• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546 Nấu lên cho mọi người cùng ăn

“Xương rồng! Đây đúng thật là xương rồng!”

“Lão phu vẫn luôn cho rằng thần rồng chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ tối nay lại được trông thấy xương của thần rồng!”

“Đời này sống không uổng, đời này đúng là sống không uổng mà!”

Nữ đế nhìn khung xương khổng lồ này, nàng vô cùng kích động nhưng vẫn hơi không dám tin. Nữ đế bèn dè dặt hỏi: “Đây là xương rồng thật sao?”

“Bệ hạ, xương rồng đang ở ngay trước mắt, sao có thể là giả?” Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu kích động nói.

“Ừm!” Nữ đế ra sức gật đầu.

“Bệ hạ, triều đình ta phát hiện ra xương rồng, bệ hạ có biết điều này có nghĩa là gì không ạ?” Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu nói tiếp.

“Có nghĩa là gì?” Tim nữ đế đập thình thịch.

“Có nghĩa là… trời ban phước lành!”

Cao Thiên Diệu kích động nói: “Tại sao bộ xương rồng này không xuất hiện ở hoàng triều Đại Hạ, ở hoàng triều Đại Viêm hay ở các nước khác mà lại xuất hiện ở Đại Võ ta?”

“Điều này chứng tỏ ông trời phù hộ Đại Võ, phù hộ điện hạ nên mới ban phước lành!”

“Chứng tỏ bệ hạ là chân long thiên tử chân chính, được trời đất công nhận nên mới có được xương của rồng!”

“Chứng tỏ dưới sự lãnh đạo của bệ hạ, Đại Võ sẽ ngày càng phát triển!”

“Ngày nhất thống thiên hạ sẽ không còn xa!”

Nữ đế bật cười ha ha: “Nói có lý lắm!”

Lâm Bắc Phàm lườm Cao Thiên Diệu một cái, da mặt cái tên này đúng là ngày càng dày, kỹ năng nịnh hót ngày một điêu luyện! Mấy lời sến súa như vậy mà cũng nói ra được!

Lúc ấy, những quan viên khác cũng đồng loạt lên tiếng.

“Bệ hạ, đây đúng là ông trời đang ban phước lành!”

“Kết quả chân long thiên tử chân chính mới có được xương của rồng!”

“Có được xương rồng thì cần gì phải lo đại nghiệp không thành nữa?”

Nữ đế nghe mà mát lòng vô cùng.

Chỉ có Lâm Bắc Phàm là thấy bực bội, đúng là cái đám tham quan gian thần a dua nịnh hót!

Cả đời này bản quan trong sạch, không hổ thẹn với trời đất, tuyệt đối sẽ không đồng lõa với các ngươi!

Song lúc này, nữ đế lại hỏi với vẻ chờ mong: “Lâm ái khanh, ngươi thấy bọn họ nói có đúng không?”

“Bệ hạ, bọn họ…”

Lâm Bắc Phàm không vui, hắn lườm nguýt mấy người kia, hơi kéo giãn khoảng cách với mấy tên gian thần tham quan này rồi chắp tay nói: “Nói đúng lắm, vi thần không có ý kiến gì khác!”

“Ha ha…”

Nữ đế lại càng cười vui hơn nữa…

Nữ đế cười xong lại nhớ ra rằng hiện giờ trước mắt nàng đang có một vấn đề.

"Các vị ái khanh, nên xử lý bộ xương rồng này như thế nào đây?"

"Bệ hạ..." Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng dậy: "Chúng ta có thể công khai trưng bày bộ xương rồng cho người trong thiên hạ biết rằng triều đình ta đang sở hữu bộ xương rồng này, thiên đạo đã đặt ở triều đình ta, như thế có thể làm người dân yên tâm, các nước láng giềng phải e dè!"

Nữ đế gật đầu với vẻ hài lòng: "Nói không sai!"

"Bệ hạ..." Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng dậy: "Chúng ta hãy đặt bộ xương rồng này trong Hoàng Lăng, làm như thế có thể trấn giữ vận mệnh của đất nước, bảo vệ triều đình ta, duy trì ngai vàng của bệ hạ! Phù hộ cho Đại Võ chúng ta trường tồn với thiên thu, kế thừa muôn đời!"

Nữ đế tiếp tục hài lòng mà gật đầu: "Nói hay lắm!"

"Bệ hạ..." Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng dậy: "Chúng ta nên xây dựng một tòa Chiến Thần Điện làm nơi cất giữ bộ xương rồng này, như vậy chúng ta không chỉ thờ phụng xương rồng, mà còn có thể thờ phụng cả những linh hồn thiêng liêng trong thiên hạ! Chắc chắn sẽ giúp củng cố quân tâm, tăng cường sức chiến đấu của quân ta!"

Nữ đế lại gật đầu với vẻ hài lòng: "Cách này hay đấy!"

Các quan tiếp tục lần lượt phát biểu ý kiến của mình. Ý kiến nào cũng làm nữ đế vui vẻ ra mặt.

Đúng lúc đó, nữ đế chợt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đang im lặng không lên tiếng, nàng cười nói: "Lâm ái khanh, các quan trong triều đều nói ra suy nghĩ của mình rồi! Ngươi thấy thế nào, nói ra để mọi người nghe đi!"

Lâm Bắc Phàm bước ra, nhìn các quan trong triều rồi nói với vẻ coi thường: "Các vị đại nhân, biện pháp mà các ngươi đưa ra chẳng thể đem lại hiệu quả gì nhiều!"

Các quan không phục, tranh nhau đáp trả.

"Lâm đại nhân, ngươi có cách gì khác không?"

"Đừng có nhanh mồm nhanh miệng như thế, nói ra cho mọi người nghe xem ngươi có ý tưởng gì nào!"

"Nếu ngươi không đưa ra được ý kiến gì hay ho, bản quan sẽ không đồng ý đâu!"

Lâm Bắc Phàm chắp tay, thái độ bình tĩnh: "Bệ hạ, thật ra các ý tưởng trưng bày công khai, trấn giữ vận mệnh của đất nước, xây dựng Chiến Thần Điện mà vừa rồi các quan đưa ra đều không được đặc sắc cho lắm, hoàn toàn không có tác dụng gì đối với triều đình ta! Thật ra, tác dụng to lớn nhất của bộ xương rồng này chính là dùng để bào chế thuốc trường sinh, giúp người ta trường sinh bất lão, mọc cánh thành tiên!"

Trường sinh bất lão, mọc cánh thành tiên!

Hắn vừa nói ra tám chữ này, ánh mắt của nữ đế và toàn bộ quan văn quan võ trong triều đình đều sáng rực lên, hơi thở cũng có phần gấp gáp hơn!

Nữ đế vội hỏi: "Ái khanh, vừa rồi ngươi nói thật đấy chứ?"

"Sao ta dám lừa gạt bệ hạ?" Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Bộ xương rồng này vốn là thần vật, là hài cốt mà rồng thần để lại, nó có thần tính! Ăn gì bổ nấy, ăn xương cốt của rồng cũng giống như uống tiên đan vậy, ngày hóa thành thần tiên liệu còn xa được bao nhiêu?"
Chương 547 Dân chúng kích động

Nữ đế kích động mà gật đầu, các quan cũng kích động mà gật đầu.

"Cho dù không thể hóa thành thần tiên thì cũng có thể kéo dài tuổi thọ! Bệ hạ và các vị đại nhân, mọi người nói xem có đúng hay không?"

Nữ đế lại tiếp tục gật đầu kích động, các quan cũng tiếp tục gật đầu kích động.

Lâm Bắc Phàm đứng trước bộ xương rồng kia, giang hai cánh tay ra với vẻ kích động, cao giọng nói: "Các ngươi xem, bộ xương rồng này thật to lớn biết mấy, có đem nó nấu thành canh để uống thì cũng đủ cho người dân cả nước mỗi người một ngụm! Nếu chúng ta dùng bộ xương rồng này để bào chế thuốc trường sinh bất lão, cho người dân cả nước uống thuốc thì toàn dân hóa tiên nhân, ai nấy đều là rồng!" Hắn vô cùng hào hứng nói tiếp: "Chúng ta có thể tạo nên một thiên đình tối thượng, trấn áp trời đất cùng bốn phương tám hướng! Đời đời kiếp kiếp, kế thừa vĩnh viễn! Cả gầm trời này, chỉ mình chúng ta là người vô địch!"

"Ôi!" Nữ đế hít vào một hơi thật sâu!

"Ôi!" Các quan cũng hít vào một hơi thật sâu!

Tác dụng lớn quá!

Khí khái mạnh mẽ!

Hoàn toàn vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bọn họ!

Thật chấn động tâm hồn!

Các quan đồng loạt cảm thấy hổ thẹn, thì ra vừa rồi tất cả bọn họ đều bị Lâm Bắc Phàm coi thường!

Người ta coi thường cũng phải thôi, so với Lâm Bắc Phàm, ý tưởng của bọn họ thật sự chẳng đáng được nhắc tới!

"Ái khanh, những chuyện này đều có thể thực hiện được sao?" Nữ đế hỏi với vẻ kích động.

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Bệ hạ, có thực hiện được hay không là do con người! Dù sao thì đến cả bộ xương rồng này mà chúng ta cũng phát hiện ra rồi, ngày hóa thành tiên, thành thánh liệu có còn xa?"

Nữ đế gật đầu, cười nói: "Ái khanh nói có lý lắm! Lâm ái khánh, trong số tất cả các quan văn võ trong triều đình, trẫm tin tưởng ngươi nhất! Cho nên, ta giao bộ xương rồng này cho ngươi xử trí, ngươi nhất định phải phát huy tác dụng của nó đến mức tối đa cho ta, đừng để ta phải thất vọng đấy nhé!"

Lâm Bắc Phàm cao giọng mà đáp: "Tạ bệ hạ long ân!"

"Còn nữa, đây là chuyện lớn, không được xảy ra sai sót! Cho nên, trẫm đặc biệt cho phép ngươi điều động tất cả binh mã trong kinh thành, phải bảo vệ chu toàn cho bộ xương rồng, không được để kẻ khác động tới!"

Lâm Bắc Phàm lại cao giọng đáp: "Tạ bệ hạ!"

Sau khi có được quyền xử lý bộ xương rồng, hắn liền bắt tay vào làm việc.

Việc đầu tiên mà hắn muốn làm chính là phô trương thanh thế của bộ xương rồng, củng cố dân tâm, dọa dẫm kẻ địch một phen.

Tối hôm ấy, hắn tuyên bố chuyện này ra bên ngoài.

Toàn bộ người dân trong kinh thành đều sửng sốt, truyền tin đi khắp nơi trong thiên hạ với tốc độ khó tin!

"Không ngờ triều đình ta lại phát hiện ra bộ xương rồng trong truyền thuyết!"

"Có thật không vậy? Cả đời này lão phu chưa từng nhìn thấy thần rồng, thế mà bây giờ lại phát hiện ra xương rồng!"

"Hẳn là thật rồi! Hôm nay có mười vạn Cấm Quân rời khỏi kinh thành, còn có rất nhiều cao thủ đi theo vận chuyển một thứ khổng lồ! Nếu không phát hiện ra xương cốt của rồng thì triều đình cũng chẳng làm lớn chuyện như vậy đâu!"

"Có thật hay không, ngày mai đến xem thử chẳng phải là biết rồi sao?"

"Nói cũng phải!"

Vậy là ngày hôm sau, rất nhiều người tập trung lại ở quảng trường trong kinh thành, tất cả đều là người đến xem bộ xương rồng.

Lâm Bắc Phàm đứng phía trước một thứ to lớn khổng lồ, trước hàng chục nghìn dân chúng, hắn cao giọng nói: "Yên lặng nào! Mong mọi người giữ yên lặng cho! Xương cốt của rồng sắp được đem ra rồi, đây là thần vật, là thứ linh thiêng, lỡ làm phiền tới linh hồn của rồng thần thì không hay đâu! Cho nên mọi người hãy quan sát trong yên lặng, không được lớn tiếng ồn ào!"

Lâm Bắc Phàm là phủ doãn kinh thành, lời hắn nói rất được kính nể.

Hắn vừa dứt lời, đám đông lập tức yên lặng, ai nấy đều dùng ánh mắt sáng rực mà quan sát thứ đồ to lớn sau lưng hắn.

Lâm Bắc Phàm rất hài lòng, hắn nói lớn: "Giờ lành đã đến, mở khăn che ra!"

Hắn vừa dứt lời, tấm vải lớn phủ trên thứ đồ khổng lồ kia liền được vén lên.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy một bộ xương cốt to lớn đặt giữa quảng trường.

Cái đầu của nó dữ tợn và to khủng khiếp, thân mình uốn lượn như rắn, chân có năm ngón như bàn tay con người, còn có cả xương đuôi trông giống như đuôi cá, dài khoảng mười trượng.

Hình ảnh sinh động như thế, chẳng còn gì phải nghi ngờ, đây chính là...

"Là xương cốt của rồng!"

"Đây thật sự là xương của rồng!"

"Phải là rồng thì mới có bộ xương lớn đến thế nào!"

Dân chúng nháo nhào thốt lên trong sửng sốt, tiếng nói không ngừng vang lên, rung trời chuyển đất.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm hơi phất tay, trên trời có một đám mây bay tới. Giữa đám mây có một lỗ hổng, ánh mặt trời theo lỗ hổng đó mà chiếu xuống mặt đất, vừa hay chiếu trúng bộ xương rồng kia, trông rất rực rỡ, rất thần thánh.

"Xương rồi! Đúng là xương rồng rồi!" Dân chúng vô cùng kích động, mọi người lại càng tin sái cổ.

Bởi vì phải là xương rồng thật thì mới có thần tính như thế, được trời đất chú ý như thế.

"Thưa bà con, xương rồng được phát hiện trên lãnh thổ của chúng ta, chứng tỏ điều gì?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ kích động: "Chứng tỏ ông trời đang bảo vệ Đại Võ chúng ta, bảo hộ muôn dân bách tính Đại Võ! Được thần tiên quan tâm, trời cao mới ban xương rồng cho chúng ta, đây là điềm lành!"

"Ông trời đang bảo vệ cho Đại Võ chúng ta, bảo hộ muôn dân bách tính Đại Võ!"

"Được thần tiên quan tâm, trời cao mới ban xương rồng!"

"Đây là điềm lành!"

...

Dân chúng lại càng kích động hơn.
Chương 548 Dao động

Lâm Bắc Phàm tiếp tục cao giọng nói: "Cho nên, bệ hạ mới lệnh cho ta công khai trưng bày bộ xương rồng này, để mọi người được chiêm ngưỡng thần vật! Bệ hạ muốn cho mọi người biết rằng đạo trời nghiêng về phía chúng ta, ý trời đặt ở Đại Võ ta, lòng trời hướng về phía chúng ta!"

"Tạ bệ hạ!" Dân chúng đồng thanh nói.

Không biết do ai khởi xướng, tất cả mọi người cùng nhau quỳ xuống, bái lạy bộ xương rồng!

Chuyện này dần dần truyền đi khắp cả nước và rồi cũng truyền tới tai những kẻ có dã tâm.

"Triều đình Đại Võ phát hiện ra xương cốt của rồng, lại còn tuyên bố ra bên ngoài sao?"

"Sao có thể như thế được? Trên đời này vốn không có rồng, tại sao lại có xương rồng được cơ chứ? Chắc là triều đình Đại Võ đang giả thần giả quỷ, bày trò lừa gạt để dân chúng cống hiến cho bọn chúng chứ gì?"

"Trò cười này đã bị kẻ khác dùng phát chán từ lâu rồi, bản vương không tin cái thứ đó là xương rồng thật! Thăm dò thêm đi!"

"Có bất cứ tin tức nào, thì lập tức báo cáo cho ta!"

...

Trinh sát ở khắp nơi đổ dồn về kinh thành. Trong lúc ấy, bộ xương rồng vẫn tiếp tục được trưng bày.

Để làm người khác tin tưởng, mỗi ngày Lâm Bắc Phàm đều thổi một đám mây tới, giữa đám mây có một lỗ hổng để ánh mặt trời có thể chiếu xuyên qua đó tạo thành cảnh tượng hào quang thần thánh.

Hắn còn âm thầm thả một ít hạt giống xuống mặt đất, sau đó điều khiển nước và dinh dưỡng trong đất cho hạt giống sinh trưởng thật tốt, cấp tốc mọc lên từ dưới đất, trăm hoa đua nở, như thể đã xảy ra kỳ tích.

Ngày nào tâm trạng của hắn vui vẻ, hắn còn tạo ra một cơn mưa nhỏ trong phạm vi bộ xương rồng, sau đó hút lấy lượng nước dưới lòng đất, bơm vào mạch nước ngầm làm nó tràn lên mặt đất, tạo thành hiện tượng kỳ lạ "Sương trời rơi xuống, suối ngầm nổi lên" rất hiếm gặp.

"Đây đúng là thần tích mà!"

"Bộ xương rồng này đã tạo ra thần tích rồi!"

Dân chúng lại càng tin rằng đây là xương rồng thật.

Những kẻ có dã tâm vẫn luôn âm thầm quan sát trong bóng tối cũng dần dần dao động! Chẳng lẽ đây thật sự là xương rồng ư?

Buổi tối ngày thứ ba kể từ khi bộ xương rồng được công khai, cuối cùng thì cũng có kẻ không thể ngồi yên được nữa, nửa đêm đến thăm Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm đứng trước bộ xương rồng kia, to tiếng chất vấn: "Cao đại nhân, muộn thế này rồi mà ngươi không đi ngủ, còn tới chỗ này làm gì thế hả?"

Người đang đứng trước mặt hắn chính là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu.

"Khụ khụ..." Cao Thiên Diệu ho khan hai tiếng: "Bản quan đến xem bộ xương rồng này ấy mà!"

Lâm Bắc Phàm híp mắt lại, nói: "Bản quan nhớ là ngày nào ngươi cũng đến xem cơ mà, chẳng lẽ vẫn chưa xem đủ chắc?"

"Xem thì xem đủ rồi! Nhưng mà lần này bản quan đến đây... đến đây là vì... vì..." Cao Thiên Diệu nói với vẻ ngượng nghịu: "Vì ta muốn chạm vào bộ xương rồng này một chút, kính mong Lâm đại nhân sắp xếp cho!"

Lâm Bắc Phàm hốt hoảng: "Bệ hạ bảo ta bảo vệ bộ xương rồng, không cho bất cứ kẻ nào tới gần! Lỡ xảy ra vấn đề gì, bệ hạ sẽ hỏi tội ta! Ta cũng không muốn phụ lòng hoàng ân! Cao đại nhân, ngươi cảm thấy yêu cầu của ngươi có phù hợp không hả? Không phải ngươi cố ý làm khó ta đấy chứ?"

Cao Thiên Diệu vội bảo: "Lâm đại nhân, ngươi nghe ta nói đã nào..."

Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà nói: "Đừng có nói lung tung nữa, bản quan tặng ngươi một câu: “Muốn chạm vào cũng được thôi, đưa tiền đây!”

Cao Thiên Diệu: "Đậu xanh!"

Ta chuẩn bị nhiều lý lẽ như thế để thuyết phục ngươi, vậy mà lại bị một câu của người bẻ gãy cả!

"Lâm đại nhân, ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Cao Thiên Diệu khẽ hỏi.

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng mà đáp: "Cái đó còn phải xem ngươi định sờ bao nhiêu lâu, sờ như thế nào! Chúng ta là bạn bè lâu năm, sờ một lúc thì mười vạn lượng! Nếu ngươi làm rách một miếng da thì tính thêm mười vạn lượng nữa!"

Cao Thiên Diệu: "Trời má!"

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu nhìn Lâm Bắc Phàm chằm chằm không chớp mắt, chỉ hận không thể cáo từ hắn ngay lập tức.

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đầy ẩn ý: "Cao đại nhân, ngươi đừng làm như vậy chứ, mười vạn lượng thật sự không hề đắt đâu! Dù sao thì đây cũng là món thần vật độc nhất vô nhị khắp cả thiên hạ này! Nó mới chỉ được trưng bày ở đây mà đã đem lại điềm lành, đem lại may mắn, tạo phúc cho dân chúng rồi! Nếu ăn nó, không chừng còn có thể trường sinh bất lão, thọ cùng trời đất nữa đấy!"

"Thần vật này không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào đâu! Lỡ làm xước da của nó thì cũng là tội lớn phải chém đầu đấy! Chúng ta là bạn lâu năm nên bản quan mới cho ngươi cơ hội này! Đổi lại là người khác nhờ vả, bản quan còn chẳng thèm để ý đến hắn ta ấy chứ!"

Sắc mặt Cao Thiên Diệu không ngừng thay đổi, trông rất bối rối.

Cuối cùng, hắn ta cắn răng mà nói: "Thôi được! Bản quan sẽ cho ngươi hai mươi vạn lượng!"

Cao Thiên Diệu dằn lòng lấy hai mươi vạn lượng ra, cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng tránh đường cho hắn ta đi: "Cao đại nhân, mời!"

"Cảm ơn Lâm đại nhân!"

Cao Thiên DIệu đi tới trước bộ xương rồng khổng lồ, ánh mắt tràn ngập vẻ say mê, lời nói hơi lộn xộn: "Đây chính là xương cốt của rồng đó sao! Là xương rồng - thần vật trong truyền thuyết đó sao!"

Thật ra, trước đây hắn ta hoàn toàn không tin rằng cái thứ đang ở trước mặt hắn ta là xương rồng thật.

Hắn ta vốn không chắc chắn cho lắm nhưng lại muốn nịnh bợ nữ đế, làm nữ đế hài lòng.

Còn có thể lợi dụng bộ xương rồng này để bày ra đủ mánh khóe, làm dân chúng dao động, củng cố dân tâm. Nhưng những chuyện xảy ra trong mấy hôm nay lại khiến hắn ta dần dần dao động.
Chương 549 Làm gì cũng phải tiền

Nơi đặt bộ xương rồng có thánh quang soi chiếu.

Xung quanh bộ xương rồng còn mọc ra đủ loại hoa, từng đóa tiên hoa tranh nhau khoe sắc. Thậm chí còn có sương trời rơi xuống, nước ngầm nổi lên.

Đã xảy ra đủ loại thần tích như thế, thứ này không phải xương cốt của rồng thì còn có thể là gì được đây?

Công hiệu của xương rồng là gì thì đến nay vẫn chưa rõ, nhưng chắc hẳn đó là bảo vật số một thiên hạ!

Muốn nó đem đến vận may hẳn là không thành vấn đề!

Muốn dùng nó trị bách bệnh hẳn cũng có thể!

Nói không chừng còn có thể dùng nó để cứu sống mạng người ấy chứ! Hẳn là còn có thể giúp người ta... trường sinh bất lão, mọc cánh thành tiên!

Vì vậy, hắn ta mò tới đây lúc nửa đêm, chỉ mong có thể tới gần bộ xương rồng một chút, nếu được chạm vào nó một chút thì quá tốt.

"Xương rồng, đây là xương của rồng đấy..."

Cao Thiên Diệu nhoài lên bộ xương rồng với vẻ thành kính, bàn tay quen cầm bút lông của hắn ta sờ lên bộ xương cốt, ra sức mà sờ lấy sờ để, sờ rồi lại sờ, lại tiếp tục sờ...

Cứ như thể chưa sờ tới lúc cào ra được một miếng da rồng thì chưa dừng lại vậy!

Lâm Bắc Phàm không nhìn nổi nữa: "Cao Đại Nhân à, đừng có sờ nữa được không! Ngươi còn sờ nữa thì bàn tay sẽ rụng mất thôi!"

"Ta đã trả tiền rồi, ta có sờ tới rụng cái tay này ngươi cũng chẳng làm gì được ta!" Cao Thiên Diệu hùng hồn phản bác.

Lâm Bắc Phàm liền thức thời ngậm miệng.

Cuối cùng thì ông trời cũng không phụ người có lòng, sau một lúc sờ tới sờ lui, cuối cùng thì Cao Thiên Diệu cũng cào được một ít bụi. Hắn ta lập tức giơ bàn tay ra trước mặt mình rồi liếm thử, vẻ mặt rất say sưa.

Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà hỏi: "Hương vị thế nào?"

Cao Thiên Diệu nhíu mày: "Cái vị này sao lại hơi tanh, lại còn mằn mặn nhỉ?"

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Thế thì đúng rồi, bởi vì thứ vừa rồi ngươi ăn là đất mà!"

"Khụ khụ..." Cao Thiên Diệu ho khan.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục giải thích: "Lúc vận chuyển bộ xương rồng không cẩn thận làm nó dính chút bụi! Bản quan nhớ là chỗ mà Cao đại nhân ngươi vừa sờ từng dính một ít bùn!"

"Khụ khụ..." Cao Thiên Diệu bắt đầu ho khan một cách kịch liệt. Hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: "Lâm đại nhân, sao ngươi không chịu nói sớm chứ?"

Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ oan ức mà đáp: "Ngươi có để ta nói đâu? Ta cũng không ngờ ngươi vừa cào được một ít bụi mà đã vội vàng cho vào miệng ngay, trông còn có vẻ rất ngon miệng, làm ta bối rối quá!"

Cao Thiên Diệu: "Phụt!"

Cuối cùng hắn ta nhận ra đúng là không thể trách Lâm Bắc Phàm được.

Sau khi nôn hết chỗ bùn trong miệng ra, Cao Thiên Diệu lại tiếp tục mò tay tới chỗ bộ xương rồng. Lâm Bắc Phàm giơ tay ra chặn hắn ta lại.

Cao Thiên Diệu thắc mắc: "Lâm đại nhân, ngươi có ý gì thế hả?"

Lâm Bắc Phàm híp mắt mà cười, nói: "Cao đại nhân, vừa rồi ngươi đã sờ xong rồi! Bây giờ muốn tiếp tục sờ vào bộ xương rồng này thì phải đưa thêm tiền!"

Cao Thiên Diệu tức tối: "Ta cũng chỉ sờ như vừa rồi thôi mà, thế mà cũng phải đưa thêm tiền sao?"

Lâm Bắc Phàm phản đối: "Cái gì mà chỉ sờ một chút hả? Ngươi cào rách da của nó rồi kìa!"

Cao Thiên Diệu tức giận nói: "Thứ đó là đất!"

Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục phản đối: "Cho dù có là đất thì chạm vào xương rồng rồi cũng biến thành thần thổ!"

"Ngươi, ngươi..." Cao Thiên Diệu tức đến nỗi muốn giết người.

"Cao đại nhân, đừng tức giận chứ! Dù sao chúng ta cũng có giao tình, lần thứ hai này ta sẽ giảm cho ngươi một nửa số tiền! Chỉ cần ngươi đưa thêm mười vạn lượng thì không chỉ được chạm vào, mà còn được cọ!"

Cao Thiên Diệu tức đến nỗi run lên: "Được lắm! Ngươi được lắm!"

Cuối cùng, hắn ta đồng ý trả thêm mười vạn lượng bạc.

Sau đó, hắn ta sờ đi sờ lại mãi tới khi gần như mài mất dấu vân tay rồi mới cào ra được một ít bột xương, vui vẻ ra về.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp đón thêm mười mấy vị quan lớn, quý nhân. Quy tắc không đổi, muốn sờ xương rồng phải trả mười vạn lượng.

Cào rách da rồng, tính thêm mười vạn.

Chỉ với phương pháp bỏ ít vốn, thu lãi nhiều này, Lâm Bắc Phàm dễ dàng kiếm được mấy trăm vạn lượng.

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm cũng tới đây, sờ tới khi ngón tay chảy máu rồi mới hài lòng ra về.

Nhưng trước khi đi, nhìn thấy chỗ hoa nở rộ xung quanh bộ xương rồng, hắn ta chợt nói: "Lâm đại nhân, chắc là ngươi không cần mấy bông hoa này đâu nhỉ, bản quan nhổ đi giúp ngươi nhé, đừng khách sáo!"

Lâm Bắc Phàm vội ngăn hắn ta lại: "Tất nhiên là cần mấy bông hoa này rồi! Chúng không phải thứ tầm thường đâu, chúng mọc ra nhờ dinh dưỡng của bộ xương rồng, không phải là hoa cỏ thông thường mà là tiên hoa, có giá trị rất lớn đấy!""

Tiền Viễn Thâm rất thất vọng.

"Nhưng vì giao tình giữa chúng ta, mỗi bông hoa ta chỉ tính của ngươi một vạn lượng thôi! Tiền đại nhân, ngươi muốn lấy mấy bông?"

Tiền Viễn Thâm tức giận: "Đã nói là có giao tình, tại sao ngươi còn tính giá cao như vậy?"

"Chính vì có giao tình nên ta mới lấy tiền ấy chứ! Bởi vì giao tình giữa chúng ta rất đáng giá!" Lâm Bắc Phàm hùng hồn đáp.

"Trời má!" Tiền Viễn Thâm tức đến nỗi muốn hộc máu.

Vì vậy, thông qua những bông "tiên hoa" này, Lâm Bắc Phàm lại tàn nhẫn kiếm thêm một khoản.

"Phải trồng thêm nhiều hoa nữa mới được, thứ này rất thích hợp để kiếm tiền!" Lâm Bắc Phàm vừa cười ha hả vừa tính toán.
Chương 550 Giang hồ lại dậy sóng

Hai ngày tiếp theo, Lâm Bắc Phàm lại tạo ra nhiều thần tích hơn nữa, khiến cho càng nhiều người tin rằng đây chính là xương cốt của rồng thần.

Có một không hai, không mở chi nhánh.

Vùng Giang Nam, vương phủ.

Vương Phú Quý hào hứng chạy về: "Vương gia! Vương gia! Thông tin đã được xác minh rồi, đúng là xương cốt của rồng! Là thần vật có một không hai trong thiên hạ, xương rồng đấy!"

Cuối cùng thì Giang Nam vương cũng ra khỏi phòng của mình, trông hắn ta có vẻ kích động nhưng vẫn hỏi lại với vẻ ngờ vực: "Là xương của rồng thật sao?"

"Chính xác một trăm phần trăm, vương gia!" Vương Phú Quý gật đầu liên tục: "Để xác nhận xem đó là đồ thật hay giả, thuộc hạ đã tự mình đến kinh thành xem thử! Ngươi đoán xem, thuộc hạ đã nhìn thấy gì nào?"

"Ngươi đã nhìn thấy gì?" Giang Nam vương vội hỏi.

"Thuộc hạ nhìn thấy một bộ xương rồng dài mười trượng được đặt tại quảng trường trong kinh thành, khổng lồ đến mức ấy!"

Ánh mắt của Vương Phúc Quý tràn ngập vẻ say sưa: "Khi ấy, thánh quang từ trên trời chiếu xuống, soi sáng bộ xương rồng trông vô cùng thần thánh, vô cùng uy nghiêm! Sương trời rơi xuống, ban phúc cho dân! Thuộc hạ được đắm mình dưới thánh quang và sương trời, cảm thấy bách bệnh đều tiêu biến, cả người nhẹ nhõm!"

"Thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao?" Giang Nam vương vẫn không tin.

"Vương gia, ngoài ra còn có một thần tích khác!" Vương Phú Quý nói với vẻ kích động: "Ban đầu, chỗ đặt bộ xương rồng chỉ là một mảnh đất trống, không hề có cây cỏ! Nhưng chỉ ba ngày sau, nơi đó lại mọc lên rất nhiều tiên hoa, đẹp không sao tả xiết! Mời vương gia xem, đây là tiên hoa mà thuộc hạ trả cái giá rất đắt để lén lút mua được từ chỗ Lâm Bắc Phàm đấy!" Nói rồi, hắn ta lấy một bông hoa mẫu đơn nở rộ trông rất đẹp ra.

Giang Nam vương nhận lấy bông hoa mẫu đơn kia, vô cùng sửng sốt: "Bông hoa này thật sự mọc lên chỉ trong vòng ba ngày thôi sao?"

Mặc dù hắn ta không hiểu rõ việc trồng hoa, chăm sóc hoa nhưng cũng biết rằng muốn trồng được một bông hoa mẫu đơn diễm lệ như thế này, toàn bộ quá trình ít nhất cũng cần hai, ba tháng.

Nhưng bây giờ, mới chỉ ba ngày mà hoa đã mọc ra rồi, hoàn toàn khiến nhận thức của hắn ta bị lật đổ!

"Chính xác một trăm phần trăm, vương gia!! Vẻ mặt của Vương Phú Quý có vẻ rất nghiêm túc.

"Xương rồng, đó thật sự là thần vật xương rồng! Ha ha!" Giang Nam vương rất kích động, rất vui vẻ.

Nếu hắn ta chiếm được bộ xương rồng này thì có thể hiệu triệu quần hùng trong thiên hạ giúp đỡ hắn ta xưng bá rồi!

Nếu hắn ta có được xương rồng thì sẽ được trời đất che chở, được trời đất giúp đỡ! Nếu hắn ta có xương rồng, thậm chí còn có thể...

Trường sinh bất lão, hóa thành thần tiên!

Ngay lúc ấy, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng khó mà kiềm chế được!

Hơi thở của Giang Nam vương trở nên gấp gáp: "Phú Quý, phải làm như thế nào mới có thể chiếm được xương rồng?"

Vương Phú Quý tỏ vẻ dè dặt: "Vương gia, bây giờ muốn chiếm được toàn bộ chỗ xương rồng đó quả thực không có cách nào cả! Nhưng nếu muốn lấy một phần nhỏ thì vẫn có cơ hội! Bởi vì người phụ trách bảo vệ bộ xương rồng này chính là Lâm Bắc Phàm, tên này tham lam đến mức nào, có lẽ vương gia cũng biết rồi đấy! Chúng ta âm thầm hối lộ hắn là sẽ có cơ hội lấy được xương rồng thôi!"

Giang Nam vương lập tức mừng rỡ: "Được! Ngươi lập tức đi làm việc đi! Tốn bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải lấy được xương rồng cho ta!"

"Vâng, vương gia!" Vương Phú Quý đem theo rất nhiều tài sản, lại quay về kinh thành một lần nữa.

Cùng lúc đó, sau khi các phiên vương lớn xác nhận xong chuyện xương rồng là đồ thật hay đồ giả cũng có hành động giống như vậy.

Thông qua việc hối lộ cho Lâm Bắc Phàm, bọn họ lấy được một phần xương rồng.

Để có được xương rồng, ai nấy đều chuẩn bị tinh thần sẽ phải trả giá bằng chính tính mạng của mình.

Đến lúc này, có rất nhiều người trong giang hồ, các môn phái trong giang hồ cũng không thể thờ ơ nổi nữa.

Tại Thiếu Lâm Tự, nơi đứng đầu võ lâm.

Một lão hòa thượng chạy vào thiền phòng của trụ trì với vẻ kích động: "Phương trượng sư huynh, thông tin đã được xác nhận rồi, bộ xương rồng của triều đình đúng là xương rồng thật! Kể từ khi được đem ra trưng bày cho tới nay, nó đã tạo nên rất nhiều thần tích không thể giải thích nổi! Phải là thần vật chỉ có trong truyền thuyết mới linh như thế, mới được trời đất quan tâm đến vậy!"

Phương trượng trụ trì hốt hoảng đến nỗi biến sắc: "Có thật vậy không?"

Lão hòa thượng kia gật đầu liên tục: "Hoàn toàn chính xác!"

"A di đà phật!"

Hai vị hòa thượng ngoài miệng niệm phật nhưng trong lòng lại chấn động. Bọn họ cố gắng trấn áp tâm trạng sốt sắng của mình: "Sư huynh, bộ xương rồng đó là thần vật đấy! Ngươi nói xem, nếu chúng ta có được bộ xương rồng đó, liệu võ công có tiến bộ như gió, trở thành Tông Sư, Đại Tông Sư, thậm chí là Đại Tông Sư tối cao hay không? Thậm chí còn có thể... tu thành chính quả ấy chứ?" Lão hòa thượng vô cùng kích động.

Phương trượng trụ trì quát lớn: "Sư đệ, sao ngươi có thể tham lam như vậy cơ chứ?"

Lão hòa thượng hỏi ngược lại: "Sư huynh, chẳng lẽ ngươi không động lòng ư?"

"Động lòng thì sao hả, ngươi lấy được bộ xương rồng đó về đây chắc? Ngươi có thể cướp lấy bộ xương rồng đó từ trong tay triều đình không? Nếu vì chuyện này mà Thiếu Lâm ta phá hủy đạo thống, liệu ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm hay không?"

Lão hòa thượng cúi đầu xuống: "Vậy chúng ta phải làm thế nào đây sư huynh?"

"Bộ xương rồng đó là thần vật của trời đất, Thiếu Lâm chúng ta không có trách nhiệm phải bảo vệ nó!"

Phương trượng trụ trì tỏ vẻ đứng đắn mà nói: "Chúng ta nên phái cao thủ tới kinh thành thương lượng với triều đình về việc bảo vệ bộ xương rồng, không thể để kẻ xấu nhúng tay vào việc này!"

Lão hòa thượng giơ ngón tay cái lên: "Sư huynh, cao thủ, ngươi quả là cao thủ!"

"A di đà phật!" Phương trượng tỏ vẻ từ bi.

Các danh môn chính phái lớn cũng lần lượt phái người tới kinh thành...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK