Cứ như thế, khoảng một tuần lễ trôi qua.
Vết thương đã hồi phục được bảy, tám phần nên bọn họ quyết định rời khỏi đây, cùng nhau đến chào tạm biệt Lâm Bắc Phàm.
"Lâm công tử, mấy hôm nay bọn ta đã làm phiền ngươi quá, cảm ơn ngươi rất nhiều! Nhưng thời gian đã chậm trễ quá nhiều rồi, bọn ta còn có chuyện quan trọng nhất định phải quay về nên đến đây nói câu tạm biệt với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu thấu hiểu: "Ta không giữ các ngươi ở lại nữa vậy, đi đường cẩn thận nhé!"
"Đa tạ Lâm công tử đã hiểu cho! Núi sông còn gặp nhau, mong rằng sau này chúng ta có thể gặp lại!" Mạc Như Sương chắp tay nói.
"Bảo trọng!" Quách Thiếu Soái cũng chắp tay đầy trịnh trọng.
Sau đó, tranh thủ buổi tối, hai người vượt mái băng tường mà đi.
Trước khi đi, Mạc Như Sương còn nhìn Lâm Bắc Phàm một lúc với vẻ lưu luyến rồi mới phóng đi.
Hai người dùng khinh công nhanh chóng trốn ra khỏi kinh thành, một đường thẳng tiến.
Lúc này, Quách Thiếu Soái đã im lặng một hồi lâu đột nhiên hỏi: "Sư tỷ, có phải ngươi thích Lâm Bắc Phàm rồi hay không?"
Dáng người yêu kiều của Mạc Như Sương thoáng run lên, nàng giả vờ thản nhiên mà đáp: "Sư đệ, tại sao ngươi lại nói như vậy?"
"Thích một người là chuyện không thể giấu giếm nổi! Từ trước tới nay ta chưa từng thấy ngươi quan tâm chăm sóc một nam nhân nào như vậy hết! Ta đã nhận ra cả rồi, ngươi đừng hòng nói dối ta!" Quách Thiếu Soái nói, trong lòng chua chát.
Sư tỷ xinh đẹp của hắn ta cuối cùng vẫn bị cái tên đó hớp hồn mất rồi.
Thật khốn kiếp mà!
Mạc Như Sương thở dài, vừa cười khổ vừa đáp: "Thích thì đã sao? Không thích thì đã sao? Dù sao thì chúng ta cũng chẳng phải người đi trên cùng một con đường!"
"Hắn là người của triều đình, chúng ta là người trong giang hồ! Hắn là thân tín của nữ đế bệ hạ, còn chúng ta là người đi theo vương gia! Chúng ta... chắc chắn không thể ở bên nhau được!"
Quách Thiếu Soái gật đầu, không nói nhiều nữa.
Hai người tiếp tục lên đường.
Sau khi hai người Mạc Như Sương đi rồi, cuộc sống của Lâm Bắc Phàm quay về như bình thường.
Nhưng gần đây đã xảy ra một chuyện khiến hắn rất vui vẻ, "lợi ích" mà Cáp Mộc vương tử của nước Đa La hứa hẹn đã được gửi tới rồi.
Bọn họ đã đưa trước ba mươi vạn lượng, cho nên bây giờ tổng cộng còn ba trăm hai mươi vạn.
Phần lớn đã được đổi thành ngân phiếu, còn kèm theo một số món vàng bạc châu báu quý giá được len lén tặng tới tay Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm thật sự rất vui vẻ: "Có số tiền này, cộng thêm ba trăm năm mươi vạn lượng mà trước đó mình tham từ trong tay đám nha nội vậy tổng cộng được sáu trăm bảy mươi vạn lượng, có thể tăng thêm một cấp cho bản thân rồi! Hệ thống, quyết toán cho ta luôn đi!"
[Tinh! Kí chủ đã tham ô sáu trăm bảy mươi vạn lượng vàng bạc châu báu, con số rất lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản của hai người Phong Thần và Bất Khốc Tử Thần (tiền kỳ)!]
Hai luồng sức mạnh đầy dồi dào dung nhập vào cơ thể của Lâm Bắc Phàm.
Tiên Thiên!
Đây là sức mạnh của Tiên Thiên!
Hai luồng sức mạnh này đều thuộc cấp bậc Tiên Thiên!
Tiếp sau đó, còn có cả kinh nghiệm luyện võ dày dặn dung nhập vào trong đầu hắn.
[Phong Thần Thoái], [Bài Vân Chưởng]...
Lâm Bắc Phàm ngồi xếp bằng xuống, điên cuồng hấp thu.
Thực lực của hắn bắt đầu tăng lên với tốc độ cực nhanh và vẫn đang tiếp tục tăng, sau đó bùng phát, cuối cùng cũng phá vỡ một bình cảnh to lớn...
Tốn hơn một canh giờ, cuối cùng hắn cũng hấp thu xong hai luồng sức mạnh này.
Hắn mở mắt ra, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
"Tiên Thiên Ngũ phẩm! Bây giờ mình đã là cao thủ Tiên Thiên Ngũ phẩm rồi!"
Tiên Thiên Ngũ phẩm, trong số các võ giả cấp bậc Tiên Thiên cũng đã là cường giả một phương rồi, sở hữu chân khí hùng hậu hơn, còn ngộ ra nhiều điều ở phương diện kinh nghiệm luyện võ, đánh nhau với mấy tên cường giả Tiên Thiên Lục phẩm hoàn toàn không thành vấn đề!
Còn với cường giả Hậu Thiên thì đại khái có thể làm đối thủ bị thương!
Giờ hắn đã có thể dễ dàng đánh bại bốn, năm hắn của trước đây!
Ngoài thực lực được gia tăng khủng khiếp ra, hắn còn nhận được nhiều kinh nghiệm luyện võ và cả tuyệt học hơn.
Ví dụ như [Phong Thần Thoái] chẳng hạn, đây là một loại công phu dùng chân với tốc độ cực nhanh, uy lực rất mạnh mẽ, hắn mà luyện thành công công phu nhày có thể đi lại như gió, thậm chí là cưỡi gió mà đi, giống như thần gió vậy!
Hơn nữa còn có thể luyện được khả năng tấn công mạnh mẽ, không ai cản nổi!
Sau khi dung hợp với hai người kia, hắn còn có được một loại năng lực khủng khiếp nhất!
Ma Kha Vô Lượng!!!
Bởi vì hai người bọn họ, một người đại diện cho gió, một người đại diện cho mây!
Gió không có hình dáng, còn mây hay thay đổi hình dạng!
Gió mây kết hợp có thể tạo nên Ma Kha Vô Lượng, bùng phát ra một loại sức mạnh lớn gấp mười lần thậm chí là gấp mấy chục lần, vô địch thiên hạ!
Lâm Bắc Phàm được dung hợp sức mạnh của hai người này, bản thân hắn lại tâm ý tương thông với bọn họ, có thể sử dụng đồng thời sức mạnh của cả gió và mây, kích hoạt Ma Kha Vô Lượng, bùng nổ sức chiến đấu mạnh gấp mười lần!
Chương 102 Ai mới là kỳ tài
"Hiện giờ ta đã là Tiên Thiên Ngũ phẩm, nắm giữ loại võ học mà các vị võ giả có thiên phú đã tích lũy, còn biết dùng Ma Kha Vô Lương, có lẽ có thể đánh một trận với cao thủ Tiên Thiên cùng cấp bậc rồi! Muốn giữ chân ta à, đừng có nằm mơ! Có bao nhiêu tên Tiên Thiên tới thì cũng vậy cả thôi!"
Sau khi rút ra kết luận này, Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ.
Bởi vì như vậy có nghĩa khả năng sinh tồn của hắn đã tăng lên rất nhiều rồi, và khả năng chạy trốn lại càng mạnh hơn.
Trừ khi có Tông Sư cao hơn Tiên Thiên ra tay.
Nhưng, có mấy người đạt tới cấp độ cường giả Tông Sư cơ chứ?
Cho dù bọn họ ra tay thì cũng chưa chắc đã giữ Lâm Bắc Phàm lại được!
Sau khi vui mừng, Lâm Bắc Phàm nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn định sẽ tiếp tục hành động tùy tiện, làm việc bừa bãi!
Có càng ít người biết được thực lực của hắn thì càng an toàn.
Không có ai biết được thực lực của hắn thì khả năng chạy trốn thành công sẽ tăng thêm một phần.
Đúng lúc ấy, một cái bóng trắng xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Chẳng cần phải nói nhiều, đây chính là nữ tử như thần lại như ma, được gọi là Bạch Quan m, Bạch Thanh Hoàn.
Điều khiến Lâm Bắc Phàm bất ngờ là mặc dù hiện giờ thực lực của hắn đã tăng lên mấy lần, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được hơi thở của người ta, chẳng biết người ta đã đến từ bao giờ, lúc nhìn thấy thì người ta đã ở trước mặt hắn rồi.
Nếu người ta muốn giết hắn, hắn hoàn toàn không thể ngăn nổi.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Đúng là một nữ tử đáng sợ!"
Bạch Thanh Hoàn nhìn thấy Lâm Bắc Phàm cũng rất bất ngờ.
"Thực lực của ngươi lại tăng lên rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, đáp với vẻ khiêm tốn: "Vừa rồi ta tu luyện một lát, không cẩn thận lại đột phá, khiến ngươi chê cười rồi!
"Yêu nghiệt!" Bạch Thanh Hoàn tỏ vẻ hết nói nổi: "Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi chỉ là một cường giả Hậu Thiên đỉnh phong nho nhỏ mà thôi! Trong vòng chưa tới hai tháng, đến giờ ngươi đã là võ giả Tiên Thiên Ngũ phẩm! Trên phương diện đèn sách, ngươi là kỳ tài trăm năm khó gặp! Ở phương diện luyện võ, ngươi cũng là một kỳ tài trăm năm khó gặp như vậy!"
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Có yêu nghiệt đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng yêu nghiệt bằng ngươi! Thực lực của ta tăng lên nhanh như thế nhưng vẫn không thể nhìn thấu được ngươi! Ta đánh liều hỏi một câu, rốt cuộc hiện giờ ngươi mạnh đến mức nào vậy?"
Hỏi xong, hắn lập tức vểnh tai lắng nghe.
"Ta mạnh đến mức nào sao, đã lâu lắm rồi không đánh nhau với người khác nên ta cũng không rõ lắm!"
Bạch Thanh Hoàn thản nhiên nói: "Ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, tám năm trước, ta đã từng đánh một trận với một vị tiền bối đã tu luyện tới cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong, ta may mắn thắng nhờ chút thủ đoạn! Sau đó, ta cũng chưa gặp được đối thủ nào khiến ta cảm thấy hứng thú!"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thầm nói khá lắm!
Nàng xuất đạo từ mười năm trước, vậy mà tám năm trước đã đánh bại được lão tiền bối ở cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong, chứng tỏ ít nhất người ta cũng đang nắm giữ thực lực của Đại Tông Sư Nhất phẩm đỉnh phong!
Hơn nữa, trong tám năm qua nàng cũng chưa gặp được đối thủ nào có thể khiến mình cảm thấy hứng thú, thế chẳng phải là vô địch rồi còn gì?
Thông qua những lần tiếp xúc với nàng, hắn phát hiện ra rằng tuổi của nàng còn rất trẻ vậy mà đã tu luyện đến tận cảnh giới này, chứng tỏ người ta là kỳ tài luyện võ trăm năm, thậm chí là nghìn năm khó gặp!
Yêu nghiệt này, suốt tám năm qua, chẳng lẽ thực lực không tăng lên chút nào chắc?
Nói không tăng, hắn cũng chẳng thèm tin!
Nữ tử này đúng là rất khủng khiếp!
"Vậy ngươi đã đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết chưa?" Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Bạch Thanh Hoàn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Chắc là chưa đâu! Đó chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết mà thôi, dùng võ thành thần, dùng võ đánh tiên, sở hữu đủ loại năng lực khó tin cứ như là thần tiên vậy! Ta cảm thấy mình còn cách cảnh giới đó xa lắm!"
Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ: "Hiện giờ ngươi cũng giống thần tiên lắm rồi đấy!"
"Nhưng ta cảm thấy ngươi có cơ hội chạm đến cảnh giới đó!"
Bạch Thanh Hoàn nói với giọng điệu hiếm khi nghiêm túc: "Chúng ta lập một giao hẹn đi! Nếu có một ngày, ngươi trở thành Đại Tông Sư vô thượng, chúng ta hãy dùng hết sức đánh một trận xem liệu có thể ép người kia bước vào cảnh giới trong truyền thuyết đó hay không!"
"Có phải ngươi đánh giá ta quá cao rồi không vậy?" Lâm Bắc Phàm gượng cười.
Bạch Thanh Hoàn lắc đầu: "Tuyệt đối không cao đâu! Trong số tất cả những kỳ tài luyện võ mà ta đã từng gặp, chắc chắn ngươi là kẻ quái dị nhất! So với ngươi, điểm bắt đầu của ta còn kém hơn ngươi ba phần đấy! Đại Tông Sư đỉnh phong chắc chắn không phải điểm kết thúc của ngươi!'
Lâm Bắc Phàm nhận ra cô gái này càng ngày càng đáng sợ.
Ngay cả cảm giác mà cũng chuẩn xác đến thế cơ đấy.
Nếu hắn vẫn tiếp tục tham ô thì thật sự sẽ có cơ hội tu luyện đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!
Chương 103 Ghen tị đỏ mắt
"Được rồi, bây giờ nói mấy chuyện này thì vẫn còn sớm lắm!"
Lâm Bắc Phàm mở mấy cái hộp ra, bên trong có một đống ngân phiếu và rất nhiều vàng bạc châu báu.
"Đây là tiền do Cáp Mộc vương tử của nước Đa La gửi tới, tổng giá trị là ba trăm hai mươi vạn lượng!"
Sau đó, hắn lại mở một cái hộp nhỏ ra, bên trong đều là ngân phiếu.
"Đây là số tiền mà gần đây ta lấy được từ trong tay đám nha nội kia, khoảng ba trăm năm mươi vạn lượng!"
"Tổng cộng là sáu trăm bảy mươi vạn lượng, ngươi đem đi đi!"
Bạch Thanh Hoàn nhìn xấp ngân phiếu dày cộp và vàng bạc châu báu đầy ắp trong rương, cho dù trái tim có bình tĩnh cỡ nào cũng sẽ dao động.
"Ta thu lại câu vừa mới nói! Ta cảm thấy ở phương diện tham ô, chắc chắn ngươi là tên yêu nghiệt muôn đời khó gặp! Cả thiên phú ở phương diện học hành và phương diện luyện võ của ngươi đều thua kém phương diện tham ô rất nhiều!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười đáp: "Quá khen rồi, ta có tham ô thêm nữa cũng chưa đủ!"
Bạch Thanh Hoàn hết nói nổi: "Như thế mà vẫn chưa đủ sao? Sao ngươi không tham ô luôn tiền quốc khố luôn đi cho rồi!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: "Ý hay đấy!"
Bạch Thanh Hoàng mang tất cả ngân phiếu và vàng bạc châu báu đi.
Ngày hôm sau, trong lúc tảo triều, Lâm Bắc Phàm nhận ra rằng nữ đế rất vui vẻ.
Vừa nghe xong lời chào của các quan viên trong triều, nữ đế đã không chờ nổi nữa mà gọi: "Lâm ái khanh đâu rồi?"
Lâm Bắc Phàm đứng ra, chắp tay hành lễ, nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Có vi thần! Bệ hạ có chuyện gì muốn dặn dò ạ?"
Vẻ mặt nữ đế rất vui: "Không có chuyện gì quan trọng đâu, ta chỉ muốn nhìn ngươi một lát mà thôi, tiện thể thưởng cho ngươi vài thứ! Thưởng cho tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm..."
"Mười vò rượu Ngọc La cung đình!"
"Mười hộp trà Hương Tinh cực phẩm!"
"Một đôi Ngọc Kỳ Lâm cực phẩm!"
...
Rất nhiều phần thưởng được ban ra từ miệng nữ đế!
Vẫn ngang ngược như trước đây!
Vẫn không có lý lẽ như trước!
Lâm Bắc Phàm cũng sững sờ!
Nữ đế bệ hạ, cho dù ngươi muốn ban thưởng thì cũng phải nói lý do đã chứ!
Ta không có thành tích gì, cũng chẳng làm được chuyện gì mà ngươi cũng thưởng cho ta nhiều thứ như vậy sao?
Đúng là khiến ta... được ưu ái đến nỗi hoảng hốt!
Đã đạt đến mức khiếp sợ luôn rồi!
Trong lòng văn võ bá quan cả triều lại đang chửi con mẹ nó liên tục!
Lại nữa đấy à?
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi thế?
Có thể đừng đột ngột như thế, đừng bất hợp lý như thế, đừng khiến người ta kích động như thế được không hả?
Bọn họ lớn tuổi rồi có hơi không đỡ được đâu!
Nhưng lúc này cũng không có ai đứng ra phản đối cả.
Bởi vì trước đây mỗi lần bọn họ phản đối, người phải chịu thiệt đều là chính bọn họ.
Vì vậy, đám cáo già này đã nhận được bài học rồi, chỉ cần là chuyện không liên quan đến lợi ích chính của bọn họ thì bọn họ chẳng thèm tranh cãi làm gì.
Nhưng những ánh mắt đó vẫn không thể không đỏ lên.
Chết tiệt!
Sao lại cho hắn nhiều như thế cơ chứ?
Còn nhiều hơn cả những phần thưởng trước giờ gộp lại!
Kiếp trước tên này từng cứu nữ đế đấy à?
Hay là từng cứu giúp Đại Võ?
Cho nên nữ đế mới yêu thích hắn như thế đúng không?
Ta không ngưỡng mộ!
Ta thật sự không ngưỡng mộ chút nào!
Ta tuyệt đối không ngưỡng mộ đâu!
Nhưng đúng lúc ấy, có tiếng răng rắc vang lên, thì ra là một vị lão thần bất cẩn nghiến vỡ răng.
Còn các vị đại thần khác đều đang nghiến răng nghiến lợi.
Có người thì siết chặt nắm đấm, kiềm chế cơn kích động muốn đánh người của mình.
Ban thưởng khoảng mười phút, nữ đế mới dừng lại với vẻ chưa được thỏa mãn cho lắm.
Văn võ bá quan thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng xong rồi!
Đối với bọn họ mà nói đây đúng là cực hình mà!
Không có đao mà vẫn đẫm máu!
Lúc này, nữ đế híp mắt cười hỏi: "Lâm ái khanh, ngươi có vừa ý với những thứ trẫm ban thưởng không?"
"n sủng của bệ hạ đối với vi thần, vi thần đều cảm nhận được cả! Nhưng mong ngươi hãy thu hồi thánh mệnh!" Lâm Bắc Phàm nói trong sự lo lắng hốt hoảng.
"Tại sao? Chẳng lẽ ái khanh không thích sao?" Nữ đế không hiểu.
"Không phải! Cái chính là nhà ta chật hẹp quá, không chứa nổi!" Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ buồn phiền.
Ánh mắt nữ đế sáng lên, lớn giọng nói: "Được! Trẫm lập tức ban thưởng cho ngươi một căn nhà, chuyên dùng để cất những món kỳ trân dị bảo này!"
Văn võ bá quan: "Phụt phụt phụt!"
Các quan ghen tị đến nỗi muốn phát điên lên rồi!
Lại còn định thưởng cả nhà nữa sao, nhà hắn ở chưa đủ to chắc?
Chỗ đó đủ cho hơn trăm người ở đấy, chỗ ở mà những đại quan đương triều như bọn họ được chia cho cũng chỉ như thế thôi!
Muốn sống ở căn nhà lớn hơn, gần hoàng thành hơn nữa ấy à, vốn chẳng có chỗ nào như thế đâu!
Ngươi còn định cho hắn một căn nhà chuyên cất mấy món kỳ trân dị bảo nữa cơ đấy, cho dù có ân sủng một người nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng không thể làm như thế được!
Ngươi không sợ sẽ làm tổn thương tấm lòng của những lão thần bọn ta hay sao?
Chương 104 Hết chỗ thì cho gửi
Lâm Bắc Phàm cũng rất lúng túng!
Còn định thưởng cho hắn một căn nhà mới sao?
Đối với hắn đây cũng đâu phải chuyện tốt đẹp gì cho cam!
"Bệ hạ, tuyệt đối không được!"
"Tại sao lại không được?" Nữ đế ngờ vực hỏi: "Ái khanh, ngươi nói nhà ngươi chật hẹp, không chứa được nhiều kỳ trân dị bảo như thế cơ mà! Trẫm ban thưởng cho ngươi một căn nhà, như vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết hay sao?"
"Đúng là vấn đề này sẽ được giải quyết nhưng lại xảy ra một vấn đề khác!"
Lâm Bắc Phàm không ngừng cười gượng: "Bệ hạ, nhà thần có ít người, tính cả thần vào cũng chỉ có bốn người mà thôi, trông coi căn nhà hiện tại đã rất vất vả rồi! Nếu có thêm một căn nhà nữa vậy sẽ mệt chết mất! Cho nên, kính mong bệ hạ thu hồi thánh mệnh!"
"Lâm ái khanh, ngươi nói vậy là không đúng rồi!”
"Ta không đúng sao?" Lâm Bắc Phàm bối rối.
"Tất nhiên là không đúng!" Nữ đế nói với vẻ bất mãn: "Lâm ái khanh, dù sao thì hiện giờ ngươi cũng là mệnh quan triều đình, tiền của có thể coi là dư dả, ngươi nên kiếm một vài người người tới quản lý gia nghiệp, không cần phải tiết kiệm như thế đâu! Trước đây trẫm đã khuyên ngươi thuê vài người về nhà mà ngươi không chịu nghe! Trẫm sắp xếp cho ngươi thì ngươi lại không thích! Ngươi xem, chẳng phải bây giờ đã gặp phiền phức rồi đó sao?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Ái khanh!" Nữ đế nói rất chân thành: "Ngươi là rường cột của nước nhà, ngươi đã cống hiến cho quốc gia nhiều như vậy rồi, đừng nên ngược đãi bản thân nữa! Cái gì nên nhận thì cứ nhận, cái gì nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ đi! Nếu không trong lòng trẫm sẽ cảm thấy bất an!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Nói nghe rất có lý, khiến hắn không còn gì để nói nữa!
Các quan ghen tị đến mức muốn giết người rồi đây!
Thế mà nữ đế bệ hạ lại khuyên tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm này cái gì nên nhận thì cứ nhận, cái gì nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ, đừng ngược đãi bản thân cơ đấy...
Nếu không trong lòng nữ đế sẽ rất khó chịu!
Đây là... sự ân sủng lớn đến mức nào cơ chứ?
Tên khốn này làm nhiều chuyện tham ô, nhận hối lộ trái phép như thế, tại sao vẫn được ưu ái như vậy?
Thiên lý ở đâu, công đạo ở đâu?
Thấy không thể thuyết phục được nữ đế, Lâm Bắc Phàm chẳng thể làm gì khác đành phải tìm viện binh.
Hắn quay sang nháy mắt với Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu, Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm, nhỏ giọng nói: "Cao đại nhân, Tiền đại nhân, hai người các ngươi giúp ta khuyên can bệ hạ đi chứ, không phải bình thường các ngươi giỏi khuyên can lắm hay sao?"
Hai vị thượng thư đã tức đến mức sắc mặt tái nhợt cả rồi!
Ngươi bảo bọn ta khuyên can á?
Rõ ràng ngươi đang thừa dịp để khoe khoang thì có!
Thật khốn kiếp!
Bọn họ hừ một tiếng, phất tay áo quay đầu đi không thèm để ý.
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm lại phát tín hiệu cầu cứu với các vị đại thần khác.
"Triệu đại nhân, Vương đại nhân, không phải bình thường các ngươi công chính nghiêm minh lắm sao? Bệ hạ ban thưởng cho ta nhiều quá, hạ quan thật sự không nhận nổi, mong các ngươi thay hạ quan... nói xấu mấy câu đi!"
Sắc mặt của Triệu đại nhân và Vương đại nhân cũng trở nên khó coi.
Ngươi đang cố tình khiêu khích ta có phải không?
Còn bảo ta giúp ngươi nói xấu mấy câu?
Từ trước tới nay ta chưa từng gặp tên nào khốn nạn như ngươi!
Bọn họ cũng hừ một tiếng rồi quay đầu đi không thèm để ý.
Lâm Bắc Phàm nhìn sang một phía khác.
"Tôn đại nhân, Lưu đại nhân, không phải các ngươi luôn thấy hạ quan không vừa mắt sao? Có cơ hội để thể hiện rồi đấy, mau uốn ba tấc lưỡi mà thuyết phục bệ hạ thu hồi thánh mệnh đi, còn không chịu nói nữa sẽ muộn mất đấy!"
Sắc mặt của Tôn đại nhân và Lưu đại nhân sầm xuống.
Tên tiện nhân Lâm Bắc Phàm này rõ ràng đang giả vờ trước mặt chúng ta mà!
Ta mà mở miệng ra nói câu nào thì ta là con chó!
Bọn họ quay đầu đi phớt lờ Lâm Bắc Phàm, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.
Cuối cùng, tìm hết một lượt, Lâm Bắc Phàm buồn bã phát hiện ra hắn lại chẳng thể tìm được ai ra mặt nói xấu giúp hắn!
Hắn sờ tim mình, cảm thấy vô cùng đau lòng, từ bao giờ mà nhân duyên của bản quan lại tốt như vậy chứ?
Lúc này, thà rằng không có nhân duyên tốt còn hơn!
Nữ đế ngồi trên long ỷ, híp mắt mỉm cười mà quan sát tất cả những cảnh tượng này.
Trên khóe môi xinh đẹp của nàng xuất hiện một nụ cười đắc ý: "Lâm ái khanh, được rồi chứ, ngươi còn định chống cự tới bao giờ nữa?"
Đầu Lâm Bắc Phàm đổ đầy mồ hôi: "Bệ hạ, không cần thưởng cả nhà đâu!"
"Nhưng nhà ngươi chật hẹp không chứa nổi mà..."
Lâm Bắc Phàm lập tức đáp: "Không chứa nổi cũng không sao! Có thể để trong hoàng cung trước, khi nào vi thần cần thì lấy dùng cũng được!"
Nữ đế suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Cũng được!"
"Tạ chủ long ân!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng hô.
Nữ đế gật đầu hài lòng, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Cách ban thưởng ngang ngược như thế này, vừa có thể ưu ái cho trung thần lại vừa có thể khiến đám tham quan cả triều chán ghét!
Sảng khoái! Tuyệt hết chỗ chê!
Sau này mà có cơ hội ta sẽ làm thế thêm lần nữa!
Nàng bình ổn lại tâm trạng, buổi triều sớm chính thức bắt đầu.
Chương 105 Số tiền quá nhiều
"Có tấu thì nói, không tấu bãi triều!"
"Khởi bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu!" Lâm Bắc Phàm cầm một quyển tấu chương trên tay, lớn giọng nói.
Nữ đế mỉm cười hỏi: "Lâm ái khanh, ngươi có chuyện gì muốn khởi tấu?"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp: "Khởi bẩm bệ hạ! Trước đây, thần phụng chỉ hướng dẫn học trò nghiên cứu các món bảo khí cho đất nước, không dám có chút lười biếng nào! Nhưng càng đi sâu vào nghiên cứu, cả nhân lực, vật lực và tài lực cần thiết ngày càng nhiều hơn, bổng lộc của bản quan có hạn, kinh phí của Quốc Tử Giám cũng có hạn, vì vậy khẩn xin bệ hạ hạ bút duyệt kinh phí, giúp cho việc nghiên cứu!"
Nữ đế gật đầu: "Đúng là phải thêm kinh phí! Cần bao nhiêu tiền cứ nói, ta bảo Hộ bộ phát cho ngươi!"
"Kinh phí mà vi thần cần dùng đều ghi trong tấu chương cả rồi, mong bệ hạ minh xét!"
"Trình lên đây!"
Sau khi nhận được tấu chương, nữ đế đọc thật nghiêm túc, nhưng càng xem lông mày càng nhíu chặt lại, không nhịn được mà nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt kỳ lạ.
Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía nàng.
Nữ đế lại đọc tiếp, đọc tới phần cuối đến cả khóe miệng nàng cũng bắt đầu giật.
Nàng giữ vẻ mặt không cảm xúc, đưa quyển tấu chương ra: "Tiền ái khanh, ngươi cũng xem quyển tấu chương này đi! Ngươi cảm thấy số kinh phí này có phù hợp hay không?"
"Thần, lĩnh chỉ!" Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm cung kính nhận lấy quyển tấu chương.
Kết quả, hắn ta còn không giữ nổi bình tĩnh như nữ đế.
Hắn ta càng đọc tay càng rung, cuối cùng hét lớn một tiếng: "Hoang đường! Nghiên cứu mấy thứ ấy làm sao có thể tốn nhiều tiền đến thế được? Kinh phí mỗi năm năm trăm vạn, liên tiếp trong ba năm! Lâm ti nghiệp, có phải ngươi định nhân cơ hội này âm thầm lấy tiền bỏ đầy túi riêng không hả?"
Đúng là Lâm Bắc Phàm có ý định này thật!
Bởi vì những lần thăng cấp sau này sẽ phải dùng rất nhiều tiền để đổi lấy, nhất định hắn phải tăng thu giảm chi, mà chủ yếu là tăng thu, vì vậy, hắn không nhịn nổi mà dòm ngó tới tiền trong quốc khố.
Trong quốc khố có thật là nhiều tiền, hắn mà không tham ô thì hời cho mấy tên tham quan khác rồi.
Mà hắn đây làm việc nghĩa chẳng ngại gian nan!
Nhưng mấy lời này không thể nói ra được.
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Tiền đại nhân, ngươi hiểu lầm hạ quan rồi! Bản quan cả đời làm người trong sạch, làm một viên quan hoàn toàn thanh liêm, sao ta có thể làm ra chuyện khiến trời đất nổi giận như vậy được cơ chứ?"
Khóe miệng của các quan và nữ đế đều co giật!
Ngươi đâu chỉ làm, ngươi còn rất ra sức mà làm ấy chứ!
Điều đáng giận hơn nữa là ngay trước mặt văn võ cả triều, hắn lại dám nói mình cả đời làm người trong sạch, làm một vị quan hoàn toàn thanh liêm nữa chứ?
Quá vô liêm sỉ, quá không biết xấu hổ rồi!
Lâm Bắc Phàm dùng lý lẽ để tranh luận: "Bệ hạ và các vị đại nhân, mỗi thứ mà bản quan nghiên cứu đều là bảo khí của đất nước! Thuyền sắt cỡ lớn có thể xưng bá tại các thủy vực lớn, khí cầu lớn có thể đưa người bay lên trời, còn có cả lúa nước lai tạo giúp giải quyết vấn đề ấm no cho người dân... Chỉ cần thành công tạo ra một thứ thôi cũng đã có thể nhanh chóng tăng cường quốc lực rồi! Kinh phí nghiên cứu mỗi năm năm trăm vạn nhiều lắm sao?"
"Nếu thực sự nghiên cứu thành công thì đúng là năm trăm vạn không hề nhiều! Nhưng lỡ không nghiên cứu thành công thì sao đây, chẳng phải số tiền này sẽ đổ sông đổ biển cả ư? Lỗ hổng lớn thế này, ai sẽ bù đắp lại hả?"
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm xòe bàn tay ra: "Ngươi phải biết rằng, quốc khố liên quan đến sự an toàn của xã tắc, cần phân chia hợp lý cho mọi phương diện! Chỗ này dùng nhiều hơn chừng nào thì chỗ kia phải dùng ít đi chừng ấy, có ảnh hưởng rất lớn! Vì vậy khoản kinh phí này quá nhiều, vi thần không đồng ý!"
Các quan nghe xong ào ào lên tiếng...
"Vi thần cũng không đồng ý!"
"Số tiền quá nhiều, quốc khố của chúng ta mỗi năm cũng chỉ thu được một trăm triệu lượng, nếu chi ra năm trăm vạn lượng sẽ gây ảnh hưởng đến mọi phương diện khác, mọi người cũng phải chi tiêu dè sẻn theo!"
"Nếu xảy ra thiên tai hiểm họa gì đó cần dùng đến tiền thì phải làm thế nào đây?"
"Hơn nữa, bản quan vẫn cứ cảm thấy những thứ mà Lâm ti nghiệp nghiên cứu quá hão huyền, không thể thành công!"
"Đã như thế, tại sao bệ hạ lại phải hạ bút duyệt khoản tiền uổng phí này cơ chứ?"
“Không bằng đợi nghiên cứu thành công rồi hãy ban thưởng sau!”
...
Nữ đế cũng không nhịn được mà khuyên nhủ: "Lâm ái khanh, thôi vậy! Ta phê duyệt cho ngươi khoảng mười, hai mươi vạn làm kinh phí trước đã, đợi tới khi nghiên cứu có tiến triển, chúng ta lại tăng thêm kinh phí có được không?"
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: "Bệ hạ, thần tin rằng cuộc nghiên cứu sẽ thành công! Ví dụ như khí cầu lớn bay lên trời, nếu có kinh phí dồi dào, thần tin rằng trong ba tháng sẽ nghiên cứu thành công, đồng thời có thể chở người bay lên trời!"
Lần này thì mọi người đều không bình tĩnh nổi nữa.
Trong vòng ba tháng sẽ nghiên cứu xong khí cầu lớn chở người bay lên trời!
Chuyện này, chuyện này, chuyện này... thật sự có thể sao?
Không một ai có thể cưỡng lại nổi sự mê hoặc này!
Đặc biệt là những con người thời xưa chỉ ôm khát vọng bay lên trời!