Người đàn ông lớn tuổi im lặng, cuối cùng thì mọi người cũng được yên ổn, nhưng trong lòng ai nấy lại dần trở nên căng thẳng.
Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ vị phủ thừa đại nhân mới tới này. Nhưng chính vì hiểu rõ, nên mới lo lắng.
Điều khiến người ta thường xuyên thảo luận về hắn nhất lại chẳng phải là học vấn và năng lực của hắn, mà lại là sự tham lam!
Kể từ khi hắn vào triều làm quan đến nay, không biết hắn đã tham ô bao nhiêu tiền bạc rồi.
Việc hắn thích làm nhất là khám xét nhà người khác, trong số văn võ bá quan cả triều, hơn một phần ba phủ đệ của các viên quan đều đã bị hắn vơ vét, đến cả thượng thư cũng chẳng phải ngoại lệ.
Mấy người bọn họ, tay chân chẳng sạch sẽ là bao, không biết hắn đến đây rồi sẽ xử lý bọn họ như thế nào đây!
Trong lòng bọn họ thật sự rất hoang mang!
Lúc này, một đoàn xe ngựa sang trọng dừng lại trước cửa nha môn. Ánh mắt của mọi người sáng lên, phủ thừa đại nhân mới đã tới rồi.
Trong cả kinh thành, đoàn xe ngựa sang trọng này là độc nhất vô nhị, không ai khác có.
"Phủ thừa đại nhân tới!"
Trị trung và đám người thông phán lập tức bước lên tiếp đón, đồng thanh hô: "Hạ quan bái kiến phủ thừa đại nhân!"
Người bước xuống từ xe ngựa chính là Lâm Bắc Phàm, người vừa được nhậm chức phủ thừa của Đức Thiên Phủ, hôm nay hắn tới đây trình diện để nhậm chức.
Nhìn các viên quan cấp dưới vây quanh trước mặt mình, Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười rồi bảo: "Chào các vị đồng liêu! Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau làm việc, mong rằng sau này mọi người sẽ hợp tác vui vẻ!"
"Nhất định rồi, nhất định rồi!"
Mọi người cúi đầu, khom lưng, mỉm cười với vẻ nịnh nọt.
Sau khi nhậm chức ở Đức Thiên Phủ xong, Lâm Bắc Phàm phất tay áo, thể hiện quan uy: "Bản quan mới đến đây, chưa quen với môi trường làm việc cho lắm, các ngươi đưa bản quan đi tham quan xung quanh một lát trước đi đã!"
"Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, mời phủ thừa đại nhân vào trong!"
"Mời đại nhân đi theo hạ quan!"
Mọi người chen lấn tranh nhau dẫn đường.
Lâm Bắc Phàm chỉ vào một người đàn ông lớn tuổi trong nhóm người bọn họ, nói: "Một mình ngươi đi là được rồi, những người khác cứ đi làm việc của mình đi, không cần theo ta!"
"Vâng, phủ thừa đại nhân!"
Mọi người đáp lời.
Sau đó, dưới sự dẫn đường của trị trung, Lâm Bắc Phàm dần làm quen với môi trường phủ nha ở Đức Thiên Phủ.
Có thể nói, chỗ này lớn hơn những gì hắn tưởng tượng, quan lại cấp dưới cũng nhiều hơn.
Trong nha môn có các ban ngành như trì thự, sát viện và phủ quán, công quán, âm dương học và y học, tăng đạo ty, hà bạc sở, thuế khóa cục, tuần kiểm ty, trạm dịch, có thể nói là mặc dù quy mô nhỏ, nhưng có đủ các bộ phận.
Gần như không hề thua kém so với lục bộ trong mỗi bộ ngành ở triều đình.
Ở nha môn còn có bộ khoái, số lượng lên tới hơn năm nghìn người, tất cả đều làm việc theo lệnh của hắn, đây là có quyền lực không hề nhỏ.
Cho nên, quyền lực của Lâm Bắc Phàm được mở rộng ra thêm vài phần, đến cả các văn võ bá quan cũng rất e dè trước hắn.
Hắn đi tham quan một vòng, thẳng tới buổi trưa.
"Không ngờ nha môn lại làm việc chuyên nghiệp như thế, quản lý nhiều việc như vậy! Ta vốn còn cho rằng chỉ cần phụ trách việc thẩm án, thu thuế, duy trì tốt an ninh trật tự trong thành là được rồi, đúng là ngoài dự đoán của ta!" Quách Thiếu Soái than thở.
"Tất nhiên là như vậy rồi, nha môn phải phụ trách rất nhiều việc! Đặc biệt là ở đây, khu vực quan trọng tại kinh thành, có gần năm trăm vạn nhân khẩu, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên phải lập ra rất nhiều bộ ngành và ti chức! Muốn quản lý tốt nơi này chẳng phải chuyện dễ dàng gì cho cam! Công tử, sau này vất vả cho ngươi rồi!" Mạc Như Sương nói với vẻ đau lòng.
"Thật ra cũng còn may đấy!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi nói: "Chỉ cần mỗi người trong các bộ ngành làm tốt nhiệm vụ của mình, cứ tuần tự như vậy thì phủ nha sẽ vận hành một cách trơn tru, nó là cả một hệ thống, thiếu một thứ thôi cũng không được!"
"Cho nên những người giang hồ như các ngươi, đừng có hở ra là chém giết người của quan phủ! Các ngươi giết thì dễ lắm, nhưng phía quan phủ sẽ gặp phiền phức, công việc của quan phủ không có ai xử lý, cuối cùng người phải chịu khổ sẽ là dân chúng!"
Hai người Quách Thiếu Soái đều cảm thấy hơi hổ thẹn. Trước đây, đúng là bọn họ đã từng làm như vậy.
Khi ấy thật sự chém giết rất sảng khoái, nhưng không ngờ lại gây ra phiền phức cho người dân, nói cách khác, bọn họ đã khiến người dân phải gánh chịu hậu quả xấu do bọn họ gây ra.
"Nếu các ngươi theo ta vào phủ nha, dùng thân phận dân thường thì có hơi bất tiện! Thế này vậy, ta cho các ngươi làm bộ khoái, sau này các ngươi làm việc cũng thuận tiện hơn!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói.
"Người giang hồ như bọn ta lại được làm bộ khoái, được nhận bổng lộc của triều đình! Ha ha, thật thú vị!" Quách Thiếu Soái hào hứng thốt lên.
Đến cả người điềm tĩnh như Mạc Như Sương cũng mỉm cười.
Chương 387 Cáo trạng đầu tiên
Hai ngày sau, cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng đã dần dần quen thuộc với công việc ở Đức Thiên Phủ.
Có vô số việc cần phải quản lý, chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ, cơ bản là việc gì có thể nghĩ ra được thì đều xảy ra cả, khá giống một phiên bản thu nhỏ của triều đình.
Nhưng nếu quản lý tốt những chuyện này, xử lý một cách rõ ràng minh bạch sự vụ trong khu vực do mình quản lý, để người dân được an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm thì chắc chắn có thể chứng minh rằng bản thân mình là một người có tài, có năng lực làm việc, chuyện thăng quan tiến chức ngay trong tầm tay.
Đặc biệt là nơi trọng yếu như kinh thành, những vấn đề có liên quan lại càng nhiều hơn, càng phức tạp hơn.
Nếu quản lý tốt khu vực này, nhất định sẽ được triều đình trọng dụng, thậm chí còn có cơ hội được phong hầu bái tướng.
Cho nên nữ đế mới điều hắn tới đây, cho hắn cơ hội để rèn luyện.
Chờ tới khi hắn đã có đủ năng lực, đủ công lao rồi, thì lại tiếp tục đề bạt một cách hợp tình hợp lý.
Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm tập hợp tất cả các quan viên trong phủ nha lại.
Mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt lo lắng và hoang mang.
Cũng phải thôi, quan mới nhậm chức thì phải lập uy, bây giờ cũng đã đến lúc nên thị uy rồi! Bọn họ không biết liệu Lâm Bắc Phàm sẽ thị uy như thế nào, liệu có làm bọn họ sợ chết khiếp hay không.
"Các vị đồng liêu, hai ngày qua bản quan đã quen thuộc với công việc trong phủ nha rồi, hiện giờ có thể nói là hiểu khá rõ, các vị đều làm việc rất tốt, bản quan rất vui!" Lâm Bắc Phàm gật đầu mỉm cười.
Mọi người cũng âm thầm thả lỏng.
"Nhưng, bản quan cũng đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề!"
Mọi người lại được một phen căng thẳng.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Bản quan phát hiện ra rằng, trong phủ nha của chúng ta còn tồn tại rất nhiều hành vi tham ô, nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền để làm việc riêng, khiến bản quan rất đau lòng! Các ngươi thân là quan phụ mẫu của người dân, vậy mà lại chẳng suy nghĩ xem phải làm thế nào để báo đáp triều đình, làm thế nào để giúp đỡ người dân!"
Nói rồi, Lâm Bắc Phàm đập bàn đứng dậy, quát lên: "Các ngươi đáng tội gì đây hả?"
Tất cả mọi người đều hoảng hốt.
"Phủ thừa đại nhân, oan quá!"
"Bọn ta tuyệt đối chưa từng làm chuyện như thế!"
"Có làm hay không, bản quan tự biết nhìn nhận!"
Lâm Bắc Phàm chỉ lên đỉnh đầu: "Có nhìn thấy bảng hiệu trên đỉnh đầu các ngươi hay không? Thanh chính liêm minh, có làm gì cũng phải lấy điều này làm kim chỉ nam, bất cứ ai cũng không có ngoại lệ!"
Trị trung dè dặt hỏi: "Tức là, ý của phủ thừa đại nhân là..."
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đạo mạo: "Bây giờ bản quan sẽ đại diện cho triều đình, đại diện cho người dân, khám xét nhà của các ngươi! Nếu không khám xét được thứ gì chứng tỏ các ngươi trong sạch! Nhưng nếu thu giữ được thứ gì đó, thì các ngươi cứ liệu hồn đấy!"
"Ối!"
Các quan kêu lên.
Bọn họ biết ngay là Lâm Bắc Phàm sẽ không bỏ qua cho bọn họ mà! Thật đúng là dẫn sói vào nhà!
Cuối cùng, các quan của Đức Thiên Phủ chẳng còn cách nào khác, đành phải bóp mũi chấp nhận.
Đến cả Binh bộ và Công bộ cũng đã bị người ta khám xét cả rồi, đám quan viên tép riu như bọn họ thì có thể làm gì được cơ chứ?
Bây giờ, người ta là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, muốn làm khó bọn họ thì quá đơn giản, thậm chí người ta còn có thể tống thẳng bọn họ vào tù ấy chứ.
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm thu giữ được năm trăm vạn lượng từ trong tay bọn họ, vơ vét được một khoản kha khá.
Đồng thời hắn còn ra tối hậu thư: "Sau này các ngươi cứ việc tham ô, các ngươi tham ô bao nhiêu thì ta sẽ tịch thu bấy nhiêu! Nếu tham ô quá nghiêm trọng thì đến cả bổng lộc và các khoản thu nhập hợp pháp khác của các ngươi cũng sẽ bị ta tịch thu hết, đến một cắc bạc cũng không để lại cho các ngươi!"
"Không!"
Các quan trong phủ nha tuyệt vọng ra mặt.
“Thùng thùng.”
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng trống đánh, đây là có người tới báo án.
Một vụ án cũng không cần Lâm Bắc Phàm đi quản, nhưng bây giờ tâm trạng của hắn khá tốt: “Bản quan vừa vặn có thời gian, vụ án này cứ giao cho bản quan xử lý đi!”
Lâm Bắc Phàm đi vào trong công đường của nha môn, nhìn thấy một người phụ nữ khá có nhan sắc đang quỳ bên dưới, bộ đồ mặc trên người thật sự có hơi cũ nát, nét mặt trông vô cùng sầu khổ.
Hắn vỗ kinh đường mộc một cái, quát với vẻ uy nghiêm: “Dưới đường là ai, mau báo tên họ?”
“Khởi bẩm đại nhân, dân phụ là Tề Trương thị, từ Hồ Châu tới đây cáo ngự trạng, xin đại nhân hãy làm chủ cho dân phụ!” Đối phương dập đầu, nói một cách vô cùng đáng thương.
Đức Thiên Phủ mà Lâm Bắc Phàm ở là trung tâm chính trị của Đại Võ, có thể tiếp nhận các loại cáo trạng trên khắp cả nước, tương đương với một Hình bộ nhỏ.
Thường mà nói, cáo ngự trạng đều sẽ tới đây tố cáo, ở đây không giải quyết được thì lại trình lên Hình bộ và các bộ phận tư pháp khác, tổ chức tam đường hội thẩm.
“Tề Trương thị, ngươi có oan khuất gì, mau nói đi!” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Vâng, thưa đại nhân!” Đối phương nói ra nỗi oan của mình.
Nàng ta vốn cùng chồng làm ăn buôn bán nhỏ kiếm sống ở Hồ Châu, tuy rằng cuộc sống nghèo khó nhưng hai vợ chồng yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, sống cũng coi như êm ấm hòa thuận.
Nhưng bởi vì nàng ta lớn lên có chút nhan sắc đã bị một viên ngoại địa phương nhìn trúng.
Đối phương uy hiếp cám dỗ nhưng hai vợ chồng bọn họ vẫn không thuận theo như cũ.
Nhưng có một ngày, có bốn người bịt mặt tới đập quán nhỏ của bọn họ đồng thời đánh gãy chân chồng nàng ta.
Nàng ta lập tức đi báo quan nhưng quan phủ địa phương và đối phương đã cấu kết với nhau, hoàn toàn không nhận đơn kiện của nàng ta, còn bị ác bá địa phương uy hiếp, cuộc sống càng lúc càng gian khổ, cho nên đến bước đường cùng chỉ đành vượt nghìn dặm xa xôi chạy tới kinh thành cáo ngự trạng.
Chương 388 Vì bản quan bức cung đấy
“Đại nhân, tuyệt đối không có chuyện này!”
Lúc này, một người trung niên ăn vận sang trọng vội vội vàng vàng chạy từ bên ngoài vào trong.
“Ngươi là ai? Chưa qua thông báo đã vô duyên vô cớ chạy vào công đường, đáng tội gì hả?” Lâm Bắc Phàm thể hiện quan uy mạnh mẽ.
“Đại nhân, hắn ta chính là viên ngoại đã đánh gãy hai chân của chồng dân phụ, xin đại nhân hãy làm chủ cho dân phụ, đưa hung thủ thật sự ra ngoài ánh sáng!” Dân phụ báo quan nói với vẻ hận thù.
“Đại nhân, nàng ta nói dối, hãm hại người tốt!”
Viên ngoại kia lớn tiếng quát: “Nàng ta luôn miệng nói là ta đã hại nàng ta nhưng lại không lấy ra được bằng chứng gì có lợi, dựa vào cái gì nói là ta? Hoàn toàn chỉ muốn nhân cơ hội lừa gạt tống tiền, xin đại nhân hãy làm chủ cho ta!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Hóa ra là như thế! Người đâu, đánh ba mươi hèo cho bản quan!”
Lập tức có hai bộ khoái bước ra túm lấy dân phụ Tề Trương thị.
Tề Trương thị hoảng hốt: “Đại nhân, dân phụ bị oan mà!”
Lâm Bắc Phàm phất tay, chỉ về phía viên ngoại: “Các ngươi túm nhầm người rồi, người mà bản quan muốn đánh chính là hắn!”
Viên ngoại ngơ ngác: “Đại nhân, tại sao lại đánh ta? Thảo dân vô tội mà.”
“Còn dám nói mình vô tội?”
Lâm Bắc Phàm vỗ kinh đường mộc, quát: “Không phải ngươi hại, dựa vào cái gì ngươi ta lại tố cáo ngươi?”
Viên ngoại: “Gì vậy má!”
Đây là kiểu logic ngang ngược gì thế?
Đối phương tố cáo ta thì chứng tỏ ta là người xấu?
Lâm Bắc Phàm lại vung tay: “Khỏi cần nói gì hết, đánh mười hèo trước rồi nói sau.”
Thông phán ngồi bên cạnh hé miệng: “Phủ thừa đại nhân, làm thế sẽ bị hiềm nghi lạm dụng tư hình…”
Lâm Bắc Phàm quát: “Bản quan đang thẩm án, ngươi đừng chen miệng vào!”
Thông phán ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại.
Sau đó, hai bộ khoái túm lấy người viên ngoại, lại có một bộ khoái nữa bước ra dùng sức vung gậy, đánh đối phương kêu gào thảm thiết không ngừng, đau đến mức muốn chết không được, gần như đòi nửa cái mạng của hắn ta.
Sau khi mười hèo kết thúc, Lâm Bắc Phàm hỏi: “Tề Trương thị, ngươi nói hắn ta hại chồng ngươi vậy ngươi có bằng chứng hay nhân chứng gì không?”
Tề Trương thị lắc đầu, đáp với vẻ khổ sở: “Khi ấy chỉ có mỗi ta và tướng công, cũng không có chứng cứ và nhân chứng gì cả! Nhưng dân phụ nhận ra một người bịt mặt trong số đó chính là một gia đinh ở nhà viên ngoại, tên hắn ta là Lưu Tam, vô cùng được viên ngoại xem trọng, chỉ biết nghe theo lệnh của viên ngoại mà làm việc!”
“Đại nhân, ngươi cũng nghe rồi đó, nàng ta hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ muốn vu hại ta, ta thật sự bị oan mà!” Viên ngoại kêu ca.
Lâm Bắc Phàm quát: “Còn dám lắm mồm, rõ ràng là chưa được dạy dỗ đủ mà, đánh thêm mười hèo!”
Viên ngoại: “Đệch!”
Sau đó lại là những tiếng kêu thảm thiết nữa, hai mắt viên ngoại trợn trắng cả lên.
“Bây giờ Lưu Tam đang ở đâu?”
“Khởi bẩm đại nhân, Lưu Tam có đi theo viên ngoại đến kinh thành!”
“Tốt lắm, truyền Lưu Tam!”
Một gia đinh mặt quắt tai dơi đi vào, kết quả vừa nhìn thấy thảm trạng của lão gia nhà mình đã sợ hết hồn: “Lão gia, sao ngươi…”
Lâm Bắc Phàm quát: “Người đâu, đánh Lưu Tam một trăm hèo!”
Lưu Tam lại sợ giật nảy mình: “Đại nhân, tại sao lại đánh ta?”
Lâm Bắc Phàm nói: “Vì lão gia nhà ngươi đã khai nhận rồi! Hắn ta nói ngươi thèm khát nhan sắc của Tề Trương thị cho nên liên hợp với những người khác đánh gãy chân chồng của Tề Trương thị!”
Lưu Tam hơi hoảng lên: “Không thể nào! Sao lão gia có thể khai được?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đáp: “Vì bản quan bức cung đấy!”
Lưu Tam: “Đậu má!”
Lâm Bắc Phàm lại cười tủm tỉm, bảo: “Ngươi nhìn thấy thảm trạng của lão gia nhà mình chưa, đây chính là kết cục sau khi bị đánh hai mươi hèo! Ngươi nói xem nếu ngươi bị đánh một trăm hèo thì sẽ thế nào hả?”
Lưu Tam sợ run cầm cập!
Hai mươi hèo đã rớt hơn nửa cái mạng, vậy một trăm hèo còn sống nổi không?
Đại nhân trước mặt đúng là một người ngang ngược!
Còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương!
“Đại nhân, oan uổng quá! Sự việc tuyệt đối không phải như thế đâu…”
Lưu Tam phịch một tiếng quỳ xuống, khóc rống lên nói: “Chồng của Tề Trương thị đúng là do chúng ta ra tay, nhưng nếu sau lưng không có sự sai khiến của lão gia nhà chúng ta thì chúng ta nào dám ra tay đâu? Chúng ta cũng chỉ là thảo dân bình thường thôi mà!”
“Là lão gia nhà ta nhìn trúng Tề Trương thị nhưng cầu mà chẳng được, cuối cùng không thể không chơi mạnh tay! Chúng ta chỉ là đồng lõa mà thôi, lão gia mới là hung thủ chân chính, xin đại nhân minh xét!”
“Hóa ra là như thế! Nhưng lão gia nhà ngươi lại nói là do ngươi làm, ngươi lại nói là lão gia nhà ngươi làm, ngươi nói xem bản quan nên tin ai đây?” Lâm Bắc Phàm chậc chậc, lắc đầu.
“Đại nhân, tiểu nhân còn có nhân chứng, bọn họ cùng ra tay với tiểu nhân, bọn họ có thể làm chứng cho tiểu nhân!”
“Bọn họ đều tới cả sao?”
“Tới cả ạ!”
“Nếu đã như vậy, truyền bọn họ vào hết đi!”
Qua một lúc, ba người khác nơm nớp lo sợ đi vào.
Lâm Bắc Phàm quát: “Giam mỗi người bọn chúng vào một căn phòng riêng để thẩm vấn, nếu lời chứng của một người không khớp với ba người còn lại vậy chứng minh người này nói dối, hắn ta có tội, trước đánh một trăm hèo rồi nói sau!”
Cuối cùng, mọi người vì tự bảo vệ mình nên đều đã khai lão gia ra, toàn bộ lời chứng đều giống nhau, tất cả đều chỉ về phía viên ngoại.
Là đối phương tham lam sắc đẹp của Tề Trương thị nhưng cầu mà chẳng được, thẹn quá hóa giận cho nên mới phái bọn họ tới đánh chồng của đối phương.
Sau đó, khi đối phương báo quan thì lại tới phá rối.
Một vài chi tiết trong đó, bọn họ đều viết rất rõ ràng lên lời chứng.
“Viên ngoại, ngươi còn lời gì để nói nữa không?” Lâm Bắc Phàm quát.
“Thảo dân nhận tội, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!” Viên ngoại sợ run người.
Chương 389 Không sợ xuống Cửu Tuyền bị dân chúng vạch lỗi hay sao?
Lâm Bắc Phàm vỗ kinh đường mộc: “Nhận tội thì tốt! Dựa theo tội mà ngươi đã phạm phải, theo luật pháp của Đại Võ ta nhất định phải đánh tám mươi hèo rồi ngồi tù năm năm! Hơn nữa còn phải bồi thường toàn bộ thiệt hại và tất cả chi phí điều trị cho người bị hại, tổng cộng là ba trăm lượng!”
“Vâng, thưa đại nhân!” Viên ngoại cúi đầu.
“Còn bốn người các ngươi có nhận tội không?” Lâm Bắc Phàm quát.
“Thảo dân nhận tội!” Bốn tên gia đinh run như cầy sấy.
“Dựa theo luật pháp Đại Võ nhất định phải đánh năm mươi hèo, ngồi tù ba năm để răn đe!”
Như vậy, vụ án này nhanh chóng thẩm tra xử lý xong.
“Cảm ơn đại nhân đã làm chủ cho dân phụ! Cảm ơn đại nhân! Thanh thiên đại lão gia!” Tề Trương Thị mừng phát khóc.
Nàng ta tới kinh thành để cáo ngự trạng cũng không ôm hy vọng lớn bao nhiêu, dù sao quan lại bao che cho nhau, một thảo dân như nàng ta không đấu lại được.
Nhưng không ngờ lại gặp được một vị đại nhân trẻ tuổi, giải quyết án này rất sạch sẽ gọn gàng, không chỉ khiến hung thủ thật sự sa lưới pháp luật mà còn đòi lại công bằng cho nàng ta, hạnh phúc thật sự tới quá đột ngột!
“Cảm ơn lão gia! Cảm ơn thanh thiên đại lão gia…” Đối phương không ngừng dập đầu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười phất tay: “Ngươi lui xuống đi, sau này bản quan sẽ cho người trông chừng tên kia, thẳng đến khi đối phương giao tiền vào tay ngươi mới thôi!”
“Cảm ơn đại nhân, dân phụ xin lui trước!”
Vụ án kết thúc, Lâm Bắc Phàm cười hỏi các thông phán và thôi quan có mặt ở đó: “Các vị, trình độ thẩm lý vụ án của bản quan thế nào?”
“Phủ thừa đại nhân, cao! Thật sự quá cao!” Mọi người đều dựng ngón cái.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười với vẻ vô cùng tự đắc.
“Nhưng thưa đại nhân, lỡ như đánh lầm người thì nên làm thế nào?”
Một vị thông phán cười khổ, nói: “Vụ án vẫn chưa được điều tra rõ ràng mà ngươi đã đánh người ta, nếu sự việc nghiêm trọng có thể nói là lạm dụng tư hình! Nhẹ thì giảm chức quan, nặng thì có khả năng mất đầu đấy!”
“Đây cũng không phải vấn đề gì cả!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Khi viên ngoại đó tiến vào bản quan đã nhìn thấy trong ánh mắt hắn ta mang theo một vẻ si mê, hung ác và hối hận! Si mê là tham lam sắc đẹp của Tề Trương thị! Hung ác là vì cầu mà chẳng được, vì thế kích phát ra hung tính trong lòng! Hối hận là vì không kịp tới ngăn cản để đối phương báo quan!”
“Cho nên bản quan nhận định đối phương chắc đến tám chín phần mười là hung thủ thật sự, vì thế mới tương kế tựu kế, trực tiếp “vu hại” bọn họ, như vậy mới có thể phá hỏng phòng tuyến tâm lý của bọn họ, dẫn đến một loạt chứng cứ của nhân chứng sau đó!”
“Đại nhân, giỏi, thật sự giỏi!” Mọi người lại dựng ngón cái.
“Bây giờ bản quan muốn hỏi các vị một câu! Bình thường các ngươi gặp phải vụ án thế này, chính là dân thường tố cáo quan, hoặc là dân tố cáo cường hào ác bá thì sẽ thẩm lý thế nào?”
“Thưa phủ thừa đại nhân, đương nhiên là dựa theo quy trình của luật pháp Đại Võ để thẩm án rồi! Trước tiên hỏi rõ ràng nguyên nhân vụ án, sau đó truyền người trong cuộc vào tiến hành hỏi từng bước, cuối cùng tìm nhân chứng và bằng chứng, tra ra hung thủ thật sự, trả nguyên lại chân tướng vụ án, đến cuối cùng chính là cân nhắc mức hình phạt!” Một vị thông quán nói liến thoắng.
“Hạ quan có một điểm cần bổ sung, thân là quan viên triều đinh, đại diện cho triều đình chấp hành pháp luật nhất định phải công chính nghiêm minh, tuyệt đối không thể thiên vị bất cứ kẻ nào!” Một viên quan bổ sung.
“Thật sao?”
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, cười bảo: “Nhưng bản quan phát hiện ra, phủ này đã tiếp quản rất nhiều vụ án dân thường tố cáo quan và dân thường tố cáo cường hào ác bá nhưng cuối cùng đều là dân thua! Vậy công chính nghiêm minh này rốt cuộc từ đâu mà nói? Sẽ không phải tiền của các ngươi đều tham ô như vậy đấy chứ?”
“Phủ thừa đại nhân, tuyệt đối không phải như vậy!”
“Ngươi hiểu lầm hạ quan rồi!”
“Đây là chuyện chắc chắn không có!”
Lâm Bắc Phàm quát: “Bớt giả bộ cho bản quan! Các ngươi là người thế nào bản quan đều hiểu rõ hơn các ngươi đấy! Trước khi giảo biện, các ngươi hãy nghĩ đến mấy chục vạn lượng bạc ở nhà mình đi, sao lại nhiều như vậy?”
Các quan có mặt ở đó đều hậm hực không lên tiếng.
Lâm Bắc Phàm tức giận nói: “Ta nói cho các ngươi biết, có câu ăn bổng lộc của vua thì san sẻ với vua, các ngươi nhận bổng lộc của triều đình hẳn nên thay triều đình san sẻ, công bằng chấp pháp, nhưng bản thân các ngươi lại vì lợi ích cá nhân mà làm rối loạn kỷ cương, các ngươi có xứng đáng với sự kỳ vọng của triều đình đối với mình hay không? Có xứng đáng với sự tín nhiệm của bệ hạ hay không?”
Các quan viên có mặt ở đó đều cúi đầu.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục quở trách: “Dân chúng sống đã đủ khổ rồi, tại sao các ngươi còn muốn ỷ thế bắt nạt người, ỷ quyền hành chèn ép người nữa? Dân chúng có thể chịu khổ, có rất nhiều lúc nhịn một chút là qua đi! Nếu không phải thật sự không thể nhịn được nữa thì sao bọn họ lại tố cáo quan viên, sao lại tố cáo cường hào ác bá? Đạo lý lấy trứng chọi đá này, các ngươi không hiểu sao?”
“Ngược lại các ngươi thì hay lắm, diệt chết hy vọng của người ta, không cho người khác một con đường sống! Các ngươi thân là quan phụ mẫu, có thấy có lỗi với hàng vạn lê dân bách tính không?”
Các quan im lặng không lên tiếng.
“Hơn nữa, các ngươi từ nhỏ được đọc sách Khổng Mạnh, học theo lễ của thánh nhân! Thánh nhân nói với các ngươi người đọc sách phải coi giang sơn xã tắc, lê dân bách tính là nhiệm vụ của mình, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”
“Các ngươi đọc sách nhiều năm như thế đều dồn hết đi đâu cả rồi, các ngươi có thấy có lỗi với lương tâm của mình không? Các ngươi không sợ xuống Cửu Tuyền bị dân chúng vạch lỗi hay sao?
Chương 390 Con đường tiền tài
Các quan bị răn dạy không có ai là không hổ thẹn.
“Đại nhân dạy dỗ chí phải, hạ quan thấy áy náy vô cùng!”
“Sau này hạ quan cũng không dám nữa đâu!”
“Từ nay nhất định sẽ chấp pháp công bằng, không phụ hoàng ân, không phụ lê dân bách tính, không phụ lương lâm!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu khen ngợi: “Lạc đường mà biết quay đầu thì vẫn chưa muộn! Nhưng bản quan nghĩ đến chỗ khó của các ngươi, có đôi khi nên tham vẫn phải tham một chút, bằng không cuộc sống cũng sẽ khó khăn!”
Các quan đưa mắt nhìn nhau, ngươi kêu chúng ta đừng bắt nạt dân chúng rồi lại kêu chúng ta có thể tham, thế này là có ý gì?
Sẽ không phải là bẫy đấy chứ?
Một người trong số đó cẩn thận hỏi: “Đại nhân, ý của ngươi là gì, hạ quan có hơi không hiểu?”
“Bản quan nói tiền của các ngươi tới thế nào trước nhé!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, bảo: “Chắc chắn là trong lúc thẩm lý vụ án, một bên đã cho các ngươi lợi ích! Các ngươi vì tiền của đối phương hoặc sợ quyền thế của đối phương cho nên hiển nhiên sẽ nghiêng về bên có tiền có quyền đó, bản quan nói có đúng không?
“Chuyện này…”
Không ai dám thừa nhận nhưng lại tương đương với ngầm thừa nhận.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nhỏ, quy mô của các ngươi quá nhỏ! Các ngươi làm như thế có thể tham được mấy đồng tiền? Lẽ nào nhiều năm như thế cũng chỉ tham được mấy chục lượng bạc, chức quan còn không thể lên được!”
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vậy mà mình lại bị đối phương khinh thường, nhưng nghĩ kỹ lại phát hiện ra đối phương khinh thường cũng đúng lắm.
Đối phương làm quan chưa đến một năm mà số lượng bạc tham ô được đã nhiều hơn bọn họ gấp vài lần, nhưng chức quan lại một đường lên nhanh như diều gặp gió, liên tiếp nhảy vài cấp, bây giờ đã ngồi lên đầu bọn họ rồi.
So với đối phương, mình sống uổng phí hết rồi.
Nghĩ lại đúng là chán chẳng buồn nói!
“Phủ thừa đại nhân, vậy chúng ta nên làm thế nào?” Một tay thông phán chắp tay, khiêm tốn xin chỉ dạy.
“Câu này ngươi hỏi đúng người rồi đấy, bây giờ bản quan sẽ nói cho ngươi biết!”
Lâm Bắc Phàm quát: “Muốn tham ô thì nên tham tiền của người giàu có! Muốn bắt nạt cũng nên bắt nạt người có quyền!”
“Trên người dân chúng có mấy đồng tiền? Cả gia đình bọn họ cộng lại có khi còn không đủ một bữa cho các ngươi ăn! Không bằng đi bắt nạt kẻ giàu có, gia đình của mấy nghìn dân chúng cộng lại cũng không bằng được một kẻ có tiền!”
“Dân chúng toàn là dân đen, có quyền thế gì được? Các ngươi bắt nạt bọn họ có gì thú vị sao? Chỉ tổ lãng phí thời gian và sức lực, còn không có lợi ích gì? Còn không bằng đi bắt nạt kẻ có tiền, hành hạ bọn họ mới sảng khoái được!”
Các quan: “Vãi!”
“Nhưng chúng ta phải tham ô của mấy người có tiền đó thế nào?” Một viên quan hỏi với vẻ nơm nớp lo sợ.
Lâm Bắc Phàm tức giận nói: “Đồ ngu, đạo lý đơn giản như thế mà cũng không hiểu được à? Chỉ cần định tội cho bọn họ rồi bắt bọn họ vào đây, không phải là có không gian hoạt động rồi sao?”
“Ví dụ như tay viên ngoại mà vừa rồi mà bản quan bắt vào đây, dựa theo luật pháp của Đại Võ hắn ta phải chịu tám mươi hèo và ngồi tù năm năm! Ngươi nói xem một người béo trắng không thể chịu khổ được như hắn ta sẽ bằng lòng giao tiền miễn đánh, hay là muốn chấp nhận tám mươi hèo đây?”
Đôi mắt của các quan viên sáng lên: “Chắc chắn là chịu nộp tiền rồi!”
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Hắn ta phải chết dí ở chỗ chúng ta những năm năm, ngươi nói xem hắn ta bằng lòng tốn tiền được ăn ngon uống ngon hay là muốn ăn cám bã, uống nước đọng như người khác?”
Mắt các quan lại sáng như đèn pha: “Chắc chắn là tốn tiền hưởng thụ rồi!”
“Điều kiện trong nhà ngục rất gian khổ lại không có tự do, ngươi nói xem hắn ta có muốn giảm hình ra ngoài không?”
Mắt các quan càng sáng rực hơn: “Chắc chắn muốn rồi!”
“Vậy hắn ta phải làm thế nào?”
Các quan đồng thanh hô: “Bỏ tiền giảm hình!”
Lâm Bắc Phàm vỗ đùi một cái, cười bảo: “Các ngươi xem, mấy cái này đều không phải là cơ hội hay sao? Chỉ cần bắt bọn họ vào đây là chúng ta có thể đưa ra điều kiện trong phạm vi chức trách của mình! Đây cũng không phải mua bán một lần, sau khi vụ án kết thúc là hết mà chúng ta có thể vặt từ đầu đến chân, chỉ cần bọn họ không chịu được khổ thì chỉ có thể không ngừng bỏ tiền!”
“Cứ như thế…”
Hắn cười đắc ý: “Chúng ta có thể biểu dương chính nghĩa thay dân chúng, không thẹn với triều đình, không thẹn với bách tính, càng không thẹn với lương tâm! Còn có thể vớt được một khoản từ trong đó, một mũi tên trúng nhiều đích, chẳng phải là quá tuyệt hay sao?”
“Đại nhân! Tuyệt, thật sự quá tuyệt vời!”
Mọi người đều dựng ngón cái, phục hắn sát đất.
“Các vị đồng liêu quá khen rồi!”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Cho nên sau này khi thẩm lý vụ án phải nghiêng về dân chúng cho ta! Dân chúng mệnh khổ, dễ dàng cá chết lưới rách nên không thể bắt nạt! Nhưng mấy người có tiền có quyền đó có thể bắt nạt đến chết! Chỉ cần không một gậy đánh chết bọn họ thì bọn họ đều sẽ chịu thua cả thôi!”
Mọi người gật đầu mỉm cười, dường như đã nhìn thấy một con đường tiền tài trải về phía bọn họ rồi.