Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 846 Ngụy biện

"Bệ hạ, thần đan không có hình dạng cụ thể, không màu không vị! Nó có thể phát triển thành bất kỳ hình dáng nào đó, cũng có thể có đủ loại hương vị khác nhau, chắc chắn không thể phân biệt dựa vào vẻ bề ngoài!" Đạo sĩ bất lương lại bình tĩnh ngụy biện một lần nữa.

"Nhưng quốc sư, trẫm nghe nói thuốc trường sinh bất lão là tiên đan diệu dược không thuộc về thế gian, cho nên lúc luyện thành đan, ông trời sẽ giáng xuống sấm sét hủy diệt thần đan! Vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì cả?"

Hoàng đế Đại Hạ suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: "Quốc sư, đó chính là do ngươi nói, không phải là lời đồn!"

"Khụ khụ...

Đạo sĩ bất lương rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa, vẻ mặt chột dạ, có chút đổ mồ hôi giải thích: "Bệ hạ, thật ra là như thế, tiên đan lần đầu hiện thế, quả thật sẽ có lôi kiếp, hủy diệt thần đan "Nhưng lần thứ hai sẽ không có nữa, bởi vì đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, vạn sự vạn vật đều sẽ lưu lại một đường sống, thần đan cũng vậy! Hơn nữa, đây cũng là sự tán thành của ông trời đối với bệ hạ, cho rằng người đức hạnh cao thượng, cho nên mới không hủy diệt thần dược, dù sao người cũng là thiên tử, con trai của ông trời mà!"

Hoàng đế Đại Hạ vui vẻ cười rộ lên: "Quốc sư nói đúng! Trẫm là thiên tử, cho nên được ông trời ban ân! Mau đưa thần đan cho trẫm!"

"Bệ hạ, chúc ngon miệng!" Đạo sĩ bất lương đưa tiên đạn' trong tay qua.

Nhưng đúng lúc này, một vị lão thần bên cạnh hoàng đế Đại Hạ đột nhiên xé rách mặt nạ cùng quần áo trên người, sau đó xông tới với một tốc độ nhanh như chớp, muốn cướp đi tiên đan trong tay hoàng đế Đại Hạ.

Nhưng bị Tông Sư bên cạnh phát hiện, hai bên nhanh chóng giao thủ với nhau.

Trong nháy mắt, đã giao thủ được mười hiệp, hai bên đều không làm gì được đối phương.

Nhưng lúc này, thân thể của đối phương chấn động, tay hoàng đế Đại Hạ bị kình khí ảnh hưởng, đột nhiên buông ra, tiên đan trong tay bị ném lên không trung.

Đối phương xông lên bầu trời với tốc độ nhanh như chớp, hướng về phía viên tiên đan kia.

“Bản tọa sẽ mang thuốc trường sinh bất lão này đi, ha ha!"

"Đồ ăn trộm, đừng có mơ tưởng"

Tông Sư Đại Hạ theo sát phía sau, hai bên lại đánh nhau một lần nữa.

Sau đó đúng vào lúc này, có rất nhiều cường giả xông vào từ bên ngoài hoàng cung, không phải Tiên Thiên thì chính là Tông Sư, tất cả đều đến để cướp đoạt thần dược.

“Thuốc trường sinh bất lão này là thuộc về bản tọa!"

“Nên thuộc về ta, các ngươi đừng mơ mà đạt được!"

"Thế thì xem khả năng thực sự đi!"

Thấy có rất nhiều cường giả xa lạ tới cướp đoạt thần đan của hắn ta, hoàng đế Đại Hạ vô cùng tức giận, lớn tiếng hô to: "Mau cướp lại thuốc trường sinh bất lão của trẫm về đây!"

“Vâng, bệ hạ!"

Toàn bộ cao thủ của hoàng triều Đại Hạ hành động, vừa ngăn cản các cao thủ tới từ khắp nơi, vừa đi cướp đoạt lại thần đan.

Còn có đại nội thị vệ đóng quân ở trong hoàng cung cũng bắt đầu hành động. Trong hoàng cung vô cùng hỗn loạn.

Viên thần đan bị mọi người cướp đoạt kia lại bay tới bay lui trên không trung, không ngừng đổi tay, lại không ngừng bị đánh bay ra ngoài.

Hoàng đế Đại Hạ đứng trên mặt đất nhìn mà vô cùng sốt ruột.

Sợ nhất là bọn họ không cẩn thận làm nát thần dược kéo dài mạng sống của hắn ta.

"Bệ hạ, nơi này vô cùng nguy hiểm, chúng ta rút trước đi!" Có người khuyên nhủ.

"Trẫm không đi! Không cầm được thần dược, trẫm tuyệt đối không rời đi!" Hoàng đế Đại Hạ si mê nhìn viên tiên đan bay tới bay lui kia.

Mà lúc này, đạo sĩ bất lương lại vô cùng mừng rỡ.

Đánh đi đánh đi, tốt nhất là hủy thuốc đi, như vậy bần đạo sẽ không sao nữa!

Nhưng tuy rằng đấu kịch liệt, tất cả mọi người đều cẩn thận, không muốn làm hư hại thần đan.

Cuối cùng, vẫn là kỹ xảo của cao thủ Đại Hạ cao hơn một bậc.

Sau khi phải trả một cái giá rất đắt, rốt cục cũng đã đánh lui được hết tất cả kẻ địch, cướp lấy thuốc trường sinh bất lão dâng đến trước mặt hoàng đế Đại Hạ.

“Bệ hạ, thần dược ở đây, chúc người ngon miệng!"

"Được được được! Các vị ái khanh đều có công bảo vệ thuốc, tất cả đều phải được thưởng lớn!"

Hoàng đế Đại Hạ tươi cười rạng rỡ: "Chờ trẫm ăn thuốc trường sinh bất lão này rồi, thực hiện sự nghiệp trường sinh vĩ đại, nhất định sẽ luận công ban thưởng cho các ngươi!"

"Tạ bệ hạ!" Mọi người vui mừng nói.

Trong sự chờ mong của mọi người, hoàng đế Đại Hạ vươn bàn tay run rẩy, tiếp nhận viên thần đan vừa đen sì lại vừa hôi thối kia, si mê nói: "Đây chính là thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết! Chờ trẫm ăn nó rồi nhất định có thể thực hiện mộng đẹp trường sinh, ngắm nhìn thiên hạ! Mà Đại Hạ ta sẽ thiên thu vạn đại, tồn tại vĩnh viễn!" Nói xong, hắn ta bỏ thần đan vào trong miệng.

"Bệ hạ, chờ một chút!" Đạo sĩ bất lương kêu một tiếng.

Hoàng đế Đại Hạ ngừng lại, cười hỏi: "Quốc sư, còn có chuyện gì?"

Đạo sĩ bất lương nhìn cục đen sì không giống tiên đan kia, lại giống như thuốc độc hơn, khóe miệng hơi co giật, trong lòng thầm nghĩ: Ăn thứ này vào trong bụng hắn ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

"Không... Không có gì đâu! Bệ hạ, xin tiếp tục đi ạ!"

Hoàng đế Đại Hạ cho rằng đạo sĩ bất lương luyến tiếc mới cười nói: "Quốc sư, luyện ra thần dược cuối cùng lại phải đưa cho người ta ăn! Quốc sư, ngươi yên tâm, công lao của ngươi trẫm tuyệt đối sẽ không quên! Chờ sau khi trẫm được trường sinh, nhất định tuân thủ lời hứa của mình, phong ngươi làm một chữ vương, chia sẻ thiên hạ cùng ngươi! Ha ha..."

Sau khi cười xong, hắn ta nuốt xuống...
Chương 847 Đi nữa sẽ chết người đó

Hoàng đế Đại Hạ một ngụm nuốt thuốc trường sinh bất lão xuống trong sự chờ mong của mọi người. Tuy nhiên, sau khi ăn lại không có biểu hiện gì cả.

Một vị hoàng tử tò mò hỏi: "Phụ hoàng, ngươi nuốt thuốc trường sinh bất lão rồi có cảm giác như thế nào? Thân thể có tốt hơn chút nào không?"

"Cảm giác...

Hoàng đế Đại Hạ nhíu mày: "Cảm giác giống như là không có gì thay đổi! Chỉ là viên thần đan này... Thật sự là quá khó ăn, vừa thối vừa nghẹn, trẫm cũng phải nhẫn nhịn sự ghê tởm mới nuốt được viên đan dược này!"

Mọi người kìm lòng không đặng mà nhìn về phía đạo sĩ bất lương, hy vọng hắn ta có thể giải thích. "Không có thay đổi gì, vô cùng bình thường!"

Đạo sĩ bất lương bình tĩnh nói: "Bất luận là dược liệu nào cũng không thể có hiệu quả trong chốc lát được, thần dược cũng vậy! Bây giờ bệ hạ đã nuốt thần dược, nó sẽ dần dần điều hòa thân thể của người, kéo dài tuổi thọ của người, khôi phục dung mạo thanh xuân của người! Bệ hạ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được!"

"Thì ra là như thế, quốc sư nói vô cùng có đạo lý! Ha ha..." Hoàng đế Đại Hạ cười ha ha.

“Thì ra là như thế, vừa rồi ta đã lo lắng vô ích rồi!"

“Thì ra, thần dược cũng cần thời gian để phát huy tác dụng, không thể phát sinh biến hóa ngay lập tức!"

"Quốc sư nói không sai! Bây giờ long thể của bệ hạ bất an, yếu ớt không được bồi bổ, chỉ có điều trị dần dần mới không tổn thương tới long thể!"

"Sau khi nghe quốc sư nói, vi thần đã thả lỏng hơn nhiều rồi!"

Tất cả mọi người đều khen ngợi, an ủi hoàng đế Đại Hạ.

Hoàng đế Đại Hạ càng nghe càng thoải mái, sắc mặt đã hồng nhuận lên ba phần, có tinh thần hơn nhiều rồi. Đạo sĩ bất lương cười theo, trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không có gì xảy ra thì tốt! Nói thật luyện đan dược thành dáng vẻ này rồi hắn ta cũng không biết có tác dụng gì hay không, cụ thể có tác dụng gì, có thể có ảnh hưởng không tốt gì hay không.

Bất kể hậu quả như thế nào thì hắn ta cũng đều khó có thể sống tiếp.

Cứ như vậy, sau khi xảy ra chuyện, hắn ta liền có cơ hội chạy trốn.

Sau đó đúng lúc này, tiếng cười của hoàng đế Đại Hạ đột nhiên dừng lại, ôm bụng trợn tròn hai mắt, trông có vẻ vô cùng thống khổ.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt, người xung quanh vội vàng tiến lại gần.

"Bệ hạ... Bệ hạ, người làm sao vậy?"

“Bệ hạ, rốt cuộc làm sao vậy, người đừng dọa ta!"

"Mau gọi ngự y! Mau gọi ngự y tới đây!"

Hoàng đế Đại Hạ thống khổ nói: "Trẫm... trẫm đau bụng quá... Đau quá....

Mọi người lại không kìm lòng được mà nhìn về phía Không Hư đạo trưởng một lần nữa.

Dù sao, hoàng đế vừa uống thuốc trường sinh bất lão mới xảy ra tình huống như vậy, trong đám đông, Không Hư đạo trưởng hiểu rõ tình huống nhất.

Trong lòng đạo sĩ bất lương đã vô cùng hoảng loạn rồi.

Vậy mà lại xảy ra chuyện!

Thực sự là chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh Đạo sĩ bất lương lớn tiếng hét lên: "Mọi người đừng hoảng sợ, đây là phản ứng bình thường!"

"Điều này là bình thường?" Tất cả mọi người đều ngẩn người.

Đạo sĩ bất lương hỏi: "Bệ hạ, bây giờ có phải là ngài đau bụng không thể chịu nổi, có một cảm giác muốn đi ngoài đúng không?"

Hoàng đế Đại Hạ vừa ôm bụng, vừa thống khổ gật đầu: "Quốc sư nói rất đúng! Hiện tại trẫm... quả thật có một cảm giác muốn đi ngoài, tình huống này bình thường sao?"

"Dạ đúng thưa bệ hạ."

Đạo sĩ bất lương tràn đầy tự tin nói: "Điều này cho thấy viên thuốc trường sinh bất lão này đang cải thiện thân thể của người, cũng chính là thay xương đổi cốt, xử lý những thứ dơ bẩn trong cơ thể người, sau đó thông qua phương thức đi ngoài để bài trừ ra ngoài! Cho nên, bây giờ người chỉ cần đi ngoài bình thường là được!"

"Thì ra là như thế, bây giờ trẫm phải đi ngoài, các ngươi mau chuẩn bị đi!" Hoàng đế Đại Hạ nói.

"Vâng, bệ hạ!"

Sau đó, hoàng đế Đại Hạ được hai lão thái giám dìu đi vào trong cung điện, sau đó đóng cửa lại.

Thái giám cận thân kêu người mang bồn cầu cùng với ghế để hoàng đế đi ngoài. Những người khác kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài. Không bao lâu sau, trong cung điện bay ra một mùi hôi thối, tràn ngập toàn bộ cung điện.

Các đại thần xung quanh chỉ muốn ngất xỉu nhưng cũng không dám bịt mũi. Dù sao đây cũng là do hoàng đế thải ra, ngươi dám ghét bỏ sao?

Cẩn thận đầu rơi xuống đất. Một lúc sau, một tiểu thái giám mang theo bồn cầu bốc mùi hôi thối đi ra, đạo sĩ bất lương ngăn lại hỏi: "Tình hình của bệ hạ như thế nào rồi?"

Tiểu thái giám bẩm báo: "Khởi bẩm quốc sư, sau khi đi ngoài xong, tình hình bây giờ của bệ hạ đã tốt hơn nhiều rồi, có tinh thần hơn nhiều!"

Đạo sĩ bất lương len lén thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt rồi. Chắc chỉ là ăn bậy bạ rồi đau bụng mà thôi, thải ra hết rồi thì sẽ không sao nữa, không có gì to tát.

Nhưng mà ngay lúc này, lão thái giám bên cạnh hoàng đế vội vội vàng vàng vọt ra: "Tiểu Lâm Tử, bệ hạ vẫn muốn tiếp tục đi ngoài, mau đem thùng về!"

"Vâng, Lưu công công!" Tiểu thái giám kia vội vàng trở về.

Một lát sau, bên trong cung điện lại bốc ra mùi vô cùng hôi thối, các bá quan bên ngoài cung điện lại bị tàn phá tinh thần một lần nữa.

Nó chua không thể tưởng tượng được! Rất nhiều người đã xanh mặt!

Trong lòng đạo sĩ bất lương có chút hoảng hốt, thấp thỏm.

Đã đi ngoài hai lần rồi, này còn hôi thối hơn lần kia, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Nếu xảy ra vấn đề thì cũng đừng vào lúc này, sẽ chết người đó!
Chương 848 Hoàng đế Đại Hạ băng hà

Tuy rằng bên ngoài đạo sĩ bất lương vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng rất hoảng hốt, vì thế khi tiểu thái giám lại xách bồn cầu ra một lần nữa, lập tức ngăn lại hỏi: "Tình hình hiện tại của bệ hạ thế nào rồi?"

Những người khác đều tiến lại gần để nghe.

Tiểu thái giám báo cáo: "Khởi bẩm quốc sư và các vị đại nhân, sau khi đi ngoài hai lần, tuy rằng bệ hạ đã không còn đau bụng nữa, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể hơi suy yếu!"

Mọi người lại một lần nữa nhìn về phía đạo sĩ bất lương, hy vọng hắn ta có thể giải thích.

"Mọi người bình tĩnh, đừng hoảng hốt!" Đạo sĩ bất lương lớn tiếng nói: "Đây là chuyện bình thường! Bệ hạ chỉ đang giải độc, dược hiệu có hơi mạnh, thân thể của bệ hạ yếu ớt nên có chút không chịu nổi! Nhưng mọi người yên tâm, chỉ cần độc được thải ra là tốt rồi!"

"Thì ra là như thế!" Tất cả mọi người đều yên tâm rồi.

Nhưng lúc này, lão thái giám lại chạy ra, lo lắng nói: "Mau mang thùng vào, bệ hạ lại muốn đi ngoài!"

Vì thế, tiểu thái giám lại chạy vào hầu hạ. Trong chốc lát, lại có một mùi hôi thối bay ra. Rất nhiều đại thần hoàng cung đều bị hun đến trợn trắng mắt!

Còn có đại thần yếu ớt không được bồi bổ, bị hun cho ngất đi luôn, miệng sùi bọt mép.

Lúc này, thái giám đã đi ra.

Nhưng người đi ra lần này không phải là tiểu thái giám, mà là lão thái giám.

Chỉ thấy hắn ta lo lắng nắm lấy tay đạo sĩ bất lương: "Quốc sư, tình hình của bệ hạ có chút không đúng! Cho dù theo lời ngươi nói, sau khi bệ hạ ăn thần đan vào đang giải độc, nhưng bây giờ cũng đã bài trừ đủ rồi, sao còn chưa hết? Bây giờ bệ hạ đã bị hạ đường huyết do mất nước rồi, sắc mặt trắng như tờ giấy! Cứ tiếp tục như vậy, nô tài lo lắng..."

Trong lòng tên đạo sĩ bất lương đã vô cùng hoảng hốt rồi!

Đan dược này chắc chắn đã xảy ra vấn đề!

Nhưng hắn ta lại không thể mở miệng nói, nếu không sẽ rớt đầu!

"Không cần lo lắng, điều này vô cùng bình thường!"

Trong lòng đạo sĩ bất lương đã vô cùng hốt hoảng rồi, nhưng không thể không giả vờ bình tĩnh, cười nói: "Ngươi đừng thấy bây giờ bệ hạ rất yếu, nhưng đó đều là biểu hiện! Thật ra, bên trong thân thể bệ hạ đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, khôi phục chức năng của thời thanh xuân, giống như phượng hoàng tắm lửa trọng sinh! An tâm chờ đợi là được!"

"Ôi chao, nhưng nô tài vẫn có chút lo lắng! Như vậy đi, quốc sư, dược hiệu này như thế nào chỉ có ngươi rõ ràng nhất, ngươi đi vào với nô tài đi, như vậy mọi người cũng yên tâm!" Lão thái giám nói.

Trong lòng đạo sĩ bất lương vô cùng hoảng loạn.

Sao hắn ta vào được? Hắn ta còn muốn tìm cơ hội để trốn thoát!

Trời đất rộng lớn, tính mạng của mình là lớn nhất!

Lỡ như bệ hạ thật sự xảy ra chuyện, hắn ta trốn cũng không kịp!

"Công công, không cần phải như vậy đâu? Bần đạo chờ ở bên ngoài là được rồi!" Đạo sĩ bất lương toát mồ hôi.

Lúc này, bên trong cung điện truyền ra một vài tiếng kêu yếu ớt.

Lão thái giám biến sắc, nắm lấy tay đạo sĩ bất lương chạy vào bên trong: "Quốc sư, đừng nói nữa, mau theo nô tài đi vào!"

Sau khi đi vào, tên đạo sĩ bất lương liếc mắt đã thấy được hoàng đế Đại Hạ.

Lúc này, đối phương đang được hai tiểu thái giám dìu, mông trần ngồi trên một cái ghế, sắc mặt trắng như tờ giấy, ngay cả môi cũng trắng bệch, hô hấp vô cùng yếu ớt, trông có vẻ như chỉ còn hơi tàn...

Trong lòng đạo sĩ bất lương rất hoảng hốt!

Không đến khoảng thời gian một chén trà, vậy mà hoàng đế Đại Hạ lại biến thành dáng vẻ này! Lúc này, hoàng đế Đại Hạ nhìn thấy đạo sĩ bất lương đi vào, trong mắt có thêm một tia sáng, vô cùng yếu ớt nói:

"Quốc sư, đây là tình huống gì vậy? Vì sao sau khi trẫm ăn thần đan mãi vẫn chưa ngừng đi ngoài? Ngươi có biện pháp gì giúp trẫm giảm bớt thống khổ hay không?"

Đạo sĩ bất lương làm gì có biện pháp nào?

Bây giờ hắn ta đã trở thành người cưỡi trên lưng hổ rồi!

Chỉ có thể lấy lý do thoái thác bên ngoài, mang vào an ủi.

Hoàng đế Đại Hạ nghe xong, trong lòng quả thật được trấn an không ít, yếu ớt nói: "Nghe quốc sư nói, trẫm cảm thấy... thân thể quả thật đã nhẹ hơn không ít, trẻ ra rất nhiều.."

Đạo sĩ bất lương thầm nghĩ: Thân thể không nhẹ được chắc? Hắn ta đã đi ngoài rất nhiều rồi!

"Bệ hạ yên tâm, ngươi nhẫn nhịn một chút, thống khổ này rất nhanh sẽ qua đi! Thân thể của người sẽ được tái sinh, trở nên cường tráng hơn cả người trẻ tuổi!"

Đạo sĩ bất lương tâm chột dạ nói.

"Được được được..."

Nhưng đúng lúc này, hoàng đế Đại Hạ trừng mắt, ánh sáng trong mắt đột nhiên biến mất.

Sau đó, cả người vô lực sụp xuống.

Đạo sĩ bất lương thân là cường giả Tiên Thiên rõ ràng cảm nhận được hơi thở của hoàng đế Đại Hạ đã đứt.

Nói cách khác, hắn ta đã chết rồi, băng hà rồi.

Thân thể của đạo sĩ bất lương cũng xụi lơ, cả người mồ hôi đầm đìa.

Xong rồi, gây ra tai họa lớn rồi!

Các thái giám tùy thân đều hoảng hốt.

"Bệ hạ! Bệ hạ, người làm sao vậy?"

“Bệ hạ ơi, người mau nói chuyện đi, nói chuyện đi!"

"Bê ha..."

Trong đó, lão thái giám vươn ngón tay ra sờ dưới mũi hoàng đế Đại Hạ, phát hiện đã không còn hô hấp!

Cả người sợ tới mức trời đất quay cuồng, lung lay sắp đổ.

Bệ hạ đã không còn hô hấp, có phải có nghĩa là...

Hắn ta hoàn toàn không dám tin, sau đó liền bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lo lắng nói: "Quốc sư, rốt cuộc đây là tình huống gì? Vì sao bệ hạ không còn hô hấp?"

Đạo sĩ bất lương phất tay với vẻ vô cùng đau đớn: "Đừng gọi ta nữa, mau gọi thái y đi, có lẽ còn cứu được!"

Buổi tối hôm đó, mấy chục vị ngự y tiến cung trong đêm, nhưng đều hết cách cứu chữa.

Hoàng đế Đại Hạ đã băng hà rồi!
Chương 849 Đại Hạ loạn

Chuyện này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, kinh thế hãi tục!

“Hoàng đế Đại Hạ đã băng hà rồi ưu!"

“Nghe nói là uống thuốc trường sinh bất lão do quốc sư luyện chế ra, không gắng được mà đi đời nhà ma!"

“Hoàng đế Đại Hạ luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão vốn để kéo dài tuổi thọ, không ngờ lại đòi mạng của hắn ta, đúng là nực cười!"

“Đúng đó, ai mà ngờ được cơ chứ, vậy mà thần đan lại biến thành thuốc độc đòi mạng, quá mỉa mai rồi!"

"Không phải tên quốc sư đó đã từng luyện chế thành công thuốc trường sinh bất lão sao? Tại sao lần này."

“Thuốc trường sinh bất lão chính là thần dược, nào có thể luyện chế ra được dễ dàng như thế, có lẽ lần này đã thất thủ rồi"

“Nói cũng đúng! Cho dù là thế nào thì hoàng đế Đại Hạ cũng băng hà rồi, trời này thật sự sắp đổi rồi đây!"

Ánh mắt của toàn thiên hạ đều tập trung vào Đại Hạ.

Phải biết rằng Đại Hạ hoàng triều chính là một trong ba quốc gia lớn, hoàng đế Đại Hạ thân là người có quyền thế nhất trong thiên hạ hiện nay, mỗi một hành động của hắn ta đều sẽ thu hút ánh nhìn của người trong thiên hạ.

Vậy mà bây giờ hắn ta đã băng hà rồi, nhất định sẽ dẫn tới phản ứng liên tiếp cục lớn, là họa hay là phúc, mỗi quốc gia đều không thể không có sự chuẩn bị. Trong Ngự Thư phòng của Đại Võ hoàng triều.

Sau khi nữ đế biết được tin này cũng vô cùng thổn thức: “Không ngờ thân là một trong ba đại hoàng giả trong thiên hạ hiện nay, hoàng đế Đại Hạ lại băng hà nhanh như thế! Hơn nữa còn chết bởi thần đan mà mình si mê nhất! Một thời đại chung quy cũng sắp kết thúc rồi!"

“Đúng vậy, hoàng đế Đại Hạ đã chết như vậy! Nghe nói trước khi chết không ngừng đi ngoài, toàn bộ cung điện tràn ngập mùi thối, chết thật sự rất nhục nhã!” Lâm Bắc Phàm cũng thấy vô cùng thổn thức.

Từ chỗ mật thám có được tin tức Đại Hạ hoàng triều vì nuốt viên đan dược màu đen được gọi là thuốc trường sinh bất lão kia, sau đó vẫn luôn tiêu chảy không ngừng, đi ngoài đến chết.

Từ xưa đến nay vẫn chưa có một vị hoàng đế nào chết như vậy.

Cách chết này thật sự đã mở ra một tiền lệ trong lịch sử, đã định trước sẽ lưu tên sử sách, để lại tiếng xấu muôn đời.

Đồng thời, Lâm Bắc Phàm cũng khâm phục tên đạo sĩ bất lương đó, hắn ta cũng thật dám lừa người, lừa từ đầu đến cuối, lừa hoàng đế Đại Hạ và các quan quay vòng vòng.

Trong lúc ấy, chỉ cần ngự y kịp thời cứu chữa thì hoàng đế Đại Hạ cũng không có khả năng chết đi.

Kết quả lại bỏ lỡ thời cơ tốt để cứu người một cách uổng phí như thế.

“Cho nên bệ hạ tuyệt đối đừng si mê thuật trường sinh! Thiên hạ vốn không có thuật trường sinh, ngươi càng khát cầu trường sinh ngược lại sẽ mất đi càng nhiều, thậm chí là cả tính mạng của mình!” Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.

“Ái khanh yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ coi đây là bài học?

Trong lòng nữ đế vẫn sợ hãi, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.

Cái chết của hoàng đế Đại Hạ có liên quan cực lớn đến tên hại người này.

Nếu không phải hắn thông qua đủ loại phương pháp thần bí để tạo ra thần tích trước, lừa Hư Không đạo trưởng và toàn bộ người trong thiên hạ thì hoàng đế Đại Hạ sẽ không mắc bẫy, sẽ không uống lộn thuốc độc mà đi đời nhà ma.

Đây đúng là tên lừa đảo số một thiên hạ, trong bụng toàn mưu mô, ngay cả hoàng đế hoàng triều cũng bị hắn hại chết! Nếu không phải nàng biết sự vi diệu trong này thì chỉ sợ cũng sẽ bị đối phương hại chết rồi.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy ánh mắt của nữ đế có hơi kỳ lạ, hắn sờ mặt mình: “Bệ hạ, ngươi nhìn vi thần làm gì, lẽ nào trên mặt vi thần có hoa sao?"

Nữ đế lắc đầu: “Không có! Ái khanh, hoàng đế Đại Hạ đã băng hà, ngươi cảm thấy tình hình của Đại Hạ sau này sẽ thay đổi thế nào, thiên hạ sẽ xảy ra biến đổi gì? Nói suy nghĩ của ngươi ra để trẫm nghe thử!"

"Rõ, thưa bệ hạ! Vi thần cho rằng hoàng đế Đại Hạ băng hà, một điểm đầu tiên là Đại Hạ chắc chắn sẽ loạn” Hắn chậm rãi nói: “Trải qua thảm họa băng tuyết trước đó, Đại Hạ đã mất hơn hai nghìn vạn dân, dân chúng còn lại đều giận dữ trong lòng, phất cờ khởi nghĩa, Đại Hạ đã sớm vô cùng loạn lạc rồi!"

“Sau này, hoàng đế Đại Hạ vì luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà không để ý đến triều chính, thu thập kỷ trân dị bảo và các loại dược liệu quý giá trong khắp thiên hạ, lần nào cũng khiến dân chúng oán giận, loạn càng thêm loạn!"

“Bây giờ hoàng đế Đại Hạ băng hà, Đại Hạ hoàng triều như rắn mất đầu, chắc chắn sẽ càng hỗn loạn hơn!” Lâm Bắc Phàm ngồi ngay ngắn lại, nói tiếp: “Phải biết rằng Đại Hạ vốn có thái tử nhưng thái tử Đại Hạ đang bị giam trong thiên lao của triều ta, Đại Hạ không hề lập thái tử mới, điều này có nghĩa mỗi một vị hoàng tử đều có cơ hội đăng cơ, chấp chưởng quyền lực thiên hạ! Vì một phần quyền lực chí tôn này chắc chắn sẽ diễn ra một màn... quần long đoạt đích!"

“Bệ hạ, cũng không phải ngươi không biết con đường giành ngôi báu xưa nay ngập tràn máu tanh, vì vị trí cửu ngũ chí tôn mà huynh đệ tương tàn cũng không hề hiếm thấy! Dưới tình thế như vậy, Đại Hạ nhất định sẽ dao động bất an, bấp bênh, quốc gia không một ngày được bình yên! Cho dù gắng gượng qua được cũng sẽ suy giảm quốc lực, không bằng ngày trước nữa!"

“Tình hình như vậy vô cùng có lợi cho Đại Võ chúng ta! Chúng ta có thể vạch kế hoạch, thu được lợi ích khó tin từ trong này! Giống như ban đầu bọn họ đã nhòm ngó Đại Võ chúng ta!"

Nữ đế tươi cười gật đầu: “Ái khanh nói chí phải, trẫm cũng nghĩ như thế!"
Chương 850 Mối đe dọa lớn nhất

“Chỉ là chuyện này có lợi cũng có hại!"

Lâm Bắc Phàm chắp tay bảo: “Bệ hạ, thái tử Đại Hạ ở trong tay chúng ta, trên cơ bản đã mất đi giá trị, cũng không còn cách nào nhận được vật tư bồi thường từ trong tay Đại Hạ nữa.

“Quả thật đã không còn tác dụng gì, ái khanh, ngươi xem, khi nào thì thả hắn ta về, thêm một mồi lửa, lửa cháy thêm dầu vào tình thế ở Đại Hạ?” Nữ đế mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xấu xa.

“Bệ hạ, vậy phải xem các hoàng tử Đại Hạ đấu đá nhau thế nào đã!"

Lâm Bắc Phàm cũng mỉm cười: “Bây giờ, vì tranh giành hoàng vị tất nhiên bọn họ sẽ đấu đến ngươi chết ta sống, đồng thời cũng sẽ nhân cơ hội tiêu diệt phe phái của thái tử! Ngay khi các thế lực đánh đến ngang cơ, chúng ta sẽ thả thái tử Đại Hạ về, cho bọn họ đánh càng ác chiến hơn, càng dữ dội hơn!"

Nữ đế bật cười ha ha: “Ái khanh nói đúng lắm!”Cũng đúng lúc này, lão thái giám đi vào truyền một tin.

“Khởi bẩm bệ hạ, thái tử Đại Hạ hy vọng có thể gặp ngươi một lần!"

Nữ đế cười đáp: “Thái tử Đại Hạ chắc chắn đã biết tin cha hắn ta băng hà, cho nên muốn thuyết phục trẫm thả hắn ta về đây! Ái khanh, nghe nói quan hệ giữa ngươi với hắn ta không tồi, ngươi đi gặp hắn ta thay trẫm đi!” Lâm Bắc Phàm hơi túa mồ hôi: “Bệ hạ, vi thần và hắn ta chỉ quen sơ sơ thôi, chỉ thân hơn người lạ một chút nhưng cũng không thể tính là bạn bè, bệ hạ tuyệt đối đừng hiểu lầm!"

Nữ đế cười mắng: “Ái khanh yên tâm, ngươi là người thế nào trẫm còn hiểu hơn chính ngươi, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ ngươi!"

Sau khi có được chỉ thị của nữ đế, Lâm Bắc Phàm đi vào thiên lao, gặp được thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung.

Lúc này, thái tử Đại Hạ đã hơi nhếch nhác, hai mắt đỏ ngầu giống như đã khóc, hắn ta đi qua đi lại bên trong nhà lao với vẻ nôn nóng sốt ruột, thi thoảng lại nhìn ra bên ngoài nhà lao.

Thẳng đến khi Lâm Bắc Phàm đi vào mới lao tới, vội hỏi: “Lâm thừa tướng, có phải ngươi đại diện cho nữ đế tới đây không?"

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng vậy!"

“Nàng ấy nói thế nào?” Thái tử Đại Hạ vội hỏi.

“Thái tử điện hạ, chắc chắn ngươi đã biết chuyện bên Đại Hạ rồi nhỉ!"

Lâm Bắc Phàm thở dài rồi nói: “Ta biết ngươi rất đau buồn, rất muốn trở về, nhưng ngươi hẳn cũng biết chúng ta tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi!"

“Nhưng bản cung đã không còn tác dụng nữa rồi! Lúc này thả bản cung về không phải đúng như ý nguyện của các ngươi hay sao?” Thái tử Đại Hạ rống lên.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng, chúng ta sẽ thả ngươi nhưng chắc chắn không phải bây giờ! Dù sao thì lửa bên đó vẫn chưa cháy đâu, bây giờ đổ thêm dầu vào vẫn hơi sớm!"

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt..."

Thái tử Đại Hạ giận dữ đấm vào nhà lao đến khi hai tay tróc hết cả da, bật máu, nhưng hắn ta không hề để ý đến. Sau đó, hai chân như mất sức, quỳ về phía Đại Hạ rồi lớn tiếng kêu lên: “Phụ hoàng, con trai không thể về túc trực bên linh cữu của ngươi, con trai bất hiếu! Phụ hoàng..."

Thật sự khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.

Lâm Bắc Phàm nghe được cũng động lòng trắc ẩn.

Dù sao thì quan hệ giữa thái tử Đại Hạ với phụ hoàng hắn ta chắc hẳn vô cùng tốt, thái tử Đại Hạ từ nhỏ đã được hoàng đế Đại Hạ bồi dưỡng hết lòng.

Thái tử Đại Hạ cũng không phụ sự mong đợi, văn thao võ lược cái nào cũng tinh thông, hoài bão to lớn, khả năng chấp chính càng vô cùng xuất chúng, có được sự khẳng định của văn võ toàn triều và sự chấp nhận của toàn thiên hạ, đã sớm được định là ứng cử viên Đông cung.

Vì vậy, đột nhiên cha hắn ta băng hà, đối phương chắc hẳn rất đau lòng, rất buồn bã, nhưng cho dù là thế, chưa đến lúc thì Đại Võ cũng không thể thả hắn ta về.

Giữa các quốc gia với nhau chỉ nói đến lợi ích chứ không nói tình cảm.

Vì Đại Võ, chỉ có thể hy sinh tình cảm cá nhân của hắn thôi!

Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Thái tử Đại Hạ, ta biết ngươi rất muốn trở về nhưng ta chỉ có thể bày tỏ lòng tiếc nuối. Nguyên do trong đó không cần ta nói nhiều nữa, ngươi chắc hẳn cũng hiểu! Ta chỉ hy vọng ngươi đừng tự hành hạ mình mà hãy sống cho tốt, dù sao thì sống mới có hy vọng. Ngươi cũng không trông mong giang sơn Đại Hạ của mình sụp đổ trong tay đám huynh đệ đó của ngươi chứ, ngươi nói có đúng không?"

Tinh thần của thái tử Đại Hạ hơi dao động, nói: “Lâm thừa tướng, làm phiền ngươi giúp bản cung chuẩn bị một ít đồ tang và tiền giấy, bản cung muốn ở đây túc trực linh cữu của phụ hoàng!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Được"

Sau khi ra ngoài, hắn lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị đồ tang, tiền giấy, nến và hương... dù sao thì toàn bộ đồ mà việc ma chay cần đều được hắn sắp xếp hết, để thái tử Đại Hạ túc trực bên linh cữu được trọn vẹn.

Lúc này ở Đại Hạ.

Giống như Lâm Bắc Phàm dự đoán, quốc tang còn chưa kết thúc mà các hoàng tử đã đấu đá lẫn nhau. Bọn họ ra tay với nhau, diệt trừ vây cánh của đối phương, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Ngoại trừ chuyện này ra, thân vương, quận vương ở các nơi cũng có hành động, điều binh khiển tướng có hơi thường xuyên, dù sao thì bọn họ thân là thành viên của hoàng thất cũng có cơ hội ngồi vào vị trí này.

Còn có một vài trọng thần, đại tướng quân... trong triều dường như cũng không cam lòng ngồi yên, tóm lại là toàn bộ Đại Hạ loạn như nồi cám heo.

Tình hình hỗn loạn này còn khủng khiếp hơn cả tình thế của Đại Võ ngày trước.

Tuy rằng đấu đá rất ác liệt nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng ra tay với phe phái của thái tử.

Dù sao thì mối đe dọa lớn nhất đối với bọn họ cũng chính là đảng của thái tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK