Lâm Bắc Phàm cười mắng: “Đại lực, có câu: ăn không nói, ngủ không ồn ào! Bây giờ ngươi đang bận ăn cơm, đừng nói chuyện! Ăn nhiều một chút mới có sức mà làm việc, biết chưa?”
“Vâng, thưa thiếu gia!” Đại Lực vui vẻ đáp.
“Còn cả Tiểu Thúy nữa, đừng khách sáo với ta!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
“Vâng, thưa đại nhân!” Tiểu Thúy cười đáp.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại nói với Lý Sư Sư xinh đẹp trước mặt: “Tiếp đãi không chu toàn, không thể so được với Bách Hoa Phường, hy vọng ngươi đừng ghét bỏ!”
Lý Sư Sư nhoẻn miệng cười giống như trăm hoa đua nở: “Đại nhân nói đùa rồi! Ngươi dùng thứ tốt nhất để khoản đãi ta, tiểu nữ tử vui còn chẳng kịp sao lại ghét bỏ được?”
Lý Sư Sư bưng bát đũa lên, còn gắp một miếng thịt gà cho Lâm Bắc Phàm, cười bảo: “Đại nhân, chúng ta ăn cơm đi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, mỉm cười: “Được, chúng ta cùng ăn!”
Hai người đồng thời động đũa.
Tốc độ ăn cơm của Lâm Bắc Phàm bình thường nhưng Lý Sư Sư thì lại ăn chậm nhai kỹ.
Nàng phát hiện ra tuy vị của mấy món này không thể so được với Bách Hoa Lầu nhưng lại có thêm một phần “phong cách con người,” khiến khẩu vị tăng mạnh, ăn nhiều hơn bình thường vài miếng.
Cổ đại không có cuộc sống về đêm nên sau khi ăn xong bữa tối, không có chuyện gì sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lý Sư Sư cũng như vậy, sau khi ăn cơm xong nàng về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Thế nhưng hồi tượng lại toàn bộ mọi thứ xảy ra ngày hôm nay, nàng lại cảm thấy giống như bước trong giấc mơ vậy.
Vốn còn làm một kỹ nữ không tiếp khách ở Bách Hoa Phường, đột nhiên tự chuộc thân cho mình rồi đi theo một nam nhân xa lạ chỉ mới gặp một lần về nhà.
Vốn nàng cho rằng mình đã nhảy vào xuống vực thẳm rồi, từ nay về sau bầu bạn với loại tham quan mà mình ghét nhất, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện ra sự việc hình như có hơi sai sai.
Đối phương sống rất nghèo khó, không tiêu tiền hưởng thụ cũng không thuê người dọn dẹp, ăn uống đều là mấy thứ cực bình thường, vật phẩm quý giá càng không thấy nổi một cái nào, không hề có bộ dáng tham quan một chút nào cả.
Hơn nữa, sau khi ở chung, cảm giác mà Lâm Bắc Phàm mang tới cho nàng lại không tệ.
Nụ cười trong sáng, ánh mắt đơn thuần, không hề nói năng ngọt xớt hay có ánh mắt dâm tà như những người từng gặp ở thanh lâu ngày trước, hắn cũng không hách dịch như người làm quan, ánh mắt nhìn người đều bình đẳng.
Hắn rất tôn trọng nàng, không vì xuất thân của nàng mà coi thường nàng, khiến nàng ở chung vô cùng thoải mái, còn có hơi lưu luyến.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại có hơi mất ngủ.
“Đại nhân, rốt cuộc ngươi là người thế nào?”
Lúc này, trong hoàng cung.
Sau khi nữ đế phê xong tấu chương, không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối đen.
“Bệ hạ, mời dùng trà!” Một lão thái giám bưng ly trà nóng hổi qua.
“Được!” Nữ đế gật đầu, đứng dậy hơi hoạt động xương cốt một chút sau đó lại ngồi xuống, vừa uống trà vừa hỏi: “Gần đây kinh thành có chuyện mới gì không? Nói cho trẫm nghe đi!”
Thân là hoàng đế công sự bận rộn, không có cách nào thường xuyên ra khỏi cung, cho nên khi nhàn rỗi, nàng đều muốn nghe tình hình bên ngoài cho bớt buồn chán và cô đơn.
Cảm giác này có hơi giống lướt tin tức của thế hệ sau.
“Hồi bệ hạ, hôm nay xảy ra một chuyện thú vị có liên quan đến tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!” Lão thái giám cười đáp.
“Liên quan đến Lâm Bắc Phàm à?” Nữ đế sững sờ: “Người này đã làm chuyện gì, kể chi tiết cho trẫm!”
“Vâng, thưa bệ hạ!” Lão thái giám kể lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc.
Sau khi nghe xong, nữ đế không nhịn được mà lắc đầu cười: “Hay cho tên Lâm Bắc Phàm nhà ngươi! Trẫm phê chuẩn cho ngươi nghỉ, ngươi không ở nhà từ từ nghỉ ngơi mà lại có lòng đi dạo thanh lâu! Dạo vào thanh lâu còn hái luôn đệ nhất hoa khôi kinh thành về nhà! Tài tử phong lưu! Cho dù là tân khoa trang nguyên mà trẫm coi trọng cũng không thể ngoại lệ!”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ!” Lão thái giám buồn cười bảo: “Nghe nói khi ấy Lâm trạng nguyên còn không bằng lòng, nhưng Lý Sư Sư vẫn quyết tâm muốn theo đuổi Lâm trạng nguyên, không tiếc tự mình bỏ vốn chuộc thân, khiến cho vô số nam nhân vừa ghen tỵ vừa chửi mắng, đêm khuya ra ngoài uống rượu! Hắn còn để lại một bài thơ chấn động khắp toàn thành khiến vô số nữ tử mất ngủ!”
“Hả? Hắn để lại thơ gì mà lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy?” Nữ đế tò mò.
Lão thái giám đã sớm chuẩn bị, đọc bài thơ đó ra.
Nữ đế nghe một lần đã nhớ được, bản thân cũng đọc lại: “Một mình lặng lẽ tới thanh lâu, trăng như lưỡi liềm, ngô đồng đơn độc giữa đêm thu thanh vắng! Cắt không đứt, gỡ vẫn rối, chính là đau buồn khi ly biệt! Đừng là hương vị… lại là hương vị vờn quanh trong lòng! Quả đúng là một bài thơ hay, chỉ vài câu ít ỏi đã miêu tả được hình tượng đau thương uyển chuyển của nữ tử thanh lâu, nhất định có thể lưu truyền thiên cổ! Không hổ là tân khoa trạng nguyên!”
“Bệ hạ nói chí phải!” Lão thái giasmcusi đầu đáp.
“Nhưng nữ nhân Lý Sư Sư này… tiếp cận Lâm Bắc Phàm rốt cuộc có mục đích gì?” Nữ đế nhíu mày.
Phải biết rằng, tuy rằng Lý Sư Sư là một kỹ nữ chưa từng tiếp khách nhưng xuất thân từ thanh lâu tốt xấu lẫn lộn, còn có thể trở thành hoa khôi số một kinh thành, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Nữ tử như vậy đã gặp qua quá nhiều tài tử, hiệp khách muôn hình vạn trạng, sao còn có thể vừa gặp Lâm Bắc Phàm đã yêu ngay được?
Hơn nữa còn bất chấp tất cả để theo đuổi hắn?
Trong này chắc chắn còn có mục đích không thể nói ra cho người khác biết nữa!
Mà Lâm Bắc Phàm lại là người mà nàng vô cùng coi trọng, được nàng gửi gắm kỳ vọng cao, nếu vì vậy mà xảy ra chuyện thì toang!
“Điều tra Lý Sư Sư này cho trẫm và cả mục đích nàng ta tiếp cận Lâm Bắc Phàm!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Chương 22 Hắn thật sự là một tên tham quan sao?
Hoàng thượng muốn điều tra một người bình thường vô cùng đơn giản.
Chưa đến một canh giờ, toàn bộ thông tin liên quan đến Lý Sư Sư đã tập trung trong tay nữ đế.
“Lý Sư Sư, năm nay hai mươi tuổi, kỹ nữ chưa từng tiếp khách ở Bách Hoa Phường!”
“Dung mạo xinh đẹp vô song, cầm kỳ thi họa tinh thông đủ thứ, được xưng là đệ nhất hoa khôi kinh thành!”
“Hóa ra lại là con gái của tội thần Lý Quang Dao à…”
…
Sau khi nữ đế đọc xong, gật đầu: “Vậy ra là vì muốn thoát khỏi sự đeo bám của Cao Thiên Vũ, con trai của Lại bộ thượng thư, cho nên mới chọn Lâm Bắc Phàm! Dù sao tân khoa trạng nguyên vẫn tốt hơn tên ăn chơi trác táng không học thức không công việc đó nhiều!”
Nữ đế đặt tư liệu xuống, thở dài: “Thế này cũng được coi là một loại thủ đoạn bất đắc dĩ tự bảo vệ mình của nữ tử thanh lâu! Xuất thân từ thanh lâu, thân phận thấp kém, chỉ có tìm một chỗ dựa tốt mới có thể bảo vệ được sự trong sạch của mình được!”
“Nhưng, ánh mắt của nữ nhân này cũng không tồi, chọn trúng Lâm Bắc Phàm mà ngay cả trẫm cũng coi trọng! Chậc chậc! Đời này của nàng ta cũng coi như khổ lắm tất đến ngày sung sướng, vận may tốt!”
“Bệ hạ, vậy xử lý Lý Sư Sư thế nào đây?” Lão thái giám hỏi.
Nữ đế trầm ngâm một lúc, đáp: “Cứ quan sát một khoảng thời gian đã, nếu không có vấn đề gì thì bỏ đi!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lão thái giám cung kính cúi đầu, lại lén liếc mắt nhìn sắc mặt của nữ đế, cẩn thận hỏi: “Trạng nguyên lang có khả năng sẽ vì Sư Sư cô nương này mà kết thù với Cao Thiên Vũ, con trai của Lại bộ thượng thư! Chúng ta có cần…”
Nghe đến ba chữ “Cao Thiên Vũ” này, gương mặt của nữ đế lộ ra vẻ chán ghét cùng cực.
Nói thật, nàng vô cùng ghét đám nha nội không học vấn không công việc, lại dựa vào uy thế của phụ thân cáo mượn oai hùm, làm xằng làm bậy này.
Ngươi không có bản lĩnh cũng thôi đi, lại còn gây thêm rắc rối cho ta, quả thật quá lố lăng!
Có điều, tuy rằng mấy nha nội này làm xằng làm bậy nhưng cũng không gây ra chuyện lớn gì.
Lỗi sai lớn không phạm nhưng lỗi sai nhỏ lại đầy ra đấy, một hoàng đế như nàng thật sự không tiện bước qua phụ thân của bọn họ để thu phục đám ranh con này!
Nữ đế vung tay: “Không cần quan tâm gì hết, để lại cho trạng nguyên lang tự mình xử lý! Nếu ngay cả mấy nha nội nhỏ nhoi này cũng không thu phục được vậy làm sao đảm đương nổi trọng trách lớn?”
“Vâng, thưa bệ hạ!” Lão thái giám cúi đầu.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Ngày thứ hai, Lý Sư Sư dậy rất sớm, bởi vì tối qua ngủ không ngon nên sắc mặt có hơi mệt mỏi. Vốn nàng muốn dựa theo lễ nghi đi bái kiến Lâm Bắc Phàm nhưng lại phát hiện ra đối phương không có ở nhà.
Nhìn thấy Đại Lực đang quét sân, nàng gọi một tiếng: “Đại Lực!”
Đại Lực cúi đầu cung kính đáp: “Thiếu nãi nãi có chuyện gì dặn dò sao?”
Lý Sư Sư hỏi: “Đại nhân đi đâu rồi, sao không thấy hắn?”
Đại Lực không hề do dự mà đáp: “Hồi thiếu nãi nãi, thiếu gia ra ngoài chơi rồi ạ!”
“Ra ngoài chơi?” Lý Sư Sư ngây người.
“Đúng đó! Thiếu gia nói nữ đế bệ hạ chỉ phê chuẩn cho hắn ba ngày nghỉ, nếu bây giờ không tranh thủ thời gian chơi, vậy sau này sẽ không còn cơ hội nữa! Cho nên mới sáng sớm hắn đã ra ngoài rồi!” Đại Lực cười đáp.
Say khi Lý Sư Sư nghe Đại Lực nói xong, không biết tại sao đột nhiên lại có một loại thôi thúc muốn bật cười.
Kỳ nghỉ đáng giá không chuẩn bị ứng phó với công việc tiếp theo mà lại muốn ra ngoài chơi?
Thế này còn không phải giống y như trẻ con khờ dại trong lớp học hay sao?
Làm ơn đi!
Ngươi chính là tân khoa trạng nguyên, là mệnh quan triều đình, người tâm phúc của nữ đế, không phải ngươi nên tận tụy, cần cù chăm chỉ làm việc để báo đáp triều đình hay sao?
Sao còn muốn chơi bời?
Sự tương phản này quá lớn!
Vẻ mệt mỏi trên gương mặt nàng đột nhiên không cánh mà bay!
Nàng càng ngày càng tò mò về Lâm Bắc Phàm vì thế vẫy tay: “Đại Lực, ngươi qua đây! Ngươi có thể nói với ta cuộc sống trong quá khứ của đại nhân được không? Rốt cuộc hắn là người thế nào?”
“Được, ta nói ngay đây! Muốn nói về thiếu gia nhà ta dù có nói ba ngày ba đêm cũng không nói hết được…” Đại Lực nói miết không ngừng.
Sau khi nói xong, Lý Sư Sư càng mơ hồ hơn.
Trong cảm nhận của Đại Lực, Lâm Bắc Phàm là một người đọc sách bình dị dễ gần, ý chí kiên định, không màng danh lợi, không ham hưởng thụ cũng không tham phú quý, là một tấm gương sống của hắn ta.
Nhưng bên ngoài lại đồn thổi hắn lòng tham không đáy, mới làm quan chưa đến mấy ngày đã tham ô một khoản tiền cực to.
Một thiếu niên trẻ không màng danh lợi và một tên tham quan người gặp người chê, sự tương phản giữa hai người này thật sự quá lớn!
Hoàn toàn không có khả năng cùng xuất hiện trên người một người được!
Mà nhũng gì nàng thấy hiện tại lại càng gần với hình tượng trong cảm nhận của Đại Lực hơn.
Lý Sư Sư nghĩ rất lâu cũng không thể hiểu được tại sao.
Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Đại nhân, rốt cuộc ngươi là người thế nào?”
Nàng càng lúc càng tò mò về Lâm Bắc Phàm, có một loại xu thế đắm chìm vào bên trong.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh.
Lý Sư Sư đã ở đây được hai ngày rồi, tuy rằng cuộc sống bình thường nhưng lại vô cùng yên tâm, không còn lo lắng hoang mang, chỉ sợ buổi tối đột nhiên có người lao vào như trước đây nữa.
Bình thường nàng đánh đàn tấu nhạc, giúp Lâm Bắc Phàm xử lý một vài việc nhà, lúc nhàn rỗi còn dọn dẹp viện tử khiến cảnh vật càng thêm ưu nhã hơn.
Đồng thời mối quan hệ với Lâm Bắc Phàm cũng tiến triển thần tốc, nhìn thấy hắn đã không còn mất tự nhiên như trước nữa.
Mà Lâm Bắc Phàm cũng phát hiện ra trong nhà có thêm một nữ nhân quả thật quá khác biệt, rất nhiều vấn đề bị bọn họ bỏ qua đều được Lý Sư Sư sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Mà một ngày này, Lâm Bắc Phàm lại mặc quan phục vào triều sớm.
Chương 23 Không trả tiền không tính là chơi gái, cùng lắm chỉ tính là hai bên cùng tình nguyện mà thôi!
“Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Các vị ái khanh miễn lễ!”
“Tạ bệ hạ!”
“Có chuyện bẩm tấu, không có chuyện thì bãi triều!”
Lúc này, một viên quan nhân cơ hội này thể hiện, chắp tay nói với giọng vang dội: “Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp Quốc Tử Giám – Lâm Bắc Phàm!”
Mọi người đồng loạt quay đầu qua nhìn, người này chính là người trước đó đã vạch tội Lâm Bắc Phàm, đại diện trong các ngôn quan – Diêu Chính.
Tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, lại có trò hay để xem rồi đây!
Lâm Bắc Phàm lại cười khinh bỉ.
Mấy tên ngôn quan các ngươi vừa được hít thở bình thường đã nôn nóng muốn ra tay rồi sao?
Cũng chút trình độ này khó mà thành đại sự được!
Nữ đế ngồi trên long ỷ cũng sửng sốt: “Diêu ái khanh, tại sao muốn vạch tội Lâm ái khanh?”
“Khởi bẩm bệ hạ! Lâm Bắc Phàm trong thời gian nghỉ phép không có suy nghĩ tiến thủ, không nhớ đến hoàng ân, lại ngang nhiên dạo đến thanh lâu chơi gái, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, vẫn xin bệ hạ giáng chỉ điều tra!” Diêu Chính lớn tiếng nói.
Vẻ mặt của nữ đế không thay đổi: “Lâm ái khanh, có chuyện như vậy không?”
Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bẩm bệ hạ, quả thật có chuyện này!”
Diêu Chính mừng rỡ: “Bệ hạ, người xem, Lâm Bắc Phàm đã tự mình thừa nhận rồi, vẫn xin bệ hạ minh xét!”
Nữ đế vẫn không có biểu cảm gì: “Lâm ái khanh, ngươi còn lời gì để nói?”
“Có ạ!” Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn về phía Diêu Chính: “Ta thật muốn hỏi Diêu đại nhân, ta đến thanh lâu thì đã sao? Ta chơi gái thì đã sao? Pháp lệnh nào của luật pháp Đại Võ chúng ta viết chơi gái phạm pháp?”
“Đáp lại lời của Lâm đại nhân, dựa theo pháp luật của Đại Võ chúng ta, chơi gái quả thật không phạm pháp nhưng cũng không khởi xướng! Có điều, ngươi thân là ti nghiệp Quốc Tử Giám, là tấm gương của rất nhiều học sinh, nhất định phải yêu cầu tiêu chuẩn đạo đức với ngươi cao hơn! Người khác có thể tới thanh lâu nhưng ngươi không thể đi! Người khác có thể chơi gái nhưng ngươi không thể! Bằng không học sinh có sao học vậy, còn ra thể thống gì nữa? Nếp sống của Quốc Tử Giám đều sẽ bị ngươi phá hỏng! Cho nên, nhất định phải điều tra nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể nhân nhượng!” Diêu Chính đáp với vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Mọi người nghe xong không nhịn được mà gật đầu.
Nữ đế cũng gật đầu: “Diêu ái khanh, lời này có lý!”
Dieu Chính càng đắc ý hơn.
Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng, xem hắn tiếp chiêu thế nào này.
Sắc mặt của hắn không thay đổi, đáp: “Xin hỏi Diêu đại nhân, định nghĩa chơi gái là thế nào?”
“Chơi gái là chỉ thông qua việc trả tiền hay tài vật mà có hành động giao hoan ân ái với người khác!” Diêu Chính đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức đáp.
“Vậy là đúng rồi!” Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Ta đi thanh lâu cũng đâu trả tiền, sao có thể tính là chơi gái được?”
Trong lúc nhất thời mọi người đều ngây người.
Hồi tưởng kỹ lại, Lâm Bắc Phàm đến thanh lâu chơi quả thực không trả tiền mà ăn uống miễn phí ở nơi đó.
Dựa theo định nghĩa mà nói thì thật sự không thể tính là chơi gái!
Diêu Chính á khẩu không đáp được: “Cái này, cái này…”
“Không trả tiền không tính là chơi gái, cùng lắm chỉ tính là hai bên cùng tình nguyện!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Huống chi, khi ấy ta chỉ ở đại sảnh uống rượu mà thôi, vẫn luôn kiềm chế giữ lễ, đứng đắn khuôn phép, nào có hành động giao hoan gì? Các nữ tử thanh lâu và khách làm chơi có mặt ở đó đều có thể làm chứng cho ta!”
Diêu Chính lại á khẩu: “Cái này…”
“Cho nên…” Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, đáp một cách hùng hồn: “Ta một không trả tiền, hai không giao hoan, vậy sao có thể tính là chơi gái được? Diêu đại nhân, làm phiền ngươi khi chỉ định và chứng minh người khác hãy lấy ra chút bằng chứng xác thực, chứ đừng ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen!”
Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng phun ra một chữ “vãi!”
Thế này cũng có thể bị hắn nói thành đúng luôn rồi!
Lợi hại!
Nữ đế cũng đảo trắng mắt, người này thật biết nói bậy!
Nhưng cứ cố tình nói lại rất hợp tình hợp lý!
Thế nhưng Diêu Chính thân là người trong cuộc đã tức đến mức mặt đỏ tía tai, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Nhanh mồm nhanh miệng lắm! Ngươi rõ ràng đang già mồm át lẽ phải! Nếu không phải ngươi đi chơi gái vậy ngươi tới thanh lâu làm gì?"
"Diêu đại nhân, bản quan cảm thấy lời này của ngươi thật không có lý!” Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Theo như ta biết, mỗi ngày Diêu đại nhân đều đi qua thanh lâu! Có phải ngươi rất muốn vào thanh lâu, rất muốn vào chơi gái cho nên ngày nào cũng đi qua nơi này đúng không?”
“Nói vớ vẩn!” Diêu Chính tức tối: “Sao lão phu có thể có suy nghĩ dơ bẩn xấu xa như vậy được? Phủ đệ của lão phu vừa vặn cùng phố với thanh lâu, cho nên lần nào cũng đi qua nơi đó thôi nhé!”
“Thế này đúng rồi! Cũng cùng một lý lẽ đó, khi ấy ta đói bụng, thanh lâu lại ở ngay trước mặt, ta đi vào uống rượu ăn cơm có sai sao? Ai quy định không thể vào thanh lâu uống rượu? Ta tới quan tâm các cô nương ở Bách Hoa Phường không được sao?” Lâm Bắc Phàm có lý chẳng sợ, đáp.
Mọi người nghe xong vẻ mặt đều vặn vẹo.
Đi quan tâm các cô nương ở Bách Hoa Phường, ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng à.
Diêu Chính suýt chút nữa thì phun máu!
“Thật đúng là đồ mặt dày vô sỉ!”
Lúc này, nữ đế lớn tiếng nói: “Được rồi, hai vị ái khanh đừng cãi nhau nữa, đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi! Diêu ái khanh có trách nhiệm ở đây, chỉ ra và xác nhận Lâm Bắc Phàm nhưng lại không có chứng cứ xác thực, lùi xuống đi!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Diêu Chính lùi lại một bước với vẻ oan ức.
“Lâm ái khanh trẻ tuổi phong lưu, có thể hiểu được! Nhưng thân là ti nghiệp Quốc Tử Giám, là tấm gương cho các giám sinh, chắc hẳn nên kiềm chế bản thân! Cho nên sau này cho dù vì nguyên nhân gì đi chăng nữa cũng không được tới thanh lâu, tránh cho tạo thành ảnh hưởng không tốt!”
“Bệ hạ anh minh!” Lâm Bắc Phàm cũng lùi lại một bước.
Lần này xem như hai bên hòa nhau.
Diêu Chính không chiếm được lời gì mà Lâm Bắc Phàm cũng chẳng chịu thiệt gì, chuyện cứ cho qua như vậy.
Nhưng thù hằn của hai người đã hoàn toàn mở ra từ đây.
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng của Diêu Chính, tròng mắt đảo như bi, cười khà khà.
“Các vị ái khanh còn chuyện gì bẩm tấu nữa không?”
Chương 24 Chặt đứt tài lộ của ta! Lão già thối này rất xấu xa!
Tảo triều rất nhanh đã kết thúc.
Khi bãi triều ra ngoài, Lâm Bắc Phàm và Diêu Chính lại đụng độ nhau.
Sắc mặt của Diêu Chính đen như đít nồi: “Lâm đại nhân, lần này coi như ngươi may mắn! Hừ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ mỉa mai, đáp: “Diêu đại nhân, vốn ta còn tưởng ngươi định vạch tội ta tham ô tiền của mấy ngôn quan các ngươi, kết quả lại là chuyện nhỏ như đến thanh lâu chơi! Nếu ngươi thật sự làm như vậy, ta còn kính ngươi là anh hùng đấy! Rốt cuộc thật sự vẫn khiến ta quá thất vọng! Xem ra ngôn quan các ngươi đúng là có hơi hữu danh vô thực thật!”
Sắc mặt Diêu Chính càng tối tăm hơn, sao bọn họ dám lấy chuyện này ra để vạch tội Lâm Bắc Phàm được?
Thắng rồi, Lâm Bắc Phàm xong đời mà bọn họ cũng xong đời theo!
Mà thua rồi thì mất mặt lắm!
Nói tóm lại chính là một chuyện cố hết sức mà không được kết quả tốt!
“Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng đắc ý, chúng ta còn gặp nhau nhiều, cứ chờ mà xem!” Diêu Chính phất tay áo rời đi.
Lâm Bắc Phàm vẫy tay tạm biệt: “Diêu đại nhân, không tiễn nhé, ta vô cùng mong chờ màn biểu diễn của ngươi!”
Tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm tới Quốc Tử Giám báo cáo.
Hôm nay là ngày hắn đi nhậm chức.
Tới Quốc Tử Giám, dựa theo lệ thường đầu tiên phải thăm hỏi lãnh đạo nơi này.
Dưới sự dẫn dắt của một vị tiến sĩ, Lâm Bắc Phàm tới một phòng làm việc nhã nhặn, gặp một lào già hơn sáu mươi tuổi.
Người này chính là lãnh đạo của Quốc Tử Giám, tên là Lưu Hoa Nghiệp, chức quan là tế tửu tương đương với hiệu trưởng của Quốc Tử Giám, quan tòng tứ phẩm, chấp chưởng Quốc Tử Giám đã được mười mấy năm, đức cao vọng trọng.
Lâm Bắc Phàm chắp tay cúi đầu: “Hạ quan Lâm Bắc Phàm, bái kiến Lưu tế tử!”
Lưu Hoa Nghiệp cười ha ha lên đón: “Trạng nguyên lang thi đâu đậu đó tới rồi! Ừm, không tồi, quả nhiên là tuấn tú nho nhã!”
“Lưu tế tửu quá khen, hạ quan hổ thẹn không dám nhận!”
“Không cần khách sáo với lão phu, mau ngồi xuống!”
“Cảm ơn Lưu tế tửu!”
Hai người uống trà, ân cần hỏi han trò chuyện.
Chưa đến một lúc, có một người trung niên tướng mạo uy nghiêm tới.
Lâm Bắc Phàm nghi ngờ: “Vị này là…”
“Lâm đại nhân, giới thiệu với ngươi!” Lưu tế tửu vuốt chòm râu, cười nói: “Vị này chính là một ti nghiệp khác ở Quốc Tử Giám, họ Tôn, tên Thiên Đạo! Ở nơi này đã hơn bốn năm, là cánh tay trái, cánh tay phải đáng tin cậy nhất của lão phu!”
Lâm Bắc Phàm vội vàng đứng dậy: “Chào Tôn đại nhân!”
“Chào Lâm đại nhân!” Tôn Thiên Đạo khách sáo đáp.
Hắn ta cũng không dám thất lễ với Lâm Bắc Phàm!
Tuy Lâm Bắc Phàm trẻ tuổi nhưng lại là trạng nguyên thi đâu đậu đó, hơn nữa còn là người tâm phúc bên cạnh nữ đế, tương lai rộng mở!
Còn hắn ta chỉ là một viên quan nho nhỏ, hoàn toàn không đắc tội được!
Đôi bên trò chuyện vô cùng hòa hợp!
Lưu tế tửu cười bảo: “Lão phu tuổi tác đã cao, lực bất tòng tâm, cho nên gần như toàn bộ công việc đều do Tôn đại nhân chịu khó phụ trách! Bởi vì công vụ bận rộn nên mấy lần liền Tôn đại nhân lâm bệnh hại thân, trong lòng lão phu hổ thẹn! Lâm đại nhân, ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta nhân lúc này phân chia công việc, san sẻ gánh nặng với Tôn đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm vội vàng gật đầu: “Nên là vậy!”
“Lâm đại nhân, ngươi giỏi việc gì nhất? Cứ nói ra, lão phu sẽ sắp xếp cho ngươi!” Lưu tế tửu cười hỏi.
Lâm Bắc Phàm xốc lại tinh thần, cơ hội tham tiền tới rồi đây!
“Cảm ơn Lưu tế tửu đã cho hạ quan cơ hội này!” Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt nghiêm túc: “Hạ quan khá tinh thông ở các phương diện toán học, tài vụ, tài chính quản lý, cho nên Lưu tế tửu có thể giao công việc ở phương diện tài vụ này cho hạ quan!”
“Được! Lát nữa ta sẽ bàn giao công việc này cho Lâm đại nhân!” Tôn Thiên Đạo không hề do dự mà đáp.
“Cảm ơn Tôn đại nhân!” Lâm Bắc Phàm tươi cười rạng rỡ.
Nhìn nụ cười vui vẻ này của Lâm Bắc Phàm, trong lòng Lưu tế tửu chợt hoảng hốt, nghĩ đến một tin đồn.
Lâm Bắc Phàm không chỉ là tân khoa trạng nguyên mà còn là một tên tham quan, vô cùng biết tham ô tiền. Hai lần xét nhà không biết đã tham ô bao nhiêu tiền bạc, nếu như để hắn quản lý tài vụ vậy đúng thật là bánh bao thịt ném chó không có cách nào lấy lại được nữa, một lúc nào đó hắn ôm tiền đi mất cũng không biết chừng.
Lão vội vàng hô một tiếng: “Chờ đã!”
“Có chuyện gì sao?” Hai người Lâm Bắc Phàm nhìn qua.
Lưu tế tửu ho khan một tiếng: “Lão phu cảm thấy vấn đề tài vụ vẫn nên giao cho Tôn đại nhân tiếp tục phụ trách! Hắn chín chắn, cẩn thận, không dễ phạm lỗi! Lâm đại nhân, ngươi vẫn nên chọn một vài công việc đơn giản để bắt đầu trước đã!”
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm u ám hẳn đi.
Chặt đứt tài lộ của ta!
Lão già thối này rất xấu xa!
“Nếu Tôn đại nhân đã tiếp tục phụ trách tài vụ, vậy có thể giao phương diện quản lý hậu cần cho hạ quan, hạ quan đảm bảo sẽ quản lý ổn thỏa thích đáng!”
“Được, lát nữa ta sẽ bàn giao công việc hậu cần lại cho Lâm đại nhân!” Tôn Thiên Đạo nói.
“Cảm ơn Tôn Đại Nhân đã đồng ý!” Lâm Bắc Phàm mặt mày hơn hở.
“Cái này… cũng chờ đã!” Lưu tế tửu lại ho khan một tiếng: “Lão phu cảm thấy công việc hậu cần vẫn nên do Tôn đại nhân phụ trách sẽ khá ổn thỏa hơn! Lâm đại nhân, ngươi chọn cái khác đi!”
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm càng oán hận hơn.
Lại chặt đứt tài lộ của ta!
Lão già thối nhà ngươi lòng dạ quá xấu xa!
Lưu tế tửu bị ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn mà hơi mất tự nhiên.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại chọn vài công việc có liên quan đến tiền nhưng đều bị Lưu tế tửu từ chối một cách dứt khoát.
Đến cuối cùng, suýt chút nữa thì hắn tức phát khóc: “Lưu tế tửu, ngươi không thể như vậy! Ngươi kêu ta kiến nghị, kết quả ta nói cái nào ngươi đều bác bỏ cái đó, có phải ngươi cố tình nhằm vào ta không?”
Lưu tế tửu cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, lại trấn an: “Như vậy đi, kỷ luật, thái độ đạo đức học sinh và phương diện bài vở đều do Lâm đại nhân phụ trách! Ngươi là tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó chắc hẳn dư sức làm mấy chuyện này! Được rồi, cứ quyết định sảng khoái như vậy đi! Lão phu còn có chuyện cần bàn với Tôn đại nhân, không tiếp đón Lâm đại nhân được, tiễn khách!”
Vì thế Lâm Bắc Phàm bị đuổi ra ngoài.
Chương 25 Chỉ thế này đã làm khó được ta? Các ngươi quá non và xanh rồi!
Sau khi Lâm Bắc Phàm rời đi, Tôn Thiên Đạo hỏi trong sự khó hiểu: “Tế tửu đại nhân, Lâm đại nhân chính là người tâm phúc bên cạnh hoàng đế bệ hạ, vô cùng được sủng ái, thăng quan tiến chức vùn vụt cũng chỉ là chuyện sớm muộn, hoàn toàn không thể đắc tội được đâu! Tại sao vừa rồi ngươi lại…”
“Tôn đại nhân, lão phu cũng không có cách nào khác!” Lưu tế tửu cười khổ: “Ngoài kia đồn ầm lên nói tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm là một vị tham quan, mới xét nhà có hai lần đã tham ô một khoản tiền cực lớn! Nếu để hắn làm chức vụ nào dính đến phương diện tiền bạc hắn sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, giở lại trò cũ, hai người chúng ta cũng sẽ bị liên lụy, gánh không nổi đâu! Lão phu cũng chỉ đề phòng bất trắc mà thôi!”
Tôn Thiên Đạo cúi đầu xin lỗi: “Tế tửu đại nhân suy nghĩ sâu xa, là hạ quan thiếu cân nhắc!”
“Không sao! Tôn đại nhân, sau này ngươi nhất định phải nắm chắc công việc ở phương diện tiền tài, hoàn toàn không được để Lâm Bắc Phàm dính vào, biết chưa?” Lưu tế tửu nghiêm túc nhắc nhở.
Tôn Thiên Đạo gật mạnh đầu: “Tế tửu yên tâm, hạ quan sẽ tránh!”
Tuy rằng tiếng nói chuyện của hai người này rất nhỏ nhưng Lâm Bắc Phàm là một người luyện võ, đứng ở bên ngoài lại nghe được rất rõ ràng.
“Tưởng thế này có thể làm khó được ta sao? Ha, các ngươi còn xanh và non lắm!”
Lâm Bắc Phàm chỉnh lại mũ quan, thản nhiên tiến lên.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi nhậm chức cũng là lần đầu tiên tới Quốc Tử Giám, cho nên hắn dự định làm quen với môi trường làm việc trước, sau đó lại triển khai công việc cụ thể sau.
Dọc theo đường đi hắn nhìn thấy rất nhiều sĩ tử trẻ tuổi.
Có người còn vui cười chạy ngang qua người hắn.
Có nhóm thì tụm năm tụm ba đánh cờ.
Có người đang ngồi bên cạnh ao gặm bánh bao, đọc sách đến mất ăn mất ngủ.
…
Nơi này tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm cảm giác như được quay trở về trường đại học ở kiếp trước!
Nhưng sĩ tử ở nơi này cố gắng hơn sinh viên đại học kiếp trước nhiều, trông càng giống học sinh cấp ba phấn đấu vì thanh xuân hơn!
“Còn trẻ tuổi thật tốt!” Lâm Bắc Phàm thở dài.
Tuy rằng hắn trẻ hơn đại đa số người ở đây nhưng trải nghiệm nhiều, tâm thái khó tránh khỏi già dặn hơn rất nhiều, nhìn thấy những sĩ tử trẻ tuổi lại có hơi tức cảnh sinh tình.
Mà lúc này, mọi người cũng để ý thấy một người trẻ tuổi mặc quan phục như Lâm Bắc Phàm, tất cả đều nhìn qua với vẻ tò mò.
Rất nhiều người đều không nhận ra hắn nhưng quan phục trên người hắn thì bọn họ vẫn nhận ra được.
Áo bào xanh, hoa văn là các loại hoa nhỏ, đai lưng màu bạc…
Đây là quan phục chỉ có quan lục phẩm và thất phẩm mới có thể mặc.
Chứng tỏ đối phương chí ít cũng phải là quan thất phẩm.
Những sĩ tử có mặt ở đây không khỏi ngưỡng mộ.
Bọn họ tới Quốc Tử Giám học chính là để làm quan.
Nhưng đối phương lại trạc tuổi bọn họ, bản thân còn đang đọc sách thi cử lấy công danh mà đối phương đã làm quan thất phẩm rồi, sao có thể không ngưỡng mộ cho được?
Lúc này, một sĩ tử đột nhiên chạy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, kích động hỏi: “Ngươi… ngươi chính là tân khoa trạng nguyên khóa này, ti nghiệp Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm đại nhân phải không?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ uy nghiêm: “Không sai, chính là bản quan! Ngươi là ai, có chuyện gì sao?”
Đối phương càng thêm kích đông, nói chuyện còn hơi lắp bắp: “Ngươi… ngươi… thật sự là Lâm đại nhân sao? Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng gặp được Lâm đại nhân rồi! Ta vẫn luôn vô cùng tôn sùng Lâm đại nhân ngươi!”
Bầu không khí lập tức bùng nổ.
“Hắn là trạng nguyên lang khóa này sao?”
“Là yêu nghiệt ba năm thi đâu đậu đó hả?”
“Thoạt nhìn còn trẻ hơn cả ta!”
…
Mọi người vây tới với vẻ kích động. Tuy rằng giữa những người tri thức thường coi khinh lẫn nhau nhưng người đọc sách vô cùng tôn sùng người đọc sách, đặc biệt là người học còn giỏi hơn bọn họ!
Loại yêu quái thi đâu đậu đó giống như Lâm Bắc Phàm đối với bọn họ mà nói quả thật chính là thần!
Mà đối với thần, bọn họ chỉ biết tôn sùng chứ không biết đố kỵ!
“Bái kiến Lâm đại nhân!” Các sĩ tử cúi người chắp tay thi lễ, đồng thanh hô.
“Các bạn học, xin chào mọi người!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, khoanh tay nói: “Được nữ đế bệ hạ ân sủng, bắt đầu từ hôm nay bản quan sẽ đảm nhiệm chức ti nghiệp ở Quốc Tử Giám, phụ trách công việc giám sát đạo đức phẩm hạnh, kỷ luật và việc học hành của các sĩ tử!”
“Bái kiến Lâm ti nghiệp!” Các sĩ tử lại chào.
“Các bạn học không cần đa lễ!” Lâm Bắc Phàm lại cười bảo: “Từ nay về sau chúng ta cùng nhau học hỏi! Hy vọng các bạn học có thể cùng hạ quan chăm học tiến bộ, hăm hở vươn lên, không phụ hoàng ân mênh mông!”
“Lâm ti nghiệp nói đúng, chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!” Các sĩ tử lại cúi người.
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm có hơi thích nơi này rồi đấy!
Sĩ tử ở đây cứ hở tí là cúi người!
Đặc biệt là ánh mắt sùng bái của bọn họ khiến hắn nhìn vào mà vui không chịu được!
Chút lòng hư vinh nho nhỏ này đã có được sự thỏa mãn cực lớn!
“Lâm ti nghiệp, học trò có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?” Một sĩ tử thò đầu ra, có hơi thấp thỏm xen lẫn kích động hỏi.
Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm không tồi: “Có vấn đề gì cứ việc hỏi!”
“Đa tạ Lâm ti nghiệp đã cho học trò cơ hội!”
Đối phương vô cùng kích động: “Học trò nghe nói Lâm ti nghiệp học hành có được thành tựu từ trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, còn thi đỗ trạng nguyên! Học trò muốn hỏi ngươi, ngươi đã được làm thế nào? Có thể chia sẻ cho học trò được không?”
Thật ra chính là hỏi cách học của Lâm Bắc Phàm.
Mọi người đều vô cùng trông chờ, hy vọng vị thần học Lâm Bắc Phàm này có thể chia sẻ cách học của mình cho bọn họ.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đương nhiên, ta rất vui lòng!”
Vì vậy mọi người lại càng kích động hơn.
“Tốt quá rồi, Lâm ti nghiệp bằng lòng chia sẻ cách học của mình!”
“Nếu như ta học được vậy khoa cử cũng có hy vọng rồi!”
“Mau im miệng nghe Lâm ti nghiệp nói thế nào đi!”