• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181 Ngoài trạng nguyên ra không có ai

Lúc này, Lâm Bắc Phàm bưng chén rượu: “Cho nên bản công tử sẽ không tự bêu xấu! Hổ thẹn!”

Mọi người rất cạn lời, muốn phát điên!

Ngươi thế này mà kêu là hổ thẹn á hả?

Rõ ràng đang khoe khoang thì có!

Đừng tưởng chúng ta không nhìn ra được!

Đồ tiện nhân!

“Tên quan chó!” Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

Trước đó tên nam nhân thối chết tiệt này vạch trần thủ đoạn của nàng, hại bao nhiêu nỗ lực trước đây của nàng đều đổ sông đổ bể cả, bây giờ lại làm hỏng hội thơ mà nàng vất vả tổ chức!

Điều mấu chốt nhất là ngươi không làm thơ thì bản cô nương nào có cơ hội ám sát ngươi? Cho nên không phải toàn bộ cố gắng đều uổng phí hết cả hay sao?

Tử Nguyệt cảm thấy vẫn phải tranh thủ một chút, lập tức hết lời khuyên giải: “Lâm công tử, hiếm khi mọi người tập trung một lần, nếu ngươi không làm một bài thơ vậy chẳng phải rất tiếc nuối hay sao?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không đâu! Ở đây có nhiều rượu ngon và món ngon, ta không hề thấy tiếc chút nào!”

Khóe môi của Tử Nguyệt co giật: “Ý của tiểu nữ tử là mọi người cảm thấy tiếc nuối ấy.”

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu tiếp: “Chắc hẳn cũng sẽ không đâu! Mọi người đều tới đây vì ngươi chứ không phải tới vì ta! Nếu Tử Nguyệt cô nương có thể gỡ khăn trước mặt mọi người thì mọi người chắc chắn cũng sẽ hài lòng trở về thôi!”

“Trạng nguyên lang nói hay lắm!”

“Ngươi đã nói ra tiếng lòng của tất cả chúng ta!

“Ta kính ngươi một ly!”

Tất cả mọi người đều ủng hộ hắn.

Lâm Bắc Phàm cười khà khà, chắp tay: “Cảm ơn! Cảm ơn các vị!”

Tay của Tử Nguyệt không nhịn được mà siết chặt lại, muốn đấm chết tên nam nhân khiến nàng tức đến lệch mũi này!

Sao không ra bài theo lẽ thường giùm cái? Nam nhân này có độc rồi!

Cuối cùng vẫn là Lý Sư Sư thân là nữ tử không nhìn được nữa, vừa cười vừa khuyên: “Phu quân, nếu mọi người đã nhiệt tình như thế, hay là ngươi làm một bài thơ đi! Thật ra thiếp thân cũng vô cùng muốn nghe!”

“Đồ khốn, làm thơ đi! Dùng tài hoa của ngươi đánh cho bọn họ sợ hãi đi nào!” Tiểu quận chúa vung nắm đấm nhỏ.

“Lâm công tử, mời!” Mạc Như Sương mỉm cười.

Lúc này, vậy mà Tử Nguyệt lại có vài phần biết ơn đám người Lý Sư Sư.

Một mình ta đứng trên sân khấu đối diện với nam nhân này thật sự quá khó mà!

Lâm Bắc Phàm im lặng một lúc rồi đáp: “Mọi người nhiệt tình khó mà từ chối, vậy bản công tử xin đọc một bài thơ vậy!”

“Được!”

Cả sảnh đường đồng thanh hô được.

Tử Nguyệt kích động đến sắp khóc: “Lâm công tử, mời!”

Trong sự mong chờ của mọi người, Lâm Bắc Phàm bưng một chén rượu, kính ánh trăng xa xăm trên trời rồi cao giọng đọc: “Trăng sáng có tự khi nào? Ta nâng chén rượu ngỡ hỏi trời xanh. Không biết thiên cung điện nguyệt trên trời, đêm nay là năm nào…”

Một bài [Minh Nguyệt Kỳ Thời Hữu, Thủy Điệu Ca Đầu] của Tô Thức bị hắn đọc ra một cách lưu loát trôi chảy.

Mọi người nghe xong lập tức kinh ngạc ngỡ ngàng.

“Hay cho một câu trăng sáng có tự khi nào? Ta nâng chén rượu ngỡ hỏi trời xanh!”

Bảng nhãn khoa này đứng dậy, vỗ tay khen hay: “Đẹp đẽ tráng lệ là thế, hào khí ngút trời là thế, chấn động tâm can là thế! Chỉ một câu này đã đánh bại toàn bộ bài thơ của tất cả những người có mặt ở đây rồi!”

Thám hoa vừa cười vừa đứng dậy: “Ta càng thích một câu cuối cùng của trạng nguyên lang hơn: Chỉ ước người bình an trường thọ, nghìn dặm kề bên bóng yêu kiều! Tình này ý này thật khiến ta nhớ đến đồng hương ở quê nhà mà lã chã rơi lệ!”

“Từ ngữ tinh tế, lưu loát, thấp thoáng tiên khí! Trạng nguyên lang không hổ là tiên trên trời, chỉ có tiên nhân trên trời mới có thể làm ra bài thơ đẹp đến như vậy được!” Một vị tiến sĩ cao giọng nói.

“Xin uống cạn một chén kính thi tiên!”

Có người bưng chén rượu lên, lời này vừa nói ra không thể nghi ngờ gì đã chinh phục toàn bộ tài tử giai nhân có mặt ở đó!

Ngay cả Tử Nguyệt cô nương ở trên sân khấu cũng chớp đôi mắt đẹp liên tục, trong lòng vô cùng thán phục hắn.

“Không ngờ người này lại rất có tài hoa, chỉ thuận miệng đọc đã ra ngay một bài thơ thiên cổ, không ai có thể vượt qua hắn! Đáng tiếc hắn lại là một tên quan chó phá hỏng kế hoạch của mình, hừ!”

Trong lòng nàng đã lên kế hoạch hoàn hảo làm thế nào để khống chế được Lâm Bắc Phàm, nhưng nể mặt bài thơ hay này có thể ra tay nhẹ một chút.

“Cuối cùng bản công tử cũng nhìn ra rồi, trạng nguyên lang chủ yếu là không muốn tranh lợi với mọi người cho nên mới chậm trễ không chịu mở miệng! Bằng không chỉ dựa vào bài thơ này, ai có thể tranh được với hắn nào?” Một đại tài tử cười nói.

Mọi người đều gật đầu, trong lòng vô cùng khâm phục.

“Cho nên bản công tử cho rằng quán quân hội thơ này chính là trạng nguyên lang! Trừ trạng nguyên lang ra, bản công tử cũng không chịu phục ai cả!”

“Trạng nguyên lang hoàn toàn xứng đáng với chức quán quân hội thơ này!”

“Tử Nguyệt cô nương mau công bố kết quả đi, chúng ta nôn nóng quá rồi!”

“Ngoại trừ trạng nguyên lang ra sẽ không có người thứ hai đâu!”
Chương 182 Bản công tử vô cùng chờ mong đấy

Dưới sự trông mong của mọi người, Tử Nguyệt cười đáp: “Tiểu nữ tử cũng vô cùng thích bài thơ này của trạng nguyên lang! Hơn trăm từ thanh thoát lưu loát đã nói hết sự lãng mạn và tình tự của ánh trăng! Cho nên quán quân hội thơ lần này không thể nghi ngờ gì chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!”

“Hay hay…”

Mọi người đều nhao nhao khen hay.

Các thị nữ tươi cười như hoa dâng châu báu lên: “Trạng nguyên lang, đây là phần thưởng mà ngươi thắng được!”

“Thu Quang Tuần Sơn Đồ!”

“Tuyết Hoa Tửu cực phẩm!”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Ta xin nhận Thu Quang Tuần Sơn Đồ, còn Tuyết Hoa Tửu cực phẩm… có câu rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít! Mọi người đều là bạn tri giao hiếm khi tập trung ở nơi này, không bằng mở ra mỗi người một chén, thế nào?”

“Hay! Trạng nguyên lang thật hào phóng!”

“Cảm ơn trạng nguyên lang!”



Mọi người lại hô lên một cách vô cùng hào hứng.

Vì thế Tuyết Hoa Tửu được mở ra, hương rượu nồng đượm tản ra trong nháy mắt.

Mọi người chia nhau mỗi người một chén, cùng nâng cao ly rượu: “Kính trạng nguyên lang, kính Tử Nguyệt cô nương, kính núi sông vạn dặm Đại Võ!”

Sau đó bọn họ một hơi uống cạn, bầu không khí đạt đến cao trào!

Mà lúc này, Tử Nguyệt cô nương cũng vô cùng kích động vì cuối cùng nàng cũng có thể thực hiện kế hoạch cuối cùng của mình!

Nàng nhấc bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ mặt tươi cười như hoa: “Lâm công tử, ngươi chính là quán quân hội thơ hoàn toàn xứng đáng tối nay, bây giờ cũng đã đến lúc tiểu nữ tử thực hiện lời hứa của mình, xin hãy đi theo tiểu nữ tử!”

Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa phất tay: “Ta thấy không cần thiết lắm đâu nhỉ? Xin nhận ý tốt của Tử Nguyệt cô nương…”

Tử Nguyệt lại nói với vẻ vô cùng đáng thương: “Lẽ nào… Lâm công tử muốn ép tiểu nữ tử vào chỗ bất nghĩa sao?”

“Không phải ý này! Dù sao ta nói như vậy cũng là vì ta đã có vợ rồi, cô nam quả nữ ở chung trong một phòng cũng không hay cho lắm…”

“Bớt phí lời, mau đi theo ta!”

Tử Nguyệt mẫn kiên nhẫn, vậy mà lại trực tiếp túm lấy tay của Lâm Bắc Phàm, bước nhanh vào trong phòng.

Lâm Bắc Phàm ngây người!

Không phải chứ, gấp đến thế à?

Ta không đồng ý là ngươi kéo ta đi luôn?

Mọi người nhìn thấy một màn này cũng ngẩn người!

Tử Nguyệt cô nương trực tiếp kéo tay trạng nguyên lang đi!

Hơn nữa thoạt nhìn sao còn hơi… nôn nóng!

Lẽ nào nàng đối với trạng nguyên lang…

Mọi người cùng hít ngược một ngụm khí lạnh!

“Hừ! Đàn ông đều không phải cái thứ gì tốt!” Tiểu quận chúa hừ một tiếng rất bất mãn, ôm một cái giò heo ngồi gặm.

Trong lòng Mạc Như Sương thì chua như hũ giấm, nhưng bản thân không có quyền lên tiếng nên chỉ đành thôi.

Người duy nhất có quyền lên tiếng là Lý Sư Sư lại là một nữ nhân vô cùng truyền thống, sẽ không khiến chồng mình khó xử vào thời điểm này nên đành vừa cười vừa tiếp đón mọi người: “Mọi người ăn trước đi, phu quân sẽ ra ngoài nhanh thôi!”

Lúc này Tử Nguyệt đã kéo Lâm Bắc Phàm đi vào một căn phòng thanh nhã ở nội đường, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.

Bấy giờ nàng mới phát hiện ra vậy mà mình lại nắm tay Lâm Bắc Phàm.

Đây là lần đầu tiên nàng nắm tay một nam nhân khác, sắc mặt lập tức hơi đỏ lên, vội vàng buông tay ra một cách lúng túng và mất tự nhiên.

“Lâm công tử, vừa rồi tiểu nữ tử có hơi thô lỗ, mong được bỏ qua cho.”

Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa gật đầu đáp: “Không sao, ta hiểu được!”

“Ngươi hiểu được?” Tử Nguyệt sững sờ.

“Đúng vậy, cho tới bây giờ bởi vì dung mạo và tài hoa cho nên có rất nhiều cô nương nhìn thấy ta đều rất khó giữ được bình tĩnh! Tử Nguyệt cô nương, ngươi đã được tính là khá giữ kẽ rồi!” Lâm Bắc Phàm cười.

Tử Nguyệt tức giận đảo trắng mắt!

Tên quan chó này lại nói mình gặp hắn đã không giữ nổi bình tĩnh…

Bản công chúa là người nông cạn như thế sao?

Đồ tự luyến!

Nhưng lại nhìn dung mạo của đối phương, phát hiện ra hắn quả thật có vốn để tự luyến thật!

“Lâm công tử, ngươi hiểu thì tốt rồi!” Tử Nguyệt cắn răng, bởi vì cách lớp sa mỏng khiến người không thể nhìn ra được hận ý của nàng!

Hai người ngồi trên chiếu, trên bàn có vài chai rượu, có trà nước, còn có một ít đồ ăn vặt.

Phía đối diện có một thị nữ xinh đẹp ngồi đó, hai tay đánh đàn, gảy lên giai điệu du dương.

Lâm Bắc Phàm nghi ngờ, chỉ vào thị nữ cách đó không xa: “Tử Nguyệt cô nương, không phải ngươi nói muốn thực hiện lời hứa sao? Muốn gỡ khăn cho ta xem còn đánh một khúc đàn cho ta nữa, sao bây giờ lại…?”

Tử Nguyệt bày ra bộ dáng xinh đẹp quyến rũ, phong tình mê người: “Lâm công tử, cảnh đẹp như vậy tại sao cứ để ý đến mấy chuyện vặt vãnh đó làm gì? Lẽ nào tiểu nữ tử không đẹp sao?”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ừm, ngươi quả thật rất đẹp, nhưng ta không biết ngươi lớn lên thế nào!”

Tử Nguyệt tức giận đảo trắng mắt, rốt cuộc đồ khốn này đang khen nàng hay là đang chửi nàng thế?

Nàng cắn răng nói: “Công tử yên tâm, lát nữa tiểu nữ tử gỡ khăn ra trước mặt ngươi nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng!”

“Vậy bản công tử vô cùng mong chờ đấy!”
Chương 183 Ngươi còn muốn giãy dụa đến khi nào hả Tử Nguyệt cô nương?

Tử Nguyệt nhìn đồ ăn ngon trên bàn, đột nhiên nói với vẻ thẹn thùng: “Lâm công tử, lúc nhỏ ta đói mẹ ta sẽ luôn mang Hoa Quế Cao cho ta ăn!”

Lâm Bắc Phàm nhìn Hoa Quế Cao trên bàn, lập tức gắp một miếng đặt vào bát của đối phương.

“Mời Tử Nguyệt cô nương dùng từ từ!”

Tử Nguyệt cô nương lại nói: “Lâm công tử, lúc nhỏ mỗi khi ta khát, mẹ ta luôn pha trà cho ta uống!”

Lâm Bắc Phàm nghe tiếng đã hiểu ý ngay, lập tức rót một chén trà cho đối phương: “Tử Nguyệt cô nương, mời dùng!”

Tử Nguyệt có hơi mừng trong lòng, đàn ông toàn một lũ háo sắc, ngươi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.

“Lúc nhỏ mỗi khi ta lạnh, mẹ ta đều sẽ ôm ta thật chặt!”

Tử Nguyệt run lên, nhìn Lâm Bắc Phàm với đôi mắt sáng quắc: “Lâm công tử…”

Lâm Bắc Phàm im lặng một lúc rồi đáp: “Xin Tử Nguyệt cô nương giữ tự trọng, ta không phải mẹ ngươi!”

Tử Nguyệt: “…”

Một khắc này, Tử Nguyệt thật sự tức tối chỉ muốn đánh người một trận!

Nàng ta quyết định không giả bộ nữa, ngả bài luôn!

“Lâm công tử, không phải ngươi vẫn luôn muốn nhìn dung mạo của tiểu nữ tử sao? Bây giờ ta cho ngươi nhìn thật cẩn thận!”

Tử Nguyệt gỡ mảnh khăn lụa ra, Lâm Bắc Phàm chỉ trông thấy một gương mặt khuynh quốc khuynh thành, câu hồn đoạt phách.

Một gương mặt này thật sự vô cùng đặc biệt, làn da vô cùng mịn màng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng vô cùng sâu sắc, nhưng gương mặt lại pha thêm nét dịu dàng của nữ tử phương đông, thoạt nhìn chính là một mỹ nữ lai.

Sau đó, một đôi mắt màu tím ấy của Tử Nguyệt dường như đang xoay tròn, khiến hai mắt của Lâm Bắc Phàm dần mất ý thức.

Thấy vẻ mặt ngây dại của hắn, Tử Nguyệt bắt đầu đắc ý.

Sau này xem ngươi còn khoa trương trước mặt ta kiểu gì nữa?

Thứ mà nàng đang dùng hiện tại tên là Tử Ngọc Câu Hồn Đại Pháp đã tu luyện nhiều năm, là một loại đại pháp chuyên tác dụng lên tâm thần.

Chỉ cần thực lực không vượt qua nàng quá nhiều hoặc lực ý chí mạnh mẽ đến mức không giống con người thì đều sẽ bị nàng mê hoặc, cúi đầu xưng thần, mặc cho nàng sai khiến!

Nàng chỉ muốn thông qua cách này để chinh phúc Lâm Bắc Phàm, khiến đối phương ngoan ngoãn làm việc thay nàng!

“Tên quan chó này không chỉ là đương kim trạng nguyên lang mà còn là người tâm phúc bên cạnh nữ đế, học rộng hiểu nhiều, bối cảnh hùng hậu, nếu thu nhận hắn làm tay sai cho mình chắc chắn sẽ có lợi cho đại nghiệp của mình phát triển!”

Tử Nguyệt càng nghĩ càng hào hứng, vì thế nàng mạnh tay tấn công, muốn chinh phục Lâm Bắc Phàm nhanh nhất có thể.

Thế nhưng, lực ý chí của nàng điên cuồng rót vào trong đầu của Lâm Bắc Phàm lại giống như hòn đá rơi xuống biển lớn, không thấy động tĩnh.

“Xem ra lực ý chí của tên quan chó này vẫn rất mạnh đây!”

“Nhưng ta không tin không mê hoặc được ngươi!”

Tử Nguyệt gia tăng tấn công lực tinh thần, trên mặt đã dần dần túa mồ hôi.

Lúc này ở bên ngoài, mọi người nghe thấy tiếng đàn du dương truyền ra không có ai là không ngưỡng mộ hết.

“Trạng nguyên lang thật có phúc quá, không chỉ có thể một mình nhìn ngắm dung nhan tuyệt thế của Tử Nguyệt cô nương mà còn có thể ở gần nghe tiếng đàn của nàng! Thật khiến người ngưỡng mộ biết bao!”

“Hoa khôi số một đã bị trạng nguyên lang hái rồi, hoa khôi số hai sẽ không phải lại rơi vào tay hắn nữa đấy chứ?”

“Có khả năng chắc tám chín phần mười là thế rồi! Không nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của Tử Nguyệt cô nương mới vừa rồi hay sao? Bản công tử thậm chí còn nghi ngờ hội thơ lần này là do Tử Nguyệt cô nương cố tình mở vì trạng nguyên lang!”

“Nói thật, ở kinh thành này chỉ cần là nữ tử đều muốn gả cho trạng nguyên lang hết!”

“Cuộc đời thật lắm bất công, kẻ hai hộp sữa người không hộp nào!”



Tiếng bàn luận của mọi người dần truyền ra, tiểu quận chua nghe mà rất bất mãn, hóa căm phẫn thành cơn thèm ăn, ăn vô cùng nhanh, Mạc Như Sương thì lại hồn phách treo ngược cành cây, liên tục thất thần.

Ngược lại vẻ mặt của Lý Sư Sư vẫn như thường, mang theo nụ cười tiếp đón mọi người, thể hiện phong cách quý phái của mình.

Như vậy mọi người lại càng ngưỡng mộ trạng nguyên lang hơn.

Trong nhà có vợ hiền, ở ngoài có tình nhân, đàn ông sống phải nên là như thế mới đúng.

Lúc này, một khúc nhạc đã kết thúc, nhưng rất nhanh đã vang lên khúc thứ hai.

“Không phải chứ? Bài thứ hai luôn á!”

“Không phải đã nói trước chỉ đánh một khúc thôi sao?”

“Có khả năng Tử Nguyệt cô nương và trạng nguyên lang nói chuyện vui quá nên đàn thêm một khúc chăng!”

“Chết tiệt! Cái số đào hoa này khiến người thèm thế!”



Sau khi khúc thứ hai kết thúc, khúc thứ ba lại vang lên tiếp.

“Không phải chứ, đã khúc thứ ba rồi đó!”

“Vẫn chưa kết thúc sao? Chúng ta đã đợi đến nứt toác cả mắt ra rồi!”

“Xem ra lại có một hông hoa yêu kiều nữa bị trạng nguyên lang hái mất! Trạng nguyên lang quá có năng lực!”

“Xong rồi, cây si của ta đổ rồi!”



Mọi người đều đố kỵ muốn chết!

Dựa vào cái gì?

Bọn họ đều là đại tài tử nổi danh lừng lẫy hiện nay, đều tài trí hơn người, học rộng hiểu nhiều, phong lưu phóng khoáng, đẹp tựa Phan An, dựa vào cái gì chỉ có mình Lâm Bắc Phàm là được Tử Nguyệt cô nương coi trọng?

Không phải hắn chỉ tài hoa hơn chúng ta một chút thôi sao?

Đẹp trai hơn chúng ta một chút xíu thôi sao?

Mọi người ngẩng đầu, trực tiếp than thở ông trời thật bất công!

Có vài người không chịu nổi đả kích đã say khướt suốt đêm!

Mà lúc này trong khuê phòng, Lâm Bắc Phàm nhìn Tử Nguyệt cô nương mặt mày trắng bệch, mồ hôi túa như mưa mà mỉm cười, nói: “Ngươi còn muốn giãy dụa đến khi nào hả Tử Nguyệt cô nương?”
Chương 184 Không thể giết được

“Tại sao… tại sao thuật mê hoặc của ta lại không có tác dụng với ngươi?” Tử Nguyệt mang vẻ mặt khiếp sợ.

Dựa vào trình độ mê hoặc của nàng, cho dù có là cao thủ Tiên Thiên cũng giơ tay chịu trói rồi chứ, nhưng tên thư sinh hai tay trói gà không chặt trước mặt này lại không hề bị ảnh hưởng chút nào!

Rốt cuộc tại sao lại thế?

Nàng không tài nào hiểu nổi!

“Vì trong lòng bản công tử chính trực, đức tính cao thượng, ý chí kiên định, không bị tà ma ngoại đạo mê hoặc!” Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ ngay thẳng đường hoàng.

Tử Nguyệt tức run cả người: “Hay cho tên vô sỉ không biết xấu hổ nhà ngươi!”

Ngươi là một tên đại tham quan người gặp người ghét mà lại nói mình chính trực, có đức tính cao thượng?

Ngươi còn cần mặt mũi không?

Sự chính trực và nhân phẩm của ngươi đều bị chó ăn cả rồi sao? Phi!

Chó cũng chê!

“Tiểu thư!”

Thị nữ đánh đàn đó lao tới đỡ Tử Nguyệt trên mặt đất, một bàn tay khác nắm một thanh chủy thủy lóe lên tia sáng lạnh thấu xương, nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ cảnh giác, hơn nữa còn nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây? Giết hắn sao?”

“Chuyện này…” Tử Nguyệt cô nương đắn đo.

Lâm Bắc Phàm lại vô cùng bình tĩnh, vừa uống rượu vừa cười đáp: “Đây đúng là ý kiến tệ hại nhất đấy! Ngươi giết ta thì ngươi và cả người của ngươi chắc chắn không chạy thoát được! Bây giờ chúng ta cùng ngồi xuống từ từ nói chuyện được chứ, công chúa chạy trốn của Tà Nguyệt vương triều, ta nói có đúng không?”

Tử Nguyệt mang vẻ mặt kinh hãi: “Sao ngươi biết thân phận của ta?”

Phải biết rằng thân phận của Tử Nguyệt chính là tuyệt mật!

Trừ người thân cận ra hoàn toàn không có người nào biết được, làm thế nào mà nam nhân trước mặt này lại biết?

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Vì vừa rồi ngươi dùng Câu Hồn Đại Pháp muốn mê hoặc linh hồn con người! Theo như bản quan được biết thì thế lực sở hữu loại thuật pháp này cũng không nhiều, trong đó cũng có cả Tà Nguyệt vương triều đã bị tiêu diệt, đây là bí mật bất truyền của bọn họ, chỉ có thành niên nữ giới của hoàng thất sở hữu mị thể mới có thể học được! Đương nhiên, lúc này bản quan vẫn chưa dám chắc chắn thân phận của ngươi! Nhưng…”

Lâm Bắc Phàm chỉ vào thanh chủy thủ trong tay thị nữ rồi nói: “Thanh chủy thủ đó đã bán đứng các ngươi! Theo như ta biết thì Tà Nguyệt vương triều từng có được một mảnh thiên thạch vô cùng chắc chắn, màu đen như mực, cho nên được dùng để chế tạo ra một lô chủy thủ gọi là mặc đao, giao cho dũng sĩ trung thành nhất sử dụng, thật ra chính là cho thị vệ cận thân của các thành viên hoàng thất quan trọng sử dụng!”

“Thị nữ đó của ngươi có thực lực không tầm thường, vừa rồi nàng ta lao vào một cách không hề do dự, móc thanh mặc đao ra như nước chảy mây trôi, rõ ràng đã dùng quen mặc đao rồi! Cho nên ta to gan suy đoán… không ngờ lại đoán trúng thật!”

Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm chằm chằm: “Trạng nguyên lang thật sự bác học đa tài, kiến thức uyên thâm! Chỉ dựa vào một bộ công pháp và một thanh chủy thủ đã biết thân phận của bản cung, bản cung thật sự bội phục rồi!”

“Quá khen!” Lâm Bắc Phàm cười đắc ý.

Thật ra là dựa vào hệ thống thôi, chỉ cần là đồ có giá trị đều không chạy thoát khỏi pháp nhãn của hắn.

Thanh chủy thủ này rõ ràng có giá trị xa xỉ cho nên mới bị hắn nhìn thấu.

“Nhưng có đôi khi biết càng nhiều thì mệnh càng ngắn! Thân phận của bản cung nhạy cảm, ngươi đã biết thân phận của ta thì không thể giữ ngươi lại!” Ánh mắt của Tử Nguyệt trở nên sắc bén.

“Công chúa, giết hắn đi!” Trong mắt của thị nữ đó lóe lên tia sáng lạnh, dường như đang muốn ra tay.

Lâm Bắc Phàm đã định trước mọi việc, nói: “Ngươi tuyệt đối không dám ra tay đâu!”

Tử Nguyệt hỏi: “Tại sao lại nói như thế?”

Lâm Bắc Phàm cười nhạt: “Vì cao thủ trong hoàng thành nhiều như mây, còn có mấy chục vạn binh lính canh giữ hoàng thành! Ta là mệnh quan triều đình còn là người tâm phúc trước mắt nữ đế, ngươi giết ta rồi chắc chắn sẽ chọc giận thánh thượng! Cao thủ sẽ bao vây toàn thành, đại quân áp sáp, ngươi và cả người của ngươi hoàn toàn không có nơi nào để chạy!”

Tử Nguyệt uy hiếp: “Bản cung có thể bắt ngươi làm con tin, xông ra khỏi thành!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không, ngươi không có cơ hội đó!”

Tử Nguyệt lại hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”

“Vì lão hòa thượng có pháp hiệu Tịnh Đài ở trong nhà ta là một vị Tông Sư! Ngươi cảm thấy các ngươi có thể dẫn ta ra khỏi thành dưới mí mắt của Tông Sư sao?” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

Tử Nguyệt vô cùng kinh hãi: “Vậy mà lão hòa thượng đó lại là một vị Tông Sư sao?”

Tông Sư chính là chiến lực đỉnh cấp nhất trên thế giới này!

Cho dù là Tông Sư Tam phẩm yếu nhất cũng sở hữu thực lực vô địch, một mình có thể địch lại thiên quân vạn mã!

Không có người nào có thể giở thủ đoạn trước mặt Tông Sư!

Có thể đánh lại Tông sư cũng chỉ có Tông Sư!

Tử Nguyệt hoàn toàn không ngờ trong nhà Lâm Bắc Phàm lại có một vị Tông Sư trú ngụ!

Sự việc trở nên khó giải quyết rồi đây!

Đắc tội với triều đình không đáng sợ vì vẫn còn cơ hội sống!

Nhưng nếu đắc tội với Tông Sư, chắc chắn sẽ bị hắn ta đuổi giết đến mức lên trời không có đường, xuống đất không có cửa!
Chương 185 Không phải là tự tìm chết sao?

“Ngươi… không lừa ta đấy chứ?” Tử Nguyệt hé miệng.

“Không thể giả được, không tin ngươi có thể thử!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.

Vẻ mặt của Tử Nguyệt chán nản, vốn tưởng sử dụng Tử Ngọc Câu Hồn Đại Pháp có thể khiến đối phương bị ma quỷ ám ảnh, mặc mình sử dụng.

Không ngờ đối phương không hề bị hấp dẫn một chút nào cả.

Bây giờ còn nhận ra thân phận của nàng, không có cách nào để giết hắn hay bắt hắn đi cả.

Cảm giác đối phương chính là một con nhím, sờ kiểu gì cũng đâm vào tay hết.

“Tử Nguyệt cô nương, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện! Ngoài ra, kêu thị nữ của ngươi tiếp tục đánh đàn đi, bằng không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn lắm đấy!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nói, mời Tử Nguyệt ngồi về chỗ cũ.

“Hừ! Giữa chúng ta có gì để phải nói?” Tử Nguyệt ngồi xuống với vẻ giận dữ, đồng thời gọi thị nữ tiếp tục đánh đàn che tai mắt của người khác.

“Ta không hiểu được, Tử Nguyệt cô nương, tại sao ngươi lại muốn ra tay với ta?”

Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ khó hiểu: “Chúng ta vốn không quen biết, càng không có ân oán cá nhân gì, sẽ không phải chỉ vì muốn thu nhận ta cho mình sử dụng thôi đấy chứ?”

“Ai nói chúng ta không thù không oán? n oán giữa chúng ta rất lớn đấy nhé!” Tử Nguyệt cắn răng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.

“Có sao? Xin được rửa tai lắng nghe!” Lâm Bắc Phàm hỏi, Tử Nguyệt lập tức nói ra ân oán giữa hai người.

Trước đó bọn họ ở Giang Đông lấy danh nghĩa của Thiên Nhất Giáo lừa được một nhóm dân chúng, chuẩn bị khởi nghiệp, vốn sự việc đang phát triển đến hừng hực khí thế thì lại bị Lâm Bắc Phàm nhìn thấu chân tướng của bọn họ, dễ dàng phá giải được ngón trò mà bọn họ dùng để đánh lừa quần chúng, hại toàn bộ nỗ lực trước đó của bọn họ đều hóa thành hư ảo!

Bây giờ còn biến thành con chuột chạy qua dường, bị triều đình truy nã và đuổi giết.

“Ngươi nói thù này có lớn hay không, oán này có sâu hay không hả?” Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không ngờ lại là nguyên nhân này!” Lâm Bắc Phàm dở khóc dở cười.

Hóa ra là bị mình ngộ thương, chẳng trách người ta lại tìm tới cửa!

“Vốn bản quan đã nghi ngờ rồi, nhưng người tiêu diệt quốc gia các ngươi là Đại Nguyệt vương triều cơ mà, các ngươi tới cảnh nội Đại Võ gây sự làm gì?”

Lâm Bắc Phàm vỗ trán: “Ồ ta hiểu rồi, muốn chọn hồng mềm để bóp!”

Tử Nguyệt lén đảo trắng mắt với Lâm Bắc Phàm, sau đó căm hận bảo: “Ngươi nói không sai! Hai mươi năm trước Tà Nguyệt vương triều bọn ta bị Đại Nguyệt vương triều tiệt diệt, khi ấy ta vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đến năm tuổi may mắn thoát được kiếp này! Hai mươi năm nay ta không có khi nào là không muốn phục quốc, báo thù cho phụ vương và mẫu hậu!”

“Nhưng nói thì dễ, làm lại khó!”

Tử Nguyệt mang vẻ mặt thất vọng: “Hai mươi năm này, Đại Nguyệt vương triều càng ngày càng hưng thịnh, binh hùng tướng mạnh khiến hy vọng báo thù phục quốc của ta càng ngày càng xa vời, dân chúng thì lầm than! Đại Võ chỉ có cái tên của hoàng triều chứ không có sự thực tế của hoàng triều, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đây chính là một nơi tốt để đào tạo bồi dưỡng thế lực, thành lập bộ máy chính quyền!”

“Chỉ cần lấy được một mảnh đất ở nơi này, tập trung dân chúng và bồi dưỡng ra binh mã của riêng mình thì có cơ hội báo thù phục quốc rồi!”

“Hóa ra là thế!” Lâm Bắc Phàm hiểu ra.

“Nhưng tất cả những thứ này đều đã bị ngươi phá hủy cả!” Tử Nguyệt nói với vẻ căm hận.

Lâm Bắc Phàm chậc một tiếng, đáp trong sự khinh thường: “Cho dù không có ta thì ngươi cũng khó mà làm nên đại sự!”

Tử Nguyệt bị ánh mắt coi thường của hắn chọc tức điên, vỗ mạnh một cái lên bàn: “Vậy mà ngươi lại dám coi thường ta sao?”

Lâm Bắc Phàm nhướn mày khiêu khích: “Không cần nghi ngờ, ta đang coi thường ngươi đấy!”

“Ngươi!” Tử Nguyệt tức muốn xỉu mất.

“Bây giờ tâm trạng của bản quan đang tốt nên ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, ngươi sai ở đâu!” Lâm Bắc Phàm cười.

“Được! Xin nghe cẩn thận!” Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

“Đầu tiên, ngươi chọn địa điểm không đúng!”

“Có gì không đúng?”

Tử Nguyệt đáp với vẻ không phục: “Sở dĩ ta chọn một nơi như Giang Đông là vì dân chúng ở đó khá khó khăn và ngu dốt, triều đình quản lý lỏng lẻo, binh mã thiếu thốn cho nên mới bắt đầu thành lập giáo phái mê hoặc dân chúng cho ta sử dụng! Ngươi xem, chưa đến một tháng đã phát triển đến mấy chục nghìn bang chúng rồi còn gì!”

Nói đến đây, trên mặt nàng thấp thoáng hiện thêm vài phần đắc ý.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười một tiếng: “Giang Đông quản lý lỏng lẻo, ngươi nhìn kiểu gì mà ra được hay vậy? Phải biết rằng đó chính là nơi duy nhất không có phiên vương! Ở đó từ trên xuống dưới vẫn luôn bị triều đình kiểm soát! Sở dĩ binh mã thiếu thốn là vì không cần thiết phải phái binh mã tới đó! Ngươi sẽ không thật sự cho rằng Đại Võ hoàng triều đã là hổ bị nhổ mất răng, vô dụng rồi đấy chứ?”

“Lẽ… lẽ nào không phải thế sao?” Tử Nguyệt có hơi chột dạ…

“Vậy ngươi cũng nên biết lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa đấy!”

Lâm Bắc Phàm cười nhạo một tiếng: “Bây giờ triều đình Đại Võ vẫn là chính thống như cũ, là một thế lực lớn nhất trong các hoàng triều! Tuy thực lực của các phiên vương khác bành trướng nhanh chóng nhưng cũng chỉ dám lén lút hành động chứ ngoài mặt vẫn không dám! Vậy mà ngươi lại giả thần giả quỷ, mê hoặc dân chúng, phá vỡ chính quyền ngay trên địa bàn duy nhất của Đại Võ, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?”

“Không diệt ngươi mới là không bình thường đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK