Mọi người đều tò mò mà hỏi cho bằng được.
"Người này chính là..." Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa giật một cái: "Tên cẩu quan mà các ngươi nói... Lâm Bắc Phàm!"
Tất cả mọi người lập tức biến sắc!
"Cái gì? Người tài giỏi đó lại chính là Lâm Bắc Phàm sao?"
"Là tên siêu cấp cẩu quan đã phá hoại kế hoạch của chúng ta đó sao!"
"Sao lại là hắn cơ chứ!"
"Công chúa đang nói đùa phải không?"
…
Tất cả mọi người đều không thể tin nổi!
Lão già kia vẫn cố chấp hỏi một câu: "Công chúa điện hạ, người tài đó thật sự là Lâm Bắc Phàm sao?"
"Đúng là hắn! Bản cung đâu cần phải lừa mọi người chứ, Lạc Hà có thể làm chứng cho bản cung!" Tử Nguyệt công chúa gượng cười, kể lại tình hình khi ấy.
Mọi người nghe xong vẫn không thể chấp nhận nổi, trong lòng vô cùng khó chịu!
Một tên siêu cấp đại cẩu quan, đại tham quan, lại là siêu nhân tài sánh ngang với Ngọa Long Khổng Minh mà Từ lão nói.
Hai người này thật sự chẳng liên quan tới nhau chút nào!
Hơn nữa, tên đại cẩu quan này còn chính tay phá hủy kế hoạch nổi dậy của bọn họ, biến bọn họ thành kẻ xấu!
Nếu mời người này đến làm quân sư và chỉ huy binh lính của bọn họ ra trận chiến đấu, vậy bọn họ tuyệt đối không chấp nhận nổi!
Từ lão thở dài: "Ôi! Ta đã sớm nghe nói tân khoa trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên năm nay, Lâm Bắc Phàm, là trạng nguyên xuất sắc nhất của Đại Võ từ khi lập nước cho tới nay! Tài văn chương của hắn kiệt xuất, lời nói sâu xa, được khen ngợi như tiên trên trời! Chỉ trong thời gian ngắn mà đã thăng liền ba cấp quan, con đường làm quan thuận lợi mọi bề, được nữ đế rất tin tưởng, bây giờ xem ra hắn quả nhiên là người có bản lĩnh lớn!"
"Chỉ tiếc kẻ này lại là người của triều đình Đại Võ, có lập trường trái ngược với chúng ta! Hơn nữa hắn có tương lai rộng mở, hẳn sẽ không bỏ mặc tương lai và vận mệnh của bản thân để nổi dậy cùng chúng ta đâu! Hơn nữa, hắn còn là một tên tham lam..."
"Nhân tài như thế chẳng đến lượt chúng ta dùng đâu!"
"Đúng là số mệnh, thật đáng tiếc!"
Lão già lắc đầu thở dài, lủi thủi đi vào trong nhà, bóng người bỗng trở nên già nua thêm vài phần.
Mọi người đều cụt hứng, đám đông tản hết đi.
Tử Nguyệt công chúa nhìn theo bóng lưng rời đi của mọi người, lại trông vẻ mặt thất vọng của người đã cực khổ cả đời vì vương triều như Từ lão, trong lòng lại rất khó chịu.
Nhưng đây chính là sự thật, nàng không thể nói dối mọi người được.
Mọi người thất vọng, thật ra trong lòng nàng cũng rất thất vọng.
Nếu vị nhân tài xuất chúng đó không phải tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm thì có phải tốt hơn nhiều rồi không?
Chỉ tiếc là không có nếu như!
Vận mệnh đã để nàng gặp phải một trò đùa tàn khốc!
Trong hai ngày tiếp theo, Tử Nguyệt công chúa luôn sắp xếp lại những lý luận mà Lâm Bắc Phàm đưa ra, tự tìm đường chỉ lối cho tư tưởng của bản thân.
Sau đó nàng càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này thật uyên bác, có rất nhiều lợi ích. Đồng thời, nàng càng khâm phục tài hoa của Lâm Bắc Phàm hơn.
Phải biết rằng, lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, vậy mà đã phân tích tình thế một cách rõ ràng, đem lại lợi ích to lớn đến vậy cho nàng rồi.
Nếu cho hắn thêm thời gian và cơ hội vậy chuyện phục hưng vương triều sẽ chẳng còn là chuyện không thể nữa rồi.
Đến ngày thứ ba, Tử Nguyệt công chúa đưa tài liệu mà nàng đã chuẩn bị kỹ càng cho Từ lão, sau đó nói với thị nữ: "Lạc Hà, chúng ta quay lại kinh thành thôi!"
Thị nữ há hốc miệng: "Quay lại kinh thành sao?"
Lại một ngày nữa trôi qua, khi màn đêm buông xuống, Tử Nguyệt công chúa đưa thị nữ quay lại kinh thành phồn hoa.
"Tiểu thư, chúng ta thật sự phải đi tìm Lâm Bắc Phàm sao? Hắn đã biết thân phận của chúng ta rồi, lại còn là người của triều đình nữa, lỡ hắn đi tố giác thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất!" Thị nữ nhỏ giọng mà nói với vẻ mặt rất lo lắng.
Nhưng Tử Nguyệt công chúa lại rất kiên định: "Hai ngày vừa qua, bản cung suy nghĩ kỹ lại, nhận ra đúng là chúng ta đã đi đường vòng quá nhiều khiến nghiệp lớn phục quốc bị trì trệ trong vô vọng! Bản cung không muốn tiếp tục lãng phí thời gian thế này nữa! Bản cung không muốn người đi theo bản cung phải thất vọng hết lần này đến lần khác! Bản cung không muốn đến lúc già rồi chết đi vẫn chẳng thể báo được mối thù mất nước này!"
"Lâm Bắc Phàm đã cho bản cung hy vọng! Hắn biết nhìn xa trông rộng, bày mưu tính kế, chỉ nói vẻn vẹn dăm ba câu mà đã giúp chúng ta xua tan mây mù, nhìn rõ phương hướng! Bản cung tin rằng nếu có hắn giúp đỡ và được hắn chỉ dẫn, nhất định nghiệp lớn của chúng ta sẽ phát triển mạnh mẽ, cuối cùng bùng lên rực rỡ! Vì vậy nhất định bản cung phải tìm Lâm Bắc Phàm, biến hắn thành người của mình!"
"Nhưng tiểu thư, thật sự rất nguy hiểm..." Thị nữ vội thốt lên.
"Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con? Khi tới đây, bản cung đã tính toán toàn bộ lợi và hại rồi, cùng lắm thì trả giá bằng cái mạng này thôi! So với nghiệp lớn phục quốc, tính mạng của ta chẳng đáng là gì cả!"
Ánh mắt kiên quyết không sợ cái chết của Tử Nguyệt công chúa khiến thị nữ ngẩn người mất một lúc.
Trong lòng nàng ta bỗng cảm thấy công chúa đã trưởng thành rồi!
"Tiểu thư, Lạc Hà nguyện đi cùng với tiểu thư!"
Chương 192 Mong công tử đừng từ chối
Hai người thì thầm nói chuyện, bất giác đã đến Lâm phủ.
Bọn họ gõ cửa, sau khi được người ta đồng ý mới vào trong Lâm phủ.
Khi ấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này.
"Đó là Tử Nguyệt cô nương! Tử Nguyệt cô nương tới thăm trạng nguyên lang kìa!"
"Xong rồi, không phải Tử Nguyệt cô nương cũng có ý với trạng nguyên lang đấy chứ?"
"Có thể lắm! Nghe nói mấy hôm trước ở hội thơ, Tử Nguyệt cô nương không kiềm chế được đã kéo trạng nguyên lang vào khuê phòng, ở trong đó hơn nửa canh giờ, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bồi dưỡng tình cảm!"
"Trái tim ta đau quá đi mất! Lại thêm một vị hoa khôi nữa bị trạng nguyên lang hái mất rồi!"
"Có thể để lại cho bọn ta một ít canh để húp được không hả?"
...
Có rất nhiều nam tử đau lòng khôn nguôi.
Cùng lúc ấy, Tử Nguyệt đã vào trong Lâm phủ.
Trên đường đi vào, nàng cảm thấy rất kỳ lạ bởi vì trong ngôi nhà lớn này hầu như chẳng có một ai, vô cùng yên tĩnh.
Trong lòng nàng hơi nghi hoặc, không phải Lâm Bắc Phàm là một tên đại tham quan sao, hắn tham nhiều tiền như thế, tại sao không thuê thêm nhiều người hầu vào cơ chứ?
Nếu không thì hắn tham nhiều tiền như thế về để làm gì?
Đúng lúc ấy, nàng nhìn thấy hai vị hòa thượng một già một trẻ đang quét lá rụng.
Tiểu hòa thượng trông còn khá nhỏ tuổi, trên người có một ít tu vi. Nhưng lão hòa thượng còn lại trông có vẻ rất bình thường, hơi hòa lẫn với cảnh vật xung quanh.
Nếu không phải lão hòa thượng ấy đang quét sân thì có lẽ nàng sẽ không nhìn thấy người này rồi.
Trong lòng nàng hơi run lên, không hổ là cường giả Tông Sư!
Lúc ấy, lão hòa thượng cảm giác được có người đang nhìn mình lập tức đứng thẳng dậy, hơi khom lưng, chắp tay trước ngực, niệm một tiếng Phật hiệu: "A di đà phật! Chào thí chủ!"
Giọng nói của lão hòa thượng giống như âm thanh của đạo lý khiến nàng giác ngộ, đánh tan mọi suy nghĩ trong lòng nàng!
"Xin chào đại sư!" Tử Nguyệt lập tức đáp lễ.
Nàng không dám thất lễ với cường giả Tông Sư dù chỉ một chút.
Chào hỏi xong xuôi, lão hòa thượng tiếp tục quét sân, còn Tử Nguyệt công chúa lại đi tiếp.
Cuối cùng thì nàng cũng đi tới đại sảnh, gặp được ba nữ tử xinh đẹp tuyệt trần là Lý Sư Sư, tiểu quận chúa và Mạc Như Sương.
Tiểu quận chúa chun mũi lại, nói với giọng hơi khó chịu: "Nữ nhân nhà ngươi đến đây làm gì?"
"Tử Nguyệt bái kiến Vân Oanh quận chúa, Lâm phu nhân, Như Sương cô nương!" Tử Nguyệt hơi cúi người xuống, mỉm cười nói: "Tiểu nữ tử đến tìm gặp Lâm công tử, có chuyện quan trọng muốn nói!"
Tiểu quận chúa lại càng bất mãn hơn: "Giữa ngươi và tên đểu cáng kia có thể có chuyện quan trọng gì được cơ chứ, chẳng phải chỉ có chuyện yêu đương thôi hay sao?"
"Tiểu quận chúa!" Lý Sư Sư lên tiếng trách cứ.
Tiểu quận chúa phất tay: "Thôi được rồi, ta mặc kệ đấy!"
Lý Sư Sư mỉm cười đi tới tiếp đón: "Tử Nguyệt cô nương, hoan nghênh ngươi ghé thăm Lâm phủ! Hiện giờ tướng công nhà ta đang xử lý vài công việc trong thư phòng, để thiếp thân đưa ngươi đi nhé!"
"Làm phiền ngươi rồi!" Tử Nguyệt công chúa cúi đầu cảm ơn.
Mọi người vừa trò chuyện vừa đi tới thư phòng.
Lâm Bắc Phàm cũng hơi bất ngờ khi thấy Tử Nguyệt công chúa: "Ngươi còn dám đến đây cơ đấy?"
"Tại sao lại không dám? Tiểu nữ tử rất ngưỡng mộ Lâm công tử! Đặc biệt là tài hoa của ngươi khiến tiểu nữ tử ta đây không khỏi kính phục! Nếu Lâm công tử không tới tìm ta thì ta đành phải tới nhà thăm ngươi vậy!" Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi mà cười nói.
Gặp lại Lâm Bắc Phàm, nàng lại nhớ tới buổi tối ngày hôm đó bị hắn cuỗm mất hơn một trăm vạn lượng, tức đến ngứa răng!
Lớn đến như vậy rồi, nàng đã từng phải chịu thiệt thòi như thế bao giờ chưa?
Nam nhân này thật chẳng biết thế nào là thương hương tiếc ngọc hết!
Lý Sư Sư cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, nàng vội kiếm cớ đi chỗ khác: "Thiếp thân đi chuẩn bị trà cho mọi người, mọi người cứ từ từ nói chuyện!"
"Sư Sư, Tử Nguyệt cô nương là khách quý, lấy trà Kim Long ra mời nhé!"
Trà Kim Long là một loại trà cực phẩm, chỉ một lạng cũng đáng giá nghìn vàng, nhưng pha loại trà này rất mất thời gian.
Lý Sư Sư ngầm hiểu ý của Lâm Bắc Phàm, hắn đang nói với nàng rằng chuyện mà bọn họ cần trao đổi khá riêng tư, sẽ nói mất một lúc lâu, bảo nàng không cần phải quay lại nữa.
"Phu quân, thiếp thân biết rồi!" Lý Sư Sư ra khỏi thư phòng rồi đóng cửa lại.
Thị nữ của Tử Nguyệt công chúa cũng theo nàng ra ngoài, đứng bên ngoài canh cửa.
"Được rồi, bây giờ không còn ai khác, có chuyện gì thì nói thẳng đi!" Lâm Bắc Phàm hỏi thẳng.
Vẻ mặt của Tử Nguyệt công chúa nghiêm túc hẳn lên, nàng nói với vẻ cảm động gần như sắp khóc đến nơi: "Lần trước được Lâm công tử chỉ dẫn, bản cung đã thu được rất nhiều lợi ích! Sau khi quay về suy nghĩ kỹ càng, ta càng nhận ra rằng công tử tài hoa hơn người, suy nghĩ thấu đáo, là người có bản lĩnh trị vì đất nước hiếm có!"
"Vì vậy, lần này bản cung đến đây là để bái công tử làm quân sư, nhờ ngươi bày mưu tính kế, huấn luyện binh lính chinh chiến cho ta! Tới ngày nghiệp lớn thành công rồi nhất định ta sẽ phong ngươi làm tể tướng, dưới một người trên vạn người!"
"Kính mong Lâm công tử đừng từ chối!"
Chương 193
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, khẽ bật cười: "Tử Nguyệt cô nương, ngươi đang nói đùa đấy à? Ngươi bảo ta vứt bỏ hết thảy vinh hoa phú quý và tương lai tươi sáng hiện tại để đi theo một người có tương lai bấp bênh như ngươi, ngươi thấy liệu có khả năng hay không?"
Lâm Bắc Phàm đặt cây bút đang cầm trên tay xuống, lớn giọng bảo: "Ngươi xem đi, hiện giờ ta đang sống trong căn nhà vừa rộng vừa đẹp, mặc đồ làm từ tơ lụa, uống rượu ngon trong cung đình, ăn món ăn do Ngự Thiện Phòng làm, đi lại có xe sang đưa đón!"
"Mặc dù hiện giờ ta chỉ là một vị quan ngũ phẩm tép riu nhỏ bé nhưng cũng đã có thể tung hoành trên triều đình, nói chuyện quốc gia đại sự! Ta được nữ đế ân sủng, tương lai chưa chắc đã không thể bước lên vị trí tể tướng!"
"Ta của hiện ta có thể nói là chẳng thiếu gì cả!"
"Cái gọi là cuộc sống viên mãn cũng chỉ như thế mà thôi!"
"Còn các ngươi hiện giờ chỉ là đám người xấu xa bị căm ghét, không chỉ bị Đại Nguyệt vương triều truy sát mà còn bị Đại Võ truy nã, sống cảnh đầu đường xó chợ, ăn bữa nay lo bữa mai! Ta bị điên mới đi cùng các ngươi!"
"Cho nên, mời Tử Nguyệt cô nương về cho!" Lâm Bắc Phàm xua tay.
"Tình thế hiện nay quả thực đúng như công tử nói, bảo ngươi buông bỏ toàn bộ vinh hoa phú quý và tương lai tươi sáng mà ngươi đang có để đi theo những kẻ có tương lai mịt mù như chúng ta đúng là không thực tế! Nhưng Lâm công tử này, ngươi phải hiểu rằng tất cả những gì ngươi đang hưởng thụ cũng chỉ là trăng trong gương, là hoa trong nước mà thôi! Bởi vì Đại Võ sắp loạn lạc rồi!"
Tử Nguyệt công chúa lớn giọng nói: "Hiện giờ tại Đại Võ hoàng triều, phiên vương ở các nơi sẵn sàng nổi dậy, tham ô mục nát trở thành xu thế trong triều đình, giang hồ rối loạn không chút bình yên và cả các hoàng triều lớn ở xung quanh... thù trong giặc ngoài liên tục hoành hành, Đại Võ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!"
"Cho dù ngươi sở hữu tài năng ngút trời cũng chẳng thể cứu vãn được đâu! Sống trong tình cảnh ấy, năng lực của một mình ngươi quá mức nhỏ nhoi chẳng đáng nhắc tới, thậm chí đến tự bảo vệ mình cũng là điều xa xỉ, không bằng mau chóng tính toán đường lui cho bản thân!"
Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ kích động: "Lâm công tử, tài hoa của ngươi khiến bọn ta rất kính phục! Chỉ cần ngươi gia nhập với bọn ta, chắc chắn bọn ta sẽ đối xử với ngươi như thần tử của đất nước! Ngươi không muốn kiến công lập nghiệp sao? Ngươi không muốn lưu danh sử sách sao? Nhất định bọn ta sẽ cho ngươi môi trường thỏa mãn để thể hiện tài hoa của mình!"
"Ngươi nói cũng khá có lý đấy nhưng trung thần không thể theo hai chủ!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ chính trực: "Ta nhận được long ân, được nữ đế tin tưởng, tất nhiên phải cống hiến vì hoàng ân bao la tới khi đầu rơi máu chảy rồi! Ngươi bảo ta phản bội bệ hạ, phản bội Đại Võ, tức là đang bảo ta phản bội lại lương tâm của chính mình, ta tuyệt đối không thể làm như thế được!"
Tử Nguyệt công chúa rất chấn động, sắc mặt của nàng cũng thay đổi!
Không ngờ tên tham quan người gặp người ghét này lại là người tuyệt đối trung thành như thế!
Xem ra, hắn cũng có điểm đáng quý đấy!
Chẳng lẽ ta phải thất bại ư?
Tử Nguyệt công chúa vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
Nàng mạo hiểm tính mạng của mình để quay lại kinh thành nên cũng đã chuẩn bị kỹ càng trước cả rồi.
Nàng lấy mấy chục tờ ngân phiếu với tổng giá trị lên đến một trăm vạn lượng từ trong túi ra, đặt trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ rất thành khẩn: "Lâm công tử, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập với bọn họ thì những thứ này đều là của ngươi hết! Nếu sau này ngươi kiến công lập nghiệp sẽ còn được trọng thưởng thêm! Bọn ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi thần tử có công!"
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại mỉm cười: "Ha! Tử Nguyệt công chúa, ngươi định dùng tiền để mua chuộc ta đấy à, ta nói cho ngươi biết, NO…"
"Problem!"
Tử Nguyệt công chúa bối rối: "Là thế nào?"
"Tức là không thành vấn đề!"
Lâm Bắc Phàm nhanh tay cất tiền vào trong ngực áo, cười bảo: "Tử Nguyệt công chúa, chiêu này của ngươi thật tuyệt diệu! Con người ta ấy à, ngoài mật ngọt chết ruồi ta thì không còn cách nào khác có thể khiến ta khuất phục được! Ngoài sự mê hoặc ra, điều gì ta cũng cưỡng lại được tất! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là quân sư của ngươi, bày mưu tính kế cho ngươi! Ngươi có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, ta mà biết chắc chắn sẽ nói hết không giấu giếm gì cả!"
Tử Nguyệt công chúa: "Trời má!"
Nàng vốn tưởng phải thất vọng quay về chứ, nhưng không ngờ lại xoay chuyển được tình thế!
Chỉ một trăm vạn lượng đã thu phục được hắn rồi!
Sớm biết thế này thì lúc nãy ta còn phí sức làm gì cơ chứ?
Tốn nước bọt cả nửa ngày trời!
Còn cả cảm tình với hắn nữa chứ!
Tử Nguyệt công chúa nhìn khuôn mặt cười híp cả mắt của Lâm Bắc Phàm mà há hốc miệng: "Lâm công tử, không phải ngươi vừa nói là trung thần không thể theo hai chủ sao?"
"Đúng vậy, trung thần không thể theo hai chủ trừ khi cả hai đều là nữ chủ!" Lâm Bắc Phàm cười híp mí, bảo: "Công chúa đây là một nữ tử, hơn nữa lại còn là một đại mỹ nữ vừa giàu có vừa xinh đẹp, ta cảm thấy làm việc cho ngươi cũng không thành vấn đề!"
Tử Nguyệt công chúa: "Trời ạ!"
"Không phải ngươi bảo mình sẽ không phản bội nữ đế, không phải bội Đại Võ sao?"
Chương 194 Vấn đề chính là đất đai
"Ta quả thực không phản bội mà, ta chỉ làm hai công việc thôi! Tình hình ngày càng khó khăn, tiền càng lúc càng khó kiếm, ta làm hai công việc không được sao?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ thản nhiên.
Tử Nguyệt công chúa: “Vãi!”
Công chúa lại lớn giọng chất vấn: "Còn lương tâm của ngươi thì sao?"
Lâm Bắc Phàm vung tay rất dứt khoát: "Đừng hỏi nữa, ta không có thứ đó!"
Tử Nguyệt công chúa: "Ặc!"
“Nếu có, ta hy vọng có thể bán theo cân!”
Tử Nguyệt công chúa: “Mẹ kiếp!”
“Ngươi…”
Lâm Bắc Phàm sốt ruột: "Công chúa, ngươi hỏi xong chưa hả? Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì, có nghĩa lý gì không? Chẳng trách đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà chuyện lớn vẫn chưa thành công! Chúng ta mau nói vào chuyện chính đi, một trăm vạn này chỉ có tác dụng trong vòng nửa canh giờ thôi, lần sau ngươi tới sẽ phải trả thêm tiền!"
Tử Nguyệt công chúa: "Trời ạ!"
Tâm trạng hiện giờ của Tử Nguyệt công chúa quả thực một lời khó mà nói hết được!
Đủ loại mùi vị lẫn lộn với nhau!
Vốn dĩ nàng đem thành ý tới đây để thu phục Lâm Bắc Phàm trở thành người của nàng, bày mưu tính kế cho nàng, vậy mà hiện giờ đã thu phục được hắn rồi nhưng tại sao nàng lại chẳng cảm thấy vui mừng chút nào thế này?
Nàng chỉ cảm thấy hắn thật vô liêm sỉ, chẳng đáng tin cậy!
Người mà chỉ một trăm vạn lượng đã có thể mua chuộc được, rốt cuộc có nên tin hắn hay không?
Có nên trọng dụng hắn không?
Trong lòng Tử Nguyệt công chúa không hề chắc chắn.
Thôi vậy, chuyện tới đâu hay tới đó!
Lúc ấy, trên tay Lâm Bắc Phàm bỗng có thêm một chiếc quạt lông vũ màu trắng, khẽ phe phẩy tạo gió, hình tượng quân sư có vài phần giống với Gia Cát Khổng Minh.
"Công chúa, mau nói đi, bản quân sư xin rửa tai lắng nghe!"
Tử Nguyệt công chúa gạt mấy dòng suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, nói: "Hiện giờ, bọn ta đã quyết định chuyển địa điểm tập hợp tới Võ Tây, sắp tới sẽ âm thầm phát triển lực lượng ở bên đó và chờ đợi thời cơ! Nhưng bọn ta nghĩ mãi không ra phải làm như thế nào, kính mong quân sư chỉ dạy!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười và đáp: "Các ngươi có thể truyền giáo giống như trước đây, dùng mấy chiêu trò giả thần giả quỷ của các ngươi để lừa gạt dân chúng, đảm bảo có thể thu được một nhóm tín đồ ngay lập tức!"
"Ban đầu ta cũng định làm như thế, nhưng quả thực đội ngũ đó không được vững chắc, có thể tan rã bất cứ lúc nào!" Tử Nguyệt công chúa gượng cười: "Quân sư, thứ mà bọn ta muốn là sở hữu một kiểu tín ngưỡng kiên định, một đội ngũ có thể đánh thắng trận chiến này!"
"Xem ra ngươi đã ghi nhớ những lời ta nói lần trước rồi, vậy thì việc này cũng đơn giản thôi!"
"Đầu tiên là vấn đề tín ngưỡng!"
Lâm Bắc Phàm hắng giọng một tiếng: "Cái gọi là tín ngưỡng tức là phải cho bọn họ biết mình đang chiến đấu vì ai, tại sao lại chiến đấu! Cho bọn họ biết sau khi mình nỗ lực sẽ nhận được điều gì! Chỉ cần giải quyết được vấn đề này thì lòng tin của bọn họ sẽ vững chắc ngay thôi! Cho dù trong tương lai phải đối mặt với tình thế nguy hiểm đến mức nào cũng không thể hủy diệt lòng tin và tôn chỉ của các ngươi!"
"Kính mong quân sư chỉ dạy!" Tử Nguyệt công chúa hỏi với vẻ khiếm tốn.
"Chúng ta làm rõ vấn đề thứ nhất nhé, bọn họ nên chiến đấu vì ai?"
"Chiến đấu vì Tà Nguyệt vương triều của ta..." Tử Nguyệt đáp với giọng lí nhí.
"Sai rồi! Dựa vào cái gì?" Giọng nói của Lâm Bắc Phàm vang vọng: "Con người ai cũng ích kỷ, dựa vào đâu mà người ta phải chiến đấu vì Tà Nguyệt vương triều của các ngươi hả? Chuyện của Tà Nguyệt vương triều các ngươi thì liên quan gì tới bọn họ nào?"
"Ngươi phải biết rằng, ngươi đang cần thu hút dân chúng ngay trong lãnh thổ của Đại Võ để xây dựng lực lượng vũ trang đấy! Mà những người dân này đều là người Đại Võ, dựa vào cái gì người ta lại vứt bỏ cuộc sống của chính mình đi làm chuyện rơi đầu với các ngươi?"
"Nếu đổi lại là ngươi, liệu ngươi có ngu ngốc mà làm như vậy không?"
"Tất nhiên là không rồi!" Tử Nguyệt công chúa lắc đầu một cách dứt khoát.
"Vì vậy, ta nói cho ngươi biết, chỉ khi chiến đấu vì bản thân mình thì mới có động lực mãnh liệt không ngừng nghỉ! Phải cho bọn họ hiểu rõ rằng sau khi cố gắng, bọn họ sẽ gặt hái được lợi ích lớn hơn nhiều so với những gì bọn họ vốn đã có thì bọn họ mới nghe theo các ngươi!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu với vẻ đăm chiêu: "Nói đúng lắm!"
"Vậy vấn đề thứ hai lại xuất hiện rồi, tại sao bọn họ lại chiến đấu?"
"Tại sao bọn họ lại chiến đấu nhỉ?" Tử Nguyệt công chúa vừa suy nghĩ vừa đáp: "Để được ăn cơm no, để có tiền tiêu xài, để được sống những ngày tháng tươi đẹp, có lẽ là vì những nguyên nhân này!"
"Vậy cơ sở của những điều này là gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Là gì nhỉ..." Tử Nguyệt công chúa không nghĩ ra được.
"Đồ ngốc, đạo lý đơn giản như thế mà ngươi cũng không nghĩ ra sao, tất nhiên là đất đai rồi!"
Lâm Bắc Phàm bực bội: "Đối với nông dân mà nói, hoặc là đối với bất cứ người dân nào, thứ quan trọng nhất tất nhiên là đất đai rồi! Bởi vì phải có đất đai thì bọn họ mới có thể làm ruộng, mới có cơm mà ăn! Phải có đất đai thì bọn họ mới có thể buôn bán lương thực để kiếm tiền tiêu xài! Phải có đất đai thì bọn họ mới có thể cưới vợ và sống cuộc sống hạnh phúc cùng vợ con!"
"Cơ sở của tất cả những thứ này tất nhiên là đất đai! Có đất đai thì bọn họ mới có thể tồn tại! Có đất đai thì cuộc sống của bọn họ mới phát triển! Có đất đai thì bọn họ mới bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà xông pha với ngươi! Ta nói có đúng không nào?"
"Đúng vậy, đúng vậy, rất chính xác!" Tử Nguyệt công chúa gật đầu lia lịa.
Chương 195 Lý luận về chiến tranh
"Giải quyết được vấn đề này rồi, chắc chắn vấn đề thứ ba sẽ đơn giản hơn nhiều! Ta hỏi các ngươi nhé, nếu sau khi bọn họ đi theo các ngươi và cố gắng phấn đấu vậy nên được khen thưởng như thế nào nhất?"
"Đất đai!" Tử Nguyệt trả lời mà không chút do dự.
"Không sai, chính là đất đai!"
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, cười nói: "Cho nên chỉ cần các ngươi hứa hẹn nếu đi theo làm việc cho các ngươi thì sẽ có thêm ruộng đất, công lao càng lớn thì số ruộng đất được nhận càng nhiều, chắc chắn bọn họ sẽ đem theo cái đầu của mình mà làm việc cho các ngươi! Bởi vì bọn họ đã chẳng còn gì nữa rồi, tại sao lại không liều một phen cơ chứ? Nói không chừng còn có thể có được một tương lai tốt đẹp hơn thì sao? Đây... chính là tín ngưỡng của bọn họ!"
Tử Nguyệt vô cùng kích động: "Quân sư nói có lý lắm!"
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nàng lại ủ rũ hẳn đi: "Nhưng bọn ta lại không có đất đai!"
"Ngu thế nhỉ, không có thì không biết đường mà cướp à?" Lâm Bắc Phàm nổi cáu: "Toàn bộ khu vực Võ Tây, một địa phương rộng lớn như thế, ngươi còn sợ không có đất chắc? Toàn bộ Đại Nguyệt vương triều có nhiều đất đai như thế, còn chưa đủ để chia chắc? Các ngươi đánh bại bọn họ chẳng phải là đã có đất rồi đó sao? Đây chẳng phải là mục đích mà các ngươi nhắm tới từ trước đến giờ đấy à?"
"Đúng vậy!" Tử Nguyệt lại kích động trở lại.
Lâm Bắc Phàm cười đầy tự tin: "Vì đất đai chắc chắn bọn họ sẽ bùng phát ra sức chiến đấu trước nay chưa từng có! Bởi vì bọn họ biết rằng đánh thắng thì sẽ có thêm nhiều đất đai, đánh thua thì chẳng có thứ gì cả! Bất cứ thế lực nào đối đầu với bọn họ tức là đang cướp đất đai của bọn họ, cướp đi hy vọng của bọn họ, ngươi nói xem liệu bọn họ có liều mạng với người ta hay không?"
"Chắc chắn là có!" Tử Nguyệt lại càng kích động hơn.
"Đây chính là tín ngưỡng của bọn họ, là tín ngưỡng thật sự, là tín ngưỡng vững chắc không gì có thể phá vỡ!"
"Đúng thế, đúng thế!" Tử Nguyệt gật đầu với vẻ kích động.
"Mặt khác, điều này còn đem lại một lợi ích rất lớn!"
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nói: "Nếu các ngươi gây dựng được chút danh tiếng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người nông dân ngưỡng mộ danh tiếng của các ngươi, đến tham gia để có đất đai! Vậy là, đội ngũ của các ngươi sẽ ngày càng đông đảo, thực lực cũng ngày càng lớn mạnh, cho tới cuối cùng..."
Lâm Bắc Phàm dang rộng hai cánh tay ra, nói với vẻ kích động: "Lửa cháy lan rộng, không gì cản nổi!"
"Ừ!" Tử Nguyệt công chúa đã kích động đến mức nhắm chặt hai mắt lại rồi.
Trong lòng nàng đang sung sướng tưởng tượng ra cảnh tượng ấy!
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được hy vọng phục quốc và báo thù gần tới như vậy.
Nghĩ đến tất cả những điều này đều do nam tử đang đứng trước mặt nàng đem lại, Tử Nguyệt công chúa đứng bật dậy, hơi cúi người xuống: "Đa tạ quân sư đã chỉ bảo!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười tỏ vẻ khiêm tốn, nói: "Công chúa, chúng ta đều là người một nhà cả, không cần khách sáo như thế làm gì!"
Thấy vẻ mặt tươi cười vừa dịu dàng vừa tự tin của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bỗng hơi thất thần.
Nàng nhớ lại mấy năm gần đây, một mình phải chống đỡ gánh nặng, bôn ba vì nghiệp lớn báo thù phục quốc, nhưng năng lực của bản thân có hạn nên thường phải lao tâm lao lực, đến tận bây giờ mà vẫn chỉ làm được rất ít chuyện.
Trong lòng nàng mệt mỏi không thể tả xiết, suy nghĩ cũng rất mông lung.
Mãi tới khi gặp được nam nhân này, nàng mới tìm được niềm hy vọng mới.
Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra cảm giác an toàn.
"Vẫn phải cảm ơn ngươi!" Tử Nguyệt công chúa lại nói cảm ơn một lần nữa: "Nếu không có quân sư chỉ bảo thì có lẽ bọn ta đã phải đi đường vòng rất nhiều lần nữa, chẳng biết bao giờ mới có thể thành công? Đại ân đại đức này suốt đời khó quên!"
"Nếu ngươi nhất quyết muốn cảm ơn thì cứ cho ta chút ngân lượng đi, ta thật sự không chê tiền nhiều đâu!" Lâm Bắc Phàm nháy mắt.
Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa hơi co giật: "Quân sư, chúng ta vẫn nên nói tiếp đề tài vừa rồi thì hơn!"
"Thôi được, chúng ta nói tiếp vậy!"
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Vì vậy ta mới đề nghị các ngươi chọn Võ Tây!"
"Mặc dù Võ Tây rộng lớn nhưng đất đai lại cằn cỗi, ít tài nguyên, cho nên cuộc sống của người dân khá cực khổ! Ở thời điểm này nên thực hiện nền chính trị một cách nhân từ, cho người dân một con đường sống! Nhưng vì dã tâm của mình, Võ Tây vương lại bất chấp tất cả sẵn sàng ra trận, kéo theo đại quân hơn trăm vạn người đi cùng! Người dân đã phải chịu khổ vì Võ Tây vương từ rất lâu rồi!"
"Vì vậy, các ngươi đến khu vực ấy để phát triển, dùng đất đai để khích lệ người dân chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ to lớn! Hơn nữa, dùng lương thực và tiền bạc để khen thưởng cũng có thể nhanh chóng lập nên một đội quân!"
"Thậm chí còn có thể vận dụng đồng thời phương pháp mê hoặc ban đầu! Mê hoặc dân chúng bằng ý chỉ của ông trời, sau khi thành công lại hứa hẹn phân chia đất đai cho họ, chắc chắn số người gia nhập sẽ nhiều như mây..."