“Ôi chao, phải làm thế nào đây?”
Giang Nam vương sầu đến bạc cả tóc. Hắn ta bỗng quay đầu nhìn về phía bờ bên kia, phát hiện Lâm Bắc Phàm lại ngồi ăn uống vui vẻ với mấy vị quan viên, hương rượu thơm phưng phức, bọn họ lại bắt đầu thưởng thức dáng vẻ chật vật của hắn ta.
Giang Nam vương tức điên lên, hắn ta nghiến răng chửi: “Đồ tiện nhân! Đồ khốn khiếp! Cái đồ được gái điếm nuôi…”
Lúc này dường như Lâm Bắc Phàm cảm nhận được điều gì đó, hắn bưng ly rượu, cụng ly với Giang Nam vương.
Dáng vẻ đắc ý đó khiến Giang Nam vương tức mà không thể xông qua cho hắn một trận.
Trong lúc không có kế sách gì, Giang Nam vương tới tìm một vị Tông Sư, chắp tay cung kính nói: “Tiền bối, tình hình của bản vương ngươi cũng thấy rồi đấy, có thể làm phiền ngươi ra tay giải quyết nguy nan giúp bản vương không?”
Tông Sư mở mắt, giọng nói bình thản: “Vương gia, hồi đầu bản tọa có thề rằng chỉ phụ trách an nguy của ngươi! Những chuyện hành quân đánh trận khác bản tọa không quan tâm! Ngươi bảo bản tọa đồ sát dân thường và binh lính thì bản tọa thấy có lỗi với chính mình!”
Sắc mặt Giang Nam vương sầm lại.
Lúc này, vị Tông Sư kia lại nói: “Vương gia, không phải bản tọa không muốn giúp ngươi mà là triều đình cũng có Tông Sư! Đến vị giám quân trẻ tuổi kia cũng có một vị Tông Sư đứng đằng sau! Một khi bản tọa ra tay thì chắc chắn Tông Sư của đối phương sẽ đứng ra bảo vệ! Một vị Tông Sư bản tọa còn có thể đối phó, nhưng nếu là hai vị, ba vị thì bản tọa không thể! Thế nên bản tọa lực bất tòng tâm!”
Sắc mặt Giang Nam vương lại sầm xuống.
“Có điều…”
Tông Sư nói: “Nếu vương gia nhất quyết muốn bản tọa ra tay cũng không phải không được! Song sau khi bản tọa ra tay, món nợ ân tình này coi như xong, hai ta không ai nợ ai nữa!”
Giang Nam vương giật mình: “Không cần đâu tiền bối, chuyện này bản vương có thể giải quyết!”
Tông Sư lại nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Nam vương trở lại với gương mặt rầu rĩ, nhìn binh sĩ nửa sống nửa chết, rồi lại nhìn binh lính triều đình bên kia đã ăn no uống say, trong lòng hắn ta vừa phẫn nộ vừa bất lực.
Ngày thứ tư, cuối cùng mưa cũng tạnh, thế nhưng củi vẫn ẩm ướt, không thể nhóm lửa nấu cháo được.
Thế là binh sĩ Giang Nam tiếp tục nhịn đói.
Binh mã triều đĩnh vẫn ăn đủ uống đủ, tinh lực tràn trề và giữ vững ở bờ bên kia. Tiên Thiên hai bên đấu cả nửa ngày rồi ai về phe người nấy.
Ngày thứ năm, cứ ngỡ thời tiết sẽ tốt lên ai dè trời lại đổ mưa. Cái cơn mưa quỷ quái này lại chỉ có ở bên Giang Nam, bên còn lại chẳng ảnh hưởng gì cả.
Giang Nam vương muốn mắng ông trời, lần nào làm chuyện lớn ông trời cũng gây cản trở cho hắn ta.
Hắn ta cảm giác ông trời đang cố tình nhắm vào mình.
Các binh sĩ Giang Nam tiếp tục nhịn đói.
Binh sĩ triều đình thì ăn uống đầy đủ, tinh lực tràn trề, giữ vững bờ bên kia. Tiên Thiên hai bên giờ cũng lười chẳng muốn đánh nhau nữa.
Chạng vạng tối ngày thứ sáu, một mình Lâm Bắc Phàm bưng rượu và ly tới bên bờ sông uống một mình…
Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của mọi người bên Giang Nam.
“Hắn đang làm gì thế?”
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm bỗng lên tiếng, hắn gọi: “Các tướng sĩ Giang Nam, các ngươi còn định nhịn đến khi nào hả? Hiện giờ các ngươi đi theo Giang Nam vương để làm gì? Để xem mặt hắn ta dày cỡ nào, xem hắn ta có tắm rửa hay không à?”
Giang Nam vương đen mặt: “Tên khốn kia, ngươi dám nói bản vương như vậy hả?”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục: “Giang Nam vương là người như thế nào các ngươi còn không rõ sao?”
“Ban đầu khi có lũ lụt nghiêm trọng, hắn ta đã bỏ mặc dân chúng, đuổi hết họ ra khỏi Giang Nam, tình nguyện cho họ chết đói chứ không muốn bỏ ra một chút lương thực nào!”
“Những nạn dân ấy đều là đồng hương của các ngươi, trong đó còn có thể có cả người thân của các ngươi, kết quả lại bị hắn ta vứt bỏ! Một người vô tình vô nghĩa như thế mà cũng xứng để các ngươi đi theo hay sao?”
“Các ngươi đi theo một người ích kỉ thì có tương lai không?” Giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi.
Binh sĩ Giang Nam nghe vậy, trong lòng không khỏi dao động!
Bị người ta vạch vết sẹo ra ngay trước mặt thế này, sắc mặt Giang Nam vương xanh mét, hắn ta gào lên: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”
“Tại sao không được nói? Chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn à?”
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Giang Nam vương điện hạ, ngươi ngang ngược quá rồi đấy! Ngươi có thể chặn miệng người ta một thời, nhưng ngươi có chặn được cả đời không? Ngươi chặn được miệng của chúng ta thì có chặn được miệng của toàn thiên hạ hay không?”
Sắc mặt Giang Nam vương lúc trắng lúc xanh, cơn giận của hắn ta đang bùng lên.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục nói: “Thực ra bản quan rất thông cảm cho các ngươi! Sở dĩ đa số các ngươi đi theo Giang Nam vương là bởi miếng ăn, bởi các ngươi phải sống, điều này không sai!”
“Nhưng hiện giờ các ngươi có sống được không?”
“Sáu ngày nay các ngươi còn chẳng được ăn bữa cơm nào, biết bao người chết vì đói, đi theo một người như thế thì còn tương lai gì nữa? Chi bằng các ngươi về trồng cỏ ăn biết đâu còn sống được!”
“Ở đây thì chỉ có đợi chết mà thôi!”
“Các ngươi muốn sống nhưng Giang Nam vương lại bắt các ngươi phải chết! Hoặc là bị chúng ta giết chết, hoặc là đói mà chết! Các tướng sĩ Giang Nam, đây là kết cục mà các ngươi mong muốn sao?”
Chương 602 Thằng khốn
Binh sĩ Giang Nam lại dao động.
Đúng thế, cứ đánh thế này thì còn tương lai gì nữa?
Bọn họ đi theo Giang Nam vương chủ yếu là vì miếng ăn, bảo bọn họ sống mà giờ đến cơm cũng không có thì sống kiểu gì?
Đánh qua bờ bên kia vẫn bị đối phương giết chết thôi!
Kiểu gì cũng phải chết, vậy chi bằng về nhà trồng cỏ còn có khả năng được sống!
Giang Nam vương trông thấy ánh mắt của mọi người xong thì thầm than không hay rồi, hắn ta lớn giọng nói: “Các vị tướng sĩ, khó khăn chỉ là tạm thời, chúng ta có thể khắc phục! Bản vương hứa chỉ cần đánh sang bờ bên kia thì sẽ có lương thực, có rượu có thịt! Các ngươi muốn gì có nấy!”
Lâm Bắc Phàm lập tức tiếp lời: “Đúng đấy, có tất cả! Chỉ cần các ngươi cố gắng đủ, vương gia của các ngươi chắc chắn sẽ được sống cuộc sống mà hắn ta mong muốn! Hắn ta có thể ăn cá ăn thịt, có thể mặc vải vóc lụa là, có thể trái ôm phải ấp, thậm chí còn có thể khoác long bào, ngồi lên hoàng vị! Thế còn các ngươi thì sao, các ngươi nhận được cái gì?”
“Các ngươi chỉ có thể tiếp tục ăn đất, uống nước lã, tiếp tục bữa no bữa đói, chịu đói chịu rét, biết đâu còn đi gặp Diêm Vương trước ấy chứ!”
“Nói trắng ra thì Giang Nam vương hoàn toàn không quan tâm gì đến tính mạng của các ngươi! Bởi lẽ trước nay hắn ta là kẻ vô tình vô nghĩa, một kẻ ích kỉ và tư lợi!”
“Ầm!”
Âm thanh này đã tạo thành một gợn sóng cực lớn trong lòng mọi người, khiến tâm thần bọn họ chao đảo!
Chỉ cần bọ họ cố gắng đủ thì Giang Nam vương có thể trải qua cuộc sống mà hắn ta mong muốn!
Hắn ta có thể ăn thịt ăn cá, có thể có cuộc sống giàu sang, có thể trái ôm phải ấp, thậm chí có thể khoác hoàng bào lên người, sở hữu thiên hạ!
Mà bọn họ vẫn chỉ có thể ăn đất và uống nước bẩn như cũ, tiếp tục ăn bữa nay không biết bữa mai ra sao, tiếp tục nhịn đói nhịn khát, nói không chừng còn có thể tới chỗ Diêm Vương gia báo tên…
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy lời Lâm Bắc Phàm nói có lý, trong lòng cũng dần sụp đổ!
Nếu đã như vậy, tại sao còn phải cố gắng? Tại sao còn phải liều mạng?
Bản thân đánh đổi nhiều như thế, đến ngay cả mạng cũng không cần, chỉ để Giang Nam vương được sống tốt hơn?
Mà mình thì tiếp tục ăn đất? Tiếp tục chịu khổ?
Trong lúc nhất thời, sĩ khí của quân Giang Nam giảm mạnh, đã không còn sức chiến đấu nữa!
Giang Nam vương hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Các vị tướng quân đừng nghe tên khốn Lâm Bắc Phàm này nói lung tung! Hắn hoàn toàn chỉ đang gây khiêu khích, ly gián chúng ta! Bản vương vẫn luôn coi các vị như huynh đệ ruột thịt, quan tâm và yêu mến còn không kịp nữa là…”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bật cười thành tiếng: “Giang Nam vương, ai thèm tin lời này của ngươi? Ngươi nhìn bản thân ngươi trước đi, ăn đến béo núng béo nính, ăn đến phát phì, cả người mập ú, lôi ra ép dầu cũng đủ cho toàn quân nhóm lửa nấu cơm rồi đấy!”
“Ngươi lại nhìn lính của ngươi đi, các huynh đệ ruột thịt trong miệng ngươi, người nào cũng gầy như cây sậy, người nào cũng gầy đến mức da bụng dính da lưng, có người nào đối xử với huynh đệ như ngươi không?”
“Ngươi đúng là bám lên người huynh đệ mình mà hút máu của bọn họ, ăn thịt của bọn họ, lóc xương của bọn họ, còn muốn khống chế linh hồn của bọn họ, khiến bọn họ bán mạng cho ngươi… Từ trong ra ngoài đều bị ngươi lợi dụng triệt để, không hề lãng phí một chút nào cả.”
“Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngươi còn dữ hơn cả hổ!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Lời nói của Lâm Bắc Phàm rơi vào trong lỗ tai của quân Giang Nam lại đập ra một gợn sóng khổng lồ khác.
Quân tâm tiếp tục dao động, sĩ khí tiếp tục sụt giảm.
Giang Vương nam nổi đóa: “Thằng khốn Lâm Bắc Phàm nhà ngươi, câm miệng ngay cho bản vương!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Sao thế? Ngươi dám làm lại không dám cho người khác nói sao? Trước khi ngươi phản bác bản quan hãy che cái bụng như có bầu ba tháng của ngươi cho kỹ đi, như vậy nói chuyện còn đáng tin hơn đấy!”
Giang Nam vương tức không chịu được: “Thằng khốn!”
Cái miệng này quá cay độc, nhát nào cũng chí mạng, nhát nào cũng rướm máu!
Chỉ vài ba lời đã đánh bay sạch sĩ khí của quân Giang Nam!
Bây giờ hắn ta hoàn toàn không sang được bờ đối diện để băm thây Lâm Bắc Phàm ra làm nghìn mảnh!
Lâm Bắc Phàm tiếp tục lớn tiếng hô: “Các binh sĩ Giang Nam, các ngươi vì sinh mạng nên mới dốc sức phục vụ Giang Nam vương, bản quan vô cùng thấu hiểu! Nhưng bây giờ các ngươi đã không thể sống tiếp được nữa, tại sao còn muốn tiếp tục bán mạng cho hắn ta?”
“Con kiến còn sống tạm bợ được, còn các ngươi như vậy đúng là tự tìm đường chết! Nếu đã như thế, tại sao không chọn một con đường sống khác?”
Trong quân Giang Nam có người nhìn qua với vẻ ngơ ngác.
“Một con đường khác sao?”
“Chúng ta… có đường sống khác sao?”
“Đương nhiên có rồi!’
Giọng nói của Lâm Bắc Phàm trở nên ôn hòa: “Thật ra nói đến cùng các ngươi đều là con dân của Đại Võ, đều là đội quân con em của Đại Võ, chẳng qua bị người có lòng lợi dụng, đi lầm đường mà thôi!”
“Nhưng bệ hạ của chúng ta vẫn bằng lòng tiếp nhận các ngươi như cũ, Đại Võ chúng ta vẫn bằng lòng chấp nhận các ngươi!”
“Chỉ cần các ngươi buông vũ khí xuống và bơi đến bờ bên này cúi đầu nhận tội, chấp nhận sự thống trị của triều đình chúng ta! Bản quan đảm bảo các ngươi chắc chắn sẽ có một miếng cơm no bụng, nói không chừng còn có thể ăn được thịt, uống được rượu!”
“Triều đình ta đối đãi với binh lính xưa nay luôn hào phóng nhất! Mấy ngày qua các ngươi chắc hẳn cũng đã nhìn thấy, không cần bản quan phải nói nhiều nữa!”
“Hơn nữa, nếu các ngươi đều đầu hàng vậy cũng không cần đánh trận nữa!”
Chương 603 Ta muốn sống!
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói: “Mọi người đều là người Đại Võ, nào có thù qua đêm đâu? Hoàn toàn có thể bình tĩnh ôn hòa ngồi xuống, ăn miếng cơm nóng, ăn miếng thịt ngon và uống hớp rượu ngon, sau đó cùng nhau bảo vệ tổ quốc, vậy chẳng phải rất tốt hay sao?”
Quân Giang Nam bị Lâm Bắc Phàm nói cho động lòng vô cùng, theo Giang Nam vương không có đường sống, còn không bằng đi theo triều đình.
Dù sao nói đến cùng thì bọn họ cũng là lính của Đại Võ, chỉ là đi theo sai người mà thôi. Chỉ cần bọn họ cúi đầu nhận tội, lại quy thuận triều đình như xưa, luật pháp không trách tội phần chúng, triều đình nhất định sẽ tiếp nhận bọn họ.
Chí ít, cái mạng này còn có thể sống tiếp!
Đối với quân Giang Nam không còn đường để đi mà nói, có thể sống sót tốt hơn bất cứ thứ gì khác!
Giang Nam vương hoảng hốt, lớn tiếng kêu gọi: “Các vị tướng sĩ, mong mọi người hãy bình tĩnh! Đối phương hoàn toàn chỉ đang dùng lời xảo trá để mê hoặc mọi người, đổi trắng thay đen, mọi người tuyệt đối đừng mắc bẫy!”
“Cho dù mắc bẫy thì đã sao? Ở nơi này chỉ có thể đợi chết, nhưng đi đến bên đó lại có thể ăn được cơm! Ta không muốn chết, ta muốn sống!”
Một binh lính lâu năm vất trường mâu trong tay, ùm một tiếng nhảy vào dòng sông, bơi đến bờ đối diện.
Sức mạnh của tấm gương vô cùng lớn, lại có vài binh lính Giang Nam nữa ném vũ khí, nhảy xuống sông.
“Ta cũng muốn sống, ta muốn sống thì có gì sai?”
“Nói đến cùng, ta hành quân đánh trận chẳng qua là vì miếng ăn mà thôi, ai cho ta ăn no thì ta làm cho người đó!”
“Tuy ta là lính Giang Nam nhưng về mặt bản chất vẫn là người Đại Võ! Quy hàng Đại Võ cũng không mất mặt!”
“Ta đã không muốn đánh trận nữa, ta muốn đầu hàng!”
…
Dưới sự dẫn dầu của vài lính Giang Nam, lại có rất nhiều người nhảy xuống sông.
Giang Nam vương vừa sợ vừa giận, lớn tiếng hô: “Không được phép đi! Không kẻ nào được phép đi hết! Ai đi thì xử theo quân pháp! Chặn bọn chúng lại cho bản vương! Ai nhảy xuống… cứ giết cho bản vương!”
Sau một trận gió tanh mưa máu, hơn trăm lính Giang Nam đã bỏ mạng!
Bọn họ không phải chết trong tay triều đình mà là chết trong tay người của mình, khiến người nhìn thấy mà ghê sợ!
Giang Nam Vương hai tay đẫm máu, đứng bên bờ tức giận nói với một đám võ giả: “Các ngươi canh chừng đầu sông kỹ vào cho ta, không cho phép bất cứ người nào lại gần, ai tới thì giết kẻ đó!”
“Rõ, thưa vương gia!” Các võ giả đáp lời.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Giang Nam vương, không thể cứu vãn được nữa đâu!”
Màn đêm rất nhanh đã kéo tới, bên ngoài vẫn đổ mưa rả rích, quân Giang Nam vẫn tất bật nấu cháo lấp bụng.
Những binh lính khác có người trốn dưới tàng cây hoặc là tránh mưa trong lều.
Lúc này, một tiểu đội nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Một tướng lĩnh kêu: “Các ngươi đi đâu đó?”
Một binh lính lõi đời đáp lời: “Bọn ta đi ẻ!”
“Ăn nhiều cháo như vậy còn ẻ được sao?”
“Ẻ nữa là hết, ngươi có đi không?”
Tướng lĩnh kia vô cùng chán ghét: “Bỏ đi, các ngươi tự đi đi, nhưng đừng gần sông Tùng!”
“Biết rồi, ta vẫn cần cái mạng này mà!”
Bọn họ đi về hướng hoàn toàn ngược lại với sông Tùng, cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng khi không còn thấy ai nữa, bọn họ lập tức quành một vòng lớn, cuối cùng chạy tới bên bờ sông Tùng không có người giảm sát, sau đó cẩn thận bơi sang bờ bên kia.
Sông Tùng rộng hơn ba mươi trượng, cũng không tính là dài, bọn họ rất nhanh đã bơi đến bờ đối diện, sau đó chạy về phía trận doanh triều đình.
“Chúng ta là quân Giang Nam, chúng ta tới đầu hàng!”
“Bây giờ ta vừa lạnh vừa đói, cho chúng ta xin miếng cơm đi!”
“Bằng không thật sự sẽ chết đói mất!”
Chuyện này kinh động đến Lâm Bắc Phàm.
Hắn nhìn thấy một đám lính đào ngũ bơi từ bờ bên kia qua, cười bảo: “Các ngươi có thể biết sai mà sửa, mạo hiểm mất đầu mà tới được đây khiến bản quan vô cùng vui mừng! Chỗ chúng ta còn thừa ít cơm canh, các ngươi ăn tạm trước đi, ăn no rồi nói sau!”
Đám lính Giang Nam mừng húm: “Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!”
“Chẳng qua chỉ có một ít, bản quan phải nhắc nhở các ngươi! Bây giờ các ngươi vẫn là lính đầu hàng, thân phận khá nhạy cảm cho nên các ngươi phải phục tùng sự sắp xếp! Chỉ cần các ngươi nghe lời, hiểu chuyện chắc chắn sẽ không đói bụng!”
Bọn họ liên tục gật đầu: “Nghe! Chúng ta nhất định sẽ nghe lời!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng hài lòng: “Tốt lắm! Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ khôi phục binh tịch cho các ngươi, hoàn toàn có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như binh lính triều đình!”
Bọn họ liên tục dập đầu: “Cảm ơn đại nhân đã chấp thuận!”
Ngay tối hôm ấy, Lâm Bắc Phàm lại gặp được một tốp lính Giang Nam đầu hàng khác, hắn đều đối xử tử tế như thế.
Đến ngày thứ hai, quân Giang Nam đếm nhân sổ, phát hiện thiếu mất mười tám người.
Chuyện này vừa vặn bị Giang Nam vương bắt gặp, hắn ta hỏi: “Mười tám người đó đi đâu rồi? Ai là người phụ trách, đứng ra cho bản vương!”
Một tướng lĩnh trong số đó run rẩy đứng ra: “Khởi bẩm vương gia, mạt tướng chính là tướng lĩnh phụ trách đám người Trương Tam, bọn họ nói đi vệ sinh, đến bây giờ vẫn chưa về…”’
Một tướng lĩnh khác cũng sợ hãi đứng ra: “Khởi bẩm vương gia, mạt tướng là tướng lĩnh phụ trách đám người Lý Tứ! Bọn họ cũng nói ra ngoài đi vệ sinh, đến bây giờ vẫn chưa về…”
“Đi vệ sinh có thể đi lâu như vậy sao, sẽ không bỏ trốn đấy chứ?” Giang Nam vương đè nén cơn giận, nói.
“Chắc là… không có khả năng đâu?”
Đúng lúc này, một tướng lĩnh vội vàng chạy về, thì thầm vào tai Giang Nam vương.
Giang Nam vương nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn ta vội vàng lao ra khỏi lều, đi tới bên bờ sông và nhìn sang bên bờ đối diện.
Chỉ thấy có vài người mặc áo giáp Giang Nam ở bờ bên kia, đang làm một vài việc nặng như vận chuyển khí giới dưới sự giám sát của binh lính triều đình.
Mấy người này rất nhanh đã bị nhận ra.
Chương 604 Thảm cảnh
“Đây không phải là đám người Trương Tam sao? Vậy mà đã chạy đến bờ bên kia rồi!”
“Đây không phải Lý Tứ sao? Cũng chạy tới bờ bên kia luôn!”
“Bọn họ chạy sang đó từ bao giờ vậy? Chuồn nhanh vãi, cũng không thèm dẫn ta theo.”
“Rốt cuộc bọn họ đã trốn thế nào vậy?”
…
Đúng lúc này, bọn họ cũng làm xong việc, đến giờ ăn cơm trưa.
Bọn họ nhận một cái bánh bao bột mì trắng và một bát cháo nóng hổi, trong cháo còn có ít dưa muối, sau đó ăn một cách rất ngon lành, ăn đến độ phải kêu là thơm, phải thốt lên là hài lòng.
Đám quân Giang Nam nhìn chằm chằm, nước miếng nhiễu đầy ra.
“Đậu má! Làm quân đầu hàng còn có thể ngăn ngon như vậy á!”
“Cháo trắng như vậy, còn có dưa muối, chắc chắn rất ngon đây!”
“Còn có bánh bao bột mì trắng nữa, rất lâu rồi ta chưa được ăn bánh bao! Xa xỉ quá!”
“Ăn còn ngon hơn chúng ta, ta cũng rất muốn đến bên kia!”
“Ngưỡng mộ thật!”
Tâm thái của Giang Vương sụp đổ, tức run cả người: “Đám khốn nạn đó chắc chắn cố ý! Cố tình làm dao động quân tâm bên ta, quá ác độc, quân dã man!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm thân là giám quân đi ra tuần tra.
Nhìn thấy lính Giang Nam đầu hàng đang ăn bánh bao và cháo, hắn lập tức lại gần thân thiết an ủi: “Bữa sáng thế nào? Mấy cái bánh bao và cháo này có hợp khẩu vị của các ngươi không?”
Đám lính Giang Nam đầu hàng lập tức đứng dậy.
“Chào buổi sáng, đại nhân! Bánh bao và cháo này thật sự rất ngon, ta rất thích!”
“Đặc biệt là cái bánh bao bột mì trắng này, vừ to vừa đầy đặn, lại vừa mềm vừa xốp, cắn một miếng quá ư là thoải mái!”
“Còn dưa muối nữa, muối rất đúng vị, vừa mặn vừa thơm!”
“Nếu có thể được nhiều thêm một chút thì tốt!”
“Đúng vậy, nếu có thể nhiều thêm một ít thì tốt rồi, không đủ no!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cảm thán: “Bản quan vô cùng hiểu các ngươi, nhưng đại quân chúng ta vẫn phải hành quân đánh trận cho nên chỉ có thể tưu tiên cung ứng cho bọn họ trước, thiệt thòi cho các ngươi rồi!”
Lính Giang Nam đầu hàng lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nói với vẻ được thương mà sợ: “Đại nhân, chúng ta cũng không thiệt thòi tí nào cả, thật sự không thiệt tí nào hết, ngược lại còn thấy vô cùng may mắn ấy chứ!”
“Thấy may mắn?” Lâm Bắc Phàm nghi ngờ khó hiểu.
“Đúng vậy, ta thật sự cảm thấy rất may mắn, may vì đã chuồn được tới đây!”
Lính Giang Nam đầu hàng đưa mắt nhìn nhau, đều cười tươi rạng rỡ:” Bằng không, nào có bánh bao vừa thơm vừa to như vậy ăn, còn có cháo vừa ngọt vừa thơm như vậy mà uống chứ!”
“Thế này mà đã thấy may mắn rồi sao? Trước đây các ngươi sống thảm lắm sao?” Lâm Bắc Phàm càng nghi ngờ hơn.
Câu nói này dường như hỏi đúng chỗ đau của bọn họ, một tay lính lâu năm trong số đó nước mắt tung bay: “Đại nhân ơi, trước đây chúng ta thảm lắm, ngươi không biết chúng ta đã trải qua cuộc sống thế nào đâu!”
“Bản quan xin rửa tai lắng nghe!” Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm nặng nề hơn hẳn.
Hắn gọi người kê cái bàn qua, trên bàn đặt ít hạt dưa và điểm tâm, chuẩn bị nghe kỹ câu chuyện bi thảm đó của tay lính lâu năm này.
Sợ bầu không khí không đủ nên hắn lại gọi thêm một đám quần chúng hóng hớt nữa tới, bầu không khí được khuếch đại vừa đủ, chuyện xưa cũng mở màn.
“Đại nhân, trước đây chúng ta sống rất thảm!”
Tay lính lâu năm nước mắt nước mũi tèm nhèm, kêu lên ai oán: “Thật ra thảo dân cũng không muốn làm lính đâu, hơn nữa dựa theo quân luật của triều đình thì con độc đinh trong nhà cũng không cần làm lính! Nhưng Giang Nam vương mặc kệ luật pháp của triều đình, cưỡng chế bắt ép chúng ta nhập ngũ!”
“Làm lính cũng thôi đi, nhưng các tướng lĩnh của Giang Nam vương hoàn toàn không coi chúng ta là con người, không phải đánh chúng ta thì là chửi mắng, giẫm đạp lòng tự trọng của chúng ta!”
“Ngoài ra, còn thường xuyên khấu trừ quân lương của chúng ta, thậm chí còn không phát quân lương, chỉ cho chúng ta ăn no một bữa! Ngoài vậy ra cũng không còn gì nữa!”
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Lẽ nào các ngươi không phản kháng sao?”
Tay lính lâu năm vừa lau nước mắt vừa đáp: “Chúng ta nào dám phản kháng? Bọn họ còn không coi chúng ta là con người cơ mà, một khi phản kháng sẽ đánh chết luôn! Rất nhiều người đều bị bọn họ đánh chết tươi!”
“Đúng đó, bọn họ đều không phải con người, không coi chúng ta là con người!”
“Giết người như ngóe đối với bọn họ mà nói là chuyện thường như cơm bữa, binh lính không đủ thì lại bắt tới là được!”
“Một huynh đệ tốt của ta đã bị đánh chết như vậy đấy!”
Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Lẽ nào Giang Nam vương không quản sao?”
Tay lính Giang Nam lâu năm tức giận nói: “Đời nào hắn ta chịu quản? Bản thân hắn ta chính là một người tàn nhẫn bất nhân, lại tham lam thành thói! Trên làm dưới theo, người bên dưới có thể không tàn bạo, có thể không tham lam được sao?”
Lâm Bắc Phàm tức run người: “Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn! Tiện nhân không biết xấu hổ…”
Giang Nam vương ở bờ bên kia cũng tức run người: “Ngươi chỉ gà mắng chó ai đấy?”
Chương 605 Cho các ngươi một cơ hội
“Nhưng thảm nhất vẫn là sau nạn lũ lụt kìa!”
Đôi mắt đục ngầu của tay lính Giang Nam lâu năm tràn đầy vẻ bi thương: “Trước nạn lũ lụt, chúng ta vẫn có thể ăn được một bữa no, cố nhịn cũng qua đi! Nhưng sau nạn lũ lụt thật sự không phải cuộc sống của con người nữa rồi!”
“Trận hỏa hoạn ngút trời đó đã đốt sạch toàn bộ quân lương! Từ đó về sau, trên cơ bản chúng ta bữa no bữa đói, cho tới bây giờ cũng chưa được một bữa tử tế! Ngày lễ ngày tết thì đào ít cỏ với rễ cây về thêm món!”
“Thật ra, sau này để gom đủ quân lương, Giang Nam vương đã cướp lương thực của quan to, quý nhân và thương nhân, trong quân doanh chúng ta vẫn có ít lương thực nhưng đều bị người bên trên tham ô hết, rơi đến chỗ chúng ta cũng chỉ còn lại ít gạo thừa, khiến chúng ta không thể ăn no nhưng lại không chết đói được, cứ vật vờ như vậy mãi!”
Lâm Bắc Phàm lại tức giận: “Nào có lý này! Lẽ nào Giang Nam vương không quản sao?”
Tay lính Giang Nam lâu năm cũng giận dữ: “Hắn ta quản cái mẹ gì đâu! Cả ngày hắn ta ở trong vương phủ ăn cá ăn thịt, ăn đến cả người đều toàn thịt mỡ, mồ hôi chảy ra cũng là dầu, nào có nghĩ đến chúng ta!”
Lâm Bắc Phàm tức run người: “Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn! Tiện nhân không biết xấu hổ…”
Giang Nam vương ở bờ bên kia cũng tức run người: “Thằng khốn nhà ngươi lại chửi ta!”
“Vốn tưởng khởi binh đánh trận thì cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, nhưng không ngờ còn chẳng bằng trước đây!”
Tay lính Giang Nam lâu năm rưng rưng nước mắt, gương mặt đen sạm khóc đến nở hoa: “Ăn toàn là gạo cũ lâu năm có mọt, còn không thể ăn no! Sau khi mưa dầm, ngay cả gạo cũng chẳng được ăn, chỉ có thể đợi chết! Đại nhân ơi, ngươi nói cả đời chúng ta vất vả khổ sở rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì hả?”
Lâm Bắc Phàm lại nổi giận: “Đánh trận cũng không cho các ngươi ăn cơm, Giang Nam vương không quản hay sao?”
“Hắn ta quản, nhưng còn không bằng không quản!”
Tay lính Giang Nam lâu năm bất bình bảo: “Hắn ta chính là một kẻ máu lạnh và ích kỷ! Bây giờ trời mưa rồi, hành quân đánh trận bất lợi, cách tốt nhất chính là tạm thời lui binh nhưng hắn ta nhất quyết không chịu rút lui! Hắn ta muốn chúng ta chết rét hết, muốn muốn chúng ta chết đói hết, muốn kéo tất cả mọi người chết chung với hắn ta!”
Lâm Bắc Phàm tức run người: “Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn! Tiện nhân không biết xấu hổ…”
Giang Nam vương ở bờ bên kia: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đủ rồi đây!”
“Cho nên, ta đã chịu đủ lắm rồi!”
Tay lính Giang Nam lâu năm vỗ bàn đứng dậy, kêu lên: “Vừa có cơ hội, thảo dân đã không hề do dự mà bơi qua đây! Vì thảo dân hiểu sâu sắc một điều, theo Giang Nam vương tuyệt đối không có tương lai! Quá khứ không có, hiện tại không có, sau này chắc chắn cũng không có nốt! Cho nên ta phải cải tà quy chính! Ta muốn bỏ tối theo sáng! Ta muốn bỏ ác theo thiện…”
Lâm Bắc Phàm vội hô: “Đồng chí, ta hiểu nỗi khổ của ngươi! Mau ngồi xuống, đừng kích động như vậy…”
“Đại nhân, để ta nói xong đã!”
“Được, ngươi nói đi!”
“Đai nhân, ta biết trước đây ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với triều đình, bây giờ ta rất hối hận, rất phiền não! Trước đây ta không được chọn, nhưng bây giờ ta muốn làm một người tốt!”
Tay lính Giang Nam lâu năm nước mắt lưng tròng, van xin: “Đại nhân, có thể cho ta một cơ hội mới được không?”
Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động: “Có câu biết sai mà sửa mới là đáng quý nhất! Ngươi có thể nhìn nhận rõ lỗi sai của mình, cũng nghiêm túc kiểm điểm, hối cải để làm người mới, vẫn là đồng chí tốt của nhân dân chúng ta, là chiến sĩ tốt của quốc gia ta! Sau khi trận chiến kết thúc, bản quan nhất định sẽ báo lên triều đình, giúp ngươi về lại đơn vị thuận lợi! Chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu, bảo vệ quốc gia!”
Tay lính Giang Nam lâu năm mừng rỡ: “Cảm ơn đại nhân đã cho thảo dân cơ hội này!”
Những tay lính Giang Nam khác nhìn thấy đều tới tấp mở miệng.
“Đại nhân, ta cũng biết sai rồi, ta muốn trở về triều đình, dốc sức phục vụ triều đình!”
“Đại Võ có thể không có ta nhưng ta không thể không có Đại Võ!”
“Cho ta một cơ hội đi, ta muốn làm người tốt, ta muốn làm một chiến sĩ bảo vệ quốc gia!”
…
Lâm Bắc Phàm lại cảm động nữa, hắn nói với vẻ kích động: “Đồng chí tốt! Các ngươi đều là đồng chí tốt của nhân dân! Chính vì có các ngươi mà nhân dân chúng ta mới có sức mạnh, tổ quốc mới có tín ngưỡng, dân tộc mới có hy vọng!”
“Vâng!”
Mọi người ra sức gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục kích động nói: “Hãy chăm chỉ làm việc! Tuy rằng các ngươi đều là lính đầu hàng nhưng bản quan đã coi các ngươi thành đồng chí cùng chung chí hướng, coi thành chiến hữu kề vai tác chiến! Mang rượu lên đây!”
Có người mang một vò rượu ngon lên, Lâm Bắc Phàm ôm rượu ngon rót đầy cho mỗi một người lính đầu hàng.
Hắn giơ cao bát rượu, lớn tiếng nói: “Không nhiều lời vô nghĩa nữa, cạn!”
“Cạn!”
Những người lính đầu hàng đồng thanh hô.
Sau đó tất cả đều uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy khí phách căng tràn trong lồng ngực!
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Rượu này thế nào?”
“Rượu ngon! Ha ha!”
Đám quân Giang Nam ở bờ bên kia lại dao động.
Cháo trắng thơm ngon, bánh bao mềm xếp ngon miệng, còn có sự coi trọng và quan tâm của quan lớn triều đình đối với bọn họ nữa…
Không có một điểm nào là không thu hút bọn họ!