• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171 Xin ngươi đấy lão gia

“Phu quân, chúng ta cũng có ruộng của mình rồi!” Lý Sư Sư vui vô cùng.

Đối với những người sống trong thời đại này thì có đất của riêng mình có nghĩa là có bản lĩnh sống yên thân gởi phận, có nghĩa là sẽ có hi vọng, có nghĩa là sẽ không chết vì đói.

Đây chính là cảm giác an toàn mà tiền bạc không thể mang lại được!

Giống như bây giờ vậy, rất nhiều người có tiền là phải mua nhà mới thấy yên tâm.

Đây chính là truyền thống từ tận xương tủy được truyền lại.

“Sư Sư, ngươi vui mừng quá sớm rồi!” Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn cười khổ: “Dựa vào những chuyện mà chúng ta phạm phải thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này. Mà mảnh đất này chúng ta cũng không mang đi được, nhận rồi cũng có tác dụng gì đâu?”

“Phu quân, ngươi nói phải đấy!” Tâm trạng của Lý Sư Sư tụt dốc.

Lâm Bắc Phàm nhìn nàng mà thấy hơi đau lòng, hắn vội vàng an ủi: “Yên tâm! Tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi! Không có thứ gì có thể làm khó ta được! Trời đất rộng lớn, chắc chắn sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân!”

Lý Sư Sư cười: “Nơi nào có phu quân thì chính là nhà!”

Nói rồi, Lý Sư Sư khẽ tựa vào người Lâm Bắc Phàm, hai người hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh ấy.

Suy nghĩ của Lâm Bắc Phàm lại bắt đầu bay xa.

Mặc dù hắn không đem mảnh đất này đi được, cũng không thể thu lợi từ nó, song hắn có thể coi nó như mảnh ruộng thử nghiệm lai tạo giống lúa nước mới.

Mảnh ruộng nho nhỏ ở Quốc Tử Giám quá bé.

Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Phàm nói với Đại Lực: “Đại Lực, làm phiền ngươi tới Quốc Tử Giám một chuyến và gọi các học trò phụ trách lai tạo giống lúa nước ra đây, bảo với họ là ta có một mảnh ruộng tốt, có thể làm ruộng thử nghiệm lai tạo giống lúa nước!”

“Vâng, thưa thiếu gia!”

Khoảng độ hơn nửa canh giờ sau, mọi người đã chạy đến đông đủ.

Trông thấy mảnh ruộng lớn kia, đám học trò đều cực kì vui vẻ.

“Ti nghiệp đại nhân, mảnh ruộng này đúng là phì nhiêu thật!”

“Thích hợp để làm ruộng thử nghiệm lắm!”

“Có thể thử nghiệm thỏa thích một phen rồi!”



Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn nói: “Mọi người làm cho tốt! Đây là sự nghiệp vĩ đại mang lại lợi ích dài lâu! Nếu như thành công, bản quan sẽ bẩm báo lên triều đình tranh công cho các học trò! Thăng quan tiến chức chỉ là chuyện trong tầm tay!”

Các học trò hớn hở lắm, chuyện này đã có tiền lệ rồi!

Trước khi khi nghiên cứu khí cầu lớn, các học trò tham gia nghiên cứu cùng đã được triều đình ban thưởng, con đường làm quan của họ càng thêm thuận lợi hơn.

Nếu bọn họ nghiên cứu thành công giống lúa nước để tăng sản lượng, giải quyết nạn nói cho dân chúng thì sẽ nhận được phần thưởng lớn cỡ nào đây?

Đám học trò đồng thanh bảo: “Đa tạ ti nghiệp đại nhân!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười và gật đầu.

“Phu quân, có thể nghiên cứu thành công giống lúa nước chứ?” Lý Sư Sư không nhịn được hỏi.

“Nhất định có thể!” Lâm Bắc Phàm cực kỳ tự tin: “Nếu tất cả mọi thứ đều được tiến hành thuận lợi thì ngày này năm sau chính là ngày thu hoạch! Nằm hóng mát dưới bóng lúa chắc chắn không còn là giấc mộng nữa!”

“Nếu như thật sự thành công thì phu quân có thể sánh ngang với thánh nhân thời cổ và để lại tiếng thơm cho ngàn đời rồi!” Lý Sư Sư kích động nói.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, cười bảo: “Ta cũng không nghĩ nhiều đến thế! Ta chỉ muốn làm tất cả mọi chuyện trong khả năng của mình mà thôi! Còn về người khác nhìn nhận ta thế nào thì đâu có liên quan gì đến ta?”

“A di đà phật, sư phụ/ sư công quả là một Phật thật ở nhân gian!” Hai vị hòa thượng chắp tay, nói với giọng điệu sùng bái.

“Cơ mà vẫn ít người quá! Gọi các tá điền ở đây ra cho ta!”

Không lâu sau, mười mấy tá điền đều có mặt, bọn họ đều nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt đầy thấp thỏm.

Bọn họ đã nghe nói Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan từ lâu, chẳng lẽ hắn không hài lòng với cách phân chia tiền thuê nên muốn nhiều tiền hơn?

Một lão nông dân trong đó cả gan hỏi: “Lâm đại nhân, đại nhân gọi chúng ta qua đây là có chuyện gì?”

“Bản quan định thu hồi mảnh đất này để trồng giống lúa nước lai tạo!”

Các tá điền nghe mà hoảng loạn, bọn họ quỳ rạp xuống.

“Đại nhân à, ngươi không thể thu hồi mảnh đất này được!”

“Đại nhân mà thu hồi thì chúng ta ăn cái gì, uống cái gì đây? Cả nhà từ già đến trẻ chỉ trông chờ vào mỗi mảnh ruộng này mà thôi!”

“Cầu xin đại nhân mở lòng từ bi, tha cho chúng ta một con đường sống!”

“Thật sự xin ngươi đấy, lão gia!”



Lâm Bắc Phàm chau mày: “Nghe ta nói hết cái đã! Mặc dù bản quan muốn thu hồi mảnh đất này nhưng cũng không đuổi các ngươi đi, bản quan chỉ định lấy mảnh đất này làm nơi lai tạo giống lúa nước mà thôi!”

“Còn về lai tạo giống lúa nước là gì thì các ngươi không cần quan tâm, các ngươi chỉ cần làm theo đám học trò này thôi. Bọn họ bảo các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đấy, ngày thường chú ý chăm sóc mảnh ruộng này là được! Chỉ cần các ngươi nghe lời, làm việc tốt thì mỗi tháng bản quan sẽ trả cho các ngươi một lượng bạc tiền công!”
Chương 172 Mọi người đều phản đối

“Một tháng được một lượng bạc!” Mọi người kinh ngạc.

Phải biết rằng nông dân thuộc tầng đáy xã hội như bọn họ có làm lụng vất vả cả năm trời thì nhiều nhất cũng chỉ kiếm được bốn đến năm lượng, mà thế là đã tốt lắm rồi đấy.

Nếu giờ một tháng bọn họ được một lượng, vậy một năm bọn họ sẽ được mười hai lượng!

Gấp gần hai lần luôn!

“Lâm đại nhân, những lời đại nhân nói là thật sao?” Vẫn là lão nông kia lên tiếng hỏi, hắn ta vừa kích động vừa mong chờ.

Lâm Bắc Phàm đứng chắp tay: “Đương nhiên rồi! Bản quan lừa các ngươi để làm gì? Chỉ dăm ba lượng bạc này, còn sợ bản quan không trả nổi chắc?”

Mọi người nhớ ra Lâm Bắc Phàm giàu có lắm của nên cũng yên tâm.

Hắn là người có thân phận có địa vị, lại có nhiều tiền, thật sự thì hắn chẳng cần phải lừa gạt bọn họ làm gì.

“Được, đại nhân, chúng ta sẽ làm theo lời đại nhân!”

“Đại nhân, tiểu nhân cũng sẽ làm theo lời đại nhân!”

“Chỉ cần không chết đói thì bảo chúng ta làm gì cũng được!”



“Một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt, bản quan thích người nghe lời!” Lâm Bắc Phàm búng tay, đoạn nói với Đại Lực ở bên cạnh: “Cho bọn họ mỗi người một lượng bạc để cải thiện cuộc sống! Nếu sau này bọn họ làm việc tốt thì tiếp tục thưởng!”

Các tá điền mừng rơn: “Đa tạ Lâm đại nhân!”

Bọn họ rất cảm kích trước ân huệ và uy nghiêm của Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng hăng hái dấn thân vào công tác xây dựng thử nghiệm, giúp Lâm Bắc Phàm lai tạo giống lúa nước.

Trên ruộng là cảnh tượng vô cùng bận rộn.

“Ngày này năm sau là lúc thu hoạch rồi!”

“Có lúa nước thì thực lực của Đại Võ sẽ có sự thay đổi rất lớn cho mà xem!”

Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn đã cống hiến rất nhiều cho nữ đế, cho hoàng triều Đại Võ, chắc chắn hắn sẽ không thiệt thòi.

Thế nên tại buổi tảo triều ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm dâng thư lên.

“Khởi bẩm bệ hạ, việc lai tạo giống lúa nước của vi thần đã bước vào giai đoạn khó khăn nhất, song trước mắt vi thần lại thiếu tiền của! Mong bệ hạ hỗ trợ kinh phí nghiên cứu một nghìn vạn lượng, vi thần vô cùng biết ơn!”

Hắn vừa dứt lời thì cả triều lại được thể xôn xao.

Khóe miệng nữ đế hơi co giật, Lâm Bắc Phàm há mồm ra là đòi một nghìn vạn lượng, lòng tham lớn quá rồi đấy!

Có phải dạo này hắn tham ô hơi nhiều nên “chướng bụng” và bị điên rồi không?

“Thần phản đối!”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, kinh phí này của Lâm ti nghiệp quá lớn, nếu cung cấp sẽ ảnh hưởng đến cân bằng thu chi của quốc khố, ảnh hưởng này là rất lớn, thậm chí còn khiến nền tảng quốc gia bất ổn, vi thần quyết không đồng ý!”

Lâm Bắc Phàm lại vô cùng bình tĩnh: “Tiền đại nhân, kinh phí này đúng là lớn thật! Song nếu nghiên cứu thành công giống lúa nước giúp tăng sản lượng thì có thể giải quyết được vấn đề cơm ăn của cả ngàn vạn dân chúng! Có thể khiến dân chúng an cư lạc nghiệp, khiến chính quyền Đại Võ càng thêm ổn định. Việc này mang lại lợi ích dài lâu! Để mà so sánh thì kinh phí một nghìn vạn lượng không hề nhiều!”

Mặt mũi Tiền Viễn Thâm nhăn như mướp đắng.

Một nghìn vạn không nhiều, ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra à?

Có phải đợt tra xét từ đầu đến cuối Công bộ lần trước đã khiến lòng tham của ngươi lớn thêm rồi không?

“Nếu bỏ ra một nghìn vạn lượng mà có thể nghiên cứu ra giống lúa nước giúp gia tăng sản lượng, giải quyết vấn đề cơm ăn cho cả ngàn vạn bách tính thì đúng là rất đáng! Nhưng nhỡ thất bại thì sao? Ngộ nhỡ thất bại thì một nghìn vạn lượng này coi như đổ bể! Lâm đại nhân có gánh nổi trách nhiệm này không đây?” Tiền Viễn Thâm nói.

Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh: “Tiền đại nhân, ngươi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đấy! Trước kia ngươi cũng bảo ta không nghiên cứu ra được khí cầu lớn nhưng ngươi xem chẳng phải ta đã thành công rồi hay sao? Thế nên đợt nghiên cứu lai tạo giống lúa nước này hoàn toàn có hy vọng!”

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!”

Tiền Viễn Thâm kích động: “Lâm ti nghiệp, ngươi có thể nghiên cứu ra thần khí bay lên trời đó, hiện thực hóa giấc mộng bay lên trời giúp tăng cường quốc lực, bản quan và toàn thể dân chúng đều vô cùng biết ơn sự cống hiến của ngươi!”

“Thế nhưng thần khí bay lên trời với lai tạo giống lúa nước hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! Từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu đợt nghiên cứu lương thực, nhưng được mấy đợt thành công? Không một đợt nào hết, không có lấy một lần thành công! Ngươi có thể đảm bảo được rằng mình sẽ thành công không?”

“Đương nhiên là bản quan có thể!” Lâm Bắc Phàm đã định trước mọi việc, hắn nói: “Bản quan dám viết giấy bảo đảm, nếu trong vòng hai năm bản quan không nghiên cứu ra được giống lúa nước có thể gia tăng sản lượng thì sẽ trả lại toàn bộ kinh phí cho quốc khố, có thể tính lãi!”

“Lâm ti nghiệp, dù ngươi có lòng, có tài nhưng quốc khố của nước ta không có nhiều tiền đến vậy! Mức dùng ngân lượng trong quốc khố đã được sắp xếp từ lâu, hoàn toàn không thể chi ra một nghìn vạn lượng được! Thế nên vi thần…”

Tiền Viễn Thâm chắp tay nói với nữ đế: “Thần phản đối đề nghị này của Lâm ti nghiệp!”

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng đứng ra lên tiếng: “Thần cũng phản đối!”

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy cũng đứng ra: “Thần cũng phản đối!”
Chương 173 Hai trăm vạn cũng được

Các quan lại khác cũng đứng ra phản đối, không một ai đồng ý cả.

Nữ đế cũng không đồng ý cho lắm, một nghìn vạn lượng thật sự quá nhiều!

Một nghìn vạn lượng là một phần mười số tiền trong quốc khố rồi, số tiền này có thể dùng để xây dựng một công trình cực lớn, thậm chí còn có thể phát động một cuộc chiến tranh với quy mô cả trăm vạn người, thật sự không thể chi một nghìn vạn lượng này một cách bừa bãi được.

Nếu Lâm Bắc Phàm xin một đến hai trăm vạn lượng thì nữ đế còn có thể miễn cưỡng đồng ý.

Song một nghìn vạn thì nàng không chấp nhận được!

“Lâm ái khanh, ngươi đòi nhiều quá rồi, ít hơn một chút đi được không?”

“Được! Vi thần hiểu được cái khó của bệ hạ và các quan, vậy thì vi thần xin năm trăm vạn lượng trước vậy! Năm trăm vạn lượng còn lại thì sang năm chi sau cũng được!” Lâm Bắc Phàm nói, trong đôi mắt hắn đầy vẻ chờ mong.

Mọi người đều tức đến mức lệch mũi!

Vậy thì có khác gì lấy luôn một nghìn vạn đâu?

Ngươi còn bảo ngươi hiểu được cái khó của bọn ta nữa chứ?

Nếu ngươi hiểu thì đã không đưa ra cái yêu cầu này rồi!

Đồ khốn nạn!

Nữ đế trả lời với giọng bực mình: “Ý của trẫm là ngươi cần một đến hai trăm vạn thôi là được rồi, một nghìn vạn thật sự không được!”

“Nhưng nếu ít hơn một nghìn vạn thì thực sự không thể nghiên cứu được đâu ạ!” Lâm Bắc Phàm thấy rất oan ức.

Ta đã chuẩn bị cho ra đời giống lúa nước có thể giúp nước giúp dân rồi!

Có loại lúa nước cao cấp này thì có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của hàng nghìn vạn dân chúng ngay lập tức, đây là một chuyện tốt có lợi cho quốc gia, có lợi cho người dân mà có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được!

Các ngươi chỉ chi một đến hai trăm vạn, có thấy hợp lý không hả?

Không thể bắt nạt người thành thật được!

Trông vẻ mặt vô cùng oan ức của Lâm Bắc Phàm, nữ đế không biết phải nói gì hơn, các quan cũng vậy!

Trông hắn cứ như thể phải chịu thiệt cỡ nào vậy!

Chẳng lẽ đối với hắn việc kiếm chác ít ỏi chính là thiệt thòi?

Nữ đế mệt mỏi vô cùng: “Quốc khố thật sự không có nhiều tiền đến vậy! Việc lai tạo giống lúa nước có thể tạm thời bỏ đó, cứ từ từ mà làm! Ngươi cứ nghiên cứu những thứ khác đi đã, ví dụ như thuyền có thể nổi trên mặt nước ấy!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Vậy cũng được, cơ mà thần muốn xin kinh phí năm trăm vạn lượng!”

Nữ đế: “Vãi!”

Bách quan: “Đậu má!”

Mọi người trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ tức tối!

Năm trăm vạn, vậy mà ngươi cũng dám xin thật cơ đấy!

“Lâm ti nghiệp, trước kia khi nghiên cứu thần khí khí cầu lớn, ngươi chỉ cần hai trăm vạn thôi đã có thể nghiên cứu ra rồi! Cớ sao lần này khi nghiên cứu thuyền ngươi lại đòi đến năm trăm vạn lượng?” Gương mặt của Công bộ thượng thư Vương Như Thủy co rúm lại.

Lúc ta tham lam nhất cũng chẳng bì được với ngươi lúc này đâu!

“Vậy là Vương đại nhân không biết rồi!” Lâm Bắc Phàm cười: “Thực ra chế tạo thần khí bay lên trời là một việc khá dễ! Giống như trước đó chúng ta tốn không tới một tháng đã sản suất ra được hai mươi khí cầu lớn vậy, cái khó của việc này chủ yếu nằm ở chỗ nghiên cứu!”

“Thế nhưng thuyền thì lại khác!”

“Đầu tiền, muốn chế tạo được một con thuyền thì phải cần rất nhiều sắt thép! Mọi người cũng biết đấy, sắp thép là những thứ vô cùng đắt đỏ! Thần muốn chế tạo thuyền thì trước hết phải mua được một lượng lớn sắt thép, những thứ này đều cần rất nhiều tiền! Khi đóng sắt thép thành thuyền lại hao tốn thêm rất nhiều nhân lực, chuyện này cũng cần chi rất nhiều tiền nữa!”

“Vậy nên chi phí để đóng một con thuyền còn nhiều hơn cả chi phí chế tạo một thần khí bay lên trời, năm trăm vạn lượng là còn ít đấy!”

Mọi người không khỏi gật đầu, xem ra lời hắn nói cũng có lí ra phết.

Thế nhưng bọn họ vẫn thấy Lâm Bắc Phàm có ý đồ xấu xa gì đó.

Nữ đế trông sắc mặt của các quan, trong lòng thầm nhủ: Các ngươi khỏi cần nghi ngờ, hắn có ý đồ xấu xa thật đấy!

Trong số kinh phí nghiên cứu hai trăm vạn lượng lần trước, hắn đã chiếm mất một trăm chín mươi chín vạn lượng.

Còn trong số kinh phí lần năm trăm vạn lượng lần này, ít nhất hắn cũng phải chiếm đến bốn trăm chín mươi vạn.

Đám cáo già các ngươi mà so với hắn thì đúng là vẫn còn xanh và non lắm.

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm hừ một tiếng, hắn ta không thèm đếm xỉa đến Lâm Bắc Phàm nữa mà bẩm báo luôn với nữ đế: “Bệ hạ, năm trăm vạn là quá nhiều, quốc khố không có nhiều tiền đến vậy, mong bệ hạ minh xét!”

“Vậy Tiền đại nhân, ngươi nói xem chi được bao nhiêu? Hạ quan có thể xem xét tình hình để giảm đi một chút!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Nhiều nhất là hai trăm vạn, không thể nhiều hơn được nữa!” Tiền Viễn Thâm hừ một tiếng rồi đáp.

Lâm Bắc Phàm khẽ thở dài một hơi đầy thất vọng: “Được rồi, hai trăm vạn thì hai trăm vạn! Mặc dù ít tiền nhưng hạ quan vẫn miễn cưỡng có thể nghiên cứu ra một công cụ có thể nổi trên nước vậy!”

Tiền Viễn Thâm lập tức hối hận, hắn ta cảm giác mình đề xuất hơi nhiều rồi thì phải!

Tên ranh ma này!
Chương 174 Thần không có ý kiến

“Lâm ti nghiệp, ngươi đừng vui mừng quá sớm!”

Tiền Viễn Thâm hừ một tiếng, đoạn bảo: “Những lời khó nghe luôn dành để nói đầu, ngươi động đến tiền của quốc khố, quốc khố lại liên quan đến nền tảng lập quốc nên ngươi không được phép để xảy ra sai sót! Nếu ngươi đã tiêu một đống tiền mà vẫn không nghiên cứu ra được thứ gì thì đáng tội gì hả?”

“Vậy thì giới hạn là ba tháng đi!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Nếu trong ba tháng bản quan không nghiên cứu ra được gì thì hai trăm vạn kia sẽ được trả lại cho quốc khố!”

“Được! Nói lời giữ lời! Mong hệ hạ và các quan cùng làm chứng!” Tiền Viễn Thâm chắp tay nói.

Cứ thế, Lâm Bắc Phàm lấy được hai trăm vạn từ quốc khố.

Mặc dù hơi ít nhưng méo mó có còn hơn không!

Hiện giờ hắn muốn nâng cấp cần phải có rất nhiều tiền, nên cũng chỉ đành không ngừng “kiếm chác” thôi.

Do trước kia đã nghiên cứu được thần khí khí cầu lớn nên Lâm Bắc Phàm – người đã lấy được món kinh phí nghiên cứu mới rất được mọi người để mắt đến.

Bọn họ đang muốn xem xem hắn có thể nghiên cứu ra được thứ gì kinh thiên động địa hay không.

Thế nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là Lâm Bắc Phàm nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, hắn vẫn sống một cách vui vẻ, dường như chẳng hề để tâm đến chuyện này một chút nào cả.

Bên trong kinh thành cũng là cảnh ca hát nhảy múa thái bình.

Song ngoài kia lại là loạn lạc, xung đột nổ ra liên miên.

Trong đó, tại mảnh đất Giang Đông đã có một chuyện lớn xảy ra.

Một yêu giáo tên là Thiên Nhất Giáo bỗng nhiên xuất hiện làm mưa làm gió, mê hoặc mọi người. Trong một khoảng thời gian ngắn, bọn chúng đã quy tụ được hàng vạn dân chúng phất cờ khởi nghĩa. Các cuộc khởi nghĩa cứ mọc lên như nấm và uy hiếp đến chính quyền hoàng triều.

Trong buổi triều, nữ đế phẫn nộ vô cùng.

“Một yêu giáo không biết từ đâu chui ra mà cũng dám uy hiếp đến trẫm! Hiện giờ các vị hoàng thúc của trẫm còn đang đợi xem trò cười, nếu không dập tắt cuộc khởi nghĩa kịp thời thì chắc chắn cục diện chính trị sẽ mất ổn định! Các vị ái khanh có kế sách gì không?”

“Bệ hạ, với yêu giáo tầm này thì chỉ cần phái binh đi tiêu diệt là được!”

Một lão tướng quân đứng ra, chắp tay nói: “Xin bệ hạ cho thần đại quân mười vạn người, vi thần có thể san bằng Thiên Nhất Giáo và tóm tất cả bọn chúng về! Chỉ là một yêu giáo nhỏ nhoi mà thôi, không cần phải suy nghĩ nhiều!”

“Bệ hạ, kế này không được đâu!” Một vị quan nhỏ khác hoảng sợ lên tiếng.

Hắn tới từ Giang Đông, đặc biệt qua bẩm báo chuyện này.

“Tại sao không được?” Nữ đế hỏi.

“Bởi vì giáo chủ của Thiên Nhất Giáo được xưng là Thiên Nhất Từ Bi Thánh Mẫu nương nương, lấy phổ độ chúng sinh làm gốc! Bọn chúng cố ý mê hoặc dân chúng, dẫn dụ dân chúng làm việc cho bọn chúng! Dân chúng mù quáng nên cứ để mặc cho chúng sai khiến!”

“Một khi xảy ra mâu thuẫn thì người bị thương trước hết chính là dân chúng, chuyện này xảy ra đã không phải chỉ ngày một ngày hai rồi!”

Tiểu quan đó lau mồ hôi lạnh trên mặt: “Nếu giờ phái binh đi trấn áp chắc chắn sẽ xảy ra xung đột đổ máu, thương vong nghiêm trọng! Hơn nữa bọn họ đều là cao thủ, chỉ cần phát hiện có gì bất thường là bọn chúng sẽ chuồn đi ngay!”

“Vậy nên thưa bệ hạ, kế này không thể dùng được!”

Mọi người kinh ngạc: “Hóa ra là vậy! Lòng dạ thật hiểm ác!”

Nữ đế cũng đau lòng vô cùng: “Các ái khanh còn có cách gì thỏa đáng không?”

Tuy nhiên tình thế này rất cam go, chẳng ai dám lên tiếng cả.

“Có thể phái cao thủ đi chém đầu người của Thiên Nhất Giáo không?” Một lão thần đề nghị.

“Đây cũng là một cách nhưng rất khó!” Người lên tiếng vẫn là tiểu quan kia: “Bọn chúng có rất nhiều cao thủ Tiên Thiên nên chúng ta phải điều hơn mười vị trên Tiên Thiên tới, hơn nữa còn phải tốc chiến tốc thắng! Bằng không, một khi bọn chúng muốn chạy thì chúng ta không ngăn được đâu! Chỉ sợ bọn chúng sẽ lẩn vào dân chúng, chuyện này…”

Mọi người đều gật đầu với vẻ nặng nề.

Lực sát thương của một cao thủ Tiên Thiên quả thực vô cùng lớn!

Hắn ta chỉ cần phất nhẹ tay một cái thôi đã có thể chém chết cả chục, thậm chí là cả trăm sinh mạng!

Chiến thuật biển người chẳng có tác dụng gì đối với bọn họ cả!

Mọi người đều đang nghĩ đối sách để giải quyết, cả nữ đế cũng vậy.

Kết quả nhìn khắp văn võ bá quan, nữ đế phát hiện có một người đang nghiêng nghiêng ngả ngả chực ngủ gục, khiến nàng cực kỳ bực mình.

Hay lắm cái tên khốn khiếp kia!

Mọi người đều đang san sẻ cùng trẫm, lại chỉ có mình ngươi là ở đó trộm lười biếng!

Chẳng lẽ không có cơ hội ăn chặn tiền là ngươi không chịu san sẻ khó khăn với trẫm hả?

Ngươi đừng thực dụng như vậy có được không?

Thế là nữ đế bèn gọi: “Lâm ái khanh, ngươi có kế sách gì hay không?”

Lâm Bắc Phàm lập tức tỉnh như sáo, thấy nữ đế và văn võ bá quan toàn triều đều đang nhìn mình, lập tức chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, các vị đại nhân nói đều có lý, vi thần cũng không có ý kiến gì cả!”

“Lâm ti nghiệp, có phải ngươi ngủ gật không đấy? Vừa rồi chúng ta cũng có nói gì đâu?” Công bộ thượng thư Vương Như Thủy lạnh lùng châm biếm.

“Hóa ra là vậy!” Lâm Bắc Phàm chớp mắt, lại chắp tay thưa: “Khởi bẩm bệ hạ, tuy rằng các vị đại nhân không nói nhưng chắc chắn trong lòng có kế sách, vi thần ngu dốt, không dám múa rìu qua mắt thợ!”

Sau khi nói xong, hắn lùi lại một bước với vẻ vô cùng thành thật, khiến da mặt của mọi người đều giật như bị động kinh.

Mẹ nó chứ!

Nói kiểu gì cũng có lý thế chứ! Đồ ranh ma!
Chương 175 Vạch trần yêu thuật

Nữ đế bực mình bảo: “Lâm ái khanh, đừng giả bộ với trẫm nữa, mau nói cách của ngươi ra đây để mọi người cùng tham khảo đi!”

Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, thần thật sự không có cách gì mà!”

Nữ đế chỉ vào Lâm Bắc Phàm, giọng nói vang dội: “Trẫm cảm thấy ngươi có đấy!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bệ hạ, thật sự không có ạ!”

Nữ đế cũng không làm màu nữa, phất tay một cách mất kiên nhẫn: “Trẫm thấy ngươi chắc chắn chưa nghe kỹ rồi, ai đó nói lại tình hình cho Lâm ái khanh đi?”

Sau khi biết được tình hình cụ thể, Lâm Bắc Phàm hỏi: “Thiên Nhất Giáo mê hoặc dân chúng, dụ dỗ người dân làm việc cho bọn chúng! Vậy vấn đề ở ngay đây chứ đâu, rốt cuộc bọn họ đã dùng cách gì để mê hoặc dân chúng?”

“Chủ yếu là thông qua biểu hiện thần tích để mê hoặc dân chúng!”

Vị quan nhỏ đó lập tức mở miệng bảo: “Bọn họ sở hữu khả năng bay lên trời, có thể từ trời giáng xuống!”

“Bọn họ có thể biến ra nước thánh từ trong chậu cạn, sau khi người dân uống xong không ai là không cảm thấy cả người khỏe khoắn, thân nhẹ như yến!”

“Có thể điều khiển đồ vật, vật gì cũng có thể chuyển động được hết!”

“Có thể điều khiển tiên hỏa, xua đuổi tà ma, loại bỏ tai họa cho dân chúng!”

“Mỗi lần cầu phúc cho dân chúng, trên trời đều sẽ xuất hiện điềm báo, có lúc là chữ lớn chiếu sáng hư không, có lúc còn có Bồ Tát, thần tiên hiển linh, cách vài dặm cũng nhìn thấy được!”

“Chính vì có đủ các loại thần tích khác nhau nên dân chúng đều rất vững lòng tin, tôn sùng bọn họ là thần tiên cứu khổ cứu nạn!”

“Bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Bọn họ mê hoặc dân chúng thông qua thần tích để dân chúng làm việc cho bọn họ! Nếu chúng ta có thể vạch trần mấy thủ đoạn này của bọn họ khiến dân chúng có thể tỉnh táo lại, vậy yêu giáo này cũng không đủ dọa dẫm nữa, sẽ tự động tan rã thôi!”

Nữ đế gật đầu: “Lâm ái khanh nói có lý!”

Một lão thần đứng ra, nhíu mày nói: “Sở hữu khả năng bay lên trời lại từ trời giáng xuống là nói thật, chỉ cần là người có khinh công cao cường đều có thể làm được, thứ này có thể dùng để mê hoặc dân chúng!”

“Về phần có thể điều khiển vật, vật gì cũng có thể chuyển động được, thần nghe nói mấy võ giả cấp Tiên Thiên đó có thể phóng chân khí ra ngoài, khống chế đao kiếm côn bổng, đám yêu nhân của Thiên Nhất Giáo có cường giả Tiên Thiên nên chắc hẳn việc này cũng không thành vấn đề!”

“Chỉ là biến ra nước thánh khiến dân chúng uống vào cả người khỏe khoắn…”

“Và điều khiển tiên hỏa xua đuổi tà ma.”

“Còn cả người cách vài dặm gần đó đều nhìn thấy điềm báo trên trời.”

“Mấy thứ này không phải việc mà võ giả có thể làm được, bản quan không nghĩ ra được là tại sao nữa!”

Lão thần chắp tay, lùi lại một bước.

Nữ đế lớn giọng nói: “Các vị ái khánh có cách gì không?”

Các quan đều lắc đầu, không nghĩ ra được.

Cuối cùng, nữ đế vẫn nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, hỏi với giọng mang theo vài phần mong đợi: “Lâm ái khanh, xưa nay ngươi túc trí đa mưu, học nhiều hiểu rộng, trí nhớ lại tốt, ngươi có thể giải thích được bí mật nằm trong các thần tích giả thần giả quỷ của bọn họ không?”

Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Bệ hạ, xin hãy cho thần một ngày! Buổi tảo triều ngày mai thần sẽ giải đáp nghi hoặc cho bệ hạ và các vị đại thần đây!”

Nữ đế lớn giọng nói: “Được! Trẫm cho ngươi thời gian một ngày!”

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm chuẩn bị rất nhiều đồ để vào tảo triều.

“Lâm ái khanh, đã một ngày rồi, bây giờ ngươi đã có thể giải thích được bí mật nằm trong các thần tích giả thần giả quỷ của bọn họ chưa?”

Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Tất nhiên rồi, mời bệ hạ nhìn xem!”

“Đầu tiên là biến ra nước từ trong chậu rỗng!”

Lâm Bắc Phàm lấy một cái chậu nhỏ ra giơ cho mọi người cùng nhìn: “Mời mọi người nhìn, có phải bên trong này trống không, không có thứ gì đúng không? Cũng không hề có nước?”

Mọi người liếc mắt nhìn rồi đều gật đầu.

“Đúng là trống trơn thật!”

“Chẳng có gì cả!”

“Bây giờ các ngươi nhìn kỹ nhé!”

Trên tay Lâm Bắc Phàm có thêm một chiếc khăn đỏ, hắn phủ lên trên sau đó lại nhanh chóng lấy ra.

Trong chậu nhỏ lập tức có thêm nửa chậu nước trong veo.

“Ế? Sao lại có nước rồi?”

“Biến ra nước kiểu gì vậy?

“Nước ở đâu ra thế?”

Mọi người đều vô cùng tò mò.

Nữ đế nôn nóng hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi đã làm thế nào vậy?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Thật ra chuyện này rất đơn giản, đây chỉ là một tiểu xảo bình thường mà thôi! Thực tế trong chậu vốn đã đựng nước nhưng lại bị một lớp màng trong suốt che bên trên, giữa màng và nước vô cùng kín kẽ, nước lại trong suốt nên thoạt nhìn giống như một thể!”

“Bằng cách này sẽ tạo thành ảo giác, khiến mọi người cho rằng trong chậu không có nước, sau khi thần gỡ lớp màng trong chậu này ra, hiển nhiên nước sẽ chảy ra ngoài rồi!”

Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn viên quan nhỏ tới từ Giang Đông kia: “Có phải yêu nhân của Thiên Nhất Giáo cũng biến ra như vậy không?”

Viên quan nhỏ đó đáp trong sự kích động: “Đúng! Chính là như thế! Làm giống y như đúc với đại nhân vậy! Nhưng uống nước thánh mà bọn họ biến ra còn có thể chữa bệnh…”

“Chuyện này thật ra cũng đơn giản thôi!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Có khả năng bọn họ đã bỏ một ít thuốc vào trong nước, uống nước tương đương với uống thuốc nên hiển nhiên có thể chữa lành rồi, hoặc là bên trong hoàn toàn không có thuốc gì cả, đây chỉ là tác dụng tâm lý, chứ chẳng có gì lạ cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK