"Đúng là chúng ta nên đuổi theo nhưng có đánh hay không thì còn phải xem tình hình thế nào đã!"
"Xem tình hình là thế nào?" Tử Nguyệt công chúa khiêm tốt thỉnh giáo.
"Đồ ngốc, ngươi lại quên chiến tranh du kích là gì rồi sao? Những gì ta mới dạy ngươi đã quên hết rồi đấy à?"
"Địch tiến ta lùi, địch ở ta quấy, địch mệt ta đánh, địch lùi ta đuổi!" Tử Nguyệt công chúa lập tức đáp.
"Không sai, chính là như thế!" Lâm Bắc Phàm nói lớn: "Nếu kẻ địch mệt mỏi thì chúng ta mới tiếp tục truy sát!"
"Nếu chúng ta cũng mệt thì không được đánh nữa, mà phải phái một nhóm binh mã nhỏ đi quấy rối bọn họ, khiến bọn không thể nghỉ ngơi nổi, tiếp tục mệt mỏi rã rời! Còn phần lớn binh mã của chúng ta thì đã được nghỉ ngơi đầy đủ, dưỡng sức để tiếp tục đánh!"
"Nếu kẻ địch có viện binh thì nhất định phải rút lui, không được do dự!"
"Nhất định phải quán triệt mười sáu chữ này đến cùng, chấp hành nghiêm túc!"
Lâm Bắc Phàm quát lớn: "Hãy nhớ lấy, tuyệt đối không được tham lam đuổi theo quân địch để đánh thắng một trận thật đậm, tuyệt đối không được để bụng chút tổn thất nhất thời! Phải luôn duy trì được binh lực của quân mình, tiêu diệt quân đội của kẻ địch!"
"Có như thế thì thực lực của kẻ địch mới ngày càng suy yếu, còn thực lực của chúng ta lại ngày càng mạnh lên!"
"Cuối cùng chắc chắn có thể xoay chuyển tình hình, lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều!"
"Đây mới là chiến tranh du kích thật sự!"
"Đây mới là tinh túy của chiến tranh du kích!"
"Là phương pháp chiến đấu rất thuận lợi!"
"Là phương pháp chiến tranh lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều!"
Tử Nguyệt công chúa trợn to mắt, trong lòng vô cùng chấn động!
Hai nữ tử trên nóc nhà cũng cảm thấy vô cùng chấn động!
Thì ra đây mới là chiến tranh du kích thật sự!
Một phương pháp chiến tranh rất thuận lợi!
Một phương pháp chiến đấu lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều!
Một phương pháp chiến tranh thật mạnh!
"Phương pháp chiến tranh du kích này... rất mạnh!"
"Địch tiến ta lùi, địch ở ta quấy địch mệt ta đánh, địch lùi ta đuổi... nếu biết vận dụng phương pháp này một cách linh hoạt, không dám chắc có thể đánh thắng kẻ địch nhưng ít nhất cũng có thể giúp quân ta giữ được thế bất bại!"
Nữ đế than thở: "Vị ái khanh này của trẫm còn là một thiên tài binh gia nữa cơ đấy!"
Đến cả người hiểu nhiều biết rộng như nữ đế còn cảm thấy như thế huống hồ là Tử Nguyệt công chúa?
Nàng kích động hỏi: "Quân sư, có phải biết dùng chiến tranh du kích là đánh bại được Võ Tây vương hay không?"
Lâm Bắc Phàm cười ha hả: "Ngươi nghĩ gì thế hả, làm gì có chuyện đơn giản như thế? Mặc dù chiến tranh du kích không tồi nhưng vẫn có thiếu sót lớn, chúng ta phải dựa vào tình hình mà vận dụng cho hợp lý, nếu không thì kẻ thua cuộc sẽ là chúng ta đấy!"
Tử Nguyệt công chúa há hốc miệng: "Phương pháp chiến tranh hoàn hảo như thế mà cũng có thiếu sót sao?"
Nữ đế vừa khen ngợi Lâm Bắc Phàm cũng há hốc miệng!
Điều mà nàng nghi hoặc cũng giống với Tử Nguyệt công chúa!
"Tất nhiên là có rồi, hơn nữa thiếu sót còn không ít ấy chứ!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Nếu muốn sử dụng được chiến tranh du kích, tốc độ di chuyển nhất định phải nhanh, hành động như gió, nếu không thì đã không gọi là chiến tranh du kích! Như vậy, yêu cầu đối với quân sĩ tham gia chiến đấu là phải giỏi khinh công, chân tốt và phải có tuấn mã cực phẩm!"
"Người có thể thỏa mãn được một trong các yêu cầu đó đã rất ít rồi!"
"Số lượng quân lính ít ỏi vốn chẳng thể uy hiếp nổi số đông! Nếu đã như thế, dựa theo phương châm mười sáu chữ của chiến tranh du kích, trong tình huống này chúng ta chỉ còn cách rút lui và không ngừng rút lui, chứ không thể đánh nổi!"
"Mặc dù chúng ta không tổn thất gì nhưng kẻ địch cũng chưa bị tiêu diệt, chẳng có ý nghĩa gì cả! Cho nên, chiến tranh du kích chỉ phù hợp với những trận chiến quy mô nhỏ, chủ yếu dùng để quấy rầy quân địch và rèn luyện binh lính!"
"Muốn dùng chiến tranh du kích để đánh thắng kẻ địch là điều hoàn toàn không thể thực hiện được!"
Tử Nguyệt công chúa đột nhiên bị tạt một chậu nước lạnh.
Nữ đế đang đứng trên nóc nhà cũng cảm thấy mình vừa bị tát một cái.
Vừa rồi nàng còn khen ngợi phương pháp này của Lâm Bắc Phàm không tệ, không ngờ lại bị hắn vả mặt nhanh như thế!
Nếu vận dụng phương pháp này một cách linh hoạt thì đúng là có thể giữ quân mình ở thế bất bại, nhưng cũng không có cách nào đánh bại được kẻ địch!
Cứ vật lộn qua lại như thế cũng chỉ tổ vô ích mà thôi!
"Cho nên, ở đây, ta phải bổ sung thêm một phương pháp chiến đấu nữa, sử dụng phối hợp với chiến tranh du kích sẽ mang tới hiệu quả rất rõ ràng!"
"Phương pháp chiến tranh gì vậy?" Tử Nguyệt công chúa dò hỏi.
"Đánh vận động!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
"Cái gọi là đánh vận động tức là tiêu diệt kẻ địch trong lúc vận động! Lợi dụng không gian tác chiến rộng lớn, tranh thủ thời gian di chuyển quân lính bao vây kẻ địch, dùng ưu thế về binh lực để đánh nhanh thắng nhanh!"
"Tóm lại lại: Tránh quân chủ lực của địch, dụ địch đi vào, tập trung ưu thế về binh lực để đánh tan kẻ địch từng chút một!"
"Mong quân sư chỉ dạy!" Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ thành khẩn.
Chương 202 Cứ cho ta tiền là được rồi
"Chúng ta vẫn lấy ví dụ vừa rồi để giải thích nhé!"
Lâm Bắc Phàm hắng giọng một tiếng: "Nếu Võ Tây vương có mười vạn binh mã, chúng ta chỉ có năm vạn binh mã, thì nên đánh hay nên rút?"
"Rút!" Tử Nguyệt công chúa trả lời mà không chút do dự.
"Nếu Võ Tây vương có năm vạn binh mã, ngươi cũng có năm vạn binh mã, thì nên đánh hay nên rút?"
"Rút!" Tử Nguyệt công chúa vẫn khẳng định.
"Nếu Võ Tây vương chỉ có một vạn binh mã, ngươi vẫn có năm vạn binh mã, thì nên đánh hay nên rút?"
"Chắc chắn phải đánh rồi! Hơn nữa còn phải vận dụng phương pháp chiến tranh du kích để diệt gọn bọn chúng! Nhưng quân sư, không thể nào có chuyện Võ Tây vương chỉ có một vạn binh mã được, hắn ta có những một trăm vạn cơ!"
Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Đúng vậy, không thể nào có chuyện Võ Tây vương chỉ có một vạn binh mã, hắn ta có những một trăm vạn binh mã kìa! Nhưng ngươi phải chia cắt bọn chúng thành một trăm nhóm, mỗi nhóm chỉ có một vạn binh mã mà thôi, ngươi dẫn theo năm vạn binh mã đi tiêu diệt từng nhóm một, cuối cùng chẳng phải vẫn có thể tiêu diệt được Võ Tây vương hay sao?"
"Đúng vậy!" Đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng lên.
"Đây chính là chiến thuật đánh vận động!"
"Khi ngươi có năm vạn binh lực còn hắn ta chỉ có một vạn binh lực, ngươi có thể dứt khoát ra tay tiêu diệt!"
"Khi ngươi có năm vạn binh lực mà hắn có mười vạn binh lực, vậy ngươi phải rút lui sau đó nghĩ cách chia cắt bọn chúng thành từng phần một, dụ từng nhóm ít người vào trong vòng vây của các ngươi, khi ấy các ngươi có thể tập trung binh lực mà tiêu diệt kẻ địch!"
"Phương pháp tiêu diệt thì có thể dùng chiến tranh du kích!"
"Như vậy, kết hợp hai phương pháp chiến đấu với nhau, ít lại hóa nhiều, nhiều lại hóa ít, các ngươi có thể đả kích kẻ địch một cách hiệu quả! Cho dù Võ Tây vương có nhiều binh mã hơn đi chăng nữa cũng sẽ bị các ngươi từ từ tiêu diệt hết mà thôi!"
"Ừ! Quân sư nói đúng lắm!" Tử Nguyệt công chúa gật đầu với vẻ kích động.
"Ngoài ra, còn có phương pháp chiến đấu thứ ba nữa!"
"Kết hợp phương pháp chiến đấu thứ ba này với hai phương pháp chiến đấu vừa rồi, chúng sẽ bổ trợ lẫn nhau!"
"Quân sư, đó là phương pháp chiến đấu gì, mau nói cho ta biết đi!" Tử Nguyệt vội thốt lên.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Phương pháp này gọi là địa đạo chiến!"
"Địa đạo chiến sao?" Tử Nguyệt nhíu mày, nghe cứ quái quái thế nào ấy.
Hai nữa nhân trên nóc nhà cũng cảm thấy kỳ lạ.
Bọn họ ngẫm nghĩ một lúc, không hiểu rốt cuộc ý Lâm Bắc Phàm là thế nào.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lên tiếng: "Ở Võ Tây khắp nơi đều là thảo nguyên, địa hình bằng phẳng, mênh mông rộng lớn, chẳng hề có chỗ để ẩn náu! Chuyện mà các ngươi làm lại là chuyện rơi đầu, một khi bị binh mã của Võ Tây vương phát hiện ra chắc chắn tai họa sẽ đổ ập xuống đầu! Đến lúc đó, đại quân của hắn ta áp sát, bao vây các mặt mà đánh thì các ngươi chẳng có chỗ mà trốn!"
"Hơn nữa, ở địa hình như thế, nếu sử dụng chiến tranh du kích và đánh vận động cũng rất dễ bị bọn họ phát hiện, hiệu quả của hai phương pháp đó sẽ giảm sút đi rất nhiều!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu: "Quân sư nói rất đúng!"
"Cho nên, nếu ở trên mặt đất sẽ dễ bị phát hiện, vậy tại sao chúng ta không xuống lòng đất mà làm?"
Tử Nguyệt công chúa bối rối: "Làm dưới lòng đất sao?"
"Cái gọi là địa đạo chiến thật ra chính là đào địa đạo!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hãy đào ra những đường địa đạo chằng chịt thông với nhau ngay bên dưới mảnh đất Võ Tây rộng lớn kia, như vậy, khi gặp nguy hiểm có thể trốn xuống địa đạo kịp thời! Nếu muốn đánh trả kẻ địch cũng có thể điều động binh mã ở dưới lòng đất một cách thần không biết quỷ không hay, xuất hiện ở nơi mà kẻ địch không ngờ tới rồi bất ngờ tấn công!"
"Như vậy, muốn tiến có thể tấn công, muốn lùi có thể ẩn nấp, rất thuận lợi!”
Ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng lên, nàng kích động đến nỗi đứng bật dậy, lớn tiếng thốt lên: "Quân sư đại tài, xin ngươi nhận một lạy của tiểu nữ!"
Trên nóc nhà, nữ đế vỗ tay khen hay: "Tuyệt diệu! Đến cả phương pháp không tưởng thế này mà hắn cũng nghĩ ra được! Chiến tranh du kích, đánh vận động còn có địa đạo chiến, kết hợp ba phương pháp chiến đấu này với nhau quả thực có thể đối phó với Võ Tây vương! Trẫm dám khẳng định một khi sử dụng cả ba phương pháp này, các bộ hạ cũ của Tà Nguyệt vương triều chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch khiến Võ Tây vương phải nhức đầu nhất!"
"Sau này, chỉ riêng đối phó với người của Tà Nguyệt vương triều cũng đã khiến Võ Tây vương tiêu tốn hết mọi tâm sức rồi, có lẽ hắn ta cũng chẳng còn sức đâu mà đối đầu với trẫm nữa! Ái khanh lại lập thêm đại công cho trẫm rồi! Ha ha!"
"Chúc mừng bệ hạ!" Bạch Quan âm mỉm cười và nói.
"Công chúa hãy đứng lên đi, không cần đa lễ!" Lâm Bắc Phàm vội đỡ Tử Nguyệt công chúa đứng dậy, cười bảo: "Chỉ cần sử dụng ba phương pháp chiến đấu này một cách linh hoạt thì chắc chắn ở Võ Tây sẽ có chỗ cho Tà Nguyệt đặt chân! Nghiệp lớn phục quốc đã nằm trong tầm tay rồi!"
"Đa tạ quân sư! Nếu việc này thành công, ngươi sẽ lập công đầu!"
Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ kích động: "Chắc chắn bản cung sẽ trọng thưởng thật hậu hĩnh cho ngươi, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết!"
Lâm Bắc Phàm lại đáp với vẻ không vui cho lắm: "Công chúa nặng lời rồi, ta đâu phải kẻ tham vinh hoa phú quý! Ta chỉ thích tiền thôi, ngươi cứ cho ta tiền là được rồi, những thứ khác ngươi có cho ta cũng chẳng cần!"
Chương 203 Nếu không phải thuyền thì làm sao mà xuống nước được?
Nụ cười trên mặt Tử Nguyệt dần dần cứng ngắc lại.
Há miệng khép miệng đều nhắc đến tiền, còn chẳng biết ngại mà nói mình không phải kẻ tham vinh hoa phú quý nữa chứ!
Da mặt dày quá đi mất!
Hai nữ tử trên nóc nhà đã quen quá rồi!
Tên Lâm Bắc Phàm này đúng là biết tận dụng mọi cơ hội để tham lam!
"Quân sư, đã không còn sớm nữa, bản cung về trước đây, mấy ngày nữa ta sẽ quay lại tìm ngươi sau!" Tử Nguyệt công chúa đứng dậy.
"Được rồi công chúa, sau này sẽ còn gặp lại!"
Cứ như thế, Tử Nguyệt công chúa rời khỏi nhà Lâm Bắc Phàm với tâm trạng rất vui vẻ.
Hai nữ tử trên nóc nhà cũng rời đi.
Sau khi quay về, Tử Nguyệt công chúa lập tức ghi chép lại thu hoạch ngày hôm nay rồi cho người đem về bồi dưỡng quân đội theo phương pháp chiến đấu đó để tác chiến ở Võ Tây.
Sau khi nữ đế quay về cũng sắp xếp lại kiến thức hôm nay đã thu hoạch được, nàng cũng đã nhận được không ít lợi ích.
"Ai mà ngờ được Lâm ái khanh không chỉ là một trạng nguyên tài năng mà còn là một chuyên gia quân sự hiếm có!"
"Lần trước là lý luận về tín ngưỡng, giờ là ba phương pháp chiến tranh lớn, chắc chắn có thể giúp người của Tà Nguyệt phát triển nhanh chóng ở Võ Tây, sau đó uy hiếp mạnh mẽ tới Võ Tây vương!"
"Dễ như thế đã giải quyết được mối họa Võ Tây rồi, thật tuyệt diệu!"
Vậy là tại buổi tảo triều ngày hôm sau, nữ đế lại ban thưởng cho Lâm Bắc Phàm một đống đồ xa hoa.
"Thưởng Lâm ái khanh vạn lượng bạc trắng!"
"Mười cuộn tơ lụa!"
"Mười vò Ngọc Long Tửu!"
...
Thế này cũng khiến Lâm Bắc Phàm và văn võ cả triều đều bối rối.
Nữ đế lại nổi cơn điên gì thế?
Mấy ngày nữa trôi qua, Lâm Bắc Phàm thấy đã đến lúc thích hợp rồi, cuối cùng hắn cũng công bố phát minh thứ hai của mình, chuẩn bị kiếm thêm một khoản tiền lớn.
Trên triều đình, Lâm Bắc Phàm lớn giọng báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, sau hơn một tháng vất vả nghiên cứu, cuối cùng vi thần cũng đã nghiên cứu ra món lợi khí nổi trên mặt nước, chuẩn bị cho thử nghiệm lần đầu tiên, kính mong bệ hạ và các quan cùng chứng kiến!"
Các quan ồ lên!
Nữ đế vô cùng vui mừng: "Lâm ái khanh, có thật không? Ngươi thật sự đã nghiên cứu xong rồi sao?"
"Không dám lừa dối bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay, cười nói: "Một khi món lợi khí này xuất hiện, chắc chắn thủy quân của Đại Võ sẽ thuận buồm xuôi gió!"
"Được!" Nữ đế lớn tiếng nói: "Lâm ái khanh không hổ là trụ cột của nước nhà! Nếu thử nghiệm thành công, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
Sáng sớm ngày hôm sau, nữ đế và các quan đi tới bờ sông trong kinh thành, quan sát lần thử nghiệm món lợi khí nổi trên mặt nước đầu tiên của Lâm Bắc Phàm trong sự mong đợi vô cùng.
Thế nhưng lúc ấy, trên dòng sông lại trống không, chẳng có gì cả.
"Lâm ti nghiệp, thuyền của ngươi đâu rồi?"
"Thuyền lớn làm từ sắt của ngươi đâu, sao không có gì cả thế này?"
"Thuyền của ngươi đang ở đâu thế?"
"Mau lái tới đây để bệ hạ và mọi người cùng xem đi!"
...
Đến cả nữ đế cũng hỏi: "Lâm ái khanh, thuyền của ngươi đâu rồi?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Xin bệ hạ và các vị đại nhân chờ một chút, thuyền sẽ đến ngay thôi! Đây là chiếc thuyền xưa nay chưa từng có, đến lúc đó mọi người đừng giật mình đấy nhé!"
Nghe Lâm Bắc Phàm nói như thế, mọi người lại càng mong đợi hơn.
Đang nói chuyện thì có mười mấy học trò của Quốc Tử Giám điều khiển mấy chiếc xe chở đầy hàng hóa đến.
Lâm Bắc Phàm lật tấm vải che trên xe ra, vừa cười vừa nói với mọi người: "Bệ và các vị đại nhân, sau đây sẽ là thời khắc chứng kiến kỳ tích!"
Mọi người lại càng thắc mắc hơn!
Rõ ràng hắn gọi mọi người đến để xem thuyền, vậy mà chẳng thấy thuyền đâu cả, mà lại có mấy cái xe vận chuyển chất đầy hàng hóa.
Nhưng mọi người cũng không hỏi nhiều mà chỉ lẳng lặng quan sát.
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Lâm Bắc Phàm, đám học trò bắt đầu bận rộn làm việc.
Trong số những chiếc xe đó, có một chiếc chứa đầy những khúc gỗ có ngắn có dài, chúng được các học trò nhanh chóng ghép lại với nhau thành một cái giá đỡ bằng gỗ khá lớn, trông hơi giống long cốt của thuyền, chỉ là được trải phẳng ra mà thôi.
Trên một chiếc xe vận chuyển khác lại chứa đầy túi khí của khí cầu lớn, chỉ là những túi khí này sau khi được thổi phồng lên thì nhỏ hơn khí cầu lớn rất nhiều, chỉ to bằng khoảng hai người ôm mà thôi.
Các học trò nhanh chóng bơm đầy khí vào trong túi khí nhỏ, sau đó đóng kín miệng túi lại, nhét vào bên trong giá gỗ rồi buộc chặt lại.
Trong mỗi giá gỗ đều có một túi khí nhỏ, trông rất ngay ngắn.
Sau đó, bên trên giá gỗ được che bằng một tấm ván gỗ.
Cảnh tượng này càng khiến những người đang quan sát mông lung hơn.
Lâm Bắc Phàm nói là làm thuyền nhưng trông chẳng hề giống thuyền chút nào.
Nếu không phải thuyền thì làm sao mà xuống nước được?
Có người không nhịn được mà hỏi: "Lâm ti nghiệp, rốt cuộc ngươi đang làm gì thế? Tại sao lão phu nhìn một lúc lâu mà vẫn chẳng hiểu gì cả..."
Lâm Bắc Phàm mỉm cười tỏ vẻ thần bí: "Triệu đại nhân, ngươi cứ bình tĩnh đừng sốt ruột, rất nhanh ngươi sẽ hiểu thôi!"
Vì vậy mọi người đành phải kiên nhẫn quan sát.
Chương 204 Đoán xem cần bao nhiêu tiền
Cứ như thể, khoảng một canh giờ trôi qua, Lâm Bắc Phàm chỉ huy các học trò chế tạo ra một cái ván lớn dài năm trượng, rộng năm trượng rồi đẩy nó ra giữa dòng sông, trôi nổi trên sông.
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, đây chính là tàu đệm khí, món lợi khí trên mặt nước mà thần nghiên cứu và chế tạo ra, mời bệ hạ xem!"
Nữ đế há hốc miệng, các quan cũng há hốc miệng!
Nhìn tấm ván gỗ lớn đang nổi lềnh bềnh giữa dòng sông, ai nấy cũng đều sửng sốt!
Mãi một lúc lâu sau, nữ đế mới chỉ tay vào tấm ván gỗ lớn trên dòng sông, hỏi: "Lâm ái khanh, đây chính là lợi khí trên mặt nước mà ngươi nói đấy à?"
"Đúng vậy!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm chỉ vào tấm ván gỗ lớn trên sông với vẻ mặt mờ mịt: "Lâm ti nghiệp, không phải ngươi nói sẽ chế tạo nên thuyền sắt cỡ lớn sao? Đây chính là... thuyền sắt cỡ lớn mà ngươi nói đấy à?"
Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt: "Tiền đại nhân, chắc là ngươi nhớ nhầm rồi! Từ trước đến nay bản quan luôn gọi nó là lợi khí trên mặt nước chứ đâu có hứa hẹn gì tới thuyền sắt cỡ lớn nổi trên mặt nước đâu! Hơn nữa, mới ba tháng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế có lẽ còn chẳng chuẩn bị nổi số sắt cần dùng để làm thuyền, ngươi bảo ta chế tạo thuyền sắt cỡ lớn bằng cách nào đây hả?"
Hộ bộ thượng thư nghẹn lời!
Hình như đúng là hắn luôn nhấn mạnh về món lợi khí trên mặt nước chứ chưa từng nói sẽ chế tạo thuyền sắt cỡ lớn!
Nhưng khi nhắc tới lợi khí trên mặt nước, mọi người đều không kìm lòng được mà liên tưởng đến thuyền sắt cỡ lớn, bởi vì chỉ có thuyền sắt cỡ lớn mới xứng với cái danh lợi khí trên mặt nước mà thôi!
Nhưng bây giờ, một vấn đề khác lại xuất hiện.
"Lâm ái khanh, ngươi nói đây là lợi khí trên mặt nước nhưng trông thứ này có giống lợi khí trên mặt nước chút nào đâu cơ chứ? Nó có thể làm gì được?" Nữ đế vô cùng rối rắm.
Hắn nói đây là tàu đệm khí nhưng lại chẳng giống một con tàu chút nào cả.
Trông tấm ván được ghép lại từ mấy cây gỗ kia, có lẽ chỉ mấy con sóng lớn đã đủ đánh nó tan xác rồi.
Các quan cũng không kìm lòng được mà gật đầu.
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Bệ hạ, ngươi đừng thấy nó đơn sơ như thế mà nhầm! Thật ra nó có thể chở được hàng hóa và con người đấy! Thần dám cam đoan rằng, hàng trăm người đứng trên tàu đệm khí này thì nó cũng không chìm đâu!"
"Ngươi nói thật không?"
"Bệ hạ có thể thử mà xem!"
Nữ đế lập tức phất tay: "Cho mười người lên trước xem sao!"
Có mười binh lính lập tức bước lên tàu đệm khí, vẫn bình an vô sự.
"Thêm mười người nữa!"
Lại có thêm mười binh lính bước lên tàu đệm khí, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
"Thêm hẳn hai mươi người đi!"
Hai mươi binh lính nữa bước lên tàu đệm khí và vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Cứ như thế, số lượng binh lính được tăng thêm, nhưng tàu đệm khí vẫn vững vàng mà nổi trên dòng sông.
Mãi tới khi đạt tới một trăm người, nó vẫn không có dấu hiệu bị chìm xuống.
Lần này, cuối cùng thì mọi người cũng nhìn nó bằng ánh mắt khác.
"Chỉ một tấm ván vuông này mà lại chở được hơn trăm người!"
"Những người này đều là thanh niên và đàn ông cường tráng, coi như mỗi người bảy mươi lăm cân, thì tải trọng của nó đạt tới bảy mươi lăm nghìn cân! Thật đáng sợ!"
"Thứ này trông cũng đâu có giống thuyền, tại sao lại chở được nhiều người như vậy chứ?"
"Rốt cuộc là nguyên lý thế nào? Chẳng lẽ là do những túi khí đó ư?"
...
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Bệ hạ, ở trên đó còn rất nhiều chỗ trống, hay là tiếp tục phái thêm vài binh lính đứng lên xem rốt cuộc có thể đứng được bao nhiêu người!"
"Ái khanh nói có lý lắm!" Nữ đế phất tay.
Thế là lại có thêm mười binh lính nữa đứng lên tàu đệm khí.
Cứ như thế, số người không ngừng tăng lên.
Một trăm mười người!
Một trăm hai mươi người!
Một trăm ba ngươi người!
...
Cuối cùng, đã gần hai trăm người đứng trên tàu đệm khí.
Mọi người phải chen chúc nhau vì không còn chỗ đứng, nhưng tàu đệm khí vẫn không hề chìm xuống.
"Chuyện này... đúng là kỳ tích!"
"Chỉ là một con tàu được dựng lên từ mấy cây gỗ, mà lại chở được hơn hai trăm người!"
"Tải trọng của nó đã bằng với con thuyền lớn thông thường rồi!"
"Rốt cuộc sao lại như thế nhỉ?"
...
Mọi người rất sửng sốt.
"Như các vị đã thấy!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: "Một trong những lợi ích lớn nhất của con tàu đệm khí này chính là khả năng vận chuyển hàng hóa! Cho dù số binh lính này nhiều gấp đôi cũng chưa chắc nó đã chìm xuống! Ở đây, ta muốn hỏi bệ hạ và các vị đại nhân một vấn đề, mọi người thấy để chế tạo một con tàu đệm khí cần phải dùng bao nhiêu tiền?"
Mọi người không khỏi ngẫm nghĩ.
Trong đó, Công bộ thượng thư Vương Như Thủy lên tiếng trước: "Để chế tạo một chiếc thuyền lớn có thể chở được hai trăm người, xét theo chi phí mà Công bộ bọn ta sử dụng thì tổng cộng cần một nghìn lượng có dư! Nếu giao cho phường thuyền thủ công làm riêng thì giá sẽ cao hơn một chút, khoảng một nghìn bốn trăm lượng! Lấy một con số trung bình đi, bản quan đoán rằng cần dùng một nghìn hai trăm lượng!"
Chương 205 Không phải lợi khí thì là cái gì?
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, khẽ lắc đầu: "Không đúng rồi, đoán tiếp đi!"
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng dậy: "Trông con tàu đệm khí này đơn sơ như thế có lẽ không cần tiêu tốn nhiều tiền đến thế đâu! Cho nên vi thần đoán khoảng năm trăm lượng!"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu một lần nữa: "Không đúng, vượt xa quá rồi, đoán tiếp đi!"
"Năm trăm lượng mà đã nhiều rồi sao?" Mọi người ngạc nhiên.
Một vị lão thần đứng dậy: "Bản quan đoán rằng dùng ba trăm lượng là có thể tạo ra con tàu này rồi!"
Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục lắc đầu: "Vẫn cao hơn rồi!"
"Lâm ái khanh, người đừng có tỏ vẻ bí hiểm nữa, mau nói số tiền cần dùng ra đi!" Nữ đế không nhịn được đành lên tiếng.
"Vâng, thưa bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đắc ý: "Để chế tạo tàu đệm khí này, tổng cộng không cần dùng tới một trăm lượng!"
Mọi người đều kinh ngạc bay màu.
"Một con tàu đệm khí có thể chở hơn hai trăm người mà chỉ cần bỏ ra chưa tới một trăm lượng là làm được rồi sao?"
"Còn không bằng một phần mười chi phí để chế tạo một con thuyền lớn thông thường!"
"Lâm ti nghiệp, ngươi đang nói đùa đấy phải không?"
"Sao có thể như vậy được?"
...
"Ta nói thật đấy!" Lâm Bắc Phàm giải thích chi tiết hơn: "Tàu đệm khí này rất đơn giản, chủ yếu được làm từ gỗ và túi khí! Trong đó, chi phí dùng để chế tạo boong thuyền làm từ gỗ tổng cộng tiêu tốn chưa tới mười lượng bạc!"
"Thứ đắt đỏ nhất là mấy cái túi khí kia! Bởi vì chất liệu dùng để làm những túi khí này chính là chất liệu dùng để làm túi khí của khí cầu lớn! Vì vậy, túi khí có tính chất bền bỉ, không thấm nước, chứa được khí và không bị cháy, cho nên tốn khá nhiều tiền, tám mươi lượng!"
"Như vậy, tổng chi phí để chế tạo một con tàu đệm khí này là chín mươi lượng!"
Lần này rốt cuộc mọi người cũng tin rồi!
Thật sự chỉ bỏ ra chưa tới trăm lượng bạc mà đã có thể tạo ra một con tàu đệm khí có thể chở hơn hai trăm người rồi!
"Bệ hạ và các vị đại nhân, hạ quan lại hỏi mọi người một vấn đề nữa nhé!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi nói: "Để chế tạo một con tàu đệm khí như thế này cần bao nhiêu thời gian?"
Vẫn là Công bộ thượng thư Vương Như Thủy nói trước: "Dựa theo tài liệu của Công bộ bọn ta, để chế tạo một chiếc thuyền lớn có thể chở được hai trăm người cần khoảng ba tháng tới nửa năm mới xong!"
"Có lẽ là một tháng!" Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu nói.
Hắn rõ ràng là một tên cáo già, bởi vì Lâm Bắc Phàm đã chế tạo ra thứ này trong vòng một tháng.
Vì vậy, hiển nhiên thời gian chế tạo không thể quá một tháng được rồi.
Mọi người cũng khá tán đồng với khoảng thời gian này.
"Trong vòng chưa tới một tháng mà đã có thể chế tạo ra một con thuyền lớn chở được hơn hai trăm người, giảm thiểu thời gian tận sáu lần! Lâm ti nghiệp thật giỏi!" Một vị đại thần giơ ngón tay cái lên.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn giơ một ngón tay lên: "Các vị đại nhân, các ngươi đều đoán sai cả rồi! Thật ra chỉ cần một tuần mà thôi!"
Mọi người lại phải sửng sốt một lần nữa: "Chỉ một tuần mà đã làm xong rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm giải thích: "Giá gỗ dùng để làm tàu đệm khí đều có tiêu chuẩn và quy cách cụ thể, rất dễ chế tạo! Giao cho mấy thợ thủ công lành nghề làm chỉ trong một tuần là làm xong! Cũng vừa hay, những túi khí đó cũng cần một tuần để làm ra! Sau khi làm xong hai thứ này thì giống như mọi người vừa nhìn thấy đấy, trong vòng một canh giờ là có thể dựng xong con tàu nổi trên sông rất chắc chắn rồi!"
Lần này thì mọi người đã tin rồi!
Chỉ trong vòng một tuần mà đã có thể tạo ra tàu đệm khí có thể chở được hơn hai trăm người!
Thành quả này khiến tất cả bọn họ đều ngỡ ngàng!
"Bệ hạ và các vị đại nhân, chỉ tốn chưa tới trăm lượng bạc và chưa tới một tuần lễ là đã làm được tàu đệm khí chở được hơn hai trăm người, các ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"
"Có nghĩa là gì?" Thật ra mọi người đã nghĩ đến chuyện này rồi, trong lòng không khỏi sôi sục.
"Có nghĩa là..." Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên nhiệt huyết hẳn: "Chúng ta có thể nhanh chóng chế tạo ra nhiều tàu đệm khí chỉ trong thời gian ngắn, đi trên mọi tuyến đường sông thậm chí là đưa tới vùng duyên hải! Như vậy có thể tăng cường thực lực của thủy quân một cách nhanh chóng, làm chúa tể đường thủy!"
Mọi người bắt đầu thở gấp.
"Khi xảy ra chiến tranh còn có thể bảo đảm vấn đề hậu cần!"
"Khi đánh trận cái cần nhất chính là hậu cần, phải chuẩn bị đầy đủ cả binh mã và lương thảo! Làm thế nào để vận chuyển một số lượng lớn lương thực tới tiền tuyến trong thời gian ngắn nhất là vấn đề mà chúng ta vẫn luôn phải cân nhắc!"
"Chúng ta chủ yếu vận chuyển mấy thứ hậu cần bằng đường thủy! Trước đây tàu thuyền còn hạn chế, tải trọng cũng chẳng tăng lên bao nhiêu! Nhưng hiện giờ đã có tàu đệm khí rồi, trong cùng khoảng thời gian ấy chúng ta có thể vận chuyển nhiều lương thảo hơn hẳn!"
"Vậy thì chẳng phải vấn đề hậu cần đã ổn thỏa rồi hay sao?"
Mọi người lại càng thở gấp hơn.
"Mặt khác, chúng ta còn có thể thúc đẩy phát triển kinh tế, tăng cường thu nhập cho triều đình!"
"Phải hiểu rằng, lãnh thổ Đại Võ chúng ta nắm giữ hệ thống đường thủy thông tới khắp nơi! Các chuyến vận tải của chúng ta chủ yếu là dùng đường thủy nhưng trước nay vì bị ảnh hưởng bởi khả năng vận tải của tàu thuyền nên số lượng hàng hóa vận chuyển được không lớn!"
"Bây giờ đã có tàu đệm khí rồi, chúng ta có thể vận chuyển nhiều hàng hóa hơn nữa, thúc đấy thương mại phát triển hơn! Khi kinh tế đã phát triển, cuộc sống của mọi người sẽ tốt đẹp hơn, chẳng phải thu nhập của triều đình sẽ gia tăng hay sao?"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào tàu đệm khí, giọng nói vang vọng: "Các vị, tàu đệm khí này còn có những lợi ích như vậy nữa đấy! Nếu đây không phải lợi khí trên mặt nước thì là cái gì?"