Lâm Bắc Phàm nói: “Nếu như mọi điều đều thuận lợi thì năm sau thôi là có hy vọng lật đổ được Đại Nguyệt, phục hồi Tà Nguyệt vương triều!"
Hai mắt Tử Nguyệt công chúa sáng lên, nàng bưng chén trà trong tay lên: “Thế thì xin nhờ lời nói tốt đẹp này của quân sư! Bản cung lấy trà thay rượu, kính quân sư một ly, cũng kính Tà Nguyệt của chúng ta!"
“Công chúa điện hạ, mời!"
Lâm Bắc Phàm cũng nâng chén trà, hai người cùng nhau lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch. Tiếp đó, hai bên lại nói thêm vài chuyện liên quan đến việc phục hồi vương triều, nói vô cùng hăng say. Tử Nguyệt công chúa càng nói càng kích động, từ trước đến giờ nàng chưa từng cách lý tưởng của mình gần đến thế. Nếu như theo lời quân sư nói thì trước cuối năm sau thôi bọn họ sẽ có thể phục hồi vương triều của mình!
Thời gian này lâu sao?
Không lâu một chút nào, bởi lẽ sắp tết rồi, đón tết xong thì chính là năm sau! Đó, thời gian không hề dài, đúng chứ?
“Công chúa điện hạ, khi nào thì ngươi trở về?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Nửa năm nay quá mệt mỏi, thế nên bản cung định ở đây nghỉ ngơi một thời gian, đón năm mới xong mới trở về!” Công chúa trả lời.
“Đón tết ở đây ư?"
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Đón tết chẳng phải cả nhà nên đoàn tụ hay sao, công chúa điện hạ lại..."
Tử Nguyệt công chúa trợn trắng mắt: “Quân sự, xem ngươi nói kìa, ngươi chính là người nhà của bản cung đấy thôi? Thế nên không ở cạnh ngươi thì bản cung còn ở cạnh ai?"
Lâm Bắc Phàm cảm giác mình lại bị đối phương tán tỉnh! Yêu nữ này đúng là không biết tiết chế gì cả! Nhỡ đâu sau này không khống chế được thì phải làm sao, như vậy là hắn thiệt thòi chắc rồi còn gì? Nữ nhân này có thể nuốt chửng cả xương lẫn thịt đấy!
Thấy sắc trời không còn sớm, Lâm Bắc Phàm bèn mời Tử Nguyệt công chúa về Lâm phủ ăn cơm.
Vừa trở về Lâm phủ đã bị tiểu quận chúa nhìn chằm chằm, nàng nói với vẻ thù địch: “Sao ả yêu nữ này lại tới vậy?".
Ngày thường tiểu quận chúa trông thấy Lâm Bắc Phàm nói cười với nữ nhân khác đều không ghen cũng không tức giận, duy chỉ có Tử Nguyệt công chúa là không được, như kiểu đối phương sẽ cướp mất nam nhân của nàng vậy.
Không thể không nói, trực giác của tiểu quận chúa đúng là rất chuẩn.
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ nghiêm túc: “Tiểu quận chúa, sao quận chúa lại nói chuyện với khách như vậy?"
Tiểu quận chúa bật cười, nàng đắc ý nói: “Nói cũng phải, nàng chính là khách, ta không nên tức giận với nàng!"
“Khách?"
Tử Nguyệt công chúa cúi đầu thầm trừng mắt, nàng nói: “Ai không phải khách?"
“Ta không phải này!"
Tiểu quận chúa ngẩng cao đầu một cách đắc ý: “Ta nói ngươi hay, ta đã chuyển đến Lâm phủ rồi, về sau ta chính là nữ chủ nhân của Lâm phủ!"
“Ngươi đã chuyển tới ở đây rồi ư?"
Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc, nàng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, đoạn ghen tuông nói: “Lâm đại nhân, ngươi đúng là có phúc thật đấy, tiểu quận chúa mà ngươi cũng theo đuổi được rồi!"
Nàng sáp đến bên tai Lâm Bắc Phàm, thì thầm: “Chẳng trách ngươi cứ ở mãi kinh thành mà không chịu đi cùng bản cung"
“Thực ra ta cũng bất lực lắm!” Lâm Bắc Phàm thở dài.
“Ngươi bất lực gì chứ?” Tử Nguyệt công chúa khó hiểu.
“Đúng vậy đó!” Lâm Bắc Phàm nhìn nàng một cách ai oán: “Cũng không biết có phải học tập ngươi hay không mà tiểu quận chúa trở nên vô cùng chủ động và ngang ngược, thường hay động chân động tay với ta! Nếu như nàng ngoan ngoãn một chút thì sẽ không có chuyện như ngày hôm nay!"
Sắc mặt Tử Nguyệt công chúa khẽ ửng đỏ, nàng dặn dò người hầu đẩy một xe đồ đến, cười nói: “Lâu rồi không gặp các vị, cũng nhung nhớ thật đấy! Giờ ta có đem quà tới cho mọi người đây, chúc mọi người năm mới vui vẻ trước nhé!"
Mọi người bèn vui vẻ vây tới xem.
“Còn tặng quà nữa à!"
“Đây là quà gì thế?"
“Mau mở ra cho ta xem nào!"
Không thể không nói Tử Nguyệt công chúa chuẩn bị vô cùng chu đáo, mỗi một người trong phủ của Lâm Bắc Phàm đều có quà.
Hơn nữa quà còn được chuẩn bị riêng theo từng người, khiến mọi người vui như mở hội. Đến cả tiểu quận chúa cũng có phần.
Tiểu quận chúa ngoảnh đầu sang một bên: “Ta không nhận quà của yêu nữ nhà ngươi!"
“Đây là quà mà ta đặc biệt mang tới tặng cho ngươi đấy, đồ ăn ngon, đặc sản đến từ Đại Nguyệt và vài nước nhỏ xung quanh, ngươi thực sự không nhận à?” Tử Nguyệt công chúa cầm lấy quà và lắc trước mặt tiểu quận chúa.
Tiểu quận chúa lập tức quay đầu, giơ hai tay ra: “Cảm ơn.
“Ha ha...” Tử Nguyệt công chúa bị chọc cười. Thấy mọi người đều có quà, Lâm Bắc Phàm thấy hơi ganh tị: “Của ta đâu?"
Tử Nguyệt công chúa bổ nhào vào lòng Lâm Bắc Phàm, nàng nói: “Chính là bản cung đây!"
Lâm Bắc Phàm: “..."
Lâm Bắc Phàm tức chết đi được, yêu nữ này lúc nào cũng tìm cách “sờ mó” hắn, đã thế càng ngày nàng càng to gan hơn nữa chứ!
Có mọi người ở đây mà nàng cũng dám ra tay được cơ đấy!
Lâm Bắc Phàm đang định trách móc đôi câu thì yêu nữ lại len lén lôi một xấp ngân phiếu ra rồi nhét vào lòng hắn, nàng còn thủ thỉ: “Đại nhân, đây chính là quà mà tiểu nữ dành cho ngươi, ngươi thích không?"
Lâm Bắc Phàm lập tức tươi cười: “Tử Nguyệt cô nương có lòng quá!"
Do Tử Nguyệt công chúa đã tặng quà cho mọi người nên mọi người ai cũng vui vẻ và chiêu đãi nàng rất nhiệt tình.
Tử Nguyệt công chúa cũng đáp lại vô cùng nhiệt tình, mọi người ở chung vô cùng hòa hợp. Chuyện này rất nhanh đã truyền đến tai của nữ đế trong hoàng cung, nàng thấy thấp thỏm vô cùng.
Chương 782 Bản cung có nhiều điều muốn nói với ngươi
“Ả yêu nữ kia không ở Đại Nguyệt đi còn tới đây làm gì, lại còn tạo quan hệ tốt với những người ở Lâm phủ, định quyến rũ ái khanh của trẫm hay gì?"
Nàng lập tức gọi tiểu quận chúa vào cung và dò hỏi về chuyện này.
“Nữ đế tỷ tỷ, nghe nàng nói thì nàng tới đây đón tết!” Tiểu quận chúa nói.
Nữ để nghiêng đầu hỏi: “Chỉ là tới để đón tết thôi sao?"
“Trông thì có vẻ đúng là như vậy! Cơ mà vừa tới đã quyến rũ nam nhân của ta, còn ôm ấp trước mặt ta nữa chứ, đúng là quá đáng ghét! Ta còn chẳng thân mật với hắn đến mức độ đấy!” Tiểu quận chúa siết chặt nắm đấm, nàng hậm hực.
“Thế sao ngươi không ra tay? Đây đâu phải phong cách của ngươi?” Nữ đế nói.
“Ôi! Ai bảo nàng mang biết bao nhiêu quà cho ta, toàn là đồ ngon!” Hai mắt tiểu quận chúa như phát ra tia sáng, nàng liếm môi.
Nữ đế lập tức cạn lời, hóa ra là vậy! Có một chút đồ ăn thôi đã có thể đánh bại được ngươi, đúng là chẳng được tích sự gì cả!
“Nữ để tỷ tỷ, ta cứ cảm thấy nữ nhân này có vấn đề!” Tiểu quận chúa nhỏ giọng nói.
“Vấn đề gì?” Nữ đế căng thẳng.
“Trên danh nghĩa thì nữ nhân này là hoa khôi của Tây Nguyệt Lâu, song cứ dăm ba hôm lại chẳng thấy nàng đâu, làm gì có chuyện như vậy? Ngày thường chắc chắn nàng chẳng làm chuyện tốt đẹp gì!” Tiểu quận chúa nói nên ý kiến của mình.
Nữ đế thầm gật đầu trong lòng, yêu nữ này đúng thật là chẳng làm được gì tốt đẹp.
Nàng kéo một đám người đi phục hồi vương triều, lại còn làm rùm beng lên, làm gì có nữ nhân nào hành xử như nàng?
Hơn nữa nàng hết lần này đến lần khác tới quyến rũ ái khanh của trẫm! Không từ thủ đoạn nào luôn!
Đúng là không ra thể thống gì cả!
“Tiểu Vân Oanh, trẫm cũng thấy nữ nhân này rất có vấn đề! Có thể nàng có mưu đồ gì đó với Lâm ái khanh nên ngươi nhất định phải canh chừng nàng cho trẫm!” Sắc mặt nữ để trở nên nghiêm túc.
Tiểu quận chúa gật đầu một cách nghiêm túc: “Nữ đế tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ canh chừng nàng!"
Trông dáng vẻ tham ăn của tiểu quận chúa, nữ để cứ thấy đối phương chẳng đáng tin gì cả! Trong lòng nàng thầm than thở, thôi cứ mặc đi vậy!
Thế là số tấu chương của Lâm Bắc Phàm bỗng tăng lên rất nhiều.
Nhìn văn kiện chất thành đống, Lâm Bắc Phàm muốn phát điên lên: “Sao lại nhiều việc thế này? Bệ hạ muốn ta mệt đến chết hay gì?"
“Thừa tướng đại nhân, đây đều là tấu chương từ trước kia! Do thời gian suy nghĩ quá lâu nên bệ hạ mới chần chừ chưa đưa ra quyết định, do vậy bệ hạ đã giao cho thừa tướng đại nhân xử lý, mong đại nhân lượng thứ!” Lão thái giám cười khổ.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Được rồi được rồi, bản quan sẽ cố gắng hết sức vậy!"
Mặc dù nhiều việc nhưng tốc độ xử lý của Lâm Bắc Phàm vẫn rất nhanh, trước buổi trưa là hắn đã làm xong tất cå.
Hắn chuẩn bị ăn trưa cùng nữ đế, sau đó thì chuồn khỏi cung để đi chơi.
Kết quả lúc ăn cơm, nữ để lại hỏi: “Ái khanh, nghe nói ngươi đã phê duyệt xong đống tấu chương cũ rồi?"
“Vâng thưa bệ hạ, mặc dù nhiều vấn đề nhưng vị thần đã sắp xếp xong, rất nhiều chuyện đều đã được giải quyết!
Nếu bệ hạ còn chưa yên tâm thì có thể tới xem!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Có ái khanh ở đây thì trẫm vô cùng yên tâm.
Nữ đế cười khanh khách: “Xem ra ái khanh đã làm xong quốc sự rồi, chiều nay rảnh rỗi thì nói chuyện, làm thơ, chơi đàn chơi cờ vẽ tranh với trẫm đi! Ngươi là nhân tài số một của Đại Võ ta cơ mà!"
Lâm Bắc Phàm thấy hơi hoang mang: “Bệ hạ, chiều nay vi thần phải tới Quốc Tử Giám và Đức Thiên Phủ xử lý một vài chuyện"
Nữ đế phất tay: “Không cần tới đó nữa! Dưới sự chỉ đạo của ái khanh, hai nơi này đều trật tự, về cơ bản không có chuyện gì quan trọng cả! Nếu có chuyện thì để tối xử lý! Hiện giờ chuyện quan trọng nhất của ngươi chính là ở với trẫm!"
Lâm Bắc Phàm thầm kêu gào thảm thương trong lòng, thôi xong rồi thôi xong rồi!
Trước kia buổi sáng, buổi trưa đều đã dành cho nữ đế, giờ đến buổi chiều cũng bị nàng nhòm ngó rồi!
Nữ đế... định ra tay với hắn rồi sao?
Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn sắp không bảo vệ được sự trong sạch của mình nữa rồi!
Bị nữ đế cưỡng ép giữ lại, Lâm Bắc Phàm bèn tiếp tục ở trong cung phong hoa tuyết nguyệt cùng với nữ đế, cho tới giờ cơm tối nữ đế mới thả hắn về.
“Lâm đại nhân, sao ngươi về muộn vậy?” Tử Nguyệt công chúa đi tới.
Sau khi mua chuộc tất cả mọi người tại Lâm phủ, ngày nào nàng cũng tới đây.
Nàng nói chuyện phiếm với mọi người để gia tăng tình cảm.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Hôm nay công việc có hơi nhiều, ta phải mất thêm thời gian để xử lý! Cộng thêm bệ hạ có nhã hứng làm thơ vẽ tranh nên đã giữ ta ở lại!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu: “Hóa ra là vậy, thế chúng ta nhanh chóng."
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “Nhanh chóng gì cơ?"
Tử Nguyệt công chúa sáp tới gần, nàng thì thầm bên tai Lâm Bắc Phàm: “Quân sư, còn cần bản cung phải nhắc nhở ngươi hay sao? Đương nhiên là nhanh chóng tâm sự rồi, bản cung có nhiều lời muốn nói với ngươi lắm!"
Chương 783 Tặng bệ hạ “bình thịnh thế”
Lâm Bắc Phàm hoảng loạn vô cùng: “Công chúa điện hạ, không cần đâu! Nhỡ đâu bị tiểu quận chúa phát hiện thì hậu quả nghiêm trọng lắm!"
Tử Nguyệt công chúa khẽ cười một tiếng: “Quân sư cứ yên tâm đi, nàng đã bị đồ ăn ngon của bản cung mua chuộc rồi, hiện giờ nàng không có thời gian mà quan tâm đến chúng ta đâu, chúng ta mau đi thôi, tí nữa là bị nàng phát hiện đấy!"
Thế là Lâm Bắc Phàm bị đẩy vào thư phòng.
Lúc hắn đi ra thì trong tay có thêm một cái khăn, dùng để lau đi những dấu vết trên mặt.
Tử Nguyệt công chúa theo hắn ra ngoài, nàng che miệng cười.
Mấy ngày tiếp theo đều như vậy.
Ban ngày, Lâm Bắc Phàm hầu như đều ở trong cung xử lý công việc, sau đó lại chơi cùng với nữ đế.
Tới tối hắn còn chưa kịp ăn cơm đã bị Tử Nguyệt công chúa kéo vào thư phòng “ăn trộm”. Cùng lúc đó hắn còn phải đề phòng tiểu quận chúa, đôi khi nàng sẽ không nhịn được mà lén ăn đồ ăn.
Tới khi nghỉ ngơi hắn cũng không có quyền tự chủ mà được chia rõ ràng là sẽ ở chỗ của người này người nọ!
Mỗi lần nhớ đến điều này là Lâm Bắc Phàm lại thấy khổ vô cùng, hắn than thở: “Ta thực sự khổ quá mà!"
Dưới sự mong đợi của mọi người, cuối cùng năm mới cũng tới!
Năm mới đến, thời tiết mới cũng đến!
Ba tháng trước, mọi người vừa mới trải qua trận thiên tai trăm năm có một, mặc dù tổn thất nặng nề song cuối cùng bọn họ cũng vượt qua được, thế nên mọi người ai cũng vui mừng chào đón năm mới, hi vọng năm tới được hạnh phúc mỹ mãn!
Đêm giao thừa, vô vàn ánh lửa chiếu sáng khắp trời, gửi gắm những ước nguyện tốt đẹp của mọi người! Tiếp đó chính là khoảng thời gian ăn tết!
Ngày năm mới mọi người vẫn làm theo thường lệ, triều đình sẽ tổ chức đại triều hội, quân thần cùng nhau vui vẻ.
Lúc này, trên tay mọi người đều có quà tặng cho nữ đế. Lâm Bắc Phàm thân làm người đứng đầu trong triều đình nên hắn là người tặng đầu tiên.
Chỉ thấy hắn bưng một cái khay có phủ vải đỏ và chầm chậm bước tới.
Nữ đế mỉm cười: “Ái khanh, năm ngoái ngươi đã tặng trẫm nhất thống giang sơn (một thùng gừng). Quả nhiên dưới sự giúp đỡ của ái khanh, Đại Võ chúng ta đã kết thúc cục diện chia năm xẻ bảy, thống nhất giang sơn! Món quà này trẫm vô cùng thích! Năm nay ngươi định tặng gì cho trẫm thế? Trẫm nói trước nhé, quà bình thường trẫm không nhận đâu!"
Nhất thống giang sơn đồng âm với một thùng gừng Nhất thống giang sơn đồng âm với một thùng gừng “Bệ hạ yên tâm, nhất định bệ hạ sẽ thích món quà này!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Ồ? Là món quà gì thế?"
“Mời bệ hạ xem!"
Lâm Bắc Phàm vén tấm vải đỏ ra.
Thứ xuất hiện trước mắt mọi người là một bát cơm trắng, là kiểu cơm trắng cực kì bình thường.
“Ái khanh, cái này có ngụ ý gì?” Nữ để tò mò hỏi.
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Bệ hạ, đây không phải là gạo bình thường đâu, nó được nấu bởi lúa Thái Bình đó!"
“Ồ....” Nữ đế gật đầu một cách hoang mang, nàng vẫn không hiểu cho lắm.
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Bệ hạ nhìn xem, cái bát đựng cơm này giống cái gì?"
“Đây... hình như là một trái hồng?” Nữ đế nói.
“Đúng vậy, đây chính là quà chúc mừng năm mới mà thần tặng cho bệ hạ"
Lâm Bắc Phàm đưa cơm trắng trong tay mình qua, lớn giọng nói: “Thần tặng bệ hạ bình thịnh thế (hồng)"
Quả hồng và chữ thế đồng âm Quả hồng và chữ thế đồng âm “Mời bệ hạ thưởng thức!"
Nữ đế ăn hai miếng, nàng thích vô cùng.
Bách quan trong triều đều phục sát đất.
Đúng là thừa tướng, lần nào tặng quà cũng mang ngụ ý sâu xa khiến bệ hạ vui vẻ, quan trọng là còn rẻ nữa!
Chẳng trách mới làm quan hai năm mà hắn đã ngồi được lên đầu mọi người! Đúng là có thiên phú làm quan, không phục không được!
Tiếp đó, bách quan lần lượt tặng quà năm mới, nữ đế cũng nhận lấy một cách vui vẻ.
Sau đó, nữ đế mở tiệc chiêu đãi bách quan.
Ngày thường mọi người muốn ăn cũng không được mỹ vị cung đình, muốn uống cũng không được uống rượu ngon cung đình, song giờ những thứ này đều được mang lên khiến mọi người ăn no uống say, vô cùng vui vẻ.
Còn có cả ban nhạc của cung đình đàn ca nhảy múa giúp mọi người trợ hứng.
Trông cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt ấy, nữ đế không khỏi nhớ lại những chuyện trong một năm nay. Mặc dù gặt hái được nhiều thành công song cũng chẳng dễ dàng gì!
Đại quân tám mươi vạn người của Đại Hạ sang xâm lược Đại Võ, cuối cùng bị đánh bại! Giang Nam vương, Võ Tây vương, Ký Bắc vương đều đứng lên khởi nghĩa, song tất cả đều bị thu phục, đất nước kết thúc hai mươi năm chia năm xẻ bảy, trở lại thống nhất, toàn vẹn!
Nạn châu chấu xuất hiện và thiên tai lạnh giá kéo tới, bọn họ đều vượt qua một cách an toàn, bờ cõi biên cương được mở rộng, nước Đa La nhập vào bản đồ của Đại Võ!
Lúa Thái Bình được nghiên cứu và phát triển thành công, sản lượng tăng mạnh!
Cục diện của Đại Võ đã thay đổi long trời lở đất!
Tất cả những điều này đều nhờ một người!
“Lâm ái khanh, một năm nay đã vất vả cho ngươi rồi! Trẫm kính ngươi một ly, cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm cho Đại Võ!"
Nữ đế nâng ly rượu, trịnh trọng nói với Lâm Bắc Phàm.
“Bệ hạ quá lời rồi, mời!” Lâm Bắc Phàm cũng bưng ly rượu lên.
Uống rượu xong, nữ đế lại nâng ly, lớn giọng nói: “Kính thừa tướng!"
“Mời bệ hạ, mời các vị đồng liêu!” Lâm Bắc Phàm đáp lễ...
Chương 784 Nữ đế đến phủ
Đại triều hội kết thúc trong sự vui vẻ.
Ngày hôm sau chính là mùng hai tết, Lâm Bắc Phàm cũng không được nhàn rỗi, bởi vì các quan văn võ trong triều đều tới chúc tết hắn.
Người đầu tiên tới chính là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu. Trong số các quan thì hắn ta là người có quan hệ không tốt với Lâm Bắc Phàm nhất, người đã đấu đá với hắn từ lúc hắn mới vào làm quan đến nay, mãi cho đến khi biết hắn đã trở thành thừa tướng mới dừng lại. Thế nhưng dù quan hệ giữa hắn ta và Lâm Bắc Phàm có không tốt cách mấy, dù hắn ta có không tình nguyện ra sao thì bắt buộc hắn ta vẫn phải đến chúc tết, phải làm cho tròn những lễ nghi này, đây chính là một trong những quy tắc ngầm trong quan trường.
Nếu như ngươi không làm thì chứng tỏ ngươi không hiểu chuyện, sẽ khiến người ta chê cười. Thậm chí sẽ còn bịLâm Bắc Phàm gây khó dễ, như vậy thì càng phiền phức hơn.
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu dẫn các quan viên trong Lại bộ tới chúc tết.
“Chúc thừa tướng đại nhân năm mới cát tường, vạn sự như ý!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười: “Các vị đồng liêu đừng khách khí! Bản quan cũng chúc các vị năm mới an khang, vạn sự như ý, thăng chức thành công!"
“Cảm ơn thừa tướng đại nhân!” Các quan viên của Lại bộ đồng thanh nói.
Tiếp đó là quan viên ở Hình bộ, Lễ bộ, Công bộ, Hộ bộ, Binh bộ, Lục Phiến Môn, nha môn kinh thành, Quốc Tử Giám...
Tất cả đều đến chúc tết!
Cứ từng tốp từng tốp một, liên miên không dứt, hoàn toàn không dừng lại được.
Trừ các quan viên ra thì còn một vài thế gia đạo tộc, các thương nhân nổi tiếng, các nhà Nho... cũng tới chúc tết Lâm Bắc Phàm.
Bậc cửa Lâm phủ gần như bị san bằng.
Đương nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng nhận nhiều quà đến mức nhũn cả tay.
Hắn bỏ không bốn, năm căn phòng để cất quà năm mới, ấy thế mà vẫn không đủ. Cứ vậy, hắn bận bịu đến tận mùng sáu mới có được chút thời gian cho bản thân.
Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà lắc đầu xuýt xoa: “Năm mới đúng là quá mệt, còn mệt hơn cả ngày thường xử lý công việc!"
“Tướng công, ai bảo hiện giờ ngươi là thừa tướng và nguyên soái của triều đình chứ?” Lý Sư Sư che miệng cười. “Đúng vậy đó, đây đều là lễ nghi, không tránh được đâu!” Mạc Như Sương cũng cười theo.
Lâm Bắc Phàm nằm trên ghế một cách thoải mái, hắn lắc lư cái ghế, đoạn nói: “Ta mặc kệ hết đây! Hiếm lắm mới được nghỉ, ta phải nghỉ ngơi mấy ngày! Ai đến thì nhận quà, còn người thì đuổi đi cho ta!"
Thế nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói the thé truyền tới.
“Bệ hạ giá đáo!"
“Bệ hạ tới sao?” Lâm Bắc Phàm lập tức nhảy khỏi ghế.
“Bệ hạ?” Lý Sư Sư và Mạc Như Sương nhìn nhau, hai người đều kinh ngạc vô cùng, trong mắt bọn họ là vẻ không dám tin.
“Nữ để tỷ tỷ tới Lâm phủ?” Tiểu quận chúa đang ở trong phòng bếp cũng xông ra.
Những người khác trong Lâm phủ nghe thấy giọng nói cũng ngáo ngơ luôn!
Mọi người bèn chạy ào ra xem, phát hiện nữ đế đang chầm chậm bước tới, bên cạnh là một đoàn đi theo bảo vệ, trông khí thế vô cùng.
Nữ đế tới là một chuyện vô cùng lớn, Lâm Bắc Phàm lập tức dẫn mọi người tới bái kiến.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
“Lâm ái khanh và các vị không cần đa lễ!"
Nữ đế phất tay, nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trông có vẻ tâm trạng nàng cũng không tồi.
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới vậy?"
Nữ để cảm thán: “Năm hết tết đến, một mình trẫm ở trong cung vắng tanh nên thấy hơi nhạt nhẽo, vậy nên ta ra ngoài đi lại, tới chúc tết ái khanh cho may mắn!"
Mọi người đều kinh ngạc!
Nữ đế lại đến chúc tết quan viên, đây đúng là chuyện kinh thiên động địa! Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nữ đế vô cùng yêu thích Lâm Bắc Phàm! Khắp triều cũng chỉ có hắn là được như vậy thôi!
Lâm Bắc Phàm lại càng ngạc nhiên hơn: “Bệ hạ tới chơi là niềm vinh hạnh của thần! Nhưng mà bệ hạ tới đột ngột quá, thần chẳng chuẩn bị gì cả! Không tiếp đãi chu đáo bệ hạ thì sao được?"
“Ngươi còn cần phải chuẩn bị sao?"
Nữ đế nói: “Ái khanh, để trộm lười biếng mà thủ đoạn gì ngươi cũng dùng, số lần ngươi không chu đáo với trẫm còn ít hay sao? Trẫm không muốn nói ngươi nữa!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Sao chuyện này nữ đế lại nói ra chứ? Mất mặt quá!
Lâm Bắc Phàm chỉ đành chuyển chủ đề: “Bệ hạ, ngoài trời lạnh, chúng ta vào nhà đi"
“Cũng được!"
Nữ đế gật đầu rồi cho đoàn người phía sau lui xuống, chỉ để lại thái giám và một cung nữ đi theo.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Bắc Phàm, nữ đế vào nhà, nàng nhìn trái nhìn phải rồi mỉm cười: “Ái khanh, đã hai năm rồi, hiện giờ ngươi đã trở thành thừa tướng và nguyên soái của triều đình, lại còn là một vị vương gia, quyền cao chức trọng, song sao người nhà ngươi vẫn ít thế! Ngươi cũng đâu có thiếu ngân lượng, sao không thuê thêm vài người?"
“Đúng vậy đó, nữ đế tỷ tỷ! Lâm Bắc Phàm tiết kiệm, hai năm nay chẳng thuê thêm một ai cả! Ở đây nhiều lúc toàn phải tự mình làm lấy, hoàn toàn không giống nhà của một vị quan lớn!” Tiểu quận chúa bóc mẽ.
Nữ đế tán thành, nàng hơi trách móc, nói: “Đúng vậy, quan văn võ trong triều cũng chỉ có Lâm ái khanh quyền chức cao nhất, ấy vậy mà lại sống giản dị nhất, trẫm có hơi không nhìn nổi nữa rồi!"
Chương 785 Vì yêu nên cứ đâm đầu
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, bởi vì rất nhiều chuyện đều có thể tự mình giải quyết được nên không cần phải thuê thêm người!"
Nữ đế âm thầm cười lạnh, tự mình giải quyết nên không cần phải thuê nhiều người? Ngươi cứ nói thẳng là ngươi muốn chuồn bất cứ lúc nào đi cho rồi.
Trẫm không tin không giữ được ngươi!
“Cơ mà nữ đế tỷ tỷ, ta phát hiện có một điểm tốt!” Tiểu quận chúa nói.
“Điểm tốt gì?” Nữ đế vừa cười vừa hỏi.
“Bởi vì ở đây đều là người nhà mình, không cần phải có quá nhiều quy củ, mọi người đều bình đẳng, cực kì vui vẻ, thoải mái hơn nhiều so với vương phủ chỗ ta ở, ta cực kì thích nơi này!” Tiểu quận chúa cười hi hi.
Nữ đế như có suy nghĩ gì đó: “Ngươi nói cũng phải! Như hoàng cung của trẫm, mọi người đều giữ quy củ, cấp bậc cũng phân chia khắt khe, mặc dù nhiều người nhưng bình thường trẫm vẫn thấy vô cùng tĩnh mịch, được cái mất cái kia mà!"
Nữ đế lại nhìn trái nhìn phải, nàng cười với Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, mặc dù nhà ngươi không có nhiều người hầu nhưng người trong nhà ngươi cũng nhiều hơn, náo nhiệt hơn rồi đấy!"
Nữ đế tới trước mặt Lý Sư Sư, lớn giọng khen: “Sư Sư cô nương, nghe đâu hai năm nay Lâm phủ đều do ngươi quản lý! Lâm ái khanh có thể chuyên tâm xử lý chuyện triều đường cũng là nhờ có một phần công lao không nhỏ của ngươi! Vất vả cho ngươi rồi!"
Lý Sư Sư nghe vậy mà thấy ngạc nhiên: “Bệ hạ, đây là bổn phận của thiếp thân!"
“Ngươi làm rất tốt, đợi ngày ngươi chính thức được vào cửa, trẫm sẽ tặng quà cho ngươi, giải quyết vấn đề bối cảnh thân phận của ngươi để ngươi quang minh chính đại gả vào Lâm phủ!” Nữ đế mỉm cười.
“Tạ bệ hạ!” Lý Sư Sư hớn hở.
Trước giờ điều khiến nàng lo lắng nhất chính là thân phận của mình, nó khiến nàng cảm giác mình không xứng với Lâm Bắc Phàm.
Nếu nữ đế đã giúp nàng giải quyết vấn đề này thì cuối cùng hòn đá tảng trong lòng nàng cũng rơi xuống.
Nữ đế đi tới chỗ nữ nhân thứ hai, cười nói: “Mạc Như Sương cô nương, trẫm cũng biết ngươi! Hai năm nay ngươi luôn bảo vệ bên người Lâm ái khanh, giúp hắn ngăn chặn rất nhiều nguy hiểm, vất vả cho ngươi rồi! Trẫm thay mặt triều đình cảm ơn ngươi!"
Mạc Như Sương kinh ngạc.
Nàng chỉ là một nữ hiệp giang hồ bình thường, ấy vậy mà lại được nữ đế nhớ tới, còn cảm ơn nữa chứ!
“Bệ hạ, đây là điều thảo dân nên làm, thảo dân không thấy vất vả!"
Nữ đế nói: “Trẫm hiểu, vì yêu nên cứ đâm đầu chứ gì?"
Mạc Như Sương đỏ mặt.
Nữ đế tới chỗ người thứ ba, nàng nói một cách thành khẩn: “Tịnh Đài đại sư, hai năm nay ngươi luôn một lòng bảo vệ Lâm phủ mà không một lời oán trách, giúp Lâm ái khanh yên tâm cống hiến cho quốc gia, công lao của ngươi cũng không nhỏ!"
Lão hòa thượng chắp hai tay lại, nói với vẻ hiền từ: “A di đà phật, bệ hạ quá lời rồi, bần tăng chỉ muốn phò tá bên sư phụ mà thôi! Sư phụ chính là Phật trong lòng bần tăng!"
“Hắn là Phật, ngươi cũng là Phật!” Nữ để nói.
Tiếp đó, nữ đế đi cảm ơn từng người một.
Điều khiến người ta kinh ngạc là ai trong Lâm phủ nữ đế cũng biết.
Không chỉ biết mà nàng còn nói được những đặc điểm và cống hiến của họ.
Quan văn võ khắp triều cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm là được như vậy.
Tiếp đó, nữ đế phải cho mọi người chút lợi lộc, lôi kéo được mọi người.
Mọi người thì vui vẻ hớn hở vô cùng.
Đúng lúc đó, có một làn hương nồng đậm bay tới.
Nữ đế nói: “Thơm quá, đây chắc là mùi của Bụt Nhảy Tường nhỉ!"
Tiểu quận chúa mỉm cười: “Nữ đế tỷ tỷ, mũi của ngươi thính thật đó, chúng ta đang nấu Bụt Nhảy Tường, chuẩn bị xong rồi đây! Đợi đến giờ cơm tối ngươi phải ở lại ăn cơm đó nha!"
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Thế thì phải xem Lâm ái khanh có hoan nghênh hay không rồi!"
“Vô cùng hoan nghênh!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ tới Lâm phủ dùng cơm là vinh hạnh của vị thần! Hơn nữa khoảng thời gian này thần toàn ăn uống trong cung, cực kì ngại, cũng đến lúc thần phải báo đáp bệ hạ rồi!"
Rất nhanh giờ cơm tối đã đến, mọi người lần lượt ngồi vào bàn. Nữ đế là quân chủ một nước nên tất nhiên được ngồi vị trí chính.
Còn Lâm Bắc Phàm là chủ nhân Lâm phủ nên cũng được ngồi vị trí chính.
Hai người ngồi cạnh nhau, Lâm Bắc Phàm bên trái, nữ đế bên phải.
Như vậy là có trò hay rồi. Tiểu quận chúa cũng ngồi vị trí chính, có điều nàng ngồi bên phải nữ đế.
Lý Sư Sư là nữ nhân số một của Lâm Bắc Phàm nên cũng ngồi chỗ chính, bên trái Lâm Bắc Phàm.
Mạc Như Sương là nữ nhân số hai của Lâm Bắc Phàm nên cũng ngồi chỗ chính, bên trái Lý Sư Sư.
Cả bàn ăn trừ Lâm Bắc Phàm ra thì đều là nữ.
Lý Ngọc Tâm cũng tới, nàng thấy thân phận mình thấp kém, cũng chưa xác nhận quan hệ với Lâm Bắc Phàm nên âm thầm ngồi bàn hai với mấy người Đại Lực, Tiểu Thúy.
Lúc này, nữ đế chỉ vào vị trí bên cạnh tiểu quận chúa, cười nói: “Ngọc Tâm cô nương, ngươi phải ngồi chỗ này mới đúng chứ!"
Lý Ngọc Tâm kinh ngạc: “Bệ hạ, như vậy... không được tốt lắm đâu?"
Nữ đế phất tay: “Qua đây đi, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng ngồi đây, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ hả?"
“Dân nữ không dám!"
Lý Ngọc Tâm bèn ngồi xuống một cách dè dặt, nàng không dám ngẩng đầu.