“Loại tà công này đã rơi vào tay Lãnh Nhược Thiện, môn chủ Thiên Môn!”
“Vì để thực hiện dã tâm của mình, hắn ta nhẫn tâm điên cuồng bắt đệ tử toàn môn phái của mình tu luyện loại tà công này! Cũng may mà chuyện này bị bại lộ, bị các môn phái lớn trong giang hồ bao vây diệt trừ, Thiên Môn tan vỡ, Lãnh Nhược Thiện chạy trốn, giang hồ tổn thất thương vong trầm trọng!”
“Nhưng sau này loại tà công đó đã rơi vào tay các môn phái! Để trở nên mạnh hơn, mọi người cũng bắt đầu tu luyện nó, giết chóc lẫn nhau, giang hồ lại hứng chịu một đợt tàn sát nữa!”
“Loại tà công này đã gây ra hai tai vạ lớn cho giang hồ chỉ trong một thời gian ngắn!”
“Tịch Tà Kiếm Phổ hoàn toàn có thể coi là tà công số một trong võ lâm!”
Lúc này, có một người trong giang hồ đứng ra, không hiểu hỏi: “Những chuyện này chúng ta đều biết, hiện giờ binh lính hai bên đang giao chiến, ngươi nói mấy chuyện này làm gì?”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Sở dĩ phải nhắc đến chuyện này là bởi loại tà công này đã thay hình đổi dạng và xuất hiện trở lại rồi!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Tịch Tà Kiếm Phổ… trở lại rồi ư?”
“Không biết Tịch Tà Kiếm Phổ có nhiều tác hại sao, lúc này ai còn dám tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ nữa? Không muốn sống nữa hay gì?”
“Không sợ giang hồ võ lâm đồng đạo tấn công sao?”
“Ai lại đi luyện Tịch Tà Kiếm Phổ vậy?”
Ký Bắc vương chấn kinh, hắn ta lớn giọng nói: “Lâm Bắc Phàm, chú ý lời nói của ngươi, đừng có mà ăn nói lung tung!” Trong giọng nói của hắn ta chứa hàm ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm ngó lơ hoàn toàn, dưới sự mong chờ của mọi người, hắn khẽ cười rồi nói tiếp: “Tịch Tà Kiếm Phổ hiện tại đã không còn gọi là Tịch Tà Kiếm Phổ nữa rồi, nó được được đổi tên thành…Quỳ Hoa Bảo Điển!”
Đại quân võ giả của Ký Bắc vương đồng loạt mất khống chế, bọn họ kích động kêu gào lên.
“Không thể nào! Sao Quỳ Hoa Bảo Điển chúng ta tu luyện lại là Tịch Tà Kiếm Phổ?”
“Loại công pháp này không cần tự thiến cơ mà, tốc độ tu luyện cũng không nhanh bằng, làm gì có liên quan đến Tịch Tà Kiếm Phổ!”
“Ta có cả hai loại công pháp này, cách thức tu luyện hoàn toàn khác nhau!”
“Ta đã tu luyện được gần một năm rồi, không có một chút vấn đề nào!”
“Vương gia anh minh thần võ, sẽ không hãm hại chúng ta đâu! Chắc chắn là ngươi ăn nói vớ vẩn, vu oan giá họa!”
“Lòng dạ của hắn hiểm độc quá, chúng ta đừng nghe hắn nói!”
Lúc này, mọi người đều nhận ra đại quân võ giả của Ký Bắc vương ai cũng tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
Còn theo Lâm Bắc Phàm, Quỳ Hoa Bảo Điểm lại chính là Tịch Tà Kiếm Phổ.
Ký Bắc vương vội vàng an ủi mọi người: “Mọi người đừng nghe Lâm Bắc Phàm nói linh tinh! Quỳ Hoa Bảo Điển mà bản vương giao cho các ngươi là thần công chân chính, không hề liên quan đến Tịch Tà Kiếm Phổ! Bản vương coi mọi người như huynh đệ, sao có thể hãm hại mọi người chứ?”
Được Ký Bắc vương an ủi, mọi người dần dần lấy lại được bình tĩnh.
“Có phải Tịch Tà Kiếm Phổ hay không, cứ nghe bản quan nói rõ rồi biết!”
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Có phải Quỳ Hoa Bảo Điển có thể khiến các ngươi trở thành Cửu phẩm trong một tháng, Bát phẩm trong ba tháng, một năm có thể lên Thất phẩm, cuối cùng lên thẳng cảnh giới Hậu Thiên hay không?”
Đại quân võ giả đồng loạt gật đầu.
Lâm Bắc Phàm phì cười: “Trên đời này làm gì có loại thần công nào như vậy? Dẫu có là Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự, Thái Cực thần công của phái Võ Đang thì cũng không có cái năng lực ấy! Ngược lại những loại tà công ma công mới có tốc độ tu luyện như vậy!”
Sắc mặt đại quân võ giả trắng bệch.
“Đương nhiên rồi, nếu các ngươi là kỳ tài luyện võ hiếm có khó tìm, khi gặp phải môn thần công thì chắc chắn sẽ có tốc độ tu luyện như thế! Song các ngươi xứng sao? Các ngươi tự hỏi mình xem các ngươi là kỳ tài luyện võ hiếm có khó tìm sao?”
Sắc mặt đại quân võ giả tiếp tục trắng bệch.
“Bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó! Các ngươi có được thực lực như hiện giờ thì phải hy sinh tính mạng của mình để đổi lấy! Giống như Tịch Tà Kiếm Phổ vậy, các ngươi càng tu luyện nhanh thì chết càng nhanh! Mà các ngươi lại tu luyện đến Hậu Thiên rồi…”
Đôi mắt của Lâm Bắc Phàm toát lên vẻ thông cảm: “Các ngươi chỉ còn ba, bốn năm tuổi thọ nữa thôi, hãy trân trọng ngày tháng còn lại đi!”
Đại quân võ giả lại mất khống chế, bọn họ gào thét một cách hoảng loạn.
“Không thể nào!”
“Sao chúng ta chỉ còn sống được ba đến bốn năm nữa? Chắc chắn là ngươi đang nói linh tinh!”
“Nói năng vớ vẩn nhằm lừa lọc người khác, đúng là đồ lòng dạ độc ác!”
…
Thế nhưng đã có rất nhiều võ giả đồng loạt ngoảnh đầu hỏi: “Vương gia, những lời hắn nói có phải là thật không?”
Gương mặt Ký Bắc vương đổ đầy mồ hôi, hắn ta lớn giọng an ủi: “Sao có thể là thật được? Sao bản vương có thể hại mọi người, mọi người đừng tin hắn!”
Ký Bắc vương liếc nhìn Lâm Bắc Phàm trên tường thành, ánh mắt tràn ngập sát khí, hắn ta lớn giọng nói: “Lâm Bắc Phàm, cái tên cẩu quan nhà ngươi, ngươi mà còn nói linh tinh lừa dối mọi người nữa thì bản vương sẽ không khách khí đâu!”
“Một chuyện chẳng mang lại lợi lộc gì cho mình thế này sao vương gia có thể thừa nhận chứ?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Thực ra ngoài việc giảm tuổi thọ, tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển còn có một tác hại cực lớn khác nữa! Mà tác hại này có thể chứng minh lời nói của ta là thật hay là giả!”
“Tác hại gì?” Có người lên tiếng hỏi.
“Sau khi tu luyện loại công pháp này sẽ bị người khác khống chế, sống không bằng chết, thậm chí sinh tử lưỡng nan!” Lâm Bắc Phàm nói rõ ràng từng từ một.
Chương 662 Tự giết lẫn nhau
Đại quân võ giả lại được phen mất khống chế.
“Lại còn bị người khác khống chế nữa ư? Không thể nào!”
“Ai có thể khống chế được chúng ta?”
“Trên đời này còn có một chuyện như thế này sao?”
“Chắc chắn ngươi đang nói linh tinh!”
Đến cả Ký Bắc vương cũng không bình thản được nữa.
Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển sẽ bị người khác khống chế, chuyện này hắn ta cũng không biết! Trong lòng Ký Bắc vương bỗng xuất hiện hình ảnh của một người, đó chính là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện!
Nhớ đến người này, hắn ta bỗng thấy lời Lâm Bắc Phàm nói đáng tin hơn một chút!
“Bản quan sẽ chứng minh cho các ngươi xem!”
Lâm Bắc Phàm cho người lấy một cây đàn tới rồi gảy.
Những âm thanh kỳ quái vang lên, hoàn toàn không có nhịp điệu gì cả, mọi người xung quanh nghe mà khó chịu vô cùng, song không chỉ có vậy.
Đại quân võ giả dưới cổng thành nghe được tiếng đàn thì cảm giác như bị âm thanh xuyên thủng tai, đầu ai cũng như muốn nổ tung.
Bọn họ dùng hai tay ôm chặt lấy đầu, đau đến nỗi phải hét lên.
“Đau quá! Đầu ta đau quá!”
“Đây là nhạc gì thế? Sao lại khó nghe như vậy, đầu ta như thế sắp phát nổ mất!”
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
“Cầu xin ngươi đấy, đừng đàn nữa!”
Có người không thể chịu được nữa bèn cầm vũ khí đập lên đầu của mình, đập đến mức đầu cũng chảy máu.
Còn có người vùi đầu xuống bùn đất.
Có người lại đâm vào tường như kiểu bị điên.
Chỉ là tiếng đàn thôi đã khiến hơn vạn võ giả đau đầu đến mức không thể chịu được! Chẳng lẽ tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thực sự sẽ bị người khác khống chế?
Ký Bắc vương thấy lòng mình rét lạnh.
Hắn ta đã trúng kế của Lãnh Nhược Thiện, đúng là đáng ghét!
Lúc này, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng dừng lại, nhìn gương mặt vặn vẹo, đầu rách chảy máu của đại quân võ giả, hắn mỉm cười và nói: “Các vị thấy thế nào? Hiện giờ có cần bản quan phải nói thêm gì không?”
Đại quân võ giả phẫn nộ, đồng loạt quay đầu.
“Ký Bắc vương! Ta phải giết ngươi!”
“Ông đây một lòng làm việc cho ngươi mà ngươi lại tính kế sau lưng bọn ta?”
“Ngươi muốn mạng của bọn ta rồi còn muốn khống chế bọn ta nữa!”
“Ngươi đúng là tên khốn khiếp lòng lang dạ thú! Súc sinh!”
“Lão tử nhìn nhầm ngươi rồi, hiện giờ phải giết chết ngươi!”
Bọn họ chẳng màng gì cả, ai cũng muốn giết Ký Bắc vương và đại quân Ký Bắc.
Ký Bắc vương hoảng loạn: “Các vị hiệp sĩ, các ngươi hiểu lầm rồi, bản vương cũng không ngờ đến mà! Nghe bản vương giải thích…”
Thế nhưng mọi người đã không thể nghe tiếp được nữa rồi.
Sau khi bị dày vò bởi tiếng đàn của Lâm Bắc Phàm, bọn họ sao còn giữ được bình tĩnh?
Bây giờ trong đầu họ chỉ còn ý nghĩ báo thù! Giết Ký Bắc vương thì mới có thể báo thù rửa hận!
“Mau ngăn bọn họ lại cho bản vương!” Ký Bắc vương hét lên với những Tiên Thiên xung quanh.
“Vâng thưa vương gia!” Hơn mười Tiên Thiên đáp.
Tuy nhiên sao bọn họ có thể ngăn được?
Bởi lẽ có năm mươi vị Tiên Thiên cũng tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hơn nữa sau khi uống thuốc, bọn họ mới thăng lên tu vi Tiên Thiên. Mới nãy khi nghe tiếng đàn của Lâm Bắc Phàm, lửa giận của bọn họ đã ngút trời rồi.
“Ký Bắc vương, ông đây làm trâu làm ngựa cho ngươi bao nhiêu năm mà ngươi lại muốn giết ta!”
“Ngươi hại ta, ta phải khiến ngươi chôn cùng!”
“Hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta chết!”
“Cái tên chó má nhà ngươi, nộp mạng đi!”
Thế là quân Ký Bắc bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Thế cục có lợi ban nãy đã hoàn toàn xoay chuyển!
Mọi người đứng trên tường thành ngớ người!
Đại quân Ký Bắc kéo tới chuẩn bị đánh vào hoàng thành rồi, kết quả lại quay ra tàn sát lẫn nhau?
Võ giả Hậu Thiên giết đại quân, võ giả Tiên Thiên thì giết các thân tín của Ký Bắc vương! Giết ai cũng mạnh tay vô cùng, cứ như báo mối thù thâm sâu tựa biển vậy!
Nói thật, bọn họ cũng hiểu nỗi lòng của những võ giả này.
Người nào cũng ghét bị phản bội, nhất là bị những người mình kính trọng nhất, tin tưởng nhất, yêu thương nhất phản bội.
Cứ nghĩ đến bản thân mình không quản nguy hiểm để mở rộng bờ cõi, kết quả đối phương lại âm thầm tính kế mình, muốn mạng của bọn họ còn muốn khống chế bọn họ là bọn họ lại phẫn nộ!
Ngày xưa yêu càng nhiều thì hiện giờ tổn thương càng sâu sắc, hận càng sâu! Thế nên khi chân tướng được tiết lộ, bọn họ mới điên cuồng như vậy!
“Ký Bắc vương xong đời rồi!”
“Những kẻ bất nhân bất nghĩa ắt sẽ phải trả giá! Để thực hiện dã tâm của mình mà hắn ta nỡ lợi dụng tất cả mọi người, đến những người gần gũi và tín nhiệm mình nhất mà hắn ta cũng không bỏ qua, đúng là khiến người ta ghê tởm!”
“Đúng đấy! Người ta chịu hết khổ cực vì giang sơn của hắn ta, kết quả hắn ta lại âm thành tính toán sau lưng, đúng là chẳng bằng thứ súc sinh!”
“Hắn ta lập nghiệp dựa trên đạo nghĩa nên chắc chắn cũng sẽ vì đạo nghĩa mà mất đi tất cả!”
“Hắn ta hủy diệt những người mà mình tự tay bồi dưỡng! Dẫu không chết thì thiên hạ này cũng không còn chỗ cho hắn ta đứng nữa rồi!”
“Ký Bắc vương… thực sự xong đời rồi!”
…
Chương 663 Có thích khách
Trong lúc mắng mỏ Ký Bắc vương, mọi người cũng không khỏi nhìn về phía người trẻ tuổi trên tường thành kia, trong lòng bội phục hắn vô cùng!
Ban đầu khi hắn nói không cần chuẩn bị gì, quả nhiên mọi thứ đã chuẩn bị đều vô dụng!
Chỉ cần dựa vào cái miệng là hắn đã có thể khiến bọn họ tự tàn sát lẫn nhau! Đúng là quá giỏi!
Bái phục!
Lúc này, trong lòng Ký Bắc vương rét lạnh.
Đại quân ba mươi vạn người của hắn ta đã bị cái đám đại quân võ giả phẫn nộ kia giết gần hết!
Mười lăm vị Tiên Thiên hắn ta cực khổ bồi dưỡng cũng bị những Tiên Thiên phẫn nộ kia tấn công, có hai người đã bỏ mạng!
Còn binh mã triều đình thì đứng xem, thỉnh thoảng còn cho một đòn chí mạng! Cục diện tốt ban đầu đã hoàn toàn vỡ nát!
Hiện giờ hắn ta chỉ còn một mình, nhìn đâu cũng thấy địch!
Giờ không còn là lúc suy nghĩ đến giang sơn hay hoàng vị nữa, giờ phải nghĩ cách bảo vệ bản thân.
“Hai vị đại sư Hàng Long Phục Hổ mau tới cứu bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!”
Hai vị Tông Sư Hàng Long và Phục Hổ bèn xuất hiện trước mặt Ký Bắc vương.
“Cứ cứu những Tiên Thiên của bản vương trước đã!” Ký Bắc vương lại bảo.
“Vương gia, phải xử lý đám ngụy Tiên Thiên kia như thế nào?” Hàng Long hỏi.
Ký Bắc vương nói: “Bao nhiêu năm nay bọn họ ăn của bản vương, ở của bản vương, lấy của bản vương biết bao nhiêu thứ, giờ đến lúc bọn họ trả lại thì bọn họ lại không đồng ý, đúng là một đám vô tình bạc nghĩa, giết hết cho bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!” Tông Sư Hàng Long bèn ra tay ngay lập tức.
Mỗi một chưởng của hắn ta đều mang theo sức mạnh vô cùng to lớn và đã giết được một ngụy Tiên Thiên.
Cái đám Tiên Thiên kiêu ngạo này cũng chỉ là con gà con vịt trước mặt hắn ta mà thôi.
“Ký Bắc vương ở đây, mọi người giết theo ta!”
“Nhất định phải báo thù!”
“Đồ chó má, mau nộp mạng đi!”
…
Bọn họ đã giết hết những võ giả của đại quân Ký Bắc, hiện giờ đang xông về phía Ký Bắc vương với lửa giận phừng phừng, Ký Bắc vương trông mà lạnh sống lưng.
Thế nhưng Tông Sư Phục Hổ chắn ở trước mặt hắn ta bình tĩnh hỏi: “Vương gia, xử lý những người này như thế nào đây?”
Ký Bắc vương phẫn nộ gào lên: “Giết hết tất cả bọn chúng, không chừa một ai!”
“Vâng thưa vương gia!” Tông Sư Phục Hổ bèn ra tay.
Hắn ta giang hai cánh tay ra, trông chẳng khác gì một người khổng lồ và xuất chiêu liên tiếp!
Mỗi một chưởng của hắn ta đều khiến trời đất rung chuyển, cứ như bị ném bom đạn vậy!
Đại quân võ giả càng lúc càng thương vong mất mát nhiều!
Nữ đế đứng trên tường thành hỏi: “Ái khanh, hay là ra tay giúp đỡ bọn họ?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bệ hạ, tốt nhất là không nên!”
Nữ đế không hiểu: “Tại sao?”
“Bệ hạ, mấy năm nay bọn họ vẽ đường cho hươu chạy, đối địch với triều đình ta, không biết đã phạm phải bao nhiêu tội nghiệt! Hơn nữa bốn mươi vạn đại quân của chúng ta đã bị bọn họ giết, bọn họ ai cũng có tội, không một ai không đáng chết cả!”
Nữ đế gật đầu, giọng nói của nàng thoáng vẻ hả hê: “Ái khanh nói đúng, cứ để bọn họ chết đi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hiện giờ bọn chúng đang tự tàn sát lẫn nhau, đây chính là thời cơ cứu người của chúng ta!”
Hắn vừa dứt lời thì phía bên những tướng lĩnh và Tiên Thiên của triều đình bị bắt giữ có một lão hòa thượng xuất hiện, hắn ta nói với gương mặt hiền từ: “Ai di đà phật! Bần tăng được sư phụ phó thác tới cứu các vị!”
Khí thế trên người lão hòa thượng khẽ rung chuyển, dây thừng buộc trên người những người bị bắt bèn được tháo ra.
“Đa tạ Tịnh Đài đại sư đã cứu giúp!”
“A di đà phật, các vị thí chủ hãy đi theo bần tăng!”
Lão hòa thượng đi phía trước dẫn đường và bảo vệ. Ký Bắc vương và Hàng Long Phục Hổ nhìn thấy nhưng cũng đành chịu, phải để cho bọn họ rời đi.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cảm thấy sự nguy hiểm.
Hắn liếc nhìn về phía đó, chỉ thấy một cái bóng màu trắng đang nhanh chóng xông về phía mình.
“Có thích khách!”
“Nguy hiểm đó, Lâm đại nhân mau tránh đi!”
Mọi người thi nhau hét lên.
Thế nhưng có một người còn nhanh hơn.
Vụt một tiếng, Dạ Lai Hương đã tiến lên phía trước kéo Lâm Bắc Phàm đi và tránh được một kích chí mạng.
Lúc ấy, mọi người mới nhìn rõ được kẻ xuất hiện là ai, ai cũng kinh ngạc không thôi.
“Môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện!”
“Sao hắn ta lại tới đây?”
“Tại sao hắn ta lại muốn giết Lâm đại nhân?”
Môn chủ Thiên Môn đứng ở chỗ Lâm Bắc Phàm vừa đứng, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt rét lạnh, phẫn nộ nói: “Tiểu tử, ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của bản tọa, đúng là đáng chết!”
Sau đó, hắn ta lại xông lên.
Dạ Lai Hương kéo lấy Lâm Bắc Phàm, hắn ta rút thanh đao nhỏ ra: “Ngươi tìm nơi nào an toàn mà trốn đi, ta ngăn hắn ta cho!”
Nữ đế gọi: “Tông Sư, mau ngăn hắn ta lại!”
Một vị Tông Sư xuất hiện từ phía sau nữ đế và xông tới chỗ môn chủ Thiên Môn. Lão hòa thượng cũng mau chóng nhập cuộc.
Hai Đại Tông Sư cộng thêm Dạ Lai Hương – người có một phần thực lực Tông Sư cùng đối phó với môn chủ Thiên Môn.
Thế nhưng môn chủ Thiên Môn không hề chạy trốn, ánh mắt hắn ta quét qua Lâm Bắc Phàm với vẻ rét lạnh như thể phải giết được Lâm Bắc Phàm thì hắn ta mới cam tâm.
Chương 664 Lại tố cáo
Lúc này, Ký Bắc vương ở phía dưới trông thấy người phe mình bị giết gần hết, bèn nói: “Hàng Long Phục Hổ, mau giết Lâm Bắc Phàm! Bản vương muốn hắn chết không được vẹn toàn!”
“Vâng thưa vương gia!”
Hai người Hàng Long và Phục Hổ bèn xông đến chỗ Lâm Bắc Phàm.
Nữ đế lại gọi: “Tông Sư, mau xử lý bọn họ!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Hai vị Tông Sư của triều đình ra tay ngăn chặn Hàng Long và Phục Hổ.
Bảy Tông Sư đại chiến tại cổng thành, bọn họ đánh đến mức trời long đất lở!
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh quan sát cảnh tượng này, ánh mắt hắn bỗng có những tia màu tím: “Nếu đã tới rồi thì đừng đi nữa!”
Thanh đao nhỏ trong tay Dạ Lai Hương bỗng rời khỏi tay hắn ta và biến mất không thấy đâu nữa!
Khi nó xuất hiện lại một lần nữa thì nó đã đâm thẳng vào trán của môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện!
Gương mặt môn chủ Thiên Môn tràn ngập vẻ kinh ngạc, hắn ta lắp bắp: “Thanh đao nhanh quá!”
Sau đó hắn ta khẽ quay đầu nhìn về phía chủ nhân của thanh đao là Dạ Lai Hương, mà ở phía đằng xa kia là Lâm Bắc Phàm đang khẽ cười, ánh mắt của hắn ta tràn ngập vẻ chấn kinh và… hối hận!
Sau đó hắn ta không còn chút sức lực nào nữa, ngã phịch xuống đất.
Mọi người có mặt ai cũng chấn kinh!
Môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện, người có thực lực Tông Sư đã chết bởi một thanh đao nhỏ!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dạ Lai Hương, chủ nhân của thanh đao!
Dạ Lai Hương sợ đến mức run rẩy: “Không phải ta!”
Mọi người bèn tặc lưỡi một cái.
Đao của ngươi lại còn bắn ra từ tay ngươi, không phải ngươi thì là ai?
Lúc này rồi ngươi còn giả bộ, vui lắm hay gì?
Dạ Lai Hương bi thương hết sức: “Không phải ta thật mà!”
Hai vị Tông Sư Hàng Long và Phục Hổ trông thấy cảnh tượng ấy mà đờ người. Có người có thể giết Tông Sư trong vòng một giây ư?
Hắn ta có thể giết chết môn chủ Thiên Môn thì cũng có thể giết bọn họ! Không thể chiến đấu nữa, chuồn thôi!
Vụt vụt, bọn họ bèn chạy vèo đi, chớp mắt đã không thấy bóng hình đâu, đến Ký Bắc vương cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Ký Bắc vương thấy chỗ dựa vững chãi của mình đã biến mất, bèn quay người định chạy.
Nữ đế trông thấy ba người chạy trốn, nàng từ bỏ hai Tông Sư Hàng Long và Phục Hổ vốn dĩ đã không bắt được kia: “Tông Sư, giúp trẫm bắt Ký Bắc vương về đây để hỏi tội!”
Lâm Bắc Phàm thì chú ý tới Hàng Long và Phục Hổ đã biến mất, hắn hừ một tiếng: “Các ngươi chạy không thoát đâu!”
Cứ thế, trận chiến kết thúc, triều đình phái binh ra ngoài thành thu dọn tàn cuộc.
Không lâu sau, Ký Bắc vương bị bắt và bị áp giải để tiến hành thẩm vấn. Lúc này trông hắn ta đã thay đổi hoàn toàn.
Áo giáp trên người vỡ nát, tóc tai tán loạn, sắc mặt trắng như tờ giấy, khóe miệng còn vết máu đọng. Do võ công đã bị phế nên cơ thể hắn ta yếu ớt, đến đứng cũng không vững.
Nữ đế đắc ý vô cùng: “Hoàng thúc của trẫm, ngươi có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, bản vương không có gì để nói hết!”
Sắc mặt Ký Bắc vương tiều tụy: “Có điều nữ đế à, ngươi đừng có mà đắc ý, bản vương không hề thua ngươi, bản vương chỉ thua một kẻ ăn cháo đá bát, một tiểu nhân âm hiểm xảo trá mà thôi!”
“Kẻ tiểu nhân đó là ai thế?” Nữ đế hỏi.
Ký Bắc vương phẫn nộ chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Chính là ngươi, Lâm Bắc Phàm! Ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của bản vương, ngươi đáng bị chết!”
Đôi mắt Ký Bắc vương ngập tràn lửa giận, trông như thể sắp thiêu sống Lâm Bắc Phàm đến nơi!
Lâm Bắc Phàm tủi thân vô cùng: “Vương gia, ngươi lại nói quá rồi! Đúng thật là ta đã phá hỏng chuyện tốt của ngươi, nhưng dẫu sao thì ai vì chủ nấy thôi! Ngươi nói ta ăn cháo đá bát, còn nói ta âm hiểm xảo trá, như vậy thì ta không đồng ý rồi!”
“Ha ha ha…”
Ký Bắc vương tức đến mức bật cười: “Hay! Hay lắm! Hay cho tên Lâm Bắc Phàm nhà ngươi! Bản vương thực sự đã nhìn lầm người rồi! Có điều, ngươi đừng có mà đắc ý, hôm nay bản vương sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi cho mọi người thấy ngươi là một kẻ ăn cháo đá bát như thế nào, là một kẻ xảo quyệt gian trá ra sao!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay làm động tác mời, híp mắt cười và nói: “Vương gia, mời ngươi bắt đầu buổi biểu diễn của mình!”
Ký Bắc vương lạnh lùng cười: “Nữ đế, ngươi có biết ái thần của ngươi đã làm những chuyện gì sau lưng ngươi không?”
Nữ đế nói: “Không biết, nguyện nghe tỏ tường!”
Ký Bắc vương lớn giọng đáp: “Từ lâu trước kia ái thần Lâm Bắc Phàm của ngươi đã cấu kết với bản vương rồi! Khi ấy con của bản vương mắc kẹt tại kinh thành, là hắn âm thầm nhận một trăm năm mươi vạn lượng bạc của bản vương rồi mới đi thuyết phục triều đình thả người!”
“Về sau hắn phát minh ra thần khí phi thiên khí cầu lớn và tàu đệm khí! Đây vốn là thứ quan trọng của quốc gia, không thể tiết lộ ra ngoài! Thế nhưng hắn tham tiền tài, tham đến mức đáng ghét, bản vương đã bỏ ra gần bảy trăm vạn lượng bạc để có được cách chế tạo hai món thần khí này từ hắn!”
“Còn cả xương rồng nữa, đây là báu vật tối cao của thiên hạ, không thể tiết lộ ra ngoài! Thế nhưng bản vương đã bỏ ra năm trăm vạn lượng bạc để có được một phần xương rồng từ hắn!”
Chương 665 Ta thấy nó là bột mỳ thì có
Ký Bắc vương liệt kê ra tội trạng của Lâm Bắc Phàm.
“Tổng cộng hắn đã lấy một nghìn năm trăm vạn lượng bạc của bản vương, trực tiếp đưa bản vương vào tình cảnh khốn khó! Thế nên nữ đế à, trung thần trong mắt ngươi thực ra đã phản bội ngươi từ lâu, phản bội triều đình này, phản bội quốc gia này! Ban đầu bản vương còn tưởng hắn lấy đi nhiều thứ của bản vương như thế thì đã là người chung thuyền với bản vương từ lâu, song bản vương đã nhìn nhầm hắn rồi!”
Ký Bắc vương phẫn nộ chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm, hắn ta gào lên: “Hắn chính là một kẻ ăn cháo đá bát! Đã tham hết cả tiền tài của bản vương, lấy đi tất thảy mọi thứ mà còn đâm một nhát sau lưng bản vương, bản vương hận hắn!”
Giọng nói của hắn ta như tiếng than của đỗ quyên, khiến người nghe phải đau lòng, người nhìn phải rơi nước mắt!
Tuy nhiên, nghe Ký Bắc vương tố cáo xong, Lâm Bắc Phàm vẫn thản nhiên vô cùng. Nữ đế cũng vậy, cả bách quan cũng thế.
Tình cảnh này đã xảy ra hai lần rồi, mọi người đều xem là chuyện thường. Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, ngươi có gì muốn nói không?”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: “Bệ hạ, người trong sạch ắt trong sạch, kẻ vẩn đục ắt vẩn đục, thần không có gì để nói! Thần chỉ muốn nói một câu, lời mà một phản vương nói chúng ta nghe thôi là được, không cần thiết phải xem là thật!”
Nữ đế gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Ái khanh nói phải!”
Ký Bắc vương phẫn nộ nói: “Hừ! Lâm Bắc Phàm, bản vương biết ngươi sẽ lên tiếng phủ nhận mà, thế nên bản vương đã có chuẩn bị!”
Nói đoạn, hắn ta cởi bộ áo giáp rách nát trên người ra, lôi hai tờ giấy nhăn nhúm bên trong ra.
Nữ đế tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”
Ký Bắc vương trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt hắn ta thoáng vẻ vui sướng khi sắp báo thù rửa hận được: “Đây là cách chế tạo hai món thần khí mà Lâm Bắc Phàm đưa cho bản vương! Chỉ cần các ngươi xem là có thể chứng minh lời bản vương nói là thật hay là giả!”
Thế nhưng khi hai tờ giấy này được trình lên, nữ đế còn chẳng thèm xem: “Các vị ái khanh có ý kiến gì không?”
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, nói: “Bệ hạ, ý kiến của vi thần là Ký Bắc vương đang cố ý vu oan cho trung thần của triều đình! Giống như khi hắn ta khởi binh đã cố ý viết một bài hịch, liệt kê những tội trạng của bách quan trong triều vậy!”
Công bộ thượng thư Vương Như Thủy cũng đứng ra, nói: “Bệ hạ, vi thần tán thành với ý kiến của Cao đại nhân! Ký Bắc vương đã phạm tội, bôi nhọ chúng thần, hiện giờ còn muốn bôi nhọ Lâm đại nhân, chúng ta không cần để ý đến hắn ta!”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang nói: “Vi thần cũng có ý kiến tương tự! Giống như hai vị phản vương trước kia thôi, trước khi chết sẽ sống mái một phen, vu oan giá họa, ly gián quân thần chúng ta, đúng là ác độc!”
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ nói: “Bệ hạ, thực sự không phải để ý đến hắn ta! Vi thần lấy nhân cách ra để đảm bảo Lâm đại nhân phẩm đức cao thượng, tuyệt đối không phải là người như vậy! Thế nhưng Ký Bắc vương thì chưa chắc! Vì dã tâm của mình, hắn ta có thể hại cả người phe mình, chuyện gì cũng có thể làm ra được, chẳng phải sao? Lời hắn ta nói và chứng cứ của hắn ta hoàn toàn không thể tin được!”
Tiếp đó, bách quan thi nhau đưa ra ý kiến.
Ý của mọi người là Lâm Bắc Phàm chắc chắn vô tội, Ký Bắc vương đang vu oan giá họa, hãm hại trung thần.
Không thể tin những gì hắn ta nói và chứng cứ của hắn ta.
Ký Bắc vương tức đến mức toàn thân run rẩy: “Cái đám tham quan gian thần các ngươi! Đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật… Đợi một ngày ta có được tự do, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Bách quan cười thầm trong lòng, cứ mắng đi, cho ngươi mắng thỏa thích!
Ngươi mắng bọn ta ghê gớm đến mức nào thì hôm nay bọn ta sẽ đập chết ngươi đến mức đấy!
Nữ đế khẽ cười: “Hoàng thúc, ngươi còn gì muốn nói không?”
Ký Bắc vương sốt sắng: “Nữ đế, chẳng lẽ ngươi không xem một chút hay sao? Sau khi xem xong ngươi sẽ biết!”
Nữ đế phất tay, nàng nói: “Không cần phải xem! Như bách quan đã nói thứ đồ này là do ngươi ngụy tạo, hoàn toàn không đáng tin! Ánh mắt của mọi người đều rất nhạy bén, trẫm tin Lâm ái khanh!”
Lâm Bắc Phàm lập tức chắp tay nói: “Bệ hạ anh minh!”
Bách quan chắp tay lớn tiếng hô: “Bệ hạ anh minh!”
Ký Bắc vương: “Đậu má!”
Khoảnh khắc ấy, Ký Bắc vương thấy tổn thương vô cùng!
“Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng có mà đắc ý, bản vương vẫn còn chứng cứ!”
Ký Bắc vương cẩn thận lôi một cái túi gấm ra, bên trong đựng đầy thứ bột màu trắng.
Nữ đế tò mò hỏi: “Hoàng thúc, đây là cái gì?”
“Chính là bảo vật vô thượng, xương rồng!”
Ký Bắc vương lớn giọng nói: “Đây chính là xương rồng mà Lâm Bắc Phàm đã đưa cho bản vương! Vì tiền, hắn đã lén lút bào xương rồng, làm hại thần vật, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế bình thản: “Các vị ái khanh có ý kiến gì không?”
Vẫn là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra nói: “Ký Bắc vương, ngươi cứ lấy bừa một đống bột màu trắng bình thường ra rồi nói nó là xương rồng thì nó phải là xương rồng à? Rõ ràng là ngươi đang vu oan giá họa cho người khác. Ta thấy đó là bột mì thì có!”