Bây giờ, cho dù là quyền lực hay là địa vị thì Lâm Bắc Phàm đều cao hơn quốc chủ nước Bạch Tượng nhiều. Thân là thừa tướng kiêm đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều, thống lĩnh triều đường và binh mã toàn quốc, quyền lực chỉ dưới mỗi nữ đế.
Còn là Trung Dũng Vương do nữ đế ngự phong, có thể xưng là vương gia điện hạ, địa vị vô cùng tôn quý. Cho dù là quyền lực hay là thân phận thì đều là nhân vật số hai trong Đại Võ hoàng triều, có quyền cao chức trọng, vua của một nước nhỏ như quốc chủ nước Bạch Tượng gặp được hiển nhiên phải vô cùng khách sáo rồi. Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Quân chủ Bạch Tượng khách sáo rồi! Trước mắt nước Bạch Tượng nội loạn không ngừng, bạo loạn khắp nơi, quốc chủ bận rộn trăm việc, chúng ta có thể hiểu được! Bệ hạ chúng ta vô cùng coi trọng chuyện này cho nên đã phái bản quan tới giải quyết chuyện này!"
Quốc chủ Bạch Tượng giơ tay phải đặt lên trái tim, vô cùng nghiêm túc: “Cảm ơn thừa tướng đã hiểu, cảm ơn bệ hạ đã lượng thứ!"
Sau đó, hắn ta nhìn ra phía sau Lâm Bắc Phàm, vậy mà chỉ có mấy chục người, còn chưa đến một trăm người vì thế hoang mang hỏi: “Lâm thừa tướng, binh mã của Đại Võ các ngươi đây sao?"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào người phía sau: “Không phải đều ở đây cả sao?"
Quốc chủ Bạch Tượng càng hoang mang hơn: “Đại Võ các ngươi... chỉ phái có tí binh mã này tới đây?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi!"
Quốc chủ Bạch Tượng mất bình tĩnh: “Lâm thừa tướng, chắc là ngươi nói đùa đúng không? Chỉ chút ít binh mã như vậy còn không gom nổi thành một đội nữa, làm sao mà trấn áp được bạo loạn ở nước ta? Phải biết rằng lần bạo loạn này ảnh hưởng đến toàn quốc, quy mô đạt đến hơn trăm vạn người, không có ba bốn mươi vạn binh mã thì không giải quyết được đâu!"
“Thế là đủ rồi, vì bản quan đã tới đây!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách vô cùng tự tin: “Chỉ cần có bản quan ở đây, cho dù có bao nhiêu bạo dẫn tới thì bản quan đều có thể giải quyết dễ dàng, quốc chủ cứ việc yên tâm!"
Các tướng lĩnh phía sau Lâm Bắc Phàm đều lên tiếng nịnh nọt.
“Quốc chủ Bạch Tượng cứ việc yên tâm, nguyên soái của chúng ta chính là quân thần của Đại Võ, đánh sáu trận chiến lớn chưa một trận nào thua đâu!"
“Tuy chúng ta ít người nhưng một mình nguyên soái có thể địch lại thiên quân vạn mã!"
“Hắn đích thân ra trận có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề!"
“Ngươi cứ thả trái tim về bụng đi!"
Quốc chủ Bạch Tượng nghĩ đến chiến tích huy hoàng của Lâm Bắc Phàm.
Tuy người trẻ tuổi trước mặt này xuất thân là người đọc sách nhưng lại vô cùng am hiểu đánh trận.
Đặc biệt sở trường là lấy ít đánh nhiều, lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa lần nào cũng tốc chiến tốc thắng, giành được thắng lợi lớn nhất chỉ với sự hy sinh nhỏ nhất, chưa bao giờ từng thua cả! Xưng là quân thần đương thời cũng không quá.
Dùng binh càng nhỏ thì thắng càng nhanh hơn, càng dễ hơn!
Lần này chắc hẳn cũng là như thế đi?
Quân chủ Bạch Tượng dâng lên vài phần tin tưởng trong lòng: “Vậy... làm phiền Lâm thừa tướng rồi!"
“Không có gì!"
Tiếp sau đó, quân chủ Bạch Tượng nhiệt tình chiêu đãi đám người Lâm Bắc Phàm.
Trong buổi tiệc, Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa thề thốt nhất định có thể giải quyết nhanh chóng phản loạn ở nước Bạch Tượng.
Chỉ cần hắn ra trận lập tức sẽ thành công ngay, dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy bộ dáng tự tin như thế của hắn, quân chủ Bạch Tượng lại sinh thêm vài phần tin tưởng nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Bắc Phàm đi theo quân chủ Bạch Tượng tới khu chiến loạn.
Một đường đi tới, những gì nghe thấy và nhìn thấy đã thu hút sự chú ý của đám người Lâm Bắc Phàm. Đến đâu cũng là tường ngói đổ nát, đồ tang màu trắng treo đầy ở cửa, đường xá thì phủ đầy tiền giấy. Trên phố có thể nhìn thấy một vài dấu chân, có người thì cả người lôi thôi, ánh mắt của bọn họ đờ đẫn giống như hoạt tử nhân, còn có thể nhìn thấy một vài thi thể không có ai xử lý đã phát ra mùi hôi thối, tình hình thê thảm dân chúng lầm than.
Tiếp tục tiến lên, đi đến cổng thành, tình hình lại không giống nữa.
Chỉ thấy vô số dân chúng áo rách quần manh, lôi thôi bẩn thỉu, đang cầm các loại vũ khí như cuốc, gậy đối kháng với binh lính của nước Bạch Tượng, hô đánh hô giết, đánh đến vô cùng ác liệt.
“Là các ngươi! Là các ngươi đã hại chết cha mẹ ta, ta phải báo thù cho cha mẹ ta!"
“Ta phải báo thù cho người nhà của ta, đánh chết triều đình!"
“Bây giờ lại ép ta đến đường cùng! Ta không thể sống thì các người cũng đừng hòng!"
“Chết thì chết, sau mười tám năm lại là một hảo hán!"
Quân chủ Bạch Tượng thở dài rồi nói: “Vốn dĩ nước Bạch Tượng ta tuy không giàu nhưng cũng coi như an cư lạc nghiệp, dân và quan hòa hợp! Nhưng ai ngờ một trận thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần này tới đột ngột quá. Một trận thiên tai đó không chỉ mang đi mấy trăm vạn người mà còn mang đi vô số tài phú, bản vương còn đau lòng hơn bất cứ ai!"
“Nhưng dân chúng không chỉ không tha thứ cho bản vương mà còn trút giận lên người bản vương, đòi phất cờ khởi nghĩa, chiến loạn ảnh hưởng đến quốc gia! Trong thiên tại lần này, bản vương cũng tổn thất nặng nề, ba nghìn con voi trắng được nuôi đã chết mất hơn hai nghìn, thật sự vô lực trấn áp! Ôi... vì duy trì sự ổn định trong nước mà không thể không mời Đại Võ xuất binh tương trợ!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Có thể hiểu được!"
Chương 802 Đây là Lâm thừa tướng
“Tiếp theo phải làm phiền Lâm thừa tướng rồi!"
Quốc chủ Bạch Tượng nói với vẻ mong chờ: “Bản vương vẫn thường nghe nói Lâm thừa tướng ngươi dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, chính là quân thần đương thời! Hy vọng lần này Lâm thừa tướng có thể thi triển hết tài năng, giải quyết nội loạn ở nước Bạch Tượng, bản vương vô cùng biết ơn!"
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực, tự tin vô cùng: “Quân chủ Bạch Tượng xin cứ yên tâm, tất cả cứ để bản quan lo!"
Nói xong, hắn đứng ra, nhìn bạo dân bên dưới thành và lớn tiếng nói: “Các vị yên lặng! Xin hãy yên lặng! Xin hãy nghe bản quan nói một lời!"
Thế nhưng, những bạo dân đã mất lý trí đó hoàn toàn không nghe.
“Ngươi là ai, tại sao bọn ta phải nghe ngươi?"
“Đúng đó! Ngay cả quốc chủ mà chúng ta còn chẳng coi ra gì, ngươi thì là cái thá gì?"
“Nhìn bộ dáng của hắn chắc là tay sai của quốc vương đây!"
“Ăn đến môi hồng răng trắng, chắc chắn là xuất thân quý tộc! Toàn ăn mồ hôi nước mắt của nhân dân, quý tộc đều đáng chết!"
“Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn."
Mọi người đều vô cùng tức giận.
Có bạo dân thậm chí còn giơ gạch lên định ném về phía Lâm Bắc Phàm.
Nhìn thấy một màn này, Triệu Khoát đứng bên cạnh hắn vô cùng tức giận, hắn ta đứng chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng quát, giọng nói truyền khắp toàn sân: “Yên lặng! Không được làm bậy! Người đứng trước mặt các ngươi đây chính là thừa tướng đương triều, đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều, Trung Dũng vương điện hạ - Lâm Bắc Phàm!"
“Nguyên soái đại nhân là trụ cột của hoàng triều chúng ta, không cho phép vô lễ! Nếu các ngươi đả thương một cọng tóc của nguyên soái, trăm vạn đại quân Đại Võ chúng ta nhất định sẽ nam hạ, các ngươi cứ đợi chịu chết đi!"
Toàn bộ bạo dân có mặt ở đó đều bị trấn áp!
Bọn họ nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ kinh hãi.
Thừa tướng đương triều! Đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều! Trung Dũng vương điện hạ!
Bất cứ một thân phận nào cũng đều rất kêu!
Mà người trẻ tuổi trước mặt lại đồng thời có cả ba thân phận lớn này, dọa người sợ chết khiếp mất!
Nhưng trong bạo dân cũng không thiếu mấy người có kiến thức.
Một lão nhân trong số đó thoạt nhìn khá nho nhã, giọng nói hơi già nua: “Lão phu nghe nói thừa tướng, đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều và Trung Dũng vương quả thật là cùng một người. Hơn nữa còn là một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, tên chữ là Lâm Bắc Phàm! Tuy rằng hắn xuất thân là dân thường nhưng năng lực xuất chúng, liên tiếp lập công cho nên được nữ đế bệ hạ một đường đề bạt!"
Đám bạo dân lại kinh hãi rồi!
“Vậy mà thật sự có người như vậy sao?"
“Xuất thân dân thường lại có thể lên làm thừa tướng và nguyên soái, còn được phong vương?"
“Hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy?"
“Nếu đây là sự thật thì quá, quá, quá... khủng khiếp rồi!"
Vẫn có vài người không tin nên lão nhân đó lập tức phổ cập sự tích huy hoàng của Lâm Bắc Phàm cho nghe.
Hai mươi tuổi là trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, văn hay chữ tốt!
Phát minh ra các thần khí trấn quốc như khí cầu lớn, tàu đệm khí, xi măng... tăng mạnh quốc lực cho Đại Võ!
Hành binh đánh trận, trấn áp ba đại phiên vương, bên ngoài chống Đại Nguyệt và Đại Hạ, còn thu phục được một quốc gia!
Phát hiện ra thảm họa băng tuyết từ trước, báo động cho toàn quốc, giúp dân chúng toàn quốc bình yên vượt thiên tại!
Cùng với lời phổ cập của lão nhân, mọi người không thể không tin!
Nhưng trong lòng càng kinh sợ hơn!
Đây còn là con người sao?
Lúc này, lão nhân kia ngẩng đầu lên hô: “Ngươi... thật sự là thừa tướng, đại nguyên soái binh mã, Trung Dũng vương của Đại Võ – Lâm Bắc Phàm sao?"
“Thật trăm phần trăm!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ tự tin: “Chắc hẳn không ai dám mạo danh bản quan đâu!"
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía quốc chủ Bạch Tượng bên cạnh Lâm Bắc Phàm, trong lòng đã có thêm vài phần tin tưởng.
Dù sao thì bọn họ không nhận ra hắn nhưng chắc chắn nhận ra quốc vương của mình.
Quốc vương của mình đứng bên cạnh cũng không hề phủ nhận vậy chắc hẳn là thật rồi.
Không ngờ một nhân vật lừng lẫy như thế lại thật sự tới nước Bạch Tượng bọn họ.
Vì thế mọi người dần yên tĩnh lại.
Vẫn là vị lão nhân đó mở miệng hô: “Lâm thừa tướng, ngươi muốn nói gì với chúng ta? Nếu muốn khuyên chúng ta dừng tay vậy không cần nói nữa! Quốc vương vô năng, không gắng làm được một việc gì trong thảm họa băng tuyết, hại chúng ta vợ chồng ly tán, tan nhà nát cửa, bây giờ đều không thể sống tiếp được nữa, một quốc vương như vậy cần còn có ích gì?"
Vài ba câu của lão giả đã kích động quần chúng nổi giận.
“Đúng đó, một quốc vương như vậy cần còn có ích gì?"
“Lúc chúng ta chịu đói chịu lạnh, tên quốc vương này lại trốn trong hoàng cung ấm áp của mình, ăn ngon mặc đẹp, hoàn toàn không liếc mắt nhìn chúng ta lấy một cái, ngu ngốc vô tình, tàn bạo bất nhân!"
“Dân chúng cả nước chúng ta đều chết sạch cả rồi thì hắn ta mới chạy ra ngoài thu don tàn cục, còn có tác dụng gì?"
“Bình thường lúc bóc lột chúng ta ra tay thật lưu loát, nhưng lúc nên báo đáp thì chẳng được cái nước mẹ gì!"
“Còn định phái binh tới trấn áp chúng ta? Tuy chúng ta chỉ có một cái mạng tàn nhưng tuyệt đối không thỏa hiệp đâu nhé!"
“Đúng! Lật đổ hắn ta!"
“Hoặc là đánh đổi ra một tương lai, hoặc là chết chung"
Chương 803 Các ngươi đều có thể
Quốc vương Bạch Tượng đứng trên thành lâu nghe được mà ngập đầy lửa giận, chỉ hận không thể lột da đám bạo dân này.
Trong lòng thầm nghĩ: Đợi trận bạo loạn này kết thúc sẽ cho các ngươi biết mặt!
Vẫn là vị lão giả đó mở miệng nói: “Lâm thừa tướng, chuyện này không liên quan đến ngươi, lão phu khuyên ngươi mau rời khỏi đây nhanh nhất có thể đi, đừng giẫm chân vào vũng nước này! Bằng không đao kiếm không có mắt, đả thương đại nhân lại không hay!"
Thật ra thay vì nói là có lòng tốt khuyên giải còn không bằng nói là kiêng dè Lâm Bắc Phàm, hy vọng hắn đừng nhúng tay vào.
Dù sao thì phía sau đối phương chính là toàn bộ Đại Võ, không phải là người mà dân thường ở mấy tiểu quốc như bọn họ có thể chọc vào.
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Lão nhân gia, ý tốt của ngươi bản quan xin nhận, nhưng quốc chủ Bạch Tượng mời ta tới đây là hy vọng Đại Võ chúng ta xuất binh trấn áp bạo dân, giải quyết quốc loạn ở Bạch Tượng!"
Vừa dứt lời, toàn bộ bạo dân có mặt ở đó đều kích động hẳn lên.
Tên quốc vương tàn bạo bất nhân, ngu dốt vô tình này lại còn mời Đại Võ phái binh tới trấn áp bọn họ?
Đây là muốn ép bọn họ tới đường cùng còn gì!
Quá đáng ghét!
Quá khiến người giận dữ!
Không giết thì không đủ khiến quần chúng nguôi cơn giận!
Những đôi mắt thù hận đó giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía thành lâu, chỉ hận không thể giết người nào đó!
Quốc chủ Bạch Tượng cảm thấy rợn hết cả người, mồ hôi lạnh túa ra.
Sao Lâm Bắc Phàm lại nói chuyện này ra? Thế này không phải càng khiến mâu thuẫn gay gắt hơn sao?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm giơ hai bàn tay ra đè xuống, lớn tiếng nói: “Mọi người yên lặng chớ nổi nóng, chớ có nổi nóng, bản quan vẫn còn lời muốn nói! Đợi bản quan nói xong, các ngươi tức giận cũng chưa muộn!"
Lời của hắn vẫn có vài phần sức nặng, vừa dứt lời, động tĩnh đã nhỏ hơn rất nhiều. “Đại Võ chúng ta vốn đúng là định xuất binh giúp quốc chủ Bạch Tượng giải quyết chuyện nội loạn này, nhưng bây giờ, bản quan phát hiện ra mọi người đều rất khổ sở. Trận thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần này, Đại Võ chúng ta cũng trải qua, nói thật..."
Sắc mặt của hắn nặng nề: “Cho dù Đại Võ chúng ta đã dự cảm trước được thảm họa băng tuyết tới, cũng đã chuẩn bị rất nhiều nhưng tổn thất vẫn nặng nề như cũ. Tuy rằng đều giữ lại được dân chúng nhưng rất nhiều gia súc gia cầm, cây ăn quả... đều chết trong thảm họa! Còn những thương vong tổn thất khác, bản quan không nhắc tới nữa!"
“Đại Võ chúng ta chỉ là mất đi tài phú mà thôi, mà các ngươi không chỉ mất đi tài phú mà còn mất đi người thân, bạn bè của mình, mất đi tất cả, cho nên càng khó khăn và đau khổ hơn! Sở dĩ các ngươi phản kháng và sở dĩ phất cờ khởi nghĩa là để trút hết giận dữ và đau đớn trong lòng mình, chống lại vận mệnh bất công này!"
Dân chúng nước Bạch Tượng nghe mà rất xúc động.
Sở dĩ bọn họ phất cờ khởi nghĩa không phải là vì như vậy hay sao?
Bằng không đang yên đang lành, ai lại rảnh rỗi đi làm mấy chuyện não tàn như vậy, bộ mất não hay sao?
“Bản quan hiểu cho nỗi khổ và sự bất đắc dĩ của các ngươi, hiểu cho cơn giận cho các ngươi!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục lớn tiếng nói: “Nhưng người chết đã chết, người còn sống vẫn phải sống tiếp, mọi người chắc hẳn phải sống cho thật tốt.."
"Sống cho thật tốt? Chúng ta nào còn đường sống đâu?"
Một bạo dân lớn tiếng gào lên: “Bây giờ chúng ta đã chẳng còn gì cả, ngay cả cái ăn còn chẳng có, tên quốc vương đáng chết này vẫn áp giải chúng ta đi trồng trọt nhưng ngay cả một miếng cơm cũng không cho ăn!"
"Đúng đó! Thảm họa băng tuyết đã qua rồi nhưng thời tiết vẫn rất lạnh như cũ, triều đình ngay cả một cái áo cũng không nỡ phát cho dân! Người nhà ta không chết trong thảm họa băng tuyết mà chính xác là chết trong tay triều đình!"
“Cần tên quốc vương này có tác dụng gì? Cần triều đình như vậy có ích gì?"
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía quốc chủ Bạch Tượng.
Quốc chủ Bạch Tượng cười khổ: “Bản vương cũng bất đắc dĩ mà! Trong thảm họa băng tuyết lần này, triều đình chúng ta cũng tổn thất nặng nề như thế, các loại vật tư đều khan hiếm! Tuy rằng bình thường có tồn một ít lương thực, than đá, áo bông... nhưng nào đủ chia cho người trong cả nước?” Lâm Bắc Phàm gật đầu, năng lực chống nguy hiểm của nước nhỏ chính là yếu như vậy đấy. Khu vực mà nước nhỏ chiếm giữ thường đều là những nơi tài nguyên khá thiếu thốn, khả năng sản xuất có hạn.
Bình thường bọn họ tập trung vật tư chủ yếu là dùng cho quân bị, võ trang quân đội, như vậy mới có thể chống lại sự xâm lược của các nước lớn xung quanh, đảm bảo chủ quyền độc lập của quốc gia.
Cứ như vậy, chia đến tay người dân hiển nhiên sẽ ít đi rồi.
Cho nên một khi xảy ra thiên tai thảm họa sẽ không chống đỡ được, người khổ đầu tiên cũng chính là dân chúng.
Lâm Bắc Phàm quay đầu về, lớn tiếng nói với dân chúng Bạch Tượng: “Bản quan hiểu nỗi khổ và chỗ khó của các ngươi, cho nên bệ hạ chúng ta nhân từ, quyết định mở rộng cổng thành chào đón các vị tiến vào Đại Võ kiếm ăn!
Chỉ cần các ngươi tới, tuyệt đối sẽ không chết đói!"
Lời này vừa nói ra, hiện trường đã bùng nổ.
“Cái gì? Mở rộng cổng thành, cho chúng ta tới Đại Võ kiếm sống?"
“Còn hứa sẽ không chết đói?"
“Nói đùa đúng không?"
Vẫn là vị lão giả đó mở miệng hỏi: “Lâm thừa tướng, chúng ta thật sự có thể tới Đại Võ sao?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Đương nhiên là được rồi!"
Lão giả cười khổ: “Nhưng chúng ta tới Đại Võ vẫn không có đường sống! Ngươi xem chúng ta nhiều người như thế, tất cả đều đổ dồn về Đại Võ, nào có nhiều việc đến thế để làm! Không làm việc thì không có cơm ăn, cũng vẫn chết đói mà thôi!"
Dân chúng nghe thế không nhịn được mà gật đầu.
“Hơn nữa, theo như lão phu được biết sau khi nhập quan chính là vùng đất Võ Tây, khu vực Võ Tây đất rộng người thưa, lại khá cằn cỗi, không có người lại không có lương thực, chúng ta làm sao mà sống tiếp được?” Dân chúng lại gật đầu tiếp.
Đây chính là nguyên nhân bọn họ không tới Đại Võ, vì đi rồi cũng không có đường sống gì cả, trừ phi trên tay có ít lương thực dư thừa mới dám mạo hiểm một phen.
Chương 804 Dẹp yên nội loạn
Lâm Bắc Phàm mỉm cười và đáp: “Vị lão nhân gia này thấy nhiều hiểu rộng, nhưng thông tin mà ngươi biết đã lạc hậu rồi. Bây giờ khu vực Võ Tây đã không phải là nơi cằn cỗi của trước kia nữa!"
“Lâm thừa tướng, nguyện nghe tỏ tường!” Lão giả lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Đại Võ chúng ta đã nghiên cứu ra một loại lúa nước đặt tên là lúa Thái Bình, loại lúa này có thể sinh trưởng ở một vài vùng đất bạc màu và sản xuất ra lương thực, cho nên chúng ta đang khai hoang vùng Võ Tây, cần rất nhiều nhân thủ!
“Vì vậy chỉ cần các ngươi tới Võ Tây giúp chúng ta khai hoang trồng trọt thì chúng ta sẽ cung cấp lương thực và vật tư cần thiết, tuyệt đối sẽ không để các ngươi chết đói! Nếu đến vụ thu hoạch, các ngươi còn có thể được chia một ít lương thực!"
Dân chúng nước Bạch Tượng nghe mà vô cùng động lòng.
“Chỉ cần giúp Đại Võ khai hoang trồng trọt là có lương thực ăn, có đồ để chia rồi!"
“Nếu đến vụ mùa còn có thể được chia một ít lương thực!"
“Trời không tuyệt đường người mà!"
Có người cao giọng hô lên một cách kích động: “Lâm thừa tướng, lời ngươi nói là thật sao? Ngươi không lừa chúng ta chứ?” Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Bản quan vượt nghìn dặm xa xôi tới nơi này lẽ nào là để lừa các ngươi sao? Thật ra, các ngươi là dân chúng của nước Bạch Tượng, có làm loạn dữ dội thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta cũng không cần thiết phải quản các ngươi, các ngươi nói có đúng không?"
Mọi người đều tin vì Lâm Bắc Phàm quả thật không cần thiết phải lừa bọn họ, càng không cần thiết phải đặc biệt chạy tới đây để lừa bọn họ.
“Nói như vậy, chuyện này là thật à!"
“Chúng ta thật sự có thể tới Đại Võ kiếm kế sinh nhai, chỉ cần trồng trọt làm việc là có thể sống tiếp rồi!"
“Ha ha! Đây không phải là nghề chính của chúng ta hay sao? Làm ở đâu mà không phải là làm?"
“Đại Võ bệ hạ nhân từ! Cảm ơn bệ hạ đã cho chúng ta một con đường sống!"
“Ta muốn tới Đại Võ! Ta muốn tới Đại Võ!"
Mọi người hoan hô nhảy múa, mừng rỡ vô cùng.
Quốc chủ Bạch Tượng kéo Lâm Bắc Phàm lại, hỏi với vẻ khó hiểu: “Lâm thừa tướng, ngươi làm vậy là?"
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Quốc vương bệ hạ, không phải ta đang giải quyết bạo dân giúp ngươi hay sao?
Ngươi xem, chỉ cần kéo bọn họ đến Đại Võ trồng trọt, không phải bọn họ sẽ không làm loạn nữa hay sao?"
Đôi mắt của quốc chủ Bạch Tượng sáng ngời: “Thừa tướng nói chí phải!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu.
Quốc chủ Bạch Tượng dựng ngón cái, khen ngợi: “Bản vương vẫn thường nghe nói Lâm thừa tướng túc trí đa mưu, dụng binh như thần, thường xuyên có thể biến mục nát thành thần kỳ, giải quyết các vấn đề khó khăn!
Hôm nay cuối cùng bản vương cũng được chứng kiến, thật khâm phục! Vô cùng khâm phục!"
Lâm Bắc Phàm lại mỉm cười gật đầu.
Khen đi, cố mà khen nữa vào, đến khi đó chỉ có nước mà khóc thôi!
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói với dân chúng Bạch Tượng đang hoan hô nhảy múa: “Bây giờ cổng thành biên quan sắp mở, nếu các ngươi vẫn không tin thì có thể theo bản quan đi xem!"
“Chuẩn bị mở cửa rồi sao? Đi đi đi, bây giờ đi xem luôn!"
“Nếu thật sự là vậy, ta sẽ lập tức vào ngay!"
“Dù sao ta cũng cô độc một mình, bây giờ có thể đi luôn!"
Mọi người đều vô cùng kích động.
Vì thế Lâm Bắc Phàm dẫn đầu dân chúng Bạch Tượng chậm rãi đi tới trước cứ điểm Thanh Long.
Hắn ngẩng đầu, lớn tiếng hô: “Mở cổng thành, chào đón dân Bạch Tượng nhập cảnh!"
“Rõ, thưa nguyên soái!"
Cổng thành ầm một tiếng, hoàn toàn mở ra!“Thật sự mở ra rồi?"
“Xem ra lời thừa tướng nói là thật!"
“Có thể đi kiếm sống rồi!"
Rất nhiều dân chúng Bạch Tượng hào hứng nối đuôi nhau đi vào.
Bởi vì nhân số thật sự quá nhiều nên hơi loạn, Lâm Bắc Phàm không thể không lớn tiếng hô: “Mọi người chậm thôi, đừng nôn nóng! Xếp hàng đăng ký cho xong, sau đó dựa theo trật tự vào thành!"
Bây giờ lời hắn nói vô cùng có tác dụng, mọi người đều mang khao khát về cuộc sống mới, dựa theo thứ tự vào thành.
Hôm ấy có hơn bốn mươi vạn dân Bạch Tượng nhập cảnh Đại Võ, bắt đầu cuộc sống mới...
Mà chuyện này cũng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ nước Bạch Tượng.
Dân chúng Bạch Tượng đang làm loạn đều kích động.
“Đại Võ đang tuyển người cầy cấy?"
“Chỉ cần tới bên đó làm việc là có thể bao cơm ăn sao?"
“Nếu đến vụ mùa còn được chia một ít lương thực? Có chuyện tốt như vậy sao?"
“Nhìn Đại Võ mà xem, đối xử với dân chúng nước khác tốt như vậy thật đúng là có trách nhiệm của nước lớn! Nước Bạch Tượng thì không được, chỉ hận không thể bóc lột chúng ta đến chết! Người đối xử với mình tàn nhẫn nhất luôn là người một nhà!"
“Ta không thể ở nước Bạch Tượng được nữa, bây giờ phải đi tới Đại Võ thôi!"
“Đúng, ta cũng đến Đại Võ!"
Vì thế ngày hôm sau, có hơn ba mươi vạn dân Bạch Tượng ùa tới.
Đến ngày thứ ba, số lượng nhiều hơn, đạt đến bốn mươi vạn.
Đến ngày thứ tư, con số đạt đến đỉnh điểm, vậy mà lại vượt qua năm mươi vạn, gần đến sáu mươi vạn. Đến ngày thứ năm, tuy rằng nhân số có dấu hiệu giảm xuống nhưng vẫn đạt đến ba mươi vạn. Trong năm ngày này lại có gần hai trăm vạn dân Bạch Tượng tiến vào Đại Võ.
Mà những người này phần lớn đều là người khởi nghĩa lúc trước, vì không có đường sống nên không làm loạn không được. Nhưng bây giờ đã có một con đường sống, ai còn bằng lòng đi làm chuyện mất đầu đó nữa? Vì thế tất cả đều chạy ra ngoài.
Nội loạn ở Bạch Tượng hiển nhiên cũng được dẹp yên.
Chương 805 Cải tạo đất đai
Quốc chủ Bạch Tượng vô cùng kinh ngạc, không ngờ nội loạn khiến hắn ta bó tay chịu trói này lại được dẹp yên một cách dễ dàng như thế.
Hơn nữa còn không hao tổn một binh một tốt nào, ngay cả máu còn không chảy.
Hắn ta không thể không một lần nữa dựng ngón cái với Lâm Bắc Phàm, khen ngợi: “Lâm thừa tướng, giải quyết xong bạo loạn trong nước một cách dễ dàng như thế, bản vương thật sự phục ngươi quá, chính vì có ngươi nên Đại Võ mới phát triển không ngừng, càng ngày càng tốt hơn!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Quốc chủ Bạch Tượng, ngươi quá khen rồi, chẳng qua là phân ưu giúp bệ hạ mà thôi! Quốc chủ Bạch Tượng, hiện giờ việc đã giải quyết giúp ngươi rồi, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình! Gửi thần thư lên, cúi đầu xưng thần với Đại Võ, đồng thời trong vòng ba tháng nộp cống phẩm đã hứa lên! Bằng không bản quan cũng không tiện ăn nói với bệ hạ!"
Đưa thần thư lên đối với quốc chủ Bạch Tượng mà nói cũng không có vấn đề gì cả.
Bây giờ Đại Võ thế mạnh, binh hùng tướng mạnh, một quốc chủ nước nhỏ như hắn ta cúi đầu xưng thần cũng không tính là gì.
Điều khiến hắn ta đau lòng nhất là phải nộp cống phẩm đã hứa lên trong vòng ba tháng.
Thời gian quá gấp rút, vừa trải qua một trận thảm họa băng tuyết, vương triều bọn họ tổn thất nghiêm trong, hoàn toàn không thể gom được nhiều cống phẩm như thế.
Nhưng không làm được cũng phải làm, đắc tội với Đại Võ thì lại không hay.
“Chắc rồi chắc rồi, bản vương tuyệt đối sẽ không bội ước!"
Quốc chủ Bạch Tượng lớn tiếng hứa hẹn, trong mắt xuất hiện một tia độc ác.
Sở dĩ hắn ta đánh đổi cái giá to lớn như thế còn không phải vì quốc dân phía dưới không nghe lời, muốn lật đổ sự thống trị của hắn ta hay sao?
Bây giờ chiến loạn đã bị dẹp yên, cũng nên từ từ tính sổ rồi!
Lông cừu phải ở trên thân cừu, ta không gom đủ cống phẩm thì lấy đồ của các ngươi gom vào thôi.
Quân chủ Bạch Tượng tạm biệt Lâm Bắc Phàm rồi vội vã đi mài dao.
Mà lúc này, chuyện Lâm Bắc Phàm đã giải quyết xong nội loạn ở Bạch Tượng đã nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ, có rất nhiều người khâm phục kế sách này, nhưng phần lớn vẫn là cười nhạo.
“Cho hơn hai trăm vạn dân nước Bạch Tượng tới Võ Tây khai hoang trồng trọt, đầu óc nghĩ gì vậy không biết?"
"Vùng Võ Tây chính là một nơi cằn cỗi, đất đai bạc màu, nếu có thể trồng được lương thực thì đã trồng từ lâu rồi, nào cần đợi đến bây giờ?"
“Đại Võ làm vậy là tự đeo lên lưng mình một gánh nặng lớn mà!"
“Hơn hai trăm vạn dân, ăn uống vệ sinh cũng là một vấn đề rồi! Mấu chốt là bọn họ có nhiều lương thực như vậy để nuôi người không?"
“Vừa trải qua thảm họa băng tuyết, vật tư ở quốc gia nào cũng khan hiếm, bây giờ điều quan trọng nhất là giữ lương thực của mình! Nhưng Đại Võ lại hào phóng lấy ra nuôi dân nước khác, đầu óc có vấn đề rồi!"
“Nếu không trồng được lương thực thì phen này lỗ to!"
“Chắc chắn không trồng được đâu, ta đang đợi xem trò cười của Đại Võ đây! Ha ha!"
Tuy rằng mọi người đều biết Đại Võ đã nghiên cứu ra một giống lúa nước có sản lượng cao là lúa Thái Bình, trồng trên ruộng đất phì nhiêu, lượng mưa dồi dào thì chắc chắn có thể tăng sản xuất tăng thu nhập. Nhưng ngươi trồng ở một nơi vừa bạc màu vừa thiếu nước như Võ Tây này, cho dù nó có thể phát triển cỡ nào nhưng không hấp thụ dinh dưỡng thì chắc chắn không thể lớn nổi.
Cho nên mọi người đều đang đợi xem trò cười của Đại Võ.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm lại rất bận rộn, hoàn toàn không rảnh để ý dư luận bên ngoài.
Hắn tập trung rất nhiều quan viên và nhân thủ tới để tiến hành đăng ký tạo sổ cho người dân Bạch Tượng, sau đó chia thành các đội kéo đến các khu vực ở Võ Tây để khai hoang trồng trọt.
Đồng thời còn phải điều động đủ lương thực và vật tư từ triều đình tới để nuôi nhóm người này.
Đến buổi tối, hắn còn phải lén lút chuồn ra ngoài.
Võ Tây thiếu nước?
Vậy ta cho vài trận mưa to!
Võ Tây bạc màu?
Vậy ta cho giun đất ngoáy (động đất), xới đất phì nhiêu ở sâu bên dưới lòng đất lên!
Còn dẫn dòng sông từ trên dãy núi Phượng Hoàng xuống.
Cứ như vậy, đất đai ở Võ Tây đã có sự cải thiện to lớn rồi.
Cộng thêm lúa Thái Bình chịu hạn chịu nóng, Lâm Bắc Phàm tin rằng năm nay nơi này chắc chắn sẽ bội thu.
Nếu trồng trọt thêm vài năm nữa, nơi này cực có khả năng sẽ biến thành kho lương của Đại Võ.
Mà lúc này, hai trăm vạn dân Bạch Tượng đã bắt đầu khai hoang và trồng trọt.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc là thổ nhưỡng ở Võ Tây này hình như cũng không kém như trong tưởng tượng, có vẻ như trồng lương thực cũng không thành vấn đề, tại sao mọi người ở bên ngoài đều nói nơi này đất đai cằn cỗi?
Nếu nói thiếu nước....
Bọn họ tới đây đã được vài ngày rồi, vậy mà lại đổ mấy trận mưa liền, tần suất đổ mưa còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ.
Cộng thêm hai dãy núi lớn, có dòng sông tự nhiên chảy xuống, nguồn nước này thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là thiếu.
Cứ như thế, mọi người càng có thêm chút lòng tin.
Dù sao thì bọn họ tới đây là để khai hoang trồng trọt, nếu trồng lương thực tốt, bọn họ chắc chắn sẽ sống rất tốt, nếu lương thực bội thu thì bọn họ còn có thể được chia một ít lương thực.
Vì thế, mọi người làm việc với khí thế ngút trời, trong lòng tràn ngập ý chí chiến đấu.