Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 766 Bệ hạ lâm bệnh

Lâm Bắc Phàm dành ra chút thời gian để đi tuần tra khu tránh nạn trong kinh thành. Đây là nơi trực thuộc trực tiếp của hắn nên mọi thứ đều được tiến hành rất tốt.

Khu tránh nạn được xây dựng đầy đủ và rộng rãi, than củi bên trong cũng rất nhiều, ấm áp vô cùng, hoàn toàn trái ngược với cái lạnh căm căm bên ngoài.

Do trời lạnh, mặt đất đông cứng nên không thể sản xuất, mọi người bèn ở trong nhà tránh nạn giết thời gian.

Do số lượng người nhiều nên cùng cùng náo nhiệt. Lâm Bắc Phàm đi tuần tra một vòng xong thì hài lòng vô cùng: “Làm tốt lắm!"

“Tất cả đều nhờ công lao của thừa tướng đại nhân! Nếu không có thừa tướng đại nhân lo trước tính sau, xây dựng khu tránh nạn thì chúng ta cũng không làm được những điều này, thừa tướng đại nhân chính là người đi đầu!"

Các quan viên xung quanh thi nhau nịnh nọt.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn lắc đầu và không nói gì cả.

Đi mãi đi mãi, hắn đột nhiên chau mày: “Cơ mà hình như mùi không được dễ ngửi cho lắm.

Các quan viên đi theo bèn cười khổ: “Thừa tướng đại nhân, chuyện này thì hết cách thôi! Ngươi xem, mọi người ăn ở cùng với nhau, thời gian lâu nên đương nhiên sẽ nặng mùi!"

Lâm Bắc Phàm nói: “Bản quan có thể hiểu được, nhưng các ngươi vẫn phải chú ý vệ sinh, bằng không sẽ bị bệnh đấy! Mọi người ở cùng với nhau, bị bệnh thì sẽ lây lan, như vậy sẽ rắc rối to!"

"Thừa tướng đại nhân dạy phải, hạ quan sẽ phái người chú ý chuyện này!” Quan viên nói.

“Ngoài ra, cho người tổ chức các chương trình, ví dụ như kể chuyện, hát kịch... để mọi người giết thời gian, bằng không bí bách cũng sẽ bị bệnh đó!” Lâm Bắc Phàm lại bảo.

“Được, hạ quan sẽ sắp xếp ngay!"

Sau khi không còn vấn đề gì nữa, Lâm Bắc Phàm bèn trở về.

Song lúc này, hắn lại nhận được một tin gấp rằng nữ đế nhiễm gió lạnh nên bị ốm.

Chuyện liên quan đến quân chủ của quốc gia nên tất nhiên không phải chuyện nhỏ, hắn lập tức vào cung.

Những quan viên khác nhận được tin cũng thi nhau vào cung diện thánh.

Bên trong tẩm cung, nữ đế nằm trên giường, trông nàng có vẻ suy nhược, bách quan bái kiến nàng qua một lớp màn dày.

“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế van tuế “Các ái khanh... miễn lễ!"

vạn vạn tuế!"

Nữ đế nói với vẻ yếu ớt: “Chuyện của trẫm khiến mọi người phải lo lắng rồi! Trẫm long thể bất an, không thể chăm lo việc nước nên tạm thời những việc này sẽ giao cho Lâm thừa tướng phụ trách, các ngươi có việc gì thì cứ bẩm báo với hắn, hắn sẽ tiếp quản, nếu không được nữa thì cứ đến gặp trẫm! Hiện giờ đang lúc toàn quốc chống thiên tai, các ái khanh ai hoàn thành trách nhiệm của người nấy, không được lơ là, đã rõ hết chưa?"

“Thần tuân chỉ!” Bách quan đồng thanh đáp.

Nữ đế khẽ phất tay: “Không còn chuyện gì nữa thì các ngươi lui xuống đi, Lâm ái khanh ở lại!"

Bách quan hành lễ rồi rời khỏi tẩm cung.

“Bệ hạ có gì dặn dò ạ?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Ái khanh, ngươi vào đây, trẫm có lời muốn nói với ngươi!"

Nữ đế nói với giọng yếu ớt. Lâm Bắc Phàm bèn vén tấm màn lên rồi bước vào.

Hắn thấy nữ đế đang nằm trên giường, những thứ vàng bạc châu báu ngày thường nàng đeo đều được tháo xuống, mái tóc đen bóng để xõa một cách tùy ý, sắc mặt hơi nhợt nhạt, trông thiếu đi vẻ tôn quý như thường ngày, thay vào đó là vẻ ốm yếu.

“Bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.

“Ái khanh, ngươi lại gần đây, tới trước mặt trẫm!"

Lâm Bắc Phàm lại tiến lên trước vài bước, tới gần bên giường, hắn nhìn mỹ nhân đang gần ngay gang tấc trước mặt mình.

"Bê ha..."

“Ái khanh, sức khỏe của trẫm không tốt, hở cái là bị bệnh nên triều đình Đại Võ phải làm phiền ngươi rồi, tất cả những chuyện của đất nước đều do ngươi quản lý, nếu như không quản được... thì tới gặp trẫm!"

Lâm Bắc Phàm vội nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện! Bệ hạ, hiện giờ quan trọng nhất là bệ hạ phải nghỉ ngơi nhiều vào, chăm sóc tốt long thể, Đại Võ không thể thiếu người!"

“Ái khanh, có ngươi ở đây thì trẫm vô cùng yên tâm!” Nữ đế khẽ nhắm mắt lại, nhịp thở của nàng đều đều.

Lâm Bắc Phàm biết nữ đế đã ngủ, hắn bèn nhẹ chân nhẹ tay rời đi.

Hắn phất tay: “Lý ngự y, bệnh tình của bệ hạ thế nào rồi?"

Một quan viên có mái tóc hoa râm bước tới, chắp tay rồi nói: “Khởi bẩm thừa tướng, do trời quá lạnh nên bệ hạ đã bị nhiễm phong hàn!"

“Chỉ là nhiễm phong hàn thôi sao?” Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên sắc bén.

Ngự y thấy hơi hoảng sợ: “Nào dám giấu thừa tướng đại nhân ạ? Đúng thật là bệ hạ bị nhiễm phong hàn, chỉ là mấy hôm nay bệ hạ lo việc nước, cơ thể mệt mỏi, long thể khá suy yếu nên một khi nhiễm phong hàn là yếu ngay! Nhưng không có gì đáng ngại đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu, giống hệt những gì hắn dự liệu.

Thể chất của nữ đế vốn đã khá yếu, lại thường xuyên thức đêm lo việc nước nên sức khỏe càng yếu hơn.

Do vậy nhiễm gió lạnh cái là không chịu được ngay.

Hắn dặn dò: “Hiện giờ bệ hạ long thể bất an, cần phải tĩnh dưỡng! Thế nên có chuyện lớn gì cũng đừng tới làm phiền bệ hạ, cứ bẩm báo cho bản quan!"

“Vâng thưa thừa tướng đại nhân!"

Mọi người đáp...
Chương 767 Bệ hạ nổi giận

Tiếp đó, ngày nào Lâm Bắc Phàm cũng vào cung xử lí quốc sự, xử lý xong lại tới tẩm cung thăm nữ đế.

Tiểu quận chúa cũng tới, nàng ở bên giường, vô cùng lo lắng: “Nữ đế tỷ tỷ, ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?

Nghe nói ngươi đã ngủ cả một ngày rồi, ta lo lắm!"

Nữ đế nở một nụ cười miễn cưỡng, nàng bảo: “Trẫm... thấy đỡ nhiều rồi, Tiểu Vân Oanh đừng lo lắng!"

“Vậy thì ta yên tâm rồi! Nữ để tỷ tỷ, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi nhiều vào! Trước kia ngươi đã lao lực nhiều quá rồi, lại còn bị nhiễm phong hàn nên mới sinh bệnh! Lần này ngươi nhất định phải chăm sóc cơ thể cho tốt, vực dậy biết chưa?"

Nữ đế gật đầu: “Ừ, trẫm biết rồi!"

“À về chuyện của đất nước thì ngươi không cần phải lo đâu, có cái tên xấu xa Lâm Bắc Phàm xử lý cả rồi, hắn làm tốt lắm! Được hắn kiểm soát, triều đình cực kì ổn định, đất nước cũng được vận hành một cách bình thường!”Nữ đế khẽ mỉm cười: “Lâm ái khanh... đúng thật đã làm rất tốt!"

“Ngươi còn phải nhớ uống thuốc đúng giờ nha! Mặc dù thuốc rất đắng nhưng người ta hay bảo thuốc đắng dã tật! Uống thuốc thì mới khỏe lại được, ngươi nói xem có đúng không?"

Nữ đế thấy buồn cười, nàng gật đầu: “Được, trẫm nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ!"

“Với cả..."

Lâm Bắc Phàm không nhìn nổi nữa: “Tiểu quận chúa, được rồi! Ở đây có rất nhiều ngự y, mọi người đều chuyên nghiệp hơn quận chúa, nhất định sẽ chăm sóc bệ hạ chu đáo! Quận chúa mà càm ràm nữa là bệ hạ không nghỉ ngơi được đâu!"

“Hừ!” Tiểu quận chúa bèn dư dứ nắm đấm về phía Lâm Bắc Phàm.

Sau đó nàng nhìn nữ đế đang nằm trên giường, lưu luyến nói: “Nữ đế tỷ tỷ, nhất định phải mau chóng khỏe lại nhé! Ta không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa, ta về trước đây! Tạm biệt nữ để tỷ tỷ!"

“Lâm ái khanh, tiễn Tiểu Vân Oanh giúp trẫm!"

Lâm Bắc Phàm bèn tiễn tiểu quận chúa đi, sau đó hắn quay lại bẩm báo một vài chuyện.

Nữ đế nghe xong thì hài lòng vô cùng: “Có ái khanh ở đây thì trẫm yên tâm rồi, mấy hôm nay ái khanh phải vất vả rồi!"

Sau đó, Lâm Bắc Phàm cũng rời đi.

Nữ để cho mọi người lui xuống, lúc này một thân hình màu trắng xuất hiện bên giường.

Bạch Quan Âm nói với vẻ trách cứ: “Bệ hạ, ta đã từng khuyên ngươi phải nghỉ ngơi đầy đủ cơ mà! Dù có là võ giả thì cũng không thể thức ngày thức đêm làm việc được! Bây giờ đã đổ bệnh rồi đấy! Ôi!"

Nữ đế cười khổ: “Bạch tỷ tỷ, trẫm nào dám nghỉ ngơi? Trong có gian thần khắp triều lục đục đấu đá, ngoài có phiên vương chư quốc nhòm ngó, cộng thêm thiên tai không dứt, trẫm chẳng dám nghỉ ngơi dù chỉ một khắc, chỉ sợ bị người ta tính kế! Cũng may mà lần này có Lâm ái khanh giúp trẫm xử lý quốc sự, bằng không trẫm cũng không biết phải làm thế nào nữa!"

“Bệ hạ, ngươi phải hiểu một điều rằng ngươi có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một nữ nhân, quốc gia đại sự chồng chất, có là người sắt thì cũng biết mệt! Ngươi mà ngã xuống thì thiên hạ đại loạn! Thế nên ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!"

Nữ đế cười khổ: “Bạch tỷ tỷ, trẫm biết rồi, sau này trẫm nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân mình!"

“Ngoài ra, ngươi cũng thực sự cần phải tìm một người giúp mình đi!"

Bạch Quan Âm cười khanh khách: “Nhìn bách quan văn võ trong triều cũng chỉ có một mình Lâm Bắc Phàm có thể giúp ngươi! Ngươi mau lập hắn thành hoàng phu đi, có hắn giúp đỡ thì đất nước mới càng thêm vững mạnh, phát triển nhanh chóng, như vậy ngươi cũng nhẹ nhõm hơn!"

Lần này, mặc dù nữ đế xấu hổ song nàng không trốn tránh.

“Trẫm cũng nhận ra hiện giờ trẫm không rời khỏi Lâm ái khanh được! Song giữa trẫm và hắn làm gì có nền tảng tình cảm, thế nên trẫm định bồi dưỡng tình cảm với hắn, sau này thì thuận lý thành chương"

Bạch Quan Âm cười: “Bệ hạ, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, cần gì nền tảng tình cảm chứ? Ngươi chỉ cần mở lời truyền hắn vào cung thị tẩm là được ấy mà, hắn còn dám không nghe sao?"

Nữ đế lại càng xấu hổ hơn nữa, câu nói này bạo dạn quá!

Mặc dù nàng là quân chủ của một nước, song về bản chất thì nàng vẫn là một nữ tử, luôn mong muốn về một tình yêu tốt đẹp!

Thích thì phải từ từ bồi dưỡng tình cảm, sau đó khi nào tình cảm mặn nồng rồi thì mới... Kết quả Bạch Quan Âm lại mở miệng nói thẳng đến bước thị tẩm!

Quá thẳng thừng, quá gấp gáp, nàng còn chưa chuẩn bị tốt, nhỡ đâu dọa Lâm Bắc Phàm sợ chạy đi mất thì sao? “Khụ khụ, chuyện này để sau này hãy nói! Bạch tỷ tỷ, trẫm thấy hơi mệt, trẫm nghỉ ngơi đây!” Nữ đế nhắm chặt mắt một cách hoang mang, song tròng mắt của nàng vẫn chuyển động, trông cực kì mất bình tĩnh. “Cứ suy nghĩ về ý kiến của ta đi, ta đi trước đây, hôm khác lại tới thăm ngươi!” Bóng người màu trắng dần dần biến mất.

Nữ đế mở mắt, không biết vì sao nhưng mặt nàng lại đỏ lên.

Những ngày tiếp theo, ngày nào Lâm Bắc Phàm cũng vào cung xử lý công vụ.

Có hắn quản lý, triều đình cực kì ổn định, các cơ quan đều hoạt động như thường.

Song có một hôm, thái giám ngày thường hầu hạ bên cạnh nữ đế bỗng vội vàng chạy tới.

“Thừa tướng đại nhân, bệ hạ nổi giận rồi, thừa tướng giúp lão nô với!"

Lâm Bắc Phàm khựng người: “Sao thế?"
Chương 768 Không ai nói chuyện với ta hết

“Thừa tướng đại nhân, chuyện là thế này!"

Lão thái giám cười khổ: “Hôm nay lúc uống thuốc, bệ hạ chê thuốc quá đắng, không muốn uống, chúng ta có khuyên thế nào bệ hạ cũng không nghe, mong thừa tướng nghĩ cách khuyên bệ hạ với ạ!"

“Vậy sao, thế để ta xem sao!” Lâm Bắc Phàm đứng dậy.

Một lúc sau, hắn tới tẩm cung của nữ đế.

Từ xa đã nghe thấy giọng nói của nàng: “Thuốc quá đắng, trẫm đã uống mấy hôm nay rồi, không muốn uống nữa, các ngươi đổi thuốc khác đi!"

“Nhưng mà thưa bệ hạ, nghe ngự y nói chỉ có thuốc này mới có hiệu quả thôi!"

Nữ đế tiếp tục tỏ vẻ chán ghét: “Đắng lắm, trẫm không muốn uống!"

“Thuốc đã được thêm đường rồi ạ..."

Nữ đế vẫn tiếp tục ghét bỏ: “Thêm đường cũng vẫn đắng!"

Lúc này, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng bước vào: “Bệ hạ, thuốc này rất đắng sao?"

Nữ đế chỉ vào bát thuốc rồi nói: “Ái khanh, không tin thì ngươi cứ thử uống mà xem!"

Lâm Bắc Phàm bèn bưng bát thuốc lên rồi khẽ nhấp một ngụm, sau đó hắn chau mày, nói: “Đúng là đắng thật! Sao lại cho bệ hạ uống thuốc đắng như vậy hả, mau đem xuống đi!"

Nữ đế vui vẻ vô cùng: “Vẫn là ái khanh hiểu trẫm!"

Lão thái giám bước tới, u sầu nói: “Nhưng mà bệ hạ long thể bất an, không uống thuốc thì không được!"

Nữ đế chau mày: “Bắt buộc phải đổi thuốc, thuốc này quá đắng, trẫm uống vào là thấy buồn nôn"

Lão thái giám nhìn Lâm Bắc Phàm: “Thừa tướng đại nhân, đại nhân xem."

“Chuyện này đơn giản! Thuốc ở đâu, để ta đi xử lý rồi cho bệ hạ uống"

Lâm Bắc Phàm tới Thái Y Viện, nói chuyện với ngự y ở đây một lúc rồi nấu thuốc với mai rùa, da trâu và phục linh.

Các ngự y xung quanh đều không hiểu ra làm sao, họ hỏi: “Thừa tướng đại nhân đại nhân đang làm gì thế?"

Lâm Bắc Phàm vừa làm vừa nói: “Thì đang sắc thuốc, chỉ cần sắc thuốc thành dạng cao, tiện cho bệ hạ dùng!"

"Sắc thuốc thành cao?"

Các ngự y nhìn nhau: “Làm như vậy có tác dụng thật sao?"

“Không vấn đề gì đâu!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ không chịu được vị đắng của thuốc, thế thì chúng ta sẽ nấu thuốc thành cao rồi khóa vị đắng lại, như vậy không ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc.

Thực ra đây chính là cách làm quy linh cao.

Quy linh cao rất đắng, nhưng nếu không cắn nát nó ra thì sẽ không nếm được vị đắng, nếu thêm một chút nước đường nữa thì sẽ dễ uống hơn.

Khoảng một canh giờ sau, thuốc đã được nấu xong.

Hắn cho thuốc ra ngoài để nó đông lại, rất nhanh thuốc đã biến thành dạng cao.

Sau đó Lâm Bắc Phàm bèn nghiền cao ra rồi cho thêm chút nước đường, vậy là quy linh cao phiên bản cổ đại đã ra lò.

“Bệ hạ, đây là điểm tâm thần đã chuẩn bị cho bệ hạ, mời bệ hạ dùng!” Lâm Bắc Phàm bưng thuốc tới.

Nữ đế nhìn một cục đen sì trong bát, nàng tò mò: “Ái khanh, đây là gì thế?"

“Bệ hạ, đây là quy linh cao, đặc sản ở quê nhà của vị thần, mùi vị đặc biệt, uống vào có lợi cho thân thể, mời bệ hạ dùng!"

“Vậy sao? Hiếm khi ngươi có lòng như vậy, trẫm phải thử mới được!"

Cung nữ bèn hầu hạ nữ đế uống một ngụm Nàng nhận thấy nước thuốc có vị ngọt nên không từ chối.

Ngoài ra nàng còn thấy cắn cái cục đen đen này ra thì nó rất trơn, cũng rất vừa miệng, chỉ thấy hơi chát chát một chút.

Thế nhưng những thứ này đã được vị ngọt trong nước thuốc át đi, hoàn toàn nằm trong phạm vi nàng có thể chịu đựng được nên nàng cứ thế nuốt xuống.

“Ừm, vị của quy linh cao này cũng được đấy, trẫm rất thích!” Nữ đế vui vẻ nói, nàng bèn uống hết quy linh cao. “Bệ hạ thích là được!” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.

Lúc này, lão thái giám lại đi tới với vẻ mặt sầu lo: “Thừa tướng đại nhân, đại nhân phải khuyên bệ hạ uống thuốc chứ không phải uống những thứ khác!"

“Thuốc? Vừa nãy bệ hạ đã uống rồi!” Lâm Bắc Phàm cười.

Nữ đế sững sờ: “Mới nãy là thuốc hả!"

“Không sai, vừa nãy chính là thuốc mà bệ hạ hay uống! Có điều thần đã nấu thuốc thành cao, cho nó biến thành một vật màu đen, vị đắng trong đó đã bị khóa lại nên bệ hạ không cảm nhận được vị đắng!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Hóa ra là vậy, vẫn phải là ái khanh mới nghĩ ra được cách! Ha ha..."

Nữ đế vui vẻ nói: “Các ngươi đều phải học hỏi thừa tướng, xem hắn làm kiểu gì!"

“Xin nghe bệ hạ dạy bảo!” Mọi người đồng thanh nói.

“Sau này trẫm sẽ uống thuốc quy linh cao này, những thuốc kia đừng đem tới cho trẫm nữa!” Nữ để lại nói.

“Bệ hạ, vi thần đã giao cách nấu cho Thái Y Viện rồi, bọn họ sẽ biết phải làm thế nào!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Được được được!” Nữ đế nói liến thoắng.

Sau khi biết được đây là thuốc lại không khó uống, nữ đế bèn uống thêm một bát nữa, trông nàng có tinh thần hơn nhiều.

Nàng quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn hỏi: “Ái khanh, hiện giờ ngươi có rảnh không?"

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã xử lý xong hết mọi chuyện, giờ đang rảnh ạ!"

“Nếu không phải làm việc gì nữa thì ngươi nói chuyện với trẫm đi!"

Nữ đế cười khổ: “Nói thực lòng, cả cái hoàng cung lớn thế này mà một người thân thiết trẫm cũng không có, trẫm muốn tìm một người nói chuyện cũng không được!"

“Bệ hạ, chỉ cần bệ hạ mở miệng vàng thì còn sợ không có ai nói chuyện với bệ hạ ư?"

Nữ đế xua tay, nói: “Không giống! Chính bởi không cùng chí hướng, không cùng quan niệm, trình độ tư duy không giống nhau nên mới không thể nói chuyện! Gió tầng nào gặp mây tầng đó mà! Mãi cho đến khi gặp được ái khanh thì trẫm mới nhận ra mình không hề cô độc!"

“Được, bệ hạ muốn nói chuyện gì, để thần nói chuyện với bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm đáp.
Chương 769 Chỉ có người khác nhịn ngươi

“Ái khanh, ngươi cứ nói về cuộc sống trước đây của ngươi đi!” Nữ đế nói.

Lâm Bắc Phàm thấy hơi hoang mang: “Cuộc sống trước đây của thần?"

“Đúng vậy! Lai lịch của ngươi có vẻ thần bí, nhưng ngươi lại hiểu rất nhiều chuyện, năng lực cũng vô cùng xuất chúng! Thế nên trẫm cực kì tò mò, trước đây ngươi như thế nào, tại sao lại hiểu biết nhiều đến vậy!” Nói đoạn, nữ đế khẽ vén một lọn tóc, ánh mắt hơi mất tự nhiên, đến sắc mặt cũng hơi hồng.

Dẫu sao thì sau này cũng phải sinh sống một khoảng thời gian rất dài, thế nên phải hiểu biết nhiều hơn thì mới hòa hợp được. Lâm Bắc Phàm chau mày: “Cuộc sống trước đây của vị thần..."

Trông hắn có vẻ không muốn nhắc đến chuyện này cho lắm.

Nữ đế bỗng thấy đau lòng.

Lâm Bắc Phàm không nhắc nhiều về những chuyện trước đây của hắn, song từ tình hình của hắn trong mấy năm nay, nàng chắc chắn hắn cũng không sống tốt lắm.

Xuất thân bình dân, không có một chút gia thế, hình như bạn bè người thân cũng không có.

Chỉ có hắn và Đại Lực sống nương tựa lẫn nhau.

Để thi khoa cử mà hắn đã thắp đèn ngày đêm đọc sách. Ngày thường thì tiết kiệm, quần áo mặc cũng là đồ bình thường, nhà thì cũ nát, ăn những gạo và đồ ăn đơn giản, rất ít khi ăn thịt.

Đến khi đỗ trạng nguyên thì hắn mới bắt đầu nghịch thiên cải mệnh, cuộc sống mới tốt lên. “Ái khanh, nếu ngươi không muốn nói thì trẫm không ép ngươi!” Nữ đế rất hiểu lòng người, nàng nói.

Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu: “Bệ hạ, không phải thần không muốn nói mà là thần không biết phải nói như thế nào!"

Nữ đế sững sờ: “Không biết phải nói như thế nào? Đương nhiên là có gì nói đó rồi!"

"Cũng chính bởi vì không có nên thần mới đau đầu đây!"

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lộ vẻ khổ sở: “Không giấu gì bệ hạ, cuộc sống trước đây của vị thần rất tẻ nhạt, một từ đẹp trai thôi là đã kể hết được cuộc sống của thần nên thần thực sự không biết nói gì cả!"

Nữ đế: “Khụ khụ."

Lâm Bắc Phàm thấy hơi hoảng: “Bệ hạ, bệ hạ làm sao thế, lại bị bệnh hả?"

Nữ đế trừng mắt với Lâm Bắc Phàm, nàng vừa tức vừa buồn cười: “Còn chẳng phải tại ngươi sao, làm gì có ai tự khen mình như ngươi chứ?"

Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng: “Cơ mà thần nói thật mà!"

“Trẫm nhận ra rồi, trước kia chắc chắn ngươi vừa nghịch ngợm vừa không biết mắc cỡ, ấy thế mà ngươi vẫn sống an nhàn được đến tận bây giờ, chứng tỏ ngươi sống rất suôn sẻ!” Nữ để chỉ vào Lâm Bắc Phàm, nàng vừa cười vừa nói.

Lâm Bắc Phàm cãi: “Bệ hạ, bệ hạ không thể nói như vậy được, thực ra cuộc sống trước đây của vị thần rất vất vả!"

“Chắc là người khác nhịn ngươi rất vất vả chứ gì?” Nữ đế bật cười.

Lâm Bắc Phàm: "..."

Ánh mắt của hắn bỗng thoáng hiện vẻ oán trách, sao nữ đế lại trở nên bông đùa vậy nhỉ?

Mới tí đã vạch trần hắn rồi, đúng là chẳng thú vị chút nào!

Cười xong, nữ đế lại vui vẻ hỏi: “Ái khanh, chúng ta nói chuyện tương lai đi! Ngươi thấy tương lai của ngươi thế nào? Hay nói cách khác về sau ngươi muốn sống một cuộc sống như thế nào, có ước mơ gì hay không?"

Lâm Bắc Phàm chau mày: “Tương lai của thần..."

Hình như chuyện này hắn cũng không muốn nhắc đến.

Nữ đế lại được phen đau lòng.

Nàng biết rất rõ rằng vì đất nước, vì dân chúng, hắn đã làm ra rất nhiều hành vi “tham ô”, đắc tội với tất cả mọi người trong thiên hạ!

Những chuyện này mà để lộ ra ngoài thì đúng là trời đất chẳng dung tha! Thế nên hắn hoàn toàn không có tương lai gì cả!

Giọng điệu của nữ đế trở nên dịu dàng hơn, nàng nói: “Ái khanh, tương lai ngươi muốn sống một cuộc sống như thế nào? Ngươi đừng giấu, trẫm muốn nghe ngươi nói thật lòng!"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bệ hạ, thần không dám nói đâu!"

Nữ đế thấy khó hiểu: “Ngươi có nỗi khổ gì sao?"

“Đúng thật là thần có nỗi khổ!"

Khóe miệng Lâm Bắc Phàm lộ vẻ khổ sở: “Mong bệ hạ thứ tội cho thần, thần mới dám nói!"

Nữ đế lớn giọng nói: “Được! Trẫm sẽ thứ tội cho ngươi!"

“Bệ hạ!"

Lâm Bắc Phàm ngửa đầu, than thở: “Từ lúc vị thần vào triều làm quan đến nay thì đã được bệ hạ yêu thích, không ngừng được thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý hưởng không hết, thần luôn ghi nhớ trong lòng! Thế nhưng những thứ đó đều không phải thứ mà thần muốn!"

Nữ đế hỏi: “Ái khanh, thế ngươi muốn cái gì?"

Lâm Bắc Phàm nhìn nữ đế một cách dè dặt, hắn nói: “Thực ra ước mơ lớn nhất của vị thần là ngày nào cũng không phải đi làm, nhưng vẫn được hưởng bổng lộc! Thế nên thần mong bệ hạ hãy cho thần thêm nhiều ngày nghỉ, một tháng nghỉ hai mươi ngày, như vậy là thần hài lòng rồi!"

Nữ đế: “Khụ khụ."

Lâm Bắc Phàm lại hoảng sợ: “Bệ hạ, bệ hạ làm sao thế? Bệ hạ đừng làm thần sợ!"

“Có mà ngươi làm trẫm sợ thì có!"

Nữ đế bực bội nói: “Làm thừa tướng kiêm đại nguyên soái của triều đình mà một tháng ngươi đòi nghỉ tận hai mươi ngày, thế thì ai đứng ra phụ trách công việc của đất nước đây? Trẫm cho ngươi thăng đến chức này rồi là để ngươi san sẻ giúp trẫm, ấy vậy mà ngươi lại muốn nghỉ làm? Ngươi nghĩ đẹp quá nhỉ!"

Lâm Bắc Phàm cảm thấy tủi thân vô cùng: “Bệ hạ, là bệ hạ bảo vi thần nói thật mà..."

"Ngươi có thể nói, nhưng trẫm không đồng ý!” Nữ đế nói một cách quả quyết. “Ò!” Lâm Bắc Phàm cúi đầu.
Chương 770 Thần không có quyền lựa chọn

“Ái khanh, không phải trẫm nói ngươi đâu, biết bao nhiêu người muốn có được cơ hội để trèo lên cái vị trí hiện giờ của ngươi, kết quả vị trí này ngươi đã lấy được rồi, vậy mà lại không biết trân trọng! Ngươi bảo trẫm phải làm sao hả?” Nữ đế trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.

“Bệ hạ, bệ hạ đừng nói nữa, thần biết sai rồi!” Lâm Bắc Phàm tủi thân vô cùng.

Nữ đế lại không nhịn được mà bật cười, nàng nói: “Trông ngươi tủi thân chưa kìa... Nếu sau này không có chuyện gì lớn thì trẫm sẽ cho ngươi nghỉ, được chưa?"

“Thật sao?” Lâm Bắc Phàm bỗng có tinh thần hẳn lên.

“Làm vua không ai nói dối cả!” Nữ đế nói một cách nghiêm túc.

“Được được được!” Lâm Bắc Phàm thấy có động lực liền.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi!"

Sắc mặt nữ đế bỗng không được tự nhiên, ánh mắt nàng bỗng sáng lên: “Ái khanh, nghe nói ngươi là một tài tử phong lưu, chắc hồng nhan tri kỷ của ngươi cũng không ít đâu nhỉ! Ngươi kể cho trẫm nghe ngươi thích nữ nhân như thế nào đi?"

Lâm Bắc Phàm xấu hổ: “Bệ hạ, sao đột nhiên bệ hạ lại hỏi vấn đề này?"

“Nào, nói với trẫm đi mà, trẫm tò mò lắm!"

Nữ đế cố làm ra vẻ nghiêm túc, song thực ra trong lòng nàng đang ngại vô cùng, cực kì không bình tình, đến lòng bàn tay nàng cũng đang đổ mồ hôi.

Lâm Bắc Phàm vẫn đang rất xấu hổ: “Bệ hạ, chuyện này có thể không nói được không?"

Nữ đế lắc đầu: “Không được, trẫm cực kì muốn biết chuyện này!"

Nữ đế nghĩ ngợi, đoạn quyết định chủ động tấn công: “Ái khanh, ngươi thích nữ tử đài các, thấu tình đạt lý lại dịu dàng, biết quan tâm người khác như Lý Sư Sư sao?"

Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu.

“Không phải á?"

Nữ để khẽ chau mày: “Thế ngươi thích kiểu nữ tử oai phong lẫm liệt, giàu lòng chính nghĩa lại có khí chất của nữ hiệp như Mạc Như Sương hả?"

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu.

“Lại không phải?"

Nữ đế bắt đầu hoài nghi: “Thế ngươi thích kiểu nữ tử mê hoặc chúng sinh, hấp dẫn như Tử Nguyệt à?"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục lắc đầu.

“Lại không phải nữa?"

Nữ đế hỏi: “Thế ngươi thích thiếu nữ ngây thơ, dễ thương như Vân Oanh sao?"

Lâm Bắc Phàm vẫn lắc đầu.

“Vẫn không phải?"

Sắc mặt nữ đế có hơi đỏ, nàng vén lọn tóc bên tai, động tác có vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Vậy thì ái khanh... ngươi thích kiểu nữ tử có quyền có thế, có thể điều khiển cả thiên hạ sao?"

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu tiếp.

Nữ đế thấy hơi hoang mang: “Vẫn không phải sao? Ái khanh à, rốt cuộc là ngươi thích nữ tử như thế nào?"

Lâm Bắc Phàm ngại ngùng nói: “Bệ hạ, bệ hạ đừng hỏi nữa được không?"

“Không được, trẫm bắt buộc phải hỏi!” Nữ đế nói.

Lâm Bắc Phàm ngại vô cùng: “Bệ hạ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?"

“Không được! Nhất định phải nói, trẫm ra lệnh ngươi phải nói!” Nữ đế nói, trong lòng nàng bắt đầu căng thẳng.

“Bệ hạ, từ những câu hỏi mà bệ hạ đặt ra có thể thấy bệ hạ không hề hiểu về nam nhân! Thực ra đáp án của vi thần là..."

Lâm Bắc Phàm cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng, hắn nói: “Trẻ con mới lựa chọn, người lớn muốn tất!"

Nữ đế: “Khụ khụ..."

Lâm Bắc Phàm hoảng sợ: “Bệ hạ, bệ hạ làm sao thế?"

“Ái khanh, hôm nay trẫm... hôm nay trẫm thực sự bị ngươi làm cho tức chết mất thôi!” Nữ đế tức giận nói.

Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng: “Nhưng bệ hạ cứ bắt thần phải nói mà!"

“Ngươi không biết nói khéo léo một chút hả?"

“Thần đã nói khéo léo lắm rồi đấy! Ngày thường khi vi thần nói chuyện với người khác là bọn họ đã muốn động thủ đánh người rồi! Hiện giờ bệ hạ vẫn giữ được bình tĩnh, còn bao dung, như vậy đã là tốt lắm rồi!"

Nữ đế tức đến mức bật cười: “Ngươi cũng biết vậy hả!"

“Thực ra sở dĩ thần ăn nói linh tinh vậy là muốn chọc cho bệ hạ vui thôi! Bệ hạ luôn giữ tâm trạng vui tươi thì mới khỏe mạnh, nhanh chóng khỏi bệnh! Người ta thường nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Nữ đế bỗng thấy lòng mình ấm áp: “Ái khanh, ngươi có lòng quá!"

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại thở dài một hơi: “Thực ra nhắc đến nữ nhân, về phương diện hôn nhân yêu đương thì vi thần không hề có quyền lựa chọn!"

Nữ đế sững sờ: “Ái khanh, sao ngươi lại nói vậy?"

“Từ lúc vào triều làm quan đến nay, vi thần vẫn luôn đặt việc quốc gia đại sự lên trên hết, chưa bao giờ đi trêu hoa ghẹo nguyệt cả! Thế nhưng khổ nỗi ông trời lại ban cho thần một nhan sắc tuyệt thế, rồi lại cho thần thêm tài hoa, thần muốn khiêm tốn cũng chẳng khiêm tốn được, xung quanh luôn có nữ nhân kéo tới, thần muốn lên trời hay xuống đất cũng chẳng có cửa, muốn trốn không có chỗ để trốn, chỉ đành chấp nhận, trong lòng thần cũng sầu lắm!” Lâm Bắc Phàm nói, gương mặt hắn lộ vẻ thất vọng.

Nữ đế tức quá!

Hắn đang nói cái gì mà không có chút liêm sỉ nào vậy!

Chuyện mà biết bao nam nhân cầu còn không được, ấy thế mà hắn lại chán ghét? Kẻ no không biết nỗi khổ của người đói, đúng là không hiểu nỗi khổ của nam nhân xấu mà!

Nàng bỗng siết chặt nắm đấm, giờ nàng cực kì muốn tẩn cho hắn một trận để xả giận cho nam nhân trong thiên hạ này!

“Hiện giờ đến hôn nhân đại sự thần cũng bị bệ hạ tước quyền rồi!"

Lâm Bắc Phàm nói, giọng nói của hắn chứa đựng hy vọng: “Bệ hạ, lúc nào thì bệ hạ mới tháo bỏ hạn chế cho vi thần vậy? Tuổi thần cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc phải kết hôn rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK