• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221 Cuộc đời tăm tối kể từ khi có Lâm Bắc Phàm

“Lâm tế tửu, ngươi đừng như vậy mà!” Châu đại nhân vội nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng phải để lại cho ta một chút chứ, nhà địa chủ cũng đâu thừa lương thực!”

“Ta cũng biết là Châu đại nhân ngươi khó xử! Thôi thì thế này đi, ta sẽ để lại cho ngươi ngần này!” Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên.

“Một vạn lượng?” Châu đại nhân thấy lòng mình được an ủi phần nào, tên này dù tham những vẫn biết giữ thể diện cho hắn ta.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Một trăm lượng!”

Châu đại nhân: “Đậu má!”

Một trăm lượng mà hắn cũng nói ra được!

Hắn đang đuổi ăn mày đấy à?

“Lâm tế tửu, ngươi để lại nhiều hơn một chút đi chứ! Ngươi xem ta còn phải nuôi cả một gia đình, một trăm lượng còn chẳng đủ dùng trong một ngày!”

“Châu đại nhân, ta đã nói rõ rồi mà!”

Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng, thì thầm: “Bệ hạ lệnh cho ta điều tra chuyện cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ, ta cũng phải tìm vài người chịu tội chứ! Không phải Châu đại nhân thì là kẻ khác! Rốt cuộc ngươi cần tiền hay cần mạng đây?”

Mặt Châu đại nhân co rúm lại.

Hay lắm, ngươi còn uy hiếp ta cơ đấy!

Đây đã là lần thứ mấy rồi!

“Vẫn là câu nói đó, nếu trước khi trời tối mà ta vẫn chưa thấy thì đừng trách bản quan không niệm tình đồng liêu giữa chúng ta!”

Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo rời đi.

Châu đại nhân nhìn đống tài sản của mình với ánh mắt đầy tiếc nuối, hắn ta tuyệt vọng nhắm mắt: “Đưa chỗ tài sản này tới Lâm phủ!”

Cứ thế, Lâm Bắc Phàm đi lục soát từng nhà một.

Nhà nào hắn cũng lấy, không cần biết có hợp pháp hay không.

Hắn chỉ để lại một trăm lượng cho bọn họ, thế là đủ lương thực mấy ngày cho bọn họ rồi.

Tra xét một vòng xong xuôi, Lâm Bắc Phàm đã thu được gần hai trăm vạn lượng từ Công bộ.

Quan lại trong Công bộ đã nghèo càng thêm nghèo, bọn họ tức giận đến ê cả răng.

Kim Loan Điện, tảo triều.

Lâm Bắc Phàm lớn giọng báo cáo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụng mệnh điều tra vụ án cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ! Qua vài ngày cố gắng, thần đã phát hiện hầu hết quan lại trong Công bộ đều trong sạch! Chỉ có Từ XX, Lý XX là có hiềm nghi lớn! Trước mắt đã nhốt họ vào nhà lao chờ thẩm vấn! Mong bệ hạ minh giám!”



Nữ đế gật đầu: “Lâm ái khanh vất vả rồi! Nếu hai người kia đã có hiềm nghi lớn vậy không cần điều tra nữa, cứ giết để cảnh cáo!”

Đối với nữ đế thì ở Công bộ làm gì có ai trong sạch!

Không phải tham quan thì là gian thần, giết ai cũng chẳng oan, giết được bao nhiêu thì cứ giết!

Nếu không phải vận mệnh quốc gia không thể tách rời Công bộ thì nàng còn muốn giết hết sạch người của Công bộ nữa kìa!

Giết sạch mới tốt!

“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ.

Nữ đế lại bảo: “Chuyện lần này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến quốc thể, đe dọa đến chính trị triều đình, tất cả quan viên của Công bộ đều có tội không thể chối bỏ! Hơn nữa đây còn là lần thứ hai nên bắt buộc phải phạt!”

“Phạt bổng lộc hai năm, trong vòng ba năm không được thăng chức!”

Quan viên Công bộ trong triều nghe mà rã rời tứ chi, sắc mặt ai cũng trắng bệch.

Tiền tài của bọn họ đã chui vào túi Lâm Bắc Phàm hết rồi!

Giờ lại bị phạt bổng lộc hai năm nữa…

Cộng thêm lần phạt trước đó thì tổng cộng là bốn năm!

Trong bốn năm không có thu nhập gì, ngươi bảo bọn ta phải sống thế nào đây?

Chỉ nghĩ thôi bọn họ đã thấy cuộc đời thật tăm tối rồi!

Còn quan viên nào thảm hơn bọn họ không?

Tuy nhiên lúc ấy, dù bọn họ có không tình nguyện cách mấy thì vẫn phải chấp nhận: “Tạ bệ hạ!”

Trông dáng vẻ đau khổ của bọn họ, suýt chút nữa thì nữ đế bật cười.

Trong lòng nàng đang rất vui!

Vui là nàng lại muốn thưởng!

“Trong chuyện lần này, Lâm ái khanh đã không ngại khổ ngại khó bắt được kẻ phản quốc, bảo vệ quốc thể, trả lại sự trong sạch cho các quan viên khác, công lao của hắn vô cùng to lớn, xứng đáng được thưởng!”

“Thưởng một vạn lượng bạc!”

“Nửa cân trà an thần!”



Lại là một màn ban thưởng hào phóng nữa.

Lâm Bắc Phàm thấy hạnh phúc nhưng cũng thật phiền muộn!

Nữ đế thiệt tình!

Làm như thể ta đang ăn bám vậy!

Mặc dù hắn cũng thích ăn lắm đấy nhưng hắn không thể ăn nhiều được, dễ bị chướng bụng lắm!

Các quan lại được phen đố kỵ đến đỏ mắt!

Trông thấy một màn này, quan viên Công bộ không thể chịu được kích thích mà thi nhau ngất xỉu!

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm phải nuốt nước mắt vào trong mà nhận thưởng từ nữ đế.

Nữ đế dặn dò: “Lâm ái khanh, do Công bộ đã làm lộ chuyện hai lần liên tiếp nên trẫm rất không yên tâm! Vì thế ngươi cũng nên để tâm trông chừng Công bộ một chút, đừng để cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ ra ngoài nữa! Hơn nữa ngươi cũng phải cố gắng chế tạo ra lượng lớn tàu đệm khí giúp gia tăng sức mạnh của nước ta, để nước ta uy chấn tứ hải!”

“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm vui vẻ lĩnh chỉ.

Vụ án lộ cách chế tạo tàu đệm khí coi như kết thúc ở đây.

Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm lại quay về với Quốc Tử Giám của hắn.
Chương 222 Có ai tranh với ngươi đâu?

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi hắn lên làm tế tửu.

Trong nửa tháng này, Lâm Bắc Phàm chủ yếu bàn giao công việc, tiếp nhận tất cả quyền lợi từ chỗ tế tửu và hoàn toàn quản lý Quốc Tử Giám.

Quá trình bàn giao công việc diễn ra vô cùng thuận lợi, không ai là không phục cả!

Trên thực tế thì cũng chẳng ai dám không phục!

Lâm Bắc Phàm là tâm phúc của nữ đế cơ mà!

Hắn đã đắc tội với hết quan văn quan võ trong triều mà vẫn sống một cách tiêu sái như vậy!

Đến Công bộ cũng bị hắn tra xét những hai lần, vơ vét đến mức một cái quần đùi cũng chẳng còn!

Một tế tửu lợi hại và xuất chúng như thế thì ai dám đắc tội?

Có điều hắn vẫn gặp phải một vài vấn đề.

Đó chính là hắn quá bận, không những phải phụ trách chuyện ở Quốc Tử Giám mà còn phải trông chừng Công bộ, thậm chí mỗi ngày còn phải tham dự tảo triều, san sẻ cùng nữ đế bệ hạ và giải quyết quốc sự, thế nên hắn bắt buộc phải tìm vài người đến làm việc cho hắn.

Buổi tối hôm ấy, Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, bê một vò rượu thơm tới phủ đệ của Diêu Chính – người đã từng làm ngôn quan.

Diêu Chính dẫn cả nhà từ già đến trẻ ra đón tiếp ngoài cổng: “Hạ quan bái kiến tế tửu đại nhân!”

Mặc dù Diêu Chính cực ghét Lâm Bắc Phàm, ghét cái điệu bộ tham quan của hắn, song nói gì thì nói, Lâm Bắc Phàm cũng là cấp trên của hắn ta, đã thế còn là tế tửu đức cao vọng trọng. Lần này hắn đích thân tới thăm hỏi, Diêu Chính bắt buộc phải đối đãi lịch sự, bằng không nếu bị truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười.

“Không cần đa lễ!” Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, bảo: “Diêu đại nhân, khó khăn lắm mới được một hôm rảnh rỗi, bản quan đã chuẩn bị chút rượu ngon canh ngọt, chúng ta cùng uống một ly, đại nhân thấy thế nào?”

“Đó là niềm vinh hạnh của ta, mời tế tửu đại nhân!” Diêu Chính nhường đường.

Hai người lại ngồi trong thư phòng giống như lần trước.

Trên bàn bày rượu thơm và các món ăn, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện.

Nói là chút rượu, chút đồ ăn nhưng trên thực tế đều rất xa xỉ.

Rượu là rượu ngon trong cung mà nữ đế ban thưởng, còn các món ăn thì do Ngự Thiện Phòng làm, đều là những thứ mà ở bên ngoài có tiền cũng không mua được.

Vừa mới mở vò rượu ra, Diêu Chính đã vội vàng uống một ly, vẻ mặt vô cùng say mê.

“Long Diên Tửu này đúng là thơm thật đấy! Lần cuối cùng lão phu uống là vào yến tiệc trong hoàng cung ba năm trước! Có điều khi ấy lão phu hãy còn là một quan nhỏ nên cũng chỉ được ban một ly! Hương vị đó lão phu vẫn còn nhớ tới tận hôm nay!”

“Ngon vậy sao?” Lâm Bắc Phàm nâng ly, uống một hơi hết sạch.

Sau đó, hắn lại uống liền hai ly nữa, đoạn bảo: “Mùi vị cũng tạm được!”

Diêu Chính đau lòng nói: “Uống như ngươi đúng là chẳng khác gì đổ đi, thật quá lãng phí! Loại rượu ngon như thế này phải chậm rãi thưởng thức! Đầu tiên phải ngửi hương thơm của rượu, mở khoang mũi ra để mùi rượu xông lên đầu!”

“Sau đó nhấp một ngụm, đừng nuốt chửng vào bụng mà phải nhấm nháp chậm rãi bên trong miệng, để các nụ nếm mở ra!”

“Cuối cùng uống từng ngụm một!”

“Như thế mới thưởng thức được mùi vị đúng chất của Long Diên Tửu!”

“Để lão phu đích thân thị phạm cho ngươi xem!”

Nói đoạn, hắn ta thị phạm cho Lâm Bắc Phàm xem thật, cuối cùng còn thốt ra một câu đầy si mê: “Thơm!”

Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Diêu đại nhân, uống như vậy ngon thật sao? Sao ta cảm thấy cứ hơi ngớ ngẩn thế nào ấy nhỉ? Ai phát minh ra cách uống này đấy, có phải là mấy kẻ nghèo hèn không có tiền uống rượu nên mới nghĩ ra cách uống kiểu “tự phê” như vậy không?”

Diêu Chính: “Khụ khụ…”

Lâm Bắc Phàm vội vàng vuốt lưng cho hắn ta: “Diêu đại nhân, ngươi uống chậm thôi, có ai tranh với ngươi đâu!”

Diêu Chính trừng Lâm Bắc Phàm một cái, nom hắn ta chẳng vui vẻ gì cả.

Lần nào nói chuyện với Lâm Bắc Phàm hắn ta cũng tức gần chết!

Cái miệng của hắn hỗn thật đấy!

Nhưng điều đáng ghét hơn là… ánh mắt của hắn còn hỗn hơn!

“Thôi, không nói mấy chuyện này nữa!”

Diêu Chính nâng ly rượu, nói với nghiêm túc: “Hạ quan xin kính Lâm đại nhân một ly! Chúc mừng đại nhân thăng quan tiến chức, trở thành tế tửu Quốc Tử Giám!”

“Đa tạ Diêu đại nhân!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nâng ly.

Hai người cụng ly rồi uống cạn!

Uống rượu xong, sắc mặt Diêu Chính hồng hào hơn một chút, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm của hắn ta cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ!

Nói thật thì hắn ta ngưỡng mộ lắm!

Chỉ trong khoảng thời gian ba năm vỏn vẹn mà Lâm Bắc Phàm đã thi đỗ trạng nguyên, còn đỗ đầu tam nguyên!

Cũng chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi mà hắn đã nhảy tận bốn cấp, trở thành tế tửu của Quốc Tử Giám hàng tòng tứ phẩm.

Một tế tửu chưa đến hai mươi tuổi, từ trước đến nay đây là người đầu tiên làm được như thế!

Nếu con đường phía trước của hắn cũng thuận lợi như thế thì trong tương lai hắn rất có khả năng sẽ ngồi lên vị trí đại thần quyền cao chức trọng!

Mà bản thân Diêu Chính làm quan cả đời người mà cũng chỉ ở mức ngôn quan hàng thất phẩm!

So với Lâm Bắc Phàm thì hắn ta vẫn còn kém xa!
Chương 223 Niềm tin vỡ nát

Rượu vào làm con người ta bạo dạn hơn, Diêu Chính bèn nói một cách thành khẩn: “Lâm đại nhân, giờ ngươi đã lên làm tế tửu, là tấm gương cho kẻ đọc sách khắp thiên hạ rồi! Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của ngươi đều có thể ảnh hưởng đến kẻ đọc sách khắp cả nước! Hiện giờ ngươi thu tay vẫn còn kịp đấy, đừng phạm sai lầm thêm nữa!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha, hắn lại rót cho mình thêm một ly rượu: “Diêu đại nhân, ngươi đang dạy ta làm quan đấy à?”

Diêu Chính lắc đầu: “Không dám nói là dạy mà ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi! Tuổi ngươi còn trẻ, rõ ràng ngươi có một tương lai xán lạn cơ mà, nếu vì những chuyện này mà lụi bại thì quả thực rất đáng tiếc!”

“Đa tạ ý tốt của Diêu đại nhân!” Lâm Bắc Phàm cụng ly với hắn ta, mỉm cười bảo: “Cơ mà hiện giờ bản quan lại muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi cho rằng bệ hạ cần một quan viên như thế nào?”

Diêu Chính đáp một cách chẳng hề do dự: “Bệ hạ cần quan tốt!”

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Như thế nào mới được gọi là quan tốt?”

Diêu Chính lại đáp ngay: “Liêm khiết công chính, biết kiềm chế, biết lo cho dân chúng, ấy mới là một vị quan tốt!”

Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: “Nhưng giờ khắp triều toàn tham quan và gian thần, ngươi nói sao đây?”

“Bệ hạ bị bọn tham quan gian thần che mắt rồi!”

Lâm Bắc Phàm hỏi lần nữa: “Nếu bệ hạ đã bị tham quan và gian thần che mắt, mà khắp triều đều là tham quan gian thần, nhưng ngươi nhìn xem triều đình ta có sụp đổ hay không? Nước ta có loạn lạc hay không?”

Diêu Chính á khẩu: “Chuyện này…”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đoạn lắc đầu: “Mặc dù trong triều toàn là tham quan nhưng triều đình vẫn được vận hành và xử lý quốc sự một cách bình thường! Mặc dù thiên hạ hỗn loạn nhưng vẫn giữ được vẻ bề ngoài yên bình đó thôi!”

“Diêu đại nhân nói xem, ở trong tình cảnh này rốt cuộc tham quan gian thần có công lớn hay là quan thanh liêm có công lớn đây?”

Mặt Diêu Chính nhễ nhại mồ hôi: “Chuyện này…”

“Ngươi không trả lời được chứ gì? Vậy để ta trả lời thay ngươi!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Cả hoàng triều này là của bệ hạ, làm gì có ai muốn quản lý tốt đất nước hơn bệ hạ, cũng chẳng có ai hy vọng đất nước tốt đẹp hơn bệ hạ!”

“Vậy nên người có thể làm việc cho bệ hạ thì đều là quan tốt! Không cần biết là quan thanh liên hay là tham quan, đối với bệ hạ mà nói cũng chẳng có khác biệt gì cả!”

“Nếu là một người vừa chính trực vừa có thể làm việc cho bệ hạ thì đương nhiên bệ hạ sẽ rất vui rồi!”

“Nếu không thể làm việc cho người thì dù có chính trực cũng chẳng có tác dụng chi cả!”

“Cũng bởi vì trong triều đình ngày nay quan thanh liêm vô dụng nên bệ hạ mới trọng dụng tham quan!”

“Không thể không trọng dụng ấy chứ!”

“Nếu không trọng dụng thì tương lai quốc gia ắt sẽ đại loạn!”

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng chất vấn: “Diêu đại nhân, ta hỏi ngươi một câu, nếu ngươi ngồi lên vị trí của bệ hạ, ở trước ranh giới giữa sống và chết thì ngươi sẽ dùng tham quan hay là quan thanh liêm đây?”

“Ta ta…” Diêu Chính lắp bắp, mồ hôi đổ đầy trên gương mặt hắn ta.

Câu nói của Lâm Bắc Phàm đã đảo ngược hoàn toàn nhân sinh quan, giá trị quan và cả tín ngưỡng đó giờ của hắn ta!

Trước nay hắn ta chưa từng nghĩ đến triều đình toàn tham quan như vậy là bởi nguyên nhân này!

Bởi vì thanh quan vô dụng nên mới không thể không trọng dụng tham quan!

Nếu như làm được việc thì sao bệ hạ lại không trọng dụng!

“Vậy nên ngươi xem, trước kia Công bộ đã hai lần làm ra chuyện bán nước mà bệ hạ cũng chỉ cắt bổng lộc của bọn họ, giết vài tên quan nhỏ để xả giận mà thôi! Điều này đối với bọn họ mà nói đâu có được tính là trừng phạt gì? Dựa theo quyền lợi chức quan của bọn họ thì làm bừa cũng giàu được, hoàn toàn chẳng cần phải trông chờ vào chút bổng lộc đó!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn nói: “Chính vì vậy chẳng ai có thể thay thế được bọn họ, nên bệ hạ mới không thể không nhịn cục tức này!”

“Nhưng làm tham quan là sai…” Giọng nói của Diêu Chính yếu đi rất nhiều.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Làm tham quan là sai thật, nhưng nếu không có năng lực thì đâu làm được tham quan! Ngươi phải biết tham ô cũng là một chuyện tốn chất xám, ngươi ta mạo hiểm cả tính mạng mà vẫn từng bước bò lên vị trí cao được, ấy chẳng phải năng lực thì là gì? Nhân tài đỉnh cao như vậy cớ gì lại không dùng?”

Diêu Chính lại được phen á khẩu.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười, nói: “Thế nên chỉ cần ngươi đem lại lợi ích cho quốc gia thì những lợi lộc mà ngươi tham ô được coi như dẹp qua một bên, rồi bệ hạ có thể sẽ nhẫn nhịn ngươi, trọng dụng ngươi! Bằng không nếu ngươi không giải quyết được chuyện gì thì dù ngươi có trong sạch, chính trực đến mấy đi chăng nữa cũng vô dụng cả thôi! Lãng phí bổng lộc của triều đình!”

Diêu Chính nhắm chặt hai mắt lại một cách tuyệt vọng.

Làm tham quan là sai thật, nhưng nếu không có năng lực thì đâu làm được tham quan!

Tham quan có thể đi đến một vị trí cao thì đều là nhân tài, tại sao không trọng dụng?

Chỉ cần ngươi đem lại lợi ích cho quốc gia thì những lợi lộc mà ngươi tham ô được coi như dẹp qua một bên, rồi bệ hạ có thể sẽ nhẫn nhịn ngươi, trọng dụng ngươi!

Bằng không nếu ngươi không giải quyết được chuyện gì thì dù ngươi có trong sạch, chính trực đến mất đi chăng nữa cũng vô dụng cả thôi.

Chỉ tổ lãng phí… bổng lộc của triều đình!

Khoảnh khắc ấy, tam quan của Diêu Chính coi như đã bị nghiền nát thành một đống bầy hầy!

Niềm tin mà hắn ta vẫn luôn giữ vững cũng vỡ tan tành!
Chương 224 Mời người

“Thế nên trở lại câu chuyện ban nãy nào!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Diêu đại nhân, ngươi nói ta đã sai, bảo ta thu tay lại, nhưng ta sai ở đâu?”

“Mặc dù ta là một tham quan nhưng ta đã từng tham một đồng một cắc nào của dân chúng chưa? Đúng vậy, đúng thật là ta tham ô rất nhiều nhưng ta toàn lấy của các quan đấy chứ! Nếu bọn họ không tham ô thì sao ta có được cơ hội này?”

“Ta có làm gì thì cũng chỉ coi như gián tiếp báo thù cho dân chúng!”

“So với những kẻ khác thì bản quan có thể nói là người tốt bụng trong triều đình, thanh liêm hơn nhiều so với bọn họ rồi!”

Lâm Bắc Phàm nhấp chén rượu, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

“Hơn nữa, ta còn giải quyết biết bao chuyện cho triều đình và bệ hạ!”

“Nếu không phải ta khuyên bệ hạ và các quan từ bỏ khoản bồi thường của nước Đa La thì chưa đầy ba năm, biên cương chắc chắn sẽ lại chiến tranh! Biết bao nhiêu chàng trai đã đổ máu nơi biên cương rồi? Biết bao nhiêu dân chúng đã phải rơi vào cảnh lí tán? Triều đình phải chịu tổn thất lớn như thế nào? Những chuyện này… ngươi có từng nghĩ đến hay chưa?”

“Là ta đã giúp triều đình tránh khỏi tình cảnh ấy!”

“Là ta đã cứu rỗi biết bao chàng trai, cứu rỗi cả bách tính, để triều đình khỏi phải chịu tổn thất!”

“Ta còn phát minh ra thần khí khí cầu lớn và tàu đệm khí! Chúng đều là những thần khí có ích cho quốc gia và dân chúng, giúp tăng cường quốc vận và nâng cao sức mạnh!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Diêu đại nhân, ta đã làm biết bao nhiêu chuyện cho triều đình và dân chúng, những cống hiến ấy không lớn bằng của đám quan thanh liêm các ngươi sao? Bản quan đã sai ở đâu vậy?”

“Những gì mà mấy quan thanh liêm các ngươi cống hiến cộng lại còn chẳng bằng một mình ta, ngươi dựa vào đâu mà dạy ta làm việc? Ngươi có tư cách gì đây?” Lâm Bắc Phàm lại lớn tiếng chất vấn.

“Ôi!” Diêu Chính thở dài một hơi, hắn ta buồn bực nhấp một ngụm rượu, cả người trông như già đi mấy tuổi!

Đúng là hắn ta chẳng có tư cách gì!

Tất cả quan thanh liêm trong triều cũng chẳng có tư cách!

Mặc dù chuyện Lâm Bắc Phàm tham ô là thật, song hắn cũng đã làm rất nhiều chuyện thiết thực cho triều đình và dân chúng!

Mà những quan thanh liêm như bọn họ lại chẳng có cơ hội mà cống hiến cho triều đình và cho dân chúng!

Không có cống hiến thì lấy đâu ra tư cách chỉ trích người ta?

Chẳng lẽ dựa vào danh dự và khí tiết của mình à?

Mấy thứ này có lúc rất hữu dụng nhưng có lúc lại cực kỳ vô dụng!

Giống như lúc này vậy, khi đứng giữa sự tồn vong của đất nước, đứng trước vấn đề có giữ vững được quốc gia hay không thì danh dự và khí tiết liệu có tác dụng gì?

Cần quan thanh liêm có ích gì?

Bằng không sao bệ hạ lại đi trọng dụng tham quan chứ?

“Không đúng, quan thanh liêm vẫn hữu dụng đấy!”

“Chỉ cần bồi dưỡng ra được một quan thanh liêm có năng lực thì chắc chắn bệ hạ và triều đình sẽ trọng dụng người đó!”

“Thế nên lão phu nhất định phải bồi dưỡng ra được quan thanh liêm!”

“Không những thanh liêm mà còn phải biết làm việc cho dân chúng, biết giải quyết vấn đề giúp triều đình!”

“Tới khi ấy, cả triều ta sẽ toàn quan thanh liêm, bộ mặt triều đình chắc chắn sẽ thay đổi, cuộc sống của dân chúng nhất định sẽ được cải thiện, Đại Võ hoàng triều của chúng ta được cứu rồi!”

Diêu Chính phấn khởi, hắn ta đã tìm được tín ngưỡng mới của mình, trông bừng bừng sức sống mới hơn!

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chúc mừng Diêu đại nhân đã tỉnh ngộ! Giống như ngươi nói, phải bồi dưỡng ra quan thanh liên có năng lực thì mới có tác dụng! Khi khắp triều đều là quan thanh liêm có năng lực thì Đại Võ ắt sẽ được cứu!”

“Thế nhưng bồi dưỡng ra một quan thanh liêm có năng lực là chuyện vô cùng khó khăn!”

Lâm Bắc Phàm thổn thức: “Phải biết rằng sở dĩ quan thanh liêm không đấu lại được tham quan là bởi quan thanh liêm chính trực, biết lễ nghĩa còn tham quan thì không! Quan thanh liêm biết kiềm chế, biết phụng sự còn tham quan thì không! Quan thanh liêm có tấm lòng cao cả còn tham quan lại nhỏ nhen chỉ biết bảo vệ lợi ích của mình!”

“Với điều kiện hạn chế như thế, muốn bồi dưỡng một quan thanh liêm có năng lực là vô cùng khó!”

“Có khó thế nào đi chăng nữa thì lão phu cũng bằng lòng thử!” Trên mặt Diêu Chính ngập tràn vẻ kiên định.

“Được! Bản quan cho ngươi một cơ hội!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Hiện giờ ở Quốc Tử Giám ta còn trống hai vị trí ti nghiệp, thế nên bản quan định đề bạt cho ngươi lên làm chức vụ ấy, phụ trách việc học hành, giáo dục đạo đức, tu dưỡng cho các học trò, không biết Diêu đại nhân có hứng thú hay không?”

Cả người Diêu Chính chấn động, hắn ta kinh ngạc: “Lâm tế tửu, ngươi…”

Trước kia hắn ta vẫn luôn đối phó Lâm Bắc Phàm, ai ngờ Lâm Bắc Phàm lại không tính toán chuyện cũ còn định đề bạt hắn ta lên làm ti nghiệp, để hắn ta được bước vào con đường làm quan một lần nữa, thực hiện hoài bão cả đời này!

Diêu Chính lắp bắp: “Tế tửu đại nhân, tại sao lại như vậy?”

Lâm Bắc Phàm cười híp cả mắt: “Từ khi lên làm tế tửu, công vụ của ta rất nhiều nên ta muốn tìm ai đó san sẻ với mình! Diêu đại nhân làm quan đã nhiều năm có kinh nghiệm phong phú, đã thế còn ở Quốc Tử Giám một thời gian dài, quen thuộc với công việc tại nơi đây, mà ngươi làm việc cũng rất xuất sắc nên ta mới muốn đề bạt ngươi lên làm ti nghiệp, giúp đỡ công việc cho ta!”
Chương 225 Chờ tin tốt của ta đi

Lâm Bắc Phàm nói rất khéo, song với một người đã làm quan cả đời như Diêu Chính mà nói thì câu nói này của hắn chẳng khác gì đã nhóm cho sinh mệnh thứ hai của hắn ta cháy rực!

Trong lòng Diêu Chính cảm động vô cùng, hàng ngàn hàng vạn lời nói chực trào ra nơi đầu trái tim hắn ta, song hắn ta lại chẳng biết nói gì!

Hắn ta chỉ đành chắp tay, giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Đạ tạ… tế tửu đại nhân!”

“Không cần khách khí, ta nên cảm ơn ngươi mới đúng! Cơ mà ta làm chuyện tốt cũng phải có điều kiện!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ngươi xem, ta đã cho ngươi thăng quan phát tài, ngươi có nên… ấy ấy?”

Diêu Chính sững người!

Cái tên này!

Ấy ấy?

Ý là định ăn chặn hắn ta nữa hả?

Tế tửu đại nhân lại ăn chặn một kẻ đã từng làm ngôn quan như hắn ta!

“Tế tửu đại nhân, ngươi không thể tham lam như vậy, nhà lão phu đã chẳng còn một cắc lẻ nào nữa rồi!”

“Ai bảo ta tham lam? Ta đã lục soát nhà ngươi một lượt rồi, nhà ngươi có bao nhiêu tiền chẳng lẽ ta lại không biết chắc? Ý ta là ngươi cứ đút lót cho ta đi đã rồi ta sẽ từ chối!” Lâm Bắc Phàm nói.

Diêu Chính: “Đậu má!”

Hắn ta đút lót rồi Lâm Bắc Phàm từ chối?

Ta thì sai lè lè, còn ngươi vẫn trong sạch chứ gì?

Ngươi cố tình trêu ngươi ta đấy hả?

“Ngươi xem, ta giúp ngươi một chuyện lớn thế kia mà ngươi cũng không cho ta sảng khoái được sao?” Lâm Bắc Phàm bất mãn nói.

Diêu Chính: “Đậu má!”

Sảng khoái cái con khỉ!

Rõ ràng là ngươi muốn tìm kiếm niềm vui trên nỗi đau khổ của ta thì có!

Phải biết rằng cả đời làm quan này của hắn ta luôn chính trực!

Đừng nói đến việc đút lót kẻ khác, ngay đến cả việc có chấp nhận đút lót hay không hắn ta cũng chưa từng làm!

Hắn ta vẫn luôn lấy đó làm niềm tự hào!

Vậy mà hiện giờ Lâm Bắc Phàm lại bảo hắn ta đi đút lót, còn hắn thì từ chối…

Thế chẳng phải là giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn ta ư?

Tên này không còn là người nữa rồi!

Sao hắn có thể nghĩ ra một chiêu ác độc như vậy được?

“Diêu đại nhân, có được hay không? Được hay không ngươi cũng nói một câu cho ta biết, nếu không được thì ta đi đổi người khác! Nói gì thì nói, ti nghiệp Quốc Tử Giám cũng là một chức quan chính lục phẩm, nhiều người tranh giành lắm đấy nhé!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Khoan đã, cho lão phu chút thời gian suy nghĩ! Một chút thôi là được…”

Trong lòng Diêu Chính đang vô cùng xoắn xuýt, vẻ mặt nặng nề u ám hẳn đi.

Rốt cuộc có nên làm hay không đây?

Nếu không làm thì chỉ có thể nói tạm biệt với chức ti nghiệp!

Về sau hắn ta sẽ chẳng còn cơ hội bước chân lên con đường làm quan nữa, không thể thực hiện hoài bảo cả đời này của mình!

Nếu như làm, hắn ta sẽ vi phạm nguyên tắc và tín ngưỡng cả đời này của mình mất!

Như thế thì liệu hắn ta có còn là hắn ta nữa hay không?

Sự lựa chọn này quả thực làm khó hắn ta vô cùng!

Lâm Bắc Phàm vẫn uống rượu một cách vui vẻ, hắn đang thưởng thức những sự thay đổi trên gương mặt của Diêu Chính.

Cuối cùng, Diêu Chính hạ quyết tâm.

Hắn ta bước tới bên cạnh tủ sách, dáng đi có hơi nghiêng ngả, đoạn lấy ra một cái hộp khá dài và tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ đau khổ tột cùng: “Tế tửu đại nhân, đây là tranh chữ của một đại sư mà lão phu cất giữ như bảo bối, hiện giờ lão phu tặng cho ngươi! Chức ti nghiệp Quốc Tử Giám… lão phu xin nhờ ngươi vậy!”

Nói xong câu ấy, cả người Diêu Chính như thể mất đi hết sức lực!

Cuối cùng hắn ta vẫn trở thành… người mà bản thân ghét nhất!

Ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với ta như vậy?

Cả người trước mắt này nữa, ngươi đúng là một tên ác ma!

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đầy đắc ý, hắn nói: “Diêu đại nhân, ngươi xem, hiện giờ ngươi rất biết “co giãn” rồi đấy. Chỉ cần nắm được chức quan, chỉ cần vẫn thực hiện được hoài bãi, lý tưởng của mình thì chút hy sinh nho nhỏ này có là gì? Nếu rơi vào tay của tham quan thì ngươi có hối hận thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng!”

“Ngươi hãy nhớ…” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ý vị sâu xa: “Đừng nhường thứ mà mình yêu thích nhất cho người mà mình ghét nhất! Bởi lẽ người ta sẽ chà đạp và không trân trọng nó!”

Nghe vậy, Diêu Chính lập tức bừng tỉnh, khôi phục lai phần lớn sức sống.

Mẹ nó câu nói này có lý quá đi mất!

Đừng nhường thứ mà mình yêu thích nhất cho người mà mình ghét nhất!

Bởi lẽ người ta sẽ chà đạp và không trân trọng nó!

Vậy nên dẫu có làm chút chuyện trái với lương tâm, dẫu phải hy sinh một chút thì cũng hoàn toàn xứng đáng!

“Đa tạ đại nhân chỉ bảo, hạ quan đã biết!” Diêu Chính chắp tay.

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn tranh chữ, đoạn bảo: “Thứ này chẳng đáng bao nhiêu tiền, ngươi cầm về đi, đợi tin tốt từ ta!”

“Đa tạ tế tửu đại nhân!” Diêu Chính cảm ơn một cách thành khẩn.

Uống rượu xong, Lâm Bắc Phàm bèn trở về.

Buổi tảo triều ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm bẩm báo.

“Khởi bẩm bệ hạ, từ khi vi thần đảm nhận chức vụ tế tửu đến nay vẫn luôn siêng năng cần mẫn, nhẫn nhục chịu khó, không dám lơ là dù chỉ một chút nào! Tuy nhiên công việc của vi thần quá nhiều, không những phải quản lí Quốc Tử Giám mà còn phải giám sát Công bộ! Hơn nữa hai vị trí ti nghiệp ở Quốc Tử Giám vẫn còn trống, ảnh hưởng đến quy trình vận hành bình thường của nơi đây!”

“Chỉ sợ cô phụ hoàng ân nên thần đề nghị bổ sung một quan viên lên đảm nhiệm chức ti nghiệp Quốc Tử Giám!”

“Mong bệ hạ ân chuẩn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK