Chương 91 Không biết giờ thế nào
Tên ăn mày nhỏ tức giận và xấu hổ ra mặt, nhưng lại không thể không cười hùa theo.
Hắn ta khó mà dằn nổi cảm xúc, nỗi bi phẫn trong lòng tràn ra: "Không ngờ Quách Thiếu Soái ta khi còn ở Thiết Kiếm Môn tài giỏi như thế lại có một ngày phải lưu lạc đến tình cảnh này!"
Người này chính là Quách Thiếu Soái đã trốn thoát khỏi bàn tay của quan phủ!
Để trốn tránh sự đuổi giết của quan phủ, hắn ta đành phải cải trang thành ăn mày, trà trộn vào một đám ăn mày, phải ăn cơm thừa canh cặn, uống nước mương, có khi còn phải tranh cơm với chó nữa.
Vì là người mới trong đám ăn mày, không có tiền, không có địa vị lại càng không có nhân quyền nên thường xuyên bị đám ăn mày cũ sai bảo đủ điều, cứ chuyện gì vất vả mệt nhọc là lại gọi hắn ta tới làm.
Hắn ta phải đắm lưng bóp chân cho đám ăn mày, nặn mụn lưng cho bọn họ, thậm chí có lúc còn phải giặt bộ quần áo đã mấy tháng chưa thay nữa...
Có vài tên ăn mày còn nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, hại hắn ta tối đến cũng chẳng dám ngủ sâu, chỉ sợ đến khi trời sáng không giữ nổi danh tiết, đánh mất sự trong trắng!
"Sao số ta lại khổ thế này hả trời!"
Quách Thiếu Soái lại thở dài, nhưng ánh mắt hắn ta lại nhanh chóng kiên định trở lại: "Đây đã là gì đâu! Phải chịu được muôn vàn khổ cực thì mới có thể làm người đứng trên vạn người được! Ít nhất thì mình vẫn còn cái mạng này, giữ được mạng tức là còn có hy vọng! Chỉ không biết bây giờ sư tỷ ra sao rồi?"
Hắn ta không khỏi lo lắng.
Trước đó, sư tỷ Mạc Như Sương đã giúp hắn dụ một lượng lớn truy binh, còn kéo tên cao thủ Tiên Thiên đi, tình thế vô cùng nguy hiểm, đến bây giờ vẫn chẳng có tin tức gì.
"Sư tỷ, ngươi đang ở đâu vậy? Tiểu Soái nhớ ngươi lắm..."
Ở Lâm phủ.
Mạc Như Sương đã quyết định sẽ yên tâm dưỡng thương ở Lâm phủ, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra rằng dưỡng thương ở đây thực sự rất thoải mái.
Không nhắc tới điều kiện sống, chỉ nói về đồ ăn hàng ngày cũng đã khiến nàng phải sửng sốt rồi.
Ngày nào cũng được phục vụ vừa thịt vừa cá, sơn hào hải vị, còn tốt hơn và ngon hơn cả những gì nàng từng ăn ở chỗ vương gia.
Theo lời hạ nhân của vương gia thì bình thường bọn họ cũng không ăn uống xa hoa như thế, chỉ những lúc có khách quý đến, vương gia mới sai người làm một bàn đồ ăn ngon để đãi khách mà thôi.
Nhưng ở đây thì ngày nào cũng có!
Còn về quần áo ăn mặc lại càng xa hoa hơn.
Quần áo bọn họ mặc đều được làm từ tơ lụa, mỗi ngày thay một bộ, không hề trùng lặp.
Vì có quá nhiều tơ lụa nên bọn họ còn rất xa xỉ dùng nó làm ra mấy cái chăn bông. Ví dụ như cái đang đắp kín người nàng cũng là cái được làm từ tơ lụa.
Không chỉ có chủ nhân mà đến cả hai người hầu duy nhất cũng mặc quần áo làm từ tơ lụa, cũng ăn thịt ăn cá, lúc nào cũng vui vẻ hết.
Mạc Như Sương được đối xử như thế cũng rất ngại, vội nói: "Làm phiền các vị quá! Chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau, các vị không chỉ cứu ta mà còn cho ta ăn ngon thế này, Như Sương cảm thấy rất ngại, cho ta một ít cơm canh đạm bạc là được rồi!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Như Sương cô nương, nhưng nhà bọn ta nghèo lắm, chỉ còn những thứ này thôi chứ không còn gì khác cả! Ngươi muốn ăn cơm canh đạm bạc vậy bọn ta phải ra ngoài dùng tiền mua cho ngươi mới có! Ngươi cứ ăn tạm vậy đi!"
Mạc Như Sương: "..."
Ăn tạm sao?
Trong lòng nàng thầm mắng một câu, không biết có nên nói ra hay không!
"Phải đấy, Như Sương! Những thứ này đều là đồ trong cung đưa tới, ngày nào cũng có rất nhiều, không ăn thì lãng phí lắm! Mấy thứ này đều rất bổ, ngươi ăn nhiều một chút mới dưỡng thương tốt được!" Lý Sư Sư chân thành khuyên nhủ.
"Được, ta ăn..." Mạc Như Sương gật đầu, cầm bát đũa lên chậm rãi ăn.
Thấy nàng ăn chậm như thế, Lâm Bắc Phàm tưởng người ta không ăn nổi nhưng vì nể mặt hai người nên không thể không ăn, hắn xót xa bảo: "Như Sương cô nương, khiến ngươi phải chịu thiệt rồi!"
Mạc Như Sương trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Nàng thầm nghĩ: Không thiệt đâu, cho ta thêm một bát nữa đi!
...
Mạc Như Sương đã nhận ý tốt của Lâm Bắc Phàm ở phương diện ăn uống, nhưng còn phương diện ăn mặc hàng ngày thì nàng hoàn toàn không dám nhận.
"Những bộ đồ này đắt đỏ quá! Cả mấy món đồ dùng này cũng quá xa xỉ! Ta là nữ tử quê mùa lỡ làm hỏng thì không ổn đâu, có thể đổi cho ta quần áo bình thường được không?"
Theo yêu cầu của nàng, Lâm Bắc Phàm đưa nàng tới phòng để quần áo và phòng chứa đồ.
"Đây là chỗ để quần áo của nhà ta, ngươi thích bộ nào thì cứ lấy bộ đó! Còn đây là chỗ để đồ dùng hàng ngày của nhà ta, ngươi muốn dùng cái nào thì cứ dùng cái đó!"
Mạc Như Sương nhìn chỗ quần gấm áo hoa, vải lụa giày ngọc ở khắp phòng rồi lại nhìn căn phòng chưa đầy đồ đạc quý hiếm khác, cuối cùng lặng lẽ cúi đầu: "Hay là ta cứ dùng bộ ban đầu vậy!"
Lâm Bắc Phàm cười vui vẻ, bảo: "Đa tạ Như Sương cô nương đã thông cảm!"
Mạc Như Sương: "..."
Không biết tại sao nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương chỉ cảm thấy hắn thật đáng ghét!
Nàng cảm thấy hắn đang cố ý khoe mẽ, thật sự muốn thẳng tay vả hắn vài cái!
Vậy là Mạc Như Sương hoàn toàn khuất phục, ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị trong cảm giác tội lỗi và dưỡng thương trong những bộ đồ làm từ tơ lụa.
"Cũng không biết bây giờ sư đệ thế nào rồi? Có được ăn ngon, mặc ấm hay không..."
Chương 92 Cơm thừa canh cặn
Lúc này, trong ngôi miếu đổ nát.
Một lão ăn mày cầm đầu đột nhiên xông vào, lớn giọng nói: "Các huynh đệ, đã đến lúc rồi! Nhất định hôm nay phải dùng hết sức bình sinh, đánh tới khi bọn chúng kêu cha gọi mẹ mới thôi cho ta! Có được ăn uống no say hay không còn phải dựa cả vào các huynh đệ đấy!"
"Được!" Mọi người đồng thanh khen hay, vô cùng hào hứng.
Tên ăn mày nhỏ Quách Thiếu Soái mơ màng thức dậy, thắc mắc: "Thế này là định làm gì thế?"
Một tên ăn mày hào hứng nói: "Ngươi mới đến nên không biết! Đám ăn mày quanh đây, mỗi tuần đều hẹn nhau đánh một trận! Chỉ cần đánh thắng là cướp được quyền sử dụng một khu vực trù phú, được ăn uống no say!"
"Thật sao?” Quách Thiếu Soái phấn chấn hẳn lên.
Mặc dù hiện giờ hắn ta chỉ làm ăn mày tạm thời, không thể không ép dạ cầu toàn, nhưng có cơ hội được ăn uống no say, cớ gì hắn ta lại không làm chứ?
"Tất nhiên là thật rồi, ta lừa ngươi làm gì chứ? Tên nhóc nhà ngươi trẻ tuổi, chân tay khỏe mạnh, lát nữa phải gắng sức mà đánh cho ta! Đừng có mà lười biếng, biết chưa hả?
"Không thành vấn đề!" Quách Thiếu Soái hoàn toàn tự tin.
Hắn ta là một người luyện võ, muốn thu phục một đám ăn mày chẳng lẽ không phải chuyện đơn giản hay sao?
Cho dù hắn ta đang bị trọng thương nhưng vẫn vô địch đấy nhé!
Thế là hôm ấy, Quách Thiếu Soái dùng hết sức mình mà mạnh tay đánh đấm.
Hắn ta dẫn đầu một nhóm ăn mày đánh bại đám ăn mày ở các nơi khác, giành được quyền sở hữu một khu vực trù phú.
Mọi người đều rất mừng rỡ.
"Tiểu Soái, đều nhờ có ngươi!"
"Không ngờ trông ngươi trắng trẻo mềm mại thế kia, mà lúc đánh nhau lại khỏe như thế!"
"Ngươi đã lập được công lớn, sau này lúc phát đồ ăn cho ngươi chọn trước đấy!"
"Đảm bảo sẽ cho ngươi được ăn uống sảng khoái!"
...
Quách Thiếu Soái nghe vậy cũng đã không chờ nổi nữa: "Các vị lão ca, chỗ mà các ngươi nói là ở đâu thế, có đồ ăn gì ngon vậy? Sau này có thể cho ta ăn uống thoải mái thật sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, thứ này đúng là mỹ vị trên trời! Ta đã từng ăn một lần rồi, cả đời này không thể nào quên được mùi vị ấy!"
"Rất ngon, có rất nhiều đại lão gia lắm tiền nhiều của cũng chẳng có cơ hội được ăn đâu!"
"Nói tóm lại, hôm nay thằng nhóc nhà ngươi có phúc rồi! Ha ha!"
...
Quách Thiếu Soái càng lúc càng mong đợi.
Cứ như thế, bất giác bọn họ đã hào hứng đi tới cửa sau của một nhà giàu.
Một lão ăn mày vui vẻ vỗ vai Quách Thiếu Soái, cười nói: "Đây chính là chỗ mà ta nhắc tới! Đến giờ ăn cơm, trong nhà sẽ đổ rất nhiều cơm canh và đồ ăn thừa ra ngoài, mùi vị đó đúng là... đảm bảo ngươi đã ăn một lần là không thể nào quên!"
"Phải đấy, ta đã ăn xin ở nhà của các vị quan lớn và quý nhân trong kinh thành rồi, cơm nhà bọn họ đã nếm thử hết một lượt, nhưng nếu nhắc tới nơi có đồ ăn ngon nhất vẫn phải là nhà này!" Một tên ăn mày khác lại nói, nói xong hắn ta còn liếm mép.
"Chính vì vậy nơi này mới trở thành khu vực tranh chấp của đám ăn mày!"
...
"Thật sao?" Quách Thiếu Soái nghe vậy lại càng mong đợi hơn, hỏi: "Đây là chỗ nào? Có món gì ngon thế? Có thể nói cho ta biết được không?"
"Tất nhiên rồi!"
Lão ăn mày cười đáp: "Ta nói cho ngươi biết, nơi này ấy à, chính là phủ đệ của tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm đấy! Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm rất được nữ đế ân sủng, ngày nào cũng được người của Ngự Thiện Phòng đem các món ăn tươi ngon thượng hạng đến! Nhà bọn họ ít người, có rất nhiều thứ không ăn hết nên đành phải vứt đi, thế cũng lời cho chúng thôi!"
"Vậy là chúng ta cũng đang gián tiếp ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng rồi!"
"Hoàng đế ăn thứ gì, chúng ta cũng được ăn thứ đó!"
"Có rất nhiều quan lớn và quý nhân đều chẳng được hưởng đâu! Ha ha!"
...
Lúc này, Quách Thiếu Soái giật mình: "Ngươi nói gì cơ? Ngươi nói đây là nhà của tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao? Đồ mà chúng ta ăn là đồ ăn thừa của nhà hắn sao?"
Lão ăn mày vỗ vai Quách Thiếu Soái: "Đúng vậy đấy! Có phải ngươi rất hào hứng, rất vui mừng không?"
Quách Thiếu Soái: "..."
Hào hứng cái mẹ gì!
Vui mừng cái mẹ gì!
Sớm biết thứ mà hắn ta phải tranh giành là cơm thừa canh cặn của tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này thì hắn ta đã chẳng thèm làm rồi!
Hắn ta là Quách thiếu hiệp oai phong lẫy lừng ở Thiết Kiếm Môn, nổi danh giang hồ, lấy trừ bạo an dân, giết chết tham quan làm trách nhiệm cả đời của bản thân!
Vậy mà ngày hôm nay, hắn ta lại tới tranh giành cơm thừa canh cặn của tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này!
Ăn đồ thừa của tên đó!
Chuyện này mà lộ ra ngoài thì thể diện của hắn ta biết để đâu đây?
Hắn ta sa sầm mặt mũi định quay đầu bỏ đi.
Nhưng đúng lúc ấy, cửa sau lại mở ra, Đại Lực gánh một thùng lớn đựng cơm thừa và đồ ăn thừa ra ngoài.
Ánh mắt của đám ăn mày lập tức phát sáng, bọn họ nhao nhao xông tới, Quách Thiếu Soái đang định bỏ đi cũng bị kéo theo.
"Ôi! Hôm nay mở cửa sớm quá!"
"Vẫn còn nhiều món thế này sao, hôm nay có lộc ăn rồi, ha ha!"
"Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi!"
"Hôm nay được ăn thật no rồi!"
Chương 93 Tại sao ngươi lại tham như vậy?
Đại Lực lên tiếng: "Các ngươi ăn thì cứ ăn, nhưng đừng có bày bừa ra chỗ này để ta phải dọn dẹp đấy nhé!"
“Đại Lực gia cứ yên tâm, nhất định bọn ta sẽ ăn uống sạch sẽ!"
Đại Lực gật đầu, vào trong nhà rồi đóng cửa lại.
Đại Lực đi rồi, đám ăn mày lập tức phát điên, không chờ nổi nữa liền với tay vào trong thùng rác bốc thức ăn.
"Đợi đã, mọi người đừng vội vàng như thế! Tiểu Soái là người đưa chúng ta đi đánh bại những tên ăn mày khác nên hắn ta có công lao lớn nhất, vì vậy chúng ta để Tiểu Soái chọn đồ ăn trước đi!" Lão ăn mày lớn tiếng bảo.
Lão ăn mày là người có uy ở đây, hắn ta nói xong, mọi người đều lần lượt dừng lại nhìn Quách Thiếu Soái.
"Tiểu Soái, ngươi ăn trước đi, ngươi ăn xong bọn ta mới ăn!"
Quách Thiếu Soái lắc đầu: "Ta không ăn đâu, các ngươi ăn đi!"
"Ngươi không ăn vậy sao ta có thể không biết ngượng mà ăn được?"
Quách Thiếu Soái lại lắc đầu: "Đừng làm phiền ta, ta nhất quyết không ăn!"
"Đừng dài dòng nữa, mau ăn đi, bọn ta sẽ chờ ngươi!"
Quách Thiếu Soái ngẩng cao đầu, ngưỡng thẳng ngực, vẻ mặt kiên định nói bằng giọng khẳng khái: "Ta nói cho các người biết, cả đời này ta phải làm người đầu đội trời chân đạp đất, quang minh chính đại! Ta có chết cũng tuyệt đối không ăn xin dù chỉ một miếng cơm của tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này!"
"Ngươi cứ ăn đi xem nào!"
Một cái đùi gà đột nhiên xuất hiện trong miệng Quách Thiếu Soái.
Quách Thiếu Soái đành phải cắn vài miếng.
Tên ăn mày dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn hắn ta, hỏi: "Mùi vị thế nào?"
"Ái chà chà, thơm thật đấy!"
Quách Thiếu Soái vừa ngấu nghiến ăn vừa say sưa nói: "Thịt mềm vừa miệng, hương thơm tỏa ra, cắn một cái miệng dính đầy dầu, ăn ngon lắm, cả đời này ta chưa từng ăn cái đùi gà nào thơm như vậy đâu!"
"Ta nói này, ta muốn ăn con gà này, các ngươi đừng hòng có người nào nghĩ đến chuyện cướp của ta đấy!"
Tên ăn mày kia vui vẻ: "Được thôi!"
Vì vậy, tất cả thịt gà đều được để riêng ra cho Quách Thiếu Soái ăn.
Quách Thiếu Soái ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai!
Ăn xong miếng thứ hai, lại muốn ăn tiếp miếng thứ ba!
Ăn xong miếng thứ ba, còn muốn ăn tiếp miếng thứ tư!
...
Cứ ăn mãi không dừng lại nổi!
Ăn xong, Quách Thiếu Soái thỏa mãn rồi cũng rơi vào trầm cảm!
Hắn ta nghĩ đến thành kiến của mình, giọt nước mắt hối hận lặng lẽ chảy xuống: "Không ngờ có một ngày Quách Thiếu Soái ta lại đi tranh ăn cơm thừa canh cặn của tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này! Hơn nữa ta còn ăn ngon miệng như thế, ăn vui vẻ như thế, ăn thoải mái như thế... đúng là sỉ nhục mà!"
"Chẳng ngờ Quách Thiếu Soái ta đây, lại biến thành người mà bản thân ta thù ghét nhất!"
"Nhưng dù sao đây cũng chỉ là chuyện ta không lường trước được mà thôi!"
Quách Thiếu Soái mở mắt ra, vẻ mặt trở nên kiên định: "Bắt đầu từ ngày mai, nhất định ta phải chống lại sự mê hoặc của Lâm Bắc Phàm! Không cần biết hắn ném ra loại cơm thừa canh cặn gì, ta cũng sẽ không đầu hàng! Nhất định ta phải giữ vững ý chí trong nghèo khó, không chịu khuất phục trước quyền lực, không bị tiền bạc cám dỗ, làm một nam tử hán quang minh chính đại, đầu đội trời chân đạp đất!"
Đúng lúc đó, có một tiếng gọi từ phía xa vọng tới: "Tiểu Soái, ngày mai ngươi có ăn thịt gà nữa không?"
Quách Thiếu Soái trả lời theo bản năng: "Ngày mai ta ăn vịt, cảm ơn nhé!"
"Được thôi, ngày mai để lại thịt vịt cho ngươi!"
Quách Thiếu Soái: "..."
...
Một bên khác.
Vì được ăn uống ngon miệng, đầy đủ dinh dưỡng ở nhà Lâm Bắc Phàm nên thương thế của Mạc Như Sương hồi phục rất tốt.
Chuyện trong nhà có thêm một người vốn chẳng thể che giấu được, vì vậy Mạc Như Sương bị người thường xuyên đến ăn chùa là tiểu quận chúa phát hiện ra.
Nhưng cách tư duy của cô nhóc này không được bình thường.
Nàng nghĩ rằng việc mà Mạc Như Sương làm là chuyện nghĩa hiệp, vì vậy nàng không chỉ không tố giác mà còn đem thuốc trị thương tốt nhất trong nhà mình tới. Vì vậy, Mạc Như Sương càng hồi phục nhanh chóng hơn, đã có thể xuống đất đi lại được rồi.
Mọi người ở đây đều đối xử rất tốt với nàng ta khiến nàng ta cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có, vô cùng lưu luyến nơi này.
Đặc biệt là một người nào đó có gương mặt đoan chính, học rộng hiểu nhiều, ăn nói cao siêu, lại quan tâm nàng ta chu đáo, hết lòng chăm sóc, để lại dấu ấn khó quên trong lòng nàng ta.
Nhưng cứ nghĩ tới chuyện hắn là tên tham quan mà nàng ta căm hận nhất, lại còn là một tên giặc bán nước, trong lòng nàng ta lại không khỏi khó chịu...
Vì vậy một ngày nọ nàng ta tới thư phòng, thấy Lâm Bắc Phàm đang viết chữ lại không nhịn được mà hỏi: "Lâm công tử, khi ta tới kinh thành, người dân ở đây đều nói ngươi là một kẻ vô cùng tham lam, nói ngươi đã tham ô rất nhiều tiền của!"
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt hắn rất bình tĩnh: "Đúng là có chuyện này, có vấn đề gì không?"
"Tại sao ngươi lại tham lam như vậy chứ?"
Mạc Như Sương bước một bước vào trong phòng, nàng ta dùng ánh mắt trong veo nhìn Lâm Bắc Phàm, lời nói chứa đựng hàm ý sâu xa: "Ngươi nhận được sự ân sủng của nữ đế bệ hạ, được thăng quan tiến chức, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, ngươi còn tham nhiều tiền như thế để làm gì? Ngươi có biết tiền của mà ngươi tham ô đều là mồ hôi nước mắt của người dân hay không? Ngươi tham ô chừng nào thì bách tính sẽ phải chịu khổ chừng ấy!"
"Ngươi nói là ta tham ô vậy ta tham ô tiền của ai?" Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại.
"Trước đó là tiền của Hộ bộ thị lang quyền tả tướng, tiền của tất cả các ngôn quan, và cả tiền của học trò tại Quốc Tử Giám nữa!" Mạc Như Sương nói.
"Ngươi cũng tự nói rồi đấy, ta tham ô tiền của quyền tả tướng, tiền của ngôn quan, và cả tiền của học trò tại Quốc Tử Giám nữa, có liên quan gì đến người dân không? Ta đã bao giờ tham ô dù chỉ một xu tiền của người dân chưa?" Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại.
Chương 94 Nguyên do
"Chuyện này..." Mạc Như Sương bối rối.
Nghĩ kỹ lại thì hình như người ta chưa từng tham ô tiền của người dân dù chỉ một xu thật!
Tiền mà hắn tham đều là tiền của tham quan hoặc người có liên quan đến tham quan.
Còn với người dân, thì hắn không động tới dù chỉ một chút.
"Nhưng tham ô là hành vi sai trái..." Giọng nói của nàng nhỏ đi mấy phần.
"Có gì sai trái nào?"
Lâm Bắc Phàm lại hỏi ngược lại một lần nữa: "Tất cả người trên triều đình đều tham ô vậy tại sao ta không được tham ô? Bọn họ mà không tham ô, thì ta có cơ hội để tham ô chắc? Ta không tham ô, chẳng lẽ cứ nhường cho người khác tham ô? Đã thế thì tại sao ta không cho tiền vào túi của mình?"
"Chẳng lẽ cứ để mấy tên tham quan đó được lợi hay sao?"
Lâm Bắc Phàm ép hỏi một câu: "Cứ để bọn họ được cơm no rượu say ngủ kỹ, sau đó có sức khỏe dồi dào mà đi bóc lột người dân, như thế mới được hay sao?"
"Chuyện này, chuyện này..." Mạc Như Sương lại bị Lâm Bắc Phàm phản bác đến không nói nên lời.
Nàng ta ngẫm nghĩ lại thật kỹ, nhận ra hình như điều hắn nói lại rất hợp lý.
Cả triều đình đều đang tham ô, tại sao hắn không được tham ô cơ chứ?
Bọn họ không tham ô, liệu hắn có cơ hội để tham ô hay sao?
Đã thế thì tại sao hắn không cho tiền vào túi của mình?
Cứ để bọn họ được cơm no rượu say ngủ kỹ, sau đó có sức khỏe dồi dào mà đi bóc lột người dân, như thế mới được hay sao?
Mạc Như Sương bị đả kích tới tấp.
Nàng ta cảm thấy nhân sinh quan, đạo đức quan, thế giới quan của mình bị chấn động đến nỗi rối tung hết cả lên!
"Cho nên ta không thể không tham ô! Vì người dân, ta không muốn tham ô cũng phải tham ô!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ít ra so với bọn họ, bản quan đã được coi là công chính liêm minh rồi, ta không hề lấy đi dù chỉ một xu tiền của người dân! Bản quan không thẹn với lòng mình!"
Mạc Như Sương há hốc miệng, không còn lời gì để nói!
Im lặng một lúc, nàng ta lại hỏi: "Nhưng Lâm công tử, tại sao ngươi lại bán nước?"
"Ta bán nước bao giờ hả?" Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên hỏi.
"Thì là lần trước, khi sứ thần nước Đa La vào kinh thương lượng khoản tiền bồi thường đó!"
Nàng ta nói: "Ta nghe người ta nói ngươi nhận hối lộ của sứ thần Đa La, dùng lý lẽ để tranh luận trên triều đình, cuối cùng hủy bỏ được khoản tiền bồi thường hơn ba trăm vạn đã được quyết định xong trước đó! Lại còn mở cửa bến cảng để thông thương, giúp cho lĩnh vực thương mại của Đa La phát triển! Lại còn phái người có tri thức đến Đa La mở lớp dạy học, truyền thụ đạo nghiệp cảm hóa..."
"Những điều kiện này, đối với Đại Võ chúng ta chỉ có hại mà chẳng có lợi, đối với Đa La thì lại trăm lợi mà chẳng có hại!"
Tâm trạng của Mạc Như Sương có hơi kích động, nàng ta lớn tiếng chất vấn: "Lâm công tử, ngươi có xứng đáng với sự ân sủng của bệ hạ hay không, ngươi có xứng đáng với lê dân bách tính hay không? Ngươi có xứng đáng với các chiến sĩ đã chết trận nơi biên cương hay không?"
"Tất nhiên là bản quan xứng đáng rồi!
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Trên đời này, chẳng có ai xứng đáng với bệ hạ, xứng đáng với lê dân bách tính, xứng đáng với các chiến sĩ chết trận nơi biên thùy hơn là ta!"
Mạc Như Sương sửng sốt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Nàng ta hoàn toàn không ngờ, những lời này lại phát ra từ miệng của hắn.
Đến cả đất nước mà ngươi cũng đã phản bội rồi, vậy mà còn xứng đáng sao?
Lâm Bắc Phàm vừa viết chữ vừa nói: "Bản quan hỏi ngươi, đối với nước Đa La mà nói, khoản tiền bồi thường mỗi năm ba trăm vạn có nhiều hay không?"
"Nhiều chứ!" Mạc Như Sương gật đầu mà không hề do dự chút nào: "Theo những gì ta biết thì Đa La chỉ là một đất nước nhỏ bé có biên giới giáp với Đại Võ, đất đai cằn cỗi, tài nguyên ít ỏi, dân số chưa tớ mười triệu người, quốc khố mỗi năm chỉ thu được tám trăm vạn lượng bạc! Nếu gặp năm nào mất mùa, số tiền này có thể còn ít hơn nữa! Ba trăm vạn tiền bồi thường đã là một nửa quốc khố của bọn họ rồi!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Xem ra ngươi cũng không đến nỗi chẳng biết gì cả! Vậy bản quan lại hỏi ngươi, mỗi năm phải bồi thường ba trăm vạn, ngươi nghĩ nước Đa La sẽ làm thế nào để góp đủ số tiền lớn này đây?"
Mạc Như Sương trả lời không chút do dự: "Đầu tiên là dùng quốc khố để chi ra! Nếu không đủ tiền thì gom tiền thông qua việc thu thuế, thu các loại phí từ người dân để bỏ thêm vào!"
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Bản quan lại hỏi ngươi, người dân Đa La có khổ hay không?"
Mạc Như Sương gật đầu: "Tất nhiên là khổ rồi! Hoàn cảnh sống của bọn họ quá khắc nghiệt, ngay cả việc trồng trọt cũng khó khăn! Ít ra thì bách tính Đại Võ ta còn có thể trồng trọt để giải quyết vấn đề cơm ăn, nhưng người dân Đa La thì phải dựa vào ông trời!"
Lâm Bắc Phàm hỏi lần thứ hai: "Nếu mỗi năm phải gánh thêm ba trăm vạn, ngươi nói xem có khổ hay không?"
Mạc Như Sương lại tiếp tục gật đầu: "Chỉ có thể càng khổ hơn mà thôi, có lẽ còn chẳng thể sống nổi ấy chứ!"
Lâm Bắc Phàm hỏi lần thứ ba: "Nếu ngươi là người dân Đa La, không sống nổi thì sẽ làm gì?"
Mạc Như Sương vẫn trả lời không chút do dự: "Tất nhiên là phản kháng rồi!"
Bấy giờ, Mạc Như Sương mới chợt sửng sốt!
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Ngươi xem ngươi kìa, nếu không sống nổi thì chính ngươi cũng sẽ phản kháng chứ nói gì tới bách tính Đa La? Nếu bọn họ muốn phản kháng, đối tượng mà bọn họ tấn công sẽ là ai? Tất nhiên chính là Đại Võ đã khiến bọn họ phải chịu đựng gánh nặng to lớn, hủy diệt hi vọng sống của bọn họ!"
Mạc Như Sương im lặng không nói gì nữa.
Chương 95 Thiên lý ở đâu? Công đạo ở đâu?
"Cho nên, khoản tiền bồi thường này thật ra chính là một bức chiến thư!"
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Người dân Đa La không chịu nổi chắc chắn sẽ nổi dậy phản kháng, tìm Đại Võ chúng ta để tính sổ! Vậy thì khu vực biên giới sẽ lại xảy ra chiến tranh! Thời gian từ giờ tới khi chuyện này xảy ra chỉ trong vòng ba năm mà thôi!"
"Chúng ta đã phải dùng một trăm nghìn tráng sĩ để đổi lấy sự hòa bình này, sự hòa bình chẳng dễ dàng gì mới có được này lại chỉ vì ba trăm vạn lượng mỗi năm mà phá hủy tất cả, ngươi cảm thấy có đáng hay không?"
"Không đáng!" Giọng nói của Mạc Như Sương nhỏ đi.
"Tất nhiên là không đáng rồi, hơn nữa còn vô cùng không đáng ấy chứ!"
"Để tham gia một cuộc chiến tranh, chi phí phải tiêu tốn cho vật tư chắc chắn sẽ lên tới hơn nghìn vạn! Đây mới chỉ là những tổn thất mà ngươi nhìn thấy mà thôi, còn những tổn thất mà ngươi không nhìn thấy, có thể sẽ còn nặng nề hơn, ảnh hưởng nhiều hơn nữa!"
"Số người hy sinh trong trận chiến đó, đều phải tính từ hàng vạn trở lên! Vô số gia đình tan vỡ, vô số người dân phải sống lang thang!"
"Cuộc chiến còn có thể khiến đất nước rối loạn xã hội bất ổn, ảnh hưởng đến mọi phương diện từ ăn, mặc, chỗ ở, đi lại!"
"Đại Võ đã đủ loạn rồi, không thể càng thêm loạn nữa!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Cho nên thật sự không đáng để một cuộc chiến tranh nổ ra! Vì vậy, bản quan mới dốc toàn lực, không tiếc giá nào mà hủy bỏ khoản tiền bồi thường này! Ta làm như thế là vì bệ hạ, vì giang sơn xã tắc, vì lê dân bách tính!"
"Bản quan hỏi ngươi, ta có làm sai không đây?"
"Ngươi không làm sai! Ngươi làm rất đúng!" Mạc Như Sương cúi đầu xấu hổ.
"Ừ, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người rồi đấy!"
Mạc Như Sương: "..."
Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nhưng tại sao lại phải mở cửa bến cảng giao lưu thương mại, cho phép thương nhân hai nước qua lại làm ăn buôn bán? Đại Võ ta lại còn phái người có tri thức qua đó truyền thụ kiến thức nữa chứ, như vậy chẳng phải làm thực lực của nước họ tăng lên hay sao?"
"Bọn họ mạnh lên rồi, lại quay ngược lại đánh chúng ta thì phải làm thế nào đây?"
"Ngươi chỉ tính một chuyện mà không nghĩ tới những chuyện khác hay sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Hai nước giao lưu thương mại, đối với cả hai bên đều có lợi, đối với nước Đa La càng có nhiều cái lợi hơn! Bởi vì bọn họ có người nhưng lại thiếu thốn rất nhiều vật tư, chúng ta có thể dùng vật tư để đổi lấy sức lao động của bọn họ!"
"Nói một cách đơn giản, tức là chúng ta cho bọn họ lương thực, cho bọn họ tiền bạc, cho bọn họ tất thảy những gì bọn họ cần, nhưng bọn họ phải làm việc cho chúng ta, phải dùng sức lao động để trả cho chúng ta!"
"Như vậy, tất cả bách tính nước Đa La đều bị đặt vào trạng thái làm việc, bọn họ còn có tinh thần mà đi đánh giặc được chắc? Hơn nữa, sau khi nhận vật tư của Đại Võ chúng ta, cuộc sống của bọn họ tốt lên, người dân an cư lạc nghiệp, bọn họ còn muốn đi đánh giặc nữa sao? Một khi cuộc chiến nổ ra, cuộc sống của bọn họ sẽ quay lại như trước đây, ngươi cảm thấy liệu bọn họ có đồng ý làm như vậy hay không?"
Mạc Như Sương lắc đầu: "Tuyệt đối không muốn!"
"Thế thì đúng rồi! Còn chuyện truyền dạy kiến thức..."
"Là để dạy cho bọn họ biết lễ giáo của Khổng Mạnh, đạo lý của thánh nhân, để tất cả mọi người đều có kiến thức và hiểu lễ nghĩa! Như vậy đến khi xảy ra mâu thuẫn, mọi người cũng có thể cùng ngồi xuống dùng đạo lý để đàm phán, chứ không cần phải dùng đến nắm đấm!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai: "Ngươi xem, bản quan muốn ngăn cản cuộc chiến tranh có thể sẽ kéo dài suốt mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm tới nên mới đưa ra điều kiện như thế, tương đương với cứu vớt được mấy nghìn vạn gia đình và lê dân bách tính, đặt nền móng vững chắc cho thời kỳ hòa bình dài lâu giữa hai nước, giữ gìn sự ổn định của hoàng triều Đại Võ!"
"Ngươi nói xem, liệu bản quan có sai không?"
"Ngươi... không sai!" Mạc Như Sương lại cúi đầu trong xấu hổ.
"Nếu ta không sai vậy sao ngươi có thể nói ta là kẻ bán nước?" Lâm Bắc Phàm quát.
Mạc Như Sương hoảng hốt: "Ta nghe người dân nói vậy..."
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ khinh thường: "Hầu như tất cả người dân đều là người có cái nhìn nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết lo cho cái lợi trước mắt mà không suy tính tới lợi ích lâu dài, không biết tính toán!"
"Nếu ta thật sự bán nước, chẳng lẽ văn võ cả triều lại không nhận ra hay sao? Chẳng lẽ nữ đế bệ hạ cũng không phát hiện ra? Bọn họ là nhóm người thông minh nhất của đất nước này, muốn đất nước thái bình và ổn định lâu dài không thể không có bọn họ! Đến cả bọn họ còn không phản đối, sao ngươi không tự suy nghĩ cho kỹ mà xem, vì sao bọn họ lại không phải đối? Ngươi sẽ không cho rằng toàn bộ triều đình đều ngu ngốc như nhau cả đấy chứ?"
"Ừ! Ngươi nói đúng!" Mạc Như Sương tức giận đáp.
"Cho nên, về sau những lúc gặp phải chuyện giống như thế này, ngươi nhất định phải suy nghĩ cho kỹ đi đã, không nghĩ ra thì có thể đi hỏi thêm những người có chút học vấn, đừng có vội tin lời người khác nói, nếu không có ngày bị người ta đem đi bán ngươi cũng chẳng biết gì cả!"
"Nhưng, hình như ngươi cũng nhận tiền của sứ thần Đa La mà..."
"Thế thì đã sao?"
Lâm Bắc Phàm kích động: "Ta cống hiến cho bệ hạ nhiều như thế, cống hiến cho Đại Võ nhiều như thế, cống hiến cho lê dân bách tính nhiều như thế, vậy mà ta không thể thoải mái hưởng thụ một chút hay sao?"
Mạc Như Sương chột dạ, hơi rụt cổ lại.
Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục kích động: "Ngươi nhìn ta mà xem, ta làm nhiều chuyện tốt như vậy mà vẫn phải gánh chịu nhiều điều tiếng như thế, ngươi nói xem ta có khổ không hả, có oan không hả? Nếu ta không giành lấy vài lợi ích để bồi thường cho bản thân thì thiên lý ở đâu? Công đạo ở đâu?"