Hai người Mạc Như Sương tiếp tục dò hỏi, còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn khẳng định chắc chắn phương pháp chế tạo mà hắn cho bọn họ là hàng thật.
Không thể làm ra túi khí là do trình độ của bọn họ kém cỏi, chứ không phải vấn đề của hắn.
Hai người Mạc Như Sương lại hỏi, liệu có thể lấy vài cái túi khí của triều đình cho bọn họ đem về tham khảo được không.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đừng có mơ! Từ sau vụ bị lộ bí mật hai lần, triều đình rất coi trọng thứ này, bệ hạ đã phái lính tinh nhuệ và cao thủ canh gác chặt chẽ, không một người nào có thể mang được dù chỉ một túi khí ra bên ngoài! Hơn nữa, triều đình cũng không cho phép cá nhân chế tạo túi khí, nếu không sẽ mất đầu đấy!"
Hai người Mạc Như Sương đành thất vọng quay về.
Phía Giang Nam vương.
Phía Võ Tây vương.
…
Các nơi đều phái người tới thăm dò nhưng Lâm Bắc Phàm đều trả lời bọn họ giống như nhau, không phải do phương pháp của hắn không ổn mà là do trình độ của bọn họ kém cỏi, đừng có đổ oan cho ta.
Cứ như thế, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào túi khí của triều đình Đại Võ.
Nhưng sau hai lần chịu thiệt, triều đình Đại Võ đã có kinh nghiệm rồi, canh gác túi khí và phương pháp chế tạo rất nghiêm ngặt.
Mỗi ngày đều có đại quân ba vạn người được huấn luyện bài bản trông coi chặt chẽ, còn có rất nhiều cao thủ tuần tra suốt ngày suốt đêm.
Muốn lấy được túi khí của triều đình còn khó hơn là lên trời.
Vì vậy, mọi người lại không hẹn mà cùng quay sang nhờ vả Lâm Bắc Phàm.
"Vì nghiệp lớn của vương gia, ta đã hai lần mạo hiểm phạm tội mất đầu rồi, khó khăn lắm mới bảo vệ được cái mạng này! Lần này ta thật sự không có cách nào cả, ngươi mời cao nhân khác đi!" Đối mặt với sứ giả của Giang Nam vương là Vương Phú Quý, Lâm Bắc Phàm đã từ chối như vậy.
"Tế tửu đại nhân, lần này ngươi không thể không giúp ta!"
Vương Phú Quý nói với vẻ hoảng loạn: "Đến giờ vẫn trì trệ mãi không làm ra được túi khí tốt khiến vương gia rất tức giận, đã chém đầu mấy người liền rồi! Nếu lần này vẫn không thành công vậy đến cái đầu của thảo dân cũng khó mà giữ nổi mất thôi!"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào đầu của mình: "Nhưng ta giúp ngươi thì đầu của ta cũng khó mà giữ nổi!"
"Tế tửu đại nhân, mong ngươi thương xót, chỉ mình ngươi mới giúp được ta!"
Vương Phú Quý nhét một xấp ngân phiếu vào tay Lâm Bắc Phàm: "Đây là chút tâm ý của vương gia, mong ngươi nhận cho! Sau khi xong chuyện sẽ có trọng thưởng!"
Lâm Bắc Phàm cúi đầu xuống nhìn, được lắm, ba mươi vạn lượng!
Vị Giang Nam vương này đúng là thấu hiểu tâm tư của hắn!
Đây chính là ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó cầu!
Đây chính là của ít lòng nhiều!
Đây chính là tiền từ xa tới, sướng hết chỗ chê!
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm tiện tay đút tiền vào trong túi.
Hắn nói với vẻ khó xử: "Nói thật với ngươi nhé, bảo ta lấy túi khí thì ta thật sự không làm nổi! Nhưng ta có thể tạo cơ hội cho các ngươi lấy túi khí, còn lại phải xem các người có lấy được hay không!"
Vương Phú Quý mừng rỡ: “Được chứ! Dù sao méo mó có còn hơn không mà!”
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại bí mật gặp gỡ những người khác.
Lần nào hắn cũng nói không lấy túi khí ra được, nhưng chỉ cần người ta dùng chiêu mật ngọt chết ruồi là Lâm Bắc Phàm lập tức khuất phục.
Mỗi người, ít thì cũng hai mươi vạn, nhiều thì lên tới năm mươi vạn.
Cứ như thế thu hết một lượt, Lâm Bắc Phàm đã dễ dàng vơ vét được gần năm trăm vạn.
"Sẽ sớm có cơ hội thôi, ngươi cứ chờ tin tốt của ta đi!"
Vậy là, ngày hôm sau trong buổi tảo triều, Lâm Bắc Phàm đứng ra.
"Khởi bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn thưa!"
Nữ đế vô cùng ngạc nhiên, không có lợi lộc gì thì tên khốn kiếp này sẽ không dâng tấu!
Bình thường trong buổi tảo triều, trông hắn lúc nào cũng lơ tơ mơ, lúc gặp chuyện nếu có thể trốn tránh được thì tránh cho bằng được mới thôi!
Hôm nay hắn tích cực như thế, lẽ nào lại vơ vét được tiền rồi sao?
"Ái khanh, ngươi có chuyện gì muốn thưa?" Nữ đế hỏi với vẻ mong đợi.
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, trong ba tháng qua, thần và các đồng liêu trong Công bộ đã thức khuya dậy sớm, làm việc ngày đêm, cuối cùng đã chế tạo xong một nghìn lợi khí trên nước là tàu đệm khí! Thần cảm thấy đã đến lúc tổ chức một cuộc diễn tập vận tải quân bị đường dài! Vừa là để thử nghiệm hiệu quả của tàu đệm khí, vừa có thể ra oai, làm chấn động thiên hạ!"
Đây là một kiến nghị rất hợp lý, các quan cũng không hề phản đối.
Nữ đế gật đầu tỏ vẻ tán thành, cười bảo: "Ái khanh nói có lý lắm! Nếu đã có nhiều tàu đệm khí vậy cũng đã đến lúc diễn tập quân sự rồi! Một là thử nghiệm hiệu quả của tàu đệm khí, hai là nước ta có thể ra oai, làm chấn động kẻ địch khắp nơi! Cuộc diễn tập quân sự này giao cho... Binh bộ thượng thư, Lý ái khanh phụ trách đi!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng dậy, chắp tay đáp: "Thần tuân chỉ!"
Chương 262 Trả tiền công cho ta vẫn thực tế hơn
Lúc này, ánh mắt của nữ đế dời tới chỗ Lâm Bắc Phàm, nàng mỉm cười nói: "Lâm ái khanh, ngươi là người phát minh ra tàu đệm khí - lợi khí trên nước, đồng thời cũng đã tham gia toàn bộ quá trình chế tạo tàu đệm khí! Cuộc luyện binh trên nước này có ý nghĩa quan trọng, ngươi phải chịu trách nhiệm tới cùng, trẫm cho ngươi làm người giám sát! Nếu cuộc luyện binh thành công, coi như ngươi đã lập công!"
Đây chính là hoàng ân mênh mông, ngươi vốn chẳng có công lao gì mà cũng có thể biến ra công lao cho ngươi, sau này ngươi cứ thuận đường mà thăng quan tiến chức!
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại vội vàng từ chối: "Bệ hạ, việc lần này đòi hỏi kỹ năng chuyên nghiệp! Việc chuyên nghiệp thì phải giao cho chuyên gia làm, chỉ mình Lý đại nhân là đủ rồi, một người đọc sách như ta không cần tham gia vào việc này đâu ạ!"
Nữ đế nhíu mắt, từ chối một cách dứt khoát như thế, chắc chắn tên này có vấn đề.
"Thôi được! Vậy thì việc này giao cho Lý ái khanh toàn quyền phụ trách đi!" Nữ đế gật đầu.
"Tuân chỉ!" Binh bộ thượng thư lại chắp tay một lần nữa.
Bỗng nhiên, Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nói với Binh bộ thượng thư một câu: "Lý đại nhân, luyện binh trên nước là việc lớn, không được xảy ra sai sót gì đâu đấy! Hạ quan nghi ngờ sẽ có kẻ tới phá hoại, Lý đại nhân phải hao tâm tổn trí rồi!"
"Bản quan tự biết sắp xếp, không phiền Lâm tế tửu lo lắng!" Binh bộ thượng thư hừ một tiếng. Hắn ta cũng chẳng ưa gì Lâm Bắc Phàm.
Con của hắn ta đi học ở Quốc Tử Giám chẳng biết đã bị Lâm Bắc Phàm trấn lột bao nhiêu tiền rồi.
Hơn nữa, việc diễn tập luyện binh vốn là sở trường của Binh bộ bọn họ, cần một kẻ đọc sách như ngươi can thiệp vào chắc?
Thật buồn cười!
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, không hề để bụng.
Đến lúc đó, rồi ngươi sẽ phải khóc thét cho mà xem!
Cứ như thế, mọi việc được định đoạt xong xuôi.
Đầu tháng sau, triều đình sẽ tiến hành cuộc diễn tập luyện binh trên nước.
Bọn họ dùng tàu đệm khí vừa chế tạo xong để vận chuyển một lượng lớn vật tư trang bị cho quân đội, bắt đầu từ sông Mẫu, xuôi dòng đi thẳng xuống Thương Châu, toàn bộ hành trình dài ba trăm dặm.
Mục đích chủ yếu là để thử nghiệm hiệu quả vận tải đường dài của tàu đệm khí. Đồng thời để Đại Võ ra oai với thiên hạ. Thông tin này vừa được công bố đã khiến toàn dân xôn xao.
"Nghe nói tàu đệm khí - lợi khí tên nước này là loại tàu chuyên chở mới do triều đình chế tạo ra, có thể chở người, chở hàng hóa, tải trọng gấp loại thuyền bình thường hơn mấy lần, rất đỉnh đấy!"
"Khi thả tàu đệm khí xuống, trông nó sẽ giống như một mảnh đất nhỏ, bước lên đó giống như bước trên đất bằng, vô cùng rộng lớn, cảnh tượng rất hoành tráng!"
"Nghe nói chi phí để chế tạo con tàu này rất rẻ, hơn nữa quá trình chế tạo cũng rất đơn giản, triều đình chưa cần đến ba tháng mà đã chế tạo ra hơn nghìn chiếc rồi, không biết liệu có cho phép thương nhân sử dụng không nhỉ?"
"Cuộc diễn tập luyện binh trên nước này là cơ hội hiếm có, chắc chắn phải đi xem mới được!"
"Còn không phải sao!"
…
Đối với người dân, bọn họ chỉ chủ yếu đi xem cho vui mà thôi. Nhưng đối với các phiên vương và hoàng đế các nước khác thì đây lại là cơ hội tuyệt vời để trộm túi khí.
Bình thường, những chiếc túi khí này đều nằm trong xưởng chế tạo của Công bộ, được trọng binh canh gác và phòng vệ nghiêm ngặt, xông vào đó gần như là thập tử nhất sinh.
Hiện giờ, triều đình Đại Võ tổ chức một buổi luyện binh trên nước, dùng tàu đệm khí để vận chuyển vật tư trang bị của quân đội, quãng đường diễn tập dài tới ba trăm dặm, bọn họ không tin, cả đoạn đường dài như thế mà bọn họ không có cơ hội để ra tay.
Vì vậy, đám người có dã tâm lớn vô cùng kích động.
"Lần này, nhất định phải lấy được túi khí!"
"Phái cao thủ đi cướp tàu đệm khí về đây cho bản vương!"
"Cho dù phải đánh đổi bằng cái giá nào cũng phải lấy được mấy cái túi khí về!"
Vì vậy, đám người có dã tâm lớn lập tức phái cao thủ tới kinh thành.
Trong một căn phòng bí mật, Lâm Bắc Phàm và Vương Phú Quý cụng chén, cạn ly.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói với Vương Phú Quý: "Ông chủ Vương, ngươi xem, ta đã xử lý thỏa đáng chuyện này cho ngươi rồi đấy! Với năng lực của vương gia, chắc cướp vài cái túi khí sẽ không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Vương Phú Quý vô cùng kích động, hắn ta kính Lâm Bắc Phàm một ly: "Không hổ là tế tửu đại nhân, chỉ cần đại nhân ra tay, không gì là không làm được, thảo dân thay vương gia cảm ơn ngài!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ không vui, nói: "Ông chủ Vương, đều là người một nhà cả, cảm ơn qua cảm ơn lại thì còn ra thể thống gì nữa? Khách sáo quá!"
Vương Phú Quý vỗ trán một cái: "Ôi, tế tửu đại nhân nói phải lắm!"
Lâm Bắc Phàm: "Trả tiền công cho ta vẫn thực tế hơn!"
Vương Phú Quý: "Đậu má!"
Vì vậy, Vương Phú Quý lấy ít tiền ra đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Hắn nhìn thử, chỗ này có đến ba mươi vạn lượng.
Lâm Bắc Phàm càng cười tươi hơn, hắn cầm ly rượu lên: "Lúc nào vương gia cũng hào phóng cả, chúng ta uống rượu tiếp đi nào!"
Sau đó, hắn lại vơ vét thêm một khoản tiền từ những người khác. Mặc dù không nhiều nhưng tổng cộng cũng được ba trăm vạn lượng.
Tính cả số tiền trước đó, tổng cộng được hơn tám trăm vạn lượng, giúp Lâm Bắc Phàm vơ vét được một khoản nho nhỏ.
Chương 263 Ngươi muốn bản quan làm thế nào?
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Bắc Phàm vẫn luôn chú ý đến công tác chuẩn bị cho cuộc luyện binh.
Hắn phát hiện, không hổ là Binh bộ thượng thư, kinh nghiệm rất phong phú, tổ chức cuộc luyện binh lần này rất chu đáo, đâu ra đấy.
Nhưng hắn cũng phát hiện một thiếu sót rất quan trọng, đó là binh lực không đủ. Binh bộ thượng thư chỉ chuẩn bị hai vạn binh mã.
Thông thường, để tiến hành diễn tập quân sự trên nước, chủ yếu là diễn tập vận chuyển vật tư trang bị cho quân đội thì dùng hai vạn binh mã là đủ rồi, số lượng này đã đủ để đối phó với đa số các tình huống có thể xảy ra, nhưng để đối phó với chuyện lần này thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Bởi vi lần này, hắn ta phải đối mặt với các cường giả và cao thủ từ khắp nơi.
Không chỉ có người của các phiên vương trong nước mà còn có rất nhiều người của các nước đối địch.
Bọn họ muốn cướp túi khí về để nghiên cứu nên chắc chắn sẽ tấn công trên tinh thần được ăn cả, ngã về không, phái các cao thủ có thực lực mạnh tới đây.
Hai vạn binh mã này vốn không đủ để chống trả, thậm chí ba vạn, bốn vạn vẫn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Có nên đi nhắc nhở Binh bộ thượng thư một tiếng không nhỉ...
Ý định này vừa nảy ra đã bị Lâm Bắc Phàm gạt đi.
Hai người bọn họ như nước với lửa, rất hay đối đầu gay gắt với nhau trên triều đình, người ta không nổi giận với hắn đã là tốt lắm rồi.
Lâm Bắc Phàm cũng chẳng có xu hướng thích bị ngược đãi, không muốn cãi cọ với hắn ta làm gì. Vì vậy, hắn quyết định đến tìm tổng đầu mục của Lục Phiến Môn.
Sau lần hợp tác trước đó, mối quan hệ giữa hai người rất tốt cho nên có thể giao nhiệm vụ lần này cho bọn họ.
Vì vậy, vào một buổi tối, Lâm Bắc Phàm đem theo ít quà tới tìm hắn ta.
"Tế tửu đại nhân tới, đúng là khách quý! Đến thì cứ đến thôi, còn đem theo quà cáp làm gì chứ, mau vào đi! Đông Mai, mau chuẩn bị trà ngon để chiêu đã tế tửu đại nhân!" Quách đầu mục rất nhiệt tình.
Phải biết rằng nếu lần trước không có Lâm Bắc Phàm ra tay giải quyết vấn đề quyết đấu của hai vị Tông Sư, vậy cũng không biết Lục Phiến Môn bọn họ đã phải hy sinh bao nhiêu huynh đệ rồi, càng không thể kiếm chác được gì từ chuyện này.
Vì vậy, trong lòng hắn ta rất biết ơn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Quách đại nhân, không cần phải khách khí như vậy đâu! Bản quan tới đây vốn là có chuyện quan trọng muốn nói, nói xong ta sẽ về ngay!"
Quách đầu mục nghiêm mặt, giơ tay dẫn đường: "Tế tửu đại nhân, mời vào thư phòng!"
Hai người vừa nói vừa cười đi vào thư phòng.
Người hầu bưng hai chén trà nóng lên rồi lập tức lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Uống xong một ngụm trà, Quách đầu mục nghiêm mặt hỏi: "Tế tửu đại nhân, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì vậy?"
"Là việc liên quan đến cuộc luyện binh trên nước lần này!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách nghiêm túc: "Cuộc luyện binh trên nước lần này, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn!"
"Chuyện lớn gì vậy?" Sắc mặt của Quách đầu mục cũng trở nên nghiêm túc.
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng đáp: "Hạ quan nghe nói, đám người Ký Bắc vương, Giang Nam vương có dã tâm rất lớn, trong lần diễn tập trên nước này, bọn họ sẽ phái cao thủ tới cướp tàu đệm khí."
Quách đầu mục hoảng hốt: "Còn có chuyện này sao? Thông tin này có đáng tin không vậy?"
"Tin này đến từ hai người bạn tri kỷ của ta là đao thánh và kiếm tiên! Bọn họ đi ngao du ở bên ngoài vô tình nghe được chuyện này nên đã truyền tin về cho ta!"
Quách đầu mục nghe xong cũng vô cùng ngưỡng mộ, có hai người bạn Tông Sư thật là tốt!
"Nhưng tế tửu đại nhân, việc luyện binh lần này do Binh bộ thượng thư phụ trách! Ngươi nên thông báo việc này cho Lý đại nhân mới phải, sao lại tới tìm bản quan?" Hắn ta thắc mắc.
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Quách đại nhân, ngươi thấy với quan hệ giữa ta và hắn ta, liệu lời ta nói hắn ta có tin hay không?"
"Ngươi nói cũng phải!" Quách đầu mục gật đầu.
Mặc dù công việc của hắn ta chủ yếu liên quan tới giang hồ chứ không phải trên triều đình, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ hiện giờ tế tửu Lâm Bắc Phàm và Binh bộ thượng thư đang như nước với lửa.
Nói đúng ra thì Lâm Bắc Phàm và bất cứ ai trong triều đình đều như nước với lửa, ngươi chết ta sống cả thôi.
Trong tình cảnh ấy, có ai lại tin lời Lâm Bắc Phàm nói cơ chứ?
"Ngươi có thể nói cho bệ hạ..."
"Chuyện này khó nói lắm! Dù sao thì nguồn tin này cũng có vấn đề, ta tin tưởng hai người bạn tri kỷ của ta nhưng chưa chắc bệ hạ đã chịu tin! Cho dù bệ hạ có tin và chuẩn bị thật kỹ càng đi chăng nữa, nhưng lỡ như đến lúc đó không có ai tới cướp thì trách nhiệm sẽ rơi xuống đầu ta mất!"
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Một cơ hội công kích ta tốt như thế, liệu các quan trong triều có bỏ qua hay không? Tất nhiên là bọn họ sẽ giậu đổ bìm leo rồi, tới lúc đó tương lai của bản quan sẽ mất sạch."
"Tế tửu đại nhân, đúng là làm khó ngươi rồi!" Quách đầu mục vỗ lên đùi Lâm Bắc Phàm, thể hiện sự đồng cảm.
"Đã ăn lộc của vua thì phải làm việc cho vua!"
Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt, chắp tay với trời mà nói: "Ta đã biết chuyện này thì không thể không quan tâm, nếu không sẽ có lỗi với hoàng ân, bì vậy, bản quan chẳng còn cách nào khác, đành phải tìm tới Quách đại nhân đây!"
"Tế tửu đại nhân, ngươi muốn bản quan làm thế nào?" Quách đầu mục hỏi.
"Rất đơn giản!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Quách đại nhân, ngươi có thể sắp xếp cao thủ của Lục Phiến Môn bí mật đi theo các tướng sĩ tham gia luyện binh! Nếu không xảy ra chuyện gì thì tốt, còn nếu xảy ra chuyện thì người của Quách đại nhân cũng tiện ra tay! Không chỉ bảo vệ được mặt mũi của triều đình mà còn lập được công lớn, thế chẳng phải tốt quá rồi sao?"
Chương 264 Không chỉ đòi tiền mà còn đòi mạng
Quách đầu mục nghe xong cũng vô cùng động lòng.
Nếu không xảy ra việc gì thì thôi, còn nếu xảy ra chuyện thì vừa vặn lập được một công lớn, tính đường nào cũng không thiệt!
Đối với hắn ta đúng là trăm điều lợi mà không có lấy một điều hại.
"Được!"
Quách đầu mục vỗ đùi: "Tế tửu đại nhân nói phải lắm! Dù sao thì gần đây trong giang hồ cũng không xảy ra chuyện gì lớn, binh lính của bản quan đều đang nhàn rỗi, có thể bố trí cho bọn họ đi theo xem sao! Nếu không xảy ra chuyện gì thì thôi, còn nếu xảy ra chuyện vậy cũng coi như tận trung với triều đình, phân ưu với bệ hạ! Ha ha!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Quách đại nhân nói có lý lắm!"
Sau đó, hắn tới gặp tổng chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, báo cho bọn họ biết chuyện này, mong bọn họ phái đi vài cao thủ để đề phòng.
Đây là việc lớn, tổng chỉ huy sứ không dám tự mình ra quyết định nên đã báo cáo với nữ đế.
Nữ đế nghe xong, mặt mũi cũng méo xệch đi: "Tên lừa đảo này!"
Nàng biết Lâm Bắc Phàm có ý đồ gì rồi.
Hắn không chỉ đòi tiền mà còn đòi mạng!
Nhưng không thể không thừa nhận kế hoạch này rất hay, rất hợp ý nàng!
Nàng nói với vẻ hứng thú: "Nếu Lâm ái khanh đã chắc chắn như thế, vậy cứ bố trí nhiều người một chút đi! Phái một nửa số cao thủ Tiên Thiên của Cẩm Y Vệ đi theo binh lính diễn tập!"
"Nhiều như vậy sao ạ?" Tổng chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ bối rối.
"Có thể còn chưa đủ ấy chứ!"
Nữ đế trầm ngâm một lát rồi bảo: "Còn nữa, bí mật triệu tập một nửa số cao thủ Tiên Thiên của Đông Xưởng và Tây Xưởng đi theo cả đi! Lần này, trẫm nhất định phải cho bọn họ có đi mà không có về!"
Tổng chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ lại càng há hốc miệng...
Tối hôm ấy, nữ đế bí mật triệu tập cao thủ Tiên Thiên của Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, Tây Xương và Cấm Quân để chuẩn bị cho cuộc mai phục lần này.
Lâm Bắc Phàm biết tin thì không khỏi choáng váng!
Nữ đế cũng nhiệt tình quá nhỉ!
Lần trước, khi hắn quyết định báo tin cho Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ... cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ qua mặt nữ đế.
Hiện giờ hắn đang định báo tin này tới nữ đế thông qua các bộ ngành vũ lực.
Sau khi biết chuyện, nhất định nữ đế sẽ cho rằng dù sao có sự chuẩn bị vẫn tốt hơn, sau đó phái binh mã có thực lực đi hỗ trợ.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đội quân mà nàng phái đi lại đông đảo đến thế!
Hơn ba mươi Tiên Thiên đấy!
Với khả năng của bọn họ, hầu như có thể quét sạch mọi kẻ địch!
Trừ khi gặp phải Tông Sư, bằng không chắc chắn không có kẻ nào là đối thủ của bọn họ!
Còn có hai vạn binh mã, Lâm Bắc Phàm cảm thấy như vậy là đủ rồi!
"Bản quan cũng không ngờ bệ hạ lại coi trọng chuyện này đến thế, thậm chí còn lệnh cho bản quan làm tổng chỉ huy quản lý đội ngũ này!"
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn nói với vẻ vô cùng ngưỡng mộ: "Tế tửu đại nhân, bệ hạ thực sự ngày càng tin tưởng ngươi đấy!"
Lâm Bắc Phàm định lên tiếng nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Đúng là nữ đế rất tin tưởng hắn.
Chỉ vì hắn nói chuyện này có thể xảy ra mà nàng đã lập tức điều động nhiều cao thủ đến vậy.
Đây là sự tín nhiệm đến mức nào cơ chứ!
Lâm Bắc Phàm rất cảm động, cũng rất ngượng ngùng!
Nàng tin tưởng hắn như vậy, nhưng sau lưng nàng hắn lại tham ô nhiều tiền như thế, làm nhiều chuyện ăn cây táo rào cây sung như vậy.
Nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa nhất định hắn sẽ tham ô nhiều hơn nữa, che giấu kín kẽ hơn nữa!
"Tế tửu đại nhân, mặc dù ngươi đã biết chuyện nhưng tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài đấy nhé, lỡ đánh rắn động cỏ thì không hay đâu!" Quách đầu mục nhỏ giọng dặn dò.
“Yên tâm đi, hạ quan biết rồi.” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Vì vậy, Quách đầu mục tạm biệt Lâm Bắc Phàm, bí mật đi chuẩn bị mọi chuyện. Lâm Bắc Phàm thì lại tiếp tục làm việc mà hắn nên làm, lên tảo triều, đến Quốc Tử Giám đi làm, bình thường thì trò chuyện với mấy người Lý Sư Sư, tiểu quận chúa, cuộc sống trôi qua bình thường mà vui vẻ.
Cứ như thế, cuối cùng cũng tới mùng một, cuộc luyện binh trên nước mà người người chờ mong đã bắt đầu.
Trên sông Mẫu ngoài kinh thành, dưới sự ủng hộ của người dân toàn thành, nữ đế và các quan tiến hành kiểm duyệt nhóm quân đội chuẩn bị xuất phát.
Từng chiếc tàu đệm khí được đưa xuống sông, tổng cộng đến một trăm chiếc, dùng xích sắt để nối liền với nhau thành hàng, trông giống như một mảnh đất lớn nổi trên mặt nước, rất hoành tráng.
Sau đó, các tướng quân, quân sĩ chuyển vật tư và trang bị của quân đội lên tàu.
Lần diễn tập này vốn định vận chuyển quân lương và một ít áo giáp, cung tên, nhưng nữ đế cảm thấy đây chỉ là thử nghiệm, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lại không hay.
Cho nên nàng cho đổi phần lớn số vật tư và trang bị của quân đội thành đất, chỉ giữ lại chỗ quân lương dùng để làm lương thực cho nhóm quân đội này như ban đầu.
Sau đó, từng nhóm binh sĩ lên tàu đệm khí, phụ trách việc lái tàu và áp giải vật tư, trang bị của quân đội.
Phần lớn binh lính đứng dọc theo hai bờ sông để hộ tống.
Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, đoàn tàu đệm khí hoành tráng xuất phát, đi theo tuyến sông dài ba trăm dặm về phía Thương Châu.
Nếu mọi việc thuận lợi thì ba ngày nữa các binh sĩ sẽ đến được nơi cần đến.
Chương 265 Bị phục kích
Cùng với các binh sĩ bắt đầu xuất phát, có một vài người cũng âm thầm biến mất khỏi đám đông.
"Mau thông báo lên trên, nhóm binh sĩ luyện binh đã xuất phát rồi! Khoảng một ngày rưỡi nữa bọn họ sẽ đến Thanh Sơn Lĩnh, đó chính là cơ hội tốt để chúng ta ra tay!"
"Nhưng triều đình lại không dùng vật tư và trang bị thật của quân đội cho cuộc luyện binh lần này."
"Nhất định là vì đây là lần đầu tiên thử nghiệm vận tải đường dài nên bọn họ sợ rằng tàu đệm khí sẽ xảy ra chuyện! Nhưng chúng ta cũng đâu cần để ý đến nhiều chuyện như vậy làm gì, mục tiêu chính của chúng ta là tàu đệm khí, chỉ cần có tàu đệm khí là được rồi!"
"Không sai, có tàu đệm khí là có thể lấy được túi khí của tàu đệm khí, không cần để ý đến những thứ khác làm gì!"
…
Cứ như thế, có rất nhiều người âm thầm đi theo đoàn luyện binh, cũng có rất nhiều người mai phục ở Thanh Sơn Lĩnh từ sớm.
Sau khoảng một ngày rưỡi, cuối cùng thì nhóm binh sĩ luyện binh cũng đi tới Thanh Sơn Lĩnh.
Thanh Sơn Lĩnh là một khu vực rất đặc thù, nằm ở dải đất trung gian giữa kinh thành và Thương Châu, ở đây không có thôn làng cũng chẳng có hàng quán nào cả, lúc xảy ra nguy hiểm muốn kêu cứu cũng khó.
Hơn nữa, sông suối ở đây khá nhỏ, nước lại chảy xiết, cách bờ khá gần, hai bờ sông lại mọc đầy cỏ dại, đường xá rất khó đi.
Cả trên sông và trong rừng đều bị chướng khí bao phủ, sau khi đi vào khu vực này khoảng ba mươi trượng đã không thể nhìn rõ cảnh vật được nữa.
Bọn họ chọn nơi này để mai phục cũng rất hợp lý, bởi vì nơi này rất thuận tiện để ẩn nấp, sau khi ra tay thành công có thể lập tức trốn vào sâu trong rừng, binh mã bình thường đừng nghĩ đến chuyện đuổi kịp được bọn họ.
Bỗng nhiên, tướng quân phụ trách chuyến vận chuyển vật tư và trang bị quân đội hét lớn: "Chúng ta đã đến Thanh Sơn Lĩnh! Nơi này vô cùng nguy hiểm, rất thích hợp để kẻ địch mai phục, mọi người mở to hai mắt mà quan sát cho ta, nếu không xảy ra chuyện gì thì đừng trách ông đây!"
"Rõ, thưa tướng quân!" Mọi người đồng thanh đáp.
Lúc này, một vị tướng quân khác mỉm cười: "Tôn tướng quân, ngươi lo lắng quá rồi đấy! Thứ chúng ta vận chuyển chỉ là đất đá, ai lại mai phục chúng ta làm gì chứ? Ăn no rửng mỡ đấy à!"
"Khó nói lắm, phải cẩn thận mới không mắc sai lầm!" Sắc mặt của Tôn tướng quân trở nên nghiêm nghị!
Thực lực của hắn ta cũng chỉ tầm thường mà thôi, nhưng lại có giác quan thứ sáu rất nhạy bén.
Dựa vào cảm giác, hắn ta đã sống sót hết lần này đến lần khác trên chiến trường rồi trở thành tướng quân, nhờ vậy mà vợ con hắn ta cũng được hưởng đặc ân.
Hắn ta rất tin tưởng vào cảm giác của mình.
Mới vừa rồi, hắn ta cảm giác được mối nguy hiểm lớn nên mới hét lên bảo mọi người cảnh giác.
Vừa dứt lời đã có vài tiếng rì rào truyền tới, có mấy người nhảy từ dưới sông lên, xông về phía mọi người mà chém giết.
Sắc mặt của Tôn tướng quân thay đổi, vội rút thanh đao ở bên hông ra, mở miệng hét lớn một tiếng có mai phục!
Vẻ mặt của tất cả các tướng sĩ cũng lập tức thay đổi, đồng loạt rút vũ khí ra.
"Có mai phục!"
"Cầm binh khí lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
"Nhanh tay lên!"
…
Những tiếng soàn soạt lại tiếp tục vang lên, lại thêm mười mấy người nữa nhảy từ dưới sông lên, người nào người nấy cũng có thực lực mạnh mẽ, vừa bước lên tàu đệm khí đã như hổ giữa bầy sói, chỉ trong nháy mắt đã đánh mấy chục binh lính bị thương rơi xuống sông.
Cùng lúc đó, từ trong khu rừng rậm rạp ở hai bên bờ sông đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả.
Chỉ xoay người một cái, chân đạp lên mặt nước là đã có thể xông lên tàu đệm khí.
Tôn tướng quân bị dọa giật nảy mình: "Mẹ kiếp, sao lại nhiều người thế này?"
Nhìn tình thế trước mắt phải có tới ba trăm, bốn trăm người ấy chứ!
Lôi ngẫu nhiên một kẻ ra cũng có thực lực Thất phẩm, còn có vài kẻ không thể nhìn ra thực lực đang ở mức nào, thế này bảo một tên tướng quân Bát phẩm như hắn ta phải làm thế nào bây giờ?
Trên con tàu này cũng đâu có gì đáng giá, tại sao lại thu hút nhiều cường giả đến thế? Chỉ tính những cường giả đã nhảy lên tàu thôi cũng đã chật ních rồi, sao lại xuất hiện nhiều người như vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ bọn họ đều đến đây để cướp tàu đệm khí sao?
"Nhảy khỏi tàu cả đi! Đừng đánh nhau với bọn họ nữa, tất cả nhảy ra khỏi tàu mau!" Tốn tướng quân đưa ra mệnh lệnh chính xác nhất trong ngày hôm nay.
Toàn bộ quan binh trên tàu đều nhảy xuống sông, bơi về phía bờ.
Bỗng nhiên, một vị tướng quân đang đứng trên bờ hét lớn: "Bọn họ đến đây vì tàu đệm khí! Bắn cung cho ta!"
Vừa dứt lời, vô số mũi tên bắn tới.
"Vụt vụt vụt..."
Cơn mưa tên này lao xuống, rất nhiều kẻ không tránh kịp bị tên ghim thành con nhím, chỉ còn lại hơn hai trăm tên còn sống sót.
Sau đó, đợt mưa tên thứ hai lại bắt đầu.
"Vụt vụt vụt..."
Đợt mưa tên thứ ba.
"Vụt vụt vụt..."
Dưới sự tấn công dày đặc này, cuối cùng chỉ còn hơn hai mươi người sống sót.
Dường như những mũi tên này không có tác dụng với bọn họ, tất cả đều bị đánh gãy hết.
Trong đó có một người đã lớn tuổi, nói với vẻ coi thường: "Chỉ với mấy mũi tên này mà đã muốn phá giải cương khí Tiên Thiên của ông đây rồi sao? Đúng là hoang đường!"