• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396 Thánh chỉ

Quách đầu mục cười tít mắt: “Chắc chắn sẽ chọn làm minh chủ rồi, có cắn răng cũng phải làm!”

Lâm Bắc Phàm cũng cười: “Vậy thì đúng rồi đó! Giả dụ não bọn họ có úng nước thì mình vẫn còn Võ Đang mà? Chúng ta cho Thiếu Lâm Tự tan rã, để xem liệu Võ Đang có dám từ chối hay không?”

“Đa tạ Lâm đại nhân đã chỉ điểm, lão phu biết phải làm thế nào rồi!”

Thế là buổi triều sớm ngày hôm sau, Quách đầu mục đã bẩm báo chuyện võ lâm đại hội được tổ chức cho nữ đế nghe…

Nữ đế tức giận nói: “Quách ái khanh, trẫm bảo ngươi thống lĩnh Lục Phiến Môn, quản lí giang hồ! Kết quả ngươi lại để Thiên Môn phát triển dưới ngay mí mắt của mình, hiện giờ còn có thể uy hiếp đến triều đình, ngươi đáng tội gì hả?”

Quách đầu mục lập tức cúi đầu: “Bệ hạ bớt giận, đúng thật là vi thần đã thất trách khiến Thiên Môn được đà phát triển, vi thần có tội! Cơ mà vi thần có một cách có thể kìm hãm sự phát triển của Thiên Môn!”

“Nói!” Nữ đế quát.

“Vâng thưa bệ hạ!”

Quách đầu mục lập tức nói lại cách mà Lâm Bắc Phàm đề ra.

Sắc mặt nữ đế dịu hơn, nàng nói: “Đây cũng là một cách hay! Nhưng trẫm không tin ngươi sẽ nghĩ ra một cách như vậy! Nếu ngươi có năng lực thì đã không làm chức quan tam phẩm đến tận giờ rồi!”

“Khởi bẩm bệ hạ, cách này là do phủ thừa Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm nói cho vi thần ạ!”

Quách đầu mục đáp.

Nữ đế lạnh lùng cười, đoạn bảo: “Trẫm biết ngay là hắn mà! Chỉ hắn mới nghĩ ra được cái cách âm hiểm như vậy!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, rốt cuộc là nữ đế đang khen hắn hay mắng hắn vậy?

Nữ đế trầm ngâm trong chốc lát, đoạn bảo: “Cách này không tồi! Mặc dù Thiếu Lâm Tự cũng có dã tâm song dã tâm của họ không đủ để tạo thành uy hiếp cho triều đình, thế nên phong họ làm minh chủ võ lâm, quản lý việc trong giang hồ cũng là thỏa đáng!”

“Thế nhưng bắt buộc phải canh chừng Thiên Môn cho trẫm!”

Ánh mắt nữ đế trở nên nghiêm khắc: “Ấy vậy mà bọn chúng dám lén lút phát triển những mười năm, tới giờ mới bị lộ ra. Nói bọn chúng không có dã tâm thì ai mà tin cho được! Quách ái khanh, về sau mà còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Quách đầu mục thở phào một hơi.

Theo như ý của bệ hạ thì chuyện hắn ta thất trách trước đó coi như êm đẹp.

Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là phải canh chừng Thiên Môn, đề phòng bọn chúng lớn mạnh, uy hiếp đến sự thống trị của triều đình.

Nữ đế nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Quách ái khanh, về chuyện Thiên Môn nếu về sau gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết thì ngươi cứ đến hỏi Lâm ái khanh, có lẽ hắn sẽ có cách!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Quách đầu mục đáp, khóe miệng hắn ta lộ ra một nụ cười.

Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, bệ hạ xem trọng thần quá!”

Nữ đế cười híp cả mắt: “Lâm ái khanh, ngươi lại khiêm tốn rồi có phải không? Trẫm tin không cần rời khỏi kinh thành ngươi vẫn có thể trêu đùa Thiên Môn đến chết!”

Lâm Bắc Phàm lại càng thấy hoang mang hơn, nữ đế càng lúc càng xem trọng hắn, về sau hắn sẽ càng khó trộm lười hơn, chẳng phải sao?

Như vậy thì mệt lắm!

Hắn chỉ muốn làm một tham quan nho nhỏ mà thôi, không cần thiết phải sắp xếp nhiều nhiệm vụ cho hắn như vậy!

Quách đầu mục lĩnh chỉ xong thì lập tức tới Thiếu Lâm Tự.

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế viết: Giang hồ hỗn loạn, bách tính lầm than! Thiếu Lâm Tự vốn là môn phái hàng đầu trong võ lâm, nên gánh vác trọng trách! Trẫm phong trụ trì trong Thiếu Lâm Tự trở thành minh chủ võ lâm, thống lĩnh võ lâm, bảo vệ trật tự trong giang hồ! Khâm thử!”

“Tạ bệ hạ! Bần tăng lĩnh chỉ!”

Trụ trì Thiếu Lâm Tự tiến lên tiếp chỉ.

Quách đầu mục mỉm cười: “Huyền n đại sư, từ nay trở về sau chúng ta chính là người một nhà, phải thân thiết hơn nhé!”

Trụ trì Thiếu Lâm Tự cười khổ: “A di đà phật! Quách đầu mục, phải thân thiết là lẽ đương nhiên! Hi vọng khi đối đầu với Thiên Môn, Lục Phiến Môn đừng khoanh tay đứng nhìn là được!”

“Đương nhiên là không rồi, ha ha!”

Quách đầu mục cười vang.

Tiếp đó, hắn ta uống chút trà tại Thiếu Lâm Tự rồi mỉm cười rời đi.

Vẻ mặt trụ trì Thiếu Lâm Tự lập tức trở nên lo âu: “A di đà phật!”

Một lão hòa thượng đứng bên cạnh lấy làm lạ hỏi: “Sư huynh, tại sao ngươi lại tiếp thánh chỉ? Hành động này của triều đình rõ ràng là đang sai khiến chúng ta để đối phó với Thiên Môn người đông sức mạnh!”

“A di đà phật! Sư đệ, vậy là ngươi không biết rồi!”

Vẻ từ bi tràn đầy trên gương mặt của trụ trì: “Nếu như không tiếp thánh chỉ thì sẽ bị tội kháng chỉ bất kính! Tới khi ấy triều đình sẽ áp dụng mọi loại thủ đoạn lên chúng ta, chúng ta không chịu được đâu!”

“Sư huynh, chúng ta là môn phái hàng đầu trong võ lâm cơ mà, trong chùa có biết bao cao thủ, còn phải sợ triều đình ư?”

Lão hòa thượng vẫn không hiểu.

“A di đà phật! Sư đệ, ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi!”

Trụ trì lại bảo: “Mặc dù Thiếu Lâm Tự ta là một môn phái võ lâm song về bản chất vẫn là cửa nhà Phật, Phật là gốc rễ để chúng ta xây dựng môn phái, Phật số một, võ số hai! Sở dĩ chúng ta lưu truyền được cả ngàn năm là bởi có rất nhiều tín đồ chứ không phải bởi có nhiều cao thủ, do chúng ta thờ Phật, để Phật độ người nên mới được người trong thiên hạ coi trọng, được Phật Tổ bảo vệ!”
Chương 397 Ngươi cẩn thận đó

Lão hòa thượng kia bèn gật đầu.

“Triều đình là chính thống, một khi chúng ta không tuân theo ý của triều đình thì chắc chắn sẽ bị họ làm khó! Nếu họ dùng thủ đoạn nào đó để hủy hoại danh tiếng của chúng ta, khiến dân chúng không còn thờ Phật nữa thì cửa Phật mà chúng ta dày công xây dựng ngàn năm nay coi như đổ sông đổ bể! Bần tăng làm gì còn mặt mũi mà tới Tây Thiên gặp Phật Tổ?”

“A di đà phật! Hóa ra là như vậy, sư đệ kém hiểu biết rồi!”

Gương mặt lão hòa thượng kia xuất hiện vẻ xấu hổ.

“Cơ mà trong cái rủi cũng có cái may! Mặc dù có thêm phiền phức nhưng chúng ta cũng được trở thành minh chủ mà triều đình công nhận, đại diện cho sự chính thống, thuận tiện tiến hành nhiều việc hơn. Nếu chúng ta xử lý tốt chuyện này thì uy danh của Thiếu Lâm Tự sẽ tăng lên rất nhiều! Chỉ là một Thiên Môn cỏn con thôi mà?”

Gương mặt từ bi của phương trượng trụ trì Thiếu Lâm Tự bỗng trở nên nghiêm túc: “Ở trước mặt Thiếu Lâm Tự chúng ta thì bọn chúng không được làm càn đâu!”

“Sư huynh nói chí phải, a di đà phật!”

“A di đà phật!”

Hai người bọn họ bật cười.

Sau khi trụ trì Thiếu Lâm Tự tiếp nhận thánh chỉ, tin tức hắn ta trở thành minh chủ võ lâm lập tức được triều đình lan truyền rộng rãi, để các nhân sĩ võ lâm khắp thiên hạ được biết.

“Trụ trì Thiếu Lâm Tự được triều đình phong làm minh chủ võ lâm ư?”

“Đậu má! Chuyện này thú vị đấy, môn chủ Thiên Môn còn đang định tổ chức võ lâm đại hội để lựa chọn minh chủ võ lâm kia kìa, họ đã phát cả thiệp mời rồi, rất nhiều người đang trên đường tới tham gia, hiện giờ biết phải làm thế nào?”

“Đã chọn được minh chủ võ lâm rồi, môn chủ Thiên Môn phải làm sao đây?”

“Còn làm sao nữa? Nếu là ngươi thì ngươi tán thành việc môn chủ Thiên Môn làm minh chủ võ lâm hay tán thành trụ trì Thiếu Lâm Tự làm minh chủ võ lâm?”

“Đương nhiên là tán thành trụ trì Thiếu Lâm Tự rồi, người ta đức cao vọng trọng, sau lưng còn là Thiếu Lâm Tự đã lưu truyền cả ngàn năm, trong môn phái có biết bao cao thủ! Môn chủ Thiên Môn trừ thực lực không tồi ra thì những phương diện khác đều không sánh được!”

“Triều đình cao tay đấy, môn chủ Thiên Môn làm trò hề rồi!”

“Dã tâm của hắn ta bị chọc thủng! Ha ha ha!”

Người trong giang hồ đều cười không ngừng.

Môn chủ Thiên Môn và võ lâm đại hội mà hắn ta tổ chức, tất cả đều biến thành trò cười.

Lúc bấy giờ, tại đình viện phía trong cùng Thiên Môn, một người trung niên mặc hồng bào, sắc mặt lạnh lẽo đập bàn thật mạnh, hắn ta phẫn nộ nói: “Lý nào lại như vậy! Triều đình dám trêu đùa bản tọa như vậy ư?”

“Rầm rầm!”

Chiếc bàn đá tan vỡ trong phút chốc, khói bụi bay lên cuồn cuộn! Hắn ta chính là Lãnh Nhược Thiện – môn chủ của Thiên Môn.

Mặc dù hắn ta ở trong võ lâm song vẫn luôn chí tại thiên hạ! Mới nãy khi biết được tin tức kia, hắn ta tức đến mức mặt mày trắng bệch!

Hành động này của triều đình chẳng khác gì cho hắn ta một cái bạt tai, không những khiến hắn ta mất sạch mặt mũi mà còn phá nát dã tâm của hắn ta, khiến hắn ta không thể tiếp tục tổ chức võ lâm đại hội và trở thành minh chủ võ lâm.

Không thể trở thành minh chủ võ lâm thì không thể sai khiến đám người trong võ lâm, đồng nghĩa với việc không thể thực hiện dã tâm của hắn ta!

Nếu hắn ta còn muốn ngồi lên vị trí này thì không thể không đối đầu với Thiếu Lâm Tự.

Thiếu Lâm Tự là môn phái lâu đời với lịch sử cả ngàn năm, sở hữu vô vàn cao thủ, tổn thất khi đấu với bọn họ là thứ hắn ta đâu thể chịu nổi!

Chiêu này của triều đình quá thâm độc, một chiêu thôi đã bóp chết hắn ta!

“Môn chủ, hiện giờ chúng ta còn tiếp tục tổ chức võ lâm đại hội không?”

Một vị cao thủ Tiên Thiên cẩn thận hỏi.

Lãnh Nhược Thiện phẫn nộ nói: “Giờ tổ chức thì có tác dụng gì nữa? Để người trong thiên hạ xem trò cười à?”

Vị cao thủ Tiên Thiên kia bèn cúi thấp đầu, trông ngoan ngoãn như một cậu học trò vừa bị ăn mắng.

Mặc dù thực lực của hắn ta xếp vào hàng cao thủ Tiên Thiên song khi đứng trước một Tông Sư như Lãnh Nhược Thiện, trông hắn ta chẳng khác gì một con kiến.

Lãnh Nhược Thiện chỉ cần một chưởng thôi đã khiến hắn ta toi mạng rồi.

“Không thể tổ chức võ lâm đại hội được nữa, chỉ đành tính toán từ từ thôi.”

“Nhưng bản tọa muốn trút cơn giận này đã!”

Lãnh Nhược Thiện quay đầu, lạnh lùng nói: “Cô Lang, ngươi lập tức dẫn theo Hồng Nương Tử, Ma Đồng và một nhóm người nữa tới kinh đô và làm loạn kinh thành cho bản tọa! Phải để triều đình biết rằng bản tọa là người không dễ chọc vào đâu!”

“Vâng thưa môn chủ!”

Vị cao thủ kia bèn lui xuống và lập tức triệu tập người tới kinh thành. Rất nhanh sau đó, chuyện này được người của Lục Phiến Môn phát giác ra.

Quách đầu mục của Lục Phiến Môn bèn tới tìm Lâm Bắc Phàm, trông sắc mặt hắn ta nặng nề vô cùng: “Võ lâm đại hội đã được hủy bỏ, nhưng nghe đâu môn chủ Thiên Môn vô cùng tức giận nên đã cho một đám cường giả tiến về phía bắc, mục tiêu có thể là kinh thành! Ngươi phải cẩn thận đấy, có cần ta phái người tới bảo vệ ngươi không?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta tự bảo vệ mình được, không cần đâu.”

“Nếu cần cao thủ thì cứ nói với lão phu!”

Quách đầu mục lại vội vàng rời đi, hắn ta phải trở về để điều động người ngựa, chuẩn bị ứng phó với đám cao thủ Thiên Môn sắp tới.
Chương 398 Tự tìm đường chết

Lâm Bắc Phàm vẫn lên triều mỗi ngày, sau đó lại về lượn một vòng quanh Quốc Tử Giám, lượn xong lại đến Đức Thiên Phủ, nếu không có chuyện gì thì sẽ về nhà.

Nếu không phải trên người hắn còn mặc quan phục thì ai không biết còn tưởng hắn là một công tử nhàn hạ. Mà lúc này, các cường giả Thiên Môn đã tới kinh thành.

Lúc bấy giờ đang có một nhà ba người đi trên đường phố, trông vô cùng lạc loài. Trong đó, người nam trông cực kì hung tợn, người nữ thì mặc hồng y, điệu bộ duyên dáng, còn đứa trẻ thì cột hai bím tóc và đang ăn kẹo hồ lô, song đôi mắt nó lại lóe lên tia ranh ma.

“Mới một năm không tới kinh thành mà nơi này đã thay đổi nhiều thật đấy, náo nhiệt hơn một năm trước nhiều!”

Người nữ cảm thán.

“Nghe đâu là phủ thừa vừa mới nhậm chức thực thi kế hoạch kinh tế vỉa hè, nên kinh thành mới nhộn nhịp như vậy, rất nhiều người đều có công ăn việc làm!”

Người nam nói.

“Xem ra vị quan mới này cũng có chút bản lĩnh!”

“Đâu chỉ là có bản lĩnh!”

Người nam lạnh lùng cười: “Người đó tên là Lâm Bắc Phàm, nghe phong thanh nửa năm trước hắn mới thi đỗ trạng nguyên, đã thế còn đỗ cả tam nguyên.”

“Sau khi vào làm quan triều đình thì cứ như “một bước lên mây”! Chỉ trong vòng hơn nửa năm hắn đã có nhiều lần thăng chức, hiện giờ đã được làm quan hàng tam phẩm của triều đình, kiêm chức tế tửu Quốc Tử Giám và phủ thừa Đức Thiên Phủ, nữ đế tin tưởng hắn lắm!”

“Hóa ra là vậy, Cô Lang, Hồng Nương Tử, chúng ta ra tay từ hắn đi?”

Đứa trẻ mặt mày u ám kia bỗng mỉm cười, giọng cười của nó vô cùng khó nghe: “Minh chủ bảo chúng ta tới làm loạn kinh thành, cứ giết phủ thừa kinh thành cho nó gọn lẹ, chẳng phải sao?”

“Ma Đồng, ý này của ngươi được đấy, nhưng nghe đâu trong phủ hắn có cường giả Tông Sư, là một lão tăng…”

Người nam hơi do dự.

“Hắn có tài có đức gì mà lại được cả Tông Sư bảo vệ?”

Người nữ đố kỵ: “Có điều để đề phòng vạn nhất, chúng ta có thể lén giết hắn ở bên ngoài! Dù lão tăng kia có mạnh đến cỡ nào cũng không thể tới được!”

“Ngươi nói phải! Cứ giết hắn trước rồi chúng ta sẽ xông vào Đức Thiên Phủ, giết sướng tay luôn!”

Ba người nhanh chóng hạ quyết tâm, lấy Lâm Bắc Phàm làm mục tiêu đầu tiên.

Sau đó bọn họ sẽ giết quan trong Đức Thiên Phủ, đảm bảo sẽ khiến kinh thành náo loạn.

Phát hiện cuộc sống của Lâm Bắc Phàm rất có quy luật, sớm lên triều, xong lại về Quốc Tử Giám, không có chuyện gì thì tới Đức Thiên Phủ xử lí công vụ, sau đó thì về nhà.

Cả quãng đường chỉ có hai người trẻ tuổi một nam một nữ bảo vệ.

Còn về lão hòa thượng mà bọn họ lo lắng thì không hề ở trong Lâm phủ.

Cơ hội để bọn họ ra tay quá nhiều, ba người thấy vậy bèn vui như mở cờ trong bụng!

Cùng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm ôm bụng, tỏ vẻ đau đớn và nói: “Bụng ta không được ổn cho lắm, chắc là ăn phải thứ gì rồi, ta tới nhà xí đã, các ngươi cứ đợi ở đây nhé.”

Quách Thiếu Soái đáp: “Công tử, để ta đi với ngươi!”

“Không cần đâu! Nhìn ngươi ta không đi được!”

Quách Thiếu Soái: “…”

“Đi đây!”

Lâm Bắc Phàm bèn nhảy xuống xe ngựa và chạy tới nhà xí của một quán rượu.

Ba người đang đi theo bèn hớn hở, cơ hội tới rồi!

Bọn họ lập tức theo sát Lâm Bắc Phàm tới nhà xí. Bên trong nhà xí chật hẹp có tận bốn người.

Lâm Bắc Phàm run rẩy: “Các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?”

Ba người Thiên Môn bèn bật cười khằng khặc: “Chúng ta muốn giết ngươi!”

Lâm Bắc Phàm lại run rẩy: “Chúng ta không quen biết, không thù không oán, tại sao các ngươi lại muốn giết ta?”

“Hừ! Làm gì có nhiều “tại sao”, ông đây không vừa mắt ngươi nên giết ngươi đấy, làm sao?”

Cô Lang hừ một tiếng rồi nói, sau đó thì chuẩn bị ra tay.

Lúc này, Ma Đồng là người thấp nhất cũng bật cười đầy ma mị: “Khoan đã! Cứ giết luôn thì chán lắm, để ông đây chơi đùa hắn cái đã! Phủ thừa đại nhân thân mến, ông đây cho ngươi một cơ hội! Trước khi chết, ngươi có muốn nói gì không?”

“Ta có một tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành, hi vọng các ngươi giúp ta thực hiện!”

Lâm Bắc Phàm nói, trông hắn đáng thương vô cùng.

“Ngươi nói ra xem nào, nếu giúp được thì chắc chắn ta sẽ giúp!”

Ma Đồng đang rất có hứng chơi.

“Ta muốn ăn dưa hấu!”

Lâm Bắc Phàm nói, ánh mắt hắn ngập tràn vẻ mong chờ.

Cô Lang chau mày: “Mùa hè đã qua rồi, làm gì còn dưa hấu mà ăn?”

“Không sao, có thể đợi!”

Lâm Bắc Phàm nói.

Ba người Thiên Môn quát: “Con mẹ ngươi, ngươi đang đùa cợt bọn ta đúng không, giết quách đi cho xong chuyện!”

Nói đoạn, bọn họ bèn động thủ.

Thế nhưng giây tiếp theo, bọn họ phát hiện mình không thể cử động được nữa, cả người bọn họ đều bị khóa chặt lại!

Đến chân khí cũng không thể vận chuyển thuận lợi, trì trệ nghiêm trọng!

Tình cảnh này vô cùng quen thuộc với bọn họ, bọn họ đã từng thấy trên người môn chủ.

“Tông… Sư!”

Bọn họ nhìn thanh niên trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc không thôi. Thực sự thì bọn họ không thể ngờ tới!

Người mà bọn họ muốn giết lại là một Tông Sư!

Hơn nữa coi bộ hắn còn là một Tông Sư mạnh hơn môn chủ của bọn họ rất nhiều!

Môn chủ của bọn họ có thể vận khí khống chế xung quanh, song cũng chỉ ảnh hưởng đến việc vận chuyển chân khí của bọn họ, khiến thực lực giảm xuống ba đến bốn phần, còn muốn hoạt động thì vẫn được.

Thế nhưng người trước mắt này lại có thể khiến bọn họ không thể động đậy!

Chẳng lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư như trong truyền thuyết? Bọn họ càng nghĩ càng thấy kinh hãi!

Bọn họ tự đi tìm đường chết, đi ám sát Đại Tông Sư!
Chương 399 Một người lại một người

Lâm Bắc Phàm đứng thẳng người, lắc đầu nguầy nguậy: “Ta bảo các ngươi chứ, chắc các ngươi là Cô Lang, Hồng Nương Tử và Ma Đồng của Thiên Môn chứ gì! Xa xôi ngàn dặm tới tìm đường chết, ta cũng chẳng biết phải nói các ngươi thế nào nữa!”

Trong lòng ba người Thiên Môn chua xót, nếu biết ngươi là Tông Sư ngay từ đầu thì ai dám tới? Bọn họ thấy mình ngu xuẩn cực kì!

Có thể giết nhiều người như vậy mà cứ phải chọn người khó nhất! Có phải bọn họ tạo nghiệt nhiều quá nên ông trời mới đùa giỡn không thôi với bọn họ?

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Sau đây chúng ta sẽ chơi một trò chơi, ta hỏi các ngươi trả lời! Hi vọng các ngươi phối hợp.”

“Hừ! Chúng ta trả lời rồi ngươi có tha cho chúng ta không? Đừng có nằm mơ nữa!”

Cô Lang cười khẩy: “Rơi vào tay một người như ngươi, lão phu nhận thua, ra tay đi!”

Lâm Bắc Phàm giơ tay ấn lên đầu hắn ta.

Tiếp đó, có một ngọn lửa đang cháy rực xuất hiện trên tay hắn và nhanh chóng thiêu Cô Lang thành tro bụi, sau đó tro bụi rơi hết vào hố xí.

Hai người bên cạnh nhìn mà ngây ngốc: “Yêu pháp gì thế này?”

Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn Ma Đồng chỉ cao đến eo hắn, sắc mặt lạnh lùng.

Ma Đồng thấy lòng mình rét lạnh, hắn ta nói một cách cứng ngắc: “Muốn chém muốn giết thì cứ việc, ta mà nhăn mày dù chỉ một chút thì không phải là nam nhân!”

Lâm Bắc Phàm giơ tay ấn lên đầu hắn ta.

Tiếp đó, có một luồng khí lạnh xuất hiện từ tay hắn. Dưới luồng khí lạnh này, Ma Đồng biến thành tảng băng.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm gõ nhẹ một cái, băng bèn biến thành nước và chảy vào hố xí.

Hồng Nương Tử cảm giác toàn thân nàng rét run.

Lúc nãy là lửa, giờ lại là băng, rốt cuộc người này là yêu quái phương nào? Quá đáng sợ!

Lâm Bắc Phàm nhìn về phía người cuối cùng.

Hồng Nương Tử run rẩy nói: “Đại tiên tha mạng, ngươi hỏi đi ta sẽ nói hết!”

Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng mỉm cười: “Vậy là đúng rồi!”

Một lát sau, hắn đưa Hồng Nương Tư mặt mày như đã chết ra ngoài.

“Công tử, sao ngươi đi lâu vậy? Nếu không phải trông thấy ngươi đi ra thì ta còn định vào nhà xí tìm ngươi đó!” Quách Thiếu Soái nói.

“Không có gì, ta trông thấy ba con sâu ngu ngốc nên tiện tay đập chết, tốn chút xíu thời gian ấy mà!”

Lâm Bắc Phàm nhảy lên xe ngựa: “Chúng ta tiếp tục lên đường thôi!”

Tới buổi tối tĩnh lặng.

Thân ảnh Lâm Bắc Phàm ra khỏi kinh thành, tới một đình viện hoang phế.

Bên trong có mười mấy người đang đợi bọn Cô Lang ra lệnh. Song đáng tiếc thay, thủ lĩnh của bọn họ đã phải đi gặp Diêm Vương.

Lâm Bắc Phàm nhìn đám người kia bằng ánh mắt bình tĩnh: “Dám tới địa bàn của ta để gây sự, không biết sống chết là gì hả!”

Hắn phất tay một cái, kiếm khí bèn bay ra!

Tất cả người trong đình viện đều toi mạng!

Sau đó, Lâm Bắc Phàm cho nơi này một mồi lửa rồi rời đi. Người mà Thiên Môn phái đến cứ thế chết đi trong im lặng!

Còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn như ngày thường, sáng lên triều, sau đó về Quốc Tử Giám và phủ nha xử lí công vụ, không có chuyện gì thì lại về nhà nghỉ ngơi, cuộc sống bình dị mà đầy đủ.

Người của Lục Phiến Môn phải điều động một lượng lớn người và ngựa để giải quyết chuyện bọn Thiên Môn tới kinh thành náo loạn, ngày đêm tuần tra.

Kết quả bọn họ có tìm thế nào cũng không tìm được, sầu đến mức bạc cả tóc. Lâm Bắc Phàm trông mà thầm vui vẻ.

Một người khác cũng phải phát sầu là Lãnh Nhược Thiện, môn chủ Thiên Môn.

Theo quy định thì đáng ra mỗi ngày người của hắn ta phải báo cáo tin tức về.

Thế nhưng đã ba ngày liên tiếp hắn ta chẳng nhận được thông tin nào cả.

Đã thế bên kinh thành cũng chẳng thấy xảy ra chuyện gì, yên bình vô cùng. Điều này khiến hắn ta có một dự cảm không lành.

Phải biết rằng lần này hắn ta toàn cử những người tài giỏi, ba người Tiên Thiên dẫn theo mười mấy cường giả Hậu Thiên.

Với sức mạnh như vậy, dù có là đội quân vạn người thì cũng có thể bị tiêu diệt. Dẫu có gặp nguy hiểm thì ba người Tiên Thiên vẫn có thể trốn thoát được hai người.

Song đến giờ hắn ta không thấy có động tĩnh gì cả, e là lành ít dữ nhiều! Lãnh Ngược Thiện bèn gọi một người tới.

“Phá Quân, mấy người Cô Lang tới kinh thành đã ba ngày nay không thấy tin tức gì rồi, bản tọa sợ là có chuyện chẳng lành! Ngươi lén tới kinh thành tìm hiểu tình hình xem sao đi!”

“Vâng thưa môn chủ!”

Phá Quân đáp.

“Nhất định phải cẩn thận, làm việc âm thầm thôi đừng có gióng trống khua chiêng, hiểu chưa?”

Lãnh Nhược Thiện dặn dò.

“Vâng thưa môn chủ!” Phá Quân đáp rồi lui xuống.

Sau đó lại có một người âm thầm tới kinh thành điều tra.

Dựa theo thư tín của mình, rất nhanh sau đó hắn ta đã tìm được đình viện hoang phế kia.

Trông thấy đình viện hoang tàn đổ nát, ngói gạch bị thiêu rụi, sắc mặt Phá Quân sầm lại: “Xem ra đúng là lành ít dữ nhiều rồi! Hi vọng mấy người Cô Lang không sao, bằng không Thiên Môn ta sẽ tổn thất lớn mất!”

Hắn ta đoán kẻ phía sau chuyện này có thể là người của triều đình.

Bởi lẽ tại kinh thành chỉ có triều đình là có thực lực. Thế là hắn ta lại lẻn vào kinh thành.

Trông thấy kinh thành ngựa xe như nước, hắn ta thầm nhủ: “Trong thư Cô Lang có nói hắn ta chuẩn bị đi giết phủ thừa kinh thành trước sau đó sẽ giết người trong Đức Thiên Phủ, làm vậy để náo loạn kinh thành! E là lúc hành động xảy ra gì đó rồi! Hay là bắt phủ thừa tới hỏi, biết đâu lại biết được gì đó!”

Hắn ta rất cẩn thận bám theo Lâm Bắc Phàm.

Mãi đến lúc Lâm Bắc Phàm và những người khác đi uống rượu, một mình hắn vào nhà xí thì hắn ta mới xuất hiện.
Chương 400 Bị giết như này nè

Phá Quân ta kề đao bên cổ Lâm Bắc Phàm, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi có biết Cô Lang, Hồng Nương Tử và Ma Đồng đang ở đâu không?”

Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách bình tĩnh: “Ta biết!”

Phá Quân hí hửng: “Mau nói cho lão phu bọn họ thế nào rồi?”

Lâm Bắc Phàm đáp: “Chết rồi!”

Mặc dù Phá Quân đã có dự cảm này từ lâu song hắn ta vẫn không thể chấp nhận được: “Bị ai giết chết?”

Lâm Bắc Phàm chỉ vào chính mình: “Ta!”

Phá Quân sững sờ: “Ngươi?”

“Đúng vậy, chính là ta!”

Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, đoạn giơ tay ra: “Ngươi xem, ta giết họ như thế này này!”

Một lát sau, Lâm Bắc Phàm ra khỏi nhà xí, còn bên trong nhà xí có thêm một vũng nước lạnh.

Hắn trở về phòng bao, Quách đầu mục của Lục Phiến Môn vẫn đang mượn rượu giải sầu: “Lâm đại nhân, ngươi nói xem bản quan đã lật tung cả kinh thành lên chỉ vì muốn tra xét, ấy vậy mà vẫn chẳng tìm được kẻ nào là sao?”

“Chắc là bọn chúng trốn trong nhà xí!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười và ngồi xuống: “Đừng nhắc đến mấy chuyện phiền lòng nữa, chúng ta uống rượu!”

“Đúng đúng, uống rượu thôi!”

Ở một bên khác, đã liên tiếp ba ngày mà môn chủ Thiên Môn vẫn chưa nhận được tin tức từ Phá Quân.

Trong lòng hắn ta dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Chẳng lẽ Phá Quân xảy ra chuyện rồi? Một người cẩn thận như hắn ta, lại có sức mạnh thì sao có thể gặp chuyện?”

Không điều tra cho ra ngô ra khoai thì lòng hắn ta sẽ thấp thỏm không yên, thế là hắn ta lại gọi một người nữa tới.

“Sát Tinh, Cô Lang, Ma Đồng, Hồng Nương Tử và cả Phá Quân đều vô âm bặt tín ở kinh thành, ngươi giúp ta đi điều tra chuyện này! Tại kinh thành có rất nhiều cao thủ, ngươi nhớ phải hành sự cẩn thận, đừng có để bị lộ, biết chưa?”

“Vâng thưa môn chủ!”

Sát Tinh nhận lệnh tới kinh thành.

Dựa theo thư tín trước đó, hắn điều tra được cái đình viện hoang tàn kia, phát hiện nó đã bị thiêu hủy, hắn ta bỗng thấy lòng mình nặng nề.

Theo thư thì bọn họ chuẩn bị đi giết phủ thừa và các quan viên trong phủ nha.

“Chắc là sự việc bị bại lộ nên mới bị cao thủ của triều đình bao vây, lành ít dữ nhiều! Mình có thể trà trộn tới bắt phủ thừa để hỏi, có lẽ hắn sẽ biết được gì đó!”

Thế là một buổi tối, hai người lại gặp nhau bên trong nhà xí.

Lâm Bắc Phàm nhìn người trước mắt, hắn bất lực vô cùng: “Ta nói chứ các ngươi hết người này đến người khác… đi tìm đường chết mà hăng hái thế? Muốn chết thì cũng đổi sang nơi nào phong thủy tốt chút đi, đừng có chọn nhà xí nữa, ngươi không thấy ghê nhưng ta thì có!”

Sát Tinh sững sờ: “Ngươi nói thế là có ý gì?”

“Ý ta là thế này!”

Lâm Bắc Phàm vươn tay ấn lên đầu Sát Tinh. Một lát sau, Sát Tinh bèn bị nước cuốn đi.

“Đúng là xúi quẩy!”

Lâm Bắc Phàm bực mình rời đi.

Lại ba ngày trôi qua và môn chủ Thiên Môn không nhận được thông tin gì từ Sát Tinh. Trong lòng hắn ta vỡ lẽ, Sát Tinh xảy ra chuyện rồi!

Trái tim hắn ta đau đến mức rỉ máu!

Phải biết rằng tới nay đã có năm vị Tiên Thiên mất tích!

Cao thủ Tiên Thiên không phải thứ muốn có là có!

Muốn bồi dưỡng được một vị cao thủ Tiên Thiên, ngoại trừ bản thân người đó có thiên phú ra thì cần tiêu tốn rất nhiều tài nguyên.

Hắn ta đã bỏ ra hơn ba mươi năm mới bồi dưỡng được mười vị Tiên Thiên!

Ấy vậy mà chưa đến một tháng đã mất mất năm người! Đây đúng là một tổn thất vô cùng lớn!

Hiện giờ hắn ta không dám phái cao thủ Tiên Thiên tới kinh thành nữa, chỉ sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

“Triều đình, chuyện này ta sẽ ghi nhớ chờ ngày báo thù!”

Môn chủ Thiên Môn tạm thời nhún nhường, song Lâm Bắc Phàm lại không vui.

Hắn đâu có trêu chọc Thiên Môn, ấy vậy mà Thiên Môn cứ năm lần bảy lượt phái người tới làm loạn kinh thành, mà lần nào cũng ra tay với hắn, tưởng hắn dễ bắt nạt lắm à?

Nếu không phải hắn sở hữu võ công tuyệt thế thì đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi! Tông Sư không thể bị sỉ nhục như vậy, hắn nhất định phải báo thù!

Song tiếc rằng hiện giờ hắn đang làm phủ thừa trong kinh thành, kiêm tế tửu Quốc Tử Giám, là trọng thần trong triều đình nên không thể rời khỏi kinh thành và tiêu diệt sào huyệt của đối phương, hắn chỉ đành nghĩ cách khác mà thôi.

Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm mời Quách đầu mục của Lục Phiến Môn về nhà mình.

Trông thấy vẻ u sầu của Quách đầu mục, hắn cười: “Vẫn đang đau đầu chuyện Thiên Môn sao?”

“Đương nhiên rồi, bọn chúng còn chưa bị tiêu diệt thêm một ngày thì lão phu mất ăn mất ngủ thêm một ngày!”

Quách đầu mục cười khổ: “Nhất là gần đây có điều tra được chuyện Cô Lang, Hồng Nương Tử, Ma Đồng cùng hai vị Tiên Thiên khác đã mất tích, không biết hành tung ra sao, hay là đang mưu đồ chuyện gì! Hôm nay vẫn chưa tra ra, lão phu không thể buông lỏng cảnh giác!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, không biết bọn họ đã bị xối đi đâu rồi, ngươi mãi mãi không điều tra ra đâu.

“Bản quan có một cách có thể đả thương Thiên Môn nghiêm trọng, giúp Quách đại nhân giải sầu, ngươi có muốn biết không?”

Lâm Bắc Phàm nói bằng giọng điệu mê hoặc vô cùng.

Hai mắt Quách đại nhân sáng rực, hắn ta vội bảo: “Lâm đại nhân, ngươi có cách thật à? Mau nói đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK