Nữ đế nôn nóng hỏi: “Ái khanh, lời ngươi nói là thật sao?"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: “Vi thần lấy tính mạng mình ra đảm bảo, tuyệt đối không nói dối!” Sắc mặt của mọi người đều nặng nề hơn.
Bách quan đều biết Lâm Bắc Phàm có năng lực quan sát tinh tượng, trước đây gặp nạn châu chấu cũng là hắn nhìn thấy thời tiết thay đổi, kêu mọi người không cần chuẩn bị gì cả, thoải mái ứng phó với nạn châu chấu.
Mà nữ đế lại càng hiểu rõ hơn Lâm Bắc Phàm còn sở hữu năng lực khống chế thời tiết, sánh ngang với thần linh.
Hắn nói có thảm họa băng tuyết vậy thật sự sẽ có thảm họa băng tuyết.
Nàng nói một cách hùng hồn: “Các vị ái khanh, trẫm tin thừa tướng tuyệt đối sẽ không ăn nói bừa bãi! Trong buổi nghị quyết ở triều đình trước đây, Lâm ái khanh với kiến thức sâu rộng, mưu tính sâu xa luôn có thể đưa ra kiến nghị hợp lý, chưa từng xảy ra sai sót! Trẫm tin lần này cũng như vậy!"
“Hơn nữa, từ lúc vào đông tới nay, thời tiết quả thật khá khác thường, quả thật chúng ta cũng nên chuẩn bị thêm một chút, phòng ngừa tai họa xảy đến! Bằng không, đợi sự việc xảy ra rồi, chúng ta muốn cửu vãn cũng không kịp!"
“Tuy cần lãng phí rất nhiều nhân lực và vật tư nhưng triều đình chúng ta hoàn toàn gánh vác được!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Bệ hạ thánh minh!"
Bách quan đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều chắp tay cúi người, ngầm thừa nhận cách làm này.
Nữ đế hỏi: “Lâm ái khanh, cụ thể phải làm thế nào?"
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Sự việc không thể chậm trễ, bây giờ bắt đầu hành động ngay! Lập tức vận chuyển xi măng đến các quan phủ cho xây thêm nơi lánh nạn, tiếp nhận nạn dân, tập trung cung cấp thiết bị sưởi ấm để vượt qua mùa đông khắc nghiệt! Bằng không, đợi thảm họa băng tuyết tới rồi, sông hồ đóng băng, đường xá khó đi, sẽ không kịp mất.
Nữ đế lớn tiếng nói: “Được! Chuyện này giao toàn quyền cho thừa tướng phụ trách, những người khác toàn lực phối hợp! Nếu ai dám kéo chân trẫm, tổn hại đến tính mạng của người dân, lười biếng tiêu cực, vậy cứ chém không tha!"
Trong lòng bách quan run lên: “Rõ, thưa bệ hạ!"
Tiếp sau đó, dưới sự lãnh đạo của Lâm Bắc Phàm, các quan nhanh chóng điều động nhân lực. Xưởng xi măng lấy hết toàn bộ hàng tồn ra, thông qua đường sông bốn phương thông suốt, nhanh chóng vận chuyển tới các địa khu, thành phố lớn, còn có một ít than đá, củi, áo bông vải bông... cũng đang được vận chuyển tới các nơi.
Sau khi các quan phủ lớn nhận được ý chỉ của hoàng triều, lập tức chọn nơi chắn gió ngăn nước, xây chỗ lánh nạn.
Hoạt động lớn đột ngột này của triều đình cũng khiến dân chúng hoang mang.
“Triều đình tính làm gì vậy?"
“Căn cứ theo lời trên bảng cáo thị của triều đình thì vì mùa đông này khá lạnh giá, khắc nghiệt, cực có khả năng sẽ gặp thảm họa băng tuyết mấy chục năm mới gặp một lần cho nên đang xây chỗ lánh nạn sớm!"
“Vượt qua mùa đông còn cần chỗ lánh nạn sao, có nghiêm trọng như vậy không? Năm ngoái không phải cũng trải qua như vậy hay sao?"
“Lần này thì khác, lần này có khả năng sẽ gặp phải thảm họa băng tuyết, cho nên triều đình phòng ngừa tai họa, cho xây chỗ lánh nạn, tập trung thiết bị sưởi ấm để mọi người vượt qua mùa đông!"
“Ta cảm thấy không cần thiết, triều đình quá mức cẩn thận rồi!"
Rất nhiều dân chúng đều không cho là đúng.
Bọn họ cho rằng triều đình quá thận trọng, chuyện bé xé ra to, hoàn toàn không cần thiết phải thế!
Năm ngoái không phải bọn họ cũng trải qua như vậy hay sao?
Mùa đông năm nào cũng rất lạnh, mọi người đều cóng hết cả người nhưng cũng không cần xây chỗ lánh nạn!
Ở đây chỉ có thể nói, cái nhìn của dân chúng quá mức nông cạn.
Vì một đời của bọn họ chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, thảm qua băng tuyết đã trải qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí còn chưa từng trải qua, không giống với ghi chép khá chi tiết ở chỗ triều đình, biết được tính nghiêm trọng của sự việc.
Loại tình huống này cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của các nước khác.
Tuy rằng thể hiện ra được tính nghiêm trọng nhất định nhưng cũng không để ý bao nhiêu.
Vì trước mắt cũng không có chứng cứ cụ thể cho thấy thảm họa băng tuyết sẽ tới.
Cho dù có thảm họa băng tuyết thật thì bọn họ đều có cách ứng phó nhất định, hoàn toàn không cần thiết phải xây chỗ lánh nạn cho hao tài tốn của.
“Đại Võ chỉ đơn giản là nhàn rỗi sinh nông nổi thôi, không cần để ý đến!"
“Đúng đó! Có tiền thì đi làm việc khác không tốt hay sao? Cứ đòi làm mấy chuyện vô dụng như vậy!"
“Chúng ta cứ đợi xem trò cười của bọn chúng đi, ha ha!"
Mặc kệ bên ngoài thấy thế nào, Lâm Bắc Phàm vẫn vô cùng nghiêm túc và chu đáo, coi nó trở thành chuyện lớn số một của mùa đông năm nay.
Còn hiệu lệnh cho binh mã các nơi phối hợp với quan viên đại phương hành động, cùng vượt qua thảm họa băng tuyết.
Trước mặt hắn có tin tức từ các nơi gửi về.
Hoa Châu phủ đã xây dựng mười tám căn nhà lánh nạn, có thể chứa được chín trăm người, lợi dụng các căn nhà bỏ hoang sửa thành chỗ lánh nạn có hai mươi hai căn, có thể chứa được một nghìn hai trăm người, tổng cổng có thể chứa được hai nghìn một trăm người.
Bàn Châu phủ đã xây dựng mười hai căn nhà lánh nạn có thể chứa được sáu trăm người, lợi dụng các căn nhà bỏ hoang sửa thành chỗ lánh nạn có mười hai căn, có thể chứa được bảy trăm người, tổng cổng có thể chứa được một nghìn ba trăm người.
Hồ Châu phủ đã xây dựng hai mươi căn nhà lánh nạn có thể chứa được một nghìn người, lợi dụng các căn nhà bỏ hoang sửa thành chỗ lánh nạn có sáu căn, có thể chứa được ba trăm người, tổng cổng có thể chứa được một nghìn ba trăm người.
Các địa khu đều tranh thủ xây dựng.
Chương 762 Ngươi là đồ lưu manh
Lúc này, Lý Sư Sư và Mạc Như Sương bưng một cốc trà sâm đi vào trong.
“Tướng công, đêm khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi!"
“Đúng đó, sau khi uống hết cốc trà sâm này cũng nên đi ngủ đi, đừng để mệt mỏi quá làm hại cơ thể mình, triều đình không thể không có ngươi!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Bây giờ không có bao nhiêu thời gian! Thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần sắp tới rồi, ta chỉ hy vọng trước khi thảm họa tới có thể xây đủ chỗ lánh nạn cho người dân cùng vượt qua thiên tai này!"
"Tướng công, thảm họa băng tuyết lần này thật sẽ khủng khiếp như vậy sao?” Lý Sư Sư lo lắng hỏi. “Nghiêm trọng hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều!"
Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm hơi sầu lo: “Thảm họa băng tuyết lần này sẽ cuốn sạch cả thiên hạ, nếu không vượt qua được thì phen này có khả năng sẽ dẫn đến hơn trăm vạn người chết cóng, vô số gia đình sẽ vì thế mà diệt vong!"
"Hả? Nghiêm trọng như vậy sao?” Hai nữ nhân kinh hãi.
“Cho nên ta mới kêu các khu vực xây chỗ lánh nạn, tập trung cung cấp thiết bị sưởi ấm, như vậy mới có thể giảm thiểu rất nhiều thương vong! Bằng không, không vượt qua được mùa đông này, Đại Võ sẽ vì nó mà suy giảm quốc lực, dao động khó yên!"
“Vậy bây giờ tình hình xây dựng thế nào rồi?” Mạc Như Sương hỏi.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn tài liệu: “Căn cứ theo báo cáo của các địa phương, trước mắt chỗ lánh nạn đã xây và sửa có thể chứa được ba trăm vặn người, nhưng còn lâu mới đủ!"
“Tướng công, vất vả cho ngươi rồi!"
“Thân không ở chức vị này sẽ không nghĩ đến việc ở vị trí đó! Nếu ta đã có cơ hội làm thì phải toàn lực mà làm!"
Sau đó, hắn uống vài hớp trà sâm, dự định chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ đặt lên thái dương của hắn, mát xa một cách vụng về.
Lâm Bắc Phàm mở mắt ra: “Tiểu quận chúa, ngươi lại không về nhà à?"
“Về nhà cái gì?"
Tiểu quận chúa nói một cách hùng hồn: “Ta đã nói rồi, ngươi là người của bản cung, đây là nhà của ngươi hiển nhiên cũng là nhà của ta rồi!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng cạn lời, từ sau cái hôm đó, tiểu quận chúa vô cùng chủ động, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản ứng.
Hóa ra tiểu quận chúa đơn thuần đáng yêu như thế, bây giờ cũng đã học xấu rồi!
“Ta vừa mới học tay nghề mát xa đấy, thế nào, thoải mái không?” Tiểu quận chúa kích động.
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Vô cùng thoải mái, tiểu quận chúa có lòng rồi!"
Tiểu quận chúa vô cùng đắc ý: “Đương nhiên, ta đặc biệt học với Ngọc Nhi tỷ tỷ đó! Nàng ấy nói ta đã học được sáu phần chân truyền của nàng! Lâm Bắc Phàm, sau đây ta sắp đổi một động tác khác, ngươi nhắm mắt từ từ hưởng thụ đi!"
“Ừm! Vất vả cho tiểu quận chúa rồi!” Lâm Bắc Phàm nghe lời nhắm mắt lại.
“Không sao, cũng không vất vả tí nào!"
Trong đôi mắt to đáng yêu của tiểu quận chúa tràn đầy vẻ giảo hoạt, nhìn bộ dáng nhắm mắt không phản kháng của Lâm Bắc Phàm mà cười đắc ý, sau đó ôm đầu hắn, sáp gương mặt nhỏ lại.
Sau vài phút, tiểu quận chúa chuồn mất với gương mặt đỏ bừng.
“Lâm Bắc Phàm, sắc trời đã muộn, ta về phòng nghỉ ngơi đây, ngày mai lại tới gặp ngươi sau! Hi hi..."
Lâm Bắc Phàm phát ra tiếng kêu như đứt từng khúc ruột: “Ngươi là đồ lưu manh! Đừng chạy!"
Cùng với thời gian trôi qua từng ngày, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Lúc này, một luồng không khí cực lạnh lớn mạnh từ phương Bắc thổi ào ào tới, trong một đêm mà mặt đất như trải qua cuộc bể dâu, tất cả đều biến thành màu trắng xóa...
Gió lạnh thổi vù vù, tuyết lớn bay tán loạn, trời giá rét đất đóng băng.
“Lạnh! Thật sự quá lạnh!"
“Chỉ trong một đêm mà đổ tuyết lớn quá, còn có gió Bắc thổi tới nữa!"
“Cảm giác còn lạnh hơn năm ngoái rất nhiều!"
“Đúng vậy, lạnh cóng lại như con khỉ ấy, cũng may ta đã chuẩn bị đủ than củi giữ ấm!"
“Nhà ta có người già không chịu được, mong là mùa đông này mau qua nhanh đi!"
“Ai nói không phải chứ, mùa đông dày vò người nhất! Ông cụ hàng xóm nhà ta năm ngoái đã đi như vậy đấy!"
Bởi vì thời tiết thật sự quá lạnh, mặt đất bị tuyết che phủ dẫn đến đi đường bất tiện, cho nên dân chúng rất ít khi ra ngoài.
Cho dù có chuyện nhất định phải ra ngoài làm thì làm xong việc cũng lập tức về nhà giữ ấm, nơi khác không nói nhưng trên đường phố ở kinh thành, bây giờ cũng bị tuyết phủ một tầng rất dày.
Vốn có kinh tế vỉa hè náo nhiệt, mọi người đều thích dạo phố nhưng bây giờ thật sự lạnh quá, đều không chui ra khỏi cửa lớn, hàng quán cũng không mở nữa, kinh tế suy thoái rất nhiều.
Trên đường, người đi đường mặc áo bông rất dày, bước chân vội vã, đều không muốn nán lại lâu.
Dưới tình huống như vậy, các quan trong triều đều chịu ảnh hưởng.
Phần lớn quan viên trong triều tuổi tác đều đã lớn, cơ thể khá suy yếu, kết quả buổi sáng còn phải đội giá rét vào tảo triều, tảo triều xong còn phải về các bộ phận, các ti làm việc, hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Cho nên nữ đế khoan dung, tạm thời hủy bỏ tảo triều.
Các quan có chuyện gì quan trọng không cần tới diện thánh, chỉ cần trình tấu chương lên là được.
Nhưng Lâm Bắc Phàm bị điểm danh, ngày nào cũng buộc phải vào cung xử lý quốc sự.
Chương 763 Tuyết rơi rồi
“Bệ hạ, tại sao các quan viên khác không cần diện thánh, duy chỉ có mình thần nhất định phải tới? Ngươi không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh được, thật ra thần cũng rất vất vả!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mong chờ. Nữ đế mỉm cười đáp: “Ái khanh, các quan đều vì tuổi tác lớn rồi, cơ thể yếu ớt, không chịu được cái lạnh! Nhưng ngươi còn trẻ tuổi, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì, cho nên chỉ đành vất vả cho ngươi rồi!"
“Bệ hạ thánh minh!” Các quan đồng thanh nói.
Đúng lúc này, sắc mặt của Lâm Bắc Phàm trắng bệch, cơ thể hơi lảo đảo, nói với vẻ vô cùng suy yếu: “Bệ hạ, ngươi đừng thấy vị thần trẻ tuổi nhưng vị thần già trái non hột, vô cùng yếu ớt..."
Nữ đế quan tâm hỏi: “Ái khanh, ngươi làm sao thế?"
Lâm Bắc Phàm họ khan vài tiếng: “Có khả năng là gần đây thời tiết thay đổi quá nhanh, bất cẩn nhiễm phong hànrồi! Cho nên vị thần cũng không thể vào diện thánh mỗi ngày được, bằng không một đường chịu lạnh bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn, sẽ chậm trễ quốc sự, mong bệ hạ lượng thứ!"
“Ồ! Vậy phải làm sao mà được?"
Nữ đế vô cùng lo lắng nói: “Như vậy đi, ái khanh, ngươi tạm thời vào ở trong hoàng cung đi, không cần trở về! Trong hoàng cung có ngự y có thể giúp ngươi khám bệnh! Ngươi có thể vừa ở trong hoàng cung dưỡng bệnh vừa xử lý quốc gia chính sự, như vậy không cần đi đi về về cho vất vả nữa!"
Lâm Bắc Phàm sững sờ, ta chỉ muốn nghỉ làm thôi, kết quả ngươi lại kéo ta vào trong hoàng cung ở, hai mươi tư tiếng đợi mệnh à!
Dương Bạch Lao cũng không bóc lột người nhiều như ngươi!
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm lập tức trở nên hồng hào, nói một cách vô cùng hùng hổ: “Bệ hạ, không cần đâu ạ! Vi thần cảm thấy bây giờ mình đã khỏe hơn rất nhiều rồi, cơ thể vô cùng khỏe khoắn, không cần vào hoàng cung ở đâu!"
Nữ đế nói với vẻ lo lắng: “Ái khanh, thật sự không có vấn đề gì sao? Ngươi nhìn sắc mặt vừa rồi của ngươi tái nhợt như tờ giấy ấy..."
“Bệ hạ, vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ! Sau khi có được sự quan tâm của bệ hạ, vi thần dường như được trời quan tâm, chỉ cảm thấy khỏe mạnh tràn đầy sức sống, tinh thần phấn khởi, cơ thể rất tốt!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
Nữ đế tiếp tục lo lắng: “Ái khanh, thật sao? Tuyệt đối đừng chịu đựng, bằng không trẫm sẽ lo lắng!"
“Bệ hạ, tuyệt đối không có vấn đề, ngươi cứ yên tâm là được!” Lâm Bắc Phàm lại bảo.
“Được, trẫm yên tâm rồi!” Nữ đế gật đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười đắc ý.
Ngày tháng sau đó tiếp tục là trời giá rét căm căm, tuyết bay tán loạn, Lâm Bắc Phàm tính toán, trời này khoảng âm mười độ.
Đây là còn ở kinh thành, bởi vì hắn đang khống chế thời tiết cho nên mới không rét đậm rét hại đến vậy. Nếu đổi lại là nơi khác, nhiệt độ sẽ còn giảm vài độ nữa.
Âm mười mấy độ, đối với người hiện đại mà nói cũng là một sự khiêu chiến không nhỏ.
Chỉ là người hiện đại có hệ thống sưởi hơi, có các loại thiết bị giữ ấm, còn có áo bông quần bông rất dày, cộng thêm còn có căn nhà không lọt gió không dột mưa, cho nên đều chống đỡ qua được.
Nhưng đối với người cổ đại mà nói thì không được.
Phải biết rằng ở cổ đại, củi, than đá, áo bông chăn bông... đều được tính là tài nguyên quan trọng.
Chỉ một vài gia đình khá giàu có mới có thể mua sắm được chúng.
Mà vấn đề nhà ở, đại đa số người đều sống trong nhà tranh vách đất, mùa hạ dột nước, mùa đông lọt gió, có thể khiến người chết cóng.
Mà có người ngay cả nhà còn chẳng có.
Cho nên mùa đông này khá khó vượt qua.
“Mùa đông này lạnh quá, không tài nào chịu nổi!"
“Củi than cũng vô dụng cả, chân toàn vết loét thôi đây này!"
“Ta đã mặc hết toàn bộ quần áo trong nhà rồi mà vẫn không chịu được lạnh!"
“Nhà ta là nhà gỗ, hoàn toàn không chắn được gió, gió cứ thổi vù vù vào trong thôi, lạnh chết đi được!"
"Ông trời thật dày vò người!"
“Nhất định phải tìm được chỗ ấm áp, bằng không thật sự không vượt qua được mùa đông này mất!"
Đúng lúc này, mọi người đều nghĩ tới chỗ lánh nạn mà quan phủ xây, vì thế nháo nhào đổ xô đến đó. Chỗ lánh nạn có vài quan sai canh chừng.
“Quan lão gia, chúng tôi có thể vào trong sưởi ấm được không?” Mọi người đều nhìn với vẻ chờ mong.
Quan sai vung bàn tay to, cười to đáp: “Đương nhiên được rồi! Chúng ta xây chỗ lánh nạn là để các vị sưởi ấm qua mùa đông mà!"
“Hay quá! Có thể vào sưởi ấm rồi, tốt quá rồi!"
“Mùa đông không lạnh rồi!"
“Trời đông này có chỗ ở rồi!"
Mọi người hoan hô nhảy nhót.
“Mất tiền không?” Lại có người hỏi với vẻ chờ mong.
Quan sai cười bảo: “Không mất tiền, đây là phúc lợi của triều đình dành cho mọi người! Chẳng qua sau khi vào trong phải tuân thủ quy tắc, không được làm loạn! Bằng không, chúng ta chỉ có thể đuổi các ngươi ra ngoài!"
“Không dám không dám..."
Mọi người vội lắc đầu.
Sau đó, đám người vui vẻ tràn vào trong, phát hiện ra chỗ lánh nạn khá rộng rãi, có thể chứa được rất nhiều người.
Ở chính giữa nơi lánh nạn có một lò than rất to, cúi đang cháy tanh tách ở bên trong.
Có than củi vì thế mà chỗ lánh nạn ấm hơn rất nhiều, so với bên ngoài lạnh giá thì đúng là một trời một vực. Mọi người lại vui vẻ hơn.
“Ở đây thật sự ấm quá, thoải mái thật!"
“Đúng đó, còn ấm hơn cả nhà ta, có thể từ từ trải qua mùa đông ở đây rồi!"
“Căn nhà này được xây bằng xi măng, vừa to vừa chắc chắn, không lọt gió, còn có than củi, mùa đông này ta sẽ sống ở đây!"
“Sớm biết thế ta đã tới từ lâu rồi!"
Chương 764 Quá dài
Mọi người dựa theo trật tự, chia rõ ranh giới.
Một người có thể nhận được một khu vực khoảng một cái giường, nếu là một gia đình thì có thể gộp chung lại, giành được nhiều diện tích hơn.
Một nơi lánh nạn đại khái có thể chứa được bốn mươi người...
Tuy rằng hơi chật nhưng bây giờ mọi người đều đang qua đông, đều là tới đây lánh nạn, không cần chú trọng quá nhiều làm gì.
Về phương diện ăn uống, ở đây có than củi, có thể tự mình nấu nướng, ăn lương thực mà mình mang tới.
Nếu không chú trọng thì có thể ăn cơm tập thể mà triều đình cung cấp.
Tuy rằng vị chẳng ra làm sao, lượng cũng không nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngươi chết đói.
Về phương diện vệ sinh cũng có phía quan phủ sắp xếp.
Đây đã là giới hạn lớn nhất mà triều đình có thể làm được rồi.
Cũng là nhờ Lâm Bắc Phàm lo trước tính sau, bằng không không làm ra được nhiều sự sắp xếp như thế.
Tiếp đó, càng ngày càng có nhiều người dân không thể chịu nổi thời tiết cực đoan bên ngoài nữa, nghe danh mà tới đây, số người vào ở chỗ lánh nạn càng lúc càng nhiều, gần như mỗi một nơi lánh nạn đều chật kín người.
Còn có một vài sức lao động quan trọng giống như trâu, ngựa, lừa... cũng vào nơi lánh nạn ở.
Sử dụng sức mạnh của toàn quốc, cùng nhau trải qua thảm họa băng tuyết!
Dưới sự so sánh, những quốc gia khác cũng không sống tốt được đến vậy.
Bọn họ hoàn toàn không có cách nào lường trước được tính nghiêm trọng của thảm họa băng tuyết lần này cho nên chuẩn bị không đủ, sau khi chống đỡ vài ngày thật sự không thể chịu được nữa, cho dù là dân chúng hay là gia súc đều bắt đầu chết rét.
Triều đình các nước đều ngây người.
“Mùa đông này lại lạnh như vậy à!"
“Dân chúng đã bắt đầu chết rét rồi!"
“Phải làm sao bây giờ? Lẽ nào phải xây chỗ lánh nạn như bên Đại Võ sao?"
“Bây giờ xây chỗ lánh nạn nào còn kịp nữa? Ta không tin loại thời tiết cực đoan này sẽ kéo dài, chịu đựng vài ngày sẽ qua thôi!"
“Mùa đông năm nào chẳng có người chết rét, một vài dân chúng chết cũng rất bình thường!"
“Cố chịu đựng cũng sẽ qua thôi!"
Mọi người cố gắng chịu đựng như cũ, tuyệt đối không cúi đầu.
Trong Ngự Thư phòng của Đại Võ.
Lâm Bắc Phàm báo cáo tình hình với nữ đế: “Bệ hạ, bởi vì thời tiết lạnh giá kéo dài, dân chúng toàn quốc trải qua mùa đông khó khăn, cho nên chỗ lánh nạn mà chúng ta xây dựng đã khởi động, trước mắt đã có khoảng một trăm sáu mươi vạn người vào chỗ lánh nạn ở! Củi than, lương thực... các phương diện cung cấp đều khá đầy đủ, số người thương vong giảm nhiều!"
Nữ đế vô cùng mừng rỡ: “Làm tốt lắm! Ái khanh, vất vả cho ngươi tồi! Nếu không phải ngươi thấy trước được thảm họa băng tuyết này sẽ tới, chuẩn bị sẵn sàng từ trước thì bằng không, cũng không biết đã có bao nhiêu dân chúng vì thế mà chết rồi! Nhìn các quốc gia khác mà xem, bởi vì không chuẩn bị sẵn sàng trước mà bây giờ dân chúng và gia súc đều đã bắt đầu chết rất nhiều!"
“Bệ hạ, vi thần chỉ hết mình vì bổn phận!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.
“Ái khanh, theo ngươi thấy thì vụ thảm họa băng tuyết lần này sẽ kéo dài bao lâu?” Nữ đế lo lắng vô cùng hỏi.
Lâm Bắc Phàm dựng hai ngón tay lên với vẻ mặt nặng nề: “Ít nhất là hai tháng!"
Sắc mặt của nữ đế nặng nề hẳn đi.
Hai tháng!
Quá dài!
Nhìn những quốc gia khác mới qua có vài ngày mà đã có không ít người chết rồi!
Nếu đợt thảm họa băng tuyết này kéo dài hai tháng, khó mà tưởng tượng ra được sẽ thế nào, chỉ sợ đây sẽ là một bi kịch nhân gian mất!
Đại Võ bọn họ có khả năng sẽ vì thế mà quốc lực suy giảm, dao động không yên! Những quốc gia khác thì bọn họ không quản được, bọn họ chỉ có thể lo cho quốc gia của mình!
Nữ đế nghiêm túc dặn dò: “Ái khanh, ngươi tiếp tục quản lý chuyện này, thiếu gì thì bù cái đó, triều đình sẽ ủng hộ ngươi hết mình, nhất định phải cố hết khả năng bảo vệ dân chúng, để mọi người bình yên vượt qua thảm họa này!"
“Vi thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
Tiếp sau đó, hắn tiếp tục tâm trung tài nguyên của triều đình chi viện cho các nơi lánh nạn, cố hết khả năng giữ được nhiều người sống sót nhất. Ngoài ra còn tăng mạnh giám sát, nếu như ai tham nhũng, làm chậm trễ việc cứu tế sẽ chém không tha...
Ở Đại Võ, nhờ sự chuẩn bị từ trước của Lâm Bắc Phàm mà mọi người đều có thể vượt qua thiên tai một cách an toàn.
Thế nhưng những nước khác thì không được như thế.
Bọn họ nghĩ một cách ngây thơ rằng kiểu thời tiết cực đoan như thế này chỉ diễn ra vài ngày rồi thôi! Dựa theo kinh nghiệm ngày xưa thì cũng đúng là như vậy.
Song đã mười ngày trôi qua mà trời vẫn rét căm căm, gió lạnh điên cuồng gào rít, tuyết rơi liên tục, tình hình không có chút chuyển biến tốt đẹp nào cả.
Số lượng người và gia súc chết cóng đang tăng dần. Ấy thế mà bọn họ vẫn đang tự an ủi mình rằng: “Sắp kết thúc rồi, đã mười ngày trôi qua rồi!"
“Dựa theo kinh nghiệm của năm ngoái thì thời tiết lạnh giá khắc nghiệt như thế này đã được tính là khá lâu rồi, sắp kết thúc rồi đây!"
“Hai hôm nữa thôi là thời tiết sẽ tốt lên thôi!"
“Ông trời phù hộ chúng ta, ta đốt hương cho ngươi rồi đấy!"
Cứ thế, năm ngày nữa trôi qua song thời tiết vẫn vô cùng giá lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cả trước đó. Số lượng người và gia súc chết cóng không ngừng tăng lên.
“Đã nửa tháng rồi, sao vẫn chưa kết thúc vậy?"
“Thời tiết kiểu này có hơi bất bình thường, mười mấy năm nay hiếm gặp vô cùng!"
“Có điều chắc sẽ kết thúc nhanh thôi!"
“Cố gắng chịu đựng thêm hai ngày nữa, chắc là sắp kết thúc rồi đấy!"
“Kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa!"
Bọn họ cứ suy nghĩ như vậy và tiếp tục chờ đợi.
Chương 765 Nằm mơ giữa ban ngày
Năm ngày nữa trôi qua, thời tiết không hề có một chút chuyển biến tốt đẹp nào. Trên trời, mây đen vẫn dày đặc, tuyết vẫn rơi, gió rét vẫn thổi, khắp mặt đất đều bị bao phủ bởi tuyết trắng, trừ màu trắng ra thì không còn màu sắc gì khác nữa.
Có một vài ngôi làng và một vài thị trấn nhỏ gần như đã bị tuyết nhấn chìm. Số lượng người chết lại càng tăng thêm, hơn nữa bọn họ toàn chết trong im lặng.
Những người thuộc tầng lớp lãnh đạo của đất nước thấy hơi sụp đổ.
“Đã hai mươi ngày rồi sao kiểu thời tiết này vẫn chưa kết thúc vậy?"
"Cái thời tiết quỷ quái này! Còn không chịu kết thúc là mọi người sẽ chết hết đấy!"
“Thời tiết giá lạnh kéo dài liên tục, đây chắc chắn là đợt thiên tai hiếm có nhất trong vòng ba mươi năm nay!"
“Đúng là đáng chết mà, hồi đầu chúng ta sơ suất, không chuẩn bị tốt!"
Có một vài quốc gia đã không thể cầm cự được nữa, bắt đầu tiến hành cứu nạn.
Tuy nhiên hiện giờ cứu nạn đâu có dễ đến thế? Sông ngòi đều biến thành sông băng, hoàn toàn không thể di chuyển bằng thuyền. Đường bộ thì bị tuyết bao phủ, lớp tuyết dày khoảng hơn một mét, người đi bộ còn cực kì khó khăn chứ huống chi còn phải vận chuyển thêm vật tư cứu nạn.
Tuyết lớn đã khiến tất cả các thành phố bị ngưng trệ.
Thậm chí còn chia cắt các thôn trang, các gia đình cũng bị chia cắt. Mọi người đơn độc không ai giúp đỡ, chỉ có thể cố gắng cầm cự.
Ai chịu được thì sống, ai không chịu được thì chết chứ chẳng có lựa chọn thứ ba. Và đương nhiên, có một số quốc gia lựa chọn tiếp tục chống đỡ.
“Ta không tin là cái thời tiết cực đoan này còn kéo dài lâu hơn nữa!"
“Sắp kết thúc rồi, nhất định nó sẽ kết thúc nhanh thôi!"
“Cứ đợi thêm vài hôm nữa!"
Cứ thế, lại năm ngày nữa trôi qua, thời tiết vẫn không tốt lên.
Thời tiết rét lạnh cực đoan đã âm thầm cướp đi rất nhiều người, rất nhiều ngôi làng, thị trấn đều trở nên hoang tàn, không còn tin tức gì nữa.
Thậm chí ở trong các thành phố, nhiều người dân cũng không thể chịu đựng nổi và đã chết cóng ngay tại nhà. Nhóm người tử vong nhanh nhất chính là người già, tiếp đó chính là trẻ em, rất nhiều gia đình đã sụp đổ. Những người không muốn chết thì điên cuồng lao tới nhà những người dân khác, bọn họ bất chấp cướp lấy vật tư để sưởi ấm.
“Đây là chăn bông của nhà ta, không được cướp!"
Tên côn đồ rút đao ra, mặt mày dữ tợn nói: “Ông đây sắp chết cóng rồi, hơi đâu mà quan tâm xem có phải của nhà ngươi hay không? Mau lấy chăn bông, than củi và lương thực giao ra đây!"
"Giao cho ngươi thì cả nhà ta sẽ bị chết cóng! Cầu xin ngươi đừng như vậy, cầu xin ngươi đấy!"
Ánh mắt tên côn đồ đầy vẻ hung dữ: “Một là ngươi chết cóng, hai là ngươi bị ta đâm chết, ngươi tự chọn đi"
Trật tự loạn hết cả lên, thảm kịch nhân gian đang nhanh chóng xuất hiện.
Chẳng quốc gia nào có thể chịu nổi.
“Đây chắc chắn là một thiên tai hiếm có trong vòng năm mươi năm nay!"
“Loạn cả rồi, tất cả đều loạn rồi!"
“Biết trước thì đã học Đại Võ xây dựng khu tránh nạn rồi! Hiện giờ xây còn kịp không?"
“Ngươi đang nằm mơ giấc mộng Xuân Thu gì đấy?"
Mặc dù hiện giờ việc cứu nạn đã muộn song bọn họ vẫn bắt buộc phải tiến hành, dẫu có phải trả một cái giá đắt gấp bội!
Bằng không mọi người đều sẽ mất mạng, như vậy thì đất nước còn duy trì thế nào được nữa?
Nghĩ đến những hành động trước đó của Đại Võ, mọi người bèn tỉnh ngộ! Người ta đâu có ngốc, rõ ràng là người ta rất thông minh, nhìn xa trông rộng!
Khi ấy bọn họ còn cười nhạo Đại Võ, kết quả tình cảnh hiện giờ đã cho bọn họ một cái bạt tai! Trong lòng bọn họ không khỏi thấy hối hận, biết trước thì khi ấy bọn họ đã xây dựng khu tránh nạn, chuẩn bị than củi, vật tư giúp giữ ấm, huy động sức mạnh quốc gia để cứu nạn như Đại Võ rồi.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tình hình của các quốc gia nhanh chóng được truyền tới tai Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm vô cùng không vui: “Hiện giờ mới bắt đầu hành động thì đã muộn rồi! Bắt chước thôi cũng không biết bắt chước, phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình! Chỉ khổ cho người dân của bọn họ! Lúc đất nước hưng thịnh bách tính khổ, lúc đất nước suy tàn bách tính cũng khổ!"
Hắn không khỏi thở dài một hơi.
Bất kể là triều đại nào thì người khổ nhất vẫn là dân chúng. Lúc triều đại phát triển dân vẫn phải chịu khổ! Khi triều đại suy tàn, khi thiên tai ập đến, dân lại càng khổ hơn! Họ là những người không thể thoát khỏi khổ được!
Hiện giờ điều duy nhất là hắn có thể làm chính là quản lý tốt những chuyện trong nước mình, còn những quốc gia khác thì chỉ có thể xem mệnh trời thôi.
Điều khiến hắn được an ủi chính là do Đại Võ đã xây dựng khu tránh nạn, giúp đỡ dân gặp nạn, tập trung cung cấp chỗ sưởi ấm cho họ nên số lượng người tử vong không đáng là bao và có thể duy trì ở mức khá thấp, các thành thị đều trật tự và ổn định.