• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71 Đại tài nữ

Mạc Như Sương hoảng hốt nhìn tiểu quận chúa: "Vị này là?"

Phải biết rằng sư đệ của nàng là một cao thủ có đẳng cấp Bát phẩm, mặc dù ở trên giang hồ không thể tính là mạnh, nhưng so với những người bằng tuổi thì đã là nhân vật tuổi trẻ tài cao rồi, tương lai rất có hi vọng tu luyện tới Tiên Thiên.

Nhưng trông nữ tử trước mặt này còn nhỏ hơn cả đệ đệ của nàng, thế mà lại có thể dùng một quyền nhẹ nhàng đánh bay sư đệ nàng, rõ ràng thực lực đã đạt tới Thất phẩm rồi!

Còn Lục phẩm Tiên Thiên thì nàng không dám nghĩ tới!

Đôi mắt to tròn lấp lánh của tiểu quận chúa láy lên vẻ gian xảo, nàng bỗng dựa sát vào Lâm Bắc Phàm, cúi đầu xuống với vẻ hơi ngại ngùng, nhẹ nhàng bảo: "Nô tỳ là tỳ nữ của công tử, phụ trách việc pha trà rót nước cho công tử!"

Lực sát thương của câu nói này thật khủng khiếp!

Quách Thiếu Soái hoàn toàn không thể chấp nhận nổi chuyện này, thiếu nữ nhỏ này trông xinh đẹp đáng yêu như thế, còn nhỏ tuổi hơn cả hắn ta nhưng thực lực lại mạnh hơn hắn ta, ấy thế mà nàng lại chỉ là một tỳ nữ của Lâm Bắc Phàm!

Một thiếu nữ có thiên phú xuất chúng, thực lực mạnh hơn người như vậy lại chỉ là một tỳ nữ chuyên pha trà rót nước!

Vậy thì hắn ta là cái thá gì đây?

"Nàng ta thật sự... là nô tỳ của ngươi sao?" Quách Thiếu Soái hỏi trong sự ngỡ ngàng.

Lâm Bắc Phàm vừa xoa đầu tiểu quận chúa, vừa cười khiêm tốn vừa nói: "Đúng vậy! Tiểu Vân có hơi bốc đồng, thực lực kém cỏi, khiến hai vị chê cười rồi!"

Quách Thiếu Soái: "Phụt!"

Bọn họ nhìn sang Lý Sư Sư đang ngồi bên kia.

"Vậy còn vị này là..."

Lý Sư Sư cúi đầu xuống, thấy tiểu quận chúa đang len lén nháy mắt với mình, là người thông minh sáng dạ nàng chợt mỉm cười, dựa vào Lâm Bắc Phàm rồi đáp: "Nô tỳ cũng là tỳ nữ của công tử, phụ trách chăm sóc việc chăn gối!"

Mạc Như Sương sửng sốt hỏi: "Ngươi cũng biết võ công sao?"

Lý Sư Sư lắc đầu: "Nô tỳ không biết!"

"Vậy còn được!" Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu quận chúa nói với vẻ ngưỡng mộ: "Đúng là Sư Sư tỷ tỷ không biết võ công nhưng tỷ ấy thông thạo cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều rất giỏi! Nếu tỷ ấy đi thi, muốn đỗ tiến sĩ cũng không thành vấn đề!"

Hai người kia lại một lần nữa sững sờ!

Hóa ra nữ tử xinh đẹp thế này còn là một vị đại tài nữ!

Phải biết rằng thi đỗ công danh tức là đạt một trong ba bậc tú tài, cử nhân hoặc tiến sĩ.

Người thi đỗ cử nhân đã hiếm như lá mùa thu rồi, có cơ hội sẽ ra làm quan ngay, nếu không được làm quan thì cũng có danh tiếng và địa vị cao quý.

Đỗ tiến sĩ lại càng ghê gớm hơn, tiến sĩ là phần tử trí thức đứng đầu toàn quốc, sẽ được triều đình trọng dụng, có tương lai rộng mở!

Có rất nhiều người thi cả đời chỉ đỗ cử nhân cũng đã kiêu căng chẳng biết trời cao đất dày là gì nữa rồi.

Thị nữ trẻ này lại giỏi như vậy sao?

Đột nhiên Lâm Bắc Phàm nắm tay Lý Sư Sư, cười khiêm tốn rồi nói: "Sư Sư kém cỏi, khiến hai vị chê cười rồi!"

Quách Thiếu Soái: "Phụt!"

Lý Sư Sư cúi đầu, nói với vẻ ngượng ngùng: "Đúng là Sư Sư kém cỏi, không sánh bằng một phần một nghìn tài năng của công tử!"

Quách Thiếu Soái: "Phụt!"

Tiểu quận chúa len lén che miệng cười.

Thì ra Sư Sư tỷ tỷ cũng thật xấu tính, chẳng biết có phải bị nhiễm cái tính của Lâm Bắc Phàm hay không?

Hai người kia lại nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt không còn giống vừa nãy nữa!

Được lắm!

Văn võ song toàn cơ đấy!

Hai tỳ nữ một văn một võ, ai nấy đều tài giỏi hơn người, thế này bảo người khác còn biết sống sao đây?

Hơn nữa, hai tỳ nữ này đều xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, lại còn liếc mắt đưa tình với cái tên kia nữa chứ!

Kẻ chiến thắng cuộc đời chẳng phải chính là như vậy hay sao!

Quách Thiếu Soái không chịu nổi cú đả kích này!

Dung mạo không bằng người ta thì thôi!

Tài hoa không được như người ta cũng thôi!

Nhưng đến cả thứ duy nhất mà hắn kiêu ngạo là thực lực cũng bị tỳ nữ của người ta vượt mất!

Hắn ta cảm thấy sự cố gắng của mình suốt mấy năm nay đều đổ sông đổ biến cả rồi!

Hắn ta sống trên đời này còn có nghĩa lý gì đây?

Chết quách đi cho xong!

"Lâm công tử, ngươi khiến người ta phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác đấy!" Mạc Như Sương nhìn kỹ Lâm Bắc Phàm, đột nhiên nàng cảm thấy người này thật sâu hiểm khó dò, làm người ta khó đoán được suy nghĩ.

"Đừng nghĩ nhiều vậy chứ, ta chỉ là một thiếu niên rất bình thường, không có gì đặc biệt mà thôi, chúng ta uống rượu đi!"

Cứ như vậy, sau khi uống thêm vài chén rượu và chia sẻ vài câu chuyện thú vị về võ lâm, bọn họ tạm biệt Lâm Bắc Phàm rồi đi tiếp.

Nhưng trước khi đi, Mạc Như Sương đã hỏi địa chỉ của Lâm Bắc Phàm.

Trên đường đi, Quách Thiếu Soái hơi bực bội: "Sư tỷ, không phải ngươi để ý Lâm Bắc Phàm rồi đấy chứ?"

Mạc Như Sương thoáng xấu hổ: "Sư đệ, tại sao ngươi lại nói như vậy?"

"Sư tỷ, ngươi xem vừa rồi tỷ trò chuyện với hắn vui vẻ đến thế nào đi, lại còn hỏi chuyện rất chi tiết, từ trước đến nay ta chưa từng thấy ngươi nói chuyện với nam tử nào lâu như thế đâu! Hơn nữa trước khi đi ngươi còn hỏi địa chỉ nhà hắn, chẳng phải là để sau này liên lạc hay sao?"

"Vô tình gặp mặt, nếu ngươi không có ý gì với hắn thì liệu ngươi có chủ động như vậy không?"
Chương 72 Một đám dê béo

Quách Thiếu Soái cảm thấy thương thay cho sư tỷ.

Cái tên kia đã có hai tỳ nữ như hoa như ngọc, văn võ toàn tài rồi, còn chưa đủ hay sao?

Nếu đến cả sư tỷ mà hắn ta thương yêu và kính trọng nhất cũng bị người ta lừa đi mất thì hắn ta sẽ phát điên lên mất!

Mạc Như Sương lại càng xấu hổ, nàng quát lớn: "Sư đệ, đừng có nói bậy! Chẳng qua ta chỉ cảm thấy lai lịch của hắn không tầm thường, lại có kiến thức uyên bác, tài năng hơn người, hữu dụng với vương gia nên mới để ý thôi!"

Nghe nhắc tới hai chữ vương gia, Quách Thiếu Soái lập tức bình tĩnh lại: "Sư tỷ, ngươi nói thật chứ?"

"Tất nhiên là thật rồi!" Mạc Như Sương nghiêm túc: "Vương gia anh minh thần võ, phẩm chất cao thượng, lại có lý tưởng và hoài bão vĩ đại, mong muốn lật đổ cảnh loạn thế hiện nay! Chúng ta đi theo vương gia tất nhiên phải giúp vương gia san sẻ! Ta thấy Lâm Bắc Phàm là kẻ có tài, nếu vương gia dùng hắn chắc chắn như hổ mọc thêm cánh!"

Quách Thiếu Soái gật đầu: "Sư tỷ nói rất có lý!"

"Đừng nói nhiều nữa, đi tiếp thôi! Sớm đến kinh thành ngày nào thì sớm tìm được Dạ Hiệp ngày ấy, như vậy chúng ta cũng có thể quay về sớm hơn!"

"Được, sư tỷ! Đi!"

Gió bão thổi tới kinh thành!

Sau khi hai người Mạc Như Sương đi, hai người tiểu quận chúa và Lý Sư Sư đều bật cười thành tiếng.

Tiểu quận chúa nhào vào lòng Lý Sư Sư, cười nói: "Sư Sư tỷ tỷ, vừa nãy tỷ diễn hay quá! Cái kiểu ngượng ngùng vì tài học không tới đó khiến hai người kia hết hồn luôn!"

"Tiểu quận chúa mới diễn tốt ấy chứ! Thái độ nhận lỗi mềm mại đáng yêu như thế đến thiếp thân thấy còn đau lòng đây này!" Lý Sư Sư che miệng cười.

"Vẫn là Sư Sư tỷ lợi hại hơn, ta vẫn cần phải rèn luyện nhiều hơn!"

Hai người tự khen lẫn nhau.

Lâm Bắc Phàm thì lại thở dài thườn thượt, dùng giọng trách móc nói: "Sao hai người lại lừa bọn họ như thế? Một thanh niên ảo tưởng sức mạnh… có sở thích và chí hướng tốt đẹp bao nhiêu, lại bị các ngươi hủy hoại như thế!”

Tiểu quận chúa chống nạnh, bực bội nói: "Ngươi im đi! Người xấu nhất là người đấy! Trái một câu thực lực kém cỏi, phải một câu nô tỳ ngu ngốc, trực tiếp làm trái tim của người ta tan vỡ rồi đây này! Hừ!"

"Tướng công, tiểu quận chúa nói phải đấy, lần này thiếp thân không nói đỡ cho ngươi được rồi!" Lý Sư Sư bảo với vẻ "bất mãn.".

Lâm Bắc Phàm xin lỗi rối rít: "Phải phải phải, tất cả đều là lỗi của bản công tử! Nhưng ta làm như thế cũng vì tốt cho bọn họ mà thôi!"

Hai nữ tử bối rối: "Thế cũng là vì muốn tốt cho bọn họ sao?"

"Phải, ta làm như vậy là để nói cho bọn họ một đạo lý sâu sắc: Đừng vội tin vào người lớn lên ưa nhìn!”

Hai nữ tử lại bật cười khanh khách vô cùng vui vẻ.

Sau khi cười xong, bọn họ tiếp tục vừa ngắm cảnh vừa uống rượu đến khi trời tối mới quay về.

Còn về hai người Mạc Như Sương, Lâm Bắc Phàm cũng không coi là chuyện gì to tát.

Hắn cho rằng bọn họ chỉ vô tình gặp nhau, môi trường sống khác biệt, sau này cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội gặp lại.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Bắc Phàm lại quay về Quốc Tử Giám làm ti nghiệp.

Hôm ấy, lại tới đợt kiểm tra tháng mỗi tháng một lần.

Lâm Bắc Phàm rất mong đợi ngày này vì đây là ngày thu hoạch tiền tài, hắn lại có thể hái rau hẹ một cách đường hoàng chính đáng rồi.

Hôm đó, Lâm Bắc Phàm từ chối làm việc khác, chỉ đặc biệt đi giám sát các sĩ tử mà thôi.

Nhìn đám rau hẹ tươi tốt và phát triển này đang vò đầu bứt tai, trầm ngâm suy nghĩ là trong lòng hắn lại rất vui vẻ.

Xem ra lại có thể gặt một luống hẹ rồi, hay lắm!

Kết quả kiểm tra được công bố rất nhanh.

"Cao Thiên Vũ, không đạt tiêu chuẩn."

"Vương Nhược Phong, không đạt tiêu chuẩn!"

"Đinh Thiệu Nhậm, không đạt tiêu chuẩn!"

...

Tất cả vẫn thi trượt!

Lâm Bắc Phàm tức giận mắng đám học trò không biết cố gắng học hành: "Các ngươi xem thành tích của mình kìa! Bản quan đã cho các ngươi một tháng ôn tập, sắp xếp thầy giáo giỏi nhất cho các ngươi, còn bố trí cả chủ nhiệm lớp cho các ngươi vậy mà các ngươi vẫn thi không đạt! Các ngươi nói xem ta còn cần các ngươi làm gì nữa hả? Các ngươi có xứng đáng với tâm tư và công sức ta bỏ ra hay không?"

Các nha nội run cầm cập: "Ti nghiệp đại nhân, bọn ta sai rồi, ngươi cho bọn ta thêm một cơ hội nữa đi mà!"

"Đừng có nói gì cả!" Lâm Bắc Phàm lấy một cây gậy lớn ra: "Ta cũng chẳng muốn ra tay đâu, nhưng các ngươi lại ép ta phải ra tay! Ta là người rất dân chủ, muốn giữ tiền hay muốn giữ mạng, các người tự chọn một cái đi!"

"Muốn giữ... mạng!!!"

Dưới sự đe dọa của Lâm Bắc Phàm, các học trò lại đau khổ lấy tiền ra.

Theo quy định, không đạt lần kiểm tra tháng đầu tiên phạt hai mươi trượng.

Thi không đạt lần kiểm tra tháng thứ hai phạt bốn mươi trượng.

Nếu không muốn ăn đòn thì phải móc tiền ra, một nghìn lượng thay cho một trượng.

Cho nên, mỗi học trò phải lấy ra bốn vạn lượng.

Tổng cộng hai mươi tư người gộp lại là chín mươi sáu vạn lượng.

Chỉ một lần thu hoạch đã giúp Lâm Bắc Phàm ăn nhiều tiền đến mức phát phì!

Hắn thu tiền xong cảm thấy rất hài lòng: "Các ngươi chuẩn bị tiền cũng đầy đủ đấy, nếu cũng để ý vào việc học như vậy thì tốt biết mấy!"

Đám nha nội này đúng là quá béo bở!

Đã chi tiền nhiều lần thế rồi mà vẫn có thể chi ra thêm nhiều tiền đến thế, tiềm lực kinh tế cũng thật lớn!

Vẫn có thể tiếp tục phát huy!

Không dọa các người một phen thì đâu biết được cha mẹ các người nhiều tiền đến thế!
Chương 73 Sao ngươi quay lại thế

Nhìn đám học trò đang buồn bã cúi đầu, Lâm Bắc Phàm quát: "Đừng có bày ra vẻ mặt đưa đám đó trước mặt ta, các ngươi tưởng rằng ta muốn có số tiền đó lắm chắc?"

"Chẳng lẽ không phải ư?" Các nha nội hỏi lại với vẻ đầy mong đợi.

"Tất nhiên không phải rồi! Ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, sao có thể làm ra loại chuyện như thế được?"

Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang lẫm liệt: "Thật ra ta làm như thế là để đốc thúc các người học hành cho tốt! Các ngươi không hiểu thì thôi, lại còn oán trách ta?

Các nha nội âm thầm cười khẩy, đến một dấu ngắt câu trong lời Lâm Bắc Phàm nói bọn họ cũng chẳng tin!

"Ta nói cho các ngươi biết, ta chỉ tạm thời giữ tiền giúp các ngươi mà thôi! Khi nào các ngươi thi đỗ ta sẽ trả hết tiền cho các ngươi!"

Các nha nội lập tức cảm thấy phấn chấn hơn hẳn: "Có thể lấy lại tiền sao?"

"Tất nhiên rồi! Bản quan đường đường là ti nghiệp, lừa các ngươi làm gì?" Lâm Bắc Phàm hơi tức giận.

Trong lòng đám nha nội tràn trề hi vọng, tâm trạng rất kích động.

"Xin lỗi ti nghiệp đại nhân, trước đây đã hiểu lầm ngươi rồi!"

"Bọn ta còn tưởng ngươi là một tên tham quan nhưng không ngờ ngươi làm như vậy vốn là vì tốt cho bọn ta!"

"Xin lỗi ti nghiệp đại nhân, đã trách nhầm ngươi rồi!"

...

Trong lòng Lâm Bắc Phàm ấm áp hẳn.

Bọn chúng cũng chỉ là một đám trẻ con mà thôi!

Hắn tỏ vẻ thản nhiên, vung tay áo một cái rồi nói: "Các ngươi hiểu được nỗi khổ tâm của ta là tốt rồi! Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa, cứ tiếp tục cố gắng đi! Ta mong đợi tin tốt của các ngươi đấy!"

"Chuyện đó, Lâm ti nghiệp... phải như thế nào mới được lấy lại tiền?" Một học sinh thận trọng hỏi.

Mọi người đều vểnh tai lên mà nghe.

Lâm Bắc Phàm cười khẽ: "Rất đơn giản, chỉ cần thi đỗ tiến sĩ thì ta sẽ trả lại đủ tiền cho các ngươi!"

"Thi đỗ tiến sĩ sao?"

"Chuyện này không thể làm nổi đâu!"

"Thà giết ta đi còn hơn!"

...

Mọi người than vãn.

Muốn thi đỗ cử nhân, dựa vào gia thế của bọn họ, ngấm ngầm giở trò mờ ám còn có chút hi vọng.

Nhưng tiến sĩ thì hoàn toàn chẳng có lấy một tia hi vọng nào!

Bởi vì đến giai đoạn này, hoàng đế sẽ đích thân giám sát cuộc thi, đích thân đọc từng bài thi của các sĩ tử!

Có thật sự tài giỏi hay không vừa thử là biết!

Lỡ xảy ra sơ suất gì là rớt đầu ngay, bọn họ hoàn toàn không đỡ nổi đâu!

Ai nấy cũng nhìn Lâm Bắc Phàm đầy giận dữ!

Kẻ này thật đáng ghét!

Cho bọn họ hi vọng rồi lại tự tay tiêu diệt tia hi vọng đó!

Đồ xấu xa!

Lâm Bắc Phàm lại tỏ vẻ thản nhiên mà phủi mông đi mất: "Lần sau thi tốt một chút cho ta, nếu không thì không chỉ là bốn vạn thôi đâu!"

Tới khi Lâm Bắc Phàm đi rồi, Cao Thiên Vũ mới hét lên đầy giận dữ.

"Đủ rồi! Ta không nhịn nổi nữa!!!"

"Ngày nào cũng bị đưa tới Quốc Tử Giám học hành, đánh mất tự do, sống không bằng chết!"

"Không đi học thì bị đánh, học không giỏi thì bị đánh, thi không tốt cũng bị đánh!"

"Không muốn bị đánh thì phạt tiền, không đưa tiền thì đánh tiếp, hại ta cả người chẳng có lấy một xu!"

"Về nhà xin tiền còn bị cha mẹ mắng nữa chứ!"

"Những ngày tháng cực khổ thế này đến bao giờ mới kết thúc đây?"

"Ta không muốn sống nữa!"

...

Các nha nội khác nghe vậy, trong lòng có sự đồng cảm nên bắt đầu khóc.

"Phải đấy, chúng ta sống khổ quá đi thôi!"

"Không có tiền, không có tự do, không có người yêu! Cái gì cũng không có, ta cũng không biết mình sống tiếp còn có nghĩa lý gì nữa!"

"Đã cả tháng nay ta không được biết mùi vị nữ nhân là gì rồi!"

"Ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi, tại sao lại đối xử với ta như vậy chứ?"

"Ta cũng không muốn sống nữa! Hu hu!"

...

Đúng lúc đó, ánh mắt Cao Thiên Vũ chợt lạnh đi, hắn ta nghiến răng nói: "Hay là... chúng ta tìm người nào đó diệt trừ hắn đi?"

Mọi người lập tức hoảng sợ.

"Tìm người diệt trừ hắn sao... làm sao mà được chứ?"

"Giết chết mệnh quan triều đình là tội lớn, sẽ bị chém đầu đấy!"

"Ta nghe cha nói, Lâm Bắc Phàm được nữ đế thiên vị lắm! Chúng ta mà giết chết hắn, nhất định nữ đế sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó thì đến cả cha của chúng ta cũng chẳng chẳng bảo vệ nổi chúng ta đâu!"

"Ta thấy phải bàn bạc thật kỹ lưỡng, tính việc lâu dàiđã!"

...

"Sợ cái gì chứ? Chúng ta có thể âm thầm dùng tiền thuê sát thủ đến giết hắn cơ mà! Đến lúc đó, cho dù xảy ra chuyện gì khiến sát thủ bị bắt thì tội danh này cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta cả!" Cao nha nội cười nham hiểm.

"Như vậy không ổn cho lắm thì phải?"

"Có gì mà không ổn? Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục sống cuộc sống cực khổ như vậy hay sao? Ngươi nhịn được còn ta thì không nhịn nổi nữa rồi!" Cao nha nội nói mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.

"Lỡ hắn không chết thì sao?"

"Không chết à? Thế thì lại thuê người đi giết hắn lần nữa, cho đến khi nào giết chết được hắn mới thôi!" Cao nha nội cười đắc ý.

"Lỡ hắn biết chuyện thì sao?"

"Hắn biết cũng chẳng sợ, chúng ta kiên quyết không nhận tội là được! Không có chứng cứ, hắn có thể gán tội lên đầu chúng ta được chắc? Chẳng phải chuyện gì cũng phải có chứng cứ thì mới đáng tin hay sao? Bằng không chẳng phải chúng ta quá dễ bị bắt nạt rồi à!" Cao nha nội cười nói.

"Lỡ hắn không chịu nói lý thì sao?"

Cao nha nội tức giận, đập bàn đứng dậy: "Đủ rồi đấy! Ngươi có thấy phiền không hả?"

Ai ngờ một giây sau, sắc mặt hắn ta trắng bệch cả đi!

"Lâm... Lâm ti nghiệp! Sao... sao ngươi lại quay lại thế?"

"Ta quay về lấy gậy, không ngờ lại nghe được chuyện lớn liên quan đến cả mạng sống của ta! Giỏi! Giỏi lắm! Thật quá giỏi! Quá giỏi luôn!" Lâm Bắc Phàm giơ cây gậy đang cầm lên, cười khẩy thành tiếng.
Chương 74 Tiền Đa Đa

Cao nha nội trừng mắt nhìn đám người xung quanh mình, vội nhỏ giọng nói: "Sao các người không nhắc ta hả?"

Các nha nội khác ai nấy cũng cười khổ.

Bọn họ cũng muốn nhắc hắn ta lắm đấy chứ hưng không biết vì sao mà chẳng thể lên tiếng nổi, cứ thế mà nhìn Cao nha nội càng nói càng hăng!

"Ti nghiệp đại nhân, ngươi nghe ta nói đã, chuyện không phải như vậy đâu..." Cao nha nội chữa cháy.

Gương mặt của Lâm Bắc Phàm không có cảm xúc: "Thuê người đi giết mệnh quan triều đình, tội rất nghiêm trọng! Theo quy định của Quốc Tử Giám: Phạt đánh ba trăm gậy, đồng thời khai trừ học tịch, giao cho quan phủ!"

Cao nha nội bắt đầu hoảng sợ: "Đừng đánh mà, ta trả tiền! Ta trả tiền nhé..."

Nói rồi, hắn ta lập tức móc toàn bộ số tiền có trong người ra, tổng cộng được khoảng năm vạn lượng.

Sau đó hắn ta nháy mắt với các nha nội khác, cuối cùng cũng gom được ba mươi vạn lượng.

"Ti nghiệp đại nhân, tiền đây! Tổng cộng ba mươi vạn lượng!" Cao nha nội cười nịnh nọt.

Lâm Bắc Phàm vừa lấy tiền, vừa vung gậy lên: "Nhưng mà ta vẫn rất tức giận, cho ta đánh một gậy được không?"

Nhìn cây gậy to lớn ấy, Cao nha nội sợ đến mức hai chân bủn rủn, cầu xin: "Ti nghiệp đại nhân, xin ngươi đừng đánh mà, ta biết lỗi thật rồi! Gậy này của ngươi mà giáng xuống, ta sẽ mất mạng đấy..."

Lâm Bắc Phàm ôn tồn bảo: "Nghe lời đi! Ngoan ngoãn nằm xuống, cong cái mông lên!"

Mặt mũi Cao nha nội đã trắng bệch, hắn ta ôm lấy chân Lâm Bắc Phàm: "Ti nghiệp đại nhân, xin ngươi đấy, đừng làm như thế được không?"

"Yên tâm đi, chỉ đánh một gậy thôi! Sẽ xong ngay ấy mà!"

Lâm Bắc Phàm hơi lắc chân, Cao nha nội liền ngã xuống đất.

Cây gậy vung lên cao rồi vụt đánh xuống.

"Đừng mà... ối!!!"

Chỉ một gậy đánh xuống, Cao nha nội lại bong da tróc thịt, sợ chết khiếp!

Lần này mà không nằm dưỡng bệnh hai tháng thì thật có lỗi với tiếng hét thảm của hắn ta!

Các nha nội khác tận mắt chứng kiến cảnh này đều cảm thấy vô cùng xót xa, cái mông cũng bất giác đau nhói.

Thảm thiết quá!

Đúng là... thảm thiết quá!

Muốn đòi mạng người ta chắc!

Bọn họ thấy ánh mắt của Lâm Bắc Phàm đều không khỏi hoảng sợ!

Đánh xong một gậy này, Lâm Bắc Phàm nhìn sang các nha nội khác: "Cả các ngươi nữa, đều là tòng phạm tham gia vào âm mưu sát hại mệnh quan triều đình! Theo quy định của Quốc Tử Giám, phạt một trăm gậy! Đồng thời đuổi học, giao cho quan phủ! Nhưng nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, bản quan cho các ngươi một cơ hội sửa đổi, ăn năn hối cải! Muốn giữ tiền hay là muốn giữ mạng đây?"

Các nha nội than vãn ỉ ôi: "Hả? Bọn ta cũng bị phạt sao, bọn ta có làm gì đâu!"

Lâm Bắc Phàm tức giận nói: "Các ngươi mà làm rồi thì còn nói làm gì hả! Nếu các ngươi làm rồi, bản quan còn bình tĩnh ôn hòa ngồi đây giảng giải với các ngươi được chắc?"

Các nha nội tức muốn hộc máu, thế này mà gọi là giảng giải sao?

Rõ ràng là nhân cơ hội vơ vét tiền của thì có!

Hắn lại còn nói là bình tĩnh ôn hòa nữa chứ?

Ngươi đã đem cả cây gậy to thế kia ra dọa bọn ta rồi còn gì!

Đồ xấu xa!!!

"Ti nghiệp đại nhân, nhưng bọn ta hết tiền rồi!"

"Phải đấy, bọn ta thật sự không còn tiền nữa rồi! Đến cả của hồi môn của mẹ ta mà ta cũng trộm luôn, giờ mà về nhà có thể còn bị đánh một trận nữa!"

"Thật sự không thể móc ra nổi một lượng bạc nữa rồi!"

...

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm hơi hòa hoãn lại, hắn cất gậy đi.

"Bản quan cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng các ngươi, ta cũng chẳng phải loại người không hiểu lý lẽ! Thế này vậy, ta cho các ngươi ba ngày! Ba ngày nữa, nếu các ngươi không gom đủ tiền thì chúng ta cứ xử lý theo quy định! Nếu các ngươi gom đủ tiền thì ta bỏ qua chuyện này!"

"Vâng, ti nghiệp đại nhân!" Các nha nội buồn bã cúi đầu đi về nhà.

Để gom góp tiền, bọn họ chẳng còn cách nào khác ngoài ngửa tay xin tiền cha mẹ một lần nữa.

Nhà của Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm.

Con trai hắn ta, Tiền Đa Tài, nhìn người cha già uy nghiêm của mình mà lắp bắp nói: "Cha, ngươi có thể cho ta ít tiền được không?"

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm hừ một tiếng: "Ngươi cần tiền để làm gì?"

Nói thật, hắn ta rất không hài lòng về đứa con trai này của mình.

Chẳng làm nổi trò trống gì, cả ngày chỉ biết ăn uống, chơi gái rồi đánh bài, lại còn suốt ngày ngửa tay đòi tiền cha mẹ nữa chứ.

Nếu nó không phải con trai hắn ta thì hắn ta đã tát chết nó ngay rồi.

Tiền Đa Tài rụt cổ lại, nói với vẻ sợ sệt: "Cha, con vi phạm nội quy của Quốc Tử Giám, lại bị Lâm ti nghiệp phạt tiền rồi! Hắn đòi đánh con nên con mới..."

"Lại vi phạm? Ngươi vi phạm lỗi gì hả?" Tiền Viễn Thâm nổi giận.

Hắn ta biết tên Lâm Bắc Phàm này rất tham tiền, đặc biệt là thích bóc lột tiền của đám con cháu quan lại.

Nhưng tên Lâm Bắc Phàm lại khôn ranh chẳng khác nào một con khỉ, có tham tiền thì cũng bịa ra được lý do chính đáng khiến người ta không thể làm gì được.

Cho nên chắc chắn con trai hắn ta lại mắc lỗi gì đó khiến Lâm Bắc Phàm tóm được khuyết điểm rồi.
Chương 75 Toàn là nói vớ vẩn hết

"Là tội thuê người sát hại mệnh quan triều đình, con là đồng phạm! Nhưng còn chưa thành công thì đã bị phát hiện rồi, như thế có được coi là đã phạm tội không ạ?" Tiền Đa Tài nói lí nhí.

Tiền Viễn Thâm tức đến nỗi cả người run lên: "Thằng ngỗ nghịch này!"

Hắn ta giơ tay lên đang định cho con trai một cái tát thì lại bị bà vợ già ngăn cản.

"Thôi được rồi, chuyện này có gì to tát đâu? Dù sao nó cũng là con trai ngươi, ngươi đừng có mà động tay động chân, lỡ đánh đau nó, ngươi không đau lòng thì ta cũng đau lòng!"

Tiền Viễn Thâm càng giận hơn: "Ngươi xem ngươi đi, con hư tại mẹ, nó bị ngươi chiều quá thành hư rồi đấy!"

Bà vợ và Tiền Đa Tài chẳng thể nói gì nữa.

"Nhưng Lâm Bắc Phàm cũng là tên khốn nạn!" Tiền Viễn Thâm nghiến răng nghiến lợi: "Tham nhiều tiền như thế còn chưa biết đủ, tham đến nỗi không biết điểm dừng! Ngày mai nhất định ông đây phải cho hắn một trận!"

Nhà của Công bộ thượng thư Vương Viễn Sơn.

Nha nội Vương Nhược Phong vừa về đến nhà đã quỳ rạp xuống trước mặt mẹ mình mà khóc sướt mướt: "Mẹ, mẹ phải giúp con! Mẹ không giúp con thì con mất mạng đấy..."

"Ôi con trai ta, sao thế này?" Mẹ hắn ta lo lắng hỏi.

"Con hết sạch tiền rồi! Nếu trong vòng ba ngày mà không gom đủ mười vạn lượng thì con sẽ bị đánh chết cho mà xem! Mẹ, cầu xin mẹ nói với cha giúp con, cho con thêm mười vạn lượng được không?"

Tối đó, Vương Viễn Sơn về tới nhà cũng vô cùng tức giận.

Hắn ta không chỉ giận con trai mình mà càng tức vì Lâm Bắc Phàm hơn: "Hay cho tên Lâm Bắc Phàm nhà ngươi, ngươi thực sự coi con trai ta là lúa, thích gặt là gặt chắc? Hắn đã dám làm thế này thì sau này còn việc gì hắn không dám làm nữa, nhất định ngày mai lão phu phải vạch tội hắn!"

Nhà của các quan lại khác cũng xảy ra tình trạng tương tự.

Nhưng người tức giận nhất là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu bởi vì đứa con trai quý giá của hắn ta lại bị đánh nữa rồi.

Được lắm, không chỉ ăn tiền mà còn đánh con trai hắn ta bong da tróc thịt, làm hắn ta đau lòng muốn chết.

Lỡ đánh con trai hắn ta thành một đứa tàn tật thì phải làm thế nào bây giờ?

Tối hôm ấy, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu lập tức xông tới nhà của Lâm Bắc Phàm.

"Cao đại nhân, cơn gió nào thổi ngươi tới đây thế?" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt mà hỏi.

"Ngươi biết rồi còn hỏi!" Cao Thiên Diệu hùng hổ nói: "Lâm Bắc Phàm, ngươi đánh con trai ta thành ra thế kia, có phải ngươi ỷ vào ân sủng của bệ hạ nên tưởng ta không dám làm gì ngươi đúng không?"

"Cao đại nhân, sao ngươi không hỏi xem con trai ngươi đã làm ra chuyện gì?"

"Nói chỉ là một đứa trẻ con thì có thể làm ra chuyện gì được chứ? Ngươi lấy việc công trả thù riêng thì có!"

Lâm Bắc Phàm không cười nữa, sắc mặt cũng sầm xuống: "Cao đại nhân, con trai ngươi, Cao Thiên Vũ, đã tuyên bố sẽ thuê người đến giết ta đấy! Đây là điều cấm kỵ trên quan trường, đừng nói là ngươi không hiểu đấy nhé? Ta không đuổi học con trai ngươi là đã chừa cho hắn ta một con đường sống rồi, vậy mà ngươi lại còn đến tận nhà ta đòi lý lẽ, đây là thứ đạo lý gì thế?"

Sắc mặt của Cao Thiên Diệu hơi thay đổi.

Chốn quan trường quả thực có một quy tắc không được phép phạm phải, chính là không được thuê sát thủ hãm hại người không cùng quan điểm chính trị với mình.

Nếu không thì hôm nay ngươi giết ta, ngày mai ta lại giết ngươi, chẳng phải triều đình sẽ loạn cả lên hay sao?

Tất cả ân oán đều phải giải quyết trên triều đình!

Cho nên trong chốn quan trường, không phải ai cũng dám thuê sát thủ giết người, cho dù có dám thì cũng không được để người khác phát hiện ra, nếu không cứ chờ bị rơi đầu đi.

"Cho dù nó có nói thế thì đã làm sao hả, chẳng phải nó vẫn chưa làm đấy sao?" Cao Thiên Diệu cãi chày cãi cối.

"Đợi đến khi hắn ta làm rồi thì còn thế nào nữa hả?" Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: "Ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, nhất định phải đề phòng mối họa từ khi nó chưa xảy ra! Đã phát hiện có vấn đề thì phải kịp thời sửa chữa! Bản quan làm như thế chẳng lẽ có gì sai?"

Sắc mặt Cao Thiên Diệu không ngừng biến đổi, cuối cùng hắn ta phất tay áo bỏ đi.

"Hừ! Lão phu không nói lại ngươi, ngươi tự lo cho chính mình đi, món nợ này bọn ta sẽ không để yên đâu!"

"Không tiễn nhé, Cao đại nhân!" Lâm Bắc Phàm cười vẫy chào.

Về tới nhà, Cao Thiên Diệu thấy đứa con trai nhà mình đang kêu gào thảm thiết, cơn giận lại bùng lên một lần nữa.

"Con trai, con yên tâm, nhất định cha sẽ báo thù cho con!"

Vậy là ở buổi tảo triều ngày hôm sau đã xảy ra một màn kịch rất hoành tráng, rất thống nhất.

"Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội ti nghiệp Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!"

"Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội ti nghiệp Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!"

"Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội ti nghiệp Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!"

...

Việc này cũng khiến nữ đế hơi bối rối.

Tên này lại gây ra chuyện gì khiến trời cao nổi giận người đời oán thán, khiến các quan cùng ra tay đối phó với hắn nữa rồi?

"Các vị ái khanh, tại sao lại muốn vạch tội Lâm ái khanh?"

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, lớn tiếng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, trong khi giữ chức ti nghiệp Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm làm việc tùy tiện, suy đồi đạo đức, khuyến khích học trò mày mò các kỹ thuật mới, bỏ bê việc học, mong bệ hạ minh xét!"

"Mong bệ hạ minh xét!" Bách quan đồng thanh.

Chuyện bọn họ tham ô không thể mang ra bàn luận, vì vậy bọn họ đành phải kiếm cớ khác.

"Lâm ái khanh, có việc này thật hay không?" Nữ đế hỏi.

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh bước ra: "Khởi bẩm bệ hạ, tuyệt đối không có chuyện này, lời bọn họ nói đều là vớ vẩn hết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK