Tử Nguyệt bị chửi đến xây xẩm mặt mày, nhưng nghĩ lại thấy cũng không phải không có lý.
Nhưng nàng không chịu thừa nhận mà vẫn cứng miệng bảo: “Không chọn chỗ này thì chọn chỗ nào? Lẽ nào chọn chỗ của các phiên vương sao? Bọn họ binh hùng tướng mạnh, thực lực hùng hậu, làm sao mà khởi nghiệp được?”
“Không sai, nên chọn chỗ của phiên vương!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, cười nói: “Làm việc ở đất của phiên vương, lấy danh nghĩa là chống lại triều đình! Có câu kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của ta, mấy phiên vương đó đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt, thậm chí sẽ còn cung cấp điều kiện có lợi cho ngươi! Mà triều đình lại quá xa xôi, không có cách nào duỗi được cánh tay tới! Như vậy hiển nhiên có thể làm nên chuyện rồi!”
“Thậm chí các ngươi còn có thể trà trộn vào các thân vương bản địa! Ngoài mặt tỏ ra thần phục nhưng trong tối lại có thể mượn tài nguyên của đối phương để phát triển! Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đã có thân vương đứng mũi chịu sào! Bọn họ gánh tội còn các ngươi có thể ở sau lưng lặng lẽ phát triển, từ từ tích góp sức mạnh! Loại chuyện này lẽ nào không tốt hay sao?”
Tử Nguyệt nghe mà tim đập như trống.
Đúng nha, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?
Chọn đất của phiên vương rõ ràng càng có lợi hơn!
Phiên vương sẽ không đối phó với bọn họ, triều đình cũng không thể làm gì được bọn họ, bọn họ có thể sinh tồn và phát triển trong hiểm cảnh!
Còn có cơ hội hợp tác với phiên vương, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cứ lôi đầu phiên vương ra đỡ, còn mình có thể ở phía sau bọn họ từ từ phát triển, bảo vệ thực lực, tích góp sức mạnh, một khi thời cơ chín muồi có thể lập tức tỏa sáng rực rỡ!
“Đúng rồi, bây giờ các ngươi đang thiếu người hay thiếu tiền, hay là thiếu cả hai cái?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Tiền thì chúng ta không thiếu, chủ yếu là thiếu binh mã!” Tử Nguyệt đáp.
“Vậy thì tới đất của Tây Võ đi!” Lâm Bắc Phàm vỗ đùi một cái.
“Nhưng đất ở Tây Võ hoang vắng…”
“Chính vì hoang vắng mới càng phải đi.”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Tuy nơi đó vắng vẻ nhưng thật ra cũng không ít người ở đâu, chủ yếu là do đất rộng cho nên mới trông có vẻ ít người, bằng không Tây Võ cũng không xâu dựng nổi đại quân hơn trăm vạn người được!”
“Các ngươi khởi nghiệp ở bên đó thật ra lại càng dễ thành chuyện hơn! Ở đó không thiếu nhân lực nhưng thiếu tiền và thiếu tài nguyên. Các ngươi có tiền vừa vặn có thể xây dựng đội ngũ! Mà tin tức ở bên đó lại không nhanh nhạy, mấy trò giả thần giả quỷ đó của các ngươi có thể tiếp tục thi triển! Thêm nữa, bởi vì đất đai mênh mông nên càng dễ ẩn náu hơn, không dễ bị tiêu diệt!”
“Lén lút phát triển, tích lũy thực lực như thế, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ phát triển lớn mạnh! Cho nên ta thật sự không hiểu được một nơi thiên thời địa lợi nhân hòa như thế mà các ngươi không chọn, lại cứ khăng khăng chọn Giang Đông, có phải đầu óc bị chập mạch rồi không?”
Tử Nguyệt bị chửi mặt mày đỏ gay, muốn phản bác vài câu lại phát hiện ra… đối phương nói đúng hết!
“Nhưng nếu phát triển ở bên đó sẽ phải đối diện với đại quân hàng triệu người của Tây Võ vương, đó là lý do tại sao lúc đầu chúng ta không chọn vùng đất Tây Võ đó!” Tử Nguyệt đảo đôi mắt đẹp.
“Đại quân hàng triệu người chỉ để dọa người mà thôi, không đủ gây sợ hãi! Đã nghe đến đánh du kích chưa? Nghe chiến địa đạo chưa? Chỉ cần nắm giữ được hai cách đánh này thì Tây Võ Vương cũng chỉ là muỗi thôi!” Lâm Bắc Phàm cười đắc ý.
“Chưa từng nghe nói đến hai cách đánh này, Lâm công tử, ngươi có thể…” Tử Nguyệt khiêm tốn xin chỉ dạy.
“Nếu đã chưa từng nghe vậy bỏ đi, sau này có cơ hội lại nói sau!” Lâm Bắc Phàm phất tay.
Tử Nguyệt: “…”
Tử Nguyệt nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt đầy oán hận.
Cố tình khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng rồi lại kiên quyết không nói hết, tên đểu cáng nhà ngươi!
"Tiếp theo, chúng ta nói về phương pháp đi, phương pháp làm việc của các ngươi cũng không đúng!"
"Có chỗ nào không đúng?" Tử Nguyệt lập tức phản bác: "Dân chúng ngu muội, bọn ta dùng cách truyền giáo để đem lại hi vọng sống cho bọn họ, đem lại tín ngưỡng cho bọn họ, như vậy là có thể nhanh chóng lập nên một đội ngũ khổng lồ rồi! Chẳng phải Thiên Nhất Giáo trước đây chính là minh chứng hay sao?"
Lâm Bắc Phàm cười khẩy thành tiếng: "Đúng là tốc độ thành lập rất nhanh, nhưng tốc độ tan rã cũng nhanh lắm!"
Tử Nguyệt há hốc miệng, nàng nhận ra mình không biết nên phản bác thế nào.
"Mấy thủ đoạn giả thần giả quỷ của các ngươi có thể tạm thời qua mặt được người dân, nhưng không thể lừa bọn họ cả đời được! Ngươi xem, chẳng phải hiện giờ đã bị ta vạch trần rồi hay sao? Cho dù không có ta thì cũng sẽ có người khác vạch trần! Trên đời này có không biết bao nhiêu kẻ thông minh, thủ đoạn của các ngươi rồi sẽ bị người ta nhìn thấu cả thôi! Đừng đánh giá thấp người khác, các ngươi nghĩ ra được thì tại sao người khác lại không nghĩ ra được?"
Tử Nguyệt buồn phiền, nàng hừ một tiếng, mãi mà chẳng nói được gì.
"Hơn nữa, ngươi định dùng một đám người vừa đói vừa rét, lại chẳng hề được huấn luyện gì cả để giành lại giang sơn sao? Ta không khách sáo nữa nhé, cho dù nhân số của các người đạt tới trăm vạn thì cũng chẳng đáng sợ chút nào!"
Chương 187 Không sợ
Lâm Bắc Phàm cười lạnh: "Chỉ cần triều đình quyết định mạnh tay, tập hợp mấy vạn binh mã để quyết chiến một trận là có thể đánh tan hàng trăm vạn quân của ngươi không còn một mống nào rồi! Cuối cùng cũng chỉ làm khổ người dân mà thôi!"
"Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào hả?" Tử Nguyệt hỏi với vẻ giận dỗi.
Lâm Bắc Phàm chậm rãi nói: "Nếu muốn xây dựng một đội quân tác chiến đạt tiêu chuẩn nhất định phải làm được những điều sau đây!"
"Thứ nhất, phải có lòng tin kiên định!"
Tử Nguyệt há hốc miệng: "Trước đây Thiên Nhất Giáo..."
Lâm Bắc Phàm xua tay: "Không phải mấy trò xiếc giả thần giả quỷ đó của các ngươi! Lòng tin này là để bọn họ biết rằng mình đang chiến đấu vì ai, tại sao lại chiến đấu! Biết rằng sau khi mình nỗ lực, bọn họ sẽ nhận được cái gì!"
"Đây mới là lòng tin thật sự, chứ không phải loại quỷ thần mông lung mờ mịt!"
"Thứ hai, chỉ có lòng tin thôi thì chưa đủ, nhất định phải huấn luyện bọn họ, bồi dưỡng bọn họ trở thành binh sĩ đạt tiêu chuẩn!"
"Làm thế nào để trong thời gian ngắn nhất, trên cơ sở vẫn giữ vững được thực lực của quân mình, bồi dưỡng nên một lượng lớn binh sĩ xuất sắc là chuyện rất quan trọng, quyết định sự thành bại của cuộc khởi nghĩa! Nếu biết phương pháp chiến tranh du kích và phương pháp dùng địa đạo trong chiến đấu mà ta nhắc tới trước đó thì mấy chuyện này đều không thành vấn đề!"
Tử Nguyệt há hốc miệng: "Lâm công tử, hai phương pháp chiến đấu này..."
"Chuyện đó để sau này có cơ hội chúng ta hẵng nói tiếp..."
Tử Nguyệt: "..."
"Thứ ba, áp dụng chế độ khen thưởng và trừng phạt một cách hiệu quả!"
"Có công thì thưởng, phạm lỗi phải phạt, nhất định phải thưởng phạt minh bạch, phải khiến người ta tâm phục!" Lâm Bắc Phàm liếc nhìn Tử Nguyệt, nói: "Ngươi là công chúa, có lẽ đã từng được dạy các quy tắc hoàng gia một cách có quy củ, ta không nói nhiều nữa nhé!"
"Cái đó, thật ra cứ nói vẫn được mà..." Tử Nguyệt cúi đầu xuống vì xấu hổ.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm lại nói sơ lược một lần.
"Thứ tư, phải chú ý tới thời cơ!"
"Lúc thực lực chưa đủ mạnh, nhất định phải kiềm chế dã tâm! Khi thời cơ đã đến hãy thừa thế xông lên!"
Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà liếc nhìn Tử Nguyệt: "Cũng giống như Thiên Nhất Giáo mà trước đây ngươi thành lập, nắm bắt thời cơ chẳng chuẩn chút nào! Còn chưa có bao nhiêu thực lực mà đã lôi kéo người dân đi theo mình, chẳng phải sẽ trở thành mục tiêu sống hay sao? Triều đình không tới dẹp ngươi thì dẹp ai hả?"
Tử Nguyệt lại cúi đầu xuống vì xấu hổ một lần nữa.
"Thứ năm, phải chú trọng vào phương pháp chiến đấu, nói cách khác chính là binh pháp!"
"Đánh trận như thế nào, có rất nhiều điều phải chú ý ở phương diện này! Ví dụ như trước đây, khi thực lực của các ngươi chưa đủ mạnh thì tốt nhất là dùng phương pháp chiến tranh du kích và phương pháp dùng địa đạo trong chiến đấu, nó sẽ đem lại tác dụng rất thần kỳ đấy!"
"Lâm công tử, hai phương pháp chiến đấu này..."
"Nói sau đi!"
Tử Nguyệt: "..."
"Tiếp theo, nếu muốn nổi dậy thì không thể thiếu tiền!"
"Đạn pháo chiến tranh đã bắn ra sẽ tốn vạn lượng vàng bạc! Để đánh một trận cần tiêu rất nhiều tiền bạc, lương thực, ngựa chiến, vũ khí, cung tên,... nếu không có đủ tiền và lương thực thì chẳng thể đánh thắng nổi!"
"Lâm công tử yên tâm, về phương diện tiền bạc thì bọn ta tuyệt đối không thua kém gì ai!"
Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà hỏi: "Tự tin đến thế cơ à, các ngươi có bao nhiêu tiền?"
"Con số cụ thể thì ta cũng không biết! Nhưng từ khi Tà Nguyệt vương triều bọn họ lập nên đất nước, mỗi năm đều cất một nửa số tiền trong quốc khố vào một kho báu để đề phòng tình huống bất ngờ! Đã rất nhiều năm trôi qua rồi mà không hề động tới, ngươi nói xem có bao nhiêu tiền đây?"
Lâm Bắc Phàm hít vào một hơi.
Tà Nguyệt vương triều đã được lập nên từ hơn hai trăm năm trước!
Hàng năm, quốc khố của vương triều bọn họ thu vào khoảng ba nghìn vạn lượng, một nửa tức là một nghìn năm trăm vạn lượng!
Tích góp hơn hai trăm năm ít nhất cũng phải được…
Ba trăm triệu lượng!
Tương đương với ba năm quốc khố của triều đình Đại Võ!
Chắc chắn cô gái này đang là phú bà giàu nhất thiên hạ rồi!
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm sinh ra thôi thúc muốn từ quan!
Làm tham quan thì có tí tương lai gì cơ chứ?
Cho dù hắn có nghĩ đủ mọi cách để tham ô thì cũng chỉ có thể tham được mấy nghìn vạn lượng mà thôi!
Chi bằng làm một kẻ ăn bám cho rồi!
Chị gái à, ta không muốn cố gắng nữa!
Thấy vẻ mặt đầy sửng sốt của Lâm Bắc Phàm, trong lòng Tử Nguyệt vô cùng đắc ý, nàng cảm thấy cuối cùng thì mình cũng thắng được một ván rồi!
"Ngươi nói cho ta biết chuyện này không sợ ta cướp tiền ở chỗ của ngươi sao?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Tử Nguyệt lắc đầu: "Không sợ!"
"Tại sao lại không sợ?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Thứ nhất, đây chẳng phải chuyện gì bí mật, có rất nhiều thế lực lớn biết chuyện này!"
"Thứ hai, không một ai biết kho báu nằm ở đâu, ngay cả các thành viên trong vương thất như bọn ta cũng chẳng biết! Bọn ta luôn phải dùng phương thức đặc biệt để liên hệ với người bảo vệ kho báu bí mật, sau khi người đó nhận được tin tức sẽ đem số tiền mà bọn ta cần đến địa điểm đã định rồi tự sát, đến thần tiên cũng khó mà cứu nổi! Cho nên, ngươi có cướp tiền ở chỗ của ta cũng vô dụng thôi, ta thật sự không biết kho báu nằm ở đâu cả!"
"Nếu ta xảy ra chuyện gì, thân phận thành viên trong vương thất của ta sẽ bị hủy bỏ, ta sẽ không thể liên hệ với người bảo vệ kho báu bí mật được nữa!"
Chương 188 Một đôi xấu tính
Lâm Bắc Phàm nghe xong lại cảm thấy rất đáng sợ.
Che giấu kho báu bằng cách này đúng là diệu kế!
Đã giấu hơn hai trăm năm rồi mà vẫn chưa có ai mò tới chỗ kho báu, cũng chưa ai biết được kho báu đang ở đâu!
Những người biết chuyện, sau khi chuyển tiền ra bên ngoài đều sẽ tự tử!
"Nhưng quả thực Lâm công tử đã khiến ta phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác đấy!"
Tử Nguyệt nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt tán thưởng: "Sau khi ta nói ra số tiền cất trong kho báu, ánh mắt ngươi vẫn bình thản như cũ, không hề nảy sinh ý định tham lam!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ đứng đắn: "Tất nhiên rồi, quân tử thích tiền nhưng sẽ kiếm tiền bằng cách có đạo đức!"
Tử Nguyệt lại càng coi trọng hắn hơn nữa: "Công tử nói hay lắm!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục tỏ vẻ ngay thẳng: "Tiền tự mình tham được mới yên tâm mà tiêu!"
Tử Nguyệt: "Trời ạ!"
Vừa rồi suýt thì hiểu lầm ngươi!
Ngươi vẫn là cái tên trẻ tuổi tham tiền đó, chẳng thay đổi chút nào!
Đồ quan lại đáng ghét!
Hại ta dành cảm tình uổng phí cho ngươi!
"Quay lại chuyện chính đi, ngươi sẽ không khởi nghĩa thành công đâu! Có quá nhiều thiếu sót, nếu không bị hủy diệt trong tay ta thì cũng sẽ bị hủy diệt trong tay người khác mà thôi, thậm chí là bị hủy diệt trong tay chính mình ấy chứ!"
Tử Nguyệt đứng bật dậy, hơi cúi người, nói với vẻ tâm phục khẩu phục: "Cảm ơn Lâm công tử đã chỉ dạy, tiểu nữ tử đã nhận được không ít lợi ích!"
Lâm Bắc Phàm không để bụng thái độ của nàng mà phất tay: "Không có gì, ta đang rảnh rỗi buồn chán nên tâm sự với các ngươi ấy mà! Giờ không tâm sự nữa, chúng ta nên nói về chuyện chính thôi!"
"Chuyện chính sao?" Tử Nguyệt hơi ngơ ngác, đây chẳng phải chuyện chính đó sao?
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, nói: "Tử Nguyệt cô nương, thân phận của ngươi đã bại lộ, là kẻ đứng sau Thiên Nhất Giáo, vị công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều! Nếu ta nói ta sẽ báo cáo chuyện này lên triều đình thì ngươi sẽ thế nào đây?"
Tử Nguyệt hoàn toàn bối rối!
Không ngờ nàng lại bị hắn uy hiếp lại!
Nói thật, nếu thân phận của nàng bại lộ, nàng chỉ có thể liều mạng mà chạy trốn!
Tử Nguyệt hơi tức giận: "Lâm công tử, ngươi muốn thế nào hả?"
"Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi trả đủ số tiền để bịt miệng ta thì ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra!"
Lâm Bắc Phàm xòe bàn tay ra, nói với vẻ rất biết điều.
"Lâm công tử, không phải ngươi vừa nói quân tử thích tiền nhưng sẽ kiếm tiền bằng cách có đạo đức đó sao?"
"Đúng vậy, đây chính là cách kiếm tiền có đạo đức của ta!" Lâm Bắc Phàm cười đắc ý, đáp: "Cưỡng đoạt chẳng phải là chuyện mà tham quan nên làm hay sao? Chắc là ta không làm sai đâu nhỉ?"
Tử Nguyệt: "Vãi!"
Tử Nguyệt kiềm chế cơn giận, hỏi: "Lâm Bắc Phàm, ngươi muốn bao nhiêu?"
Đến hai chữ công tử cũng không chịu gọi nữa, có thể thấy nàng đang tức giận đến mức nào!
"Thế thì phải xem các ngươi có bao nhiêu tiền đã, các ngươi có bao nhiêu thì ta muốn bấy nhiêu!" Lâm Bắc Phàm xòe bàn tay ra rồi nắm chặt lại.
Tử Nguyệt hít vào một hơi: "Lòng tham của ngươi cũng lớn quá nhỉ!"
"Mau suy nghĩ đi! Ta mà ra khỏi cánh cửa này rồi thì có lẽ không điều khiển nổi cái miệng của mình đâu đấy!"
Thị nữ hoảng sợ: "Công chúa, chuyện này..."
"Làm theo đi!"
"Vâng, thưa công chúa!"
Thị nữ đưa hết toàn bộ số tiền đang có cho Lâm Bắc Phàm.
Ngoài một ít vàng bạc ra thì cũng chỉ có ngân phiếu, tổng giá trị khoảng một trăm vạn lượng.
Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ, hắn ra ngoài tham gia hội thơ mà còn kiếm được một khoản tiền nữa!
Phí đi lại này xứng đáng đấy!
"Giờ ngươi đã lấy tiền rồi, biết nên làm như thế nào chứ?" Tử Nguyệt nói với vẻ bực bội.
"Yên tâm đi, mặc dù con người ta tham lam nhưng cũng có nguyên tắc!" Lâm Bắc Phàm híp mắt cất tiền vào túi quần: "Trong ba ngày tới, ta chắc chắn sẽ ngậm chặt miệng không nói gì dù chỉ một chữ! Nhưng sau ba ngày đó thì khó nói đấy!"
"Hừ! Mong rằng ngươi biết giữ lời hứa!" Tử Nguyệt nói một cách oán hận.
Sau đó, bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng, quay lại chỗ tổ chức hội thơ.
Thật ra đã nửa canh giờ trôi qua, mọi người đã mòn mỏi trông chờ bọn họ từ lâu.
"Trạng nguyên lang và Tử Nguyệt cô nương ra ngoài rồi!”
"Cuối cùng cũng chịu ra ngoài, ta đã chờ tới lúc hoa tàn cả rồi!"
"Còn không ra là ta bỏ đi đấy!"
…
"Trạng nguyên lang, Tử Nguyệt cô nương, các ngươi làm gì mà lâu vậy chứ?" Có người tò mò hỏi.
Mọi người đều dựng thẳng tai lên mà nghe.
Lâm Bắc Phàm vỗ vào túi quần có hơi nặng của mình, đáp trong sự vui vẻ khôn cùng: "Tử Nguyệt cô nương tài nghệ song toàn, ngoại hình xinh đẹp lại có trí tuệ, cho nên ta và nàng ấy ở trong phòng trò chuyện rất vui! Bọn ta đã nói về nhân sinh, về lý tưởng, hiểu ra khá nhiều chuyện, thời gian cứ thế mà trôi qua!"
"Lâm công tử nói có lý lắm! Tiểu nữ tử và Lâm công tử chỉ hận gặp nhau quá muộn, mới một lúc mà đã quên mất thời gian, mong mọi người thứ lỗi!" Nói rồi, nàng còn trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ căm ghét, lại trông cứ như đang liếc mắt đưa tình.
Trái tim của mọi người vỡ tan tành!
Quả nhiên hai người bọn họ có gian tình!
Nhân sinh và lý tưởng thì có gì hay ho mà nói chứ?
Chẳng phải mấy chuyện đó cũng chỉ nói được mấy câu thôi hay sao?
Nếu người ta không có ý gì với ngươi thì có ai lại đồng ý bồi dưỡng tình cảm với ngươi cơ chứ?
Lại còn mặc kệ mấy người bọn ta ở bên ngoài ăn cơm chó mà tình chàng ý thiếp, tình tứ với nhau nữa chứ…
Các ngươi có nghĩ tới cảm nhận của bọn ta không hả?
Đúng là một đôi xấu tính!
Chương 189 Tên cẩu quan này sẽ không được chết một cách tử tế đâu
Thấy hình ảnh bọn họ tình chàng ý thiếp khiến càng có nhiều tài tử say bí tỉ giữa đêm khuya hơn.
Còn Lâm Bắc Phàm giấu khoản tiền kếch sù trong túi, sau khi trò chuyện với mấy nữ tử, hắn đã thắng lợi trở về.
Còn Tử Nguyệt công chúa của Tà Nguyệt vương triều thì đưa thân tín của mình chạy suốt đêm ra khỏi hoàng thành.
Nàng chạy qua rất nhiều nơi, mãi tới khi chắc chắn rằng không có ai đuổi theo ở phía sau mới di chuyển về phía một thung lũng tĩnh mịch thần bí, nơi đó có một thôn trang nhỏ, là chỗ ẩn nấp của bọn họ.
Nàng gần về đến nơi thì người trong thôn trang đã phát hiện ra động tĩnh.
"Công chúa điện hạ, sao công chúa lại quay về?"
"Không phải công chúa tới kinh thành tìm tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm để tính sổ với hắn sao?"
"Trông công chúa mệt mỏi thế này, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?"
…
Tử Nguyệt công chúa gượng cười, đáp: "Thân phận của bản cung đã bị bại lộ, để đảm bảo an toàn ta không thể không rời khỏi kinh thành!"
Mọi người nghe thế đều sợ bay màu!
"Công chúa điện hạ, thân phận của công chúa bị bại lộ rồi sao?"
"Sao lại như vậy cơ chứ?"
"Đã có những kẻ nào biết được thân phận của công chúa?"
…
"Chính là tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm đó!" Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, kể lại những chuyện đã xảy ra.
Trong nhóm người, có một lão già trông rất mạnh mẽ, khí thế hùng hổ: "Thế mà hắn lại biết được thân phận của công chúa, còn phá hoại kế hoạch của chúng ta những hai lần, tuyệt đối không thể giữ lại kẻ này, ta sẽ đi giết hắn ngay lập tức!"
"Đúng vậy! Phải đi giết hắn ngay!" Mọi người đồng thanh hô lên.
"Không thể giết được! Người ta sống giữa hoàng thành, được triều đình bảo vệ! Trong nhà hắn còn có một vị Tông Sư thâm sâu khó lường, nếu có thể giết chết hắn thì ta đã giết từ lâu rồi, sao có thể bị hắn uy hiếp cơ chứ?" Tử Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ.
Mọi người vừa tức giận vừa oán hận, cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
"Các vị, chuyện của tên cẩu quan đó tạm thời cứ gác lại đã, trước mắt chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm, chuyện này liên quan đến kế hoạch phục quốc của ta!"
Vẻ mặt của Tử Nguyệt trở nên nghiêm túc: "Có phải kế hoạch hành động xưa nay của chúng ta vẫn luôn sai lầm phải không? Chúng ta đã cố gắng hơn hai mươi năm rồi, có phải là do xác định sai phương hướng nên tiến triển mới chậm chạp như thế hay không?"
"Tại sao công chúa lại nói như vậy?" Mọi người không hiểu.
"Lấy chuyện Thiên Nhất Giáo nổi dậy làm ví dụ, đầu tiên, chúng ta đã chọn sai địa điểm!"
Tử Nguyệt công chúa nói hết một lượt những lý lẽ mà Lâm Bắc Phàm đưa ra.
Mọi người lập tức bừng tỉnh.
"Nghe công chúa điện hạ nói xong, giờ ta mới nhận ra đúng là chúng ta đã chọn sai địa điểm rồi!"
"Chọn Giang Đông để nổi dậy, đối đầu trực diện với triều đình Đại Võ đúng là không phù hợp cho lắm! Thật ra chúng ta vẫn còn những sự lựa chọn tốt hơn, địa bàn của các phiên vương quả thực không tồi, có thể sinh tồn trong tình huống bất lợi, nuôi dưỡng sức mạnh, đợi thời cơ tới!"
"Ví dụ như, Võ Tây mà vừa rồi công chúa nhắc đến cũng rất tốt!"
"Người dân ở nơi đó khá ngu muội, rất thuận lợi cho việc truyền giáo của chúng ta! Số lượng dân cư không ít, chúng ta có thể nhanh chóng lập nên quân đội! Hơn nữa đất đai ở đó rộng lớn thuận lợi cho chúng ta ẩn nấp, sẽ không bị tiêu diệt một cách dễ dàng!"
"Ngoài việc phải đối mặt với đại quân trăm vạn người của Võ Tây vương thì không có nhược điểm nào nữa cả!"
"Tại sao trước đây chúng ta không nghĩ tới nhỉ? Sớm biết như thế thì chúng ta đã chọn Võ Tây rồi!"
"Công chúa quả là thông minh!"
…
Tử Nguyệt công chúa được mọi người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng cũng rất đắc ý.
Mặc dù, những điều này không phải do nàng nhìn nhận ra.
Nhưng ai mà chẳng có lòng ham hư vinh cơ chứ, được người khác ngưỡng mộ đến mức cảm thấy rất kiêu ngạo, từ trước đến nay nàng chưa từng được trải qua cảm giác này.
"Nhưng ta cảm thấy, sở dĩ chúng ta thất bại là tại tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm này!"
Một người trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi: "Nếu hắn không vạch trần chiêu trò lừa bịp của chúng ta, phá hủy cơ nghiệp mà chúng ta phải chịu trăm cay nghìn đắng mới xây dựng nên được thì bây giờ nghiệp lớn đã có hi vọng rồi! Thật đáng ghét!"
"Phải đấy, ta rất hận hắn, chỉ hận không thể đi giết chết tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm này ngay!"
"Nếu không có hắn thì có lẽ nghiệp lớn của chúng ta đã thành công rồi!"
"Tên cẩu quan này sẽ không được chết một cách tử tế đâu!"
…
Mọi người vừa tức giận vừa khó chịu, ai nấy đều nguyền rủa Lâm Bắc Phàm.
Tử Nguyệt lại không nhịn được mà nói: "Thật ra cho dù không có Lâm Bắc Phàm thì có khả năng cao là cuộc nổi dậy của chúng ta vẫn sẽ thất bại! Không bị phá hủy trong tay hắn thì cũng bị phá hủy trong tay kẻ khác mà thôi, thậm chí là bị phá hủy trong chính tay chúng ta ấy chứ!"
"Công chúa, tại sao công chúa lại nói đỡ cho tên cẩu quan đó cơ chứ?"
"Rõ ràng chính hắn đã hại chúng ta!"
"Ta thật sự chỉ hận không thể xông tới kinh thành để băm hắn thành ngàn mảnh!"
Chương 190
"Mọi người cứ nghe ta nói tường tận nguyên nhân đã!"
Tử Nguyệt công chúa thuật lại lý lẽ mà Lâm Bắc Phàm đã nói.
Mọi người nghe xong đều rơi vào trạng thái đăm chiêu, cũng rất hối hận.
"Công chúa nói đúng lắm! Giả thần giả quỷ để lừa gạt người khác vốn không phải là kế hoạch lâu dài! Lừa được nhất thời chứ chẳng thể lừa được cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta vạch trần mà thôi! Một khi đã bị người ta vạch trần thì cơ nghiệp của chúng ta sẽ cứ thế mà sụp đổ!"
"Cho dù không có Lâm Bắc Phàm thì cũng sẽ có kẻ thông minh khác!"
"Quân đội không được rèn luyện, vốn dĩ không hề đoàn kết, không thể đối phó nổi với quân chính quy!"
"Việc nắm bắt thời cơ cũng rất quan trọng! Nhưng chúng ta là người trong cuộc, ai mà nhìn nhận rõ ràng được cơ chứ?"
"Nếu muốn xây dựng chế độ thưởng phạt hợp lý, dẫn quân tác chiến thì nhất định phải dạy cho quân lính hiểu về binh pháp mới được! Nhưng ở chỗ chúng ta, ai có thể dẫn quân đi đánh trận được đây? Chuyện này phải làm thế nào bây giờ?"
"Khó trách chúng ta lại thất bại, thua phen này cũng không oan chút nào!"
…
Cuối cùng Tử Nguyệt tổng kết lại: "Tín ngưỡng không chân thật không thể thuyết phục lòng người! Quân đội không mạnh mẽ không thể ra trận chiến đấu! Thưởng phạt không rõ ràng, quân lính không có kỷ luật! Chọn không đúng thời cơ không thể thừa thế xông lên! Phương pháp chiến đấu không đúng, tướng quân kém cỏi, làm hại tam quân! Không đủ tiền bạc, chưa đánh đã thua! Phải đảm bảo được những điều kiện này thì mới có thể thuận buồm xuôi gió, nghiệp lớn mới có hy vọng được!"
Bỗng nhiên, một người trẻ tuổi nhìn Tử Nguyệt với vẻ kích động: "Công chúa điện hạ, tất cả những điều này đều do công chúa nghĩa ra sao? Thật lợi hại!"
"Chắc chắn là công chúa điện hạ nghĩ ra rồi, nếu không thì có thể là ai được nữa?"
"Được vị công chúa sáng suốt uy phong như vậy dẫn dắt, chuyện báo thù phục quốc của chúng ta có hi vọng rồi! Ha ha!"
"Nói đúng lắm!"
…
Mọi người đều rất kích động như thế đã nhìn thấy tương lai tốt đẹp ở trước mặt rồi vậy!
Chỉ có mình Tử Nguyệt công chúa là chột dạ: "Chuyện này..."
Trong đám đông có một lão già đứng ra, ánh mắt sáng bừng như ngọn đuốc, cười nói: "Mặc dù lão thần cũng rất mong là như vậy, nhưng người đưa ra những lý luận và phương pháp này tuyệt đối không phải công chúa điện hạ! Công chúa điện hạ phiêu bạt ở bên ngoài từ nhỏ, bôn ba vì nghiệp lớn, chưa từng được chỉ dạy một cách có hệ thống! Nếu không thì công chúa phải nhận ra những điều này từ lâu rồi, chúng ta cũng đâu phải rơi vào tình cảnh này?"
Tử Nguyệt công chúa đỏ mặt.
Đúng như lão già đã nói, nếu nàng có năng lực ấy thì trong hai mươi năm nay, nàng đã sớm lập nên thế lực rồi chứ đâu phải như hiện giờ, chạy trốn khắp nơi chẳng khác nào loài chuột?
"Người có thể nói ra những lời ấy tuyệt đối không phải người tầm thường!"
Một lão già kích động nói: "Công chúa điện hạ, công chúa có thể đến tìm người này, bái hắn làm quân sư được không? Nếu chúng ta được hắn dẫn dắt thì chắc chắn khi đem quân ra trận chiến đấu sẽ thuận buồm xuôi gió, nghiệp lớn sẽ có hi vọng!"
"Hắn lợi hại như vậy thật sao?" Tử Nguyệt công chúa có vẻ hơi phản đối.
Mặc dù nàng cũng công nhận rằng người đó rất giỏi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện người đó lừa mất hơn trăm vạn lượng của mình là nàng lại tức đến nỗi buốt cả răng!
"Đây là một kẻ đại tài, tài trí của hắn có thể sánh với Ngọa Long Khổng Minh đấy! Hắn mới chỉ nói ra vài điều mà đã đưa chúng ta ra khỏi mây mù, nhìn rõ con đường phía trước, tìm được phương hướng để cố gắng!"
Lão già này rất kích động: "Lão thần sống nửa đời người trên triều đình, nửa đời người chinh chiến, đã gặp qua rất nhiều người tài giỏi nhưng người tài giỏi đến thế này thì lại là lần đầu tiên! Nếu năm ấy vương triều chúng ta có người tài năng như vậy phò tá, có lẽ đã không..."
Nói tới đây, lão già rơi nước mắt, không nói nổi nữa.
"Từ lão!"
"Từ lão!"
…
Mọi người vội an ủi.
Đây là một vị lão thần đức cao vọng trọng, tuyệt đối trung thành, khi còn trẻ lão ta rất nhiệt huyết trên triều đình, luôn phấn đấu vì sự nghiệp của vương triều!
Hiện giờ lão ta đã lớn tuổi nhưng vẫn bôn ba cùng mọi người, cố gắng để phục hưng vương triều!
Cả đời này của lão ta đều dâng hiến cho vương triều!
Với những phẩm chất cao quý và thái độ cống hiến không chút vụ lợi ấy khiến mọi người đều rất kính trọng lão ta.
"Từ lão, đừng nghĩ nhiều như vậy!"
Tử Nguyệt công chúa dịu dàng an ủi, ánh mắt của nàng rất kiên định: "Nhất định chúng ta sẽ báo thù, phục quốc! Tà Nguyệt vương triều chắc chắn sẽ trỗi dậy trong tay bản cung một lần nữa, chấn động tứ phương!"
"Lão thần cũng tin rằng nhất định công chúa điện hạ sẽ làm được!"
Lão già nói với vẻ mong đợi: "Nhưng nếu có thể tìm được một vị nhân tài thì chắc chắn sẽ vừa tiết kiệm sức lực mà hiệu quả lại vừa cao! Phải rồi công chúa điện hạ, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào vậy? Có tài năng xuất sắc như vậy chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt đâu!"
"Phải đấy, rốt cuộc người này là ai thế?"
"Công chúa điện hạ mau nói cho bọn ta biết đi!"
"Cho dù có phải trói người này lại thì cũng phải đưa được hắn tới đây!"