• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461 Chiến công đầu

“Hự…”

Quân Võ Tây khỏi phải nói là khó chịu cực kỳ!

Trái tim cũng nhảy lên theo, đập thình thịch loạn nhịp, hồn cũng sắp bị kèn thổi bay mất, nhưng bọn họ vẫn ghi nhớ quân lệnh như cũ mà không hề làm bậy!

Nhưng tướng quân lại không thể chịu nổi, hắn ta lao ra khỏi trướng, tức giận quát: “Mụ nội nó, quá đáng quá rồi! Vậy mà ngay cả kèn Xô na cũng dám lôi ra luôn, giết chúng nó cho lão tử!”

“Tướng quân, không phải ngươi nói mặc kệ hay sao?”

Tướng quân giãy lên: “Còn mặc kệ nữa là lão tử về chầu trời mất! Giết cho ta!”

“Rõ, tướng quân!”

Vì thế quân Võ Tây lại xông ra ngoài, đội du kích lập tức co giò lên chạy.

Sau khi quân Võ Tây quay về, đội du kích lại chạy trở lại tiếp dàn đồng ca mùa hạ, còn chuẩn bị thêm cái kèn Xô na nữa.

Quân Võ Tây lại đuổi giết tiếp, đội du kích lại co giò bỏ chạy, trò chơi “đố anh bắt được em” lại tiếp tục trình diễn!

Sau mấy lần dày vò như thế đã qua nửa đêm đầu.

Kéo dài hết một đêm, quân Võ Tây không người nào được chợp mắt, mỗi lần vừa nhắm mắt là âm thanh tra tấn người đó lại vang lên, lôi bọn họ ra khỏi mộng đẹp.

“Mả cha nhà nó! Muốn ngủ cũng không yên!”

Tướng quân chửi đổng: “Các anh em, nếu đã không có cách nào ngủ vậy chúng ta đi thông đêm đi! Sau khi trở về báo cáo chuyện này lên trên, cho đại quân tới càn quét!”

“Rõ, tướng quân!”

Bọn họ thu dọn hành lý, xuất phát suốt đêm.

Cứ vậy qua hai canh giờ, dần dần trời cũng sáng, nhưng quân Võ Tây vẫn không được nghỉ ngơi tử tế, suốt đêm đi vội vừa mệt vừa buồn ngủ.

Đi rồi lại đi, vậy mà có người lại trực tiếp ngã từ trên ngựa xuống.

Không chỉ người mệt mà ngựa cũng mệt lả, có con ngựa còn không muốn đi đường nữa.

Nhưng lúc này, binh lính do Tử Nguyệt công chúa dẫn đầu lại đang ở đằng trước đợi quân địch mệt rồi mới tấn công.

“Công chúa điện hạ, quân Võ Tây sắp tới rồi, bọn chúng còn lại khoảng hơn hai nghìn bốn trăm người, bây giờ vừa buồn ngủ vừa mệt, thực lực đã giảm mạnh, dựa vào binh lực của chúng ta chắc hẳn có thể ăn chắc được!”

Tử Nguyệt công chúa nhìn đại quân hơn vạn người phía sau, mỉm cười gật đầu: “Chắc không thành vấn đề đâu!”

Vì thế, sau khi quân Võ Tây tiến vào phạm vi bao vây của bọn họ, Tử Nguyệt công chúa ra lệnh một tiếng, đại quân hơn vạn người phía sau đồng loạt hành động.



“Vù vù vù…”

Đầu tiên là mấy lượt mưa tên bắn tới khiến quân Võ Tây không kịp đề phòng người ngã ngựa đổ, sau đó bọn họ rút dao rút thương, lao xuống chiến đấu anh dũng.

“Giết! Giết sạch quân Võ Tây, giải phóng Võ Tây!”

“Giết! Không để lại người sống!”

“Kiến công lập nghiệp ở ngay lúc này!”



Tướng quân của quân Võ Tây hoảng hốt: “Vậy mà bọn chúng lại đông người như thế, chúng ta gặp nguy rồi!”

Trận chiến này kéo dài hơn một canh giờ.

Bởi vì binh mã Tà Nguyệt đông đúc lại đợi quân địch mệt rồi mới tấn công, binh mã quân Võ Tây thì khá ít, vừa buồn ngủ vừa đói, thực lực đã giảm mạnh cho nên Tà Nguyệt chỉ đánh đổi bằng ba trăm người thương vong đã diệt sạch quân Võ Tây!

Trận chiến đầu tiên đã giành được thành tích tốt như thế!

Tử Nguyệt công chúa vô cùng hào hứng: “Mọi người thu dọn chiến trường, trở về cùng ăn mừng chiến thắng!”

“Vâng, công chúa điện hạ!”

Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa thừa thắng xông lên, lại dùng các phương pháp như chiến tranh du kích và chiến tranh chiến hào để nuốt chừng một nhánh quân đội Võ Tây nữa.

Hai lần hành động cộng lại đã có năm nghìn lính Võ Tây bị bọn họ tiêu diệt, mà bọn họ chỉ đánh đổi bằng cái giá thương vong mấy trăm người.

Đây là điều trước đây không dám tưởng tượng.

Phải biết rằng, quân Võ Tây cho dù là thực lực hay là trang bị đều vượt qua đội quân Tà Nguyệt.

Cho dù là thương vong 1:1 thì đối với Tà Nguyệt mà nói cũng là thắng lợi rồi.

Nhưng bây giờ chỉ phải trả một cái giá nhỏ bé như thế đã khiến quân Võ Tây tổn thất lớn, chiến tích vô cùng huy hoàng.

Tử Nguyệt công chúa vô cùng kích động: “Ba phương pháp chiến đấu lớn mà quân sư dạy quả nhiên đều đúng! Chỉ cần vận dụng linh hoạt ba phương pháp này thì đối phó với quân Võ Tây tuyệt đối không thành vấn đề!”

Sau khi kích động qua đi, Tử Nguyệt công chúa bình tĩnh lại: “Sau hai trận chiến, Võ Tây vương chắc chắn sẽ cảnh giác, không dễ dàng trúng kế nữa, tiếp theo mới là trận đánh ác liệt chân chính!”

Tử Nguyệt công chúa sắp xếp binh mã ứng phó với trận báo thù như vũ bão của Võ Tây vương.



Phủ Võ Tây vương.

Sau khi Võ Tây vương nhận được tin tức cũng nổi trận lôi đình: “Rốt cuộc là kẻ nào nhắm vào bản vương?”

Binh mã tổn thất từ năm ngoái vẫn chưa bù lại đâu, mới qua tết chưa được vài ngày lại tổn thất thêm năm nghìn người nữa!

Rốt cuộc là kẻ nào ở sau lưng nhắm vào hắn ta?

Vậy mà lại tới địa bàn của ta gây sự, thật sự nghĩ Võ Tây vương hắn ta dễ bắt nạt lắm sao?

Tướng quân báo cáo run như cầy sấy: “Khởi bẩm vương gia, đối phương xuất quỷ nhập thần, hành động nhanh chóng, rốt cuộc là thế lực phương nào thì trước mắt chúng ta vẫn chưa biết được, xin vương gia trách tội!”

“Xuất quỷ nhập thần, hành động nhanh chóng à?”

Võ Tây vương cười lạnh một tiếng, hai mắt tràn ngập khí tức sát phạt: “Nếu đã như vậy, phái đại quân đi càn quét cho bản vương, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Bản vương muốn xem bọn chúng có thể chạy được đi đâu!”

“Rõ, vương gia!”
Chương 462 Phạm phải Thái Tuế

Tiếp đó, Võ Tây vương phái mười vạn binh mã chậm rãi đi càn quét.

Tuy rằng cách này tốn thời gian và sức lực nhưng một khi phát hiện ra tình hình quân địch lập tức có thể bao vây, khiến đối phương không thể trốn tránh được.

Nhưng Tà Nguyệt đã sớm biết được hành tung của Võ Tây vương từ phía nội ứng, thông qua địa đạo mà ung dung tránh được, đội quân lớn chạy đến một nơi khác tiếp tục triển khai trận chiến du kích.

Như vậy lại tiêu diệt được ba nghìn lính Võ Tây nữa.

Một trận chiến này giống như một cái tát vả thẳng vào mặt Võ Tây vương!

Hắn ta tức giãy đành đạch, lập tức phái ra một đại quân khác đi càn quét, nhưng vẫn bị binh mã Tà Nguyệt tránh được, bọn họ chạy tới một nơi khác lại tiêu diệt một nhánh quân quy mô nhỏ của Võ Tây vương.

Sau vài lần như vậy, Võ Tây vương đã tổn thất hơn vạn binh mã, còn về phần đối phương… đến bây giờ vẫn chưa biết là ai cả!

Cuối cùng Võ Tây vương cũng tỉnh ra, tức giận quát: “Chết tiệt! Chỗ chúng ta có nội gián!”

Mỗi lần bên mình ra binh, đối phương đều có thể vừa vặn trốn khỏi trận vây quét, điều này chứng tỏ chắc chắn có nội gián đã mật báo cho bọn chúng.

Võ Tây vương vô cùng tức tối, trên thế giới, phản bội là điều mà bất cứ người nào cũng ghét nhất, đặc biệt là người bảo thủ như hắn ta.

Vì thế, hắn ta bắt đầu chỉnh đốn quân đội hòng bắt được nội gián.

Với thái độ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Võ Tây vương đã bắt được hơn một trăm người để giết gà dọa khỉ!

Nhưng quân Võ Tây lại liên tiếp vài lần hành động, vẫn để đối phương chạy thoát!

Võ Tây vương lại tức giận giết một tốp người nữa.

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không được!”

Hắn ta không biết trong quân đội của mình đã có bao nhiêu tên nội gián trà trộn vào nữa, có giết mãi như vậy cũng không thể giết hết được.

Cuối cùng còn chưa tiêu diệt được đối phương thì quân đội của minh đã tự loạn trước, vì thế hắn ta đổi một cách khác, để thân tín của mình lần lượt dẫn một đại quân, tạm thời sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ hành động, đồng thời trong mỗi một tiểu đội ở đại quân ấy, giữa người với người sẽ trông chừng đề phòng lẫn nhau, nếu phát hiện ra tình huống phải lập tức báo cáo.

Bằng cách này, chắc hẳn có thể giảm thiểu khả năng mật báo.

Nhưng tiếp tục hành động thêm vài lần nữa mà vẫn thất bại, ngay cả bóng ma còn chẳng nhìn thấy.

Võ Tây vương cũng không sao hiểu được, với trận vây quét trùng điệp như thế, chặt chẽ như thế, rốt cuộc bọn họ đã thoát ra kiểu gì?

Lẽ nào là thần tiên bay trên bầu trời chắc?

Trong một sơn động ở địa đạo, lúc này có một toán nhân mã đông đúc đang ẩn náu.

Tử Nguyệt công chúa thầm thấy may mắn: “Cũng may có quân sư tương trợ, đưa ra chiến lược chiến tranh địa đạo này, bằng không chúng ta đã sớm bị đại quân của Võ Tây vương bao vây rồi!”

Mọi người đều mang vẻ mặt khâm phục: “Quân sự quả thật rất giỏi, chiến thắng dù cách nghìn dặm!”

Chính nhờ vào chiến tranh địa đạo này mà bọn họ mới tránh được các cuộc vây quét nối tiếp nhau của Võ Tây vương, tìm ra được con đường sống.

Tiếp đó, đám người Tà Nguyệt tiếp tục đánh du kích với Võ Tây vương.

Đánh một trận lại đổi một chỗ, chơi Võ Tây vương quay vòng vòng, không ngừng khiến hắn ta hao binh tổn tướng, mà chuyện này cũng nhanh chóng được người trong thiên hạ biết được.

Mọi người đều cười ẻ.

“Võ Tây vương gặp phải đối thủ rồi!”

“Được xưng là đại quân trăm vạn người, kết quả lại bị một thế lực chẳng biết từ đâu nhảy ra quay vòng vòng!”

“Nghe nói đã chết hơn vạn người rồi, kết quả vẫn chẳng biết đối phương là ai!”

“Đột nhiên phát hiện ra cách đánh của thế lực thần bí này rất vô sỉ, tránh quân đội lớn, chuyên môn tấn công quân đội nhỏ, đánh xong thì chuồn, không chịu cứng đối cứng với ngươi!”

“Tuy vô sỉ nhưng rất hữu dụng, Võ Tây vương đang đau đầu lắm! Ha ha!”

“Ai nói không phải chứ!”

Mọi người đều xem trò cười.

Có sòng bạc còn bắt đầu mở ván cược, cược bọn họ ai thắng ai thua.

Vùng Ký Bắc, phủ vương gia.

Sau khi Ký Bắc vương biết được tin này cũng vô cùng vui vẻ, bật cười ha ha rất to: “Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, ngươi đúng là ác giả ác báo mà! Ai kêu ngươi thất đức như thế, hiển nhiên sẽ có người tới đối phó với ngươi rồi!”

Con người sợ nhất là so sánh, tuy rằng ta rất thảm nhưng chỉ cần ngươi sống còn thảm hơn ta vậy là ta vui rồi!

“Mang rượu ngon mà bản vương cất kỹ ra đây, bản vương phải uống say một phen mới được, ha ha!”

Khu vực Giang Nam, phủ vương gia.

Sau khi Giang Nam vương biết được tin này cũng rất vui vẻ: “Hoàng đệ đáng thương của ta, ngươi đã trêu ai chọc ai vậy chứ, tại sao luôn bị người ta nhắm vào vậy? Có phải do ngươi đã làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức phải không? Ha ha!”

Khoảng thời gian này, bởi vì Giang Nam thiếu lương thực, nền kinh tế sụp đổ nên tâm trạng của hắn ta không được tốt cho lắm!

Nhưng so với Võ Tây vương, hắn ta lại phát hiện ra mấy thứ này không tính là vấn đề gì cả!

Tuy rằng hắn ta không có lương thực nhưng chí ít vẫn còn người mà, có người thì có hy vọng!

Nhưng Võ Tây vương vừa không có lương thực vừa không ngừng tổn thất binh lực, chỗ dựa không có, có đánh nhau cũng là tự mình chịu thiệt thôi!

Hắn ta cũng hơi đồng cảm với Võ Tây vương, gần đây không phải phạm Thái Tuế đấy chứ, năm ngoái tổn thất hơn hai mươi vạn binh mã, qua tết chưa được bao lâu lại bắt đầu hao binh tổn tướng, nhân số gom lại không đủ, đại quân trăm vạn người biến thành một trò cười!
Chương 463 Học theo kế cũ

“Bây giờ chắc chắn hoàng đệ đang rất buồn bã đây? Thân là hoàng huynh của hắn ta, không thể không an ủi!”

Giang Nam vương gọi một tiếng: “Người đâu!”

Bên ngoài có hai người tiến vào, cung kính đáp: “Vương gia có gì dặn dò ạ?”

Giang Nam vương nói với vẻ “buồn bã đau lòng”: “Tặng cái chuông đó của bản vương cho Võ Tây vương đi! Nói với hắn ta cho dù cuối cùng chết hết không còn một mống nào thì bản vương vẫn sẽ thay hắn ta ‘lo ma chay’!”

“Rõ, thưa vương gia!”

Hoàng triều Đại Võ.

Nét mặt của nữ đế hồng hào, cười rạng ngời: “Các vị chắc hẳn đều đã nghe đến chuyện ở Võ Tây rồi chứ? Một thế lực thần bí vùng dậy ở khu vực Võ Tây vẫn luôn nhắm vào binh mã Võ Tây! Các vị ái khanh thấy thế nào?”

Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng dậy, lớn tiếng đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nghe ngóng được thế lực thần bí đó xuất quỷ nhập thần, di chuyển nhanh chóng, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã tiêu diệt hơn vạn quân lính Võ Tây, tạo thành khó khăn cực lớn cho Võ Tây vương! Tình huống này đối với triều đình ta mà nói vô cùng có lợi! Nhưng thế lực thần bí đó lai lịch bất minh, chúng ta không thể không đề phòng!”

“Ừm!” Nữ đế gật đầu hài lòng.

Ánh mắt nàng liếc về phía Lâm Bắc Phàm trong các quan với vẻ hơi kỳ quái, cười hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi có suy nghĩ gì không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, gần đây vi thần đang bận chuyện cày bừa vụ xuân, cũng không hiểu chuyện này cho lắm cho nên cũng không có suy nghĩ gì cả, xin bệ hạ lượng thứ!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách nghiêm túc.

Nữ đế hơi nhướn mày, kẻ giật dây sau màn như ngươi còn không hiểu? Ngươi còn vô cùng thân thiết với công chúa người ta cơ mà!

Thật biết giả bộ!

“Ái khanh, ngươi cứ nói thử xem, có nói sai trẫm vẫn tha cho ngươi vô tội!”

Lâm Bắc Phàm đáp: “Thần cho rằng cứ để bọn họ đấu đá tiếp đi ạ! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt dãy núi Phượng Hoàng, không để bọn họ qua đây là được!”

“Lời này của ái khanh rất hợp ý trẫm!” Nữ đế gật đầu hài lòng.



Lúc này, ở Võ Tây.

Võ Tây vương vô cùng giận dữ và vô cùng đau đầu.

Thân là bá chủ cắt cứ một phương, là phiên vương nắm binh lực lên đến hàng trăm vạn người vậy mà lại bị người trong toàn thiên hạ chê cười!

Nếu còn không xử lý đám chuột chạy tán loạn khắp nơi này và cứu vãn mặt mũi của hắn ta thì hắn ta thật sự sẽ tức chết mất.

“Quân sư, ngươi có diệu kế gì không?” Võ Tây vương hỏi.

Phượng Sồ tiên sinh chắp tay đáp: “Vương gia, đám chuột nhắt này chuyên tấn công đội quân nhỏ của chúng ta, lại tránh né đại quân của ta, chứng tỏ thực lực cũng không mạnh, cho nên tính cho đến hiện tại, cách tốt nhất là gọi toàn bộ binh mã đang phân tán bên ngoài về, như vậy bọn họ sẽ không có cơ hội nữa!”

Võ Tây vương gật đầu: “Lời này có lý đấy, nhưng bản vương càng muốn tiêu diệt đám chuột coi trời bằng vung này hơn, bằng không bản vương khó mà nuốt được cục tức này!”

Phượng Sồ tiên sinh nói tiếp: “Vương gia, sau khi rút binh mã về lại phái cao thủ tới đối phó với bọn chúng! Cao thủ võ công cao cường, hành động càng nhanh nhẹn hơn, như vậy đối phó với bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều!”

“Nhưng, khu Võ Tây quá lớn, cao thủ lại quá ít, làm sao có thể thành công được?” Võ Tây vương nhíu mày.

“Cao thủ ít thì chúng ta có thể mời người mà!”

Phượng Sồ tiên sinh cười bảo: “Vương gia, nửa năm trước Ký Bắc từng xuất hiện nạn mã tặc, khi ấy mã tặc hung hăng ngang ngược, gây rối khắp nơi khiến dân chúng lầm than, ngươi có biết triều đình đã giải quyết chuyện này thế nào không?”

“Nghe nói hình như là tuyên bố bảng danh sách treo thưởng, còn có bảng anh hùng nữa…” Võ Tây vương đáp.

“Vương gia, chính là như thế đấy!”

Phượng Sồ tiên sinh cười nói: “Lúc trước Ký Bắc xảy ra nạn mã tặc, triều đình đã tuyên bố một bảng danh sách treo thưởng, một mã tặc được mười lượng bạc để tạo sức hút ở phương diện tiền tài, sau đó lại tuyên bố bảng anh hùng để tạo sức hút về danh tiếng, trở thành đại anh hùng diệt cướp còn có thể đưa ra một điều kiện không tính là quá đáng với triều đình!”

“Chính là vì có ba điều kiện lớn này nên triều đình chỉ cần trả cái giá cực nhỏ đã giải quyết được nạn mã tặc ở Ký Bắc, không thể không nói người đưa ra kế này là một thiên tài!” Phượng Sồ tiên sinh mang vẻ mặt khâm phục.

“Hóa ra là như vậy, nhưng điều này thì có liên quan gì đến chuyện này?” Võ Tây vương khó hiểu.

“Vương gia, đám chuột chạy loạn khắp nơi này đối với chúng ta mà nói không phải tương đương với mã tặc hay sao? Bọn chúng gây họa ở đất Võ Tây chúng ta, chúng ta tạm thời gọi bọn chúng là Tây phỉ đi!”

“Chúng ta có thể trông bầu vẽ gáo, đưa ra một bảng danh sách treo thưởng, mỗi một Tây phỉ thưởng mười lượng bạc, sau đó đưa ra một bảng anh hùng, tuyên bố với thiên hạ! Đại anh hùng diệt cướp còn có thể nhận được một điều kiện không tính là quá đáng được vương gia hứa hẹn! Bằng cách này, không phải chúng ta đã có thể kêu gọi anh hùng trong thiên hạ tới đối phó với đám giặc này rồi sao?”
Chương 464 Bài hịch văn trăm vạn

Võ Tây vương kích động vỗ bàn: “Hay! Thật sự quá hay! Quân sư, cứ làm theo ngươi nói đi! Chuyện này giao cho ngươi phụ trách đấy, đừng khiến bản vương thất vọng!”

“Thuộc hạ tuân chỉ!” Phượng Sồ tiên sinh đáp lời.

Sau khi Phượng Sồ tiên sinh lui xuống đã lập tức xử lý việc này, tuyên bố treo thưởng đối với thiên hạ.

Để giải quyết nạn Tây phỉ ở đất Võ Tây, Võ Tây vương điện hạ treo giải thưởng lớn, mỗi một đầu Tây phỉ được mười lượng bạc.

Đồng thời cũng công bố bảng anh hùng, mười hạng đầu giết phản động có thể lên bảng anh hùng, được xưng là anh hùng, danh tiếng lan khắp bốn phương.

Người xếp hạng đầu là đại anh hùng diệt cướp, có thể đưa ra một yêu cầu không tính là quá phận với Võ Tây vương điện hạ, Võ Tây vương điện hạ sẽ xét theo tình hình cân nhắc và đồng ý.

Bảng danh sách này vừa xuất hiện, người dân trong toàn thiên hạ đều sững sờ.

“Bảng treo thưởng? Bảng anh hùng? Đây không phải là học theo triều đình để diệt cướp à!”

“Đúng đó! Ta còn tham gia hoạt động tiêu diệt nửa năm trước mà, đến giờ ấn tượng vẫn còn khắc sâu lắm!”

“Không ngờ Võ Tây vương cũng chơi trò này, xem ra là bị đám phản động đó ép đến nóng nảy rồi! Ha ha!”

“Có lẽ có thể đi thử một phen!”

Rất nhiều người nhìn thấy đều hơi động lòng.

Sự kiện tiêu diệt nửa năm trước vẫn còn rõ như in!

Rất nhiều tên vô danh tiểu tốt đều trở thành anh hùng diệt cướp, danh chấn bốn bề!

Đặc biệt là vị đại anh hùng diệt cướp – Đại Ngưu đó phạm phải tội phản quốc cũng được đặc xá, bây giờ đã được triều đình chiêu dụng, ăn lương bổng của hoàng đế, cuộc sống trôi qua khỏi phải nói là quá dễ chịu.

Bây giờ lại có một cơ hội hiếm có nữa bày ra trước mặt, vì thế rất nhiều người đều chạy tới đất Võ Tây!

Trong vương phủ, Võ Tây vương vô cùng hào hứng: “Quân sư, vẫn là ngươi giỏi! Chỉ đơn giản như vậy đã khiến anh hùng trong thiên hạ mặc cho ta sử dụng rồi, sau khi chuyện này thành công sẽ nhớ đại công của ngươi! Ha ha ha!”

“Tạ vương gia!” Phượng Sồ tiên sinh chắp tay cười đáp, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Mà lúc này, Tử Nguyệt công chúa cũng biết được tin này, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Kế này của Võ Tây vương quá độc, kêu gọi anh hùng thiên hạ tới đối phó với nàng!

Cứ thế này, binh mã mà nàng vất vả lắm mới bồi dưỡng ra rất có khả năng sẽ bị tổn thất!

Phải làm thế nào mới được đây?

Lúc này, một bóng người hiện ra trong đầu nàng.

“Tình hình nguy cấp, bản cung đi xin quân sư chỉ dạy! Trước khi bản cung trở về, không được tùy tiện hành động!”

“Rõ, công chúa điện hạ!” Mọi người đồng thanh đáp.

Sau khi Tử Nguyệt công chúa dặn dò xong xuôi lại nhanh chóng chạy đến kinh thành và gặp được Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hỏi: “Công chúa điện hạ, sao ngươi lại tới đây?”

Tử Nguyệt công chúa vội vã bảo: “Quân sư, bây giờ tình hình bên ta đang rất gay go! Thiết nghĩ ngươi cũng đã biết rồi, Võ Tây vương phát bảng treo thưởng và bảng anh hùng để đối phó với binh mã của chúng ta! Bây giờ các cao thủ đã chạy tới Võ Tây, nếu chuyện này xử lý không ổn thỏa thì toàn bộ nỗ lực trước đây của chúng ta đều sẽ thất bại trong gang tấc mất!”

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười bình tĩnh, đáp: “Công chúa không cần hoảng, tất cả đã có ta rồi!”

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Tử Nguyệt công chúa cũng bình tĩnh lại, như thể có quân sư ở đây tất cả đều không thành vấn đề vậy.

“Xin quân sư hãy giúp ta!” Công chúa nói với vẻ thành khẩn.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thật ra muốn phá được kế này cũng không hề khó chút nào!”

Tử Nguyệt công chúa mừng rỡ: “Quân sư!”

“Chỉ cần tiền trao cháo múc, tất cả đều không thành vấn đề!”

Tử Nguyệt công chúa: “…”

Đã là lúc nào rồi mà còn nhắc đến tiền?

Tử Nguyệt công chúa nghiến răng nghiến lợi: “Quân sư, lần này tới vội vàng nên không mang tiền trên người, lần sau ta sẽ bù lại cho ngươi!”

“Ta tin công chúa!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Cách thật ra cũng rất đơn giản thôi, nếu Võ Tây vương đã phát bảng treo thưởng và bảng anh hùng, vậy chúng ta có thể học theo hắn ta, lấy đạo của người trả cho người!”

“Hắn tuyên bố bảng treo thưởng, mỗi một đầu người được mười lượng bạc! Chúng ta cũng phát bảng treo thưởng, mỗi một đầu người được hai mươi lượng bạc! Số lượng binh mã của Võ Tây vương nhiều hơn, hơn nữa mục tiêu cũng rõ ràng hơn, ngươi nói xem mọi người sẽ chọn thế nào?”

Đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng ngời.

“Võ Tây vương tuyên bố bảng anh hùng, kêu gọi quần hùng diệt cướp, chúng ta cũng có thể tuyên bố bảng anh hùng và kêu gọi quần hùng thảo phạt phản vương! Mấy năm gần đây, Võ Tây vương vì thực hiện dã tâm của mình mà cực kỳ hiếu chiến, khiến dân chúng lầm than, hắn ta chính là đại phản vương số một, là nhân vật đại phản diện! Đánh dẹp Võ Tây vương sẽ càng chính nghĩa hơn! Ngươi nói xem các anh hùng sẽ chọn thế nào đây?”

Đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng như đèn pha.

“Võ Tây vương có thể hứa hẹn điều kiện vậy chúng ta cũng có thể hứa hẹn điều kiện như thế!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lôi một tờ giấy ra, cười bảo: “Cộng thêm bài hịch văn này của bản quan, chắc chắn có thể phá tan gian kế của Võ Tây vương, khiến hắn ta phải trả cái giá rất lớn!”

Tử Nguyệt công chúa vô cùng kích động: “Cảm ơn quân sư đã trợ giúp!”

Nàng đang định duỗi tay nhận hịch văn trong tay hắn thì Lâm Bắc Phàm lại nói: “Công chúa điện hạ, có câu một chữ đáng nghìn vàng, bài hịch văn này khoảng một nghìn chữ, lấy của ngươi một trăm vạn lượng cũng không quá đâu nhỉ?”
Chương 465 Kế đối kế

Tử Nguyệt công chúa nhìn bản mặt tham tiền đó của Lâm Bắc Phàm, thật sự chỉ muốn đấm hắn hai phát.

“Quân sư yên tâm, bản cung nhất định sẽ không quên ngươi!” Công chúa nghiến răng nghiến lợi nhận hịch văn.

Nàng liếc mắt nhìn, mí mắt lập tức dựng thẳng.

Không hổ là tân khoa trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, bài hịch văn này được viết quá hay, văn phong trôi chảy, lưu loát, hơn nữa chửi người ngoa như chửi trộm.

Nếu nàng là Võ Tây vương chắc chắn sẽ tức chết mất!

Những anh hùng khác nhìn bản hịch văn này có khả năng cũng ngại đi giúp Võ Tây vương.

“Cảm ơn quân sư!” Trái tim của Tử Nguyệt công chúa cuối cùng cũng hạ xuống.

Có kế sách của Lâm Bắc Phàm cộng thêm bài hịch văn này nữa, nàng không tin Võ Tây vương còn có thể đối phó với nàng kiểu gì, có thể lo xong cho mình là đã tốt lắm rồi.

Lúc chuẩn bị rời đi, Tử Nguyệt công chúa mang theo tâm thái phục thù lại một lần nữa ôm Lâm Bắc Phàm, cưỡng ép trai nhà lành.

“Quân sư, bản cung về trước đây, ngày khác gặp lại, ha ha!”

Lâm Bắc Phàm tức run người, nữ nhân này càng ngày càng làm bậy!

Không chỉ bóc lột giá trị sức lao động mà còn chiếm lời của ta không thèm trả tiền, Dương Bạch Lao cũng không tàn nhẫn như thế!

Sau khi trở về, công chúa này lập tức tuyên bố bài hịch văn này khắp thiên hạ, trên đó liệt kê tội trạng của Võ Tây vương.

Võ Tây vương thân là đại thần của triều đình, theo lý nên trung thành với bệ hạ và báo đáp triều đình, nhưng lại cực kỳ hiếu chiến, có ý đồ mưu phản, đây là bất trung!

Thân là phiên vương hoàng gia lại không quan tâm đến gia nghiệp của tổ tiên, đây là bất hiếu!

Để thực hiện dã tâm của mình mà không quan tâm đến tính mạng của dân chúng, khiến dân chúng lầm than, người dân gặp nhiều tai họa, đây là bất nhân!

Giết hại trung lương, hãm hại nghĩa sĩ, đây là bất nghĩa!

Một người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như thế, vậy mà còn có mặt mũi sống trên đời này! Ta chưa từng gặp hạng người nào mặt dày như thế!

Võ Tây vương có ý đồ mưu phản, phá vỡ triều cương, ngươi giúp đỡ hắn ta chính là bất trung!

Võ Tây vương cực kỳ hiếu chiến, giết hại dân chúng, ngươi giúp đỡ hắn ta chính là bất nhân!

Võ Tây vương tuyên bố treo thưởng để đối phó nghĩa sĩ, ngươi giúp đỡ hắn ta chính là bất nghĩa!

Võ Tây vương hung ác tàn bạo, đã mất đạo trời! Ngươi giúp đỡ hắn ta chính là bất trí!

Một người bất trung bất nhân, bất nghĩa bất trí như thế còn có mặt mũi gì mà đứng trong thiên hạ? Còn xưng là anh hùng gì nữa?

Phi! Đồ vô dụng!

Hịch văn vừa xuất hiện, thiên hạ đã chấn động!

“Bài hịch văn này chửi hay quá! Chửi có lý lẽ có dẫn chứng, chửi rất thấm! Chửi vô cùng lưu loát, nghe mà sướng lỗ tai!”

“Hây! Sớm đã thấy Võ Tây vương chướng mắt rồi!”

“Bài hịch văn này chửi hay lắm! Võ Tây vương chính là người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như thế, vậy mà còn không biết xấu hổ sống trên đời, thật đúng là đồ mặt dày, vô sỉ!”

“Kẻ giúp Võ Tây vương đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Tất cả đều là lũ vô dụng, không xứng danh anh hùng!”

Mọi người đều chửi rất sảng khoái, dí chặt Võ Tây vương vào cái cột vô sỉ mặt dày, gỡ cũng không gỡ nổi.

Cùng với bản hịch văn này còn có một bảng treo thưởng và một bảng anh hùng nữa, treo thưởng đầu người quân Võ Tây, một đầu người được hai mươi lượng bạc.

Tuyên bố bảng anh hùng, mười hạng đầu giết người được gọi là anh hùng, người xếp hạng nhất còn có thể nhận được một điều kiện không tính là quá phận!

Giống hệt với cáo thị của Võ Tây vương, chỉ là điều kiện hậu hĩnh hơn, trong lúc nhất thời, các anh hùng chạy tới Võ Tây diệt giặc lại do dự.

Nếu đi giúp Võ Tây vương diệt giặc, không chỉ không để lại danh tiếng tốt mà còn dính thêm cái danh vô dụng nữa!

Bọn họ lăn lộn trong giang hồ, ngoại trừ vì tiền bạc còn không phải vì chút danh tiếng này hay sao?

Không có danh tiếng thì còn mặt mũi đứng trong giang hồ nữa sao?

Lại nhìn bảng treo thưởng và bảng anh hùng ở bên khác, phát hiện ra bảng treo thưởng hậu hĩnh hơn, một người được hai mươi lượng bạc.

Phải biết rằng nếu đi tới Võ Tây diệt giặc, đầu tiên phải tìm được tên phản động đó đã, vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, hiệu suất còn vô cùng thấp.

Nhưng nếu như muốn giết quân Võ Tây vậy thì dễ hơn nhiều rồi.

Nhân mã đông như thế đều cắm cọc ở đó, mục tiêu vô cùng rõ ràng, cũng không cần tìm mà cứ xông thẳng tới cửa giết thôi.

Giết một người còn được hai mươi lượng bạc, giá tăng gấp đôi lận.

Nếu là ngươi thì ngươi sẽ chọn thế nào?

Ngoài ra, bảng anh hùng này mới là bảng anh hùng chân chính.

Võ Tây vương là phản vương, là phản quân, hung ác bất nhân, người như thế đáng chết, giết rồi mới phù hợp với chính nghĩa!

Loại thế lực thần bí này là vì phản kháng Võ Tây vương bạo động mà vùng dậy, thế này không thể gọi là phản động mà hẳn nên gọi là nghĩa sĩ!

Nghĩa sĩ không thể giết, giết rồi chính là kẻ bất nghĩa cho nên phải chọn thế nào?

Hoàn toàn không cần chọn!

Vì thế, đám anh hùng này tiếp tục tiến lên, tuy rằng phương hướng không thay đổi nhưng mục tiêu giết người đã thay đổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK