• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356 Đi hối lộ

Lão thần nghiêm túc nói: “Trận đấu hôm nay, Lâm Bắc Phàm đã đánh bại các tài tử của chúng ta, khí thế của Đại Võ tăng mạnh, còn chúng ta thì giảm sút! Thế nên trận đấu ngày mai chắc chắn Đại Võ sẽ càng mạnh hơn, còn chúng ta sẽ yếu đi, chênh lệch là quá lớn, chúng ta muốn thắng cũng chẳng dễ dàng gì đâu! Điều đáng sợ nhất là Lâm Bắc Phàm, tài của hắn đúng là kinh người! Muốn đánh bại Đại Võ, Lâm Bắc Phàm là một ngọn núi không thể không vượt qua!”

“Hắn có mạnh nữa thì cũng chỉ có một mình!”

Tam hoàng tử nói.

“Đúng là hắn chỉ có một mình, nhưng ai biết được hắn còn có bản lĩnh gì chứ?”

Lão thần thở dài: “Chúng ta chưa từng thấy hắn đánh đàn, cũng không biết hắn biết đánh đàn, kết quả hắn đã chơi một bài [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu] đó thôi! Chúng ta chưa từng thấy hắn chơi cờ, cũng không biết hắn biết chơi cờ, kết quả hắn lấy một địch năm, đánh bại các tài tử Đại Viêm chúng ta!”

Tam hoàng tử không biết phải nói gì, trong lòng hắn ta đang rất rối ren.

Lão thần lại thở dài: “Trận đấu tiếp theo là thi họa và làm thơ! Thơ thì không cần phải nói, mấy bài thơ hắn làm đều trở thành kinh điển cả!”

“Hắn thực sự là một kẻ có tài, chúng ta muốn thắng cũng không dễ đâu! Mà làm thơ lại là cái chính trong trận đấu, nếu chúng ta thua thì coi như thua triệt để!”

“Thế thì sau khi trở về, chúng ta phải bẩm báo với bệ hạ và bách tính thế nào đây?”

Tam hoàng tử siết chặt nắm đấm, hắn ta nghiến răng nghiến lợi.

Đây là nhiệm vụ đối ngoại đầu tiên của hắn ta!

Một chuyện vốn dĩ ắt thắng mà giờ hỏng bét, phụ hoàng và bách quan văn võ chắc chắn sẽ rất thất vọng về hắn ta!

“Vương đại nhân, theo ngươi thì chúng ta nên làm thế nào?”

Tam hoàng tử xin chỉ giáo.

“Hiện giờ mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa muộn!”

Lão thần nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngươi quên rồi sao? Thật ra Lâm Bắc Phàm là người của Đại Viêm chúng ta! Chỉ cần chúng ta mua chuộc hắn, bảo hắn nhận thua thì chúng ta sẽ thắng!”

Tam hoàng tử kinh ngạc: “Gì cơ? Bảo ta đi mua chuộc hắn ư? Không được! Không thể được! Bản cung không chấp nhận!”

Ngày trước hắn ta xem thường Lâm Bắc Phàm, tự phụ ỷ vào mình tài cao và một đội ngũ hùng mạnh có thể đánh bại Đại Võ nên đã bị đối phương vả mặt, thua một cách thảm hại vô cùng!

Hiện giờ còn yêu cầu hắn ta phải đi mua chuộc đối phương! Hắn ta đường đường là một hoàng tử đấy!

Hắn ta còn là một trạng nguyên, sao hắn ta có thể làm những chuyện này!

Thật nhục nhã biết bao!

“Điện hạ hãy suy nghĩ, chúng ta không thể thua!”

Lão thần trịnh trọng nói: “Đây không chỉ là cuộc chiến danh dự, nó còn liên quan đến việc điện hạ tranh giành ngôi vị hoàng đế nữa! Nếu chuyện này hỏng bét thì chắc chắn bệ hạ và dân chúng sẽ thất vọng, hoàng vị sẽ cách điện hạ càng xa! Chẳng lẽ điện hạ chỉ muốn làm một vương gia thôi ư? Dù điện hạ có muốn thì huynh đệ của điện hạ cũng sẽ không đồng ý!”

Tam hoàng tử thấy dao động, mặt hắn ta lộ vẻ do dự.

Sở dĩ hắn ta cố gắng học hành đến vậy, cố gắng thể hiện bản thân là bởi ngồi vị hoàng đế kia!

Nếu một chuyện đơn giản thế này mà hắn ta cũng không làm được thì chắc chắn phụ hoàng sẽ thất vọng về hắn ta!

Các huynh đệ cũng sẽ mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng!

Cứ thế, ngôi vị hoàng đế sẽ cách xa hắn ta, đây là chuyện hắn ta không thể chấp nhận được! So với ngôi vị hoàng đế thì những thứ như thể diện có là gì?

Tam hoàng tử nghiến răng nói: “Vương đại nhân nói đúng lắm, cứ làm theo lời ngươi nói đi!”

Buổi tối hôm đó, có một thư mời với kí hiệu đặc thù được gửi tới Lâm phủ. Lâm Bắc Phàm mở ra xem, hắn bật cười: “Giờ mới nhớ ra ta hả?”

Thư mời này đến từ Đại Viêm, mặc dù không đề tên nhưng tám phần là của tam hoàng tử Đại Viêm.

Chắc chắn là hôm nay thua đến mức sốt ruột nên hắn ta mới không thể không liên lạc với hắn.

“Muốn tham chút tiền cũng chẳng dễ dàng gì, không khiến các ngươi “nôn” ra thì các ngươi cũng không biết đường mang tiền đến cho ta!”

Lâm Bắc Phàm cất thư mời đi rồi vui vẻ ra ngoài.

Hắn tới một tòa tửu lâu rồi bước vào căn phòng khá bí mật, trông thấy người gửi thư mời cho mình, quả nhiên là Viêm Tinh Hà, tam hoàng tử đến từ Đại Viêm.

“Hóa ra là tam hoàng tử điện hạ!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay hành lễ rồi mỉm cười.

“Lâm tế tửu, ngưỡng mộ đã lâu! Từ lâu ta đã nghe danh ngươi học rộng biết nhiều, tài năng xuất chúng, biểu hiện hôm nay của ngươi càng khiến bản cung phải nhìn bằng con mắt khác, xem thế là đủ rồi nên hôm nay đặc biệt mời ngươi tới tề tựu một chút!”

Tam hoàng tử mỉm cười.

“Đa tạ điện hạ đã khen, ta không dám nhận! Không biết điện hạ tìm ta có chuyện gì?”

Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Chuyện này… chúng ta cứ uống rượu, ăn cơm trước đã, xong rồi hẵng nói!”

“Cũng được!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Ăn chút đồ ăn, uống chút rượu, Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Tam hoàng tử điện hạ, ngươi tìm ta là có chuyện gì? Mời ngươi nói thẳng, ngày mai còn phải tiếp tục thi đấu nên ta không thể ở lại quá lâu, phải về nghỉ ngơi chuẩn bị nữa!”

“Chuyện này… ờm… khụ khụ…”

Sắc mặt tam hoàng tử lộ vẻ mất tự nhiên, hắn ta ấp a ấp úng mãi.

Dẫu sao thì hắn ta vẫn cần thể diện, bảo hắn ta nói ra mấy chuyện này thì đúng là làm khó hắn ta quá.
Chương 357 Vẫn còn chậm lắm

Lão thần ở bên cạnh trông thấy vậy bèn tiếp lời tam hoàng tử, hắn ta cười, nói: “Lâm tế tửu, là thế này! Lần này điện hạ nhà chúng ta dẫn đội ngũ tới Đại Võ tham gia thi đấu, bệ hạ và bách tính Đại Viêm vô cùng kì vọng vào điện hạ!”

“Nếu như Đại Viêm mà thua thì khi trở về điện hạ không biết phải bẩm báo thế nào, thế nên hy vọng Lâm tế tửu có thể nhường một chút lúc thi đấu để Đại Viêm chúng ta giành được chiến thắng. Đây là chút tâm ý của chúng ta, mong tế tửu đừng chê cười!”

Nói đoạn, hắn ta đưa một cái hộp tinh xảo ra.

Lâm Bắc Phàm mở ra xem, tổng cộng có ba mươi vạn lượng bạc.

“Mong Lâm tế tửu thành toàn, bản cung vô cùng cảm kích!”

Tam hoàng tử chắp tay nói. Lâm Bắc Phàm lấy một thỏi bạc bên trong chiếc hộp ra, hắn búng đầu ngón tay, âm thanh lanh lảnh.

Đây đúng là một con số không nhỏ, dựa theo chức quan hiện giờ của Lâm Bắc Phàm thì đây là số tiền mà hắn phấn đấu cả đời trong triều cũng chưa chắc đã kiếm được.

Tuy nhiên, sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại lộ vẻ lưỡng lự, hắn nói: “Tam hoàng tử điện hạ, tâm ý của ngươi ta đã thấy! Song nói thật lòng thì với chút tiền này mà ngươi muốn ta làm việc cho ngươi thì khó lắm!”

Tam hoàng tử và lão thần nhìn nhau, trong lòng bọn họ thầm nhủ cái tên này quả nhiên là một kẻ tham lam, ba mươi vạn lượng mà cũng chẳng đủ thỏa mãn hắn.

Sắc mặt tam hoàng tử sầm xuống, lão thần bèn hỏi: “Lâm tế tửu, ngươi muốn bao nhiêu?”

Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên: “Kiểu gì thì cũng phải một trăm vạn lượng.”

Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”

Một trăm vạn lượng, lòng tham của ngươi cũng lớn thật đấy!

Lão thần trầm giọng nói: “Lâm tế tửu, yêu cầu này của ngươi hơi quá đáng rồi đó! Chúng ta chỉ cần ngươi nhường một chút thôi để Đại Viêm ta giành được chiến thắng, ngươi cũng không phải hy sinh gì quá lớn, ba mươi vạn vẫn chưa đủ hay sao?”

“Vương đại nhân, ngươi nói khéo quá!”

Lâm Bắc Phàm cười một tiếng đầy lạnh lùng: “Ngươi có biết nếu như ta thua trong trận đấu giữa Đại Võ và Đại Viêm thì sẽ tổn thất bao nhiêu không?”

“Nguyện được nghe rõ ràng!”

Lão thần nói.

“Trải qua chuyện ngày hôm nay, danh tiếng của bản quan đã vang xa, tiếng lành đồn khắp! Lúc này đã giỏi thì lại càng phải cố gắng để giỏi hơn nữa, nhưng nếu ta thua thì danh tiếng của ta sẽ tụt dốc không phanh, bị người người chê cười.”

“Điều này đồng nghĩa với việc những gì ta khó khăn lắm mới xây dựng được sẽ biến thành lời hay tiếng đẹp của Đại Viêm các ngươi hết!”

“Người ta hay nói tiền tài như cặn bã, danh tiếng tựa ngàn vàng mà!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Ta hy sinh danh tiếng của ta để thành toàn cho danh tiếng của Đại Viêm các ngươi, chẳng lẽ ta chỉ được bồi thường ba mươi vạn lượng thôi ư?”

“Chuyện này…”

Tam hoàng tử và lão thần nhìn nhau.

“Hơn nữa trừ danh tiếng ra thì còn ảnh hưởng tới cả tương lai của bản quan nữa!”

Lâm Bắc Phàm bỏ thỏi bạc trong tay xuống, hắn vừa uống rượu vừa nói: “Mấy hôm nay bản quan đã lập nhiều công lao cho triều đình! Hiện giờ thời cơ đã chín muồi, chỉ cần thắng trong trận đấu với Đại Viêm là bệ hạ sẽ vô cùng vui vẻ, bách quan mừng rỡ, bách tính hân hoan, và chắc chắn bản quan sẽ được thăng chức!”

“Hiện giờ ta đã là quan hàng chính tứ phẩm của triều đình, nâng thêm một bậc là thành quan hàng tam phẩm, có thể nói là trọng thần của triều đình! Tam hoàng tử điện hạ, Vương đại nhân, nếu đổi lại là các ngươi thì các ngươi có bằng lòng từ bỏ tương lai của mình chỉ bởi ba mươi vạn lượng hay không?”

Hai người kia lại kinh ngạc một lần nữa: “Chuyện này…”

Nếu đổi lại là bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ không bằng lòng!

Nếu như có thể trở thành quan hàng tam phẩm thì ba mươi vạn lượng kia có là gì?

Trở thành quan hàng tam phẩm đồng nghĩa với việc chức quan tăng cao, quyền lực mở rộng, muốn kiếm tiền là chuyện vô cùng dễ dàng, chẳng phải sao?

Làm tri phủ “thanh liêm” có ba năm mà còn thu được cả mười vạn lượng bạc cơ mà!

Thậm chí đến cả tri phủ hàng tứ phẩm cũng kiếm được cả chục vạn lượng bạc chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi.

Vậy thì quan hàng tam phẩm trong triều há chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều?

“Lâm tế tửu, ngươi muốn thăng quan thật à?”

Lão thần Vương đại nhân không nhịn được hỏi.

“Đó là điều đương nhiên, bản quan lừa các ngươi để làm gì?”

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lộ vẻ không vui.

“Vậy thì chúc mừng Lâm tế tửu!”

Lão thần chắp tay nói lời chúc mừng.

Người như hắn ta đã cố gắng cả nửa đời, cố đến mức tóc bạc trắng mới có thể bước vào triều đình, trở thành trọng thần của triều đình.

Ấy thế mà đối phương tuổi còn trẻ mà đã sắp trở thành quan hàng tam phẩm, hắn không khiến người khác ngưỡng mộ mới là lạ!

Lâm Bắc Phàm thở dài: “Đừng chúc mừng nữa, chuyện này có gì đáng chúc mừng đâu!”

“Thăng quan tiến chức mà không vui ư?”

Tam hoàng tử và lão thần ngớ người.

Lâm Bắc Phàm lại thở dài thườn thượt, sắc mặt hắn đượm buồn: “Đương nhiên rồi, tại cái tốc độ thăng quan này chậm quá mà! Như ngày xưa, trung bình mỗi tháng ta được thăng chức một lần, tốc độ luôn rất ổn định! Mà bây giờ đã hơn hai tháng, gần ba tháng mới được thăng lên một bậc, kém xa so với ngày trước nên ta cũng ngại nói lắm!”

Tam hoàng tử và lão thần tức tối!

Phải biết rằng đó là quan hàng tam phẩm, là trọng thần chân chính của triều đình, được hoàng đế tin tưởng, trong tay nắm biết bao quyền lực, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến quốc sách, đây đâu phải chức quan dễ dàng có được?

Trong ba tháng thôi mà ngươi đã đạt được những thành tựu như vậy mà ngươi vẫn chê chậm? Ngươi còn không biết ngại mà nói ra?

Đúng là… đúng là tức quá đi mất!

Tam hoàng tử và lão thần bực bội vô cùng!
Chương 358 Bản cung không tin

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại xua tay và bảo: “Thôi vậy, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện đau lòng này nữa!”

Tam hoàng tử và lão thần: “Chúng ta quay về chuyện chính đi, tiếp tục chuyện trận đấu giữa Đại Viêm và Đại Võ!”

Lâm Bắc Phàm nói rành mạch: “Trận đấu giữa Đại Võ và Đại Viêm liên quan đến danh tiếng và tương lai của bản quan! Các ngươi chỉ bỏ ra ba mươi vạn lượng đã muốn bản quan hy sinh danh tiếng và tương lai của mình, các ngươi thấy có được không? Hơn nữa ta có thiếu ba mươi vạn lượng của các ngươi sao?”

Tam hoàng tử và lão thần lại nhìn nhau.

Ba mươi vạn lượng thì đúng là ngươi không thiếu, nhưng chúng ta cũng không có nhiều tiền hơn để mà cho ngươi.

“Lâm tế tửu, bản cung thấy ngươi nên ngoan ngoãn nhận tiền đi, thành thật làm việc cho bản cung!”

Tam hoàng tử bực dọc nói: “Ngươi phải biết rằng ngươi là người của chúng ta! Nếu thân phận của ngươi bị lộ thì tiền đồ như gấm của ngươi, vinh hoa phú quý của ngươi sẽ tan thành mây khói! Trên dưới Đại Võ đều sẽ không tha cho ngươi!”

Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, hắn cười nhạo: “Ngươi còn dám uy hiếp ta cơ đấy? Tam hoàng tử điện hạ, ngươi ngây thơ quá rồi, hiện giờ ngươi cứ ra ngoài và để lộ thân phận của ta đi, ngươi xem người ta tin ngươi hay là tin ta?”

“Ngươi đi mà nói những lời này với nữ đế bệ hạ, ngươi thấy bệ hạ sẽ tin một trung thần lập nhiều công lao như ta hay là một hoàng tử địch quốc ôm tâm tư xấu như ngươi?”

Tam hoàng tử không biết phải đáp trả thế nào.

Hắn ta nhìn sắc mặt đầy vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, trầm giọng nói: “Nhưng chúng ta có chứng cứ!”

“Chứng cứ gì?”

“Hồi đầu chúng ta đã bỏ một số tiền lớn để có được cách chế tạo thần khí khí cầu lớn và tàu đệm khí từ ngươi, đây chính là chứng cứ! Chỉ cần lấy nó so sánh với nét chữ của ngươi thì ngươi có trăm cái miệng cũng không cãi được!”

Tam hoàng tử nở nụ cười đắc ý.

Lâm Bắc Phàm phì cười, hắn phun cả rượu ra: “Ha ha…”

“Ngươi cười gì mà cười?”

Tam hoàng tử không vui.

“Ngươi lại đi lấy cách chế tạo để uy hiếp ta, đúng là quá buồn cười, cười chết ta mất!”

Lâm Bắc Phàm lại cười ha ha.

“Chẳng lẽ có gì không đúng à?”

“Tam hoàng tử điện hạ, ngươi tưởng ta làm những chuyện dễ rơi đầu như thế mà không nghĩ đến hậu quả ư? Ta đưa ngươi bức vẽ cách chế tạo, chữ trên đó hoàn toàn không giống! Ngươi lấy cái này để uy hiếp ta thì ngươi quá ngây thơ rồi! Ha ha…”

Tam hoàng tử bực mình vô cùng, sắc mặt hắn ta đen sì, trong lòng là lửa giận ngút ngàn. Nếu không phải đang ở đất của Đại Võ thì hắn đã cho người lôi cái tên bất kính này ra ngoài chém đầu rồi!

“Được rồi được rồi, mọi người đều cùng một phe, đừng ảnh hưởng đến hòa khí!”

Cuối cùng, lão thần đứng ra làm hòa: “Lâm tế tửu, mới nãy điện hạ tuổi trẻ bồng bột, nói vài lời hồ đồ, ngươi đừng để bụng! Lão phu tự phạt ba ly, ngươi đừng tính toán nhé!”

Nói đoạn, hắn ta uống liên tiếp ba ly, sắc mặt cũng thay đổi.

“Vẫn là Vương đại nhân biết chừng mực, mời!”

Lâm Bắc Phàm cũng đáp lễ bằng một ly rượu.

“Lâm tế tửu, lão phu đã suy nghĩ, ngươi nói một trăm vạn thì một trăm vạn! Ngày mai làm phiền tế tửu đại nhân rồi!”

Tam hoàng tử sốt ruột, hắn ta kéo lão thần tới một góc rồi nói nhỏ: “Vương đại nhân, chúng ta làm gì có nhiều tiền như thế?”

Lão thần cười khổ, nói: “Điện hạ, hiện giờ ta không cho hắn cũng không được! Mới nãy điện hạ bồng bột quá nên đã đắc tội Lâm Bắc Phàm, nhỡ đâu hắn thù dai, ngày mai đại sát tứ phương thì biết làm sao? Chúng ta sẽ thua thật đó!”

Tam hoàng tử do dự: “Nhưng chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy…”

“Ta cứ tích cóp là được! Chỉ cần thắng trận này thì tốn chút tiền có hề gì?”

Tam hoàng tử suy nghĩ trong chốc lát rồi hạ quyết tâm, hắn ta gật đầu: “Vương đại nhân nói đúng!”

Thế là bọn họ quay trở lại, hứa sẽ trả một trăm vạn lượng.

Song Lâm Bắc Phàm vẫn không vui: “Một trăm vạn lượng là có thể đuổi ta đi hả? Có mà nằm mơ! Ban nãy các ngươi uy hiếp ta, ta rất không vui, phải thêm tiền!”

Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”

Đã đến nước này rồi mà vẫn còn muốn thêm tiền?

Ngươi tham lam quá rồi đấy?

Đúng là xem bói ra ma, quét nhà ra rác!

“Lâm tế tửu, ngươi đòi nhiều quá, bản cung không có nhiều tiền đến vậy!”

Sắc mặt tam hoàng tử đen sì.

“Ai mà tin chứ, ngươi đường đường là tam hoàng tử của hoàng triều Đại Viêm, lại được hoàng đế Đại Viêm yêu thương, được biết bao người ủng hộ mà trong tay ngươi không có tiền?”

Lâm Bắc Phàm không tin.

“Đại Viêm chúng ta có yêu cầu nghiêm khắc đối với hoàng thân quốc thích và bách quan văn võ trong triều, bổng lộc mỗi năm cố định, con số không hề lớn! Nếu phát hiện ra chuyện tham ô thì ắt phải chịu hình phạt!”

“Nhẹ thì tước chức quan, nặng thì rơi đầu, thậm chí còn tru di tam tộc!”

“Mặc dù bản cung là tam hoàng tử được phụ hoàng thương yêu, nhưng nếu bị phát hiện có liên quan đến những chuyện tham ô dù chỉ một chút, bản cung chắc chắn sẽ bị đưa tới Tông Nhân phủ chịu quản giáo!”

“Phụ hoàng công chính nghiêm minh, không một ai là ngoại lệ đâu!”

Tam hoàng tử bất lực nói: “Bởi thế nên bản cung mới không có nhiều ngân lượng!”

“Tam hoàng tử điện hạ, đến một trăm vạn lượng mà ngươi cũng không có thì cuộc đời này của ngươi quá thất bại rồi!”

Lâm Bắc Phàm chế giễu: “Như một vị công chúa mà ta quen biết ấy, vì để có được ta mà tình nguyện bỏ ra cả ngàn vạn lượng, thậm chí còn muốn bỏ ra cả chính mình! Nhưng ta không đồng ý! Còn ngươi có mỗi mấy trăm vạn lượng mà cũng không làm ta rung động đây này!”

“Vị công chúa nào lại giàu có như vậy? Bản cung không tin!”

Tam hoàng tử lắc đầu.
Chương 359 Bọn họ quá yếu

Công chúa mà Lâm Bắc Phàm nói chính là Tử Nguyệt công chúa!

Công chúa đang chạy trốn cũng là công chúa.

Hơn nữa đây còn là một công chúa có tiền, nàng giỏi hơn những vị công chúa khác rất nhiều đó!

“Tin hay không tùy ngươi! Tam hoàng tử điện hạ, nếu đã không có tiền thì ta cũng không giúp đỡ được rồi!”

Lâm Bắc Phàm đứng lên: “Hai vị, mới nãy đã làm phiền hai vị, ta xin cáo từ!”

Lão thần Vương đại nhân vươn tay ra, nói với theo: “Tế tửu đại nhân dừng bước, chúng ta bàn bạc lại nhé!”

Nói đoạn, hắn ta kéo tam hoàng tử tới một góc rồi nói: “Điện hạ, bắt buộc phải đồng ý thôi! Nếu Lâm Bắc Phàm đi rồi thì chúng ta hết cơ hội, hết hy vọng trong trận đấu này!”

Tam hoàng tử bất lực nói: “Nhưng Vương đại nhân à, bản cung thực sự không gom nổi nhiều tiền như vậy!”

Vương đại nhân cắn răng nói: “Điện hạ, lão thần vẫn còn ít tiền riêng! Mặc dù không nhiều nhưng chắc có thể thỏa mãn được hắn!”

“Đa tạ Vương đại nhân, bản cung nhất định sẽ ghi nhớ công lao của ngươi!”

Cứ thế, tam hoàng tử góp được một trăm hai mươi vạn lượng, miễn cưỡng khiến Lâm Bắc Phàm hài lòng.

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười tươi rói, hắn cất đống tiền dày cộp vào túi: “Tam hoàng tử điện hạ, Vương đại nhân, các ngươi có lòng rồi! Các ngươi cứ yên tâm, ngày mai hãy xem bản quan phát huy nhé!”

“Vậy thì làm phiền Lâm tế tửu rồi!”

Tam hoàng tử và Vương đại nhân đã biến thành hai tên nghèo nàn, bọn họ chắp tay nói.

“Khách sáo quá rồi! Cơ mà ta không thể nhường quá lộ liễu, dù có thua thì cũng phải thua một màn đẹp! Như thế mới không tổn hại đến danh dự của ta, đồng thời ta cũng dễ ăn nói với nữ đế bệ hạ và muôn dân!”

Tam hoàng tử và lão thần gật đầu tỏ vẻ bọn họ đều hiểu.

Tam hoàng tử hỏi: “Lâm tế tửu, ngươi định làm thế nào?”

“Ta định thế này!”

Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng, đoạn bảo: “Ngày mai trong trận đấu, ta sẽ tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn. Các ngươi thấy ngứa mắt nên thuận thế kích thích ta, gia tăng độ khó của trận đấu. Ta không chịu nổi kích thích nên chắc chắn sẽ chấp nhận.”

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Đề càng khó, mặc dù ta có thể phát huy như bình thường, thậm chí còn hơn cả bình thường nhưng vẫn thua các ngươi. Như thế thì chứng tỏ không phải ta không có năng lực mà là trời không theo ta!”

Tam hoàng tử và lão thần gật đầu, mỉm cười: “Kế này không tồi!”

Lâm Bắc Phàm bưng ly rượu lên, nói: “Chúc hai vị mã đáo thành công trước nhé!”

“Mã đáo thành công!”

Mọi người bật cười.

Uống rượu xong, Lâm Bắc Phàm ôm một đống tiền, cáo từ rời đi.

Ngày hôm sau, trận đấu tiếp tục.

Do trận đấu ngày đầu tiên, Lâm Bắc Phàm đại diện cho Đại Võ và đã giành chiến thắng trước Đại Viêm nên tâm trạng của bách tính hùng hồn lắm.

Trời mới tờ mờ sáng mà dân chúng đã tụ họp hết bên ngoài trường đấu.

“Hy vọng hôm nay chúng ta lại thắng tiếp!”

“Ta thấy chỉ cần có Lâm tế tửu thì chắc chắn không có vấn đề gì hết!”

“Đúng đó, chỉ cần Lâm tế tửu xuất mã là Đại Võ chúng ta chỉ có thắng thôi!”

“Đến giờ rồi, bắt đầu rồi kìa!”

Trong trường diễn võ, nữ đế và bách quan đã có mặt từ lâu.

Trận thắng ngày hôm qua đều khiến nữ đế và bách quan hớn hở, sắc mặt ai cũng thong dong, nhẹ nhõm.

Ánh mắt bọn họ không khỏi dừng trên người Lâm Bắc Phàm.

Hy vọng hắn càng lợi hại hơn nữa, dẫn đầu các tài tử Đại Võ giành chiến thắng! Nếu để so sánh thì sắc mặt người bên Đại Viêm nghiêm nghị hơn rất nhiều.

Hôm qua bọn họ đã thua hai ván, thế cục vô cùng bất lợi, hôm nay bọn họ phải thắng bằng bất cứ giá nào.

Nữ đế nhìn sắc trời, đoạn gật đầu với người dẫn chương trình: “Bắt đầu được rồi!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Người dẫn chương trình quay người hướng về phía hai bên, đoạn cao giọng tuyên bố: “Ván thứ ba trong trận đấu – thư pháp!”

“Mời hai bên cử ra tài tử, tiến thành cuộc thi thư pháp! Người thắng sẽ ở lại, người thua bước xuống! Cho đến khi tài tử hai bên đều thi hết thì cuộc thi sẽ kết thúc! Người cuối cùng ở lại sẽ là người chiến thắng!”

Bên Đại Viêm.

“Lưu Hải, ván này ngươi lên trước đi!”

Tam hoàng tử nói.

Lưu Hải thấy hơi cẳng thẳng: “Nhưng điện hạ à, trong mọi người thì thư pháp của ta bình thường lắm! Nếu ta lên trước nhỡ thua thì sẽ ảnh hưởng đến khí thế của bên ta!”

“Ngươi không phải lo, cứ lấy thực lực của ngươi ra, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”

Tam hoàng tử tự tin vô cùng.

Bản cung đã mua chuộc người mạnh nhất bên kia rồi, ngươi còn sợ không thắng nổi sao? Chỉ cần hắn nhường chút thì những thứ khác không cần phải lo lắng nữa!

“Vâng thưa điện hạ!”

Lưu Hải hít một hơi rồi bước lên trường diễn võ.

Phía Đại Võ.

“Liêu Như Mẫn, ngươi lên trước đi!”

Lâm Bắc Phàm nói.

“Tế tửu đại nhân, ngươi không lên hả?”

Liêu Như Mẫn sững sờ.

Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Bọn họ quá yếu, đúng là không kích thích nổi ý chí chiến đấu của ta! Ngươi cứ lên trước đi, thể hiện trình độ thư pháp của ngươi ra! Cứ bình tĩnh, còn có bản quan ở phía sau!”

“Vâng thưa tế tửu đại nhân!”

Liêu Như Mẫn ưỡn ngực bước lên trường diễn võ. Cứ thế cuộc thi thư pháp chính thức bắt đầu.

Cách thi là hai bên có đề thi giống nhau và viết chữ lên giấy.

Bọn họ sẽ viết trong thời gian quy định sẵn, sau đó bày ra để mọi người bầu phiếu, được nhiều phiếu hơn sẽ chiến thắng.
Chương 360 Thi thư pháp

Thời gian nửa nén hương trôi qua, hai bên đều đã viết xong và bày giấy ra.

“Chữ của Lưu Hải viết rất sạch sẽ, có lực, còn hơi bay bổng, không tồi không tồi!”

“Chữ của Liêu Như Mẫn cũng rất đẹp, nhưng vẫn kém hơn một chút so với Lưu Hải.”

“Đúng đó, chênh lệch giữa hai người là quá rõ ràng!”

“Mặc dù Lưu Hải là người bên Đại Viêm nhưng lão phu vẫn bầu cho hắn ta một phiếu!”

“Hiện giờ bắt đầu bầu phiếu!”

Trọng tài cao giọng nói.

Lượt bỏ phiếu kết thúc, trọng tài lại tuyên bố: “Lưu Hải phía Đại Viêm được năm mươi lăm phiếu, Liêu Như Mẫn phía Đại Võ được hai mươi hai phiếu! Lưu Hải chiến thắng!”

Mọi người bên Đại Viêm hoan hô, còn bên Đại Võ thì thở dài thườn thượt.

Tiếp đó, Đại Võ cử người thứ hai ra trận.

Hai bên lại viết chữ mới, đợt bỏ phiếu kết thúc, trọng tài nói: “Lưu Hải phía Đại Viêm giành được bốn mươi bốn phiếu, Từ xx phía Đại Võ giành được ba mươi ba phiếu! Lưu Hải chiến thắng!”

Đại Viêm lại được phen hớn hở, còn phía Đại Võ thì chán nản.

Tiếp đó, Đại Võ cử đến người thứ ba, thứ tư…

Thế nhưng không một ai là đối thủ của Lưu Hải.

Mọi người bên Đại Viêm như mở cờ trong bụng, còn Đại Võ thì nhụt chí hẳn.

“Ấy thế mà thua hết sạch, chẳng lẽ vận may của chúng ta hết sạch rồi sao?”

“Chỉ có thể nói là bên Đại Viêm quá mạnh, cử bừa một tài tử cũng khó đấu lắm!”

“Đúng là rất mạnh! Cơ mà không cần lo lắng, chúng ta còn tế tửu đại nhân mà!”

“Tế tửu rất mạnh! Tế tửu bất bại, chúng ta bất bại!”

Mặc dù đã thua liên tiếp bốn ván nhưng mọi người bên Đại Võ vẫn tự tin lắm.

Bởi lẽ bọn họ còn tế tửu Lâm Bắc Phàm, một người có lòng tự tin vô hạn, một người có thể tạo ra kì tích!

Hắn là ngọn cờ bất bại của Đại Võ, chỉ cần có hắn thì Đại Võ sẽ không thua!

“Mời Đại Võ cử tuyển thủ cuối cùng ra trận!”

Lâm Bắc Phàm bước từng bước lên trường diễn võ, trông hắn rất thong dong, còn trông người bên Đại Viêm lại như thể đang phải đối mặt với kẻ địch lớn.

Bọn họ chẳng coi những kẻ khác bên Đại Võ ra gì, chỉ có Lâm Bắc Phàm là khiến bọn họ không yên tâm thôi.

Bởi lẽ tên này đã thắng liên tiếp hai ván ngày hôm qua, rút sạch khí thế của bọn họ!

Cũng bởi cái tên này mà tất cả tôn nghiêm của bọn họ và của Đại Viêm đã bị chà đạp một cách trầm trọng, khiến bọn họ không ngóc đầu lên được.

Có thể đánh bại Đại Võ được hay không thì phải xem người trước mắt này.

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm chắp tay đứng thẳng, hắn ưỡn ngực, nói với mọi người: “Không ngờ các ngươi lại ép ta phải ra tay, xem ra cũng không tệ!”

“Ngươi…”

Người bên Đại Viêm tức tối.

“Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng có mà đắc ý! Hôm nay sẽ là ngày chiến thắng của chúng ta!”

Lưu Hải hùng hổ nói.

“Chó tang gia mà cũng dám lên tiếng hả?”

Lâm Bắc Phàm híp mắt, hắn chế giễu: “Nếu không phải bản quan thấy các ngươi đáng thương, cho các ngươi cơ hội để thể hiện thì ta đã cạo trọc đầu các ngươi từ lâu rồi!”

“Đồ khốn khiếp! Sao Đại Võ lại có một tên như ngươi chứ?”

Lưu Hải nổi giận.

Lâm Bắc Phàm nhân cơ hội ấy nói: “Bệ hạ, bên Đại Viêm ăn nói không lựa lời, xúc phạm đến thần và Đại Võ, đúng là đáng chém! Mong bệ hạ cho phép thần một đấu năm lần nữa để thần dạy bọn chúng làm người!”

Bên Đại Viêm: “Đậu má!”

Rốt cuộc ai mới là kẻ ăn nói không lựa lời?

Nữ đế toát mồ hôi: “Lâm ái khanh, không cần đâu! Bọn họ cũng chỉ sốt ruột nên lỡ lời thôi, ngươi đừng để bụng! Cứ thi theo quy tắc ban đầu đi!”

Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Thấy chưa, nếu không có bệ hạ thì ta đã hủy diệt các ngươi rồi! Các ngươi còn không biết ngại mà tự xưng là tài tử trạng nguyên? Một người biết đánh cũng không có, bản quan thấy xấu hổ khi phải ở chung với các ngươi!”

Mọi người bên Đại Viêm: “Đậu má!”

Lúc này, bọn họ thực sự nổi cáu rồi!

Bọn họ chỉ hận không thể xé nát cái tên khốn khiếp Lâm Bắc Phàm này! Đến cả tam hoàng tử sau khi nghe những lời ấy cũng muốn nhảy dựng lên.

Mặc dù hắn ta biết Lâm Bắc Phàm sẽ ra vẻ trong ngày hôm nay, song hắn ta không ngờ là hắn lại làm quá lên như thế, hắn ta nghe mà muốn đánh người!

Lúc bấy giờ, trọng tài ở bên cạnh nói: “Lâm tế tửu, cũng đến giờ rồi, ngươi đừng kích động bọn họ nữa, mau chóng thi đi thôi!”

“Hôm nay bản quan nể mặt Lưu đại nhân, không tính toán với ngươi nữa!”

Lâm Bắc Phàm vươn tay phải ra, hắn nói: “Lấy bút lên đây! Hôm nay ta phải cho các ngươi thấy thế nào mới gọi là chữ chân chính, thế nào mới là thư pháp thực thụ!”

Thế là trận đấu lại được tiếp tục.

Lâm Bắc Phàm lấy bút lông và bắt đầu viết chữ lên giấy Tuyên Thành, tư thế của hắn tiêu sái vô cùng.

Một lát sau, những nét chữ đẹp đẽ hiện lên một cách lưu loát dưới ngòi bút của hắn. Mọi người ngắm nghía thật kĩ, ai cũng vỗ tay khen hay.

“Chữ đẹp quá! Đúng là chữ đẹp!”

“Nét chữ này mạnh mẽ hùng hồn, vô cùng khí thế, bút lực cứng cáp, rắn rỏi, khí phách hào hùng.”

“Ta cảm giác như trông thấy phong thái của một nước lớn!”

“Đây là những nét chữ tuyệt vời!”

Nữ đế hết lời khen ngợi: “Lâm ái khanh, ngươi viết chữ đẹp thật đấy, trông đoan trang mà vô cùng mạnh mẽ, rất có tính thẩm mĩ! Trẫm thích vô cùng!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay, hắn cười: “Đa tạ bệ hạ đã khen thưởng!”

Nữ đế lại bảo: “Nét chữ hôm nay của ngươi khác với nét chữ mà trẫm đã từng thấy, đây là thể chữ ngươi tự sáng tạo ra sao?”

“Đúng vậy! Thần gọi nó là thể chữ Nhan!”

Lâm Bắc Phàm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK