"Khởi bẩm bệ hạ, người này tự xưng là Ngưu Ma Vương, thân phận thật sự của hắn ta là Đại Ngưu, chính là kẻ đầu sỏ dẫn ba vạn binh sĩ trốn khỏi doanh trại lần trước, hiện giờ hắn ta là tội phạm truy nã đang lẩn trốn của triều đình!"
Tất cả mọi người trên triều đều xôn xao!
Không ngờ vị đại anh hùng diệt cướp này lại là một tên tội phạm bị truy nã!
Hơn nữa hắn ta không phải tội phạm truy nã đang lẩn trốn bình thường, mà lại là người giết chết mệnh quan triều đình, dẫn ba vạn binh sĩ trốn khỏi quân doanh!
"Điều kiện mà hắn ta đưa ra là, xóa bỏ lệnh truy nã hắn ta, đặc xá toàn bộ tội lỗi cho hắn ta! Vì chuyện này khá nghiêm trọng nên vi thần không dám tự ý quyết định, phải bẩm báo lên thánh thượng!"
Ánh mắt của nữ đế trở nên nghiêm túc: "Các vị ái khanh, có ý kiến gì hay không? Cứ việc nói ra!"
"Bệ hạ, không thể đồng ý được!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng dậy: "Kẻ này đã từng giết chết mệnh quan triều đình, phạm tội phản quốc, suýt nữa còn gây ra tổn thất không thể cứu vãn nổi cho triều đình, tội ác tày trời, không thể tha thứ! Nếu đồng ý với yêu cầu của hắn ta, đặc xá hết thảy mọi tội lỗi, thì pháp luật của triều đình còn để vào đâu? Uy nghiêm của triều đình ở đâu? Mong bệ hạ cân nhắc!"
"Mong bệ hạ cân nhắc!"
Mấy vị quan khác cũng đồng thanh.
"Lý ái khanh, ngươi cảm thấy nên làm gì đây?"
Nữ đế hỏi.
"Bệ hạ, vi thần cho rằng, nên nhân cơ hội này bắt hắn ta về quy án, xử tội hắn ta!"
Lý Khai Quang lớn tiếng mà nói.
Hắn ta cúi đầu xuống, ánh mắt thoáng xuất hiện vẻ độc ác.
Kẻ này chính là người hại hắn ta đột nhiên phải chịu oan. Chính kẻ này đã hại hắn ta bị Lâm Bắc Phàm thừa cơ xét nhà, hại hắn ta đã cố gắng nửa đời người mà lại phải trở lại cảnh nghèo túng chỉ trong một đêm.
Mối thù này quá lớn, nhất định hắn ta phải giết chết cái tên đó mới có thể hóa giải được mối hận trong lòng!
Bỗng nhiên, Lâm Bắc Phàm đứng ra: "Bệ hạ, thần cho rằng, biện pháp của Lý đại nhân không thỏa đáng!"
"Không thỏa đáng ở điểm nào?"
Nữ đế hỏi.
"Triều đình chúng ta đã hứa hẹn, ai trở thành đại anh hùng diệt cướp sẽ được đưa ra một điều kiện với triều đình trong mức độ cho phép! Nếu chúng ta làm trái với lời hứa, bắt hắn ta vào đại lao, thì chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chê cười hay sao? Đến lúc đó, uy nghiêm và uy tín của triều đình ta cũng chẳng giữ nổi nữa! Mong bệ hạ suy xét!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng mà nói.
"Lâm tế tửu, hắn ta là trọng phạm bị triều đình truy nã, hơn nữa còn là một tên tội phạm phản quốc! Nếu chúng ta cứ thế mà buông tha cho hắn ta, lỡ những kẻ khác cứ học theo hắn ta thì làm sao đây? Ngươi có gánh vác được hậu quả này không hả?"
Lý Khai Quang nói với vẻ tức giận.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Lý đại nhân, ngươi nói quá lời rồi đấy! Những kẻ khác cứ thế mà học theo hắn ta sao? Thế thì bọn họ cũng phải có bản lĩnh như hắn ta đi đã, những binh lính bình thường có giết nổi mấy tướng lĩnh kia không? Nếu thật sự giết nổi, chứng tỏ mấy tướng lĩnh đó chỉ là đồ vô dụng, chẳng cần giữ lại làm gì nữa!"
"Ngươi!" Lý Khai Quang trợn mắt nhìn hắn.
"Còn những người khác, liệu có học theo Đại Ngưu mà phản quốc hay không?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nhẹ giọng mà nói: "Nếu bọn họ được ăn no sống tốt, mỗi tháng đều được nhận tiền lương, các tướng lĩnh đối xử tốt với bọn họ, thì ai lại muốn phản quốc cơ chứ? Dù sao thì phản quốc cũng là việc mất đầu, có ai lại muốn mạo hiểm như thế hả?"
"Cho nên, Lý đại nhân thật sự chẳng hiểu được bao nhiêu đạo lý cả!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang bị phản bác đến nỗi á khẩu không trả lời được, đành phải đổi cách khác để nói.
"Vậy pháp luật của triều đình thì sao đây? Dù sao thì hắn ta cũng phạm tội phản quốc đấy, hắn ta là tội phạm nghiêm trọng bị triều đình truy nã, sao có thể đặc xá cho hắn ta dễ dàng như thế được? Đúng, đúng là hắn ta đã lập công, nhưng công lao này không đủ để đền tội!"
"Đúng là công lao của hắn ta không đủ để đền tội, nhưng có thể khai ân cho hắn ta cơ mà!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: "Bệ hạ, bắt hay thả, hay xử lý bằng cách khác, chúng ta nhất định phải cân nhắc cho thật kỹ, phân tích cái lợi và cái hại, rồi mới có thể đưa ra sự lựa chọn có lợi nhất cho triều đình!"
"Đầu tiên là phương án bắt! Nếu bắt hắn ta lại thì đúng là triều đình ta sẽ giải quyết được một mối nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng uy tín của triều đình ta cũng chẳng còn chút gì nữa! Như vậy, hại lớn hơn lợi!"
"Tiếp theo là phương án thả! Mặc dù bảo vệ được danh tiếng của triều đình, nhưng đúng là sẽ ảnh hưởng xấu cho pháp luật của chúng ta! Hơn nữa, để người này tung hoành bên ngoài, không chịu sự ràng buộc nào cả, thì có lẽ mọi người sẽ không yên tâm cho lắm, vậy thì hại vẫn nhiều hơn lợi!"
"Vì vậy vi thần đã nghĩ ra phương án thứ ba, chiêu hàng!"
"Chiêu hàng sao?"
Nữ đế đăm chiêu: "Ái khanh, ngươi nói tiếp đi!"
Chương 307 Đại Ngưu ra nhập Lục Phiến Môn
"Chiêu hàng, có rất nhiều điểm lợi!"
"Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thứ nhất, có thể bảo vệ danh tiếng và uy tín của triều đình, còn thể hiện được hoàng ân mênh mông, khiến ngày càng có nhiều người đầu quân cho triều đình, cống hiến cho triều đình của bệ hạ!"
"Thứ hai, sau khi chiêu hàng người đó, hắn ta sẽ làm việc dưới sự giám sát của chúng ta. Chúng ta có thể quản lý hắn ta chặt chẽ, tránh để hắn ta tiếp tục gây ra chuyện có hại cho triều đình. Như vậy, mọi người cũng có thể yên tâm rồi!"
"Thứ ba, năng lực của người đó mạnh hơn người khác, có thể trở thành đại anh hùng diệt cướp, chắc chắn hắn ta phải có điểm nào đó hơn người, người như vậy mà không dùng thì thật là đáng tiếc! Chúng ta có thể để hắn ta tiếp tục làm việc cho triều đình, tiếp tục lập công đền tội! Đợi tới khi lập đủ công lao thì mới xóa hết mọi tội lỗi cho hắn ta, như thế thì sẽ không làm tổn hại pháp luật của triều đình!"
"Bệ hạ có đồng ý không ạ?"
"Sự tính toán của ái khanh rất hợp ý trẫm!"
Nữ đế vui vẻ ra mặt: "Cứ làm như vậy đi! Nhưng mà, phải giao cái tên này cho ai trông coi đây?"
"Bệ hạ, giao cho vi thần đi!"
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn đứng ra, cười nói: "Người này không chỉ có công phu cao cường mà còn am hiểu về những nơi núi sâu hoang dã, kịp thời phát hiện tung tích của kẻ địch, Lục Phiến Môn bọn ta đúng lúc cần nhân tài như vậy!"
"Được, vậy thì giao cho Quách ái khanh đi!"
Cứ như thế, việc này được định đoạt.
Đại anh hùng diệt cướp là tội phạm nguy hiểm bị triều đình truy nã, đã phạm phải tội không thể tha thứ được, không thể dễ dàng đặc xá.
Nhưng triều đình sẽ khai ân ngoại lệ cho hắn ta, đã nói là làm, sẽ không truy nã hắn ta nữa. Nhưng hắn ta phải tới Lục Phiến Môn, chấp nhận sự quản lý của triều đình, tiếp tục cống hiến cho triều đình, lập công chuộc tội.
Có thể nói, phương án xử lý này rất thỏa đáng, mọi mặt đều hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể chỉ trích được điều gì!
Sau khi đại anh hùng diệt cướp Đại Ngưu biết chuyện, hắn ta rất mừng rỡ.
Mặc dù tội trạng của hắn ta chưa được đặc xá hết, nhưng cũng đã coi như được tự do, đi ngoài đường không cần phải đội mũ che mặt, không phải sợ người khác tới bắt nữa, có thể quang minh chính đại mà đi gặp các anh em của hắn ta rồi.
Mặc dù phải tới Lục Phiến Môn, bị triều đình quản lý, cống hiến cho triều đình.
Nhưng nhìn nhận từ một góc độ khác thì cũng coi như là được ăn cơm nhà nước, có rất nhiều người muốn tới Lục Phiến Môn mà còn chẳng có cửa ấy chứ.
Chỉ cần hắn ta không phạm phải lỗi lầm nào nữa, thì cả đời này có thể sống một cách yên ổn rồi.
Vậy là, hắn ta đi theo cao thủ của Lục Phiến Môn tới trụ sở của Lục Phiến Môn ở kinh thành, bái kiến Quách đầu mục.
"Thảo dân... thuộc hạ Đại Ngưu, bái kiến Quách đại nhân!"
Quách đầu mục quan sát Đại Ngưu từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu với vẻ hài lòng: "Không tồi đấy, là một nhân tài! Nghe nói ngươi rất am hiểu về cách điều tra tung tích của người khác, có rất nhiều thổ phỉ trốn ở nơi hoang dã đều do ngươi tìm ra, Lục Phiến Môn bọn ta rất cần người như ngươi!"
"Ngươi cứ làm việc cho tốt! Còn tội trạng của ngươi, đừng để ý làm gì! Chờ tới khi ngươi lập đủ công lao, bản quan sẽ dâng tấu lên thánh thượng, đặc xá toàn bộ tội trạng của ngươi!"
"Vâng, đại nhân!"
Đại Ngưu đáp với vẻ vô cùng mừng rỡ.
"Nhưng cũng phải công nhận rằng, lá gan của ngươi lớn quá rồi đấy! Triều đình truy nã ngươi khắp nơi, thế mà ngươi còn dám chạy tới giết thổ phỉ rồi đưa ra điều kiện cho triều đình, kích động quá! Ngươi có biết là suýt nữa mình đã mất mạng rồi không hả!"
Quách đầu mục nói với giọng bực bội.
Đại Ngưu hoảng sợ: "Vậy tại sao..."
"Chẳng phải là nhờ tế tửu đại nhân sao?"
Quách đầu mục cười nói: "Nếu không có tế tửu đại nhân dùng lý lẽ biện bạch cho ngươi trên triều đường, nói đỡ cho ngươi, thì ngươi đã xong đời từ lâu rồi! Dù sao thì ngươi cũng phạm phải tội phản quốc đấy, suýt nữa thì khiến triều đình tổn thất nặng nề, đất nước rung chuyển, không lấy đầu ngươi là đã tốt lắm rồi!"
"Tế tửu đại nhân sao..."
Ánh mắt của Đại Ngưu trở nên phức tạp, tâm trạng cũng rất rối bời. Hắn ta nhớ tới chàng trai mà mình từng gặp vào hai tháng trước!
Chính nhờ chàng trai đó ra tay, nhanh chóng giải quyết vụ việc phản quân, còn thả cho hắn ta một con đường sống, nên đã để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với hắn ta!
Không ngờ, chành trai ấy, lại tiếp tục cứu hắn ta một mạng trên triều đình!
Hai người chỉ vô tình gặp nhau, không thù không oán, tại sao người ta lại tốt với hắn ta đến vậy cơ chứ?
Đại Ngưu chắp tay mà nói: "Quách đại nhân, thuộc hạ muốn xin đại nhân nghỉ một ngày, đi cảm ơn tế tửu đại nhân, mong đại nhân ân chuẩn!"
"Đây là việc nên làm, ngươi đi đi! Thay ta chào hỏi tế tửu đại nhân nhé!"
Vì vậy, Đại Ngưu mang một ít quà đắt đỏ rồi tới Lâm phủ cảm ơn Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta còn trịnh trọng tuyên bố rằng, có việc gì Lâm Bắc Phàm chỉ cần gọi một tiếng, nhất định hắn ta sẽ dùng hết sức mình mà giải quyết, báo đáp ơn cứu mạng...
Chương 308 Mạc Như Sương làm phản
Nhìn bóng lưng Đại Ngưu ra về, Lâm Bắc Phàm than thở: "Người trượng nghĩa phần lớn làm đồ tể, kẻ phụ lòng thường là người có học!"
"Công tử, tại sao ngươi lại nói như vậy?"
Mạc Như Sương thắc mắc.
"Ngươi xem Đại Ngưu đi, hắn ta đã trở thành tội phạm nguy hiểm bị triều đình truy nã rồi mà vẫn chạy về giết mã tặc, còn to gan đưa ra yêu cầu đặc xá..."
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Nếu không phải vì hắn ta vẫn còn hy vọng vào triều đình, vẫn còn hy vọng vào đất nước thì việc gì phải mạo hiểm làm chuyện mất đầu này cơ chứ? Với bản lĩnh của hắn ta, nếu mai danh ẩn tích, chuyển tới nơi khác mà sinh sống thì chẳng phải càng tốt hay sao? Biết là không nên mà vẫn làm, hắn ta mới là người trung nghĩa thật sự!"
"Công tử nói có lý lắm! Nếu là ta, có lẽ ta đã trốn tới tận chân trời góc biển rồi, không muốn liên quan gì tới triều đình nữa!"
Mạc Như Sương gật đầu với vẻ vô cùng đồng cảm.
"Nhưng cũng nhờ có mấy người ngốc nghếch đáng yêu đó mà đất nước mới có hy vọng! So ra thì, có rất nhiều người có học nhưng lại bạc tình bạc nghĩa, vì lợi ích của riêng mình mà tranh giành cướp đoạt, đấu đá công kích lẫn nhau trên triều đình! Chính bọn họ đã phá hủy cơ nghiệp tốt đẹp của Đại Võ, khiến cuộc sống của người dân khó khăn, dân chúng lầm than!"
Lâm Bắc Phàm nói.
"Công tử, ta cảm thấy ngươi nói không đúng!"
Mạc Như Sương nói.
"Ta nói không đúng điểm nào?"
Lâm Bắc Phàm không hiểu.
"Không phải tất cả những người có học đều bạc tình bạc nghĩa! Ví dụ như chính công tử ngươi đây, là người có học thức cao nhất, nhưng lại lặng lẽ làm rất nhiều việc có ích cho bách tính! Đặc biệt là lần này, nếu không nhờ có ngươi ra tay thì ở Ký Bắc vẫn có nạn mã tặc hoành hành, ta thay mặt các hương thân phụ lão ở quê hương cảm ơn ngươi!"
Mạc Như Sương nói với vẻ cảm động.
"Như Sương, chỉ cảm ơn suông thế thôi sao?"
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ mong đợi.
"Công tử..."
Mạc Như Sương ngượng ngùng cúi đầu.
Sau đó nàng duỗi bàn tay ngọc ngà, chầm chậm cởi thắt lưng ra. Lâm Bắc Phàm bắt đầu hoảng hốt!
Chẳng lẽ Như Sương cho rằng, nếu muốn báo đáp, thì phải lấy thân báo đáp sao? Ối, sao có thể làm như vậy được cơ chứ?
Thật lòng ta cũng muốn lắm, nhưng dù sao ta cũng đã từng đọc Kinh Xuân Thu, ta đâu phải là kẻ tùy tiện!
Nhưng nếu ngươi kiên quyết phải làm như vậy, thì ta đành phải cố gắng đáp ứng vậy!
Lâm Bắc Phàm là người đã được giáo dục theo phương pháp hiện đại, hắn hiểu rõ một đạo lý rất quan trọng, khi xảy ra một số loại chuyện nào đó, nhất định phải giữ vững đạo đức, không được cãi lời phụ nữ!
Sau đó, chuyện khiến Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn nữa lại xảy ra!
Thế mà nàng ấy lại... lấy ngân phiếu từ trong thắt lưng ra!
"Công tử, cho ngươi đấy! Tổng cộng năm mươi vạn lượng!"
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: "Chỉ thế thôi à? Tiền ở đâu ra thế?"
"Đây là tiền ta lừa được ở chỗ vương gia! Từ sau khi biết được bộ mặt thật của vương gia, ta luôn nghĩ mọi cách để làm suy yếu thực lực của hắn ta, vì vậy ta đã lấy danh nghĩa của công tử lừa của hắn ta một khoản tiền!'
Mạc Như Sương hơi đắc ý.
Lâm Bắc Phàm cạn lời: "Như Sương, ngươi ngày càng xấu xa rồi đấy!"
Mạc Như Sương nói với vẻ khiêm tốn: "Đều nhờ công tử dạy tốt!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Lâm Bắc Phàm nhận lấy ngân phiếu, nói: "Nếu chỉ định đưa tiền thôi thì sao mặt ngươi lại đỏ lên thế kia?"
Gò má Mạc Như Sương ửng hồng: "Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ta lừa gạt người khác, hơi xấu hổ một chút!"
Lâm Bắc Phàm lại càng cạn lời!
Thôi được rồi, thì ra là ta hiểu lầm, mừng hụt một phen!
"Hiện giờ, tình hình bên phía vương gia thế nào rồi?"
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ lo lắng: "Chuyện cơ mật thì ta không rõ, nhưng ta đã hỏi thăm vài người bạn trong vương phủ mà ta quen biết, thời gian gần đây tâm trạng của vương gia cũng không tốt cho lắm! Mặc dù hắn ta gặp ai cũng cười, nhưng nụ cười ấy rất gượng gạo!"
Mạc Như Sương nói với vẻ đắc ý: "Mặt khác, vương phủ đã hết tiền rồi! Quân sư còn bảo ta nghĩ cách khiến ngươi ít đòi tiền lại nữa chứ!"
Lâm Bắc Phàm bật cười ha ha: "Có lẽ bọn họ cũng không ngờ, ngươi đã làm phản, đi theo ta rồi! Ngươi không chỉ không tiết kiệm tiền giúp bọn họ mà còn chủ động kiếm tiền giúp ta!"
"Công tử đừng cười mà!"
Mạc Như Sương ngượng ngùng cúi đầu.
Nhìn dáng vẻ giai nhân thẹn thùng trước mặt mình, Lâm Bắc Phàm động lòng, hắn dang tay ra ôm lấy vòng eo thon của Mạc Như Sương, ôm nàng vào lòng.
Dưới ánh mắt sững sờ của nàng, hắn hôn nàng một cái.
"Công tử... ừm!"
Thời gian chậm rãi trôi đi, đã hai ngày trôi qua rồi.
Hôm nay, sau hơn nửa tháng chuẩn bị, cuối cùng thì Lý thị y quán cũng khai trương ở kinh thành. Vì cuốn 《 Lý thị y phương 》 ( Sách y nhà họ Lý) bán chạy khắp toàn thành nên Lý thị y quán cũng trở nên nổi tiếng theo, có rất nhiều người dân trong kinh thành đến tham gia buổi khai trương, xúm lại trước cửa y quán đông đến mức nước cũng không thể chảy lọt.
Nhưng các vị công tử trẻ tuổi chiếm đa số, bọn họ đều đến để ngắm ai đó.
Bọn họ dùng ánh mắt si mê mà nhìn chằm chằm hình bóng người đẹp mặc đồ màu trắng đang ở góc sau cùng của y quán, hồn phách đã bị người ta câu đi mất rồi.
Chương 309 Hình như ta thất tình mất rồi
"Đây chính là Ngọc Tâm cô nương đó sao? Nàng thật đẹp quá, trông giống như một đóa cúc thanh nhã, cũng giống một đóa thủy tiên chớm nở, đẹp!"
"Đúng vậy, không giống với vẻ đẹp khuê các của Sư Sư cô nương, cũng không giống vẻ đẹp quyến rũ của Tử Nguyệt cô nương, Ngọc Tâm cô nương có khí chất khác biệt, có thể dùng từ thanh lệ thoát tục để miêu tả đấy."
"Hơn nữa, Ngọc Tâm cô nương không chỉ xinh đẹp, mà còn có học thức, hiểu lễ nghĩa, kính trọng bậc trên, đối xử tốt với tất cả mọi người! Hơn nữa, nàng theo bậc cha chú học y từ nhỏ, là một vị đại phu có tay nghề giỏi, tấm lòng nhân ái!"
"Nếu lấy được cô nương như vậy về nhà, có bị tổn thọ mười năm ta cũng chấp nhận!"
Vì vậy, tất cả bọn họ đều xúm lại trước cửa y quán ngắm người đẹp.
Có rất nhiều cậu ấm còn giả làm bệnh nhân vào trong y quán khám bệnh xin thuốc, hy vọng sẽ được tiếp xúc gần hơn với Lý Ngọc Tâm.
Dường như Lý Ngọc Tâm đã nhìn thấu ý đồ của bọn họ, nàng không thèm để ý tới mấy người đó mà thẳng tay giao bọn họ cho lão đại phu trong y quán.
Nàng chủ yếu phụ trách khám bệnh cho các nữ bệnh nhân và trẻ nhỏ, nếu không có bệnh nhân nàng sẽ đi phối dược.
Điều này khiến các cậu ấm có tâm tư khác rất thất vọng. Nhưng tâm trạng của bọn họ cũng nhanh chóng tốt lên.
Ngọc Tâm cô nương không để ý đến ta, nhưng cũng chẳng thèm để ý đến các ngươi, chứng tỏ ta vẫn còn cơ hội.
Nước chảy đá mòn, có công mài sắt có ngày nên kim!
Bọn họ tin rằng, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ sẽ làm Ngọc Tâm cô nương động lòng!
Đúng lúc ấy, Ngọc Tâm cô nương nhìn ra phía cửa, trên gương mặt nàng bỗng xuất hiện một nụ cười tươi tắn sáng lạn.
Tất cả mọi người đều bị nụ cười ấy làm chấn động, trái tim đập liên hồi! Ngọc Tâm cô nương, đang cười với ta đó sao?
Thật đẹp quá! Một nụ cười có khả năng chữa lành!
Cha mẹ ơi, hình như ta yêu rồi!
Sau đó, Ngọc Tâm cô nương chầm chầm chạy về phía cửa y quán.
Các chàng công tử lập tức bày ra điệu bộ giống hệt như chim công xòe đuôi, thể hiện dáng vẻ anh tuấn thần võ của mình.
Nhưng bọn họ đều bị Ngọc Tâm đi lướt qua mà chẳng thèm nhìn lấy một cái, nàng bước tới trước mặt một chàng trai trẻ tuổi, nói với vẻ kích động: "Tế tửu đại nhân, ngươi đến rồi!"
Người đang đứng trước mặt nàng chính là Lâm Bắc Phàm, hắn vừa bước vào y quán đã nói tiếng xin lỗi: "Thật ngại quá các vị, vừa rồi ta bận việc công, mãi đến giờ mới có thời gian rảnh để đến đây, mong các vị thứ lỗi!"
Tất cả mọi người trong y quán đều vây quanh hắn, vẻ mặt rất mừng rỡ.
"Tế tửu đại nhân! Ngươi khách sáo quá, ngươi đến được là đã tốt lắm rồi!"
"Ngươi đến đây là vinh hạnh của bọn ta, thật sự là rồng đến nhà tôm mà, bọn ta mừng còn chẳng kịp ấy chứ!"
"Ngọc Tâm, mau đem trà ngon lên chiêu đãi tế tửu đại nhân đi!"
...
Mới chỉ một lúc, Lâm Bắc Phàm đã trở thành người nổi bật nhất ở y quán!
Trước mặt Lâm Bắc Phàm, mấy tên cậu ấm kia bị nghiền nát đến nỗi không còn một manh giáp!
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Ngọc Tâm vẫn chỉ hướng về phía Lâm Bắc Phàm.
Nàng khẽ cúi đầu, trông dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ ấy, rõ ràng là trong lòng nàng có tình ý với người ta, khiến cho mấy vị công tử kia nhìn mà muốn phát điên lên!
Không phải Ngọc Tâm cô nương, đã thích tế tửu đại nhân rồi đấy chứ? Người đàn ông đó thì có gì tốt cơ chứ?
Chẳng phải cũng chỉ đẹp trai hơn bọn họ một chút thôi hay sao? Hơi giỏi giang một chút? Hơi giàu có một chút? Hơi có quyền lực một chút thôi sao?
Nhưng mấy thứ này thì lấy ra ăn được chắc?
Ngọc Tâm cô nương, ngươi đừng nông cạn như vậy được không hả, phải nhìn cả bọn ta nữa chứ! Mặc dù bọn ta không được đẹp trai, chẳng có tài cán gì, không có tiền cũng chẳng có quyền thế, nhưng bọn ta có một trái tim yêu ngươi mà!
Ngươi đừng vì một bụi cỏ, mà từ bỏ cả rừng cổ thụ chứ!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang được mọi ngươi vây quanh chắp tay nói: "Mặc dù bản quan đến đây để chúc mừng, nhưng ta sẽ không chúc các ngươi khai trương đại cát đâu!"
"Tế tửu tại nhân, tại sao vậy?"
Mọi người thắc mắc.
"Dù sao thì các ngươi cũng kinh doanh y quán, chúc các ngươi khai trương đại cát, làm ăn thịnh vương, chẳng phải tức là sẽ có nhiều người dân phải chịu đau chịu khổ hay sao? Vậy thì chẳng may mắn chút nào!"
Mọi người bật cười ha hả: "Tế tửu đại nhân nói có lý lắm!"
"Cho nên, ở đây..."
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười nói: "Ta sẽ chúc mọi người sức khỏe an khang, không bị bệnh tật, không gặp tai ương vậy!"
"Cảm ơn tế tửu đại nhân! Tế tửu đại nhân, mau vào trong đi thôi! Ngọc Tâm, ngươi đang không có bệnh nhân nào, giao cho ngơi phụ trách tiếp đón tế tửu đại nhân đấy!"
Lão gia tử nói.
"Vâng, gia gia!"
Lý Ngọc Tâm ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
Nhìn hai người vừa cười vừa nói đi vào gian phòng trong y quán, các vị công tử ở đây lại tan nát cõi lòng lần nữa!
Hay cho một nụ cười ấy!
Cha mẹ ơi, hình như ta thất tình mất rồi!
Người con gái mà ta đem lòng yêu mến đã có người trong lòng rồi, nhưng người mà nàng yêu lại chẳng phải ta!
Trong căn phòng kia, Lâm Bắc Phàm chỉ ngồi một lúc rồi đi.
Dù sao thì người ta cũng chỉ mới khai trương, có rất nhiều việc phải làm, lỡ làm phiền người ta thì không hay.
Nhưng hắn vừa ra ngoài chưa được mấy bước thì lại đụng mặt một người quen, đó chính là Tử Nguyệt công chúa vừa mới quay lại.
Chương 310 Đại nghịch bất đạo
"Tử Nguyệt cô nương, đã hơn một tháng không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Tế tửu đại nhân, tiểu nữ tử vừa mới quay lại đã nghe nói tế tửu đại nhân ngươi đây được thăng một cấp quan, chúc mừng nhé!"
Tử Nguyệt công chúa bước về phía hắn với vẻ chân thành, trên mặt còn vương nét cười mà nhìn Lâm Bắc Phàm.
Nàng vẫn thích mặc đồ màu tím, đeo khăn che mặt màu tím, chỉ để lộ đôi mắt màu tím vô cùng quyến rũ.
Tạo cho người ta cảm giác vừa kiều diễm vừa thần bí, cao quý.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Vẫn chỉ là một viên quan tứ phẩm nho nhỏ mà thôi, chẳng đáng là gì!"
Tử Nguyệt công chúa nghe vậy thì trợn trắng hai mắt.
Làm quan tứ phẩm mà vẫn chẳng đáng là gì sao?
Trong hoàng triều, đó đã có thể coi là quan lớn một phương rồi đấy!
Nếu hắn đi tới một số nước nhỏ, cho dù thừa tướng nước ấy gặp hắn thì cũng phải khom người!
Hơn nữa, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi mà ngươi đã liên tục vượt mấy cấp để trở thành quan chính tứ phẩm, lại còn dựa vào công lao thật sự để leo lên, cả thiên hạ này có lẽ chẳng người nào khác có thể làm được như ngươi!
"Tế tửu đại nhân nói đùa rồi! Bây giờ ngươi có thời gian không, tiểu nữ có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi!"
Nói đến đây, sắc mặt của Tử Nguyệt công chúa trở nên nghiêm túc.
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm cũng nghiêm chỉnh hẳn lên, hắn gật đầu nói: "Tất nhiên là có thời gian rồi!'
"Tế tửu đại nhân, mời đi theo ta!"
Hai người sánh vai, vừa cười vừa nói mà đi.
Các vị công tử vẫn chưa rời khỏi y quán thấy cảnh tượng này thì lại bị tan nát cõi lòng một lần nữa, âm thầm gào hét vì không cam tâm!
Ngươi đã có nhiều nữ nhân tốt như vậy rồi, tại sao vẫn còn tranh giành Ngọc Tâm cô nương với bọn ta cơ chứ?
Ngươi có thể chừa cho bọn ta vài người được không hả? Lâm Bắc Phàm, ta không đội trời chung với ngươi!
Tử Nguyệt công chúa đưa Lâm Bắc Phàm đến phía sau Tây Nguyệt Lâu.
Ở đây có một tòa lầu và sân vườn thanh tịnh, nối liền với Tây Nguyệt Lâu, là chỗ ở của Tử Nguyệt công chúa ở kinh thành.
Mặc dù sân hơi nhỏ nhưng được bài trí rất tao nhã, vừa nhìn là biết người sống ở đây đã tốn không ít tâm tư cho nó.
Lâm Bắc Phàm đi theo công chúa vào trong tòa lầu kia, hương thơm của trà phảng phất tỏa ra từ bên trong, thì ra trà đã được pha sẵn cả rồi.
Tử Nguyệt công chúa tháo chiếc khăn che mặt màu tím xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Sau đó, nàng mời Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, khéo léo bưng một chén trà lên, đặt trước mặt Lâm Bắc Phàm, mỉm cười nói: "Quân sư, xin mời!"
Lâm Bắc Phàm uống một ngụm trà, mỉm cười nói: "Hương thơm nghi ngút, dư vị ngọt ngào, trà ngon! Được uống chén trà do công chúa dâng lên, quả là vinh hạnh!"
"Nếu quân sư bằng lòng theo ta đến Võ Tây, ngày nào cũng sẽ được uống trà của ta!"
Tử Nguyệt công chúa chớp lấy cơ hội mà nói.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục thưởng thức trà mà không trả lời.
Tử Nguyệt công chúa nhìn hắn bằng ánh mắt buồn bực.
Nàng cũng biết rằng hiện giờ hắn có tiền đồ rộng mở, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ vinh hoa phú quý, tiền đồ sáng lạn hiện giờ để mạo hiểm đi theo nàng.
Vì vậy, nàng không cố chấp nhắc tới vấn đề này nữa.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm vừa thưởng thức trà, vừa thảo luận về tình hình phát triển ở Võ Tây.
Sau ba tháng bí mật gây dựng, Tà Nguyệt đã tạo ra được thành tích nhất định, số lượng tín đồ của bọn họ đã lên tới ba mươi vạn người, sinh sống ở các vùng nông thôn xung quanh.
Binh lực mà bọn họ thu nhận một cách chính thống đã lên tới ba vạn người, hình thành được quy mô nhất định.
Nhưng hiện giờ chỗ binh lính này vẫn chưa có sức chiến đấu, vẫn cần phải huấn luyện thật nghiêm túc.
"Công chúa, thật đáng mừng đấy!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười nói: "Thêm ba tháng nữa, những binh sĩ này đã có thể lên chiến trường, dùng binh lính của Võ Tây vương để luyện binh rồi! Sự nghiệp phục hưng Tà Nguyệt vương triều nằm ngay trong tầm tay!"
"Cảm ơn quân sư! Nếu không có quân sư giúp đỡ, chúng ta cũng chẳng thể có được thành tựu như hiện giờ! Nếu nghiệp lớn thành công, quân sư ngươi đây sẽ lập công đầu đấy!"
Tử Nguyệt công chúa hơi cúi người trước Lâm Bắc Phàm, nói với giọng tràn ngập cảm kích.
"Công chúa quá lời rồi, ta chỉ nói miệng mà thôi, các ngươi mới là người bắt tay vào làm! Ngươi có thể đạt được thành tựu như hiện giờ, ta cũng rất vui!"
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn cười nói.
"Nhưng hiện giờ bọn ta lại phát hiện ra một vấn đề lớn! Vấn đề này liên quan đến nghiệp lớn khôi phục ngai vàng, cho nên ta tới đây là để thỉnh giáo quân sư!"
Sắc mặt của Tử Nguyệt công chúa dần dần trở nên nghiêm túc.
"Có vấn đề gì, mời công chúa cứ nói?"
Lâm Bắc Phàm hỏi, sắc mặt hắn cũng nghiêm túc hẳn lên.
"Bọn ta phát hiện ra rằng, Võ Tây vương đang bí mật cấu kết với Đại Nguyệt vương triều!"
Tử Nguyệt công chúa nhỏ giọng nói.
Lâm Bắc Phàm không giữ bình tĩnh nổi nữa, hai cô gái đang đứng trên lầu cũng không thể bình tĩnh nổi! Võ Tây vương, hắn ta là thân vương của Đại Võ hoàng triều cơ mà!
Hắn ta là chú ruột của đương kim nữ đế, là người của hoàng tộc!
Vậy mà chẳng những hắn ta không giúp tổ tiên, giúp triều đình bảo vệ biên cương cho cẩn thận, ngăn cản kẻ địch bước vào ranh giới của đất nước, mà còn âm thầm cấu kết với vương triều khác, đây là chuyện đại nghịch bất đạo đến thế nào cơ chứ! Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì thế hả?