• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476 Nếu không đồng ý thì đừng trách bản quan vô tình

Dạ Lai Hương thấy vậy bèn uy hiếp: “Nói không chừng sư phụ đã biết ta bị nhốt ở kinh thành Đại Võ và đang khởi hành đến đây để cứu ta! Còn có cả các sư huynh đệ của ta, bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu! Ha ha!”

Lâm Bắc Phàm bật cười: “Ngươi nói như kiểu ta sợ lắm ấy, Tông Sư thì ai mà chẳng có?”

“Lâm Bắc Phàm, trước khi ra tay với ngươi ta đã từng điều tra ngươi, biết ngươi có một lão hòa thượng Tông Sư đang ở trong phủ của ngươi! Ngoài ra ngươi còn có hai người bạn là Tông Sư, họ là kiếm tiên và đao thánh!”

“Cơ mà vị lão hòa thượng là Tông Sư của ngươi kia mới lên cảnh giới Tông Sư chưa được bao lâu, sao có thể là đối thủ của sư phụ ta được? Còn hai người bạn kia thì giờ không biết đã chạy đi chỗ nào rồi, nước xa đâu cứu được lửa gần!”

Dạ Lai Hương mỉm cười đầy lạnh lùng: “Thế nên ta chắc chắn sẽ bắt ngươi phải trả một cái giá thật đắt!”

“Trước khi ta phải trả giá thì ta phải khiến ngươi trả giá cái đã!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Dạ Lai Hương công tử, ngươi nói xem nếu người khác biết được tình cảnh này của ngươi thì sẽ như thế nào?”

Dạ Lai Hương bỗng có một dự cảm chẳng lành: “Ngươi muốn làm gì?”

Lâm Bắc Phàm bật cười, đoạn bảo: “Ta định mở thiên lao miễn phí cho mọi người cùng tới thăm, xem đạo soái lừng danh thiên hạ Dạ Lai Hương công tử đây trông như thế nào, có cuộc sống ngục tù ra sao!”

“Nếu như trả tiền còn có cơ hội múc dạ hương cho Dạ Lai Hương công tử thưởng thức, như kiểu cho khỉ ăn ấy! Mua một tặng một, mua hai tặng ba, mua càng nhiều tặng càng nhiều!”

Lâm Bắc Phàm càng nói càng thấy hưng phấn: “Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy! Ta tin tới khi ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia, nhất là những kẻ có thù với công tử đây, thể nào họ cũng sẽ tích cực hưởng ứng! Mọi người không những được chơi vui vẻ mà còn giúp triều đình ta thu lợi, đúng là đẹp cả đôi đường mà!”

Dạ Lai Hương tức đến mức cả người run rẩy: “Lòng dạ ngươi thật thâm hiểm!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay, cười nói: “Cảm ơn đã khen! Ngoài ra ta còn định viết sách lưu truyền, viết lại cảnh ngộ của ngươi thành một cuốn tiểu thuyết rồi truyền bá cho khắp thiên hạ, để mọi người có cơ hội được biết đến ngươi, đây cũng coi như là một kiểu tiếng xấu để đời nhỉ! Không cần biết sau này ngươi có ra ngoài được hay không, có cơ hội trở thành Tông Sư hay không thì tiếng xấu này sẽ theo ngươi cả đời, ha ha!”

Dạ Lai Hương tức đến phát điên: “Ngươi không phải là người! Ngươi chẳng là cái thá gì hết! Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy? Ngươi có còn nhân tính hay không? Ngươi có còn đạo đức hay không?”

Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: “Đến tham quan ta cũng làm rồi, ngươi thấy ta còn cần mấy thứ này sao? Chỉ cần ta không có đạo đức thì ngươi không bắt thóp được ta đâu!”

Dạ Lai Hương: “Đậu má!”

“Hơn nữa ngươi tưởng ta không đối phó được sư phụ của ngươi à?”

Lâm Bắc Phàm cười: “Sư phụ của ngươi có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một Tông Sư mà thôi! Phải biết rằng trên Tông Sư còn có Đại Tông Sư! Cho ngươi xem một thứ!”

Lâm Bắc Phàm lôi một thanh đao nhỏ ra rồi ném cho Dạ Lai Hương.

Dạ Lai Hương chạm vào thanh đao nhỏ, hắn ta sững sờ, kinh ngạc không thôi.

Bởi lẽ từ thanh đao nhỏ quá đỗi bình thường này hắn ta có thể cảm nhận được một luồng chân ý võ đạo cực lớn.

Chỉ Tông Sư mới có được luồng chân ý võ đạo như vậy, hắn ta đã từng thấy nó qua sư phụ mấy lần rồi.

Thế nhưng chân ý võ đạo trên thanh đao nhỏ này còn mạnh hơn nhiều lần so với của sư phụ, nó có thể chém giết tất cả.

Hơn nữa coi bộ chân ý võ đạo này mới được tích tụ từ tối hôm qua.

Đúng lúc ấy, chân ý võ đạo trên thanh đao nhỏ bỗng chuyển động.

“Uỳnh.”

Thanh đao nổ tung, bức tường sắt bên cạnh cũng xuất hiện một cái hố.

Dạ Lai Hương kinh hãi, giọng nói hắn ta run rẩy: “Đây là chân ý võ đạo của Đại Tông Sư…”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Coi như ngươi còn có mắt nhìn! Ngươi có Tông Sư, chúng ta có Đại Tông Sư! Sự khác nhau giữa Đại Tông Sư và Tông Sư còn lớn hơn nhiều so với sự khác nhau giữa Tông Sư và Tiên Thiên! Sư phụ ngươi không tới còn may, tới rồi chắc chắn sẽ toi đời!”

Dạ Lai Hương cảm giác cả người lạnh toát.

“Dù không tới cũng không sao!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Hiện giờ ta đã biết thân phận và địa chỉ của sư phụ ngươi, còn biết cả tình hình của sư huynh đệ của ngươi! Để diệt cỏ tận gốc phòng ngừa hậu họa, vị Đại Tông Sư này của chúng ta không ngại phải đi một chuyến đâu!

Dạ Lai Hương gào lên: “Sao các ngươi lại ác độc như vậy, sư phụ và sư huynh đệ của ta vô tội!”

“Bọn họ vô tội, thế chúng ta không vô tội à?”

Lâm Bắc Phàm nói: “Phải biết rằng ban đầu chúng ta không hề đắc tội ngươi, là ngươi tự tìm đến cửa đòi trộm bảo vật minh châu bảy màu của nước ta! Một tai họa đều từ ngươi mà ta! Để diệt cỏ tận gốc, chúng ta không thể không làm như vậy! Là một người trong giang hồ, ngươi phải hiểu điều đó mới đúng!”

Vẻ kiêu ngạo của Dạ Lai Hương hoàn toàn bị đánh bại, cả người hắn ta nghiêng ngả chỉ chực ngã, giọng nói cũng trở nên yếu ớt.

Hắn ta cầu xin: “Ta sai thật rồi, là ta đã liên lụy bọn họ! Cầu xin các ngươi, muốn ta làm gì thì các ngươi mới bỏ qua cho bọn họ?”

“Vậy thì phải xem ngươi thế nào rồi!”

Lâm Bắc Phàm bật cười: “Nếu ngươi cúi đầu nhận tội, gia nhập Đức Thiên Phủ của ta, làm việc cho triều đình thì sau này chúng ta chính là người một nhà! Giữa người nhà với nhau thì làm gì có chuyện chém giết, ngươi nói coi có đúng không? Nếu không đồng ý thì đừng trách bản quan vô tình nhé!”
Chương 477 Bàn điều kiện

Gương mặt Dạ Lai Hương lộ vẻ do dự, song cuối cùng hắn ta vẫn thở dài một hơi đầy bất lực: “Được, ta gia nhập Đức Thiên Phủ!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chúc mừng ngươi đã có một sự lựa chọn sáng suốt!”

Hắn lấy một tờ giấy bán thân ra rồi bảo đối phương kí tên, lăn dấu vân tay.

Trên thực tế, với những cao thủ như hắn mà nói thì tờ giấy bán thân này chẳng có tác dụng gì, song nó lại có tác dụng ràng buộc nhất định.

Nếu sau này đối phương có phản bội thì xét về mặt đạo đức, bản thân hắn sẽ chiếm thế thượng phong hơn, có quyền ra tay với đối phương.

Dạ Lai Hương ký tên và lăn tay xong, hắn ta nói: “Hiện giờ có thể thả ta ra ngoài rồi chứ!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn thu lại giấy bán thân rồi bảo: “Ngươi cứ đợi cái đã! Ta phải bẩm báo chuyện này với bệ hạ, được bệ hạ đồng ý thì mới thả ngươi ra ngoài được! Cơ mà chắc là không có vấn đề gì đâu!”

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm bẩm báo lại chuyện này cho nữ đế, nữ đế vui vô cùng.

“Ái khanh, ngươi xử lý chuyện này rất được, tránh được một chuyện khó khăn rồi lại còn thu được một nhân tài! Có điều Dạ Lai Hương kiêu ngạo không chịu khuất phục, ngươi phải canh chừng hắn ta, đừng để hắn ta làm loạn!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Bệ hạ yên tâm, có thần đây thì hắn ta không dám làm loạn đâu!”

Sau khi được nữ đế đồng ý, Lâm Bắc Phàm bèn thả đạo soái Dạ Lai Hương ra.

Việc đầu tiên Dạ Lai Hương làm sau khi ra khỏi thiên lao là…

“Con mẹ nó! Cuối cùng cũng không còn phải ở trong thiên lao hôi thối nữa rồi! Lập tức chuẩn bị nước sạch cho ta, cả xà bông, hương liệu các thứ nữa, bản công tử phải tắm rửa cho hết xui xẻo!”

Lâm Bắc Phàm phất tay ra hiệu cho hạ quan: “Còn không đi mau đi?”

“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”

Nước sạch, xà bông hương liệu được chuẩn bị xong, Dạ Lai Hương lập tức nhốt mình trong phòng.

Đạo soái Dạ Lai Hương được Đức Thiên Phủ thu nhận, tin tức này nhanh chóng được lan truyền đi khắp thành.

“Triều đình đã thu phục được đạo soái Dạ Lai Hương rồi ư?”

“Tin tức này là thật hay giả thế? Sao Dạ Lai Hương lại bị triều đình thu phục?”

“Giả thế nào được? Cậu lớn của ta là tay sai trong đó, phụ trách giám sát thiên lao, là hắn truyền chuyện này ra ngoài đó!”

“Nghe đâu phủ doãn đại nhân đích thân xuất mã, sau một loạt thủ đoạn mới thu phục được Dạ Lai Hương!”

“Một người kiêu ngạo không chịu khuất phục như Dạ Lai Hương mà cũng bị thu phục, phủ doãn đại nhân tài giỏi thật đấy!”

“Đúng là tài giỏi thật, giỏi hơn cả ông trời rồi!”

Ai cũng phải kinh ngạc trước chuyện này!

Thế nhưng không cần biết mọi người có tin hay không thì chuyện này cũng đã trở thành sự thật, chỉ có thể nói một câu rằng phủ doãn đại nhân quá đỉnh!

Tại Đức Thiên Phủ, Lâm Bắc Phàm đang làm việc.

Một quan sai có tướng mạo bình thường bước vào, chắp tay cung kính nói: “Khởi bẩm phủ doãn đại nhân, đạo soái Dạ Lai Hương đã thu dọn xong, sắp sửa tới bái kiến đại nhân ạ!”

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, hắn chẳng biết phải nói gì: “Dạ Lai Hương, ngươi tính chơi đùa đến khi nào hả, bỏ cái lớp ngụy trang của ngươi đi!”

Tên quan sai kia chấn kinh, hắn ta buột miệng: “Sao ngươi biết được?”

Lâm Bắc Phàm cười khẩy một tiếng: “Dù ngươi có ngụy trang giống đến mấy thì mỗi người cũng sẽ có thần thái riêng, đó là thứ độc nhất vô nhị! Ngươi có thể mô phỏng rất giống, song hoàn toàn không thể giống một trăm phần trăm được!”

Thực ra hắn nhận biết được là nhờ tinh thần lực.

Tinh thần lực của mỗi người là khác nhau, tinh thần lực khác nhau sẽ có từ trường khác nhau, nó độc nhất vô nhị như dấu vân tay vậy. Hắn đã học được Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, là người hiểu biết về phương diện tinh thần lực nên liếc mắt cái là có thể nhận ra ngay.

Quan sai kia bèn tháo bỏ lớp ngụy trang, quả nhiên hắn ta chính là đạo soái Dạ Lai Hương.

Lúc này, hắn ta lại mặc bạch y, cả người chỉnh tề từ đầu đến chân, không vương bụi trần.

Trên tay hắn ta là một cây quạt gấp, trông vô cùng phong độ, anh tuấn phi phàm. Không thể không nói, tướng mạo của hắn ta thực không tồi.

“Lợi hại! Khắp thiên hạ người có thể liếc mắt một cái là nhận ra ta trừ sư phụ ta ra thì cũng chỉ có ngươi! Bái phục!”

Dạ Lai Hương chắp tay.

“Đây cũng không phải chuyện gì khó!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Ngoài việc có thể nhận biết trên phương diện tinh thần ra thì còn có thể thông qua mùi hương trên người ngươi nữa! Trên người ngươi có mùi hôi, cách mười dặm cũng ngửi thấy nữa là!”

Sắc mặt Dạ Lai Hương lập tức sầm xuống, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, bực bội nói: “Đừng có nhắc đến chuyện đó nữa được không? Ngươi mà còn nhắc đến nữa là ta trở mặt đó!”

Lâm Bắc Phàm xua tay cười: “Được rồi, ta không nhắc nữa! Nói thế nào thì ngươi cũng là người của ta, ngươi mất mặt thì ta cũng mất mặt theo thôi!”

“Hừ! Ngươi biết vậy là tốt!”

Sắc mặt Dạ Lai Hương lại khôi phục vẻ ban đầu, hắn ta kéo ghế rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, vừa phe phẩy quạt vừa híp mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: “Mặc dù bản công tử đã gia nhập Đức Thiên Phủ, làm việc cho triều đình các ngươi, song dù sao thì bản công tử đây cũng là một con người có mặt mũi nên chúng ta phải có một vài điều khoản với nhau! Bằng không ta sẽ nghe tai này lọt tai kia, làm việc không tích cực, hậu quả thì các ngươi tự gánh!”

“Ngươi nói đi xem nào!”

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn rất bình tĩnh.
Chương 478 Cho ngươi một thứ đồ

“Thứ nhất!”

Dạ Lai Hương giơ một ngón tay lên: “Mặc dù bản công tử đã gia nhập Đức Thiên Phủ nhưng đừng có chuyện gì cũng tìm đến ta! Mấy chuyện lặt vặt thì các ngươi tự đi mà xử lý! Bản công tử chỉ phụ trách đại sự hoặc những chuyện khó khăn thôi!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Yêu cầu này hợp lý! Phải biết tận dụng, nếu để một đại đạo vang danh thiên hạ như ngươi đi làm mấy chuyện nhỏ nhặt thì ta cũng thấy lãng phí!”

“Ngươi biết là tốt!”

“Thứ hai!”

Dạ Lai Hương giơ hai ngón tay lên, nói: “Mặc dù ta đã gia nhập triều đình Đại Võ nhưng đừng ai hòng ra lệnh cho ta! Dẫu có là đương kim hoàng đế cũng đừng hòng!”

“Không ai ra lệnh cho ngươi, chẳng lẽ lại phụng bồi ngươi như quan lớn hả?”

Lâm Bắc Phàm bật cười.

“Trừ ngươi ra!”

Dạ Lai Hương nói: “Bản công tử đã chết đi sống lại trong tay ngươi hai lần, mặc dù sử dụng thủ đoạn đặc biệt nhưng đó cũng coi như là một loại bản lĩnh, những người khác bản công tử không phục, bản công tử chỉ phục ngươi thôi, người khác tới cũng vô dụng!”

Lâm Bắc Phàm lại gật đầu: “Được, điều kiện này ta đồng ý!”

“Thứ ba! Không được hạn chế tự do của ta!”

Dạ Lai Hương phe phẩy quạt, đoạn lắc đầu nói: “Bản công tử là tuýp người như gió, sống phóng khoáng tự do! Thế nên ngày thường nếu không có chuyện gì thì đừng quan tâm đến ta, bớt thêm phiền cho ta!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Được!”

“Thứ tư, không được thiếu những đãi ngộ và quyền lợi đáng có!”

Dạ Lai Hương kiêu ngạo nói: “Mặc dù bản công tử không vừa mắt thứ gì nhưng các ngươi bắt buộc phải có thành ý, đây cũng là cách tôn trọng ta cũng như công nhận năng lực của ta!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đây là điều nên làm!”

“Không ngờ ngươi lại dễ nói chuyện như vậy, ta không còn vấn đề gì nữa!”

Dạ Lai Hương mỉm cười.

“Ngươi hết rồi thì đến lượt ta!”

Lâm Bắc Phàm cũng cười: “Nếu ngươi đã muốn đưa ra điều khoản thì ta cũng phải đưa ra!”

“Ngươi nói đi xem nào, bản công tử nghe đây!”

Dạ Lai Hương thong thả ngả người xuống.

“Thứ nhất, không được phép ăn trộm nữa!”

Dạ Lai Hương bật dậy: “Bản công tử là đạo soái Dạ Lai Hương lừng danh thiên hạ đấy, ta lập nghiệp bằng nghề trộm, ngươi bảo ta không đi ăn trộm nữa thì khác gì đòi giết ta? Xin thứ lỗi ta không làm được!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói: “Ý của ta là không được ăn trộm ở trong Đại Võ! Còn những nơi khác thì bản quan không quản được, cũng không quan tâm!”

“Vậy còn được!”

Dạ Lai Hương lại ngồi trở lại.

“Thứ hai, không được ta cho phép, ngươi không được đi trêu đùa người khác!”

“Dựa vào đâu chứ?”

Dạ Lai Hương không phục: “Dịch dung ngụy trang là niềm vui thích của ta, ngươi còn muốn quản cả cái này à?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Cái thuật dịch dung này của ngươi khủng khiếp quá, người trong thiên hạ chẳng được mấy người có thể nhận ra! Nếu ngươi ngụy trang thành quan viên triều đình, thậm chí là bệ hạ thì sẽ dẫn đến hậu quả khó có thể tưởng tượng đấy! Thế nên ta bắt buộc phải hạn chế cái thuật dịch dung này của ngươi! Ít nhất thì không được dịch dung trong khu vực quản lí của ta!”

“Được rồi được rồi, ngươi nói thế nào thì cứ thế ấy vậy!”

Dạ Lai Hương thấy mệt tim.

“Thứ ba, tuân thủ kỷ cương pháp luật cho ta!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Giờ ngươi đã là người của triều đình, đại diện cho mặt mũi triều đình nên không được làm mấy chuyện phạm pháp, biến triều đình thành trò cười!”

“Được được được, tất cả đều theo ý ngươi!”

Dạ Lai Hương gật đầu lia lịa. Trong lòng hắn ta thầm cười, dù ta có làm thì ngươi làm gì được ta? Ngươi có thể nhìn chằm chằm ta mãi chắc?

Thế nên với hắn ta mà nói thì những điều kiện này chẳng có sức trói buộc nào hết.

Lâm Bắc Phàm nhìn ra tâm tư của hắn ta, hắn bèn cười: “Đồng ý nhanh thế, đây đâu phải phong cách của ngươi, ngươi lại đang ấp ủ cái gì đó rồi đúng không?”

“Đâu có! Chắc chắn không! Dạ Lai Hương ta chắc chắn không phải kẻ nói lời không giữ lấy lời!”

Sắc mặt hắn ta nghiêm túc vô cùng.

“Cho ngươi một thứ đồ!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi rút một thanh đao nhỏ ra. Thanh đao nhỏ này rất thần kì, lúc đặt trên bàn nó chỉ về phía Dạ Lai Hương như một cái la bàn.

Dạ Lai Hương bị mũi đao chỉ thẳng vào, hắn ta cảm giác được hơi thở trí mạng, bèn kinh ngạc nói: “Cái thứ gì đây?”

“Chỉ là một thanh đao bình thường mà thôi, có điều nó đã được vị Đại Tông Sư kia thêm chân ý võ đạo vào!”

Lâm Bắc Phàm giải thích tường tận: “Thanh đao nhỏ trước kia ngươi chạm vào đã được vị Đại Tông Sư ấy để lại ấn ký tinh thần nên nó và thanh đao này sẽ thu hút lẫn nhau! Vậy nên hiện giờ ngươi không thể ẩn mình được nữa! Không cần biết ngươi trốn đến đâu, rồi ngươi sẽ bị thanh đao này tìm được và nó sẽ cho ngươi một cú trí mạng!”

Lâm Bắc Phàm cười tươi rói: “Uy lực của thanh đao này tương đương với một chưởng của Đại Tông Sư! Trừ khi ngươi có năng lực có thể đối kháng với Đại Tông Sư ra, bằng không ngươi chỉ có thể toi mạng thôi!”

Dạ Lai Hương toát mồ hôi: “Trên đời này lại có một thứ như vậy cơ à?”

Thanh đao này đúng là khắc tinh của hắn ta!

Bất kể chạy bao xa, ngụy trang tốt cỡ nào, thực lực mạnh đến đâu cũng vô dụng!

Trừ phi hắn ta sở hữu thực lực có thể sánh ngang với Đại Tông Sư như Lâm Bắc Phàm nói thì mới có thể thoát khỏi sự truy sát của thanh đao này!

Thế nhưng muốn có thực lực như vậy thì ít nhất phải luyện đến Tông Sư! Luyện đến Tông Sư thì biết phải đợi đến ngày tháng năm nào?

Đừng thấy hiện giờ hắn ta đang là Tiên Thiên Tứ phẩm, cách Tông Sư chỉ còn một bước, song một bước này chẳng khác gì rãnh trời, đâu có bước qua một cách dễ dàng cho được!

Nếu dễ thật thì hiện giờ đã đầy Tông Sư rồi! Hơn nữa tu luyện đến Tông Sư cũng chưa chắc đã bảo toàn được mạng sống!
Chương 479 Đúng là không biết điều

Cuối cùng thì Dạ Lai Hương cũng ngoan ngoãn, hắn ta nói: “phủ doãn đại nhân, ta đã gia nhập Đức Thiên Phủ rồi thì chắc chắn sẽ tuân theo kỷ cương, pháp luật, tuyệt đối không làm mấy chuyện phạm pháp đâu!”

“Ngươi biết vậy là tốt!”

Lâm Bắc Phàm cất thanh đao đi, hắn chỉ bỏ vào túi một cách tùy ý.

Dạ Lai Hương trông vậy mà run rẩy: “Phủ doãn đại nhân, ngươi cẩn thận chút có được không? Nếu thanh đao này mà khởi động thì sẽ chết người đấy!”

Mà người chết chắc chắn không phải là ngươi mà là ta!

Bỗng chốc Dạ Lai Hương phát hiện hắn ta vẫn còn một nhiệm vụ, đó chính là bảo vệ Lâm Bắc Phàm!

Bằng không nếu hắn toi đời thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Cứ nghĩ đến đây là hắn ta lại thấy cuộc đời vô vọng, cực kì đau lòng!

Hắn ta đường đường là một đạo soái, một nam tử tự do như gió, một đại đạo trêu đùa cả thiên hạ bằng thực lực của mình, kết quả lại rơi vào tay Lâm Bắc Phàm, bị hắn tính kế đến chết!

Dạ Lai Hương thấy hối hận vô cùng, biết vậy hắn ta đã không tới Đức Thiên Phủ!

“À đúng rồi, giờ chúng ta phải bàn chuyện chính thôi!”

“Chuyện chính gì?”

Dạ Lai Hương mất hết cả hứng.

“Chuyện liên quan đến mạng sống của ngươi đấy!”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Hồi đầu các quan văn võ trong triều đều muốn giết ngươi, là ta cố gắng bôn ba trước sau mới giữ lại được cái mạng này cho ngươi! Nói một cách khác, ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi!”

Dạ Lai Hương chấn kinh: “Ngươi cứu ta ư?”

“Ừ!”

Lâm Bắc Phàm ra sức gật đầu.

Trông gương mặt rất nghiêm túc của Lâm Bắc Phàm, không biết vì sao Dạ Lai Hương lại thấy đáng tin.

“Đúng thật là ngươi sao?”

Hắn ta hỏi lại lần nữa.

“Đương nhiên là ta rồi! Ngươi thấy trong tất cả quan văn quan võ trong triều thì ai sẽ cứu ngươi?”

Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.

Dạ Lai Hương nghĩ ngợi một hồi, hắn ta phát hiện mình chẳng có quan viên trong triều nào có thể mở lời giúp hắn ta, duy chỉ có Lâm Bắc Phàm.

Dạ Lai Hương nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt phức tạp: “Phủ doãn đại nhân, tại sao ngươi lại cứu ta?”

Lâm Bắc Phàm vừa lắc đầu vừa cười: “Làm gì có nhiều tại sao đến thế? Thì bởi thấy ngươi còn trẻ tuổi, thực lực lại mạnh, kỹ thuật trộm cắp kinh người, có một tương lai rộng mở! Nếu ngươi chết thì, ôi…”

Dạ Lai Hương bỗng cảm nhận được hơi ấm.

Hắn ta bỗng phát hiện người trước mắt mình không còn đáng ghét nữa!

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Bảo vật trộm được không biết giấu đi đâu, lợi cho tên nào không biết! Đúng là quá đáng tiếc, ngươi nói xem có phải hay không?”

Dạ Lai Hương: “Đậu má!”

Suy cho cùng thì cũng là bởi báu vật trong tay hắn ta! Người này đúng là một tên đáng ghét!

Hơn nữa còn là kiểu cực kì đáng ghét!

Dạ Lai Hương quát: “Ngươi đúng là đồ thích bắt chẹt người khác!”

Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa phất tay: “Đừng có nói mấy lời khó nghe vậy chứ, ta đã cứu ngươi một mạng chẳng lẽ ngươi không báo đáp? Lẽ nào ngươi là một đạo soái mà lại vong ơn phụ nghĩa ư?”

“Đương nhiên không rồi! Mặc dù bản công tử là một tên trộm nhưng vẫn hiểu đạo nghĩa giang hồ, ân oán rõ ràng, có thù tất báo, có ơn tất trả!”

Dạ Lai Hương kiêu ngạo nói: “Nếu ngươi đã có ơn cứu mạng ta thì ta báo đáp ngươi là điều đương nhiên! Ngươi nói đi, ngươi muốn gì?”

“Ta muốn cũng không nhiều đâu, chỉ vài món báu vật thôi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Nói ra xem nào!” Dạ Lai Hương phất quạt.

Lâm Bắc Phàm bảo: “Ta muốn bạch ngọc mỹ nhân, kim thiền phật châu, gỗ kỳ lân ngàn năm…”

Hắn nói liên tiếp mấy món báu vật.

Dạ Lai Hương nghe xong mà đau tim vô cùng: “Ngươi cũng có mắt nhìn quá đấy! Mấy thứ này có giá trị rất cao trong đống báu vật của ta! Có điều ngươi là người có ơn cứu mạng đối với ta nên ta sẽ tặng chúng cho ngươi!”

Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay cái, cười nói: “Đúng là đạo soái có khác, ra tay thật hào phóng!”

Dạ Lai Hương đắc ý phe phẩy quạt: “Đó là điều đương nhiên!”

“Cơ mà ta còn muốn đại kim phật thủ, tử ngọc trân châu, vô hạ mỹ bích…” Lâm Bắc Phàm lại kể tên mấy món báu vật nữa.

Dạ Lai Hương nhảy dựng lên: “Hay thật! Mấy món báu vật này dù không xếp hạng đầu trong mắt ta nhưng cũng là những thứ quý hiếm, vậy mà ngươi lại nhìn trúng tụi nó! Cơ mà, dù vậy ta vẫn sẽ tặng cho ngươi!”

“Cảm ơn đạo soái! Có điều, ta còn muốn hải tâm thạch, hồng nhật san hô, gỗ phượng hoàng ngô đồng…” Lâm Bắc Phàm tiếp tục đọc.

Dạ Lai Hương bật dậy: “Không được! Tuyệt đối không được!”

Lâm Bắc Phàm bất mãn: “Sao lại không được? Chỉ là vài món đồ thôi mà, có cần phải kích động như vậy không?”

Dạ Lai Hương giậm chân: “Gì mà vài món đồ? Ngươi đòi hết rồi còn gì, đây là những bảo vật mà ta vất vả trộm được trong hai năm nay, vậy mà ngươi lại đòi hết! Ta tung hoành giang hồ bao nhiêu năm chưa từng thấy ai tham như ngươi đâu!”

“Thì người ta thường hay bảo ăn cám trả vàng mà! Ta cứu ngươi một mạng, chẳng lẽ ngươi không báo đáp ta hết mức có thể được sao? Lẽ nào mạng sống của một đạo soái như ngươi lại không đáng với chỗ tiền đó sao?” Lâm Bắc Phàm nói một cách hùng hồn.

Dạ Lai Hương quát: “Đương nhiên là mạng của ta đáng tiền, nhưng ngươi phải để lại cho ta một ít chứ!”

“Để lại cái gì? Mấy thứ đồ này cũng đâu phải của ngươi, toàn là ngươi đi ăn trộm cơ mà! Ngày nào ngươi cũng ở cùng mấy thứ đồ đó, lẽ nào ngươi không thấy tội ác nặng nề à? Ta muốn những thứ đồ mà ngươi trộm thực ra là đang giúp ngươi xóa tội đấy! Ngươi đã không hiểu cho lại còn mắng ta! Đúng là không hiểu lòng người!”
Chương 480 Bị lột sạch

Lâm Bắc Phàm tức đến phát run, Dạ Lai Hương cũng vậy.

Rõ ràng ngươi muốn cướp đồ của ta mà còn làm ra vẻ đạo mạo!

Đúng là mồm miệng của kẻ làm quan, nói cái gì cũng được! Thật không biết xấu hổ!

Mặc dù ta là một tên trộm nhưng để kiếm tiền nuôi thân, ta cũng phải cực khổ vất vả, phải xông pha mạo hiểm đấy chứ!

Ấy vậy mà ngươi - một kẻ ngồi không chẳng làm gì, mở miệng ra cái là đòi hết toàn bộ công lao thành quả của ta!

Ngươi còn “trộm” hơn cả trộm!

“Ngươi đừng hòng, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu!” Dạ Lai Hương gào lên một cách phẫn nộ.

Lâm Bắc Phàm lại rút thanh đao nhỏ ra, vỗ một cái lên bàn.

“Ban nãy ngươi nói gì cơ? Nói lại lần nữa xem nào!”

Dạ Lai Hương hét lên: “Ngươi tưởng lôi nó ra là uy hiếp được ta sao? Ta cho ngươi hay, tiền hết thì còn kiếm lại được nhưng mạng thì không đâu! Ngươi cứ đợi đấy cho ta, mấy thứ đồ này sẽ nhanh chóng được đưa đến phủ của ngươi, nhớ để ý mà nhận!”

“Coi như ngươi có khí phách!” Lâm Bắc Phàm cất thanh đao đi.

Dạ Lai Hương mỉm cười một cách lạnh lùng: “Đó là điều đương nhiên! Ta đã lặn lội trong giang hồ bao nhiêu năm nay, sở dĩ có thể sống được đến giờ là nhờ vào phần khí phách này đấy! Không có khí phách thì đã chết từ lâu rồi!”

Lâm Bắc Phàm tán thành: “Nói phải lắm!”

Cứ thế vài ngày trôi qua, Dạ Lai Hương đã đem mười bảy món bảo vật hắn ta trộm được tới phủ của Lâm Bắc Phàm.

“Đồ đã mang tới cho ngươi, từ nay về sau chúng ta coi như sòng phẳng!”

“Đa tạ đạo soái, ha ha!”

Lâm Bắc Phàm nhìn mười bảy món bảo vật, trông hắn hớn ha hớn hở, cười đến mức chẳng thấy mắt đâu.

Sở dĩ hắn cứu Dạ Lai Hương ra phần lớn là bởi điều này. Cộng mười bảy món đồ này lại ít nhất cũng phải được hai ngàn vạn lượng bạc!

Một món tiền lớn như vậy, hắn vui quá đi thôi!

Vui xong, Lâm Bắc Phàm lại mỉm cười với người ở bên cạnh: “Bạch Quan m, đống báu vật này ngươi cầm đi đi!”

Bạch Quan âm đáp: “Ngươi không muốn giữ lại hả, chúng nó rất có giá trị mà?”

“Giữ lại làm gì chứ?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn phất tay: “Nói thật, đối với ta thì mấy món đồ này cũng chỉ vậy thôi, còn không đáng tiền bằng một bữa cơm, một vò rượu! Ta đã từng sở hữu, biết thế nào là đủ, không cầu mong thiên trường địa cửu! Ngươi đem đi làm chuyện gì đó có ý nghĩa đi!”

“Biết là ngươi có lòng, cơ mà không cần đâu!” Bạch Quan âm lắc đầu.

Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Sao lại không cần? Chẳng lẽ các ngươi không thiếu tiền sao?”

“Thiếu! Chúng ta rất thiếu! Nhưng những thứ đồ này thực sự khó mà tiêu thụ được!” Vẻ mặt của Bạch Quan âm hiện vẻ băn khoăn.

Lâm Bắc Phàm: “…”

Cuối cùng Bạch Quan âm chỉ lấy chút vàng bạc và để mấy món bảo vật lại. Do trong phủ cũng nhiều bảo vật nên thường thu hút vài người nữ tới tham quan.

“Ôi chao! Bạch ngọc mỹ nhân này được khắc đẹp ghê, rất động lòng người, trông như một nữ tử đang nằm ngủ vậy!”

“Cả kim thiền phật châu này nữa, long lanh trong suốt, trong phật châu còn có kim thiền, mỗi một hạt đều mang đầy tính Phật!”

“Hải tâm thạch này đẹp quá, đeo lên cổ cũng rất đẹp!”

“Còn cả gỗ ngô đồng này nữa, nghe đâu có thể dùng để chế tạo thần binh lợi khí đấy!”



Tiểu quận chúa vừa xem vừa hưng phấn nói.

Cuối cùng nàng quay đầu hỏi: “Lâm Bắc Phàm, mấy món đồ này ngươi lại tham ô được từ đâu thế?”

“Gì mà tham? Đây là quà đáp lễ đạo soái Dạ Lai Hương tặng ta, do hắn ta bị lòng chính nghĩa của ta cảm hóa đó!” Lâm Bắc Phàm vừa nhéo mặt tiểu quận chúa vừa nói.

Tiểu quận chúa vỗ cái tay hư hỏng của hắn ta: “Vớ vẩn! Ngươi đến lương tâm còn chẳng có, sao có thể có lòng chính nghĩa được?”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Mọi người bèn bật cười ha ha.

“Ta thấy chắc chắn là ngươi lại chôm được ở đâu rồi!” Tiểu quận chúa chau mày, nom cực kì đáng yêu.

Lâm Bắc Phàm tức giận: “Tiểu quận chúa, quận chúa còn vậy là ta trở mặt đấy!”

Tiểu quận chúa chống nạnh, lớn giọng đáp: “Ngươi trở mặt thử cho ta xem nào!”

Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào tiểu quận chúa, nàng lập tức hoang mang: “Ngươi làm gì thế hả!”

Lâm Bắc Phàm lạnh lùng nói: “Ta đang trở mặt, không nhìn rõ hả?”

Tiểu quận chúa chớp mắt: “Có hả, đâu có thấy đâu!”

Lâm Bắc Phàm: “Không thấy là điều bình thường, bởi lẽ ta trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách!”

Tiểu quận chúa: “Đậu má!”

Mọi người lại được phen cười ầm lên.

Lúc bấy giờ, Dạ Lai Hương đã rời khỏi Lâm phủ. Thế nhưng càng nghĩ hắn ta lại càng bực.

Mười bảy món bảo vật, hắn ta đã tốn thời gian hai năm mới vất vả kiếm được chúng!

Ấy vậy mà chỉ trong mấy ngày chúng đã bị Lâm Bắc Phàm đoạt mất, điều này khiến hắn ta sầu đến mức thổ huyết, tức đến mức muốn giết người!

“Lâm Bắc Phàm đáng chết, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá!”

“Thù này không báo thì ta không phải người!”

Hắn ta lập tức hạ quyết tâm.

Lúc bấy giờ, hắn ta để ý ở cách đó không xa có một tên móc túi đang chen vào đám người, giơ tay chuẩn bị thó đồ trong túi của một người phụ nữ.

Hành vi này khiến hắn ta thấy vô liêm sỉ vô cùng!

Mặc dù hắn ta cũng là trộm nhưng hắn ta biết đạo nghĩa giang hồ, trước nay chỉ trộm của người giàu và những kẻ có quyền có thế mà thôi, tuyệt đối không bắt nạt dân lành.

Dạ Lai Hương bèn hét lên: “Dừng tay!”

Thân người hắn ta thấp thoáng và xuất hiện bên cạnh tên móc túi kia, bắt lấy cái tay đang “hành nghề” của hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK