xòe cây quạt ra, mỉm cười với vẻ hả hê: "Dù sao thì bây giờ ta cũng đã là người của Đức Thiên Phủ rồi mà, giữ vững an ninh trật tự trong kinh thành, trấn áp tội phạm, ta vì việc nghĩa chẳng từ trách nhiệm!"
Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục xét xử, tống giam tên trộm vào đại lao. Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đây.
Chương 482 Gây phiền toái
Sau đó, Dạ Lai Hương lại bắt về hai tên trộm nữa cho Lâm Bắc Phàm xét xử.
Ngày hôm sau, hắn ta tiếp tục làm việc, bắt được chín kẻ trộm.
Ngày thứ ba, hắn ta lại phát hiện ra một băng nhóm trộm cắp, bắt về hai mươi lăm tên trộm.
Ngày thứ tư, hắn ta bắt được mười ba tên trộm.
Ngày thứ năm...
Hầu như ngày nào cũng có mấy tên trộm bị xét xử.
Đến Lâm Bắc Phàm cũng hơi choáng váng, rốt cuộc hắn ta định làm gì vậy?
Chẳng lẽ là vì bản thân không được đi ăn trộm nên sinh ra tâm lý muốn trả thù đời, hắn ta thấy mấy kẻ trộm khác liền bắt vào tù sao?
Nếu ta không được đi ăn trộm, thì các ngươi cũng không được ăn trộm đấy à?
Cứ mặc kệ hắn ta vậy, dù sao thì hắn ta làm như thế cũng coi như trừ hại cho dân, Lâm Bắc Phàm chẳng có lý do gì để phản đối cả!
Nhưng tình hình trong nhà giam thì không ổn cho lắm. Bắt đầu từ ngày thứ năm.
Cai ngục vội vàng chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, nhà giam đã đủ tù nhân rồi, đâu đâu cũng toàn là kẻ trộm, không thể nhốt thêm người vào được nữa!"
Lâm Bắc Phàm xua tay: "Không sao đâu, chật một chút cũng được mà! Theo ta được biết thì một tuần nữa sẽ có mấy chục phạm nhân hết thời gian chịu phạt, được phóng thích ra bên ngoài, như vậy thì sẽ trống rất nhiều chỗ rồi!"
Ngày thứ sáu.
Cai ngục lại tiếp tục chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, tình hình không ổn rồi! Dạ Lai Hương lại bắt về hai mươi tên trộm nữa, có quá nhiều người phải giam, trong nhà giam không đủ chỗ để nhốt nhiều người như thế đâu!"
Lâm Bắc Phàm đáp: "Cứ để bọn chúng chen chúc một chút đi!"
Ngày thứ bảy.
Cai ngục lại tiếp tục chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, chuyện không ổn rồi! Dạ Lai Hương lại bắt được mười tám tên trộm phải giam vào tù, trong nhà giam đã chật kín cả rồi, hiện giờ các phạm nhân đều rất kích động, có thể xảy ra ẩu đả bất cứ lúc nào!"
Lâm Bắc Phàm xua tay: "Bản quan sẽ phái vài quan sai tới giám sát, kẻ nào đánh nhau thì trừng phạt kẻ đó!"
Ngày thứ tám.
Cai ngục lại lần nữa chạy tới: "Phủ doãn đại nhân, Dạ Lai Hương lại bắt được mười bảy tên trộm, hiện giờ trong nhà giam đâu đâu cũng có người cả rồi, thật sự không thể nhét vào nổi nữa đâu, đến chỗ ngủ cũng chẳng có!"
Lâm Bắc Phàm: "Thế thì cứ để bọn chúng ôm nhau mà ngủ, cho bọn chúng nam tính hơn một chút!"
Cai ngục: "Hả?"
"Không đủ chỗ để nhốt nữa rồi sao, thật là đáng tiếc quá!" Dạ Lai Hương phe phẩy cây quạt mà bước vào, nói với vẻ tiếc nuối: "Bản công tử vừa phát hiện ra một băng nhóm trộm cắp khoảng hai mươi tên, đang định đi tóm bọn chúng về đây! Ngươi nói xem bây giờ ta nên bắt, hay là không bắt đây?"
Lúc này, sao Lâm Bắc Phàm lại không nhận ra ý đồ của Dạ Lai Hương là gì cơ chứ? Rõ ràng hắn ta đã bày ra cách này để làm khó hắn đây mà!
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, cách của hắn ta rất hiệu quả!
Bởi vì việc mà hắn ta làm là việc chính nghĩa, Lâm Bắc Phàm không thể ngăn cản được! Lâm Bắc Phàm mà ngăn cản hắn ta thì thể diện của người làm quan sẽ mất sạch!
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Phải bắt chứ! Bất kể ngươi bắt về bao nhiêu phạm nhân, ta đều giam được tất!"
Dạ Lai Hương bộp một tiếng, thu cây quạt giấy lại rồi mỉm cười mà nói: "Có câu nói này của ngươi thì ta yên tâm rồi, bản công tử sẽ bắt bọn chúng về quy án ngay đây!"
Chờ sau khi Dạ Lai Hương đi rồi, cai ngục mới bày ra vẻ mặt đau khổ: "Nhưng mà phủ doãn đại nhân à, nhà giam thật sự không thể chứa thêm phạm nhân được nữa, còn nhét thêm vào sẽ xảy ra chuyện mất!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười mà đáp: "Chuyện này thì ngươi không cần phải lo! Chúng ta có xi măng, có thể xây dựng thêm rất nhiều nhà giam để giam phạm nhân chỉ trong thời gian ngắn!"
Vẻ mặt cai ngục vẫn rất đau khổ: "Nhưng có xây nhà giam thì cũng phải có thời gian chứ!"
"Trong Dân Tâm thành còn một số nhà trống, tạm thời dùng làm nhà giam đi, các ngươi áp giải một vài phạm nhân qua đó trước đi đã! Đợi tới khi nhà giam mới được xây xong thì lại áp giải bọn chúng về!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Vâng, phủ doãn đại nhân!" Cai ngục thở phào nhẹ nhõm.
Vì vậy, vấn đề nhà giam tạm thời được giải quyết.
Nhưng Dạ Lai Hương vẫn săn lùng mấy tên trộm cắp mà không biết mệt mỏi.
Trong vòng chưa tới nửa tháng mà hắn ta đã bắt hết sạch mấy tên trộm cắp trong kinh thành và Dân Tâm thành, kinh thành không còn tội phạm, cảnh tượng kỳ lạ như ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa xuất hiện.
Tên trộm nào còn sót lại, cũng không dám ló đầu ra nữa.
Chỉ sợ sẽ bị vị tổ sư gia trong giới ăn trộm này nhìn thấy, bắt bọn chúng để lập công.
Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì không nhịn được mà lắc đầu: "Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau?"
Không bắt trộm được nữa, Dạ Lai Hương lại chuyển sang truy lùng mấy tên tội phạm khác. Cứ phát hiện ra kẻ nào có hành vi phạm pháp, hắn lập tức bắt về nha môn, nhốt vào đại lao.
Cũng may là Lâm Bắc Phàm có thần khí xây nhà là xi măng, có thể cấp tốc xây dựng nhà giam để nhốt phạm nhân.
Ngươi bắt về bao nhiêu thì ta nhốt bấy nhiêu, ta chẳng từ chối không nhận kẻ nào cả!
Chuyện này dẫn đến một hậu quả rất lớn, đó là tội phạm trong nhà giam đông như mắc cửi, nhưng tình hình an ninh trật tự trong kinh thành và Dân Tâm thành lại được cải thiện hẳn!
Chẳng ai dám ăn trộm cũng không dám gây sự nữa, chỉ sợ sẽ bị Dạ Lai Hương bắt đi. Cả hàng xóm và bạn bè đều chung sống với nhau rất hòa thuận.
Cho dù có uống chút rượu, xảy ra tranh cãi thì nể mặt Dạ Lai Hương, mọi người đều nhẫn nhịn cơn tức giận.
Chương 483 Ngự Miêu
"Người anh em, cho ta xin lỗi chuyện vừa nãy nhé!"
"Người anh em, đừng nói như vậy mà, thật ra ta cũng có chỗ không đúng, chúng ta tiếp tục uống rượu đi!"
"Đừng uống rượu nữa, tình hình có vẻ không ổn rồi, chúng ta vẫn nên lấy trà thay rượu thì hơn!"
"Ngươi nói phải lắm! Lấy trà thay rượu mới không làm hỏng việc!"
Dạ Lai Hương đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ chằm chằm, đành phải bỏ đi trong thất vọng.
Hắn ta rất buồn bực, mấy hôm nay hắn ta đã rất cố gắng, vậy mà chẳng những chưa thể làm Lâm Bắc Phàm mệt mỏi, mà ngược lại còn giúp người ta lập nên thành tích lớn.
"Không ổn rồi! Ta phải nghĩ biện pháp khác thôi! Không chơi hắn một vố thì ta không thể thoải mái nổi!"
Nhưng Dạ Lai Hương vẫn chưa kịp nghĩ ra cách thì Lâm Bắc Phàm đã cười híp mắt mà đi tới trước mặt hắn ta rồi: "Đồng chí Dạ Lai Hương, bây giờ ngươi có rảnh không?"
Dạ Lai Hương híp mắt lại, sao trông tên cẩu quan này vui vẻ thế nhỉ? Đang yên đang lành mà lại quan tâm tới hắn ta thế này, chắc chắn có âm mưu!
"Ta đang rảnh đây, ngươi định làm gì hả?" Dạ Lai Hương cảnh giác mà đáp.
"Vậy thì tốt quá rồi, ngươi tới chỗ này cùng bản quan đi, bản quan có niềm vui bất ngờ cho ngươi đấy!" Lâm Bắc Phàm kéo Dạ Lai Hương đến trước cửa nha môn.
Điều khiến Dạ Lai Hương bất ngờ là, hiện giờ trước cửa nha môn đang tập trung rất nhiều người dân, trên tay bọn họ còn cầm theo rất nhiều thứ, nào là gà vịt, bánh bao, hoa quả... rất phong phú.
Người dân tươi cười nhìn Dạ Lai Hương, có người trông còn rất kích động.
Dạ Lai Hương bối rối: "Có chuyện gì vậy?"
"Thưa bà con, mọi người hãy nghe ta nói đây!" Giọng nói của Lâm Bắc Phàm vang vọng: "Người đang đứng bên cạnh ta chính là Dạ Lai Hương, người đã từng là đạo soái! Mặc dù hắn ta là một tên tội phạm nhưng hiện giờ đã cải tà quy chính! Kể từ khi tới Đức Thiên Phủ bọn ta làm việc, hắn ta luôn xung phong đi đầu, xông pha tiền tuyến, tổng cộng đã bắt được năm trăm bảy mươi mốt tên trộm và bốn trăm bảy mươi hai tội phạm khác!"
"Dưới sự cố gắng của hắn ta, tình hình an ninh trật tự trong kinh thành chúng ta được cải thiện rất nhiều, tội phạm không còn chỗ dung thân, thậm chí còn xuất hiện cảnh tượng hiếm có như không nhặt của rơi, buổi tối không cần phải đóng cửa!"
"Hắn ta, Dạ Lai Hương, chính là anh hùng của Đức Thiên Phủ chúng ta!"
"Bốp bốp bốp!" Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn Dạ Lai Hương với vẻ mặt kích động và mừng rỡ.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục cao giọng nói: "Chúng ta nên đối xử như thế nào với vị anh hùng này của chúng ta đây?"
Người dân cầm theo những món đồ trên tay chen chúc ào tới.
"Dạ Lai Hương đại hiệp, cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm cho bọn ta! Đây là gà mái nhà ta nuôi, tặng cho ngươi đấy!"
"Dạ Lai Hương đại hiệp, đây là bánh nướng mới ra lò, thơm lắm, nhân lúc còn nóng ngươi ăn đi!"
"Dạ Lai Hương đại hiệp, đây là hoa quả nhà ta trồng được, rất tươi ngon!"
Dạ Lai Hương bỗng nhiên nhận được sự yêu thích của mọi người nên rất bất ngờ, vội vàng từ chối: "Không cần đâu, không cần đâu, mọi người khách sáo quá! Thật sự không cần đâu mà..."
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Dạ Lai Hương, những thứ này đều là tấm lòng thành của bà con, ngươi không được từ chối! Ngươi không nhận tức là đang coi thường mọi người, như vậy sẽ làm mọi người buồn đấy!"
Dạ Lai Hương thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của mọi người và những món quà tuy giản dị mà tràn ngập tình cảm của người dân thì gật đầu liên tục.
Không biết tại sao, đột nhiên mắt hắn ta lại hơi cay cay, tâm trạng kích động đến nỗi muốn bật khóc.
Một dòng nước ấm áp tràn vào trái tim hắn ta, chậm rãi chảy khắp cơ thể! Cảm giác này, hắn ta chưa từng cảm nhận được!
Nó khiến hắn ta kích động đến nỗi muốn bỏ chạy, nhưng lại rất lưu luyến!
Đúng lúc đó, dưới sự nghênh tiếp của mọi người, một vị thái giám lớn tuổi đi tới trước mặt Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương hơi bối rối: "Ngươi định làm gì thế?"
Lâm Bắc Phàm nói nhỏ với hắn ta: "Đừng lên tiếng! Đây là chuyện tốt đấy, mau tiếp chỉ đi!"
"Yên lặng, tất cả mọi người yên lặng!" Lâm Bắc Phàm nói.
Vị thái giám lớn tuổi kia mở thánh chỉ ra, cao giọng mà đọc: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Đạo soái Dạ Lai Hương lãng tử quay đầu, quy thuận triều đình! Thời gian gần đây luôn xung phong đi đầu, tấn công trấn áp tội phạm ở địa phương, giữ gìn sự yên bình cho địa phương, trong lòng trẫm cảm thấy rất được an ủi! Phong cho đạo soái Dạ Lai Hương làm tứ phẩm đới đao thị vệ, đồng thời phong tặng danh xưng Ngự Miêu, khâm thử!"
Dạ Lai Hương há hốc miệng: "Hả? Phong cho ta làm tứ phẩm đới đao thị vệ sao, còn phong cho ta cả danh xưng Ngự Miêu nữa á?"
Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh dùng cánh tay đẩy hắn ta: "Đừng đứng ngây ra đó chứ, mau tiếp chỉ đi!"
"À à..." Dạ Lai Hương ngơ ngác nhận lấy thánh chỉ, hắn ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tạ bệ hạ!"
Vị thái giám lớn tuổi chắp tay cười nói: "Chúc mừng Dạ Lai Hương đại hiệp! Từ khi triều đình ta thành lập cho tới nay, đã có không ít tứ phẩm đới đao thị vệ, nhưng số người được phong tặng danh xưng Ngự Miêu thì chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!"
"Thật sao? Danh xưng này hiếm có như thế cơ à?" Dạ Lai Hương chớp mắt, không biết tại sao trong lòng bỗng cảm thấy hài lòng.
"Tất nhiên là như vậy rồi! Bọn ta có thể lừa ngươi được sao?" Vị thái giám lớn tuổi cười nói: "Những người nhận được vinh quang như vậy đều được ghi lại trong danh sách, sao bọn ta có thể nhớ nhầm được cơ chứ?"
"Vậy sao!" Dạ Lai Hương tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng khóe miệng lại hơi cong lên một chút, không giấu nổi sự hài lòng.
Chương 484 Vinh dự
"Sự vinh dự này đều do phủ doãn đại nhân giúp ngươi có được đấy!"
Vị thái giám lớn tuổi cười nói: "Khi ấy, một mình phủ doãn đại nhân đứng trước các quan trong triều đình, dùng lý lẽ để lập luận, nên mới xin được vinh dự này cho ngươi đấy!"
"Hả?" Dạ Lai Hương quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, ánh mắt của hắn ta rất phức tạp: "Ngươi... tại sao ngươi lại giúp ta?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Sao mà ngươi hỏi nhiều thế nhỉ? Ngươi là người của ta, ngươi đã làm nhiều việc vì Đức Thiên Phủ và triều đình ta như thế, ta xin cho ngươi được nhận đãi ngộ mà ngươi nên có, chẳng phải là việc nên làm hay sao?"
Dạ Lai Hương há hốc miệng, không còn gì để nói.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong đôi mắt thoáng hiện lên vẻ chua xót, trong lòng cũng hơi chua xót.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lấy một dải ruy băng màu đỏ ra, trên ruy băng còn đính một bông hoa hồng lớn cũng màu đỏ, đưa cho Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương ngơ ngác: "Phủ doãn, ngươi làm gì vậy?"
"Đừng có cử động, ta đang trao thưởng cho ngươi đấy!"
Trong lúc Dạ Lai Hương đang ngơ ngẩn, Lâm Bắc Phàm đeo ruy băng đỏ cho hắn ta.
Bông hoa lớn màu đỏ treo trước ngực trông rất nổi bật, gợi lên vẻ tươi vui. Lâm Bắc Phàm gọi: "Đem bảng hiệu ra đây!"
Hai vị quan sai bưng một tấm bảng rất lớn đến.
Trên tấm bảng này viết hai ngữ "Ngự Miêu" rồng bay phượng múa, còn được đóng dấu ngọc tỷ, chứng tỏ đây là bảng hiệu được ngự ban.
Lâm Bắc Phàm nâng tấm bảng hiệu bằng hai tay, sau đó đặt nó lên tay Dạ Lai Hương một cách trịnh trọng.
Hắn nói lời đầy ẩn ý: "Dạ Lai Hương, kể từ nay về sau, ngươi chính là Ngự Miêu của Đại Võ ta! Mong rằng ngươi sẽ không phụ sự tín nhiệm của bệ hạ, không phụ sự tín nhiệm của triều đình và cả sự tín nhiệm của người dân!"
"Vâng, phủ doãn đại nhân!" Dạ Lai Hai nói trong sự kích động.
Lâm Bắc Phàm vỗ tay mà nói: "Tốt lắm!"
"Bốp bốp bốp..." Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, rung chuyển trời đất.
Trên không trung còn có hoa tươi được tung xuống, bầu không khí được đẩy lên đến mức cao trào!
Khoảnh khắc này, Dạ Lai Hương nhìn ngắm cánh hoa rơi khắp nơi, tiếng vỗ tay tràn ngập khắp đường phố, ánh mắt ghen tị của các quan sai, bảng hiệu mà hắn ta đang nâng trên tay và cả đóa hoa đỏ to đeo trước ngực...
Đột nhiên trong lòng hắn ta trỗi dậy một sự kích động dào dạt! Cảm giác này thật là thỏa mãn!
Thật cảm động! Khiến hắn ta khó mà kiềm chế nổi!
Trước đây hắn ta là một tên tội phạm, một tên tội phạm bị người ta đòi đánh đòi giết, đâu thể nào nhận được vinh quang như thế này cơ chứ?
Hắn ta từng nghĩ đến việc tìm nơi nào đó vắng vẻ rồi khóc đã đời một trận!
"Phủ doãn, bây giờ ta đi được rồi chứ?" Dạ Lai Hương ngượng ngùng mà nói.
"Đợi đã, ngươi vẫn chưa thể đi được!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Tại sao lại chưa được đi?" Dạ Lai Hương thắc mắc.
"Ngươi nhìn bên kia đã!" Lâm Bắc Phàm chỉ về một phía, ở đó có một người trông rất nho nhã, đang múa bút trên một tờ giấy trắng.
"Hắn ta đang làm gì vậy?" Dạ Lai Hương hỏi.
"Hắn ta đang vẽ tranh đấy!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hắn ta sẽ vẽ lại hình ảnh ngươi nhận giải thưởng, sau đó tuyên cáo khắp thiên hạ!"
Dạ Lai Hương hơi sốt ruột, hắn ta hoảng hốt: "Ta thấy... chắc là không cần phải làm như vậy đâu mà!"
"Không! Đây là điều mà ngươi nên nhận được!" Lâm Bắc Phàm túm Dạ Lai Hương đang định chạy trốn lại, cười nói: "Ngươi đừng cử động, đứng cho ngay ngắn, giữ nụ cười trên môi! Nếu không lỡ vẽ lệch thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ đấy!"
"Ừm!" Dạ Lai Hương gật đầu với vẻ nghiêm túc, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, mỉm cười để lộ tám cái răng.
Dù sao thì bức tranh này cũng sẽ truyền đi khắp thiên hạ, hắn ta nhất định phải đứng cho ngay ngắn! Nếu không thì hình tượng đạo soái của ta sẽ hỏng mất...
Không, phải là phá hỏng hình tượng Ngự Miêu của ta mới đúng!
Vì vậy, Dạ Lai Hương đeo ruy băng trên vai, nâng bảng hiệu trên tay, tươi cười đứng đó như tên ngốc suốt nửa nén hương.
Nhưng hắn ta lại rất hài lòng, trái tim sôi sục! Trong tim tràn đầy nhiệt huyết, đến nỗi cả người run lên.
Trong thời gian nửa nén hương này, hắn ta đã nghĩ tới rất nhiều điều!
Hắn ta nghĩ đến chuyện trước đây, mỗi khi hắn ta bày trò trêu chọc cả thiên hạ, thực hiện hành vi trộm cắp một cách trót lọt, hắn ta cũng cảm thấy rất vui vẻ!
Nhưng sự vui vẻ đó chỉ là nhất thời, sau khi cảm giác vui vẻ qua đi lại là sự trống trải đến vô tận!
Cho nên hắn đành phải không ngừng đi ăn trộm, không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người, cứ như là trộm cắp thành nghiện rồi vậy!
Cảm giác như thể, đây chính là giá trị của hắn ta vậy!
Nhưng bây giờ, hắn ta lại cảm thấy hình như mình không cần phải làm như thế nữa rồi!
Bởi vì hắn ta đã tìm được giá trị mới của bản thân, là giá trị của việc được mọi người quan tâm, được mọi người cần tới!
Người dân trong thiên hạ nhiều như thế, những người gặp bất công nhiều như thế, những người phải chịu khổ cũng nhiều như thế, bọn họ rất cần hắn ta, cần hắn ta giữ vững công đạo, bảo vệ chính nghĩa!
Hắn ta là Ngự Miêu, không ai có thể thay thế nổi!
Một khi vẫn còn có người cần tới hắn ta, thì hắn ta vẫn còn có giá trị! Lúc này, cuối cùng thì họa sĩ cũng vẽ xong bức tranh kia.
Dạ Lai Hương liếc nhìn sang, thấy họa sĩ đã vẽ được dáng vẻ thần vũ anh tuấn của hắn ta mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi lại ngượng ngùng mà nói: "Phủ doãn đại nhân, bây giờ thì ta đi được rồi chứ?" Hắn ta muốn bỏ chạy!
Lâm Bắc Phàm gật đầu, cười nói: "Tất nhiên là được rồi, nhưng ngươi nhớ đem cả mấy món đồ này về đấy nhé! Dù sao đây cũng là tấm lòng thành của người dân, ngươi không được phụ lòng đâu đấy!"
Chương 485 Giá trị của cuộc đời
Dạ Lai Hương nhìn mấy món đồ nằm la liệt khắp nơi, đau khổ ra mặt. Nhiều đồ thế này, hắn ta không cầm xuể!
Nhưng hắn ta vẫn chọn ra vài thứ, xách đầy hai tay cho tới khi thật sự không thể xách nổi nữa mới quay sang nói với mọi người: "Thật sự nhiều đồ quá, một mình ta cũng không ăn hết được, thế thì lãng phí lắm, cứ chia cho các vị đồng liêu đây đem về bồi bổ thân thể vậy! Tại hạ còn có việc, cáo từ trước đây!"
Nói rồi, hắn ta thi triển khinh công tuyệt đỉnh của mình mà chạy mất dép.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Mọi người cũng nghe hắn ta nói rồi đây, đem mấy thứ này về đi, đừng phụ ý tốt của Ngự Miêu!"
"Ha ha!" Mọi người bật cười.
Kể từ hôm ấy trở đi, Dạ Lai Hương lại càng tích cực tấn công tội phạm hơn.
Trong kinh thành, đâu đâu cũng thấy bóng lưng hắn ta nhảy lên nhảy xuống, bay tới bay lui.
Dân chúng thấy vậy cũng chẳng hề hốt hoảng, ngược lại còn vui vẻ mà gọi: "Ngự Miêu! Ngự Miêu đến rồi!"
Còn có rất nhiều trẻ em hào hứng đuổi theo hắn ta.
"Ngự Miêu đến rồi kìa!"
"Chúng ta đi theo Ngự Miêu bắt người xấu đi!"
...
Dạ Lai Hương thấy vậy, trong lòng không khỏi kích động, vô cùng đắc ý. Cảm giác có người cần tới này thật là thoải mái, thỏa mãn được lòng ham hư vinh của hắn ta rồi!
Đúng lúc đó, hắn ta nhìn thấy trên đường có hai người đang giơ ghế lên đánh nhau.
Hắn ta loáng một cái đã xuất hiện giữa hai người bọn họ, đẩy cả hai ra rồi nói: "Dừng tay! Đây là chỗ buôn bán sầm uất, nhiều người qua lại, sao các ngươi lại đánh nhau hả?"
"Ngự Miêu đến rồi, là Ngự Miêu đấy!" Mọi người thốt lên như thể gặp được cứu tinh vậy.
Một trong số hai người tham gia đánh nhau nói: "Ngự Miêu, ngươi đến đúng lúc lắm, ngươi phân xử cho ta đi! Ta bày sạp ở đây, xe hàng của hắn ta đã vượt quá ranh giới, lấn chiếm sạp hàng của ta, theo quy định, có phải hắn ta sai hay không?"
Người còn lại cao giọng phản bác: "Ta chỉ vô tình thôi mà!"
"Vô tình ấy à? Ta đã nhắc nhở ngươi ba lần rồi mà ngươi chẳng hề di dời xe hàng của ngươi chút nào, ý của ngươi là gì hả?"
"Mặc dù ta cũng có lỗi, nhưng ngươi là người ra tay trước!"
"Ngươi còn cãi lý đấy à?"
Dạ Lai Hương nhanh chóng nắm bắt được đầu đuôi mọi chuyện.
Chuyện này rất đơn giản thôi, có một người lấn chiếm sang khu vực sạp hàng của người khác, người ta chướng mắt, nhắc nhở mấy lần mà vẫn không được nên mới động tay động chân, vì vậy mà dẫn đến đánh nhau.
Nếu là trước đây, hắn ta sẽ thẳng tay bắt hai người này về nha môn, gây thêm phiền phức cho Lâm Bắc Phàm.
Nhưng bây giờ hắn ta đã có được sự yêu quý của người dân, là Ngự Miêu có trách nhiệm bảo vệ người dân, hắn ta không thể hành xử theo kiểu thô bạo như vậy được nữa.
Vì vậy, hắn ta chọn cách phê bình kẻ lấn chiếm khu vực sạp hàng của người khác, phạt tiền theo quy định của sạp hàng.
Hắn ta cũng phê bình một cách nghiêm khắc kẻ ra tay đánh nhau trước, đồng thời yêu cầu kẻ này này bồi thường tiền thuốc cho người còn lại.
Cứ như thế, chuyện này đã được giải quyết xong xuôi, không ai không phục!
Sau đó, dưới ánh mắt sùng bái và biết ơn của mọi người, hắn ta nhẹ nhàng rời đi: "Ta đi nhé!"
Dưới sự bảo vệ của Dạ Lai Hương, kinh thành lại càng bình yên hơn, Lâm Bắc Phàm cũng thảnh thơi hơn trước.
Tiểu quận chúa nhìn Dạ Lai Hương đang bay tới bay lui trên bầu trời, tò mò mà hỏi Lâm Bắc Phàm: "Ta không hiểu, Dạ Lai Hương là một tên tội phạm, tại sao chỉ trong vòng chưa tới một tháng mà đã thay đổi nhiều như thế, tích cực trấn áp tội phạm đến vậy?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Bời vì hắn ta đã tìm ra được giá trị của cuộc đời mình, nên chắc hẳn sẽ cố gắng rồi!"
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: "Giá trị của cuộc đời hắn ta là vì nhân dân phục vụ sao?"
Lâm Bắc Phàm: "Không! Giá trị của cuộc đời hắn ta là ra vẻ!"
Tiểu quận chúa: "Hả?" Nàng nhìn Lâm Bắc Phàm bằng vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.
"Kể từ lần đầu tiên gặp hắn ta, ta đã biết đây là một tên thích ra vẻ rồi!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, nói: "Hắn ta thích mặc đồ màu trắng, tại sao vậy? Ngoài lý do ưa sạch sẽ, còn là vì màu trắng bắt mắt, dễ nhìn thấy! Trời đang lạnh mà còn cầm quạt, là vì cầm quạt mới dễ dàng làm màu! Hắn ta thích trộm cắp, kẻ khác đi ăn trộm đều lén lút âm thầm, còn hắn ta lại gióng trống khua chiêng mà đi, chuyên ra tay với các thế lực lớn, cũng là vì muốn ra vẻ!"
"Nếu hắn ta đã có nhu cầu lớn như thế thì ta cứ thỏa mãn hắn ta, cho hắn ta danh xưng Ngự Miêu, đồng thời chiếu cáo khắp thiên hạ! Đây chính là vinh dự có một không hai đấy, ngươi nói xem liệu trong lòng hắn ta có hạnh phúc hay không?"
"Sau đó, ta lại cho hắn ta cảm nhận được tình cảm yêu mến chân thành của người dân, khiến hắn ta được người dân cần tới, có thể ra vẻ bất cứ lúc nào, ngươi nói xem sao hắn ta còn không dốc toàn bộ sức lực của mình mà đối phó, tích cực trấn áp tội phạm được đây?"
Tiểu quận chúa chun mũi: "Ngươi thật xấu xa, sao lại lợi dụng người ta như thế cơ chứ!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ta làm như vậy không phải là lợi dụng, mà là thuận tay dẫn đường, cho hắn ta làm việc có ý nghĩa hơn, trở thành người tốt thật sự! Như vậy, hắn ta có được thứ mà hắn ta muốn, tình hình trị an trong kinh thành chúng ta lại được cải thiện, vẹn cả đôi đường, chẳng lẽ không được hay sao?"
"Sư phụ nói có lý lắm!" Lão hòa thượng mở mắt ra, chắp tay trước ngực, cúi đầu với Lâm Bắc Phàm: "Sư phụ từng nói, phải chìm trong biển khổ mới có thể giúp người khác hướng thiện, quay về với bờ! Sư phụ làm như vậy là đại thiện, a di đà phật!"
Lâm Bắc Phàm: "A di đà phật!"