Lúc này, nữ đế lớn tiếng quát: "Tước bỏ áo quan của Tôn Thiên Đạo, giáng làm dân thường, vĩnh viễn không cho hắn ta quay lại làm quan!"
"Bệ hạ tha mạng, vi thần biết lỗi rồi..." Tôn Thiên Đạo liên tục dập dầu.
"Giải xuống, trẫm không muốn nhìn thấy hắn ta nữa!" Nữ đế phất tay.
Thế là Tôn Thiên Đạo bị lôi đi.
"Còn ngươi nữa, Lưu Hoa Nghiệp!" Nữ đế lớn tiếng nói: "Ngươi thân là tế tửu của Quốc Tử Giám vậy mà không chỉ đạo đức không đứng đắn, hãm hại cấp dưới mà còn chậm chạp lề mề, thật không đáng được trọng dụng! Nể tình những năm gần đây ngươi cũng vất vả làm việc, tìm được rất nhiều nhân tài cho triều đình nên ta tạm thời giữ lại chức vụ cho ngươi, phạt hai năm bổng lộc! Mong rằng ngươi nhớ kỹ lời dạy hôm nay, nếu dám tái phạm trẫm sẽ không nể mặt ngươi nữa đâu!"
"Tạ chủ long ân!" Lưu tế tửu quỳ lạy, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật lòng mà nói, nữ đế rất muốn thẳng tay cách chức Lưu Hoa Nghiệp, nhưng Quốc Tử Giám không thể không có tế tửu dù chỉ một ngày.
Sau khi cách chức hắn ta sẽ phải bố trí một người khác tới đảm nhiệm chức vụ tế tửu.
Văn võ quan lại cả triều ai nấy đều là tham quan, gian thần, người sau còn tham hơn cả người trước, kẻ này gian xảo hơn kẻ kia, phải bố trí ai nhận chức mới được đây?
Cho nên, chẳng bằng cứ để Lưu Hoa Nghiệp tiếp tục đảm nhiệm vậy.
Ít ra thì hắn ta vẫn còn chút lương tâm, không để Quốc Tử Giám nhiễm phải bầu không khí ô nhiễm của chốn quan trường.
"Cả các người nữa!"
Đôi mắt phượng của nữ đế liếc nhìn hết thảy các quan trong triều, ánh mắt toát ra vẻ nghiêm khắc: "Hãm hại trung lương ngay trên triều đình, vu oan cho đồng liêu! Nếu Lâm ái khanh không tự chứng minh sự trong sạch của bản thân thì chỉ sợ chức quan của hắn khó mà giữ nổi, danh tiếng cũng bị vấy bẩn rồi! Các ngươi nói xem, các ngươi đáng tội gì đây?"
"Chúng thần ngu muội, bị tiểu nhân che mắt, mong bệ hạ trách phạt!" Các quan chắp tay cùng nói.
Bọn họ đều là tay lõi đời trong chốn quan trường, lập tức cúi đầu nhận lỗi.
Luật pháp không thể định tội cả đám người bọn họ cùng một lúc được, bệ hạ có thể làm gì được bọn họ?
Chắc chắn cuối cùng cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chẳng có ai bị định tội cả.
Nữ đế hừ một tiếng với vẻ bất mãn, nàng biết ý đồ của bọn họ là gì, nhưng nàng cũng đâu phải người đơn giản.
"Thôi được, nếu các người đã biết lỗi, cầu xin trẫm trách phạt, vậy trẫm sẽ phạt các người... xin lỗi Lâm ái khanh!"
Các quan lập tức lúng túng.
Bảo bọn họ xin lỗi tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm này sao?
Bảo những viên đại quan như bọn họ xin lỗi một tên quan lục phẩm nhỏ bé nhãi nhép sao?
Chuyện này mà bị người ta truyền ra ngoài thì bọn họ biết giấu mặt mũi vào đâu cơ chứ?
Lâm Bắc Phàm cũng ngẩn người!
Bảo các quan xin lỗi hắn sao?
Chuyện này, chuyện này...
Thật sảng khoái quá!
Nữ đế thật tinh tế, yêu ngươi quá đi mất!
Nàng lặng lẽ dùng thân phận của mình, tiện tay yêu cầu các quan xin lỗi.
Thấy các quan có vẻ do dự, nữ đế bực bội bảo: "Sao trông các ngươi lại... không vui nhỉ? Trẫm chỉ bảo các người xin lỗi Lâm ái khanh thôi mà, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này mà các ngươi cũng không làm nổi sao? Hay là, các ngươi cảm thấy bản thân không sai! Các người muốn khi quân đấy phải không?"
Các quan hoảng hốt: "Chúng thần hoàn toàn không dám!"
"Nếu không dám vậy các ngươi còn không mau xin lỗi đi, còn phải để trẫm nhắc các ngươi chắc?" Nữ đế quát.
"Chuyện này..."
Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm tằng hắng một tiếng: "Các vị đại nhân, chúng ta thân là thần tử của bệ hạ, nên chia sẻ ưu phiền giúp bệ hạ, chứ không nên làm khó bệ hạ đâu! Bệ hạ bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó, đây là bổn phận của những người làm thần tử như chúng ta! Bản quan đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, đang chờ các vị đấy, mau xin lỗi đi!"
Các quan cảm thấy cực kỳ uất ức!
Tất nhiên là ngươi không khó xử rồi vì người cần nói xin lỗi đâu phải là ngươi!
Người mất mặt cũng chẳng phải ngươi!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại ân cần nói: "Các vị đại nhân, giờ cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa đâu, các vị nhanh một chút đi! Từng người các vị nói hay là cùng nhau nói thế? Ta đều chấp nhận cả!"
Các quan âm thầm mắng chửi Lâm Bắc Phàm!
Ngươi chấp nhận được, nhưng bọn ta không chấp nhận nổi!
Tên khốn kiếp nhà ngươi!
Các quan quay tới quay lui nhìn nhau.
Cuối cùng, dưới sự dẫn đầu của mấy vị thượng thư, bọn họ cúi ngươi, nói với giọng điệu uất ức: "Xin lỗi Lâm ti nghiệp!"
"Ồ!" Lâm Bắc Phàm nhắm hai mắt lại cảm nhận.
Hắn cảm thấy tiếng "xin lỗi" này thật dễ nghe, thật êm tai, làm người ta mát lòng mát dạ quá, khiến cả người hắn sảng khoái từ trên đầu xuống tận dưới chân!
Thật là thoải mái!
Hắn không nhịn được mà bảo: "Các vị đại nhân, vừa rồi ta không nghe rõ, các vị có thể nhắc lại một lần nữa được không?"
Các quan: "..."
Nữ đế đang tỏ vẻ lạnh lùng suýt nữa thì bật cười.
Tên Lâm Bắc Phàm này xấu tính quá đi mất!
Các viên quan lớn của triều đình đã gạt bỏ thể diện của bản thân để xin lỗi ngươi rồi, vậy mà ngươi lại còn muốn nghe thêm lần nữa sao?
Như vậy chẳng phải là cố tình chọc tức người ta hay sao?
Chương 82 Không còn cách nào khác
"Được rồi Lâm ái khanh, các quan đã nói xin lỗi rồi, ngươi đừng làm khó bọn họ nữa!" Nữ đế nhịn cười nói.
"Vâng, thưa bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm thấy vậy đành bỏ qua.
Các quan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại sinh ra vài phần biết ơn nữ đế.
Nhưng tới khi nghĩ lại vẫn cảm thấy rất uất ức!
Hắn đánh con của bọn họ, lừa nhiều tiền của bọn họ như thế, vậy mà bọn họ còn phải xin lỗi hắn...
Lý lẽ ở đâu?
Công bằng ở đâu?
Bọn họ đã làm quan rất nhiều năm nhưng hôm nay chính là lần nhục nhã nhất!
Đột nhiên, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu bước ra, chắp tay lớn tiếng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, trong khi làm ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm đã nâng cao được tính kỷ luật và phẩm chất đạo đức của học trò, tạo ra môi trường học tập thân thiện đoàn kết, tích cực tiến bộ, nâng cao thành tích học tập của học trò!”
"Hơn nữa, cùng lúc đó, hắn còn dẫn dắt các học trò nghiên cứu, phát minh ra rất nhiều bảo khí có ích cho nước cho dân, quả là tấm gương cho các quan, rường cột của nước nhà! Triều đình không thể để nhân tài này bị mai một, cho nên thần xin bệ hạ thăng thêm một cấp quan cho Lâm ti nghiệp, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Các quan bối rối!
Lại bộ thượng thư lên cơn điên gì vậy?
Tại sao lại đề nghị nữ đế thăng thêm một cấp quan cho Lâm Bắc Phàm chứ?
Có phải do vừa rồi chịu cú sốc quá lớn nên mới nói lung tung không vậy?
Ngay sau đó, Hộ bộ thượng thư cũng bước ra, lớn giọng thưa: "Lại bộ thượng thư Cao đại nhân nói rất có lý! Thần cũng xin bệ hạ thăng thêm một cấp quan cho Lâm ti nghiệp, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Kế tiếp, Công bộ thượng thư cũng đứng ra: "Thần cũng xin bệ hạ thăng thêm một cấp quan cho Lâm ti nghiệp, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Vị thượng thư thứ tư cũng bước ra.
Vị thượng thư thứ năm cũng đứng ra luôn rồi!
Tất cả đều đề nghị thăng quan tiến chức cho Lâm Bắc Phàm.
Những vị quan khác dần dần hiểu ra, cũng cùng nhau đứng dậy.
Bọn họ cúi người hành lễ, đồng thanh nói: "Thần cũng xin bệ hạ thăng thêm một cấp quan cho Lâm ti nghiệp, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Cảnh tượng thắm thiết này thật đúng là hoành tráng!
Các học trò và giáo quan ở quanh đó nhìn mà ngây người.
Các quan đồng loạt lên tiếng đề nghị thăng thêm một cấp quan cho Lâm Bắc Phàm, đây là sự vinh dự lớn đến thế nào cơ chứ!
Đủ để được ghi vào sử sách luôn rồi đấy!
Lâm ti nghiệp thật giỏi quá!
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại chẳng hề vui vẻ chút nào.
Mấy lão già khốn nạn này!
Bọn họ không nghĩ ra cách đạp đổ hắn nên dùng cách khác đuổi hắn ra khỏi Quốc Tử Giám đây mà.
Hiện giờ hắn đang là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, là quan chính lục phẩm, cao hơn hắn là tế tửu, chức quan tòng tứ phẩm.
Nếu thăng thêm một cấp quan thì hắn sẽ trở thành quan viên tòng ngũ phẩm, trong Quốc Tử Giám không có vị trí nào tương ứng với hắn, vậy thì hắn đành phải rời khỏi Quốc Tử Giám rồi.
Sau khi hắn rời khỏi Quốc Tử Giám, tất nhiên con trai của bọn họ sẽ được giải thoát.
Bọn họ cũng nhờ thế mà được giải thoát, chẳng cần phải tiêu tốn tiền bạc cho Lâm Bắc Phàm nữa.
Buộc hắn phải rời khỏi Quốc Tử Giám ấy à?
Tuyệt đối không có chuyện đó đâu!
Hắn không nỡ bỏ rơi đám nha nội trẻ ranh này!
Mỗi tháng hắn kiếm được mấy chục vạn, thâm chí là hơn trăm vạn lượng từ bọn chúng cơ mà!
Lũ trẻ ranh này cho hắn nguồn thu thập ổn định như thế, hắn biết tìm đâu ra nữa đây?
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm hoảng hốt nói: "Các vị đại nhân, các vị cất nhắc hạ quan quá rồi! Hạ quan mới chỉ vào triều chưa tới một tháng, kinh nghiệm còn thiết sót, năng lực lại có hạn, thật sự khó mà gánh vác nổi trách nhiệm lớn! Vì vậy hạ quan cảm thấy mình vẫn nên ở lại Quốc Tử Giám rèn luyện thêm vài năm nữa rồi hãy tính tiếp!"
Các quan nghe vậy lập tức không bình tĩnh nổi nữa!
Ngươi còn muốn làm loạn ở Quốc Tử Giám mấy năm nữa cơ á?
Như thể chẳng phải bọn ta sẽ bị ngươi vặt sạch lông chỉ còn trơ lại da hay sao!
Làm tham quan cũng đâu dễ dàng gì, ngươi đừng có túm chặt bọn ta vặt lông nữa được không hả?
Mặc dù bọn ta có tiền nhưng cũng phải từ từ tham ô từng chút một mới được chừng ấy, phải trả giá bằng rất nhiều mồ hôi công sức đấy.
Vậy mà bọn ta còn chưa kịp hưởng thụ đã bị ngươi cướp mất rồi!
Các quan càng nghĩ càng đau lòng, vội vàng khuyên nhủ.
"Lâm ti nghiệp, ngươi đừng nghiêm tốn như vậy, năng lực của ngươi các quan đều thấy rõ!"
"Đảm nhiệm vị trí ti nghiệp ở Quốc Tử Giám đúng là thiệt thòi cho ngươi quá! Ngươi nên đứng trên sân khấu lớn hơn, có tương lai sáng lạn hơn, làm nên sự nghiệp vĩ đại hơn, chứ không phải ở lại nơi này!"
"Lâm ti nghiệp, nếu ngươi thật sự muốn cống hiến cho bệ hạ thì đừng từ chối nữa!"
...
Lâm Bắc Phàm vội bảo: "Các vị đại nhân, thực sự không cần đâu mà, hạ quan cảm thấy ở đây rất tốt! Ở đây, bản quan cũng có thể thực hiện được hoài bão của cuộc đời mình, đào tạo ra nhiều rường cột nước nhà cống hiến cho đất nước! Hơn nữa, các học sinh ở đây ai ai cũng là nhân tài, nói chuyện dễ nghe, bản quan rất thích ở đây!"
"Lâm ti nghiệp, ngươi nghĩ như thế là không đúng rồi!"
"Quốc Tử Giám không có ngươi cũng không sao, nhưng triều đình không thể không có ngươi được, ngươi phải đi làm chuyện lớn hơn đi chứ!"
"Ngươi ở lại đây, sẽ lãng phí tài hoa chấn động thế gian của ngươi mất!"
...
Chương 83 Ta có cách lấy được
Lâm Bắc Phàm lại khiêm tốn từ chối một lần nữa...
Nữ đế đứng ở giữa, thấy cảnh tượng hài hước này lại rất buồn cười.
Nàng không khỏi thầm cảm thán.
Đúng là làm khó cho các quan rồi!
Đụng phải loại người vừa biết moi móc tiền, vừa giảo hoạt như hồ ly thế kia, bọn họ cũng chỉ có thể dùng cách cho hắn được thăng quan tiến chức để tống hắn đi mà thôi!
"Được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa!"
Nữ đế lên tiếng, các quan lập tức im lặng.
"Các vị ái khanh nói phải lắm!"
Nữ đế cười nói: "Trong lúc làm việc tại Quốc Tử Giám, Lâm ái khanh không chỉ có thể thanh lọc bầu không khí tại Quốc Tử Giám, nâng cao thành tích học tập của học trò một cách rõ rệt mà còn sáng chế ra nhiều phát minh có lợi cho đất nước, đúng là nên được thăng thêm một bậc quan!"
Bách quan mừng rỡ, cùng nói: "Bệ hạ thánh minh!"
"Nhưng đúng như Lâm ái khanh đã nói, thời gian hắn làm quan còn quá ngắn, kinh nhiệm ít ỏi, không đủ năng lực, đúng là nên ở lại Quốc Tử Giám rèn luyện thêm một thời gian! Mặt khác, nếu không có Lâm ái khanh giám sát chặt chẽ thì trẫm thật sự không yên tâm về việc phát minh những bảo khí có ích cho nước cho dân này!"
Đến lượt Lâm Bắc Phàm mừng rỡ: "Bệ hạ thánh minh!"
"Cho nên, trẫm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra được một ý kiến hay!"
Nữ đế cố gắng nhịn cười mà nói: "Chúng ta có thể thăng một cấp quan cho Lâm Bắc Phàm trước, xếp vào hàng quan viên ngũ phẩm! Nhưng vẫn để hắn ở lại Quốc Tử Giám đảm nhiệm chức ti nghiệp! Chờ sau này hắn có đủ năng lực thì điều hắn đến đảm nhiệm chức vụ khác là được, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?"
Các quan nghe xong đều ngơ ngác.
Trời đất!
Vừa được thăng quan lại còn không cần phải rời khỏi Quốc Tử Giám, mọi lợi ích đều bị tên khốn kia chiếm sạch hết rồi!
Sao có thể như vậy được?
"Bệ hạ, tuyệt đối không được!"
"Không thể làm như thế được, trước nay chưa từng có tiền lệ như vậy!"
"Mong bệ hạ thu hồi thánh mệnh!"
...
Nữ đế vung tay áo: "Mặc dù chưa từng có tiền lệ nhưng chúng ta có thể tạo nên tiền lệ! Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách trường hợp của Lâm ái khanh quá đặc biệt, là nhân tài hiếm thấy, triều đình làm ra chút thay đổi thì có gì không ổn? Chẳng phải làm như vậy cũng hợp ý các ngươi hay sao?"
"Bệ hạ, thật sự không thể làm như vậy được!"
"Nếu ở Quốc Tử Giám không có chức vụ tương ứng thì Lâm Bắc Phàm nên rời khỏi Quốc Tử Giám mới phải!"
"Không thể phá hỏng quy tắc tổ tiên truyền lại được đâu thưa bệ hạ!"
...
Các quan muốn khóc tới nơi rồi.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm là len lén cười.
Được thăng quan mà vẫn có thể tiếp tục phát tài, hắn tìm đâu ra nơi nào tốt hơn chỗ này nữa cơ chứ?
Nữ đế này ưu ái cho hắn quá!
Đúng lúc đó, nữ đế nói chắc như đinh đóng cột: "Đừng có nhiều lời nữa, ý trẫm đã quyết! Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng, nay trẫm nghe ý kiến của các quan, thăng cho ngươi thêm một cấp quan thành quan viên tòng ngũ phẩm, tiếp tục đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, cống hiến cho đất nước!"
"Tạ chủ long ân!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, quay sang nhìn các quan với vẻ cảm động đến nỗi nước mắt chỉ chực rơi xuống: "Hạ quan cũng cảm ơn các vị đại nhân đã tiến cử!"
"Hừ!" Sắc mặt của các quan trông thật khó coi.
Vì được thăng quan nên Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ.
Tối hôm đó, hắn nổi hứng cùng Lý Sư Sư vừa ngắm trăng vừa trò chuyện, rất ung dung tự tại.
Đúng lúc ấy, có một cái bóng màu trắng lẳng lặng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bạch Thanh Hoàn, Bạch Quan m, một nữ tử như thần lại như ma.
Ban đầu Lý Sư Sư còn hốt hoảng, sau đó nàng mừng rỡ đứng dậy cúi người chào: "Thiếp thân chào Bạch Quan âm đại nhân!"
Giọng nói hơi trầm phát ra từ cái bóng trắng kia: "Không cần khách sáo như thế!"
Lâm Bắc Phàm thì không khách sáo đến vậy, hắn lườm bóng trắng kia một cái rồi nói: "Lần nào ngươi cũng xuất hiện cái kiểu quỷ quái như thế, chẳng cho người khác thời gian chuẩn bị tâm lý gì cả!"
Bạch Thanh Hoàn thản nhiên đáp: "Xin lỗi, quen rồi, lần sau sẽ chú ý hơn!"
Lâm Bắc Phàm lại lườm nàng ta một cái nữa, bởi vì hắn chẳng hề cảm thấy chút áy náy nào trong lời mà nàng ta nói, lần sau nàng ta vẫn sẽ làm theo ý mình cho mà xem.
Nhưng hắn có thể làm gì được cơ chứ, ai bảo hắn không đánh lại Bạch Quan m?
"Nghe nói ngươi phát minh ra rất nhiều bảo khí ích nước lợi dân ở Quốc Tử Giám, thuyền sắt cỡ lớn có thể nổi trên mặt nước, khí cầu lớn bay lên trời, và cả giống lúa nước lai tạo có thể nâng cao sản lượng nữa..."
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên: "Sao ngươi lại biết rõ như thế?"
"Ta tự có cách lấy được tin tức!" Giọng nói của Bạch Thanh Hoàn tràn đầy vẻ tò mò: "Làm thế nào ngươi lại nghĩ ra được mấy thứ hão huyền như thế? Những thứ này có thể thành công được không?"
Lâm Bắc Phàm nhìn rượu ngon trên bàn, cười bảo: "Chúng ta vừa uống rượu vừa nói nhé, thế nào?"
Bạch Thanh Hoàn ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đáp: "Cũng được!"
Cả người nàng ta loáng một cái đã xuất hiện trên một phiến đá khác.
Chương 84 Không thấy Dạ Hiệp
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm tiếp xúc gần với Bạch Thanh Hoàn đến vậy, nhưng cố gắng lắm hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng cơ thể và đường nét ngũ quan mà thôi.
Cứ như thể trên người nàng ta có một lớp sương mù, mãi mãi không thể nhìn rõ được vậy.
Đúng là một cô gái thần bí khiến người ta mê đắm.
Lúc này, Lý Sư Sư đã tự giác rót rượu cho Bạch Thanh Hoàn rồi.
Bạch Thanh Hoàn khẽ gật đầu, uống hết chén rượu ấy nàng ta nhìn sang Lâm Bắc Phàm rồi tò mò hỏi: "Dùng sắt thép chế tạo nên con thuyền cồng kềnh như thế, tại sao nó vẫn có thể nổi trên mặt nước được?"
"Bởi vì nước có lực nổi nên có thể nâng đỡ mọi thứ!"
Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Lực nổi càng lớn có thể nâng đỡ vật thể càng nặng! Lực nổi của nước không liên quan gì tới trọng lượng hay vật liệu làm nên vật thể, mà liên quan tới lượng nước bị đẩy đi để nhường chỗ cho vật thể đó khi nó ở dưới nước! Lượng nước bị đẩy đi càng nhiều thì lực nổi mà vật thể đó có được càng lớn, vậy nên tất nhiên sắt thép có thể nổi trên mặt nước rồi..."
Lâm Bắc Phàm dùng cách nói dễ hiểu để giải thích về lực nổi của nước với Bạch Thanh Hoàn.
"Ồ!" Bạch Thanh Hoàn gật đầu, như đã hiểu mà cũng như chưa hiểu.
"Vậy còn tại sao khí cầu lớn lại bay lên được?"
"Cũng là vì lực nổi mà thôi!"
"Thế giới mà chúng ta đang sống, khắp mọi nơi đều có không khí, không khí cũng giống như nước vậy! Nước có lực nổi vậy tất nhiên không khí cũng có lực nổi, ta đặt cho nó cái tên là lực đẩy của không khí..."
Lâm Bắc Phàm lại dùng cách nói dễ hiểu để giải thích vấn đề phức tạp là nguyên lý khí nóng làm bóng bay lên.
"Lúa nước lai tạo có thể làm tăng sản lượng thật sao? Có giải quyết được vấn đề cơm ăn của bách tính không?"
"Có thể, cái này lại liên quan đến nguyên lý ưu thế lai, ta nói với ngươi thế này nhé..."
Lâm Bắc Phàm lại giải thích nguyên lý lai tạo lúa nước theo cách dễ hiểu.
Bạch Thanh Hoàn gật đầu, cảm giác như thể nàng ta vừa mở ra một cánh cửa lớn của thế giới, làm thay đổi toàn bộ nhận thức của bản thân.
Lý Sư Sư thì dùng ánh mắt si mê và hâm mộ nhìn Lâm Bắc Phàm.
Nàng cảm thấy người đàn ông của mình thật thông thái, hiểu thật nhiều chuyện!
Giải thích xong hết tất cả những chuyện này thì đêm cũng khuya rồi.
Lý Sư Sư đã ngủ từ lúc nào không hay, được Lâm Bắc Phàm bế vào trong phòng để nghỉ ngơi.
Bạch Thanh Hoàn than thở: "Nghe người nói một câu còn hơn mười năm đọc sách! Không ngờ giữa cuộc sống hàng ngày lại ẩn giấu nhiều đạo lý và tri thức sâu sắc đến như thế! Càng biết nhiều ta càng cảm thấy mình ngu ngốc! Thực lực càng mạng lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Lời này ngươi nói đúng lắm, sinh mệnh của con người có hạn nhưng tri thức là vô hạn! Cho nên làm người tuyệt đối không được ếch ngồi đáy giếng, huênh hoang khoác lác!"
"Ta có một điều nghi vấn, những tri thức kỳ lạ này ngươi học được từ đâu vậy?"
Lâm Bắc Phàm rất không biết xấu hổ mà đáp: "Không thầy vẫn hiểu, tự học thành tài!'
"Ta còn có một điều nghi vấn nữa, không phải ngươi muốn có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào sao, tại sao ngươi còn làm nhiều chuyện như vậy?"
"Chính vì vậy nên ta mới làm đấy!"
"Hả? Tại sao?" Bạch Thanh Hoàn bối rối.
Lâm Bắc Phàm che mặt: "Bởi vì nữ đế đối xử với ta không tệ, vậy mà ta lại nhiều lần làm chuyện tham ô lừa trên gạt dưới sau lưng nàng! Cho nên ta mong rằng sau này khi ta chạy trốn, nàng có thể nể tình xưa cũ để lại cho ta một con đường sống!"
Bạch Thanh Hoàn nghe xong lại rất buồn cười.
Đúng là đôi oan gia hoan hỉ mà!
Hai bên đều che giấu đối phương, dưới sức ép của hiện thực đành phải giả làm tham quan và hôn quân.
Trong lòng nàng ta đột nhiên nảy sinh sự mong đợi, nếu chuyện này bại lộ thì Lâm Bắc Phàm sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
"Thật ra còn có một nguyên nhân nữa!"
"Nguyên nhân gì?"
"Ta muốn để lại dấu tích của mình ở thế giới này để chứng minh rằng ta đã từng tới đây!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đắc ý.
Đã có cơ hội đi tới một thế giới mới thì dù có thế nào cũng phải để lại vài thứ chứng minh rằng mình từng sống cuộc sống vui vẻ, đã từng tự làm theo ý mình tại đây, thế là được rồi!
Biết đâu sau này khi nhắc đến tên hắn, người ta lại tôn hắn lên làm nhà khoa học thì sao!
Bởi vì hắn đã đưa khoa học đến đây cơ mà!
Chuyện xưa phát triển thành nhiều cái, chúng ta nói dần từng cái một…
Sau vài ngày nỗ lực, hai người xuất thân từ Thiết Kiếm Môn dũng cảm đến kinh thành vẫn chưa tìm được Dạ Hiệp, cứ như thể người này đã hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng đâu mà cũng chẳng có hành động gì.
Trong quán rượu, Quách Thiếu Soái nói với vẻ chán chường: "Sư tỷ, ngươi nói xem liệu có phải Dạ Hiệp đó đã rời khỏi kinh thành rồi hay không? Theo như tin tức chúng ta nghe ngóng được thì đã gần nửa tháng nay Dạ Hiệp không hề xuất hiện rồi!"
Mạc Như Sương nhíu mày: "Không hẳn là không có khả năng này! Nhưng cơ sở ngầm ở khắp nơi của chúng ta cũng đâu có tin tức gì!"
Quách Thiếu Soái rầu rĩ: "Vậy phải làm thế nào bây giờ?"
"Chúng ta cứ tìm thêm hai ngày nữa vậy! Nếu vẫn không tìm được thì đành phải quay về thôi!" Mạc Như Sương đáp với vẻ bất đắc dĩ.
"Ôi! Cũng chỉ đành như thế vậy!" Quách Thiếu Soái thở dài.
Chương 85 Đệ nhất tham quan
Đột nhiên, Mạc Như Sương nhớ tới Lâm Bắc Phàm mà bọn họ từng gặp một lần, nói: "Bây giờ đang rảnh rỗi! Sư đệ, hay là chúng ta ghé thăm Lâm Bắc Phàm đi! Tiếp xúc với hắn thêm một chút để xem liệu có hữu dụng với vương gia hay không!"
"Hả... phải đi gặp hắn sao?" Quách Thiếu Soái hoàn toàn chẳng muốn đi chút nào.
Lần trước mới gặp mà đã bị người ta áp đảo trên mọi phương diện, khiến hắn ta chịu đả kích không ngóc đầu lên nổi.
Lại gặp thêm lần nữa, chỉ sợ hắn ta sẽ bị người ta nghiền nát đến cặn bã cũng chẳng còn mất.
Mạc Như Sương lại bất đắc dĩ bảo: "Sư đệ, đừng hành động theo cảm tính như thế, chính sự quan trọng mà!"
"Được rồi sư tỷ, ta nghe lời ngươi vậy!" Quách Thiếu Soái đành phải đồng ý.
Mạc Như Sương gọi tiểu nhị của tửu lâu tới, trả tiền rồi đọc địa chỉ nhà Lâm Bắc Phàm nhờ người ta chỉ đường giúp.
"Các ngươi đến tìm tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao?" Tiểu nhị trong tửu lâu hỏi
"Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm?" Cả hai sửng sốt.
"Tiểu nhị, người bọn ta muốn tìm tên là Lâm Bắc Phàm, sao lại là tân khoa trạng nguyên được?" Mạc Như Sương thắc mắc.
"Thì là vì hắn đúng là tân khoa trạng nguyên chứ sao nữa, các ngươi không biết gì sao?" Tiểu nhị ngạc nhiên.
Hai người lắc đầu.
Bọn họ là người trong giang hồ, thứ bọn họ quan tâm là chuyện giang hồ thôi. Còn chuyện liên quan đến triều đình thì chẳng can hệ gì tới bọn họ, nên bọn họ cũng chỉ biết đại khái vài chuyện mà thôi.
"Tiểu nhị, có thể kể cho ta nghe vài chuyện về tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm được không? Bọn ta là người từ nơi khác đến đây, không hiểu rõ về hắn cho lắm!" Mạc Như Sương lấy ra ít bạc vụn, vẻ mặt không thay đổi.
"Tất nhiên là được rồi!" Tiểu nhị lập tức nhận bạc vụn, nói: "Nhắc tới trạng nguyên Lâm Bắc Phàm thì quả là tài trí hơn người, học vấn bao la, trông mặt mũi còn anh tuấn kiệt xuất hơn cả Phan An! Hắn còn trẻ tuổi mà đã thi đâu đậu đó, biết bao nhiên cô gái ở kinh thành muốn được gả cho hắn đấy! Trước đây ấy à, hắn đã từng đi tới lầu xanh nổi tiếng trong kinh thành bọn ta là Bách Hoa Phường, các ngươi đoán xem rồi thế nào?"
"Rồi thế nào nữa?" Hai người Mạc Như Sương đồng thanh hỏi.
Tiểu nhị vỗ đùi một cái, giọng nói tràn đầy vẻ ghen tị: "Lý Sư Sư, đệ nhất hoa khôi của kinh thành bọn ta, bị tài năng và gương mặt của hắn hớp hồn mất rồi, kiên quyết đòi đi theo trạng nguyên lang! Thậm chí nàng ta còn không tiếc dùng tiền tự chuộc mình ra, chuyện này đã trở thành giai thoại truyền khắp kinh thành đấy!"
Quách Thiếu Soái nghe mà ghen tị.
Là vị tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó!
Tài trí hơn người, học vấn bao la, trông mặt mũi còn anh tuấn kiệt xuất hơn cả Phan An!
Biết bao nhiên cô gái ở kinh thành muốn được gả cho hắn!
Lại còn được đệ nhất hoa khôi của kinh thành theo đuổi cuồng nhiệt!
Mẹ nó chứ...
Còn chưa gặp người ta mà đã phải chịu cú sốc này rồi!
"Hơn nữa trạng nguyên lang này của bọn ta còn rất được nữ đế ân sủng!"
Tiểu nhị nói mà đỏ cả mắt: "Vừa mới làm trạng nguyên chưa tới hai ngày đã được nữ đế ban cho phủ đệ xa hoa! Ở kinh thành, vị trí của phủ đệ xa hoa này phải đáng giá hai mươi vạn lượng đấy, có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu!"
"Hắn còn được ban thưởng xe Tử Kim Tường Vân nữa, trông cứ như một căn nhà nhỏ xa xỉ vậy, kéo bằng hai con ngựa Akhal-Teke, cứ phải gọi là khí thế đấy nhé!"
"Bình thường còn được ban thưởng nhiều lắm, vàng bạc tiền của, tơ lụa gấm vóc, rượu ngon cung đình… chẳng thiếu thứ gì!"
"Cũng có người nói nữ đế bệ hạ xót xa vì hắn không ăn ngon miệng nên đã lệnh cho Ngự Thiện Phòng đem đồ ăn đến cho hắn mỗi ngày! Gà vịt thịt cá… đều dùng nguyên liệu cao cấp nhất, những thứ này bình thường chỉ có hoàng đế mới được ăn mà thôi, làm người khác ngưỡng mộ muốn chết đi được!"
Quách Thiếu Soái lại càng ghen tị hơn.
Đẹp trai hơn hắn ta, có tài hơn hắn ta, được phái nữ yêu thích hơn hắn ta cũng thôi đi!
Đến cả ăn mặc ngủ nghỉ, mặt nào cũng hơn hẳn hắn ta nữa!
Mẹ nó chứ...
Đây đúng là chèn hết đường sống của hắn ta mà!
"Hơn nữa, hắn thăng quan rất nhanh!"
"Mới chỉ một tháng mà đã thăng hai cấp quan, trở thành quan viên tòng ngũ phẩm! Các ngươi có biết một trạng nguyên thông thường muốn thăng tới hàng ngũ phẩm phải nỗ lực đến mức nào không? Ít nhất là ba năm, đấy là trong trường hợp luôn được triều đình trọng dụng đấy nhé! Nhưng mới chỉ một tháng mà hắn đã làm được rồi, các ngươi nói xem như vậy có hợp lý hay không?"
Quách Thiếu Soái lắc đầu, rất không hợp lý!
Tên này đáng bị ngũ mã phân thây, bị xe đâm chết mới phải!
Trên đời này không thể tồn tại loại người tài giỏi đến thế được!
Mạc Như Sương không khỏi than thở: "Thi đỗ trạng nguyên, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà đã thăng hai cấp quan, lại còn được nữ đế bệ hạ ân sủng như thế, xem ra người ta là một vị quan tốt, có bản lĩnh và có năng lực!"
Tiểu nhị lại không nhịn nổi mà mắng: "Tốt cái con khỉ, hắn là một tên đại tham quan đấy!"
"Đại tham quan sao?" Hai người Mạc Như Sương bối rối.
"Đúng vậy, hắn thực sự quá tham, cả đời này ta chưa từng thấy kẻ nào có lòng tham không đáy đến vậy!" Tiểu nhị sụt sịt.
Hai người Mạc Như Sương nhìn nhau, Quách Thiếu Soái hỏi: "Hắn tham như thế nào cơ?"
"Ta kể cho các ngươi nghe nhé!" Tiểu nhị ngồi xuống, đầu tiên hắn ta cẩn thận quan sát bốn phía thật kỹ, thấy không có ai mới cúi đầu nhỏ giọng bảo: "Các ngươi có biết không, ngay từ khi hắn trở thành trạng nguyên đã bắt đầu tham ô rồi!"
"Trong ngày hôm ấy, nữ đế bệ hạ lệnh cho hắn đến xét nhà Hộ bộ thị lang quyền tả tướng, hắn lĩnh chỉ đến kê biên tài sản rồi nhân cơ hội gom bớt vàng bạc, châu báu, đồ trang sức... trong nhà người ta vào hòm, cho người hầu của hắn chuyển về nhà! Lúc ấy, người dân khắp mấy con phố đều nhìn thấy cả, có người nói giá trị của mấy thứ trong rương phải lên tới hai trăm vạn!"