“Tại sao lại gọi nó là thể chữ Nhan, có nguyên do đặc biệt nào sao?”
Nữ đế lấy làm lạ hỏi.
Lấy tên gọi là thể chữ Nhan là bởi đây là một thể chữ được sáng tạo bởi Nhan Chân Khanh – một nhà thư pháp cực kì giỏi thời nhà Đường.
Song tất nhiên Lâm Bắc Phàm không thể giải thích như vậy được.
“Thần sáng tạo ra thể chữ này là để làm kỉ niệm về một vị bằng hữu đã mất, hắn ta họ Nhan nên đặt tên thể chữ này là Nhan! Lấy tên hắn ta làm tên cho thể chữ và lưu truyền mãi về sau!”
Lâm Bắc Phàm đáp, nghe giọng hắn thoáng vẻ đau lòng.
“Ái khanh nén bi thương, chẳng trách ngươi lại có lòng như vậy, bằng hữu của người ở dưới suốt vàng chắc chắn sẽ biết được!”
Nữ đế an ủi.
“Đa tạ bệ hạ đã an ủi, thần thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều rồi!”
Lúc bấy giờ, chữ của Lưu Hải và chữ của Lâm Bắc Phàm được bày lên cùng nhau.
Mọi người có thể dễ dàng nhận thấy sự chênh lệch giữa chữ của hai người.
Mặc dù chữ của Lưu Hải cũng không tồi, nét chữ đoan chính khiến người ta vui mắt, song cảm giác thủ công bên trong nét chữ của hắn ta rất rõ ràng.
Còn chữ của Lâm Bắc Phàm được viết theo một thể chữ mới và đã đạt đến trình độ thẩm mĩ vô cùng cao.
Như vậy, mọi người đã biết được ai thắng ai thua.
“Chữ rất đẹp! Bắt buộc phải bầu cho tế tửu một phiếu!”
“Ta cũng thích chữ của tế tửu!”
“Trông chữ của tế tửu thoải mái lắm, ta bầu cho tế tửu!”
…
Số phiếu bầu đã được thống kê, Lâm Bắc Phàm đạt được bảy mươi ba phiếu, cao hơn rất nhiều so với con số bốn phiếu của Lưu Hải.
Mà bốn phiếu của Lưu Hải cũng chỉ mang tính chất cổ vũ.
Không được phiếu nào thì xấu mặt quá nên một vài đại thần lương thiện đã bầu phiếu của mình cho hắn ta.
Lâm Bắc Phàm đắc ý vô cùng, còn Lưu Hải thì ỉu xìu, sắc mặt người bên Đại Viêm cũng rất khó coi.
“Bản quan đã bảo rồi, trong số các ngươi chẳng ai có khả năng cả! Đàn cũng không được, cờ vây cũng không xong, đến thư pháp cũng tệ nốt! Thế nên các ngươi tới từ đâu thì mau về chỗ đó đi, đừng ở đây mất mặt nữa!”
Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo nói.
“Ngươi!”
Người bên Đại Viêm tức điên lên.
Bọn họ đều là những người học rộng biết nhiều đấy!
Lâm Bắc Phàm vừa bày thể chữ Nhan ra là bọn họ biết bọn họ thua chắc rồi!
Dù bọn họ có viết đẹp đến mức độ nào đi chăng nữa, dù chữ của bọn họ có gãy gọn ra sao đi chăng nữa thì cũng không bì được với thể chữ Nhan của hắn.
Cứ tiếp tục thi đấu như thế thì có nghĩa lý gì nữa?
“Điện hạ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Chẳng lẽ chúng ta lại phải nhận thua sao?”
Mọi người đang vô cùng hoang mang.
Bọn họ đã thua liên tiếp hai trận, nếu như thua thêm một trận nữa thì thành ba trận, và những trận đấu tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn nữa!
Nếu bọn họ thua trong cuộc thi này thì bọn họ làm gì còn mặt mũi mà quay về?
“Mọi người đừng hoảng loạn, chúng ta vẫn còn cơ hội thắng!”
Tam hoàng tử nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng hắn ta mừng thầm, may mà hắn ta đã mua chuộc Lâm Bắc Phàm, bằng không thua là cái chắc!
Hiện giờ đã đến lúc diễn trò rồi!
“Các ngươi xem ta đây!”
Tam hoàng tử bước ra, cao giọng nói: “Lâm tế tửu, ngươi viết chữ rất đẹp, đến bản cung cũng rất thích chữ của ngươi! Thế nhưng tiếp theo đây ngươi vẫn định thi đấu bằng thể chữ đó sao?”
“Chẳng lẽ không được à?”
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là được rồi, đó là tự do của ngươi mà! Song thực chất đây cũng là cách xử lí khôn khéo của ngươi mà thôi! Ngươi không viết được chữ bình thường nên mới dùng một thể chữ mới mẻ như vậy! Đúng là lỗi thời!”
Tam hoàng tử chế giễu.
Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn đang bị công kích, bèn lớn giọng nói: “Ngươi bảo ta lỗi thời ư? Nực cười! Trận tiếp theo đây bản quan không dùng thể chữ Nhan nữa nhưng vẫn sẽ thắng các ngươi! Nếu như ta dùng thì coi như thua!”
Trong lòng tam hoàng tử thầm hớn hở, hắn ta lập tức đáp: “Nói lời giữ lời!”
Sắc mặt nữ đế và bách quan bỗng biến đổi: “Lâm ái khanh, ngươi nói hơi quá rồi!”
“Bệ hạ yên tâm! Nếu vi thần đã dám nói ra thì chắc chắn đã chuẩn bị tốt!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách vô cùng tự tin: “Về thư pháp thì không ai có thể đánh bại được thần! Thần sẽ cho bọn họ biết thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thế nào gọi là cao thủ của cao thủ!”
“Ngươi!”
Người bên Đại Viêm tức đến mức mặt cũng đỏ ửng lên.
Nữ đế và mọi người lắc đầu, bọn họ cảm nhận được rằng Lâm Bắc Phàm đang kiêu ngạo, song nếu bọn họ có cái bản lĩnh ấy thì bọn họ cũng sẽ như vậy thôi.
Chỉ mong người bên Đại Viêm đừng có giở trò gì!
“Được rồi, trận đấu tiếp tục!”
Bên phía Đại Viêm cử thám hoa Đinh Thiếu Kiệt ra thi đấu. Lúc bấy giờ, áp lực đè lên hắn ta là vô cùng lớn.
Hôm qua đã thua hai trận liên tiếp, nếu như hôm nay thua tiếp thì đúng là một đả kích chí mạng đối với bọn họ!
Thế nên khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, trông hắn ta như thể gặp phải kẻ địch lớn, mồ hôi ròng rã khắp người, ánh mắt thì tràn ngập vẻ căng thẳng.
Lâm Bắc Phàm khẽ nở nụ cười: “Thiếu Kiệt huynh, ngươi đừng sợ, dù sao cũng thua thành quen rồi mà!”
“Hừ!”
Đinh Thiếu Kiệt quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa. Tiếp đó, cuộc thi lại bắt đầu.
Lâm Bắc Phàm cầm bút lông và lại viết một cách vô cùng tiêu sái. Một lát sau, những nét chữ mới mẻ xuất hiện.
Chương 362 Ván này thắng chắc rồi
Mọi người nhìn mà kinh ngạc.
“Chữ đẹp quá! Đây là một thể chữ khác hoàn toàn so với thể chữ Nhan!”
“Đúng vậy, chữ lần này mảnh mà cứng cáp, nhìn rất chắc chắn, bút lực mạnh mẽ, kết cấu hoàn chỉnh, quá đẹp!”
“Lại là một phiên chữ đẹp nữa, lão phu thích lắm!”
Mọi người hết lời khen ngơi.
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, bảo: “Bản quan gọi thể chữ này là thể chữ Liễu.”
Trên thực tế, đây là thể chữ do Liễu Công Quyền – một thư pháp gia nổi tiếng cuối cùng của thời Đường sáng tạo ra, gọi tắt là thể chữ Liễu.
Kết hợp với thể chữ của Nhan Chân Khanh gọi chung là “Nhan Cân Liễu Cốt”.
“Ái khanh, tại sao lại gọi là thể chữ Liễu?”
Lâm Bắc Phàm đáp, giọng hắn đượm buồn: “Chủ yếu là để tưởng niệm một người bạn họ Liễu của thần nên thần mới sáng tạo ra thể chữ này! Song tiếc là người đã khuất, chẳng thể nào nhìn được nữa!”
“Ái khanh nén bi thương!”
Nữ đế lại an ủi.
Lúc này, chữ của Lâm Bắc Phàm và chữ của Đinh Thiếu Kiệt được bày lên. Mọi người vừa nhìn đã nhận ra được sự chênh lệch.
“Chữ của Lâm tế tửu vẫn đẹp hơn, lão phu bầu cho tế tửu một phiếu!”
“Ta cũng bầu cho tế tửu!”
“Lão phu cũng thế!”
Cuối cùng sau khi thống kê số phiếu, Lâm Bắc Phàm lại giành được bảy mươi phiếu và dẫn đầu.
Hắn khinh thường mấy người bên Đại Viêm, bảo: “Quả nhiên chẳng có ai ra hồn, ta đổi sang thể chữ khác mà vẫn có thể thắng các ngươi!”
“Ngươi!!!”
Người bên Đại Viêm tức muốn phát điên.
Khóe miệng tam hoàng tử co giật, biết là ngươi kiêu ngạo rồi, nhưng mà ngươi có cần phải quá đáng vậy không?
Ngươi cho Đại Viêm chúng ta chút mặt mũi không được à? Trong lòng tam hoàng tử bây giờ đang rất hối hận!
Biết vậy tối qua hắn ta đã dặn Lâm Bắc Phàm, bảo hắn ăn nói khéo léo một chút, đừng có kiêu căng như vậy!
“Không sao, cứ để hắn đắc ý đi, đoạn sau chúng ta vẫn thắng được!”
Tam hoàng tử an ủi mọi người.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình mà! Tam hoàng tử điện hạ, ngươi cứ nói lời trái lương tâm như thế, lương tâm ngươi không cắn rứt à?”
Lâm Bắc Phàm lại chế giễu.
Tam hoàng tử: “Đậu má!”
Giờ khắc này hắn ta rất muốn cầm đao chém đầu người! Dẹp mẹ cái cuộc thi này đi!
Cứ xé nát miệng của cái tên khốn kiếp này đã!
Lâm Bắc Phàm khom người, đắc ý nói: “Không phục hả? Không phục thì lên! Dù bản quan có đổi sang một thể chữ khác thì vẫn thắng được các ngươi thôi! Người tiếp theo là ai? Báo danh đi, bản quan không để bụng hạng vô danh tiểu tốt đâu!”
Người bên phía Đại Viêm: “Đậu má!”
Nữ đế không nhìn tiếp được nữa: “Ái khanh, ngươi bớt bớt lại đi! Khổng Tử đã dạy, bạn bè từ phương xa tới há chẳng phải rất vui sao! Người ta là khách, ngươi phải biết phép lịch sự cơ bản chứ!”
“Bệ hạ nói chí phải.” Lâm Bắc Phàm thu lại vẻ kiêu ngạo của mình, song hắn vẫn rặt một vẻ khinh thường người khác như vậy.
Cuộc thi tiếp tục, phía bên Đại Viêm cử trạng nguyên Đường Dung lên thi đấu, song kết cục vẫn là thất bại.
Bởi lẽ lần này Lâm Bắc Phàm dùng thể chữ Triệu.
Đây là thể chữ được một nhà thư pháp có tên Triệu Mạnh Phủ sáng tạo ra vào đầu thời nhà Nguyên. Thể chữ này khá vuông, nét chữ tròn và vuông vức, nét phẩy và nét ngang trông rất thư thái.
Một thể chữ như thế này muốn không thắng cũng khó.
Tiếp đó, phía Đại Viêm lại cử ra người thứ tư và vẫn bại trận.
Chí sĩ bên phía Đại Viêm giảm sút, sắc mặt ai cũng lộ vẻ tuyệt vọng! Giờ chỉ còn mỗi tam hoàng tử Viêm Tinh Hà mà thôi.
Nếu hắn ta cũng thất bại thì Đại Viêm sẽ thua sạch! Sắc mặt tam hoàng tử căng thẳng, hắn ta bước lên thi đấu.
Lâm Bắc Phàm chắp tay, đoạn cười bảo: “Tam hoàng tử điện hạ, nghe đâu trong số người đến từ Đại Viêm thì ngươi là người viết chữ đẹp nhất, bản quan rất mong chờ đấy!”
“Bản cung cũng rất mong chờ sự thể hiện tiếp theo đây của Lâm tế tửu! Lâm tế tửu, giờ ngươi định dùng thể chữ gì?”
Tam hoàng tử vừa nói vừa len lén ra hiệu bằng ánh mắt với Lâm Bắc Phàm.
Vừa vừa phải phải thôi!
Giờ ngươi đã thắng liên tiếp bốn ván rồi đó, bốn ván bốn thể chữ, xứng đáng là nhà thư pháp lớn rồi đấy!
Dù ngươi có thất bại thì cũng bại trong vinh quang!
“Ván này ta sẽ dùng thể chữ Kim, chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Hi vọng Lâm tế tửu đừng để bản cung thất vọng!”
Tam hoàng tử nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt sâu xa.
Lâm Bắc Phàm thì vẫn thong dong như cũ.
Có điều, mặc dù tam hoàng tử đã nắm bút song hắn ta vẫn chưa viết. Hắn ta liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, xem hắn bại trong vinh quang kiểu gì.
Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có một trận gió lớn thổi đến và thổi bay giấy Tuyên Thành trên bàn.
Lâm Bắc Phàm hạ bút viết chữ nhưng không hề chú ý nên đã viết lệch chữ ra khỏi giấy, một chữ của hắn đã bị hỏng.
“Ôi chao, lệch rồi!”
Lâm Bắc Phàm chán nản, những người khác trông thấy vậy cũng thầm nhủ quá đáng tiếc!
Nếu không có nét chữ hỏng này thì thật hoàn hảo biết bao!
Song ông trời không thương, một trận gió thổi qua khiến Lâm Bắc Phàm viết nhầm!
Ván này có lẽ hắn sẽ thua!
Trông thấy dáng vẻ chán nản của Lâm Bắc Phàm, nữ đế thấy tiếc song vẫn an ủi hắn: “Lâm ái khanh, ngươi đừng tự trách mình, hôm nay ngươi đã làm rất tốt rồi! Dù ngươi có thua thì cũng không phải lỗi của ngươi, chỉ có thể trách ý trời, trẫm không trách ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng: “Đa tạ bệ hạ đã hiểu cho thần!”
Sau khi bổ sung nét chữ cuối cùng, Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi rồi bước xuống. Tam hoàng tử thì như mở cờ trong bụng!
Cơ hội đến rồi!
Đây chính là cơ hội mà Lâm Bắc Phàm cho hắn ta!
Chỉ cần hắn ta viết chữ thật đẹp thì sẽ thắng Lâm Bắc Phàm thôi nhỉ? Ha ha!
Ván này Đại Viêm chúng ta thắng chắc rồi!
Người bên phía Đại Viêm cũng hưng phấn vô cùng, dường như bọn họ đã nhìn thấy hi vọng chiến thắng!
“Điện hạ bình tĩnh, chúng ta nhất định sẽ thắng!”
“Điện hạ cố lên!”
Chương 363 Là tại ý trời
Bình tĩnh bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Nhất định phải giữ vững tinh thần!
Tam hoàng thử hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng của mình.
Hiện giờ phía Đại Viêm vẫn chưa thắng, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải viết chữ thật đẹp, có vậy mới giành được chiến thắng.
Thời gian hai chén trà trôi qua, cuối cùng tam hoàng tử cũng lấy lại bình tĩnh, hắn ta tĩnh tâm và bắt đầu viết chữ trên giấy Tuyên Thành.
Do tâm trạng thoải mái nên hắn ta viết rất lưu loát và cực kì thư thái. Trông nét chữ trên giấy cũng đẹp thêm mấy phần.
Bên ngoài trường thi, người bên Đại Viêm ai nấy cũng hớn hở và hết lời khen ngợi.
“Chữ của tam hoàng tử cứ như rồng bay phượng múa vậy, tự nhiên vô cùng, trông đẹp hơn ngày thường rất nhiều!”
“Điện hạ đã tĩnh tâm thật rồi nên chắc chắn sẽ phát huy tốt hơn ngày thường!”
“Mặc dù ta rất bội phục Lâm Bắc Phàm và rất thích chữ của hắn, song tiếc rằng hắn đã phạm phải sai sót vô cùng lớn nên ván này chúng ta thắng chắc rồi!”
“Trời đứng về phía chúng ta, ha ha!”
Người bên phía Đại Võ bắt đầu thở dài thườn thượt, bọn họ ai cũng thấy tiếc nuối.
“Xem ra ván này chúng ta thua rồi, tiếc quá!”
“Ban đầu thể hiện tốt lắm mà, nhưng ai ngờ có trận gió thổi qua và làm loạn tiết tấu của Lâm tế tửu!”
“Số nó đã vậy thì biết phải làm sao?”
Bên trong trường diễn võ, tam hoàng tử vẫn đang viết chữ.
Những nét chữ đẹp đẽ lần lượt xuất hiện trên mặt giấy, người phía Đại Viêm cũng trở nên hưng phấn hơn, còn bên Đại Võ thì càng lúc càng thất vọng.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì Đại Viêm chắc chắn sẽ thắng ván này! Đến cả tam hoàng tử cũng cho là như vậy.
Tâm trạng của hắn ta vô cùng tốt nên nét chữ cũng thư thái lắm, hắn ta nở nụ cười đầy phóng khoáng, tâm trạng thể hiện hết lên gương mặt.
“Viết xong chữ này thì bản cung thắng rồi, Đại Viêm thắng rồi, ha ha…”
Đúng lúc ấy, đầu ngón tay của Lâm Bắc Phàm khẽ cử động.
Chu Lưu Lục Hư Công, thi triển!
Chu Lưu Lục Hư Công là một loại công pháp thần kỳ, nắm giữ tám loại sức mạnh tự nhiên bao gồm cả sức mạnh của gió.
Ngón tay Lâm Bắc Phàm khẽ động đậy, một cơn gió bỗng nhiên thổi qua.
“Vù.”
Cơn gió như ập xuống từ trên trời, bất ngờ không hề báo trước!
Nó còn mạnh hơn cả cơn gió mà ban nãy Lâm Bắc Phàm gặp phải! Gió thổi, cuốn bụi cát bay lên cả mặt tam hoàng tử.
Tam hoàng tử không khỏi nhắm mắt lại.
Tuy nhiên cơn gió quá lớn, thổi bay cả giấy trên bàn. Giây bay tán loạn phát ra những âm thanh sột soạt.
Tam hoàng tử nhận thấy điều không ổn nên lập tức mở mắt ra, nhưng tất cả đã muộn.
Chỉ thấy bút lông trong tay hắn ta quệt một đường lớn trên giấy như thể xé rách cả đất trời!
Rất nhiều chữ đã bị phá hỏng bởi nét bút ấy, cả mặt giấy bỗng trở nên xấu xí vô cùng!
Tam hoàng tử đau đớn gào thét: “Không!”
Cơn gió mạnh kia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chớp mắt cái đã chẳng thấy tăm hơi đâu.
Chỉ để lại một mình tam hoàng tử ngây ngốc như người mất hồn, miệng hắn ta há to, hai mắt nhìn chằm chằm lên tờ giấy viết chữ trên bàn, trong đôi mắt ấy là vẻ chấn kinh, hoang mang, đau đớn, hối hận và tiếc nuối…
Trông sắc mặt hắn ta khó coi đến cực điểm, như bị người ta đoạt mất linh hồn vậy.
“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Sao điện hạ lại bi thương thế kia?”
…
Người bên phía Đại Viêm kinh ngạc!
Bọn họ tưởng tam thái tử có chuyện gì nên vội vã chạy tới.
Thế nhưng khi trông thấy chữ trên giấy, bọn họ cũng trở nên giống như tam hoàng tử, há to miệng, hai mắt ngập tràn vẻ chấn kinh, hoang mang, đau đớn, hối hận và tiếc nuối…
Người bên phía Đại Võ thấy vậy thì vui như mở hội.
“Nét bút này quá xui xẻo, phá hỏng hết tất cả! Ha ha!”
“Ta còn tưởng mình thua, ai ngờ lại thay đổi thế cuộc, ha ha!”
“Đúng vậy đó, Lâm tế tửu chỉ bị hỏng một nét bút mà thôi, không ảnh hưởng quá nhiều đến tổng thể! Song tam hoàng tử thì hỏng hết tất cả!”
“Chẳng lẽ đây chính là ý trời? Ông trời đang đứng về phía chúng ta!”
“Ha ha! Đại Võ chúng ta thắng rồi!”
Nữ đế đang ngồi trên long ỷ phía trên cao cũng không khỏi mỉm cười.
Lúc bấy giờ, tam hoàng tử điện hạ ngây ngốc quay đầu và nhìn về phía các quan viên bên cạnh, hắn ta nở một nụ cười lấy lòng: “Bổn quan có thể viết lại không?”
Trọng tài vô cảm nói: “Tam hoàng tử điện hạ nói đùa rồi! Từ khi cuộc thi giữa hai nước được bắt đầu, chưa bao giờ có luật này cả! Nếu như ngươi được viết lại thì Lâm tế tửu cũng phải được viết lại chứ?”
“Chúng ta có thể thi đấu lại từ đầu!”
Tam hoàng tử nói với vẻ mong đợi, người bên Đại Viêm cũng vậy.
Thế nhưng trọng tài lại bảo: “Xin lỗi tam hoàng tử điện hạ, yêu cầu này của ngươi hơi quá rồi, thứ lỗi bản quan không thể đáp ứng!”
Mặc dù hắn ta là trọng tài song về bản chất hắn ta vẫn là quan viên của Đại Võ nên chắc chắn hắn ta phải đứng về phía đất nước mình.
Về mặt quy tắc thì chắc chắn phải thiên về phía Đại Võ.
Hiện giờ đã là ván quyết định thắng thua, tại sao còn phải thi đấu lại từ đầu? Hắn ta không dám đồng ý, nhỡ đâu xong chuyện bệ hạ lại xử lí hắn ta!
Ánh mắt mấy người tam hoàng tử lập tức trở nên ảm đạm.
Cuối cùng sau khi kiểm phiếu, chẳng hề bất ngờ, Lâm Bắc Phàm lại giành chiến thắng, đồng nghĩa với việc Đại Võ toàn thắng.
Tam hoàng tử điện hạ nhìn kết quả này bằng đôi mắt vô thần.
Hắn ta đã lâm vào cảnh táng gia bại sản chỉ vì mua chuộc tuyển thủ mạnh nhất của Đại Võ, mà người ta đã làm theo lời hắn ta nói rồi, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn phải nhận lấy thất bại?
Đã thế còn thua bởi chính mình!
Cái kết cục tàn khốc này khiến hắn ta không thể nào chấp nhận được! Tam hoàng tử xoa ngực, hắn ta đang thấy rét lạnh!
Chương 364 Ngất xỉu
“Tam hoàng tử điện hạ, điện hạ phấn chấn lên!”
“Chuyện này không thể trách điện hạ được, hôm nay thời tiết ảnh hưởng đến thi đấu, điện hạ nhìn xem Lâm Bắc Phàm cũng phạm sai lầm đó thôi!”
“Thua một ván thôi mà, về sau chúng ta thắng lại là được!”
“Điện hạ là trụ cột của chúng ta, điện hạ không thể gục ngã được!”
Được mọi người an ủi, cuối cùng trông tam hoàng tử cũng có tinh thần hơn một chút, hắn ta nở một nụ cười đầy miễn cưỡng: “Đa tạ mọi người đã quan tâm, bản cung không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn!”
Hắn ta xoa lồng ngực và cảm thấy đỡ hơn nhiều!
Nhưng đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lại bật cười, nụ cười của hắn kiêu ngạo vô cùng: “Ha ha! Ta lại thắng rồi! Ta đã phạm sai lầm mà các ngươi vẫn không thể thắng nổi! Xem ra Đại Viêm các ngươi kém cỏi thật, quá kém!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
Tiếp đó, cuộc thi lại được tiếp tục.
“Trận thứ tư, thi vẽ!”
“Mời hai bên cử người tài lên thi đấu hội họa! Người thắng ở lại, người thua bước xuống! Tới khi năm vị tài tử đều lên thì trận đấu kết thúc! Người ở lại cuối cùng sẽ là người chiến thắng!”
Trọng tài vừa dứt lời thì hai bên đã cử người đi thi xong. Phía Đại Viêm cho trạng nguyên Đường Dung thi trước.
Do đã thua liên tiếp năm ván nên tâm tình bên Đại Viêm tụt dốc không phanh, khí thế của bọn họ cũng giảm sút.
Bọn họ không thể không cử Đường Dung – người có năng lực phát huy ổn định nhất lên thi.
Còn phía Đại Võ cũng đã cử ra tài tử có sở trường về phương diện này.
Lúc bấy giờ, một chiếc hộp đựng đầy giấy được đưa đến trước mặt nữ đế.
Giấy bên trong chiếc hộp này chính là đề thi, nữ đế rút được đề thi gì thì sẽ vẽ về đề thi ấy.
Nữ đế rút bừa một tờ giấy, nàng mở ra rồi đọc: “Đá!”
Thế là hai bên bắt đầu vẽ đá, bắt buộc phải vẽ xong trong vòng thời gian một nén hương cháy, vẽ xong thì sẽ cho mọi người bầu phiếu.
Tiếp đó là thời gian biểu diễn của Đại Viêm.
“Năm mươi hai phiếu và hai mươi hai phiếu, Đường Dung của Đại Viêm thắng!”
“Bốn mươi chín phiếu với hai mươi lăm phiếu, Đường Dung của Đại Viêm thắng!”
Chỉ một mình trạng nguyên Đường Dung đã đánh bại bốn tài tử của Đại Võ. Cứ thế, Lâm Bắc Phàm lại phải một đấu với năm.
Dưới sự mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm lại bước lên, và Đại Viêm lại phải đối mặt với kẻ địch một lần nữa.
Đường Dung trông thấy Lâm Bắc Phàm mà cứ như trông thấy ma vương, mặt hắn ta nhễ nhại mồ hôi.
Lâm Bắc Phàm thì vô cùng bình tĩnh, hắn bật cười: “Đừng căng thẳng, ta cũng không phải kẻ xấu xa gì…”
Người bên phía Đại Viêm: “…”
“Ôi xin lỗi, lỡ nói lời trong lòng ra mất rồi!”
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng, đoạn nói một cách nghiêm túc: “Ý của bản quan là tình hữu nghị là trên hết, thi đấu chỉ là cái thứ yếu, đừng có để ý thắng thua như vậy, tham gia là chính! Dẫu sao thì các ngươi có cố gắng nữa cố gắng mãi cũng không thắng nổi ta đâu! Thế nên các ngươi đừng cố quá mà quá cố, mau chóng nhận thua đi, chết sớm hay chết muộn thì cũng đều phải chết mà!”
Người bên Đại Viêm tức đến mức điên người! Nghe kìa, đấy là lời mà một con người có thể nói ra hả?
Ngươi không khiến chúng ta tức đến chết thì không chịu được đúng không?
“Lâm tế tửu, ngươi đừng có đắc ý, trận đấu tiếp theo chúng ta nhất định sẽ thắng!”
“Ngươi cứ đợi chết đi!”
“Vậy thì thi thôi, bản quan chấp hết!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý, và hai bên lại tiếp tục thi vẽ.
Hắn lại thể hiện khả năng hội họa xuất chúng của mình, đánh bại người bên Đại Viêm.
“Bảy mươi hai phiếu và năm phiếu, Lâm Bắc Phàm của Đại Võ thắng!”
“Sáu mươi chín phiếu và tám phiếu, Lâm Bắc Phàm của Đại Võ thắng!”
…
Lâm Bắc Phàm thắng liên tiếp ba người, khí thế bên Đại Võ dâng cao!
Để mà so sánh thì khí thế bên Đại Viêm gần như chạm đáy, bọn họ ai cũng tâm nguội ý lạnh, dường như có thể trông thấy kết cục thất bại giống như trận đấu trước.
Lúc bấy giờ, tam hoàng tử bên Đại Viêm bèn lén lút ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta ra hiệu rằng Lâm Bắc Phàm làm thế là được rồi, ngươi đã thể hiện đủ hoàn hảo nhưng vẫn sẽ bại trong vinh quang thôi, mau đi xuống đi!
Hắn đừng có trụ đến ván cuối, bằng không tam hoàng tử lại sợ sẽ có điều ngoài ý muốn nào đó xảy ra!
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, tỏ vẻ hắn đã hiểu.
Tam hoàng thử thầm thở phào một hơi, trong lòng hắn ta bỗng thấy nhẹ nhõm, lần này chắc là sẽ thắng nhỉ?
Đại Viêm cử vị tài tử thứ tư lên thi, người này là Cổ Chánh.
Mặc dù hắn ta không phải tiến sĩ tam giáp song hắn ta vẫn có tài năng của một trạng nguyên, là một kẻ đọc sách vô cùng xuất sắc.
Có điều lúc này trông hắn ta có vẻ căng thẳng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, sắc mặt và khóe miệng còn hơi tái, trông như sắp phải chịu hành quyết vậy.
Lâm Bắc Phàm không nhịn được nói: “Ngươi có được không thế?”
“Được… chắc chắn ta sẽ làm được!”
Cổ Chánh cắn răng, trông hắn ta có vẻ mất bình tĩnh.
Người đã có mặt, hai bên bắt đầu thi đấu.
Lâm Bắc Phàm vẫn phát huy như thường, hắn chuẩn bị thêm vài nét bút hỏng ở cuối để lừa tam hoàng tử.
Ấy thế nhưng do quá căng thẳng, Cổ Chánh bị run tay nên vẽ không hề đẹp. Lâm Bắc Phàm nhìn mà phải thở ngắn thở dài, tố chất tâm lý của cái tên này không hề tốt một chút nào, hắn ta bị thua đến mức nghi ngờ cuộc đời này luôn rồi.
Xem ra lại phải vẽ thêm vài nét hỏng nữa mới được.
Song đúng lúc ấy, Cổ Chánh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách thân thiện.
Nụ cười ấy khiến Cổ Chánh giật mình sợ hãi: “Ôi chao!”
Hắn ta trượt chân rồi ngã xuống đất!
Ấy vậy mà…
Ấy vậy mà hắn ta ngất ngay tại chỗ! Tất cả mọi người đều sững sờ, Lâm Bắc Phàm cũng vậy!
Sao đang không ngươi lại ngất xỉu thế kia?
Xin thề với trời đất, thật sự thì không phải hắn giở trò đâu!
Người bên Đại Viêm vội vàng chạy tới đỡ Cổ Chánh dậy.
“Cổ Chánh ngươi bị làm sao thế, mau tỉnh dậy!”
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Chương 365 Sấm sét giữa trời quang
Lúc bấy giờ, ngự y đã tới. Sau khi kiểm tra, Cổ Chánh đã tỉnh lại, song trông hắn ta yếu ớt, xanh xao vô cùng.
“Thưa bệ hạ và các vị đại nhân, do quá căng thẳng nên ảnh hưởng đến khí huyết bên trong người Cổ Chánh, dẫn đến việc ngất xỉu! Không có chuyện gì quá lớn, uống chút nước ăn chút đồ ăn, nghỉ ngơi nửa ngày là đỡ!”
“Có thi tiếp được không?”
Người bên Đại Viêm hỏi.
“Mặc dù có thể thi tiếp nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến năng lực phát huy của Cổ Chánh. Phần thắng mong manh, thôi thì không cần phải thi đấu nữa! Thế nên hạ quan kiến nghị nên quay về nghỉ ngơi cho tốt!”
Cứ thế, do vấn đề sức khỏe mà Cổ Chánh của Đại Viêm phải từ bỏ.
Lâm Bắc Phàm thắng ván tiếp theo một cách dễ dàng.
Tới ván cuối cùng, Lâm Bắc Phàm lại đối mặt với tam hoàng tử Đại Viêm.
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên phức tạp: “Tam hoàng tử điện hạ, lại đến chúng ta rồi!”
Ánh mắt của tam hoàng tử cũng phức tạp: “Đúng đấy, thế sự khó lường!”
Hai người không khỏi thở dài một hơi.
Tam hoàng tử liếc mắt, bảo: “Biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ?”
“Đương nhiên là biết rồi!”
Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực nói: “Tam hoàng tử điện hạ, ta chắc chắn sẽ không giở trò đâu! Ta sẽ áp chế các ngươi bằng thực lực không gì bì nổi của mình, chứng minh cho các ngươi thấy Đại Viêm chẳng ai ra gì cả!”
Sắc mặt tam hoàng tử sầm xuống: “Lâm tế tửu, vừa vừa phải phải thôi!”
“Điện hạ yên tâm, ta biết phải làm thế nào!”
Hai người vừa nói bóng nói gió vừa bắt đầu vẽ.
Lâm Bắc Phàm vẽ trước, hắn nhấc bút và nhanh chóng sáng tác, rất nhanh sau đó đường nét bức tranh đã được hình thành.
Tam hoàng tử vẫn chưa nhấc bút, hắn ta liếc nhìn và trộm đánh giá tranh của Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta phát hiện Lâm Bắc Phàm đã thu mình hơn rất nhiều, nét bút trở nên bình thường hơn. Tam hoàng tử bèn thầm gật đầu.
Cứ thế thì chiến thắng Lâm Bắc Phàm là chuyện đơn giản hơn rất nhiều, hắn ta chỉ cần phát huy như ngày thường thôi là có thể thắng rồi.
Không đợi Lâm Bắc Phàm vẽ xong, tam hoàng tử đã hạ bút.
Dẫu sao thì đây cũng là vẽ tranh chứ không phải viết chữ, vẽ tranh cần thời gian, mà thời gian thì không có nhiều nên bắt buộc phải tranh thủ từng giây từng phút.
Nữ đế và bách quan văn võ trong triều ai cũng chú ý đến tranh vẽ của hai người.
“Hình như bút lực của Lâm tế tửu hơi yếu rồi, không được lưu loát như trước đó nữa…” Một vị lão thần chau mày nói.
“Chuyện này rất bình thường!”
Một vị lão thần khác thở dài: “Dù là viết chữ hay vẽ tranh thì đều hao tổn tâm trí! Từ đầu đến giờ Lâm tế tửu đã phải cố gắng trong gần hai canh giờ, có là người bằng sắt thép cũng không trụ được, năng lực phát huy của tế tửu đi xuống là rất bình thường!”
“Đúng đó, là người thì đều biết mệt, Lâm tế tửu có thể chống đỡ đến hiện tại đã là rất giỏi rồi!”
“Nếu không có tế tửu thì chúng ta đã thua từ lâu rồi, đúng là không nên yêu cầu tế tửu thêm gì nữa!”
“Thua thì thua vậy, cũng chỉ là một ván mà thôi!”
…
Nữ đế vừa xem Lâm Bắc Phàm vẽ tranh vừa nghe bách quan thì thầm bàn tán. Nàng cười khẩy trong lòng, cái tên này mà biết mệt á?
Hắn đường đường là một Tông Sư đấy, thể lực của hắn dồi dào lắm, có đánh nhau ba ngày hắn cũng chẳng mệt!
Chắc chắn là hắn lại lén lút ăn chặn tiền rồi!
Chẳng trách từ lúc đầu cho đến bây giờ trông hắn cứ là lạ! Diễn cứ như thật, suýt nữa nàng đã tin!
Thời gian nửa nén hương trôi qua, Lâm Bắc Phàm đã vẽ xong.
Hắn nhìn tranh của mình, vừa cử động cánh tay có hơi tê nhức vừa lắc đầu thổn thức: “Hôm nay mệt quá, bức tranh này không thể phát huy tốt như bình thường, có thể sẽ phải chịu thua rồi, ôi!”
“Ái khanh, hôm nay ngươi đã làm rất tốt rồi! Ván này thua thì thua, không có gì to tát hết, ngày mai chúng ta lại thắng là được!”
Nữ đế cổ vũ.
“Đa tạ bệ hạ đã hiểu cho!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Tam hoàng tử len lén liếc nhìn tranh của Lâm Bắc Phàm, hắn ta nở một nụ cười đắc ý.
Một bức tranh với trình độ như thế này thì chắc chắn sẽ bại dưới tay hắn ta! Thế là tam hoàng tử lại tiếp tục múa bút.
Trong lòng mấy người bên phía Đại Viêm cũng nhen nhóm một tia hy vọng.
“Lâm Bắc Phàm không được rồi, lần này chắc chắn chúng ta sẽ thắng!”
“Điện hạ cố lên, chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”
“Ván này chúng ta chắc chắn có thể làm được!”
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đã bước xuống, hắn ngoắc ngón tay, một lần nữa thi triển Chu Lưu Lục Hư Công!
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một tia sét cực lớn.
“Đùng đoàng!”
Âm thanh vô cùng lớn.
Tam hoàng tử đang tập trung tinh thần vẽ tranh, tiếng sét đánh làm hắn ta giật mình.
Bàn tay đang vẽ bỗng run rẩy, trên giấy xuất hiện một vết dơ cực lớn trông xấu vô cùng.
Tam hoàng tử: “Đậu má!”
“Không sao không sao, chỉ thêm một dấu chấm mà thôi, vẫn còn cơ hội cứu vãn!”
Tam hoàng tử âm thầm cổ vũ bản thân, hắn ta lấy lại bình tĩnh. Hiện giờ vẫn còn thời gian, hắn ta vẫn có thể sửa được.
Thế là tam hoàng tử bắt đầu sửa cái dấu chấm tai hại kia, một lát sau hắn ta lại khôi phục trạng thái như vừa rồi.