“Một màn này của ái khanh thật khiến trẫm được mở mang tầm mắt! Còn nữa không?” Nữ đế hỏi với vẻ chờ mong.
“Hiển nhiên vẫn còn rồi ạ, tiếp theo chính là điều khiển tiên hỏa, xua đuổi tà ma!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Bệ hạ, xin cho người đóng cửa lớn và toàn bộ cửa sổ lại, tắt hết toàn bộ nến đi!”
Nữ đế nói: “Chuẩn!”
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Kim Loan Điện trở nên tối tăm hẳn đi.
“Xin bệ hạ nhìn, mời các vị đại nhân cùng nhìn!”
Lâm Bắc Phàm búng tay một cái, trên tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa màu lục yếu ớt đang cháy chậm.
Mọi người nhìn vào mà vô cùng khiếp sợ.
“Lửa! Vậy mà lại có lửa kìa!”
“Làm thế nào lại biến ra được lửa hay vậy?”
“Lửa đang cháy trong tay, không sợ đốt tay mình luôn sao?”
Lâm Bắc Phàm duỗi một bàn tay khác ra, lại búng tay một cái, lập tức, trên bàn tay đó của hắn lại xuất hiện một ngọn lưa đỏ rực cũng đang cháy chậm.
Mọi người lại kinh ngạc.
“Vẫn là lửa!”
“Lần này là lửa đỏ luôn!”
“Sao mà biến ra được vậy?”
Tiếp đó, hai tay của Lâm Bắc Phàm hợp lại, dùng sức nắm một cái, một ngọn lửa rực rỡ sắc màu bốc cháy hừng hực trên tay hắn chiếu sáng cả Kim Loan Điện.
Viên quan nhỏ tới từ Giang Đông đứng bên cạnh đó kích động kêu lên: “Đúng đúng đúng! Yêu nhân của Thiên Nhất Giáo cũng biến ra tiên hỏa như vậy! Hơn nữa còn có thể điều khiển lửa bằng cả hai tay, không sợ bị bỏng chút nào!”
Nữ đế cũng rất kích động: “Lâm ái khanh, ngươi đã làm được thế nào vậy? Mau nói cho trẫm nghe đi!”
“Thật ra vô cùng đơn giản thôi ạ!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Vì trong tay vi thần có Photphua, thứ này có thể đốt cháy, hơn nữa điểm cháy cực thấp, có thể cháy tự nhiên! Vừa rồi vi thần búng tay, hai tay có sự ma sát đã đạt đến điểm cháy của nó nên hiển nhiên sẽ bốc lửa thôi ạ! Mà nhiệt độ của ngọn lửa này cũng cực thấp, hoàn toàn không thể làm bỏng bàn tay!
Mọi người gật đầu cái hiểu cái không.
Nhưng Lâm Bắc Phàm thấy phần lớn vẫn là không hiểu nhưng thích giả bộ đã hiểu.
Cuối cùng vẫn có người khiêm tốn xin chỉ dạy: “Lâm đại nhân, Photphua là gì vậy? Tại sao có thể đốt cháy được?”
“Bên trong tro cốt của người chết cháy hàm chứa Photphua! Mọi người thường xuyên nhìn thấy ma trơi ở nghĩa địa thật ra chính là kết quả của Photphua phát sáng thôi!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.
“Hóa ra là vậy!”
Mọi người hiểu ra.
“Về phần tại sao có thể đốt cháy, cách giải thích quá phức tạp rối rắm nên thần xin không giải thích nữa!”
Lâm Bắc Phàm mở một cái hộp nhỏ ra, bên trong đựng đủ loại bụi màu sắc khác nhau, hắn cười nói: “Đây chính Photphua! Các ngươi muốn tiên hỏa màu gì thì ta cũng có thể biến ra cho các ngươi được!”
Các quan đều rất tò mò, ngay cả nữ đế cũng vậy.
Vì thế Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người chơi tiên hỏa một phen.
Chấm bụi Photphua lên tay, sau đó búng ngón tay một cái hoặc là chà sát tay, vậy là tiên hỏa sẽ bùng cháy trên tay, vô cùng mới mẻ.
“Thật khiến trẫm được mở mang tầm mắt quá, thế giới rộng lớn không chuyện kỳ lạ nào không có!”
Nữ đế thán phục: “Lâm ái khanh, vậy điềm báo trên trời thì sao, ngươi có biết bí mật trong đó không?”
“Hiển nhiên thần cũng biết rồi, mời bệ hạ nhìn!”
Lâm Bắc Phàm thắp một ngọn nến lên, lúc này ánh sáng khá nhỏ.
Nhưng khi hắn lấy một miếng kim loại đồng phản quang hình loa kèn trên vách tường xuống, chụp lên ngọn nến, xung quanh đều tối hẳn đi, duy chỉ có đúng một chỗ hình tròn trên xà nhà trở nên vô cùng sáng sủa và chói mắt.
“Vi thần ngưng tụ ánh sáng yếu ớt bên dưới thông qua cách này là có thể hình thành chùm sáng mạnh hơn, chiếu sáng xà nhà trên đầu!”
“Mọi người nghĩ mà xem, nếu đổi ngọn nến thành một đống lửa lớn, và tấm kim loại đồng hình loa kèn trong tay được phóng đại lên gấp mấy chục lần, vậy không phải đã có thể chiếu sáng hư không hình thành điềm báo trên trời rồi hay sao?”
Thật ra chỉ là nguyên lý đèn pin mà thôi!
Tâp trung tia sáng lại thì khả năng xuyên thấu mạnh hơn, có thể chiếu càng xa hơn.
Lâm Bắc Phàm vừa mỉm cười vừa giải thích: “Nếu muốn hiện ra chữ gì hoặc là hình vẽ gì đó, cứ trực tiếp chụp ở bên dưới là được! Trước đó ta cũng vừa vặn làm một cái!”
Lâm Bắc Phàm lấy một hình giấy cắt ra chụp lên tấm kim loại đồng, trên xà nhà lập tức xuất hiện một bóng Bồ Tát trông sống động như thật.
“Đúng nha, sao lại không nghĩ ra nhỉ?”
“Thật không ngờ hóa ra chúng lại đơn giản như thế!”
“Hôm nay được mở mang tầm mắt rồi!”
“Trạng nguyên thật tài tình quá!”
Vậy là mấy trò ảo thuật lừa người của Thiên Nhất Giáo đều đã bị Lâm Bắc Phàm vạch trần hết.
“Bệ hạ, chỉ cần truyền dạy ba cách này xuống và thể hiện trước mặt người dân, vậy hiển nhiên có thể khiến dân chúng nhìn thấu bộ mặt thật của Thiên Nhất Giáo, rồi từ đó cũng không còn tin tưởng và thờ phụng yêu giáo nữa! Thiên Nhất Giáo sẽ lập tức giải tán, không còn là mối đe dọa nữa!”
“Hay!”
Nữ đế hưng phấn bảo: “Mau truyền dạy cách này xuống đi!”
“Tuân chỉ, thưa bệ hạ!”
“Ngoài ra phái thêm một nhóm cao thủ tới đó! Sau khi sự việc của bọn họ bại lộ hãy lập tức truy nã! Nếu không bắt được thì cứ thẳng tay chém đầu, không thể để lại hậu hoạn!”
“Tuân chỉ, thưa bệ hạ!”
Chương 177 Tây Nguyệt Lâu
Sau khi ra mệnh lệnh xong, nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt ôn hòa: “Lâm ái khanh, ngươi lại lặp được công lớn nữa rồi! Ngươi nói xem trẫm nên thưởng cho ngươi thế nào đây?”
“Bê hạ, vi thần không dám trông mong được thưởng! Nhưng nếu người cứ nhất định muốn ban thưởng, vậy xin hãy trích một ít kinh phí ủng hộ nghiên cứu lai tạo giống lúa nước của vi thần, hai đến ba trăm vạn cũng được ạ!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ chờ mong.
Các quan méo xệch miệng, ngươi vẫn chưa quên việc này à?
Nữ đế đau đầu đỡ trán: “Đợi ngươi nghiên cứu thuyền sắt lớn thành công đi đã rồi lại nói sau!”
Bởi vì triều đình áp dụng cách của Lâm Bắc Phàm nên đã chọc thủng được âm mưu và trò bịp bợm của Thiên Nhất Giáo, đánh tan Thiên Nhất Giáo này.
Nhưng bọn họ phản ứng cũng vô cùng nhanh, ngay khi cao thủ của triều đình tới nơi thì bọn chúng đã chạy trốn mai danh ẩn tích, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng lại có một thanh lâu tên là Tây Nguyệt Lâu mở ở kinh thành.
Tây Nguyệt Lâu vừa mới khai trương đã nổi khắp toàn kinh thành vì các cô nương ở nơi đây thật sự quá xinh đẹp, hơn nữa trong cái đẹp ấy còn mang theo một chút phong tình của Tây Vực, tràn đầy nét hấp dẫn.
Đặc biệt là hoa khôi Tử Nguyệt của bọn họ, tuy rằng vẫn chưa từng lộ diện nhưng chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua của người đẹp đã đủ khiến người ta nhớ mãi không quên, hồn lạc khỏi xác.
Vì thế người theo đuổi nàng nhiều như mây, đông như mắc cửi, Tây Nguyệt Lâu nhanh chóng vượt qua Bách Hoa Phường trở thành đệ nhất thanh lâu ở kinh thành.
Hiển nhiên một tài tử phong lưu như Lâm Bắc Phàm cũng có nghe nói tới, nhưng ở nhà có vợ yêu còn có một đám người đẹp vây quanh khiến Tây Nguyệt Lâu cũng chẳng có bao nhiêu sức hút đối với hắn.
Lại thêm thân phận chức nghiệp của hắn là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, không thích hợp tới Tây Nguyệt Lâu cho lắm, cho nên tất nhiên sẽ không đi rồi.
Mỗi ngày hắn đều đúng giờ đi làm, vào tảo triều, sau khi tảo triều kết thúc lại tới Quốc Tử Giám, hoặc là tới phân xưởng của Công bộ giám sát, đến chiều trên cơ bản đều sẽ về nhà, vô cùng thành thật an phận.
Cứ thế trải qua một tuần, Tây Nguyệt Lâu càng nổi như cồn hơn, lúc này, trong một gian phòng bí mật ở đây, có một nữ tử trẻ tuổi đeo khăn che mặt mỏng, mặc bộ đồ màu tím.
Tuy rằng không nhìn rõ ngũ quan của nàng, nhưng xét từ làn da lộ ra ngoài và dáng người thướt tha có thể chắc chắn đây là một nữ tử xinh đẹp.
Lúc này, nữ tử mặc đồ tím có hơi mất kiên nhẫn.
“Đã lâu như vậy rồi sao tên quan chó họ Lâm đó vẫn chưa tới? Không phải mọi người đều đồn thổi hắn là tài tử phong lưu hay sao, vừa mới lên làm trạng nguyên đã dẫn đệ nhất hoa khôi kinh thành ngày trước là Lý Sư Sư về nhà, bên người mỹ nữ nhiều như mây, nhưng tại sao đến giờ vẫn im như thóc vậy?”
Trên đất có một người đang quỳ, cũng là nữ tử có dung mạo không tồi, nhưng so với nữ tử trẻ tuổi mặc đồ tím trước mặt đây thì vẫn khiêm tốn hơn rất nhiều.
“Công chúa, thuộc hạ đã đi nghe ngóng rồi! Trạng nguyên lang Lâm Bắc Phàm của Đại Võ hoàng triều đúng thật là một tài tử phong lưu, nhưng đồng thời cũng vô cùng giữ mình trong sạch! Hắn chỉ từng qua Bách Hoa Phường đúng một lần, sau này cũng không còn tới thanh lâu nữa! Ngày thường cũng không tới mấy nơi chơi bời ong bướm!”
“Hắn không tới thì báo thù kiểu khỉ gì? Hắn vạch trần ảo thuật của chúng ta, hủy hoại cơ nghiệp mà chúng ta vất vả xây dựng lên! Không giết thằng quan chó này thì bản cung không nguôi giận được! Bỏ đi, chúng ta cứ xông thẳng tới Lâm phủ đi được không?” Nữ tử đồ tím nổi giận đùng đùng.
Nữ tử đang quỳ kinh hãi hô lên: “Công chúa, tuyệt đối không thể đâu! Nghe nói trong Lâm phủ đó có một lão hòa thượng sâu không lường được đang bảo vệ an toàn cho Lâm phủ! Bản thân Lâm Bắc Phàm lại càng được hai cao thủ trẻ tuổi bảo vệ nữa! Hơn nữa nơi này là vùng đất trọng yếu ở kinh đô, thân phận của chúng ta lại nhạy cảm, một khi bại lộ chỉ có thể tự chuốc lấy cái chết, cho nên công chúa, chúng ta chỉ có thể dùng trí chứ không thể dùng lực địch lại!”
Nữ tử đồ tím phất tay: “Yên tâm, bản công chúa chỉ nhất thời nổi nóng mới nói vậy thôi! Bản công chúa đã mạo hiểm cả mạng mình và mạng của tất cả mọi người, đại nghiệp chưa thành sao dám chết được?”
“Công chúa anh minh!” Nữ tử đó cúi đầu.
“Nhưng cứ đợi mãi như vậy cũng không phải cách!”
Nữ tử đồ tím rơi vào trong suy tư: “Không biết chúng ta tổ chức một đại hội ngắm đèn ( hội hoa đăng ) một lần, mời toàn bộ tài tử phong lưu ở kinh thành tới đây hết, một sự kiện như thế chắc hẳn họ Lâm sẽ không từ chối đâu nhỉ!”
“Ý này rất hay, công chúa có thể thử!”
Vì thế thiếp mời của Tây Nguyệt Lâu nhanh chóng được phát tới nhà của các đại tài tử, tài tử nhận được thiếp mời không có ai là không kích động cả.
“Đây là thiếp mời của Tử Nguyệt cô nương!”
“Nếu có thể lên làm quán quân thơ ca trong đại hội sẽ có cơ hội ngắm trăng trò chuyện cùng Tử Nguyệt cô nương, còn có cơ hội được nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của nàng nữa!”
“Tốt quá rồi! Bản công tử nhất định phải tham gia đại hội này!”
Một đại hội ngắm đèn nho nhỏ đã nhanh chóng trở thành một chuyện quan trọng trong kinh thành.
Hiển nhiên thiệp mời này cũng được gửi tới Lâm phủ.
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc mắt nhìn một cái với vẻ thờ ơ: “Không đi!”
“Chuyện vui như vậy sao có thể không đi được?”
Tiểu quận chúa ngồi ngay bên cạnh lại rất kích động, giương nanh múa vuốt bảo: “Lâm Bắc Phàm, ngươi nghĩ thử mà xem, toàn bộ tài tử giai nhân trong kinh thành đều tập trung lại một chỗ, cùng nhau nghĩ thơ làm từ, cùng nhau thưởng rượu ngắm trăng ngắm hoa đăng, đây là một chuyện thú vị cỡ nào cơ chứ? Ngươi thân là tân khoa trạng nguyên khóa này, tài trí hơn người, sao có thể bỏ lỡ được?”
Chương 178 Mỗi người một vẻ
Lâm Bắc Phàm “à” một tiếng: “Tiểu quận chúa, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì thế? Không thành thật giải thích thì dù ta có đi cũng sẽ không dẫn ngươi theo!”
“Nghe nói Tây Nguyệt Lâu có rất nhiều đồ ăn ngon ở Tây Vực, ta muốn qua đó nếm thử!” Tiểu quận chủ liếm môi.
Lâm Bắc Phàm: “…”
Lý Sư sư cười bảo: “Phu quân, hay là mọi người cùng nhau qua đó ngắm đi! Dù sao một sự kiện như thế cũng hiếm có mà! Hơn nữa trong này nói có thể mời người nhà đi cùng.”
“Được rồi, vậy chúng ta đi xem sao!”
Vì thế buổi tối hôm đó, Lâm Bắc Phàm dẫn cả gia đình lớn ra ngoài hết.
Địa điểm cũng không ở Tây Nguyệt Lâu mà ở tửu lâu Vạn Duyệt, vì bọn họ sở hữu một hậu hoa viên vô cùng rộng lớn, cảnh vật còn hữu tình, thường xuyên được người dùng để tổ chức hội lễ.
Sau khi tới tửu lâu Vạn Duyệt, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều tài tử trẻ tuổi, thậm chí còn thấy không ít đồng liêu trẻ nữa. Ví dụ như bảng nhãn và thám hoa được đề tên trên bảng vàng cùng hắn này, còn có cả các tiến sĩ khác cũng tới đây.
Có điều, trải qua trong ba tháng, khoảng cách giữa hai bên đã kéo dài quá rồi.
Lâm Bắc Phàm liên tiếp nhảy ba bậc, trở thành quan viên chính ngũ phẩm, hơn nữa còn vô cùng được nữ đế ân sủng, có quyền lên tiếng trong triều đình.
Nhưng những tiến sĩ khác thì vẫn còn vật lộn khổ sở ở tầng lớp thấp nhất, chịu đựng và kiềm chế đợi chờ cơ hội như cũ.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Bắc Phàm tới, không thể không chắp tay gọi một tiếng đại nhân.
“Các vị đồng liêu, hôm nay là đại hội tài tử, không cần đa lễ như thế, mọi người cứ thoải mái một chút!” Lâm Bắc Phàm cười.
“Lâm đại nhân nói chí phải!”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi hỏi han vài câu với nhau cũng mỗi người đi một ngả.
Đi một lúc dừng một lúc lại gặp rất nhiều tài tử khác, nhưng Lâm Bắc Phàm chắc chắn chính là chàng trai đẹp nhất trong số họ.
Hắn sở hữu dung mạo tuyệt thế vô song, tài hoa đầy một bụng, danh tiếng rất lớn, còn có người vợ đẹp bầu bạn, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác.
Lúc này đột nhiên hắn có một loại cảm giác hình như đại hội này được chuẩn bị cho hắn vậy!
“Trạng nguyên lang, vị trí của ngươi ở bên kia, mời theo tiểu nhân qua đó!” Một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đi qua hướng dẫn.
“Làm phiền rồi!” Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó dẫn mọi người tới một đình nghỉ mát.
Đình nghỉ mát này có thể tính là nơi của khách VIP, chỉ có khách quý chân chính mới có thể vào ngồi.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, tiểu quận chúa thấy đồ ăn ngon đầy một bàn đã không nhịn được bắt đầu ăn.
Lúc này, trong một gian phòng, cô nương đồ tím không nhịn được mới hỏi: “Lạc Hà, họ Lâm kia có tới không?”
“Công chúa điện hạ, hắn cũng đã tới rồi!”
“Tốt! Vậy thì tốt!”
Cô nương đồ tím mừng rỡ: “Hắn đang ở nơi nào?”
“Hắn đang ở đình nghỉ mát bên cạnh hòn giả sơn!”
Cánh cửa sổ gian phòng nhẹ nhàng hé ra một khe hở, cô nương áo tím thuận theo hướng của thị nữ nhìn qua, lập tức trông thấy một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú, thầm than một câu: “Lớn lên cũng rất ra gì đấy chứ!”
Thái độ thù hận đối với hắn bất tri bất giác đã ít hơn rất nhiều!
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm cảm giác được có người đang nhìn lén cũng nhìn qua theo hướng mà mình cảm nhận được, chỉ trông thấy một nữ tử xa lạ ở bên cạnh cánh cửa sổ khép hờ của một gian phòng.
Gương mặt của đối phương bị khăn lụa mỏng màu tím che lại, chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen láy mang theo một tia màu tím sâu sắc mê người, câu hồn đoạt phách.
Chỉ trong một nháy mắt như thế, đối phương đã đóng cửa lại, cũng không nhìn thêm được gì nữa, một nữ tử với nhan sắc như thế đúng là hiếm thấy thật!
“Nữ nhân này sẽ không phải chính là Tử Nguyệt đấy chứ?” Lâm Bắc Phàm suy đoán.
Thời gian đến, trăng đã treo trên đầu ngọn liễu, toàn bộ khách khứa đều đã đến đông đủ cả, ánh đèn giao nhau, rượu ngon món ngon bày đầy trên bàn, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Dưới sự mong chờ của mọi người, hoa khôi của Tây Nguyệt Lâu – Tử Nguyệt cô nương cuối cùng cũng lên sân.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ đồ màu tím bay bổng, mái tóc dài đen như gỗ mun để xõa, dáng người thướt tha uyển chuyển bước đi chậm rãi ra ngoài, tuy rằng đã dùng khăn lụa tím che đi nửa gương mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được đối phương sở hữu một làn da trắng nõn nà.
Đặc biệt là một đôi mắt ấy mang theo tia sáng màu tím thật sự quá mê người.
“Tử Nguyệt cô nương tới rồi!”
“Đẹp quá!”
“Bước chân đi có hoa sen nở, mỗi một bước đều đi vào trong tim ta rồi!”
“Đúng là nguyệt thần giáng thế!”
…
Mọi người kinh ngạc hô lên, rất nhiều người đều nhìn đến ngây người, không kìm lòng được lại lấy Lý Sư Sư – đệ nhất hoa khôi ngày trước ra để so sánh với nàng, tuy rằng phát hiện ra mỗi người một vẻ nhưng trên người đối phương lại có thêm một loại phong tình Tây Vực rất riêng, vô cùng cuốn hút người.
Chương 179 Sao tên quan chó này vẫn nhịn được vậy?
“Phu quân, ngươi cảm thấy Tử Nguyệt cô nương thế nào?” Lý Sư Sư nhỏ giọng hỏi.
Tiểu quận chúa và Mạc Như Sương ngồi bên cạnh đều không nhịn được mà dỏng lỗ tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn nàng, cho dù là nữ nhân có hào phóng cỡ nào thì lúc này cũng khó tránh khỏi sẽ ghen một chút.
Hắn ho khan một tiếng: “Lớn lên cũng được!”
“So với thiếp thân thì sao? “Lý Sư Sư lại thấp giọng hỏi.
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ bất mãn: “Cái này không phải đã biết rõ còn cố hỏi hay sao? Sao ngươi có thể ngang hàng với người ta được chứ?”
Đôi mắt của Lý Sư Sư lập tức ảm đảm hẳn đi.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Người ta vừa đẹp vừa thông minh, ngươi thì vừa đẹp vừa ngốc! Chỉ có ngươi mới chỉ gặp gỡ một lần đã ngớ ngẩn giao hết tất cả cho ta, ta chưa từng gặp nữ nhân nào ngốc như ngươi hết! Nhưng… ta lại thích nữ nhân ngốc nhất!”
“Phu quân, ngươi thật đáng ghét!” Lý Sư Sư nín khóc bật cười, dựa sát vào người Lâm Bắc Phàm.
Trong lòng tiểu quận chúa và Mạc Như Sương đều tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, duỗi tay xuống dưới gầm bàn nắm bàn tay nhỏ của Lý Sư Sư, lại phát hiện ra bàn tay này có hơi nhỏ còn hơi mũm mĩm, không mảnh khảnh như của Lý sư Sư, trong lòng chợt kinh hoàng, không phải nắm nhầm đấy chứ?
Hắn hơi quay đầu, lại phát hiện ra mặt của tiểu quận chúa đỏ tưng bừng, đang trừng mắt nhìn hắn đầy hưng dữ.
Trên bàn chỉ có một bàn tay, một tay còn lại chẳng thấy đâu cả…
Lâm Bắc Phàm: “…”
Lúc này, cô nương đồ tím đứng trên đài tự giới thiệu: “Hoan nghênh các vị tài tử và các bạn đã tới tham gia đại hội ngắm đèn do tiểu nữ tử tổ chức! Tiểu nữ tử vô cùng vinh hạnh vì có thể gặp được các vị, ta là Tử Nguyệt, hân hạnh được làm quen!”
“Chào Tử Nguyệt cô nương!” Lập tức có người nói.
“Cảm ơn!” Tử Nguyệt hơi cúi người.
“Tiểu nữ tử lần đầu tới kinh thành vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, muốn thông qua đại hội ngắm đèn lần này để kết bạn với các vị tài tử!”
Tử Nguyệt cô nương cười bảo, giọng nói vô cùng trong trẻo êm tai: “Để góp vui cho đại hội, tiểu nữ tử đã chuẩn bị một ít phần thưởng!”
Nói xong nàng vỗ tay, lập tức có thị nữ bưng châu báu lên.
“Đây là Thu Quang Tuần Sơn Đồ!”
“Đây là Tuyết Hoa Tửu cực phẩm!”
Tử Nguyệt cô nương cười nói: “Chỉ cần vị tài tử nào trở thành quán quân thơ ca đêm nay thì tiểu nữ tử sẽ tặng hai bảo bối này cho hắn, hơn nữa còn bằng lòng gỡ khăn, đích thân đàn một khúc vì hắn!”
Tất cả mọi người lập tức ồ lên!
“Thu Quang Tuần Sơn Đồ, đó chính là tác phẩm của Lưu Kế Bắc đại sư mà!”
“Lưu Kế Bắc chính là một bậc thầy tranh thủy mặc vô cùng nổi tiếng, đặc biệt am hiểu cảnh sắc mùa thu! Chỉ riêng bức tranh này nếu cầm đi bán, cái giá chí ít cũng phải một vạn lượng! Chắc chắn còn bị người giành nhau đến sứt đầu mẻ trán ấy chứ!”
“Còn có Tuyết Hoa Tửu cực phẩm nữa, đó chính là danh tửu trong các loại danh tửu, khiến người uống vào tâm trạng trở nên vô cùng tốt! Chỉ một vò rượu ngon như vậy nếu mang ra ngoài bán, ít nhất cũng có thể bán với cái giá năm nghìn lượng!”
“Vậy mà Tử Nguyệt cô nương lại không tiếc lấy ra hai bảo bối này để làm phần thưởng?”
“Còn có cơ hội được nhìn ngắm dung nhan của Tử Nguyệt cô nương, nghe nàng đánh đàn nữa chứ…”
…
Tài tử khắp sảnh đường đều hưng phấn muốn chết, thầm nghĩ một chuyến ghé thăm đêm nay thật không tồi!
Bọn họ chen chúc nhau chuẩn bị thể hiện tài hoa, chỉ mong giành được ba phần thưởng này tới tay, nếu có thể có được sự ưu ái của Tử Nguyệt cô nương thì càng tốt!
Tử Nguyệt cô nương nhìn phản ứng của mọi người mà thấy vô cùng hài lòng.
Nếu không lấy ra chút hàng thật giá thật thì thật sự không hấp dẫn được bọn họ.
“Hội thơ bắt đầu!”
Tử Nguyệt cô nương ngẩng đầu, chỉ lên vầng trăng sáng trên trời rồi cười bảo: “Chúng ta lấy trăng sáng trên trời làm đề tài đi! Bài thơ mà vị tài tử nào làm có thể khiến tiểu nữ tử rung động thì toàn bộ phần thưởng đều sẽ thuộc về người đó!"
Mọi người nghe thấy đề bài này cũng vô cùng hào hứng, vì trăng có thể nói chính là một trong những đề tài vô cùng phổ biến, có vị tài tử giai nhân nào mà chưa từng làm qua bài thơ nào về trăng chưa?
Lập tức có vị tài tử giơ tay: “Tử Nguyệt cô nương, để bản công tử lên trước nhé!”
Tử Nguyệt cười đáp: “Từ công tử, mời!”
“Cảm ơn Tử Nguyệt cô nương!”
Đối phương lập tức đứng dậy với vẻ hào hứng, vừa lắc lư cái đầu vừa đọc tác phẩm đầy tâm đắc của mình ra, có được sự khen ngợi của tất cả mọi người.
Tiếp theo lại có một vị tài tử khác lấy bài thơ át chủ bài của mình ra, tiếp đến là vị thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Mọi người đều vô cùng nhiệt tình và tích cực.
Đối với tài tử mà nói đây chính là nơi thể hiện của bọn họ, lúc này không thể hiện thì đợi đến khi nào?
Tử Nguyệt mỉm cười khen kiệt tác của các vị tài tử, có đôi khi còn bình phẩm một câu, nhận được sự tán đồng của mọi người.
Sau đó ánh mắt của nàng lại luôn vô tình cố ý liếc về phía Lâm Bắc Phàm, phát hiện ra đối phương vẫn luôn uống rượu ăn đồ ăn một cách vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại hơi thất vọng.
Sao tên quan chó này đến bây giờ vẫn nhịn được vậy?
Chương 180 Người ba hộp sữa, người không hộp nào
Qua chừng nửa canh giờ như vậy, các tài tử có mặt ở đó cho dù là trình độ cao hay thấp đều đã dâng tặng bài thơ của mình lên.
“Còn vị tài tử nào muốn mang kiệt tác của mình ta cho mọi người cùng thưởng thức không?” Tử Nguyệt cười hỏi.
“Vẫn còn tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm vẫn chưa làm thơ!” Một người cao giọng hô.
Tử Nguyệt chỉ đợi mỗi lúc này lập tức nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, cúi đầu mỉm cười, hỏi: “Sớm đã nghe danh tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm của khóa này trong vòng ba năm đỗ đầu tam nguyên, tài hoa có thể so với tiên trên trời! Tiểu nữ tử vô cùng mong chờ, vẫn mời trạng nguyên lang làm một bài thơ!”
Chỉ cần Lâm Bắc Phàm làm thơ, cho dù dở hay hay nàng đều sẽ khen hay hết, như vậy mới có cơ hội tiếp xúc gần với Lâm Bắc Phàm rồi giở thủ đoạn được!
Thế nhưng điều nằm ngoài dự liệu của nàng là Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa phất tay: “Cảm ơn Tử Nguyệt cô nương đã khen ngợi, nhưng bản công tử cảm thấy không cần đâu!”
Tử Nguyệt khó hiểu: “Tại sao vậy?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Vừa rồi các vị tài tử đều có kiệt tác, bản công tử nghe mà cảm thấy tự ti, không dám tự bêu xấu!”
Tử Nguyệt còn chưa nói gì thì các vị tài tử đã không nhịn được.
“Trạng nguyên lang, ngươi nói gì vậy chứ?”
“Nếu bàn về tài hoa, có ai trong chúng ta có thể so được với ngươi sao?”
“Trước đây ngươi từng làm một bài thơ ở Bách Hoa Phường đã nổi danh khắp toàn thành, khiến vô số tài tử không dám múa rìu qua mắt thợ!”
“Còn ở Lôi Vân tự nữa, ngươi đã để lại một kiệt tác thiên cổ ở đó! Bài thơ ấy thấp thoáng tiên khí, tràn đầy tình thơ ý họa lãng mạn, xưa nay chưa từng có tác phẩm nào như vậy, khiến vô số tài tử cảm thấy tự ti!”
“Cơ hội hiếm có như vậy, trạng nguyên lang cũng đừng khiêm tốn, mau mang kiệt tác của ngươi ra đi!”
“Vẫn mời trạng nguyên lang làm một bài thơ!”
…
Mọi người đều vô cùng hưng phấn như thể sắp nhìn thấy ngôi sao lớn ra ngoài biểu diễn vậy. Trên thực tế, đại tài tử có danh tiếng như Lâm Bắc Phàm cũng tương đương với ngôi sao lớn ở thời cổ đại.
Trong sự mong chờ của mọi người, Lâm Bắc Phàm lại khiêm tốn đáp: “Cảm ơn các vị đã cất nhắc nhưng vẫn không cần đâu! Bản công tử chỉ là một người đọc sách bình thường không có gì nổi bật, ở phương diện thơ ca này so với mọi người vẫn còn kém nhiều, không dám tự bêu xấu!”
Có một vị tài tử hỏi với vẻ khó hiểu: “Trạng nguyên lang, tại sao vậy? Ngươi xem Tử Nguyệt cô nương đã hiến tặng nhiều bảo bối như thế vì hội thơ lần này đi, lẽ nào ngươi không động lòng? Không muốn sao?”
Lâm Bắc Phàm cười thản nhiên, đáp: “Quả thật không động lòng cho lắm! Ở nhà ta cũng có hai tác phẩm của Lưu Kế Bắc đại sư, ngoài ra, còn có hơn năm mươi tác phẩm không kém hơn Thu Quang Tuyết Sơn Đồ!”
Mọi người: “Vãi!”
Người khác cầu một bức còn không được, vậy mà ngươi lại có đến hơn năm mươi bức? Quá giàu rồi đấy?
“Vậy rượu ngon này thì sao, trạng nguyên lang không thích sao?” Đối phương vẫn chưa chịu từ bỏ mà hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không phải không thích mà là rượu ngon ở nhà ta còn chưa uống hết được kia kìa! Loại rượu giống như một vò Tuyết Hoa Tửu cực phẩm này, nhà ta có đến ba mươi vò! Các loại rượu ngon không kém khác đã đến hai trăm vò, chất đầy mấy căn phòng!”
Mọi người: “Vãi!”
Rượu ngon cực phẩm như thế lại chất đầy mấy căn phòng, thế này cũng khiến mắt của mấy con sâu rượu đều thèm đến phát hỏa rồi, rất muốn đi cướp một phen!
“Mấy thứ này đều là bệ hạ ban thưởng!”
Lâm Bắc Phàm cười khổ, bảo: “Thật ra ta cũng không cần nhiều như thế, nhưng không cần lại chính là kháng chỉ bất tuân cho nên chỉ đành nhận! Bởi vì nơi ở nhỏ nên vẫn còn rất nhiều thứ đang đặt trong hoàng cung vẫn chưa lấy về!”
Mọi người lại “vãi” tiếp! Vẫn còn nữa á?
Còn có rất nhiều thứ đang đặt trong hoàng cung vẫn chưa lấy về?
Mọi người ghen tỵ đến phát điên lên mất!
Chẳng trách người ta không nhìn trúng vật phẩm tối nay, hóa ra là vì trong nhà người ta đã nhiều đến mức không chứa nổi rồi!
Không biết tại sao khi nghe thấy lời hắn nói lại thấy tức thế! Ngay cả Tử Nguyệt đứng trên sân khấu cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Ta đường đường là một công chúa lại không thể so được với một viên quan nhỏ ngũ phẩm?
Tâm thái cũng sắp sụp đổ luôn rồi!
“Trạng nguyên lang, ngươi có thể không để ý phần thưởng trước mắt nhưng có thể không quan tâm kiểu phần thưởng như vậy được sao? Lẽ nào, ngươi không muốn được một mình nhìn ngắm dung nhan của Tử Nguyệt cô nương?”
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn tiểu thư khuê Lý Sư Sư các bên trái mình, lại liếc mắt nhìn tiểu quận chúa ngây thơ đáng yêu và Mạc Như Sương hiên ngang mạnh mẽ bên phải, chớp mắt đáp: “Hình như ta thật sự không cần!”
Mọi người nhìn qua thuận theo ánh mắt của Lâm Bắc Phàm, lập tức phát hiện ra ba người đẹp tuyệt sắc mỗi người một vẻ.
Ghen tỵ biến con người ta trở nên xấu xí và méo mó!
Người khác cầu một tuyệt thế giai nhân như vậy còn chẳng được, vậy mà hắn lại có đến ba? Thật đúng là người ba hộp sữa, người không hộp nào!