Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691 Siêu cấp tự luyến

Bạch Quan Âm không gật đầu cũng không lắc đầu.

Bởi vì trên mặt có sương mù trắng cho nên Lâm Bắc Phàm không thấy rõ ngũ quan của nàng, không biết ý tứ của nàng.

Nhưng lại không biết khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong sương mù trắng có chút tinh nghịch: "Quả thật ta vốn dĩ có suy nghĩ như vậy! Nhưng bây giờ phát hiện ra dưới ảnh hưởng của ngươi Đại Võ lại dần dần trở nên tốt hơn!"

"Bách quan trong triều đều bị ngươi chỉnh đốn hết lần này đến lần khác, bây giờ đều trở nên khá thành thật, không còn làm bậy! Tam đại phản vương bị bắt, Đại Võ chấm dứt cục diện bị chia cắt bởi phiên vương, quy về một mối một lần nữa! Mặt khác, ngươi còn thực hiện các chính sách lợi dân, phát minh ra các loại thần khí lợi quốc lợi dân, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt!"

"Cho nên, bây giờ ta cũng không biết có muốn tiếp tục nữa hay không! Bởi vì đổi lại là ta làm chắc chắn không làm tốt được bằng ngươi! Con người ngươi thật sự làm ta rất khó xử đó"

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Cho nên, suy nghĩ của ngươi bây giờ là...

Bạch Quan Âm nghiêm túc nói: "Tuy rằng tam đại phiên vương đã bị tóm gọn, nhưng gian thần trong Đại Võ vẫn lộng quyền như trước, tham quan hoành hành, chỉ là khiếp sợ ngươi cho nên mới tém lại! Nhưng tình hình của Đại Võ không hề thay đổi, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biến trở lại như trước!"

Lâm Bắc Phàm cười khổ: "Cái này cần thời gian! Chỉ có bồi dưỡng ra một lượng quan lại lớn và thanh liêm mới có thể từ từ thay thế những tham quan ô lại này, sau đó lại thi hành chế độ thanh liêm nghiêm khắc, mới có thể triệt để xoay chuyển!"

"Ta cực kỳ hiểu! Ngươi ở Đại Võ khiến ta thấy được hy vọng, ta sẽ không ra tay! Nhưng trong trường hợp ngươi không còn ở đây, ta có thể sẽ không nhịn được nữa đâu! Cho nên, ngươi cố hết sức ở lại Đại Võ đi! Hoặc là thông qua phương pháp diễn biến hòa bình của ngươi, hoặc là chỉ có thể thông qua phương pháp của ta, cạo xương chữa thương cứu vớt Đại Võ!"

Lâm Bắc Phàm thở dài: "Những việc ta làm đều là những chuyện có thể rơi đầu bất cứ lúc nào, bản thân ta cũng không thể cam đoan! Có thể qua một ngày thì qua một ngày, cuối cùng không có cách nào thì chỉ có thể xách đồ mà chạy trốn thôi!"

Bạch Quan Âm che miệng cười, cho dù ngươi muốn chạy vẫn có người khiến hắn không nỡ!

"Đúng rồi, vì sao đột nhiên ngươi lại có nghi vấn này?"

Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Ôi! Còn không phải là bởi vì nữ đế!"

Bạch Quan Âm kinh hãi: "Bởi vì nữ để?"

"Đúng vậy, dù sao nơi này cũng là quốc gia của nàng, nếu như ngươi lật đổ Đại Võ, nàng sẽ xử lý như thế nào? Ta thật sự không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của nàng, càng không muốn thấy nàng bởi vậy mà mất mạng!"

Bạch Quan Âm bừng tỉnh: "Thì ra là đau lòng vì nữ đế!"

"Đúng vậy, ở chung hơn một năm đã nảy sinh tình cảm rồi, không hy vọng nàng xảy ra chuyện!"

"Vậy ngươi cảm thấy nữ đế này như thế nào?"

Lâm Bắc Phàm nói những lời hay: "Khuynh quốc khuynh thành, diễm lệ xinh đẹp! Người khác đều mắng nàng là hôn quân, nhưng ta cảm thấy nàng không phải là hôn quân, chỉ là làm việc khá hồ đồ mà thôi, có hơi làm việc theo cảm tính!"

"Ví dụ như..."

“Nàng luôn sủng ái ta, vô cùng sủng ái ta! Có đồ ăn, thức uống hoặc là thứ gì hay ho thì nàng đều cho ta, khiến ta không có một chút dục vọng phấn đấu nào, chỉ có thể ăn no rồi chờ chết! Cuộc sống không có lý tưởng thì khác gì cá muối?" Lâm Bắc Phàm thở dài nói.

Bạch Quan Âm lén cười.

"Còn không ngừng thăng quan tiến chức, các loại quyền lực đều ném cho ta, để cho ta không ngừng làm lớn, cho đến bây giờ đã trở thành thừa tướng, còn là Trung Dũng Công của triều đình, không sợ ta công cao chấn chủ sao?"

Bạch Quan Âm tiếp tục cười trộm.

"Hơn nữa, vậy mà nàng lại không phòng bị ta! Mấy ngày nay, ta và mấy vị Tông Sư có quan hệ vô cùng thân thiết đã đủ để uy hiếp đến hoàng quyền rồi! Nhưng nàng lại không hỏi nhiều, còn cho Cẩm Y Vệ và đám người Đông Xưởng tới giám thị rút về!"

Lâm Bắc Phàm thở dài: "May mà ta không có ý mưu phản, bằng không nàng đã xong đời rồi!"

"Những lời ngươi nói không phải đều là biểu hiện của hôn quân sao?"

"Nếu như nàng đối với quan viên nào cũng đều như vậy, đó quả thật là một hôn quân! Nhưng nàng chỉ đối xử như thế với một mình ta, tình huống đó thì khác!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Có gì không giống?" Bạch Quan Âm hỏi.

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: "Lén nói cho ngươi biết một bí mật, ta nghi ngờ nữ đế vẫn luôn ham muốn sắc đẹp của ta cho nên mới đem những thứ tốt cho ta, nói trắng ra chính là người mù quáng trong tình yêu, đại si tình!"

Bạch Quan Âm khiếp sợ: "Chuyện này... không khả thi lắm đâu?"

"Có gì mà không thể?" Lâm Bắc Phàm chậc một tiếng, kiểu như ta đã sớm nhìn thấu: "Bắt đầu từ khi ta vào triều làm quan, ánh mắt của nàng nhìn ta đã thay đổi rồi! Bảo ta tập thể dục mỗi sáng là để tiện cho việc thấy ta! Bị các quan lại khác vây công, nàng còn nhiều lần bảo vệ ta! Cho ta nhiều thứ tốt như vậy, đây đều là biểu hiện của việc yêu ta!"

“Thật ra ngẫm lại cũng bình thường thôi, mỗi ngày nữ đế đều ở trong hoàng cung, đối mặt với một đám lão già tóc hoa râm, răng rụng hết, chỉ có một mình ta cặn bã... tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, là người đán ông đẹp trai nhất trong triều đình, cho nên tất nhiên là không kìm lòng được! Ôi, nữ đế cũng không dễ dàng gì!" Bạch Quan Âm lấy tay đỡ trán: "Có phải ngươi hơi tự luyến rồi không?"

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ tự đắc: "Ta không tự luyến, ta nói là sự thật! Giá trị nhan sắc thiên hạ tổng cộng chỉ có một hòn đá, mình ta độc chiếm tám đấu! Người phụ nữ có thể thoát khỏi vẻ đẹp của ta vẫn chưa được sinh ra! Nữ đế là nữ nhân, đương nhiên cũng không ngoại lệ!"

Bạch Quan Âm chắc chắn nói: "Không cần phải nói, ngươi đúng là tự luyến, hơn nữa còn là siêu cấp tự luyến!" Lâm Bắc Phàm:
Chương 692 Mẹ kiếp

Sau khi Bạch Quan Âm trở về, nàng nhịn ý cười trong lòng, báo cáo lại việc này cho nữ đế Nữ đế tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Bạch tỷ tỷ, hắn thật sự nói như vậy sao?"

Bạch Quan Âm che miệng cười: "Chỉ nhiều chứ không ít, ta còn bớt lại rồi đó, dù sao da mặt ta cũng không dày như hắn!"

Nữ đế hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Vậy mà lại oán thầm trẫm như thế, trẫm nhất định phải chỉnh đốn hắn một phen.

"Đúng, nhất định phải chỉnh đốn hắn cho tốt!" Bạch Quan Âm đổ thêm dầu vào lửa.

Ngày hôm sau, tảo triều.

Vừa mới đọc xong lời chúc triều đình, nữ đế liền lớn tiếng quát: "Lâm ái khanh, ngươi ra đây cho trẫm!"

Lâm Bắc Phàm hơi sững sờ, sao nữ đế trông có vẻ khá tức giận? Nàng chưa từng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với ta, chẳng lẽ là “dì cả” tới rồi?

Nhưng cho dù như thế thì việc này cũng không thể đổ lên đầu ta được!

Tâm tư của bách quan dao động, cảm giác hình như có chuyện gì đó khiến người ta chờ đợi sắp xảy ra vậy, không hiểu sao lại có chút kích động.

Lâm Bắc Phàm đứng ra, nghiêm trang chắp tay thi lễ nói: "Có thần, bệ hạ có gì dặn dò ạ?"

Đôi mắt đẹp của nữ đế trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ dữ tợn, cắn răng gằn từng chữ nói: "Lâm ái khanh, gần đây có phải ngươi rất nhàn rỗi không?"

Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt, nữ đế có ý gì?

Hơi hướng này trông có vẻ như là có ý hỏi tội vậy...

Ánh mắt của bách quan sáng lên, nữ đế muốn hỏi tội sao?

Muốn trị tội tên khốn nạn kia?

Có thể có thể Trong lòng bách quan kích động, ngóng trông, triều đình có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

"Sao bệ hạ lại nói ra lời này?" Lâm Bắc Phàm khó hiểu nói.

Nữ đế lạnh lùng cười, nói với vẻ quái gở: "Trẫm nghe nói gần đây mỗi ngày ngươi đều chiêu đãi mấy vị Tông Sư kia, rượu ngon mỹ thực, hát hò suốt đêm, vui vẻ quên lối về, thật là vui vẻ quá nhỉ! Có phải có việc này hay không?"

Lâm Bắc Phàm càng hoảng hốt, quả nhiên là nữ đế muốn hỏi tội!

Bách quan càng thêm kích động, rốt cục thì bệ hạ cũng không thể nhịn được nữa mà ra tay với tên khốn nạn kia!

Tốt quá rồi!

Ông trời có mắt!

Chờ rất lâu rồi cuối cùng cũng đợi đến hôm nay, đã mơ mộng rất lâu rồi cuối cùng thì giấc mơ cũng thành hiện thực.

Ý? Sao lại nói ra những lời trong lòng rồi?

"Bệ hạ, có việc này ạ! Những người này đều là bạn tốt của vi thần, bọn họ khó lắm mới có thể trở về thăm thần, tất nhiên thần phải nhiệt tình chiêu đãi! Đồng thời, thần cũng đang tận lực lôi kéo bọn họ trở thành trợ lực của triều đình, thỉnh bệ hạ minh xét!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Ngươi chiêu đãi bằng hữu đó là chuyện riêng của ngươi, nhưng công tư phải rõ ràng!" Nữ đế quát: "Trẫm hỏi ngươi, thân là thừa tướng của Đại Võ, phát triển rộng rãi phương pháp nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo về dân chúng và đất nước, việc này ngươi đã xử lý xong chưa?"

"Khởi bẩm bệ hạ, phương pháp này đã dựa theo chức trách phân phối cho lục bộ cửu khanh, cùng với các tri phủ nha môn, bách quan tích cực phối hợp, bây giờ đang được triển khai một cách ổn định, vô cùng thuận lợi!" Lâm Bắc Phàm báo cáo.

"Trẫm lại hỏi ngươi, thân là phủ doãn kinh thành, chuyện nha môn Đức Thiên phủ ngươi đã xử lý xong chưa?" Nữ đế lại chất vấn.

"Khởi bẩm bệ hạ, hiện nay dân chúng ở kinh thành an cư lạc nghiệp, lề thói xã hội rất tốt, cũng không xảy ra chuyện lớn gì cả! Cho nên việc trong nha môn đã bớt đi không ít, đã được vi thần xử lý thỏa đáng rồi ạ!" Lâm Bắc Phàm lại báo cáo một lần nữa.

"Trẫm lại hỏi ngươi, thân là tế tửu của Quốc Tử Giám, ngươi đã xử lý xong chuyện của Quốc Tử Giám chưa?" Nữ để lại hỏi.

"Khởi bẩm bệ hạ, Quốc Tử Giám đã có quy trình hoạt động ổn định, chỉ cần bách quan mỗi người một chức vụ, làm theo từng bước là được!" Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa báo cáo.

"Sau khi ngươi làm xong những quốc sự này mà vẫn còn thừa sức để chiêu đãi bằng hữu tri kỷ, xem ra quả nhiên ngươi rất nhàn rỗi! Được, thật sự rất tốt!" Giọng nói của nữ đế gây khó dễ, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm có chút mờ ám khó hiểu, không có ý tốt.

Trong lòng Lâm Bắc Phàm rất hoảng hốt, quả nhiên trông nữ đế có vẻ muốn chỉnh đốn hắn!

A! Ngày hôm qua còn nói nữ đế là đại si tình, con người chỉ biết yêu đương, kết quả tại sao hôm nay lại trở nên anh minh thần võ rồi? Nhìn cái mỏ quạ này của ta đi, không nên nói lung tung, sẽ bị báo ứng!

Bách quan càng thêm kích động!

Bệ hạ quả nhiên muốn trừng trị gian tặc Lâm Bắc Phàm!

Tổ tiên hiển linh rồi, ông trời mở mắt!

Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Thưa bệ hạ, đừng thương tiếc chúng ta, hãy để phong ba bão táp đến dữ dội hơn một chút đi!

Miễn là hắn chết, dù có phải lột một lớp da thì chúng ta cũng sẵn sàng!

Hú hú hú!

Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình vẫn có thể giãy dụa một chút: "Bệ hạ, thật ra.."

Nữ đế vung tay lên, thở phì phò nói: "Ái Khanh, ngươi đừng nói nữa! Mỗi ngày trẫm đều phải ở trong cung xử lý triều chính một cách vô cùng khổ sở, kết quả ngươi lại ở bên ngoài uống rượu vui vẻ với một đám bằng hữu, vui vẻ tự do, ngươi có thấy có lỗi với trẫm không?"

"Bệ hạ, ta....."

Nữ đế đập bàn đứng lên: "Bớt nói nhảm, trẫm không muốn nghe ngươi giải thích! Bây giờ nếu ngươi đã có thời gian... Từ hôm nay trở đi, ngươi vào cung giúp trẫm xử lý chính vụ, chia sẻ quốc sự!"

Lâm Bắc Phàm: "Mẹ kiếp!"

Bách quan: "Mẹ kiếp!"
Chương 693 Vào cung xử lý công vụ

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt! Thật kinh hoàng!

Đây đâu phải là trừng phạt?

Rõ ràng là ân thưởng! Ân thưởng vô cùng lớn!

Có thể giúp hoàng thượng xử lý chính vụ, chia sẻ quốc sự, có nghĩa là quyền lực của mình đã được mở rộng ra rất nhiều, quyền lực càng lớn hơn rồi!

Ngay lập tức, ánh mắt hâm mộ đố kỵ hận thù của bách quan nhìn qua Đố kỵ đến mức bức tường sắp nứt ra rồi!

Nhưng mà, trong lòng Lâm Bắc Phàm không hề vui vẻ một chút nào!

Giúp nữ đế xử lý chính vụ có bao nhiêu chuyện, không phải hắn không biết!

Làm như vậy, sau này còn có thể vui vẻ chơi đùa không?

Làm ơn, hắn chỉ muốn làm một con cá muối vui vẻ mà thôi, thỉnh thoảng tham tài lười biếng một chút, không hề muốn vất vả như vậy đâu!

Vì thế, Lâm Bắc Phàm luống cuống: "Bệ hạ, xin hãy suy nghĩ kỹ!"

Nữ đế nói: "Trẫm suy nghĩ cực kỳ rõ ràng!"

Lâm Bắc Phàm giãy dụa: "Bệ hạ, vi thần kinh nghiệm ít ỏi.."

Nữ đế nói: "Ngươi đã làm thừa tướng rồi, còn thiếu kinh nghiệm gì? Ngày thường ngươi làm như thế nào thì bây giờ cứ làm như thế, trẫm tin ngươi có thể làm cực kỳ tốt!"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục giãy dụa: "Bệ hạ, công vụ của vị thần bận rộn....

Nữ đế lạnh lùng cười: "Lâm ái khanh, nếu ngươi bận có thể bận rộn hơn được trẫm sao? Mỗi ngày trẫm đều xử lý nhiều quốc sự như vậy, ngươi xử lý một chút việc thì đã là cái gì?"

"Hơn nữa, vừa rồi trẫm đã hỏi ngươi, ngươi đều nói công vụ dưới tay đều đã xử lý xong, cho nên mới rảnh rỗi uống rượu vui vẻ với bằng hữu! Nếu ngươi rảnh rỗi, chẳng lẽ không nên thông cảm cho trẫm, giúp trẫm làm chút chuyện sao?"

Lâm Bắc Phàm thật muốn tát mình mấy cái, sớm biết sẽ không thành thật như vậy!

Ngay cả cái cớ cũng không lừa được, hối hận trong lòng quá!

Lúc này, nữ đế vung tay lên: "Ái khanh, ngươi đừng nói nữa! Ngươi là thừa tướng đương triều, đây vốn là việc ngươi nên làm, ngươi trốn không thoát đâu!"

Nhưng Lâm Bắc Phàm lớn lên dưới cờ đỏ, kế thừa truyền thống tốt đẹp của các bậc tiên liệt cách mạng, sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Hắn quay đầu, nhỏ giọng nói với bá quan phía sau: "Các vị đại nhân, nể mặt bình thường ta đối xử tàn nhẫn với các ngươi như thế, nhanh chóng nói xấu vài câu giúp ta, giáng chức ta thì ta cũng chấp nhận!"

"Thừa tướng đại nhân, vì sao ngài lại từ chối chuyện tốt như vậy?" Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hỏi.

"Tốt cái gì chứ! Ta là một người đàn ông giống như gió, một đời phóng đãng và yêu tự do! Vừa nghĩ đến năm mới của ta đều phải trải qua ở trong hoàng cung, suy nghĩ muốn chết cũng đã có rồi!"

"Thừa tướng đại nhân, ngươi còn quá trẻ, tham luyến thế giới tươi đẹp! Bên ngoài có gì thú vị đâu, còn không bằng quyền lực thật sự trong tay!" Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang phản bác nói.

Lâm Bắc Phàm quăng ánh mắt tràn ngập khinh bỉ qua: "Lý đại nhân, đó là bởi vì ngươi già rồi, không dùng được nữa, muốn chơi cũng không chơi nổi!"

Lý Khai Quang ngay lập tức đã chịu một vạn điểm sát thương Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: "Các vị đại nhân, lợi ích của chúng ta là ở cùng một chỗ, lần này nhờ vào các ngươi! Chỉ cần các ngươi nói xấu giúp ta, lần sau ta tịch thu tài sản nhất định sẽ ra tay nương tình!"

Lại bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm buồn bực nói: "Thừa tướng đại nhân, có thể không tịch thu không?"

“Không tịch thu thì thật có lỗi với lương tâm của ta!"

"Lương tâm của ngươi là màu đen sao?"

Nữ đế nhìn dáng vẻ của bách quan, cau mày nói: "Các ngươi có chuyện gì thì nói lớn lên, xì xào bàn tán ở phía dưới còn ra thể thống gì nữa?"

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã thương lượng thỏa đáng với bách quan rồi.

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, thần cảm thấy.....

Nữ đế mỉm cười: "Cao Ái Khanh nói rất hay, về sau đừng nói nữa!"

Cao Thiên Diệu sững sờ: "Bệ hạ, thần đã nói gì đâu?"

Nữ đế trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm đang mang vẻ mặt vô tội: "Trẫm biết ngươi muốn làm gì, nhưng trẫm không nghe! Còn có các vị ái khanh, các ngươi cũng không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết! Lâm ái khanh, ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm được đâu, ngoan ngoãn chấp nhận đi!"

Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm tuyệt vọng, vẻ mặt của bách quan cũng bất đắc dĩ. Sau khi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm đi theo một vị lão thái giám tới một cung điện. "Thừa tướng đại nhân, nơi này là Chính Sự đường, là nơi trước kia thừa tướng phụ tá bệ hạ xử lý triều chính!

Đêm qua, bệ hạ phân phó nô tài thu dọn ở đây thật sạch sẽ, thừa tướng đại nhân, ngươi nhìn xem, còn có gì cần chuẩn bị không?"

Lâm Bắc Phàm tùy ý nhìn một chút, phát hiện nơi này vô cùng sáng sủa, tất cả đều đã được thu dọn vô cùng sạch sẽ.

Có mấy tủ sách, còn có một cái bàn lớn, trên bàn còn bày đầy bút mực giấy nghiên, giống như thư phòng ở nhà vậy.

"Được rồi, như vậy là được!" Lâm Bắc Phàm hài lòng gật đầu.

Lão thái giám kêu bốn tiểu thái giám vào, cười nói: "Thừa tướng đại nhân, đây là thái giám hầu hạ được sắp xếp "Không dám, bây giờ bắt đầu xử lý công vụ đi, bệ hạ sắp xếp chuyện gì cho ta?" Lâm Bắc Phàm nói.

cho ngươi, bọn họ biết đọc sách biết chữ, có nhu cầu gì cứ việc phân phó"
Chương 694 Quá nhanh

Lão thái giám sai người đưa tới hai xấp tấu chương vừa cao vừa dày, nói: "Thừa tướng đại nhân, bệ hạ bảo người thay mặt phê duyệt tấu chương! Tấu chương đã phê duyệt lại giao cho bệ hạ xem qua!"

Mặt của Lâm Bắc Phàm hơi xanh mét: "Sao nhiều thế, phê được hết không đây?"

Lão thái giám cười nói: "Thừa tướng đại nhân, ngươi có điều không biết, đây chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi! Chờ ngươi phê duyệt xong sẽ đưa tới một phần khác, trách nhiệm nhiều, vất vả rồi!"

"Được rồi, bắt đầu làm đi!" Lâm Bắc Phàm thở dài, cảm giác ngày tháng đau khổ của mình sắp tới.

Xắn tay áo lên và cố gắng làm thôi, nếu không thì có thể làm gì?

May mà hắn là đại Tông Sư, thiên tư thông minh, liếc mắt một cái là có thể đọc xong mười hàng rất nhanh, đầu óc linh hoạt hơn cả một siêu máy tính, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được tấu chương đã giảm đi nhanh chóng.

Nhưng hắn lại càng nhìn càng tức giận.

“Hay cho tên Lễ bộ thị lang nhà ngươi lại dám vạch tội ta trong một quyển tấu chương! Ghi một nét ở trên quyển sổ nhỏ, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"

“Hay cho Lưu tướng quân ngươi, báo cáo chiến sự cũng không quên phỉ báng ta, xem ra lần tịch thu tài sản trước vẫn chưa đủ tàn nhẫn!"

“Cao Thiên Diệu, Vương Như Thủy, các ngươi được lắm, ta đã nhớ kỹ rồi!"

“Các ngươi xong đời rồi, các ngươi chắc chắn là xong đời rồi!"

“Thừa tướng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!"

Bên kia, trong Ngự Thư phòng.

Nữ để nhìn lão thái giám trở về, cười híp mắt hỏi: "Sau khi Lâm ái khanh nhìn thấy những tấu chương này có cảm giác gì?"

Lão thái giám nhịn cười báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, mặt của thừa tướng đại nhân hơi xanh xao"

"Ha ha...... Nữ đế cười rộ lên.

Nàng biết chiêu này có tác dụng với hắn!

Lâm Bắc Phàm là người không sợ trời không sợ đất, thủ đoạn bình thường đối với hắn cũng vô dụng. Nhưng con người hắn rất có trách nhiệm, chỉ cần là chuyện trong bổn phận của hắn thì hắn đều sẽ không từ chối.

Vì vậy, nàng đã sử dụng cách này.

Không chỉ có thể quản hắn, giảm bớt gánh nặng cho mình, mà còn tiện thể ghét bỏ bách quan.

Một mũi tên trúng ba con nhạn, nữ đế tự khen ngợi chủ ý của mình.

Đúng lúc này, hai tiểu thái giám ôm một xấp tấu chương thật dày qua đây.

"Bệ hạ, đây là tấu chương mà thừa tướng đại nhân phê duyệt xong, mời ngài nhìn qua!"

Nữ đế kinh hãi: "Nhanh như vậy mà đã xong rồi?"

"Đúng vậy, bệ hạ Nữ để tiện tay mở một quyển tấu chương ra, xem xét một cách nghiêm túc.

Phát hiện nội dung do Lâm Bắc Phàm phê duyệt, ngắn gọn súc tích, trật tự rõ ràng, vô cùng hợp tình hợp lý.

Nếu đổi lại là nàng, nhiều nhất cũng chỉ như vậy. Nhưng mà, tốc độ của nàng không nhanh bằng Lâm Bắc Phàm.

Nữ đế dùng bút đỏ viết một chữ 'chuẩn' trên đó, tỏ vẻ tán thành ý kiến của Lâm Bắc Phàm, cứ như vậy làm.

Tiếp theo, nàng lại liên tiếp lật xem mấy quyển tấu chương, phát hiện Lâm Bắc Phàm đều giữ tiêu chuẩn cao, mỗi một phần tấu chương đều phê duyệt vô cùng thỏa đáng, thậm chí còn có rất nhiều điểm làm cho người ta sáng mắt, khiến nàng vỗ bàn kêu hay.

Nữ đế vô cùng cao hứng: "Kéo Lâm ái khanh tới làm việc cho trẫm thật sự là một quyết định anh minh! Về sau trẫm không cần vất vả như vậy nữa! Ha ha...

Đúng lúc này, hai vị thái giám lại bưng một xấp tấu chương tới.

“Bệ hạ, đây là tấu chương mà thừa tướng đại nhân phê chuẩn xong, xin ngài xem qua!"

"Lại phê xong rồi?" Nữ đế lại kinh ngạc.

Tấu chương trước mặt còn chưa đọc xong mà hắn đã viết xong xấp tiếp theo rồi, đây còn là người sao?

Không biết vì sao, nữ đế cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghiền áp!

Mình từ nhỏ đã được bồi dưỡng như một hoàng đế cho nên mới có được năng lực xử lý các loại chính vụ, kết quả Lâm Bắc Phàm vừa tới đã đè bẹp nàng rồi!

Nữ đế có chút không phục nói: "Trẫm không tin, trẫm làm hoàng đế nhiều năm còn kém một thần tử như ngươi?"

Nàng cũng tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng phê duyệt tấu chương.

Không lâu sau, hai tiểu thái giám lại tới. "Bệ hạ, đây là tấu chương mà thừa tướng đại nhân đã phê duyệt xong, mời người xem qua!"

Nữ để: ". ."

"Đặt ở đó trước đi, trẫm sẽ tự xem!" Nữ đế vùi đầu nói.

"Vâng, bệ hạ!" Lại qua một lúc, hai tiểu thái giám lại tới.

"Bệ hạ, đây là tấu chương thừa tướng đại nhân đa phê duyệt xong, xin người xem qua!"

Nữ đế: ".."

“Đặt xuống, các ngươi có thể đi!"

"Vâng, bệ hạ!"

Lại qua một hồi, hai tiểu thái giám lại tới.

"Bệ hạ, đây là tấu chương mới, xin người xem qua!"

Nữ đế nhìn tấu chương dần dần cao lên, tức giận: "Các ngươi trở về bảo hắn chậm một chút, trẫm không vội!"

"Vâng, bệ hạ!"

Các thái giám nhanh chóng truyền đạt ý chỉ của nữ đế cho Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm vừa nhanh chóng phê duyệt tấu chương vừa bình tĩnh nói: "Bảo ta không nóng vội? Nói thật nhẹ nhàng! Ta thân kiêm mấy chức vụ còn có rất nhiều việc phải làm!"

Chỉ một câu nói này lại một phần tấu chương mới ra lò.

Tiểu thái giám khó xử nói: "Nhưng thừa tướng đại nhân......

"Các ngươi ngốc sao, đưa qua trễ một chút không phải là được sao?"

"Thừa tướng đại nhân nói rất đúng"

Vì thế sau một hồi, bốn tiểu thái giám cố hết sức bưng tấu chương đi tới.

Nữ đế thấy vậy có chút choáng váng, tức giận nói: "Không phải trẫm đã bảo hắn chậm một chút thôi sao?"

"Bệ hạ, tấu chương của hắn đã phê xong rồi!"

Nữ đế nhìn tấu chương cao cao trên bàn, có chút mệt mỏi thở ra một hơi: “Phù."

Lúc này rốt cục nàng cũng biết vì sao Lâm Bắc Phàm luôn có thể nhàn rỗi trong lúc bận rộn, luôn có thể lười biếng, luôn có thể lén lười, dựa vào đầu óc này, dựa vào hiệu suất làm việc này, có thể không nhanh sao?

"Quên đi, không so sánh nữa! Cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa thì cũng là ái thần của trẫm!"
Chương 695 Bị tước đoạt tự do

Nữ đế không muốn so sánh nữa, so với một yêu nghiệt quả thực là tự tìm phiền não. Dù sao Lâm Bắc Phàm có lợi hại đến đâu cũng là thần tử của nàng, cả đời này đều phải làm việc cho nàng, đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.

Nghĩ đi nghĩ lại, lại có chút đắc chí.

Nàng buông bút trong tay xuống, muốn đi ra ngoài giải sầu, thư giãn đầu óc rồi mới trở về tiếp tục làm việc. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi tới Chính Sự đường.

Phát hiện trên tay Lâm Bắc Phàm đang bưng một chén trà xanh nóng hổi, quay đầu nhìn mây trôi lững lờ bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt cũng giãn ra theo, dáng vẻ năm tháng yên tĩnh, đừng đến gần lão tử.

Mà trước bàn của hắn lại bày một đĩa đậu phộng, một đĩa đậu tương rang, còn có một đĩa bánh ngọt tinh mỹ, trông có vẻ vô cùng hưởng thụ.

Nữ đế đố kỵ, mình bận rộn đến mức sắp mệt chết rồi, kết quả ngươi đến đó ăn uống, sống thành dáng vẻ mà nàng hâm mộ.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm thấy nữ đế đến, vội vàng đứng dậy: "Bái kiến bệ hạ!"

Nữ đế không nóng không lạnh nói: "Ái khanh, trông ngươi có vẻ rất hưởng thụ!"

Lâm Bắc Phàm nghiêm trang nói: "Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay khối lượng công việc vượt quá tiêu chuẩn, cho nên bổ sung một chút, xin bệ hạ thông cảm!"

Nữ đế nghe mà muốn đánh người, khối lượng công việc này còn vượt quá tiêu chuẩn, còn cần bổ sung? "Ái khanh, hôm nay thật sự rất mệt mỏi sao?" Nữ đế quan tâm hỏi.

Lâm Bắc Phàm vội vàng gật đầu: "Mệt! Rất mệt! Vô cùng mệt! Mệt đến nỗi không thể tưởng tượng được” Mặt của nữ đế sa sầm hẳn đi, tên khốn nạn nhà ngươi!

Nói dối không chớp mắt!

Nói dối còn không biết đường chuẩn bị bản nháp! Không phải ngươi được sủng mà kiêu, cho rằng ta không thể trừng trị được ngươi sao?

"Nhưng từ những chính vụ này, vi thần càng thêm cảm nhận được cái khó của bệ hạ.

Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm cảm động nói: "Bệ hạ mỗi ngày ngài đều phải đối mặt với nhiều tấu chương như vậy, phê duyệt nhiều tấu chương như vậy, mỗi ngày phải giải quyết nhiều công việc khó khăn, nhất định vô cùng vất vå?"

"Nhưng người phía dưới không hề thông cảm cho sự vất vả của bệ hạ một chút nào, làm việc không tốt, còn thường xuyên gây chuyện thị phi, sau này vị thần nhất định phải phê bình bọn họ một cách thật cương quyết!"

"Nói cho bọn họ biết, nào có năm tháng yên tĩnh, chẳng qua có người thay chúng ta gánh vác trọng trách đi về phía trước!"

Lời này quả thực đã chạm đến tâm can của nữ đế Nhìn xem, những lời này của thừa tướng nói đúng là khác hẳn, có độ cao, có tình cảm!

Nghe mà cảm thấy tê dại, quá trêu ngươi rồi!

Hai từ: thoải mái!

Trên mặt nữ đế không kìm lòng được mà lộ ra tươi cười, nói với vẻ mặt ôn hòa: "Ái khanh, quả nhiên vẫn là ngươi hiểu trẫm nhất! Đến trưa, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi!"

"Vâng, bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.

Sau đó, hai người cùng dùng bữa.

Tuy rằng quân thần khác biệt, nhưng nữ đế vẫn lôi kéo Lâm Bắc Phàm ngồi trên cùng một bàn. Nữ đế ăn rất vui vẻ, bởi vì bình thường đều là người cô đơn, mỗi lần dùng bữa đều là một mình.

Sau khi ăn xong lập tức tiếp tục xử lý việc nước, giống như một người cuồng công việc.

Mặc dù hương vị của bữa ăn rất ngon, nhưng không cảm thấy có bao nhiêu vị.

Nhưng bây giờ có Lâm Bắc Phàm đã không giống nữa rồi.

Nhìn hắn ăn cơm rất ngon, mình cũng không nhịn được mà ăn thêm vài miếng.

Hơn nữa, hắn không để hoàng đế như nàng ở trong lòng, làm chuyện có chút tùy ý tiêu sái, triết lý cầm quyền lại rất giống nàng, nói chuyện vô cùng ăn ý, làm cho nữ đế vô cùng thoải mái, thật giống như ở chung với bằng hữu vậy.

Một cảm giác ấm áp đã lâu không gặp dâng lên trong lòng.

"Ái khanh, bình thường buổi trưa ngươi dùng bữa ở đâu?" Nữ đế tò mò hỏi.

Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa đáp: "Nếu như ở Quốc Tử Giám, vậy thì dùng bữa ở Quốc Tử Giám! Nếu như ở Đức Thiên phủ nha, vậy thì ở dùng bữa trong nha môn! Đôi khi không thể chịu đựng được thức ăn ở hai nơi này cũng sẽ lẻn ra ngoài để tìm một quán rượu cải thiện bữa ăn! Chỉ có đến buổi tối mới trở về Lâm phủ dùng bữa!"

"Thì ra là như thế!" Nữ đế cười nói: "Ái khanh, nếu sau này không có việc gấp cứ ở lại dùng bữa trưa với trẫm đi! Ngươi muốn ăn cái gì, trẫm sẽ bảo Ngự Thiện phòng sắp xếp cho ngươi!"

Lâm Bắc Phàm bối rối: "Bệ hạ, chuyện này không hay lắm đâu?"

Nữ đế nhíu mày, bất mãn nói: "Cái này có gì mà không hay? Về sau, buổi sáng trên cơ bản đều phải xử lý quốc sự cùng trẫm ở trong hoàng cung, bữa trưa cũng chỉ có thể giải quyết ở trong hoàng cung! Ngươi không cần nhiều lời, quyết định vui vẻ như vậy!"

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, mỗi ngày lên triều sớm đã tước đoạt thời gian buổi sáng của ta rồi!

Ở lại Chính Sự đường phê duyệt tấu chương lại tước đoạt thời gian buổi trưa của ta!

Ngay cả bữa trưa cũng phải giải quyết ở trong hoàng cung, bảo ta ăn cơm cùng nàng, thời gian buổi trưa cũng bị tước đoạt!

Còn thời gian buổi chiều thì sao?

Còn thời gian buổi tối thì sao?

Nếu sau này, nàng chán thân thể của ta rồi thì phải làm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK