Bên trận doanh của Đại Hạ.
"Cuối cùng thì gió cũng ngừng lại rồi, tiếng động cũng đã nhỏ đi, xem ra trận chiến đã kết thúc rồi!"
"Rốt cuộc là bên nào thua, bên nào thắng vậy?"
"Còn phải nói nữa hay sao, chúng ta có hai mươi cao thủ Tiên Thiên, đám Đại Võ đó có thể là đối thủ của chúng ta hay sao?"
"Nói không chừng, bây giờ cửa thành đã mở rồi cũng nên, cung nghênh điện hạ!"
Các vị tướng quân chúc mừng tới tấp.
Hạ Thiên Khung nghe vậy, hưng phấn ra mặt, hắn ta bắt đầu bật cười ha hả: "Tốt! Xem ra đại cục đã định! Chúng ta hãy nhìn xem hai mươi vị dũng sĩ của chúng ta đã giành được chiến công ra sao nào?"
Kết quả, bọn họ bình tĩnh nhìn lại, trông ai cũng vô cùng bối rối!
Phóng tầm mắt nhìn sang bên đó, chỉ thấy tất cả các binh lính được phái đi tấn công vào thành đều đã ngã gục! Hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên mà bọn họ gửi gắm kỳ vọng cũng chẳng thấy đâu cả!
Hổ Lao Quan vẫn bình yên vô sự, cổng thành chưa hề bị phá, số lượng binh sĩ thủ thành không hề suy giảm, quân kỳ của Đại Võ vẫn thẳng tắp ở đó, phất phơ theo gió, cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả!
Thái tử Đại Hạ, Hạ Thiên Khung trợn mắt, há hốc miệng!
Các tướng lĩnh của Đại Hạ cũng trợn mắt há hốc miệng!
Các binh sĩ của Đại Hạ cũng trợn mắt, há hốc miệng!
Một lúc lâu sau, Hạ Thiên Khung mới sửng sốt mà lên tiếng: "Chuyện... chuyện gì thế này? Ai nói cho bản cung biết bọn họ đã đi đâu cả rồi? Bọn họ đâu rồi, bọn họ đi đâu rồi hả?"
Trong lòng hắn ta dâng lên một luồng linh cảm mà hắn ta không dám tưởng tượng tới!
"Thái tử điện hạ, ngươi nhìn bên kia đi!" Một vị tướng quân chỉ về một bên, vừa hoảng sợ vừa nói: "Hình như người đó là Hắc Hổ!"
"Hắc Hổ? Hắc Hổ đâu?" Hạ Thiên Khung lập tức kiềm chế cơn xúc động, nhìn về phía hắn ta chỉ.
Chỉ nhìn thấy ở đó có một cỗ thi thể đẫm máu, nằm giữa một đống thi thể khác mà trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt.
Cả người Hạ Thiên Khung run run: "Đây là Hắc Hổ sao... Hắn ta bị làm sao thế kia?"
"Điện hạ, hình như hắn ta bị giết chết rồi!"
Hạ Thiên Khung lại tiếp tục run rẩy: "Hắn ta là cao thủ Tiên Thiên Ngũ phẩm cơ mà, kẻ nào có thể giết chết hắn ta được cơ chứ?"
"Điện hạ, mạt tướng không rõ..."
Đúng lúc đó, lại có người chỉ tay về phía khác: "Điện hạ, ngươi nhìn bên kia đi! Hình như đó là Cự Lang tướng quân thì phải!"
Hạ Thiên Khung lập tức nhìn sang, lại thấy một cỗ thi thể máu me be bét khác. Trái tim hắn ta cứ như thể bị xuyên thủng, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ bãi đất xung quanh.
"Hắn ta là Cự Lang! Hắn ta bị làm sao thế kia?" Hạ Thiên Khung hỏi với vẻ kích động.
"Điện hạ, hình như hắn ta cũng bị giết chết rồi, bị người ta giết chết rồi..."
"Không thể nào! Sao có thể như vậy được? Sao hắn ta có thể bị người ta giết chết được?" Sắc mặt của Hạ Thiên Khung hơi tái đi, hắn ta giận dữ hét lên.
"Điện hạ, ngươi nhìn bên kia đi, hình như đó là Tử Mặc đại nhân đấy, hình như hắn ta cũng chết rồi!"
"Điện hạ, cỗ thi thể kia trông giống Giảo Hồ..."
"Điện hạ..."
Hết cỗ thi thể này đến cỗ thi thể khác được bọn chúng nhận ra, tinh thần của người bên phía Đại Hạ ngày càng sa sút, ngày càng tang thương.
Mãi cho tới cuối cùng, khi thi thể của tất thảy hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên được nhận ra.
Trạng thái tử vong của người nào cũng rất kinh khủng, đều bị người ta đâm xuyên tim mà chết, vẻ mặt trông rất đáng sợ.
"Chết rồi... không ngờ bọn họ lại chết cả rồi!"
Sắc mặt Hạ Thiên Khung tái nhợt như tờ giấy, đôi môi run rẩy, hắn ta ngồi trên lưng con ngựa to lớn mà lảo đảo dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Điện hạ bảo trọng!" Các vị tướng lĩnh đồng thanh nói.
"Ngươi bảo bản cung bảo trọng như thế nào đây? Những người này đều là ái tướng tâm phúc của bản cung, thế mà bọn họ lại chết cả rồi, chết cả rồi! Bản cung đau lòng lắm các người có biết không hả?"
Đôi mắt Hạ Thiên Khung đỏ ngầu, hắn ta đau đớn mà gào lên.
Hai mươi cao thủ Tiên Thiên đấy!
Cao thủ Tiên Thiên, có đối mặt với kẻ nào cũng không thể dễ dàng chịu thiệt!
Mỗi cao thủ Tiên Thiên đều là nhân vật có thực lực cao cường, có năng lực xông vào giữa thiên quân vạn mã như chốn không người!
Các cao thủ như vậy rất ít, trong một vạn võ giả chưa chắc đã bồi dưỡng nên được một cao thủ Tiên Thiên!
Thà rằng hi sinh hai mươi vạn đại quân, hắn ta cũng không muốn hi sinh hai mươi cao thủ Tiên Thiên!
"Điện hạ..." Tâm trạng của các tướng lĩnh cũng rất đau thương, không biết phải khuyên nhủ Thái Tử như thế nào.
Hạ Thiên Khung kích động mà nói: "Nói cho bản cung biết, rốt cuộc kẻ nào đã giết chết bọn họ hả? Bản cung phải báo thù cho bọn họ! Bản cung tuyệt đối không để bọn họ chết một cách vô ích!"
Mọi người lắc đầu, thở dài mà không nói gì. Trong tình thế hiện giờ, còn có thể là kẻ nào giết chết bọn họ nữa đây? Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?
Rõ ràng thái tử điện hạ đã tức đến nỗi phát khùng rồi, nói năng lung tung!
Chương 507 Qua cầu rút ván
Đúng lúc đó, trên cổng thành Hổ Lao Quan, Dạ Lai Hương chiến thắng trở về vẫy tay mà nói: "Thái tử mũ xanh, quà mà bản công tử tặng, ngươi đã nhận được chưa vậy? Hai mươi cỗ thi thể đấy, có phải ngươi rất bất ngờ, rất hạnh phúc không hả?"
Hạ Thiên Khung gào lên: "Các ái tướng tâm phúc của bản cung... đều do ngươi giết sao? Nói đi, có phải do ngươi giết hay không?"
Dạ Lai Hương hơi bối rối.
Hai mươi cao thủ Tiên Thiên này do bọn họ liên thủ giết chết, sao có thể trách một mình hắn ta cơ chứ? Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là hai mươi kẻ này chết dưới tay hắn ta thật.
Vì vậy hắn ta gật đầu, vừa phe phẩy cây quạt vừa đắc ý mà cười nói: "Không sai, đều do bản công tử giết chết cả đấy! Chỉ trong một đao mà thôi, giống như giết một con gà còm vậy, là ta đã tiễn bọn chúng đi gặp Diêm Vương đấy! Ta chưa từng giết người thuận tay như thế bao giờ đâu, ha ha!”
Đôi mắt của Hạ Thiên Khung đột nhiên đỏ lên, sát ý dâng kín trong lòng! Thì ra ngươi chính là kẻ đầu sỏ!
Mối thù giết tướng, không đội trời chung!
Hạ Thiên Khung chỉ vào Dạ Lai Hương đang đứng trên cổng thành, giận dữ mà hét lên: "Người đâu, giết chết tên cuồng đồ đó cho bản cung!"
Dạ Lai Hương gào lên: "Đến đây, đến đây, bản công tử sợ ngươi chắc?"
Bị hắn ta khiêu khích, Hạ Thiên Khung lại càng tức giận hơn: "Giết hắn ta cho bản cung! Mau lên!"
"Điện hạ bình tĩnh, chúng ta mà xông tới thì chỉ có đường chết!"
"Hắn ta có thể giết chết hai mươi cao thủ Tiên Thiên, hẳn là có thủ đoạn đặc biệt nào đó, khi chưa tìm hiểu rõ thì không nên manh động!"
"Điện hạ, ngươi phải bình tĩnh, đừng manh động!"
...
Mọi người đồng loạt lên tiếng khuyên nhủ.
Hạ Thiên Khung cũng cảm thấy không thể để người của mình chết oan thêm nữa, vì vậy hắn ta quay đầu sang nhìn một ông lão trông rất bình thường đang đứng bên cạnh mình, nói với giọng cung kính: "Hắc Lão, mong ngươi giúp ta giết chết tên cuồng đồ đó!"
Ông lão này chính là cường giả Tông Sư bảo vệ thái tử.
Ông lão ấy lắc đầu: "Ta không giết được! Khinh công của hắn ta thật sự quá giỏi, nếu ta có thể giết hắn ta thì trước đây ta đã giết từ lâu rồi!"
Đôi mắt của Hạ Thiên Khung đỏ ngầu, hắn ta chỉ về phía Hổ Lao Quan, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nếu không thể giết chết Dạ Lai Hương, ngươi hãy giúp bản cung giết chết toàn bộ cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ đi! Giết sạch, ăn miếng trả miếng!"
Hắc Lão bình tĩnh từ chối: "Thái tử điện hạ, ta sẽ không thực hiện yêu cầu này của ngươi đâu! Bản tọa chỉ hứa với bệ hạ sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi, còn những chuyện khác ta sẽ không tham gia!"
"Nhưng bọn chúng đã giết chết các tướng lĩnh của bản cung, bản cung phải báo thù!"
Hắc Lão vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Chết thì thôi, trên đời này có ai bất tử được cơ chứ?"
Có vị Tông Sư nào mà chưa từng xông ra từ trong đám thi thể chất cao như núi, máu chảy thành sông?
Cho nên, hắn ta đã chẳng hề để ý tới chuyện sống chết từ lâu rồi, cái chết của những kẻ này cũng chẳng liên quan gì đến hắn ta, chẳng hề ảnh hưởng đến lợi ích của hắn ta thì tại sao hắn ta phải báo thù cho bọn họ cơ chứ?
Hắn ta mà ra tay, ngược lại còn bị người đời chê bai là ỷ lớn ép nhỏ, thật mất mặt.
Đôi mắt Hạ Thiên Khung tràn ngập sự thất vọng và không cam tâm.
Vị cao thủ Tông Sư được triều đình cung phụng, đến cả phụ hoàng của hắn ta cũng luôn phải tôn trọng, vậy mà hắn ta lại chẳng thể ra lệnh cho bọn họ.
Thấy sĩ khí của quân lính đi xuống, không thích hợp để đánh trả, Hạ Thiên Khung đành không cam tâm mà nói: "Thu binh! Thu binh cho bản cung!"
Đại quân của Đại Hạ tạm thời rút lui.
Trên Hổ Lao Quan, các tướng sĩ nhảy lên hoan hô.
"Chúng ta thắng rồi! Chúng ta đã đánh đuổi được Đại Hạ rồi!"
"Trận này chúng ta thắng rồi!"
"Đúng là kỳ tích mà!"
...
"Trận chiến này thật là nguy hiểm, chiến thắng này không hề dễ dàng!"
Sắc mặt Triệu tướng quân hồng hào hẳn lên, hắn ta quay sang nhìn mọi người, lớn giọng nói: "Đêm nay lão phu sẽ mở tiệc khoản đãi mọi người, không say không về!"
"Cảm ơn Triệu tướng quân!" Mọi người mỉm cười.
Trong buổi tiệc, đại công thần trong hành động lần này, Dạ Lai Hương, liên tục được mọi người chúc rượu, trở thành người nổi bật nhất trong buổi tiệc.
Dạ Lai Hương rất vui vẻ, rất đắc ý, rất vênh váo, còn phải nói sao!
Một mình hắn ta giết chết hai mươi cao thủ Tiên Thiên, dọa tám trăm nghìn quân của Đại Hạ phải rút lui! Trận chiến này cũng đủ cho hắn ta khoác lác cả đời rồi!
Tới khi quay lại kinh thành, nhất định hắn ta sẽ tiếp tục được người dân ngưỡng mộ!
"Đến đây nào, đến đây nào, chúng ta uống rượu đi!"
"Chúng ta uống cho thật đã!"
...
Buổi tối, Dạ Lai Hương quay về phòng nghỉ ngơi thì gặp Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười xòe tay ra: "Dạ Lai Hương, có phải ngươi nên trả thanh đao cho ta rồi không nhỉ?"
Dạ Lai Hương giả vờ say khướt, mơ màng hỏi lại: "Cái gì cơ... ngươi nói gì cơ... ta không hiểu ngươi đang nói gì cả... ta say quá... có chuyện gì thì để ngày mai nói nhé!"
"Nếu ngươi say rồi thì để ta tự tìm vậy!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười xoay tay.
Một thanh đao nhỏ bay ra từ trong ống tay áo của Dạ Lai Hương, rơi vào tay Lâm Bắc Phàm.
Dạ Lai Hương giật mình, giơ tay ra mà nói: "Ối! Đao của ta! Đao của ta..."
Nhìn thấy ánh mắt cười mà như không cười của Lâm Bắc Phàm, hắn ta đành phải mỉm cười trong giận dữ mà thu tay về.
Chương 508 Ám sát
Lâm Bắc Phàm trêu chọc: "Xem ra ngươi vẫn chưa say mà! Chưa say thì dễ rồi, tối nay ta có nhiệm vụ này giao cho ngươi đấy!"
Dạ Lai Hương sửng cồ lên: "Muộn thế này rồi mà còn có nhiệm vụ sao? Hôm nay ta đã lập được công lớn rồi đấy, ngươi không thể cho ta nghỉ ngơi được chắc? Ta là con người chứ không phải gia súc đâu nhé!"
"Nhiệm vụ này, không thể thiếu ngươi được!" Lâm Bắc Phàm nói: "Ở đây ngươi là người có thực lực mạnh nhất, khinh công giỏi nhất, lại am hiểu cách ngụy trang và ẩn nấp, không giao cho ngươi thì giao cho ai đây? Đánh xong trận chiến này sớm rồi quay về không tốt hơn sao?"
"Thôi được rồi, ngươi nói đi, nhiệm vụ gì hả!"
Dạ Lai Hương xoay cổ, nói với vẻ bất cần.
"Nhiệm vụ này rất đơn giản thôi!" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng mà nói: "Ta muốn ngươi đi vào quân doanh của Đại Hạ, phá phách một chút! Ví dụ như giết vài cao thủ Tiên Thiên này, hoặc là đốt cháy lương thảo này,... nếu bắt được thái tử Hạ Thiên Khung thì càng tốt!"
Dạ Lai Hương sửng sốt đến mức hai mắt muốn rơi ra ngoài: "Thế mà ngươi nói là đơn giản sao? Tiên Thiên dễ giết như thế chắc, nếu bị giết một cách dễ dàng như thế thì đâu phải là Tiên Thiên! Ngươi bảo ta đi đốt lương thảo, lương thảo đều có trọng binh canh gác, ngươi bảo ta đốt như thế nào đây? Lại còn bảo ta bắt cóc thái tử nữa chứ..." Dạ Lai Hương tức giận trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: "Ngươi muốn giết ta thì cứ nói thẳng đi!"
Lâm Bắc Phàm hơi tức giận, chỉ vào trước ngực mình mà nói: "Ngươi nói gì thế hả? Sao ta lại nỡ để ngươi chết được cơ chứ, ngươi coi ta là hạng người gì vậy? Ngươi phải hiểu rằng, khắp cả thiên hạ này, người không nỡ để ngươi chết nhất chính là ta đấy!"
Trong lòng Dạ Lai Hương có chút cảm động: "Phủ doãn đại nhân, ngươi..."
"Ngươi phải sống thì mới có thể tiếp tục vơ vét tài bảo cho ta được chứ! Ngươi mà chết rồi thì chẳng phải ta sẽ mất đi một con đường tài lộc sao?"
Dạ Lai Hương: "Trời đ-!"
Vừa rồi cảm động là thế, nhưng hóa ra ngươi vẫn chỉ là tên tham lam như vậy! Ngươi muốn bòn rút ta đến chết đấy à, quá tham lam rồi!
Dạ Lai Hương tức đến nỗi cả người run rẩy!
"Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ, mặc dù ta tham lam, nhưng cũng có nguyên tắc đấy, ta rất hào phóng với người phe mình! Thế này đi, nếu chuyến này ngươi làm theo lời ta, hoàn thành tất cả nhiệm vụ một cách viên mãn thì thanh đao nhỏ này sẽ thuộc về ngươi!"
Lâm Bắc Phàm lấy thanh đao ra, quăng cho Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương bắt được thanh đao nhỏ kia, bỗng cảm thấy thật phấn khích: "Thật đấy à?"
"Lừa ngươi thì ta được ích lợi gì cơ chứ? Cuối cùng ngươi cũng đâu phải chịu tổn thất gì!"
Dạ Lai Hương suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Nói cũng phải! Vậy thì quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
Lâm Bắc Phàm nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
Nhìn bóng dáng hào hứng rời đi của Dạ Lai Hương, Lâm Bắc Phàm cười thầm, chỉ đơn giản như thế mà đã lợi dụng dược ngươi rồi, thật là sảng khoái!
Thanh đao nhỏ này ấy à, ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ha ha!
Sau khi được Lâm Bắc Phàm hứa hẹn sẽ tặng quà, Dạ Lai Hương rất vui vẻ.
"Không phải chỉ là phá phách thôi sao, chẳng phải là chuyên môn của ông đây còn gì? Đêm nay Dạ Lai Hương ta đây sẽ đại náo quân doanh Đại Hạ!"
Hắn ta dùng khinh công nhảy ra khỏi Hổ Lao Quan, chớp mắt một cái đã đến quân doanh của Đại Hạ, lẻn vào trong quân doanh được trọng binh canh gác của Đại Hạ như chốn không người, không một ai phát hiện ra hành tung của hắn ta.
Tới khi hắn ta xuất hiện trở lại, thì ngoại hình đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn ta mặc một bộ giáp của tướng quân, da bị bôi dầu đen đúa, để râu quai nón, dáng vóc cường tráng, bước đi rất oai phong.
Trên tay hắn ta còn cầm một vò rượu, hương thơm của rượu chậm rãi lan tỏa.
Các quan binh canh gác quân doanh nhìn thấy hắn ta đều đứng nghiêm, thẳng người mà chào: "Chào Lý tướng quân!"
Dạ Lai Hương, người đang vào vai vị tướng quân kia, gật đầu với vẻ uy nghiêm, quát: "Tập trung vào cho bản tướng quân, đặc biệt là buổi tối, rất dễ bị kẻ khác đánh lén! Bản tướng quân nghe nói, tên Dạ Lai Hương kia am hiểu nhất là thuật ngụy trang và ẩn nấp, rất có thể hắn ta sẽ hành động vào buổi tối! Cho nên, nhất định các ngươi phải nhìn cho kỹ, không được để hắn ta lẻn vào, biết chưa hả?"
"Vâng, Lý tướng quân!" Mọi người đồng thanh đáp.
"Được rồi, các ngươi tiếp tục canh gác đi, bản tướng quân tới chỗ Lưu tướng quân uống rượu đây!"
Dạ Lai Hương đi tới chỗ một căn lều vải trong quân doanh, bên ngoài căn lều có hai tên lính mới đang canh gác. Mỗi vị tướng quân đều có một căn lều riêng, căn lều này thuộc về Lưu tướng quân.
"Lão phu muốn gặp Lưu tướng quân uống rượu, các ngươi vào trong thông báo một tiếng đi!"
"Vâng, Lý tướng quân!"
Chỉ ít lâu sau, vị Lưu tướng quân đã cởi bỏ áo giáp vén lều lên, nói với vẻ ngạc nhiên: "Lý tướng quân, sao ngươi lại đến đây thế?"
Dạ Lai Hương thở dài một tiếng: "Ôi! Hôm nay chết nhiều người quá, ta thấy buồn, không ngủ nổi nên muốn tới chỗ ngươi uống ít rượu, kính mong Lưu tướng quân bỏ qua cho!"
Lưu tướng quân lại càng ngạc nhiên hơn.
Quan hệ giữa hắn ta và Lý tướng quân chẳng thân thiết gì cho cam, chỉ dừng lại ở mức xã giao mà thôi, vậy mà người ta lại tới chỗ hắn ta uống rượu ư?
Dù sao cũng là đồng liêu, thường xuyên đụng mặt nhau nên Lưu tướng quân đành mời Dạ Lai Hương vào trong.
"Lý tướng quân, mời vào trong!"
"Đa tạ!"
Sau đó, hai người vừa uống rượu, vừa trò chuyện câu được câu không.
Chương 509 Mẹ kiếp
Nhắc tới thảm kịch ngày hôm nay, Dạ Lai Hương lại còn khóc ra hai hàng nước mắt nóng hổi, đấm ngực mà gào lên, chỉ hận không thể chết thay bọn họ.
Lưu tướng quân dần dần đồng cảm với hắn ta, không ngờ Lý tướng quân lại là kiểu người giàu tình cảm đến thế! Chỉ là đồng liêu bình thường mà hắn ta cũng dành tình cảm sâu sắc nhất cho bọn họ!
Người như vậy, đáng để kết thâm giao!
Vì vậy, Lưu tướng quân ngồi nhích lên một chút, khuyên nhủ: "Lý tướng quân, người đã chết đi cũng chẳng thể nào sống lại được, ngươi nghĩ thoáng một chút..."
Đúng lúc đó, đột nhiên Dạ Lai Hương vùng lên!
Hắn ta một đao đâm thẳng vào trái tim Lưu tướng quân, tạo thành một cái hốc đẫm máu!
"Ngươi, ngươi..." Lưu tướng quân hoảng hốt ra mặt.
Dạ Lai Hương lại vung đao lên, cắt cổ Lưu tướng quân. Lưu tướng quân cứ thế mà chết!
Khoảnh khắc Lưu tướng quân nhắm mắt lại, hắn ta vẫn không thể hiểu nổi tại sao Lý tướng quân lại muốn giết hắn ta.
Dạ Lai Hương lập tức đỡ Lưu tướng quân lên giường, đắp chăn bông lên, ngụy trang thành người đang ngủ say. Sau đó hắn ta đổ rượu ra xung quanh, dùng mùi rượu để át mùi máu tanh.
Sau khi xuống tay thành công, hắn ta lại ép ra một giọt nước mắt rồi ra khỏi lều vải, quay sang nói với hai tên lính mới gác lều: "Vừa rồi Lưu tướng quân uống hơi nhiều rượu, thấy đau đầu nên đã ngủ rồi, các ngươi đừng quấy rầy hắn ta!"
"Vâng, Lý tướng quân!" Hai tên lính mới đáp.
Sau khi Dạ Lai Hương đi rồi, bọn chúng len lén vén vải che lên, thấy cấp trên của mình đang ngủ thật, mùi rượu nồng nặc xông lên mũi làm người ta cảm thấy buồn nôn.
"Có vẻ tướng quân ngủ thiếp đi thật, không phải Lưu tướng quân được ca tụng là nghìn chén không say sao, sao lại say ngây ngất thế này nhỉ?"
"Thế thì còn phải xem tướng quân có muốn say hay không! Nói không chừng để lừa Lý tướng quân nên hắn ta mới giả vờ say đấy?"
"Ngươi nói cũng phải! Thôi vậy, đừng xía mũi vào nữa, làm cho tốt công việc của mình là được rồi." Nói rồi, cả hai tiếp tục canh gác mà không hề hay biết rằng, người mà bọn họ bảo vệ đã lạnh ngắt rồi.
Sau đó, Dạ Lai Hương tiếp tục dùng cách này để giết chết một cao thủ Tiên Thiên nữa, trong lòng sảng khoái muốn điên lên.
"Đại cát đại lợi, đã giết được hai mươi hai tên Tiên Thiên rồi! Từ nay về sau, nhất định Dạ Lai Hương ta đây sẽ danh chấn thiên hạ! Ha ha!"
"Nhưng bọn chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra chuyện này thôi, phải rút lui mới được!"
Dạ Lai Hương nhìn thanh đao trên tay mình, tự nhủ: "Tranh thủ giết thêm một tên nữa rồi phóng hỏa đốt lương thảo, đốt được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"
Vì vậy, hắn ta lấy thêm một vò rượu, cả người phảng phất hơi men mà đi tới căn lều tiếp theo. Hắn ta không hề hay biết rằng có một người khác đang lén lút đi theo phía sau hắn ta.
"Trình độ ám sát của tên Dạ Lai Hương này thật không tệ, không làm đạo tặc mà chuyển sang làm sát thủ cũng rất có tiền đồ đấy! Nếu ngươi đã muốn danh chấn thiên hạ, ta sẽ giúp ngươi một tay!"
Trên tay người này cũng có một thanh đao giống với thanh đao của Dạ Lai Hương, gấp rút bay ra bên ngoài, khi quay lại còn vương mùi máu.
Sau đó, Dạ Lai Hương lại tiếp tục dùng thủ đoạn cũ để giết chết một cao thủ Tiên Thiên nữa. Đúng lúc này, tiếng ồn ào náo động từ bên ngoài vọng tới.
"Lưu tướng quân chết rồi!"
"Vương tướng quân cũng gặp chuyện rồi!"
"Kẻ địch tấn công!"
Dạ Lai Hương biến sắc: "Xem ra chuyện đã lộ rồi, phóng hỏa rồi rút lui thôi!"
Hắn ta vội vàng xông ra bên ngoài, nhắm thẳng đến chỗ kho lúa, sau khi phóng một cây đuốc thì chạy trốn.
"Đánh trận xong rồi, thu quân về ngủ thôi! Khà khà!"
Người âm thầm đi theo hắn ta thấy vậy thì hơi cạn lời: "Chút lửa ấy thì làm sao mà đủ đốt cho được, ta đành giúp ngươi một tay vậy!"
Hắn phất tay, ngọn lửa cực lớn lan ra khắp nơi, sau đó lại vung tay một cái, cơn gió lớn từ trên trời thổi tới.
Chỉ một lát sau, ánh lửa đã bốc lên ngút trời!
"Lương thực cháy rồi, mau cứu hỏa đi!"
"Mọi người mau tới cứu hỏa đi, lương thực sắp bị thiêu rụi cả rồi!"
"Mau cứu hỏa đi!"
Thái tử Đại hạ, Hạ Thiên Khung bị tình hình ở bên ngoài đánh thức. Hắn ta ra khỏi lều của mình, nhìn thấy ánh lửa nghi ngút thì trong lòng chùng xuống: "Chuyện gì thế này, sao lại cháy hả?"
Thị vệ báo cáo: "Bẩm báo điện hạ, có thích khách lẻn vào trong quân doanh, phóng hỏa đốt quân lương!"
Hạ Thiên Khung nổi giận: "Các ngươi để kẻ khác phóng hỏa đốt lương thảo đấy à? Triệu tướng quân phụ trách kho lúa đang ở đâu, hắn ta chết dẫm ở chỗ nào rồi?"
Không lâu sau, một tên lính hoảng loạn chạy tới báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, Triệu tướng quân phụ trách kho lúa đã chết rồi, hắn ta bị người khác giết chết ngay trong lều!"
"Cái gì?" Sắc mặt Hạ Thiên Khung tối tăm hẳn đi. Lại có một cao thủ Tiên Thiên chết nữa sao?
Hôm nay hắn ta gặp phải vận xui gì thế này, sao lại chết nhiều cao thủ Tiên Thiên như thế cơ chứ?
"Rốt cuộc là kẻ nào giết chết Triệu tướng quân hả?" Hạ Thiên Khung hét lên.
"Khởi bẩm điện hạ, hiện giờ vẫn chưa rõ! Nhưng rất có khả năng chính là tên thích khách đốt kho lương!"
"Mẹ kiếp!"
Hạ Thiên Khung nghiến răng nghiến lợi, nhìn ánh lửa ngùn ngụt kia mà lớn giọng hỏi: "Triệu tướng quân chết rồi, không phải vẫn còn Vương tướng quân đó sao? Hắn ta cũng có trách nhiệm trông coi lương thảo cơ mà, giờ hắn ta đang ở đâu thế hả?"
Chương 510 Hận thấu xương
Sau đó ít lâu, lại có một tên lính hoảng hốt chạy tới: "Không hay rồi điện hạ! Vương tướng quân phụ trách trông coi lương thảo cũng chết rồi, bị người ta giết chết ngay trong lều!"
"Cái gì? Lại chết thêm một người nữa sao?" Hạ Thiên Khung sợ hãi tái mét mặt.
Hắn ta dùng sức tóm lấy binh sĩ kia, rống lên: "Ngươi không đùa với bản cung đấy chứ?"
"Đã xác thực, thưa điện hạ!" Hắn ta khổ sở đáp.
"Chết thật rồi sao..." Hạ Thiên Khung lại bị đánh một cú nữa, vẻ mặt hắn ta trở nên sững sờ.
Đúng lúc này, lại có một binh lính hoảng loạn chạy tới từ phía xa: "Khởi bẩm điện hạ, Lưu tướng quân vừa được phát hiện đã chết trong lều của mình!"
"Lại chết một người nữa sao?" Hạ Thiên Khung lảo đảo: "Ai đã giết hắn ta?"
"Khởi bẩm điện hạ, mạt tướng không rõ, nhưng rất có thể hung thủ là Lý tướng quân! Trước đó, Lý tướng quân từng tới chỗ Lưu tướng quân uống rượu! Ít lâu sau khi Lý tướng quân rời khỏi lều thì Lưu tướng quân chết!"
Hạ Thiên Khung giận dữ: "Ăn nói hàm hồ! Sao Lý tướng quân lại giết Lưu tướng quân cơ chứ? Giữa bọn họ chẳng có thù hận gì, hơn nữa Lý tướng quân có thể giết chết Lưu tướng quân được hay sao? Nếu ngươi đã nói Lý tướng quân là hung thủ, hãy gọi hắn ta đến đây đối chất trước mặt bản cung!"
Chỉ một lát sau, lại có một binh sĩ chạy tới.
"Khởi bẩm điện hạ, Lý tướng quân đã chết rồi, chết ngay trong chính căn lều của mình!"
"Cái gì? Lại chết một người nữa?" Sắc mặt Hạ Thiên Khung hoàn toàn thay đổi.
Sau đó, lại có hết binh lính này đến binh lính khác hốt hoảng chạy tới báo cáo tình hình. Người nào cũng báo tin đã có một cao thủ Tiên Thiên bị giết chết.
Sắc mặt của Hạ Thiên Khung ngày càng xấu đi, cuối cùng thì mặt cắt không còn một giọt máu,, hắn ta suy sụp mà gục xuống đất.
"Chết rồi! Chết rồi sao... tại sao bọn họ lại chết cả rồi chứ!"
Hắn ta đem theo hơn ba mươi cao thủ Tiên Thiên, vậy mà lại chết sạch trong vòng chưa tới một ngày! Còn chưa đánh vào tới Hổ Lao Quan, còn chưa lập nên thành tựu gì mà đã chết cả rồi, đây là cú đả kích lớn đến mức nào cơ chứ!
Ánh lửa hừng hực bốc lên tận trời kia cũng chẳng thể soi sáng trái tim hắn ta! Khí nóng tỏa ra cũng chẳng thể sưởi ấm trái tim hắn ta!
Ngày hôm sau, binh mã của Đại Hạ lại tiếp tục tập trung trước cổng thành!
Hạ Thiên Khung với vẻ mặt mệt mỏi và giận dữ chỉ vào Dạ Lai Hương đang đứng trên cổng thành: "Dạ Lai Hương, bản cung hỏi ngươi, có phải tối hôm qua ngươi đánh lén quân doanh của ta, giết người của bản cung, lại còn đốt lương thảo của bản cung hay không?"
Dạ Lai Hương đắc ý phẩy quạt, cao giọng mà đáp: "Không sai, chính là ông nội nhà ngươi làm đấy! Người do ta giết, lửa do ta đốt, ngươi làm gì được ta nào?"
"Quả nhiên là ngươi! Bản cung biết ngay là ngươi mà!" Hai mắt Hạ Thiên Khung đỏ ngầu, tràn ngập sát khí, như thể đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tên khốn nhà ngươi, ngươi dám giết sạch ba mươi lăm cao thủ Tiên Thiên mà ta đem tới đây, còn đốt rụi tất cả lương thực của ta, bản cung không đội trời chung với ngươi!"
"Hả?" Dạ Lai Hương há hốc miệng.
Hắn ta nhớ rõ ràng là mình chỉ giết hai mươi ba cao thủ Tiên Thiên thôi mà, ban ngày hai mươi người, buổi tối ba người, sao lại biến thành ba mươi lăm người rồi?
Sao lại tăng thêm những mười hai người thế!
Còn cả chuyện phóng hỏa đốt lương thực nữa, ngọn lửa mà hắn ta châm cùng lắm cũng chỉ thiêu được một kho lúa mà thôi, tại sao tất cả lương thực lại bị đốt rụi vậy?
Chẳng hợp lý chút nào!
Hắn ta đang định giải thích đôi lời thì Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn hắn ta, vui vẻ mà nói: "Dạ Lai Hương, không ngờ ngươi lại có thể giết toàn bộ cao thủ Tiên Thiên của quân địch, còn thiêu rụi lương thực của bọn chúng nữa chứ, khá lắm! Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại có năng lực như thế cơ đấy! Ta biết là ngươi sẽ không khiến ta phải thất vọng mà!"
Các tướng lĩnh khác đồng loạt giơ ngón tay cái với hắn ta.
"Không hổ là Dạ Lai Hương, là Ngự Miêu của triều đình!"
"Một mình ngươi giết sạch Tiên Thiên của bọn họ, còn đốt sạch lương thực của bọn họ, thật đỉnh!"
"Ngươi lập nên công lớn rồi đấy, tới khi quay về nhất định bệ hạ sẽ trọng thưởng cho ngươi!"
Chìm trong những lời khen ngợi của mọi người, Dạ Lai Hương dần lạc lối, không giải thích nữa.
Lúc này, Hạ Thiên Khung giơ tay lên, giận dữ hét lên: "Tấn công cho bản cung, nhất định phải chiếm được Hổ Lao Quan, bắt được Dạ Lai Hương!"
"Nhưng thưa điện hạ, vậy thì thương vong sẽ rất lớn!"
"Ta không quan tâm được nhiều chuyện như thế, nhất định hôm nay phải báo thù!" Đôi mắt Hạ Thiên Khung tràn ngập tơ máu và sát khí: "Ta có thể để thua trận chiến giữa hai nước, nhưng Dạ Lai Hương nhất định phải chết!"
“Giết!” Tiếng hô giết vang trời.
Binh mã Đại Hạ lại ùn ùn kéo về phía Hổ Lao Quan, người đông như kiến, liếc mắt nhìn đi chỉ toàn là đầu người và giáp đen.
Tại cổng thành Hổ Lao Quan, Triệu tướng quân lớn tiếng hô: “Bắn tên! Bắn tên cho ta!”
“Vút vút vút...”
Mũi tên như mưa.
Bởi vì mưa tên dày đặc, binh lính Đại Hạ cũng tập trung cho nên mũi tên này bắn kiểu gì cũng trúng.
Rất nhiều binh lính đại Hạ còn chưa lao đến được cổng thành đã ngã giữa đường.