Đối phương như bị chọc vào chỗ đau, hắn ta gào lên: “Im miệng!”
“Ta cứ nói đấy! Ta cứ cười đấy! Vì thực lực mà ngươi cam tâm tình nguyện trở thành một thái giám! Còn Lâm gia chúng ta lại bị tiêu diệt bởi một tên thái giám, ha ha… ngươi nói xem có buồn cười hay không?”
Người thanh niên kia cười đến mức ra cả máu.
Đối phương tức đến mức phát run: “Im miệng! Hôm nay lão nương phải hủy diệt ngươi!”
Hắn ta ra tay, cuối cùng người thanh niên kia không đánh lại được, dọc đường bị thương và chạy thục mạng khắp nơi.
Hắn ta bỏ ra một cái giá cực lớn, cuối cùng cũng cứu lại được một mạng. Song mối thù này vẫn ăn sâu trong lòng hắn ta!
“Cha mẹ đều đã chết, huynh đệ tỷ muội cũng không còn… Không báo thù này thì ta thề không làm người!”
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, trong lòng là sự thù hận không gì lớn bằng: “Vung đao tự thiến thôi mà, ai mà chẳng biết?”
Thế là hắn ta cắn răng, rút đao nhanh chóng, bắt đầu tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Tại hồ Kim Long, hai bang phái Giao Long và Phi Ngư đang đánh nhau.
Đúng lúc ấy, bỗng có một cường giả xuất hiện bên bang phái Giao Long, tốc độ cực nhanh, kiếm pháp hiểm độc, nhanh chóng giết hết mười mấy người bên bang phái Phi Ngư và giành được chiến thắng.
“Hả? Chiêu thức võ công này… ngươi đã tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Người trong bang phái Phi Ngư đều có mắt nhìn, liếc cái là bọn họ đã nhận ra.
“Coi như ngươi cũng có mắt nhìn! Các tỷ muội, giết hết cho ta!”
Bang phái Giao Long lại có thêm vài cường giả tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, bọn họ giết cho Phi Ngư người ngã ngựa đổ, cuối cùng hủy diệt hoàn toàn.”
Chỉ có mấy người ở bên ngoài làm việc là không gặp nạn, nhưng bọn họ đã ghi nhớ mối thù này.
“Các huynh đệ, Giao Long đã hủy diệt bang Phi Ngư chúng ta, một trăm sáu mươi lăm người trong bang phái chỉ còn mỗi mấy người chúng ta còn sống! Chúng ta có nên báo thù cho bang chủ và cho các huynh đệ tỷ muội của mình?”
“Nên! Nên! Nên!”
Mọi người gào lên một cách phẫn nộ.
“Bang Giao Long đã tiêu diệt Phi Ngư chúng ta, ngươi nói xem chúng ta liệu có bỏ qua cho bọn họ hay không?”
“Sẽ không! Sẽ không! Sẽ không!”
Mọi người tiếp tục gào.
“Thế nên chúng ta phải làm thế nào?”
“Tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Mọi người đồng thanh nói.
Thế là bọn họ đồng loạt rút binh khi ra, ra tay với chính mình.
Còn những nơi khác trong giang hổ cũng tranh đấu ngày càng nhiều bởi Tịch Tà Kiếm Phổ và trở nên hỗn loạn vô cùng.
Thiếu Lâm Tự.
“Sư huynh, vừa rồi có tin đưa đến, lại có một môn phái hạng ba nữa bị hủy diệt bởi Tịch Tà Kiếm Phổ! Hai trăm sáu mươi ba người toàn phái đều chết hết, đúng là quá đáng thương mà, a di đà phật!”
Lão hòa thượng chắp hai tay lại.
Sắc mặt trụ trì Thiếu Lâm Tự trông nặng nề vô cùng: “Tình thế không hề ổn! Khoảng hơn tháng nay giang hồ có vô số người hi sinh vì Tịch Tà Kiếm Phổ, còn có bốn môn phái bị hủy diệt! Nếu cứ tiếp tục thế này thì giang hồ chắc chắn sẽ tiêu tàn mất! Đây là một tai họa ảnh hưởng đến toàn võ lâm, chúng ta phải lập tức mở võ lâm đại hội để ngăn chặn mọi người tu luyện Tịch Tà Kiếm Pháp!”
“Sư huynh, tại sao chúng ta phải ra tay ngăn chặn? Giang hồ càng yếu đi thì càng có lợi với chúng ta mà?”
Lão hòa thượng không hiểu.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự lắc đầu, nói: “Sư đệ, vậy là ngươi không biết rồi? Giang hồ mà yếu đi đúng là sẽ có lợi với Thiếu Lâm Tự chúng ta! Thế nhưng thống lĩnh một giang hồ yếu thế thì làm sao được triều đình coi trọng?”
“Triều đình chọn chúng ta làm minh chủ võ lâm là bởi chúng ta có thực lực lớn, đủ tư cách để quản lí chuyện trong giang hồ, có thể bảo vệ trật tự nơi đây! Nếu giang hồ không còn uy hiếp đến triều đình nữa thì cái chức minh chủ này của bần tăng cũng coi như hữu danh vô thực, chẳng có giá trị tồn tại gì cả, chẳng phải sao? Triều đình sẽ còn xem trọng Thiếu Lâm Tự của chúng ta ư?”
“Thế nên cách tốt nhất chính là cân bằng giữa giang hồ và triều đình, không được để bất cứ bên nào mạnh hơn! Để triều đình phải cần chúng ta, mà giang hồ cũng phải cần chúng ta! Như thế thì Thiếu Lâm Tự ta mới lớn mạnh hơn được!”
“A di đà phật! Sư huynh nói chí phải, bần tăng hiểu rồi!”
Lão hòa thượng cúi đầu.
Thế là trụ trì Thiếu Lâm Tự lập tức lấy thân phận minh chủ võ lâm để mở võ lâm đại hội.
Tại võ lâm đại hội, trụ trì Thiếu Lâm Tự liệt kê ra những chuyện xảy ra trong giang hồ gần đây và những tác hại do Tịch Tà Kiếm Phổ gây ra. Hắn ta coi Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn tà công và cấm mọi người tu luyện.
Kẻ nào trái lệ đều sẽ phải trả giá.
Tuy nhiên ngoài mặt thì mọi người đều vô cùng hưởng ứng, song sau lưng vẫn tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Bởi lẽ nếu ngươi không luyện thì người khác sẽ luyện, như vậy ngươi sẽ không phải đối thủ của người kia! Không có thực lực thì làm sao có thể bảo vệ bản thân?
Không thấy mấy bang phái bởi không luyện Tịch Tà Kiếm Phổ nên đã bị những bang phái có luyện tiêu diệt hay sao?
Thế nên các môn phái đều nhận thấy Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn tà công, song bọn họ vẫn cho đệ tử môn phái mình tu luyện.
Đây là chuyện bất đắc dĩ mà!
Mục đích không phải để trở nên mạnh hơn mà là để bảo vệ chính mình!
Cứ thế, cả giang hồ điên loạn lên vì Tịch Tà Kiếm Phổ! Thù hận, giết chóc không những không giảm bớt mà còn ngày càng nhiều hơn.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự trông thấy cảnh này, chỉ đành thở dài một cách bất lực.
“Giang hồ thật sự thay đổi rồi!”
Chương 442 Có được ắt có mất
Tại Kí Bắc, bên trong mật thất của một tòa đại viện.
Kí Bắc vương cười ha ha, hắn ta bước vào, hỏi một nam tử trung niên đang ngồi dưỡng thương một cách đầy quan tâm: “Lãnh môn chủ, tĩnh dưỡng hai tháng nay rồi, ngươi thấy khỏe hơn chưa? Có cần bản vương thu thập thêm vài thiên tài địa bảo không?”
“Đa tạ vương gia đã quan tâm, bản tọa đã khỏi hẳn rồi!”
Nam tử trung niên kia mỉm cười.
Người này chính là môn chủ Thiên Môn, kẻ đã bị trọng thương và chạy thoát.
Hôm ấy sau khi tháo chạy, hắn ta vô tình chạy tới Kí Bắc và được Kí Bắc Vương thu nhận.
Một kẻ muốn lợi dụng sức mạnh của đối phương, một kẻ muốn lợi dụng quyền thế của đối phương, thế là bọn họ bèn bắt tay cấu kết với nhau.
“Thấy khỏe hơn là tốt, bản vương yên tâm rồi, ha ha!”
Kí Bắc vương bật cười: “À đúng rồi Lãnh môn chủ này, mới nãy bản vương được hay một tin có liên quan đến Tịch Tà Kiếm Phổ của các ngươi đấy, bản vương không biết có nên nói hay không?”
“Tịch Tà Kiếm Phổ?”
Môn chủ Thiên Môn híp mắt lại, bởi vì Tịch Tà Kiếm Phổ mà hắn ta mới ra nông nỗi này.
“Vương gia, giữa chúng ta còn phải khách sáo vậy sao? Có gì mời vương gia cứ nói!”
“Nói cũng phải, giữa chúng ta vốn cứ nói thẳng là được rồi!”
Sắc mặt Kí Bắc vương trở nên nghiêm túc: “Môn chủ Thiên Môn, tin tức mà bản vương vừa nhận được là Tịch Tà Kiếm Phổ của môn phái các ngươi tái xuất giang hồ rồi! Cũng bởi vì Tịch Tà Kiếm Phổ mà rất nhiều vụ tranh đấu, giết chóc xuất hiện trong giang hồ!”
Tiếp đó, Kí Bắc vương kể lại tình hình một cách tỉ mỉ.
“Một tháng trước, Bình Uy Cục – một tiêu cục rất có danh tiếng trong giang hồ đã bị kẻ thù Kim Đao môn tiêu diệt bởi Tịch Tà Kiếm Phổ! Thiếu chủ tiêu cục đã chạy trốn không biết tung tích!”
“Tại hồ Kim Long, hai bang phái Giao Long và Phi Ngư cũng tranh đấu vì Tịch Tà Kiếm Phổ! Do không có ai tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ nên Phi Ngư đã bị đối phương đánh bại, chỉ còn vài người thoát nạn! Nghe đâu về sau bọn họ cũng tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ hòng báo thù Giao Long!”
“Còn có…”
…
Kí Bắc vương kể từng chuyện một.
“Tình hình bây giờ càng lúc càng nghiêm trọng, trụ trì Thiếu Lâm Tự đã mở võ lâm đại hội, kêu gọi mọi người không nên tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ nữa, nhưng vẫn không thể ngăn cản việc Tịch Tà Kiếm Phổ lan rộng! Cũng vì thế mà giang hồ trở nên loạn lạc, tranh đấu giết chóc kịch liệt vô cùng!”
Nghe xong, môn chủ Thiên Môn bật cười: “Báo ứng, đây chính là báo ứng! Hồi đầu khi liên minh với nhau để hủy diệt Thiên Môn ta đáng ra bọn họ phải nghĩ đến ngày hôm nay! Nói bản tọa là tà môn ngoại đạo ư? Hừ! Các ngươi mới chính là tà môn ngoại đạo! Mà tà môn ngoại đạo thì phải chết, tất cả các ngươi đều đáng chết, ha ha!”
Tiếng cười của hắn ta tràn ngập vẻ thỏa thích khi xả được mối hận!
Hắn ta liếc nhìn Kí Bắc vương ở bên cạnh, đoạn đắc ý nói: “Vương gia, vương gia có biết Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn công pháp như thế nào không?”
Kí Bắc vương vội nói: “Nghe đâu đó là một tà công, những người tu luyện công pháp này đều phải tự thiến thì mới luyện được! Sau khi tu luyện, thực lực gia tăng nhanh chóng, ba ngày trở thành Cửu Phẩm, một tháng thành Bát Phẩm, ba tháng là có thể luyện lên Thất Phẩm! Tốc độ tu luyện nhanh kinh người nên rất nhiều người đều không kìm lòng được mà tu luyện ma công!”
“Có điều nghe đâu sau khi tu luyện môn công pháp này, tính tình sẽ thay đổi cực lớn, trở nên khát máu hơn, giết người vô số! Thế nên rất nhiều vụ thù hằn, giết chóc trong giang hồ đều bắt nguồn từ nguyên nhân này!”
Môn chủ Thiên Môn vừa cười vừa lắc đầu: “Vương gia, vương gia chỉ biết một mà không biết hai rồi! Môn công pháp này không chỉ khiến tính tình người ta thay đổi thôi đâu, hậu quả của nó còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!”
“Nguyện được nghe tỏ tường!”
Kí Bắc vương ngồi xuống, nghe một cách nghiêm túc.
“Thực lực không phải thứ gì muốn có là có, muốn đạt được thì bắt buộc phải bỏ ra điều gì đó! Môn công pháp Tịch Tà Kiếm Phổ này dù có tốc độ tu luyện như thần song muốn tu luyện thì phải đánh đổi cả sinh mạng của mình!”
“Theo như những gì bản tọa quan sát và đánh giá trong thời gian dài, Tịch Tà Kiếm Phổ có thể tu luyện đến cảnh giới Cửu Phẩm và sẽ tổn thọ mười năm! Nếu tu luyện đến cảnh giới Bát Phẩm thì sẽ tổn thọ ba mươi năm! Tu luyện đến Thất Phẩm thì tuổi thọ chẳng còn là bao, thậm chí sợ là chỉ còn chưa đầy một năm! Nếu thiên tư xuất sắc thì có thể tu luyện đến Tiên Thiên, ngày thành công cũng chính là ngày bỏ mạng.”
Kí Bắc vương kinh sợ, mồ hồi túa ra như tắm: “Thâm độc vậy sao?”
“Đương nhiên, bản tọa đâu cần phải lừa gạt vương gia làm gì!”
Môn chủ Thiên Môn cười một cách lạnh lùng: “Nói theo cách khác thì môn công pháp này càng tu luyện nhanh thì càng chết nhanh! Thế nhưng không luyện thì đồng nghĩa với việc sẽ bị người khác bắt nạt, môn phái bị hủy diệt! Ha ha!”
Cả người Kí Bắc vương ướt đẫm mồ hôi! Đây quả đúng là một môn tà công!
Luyện thì chết, không luyện cũng phải chết, tất cả mọi người đều bị tính kế đến chết!
Có thể nói từ khi Tịch Tà Kiếm Phổ hoành hành, thứ mà nó mang lại chỉ có giết chóc chứ không có gì khác!
“Lãnh môn chủ, kiếm phổ này do ngươi sáng tạo ra hả?”
Kí Bắc vương hỏi.
Môn chủ Thiên Môn lắc đầu, hắn ta nói một cách tiếc nuối: “Không phải do bản tọa sáng tác mà bản tọa chỉ có được một cách vô tình thôi! Ban đầu bản tọa định dựa vào môn công pháp này để giành cơ hội đứng đầu giang hồ, song tiếc thay!”
Chương 443 Cho loạn hơn nữa đi
“Quả là đáng tiếc!”
Kí Bắc vương gật đầu, trong lòng lại không cho là thế. Nếu như môn chủ Thiên Môn không “xong đời” thì con đường của Kí Bắc vương lại có thêm một mối uy hiếp cực lớn! Một Thiên Môn tất cả đều tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ thật đáng sợ xiết bao!
Lúc bấy giờ, môn chủ Thiên Môn bỗng hỏi: “Vương gia, vương gia có muốn Tịch Tà Kiếm Phổ không? Chỉ cần người của vương gia ai cũng tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ thì chắc chắn thực lực sẽ gia tăng trong thời gian ngắn! Ngoài ra vương gia có muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế cũng không phải không thể.”
“Môn chủ Thiên Môn nói đùa rồi, sao bản vương có thể để thuộc hạ của mình tu luyện tà công chứ?”
Kí Bắc vương nói một cách oai phong lẫm liệt.
Mặc dù hắn ta cũng muốn đấy, song hắn ta không thể mạo hiểm như vậy được!
Phải biết rằng từ đầu hắn ta đã luôn xây dựng hình tượng một vị vương gia anh minh, hào hiệp, thế nên hắn ta mới thu hút được nhiều anh hùng hào kiệt trong một khoảng thời gian ngắn như vậy!
Nếu để người khác biết thuộc hạ của hắn ta cũng luyện ma công thì hình tượng của hắn ta sẽ sụp đổ, ai còn dám ủng hộ hắn ta nữa?
E là hắn ta cũng sẽ bị người trong giang hồ tấn công như Thiên Môn! Hơn nữa hiện giờ hắn ta càng không dám!
Đây là một môn công pháp tốn tuổi thọ, luyện càng nhanh thì càng nhanh chết! Thiên hạ còn chưa bắt đầu tranh đấu thì người đã chết hết rồi, vậy thì biết làm sao? Thế nên dù hắn ta cũng rất muốn nhưng hắn ta phải nhịn.
Dường như môn chủ Thiên Môn đã nhìn thấu tâm tư của Kí Bắc vương, hắn ta mỉm cười, rút một cuốn bí tịch từ trong lòng ra: “Vương gia, cho vương gia!”
Kí Bắc vương nhận lấy, tò mò hỏi: “Đây là gì?”
Môn chủ Thiên Môn mỉm cười: “Đây là bộ công pháp bổn tọa đã chỉnh sửa lại dựa trên nguyên lí của Tịch Tà Kiếm Phổ, gọi là Quỳ Hoa Bảo Điển! So với Tịch Tà Kiếm Phổ thì tốc độ tu luyện môn công pháp này chậm hơn ba lần, song không cần phải tự thiến!”
Kí Bắc vương kinh ngạc vô cùng: “Thời gian tu luyện chậm hơn ba lần nhưng không cần tự thiến ư?”
“Đúng vậy!”
Môn chủ Thiên Môn híp mắt cười: “Đúng là tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển của bản tọa thì không cần phải tự thiến! Thế nhưng cũng bởi vậy mà tốc độ tu luyện sẽ chậm lại! Mười ngày mới có thể đạt mức Cửu Phẩm, ba tháng đạt Bát Phẩm, một năm mới lên Thất Phẩm! Có điều so với những công pháp thông thường thì cũng nhanh hơn rất nhiều!”
“Đúng vậy đúng vậy, nhanh hơn nhiều lắm!”
Kí Bắc vương gật đầu như bắt được vàng, song tiếp đó hắn ta lại bình tĩnh hỏi: “Công pháp tốt như vậy, chẳng lẽ không có khiếm khuyết nào ư?”
“Đó là điều đương nhiên, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, có được thì ắt sẽ có mất!”
Môn chủ Thiên Môn mỉm cười: “Khi tu luyện môn công pháp này cũng sẽ giảm tuổi thọ! Tu luyện đến Cửu Phẩm giảm ba đến bốn năm tuổi thọ! Tu luyện đến Bát Phẩm giảm mười mấy năm tuổi thọ! Tu luyện đến Thất Phẩm có thể chỉ sống ba, bốn năm nữa thôi! Nếu như lên đến Tiên Thiên thì chỉ còn không đến một tháng! Có điều so với Tịch Tà Kiếm Phổ thì đã tốt hơn rất nhiều rồi!”
“Đúng vậy, tốt hơn nhiều lắm!”
Hai mắt Kí Bắc sáng lên, đôi tay hắn ta run rẩy.
Đối với hắn ta mà nói thì cuốn bí tịch này chẳng khác gì một pháp bảo! Trước hết, chỉ cần không cần tự thiến là hắn ta đã có thể phủi sạch quan hệ với môn tà công đang làm loạn giang hồ kia.
Thứ hai, khi tu luyện môn công pháp này, tốc độ vẫn sẽ rất nhanh! Chỉ cần một năm thôi là hắn ta có thể có được một lượng lớn cao thủ Thất Phẩm! Hắn ta hoàn toàn có thể đợi được một năm này!
Dù công pháp này khiến người ta giảm tuổi thọ nhưng vẫn có vài năm để hòa hoãn. Trong vài năm hắn ta hoàn toàn có thể hoàn thành đại nghiệp và bồi dưỡng ra một lớp cường giả khác để thay thế!
Hắn ta sẽ tiến hành mọi thứ trong im lặng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người ta phát hiện!
Kí Bắc vương bắt đầu rung động, hắn ta ngẩng đầu, hỏi: “Lãnh môn chủ, ý của ngươi là sao? Ngươi sẽ giao một công pháp tốt như vậy cho bản vương?”
Môn chủ Thiên Môn cười, nói: “Cũng coi như báo đáp ơn cứu giúp của vương gia! Đồng thời bản tọa cũng hi vọng ngày vương gia hoàn thành đại nghiệp của mình thì đừng quyên mất bản tọa!”
Kí Bắc vương kích động đáp: “Được, Lãnh môn chủ! Ngày bản vương hoàn thành đại nghiệp, bản vương sẽ để chức quốc sư cho ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn chắp tay: “Đa tạ vương gia!”
“Ha ha!”
Kí Bắc vương cười lớn.
Tiếp đó, hắn ta cầm lấy cuốn bí tịch và rời đi.
Hắn ta không hề tin tưởng môn chủ Thiên Môn nên đã tìm vài người tu luyện, nếu không có vấn đề gì thì mới nhân rộng ra.
Môn chủ Thiên Môn nhìn bóng dáng rời đi của Kí Bắc vương, ánh mắt hắn ta lóe sáng. Đương nhiên hắn ta không có lòng tốt như vậy!
Bộ công pháp này cũng có chỗ khiếm khuyết, chỉ cần là người tu luyện nó thì sẽ đều bị hắn ta khống chế.
Hắn ta muốn để Kí Bắc vương bồi dưỡng nhân tài giúp hắn ta rồi xông ra tiền tuyến tranh đấu. Ngày Kí Bắc vương hoàn thành đại nghiệp là ngày hắn ta có thể khoác hoàng bào tranh quyền đoạt vị. Tới lúc ấy, trong tay hắn ta đã có thêm rất nhiều Tịch Tà Kiếm Phổ.
“Nếu giang hồ đã loạn thì cứ để nó loạn hơn nữa đi, bằng không sao bản tọa hả giận cho được?”
Mấy cuốn kiếm phổ ấy đã được hắn ta đưa ra ngoài bằng nhiều thủ đoạn đặc biệt.
Chương 444 Hết việc này đến việc khác
Dưới sự thúc đẩy của Lục Phiến Môn và môn chủ Thiên Môn, giang hồ càng lúc càng hỗn loạn, chém giết không ngừng.
Minh chủ võ lâm, trụ trì Thiếu Lâm Tự không thể không mở võ lâm đại hội một lần nữa để kêu gọi mọi người không được tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Thế nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả, chỉ đành mặc kệ.
Cuối cùng, do có quá nhiều người tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, thế cuộc trở nên hỗn loạn và ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự các địa phương, gây hại cho bách tính nên Lục Phiến Môn không thể không ra mặt.
Các cao thủ của Lục Phiến Môn ra tay, bắt giữ một loạt những võ giả gây hại.
Có ai sẽ bắt người ấy, gần như không để cá lọt lưới! Mọi người trong giang hồ nhìn mà phát ngốc!
Từ khi nào mà Lục Phiến Môn lại trở nên lớn mạnh như vậy?
Hay lắm, các cao thủ Thất Phẩm đã tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ mà vẫn không đánh lại được một cao thủ Bát Phẩm của Lục Phiến Môn!
Danh tiếng của Lục Phiến Môn tăng cao!
Sau đó người khắp giang hồ đã điều tra và phát hiện chuyện không phải như vậy.
Lục Phiến Môn không mạnh lên mà là bọn họ nắm giữ một loại công pháp có thể khắc chế Tịch Tà Kiếm Phổ. Chỉ cần học được môn công pháp này thì dù thực lực có yếu song vẫn có thể chiến thắng cao thủ tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Chân tướng được tiết lộ, khắp giang hồ chấn kinh!
“Triều đình nắm giữ cách phá giải Tịch Tà Kiếm Phổ ư?”
“Vậy thì chẳng phải những người tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ sẽ xong đời hay sao?”
“Đó là điều đương nhiên, chỉ cần ngươi phạm lỗi thôi thì cứ ngồi mà đợi triều đình tới xử lí ngươi đi, ngươi không có con đường thứ hai đâu!”
“Tại sao lại như vậy?”
Rất nhiều võ giả tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ đều tức đến váng đầu!
Bản thân bọn họ khó khăn lắm mới có thể hạ quyết tâm xuống tay với chính mình, kết quả lại phát hiện sự hi sinh của mình chẳng có hồi đáp thích đáng, ngược lại còn bị triều đình khắc chế, như thế thì bảo bọn họ phải sống thế nào?
Chẳng lẽ về sau bọn họ chỉ có thể cụp đuôi mà làm người? Dù bọn có muốn cụp thì cũng chẳng còn mà cụp nữa!
Mọi người ai cũng sụp đổ!
“Tại sao triều đình lại có cách phá giải Tịch Tà Kiếm Phổ chứ?”
“Tại sao giờ mới cho ta biết tất cả?”
“Sớm không đến muộn không đến, sao cứ phải đến vào lúc ta vừa mới vung đao!”
“Ông trời ơi, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì, tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
“Ta không muốn sống nữa!”
Rất nhiều môn phái thấy Tịch Tà Kiếm Phổ trong tay mình trở nên vô dụng, song vứt đi lại thấy tiếc. Nếu như không luyện thì không đủ thực lực, có thể sẽ bị kẻ thù hủy diệt. Nhưng nếu luyện thì sẽ bị triều đình khắc chế, cuối cùng vẫn bại dưới tay triều đình. Kiểu gì thì cũng phải chết, bực mình quá đi mất!
Thế là cả giang hồ trở nên tĩnh lặng một cách quỷ dị.
Tại Thiếu Lâm Tự.
“A di đà phật!”
Trên mặt lão hòa thượng là vẻ kính phục không thôi: “Đúng là triều đình có khác, nhanh như vậy mà đã nghiên cứu ra cách phá giải Tịch Tà Kiếm Phổ! Giang hồ trở nên im ắng hơn có khả năng cũng bởi vậy, đây cũng coi như là một chuyện tốt!”
Trụ trì thở dài một hơi, đoạn bảo: “Sư đệ, ngươi tưởng triều đình có thể nhanh chóng nghiên cứu ra cách phá giải Tịch Tà Kiếm Phổ thật à?”
“Sư huynh, lời này là sao?”
Lão hòa thượng không hiểu.
“Dẫu có là sư thúc tổ của chúng ta, người sở hữu thực lực hàng Tông Sư hiện giờ cũng khôn thể nghiên cứu ra cách phá giải Tịch Tà Kiếm Phổ, tại sao triều đình lại có cái năng lực ấy? Thế nên mới nói chúng ta trúng kế rồi, trúng kế của triều đình!”
“Sư huynh…”
Lão hòa thượng vẫn không hiểu.
Trụ trì cười khổ: “Sư đệ, để ta nói thế này vậy. Thực ra cuốn Tịch Tà Kiếm Pháp này là do triều đình để lộ ra! Ban đầu bọn họ đã có Tịch Tà Kiếm Phổ nên tất nhiên sẽ có cách phá giải của nó!”
Lão hòa thượng kinh ngạc: “Hả? Sao có thể? Sao triều đình phải làm vậy?”
“Đương nhiên là vì muốn đối phó với Thiên Môn rồi, đồng thời cũng đối phó với cả võ lâm!”
“Sư đệ, ngươi nghe sư huynh phân tích này!”
Trụ trì bắt đầu nói một cách tỉ mỉ: “Ban đầu, môn chủ Thiên Môn chuẩn bị mở võ lâm đại hội để tiến cử minh chủ võ lâm và bị triều đình nghi ngờ, thế nên triều đình mới sắc phong ta làm minh chủ võ lâm, để ta đi đối phó với Thiên Môn!”
Lão hòa thượng gật đầu.
“Tuy nhiên sự việc vẫn chưa kết thúc!”
Trụ trì nắm chặt chuỗi tràng hạt, bước lên phía trước hai bước rồi tiếp tục nói: “Mặc dù bần tăng đã trở thành minh chủ võ lâm, cắt đứt con đường phát triển của Thiên Môn song thực lực của Thiên Môn vẫn không hề giảm sút! Thế nên để đối phó với Thiên Môn, triều đình đã âm thầm giao Tịch Tà Kiếm Phổ tới tay môn chủ Thiên Môn!”
“Môn công pháp này quá thần kì! Mới tu luyện mấy ngàu đã có tiến triển nhanh chóng, môn chủ Thiên Môn như nhặt được vàng, thế nên đã cho đệ tử trong toàn môn phái tu luyện, thực lực nhanh chóng lớn lên!”
“Cứ thế, sự việc hoàn toàn đi theo hướng mà triều đình mong muốn! Triều đình công bố chuyện này ra, để Tịch Tà Kiếm Pháp biến thành một ma công, biến môn chủ Thiên Môn thành tà ma ngoại đạo, kêu gọi người trong thiên hạ cùng nhau trừng phạt hắn ta!”
“Thế nên Thiên Môn bị hủy diệt, môn chủ Thiên Môn không rõ tung tích! Qua chuyện này, giang hồ tổn thất nặng nề, uy hiếp với triều đình cũng giảm đi! Tuy nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc.”
“Các môn phái, các anh hùng hào kiệt có được Tịch Tà Kiếm Phổ xong chắc chắn sẽ không nhịn được mà đi tu luyện! Tu luyện xong thì chém giết lẫn nhau, giang hồ lại loạn lạc lần nữa, thực lực lại giảm mạnh!”
“Khi những người tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ uy hiếp đến triều đình thì lại bị triều đình dùng cách phá giải Tịch Tà Kiếm Phổ “giết”!”
“Đúng là hết cái này lại đến cái nọ!”
Chương 445 Ngươi mà tu luyện thì cách ngày chết không xa nữa đâu
Trụ trì thở dài: “Tới nay, Thiên Môn đã bị hủy diệt, các thế lực trong giang hồ cũng đang dần suy yếu! Chỉ có triều đình là chẳng chịu tổn thất gì từ đầu đến cuối, ngược lại còn tăng thêm quyền thống trị giang hồ!
“Quá là đáng sợ!”
Lão hòa thượng kinh hãi.
Trụ trì lắc đầu: “Đến giờ bần tăng cũng mới phá được kế này của triều đình, nhưng tất cả đều đã muộn! Đúng là tính toán không chút sơ hở, đi bước nào chắc bước đó, triều đình có cao nhân!”
“A di đà phật!”
Lão hòa thượng nhắm mắt.
Thế nhưng từ vẻ mặt có thế nhận thấy trong lòng hắn tra đang không hề bình tĩnh.
“Sư đệ, xem ra về sau chúng ta phải khách sáo với triều đình một chút rồi!”
Trụ trì cười khổ: “Bằng không về sau chúng ta lại bị tính kế lúc nào cũng không hay.”
“A di đà phật, sư huynh nói phải!”
Lão hòa thượng đồng ý.
Tại Kí Bắc, môn chủ Thiên Môn nhanh chóng nhận được tin tức này.
Là một kẻ có dã tâm lớn, hắn ta suy nghĩ một lát là hiểu ngọn ngành sự việc nên tức đến mức gào lên.
“Đúng là đáng chết! Bản tọa lại bị triều đình tính kế cơ đấy!”
“Chỉ dùng một cuốn Tịch Tà Kiếm Phổ thôi mà đã hủy diệt được cả Thiên Môn mà bản tọa nhọc công xây dựng những ba mươi năm!”
“Hại bản tọa phải bước đến đường cùng, bị người ta đuổi giết!”
“Bản tọa không đội trời chung với ngươi!”
Hai mắt hắn ta tràn ngập sát khí, hắn ta chỉ muốn lập tức tới kinh thành để báo thù rửa hận.
Có điều cuối cùng hắn ta vẫn nhẫn nhịn được.
Thực lực của triều đình không hề yếu, một mình hắn ta không đấu lại được, có thể sẽ không thu được lợi gì.
Nhỡ đâu có cả cao thủ Võ Đang với Thiếu Lâm Tự xuất hiện nữa, hoặc là triều đình lại ra thêm chiêu nào nữa thì vô cùng bất lợi cho hắn ta.
“Hiện giờ chưa phải lúc báo thù!”
“Đợi Quỳ Hoa Bảo Điển thành công, ngày Kí Bắc vương khởi binh sẽ là ngày bản tọa báo thù!”
“Món nợ này bản tọa sẽ ghi nhớ!”
Môn chủ Thiên Môn quay trở lại, tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Mà lúc ấy, giang hồ lại được phen tĩnh lặng.
Bên trong kinh thành, Lâm Bắc Phàm vẫn đang chỉ huy mọi người xây dựng thành mới.
Trải qua hơn nửa tháng nỗ lực, thành mới lại xây được thêm hơn ba vạn ngôi nhà, cộng thêm chỗ nhà xi măng đã xây được thì tổng cộng đã giải quyết được vấn đề nhà ở cho gần ba mươi vạn người.
Lúc này, đã một tháng trôi qua kể từ khi thành mới được thi công xây dựng.
Trong thời gian mộ tháng đã có thể giải quyết vấn đề nhà ở cho ba mươi vạn dân, đây đúng là một kì tích.
Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn thấy chậm.
Hồi đầu hắn đã thế thốt rằng trong vòng hai tháng có thể giúp tất cả dân gặp nạn đều có nhà ở, ba tháng sẽ xây xong thành mới. Với hiệu suất bây giờ thì vẫn chưa đạt yêu cầu.
Mọi người càng ngày càng quen thuộc hơn với việc sử dụng xi măng, tốc độ xây nhà cũng càng lúc càng nhanh hơn. Chắc chắn trong vòng hai tháng là tất cả mọi người đều được ở nhà mới.
Trong ba tháng, chắc chắn thành mới sẽ khánh thành!
“Mọi người cố gắng làm việc! Cố gắng trước khi tết đến xây xong thành mới, được ở nhà mới!”
Lâm Bắc Phàm ra sức hét.
“Vâng thưa đại nhân!”
Dân chúng đáp lời, đoạn ra sức làm việc. Lúc bấy giờ, hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng đi tới.
Mạc Như Sương nói nhỏ bên tai Lâm Bắc Phàm: “Công tử, ban nãy chúng ta có nhận được thư từ Kí Bắc vương!”
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, đoạn đi tới một chỗ không người cùng hai người họ.
“Kí Bắc vương lại có nhiệm vụ gì?”
Mạc Như Sương lắc đầu: “Công tử, lần này không có nhiệm vụ! Vương gia nói, nửa năm nay chúng ta đã vất vả nhiều rồi nên tặng cho chúng ta một bộ công pháp, bảo chúng ta tu luyện!”
“Công pháp gì?”
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
“Công tử, đây ạ!”
Mạc Như Sương lấy ra một bộ công pháp chép tay rồi đưa cho Lâm Bắc Phàm.
“Quỳ Hoa Bảo Điển?”
Lâm Bắc Phàm chau mày.
Càng nhìn hắn càng thấy kì lạ, hắn cứ cảm giác hình như mình đã từng trông thấy bộ công pháp này ở đâu đó? Khoan đã, đây chẳng phải Tịch Tà Kiếm Phổ mà hắn viết đó ư?
Mặc dù đã sửa tên nhưng nội dung cốt lõi thì y hệt!
Quách Thiếu Soái đứng bên cạnh chau mày nói: “Công tử, nghe vương gia nói, cuốn Quỳ Hoa Bảo Điển này là một môn võ học thuyệt thế vô cùng quý giá, bất cứ kẻ học võ nào cũng đều có thể tu luyện!”
“Chỉ trong mười ngày là có thể lên Cửu Phẩm! Ba tháng là lên Bát Phẩm! Một năm là có thể đạt tới Thất Phẩm! Nếu như có thiên phú xuất sắc thì chỉ cần hai đến ba năm là có cơ hội khai thông toàn bộ kinh mạch và trở thành cao thủ Tiên Thiên!”
Quách Thiếu Soái càng nói càng hưng phấn như thế đã trông thấy một tương lai tươi đẹp.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại hừ một tiếng: “Nếu ngươi mà luyện thì cách cái chết không còn xa đâu!”
Quách Thiếu Soái kinh ngạc: “Công tử, sao ngươi lại nói như vậy?”
“Bởi vì đây chính là một tà công không khác gì Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm hoàn toàn có thể khẳng định bộ Quỳ Hoa Bảo Điển này chắc chắn được sửa đổi từ Tịch Tà Kiếm Pháp.
Nội dung của nó giống y hệt!
Người bình thường không nhìn ra nhưng hắn là người sáng tác ra Tịch Tà Kiếm Phổ, sao hắn có thể không nhìn ra?
Người sở hữu năng lực cải biên không nhiều, môn chủ Thiên Môn chính là một kẻ trong số đó. Hắn ta thực sự có thể làm ra những chuyện tổn hại đến lợi ích của người khác như vậy.
Hai tháng không có tin tức gì mà hắn ta đã chạy đến chỗ của Kí Bắc vương rồi! Lại còn viết tà môn công pháp và giao cho Kí Bắc vương, chuyện này càng lúc càng thú vị rồi đấy!